1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Gấu ơi, giúp anh - Lam Tiểu Mị (Lam Lâm) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gấu ơi, giúp !!!
      [​IMG]





      Tác giả: Lam Tiểu Mị (Lam Lâm)


      Người dịch: Đỗ Mai Quyên – Dennis Q


      NXB liên kết: NXB Thời Đại


      Số trang: 504


      Khổ sách: 14.5×20.5


      Giá bìa: 99.000 đồng

      Thời gian xuất bản: ngày 21-6-2012


      Nguồn: http://luv-ebook.com/index.php
      Last edited: 25/5/15

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nội dung tóm tắt






      Thư Hoán là làm nghề thiết kế gấu bông, có vóc người nhắn, nhìn trông có vẻ yếu ớt nhưng thực chất, vì sống mình lâu nên cũng “tiến hóa” trở nên độc lập và dũng cảm. Vì lần ăn miễn phí beefsteak mà bị cưỡng ép nhận lời giả làm bạn “thiên kim” của Từ Vĩ Trạch, chàng trai nổi tiếng đào hoa, danh tiếng lẫy lừng, phong lưu đa tình gây ra biết bao nhiêu tai họa, đến nỗi gia đình bất đắc dĩ phải ra lệnh cho thu dọn tàn cuộc, kết hôn để tạ tội.




      Mặt dù gần như đến tuổi ổn định, nhưng Từ Vĩ Trạch hề có ý muốn lập gia đình và để trốn tránh việc xem mắt, vừa dụ dỗ, vừa cưỡng ép Thư Hoán giả làm bạn để về ra mắt ra đình.




      Ngay trong lần thực nhiệm vụ “giả dạng làm bạn ”, Thư Hoán gặp người làm trái tim nghiêng ngả, người đó chính là Từ Vĩ Kính, trai của Từ Vĩ Trạch, người đàn ông lạnh lùng, quy củ, cả gương mặt và giọng đều thiếu cảm xúc, nhưng bên ngoài vẻ lạnh lùng ấy là trái tim nhiệt tình, quan tâm đến người khác và rất mực thương em trai mình.




      Tuy nhiên, trong khi Thư Hoán “hồn xiêu phách lạc” vì Từ Vĩ Kính Từ Vĩ Trạch bất ngờ tỏ tình với , khiến hoàn toàn luống cuống…






      Trích đoạn




      “Nếu đùa cứ thừa nhận . Em cũng trách hôn em đâu, chuyện đó bỏ qua, em cũng tức giận đâu. cần vì sợ em giận mà phải là thích em.”




      “Được thôi, đùa đấy.”




      Thư Hoán thở phào, toàn thân như hẳn, nhất thời như có cảm giác hoảng hốt.




      “Nếu thế có thể khiến em thấy nhõm hơn.”




      Thần kinh Thư Hoán lại căng lên, được gì.




      Từ Vĩ Trạch nhìn , vẫn nụ cười dịu dàng quen thuộc, nhưng hề có chút vui vẻ nào. So với lần gặp trước, ràng gầy nhiều.




      “Căn bản là thể, với em…” Thư Hoán hoàn toàn suy nghĩ được gì, “Chẳng phải luôn xem em là con trai hay sao?”.




      Từ Vĩ Trạch lại cười: “Em đấy, hiểu đàn ông”.




      “Em có gì tốt đâu.” Thư Hoán khổ sở vô cùng, “Rốt cuộc thích em ở điểm nào. Sao tự dưng lại thích em, có phải gần đây trời quá nóng, nóng đến độ bất bình thường đúng ?”.




      Từ Vĩ Trạch cười: “Vậy có gì tốt nào? cũng nghĩ có lý do gì để người ta thích cả”.




      “Chí ít… rất đẹp trai.”




      Từ Vĩ Trạch cười to: “Cám ơn em khen. Em cũng đẹp mà”.




      Thư Hoán hoàn toàn lúng túng: “Nhưng, đúng, nghĩ xem, đối xử với các bạn kia rất tốt, suốt ngày tặng quà, mời họ ăn cái này chơi cái kia, sau đó chỉ biết bắt nạt em, ăn vụng đồ ăn của em, căn bản là rất khác nhau…”.




      Giọng Từ Vĩ Trạch vừa gần vừa xa: “Nên em là đặc biệt. Em chưa bao giờ nhận ra sao?”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 1






      Thư Hoán lê bước cùng đôi mắt thâm đen xuống lầu mua thức ăn, thực ra trưa rồi nhưng vẫn chưa ăn sáng.




      Công việc tại của là thiết kế gấu bông, cả căn phòng đầy ắp những con thú bông to khác nhau, chúng là người bạn thân thiết sống cùng bấy lâu, cùng thức đêm, phác thảo, tạo những mẫu thủ công dưới ánh đèn vàng vọt.




      Để giao kịp hàng hôm nay Thư Hoán phải thức trắng đêm, hề chợp mắt, đầu đau mắt cay, bước có cảm giác như bay.




      thẳng đến quầy hàng bán điểm tâm, mắt lờ đờ: “Ông chủ, cho phần bánh trứng chiên, phần sữa đậu nành, nhiều sữa chút nhé”.




      Ông chủ dễ tính gói cho phần bánh gồm hai trứng chiên, ly sữa đậu.




      Thư Hoán lờ đờ trả tiền, nửa tỉnh nửa mê vừa ăn bánh, uống sữa, vừa lên lầu, như thể bước mây.




      Trạng thái bay bổng như lên thiên đường nhanh chóng bị tiếng chuông di động thức tỉnh, người gọi cho “bạn trai” theo đúng nghĩa đen, đại thiếu gia Từ Vĩ Trạch.




      Rất nhiều thấy cái tên này nhấp nháy màn hình di động phản ứng là tim đập rộn ràng, sung sướng hạnh phúc. Nhưng Thư Hoán miễn nhiễm từ lâu rồi.




      “A lô.”




      “Gấu Hoán, em chuẩn bị chưa?”




      Thư Hoán vẫn như nằm mơ: “ đâu?”.




      Bên kia im lặng ba giây, sau đó là tiếng quát inh tai: “Chắc em quên rồi đấy chứ!!!”.




      Tai Thư Hoán ong cả lên, phải dựa vào tường: “Quên gì cơ?”.




      “Chuyện gặp phụ huynh của ấy, chẳng lẽ em muốn hại phải xem mắt nàng kia hay sao?”




      Thư Hoán sực nhớ ra, vì ăn miễn phí phần beefsteak nên bị cưỡng ép nhận lời giả làm bạn của Từ Vĩ Trạch để ứng phó với ông trai nghiêm khắc của .




      Trò “giả dạng” này chẳng có chút lãng mạn nào. Từ Vĩ Trạch gần như đến tuổi phải ổn định, nhưng lại hoàn toàn có ý đó. nổi tiếng đào hoa, tiếng thơm lừng lẫy, phong lưu đa tình gây ra biết bao nhiêu tai họa, đến nỗi gia đình bất đắc dĩ phải ra lệnh cho thu dọn tàn cuộc, kết hôn để tạ tội.




      Thư Hoán cũng cảm thấy người như vẫn nên kết hôn sớm để khỏi gây họa cho thế gian nữa: “ xem mặt có gì là ổn đâu, người ta xinh đẹp lại dịu dàng, con nhà danh giá nữa, rất xứng với mà…”.




      Đầu dây bên kia phản ứng dữ dội: “ muốn! Xem mặt như thế rồi hai tháng nữa đính hôn, tháng sau kết hôn, thêm tuần nữa là em có thể đến tham dự tang lễ của rồi đấy”.




      “=_= Hôn nhân cũng đâu phải là mồ chôn đâu.”




      “Dù sao chuyện này em nhất định phải giúp . Nếu tối nay treo cổ chết trước nhà em.”




      “…”




      tiếng nữa đến dưới lầu đón em, giờ em mau tắm rửa, thay quần áo , nhớ phải trang điểm.”




      Thư Hoán vẫn cố chống cự: “ nhờ người khác được à? quen bao nhiêu , sao cứ phải là em?”.




      “Chuyện này thể chọn bừa được”, Từ Vĩ Trạch với vẻ nghiêm túc, “Bọn họ chắc chắn , đến lúc đó phải làm sao?”.




      “=_= vẫn còn tự sướng được à?”




      “Hơn nữa lần này là trường kỳ kháng chiến. Thời gian tới phải nhờ em giúp chống đỡ, em có thể là em mắc chứng sợ hôn nhân, nếu may mắn có thể kéo dài được năm rưỡi. Đến khi ông của bắt đầu ép hôn lại bị em đá rồi, sau đó chữa trị vết thương lòng mất mấy tháng nữa, nhiều nhất là năm, như vậy có thời gian tự do là hai năm rưỡi…”




      Thư Hoán khóc ra nước mắt, tên này nghiêm túc à.




      “Nếu nhờ khác giúp đỡ dù lằng nhằng về tình cảm, nhưng họ diễn với vở kịch dài như thế, chắc chắn làm chậm trễ đường tình duyên của họ, như vậy phải là vô đạo đức lắm hay sao?”




      “Cũng đúng nhỉ.” Hiếm khi Từ Vĩ Trạch chịu suy nghĩ cho kẻ khác, Thư Hoán nhất thời thấy xúc động, mấy năm nay quả nhiên chín chắn hơn rồi.




      Hử, khoan




      “Thế còn em? Tại sao em được?”




      “Ủa, em cũng được xem là phụ nữ à?”




      “…”




      “Hơn nữa mấy năm nay có ai theo đuổi em đâu, , hai năm chắc cũng vậy nhỉ. Ha ha ha ha.”




      Nếu phải chuyện qua điện thoại Thư Hoán cho ăn cú đấm rồi.




      Thực ra vóc dáng Thư Hoán bé lại yếu ớt, cổ và tay chân đều nhắn dễ thương, xắn gấu quần lên đứng đó trông như con chim , sắc mặt hơi tái, lúc buộc tóc lại khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, đôi mắt luôn lờ đờ vì thiếu ngủ chiếm hết nửa.




      Nhưng sống mình lâu nên cũng tiến hóa thành người độc lập và dũng cảm. Lúc dọn nhà, đồ đạc chiếm trọn xe cũng do tự khuân lên lầu, khi đó chưa có thang máy; tường cũng do tự sơn, tự leo lên ghế dán giấy dán tường, thay bóng đèn.




      Thường ngày trông có vẻ lơ đãng, đường cũng vững, mua thức ăn thường xuyên đếm nhầm tiền, nhưng đến thời khắc quan trọng, biến thân thành nữ King kong vô địch, đuổi đám sói háo sắc thay bạn, đập gián giết chuột, tay làm hết.




      “Đàn ông thấy em như thế sợ lắm đấy.” Lúc Từ Vĩ Trạch đợi trước cửa thế khi thấy xách thùng nước, hùng hục leo lên lầu.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chính vì thế giới này tồn tại quá nhiều kiểu đàn ông ăn chơi, thể tin cậy được như Từ Vĩ Trạch mà phụ nữ mới bị bức ép biến thành mạnh mẽ như thế =_=.




      Thư Hoán kẹp ống nghe vào tai, Từ Vĩ Trạch vẫn cằn nhàu bên kia: “Em nhớ là phải trang điểm đẹp đấy, tốt nhất là làm tóc luôn , đừng kéo thấp tiêu chuẩn của xuống…”




      “Được rồi, phiền phức quá >_<.” Bảo tìm người khác chịu, bây giờ lại kén cá chọn canh nữa T__T




      “Cần quần áo giày dép thế nào bây giờ mua giúp em.”




      cần, mấy thứ đó em có thiếu đâu.” cảm thấy tủ áo của vẫn rất phong phú.




      Từ Vĩ Trạch ngập ngừng như muốn gì đó, cuối cùng vẫn buột miệng: “Ừ, trai rất kén chọn, nên em phải phát huy sở trường lớn nhất của mình, cố gắng đẹp hết mức, có giá nhất là được. Cố lên, Gấu Hoán!”




      Bắt thức trắng hai đêm liên tục phải xinh đẹp thực là chuyện dễ dàng gì, cho dù cấp tốc làm mặt nạ trông cũng vẫn giống gương mặt mệt mỏi có thể ngủ gục bất cứ lúc nào, Thư Hoán bất đắc dĩ phải trang điểm tỉ mỉ cho làn da của mình.




      Khó khăn lắm mới che lấp được quầng thâm nơi mắt để sắc mặt tươi sáng hơn, lại dùng má hồng và kem che khuyết điểm đẩy cho đường gò má cao hơn chút để ngụy tạo trông có vẻ tinh thần và sắc mặt hồng hào hơn. Cuối cùng lúc dùng mascara lại quét luôn vào trong mắt mình.




      Thư Hoán gục đầu vào gương, nước mắt đầm đìa, đau khổ muốn chết, lớp trang điểm dày công tạo ra lại biến thành gấu trúc mất rồi.




      Tốn bao nhiêu công sức mới trang điểm cho gương mặt đẹp hơn, bây giờ phải mặc chiến bào rồi. Thân phận mà Từ Vĩ Trạch tạo ra cho đại tiểu thư trí thức, có địa vị. Thư Hoán chưa từng thấy đại tiểu thư đích thực là phải có dáng vẻ thế nào, cũng may là chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy rồi, dù sao cũng phải cố gắng hết sức “bao bì đóng gói” cho bản thân trông giàu có là được.




      Sợ bị ông của Từ gia nhìn ra phải là giàu có môn đăng hộ đối, Thư Hoán rất gắng sức trang điểm ăn vận, gần như dùng toàn bộ quyết tâm chiến sĩ cắt mạch máu tay ăn thề để lôi hết những bộ quần áo để dành đáng tiền nhất mà bấy lâu nỡ mang ra dùng, mặc hết lên người.




      Đó cũng là nguyên nhân mà dễ dàng bị bạn bè lôi ra giúp đỡ. Cho dù có tình nguyện đến mấy, khóc lóc từ chối rằng “Mình được, mình muốn”, khi bị bắt phải lâm trận, cách nào trốn được vẫn khá là chuyên nghiệp và nghĩa khí.




      Đến khi vũ trang xong xuôi, Thư Hoán run lẩy bẩy tựa vào tường xuống lầu đôi giày da đính pha lê cao mười phân, nhìn thấy ngay Từ Vĩ Trạch dựa nghiêng người vào cửa xe đợi .




      Người đàn ông uể oải đứng thọc tay vào túi quần ấy, có vẻ ngoài chỉ có thể hình dung bằng hai từ “tai họa”. Là đàn ông, Từ Vĩ Trạch là đẹp đến mức bất thường, dáng người như ngọc, mày đen mắt sáng, gò má lại có lúm đồng tiền. Lúc có cảm xúc, trông cũng như nửa cười nửa , và khi cười đúng là dịu dàng đến mức cám dỗ.




      Có vẻ bề ngoài như thế, cho dù ngốc nghếch như ỉn, hoàn cảnh nghèo khó cũng có ít rung động, sẵn sàng lao vào , mà lại học giỏi, chơi thể thao giỏi, phong độ và gia thế cũng rất tốt.




      Thư Hoán nghiến răng nghĩ, có tồn tại của công tử đào hoa như thế thực là tai họa của phụ nữ.




      Nghe tiếng động, Từ Vĩ Trạch ngước mắt lên, vừa nhìn thấy tỏ ra như mắc nghẹn, sắc mặt dần dần tái xanh.




      Thư Hoán cố gắng giữ thăng bằng đến trước mặt , e dè quay vòng, căng thẳng hỏi: “Được ? Đây là kiểu ăn vận đẹp nhất của em rồi đó.” Để miễn cưỡng tương xứng với chiều cao mét tám mươi tám của Từ Vĩ Trạch, còn mang cả đôi giày cao nhất của mình.




      Còn Từ Vĩ Trạch hoàn toàn phớt lờ túi xách Chanel và sợi dây chuyền hoa sơn trà mà hiếm hoi lắm mới mang ra, cũng để ý đến nỗi khổ tâm của khi mang vào đôi giày mà bình thường chỉ để ngắm chứ nỡ mang, cởi áo vest ra rồi bọc kín lại như gói nem.




      “Váy của em có cần ngắn hơn tí nữa ? Còn cổ áo cũng quá thấp rồi đấy? Cup B tại sao em còn độn cho nó thành D? Lộ ra khe rãnh thế kia là ý gì đấy? Em muốn tức chết à?”




      Thư Hoán hoang mang hiểu, bộ váy liền màu champagne này là do nhà thiết kế nổi tiếng tạo ra, phải dành dụm rất lâu mới mua được, cố ý để dành đến trường hợp quan trọng nhất mới mặc, cho dù đẹp như người mẫu nhưng ít nhất cũng là đẹp mà: “Làm gì khoa trương thế, đây là bộ lễ phục bình thường mà. Bình thường đưa mấy kia đến dạ tiệc, bọn họ cũng mặc thế này thôi?”




      Từ Vĩ Trạch lại nghẹn: “Tiếng là thế… nhưng em ăn mặc thế này bó sát quá.”




      Thư Hoán hơi hoài nghi người đứng trước mặt mình là kẻ giả mạo: “Nếu em nhớ nhầm ăn mặc bó sát thế này mới là sở thích của mà? Chính bảo em ăn mặc cho đẹp nhất, mặt đẹp có thân hình bù đắp lại là danh ngôn của .”




      Nếu ai muốn mặc bộ quần áo mà lúc ăn tối cũng dám uống nước làm gì.




      Từ Vĩ Trạch vẫn kiên quyết giữ áo vest của người , lẩm bẩm: “Nhưng, của là người rất bảo thủ…”




      “… = = Bảo thủ mấy chắc cũng nhìn thấy áo bó sát và hở lưng chứ nhỉ?”




      Từ Vĩ Trạch cau mày như ngứa ngáy khó chịu, với vẻ khổ sở: “ nghĩ em nên thay bộ khác hơn…”




      Thư Hoán sắp nổi cáu, cúi xuống cởi đôi giày khó chịu ra, chân trần về nhà: “Từ Vĩ Trạch, phiền tìm cao minh khác .”




      chàng đưa tay kéo lại: “Này này, em đừng thế chứ. muốn tốt cho em mà, em chưa gả cho ai, đừng tùy tiện cho người khác nhìn thế chứ, rất thua thiệt… Được rồi được rồi, nữa, bộ này bộ này, hôm nay em to nhất, em thích thế nào cũng được.”




      Sau đó mở cửa xe cho , thấy hơi cúi xuống để vào trong, lại : “ cảnh cáo em, lát nữa cho em cúi người!”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 2





      Hai người đến nhà hàng đặt sẵn, ông nghiêm khắc của Từ gia vẫn chưa đến, cảm giác phải chờ đợi lại khiến Thư Hoàn càng căng thẳng hơn.




      Từ Vĩ Trạch kéo ghế giúp , hai người lần lượt ngồi vào, Từ Vĩ Trạch nhìn từ cao xuống, lại bảo: “Em có chắc em cần áo khoác?”




      Đập tờ thực đơn vào người Từ Vĩ Trạch, Thư Hoán hỏi: “ của … là người thế nào?”




      ấy à, là người tốt, vô cùng thương . Chỉ có điều,” Từ Vĩ Trạch mở thực đơn, tỏ vẻ khổ sở, “Trong vấn đề truyền thống nào đó ấy rất cố chấp.”




      Vừa xong nghe văng vẳng tiếng bước chân của người đàn ông. Chỉ là tiếng ma sát rất của đôi giày chạm vào thảm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác căng thẳng, Thư Hoán hiểu vì sao lại thấy hơi hoảng hốt, vội vàng ngậm miệng lại.




      Bóng dáng cao lớn vòng từ sau lưng đến trước mặt rồi ngồi xuống.




      vừa ngồi xuống, trong khoảng cách khoảng mười centimet, Thư Hoán chỉ cảm thấy gò má bỗng căng cứng, nhất thời dám ngước mắt lên nhìn thẳng người mới đến.




      phải người hay xấu hổ, thế nhưng đối phương chưa câu nào mà chỉ là khí do người ấy tạo ra cũng đủ khiến tim đập thình thịch.




      , đây là Thư Hoán, bạn tại của em. Hoán Hoán, đây là trai , Từ Vĩ Kính.”




      “Chào .” Giọng rất lạnh, cũng rất trầm, có cảm xúc đặc biệt, nhưng nghe lại có cảm giác xa cách lạ lùng.




      Sau đó, cuối cùng cũng ngẩng lên. Người đàn ông ngồi đối diện cũng lặng lẽ nhìn .




      Người đàn ông từ tóc tai đến cổ áo và ống tay áo đều rất chỉn chu, hề có chút cẩu thả, bừa bãi nào.




      Hai em đều có làn da trắng, Từ Vĩ Trạch trắng trẻo và có chút thư sinh, ít nhiều có vẻ đáng dịu dàng; còn Từ Vĩ Kính tuy trắng nhưng ảnh hưởng đến chất đàn ông của , ngược lại khi vui, hàng lông mày hơi nhăn lại, nổi bật vẻ cao ngạo thể xâm phạm, càng khiến gương mặt lạnh lùng hơn.




      gương mặt mà mỗi chi tiết đều đạt đúng tiêu chuẩn cao nhất ấy, hề có nụ cười.




      Thư Hoán bỗng có cảm giác váng vất.




      “… Chào .”




      Nghe lời đáp, người đàn ông “ừ” tiếng, đặt tay lên bàn, những ngón tay thon dài mạnh mẽ đan vào nhau, hơi nhíu mày nhìn . Đôi mắt người ấy rất đẹp, cũng rất sắc bén, liếc nhìn vẻ thẳng thừng khiến Thư Hoán chỉ thấy như bị xuyên thấu.




      “Nghe năm ngoái mới học ở Nhật về?”




      Đó là lời dối kinh thiên động địa nhất của Từ Vĩ Trạch để dát vàng cho bạn hòng phù hợp với cầu của ông , Thư Hoán đành : “Vâng.”




      có quen @#$#$# ?”




      “Dạ?” Cái tên ấy là tiếng Nhật, còn khá dài, Thư Hoán chỉ nghe như vịt nghe sấm.




      “Người tôi người bạn. ở Tokyo mà lại chưa nghe đến cậu ta?”




      “Ưm…” Thư Hoán vội , “Em quá chú ý đến những chuyện ngoài trường học.”




      “Ừ.” Đối phương hơi khựng lại, “ học ở trường nào? Chuyên ngành gì?”




      Chuyện này bịa sẵn từ trước, cũng xem như đối đáp qua được.




      có sở thích nào ?”




      Thư Hoán lại ấp úng: “Sở thích… sưu tầm thú nhồi bông?”




      Đối phương hơi nhíu mày: “Sưu tầm là tốt. Nhưng ý tôi là, chẳng hạn nhạc mỹ thuật v.v… có học nhạc ? Khiêu vũ?”




      “… ạ.”




      “Có sở trường chơi nhạc cụ nào ?”




      “…”




      Thư Hoán thầm nghĩ “nhạc cụ” duy nhất biết chính là “huýt sáo”. Thực ra huýt sáo cũng khá giỏi, thậm chí còn biết huýt bài “Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ” cơ.




      Từ Vĩ Trạch còn khen ngợi rằng, chỉ lúc huýt sáo mới có thể khơi dậy ham muốn sinh lý của – khiến muốn nhà vệ sinh “xùy xùy” tí.




      “Vậy lúc còn , cha mẹ cho học gì để giải trí?”




      Trong nhà trẻ, mọi người cùng nghịch bùn!




      Thư Hoán dè dặt: “… Học”.




      “Hử? Ý tôi là ngoài học ra.”




      “Ưm… sở thích khác của em là đọc sách.”




      “Ồ,” Đối phương như có vẻ thích thú, “Ví dụ như nhà văn nào?”.




      “Ừm…” Những quyển sách có chiều sâu mà từng đọc qua rất ít, nhất thời biết lấy tên ai ra để nghe có vẻ oai tí, thấy hàng lông mày của mỗi lúc nhíu lại, vội vàng chuyển đề tài, “Thực ra, em đọc manga nhiều hơn”.




      “Ồ…” Cuối cùng ta định tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nhìn Từ Vĩ Trạch cái, sau đó chuyển sang hỏi vấn đề khác, “Ngoài Nhật ra nước nào nữa ?”.




      “… ạ.”




      “Rảnh rỗi nên ra ngoài nhiều hơn, nếu thiếu vốn sống, cũng chẳng hiểu biết gì nhiều.”




      Sắc mặt Thư Hoán thoắt đỏ thoắt tái, bị hỏi đến độ đầu óc trống rỗng.




      Vừa gặp mặt lờ mờ hiểu được lợi hại của Từ Vĩ Kính, cuộc đối thoại ngắn ngủi, đơn giản này vạch trần mọi thứ về . Từ Vĩ Kính phá tan thân phận tiểu thư nhà giàu tự biên của thế nhưng khí cuộc chuyện vẫn có thể xem là hòa bình, hề giống trận chiến vạch trần bộ mặt tí nào.




      lại liếc Từ Vĩ Kính, còn nhìn nữa mà cúi đầu quan sát màu sắc ly trà trong tay, sau đó hớp ngụm.




      ***




      Lần gặp mặt này, Thư Hoán bị “nhìn” đến mức hoảng loạn, đại bại quay trở về. Cơm cũng ăn được là bao, cuối cùng thanh toán xong trở ra, cả người lơ mơ đờ đẫn, còn bị trẹo chân ngay ở cửa, suýt nữa chụp ếch.




      Từ Vĩ Trạch vội vàng đỡ : “Cẩn thận nào”.




      Nghĩ đến Từ Vĩ Kính vẫn ở sau lưng nhìn theo mình, Thư Hoán xấu hổ muốn chết: “Em… em đây”.




      đưa em về.”




      cần đâu…”




      “Làm sao được? Lên xe .”




      cần mà…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :