Gặp Gỡ - Tần Tiểu Ngọc (Hoàn)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Gặp Gỡ
      Tác giả: Tần Tiểu Ngọc
      Dịch: Quan Vũ Phán
      Thể loại: đoản văn (3 chương), tình đô thị...​

      Văn án

      Tôi gặp người ấy có cuộc đối thoại như thế nào. Người tôi đợi, ấy ở tương lai rất xa.

      Đây là áng văn có liên quan đến tình và câu chuyện cổ tích đô thị.

      Nội dung giới thiệu: chuyện tình ở đô thị, tình có chủ ý.

      Nhân vật chính: Tô Thiển Thiển, Liễu Thời Tuấn.

      Nhân vật phụ: Lâm Thâm, Liễu Vi.

      Hôm trước tìm được truyện này, ta cảm thấy rất hay nên xin chia sẻ với mọi người. Mong mọi người ủng hộ!

    2. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 1.1
      Lúc Lâm Thâm gọi điện thoại đến tôi cùng Liễu Vi dạo ở Prada, khi tiếng chuông ‘Tiểu mao lư’ vang lên quanh quẩn ở trong đại sảnh cửa hàng thời trang, tôi xấu hổ muốn chết. Dù sao cũng là cửa hàng nổi tiếng, cho dù tiếng chuông có khôi hài đến đâu, các nhân viên qua khóa huấn luyện vẫn nhìn chớp mắt tiếp tục làm việc, ai hướng mắt nhìn qua phía bên này, điều này cũng làm giảm phần lớn áp lực của tôi. Ngượng ngùng cười với Liễu Vi, tôi nhanh chóng đến chỗ khuất, lấy điện thoại trong túi ra đặt bên tai nghe.

      xin lỗi! Thiển Thiển, vốn dĩ hẹn em chùa Thanh Lương, nhưng đột nhiên công ty có cuộc họp khẩn, nhất thời được…” đầu bên kia điện thoại truyền đến ngữ khí vạn phần bất lực của Lâm Thâm.

      sao đâu, cứ làm việc của ! Em cùng bạn dạo phố, lần sau chùa Thanh Lương cũng được”. Tuy thế, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng, nhưng thanh của tôi vẫn dịu dàng như nước.

      “Được rồi! Tạm biệt bảo bối”

      “Tạm biệt!”

      Sau khi tắt điện thoại, tôi bước vào đại sảnh, nhìn Liễu Vi cầm lấy chiếc thắt lưng màu hồng đào khoa tay múa chân, mà người hướng dẫn Frank đứng bên cạnh ngừng tận chức tận trách đề cử.

      “Phu nhân, đây là hàng có hạn trong quý này, màu sắc, kiểu dáng đơn giản, mấy ngày nay mặc đúng dịp. Đợi thêm mấy ngày trời chuyển lạnh, mặc cùng với chiếc áo khóc màu xám mua tháng trước nhất định rất đẹp”

      Frank hổ là người hướng dẫn chuyên nghiệp, thanh trầm thấp có từ tính, tìm từ ngữ cũng ngắn gọn tao nhã, hơn nữa khen người ta lại để lộ dấu vết. Trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho tôi, nhà văn nghèo chỉ thích mặc đồ ngoại, nhịn được mà móc tiền ra mua, huống chi Liễu Vi, bà chủ gia tài bạc triệu.

      Quả nhiên, đợi thanh của ta vừa dứt, Liễu vi liền cười mỉm, mở miệng :

      “Được rồi! Giúp tôi gói cái này lại, còn có hai cái kia cũng bao lại luôn”

      Liễu Vi dùng bàn tay được bảo dưỡng tốt chỉ về phía chiếc váy màu đỏ tươi và chiếc áo khoác tơ tằm màu hạnh, thấy Frank qua, ấy chợt nhìn về phía tôi.

      “Thiển Thiển chọn được cái gì, chị Vi mua tặng em”

      “Tô tiểu thư khí chất uyển chuyển, mặc chiếc áo này trong đẹp a!” Frank hổ là người hướng dẫn vàng, nghe thấy xoay người cười dài đem chiếc váy liền thân màu hoa hồng đưa đến trước mặt tôi.

      “Cảm ơn chị Vi, nhưng đáng tiếc là quần áo ở đây em thấy hợp”. Tôi cười nhàng trả lời, nhàng đẩy tay của Frank ra.

      “Như vậy à! Vậy đáng tiếc, lần sau lại đến nhìn thử a!” Liễu Vi nghe xong cười , thuận tay lấy thẻ bạch kim đưa cho Frank.

      “Thiển Thiển, buổi trưa cùng chị đến công viên Tinh Quang !” Ngồi xuống ghế sofa màu xám ở chỗ nghỉ ngơi, Liễu Vi mời tôi.

      “Cái này…” nhớ đến bài viết còn chưa viết xong, tôi có chút do dự.

      “Bặc bặc tinh muốn chung a! Lâu rồi nó chưa gặp em, mỗi ngày đều bám theo chị, sợ chị đem dì Thiển Thiển của nó giấu rồi”. Thấy tôi do dự, Liễu vi uống ngụm trà, chút hoang mang tiếp.

      “Vậy được rồi!” Nghe thấy chơi cùng tiểu quỷ kia, tôi vô cùng sảng khoái đáp ứng.

      Bặc Bặc Tinh là con trai duy nhất của Liễu Vi, tôi là giáo dạy kèm cho nó môn quốc ngữ. Thằng bé lớn lên ở nước ngoài, cử chỉ hành vi ngày thường rất có phong độ của ông cụ non, nó là kiêu ngạo của Liễu Vi, đương nhiên cũng là đắc ý của trong lòng tôi, tôi có thể cự tuyệt Liễu Vi, nhưng cự tuyệt được thằng bé này.

      , buổi trưa chúng ta đến Từ ký, chị mời em ăn”. Thấy tôi đáp ứng, Liễu Vi cười đến hết sức vui vẻ, nhận lấy đồ được gói lại và thẻ tín dụng từ Frank, ấy thân thiết kéo cánh tay tôi ra cửa.

      Ba giờ chiều, tôi cùng Liễu Vi lái xe đến công viên vui chơi lớn nhất trong thành phố - công viên Tinh Quang, sau khi xuống xe, Liễu Vi dồn sức nhìn về phía đối diện, tôi nheo mắt nhìn, chỉ thấy xa xa có người đàn ông mặc áo xám nắm tay của Bặc Bặc Tinh về phía chúng tôi.

      Cùng Lâm Thâm bốn mắt nhìn nhau, tôi kinh ngạc trừng to hai mắt, nhìn thấy ánh mắt của ta từ kinh ngạc chuyển sang thâm trầm, loại dự cảm xấu từ trong lòng tôi dâng lên, cưỡng chế bất an trong lòng, tôi xoay mặt nhìn về phía Liễu Vi:

      “Chị Vi, vị này là…?”

      “Ba, thả con ra…”

      Chưa đợi Liễu Vi trả lời, Bặc Bặc Tinh bèn thoát khỏi tay của Lâm Thâm chạy về phía tôi.

      Trong chớp mắt, cả thế giới của tôi đều sụp đổ.

      “Chị Vi, gia đình của chị ở đây, em đến có chút bất tiện”. Miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, tôi cười cười với Liễu Vi, cần soi gương tôi cũng biết, nụ cười kia khẳng định so với khóc còn khó coi hơn.

      “Ai da! Đều là người nhà, có việc gì khách sáo như vậy làm gì?”. Liễu Vi phất phất tay, giống như nhìn thấy phản ứng của tôi.

      “Em chỉ là muốn làm bóng đèn ở giữa mọi người…” Nắm tay Bặc Bặc Tinh, tôi cãi chày cãi cối.

      “Cái gì mà bóng đèn! Đều là vợ chồng già rồi, hôm nay dẫn theo đứa con của chồng trước, có lý do khiến em là bóng đèn a!”. Nghe tôi thế, Liễu Vi khỏi che miệng cười duyên, mà Bặc Bặc Tinh còn vội vã gật đầu, chui vào trong ngực tôi, miệng mãi la hét muốn dì Thiển Thiển dẫn mua kem ăn.

      Xem ra hôm nay trốn thoát! Cực lực che dấu xấu hổ mặt, tôi đến bên tủ lạnh mua mấy cây kem chocolate đáng . Sau đó trong tiếng hoan hô của Bặc Bặc Tinh, dắt tay nó, bốn người hàng cùng nhau vào cửa công viên Tinh Quang.

      Lờ mờ đến chỗ có vòng xoay chọc trời, bởi vì Bặc Bặc Tinh la hét ầm ĩ muốn ngồi, Liễu Vi liền chọn khoang có bốn ghế, quay đầu cười bảo tôi cùng. Đối với ân cần của ấy, tôi cũng chỉ khoát tay áo mình bị chứng sợ độ cao. Ở sâu trong nội tâm còn kịp tiêu hóa cái tin tức đáng sợ này, Lâm Thâm thấy thế nhìn tôi sâu rồi quay đầu dẫn vợ con vào trong khoang ngồi.

    3. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 1.2

      Vòng xoay cứ tiếp tục lên, phía truyền xuống tiếng la sợ hãi của những người nhát gan, khiến cho gian vốn im lặng ồn ào lên ít. Tôi chọn chỗ râm mát ngồi xuống, híp mắt nhìn đám người qua lại. lúc vòng xoay thay đổi liên tục, đến lần thứ hai, trong khí truyền đến thanh trẻ con của Bặc Bặc Tinh.

      “Nghe con nít mà thường xuyên ngồi vòng xoay về sau hạnh phúc a! Vì vậy, về sau mỗi tháng ba phải dẫn con và mẹ đến đây ngồi có được ?”

      “Được! Ba hứa với con, mỗi tháng đều dẫn con đến chơi”. Lâm Thâm cúi đầu, trong tiếng lộ ra từ ái.

      “Phải cùng mẹ nha! Mỗi lần gọi ba, ba đều bề bộn nhiều việc, cho nên lần này được gạt con” thanh lo lắng nho vang lên.

      “Thằng bé này! Ba con đáp ứng với con rồi, làm sao mà nuốt lời” trong gió truyền đến thanh cười duyên của Liễu Vi.

      Những lời còn lại bởi vì vòng xoay lên cao nên thể nghe , tôi kinh ngạc nhìn nó đến điểm cao nhất, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy bản thân tồn tại dư thừa.

      Lấy điện thoại ở trong túi ra, tôi gửi cho Liễu Vi tin nhắn.

      Chị Vi, em còn có việc, em trước. Mọi người chơi vui vẻ.

      Nhìn thấy biểu tượng gửi thành công điện thoại, tôi ‘ba’ tiếng đóng lại chiếc điện thoại màu trắng, ngưng mắt đứng dậy, phủi bụi đất người, ngồi xe trở về nhà.

      Lấy chìa khóa mở cửa, tôi mệt mỏi quăng mình lên giường, trùm chăn kín mít ngủ đến khi trời đen kịt, mãi cho đến chạng vạng hôm sau mới bị trận tiếng đập cửa khiến cho bừng tỉnh.

      Trong mơ mơ màng màng, tôi mang dép lê ra mở cửa, nhìn thấy Lâm Thâm, theo bản năng định đóng cửa.

      “Thiển Thiển, em nghe giải thích !”. Lâm Thâm phản ứng nhanh chóng, khi thấy tôi định đóng cửa lại trong nháy mắt dùng chân chen vào.

      Tôi khuynh hướng làm khó người ta, mắt thấy như thế, cũng chỉ mở cửa để ta vào.

      “Thiển Thiển, gọi cho em cả ngày đêm mà em nhận, có biết lo lắng bao nhiêu ?”. Tiếng khàn khàn của Lâm Thâm vang lên, sâu trong đáy mắt vô cùng lo lắng.

      muốn cái gì?” Tôi khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày châm chọc nhìn ta, thuận tiện lách mình tránh khỏi hai tay muốn ôm tôi của ta.

      Lâm Thâm rất ngạc nhiên, quen nhau năm, cảm giác Tô Thiển Thiển cho ta là ấm áp động lòng người, trong lời có gió xuân. Thái độ lạnh lùng như băng chuyện với ta như hôm nay là lần đầu tiên. Chỉ là việc là do ta làm ra, nghĩ đến điểm này ta liền so đo việc làm ta lo lắng, trong lời cũng có chút nhàng.

      “Thiển Thiển, kỳ và Liễu Vi ở riêng được hai năm, rất xin lỗi vì trước với em, kỳ cũng biết, ta thế nhưng tìm đến em”

      Tôi nghe vậy liền nhíu mi, đàn ông đều có trách nhiệm như vậy sao? Hai bên đều giấu diếm, chưa đến lúc bại lộ cần nghĩ cách sửa chữa.

      “Lâm tiên sinh, muốn biểu đạt cái gì? Là muốn chứng minh có bỏ vợ bỏ con à? Hay là muốn thay Liễu Vi đến giải thích?”

      “Thiển Thiển” thấy thái độ đạm mạc của tôi, Lâm Thâm cúi đầu khổ sở thở dài hơi, sau đó, ta giống như hạ quyết tâm, mệt mỏi ngẩng đầu nhìn về tôi.

      “Thiển Thiển, xin tha thứ cho , sau khi trở về nhờ luật bàn việc ly hôn với Liễu Vi”

      Tôi bị lời của Lâm Thâm dọa, trong 24 năm làm người của tôi, chưa bao giờ nghĩ đến mình quen biết cùng người đàn ông có vợ, càng nghĩ đến ta vì tôi mà ly hôn.

      “Lâm Thâm, tôi nghĩ chúng ta cần khoảng thời gian bình tĩnh lại. Trước khi ra quyết định cuối cùng, xin cần tìm chị Vi”, nhìn khuôn mặt đẹp trai của ta tiều tụy, tôi rốt cục cũng chậm lại.

      “Nếu đây là việc em muốn, có ý kiến”. Lâm Thâm nghe vậy nhìn tôi kỹ, sau đó xoay người ra ngoài, xong việc còn quên nhàng đóng cửa lại giùm tôi.

      Trong nháy mắt khi cửa khép lại, tôi giống như toàn thân vô lực chậm rãi ngã xuống đất, trận giằng co vừa rồi quá mức mãnh liệt, tôi dùng hết khí lực mới có thể chế bản thân khóc trước mặt Lâm Thâm, cũng phải giữ vững tôn nghiêm để cự tuyệt cái ôm ấm áp của Lâm Thâm.

      Tôi ngồi xuống, đem mặt chôn trong vòng tay. Nước mắt nghẹn lâu giờ như là hồng thủy chảy hết ra ngoài, ngoài cửa sổ ánh mặt trời từ sáng chuyển thành tối, lại từ tối chuyển thành sáng, tôi tiếng động khóc hết đêm, mãi đến khi chân trời nổi lên ánh sáng màu lam nhạt xinh đẹp mới mơ màng ngủ.

      Tôi bị cơn đói làm cho thức dậy, sau khi rửa mặt xong, tôi xuống bếp chiên bánh trứng thơm nức, lấy sữa trong lò vi sóng ra.

      Uống ngụm sữa nóng hổi, tôi híp hai mắt nhìn về phía sau tấm mành xếp màu trắng, chỉ thấy ánh sáng theo khe mành chiếu vào, ở mặt gỗ thô hình thành những vầng sáng đậm nhạt đồng nhất, vầng sáng kia theo lên cao ngừng của mặt trời mà biến hóa, từ dạng con sóng đầy sinh lực đến những chấm chói mắt, mỗi hình dạng đều rất đẹp, nhưng lại kéo dài, luôn là khi mọi người chú ý cái đẹp của nó, ngay lập tức là biến thành bộ dạng khác, xinh đẹp lại tàn khốc, giống như mà tôi sắp sửa đối mặt.

      Rốt cục kiên nhẫn nhìn trò chơi giữa ánh sáng và cái bóng, tôi đứng dậy kéo tấm mành, khiến cho toàn thân đắm chìm trong ánh vàng rực rỡ của ánh sáng. Có lẽ bây giờ nên ra ngoài chút, giải sầu được cũng tốt, tôi nghĩ.

      Sau khi lên mạng đặt vé máy bay xong, tôi đứng dậy thu dọn hành lý, sau 19 giờ, máy bay gào thét lướt qua biên giới, đáp xuống sân bay đảo Bali.

    4. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 2

      Lúc máy bay đáp xuống đảo Bali đêm khuya, tôi bước ra khỏi sân bay, đứng ở cửa , mỗi người vừa bước chân xuống đảo đều phải đeo vòng hoa, đây là nghi thức chào đón nho nhưng lại thể tấm lòng ấm áp to lớn, lúc vừa lên xe buýt, tôi ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, chóp mũi ngửi được mùi hoa nhè như có như , tâm tình ủ dột mấy ngày nay cũng phút chốc thả lỏng.

      Dọc đường nghe được tiếng ca truyện cười, có chút bất tri bất giác nghĩ người dân ở đây tốt, sau khi đăng ký phòng ở khách sạn, tôi nằm giường sạch , lần đầu tiên có cảm giác vô cùng vui vẻ sau khi ngủ ba ngày liên tiếp, đêm nằm mơ, tôi ngủ ngon.

      Hôm sau, tôi tỉnh lại trong tiếng chim hót và mùi hoa, bước ra khỏi phòng, chỉ thấy hoa tươi nho ở trong vườn, mấy thanh song sắt trong vườn có loài thực vật màu xanh buông rũ xuống, căn nhà chòi nhắn nằm thấp thoáng sau mấy cây cột, nhìn kỹ lại, phát ở chính giữa có bức hoành phi màu nâu, phía viết ba chữ rồng bay phượng múa – Phát Ngai đình (đình ngây người).

      nơi xinh đẹp, tôi thở dài, lưng đeo túi liền ra khỏi cửa.

      Lấy bản đồ ở trong ngực ra xem, tôi đến khu chợ náo nhiệt của người bản địa, lại ngồi thuyền đến đảo rùa biển, nước biển màu xanh trong suốt, ánh mặt trời giống như những ngôi sao rơi xuống mặt biển, đẹp đến khiến người ta ngừng thờ.

      Trước đền thờ thần biển, hai tay tôi tạo thành hình chữ thập, thành kính quỳ xuống đất cầu nguyện. Phía dưới vách núi sau lưng, sóng biển gầm vang va vào tảng đá ngầm. Chắc là trời cao rủ lòng thương xót, trong nháy mắt lúc tôi đứng dậy, cam lòng, thống khổ, rối rắm và cảm giác tội lỗi đối với tình của Lâm Thâm trong mấy ngày nay, thế nhưng trong tích tắc bị gió biển thổi còn bóng dáng tăm hơi, thứ còn lại trong lòng chỉ là cảm kích sâu sắc đối với thần linh.

      Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, buổi chiều trước khi rời khỏi đây, tôi quyết định chợ mua quà cho bạn bè.

      Trải qua hai tiếng đồng hồ mua đồ ăn, tôi vừa khát vừa mệt, vừa may bên cạnh có cửa hàng tiện lội, tôi bước nhanh đến mái che nắng bảy màu, mua quả dừa ướp lạnh cầm ra tính tiền.

      Sau khi lấy ví tiền ra, nhìn vào bên trong tôi liền ngốc lăng, nhân dân tệ, đô la, thẻ tín dụng quốc tế đều thiếu, chỉ thiếu mỗi đồng rupi.

      Quẹt thẻ? No!

      Đô la? No!

      Nhân dân tệ? No! No! No!

      Trong lúc cố gắng lục lọi trong túi tiền xem có đồng rupi nào , tôi囧. Mắt thấy sắc mặt người bán hàng càng ngày càng đen, tôi hận thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

      “Tôi trả giúp cho vị tiểu thư này!”. Ngay lúc tôi xấu hổ vô cùng, sau lưng truyền đến giọng nam, thanh trong trẻo, giống như tiếng ngọc va vào nhau.

      Tôi cảm động đến rơi nước mắt quay đầu lại, chuẩn bị cảm ơn ta, trong nháy mắt lúc quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt cười xinh đẹp.

      Khuôn mặt hẹp dài, mũi như ngọc cao ngất, hai phiến môi giờ phút này mím lại, cằm cũng cực kỳ đẹp…

      người đẹp trai! Sau khi cẩn thận đánh giá ta, tôi thầm kinh hãi.

      Chỉ thấy giờ phút này ta cúi mắt xuống, ở trong chiếc bóp da màu nâu tìm kiếm tiền, tôi chú ý đến hai bàn tay kia, sạch thon dài, có vết chai, vết xước gì, ngay cả móng tay đều chỉnh sửa ngay ngắn. Sau lúc lâu, ta dùng hai ngón tay cầm tờ tiền giấy đưa qua, sau đó liền mang theo đồ mình vừa mua ra khỏi cửa hàng.

      Mắt thấy bóng của ta xa tôi mới nhớ đến phải lời cảm ơn, vì thế chạy đuổi theo.

      “Tiên sinh, xin chào! Có thể cho tôi tên và số điện thoại của , để tôi thuận tiện cảm ơn hay ?”. Tôi thở hồng hộc chạy theo, vất vả mới cản lại ta.

      “Nhấc tay chi lao mà thôi, cần gì khách khí”. Có lẽ là cảm thấy tôi chuyện bé xé ra to, mặt ta có chút cười trêu tức.

      “Vậy làm sao đây! Chuyện nhấc tay chi lao của lại giúp giữ lại mặt mũi cho tôi a!”. Tôi thuận theo, ngữ khí càng nghiêm túc.

      ta nghe vậy cười cười, lơ đểnh lướt qua tôi tiếp tục về phía trước, chiếc áo sơ mi trắng noãn phát ánh sáng dưới ánh mắt trời giữa trưa.

      Tôi vốn thích nhận ân huệ của người khác, mắt thấy ta như vậy, liền linh hoạt nghĩ, chọn ở trong đống hàng mỹ nghệ vừa mới mua ra hai con búp bê, chạy mạch đuổi theo.

      “Này! Cái này cho , cảm ơn giải vây giúp tôi”. Đuổi theo ta, tôi khỏi phân trần đem búp bê nhét vào trong ngực ta, sau đó đợi ta phản ứng lại liền cười lớn chạy .

      Lúc lướt sát qua bên người ta, tôi lơ đãng cúi đầu, phát áo sơ mi màu trắng của ta ở vạt áo bên phải có đóa hoa sen đen.

      người đàn ông tao nhã a! Tôi nghĩ.

      Cảm ơn mày, đảo Bali nhiệt tình, cảm ơn , người xa lạ tốt bụng, trong lúc tôi khó khăn nhất vươn hai tay cho tôi giúp đỡ ấm áp nhất. Lúc lên máy bay về nhà, trong lòng tôi ấm áp giống như ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ.

      Sau khi về nước, ngày hôm sau tôi liền nhận được điện thoại của Cố Lâm Lâm, muốn mời tôi đến chỗ ở ấy ở Vancouver, đến công ty ấy làm việc, vừa nghe điện thoại, tôi cần nghĩ ngợi liền đáp ứng, nếu quyết định chia tay Lâm Thâm, đơn giản là cắt đứt sạch , đổi thành phố khác bắt đầu cuộc sống khác.

      Sau khi thu dọn hành lý xong, tôi gọi điện thoại cho chủ thuê trả lại nhà, cúp máy, tôi vác hành lý xuống lầu đón xe taxi.

      “Sân bay Hồng Kiều” sau khi lên xe tôi ngắn gọn bốn chữ rồi mở di động ra, gửi tin nhắn mà tôi chuẩn bị từ sớm. Sau đó mở nắp máy, tháo sim ném ra ngoài cửa sổ.

      giờ sau, tôi ngồi ở máy bay nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, hai mắt phía sau kính mát nhớ lại ngày xưa. Lâm Thâm, tôi phải hoàn toàn quên . Nhìn mây trôi bên ngoài cửa sổ, tôi lén lút nắm chặt tay.

      Công việc bận rộn khiến cho tôi có thời gian nhớ đến Lâm Thâm, thời gian có chút bất tri bất giác vội vàng trôi qua, trong nháy mắt đến cuối mùa thu.

      Mùa đông ở Vancouver đến rất sớm, mới cuối tháng 10 có tuyết lớn, bao trùm mỗi ngõ ngách trong thành phố.

      Hôm nay tôi bẩn rộn chỉnh sửa văn kiện, ngồi ngơ ngác nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ. lát sau, vẻ mặt Cố Lâm Lâm mang vui vẻ chạy vào: “Thiển Thiển, tối mai ở công ty có tiệc rượu, nhớ đến tham gia đúng giờ”

      “Có thể được ?” Tôi nghe vậy nghiêng đầu : “Cậu cũng biết mình xưa nay thích náo nhiệt”

      được, nghe bởi vì sếp lớn đến, cho nên mới phải tổ chức tiệc rượu. Địa Trung Hải đêm mai toàn bộ nhân viên của bộ phận kế hoạch phải đến đầy đủ. Ai da! Cậu còn chưa quản lý của các cậu, háo sắc, nhát quan, mọn, cậu , phải bị ta mắng đến thối đầu a! ! ! Bé ngoan, coi như là chịu rồi nha!”. Cố Lâm Lâm ghé vào bàn, vẻ mặt dụ dỗ.

      Nhớ đến bộ dạng Địa Trung Hải nổi giận, tôi cũng chỉ thở dài hơi, xem ra buổi tiệc này thể né tránh, tôi cũng muốn vô duyên vô cớ lại làm cơn ‘sóng thần’.

      Trởi lại căn phòng thuê của mình, tôi mở tủ quần áo ra bắt đầu chọn quần áo để dự tiệc.

      Váy dây màu đen? nên, nên, màu sắc được, nhưng váy ngắn quá, nhìn cũng đủ sang trọng.

      Váy dài màu nhạt? Vẫn là thôi , chiều dài đủ, nhưng kiểu dáng có chút đơn giản.

      Xoay tới xoay lui vẫn tìm được quần áo thích hợp, giờ mua! Cái gọi là hàng hiệu rất quý, động chút là hơn ngàn euro, rẻ chất lượng lại tệ, mặc kệ là thợ có khéo đến đâu cũng đủ đẳng cấp…

      Xem ra chỉ có thể dùng thứ này. Tôi hít sâu hơi, lấy hộp quà nằm sâu trong cùng ra, bên trong là chiếc sườn xám màu trắng có thêu hoa lạc tiên, lại lấy cây trâm trân châu có hình con bướm ở trong hộp trang sức ra.

      Mấy thứ này là vào lúc sắp tốt nghiệp mẹ mua tặng cho tôi, là ăn mừng cho con duy nhất trưởng thành, đáng tiếc được bao lâu mẹ qua đời vì bệnh, để lại quần áo trang sức càng khiến tôi tưởng niệm.

      Vuốt tơ lụa lành lạnh trong ngực, tôi thở dài hơi, bộ đồ này tôi mặc chỉ mới có lần, sau đó bởi vì quý, cũng bởi vì thương tiếc, liền gói nó lại cho vào trong hộp, vốn nghĩ kiếp này có lý do gì để mặc nó nữa, lại nghĩ đến, cách hai năm sau, ngờ nó lại phát huy công dụng.

      Hôm sau, tám giờ tối, tại khách sạn Windsor Castle đèn đuốc sáng trưng, người nào cũng trang phục sang trọng, đẹp đẽ.

      Tôi trời sinh vốn thích tĩnh lặng, sau khi lễ phép chào hỏi đồng nghiệp xong, liền mình cầm ly rượu đỏ ra ban công.

      Ngoài cửa sổ tuyết lớn tung bay, cũng may là ban công đóng chặt, lại có máy điều hòa nhiệt độ 24 giờ, tôi mình ngồi ở phía trước cửa sổ phẩm rượu ngắm tuyết, thuận tiện xoay người lấy tập thơ của Tagore giá tạp chí bên cạnh, cái này cũng có thể xem là loại thú vui.

      “Ủng cừu ngắm tuyết, phẩm rượu đàm thi, tiểu thư rất có hứng thú”. Ngay lúc tôi cầm cuốn sách ngẩn người, giọng dịu dàng vang lên.

      Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy người đàn ông mặc quần áo cầu kỳ đứng cách đó xa, mà Cố Lâm Lâm mặc hoa phục đằng sau ta.

      Người đàn ông này có vẻ rất quen mặt, tựa hồ gặp qua ở đâu đấy? Nhìn thấy vẻ mặt tuấn tú của ta, tôi nhịn được nhíu mày suy tư.

      “Là à! Tiểu thư trái dừa”. đợi tôi phản ứng lại, lời đùa độc ác vang lên bên tai tôi.

      “Xin chào, mặc liên tiên sinh”. Bị nhắc nhở câu, tôi nhất thời nhớ đến là ai.

      “Hai người làm gì bí mật vậy a?”. Nghe đến đó, Cố Lâm Lâm trời sinh tính tình hoạt bát chịu nổi nhảy ra .

      cho cậu/ nghe”. Lúc này đây, hai người chúng tôi khó được dịp mà cùng thốt lên.

      “Có thể mời nhảy cùng tôi ? Tiểu thư xinh đẹp”. Nhíu mày nhìn ta đem tầm mắt chuyên chú nhìn vào người tôi. “Tôi sợ biết nhảy, đẹp chân tốt lắm”. Đối mặt với lời mời đột nhiên của ta, tôi có chút luống cuống, mọi người đều biết tôi là kẻ ngu trong việc khiêu vũ, vũ hội tốt nghiệp năm đó tôi giẫm chân bạn nhảy đến mức nhe răng nhếch miệng, chuyển này trở thành nét bút hỏng trong suốt 24 năm làm người của tôi, đến nay vẫn còn thường bị Cố Lâm Lâm lấy làm trò cười.

      sao, biết để tôi dạy . Mặc khác, giày của tôi rất chắc chắn, cho nên đừng lo lắng”. ta nghe xong cười mê hoặc, vẫn bảo trì tư thế mời nhảy như cũ.

      “Được rồi! Đây là tự , hồi bị đạp đau rồi đừng trách tôi”. Tôi thở dài tiếng, đứng dậy đặt tay vào bàn tay của ta.

      là vinh hạnh!” thấy tôi đáp ứng, ta ngoéo miệng cái, thuần thục kéo tôi ra sàn nhảy.

      Mặc liên tiên sinh nhảy rất thành thạo, cho dù là mang người biết khiêu vũ như tôi ra trận, liên tiếp ba lần nhảy, giày da sang trọng vẫn có lấy cái dấu chân, thế nhưng dưới chỉ dẫn của ta, tôi chậm rãi hiểu được kỹ xảo của điệu waltz, tất nhiên càng nhảy càng quen, càng nhảy càng tự nhiên, ngay cả chút cảm giác khẩn trương ban đầu cũng bị ấm áp trong con ngươi của ta hòa tan mất.

      Bất tri bất giác, sắc trời càng về khuya, tiệc rượu sắp kết thúc.

      “Lần này có thể cho tôi biết họ tên của rồi chứ? Mặc liên tiên sinh”. Kết thúc lượt nhảy, tôi nghịch ngợm hướng ta làm cái mặt quỷ.

      “Đây là danh thiếp của tôi, về sau nếu có việc gì có thể gọi lúc nào cũng được”. Nhíu mày, ta người đến tỏa sáng.

      “À! Được, tôi biết rồi”. Tiếp nhận danh thiếp của ta, tôi cúi đầu cẩn thận xem xét, chỉ thấy tấm giấy trắng noãn chỉ có hàng tên cùng chuỗi điện thoại di động, công ty gì, chức vụ, địa vị linh tinh đều có, là vô cùng ngắn gọn.

      “Liễu Thời Tuấn” tôi cúi đầu đọc tên tấm danh thiếp, ra ta gọi là Liễu Thời Tuấn a! Quả nhiên người cũng như tên, tuấn dịu dàng. Hai tay nắm danh thiếp, tay của tôi bị xúc động đến nỗi có chút mồ hôi.

      biết xưng hô với tiểu thư trái dừa như thế nào?” Ngay lúc tôi xuất thần, thanh dễ nghe của Liễu Thời Tuấn vang lên đỉnh đầu của tôi.

      “A! Tôi gọi là Tô Thiển Thiển. Sau này bảo tôi là Thiển Thiển hoặc Tô Thiển đều được, đừng gọi tôi là tiểu thư, nghe được tự nhiên cho lắm”. Phục hồi lại tinh thần, tôi vội vàng trả lời ta.

      “Số điện thoại của tôi là 150XXXX6138” dừng chút, tôi tiếp tục .

      “Thiển Thiển, công ty còn có việc, tôi phải trước, hôm khác liên hệ”. Thu hồi chiếc Iphone màu đen trong tay, ta cười tạm biệt với tôi.

      “À! Vậy thông thả”. Phục hồi lại tinh lần, tôi chào ta với nụ cười xán lạn.

      Đợi đến khi Liễu Thời Tuấn rồi, tôi còn thể tự kiềm chế được mà sa vào nụ cười dịu dàng của ta, mãi đến khi Lâm Lâm dùng sức thôi tôi cái, lúc này tôi mới hoàn hồn.

      “Mau cho tớ biết, cậu quen sếp lớn vào lúc nào?”Nhìn bóng dáng Liễu Thời Tuấn, vẻ mặt nhiều chuyện của Cố Lâm Lâm quay về phía tôi.

      “Cái gì mà sếp lớn a? Tớ biết!”. Nhìn Cố Lâm Lâm, tôi hồ đồ hiểu.

      “Liễu Thời Tuấn a! Cậu đừng với tớ là cậu biết, ta chính là CEO mới của tổng công ty, là người đàn ông kim cương a!”. đến đây, hai tay Cố Lâm Lâm tạo thành chữ thập, mắt như ngôi sao tỏa sáng.

      “Cậu ta là…”. Sau khi nghe thấy tôi hít ngụm khí lạnh sâu, đáy lòng tia thất vọng, người đàn ông vĩ đại như thế, nhất định có rất nhiều người đẹp thương nhung nhớ, Tô Thiển Thiển nho , ta làm sao để vào mắt chứ!

      có gì! Chỉ là vô tình gặp qua lần mà thôi, trong lúc vô ý ta giúp tớ việc , tớ và vẫn chưa đến mức quen biết”. Cúi đầu, tôi cười tự giễu.

    5. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 3

      Sau buổi tiệc rượu, cuộc sống của tôi vẫn như bình thường, lúc làm việc cẩn trọng, tan việc về nhà, cuộc sống của tôi cũng tạm ổn. Ngày hôm qua, hôm nay, ngày mai giống như có gì khác biệt, sau tiệc rượu lần đó Liễu Thời Tuấn ở lại Vancouver, tạm thời tiếp quản hoạt động của công ty.

      Giống như tôi sở liệu, bên người ta thiếu gì các người đẹp, từ lúc tiếp quản công ty đến nay, ta luôn là nhân vật trong đề tài của đám nhân viên nữ, từ quản lý nữ đến bác lao công đều thoát khỏi, trong nháy mắt hết thảy đều bị vướng vào mị lực nam tính vô định của ta. Nhưng điều mà mọi người cảm thấy kỳ quái là, là trong những người đàn ông kim cương có mị lực nhất ở Vancouver, lại luôn luôn độc lai độc vãng, bên người chưa bao giờ xuất người bạn chính thức nào.

      Trình độ giữ thân trong sạch của người đàn ông này khiến cho đám người đẹp vừa hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại vừa vui sướng hiểu, tại trong xã hội xô bồ này, loại đàn ông vĩ đại như vậy tựa hồ chính là gấu trúc – sắp tuyệt chủng hết rồi.

      Đương nhiên, mấy thứ này hết thảy đều có liên quan gì đến tôi, tôi biết trọng lượng của bản thân, chưa bao giờ có vọng tưởng gì. Từ sau buổi tiệc đó đến nay, công ty chưa tổ chức buổi tiệc tụ họp nào cả, tôi ở công ty nhìn thấy ta đều cung kính thủ lễ có vượt quy củ, bộ dạng là nhân viên tốt. ta thấy tôi cũng chỉ thản nhiên, phạm vi trao đổi khi chúng tôi gặp mặt chính là chào hỏi và mấy ý kiến, đề nghị trong công việc.

      Từ sau việc làm người thứ ba kia, cơ bản trong đầu tôi đối với đàn ông đều chấm dứt ý niệm, biến đau thương thành sức mạnh, lòng làm việc, kết quả làm cho năng lực công việc của bản thân càng ngày càng tốt, được khẳng định của các đồng nghiệp hơn nữa, cuối năm còn được bầu làm nhân viên xuất sắc trong bộ phận.

      Kỳ vinh quang đều là thứ yếu, quan trọng là… tiền lương trong túi của tôi càng ngày càng dầy, vốn là căn phòng 30 bình (1 bình = 3,3579 m²) cũng đổi thành căn phòng lớn hơn, cách công ty cũng gần, tuy rằng phải rất đẹp nhưng cũng ấm áp thoải mái.

      Vừa bắt đầu vào năm mới, hoạt động của công ty lại chậm rãi vào quỹ đạo, nhiệm vụ của Liễu Thời Tuấn hoàn thành, vì thế nhận được thông báo của ban giám đốc ít ngày nữa trở về tổng công ty ở Ottawa làm CEO, ngoài ý muốn của mọi người là, trước khi rời khỏi ta còn dẫn tôi theo, làm là trợ lý của CEO.

      Quyết định này làm cho mọi người phải rớt của mắt, trong đó cũng có tôi, vì thế trước khi , nội bộ công ty đều tôi sử dụng quy tắc ngầm mới có thể làm chức vụ này. Lâm Lâm nghe vậy rất là bất bình, giận dữ giúp tôi lấy lại công đạo. Cuối cùng tôi phải giữa ấy lại, nhưng cũng giải thích gì, loại chuyện này càng giải thích càng dễ hiểu lầm, cùng với việc xé rách mặt để cãi nhau, bằng đem thời gian làm việc có lợi.

      Hôm sau, phong thư sa thải được đặt bàn người bịa đặt nhiều nhất, lý do là phỉ báng người khác, ảnh hưởng đến đoàn kết của công ty.

      Thông báo xử phạt được dán hành lang, trong lúc nhất thời, tất cả tin đồn đều dừng lại, cả công ty lại khôi phục yên lặng vốn dĩ.

      Tất cả đều giống như dự kiến của tôi, Liễu Thời Tuấn quả nhiên là dùng dao chém loạn a, dựa vào chức vụ lớn đến đây lần để thay máu cả công ty, có thể đoán được, chi nhánh ở Vancouver sau này là thiên hạ của ai.

      Trước khi , Lâm Lâm đến tiễn tôi, đôi mắt hồng hồng : “Thiển Thiển a! Tớ muốn xa cậu”

      Tôi cười giúp ấy chỉnh sửa lại mái tóc: “Đồ ngốc, phải là bao giờ gặp lại, khóc cái gì mà khóc a! Nếu nhớ tớ cậu có thể gọi điện thoại, nhắn tin, có QQ, còn có gửi mail nữa a! Tớ thề với trời, cam đoan tiếng nào với cậu liền mất tích”

      “Ừ! Thiển Thiển, cái chàng Liễu Thời Tuấn kia thoạt nhìn tệ, cậu nhất định phải nắm chặt”. Lâm Lâm nghe vậy, hít cái mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng, hiểu đầu đuôi ra sao lại tiếp câu.

      Tôi nghe vậy biết nên khóc hay cười, trong đầu nha đầu kia là thứ gì nha! Nhưng mà sao lại đau lòng thế này a!

      “Thiển Thiển, phải lên máy bay rồi”. Đúng lúc này, nam chính trong câu chuyện của chúng tôi, Liễu Thời Tuấn tiên sinh, kéo hành lý đến.

      “A! Liễu giám đốc hôm nay đẹp trai!”. Nhìn người đàn ông mặc áo khoác vải kaki trước mặt, Lâm Lâm chút nào keo kiệt nhìn ta mà mắt nổi đầy sao.

      Tôi nhịn được đứng ở bên cạnh nhíu mày, người đàn ông này đắc ý cái gì a! Trời lạnh như thế, mà chỉ cần phong độ cần độ ấm a!

      “Sao lại mặc thế này?”. Tiến về phía trước, ánh mắt của ta dừng ở đôi giày trượt tôi mới mua: “Ottawa giống Vancouver, nơi đó hàng năm đều có tuyết đọng, nhiệt độ khí rất thấp, mặc thế này thể chống lạnh”

      “Này! Tôi vị đại ca này, xin đừng lẫn lộn đầu đuôi có được ? Người cần phong độ cần độ ấm là , giày của tôi tốt xấu gì cũng có lông ấm, chiếc áo khoác hoa lệ của chỉ là cái áo sơ mi đơn giản a!”

      “Tôi là đàn ông, là phụ nữ, sao có thể đánh đồng”. Sau khi nghe tôi phun trào, vẻ mặt người nào đó cho là đúng .

      Tôi nghe vậy liền hóa đá ngay tại chỗ, đành phải hướng mắt lên nhìn, ra vẻ xem thường. Mà Cố Lâm Lâm ở bên cạnh tôi ngừng hò hét.

      Tôi nhịn! Xem như lợi hại! Nhìn biểu tình mê đắm của Cố Lâm Lâm, tôi hoàn toàn hết chỗ rồi.

      Hai giờ sau, máy bay đến Ottawa. Đúng như lời của Liễu Thời Tuấn vừa , khí hậu nơi này so với Vancouver càng lạnh hơn nhiều, ra khỏi cửa sân bay, cơn gió lạnh thổi đến chân tôi, tôi vừa giậm chân vừa hối hận, vì sao lúc ấy mình mang theo giầy ấm hơn tí a! Bây giờ tốt rồi, phát sinh tai vạ. Trái lại, người bên cạnh vô cùng bình thường, có biểu khỏe gì, bộ dạng sống lưng thẳng tắp ra ngoài.

      Người so với người càng dễ tức chết a! Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng tôi yên lặng tức giận.

      Sau khi đưa tôi đến khách sạn, Liễu Thời Tuấn mới lái xe về nhà. Bởi vì tối hôm nay là đêm giáng sinh, cả thành phố đều nghỉ, công việc thủ tục cần hoãn lại hai ngày, cho nên tôi liền vui vẻ nghỉ ngơi, suốt ngày ở trong khách sạn lên mạng chơi trò chơi, mệt đắp kín chăn mơ màng ngủ, ngày qua ngày vui vẻ.

      Tôi nhận được điện thoại của quầy tiếp tân trong khách sạn khi màn đêm buông xuống, là có hàng kí gửi đến. “Đồ đạc của mình phải chuyển đến hết rồi sao? Ở nơi tha hương này ai lại gửi đồ cho mình chứ ?”. Trong lòng tôi vô cùng hoài nghi, tôi xếp lại chăn bông, cầm lấy chìa khóa ra khỏi phòng.

      tiếp tân đứng ở trong quầy tiếp tân thấy tôi tươi cười, lấy chiếc hộp màu hồng xinh đẹp đưa cho tôi. Sau khi trở về phòng tôi nhanh chóng mở hộp ra, lại kinh ngạc phát đôi giầy tuyết xinh đẹp nằm bên trong.

      Lấy nó ra, tôi nhanh chóng mang vào, lớn vừa đúng số đo của tôi, giầy lông màu đen rất ấm, kiểu dáng cũng phải là loại thông thường.

      Ha ha! Hay ! Tôi mang giày đẹp, hưng phấn lại mặt đất, cúi đầu nhìn thấy trong hộp có tấm thiệp. Mở ra xem, tấm thiệp trắng noãn có hàng chữ màu xanh ngọc: Thiển Thiển, hy vọng trước tiên có thể làm chân của em ấm áp, sau đó là đến trái tim của em. Phía dưới kí tên là Liễu Thời Tuấn.

      Cầm tấm thiệp, tôi ngồi yên ở bên giường lâu gì. Trong lúc này, có dòng nước ấm từ dưới đáy lòng dâng lên, rất nhanh hòa tan trái tim đóng băng của tôi.

      Tôi cho rằng trái tim của tôi đủ mạnh mẽ, tôi nhớ lúc mẹ qua đời, họ hàng lánh xa, sau chuyện với Lâm Thâm tôi liền chay lì, nước lửa bất xâm. Lại nghĩ đến giờ phút này, đôi giầy lông của người khiến tôi cảm động đến rơi nước mắt.

      Đúng lúc này, điện thoại vang lên, tôi vội vàng dùng ống tay áo lau mặt, vội vàng chạy đến tiếp điện thoại, tiếng dịu dàng của Liễu Thời Tuấn vang lên xuyên thấu vào trong lỗ tai của tôi.

      “Tiểu thư trái dừa, có thích món quà ?”

      món quà đáng , cảm ơn , mặc liên tiên sinh”

      có gọi canh củ sen sườn lợn, ăn chung ! Món ăn này chống lạnh rất tốt”

      “Mau xuống dưới, ở dưới lầu trong phòng ăn đợi em”

      Treo điện thoại, tôi dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào áo khoác có hoa văn hình hoa hồng, mang giày tuyết xuống lầu. Trong đại sảnh của phòng ăn ấm áp tao nhã, Liễu Thời Tuấn ngồi ở cạnh cửa sổ sát đất, cẩn thận đem canh nóng hổi múc từ trong bát ra đến trước mặt tôi, mà bên ngoài cửa sổ tuyết tung bay.

      “Tay nghề tệ”. Sau khi uống canh xong, tôi cười tủm tỉm ngẩng đầu khen ngợi, đồng hồ trong phòng ăn vang đúng 12 giờ, năm mới lại lặng yên mà đến.

      “Đêm nay là đêm vui vẻ, đường có vũ hội hóa trang, có muốn xem ?”. Thấy tôi ăn uống no đủ, Liễu Thời Tuấn cười tủm tỉm đề nghị.

      Sau khi xong nhìn tôi cười ấm áp, cẩn thận giúp tôi choàng khăn quàng cổ, sau đó mặc áo khoác dài rồi cẩn thận ôm tôi vào trong lòng.

      quảng trường Maple, từng chùm pháo hoa lớn nổ vang đỉnh đầu, tôi cùng Liễu Thời Tuấn nhìn nhau mỉm cười, nắm tay nhau vào đám người huyên náo. Giờ này khắc này, trong quảng trường truyền đến bài hát ‘Mùa pháo hoa’ của nhóm F4:

      “Muốn ôm em vào trong lòng để chắn gió tuyết cho em

      Để em tựa vào vai của cùng chia sẻ mỗi ngày

      Nắm tay em và cùng em chia sẻ mùa pháo hoa tuyệt vời nhất

      Ánh sáng làm nên hạnh phúc và cho chúng ta nhìn xa hơn”

      ---------- HOÀN ----------
      kphuong92 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :