1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gặp được tình yêu đích thực - Chá Bút Lão Tân (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      GẶP ĐƯỢC TÌNH ĐÍCH THỰC
      [​IMG]
      Tác giả: Chá Bút Lão Tân
      Số chương: 115
      Editor: TiêuKhang
      Nguồn: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com



      Giới thiệu truyện:
      Edit: TieuKhang

      "Chị họ, chẳng lẽ chị muốn biết ngày cha chị bị bắt vào tù, khi chị cần ấy nhất, ấy ở đâu sao?"

      "Hôm đó ấy vui vẻ ở bên tôi, cũng chính là lần đầu tiên chúng tôi chính thức đến với nhau."

      Mối tình luôn hoàn mỹ trong mắt nhưng kết thúc thê lương bởi bị bạn trai phản bội.

      uổng phí ba năm, dốc bao tâm tư cuối cùng chỉ nhận được cái quay lưng tuyệt tình của ta.

      Trái tim cũng chết lịm kể từ đó, dám dễ dàng bất kỳ ai nữa, nhưng hôm nay, chỉ vì muốn người nhà yên lòng nên quyết định tìm người đàn ông phù hợp với mình để kết hôn, yên ổn sống cùng người đó đến hết cuộc đời này.

      Ninh Duệ Thần là chàng trai trẻ tuổi vừa thần bí lại giàu có nhất Lạc Thành, là luật sư đại diện bên cạnh ngài thị trưởng, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Ninh thị, cũng là đối tượng kết hôn trong mộng của biết bao trẻ đẹp ở Lạc Thành hằng mơ ước.

      Nhưng người đàn ông đó cứ hết lần này tới lần khác bất ngờ xuất trong cuộc đời , còn chủ động xin dây buộc mình và sẵn sàng gánh vác trách nhiệm lớn lao với , nhưng ngờ lại bị thẳng thừng từ chối.

      " Ninh à, tôi nhận thấy giữa chúng ta thích hợp đâu."

      "Tại sao?"

      " quá ưu tú, quá nổi bật, tôi sợ cứ đà này tôi đổ vì mất." nào đó chân thành .

      " Tô, Ưm… ra có chuyện tôi vẫn chưa cho biết."

      "Hả?"

      "Thú với ....Tôi là gay." Chàng trai rũ mắt cúi đầu khổ sở thổ lộ, nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng ranh mãnh rất khó phát .


      [Cú chết kịp ngáp của tên cặn bã]

      "Này Ninh, phải là tôi hết sức khâm phục tinh thần can đảm của đấy, bởi vì dám cưới người chẳng có chút địa vị hay tiếng tăm gì, lại còn tương xứng với như vậy, bộ sợ danh tiếng của mình bị ta làm ảnh hưởng, sĩ diện của bị chà đạp bởi ta, nghiệp của ta mà gặp trở ngại hay sao?" Gã bạn trai cũ ác độc lắm mồm kể lể, nhìn hai người trước mặt tay trong tay ta đột nhiên cảm thấy vô cùng chướng mắt.

      Người đối diện dịu dàng vuốt ve suối tóc mềm mại của , ánh mắt chứa chan tình cảm thương , "Nếu như ngay cả người của mình mà cũng bảo vệ được những thứ như danh tiếng, sĩ diện hay nghiệp kia có cũng chẵng còn ý nghĩa gì! Huống chi, ở trong mắt tôi, ấy chính là người con tốt nhất và thích hợp nhất với tôi đời này."

      "À còn nữa, Thẩm này, sẵn đây tôi cũng muốn mượn cơ hội này để biểu đạt khâm phục của tôi dành cho , với người có đạo đức, nhân phẩm thấp kém, nết na khỏi phải rồi, lại còn làm việc ở nhà vệ sinh công cộng như người phụ nữ đó, vậy mà vẫn có thể cưới ta về nhà. Ngày nào ta cũng quanh quẩn chỉ trong phạm vi chưa tới hai mét vuông, mồ hôi người lúc nào cũng dầm dề như mưa, còn chẳng ngại hay cảm thấy ghê tởm khi có bao nhiêu gã đàn ông chạm vào cổ, tinh thần can đảm của quả rất đáng khen tặng!"


      [Đoạn ngắn ăn vạ xấu xa]

      Trong đêm tân hôn, nhìn người đàn ông nằm nghiêng ngửa giường còn cố ý chừa ra chỗ trống, cau mày , " Ninh, nhà ...."

      "Là nhà của hai chúng ta." Người nọ lên tiếng bắt bẻ nhưng mí mắt lại chẳng hề động đậy.

      "Ừm, vậy ghế sofa nhà chúng ta đặt ở đâu?"

      "Thời gian quá gấp nên chưa kịp chuẩn bị, tạm thời ngủ chỗ này ."

      "Còn ly súc miệng của tôi sao?"

      "Cái đó cũng chưa kịp mua, dùng tạm của ."

      "Vậy....Còn đồ ngủ của tôi mang theo đâu rồi?"

      "À, con bé nhà bên cạnh bảo rất thích bộ đồ đó nên tặng cho nó rồi, mẹ vợ có chuẩn bị sẵn bộ cho em đấy, em cứ mặc nó tạm ."

      "...." Cái này cũng có thể mặc được sao? Đồ ngủ gì thậm chí còn mỏng hơn cả vớ da mang chân nữa….​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 21/2/16
      Manh Mỏng Mảnh, hangcao, Bối Nhi8 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Gặp nhau
      Edit: TieuKhang

      ‘Cuộc đời mỗi người ít nhất nên có lần vì nửa kia của mình mà hy sinh trao ra… cầu mong được đơm hoa kết trái, cầu mong được cùng nhau sánh bước, cầu mong được đáp lại, thậm chí cầu mong phải em, mà chỉ nguyện ước trong những năm tháng đẹp nhất của đời em luôn có xuất ….’

      Trong phòng ngồi chờ, nét chữ xinh đẹp bay bổng uốn lượn tờ giấy trắng, Tô Duyệt uốn nắn viết xong chữ cuối cùng sau đó còn cẩn thận đọc đọc lại mấy lần mới nở nụ cười hài lòng.

      Chữ mình viết đúng là càng ngày càng tiến bộ.

      Thẩm Gia Dũng thường hay chữ viết như giun bò, hứ, bộ giun biết viết chữ đẹp thế này ư?

      Vừa nghĩ tới gương mặt điển trai của người , gương mặt mịn màng trắng nõn của liền nở nụ cười ngọt ngào. Chắc bây giờ ấy vẫn còn bận làm việc, đồ đáng ghét này, lúc nào biết tự chăm sóc cho bản thân hết, tối nay mình làm bữa cơm tình mang đến công ty cho ấy.

      Thẩm Gia Dũng, hãy đợi em nhé!

      Hôm nay công ty cử ra sân bay đón vị khách quý, còn dặn dặn lại được phép có bất kỳ sai sót nào, mà họ chỉ cho biết thời gian lịch bay và mô tả sơ sơ về người đó. Tới hôm nay Tô Duyệt mới biết người mình đón là đàn ông, còn lại cái gì cũng biết, ngay cả tên cũng quên hỏi luôn.

      Nếu bây giờ gọi điện thoại về hỏi, Tô Duyệt biết chắc mình bị chửi cho té tát.

      "Hả, mười giờ rồi?" Tô Duyệt đứng bật dậy như lò xo, tay cầm tờ giấy trắng, tay còn lại xách chiếc túi màu xanh vội vàng nhanh về phía cửa ra vào.

      Tô Duyệt kiễng chân rướn cao cổ, ló đầu nhìn dáo dác hy vọng có thể dựa vào trực giác của mình để tìm ra người nọ.

      Nhưng cửa ở lối vừa được mở ra, người ở bên ngoài đổ xô ào ào để chen vào bên trong, còn người ở bên trong cố luồn lách để được ra ngoài. Tô Duyệt bị xô đẩy kẹt cứng trong đám đông, bên tai đầy những thanh ồn ào ầm ĩ khiến nhìn thấy cũng nghe được gì cả.

      " Ninh, người bên kia tới giờ vẫn thấy xuất , có cần gọi điện thoại hỏi xem thế nào ?" Trong sân bay đông đúc ồn ào, Từ Đống cố gắng che chắn cho người đàn ông cố đứng nép sang bên ở lối .

      Ánh mắt nhìn văn kiện chuyển sang nơi cổ tay, ta liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, giọng từ tốn trầm ấm vang lên, "Đợi thêm chút!"

      "Nhưng mà....." Từ Đống tính tiếp nhưng bị ánh mắt lành lạnh của người đàn ông đứng cạnh ngắt lời. Người đàn ông ấy cần câu nào nhưng vẻ uy nghiêm bẩm sinh tự nhiên mà có cũng đủ làm cho người khác dám nghịch ý ta.

      "Vậy để em đến trung tâm phục vụ tìm thử xem, có thể người bên kia đứng đợi ở đâu đó." Từ Đống dè dặt , len lén quan sát sắc mặt của .

      "Ừ!"

      Có được đồng ý của cấp , Từ Đống rời rất nhanh, còn hít mạnh hơi, có cảm giác như được hưởng thụ khí trong lành.

      Người phía trước ở lối ra vào đột nhiên lùi bước, Tô Duyệt loạng choạng lui lại kết quả va mạnh vào người đứng ở phía sau, văn kiện trong tay người nọ rơi tơi tả như những bông tuyết tung bay khí.

      "Ôi, xin lỗi , để tôi nhặt lại cho ." Tô Duyệt vội vàng xin lỗi rồi cúi người xuống nhặt lên từng tờ tài liệu, sau đó đưa tới trước mặt người mình vừa đụng phải, lúc ngước mắt lên chỉ vô tình nhìn thoáng qua rồi thể nào dời mắt được.

      chàng trước mắt mặc bộ tây trang màu xám bạc, dáng người cao ráo, chỉ mới đứng trước mặt ta mà có thể cảm nhận được hơi thở khó gần từ người ta phát ra, tầm mắt lơ đãng liếc xuống lại nhìn thấy đôi giầy da Sal¬va¬tore¬ Fer¬rag¬amo màu đen còn in dấu chân cẩn thận giẫm lên, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy rất chói mắt, hai gò má Tô Duyệt ửng hồng lên vì xấu hổ.

      Dường như đọc được vẻ áy của trước mắt, người đàn ông tính lên tiếng bất ngờ vào lúc này điện thoại Tô Duyệt bất ngờ đổ chuông, vội vàng tiếng xin lỗi rồi xoay người nghe điện thoại.

      " hả, có chuyện gì?" Do trong sân bay quá ồn nên Tô Duyệt vừa bịt tai vừa sải bước nhanh ra ngoài, người đàn ông ở phía sau dường như có gọi lại nhưng tiếng kêu đó trong tít tắt bị tiếng người lấn át, bóng dáng nhắn xinh xắn kia sắp biến mất trong tầm mắt ta.

      Mảnh giấy trắng nằm im trong lòng bàn tay rộng lớn, nét chữ xinh đẹp như nhảy múa trước mắt ta, đôi mắt thâm thúy khẽ nheo lại, quan sát mãi cho đến khi điện thoại di động rung biết bao nhiêu lần, mảnh giấy trắng kia được rất cẩn thận kẹp giữa sấp văn kiện, lúc này mới lấy ra điện thoại di động ấn nút nghe.

      ***

      Tô Duyệt như chạy đến khách sạn Sofitel, xấu hổ vào dưới cái nhìn soi mói sầm sì và chỉ chõ của người đường, mặc dù mặt cười nhưng trong bụng ngừng thầm rủa cái người bệnh thần kinh Tô Đông Thần kia, lại dám hẹn gặp mặt mình ở chỗ này!

      Khách sạn Sofitel (*) này chỉ dành cho những cặp tình nhân nhau đến nghỉ ngơi, vừa bước vào sảnh khách cảm nhận ngay được bầu khí mờ ám nhưng rất lãng mạn thể che giấu của khách sạn mang lại, đâu đâu cũng thoang thoảng mùi hương của hoa hồng, tạo nên khí vô cùng sinh động. (* Sofitel là thương hiệu của tập đoàn kinh doanh những chuỗi khách sạn cao cấp quốc tế, Sofitel có mặt 40 quốc gia và khu vực, tổng cộng có 192 khách sạn.)

      Trong điện thoại Tô Đông Thần bảo phải chạy tới đây ngay lập tức, giọng điệu chuyện như có chuyện gì rất khẩn cấp đợi vậy, báo hại phải dùng tốc độ cực nhanh chạy tới nơi này mà dám dừng lại nghỉ lấy hơi miếng nào.

      Tô Duyệt bước ra khỏi thang máy tới căn phòng như hẹn, cửa phòng chỉ khép hờ, giống như mở sẵn từ rất lâu đợi đến.

      "Tô Đông Thần?" Tô Duyệt thử lên tiếng gọi, nhưng có ai đáp lại, vì vậy tiếp tục vào bên trong xem thế nào.

      "Ưm...... thôi......."

      Trong phòng ngủ vọng ra hàng loạt tiếng rên rỉ khiến ai nghe thấy cũng nhiệt huyết sôi trào, Tô Duyệt đành phải bịt tai mình lại, Tô Đông Thần này cũng thiệt tình, biết kiềm chế gì hết, ban ngày ban mặt mà hăng hái như vậy rồi.

      Động tĩnh bên trong càng lúc càng lớn, mặc dù bịt tai nhưng vẫn có thể nghe được tiếng vang vọng của đàn ông và tiếng thở dốc kém phần quyến rũ của phụ nữ. Hai gò má Tô Duyệt bỗng chốc đỏ bừng, chưa từng trải qua những chuyện như thế, cho nên khi nghe được thanh này tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Tuy là em với nhau, nhưng vẫn có cảm giác như mình quấy rầy chuyện tốt của người khác ấy, vội vã chạy ngược ra cửa, nhưng ngay sau đó khựng lại nơi ngưỡng cửa.

      Khoan , nếu như Tô Đông Thần quả XXOO với phụ nữ, vậy ấy bảo mình tới đây làm gì?

      ấy cố tình bảo mình phải tới đây cho bằng được, rốt cuộc là vì chuyện gì?

      Ngập ngừng lát Tô Duyệt cũng xoay người trở ngược vào trong phòng, nhìn qua khe hở cánh cửa, tròng mắt to đen nhánh chớp chớp nhìn vào bên trong, thấy mặt của người đàn ông gục người , có điều nhìn mặt của cả hai.

      "Thiến Tuyết, chỉ có em mới có thể làm cho vui sướng được, duy nhất chỉ mình em thôi...." Giọng đê mê len lỏi trong khí từ từ bay thẳng vào tai Tô Duyệt, bất giác lùi về phía sau bước, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hít hơi sâu, hốc mắt cũng bất giác đỏ lên.

      thể nào nghe lầm giọng quen thuộc đó, đáp án bi thương đột nhiên xuất châm chích trái tim .

      Tay thả lỏng như mất hơi sức, chiếc túi màu xanh cũng theo đó rơi xuống đất, nghe được tiếng động nằm giường ngạc nhiên ngước nhìn ra ngoài, sau khi nhìn thấy người tới trong mắt ta thoáng vẻ bàng hoàng, nhưng ngay sau đó rất nhanh môi lại nở nụ cười hả hê độc ác.

      Từ từ thu hồi ánh mắt khiêu khích, chuyển sang quấn lấy người đàn ông nằm trườn người , dùng ánh mắt quyến rũ đưa tình ngăn cản lồng ngực đè lên mình nũng nịu thỏ thẻ , "Dũng, chúng ta làm chuyện này sau lưng Tô Duyệt có vẻ hay lắm, lỡ như bị chị ấy phát , chắc tha thứ cho chúng ta đâu."

      Gã đàn ông khinh thường hừ lạnh ra tiếng, " ta rất tin tưởng và hề nghi ngờ gì , sao có thể phát được chứ......Đừng tới ta nữa, chỉ cần nghĩ tới ta thôi là lại bị mất hứng, em , mau đến đây thỏa mãn , xin em đấy!"

      "Hứ.....Thấy ghét!" giả vờ thẹn thùng nhưng sâu trong đôi mắt là nét hiểm cay độc.

      Tô Thiến Tuyết nhướn nhướn mắt với vẻ khiêu khích, đôi môi bị hôn đến sưng mọng mấp máy khẩu hình với Tô Duyệt, "Nhìn , người đàn ông của chị ân ái với tôi đấy."

      Tô Duyệt, tôi rồi, cả đời này tôi quyết lấy những thứ mà chị thích nhất.

      Người đàn ông mà chị thương nhất hôm nay lại lên giường với tôi, tôi rất muốn biết, giây phút này trái tim của chị đau đớn đến cỡ nào?
      Phiên Nhiên, bornthisway011091Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Cái nhìn thoáng qua
      Edit: TieuKhang

      Hốc mắt ầng ực nước, dáng người nhắn loạng choạng lắc lư, Tô Duyệt siết chặt hai nắm tay, sao lại như vậy, bạn trai của mình sao có thể như vậy.....

      ấy từng thương mình và chăm sóc lo lắng cho mình cả đời, vĩnh viễn cũng phản bội.

      , tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều phải !
      Phiên Nhiên, honglak, naughtygirl_352 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Thân tình ấm áp
      Edit: TiêuKhang

      Ánh mặt trời lúc này nóng bỏng như muốn thiêu cháy mặt đất và những người đường, cả con đường vắng tanh bóng người. Tô Duyệt ngồi chiếc ghế dài dành cho người qua đường nghỉ chân, hai tay đan vào nhau, ánh mắt vô thần đờ đẫn nhìn về phía trước.

      Hình ảnh ban nãy chứng kiến cứ ngừng ùa về trong đầu , màn nóng bỏng như cơn ác mộng bủa vây lấy trái tim Tô Duyệt. Khi xưa còn gì mà tình cảm dành cho em bao giờ thay đổi, nhưng hôm nay lại tan vỡ như bong bóng xà phòng, đúng là chuyện hoang đường thể tin.

      Tiếng điện thoại rung trong túi xách cắt ngang dòng suy tư của Tô Duyệt, nhìn số gọi tới màn hình mà nén được tiếng thở dài, chuyện chị Lý căn dặn hôm nay mình vẫn chưa làm xong, thế nào cũng bị chị ấy chửi cho trận.

      Tô Duyệt chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chủ động thừa nhận cái sai của mình, "Alô, chị Lý, hôm nay em chưa...."

      "Tiểu Duyệt, em làm rất tốt, ngờ em có thể khiến cho ta có ấn tượng tốt về em như vậy, Từ cho người gọi điện tới thông báo rồi, mấy ngày nữa giúp chúng ta sắp xếp buổi phỏng vấn khách mời." Lý Tuyết Lỵ ngắt lời Tô Duyệt, giọng cũng hiếm thấy.

      Tô Duyệt ngẩn người biết nên gì, mình còn chưa gặp được người hẹn, lấy đâu ra có ấn tượng tốt chứ?

      Cả hai đột nhiên đều im lặng, Lý Tuyết Lỵ thử gọi, "Tiểu Duyệt, em còn nghe ?"

      "Dạ, em đây."

      Lý Tuyết Lỵ ở đầu bên kia hơi ngập ngừng chút, sau đó : "Em chuẩn bị nha, lần này, em và Phương Vận cùng phỏng vấn đấy." xong đợi Tô Duyệt phản ứng liền cúp điện thoại.

      Nghe tiếng bíp bíp vọng ra từ điện thoại, Tô Duyệt biết có thể đưa ra quyết định như thế chắc hẳn trong lòng Lý Tuyết Lỵ cũng đấu tranh dữ dội lắm. Kể từ khi mình vào đài truyền hình làm cho tới nay, Lý Tuyết Lỵ đề phòng mình như đề phòng loài thú dữ hay rắn độc, sợ mình giành mất vị trí của Phương Vận, bởi vì Phương Vận cũng là người có thế lực ngầm bắt buộc chị ta phải bảo vệ, nhất định phải giữ vững địa vị của ấy. Cho nên mặc dù vào đài ba tháng qua mà thực tập sinh như vẫn chỉ làm những công việc lặt vặt, việc làm thường xuyên nhất chính là đưa đón những vị khách quý như thế này.

      Mà lần này chị ta lại sắp xếp tạo cho mình có cơ hội được thực hành chính thức, chuyện này đối với Lý Tuyết Lỵ mà thực dễ dàng gì.

      Tô Duyệt hít sâu hơi ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, cố gắng kiềm chế nuốt ngược nước mắt vào lòng, nhưng làm như vậy trái tim bị tổn thương nữa hay sao?

      Ba năm tình cảm, vốn tưởng rắng gắn bó như keo sơn, nhưng cuối cùng vẫn bị đối phương phản bội, nếu nhờ lần này vô tình phát e rằng vẫn còn bị lừa mà chẳng hay biết gì, ngu ngốc cả ngày chỉ biết nghĩ xem Thẩm Gia Dũng cần gì thích gì, hay mình có làm điều gì chưa vừa ý ta hay .

      Mũi đột nhiên cay cay, vết thương lòng lần nữa xé toạt ra, quật cường cắn môi nhìn lên bầu trời xa thẳm cho nước mắt chảy, nhưng khuôn mặt bé lại bởi vì kiềm chế mà cơ mặt giật giật nhăn nhúm, cuối cùng thể chịu đựng nổi nữa gục đầu xuống mặc cho nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi.

      " lần này thôi, Tô Duyệt, chỉ khóc duy nhất lần này thôi, sau đó bao giờ nghĩ tới nữa."

      Hãy quên Thẩm Gia Dũng , quên tất cả những gì cả hai từng có với nhau, quên mối tình mà cho quá nhiều.

      Cho dù tại làm được, vậy ngay từ bây giờ phải học cách quên .

      Ánh sáng mặt trời lốm đốm len lỏi qua các khe hở lá cây chiếu lên người đàn ông đứng ở cách đó xa, đôi môi mỏng mím chặt, sống mũi cao vút, đôi mắt sâu thỉnh thoảng hơi nheo lại thói quen, nhưng tầm mắt vẫn luôn theo dõi ngồi khóc mình ở đằng xa.

      ***

      Hai bên con đường mòn yên tĩnh và heo hút, hàng thông xanh già cỗi vẫn xanh um tươi tốt, đứng vững vàng trước ngôi nhà lớn ở phía cuối con đường là hai chiến sĩ đứng nghiêm canh gác. Cũng như thường ngày, sau khi chào hỏi cho có lệ, Tô Duyệt lững thững vào bên trong, đứng lại trước cửa hít sâu hơi, sau đó vỗ vỗ vào hai má mình, miễn cưỡng nở nụ cười rồi mới cất bước vào.

      Trong phòng khách im ắng đến mức khiến phải ngạc nhiên, ông cụ người mặc quân trang ngồi ghế sofa, ngừng thở ngắn than dài, cây gậy cầm trong tay cũng ngừng nện xuống nền đất với vẻ mặt nặng nề.

      "Ông nội, xảy ra chuyện gì?" Tô Duyệt bước nhanh tới, ngồi xổm xuống ngước mặt lên nhìn ông mình tươi cười hỏi.

      Mặc dù mặt đầy nếp nhăn, nhưng từ thần thái cho đến ánh mắt của ông Tô vẫn rất minh mẫn ràng, ông thở dài tính mở miệng chuyện, nhưng khi liếc mắt nhìn sang Tô Duyệt lại tiếp tục thở dài, khoát khoát tay , "Thôi, bỏ !"

      "Ông nội, ông , ông như vậy cháu rất đau lòng đó." Tô Duyệt làm nũng lay lay cánh tay ông Tô .

      Nét mặt Ông Tô liền chuyển sang đau lòng, buồn bã , "Tiểu Duyệt à, những chuyện đó, ông nội đều biết cả rồi."

      Ông Tô liếc qua Tô Duyệt rồi cau mày tiếp, " trai con là đồ đáng chết, ngờ nó lại dám làm ra những chuyện như vậy, tuy nó cũng chỉ vì muốn tốt cho con, nhưng chuyện nó làm ông vẫn thể tha thứ được, ông bảo nó về phòng úp mặt vào tường sám hối rồi. Tiểu Duyệt, con , con muốn làm sao để giải mối hận ông nội giúp con!" Giọng càng lúc càng lớn khiến ông Tô phải ho khan vài tiếng.

      Lúc này trong phòng vọng ra tiếng rống của Tô Đông Thần, "Em , trai sai rồi, hai nên trực tiếp như vậy, nên tìm cách khác để khéo léo cho em biết, chỉ cần em giận muốn đánh hay muốn phạt thế nào cũng chấp nhận hết!"

      Ông cụ Tô nghe xong những lời đó rất hài lòng, lặng lẽ liếc nhìn sang Tô Duyệt ôn hòa , "Tiểu Duyệt à, có gì vui cứ trút hết ra đừng cất giấu ở trong lòng, con có gì ông nội rất đau lòng, biết ?"

      Tô Duyệt đương nhiên biết hai ông cháu họ hợp mưu diễn màn này, biết trách hay giận Tô Đông Thần nhưng vẫn phải làm vậy chỉ là muốn để cho biết, hai ông cháu biết chuyện này vì vậy cần giấu giếm mà ôm đau khổ mình chịu đựng.

      Nhưng cũng chính vì bị quậy trận này, mà nỗi đau trong lòng cũng tan biến ít, khổ sở cũng trở thành hư .

      Tô Duyệt vừa ngước mắt liền nhìn thấy lo lắng thể giấu được trong mắt ông mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhìn vở kịch liền mạch nhưng còn quá nhiều sơ hở của ông mình chỉ cười , "Ông nội, con trách hai, đó, con biết hai làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con."

      Ông cụ Tô nghe xong liền híp mắt lại, nếp nhăn nơi khóe mắt bởi tươi cười lại càng thêm già nua, nhưng vẫn hừ lạnh , "Coi như thằng nhóc con tốt phước có được đứa em biết hiểu chuyện như con, tiểu tử kia còn mau ra đây nhận lỗi với em sao?"

      Nhận được chỉ thị, Tô Đông Thần nhanh chóng chạy đến bên cạnh Tô Duyệt nhanh như như trận gió, lí nhí : "Em , em tốt, nhưng em đừng lo, hai giúp em tìm được đối tượng rất tốt, em yên tâm, người này tuyệt đối hơn hẳn Thẩm Gia Dũng gấp trăm nghìn lần."

      Ông cụ Tô trừng mắt nhìn Tô Đông Thần , "Này con gì đó? Tiểu công chúa nhà chúng ta nếu muốn có bạn trai mà cần phải tìm kiếm như vậy sao? Chỉ cần ra ngoài hô tiếng là biết có bao nhiêu thanh niên tốt tìm đến cho cháu ta lựa chọn, thằng nhóc Thẩm Gia Dũng xấu xa đó có mắt tròng mới dám khinh thường công chúa nhà chúng ta, đúng là tên xấu xa, chờ xem ông đốn

      gãy chân nó mà cần dùng đến cây gậy này!”

      “Đúng đó, cái tên Thẩm Gia Dũng đó là cái thá gì, nếu phải khi đó trong thời kỳ chính trị căng thẳng, sao có thể đồng ý để cậu ta và em hẹn hò được chứ?”

      “Cháu trai, sao khi đó con đá thẳng thằng khỉ đó tới thảo nguyên Châu Phi , để nó tránh xa cháu ông càng xa càng tốt!”


      già trẻ mỗi người câu líu ríu liên hồi bên tai Tô Duyệt, mở miệng tiếng cứ Thẩm Gia Dũng này Thẩm Gia Dũng kia, cho dù muốn nhắc tới nhưng họ cũng cho có cơ hội đó.


      Đây chính là cách khuyên bảo độc đáo của người nhà họ Tô, nhìn thấy người nhà gặp chuyện trốn tránh mà ngược lại nghĩ đủ mọi cách ép bạn phải đối mặt, khơi lên vết thương rỉ máu của bạn, loại bỏ hết mọi độc tố đến khi sạch mới chịu bỏ qua cho bạn, có như vậy mới có thể làm cho miệng vết thương của bạn từ từ khép lại, chứ phải mặc kệ để nó từ từ thối rửa ở bên trong.

      “Ông nội, ông đừng lo lắng, con sao, nếu gặp được người nào tốt nhất định con tóm về cho ông, con tìm về cho ông người cháu rể tuyệt vời nhất đời này luôn.” Tô Duyệt ngước đầu cười để lộ hàm răng trắng đều ngay ngắn, nhưng thấy trái tim mình quá mệt mỏi.


      Vốn tưởng rằng cả đời này cũng thay đổi người , hôm nay lại phải mỗi người ngả. Tình ? Mình cũng biết mình còn có thể tin tưởng vào nó hay nữa.


      “Ông nội, con thấy mệt rồi, con về phòng nghỉ trước đây, chúc ông ngủ ngon!” Tô Duyệt hôn lên gương mặt hiền lành của ông mình chúc ngủ ngon sau đó xoay người thẳng về phòng ngủ.


      Bóng dáng gầy yếu nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của ông Tô, nụ cười vui vẻ mặt cũng biến mất theo, thay vào đó là lo lắng khôn nguôi. Ông Tô thở dài , “Haizz, đứa này gặp phải chuyện gì cũng thích chôn giấu ở trong lòng, muốn san sẻ cùng ông già này.”

      “Con bé cũng vì sợ ông lo lắng.” Tô Đông Thần cũng còn bộ dạng cà lơ phất phơ nữa, nghiêm nghị , “Nhưng ông cũng đừng quá lo lắng, bà nhà chúng ta cũng phải là loại dễ chọc đâu, ông biết con vừa nhận được điện thoại của ai ?”


      Ông Tô liếc mắt nhìn Tô Đông Thần với dáng vẻ còn đợi gì mà chưa chịu ?
      “Là Hạ Việt đấy! hai nhà chúng gọi điện thoại đến đồn cảnh sát của cậu ta, có người giao dịch bán dâm, đúng lúc ngay ca cậu tá trực, vừa nhìn thấy số gọi tới biết là của ai thế là đích thân dẫn người hành động. Tên họ Thẩm và Tô nọ vẫn còn bị giữ ở đồn cách sát đó ạ.” Tô Đông Thần phất khởi vui sướng kể lại, nhưng vụ Hạ Việt vì muốn chơi khâm Thẩm Gia Dũng vố nên tự ý gài tang vật mười vạn.


      Tuy ra nhưng Tô Đông Thần vẫn nơm nớp lo âu, len lén liếc nhìn sang ông mình, bởi vì cũng hiểu số quy định của pháp luật như lòng bàn tay, sao lại biết nếu có giao dịch bằng tiền chắc chắn bị kết thành tội danh mua bán dâm? Hơn nữa người luôn lấy cương trực công chính làm tiêu chuẩn đầu như ông, đối với những chuyện này ông tuyệt đối mắt nhắm mắt mở mà cho qua như vậy.


      Nào ngờ, Ông Tô vừa nghe xong liền bật cười sang sảng, “Con bé này, quả nhiên có phần giống ông thời còn trẻ, cư xử với kẻ địch quyết nương tay!”


      “….” Tô Đông Thần đột nhiên nhận ra mình lo lắng dư thừa rồi, khi chuyện gì có liên quan đến Tô Duyệt, là y như rằng ông cụ Tô luôn đứng về phía cháu mình làm gì cũng đều rất đúng, cho dù người khác có bị đánh thành đống bùn nhão với ông đó cũng là con con bé nó tự vệ chính đáng mà thôi.


      Tất nhiên đối với cháu trai hoàn toàn khác xa trời vực.


      “Chuyện này con làm rất tốt, có điều sau này phải báo cáo trước, được phê chuẩn mới hành động!” Ông Tô nghiêm mặt nghiêm túc .


      “Dạ!” Tô Đông Thần lập tức đứng nghiêm nghị cung kính chào theo tiêu chuẩn trong quân đội, nhưng trong lòng thầm oán, loại chuyện thất đức này e rằng là ai cũng thà muốn biết, có cơ hội đùng đẩy trách nhiệm, nếu có ai hỏi tới ông thế này: Ồ, hóa ra có chuyện này à, cái thằng nhóc Tô Đông Thần này đúng là hết mà, dám làm ra chuyện động trời này, để khi về tôi nhất định trừng trị nó thích đáng!

      Đột nhiên ông Tô nhìn chằm chằm Tô Đông Thần với ánh mắt lóe sáng, “Ban nãy con vừa chọn được ứng cử viên rất tố có phải , có ảnh mau đưa ông xem chút!”

      ra…Ông cũng biết người đó!” Tô Đông Thần kề sát vào tai cụ Tô thầm gì đó, sau đó mặt hai người đều cùng nở nụ cười xấu xa…
      Last edited by a moderator: 20/3/15
      Phiên Nhiên, honglak, PhongVy3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Chúng ta chia tay
      Edit: TiêuKhang

      Sáng hôm sau, vừa mới tới cửa công ty bỗng đâu bóng dáng quen thuộc xuất ở trước mắt, trái tim Tô Duyệt như quặn thắt lại, tay bất giác cũng siết thành nắm đấm.

      Tô Duyệt chuyển mắt sang hướng khác, tính xem như thấy mà qua luôn, nhưng Thẩm Gia Dũng giữ tay lại giọng , "Tiểu Duyệt, đến quán cà phê ngồi với lát ."

      Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Gia Dũng với sắc mặt mệt mỏi, chắc hẳn ta mới từ đồn cảnh sát ra rồi tới đây luôn.

      Thẩm Gia Dũng nắm tay , nhưng lại có cảm giác giữa bọn họ có khoảng cách xa, xa tưởng như thể nào với tới.

      ngờ, người mới hôm qua còn ở bên nhau lại có thể chỉ trong đêm mà trở nên quá xa xôi và lạ lẫm như thế

      "Tiểu Duyệt, đừng từ chối !" Thẩm Gia Dũng giống như cầu xin hơn là mời, đôi mắt ràng áy náy tránh né, cuối cùng dời mắt nhìn xuống dưới mặt đất, Tô Duyệt lạnh nhạt đáp, "Ừ."

      Trong quán cà phê, khi phục vụ đem thực đơn đưa tới trước mặt Tô Duyệt xem hồi lâu mới , "Cho ly Espresso."

      Thẩm Gia Dũng hơi ngỡ ngàng, "Tiểu Duyệt, nhớ em đâu có biết uống cà phê."

      "Mọi thứ rồi cũng có lúc thay đổi, nếu uống cà phê làm sao biết được hương vị của nó còn hấp dẫn hơn cả trà hương lài." Tô Duyệt lời đầy ngụ ý, dường như Thẩm Gia Dũng cũng nhận ra được khác lạ, vẻ mặt cũng trở nên ngượng nghịu và thêm gì nữa.

      khí giữa hai người bỗng trở nên vô cùng lúng túng, thỉnh thoảng Thẩm Gia Dũng liếc về hướng Tô Duyệt, nhưng Tô Duyệt vẫn luôn cúi đầu chuyên tâm với chiếc muỗng bạc khuấy tách cà phê của mình.

      Hàng mi dầy đậm chớp chớp như bươm buớm vỗ cánh muốn bay, bởi vì đầu hơi cúi nên càng khiến cho chóp mũi thon thêm mượt mà cao thẳng, cà phê nóng hổi mờ mịt lan tỏa, hơi nóng bốc lên càng làm nổi bật khuôn mặt nhắn xinh đẹp dễ thương của Tô Duyệt. Trái cổ Thẩm Gia Dũng bất giác trượt lên trượt xuống, nhưng rất nhanh liền dời tầm mắt bởi vì ta chợt nhớ đến mục đích của mình tới đây, càng thể vì xúc động nhất thời mà làm hỏng chuyện lớn.

      "Tiểu Duyệt, có chuyện muốn hỏi em!" Thẩm Gia Dũng ngập ngừng hồi cuối cùng mới quyết định lên tiếng hỏi.

      Hàng mi dài rũ xuống che giấu cảm xúc trong đáy mắt, Tô Duyệt cầm cà phê lên nhấp hớp, uhm, Espres¬so quả là danh bất hư truyền, đặc biệt nhất chính là cái vị đắng của nó.

      Nhưng tại sao uống nó rồi mà trong lòng vẫn còn cảm thấy cay đắng như vậy chứ?

      Bởi vì nghĩ rằng, vị đắng bờ môi ngăn chặn được nỗi cay đắng trong lòng, nhưng bây giờ mới hiểu nó hoàn toàn có tác dụng gì, ngược lại càng khiến cho bản thân thêm khó chịu, khó chịu đến mức tưởng như có hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm dấm lần mòn hết lục phủ ngũ tạng.

      "Người tố cáo mua bán dâm có phải là em ?"

      "Đúng!" Tô Duyệt đáp chút do dự.

      Thẩm Gia Dũng có vẻ rất tức giận, "Tô Duyệt, sao em có thể làm vậy chứ? Em thừa biết Thẩm Tuấn Ngạn chờ đợi cơ hội để cười nhạo , vậy mà em còn đẩy vào hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng? Em có biết bởi vì chuyện này mà ba càng coi thường hay hả? Hơn nữa, đến với Tô Thiến Tuyết cũng chỉ để tranh thủ có được ủng hộ từ phía ta, cho nên mới có chia tay em, tại sao em lại hiểu cho nỗi khổ tâm của vậy chứ?"

      Thẩm Gia Dũng chuyện mỗi lúc càng lớn giọng, còn Tô Duyệt vẫn lẳng lặng ngồi đó nhấm nháp cà phê, nhưng càng uống lại càng cảm thấy đắng chát. Tất nhiên biết Thẩm Gia Dũng là con riêng của ông Thẩm Phong, muốn có được địa vị nhoi ở nhà họ Thẩm khó khăn đến cỡ nào, nhưng đó phải là lý do để ta phản bội .

      Thẩm Gia Dũng thấy Tô Duyệt vẫn lặng thinh lời nào, tiếp tục được nước làm tới: "Bây giờ cũng tại em vô lý gây mà ba Tô Thiến Tuyết và cả ba đều biết chuyện này, thể cho họ câu trả lời thỏa đáng, mặc dù hề muốn làm như vậy...."

      "Chúng ta chia tay !" Uống xong hớp cà phê uống cuối cùng, Tô Duyệt lên tiếng ngắt lời Thẩm Gia Dũng với vẻ hờ hững để tâm.

      Thẩm Gia Dũng ngẩn người bởi vì ta hoàn toàn nghĩ đến Tô Duyệt chủ động như vậy, còn tưởng là mình nghe lầm nên hỏi lại lần nữa, "Em vừa gì?"

      " chúng ta chia tay!"
      Tô Duyệt ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Gia Dũng bằng đôi mắt trong vắt long lanh, hề có chút thất vọng hay buồn bã nào, “Em nghĩ chắc hẳn là cũng nghĩ như vậy, nếu vậy tức là chúng ta có chung nhận thức, thế cho nên cũng cần phí lời nữa, em trước đây, tiệc chia tay này coi như em mời.”

      Tô Duyệt đặt hai tờ tiền có hình cụ Mao lên bàn, sau đó đứng dậy rời , bỏ lại Thẩm Gia Dũng ngồi lại mình nghẹn họng nhìn theo trân trối.

      Đúng ta cũng muốn mượn cơ hội lần này để chia tay Tô Duyệt, vì dù sao cũng chỉ có khả năng kinh tế của Tô Viễn Hàng mới có thể giúp càng tiến càng xa, mới có thể tranh đoạt gia sản với Thẩm Tuấn Ngạn. Mặt khác, cũng vì Tô Duyệt quá mức lạnh nhạt, ở bên cạnh ấy lúc nào cũng có cảm giác bản thân có bất cứ giá trị nào của đàn ông tồn tại.

      Nhưng mà…

      “Chờ chút!” Thẩm Gia Dũng đột nhiên kéo tay Tô Duyệt lại ngăn cho .

      Tô Duyệt nhíu mày nhìn cổ tay mình bị Thẩm Gia Dũng níu lại, biết ta còn muốn gì đây?

      rất ràng, cả hai chia tay, từ nay về sau còn gì liên quan nữa, ta có cơ hội để leo lên cành cây cao, để tranh thủ có được địa vị ở nhà họ Thẩm, còn mình, còn là trói buộc ta nữa.

      Thẩm Gia Dũng cũng hiểu tại sao mình phải làm thế, thấy tính bỏ nên phản ứng đầu tiên chính là muốn để cho như vậy, lúc này bình tĩnh lại mới cảm thấy hành động của mình được tự nhiên, bàn tay giữ lấy tay Tô Duyệt cũng dần dần nới lỏng, căng thẳng nhíu nhíu mày suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào.

      …”

      Còn chưa xong Tô Duyệt nhân cơ hội nhanh chóng thoát khỏi tay Thẩm Gia Dũng, chút lưu luyến xoay người bỏ mạch.

      sợ chỉ thêm giây nữa thôi cầm cự được mà bật khóc mất, sợ bản thân mềm lòng với kẻ phản bội mình. Nếu lấy gì mà hận? Nếu phải ta quá mức sâu nặng, đến nỗi trái tim cũng muốn moi ra trao, sao khi tận mắt chứng kiến hình ảnh đó bất chấp làm ra chuyện động trời như thế?

      Nhưng ngờ hôm nay ta lại ra những lời đó, lúc gặp ta ở cửa công ty trong lòng vẫn thầm có tia hi vọng, cho là ta thừa nhận sai lầm của mình và mong tha thứ cho ta, nào ngờ ta lại đem toàn bộ sai lầm trút hết lên người …Khiến tim cũng nguội lạnh.

      Suốt ngày hôm đó Tô Duyệt như người mất hồn, đối với mỉa mai châm chọc của Lý Tuyết Ly cũng dứt khoát giả câm gỉa điếc, lười biếng nằm nhoài ra bàn làm việc của mình.

      “Tiểu Duyệt”. giọng ôn hậu đột nhiên vang lên sau lưng Tô Duyệt, cuống quít đứng dậy, sau khi thấy người tới mới cuối đầu chào hỏi: “Biên tập Trần”.

      “Có phải có chỗ nào khỏe ? Nếu thấy khỏe về sớm !” Trần Tuấn Hàn chuyện rất ôn hòa, tuy đến tuổi trung niên nhưng nhìn vẫn có bất kỳ nếp nhăn nào, ngược lại bởi vì rèn luyện của thời gian mà càng khiến cho ta có nét chững chạc của người đàn ông.

      Đối mặt với quan tâm của Trần Tuấn Hàn, Tô Duyệt bỗng thấy mũi mình cay cay. Khi đó, cha bất ngờ bị bắt vào tù, vốn có công ty nào chịu nhận vào làm việc, chỉ có mỗi Trần Tuấn Hàn, bởi vì tình bạn lâu năm với cha nên mặc kệ phản đối của mọi người, vẫn quyết định tuyển vào đài làm, tạo điều kiện đề được làm công việc mình thích.

      Tô Duyệt hít sâu mũi cái mạnh, ngước mặt cười lắc đầu , “Cháu sao, cảm ơn biên tập Trần quan tâm!”

      “Con bé này, lúc nào cũng cố gắng chống đỡ! Bây giờ cũng sắp hết giờ làm việc rồi, ở lại cũng có gì làm, cháu cứ về trước nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai làm bù cũng được!” Trần Tuấn Hàn chuyện với giọng điệu nghiêm túc cho người khác từ chối. Tô Duyệt cũng lôi thôi nữa thu dọn đồ đạc của mình xong liền xuống lầu tính tiền về nhà.

      Nhưng Tô Duyệt hoàn toàn nghĩ tới, Tô Thiến Tuyết lại đứng đợi dưới lầu công ty.

      “Chị họ!” Tô Thiến Tuyết mặc chiếc sườn xám nền trắng điểm hoa ngọt ngào chào hỏi, gương mặt trang điểm rất đậm, trông vô cùng nổi bật và xinh đẹp. Dưới cái nhìn chiêm ngưỡng trầm trồ của mọi người, ta nhanh đến bên cạnh Tô Duyệt nắm cánh tay làm nũng : “Em đói rồi, em với chị tới cái nhà hàng Ý gần nhà chị kiếm gì ăn được ?”

      Tô Duyệt thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Thiến Tuyết, từ góc độ người ngoài nhìn vào chắc hẳn nghĩ hai người họ có lẽ rất thân thiết, nhưng chỉ có Tô Duyệt mới biết, cái bàn tay tuy bé kia lại thầm bấm vào da thịt đau đến cỡ nào.
      Last edited by a moderator: 22/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :