1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả hạnh không hẹn - Trùng Tiểu Biển (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Gả hạnh hẹn
      [​IMG]

      Tác giả: Trùng Tiểu Biển
      Edit: hoa hồng
      Converter: Quỳnh SV
      Bản Coverter: Hoàn
      Thể loại: cổ đại, nam cường nữ cường
      Số chương: 37 (quyển 1:15; quyển 2:15; quyển 3:7)
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com
      Type Pic: Mic, Đào và nhóm Type Cung Quảng Hằng

      [Giới Thiệu]

      Cổ Vô Song là thương nhân.

      Là nữ thương gia.

      Ánh mắt nàng độc đáo, thủ đoạn cao minh, có quyết đoán có tầm nhìn xa. Bàn về trình độ ăn , ở thành Nhữ An này càng có ai bằng.

      Có thể là gia tài bạc triệu.

      Vậy mà nữ tử như vậy, 27 tuổi rồi, còn chưa xuất giá.

      Phiếu mai qua, gả hạnh hẹn. ( qua tuổi lấy chồng, mà vẫn chưa lấy chồng)

      Có câu : mùa xuân tới khai hoa, nương lớn tuổi muốn gả lang quân. (Mùa xuân tới hoa nở, lớn tuổi muốn lấy chồng)

      Cổ Vô Song nàng, quyết định gả mình ra ngoài. . . . . .

      Thế nhưng vì sao, tính toán hết mọi đường.

      Tính tính lại.

      tính được lại có người vào trái tim mình.



      Giới thiệu thêm của Editor:


      Cũng chỉ có Cổ Vô Song mới có loại khí thế này, quang minh chính đại liệt kê điều kiện tìm bạn trăm năm.

      Điều kiện như sau:

      , dung mạo đoan chính;

      Hai, bệnh tật;

      Ba, về tuổi 27 dưới 37;

      Bốn, chiều cao 1m8;

      Năm, có hôn ước;

      Sáu, có sở thích bất lương;

      Người nào đồng thời thỏa mãn các điều kiện , đều có thể tới cửa tham gia tuyển chọn. Ưu tiên người có sở trường đặc biệt.


      Editor xin trích dẫn của bạn danque bên TTV:

      Nữ cường là chỉ nàng có tài thương trường a. Nàng xuất thân nhà nghèo, cha bệnh, em thơ, phải làm thuê, trở thành gia tài bạc triệu, đứng đầu thương hội phương Bắc.

      Cho nên nàng cường.

      Nhưng đụng phải chàng, thủ phủ phương Nam nàng hoàn toàn yếu thế, chỉ phải dùng chiêu số sau đó trốn về phương Bắc. Nhưng chàng truy thê bá đạo quá nên cuối cùng cũng tóm được nàng.

      Đặc biệt là có lãng mạn, có đàm gió luận trăng, chuyện tình cảm. Mà là "quỷ dị" đàm hôn luận gả giống như ký hiệp nghị buôn bán vậy.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 29/10/15
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      QUYỂN 1: THIÊN HẠ VÔ SONG
      Chương 1: Ta muốn thành thân (thượng)

      đường tấu lên khúc nhạc buồn.

      Tiền vàng bạc bay đầy trời.

      Ngày hôm đó đưa tang Cổ lão gia tử, tốn tiền mướn đội ngũ trùng trùng điệp điệp đưa linh cữu, mua khối mộ phần ở Hà Tây phong thủy bảo địa*, hạ thổ quan tài, cũng coi là được nở mày nở mặt. (* Phong thủy bảo địa: có thể hiểu được chôn cất ở nơi phong thủy bảo địa giúp cho con cháu đời sau thịnh vượng, phú quý, phát đạt)

      Từ đó Trần Quy Trần, Thổ Quy Thổ. (cát bụi về với cát bụi, đất về với đất)

      Cổ Vô Song quỳ gối khấu đầu ba cái trước mộ phần của phụ thân, đau thương trong lòng vòng quanh, quay đầu lại dập đầu trước mộ phần phụ thân lần nữa, sau đó mới đứng dậy chuẩn bị rời .

      theo là nha đầu Xuân Đào chạy tới vỗ vỗ bụi đất cho Cổ Vô Song, giúp nàng lau vết bẩn mặt, lại cố gắng giúp nàng che ánh mặt trời nóng hừng hực đỉnh đầu.

      Cổ Vô Song phất tay, thâm sâu ngắm nhìn bia mộ, nàng cùng cha lời cáo biệt cuối cùng.

      Nhìn gò má của đệ đệ Cổ Nguyên Bảo và em dâu còn chảy nước mắt, đột nhiên có cảm giác gì đó truyền tới tim, nặng nề thở dài.

      Lúc này mới xoay người, rời .

      Cổ Vô Song lên kiệu trước nhìn Xuân Đào, đột nhiên ra câu: "Ta muốn lập gia đình."

      "Vâng . . . . ."

      Hả? Sau khi Xuân Đào lên tiếng trả lời bỗng dưng trợn to hai mắt, lâu sâu cũng hồi phục lại được tinh thần.

      Nàng, nàng vừa mới nghe được cái gì?

      Gả. . . . . .

      Lập gia đình?

      Tiểu thư muốn lập gia đình?!

      Nhìn Cổ Vô Song vào trong kiệu, Xuân Đào có chút ngạc nhiên buông rèm xuống, vẫn chưa khôi phục lại từ trong khiếp sợ.

      ra câu, nàng chỉ dám vụng trộm trong lòng: có người cưới sao?

      Sợ ai. . . . . . Dám cưới thôi. . . . . .

      ***************************************************************

      Xưa nay hùng đều đơn, chỉ có người giàu lưu kỳ danh.

      Ở thành Nhữ An ai mà biết Cổ Vô Song.

      kẻ nữ lưu, từ vô danh tiểu tốt, trở thành thương gia giàu có ở thành Nhữ An này, mà chỉ mất mấy năm.

      Ánh mắt của nàng độc đáo, thủ đoạn cao siêu, có quyết đoán có tầm nhìn xa lại dám dùng người, hơn nữa cũng có rất nhiều nam nhân quyết đoán như nàng, làm rất nhiều tay lão luyện trong thương trường lau mắt mà nhìn, hoàn toàn bái phục.

      Thương hội ở thành Nhữ An lần đầu tiên phá lệ cho phép nữ nhân gia nhập, mà lại đứng hàng cao.

      Nghe Cổ lão gia này vốn chỉ là tiểu thương trong thành Nam, gia cảnh giàu có.

      Cổ phu nhân thân thể yếu ớt, sinh hạ con trai bao lâu liền buông tay quy thiên. quá mấy năm sau, Cổ lão gia cũng bệnh dậy nổi, tiền trong nhà để dành xem bệnh hết rồi cũng còn dư lại bao nhiêu.

      Đệ đệ còn tuổi, cho nên toàn bộ gánh nặng gia đình rơi vào vai trưởng nữ Cổ Vô Song.

      Khi đó nàng mới mười tuổi.

      Cổ Vô Song cũng kêu khổ, im lặng cắn răng chịu đựng, mỗi ngày sớm về trễ, cái gì bẩn khổ cực cũng chịu làm, nhưng đều làm lâu dài.

      Chính là nàng có mục đích tính làm những việc khác nhau, từ thành Nam đến thành Bắc, thành Đông sang thành Tây, thậm chí theo gia đình nông dân học làm ruộng.

      Cổ Vô Song là người chân thành, giải quyết công việc vừa dũng cảm lại thận trọng, so đo lợi ích lại chịu giúp người khác.

      Sau mấy năm, tất cả mấy trăm tiểu thương lớn ở thành Nhữ An, nàng đều quen mặt.

      Đảo mắt đến tuổi đợi gả, nhưng Cổ Vô Song bị người nhà liên lụy, bệnh cũ của em trai trong nhà lại tái phát, thậm chí có đồ cưới.

      Khi còn bé định ra hôn ước với gia đình kia cũng đưa kiệu hoa tới, mà là tờ giấy từ hôn.

      Cái người thanh mai trúc mã kia, thậm chí lời tạm biệt.

      Năm 18 tuổi ấy, có bà mai thấy nàng lớn tuổi, sợ ai thèm lấy nàng, chủ động giúp nàng làm mai.

      Nàng cũng có ý kiến, nhưng người có số tuổi tương đương, điều kiện tốt chút, phần lớn lại ngại nàng lớn tuổi, tài sản cũng có, cũng cự tuyệt. Còn dư lại, phải gả cho gia đình giàu có làm vợ kế sao, tất nhiên là thuận theo rồi.

      Vì vậy hôn này liền kéo dài

      Trong lúc Cổ Vô Song chớp đúng thời cơ kiếm tiền, mua nhà, ra vào cũng có người hầu hạ.

      Nàng lại bận tối mày tối mặt gây dựng nghiệp, đợi đến khi ổn định, theo thời gian hoa rơi nước chảy, năm tháng vô tình người già. (ý lúc chị hết bận qua tuổi kết hôn thành già rồi)

      Trong nháy mắt, hoa cúc trong đất cũng tàn. (hoa cúc được ví như hoàng hoa khuê nữ - những còn trẻ đến tuổi lấy chồng)

      Cuối cùng Cổ Vô Song trở thành lỡ .

      Hai năm trước rốt cuộc Cổ Vô Song cũng an bài hôn cho đệ đệ Nguyên Bảo, hôm nay hai người kia khanh khanh ta ta, ngọt ngọt ngào ngào.

      Năm trước em dâu lại sinh cho Cổ gia con trai, nàng cũng vinh quang lên chức đại rồi.

      Cổ gia buôn bán theo khuôn khổ có nề nếp, các chi nhánh đều có người chiếu cố, nhân thủ đều là người tự mình cất nhắc lựa chọn, đều tin được.

      Chuyện lớn trong phủ đều được quản gia trông nom rất tốt, Xuân Đào cũng khéo léo hiểu lòng người, vấn đề ăn uống cũng thu xếp trước sau.

      Cộng thêm nhân khẩu Cổ gia luôn ít ỏi, nên phiền não người thân thích cũng có.

      Cuộc sống có thể là khổ tận cam lai.

      Phải là Cổ Vô Song còn gì vướng bận nữa, chỉ là phụ thân được hưởng phúc quá muộn, vì bệnh cũ quấn thân, cách nào trị tận gốc.

      Hôm nay lão nhân gia cũng an nghĩ rồi. . . . . .

      Trong lòng Cổ Vô Song có khoảng trống.

      Đêm dài đằng đẵng, giấc ngủ vô tâm.

      Chỗ khuê phòng vắng lặng.

      Hôm đó vẻ mặt Xuân Đào khiếp sợ mồn trước mắt, thế nào, nha đầu kia nhận định nàng mình độc đến cuối cuộc đời sao?

      Nàng chỉ mới 27 tuổi. . . . . .

      Chỉ nàng phiếu mai qua, gả hạnh lại hẹn. ( nữ9 qua tuổi lấy chồng, nhưng nữ9 từ chối lấy chồng chứ phải lấy)

      Cổ Vô Song nằm lăn qua lộn lại ở giường, 27 tuổi chính là lỡ sao?

      Già liền ai chịu lấy sao?

      *****************************************************************

      Nắm tay lại, dùng sức ngồi dậy từ giường, lại nhíu mày, nàng cứ tin Cổ Vô Song nàng muốn làm chuyện gì lại làm được!

      Nàng càng muốn trong vòng năm thuận lợi vui vẻ gả ra ngoài!

      Ừm. . . . . . chỉ còn hai năm nữa mà thôi.

      tháng sau, mãn hạn tang .

      Ngày hôm đó Cổ phủ cho truyền ra, là Cổ Vô Song muốn chiêu người ở rể.

      Cũng chỉ có Cổ Vô Song mới có loại khí thế này, quang minh chính đại liệt kê điều kiện tìm bạn trăm năm.

      Điều kiện như sau:

      , dung mạo đoan chính;

      Hai, bệnh tật;

      Ba, về tuổi 27 dưới 37;

      Bốn, chiều cao 1m8;

      Năm, có hôn ước;

      Sáu, có sở thích bất lương;

      Người nào đồng thời thỏa mãn các điều kiện , đều có thể tới cửa tham gia tuyển chọn. Ưu tiên người có sở trường đặc biệt.

      Thời gian tuyển chọn là tháng sau.
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Ta muốn thành thân (hạ)

      (Trong chương này có liên quan đến Mạt chược nhưng mà editor biết (có nghiên cứu qua mà vẫn hiểu) nên editor giải thích)

      Điều kiện tìm bạn trăm năm vừa xuất , trong giây lát toàn bộ thành Nhữ An đều xôn xao.

      Rất nhiều nam nhân rục rịch ngóc đầu dậy, cho dù khác biệt, tuy Cổ Vô Song có chút lớn tuổi, nhưng tướng mạo cũng tệ lắm, thậm chí còn ý vị hơn rất nhiều nữ nhân, chủ yếu nhất, là nhà nàng giàu có!

      Lấy vợ như thế, là được ngồi mát ăn bát vàng, từ đó tiền tài ào ào chảy tới, thư thái mà hưởng thụ!

      Huống chi, trong lòng tất cả nam nhân ở đây cũng có tính toán: từ xưa thê tử tôn kính vi phu (ý lấy chồng phải thờ chồng), chỉ cần cưới được rồi, xuất bản lĩnh, ở giường thuần phục nữ nhân này phải ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó muốn lấy mấy vợ mà chả được!

      Lui vạn bước mà , coi như thể cưới, có tiền muốn trộm thịt còn dễ dàng sao!

      Chỉ là. . . . . .

      Phần lớn đều thỏa mãn ở điều kiện thứ tư, dừng lại ở điều kiện thứ năm.

      Trong lúc nhất thời bao nhiêu nam nhân đấm ngực giậm chân, hận sao mình lấy vợ quá sớm.

      Chỉ thỏa mãn bốn điều kiện, phải thiếu thiếu hai.

      Nếu là liên tiếp thỏa mãn năm điều kiện, lại phù hợp điều kiện thứ sáu.

      Cho nên trừ người xem náo nhiệt, đếm xỉa đến, đáng nhận thức, ôm hy vọng, cảm thấy hoang đường, nam nhân phù hợp tất cả điều kiện , còn dư lại mấy người.

      Nhưng mà! Cái này cũng ngăn cản được quyết tâm muốn thử của những nam nhân phù hợp với điều kiện đó!

      Rất nhanh, tin tức vượt ra ngoài phạm vi thành Nhữ An, thẳng đến những vùng khác.

      Nhưng mà trong quá trình truyền từ nơi này sang nơi khác khó tránh khỏi xảy ra chút ít sai lầm…………………………….

      Nghe Cổ Vô Song chiêu người ở rể?

      Ừm, nghe điều kiện thế nào thế nào đó. . . . . .

      ………………………..………………………..

      Nghe Cổ Vô Song tuyển người ở rể, đối tượng chỉ cần là nam là được!

      ………………………..………………………..

      Nghe Cổ Vô Song muốn tuyển chọn nam nhân!

      Cổ Vô Song là ai?

      nữ nhân! Là lão nữ nhân có tiền!

      ………………………..………………………..

      Nghe nữ nhân gọi là Cổ Vô Song, vừa già vừa xấu, Thiên Hạ Vô Song.

      Bây giờ dùng tiền mua nam nhân!
      ………………………..………………………..

      Có câu là vì tiền mà sinh, vì tiền mà chết, vì tiền mà bôn ba cả đời.

      Cưới lão nữ nhân, là nửa đời cần bận rộn, cũng là việc có giá trị nên cân nhắc chuyện này.

      Vì vậy, có những nam nhân mang theo hành lý, gió thổi hiu hiu dòng nước lạnh, quá giang thuyền tiến về thành Nhữ An?

      Còn hồi hộp chờ mong.

      **********************************************

      Cổ Vô Song là người tích cực.

      Là chuyện mà nàng quyết định, thường có chỗ để thương lượng.

      Ngày hôm đó cảnh xuân tươi đẹp, sắc xuân trêu ngươi.

      Trong đình viện, Cổ Vô Song cùng ba vị phu nhân tuổi tương tự nhau, mỗi người chiếm góc của chiếc bàn vuông, xáo bài mạt chược.

      tay ném xúc xắc, lộc cộc lộc cộc thanh xúc xắc va vào bàn nảy lên.

      Tất cả nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ, có những đứa bé chơi đùa xung quanh, đều rất vui vẻ.

      Tướng công của Vương phu nhân là ông chủ tiệm gạo lớn nhất thành Nhữ An, đều có chi nhánh cả nước.

      Tướng công của Mã phu nhân là người chuyên vận chuyển hàng hóa buôn bán.

      Tướng công của Lưu phu nhân là ông chủ tửu lâu được tổ tiên truyền lại, nổi tiếng khắp cả nước.

      Vương phu nhân thả "Cạch" ra bài, đột nhiên than thở tiếng.

      Cổ Vô Song hiểu ý, mò bài, nhàng cười tiếng, "Tỷ tỷ có chuyện phiền lòng sao?"

      "Ài. . . . . ." Vương phu nhân rất mong đợi câu hỏi thăm này, lại cố ý thở dài, lúc này mới nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Vô Song, "Muội muội ngươi chưa lập gia đình, cho nên biết chúng ta vì những chuyện gì mà khổ cả, nhà ta cái đó. . . . . . Gần đây vừa bị con tiểu hồ ly tinh mê hoặc. . . . . ."

      "À!" Mã phu nhân vội vàng tỏ vẻ quan tâm, "Ông chủ Vương lại tìm người mới? Gió thổi phương nam sao."

      "Đúng vậy. . . . . ." Vương phu nhân vừa mới buồn bã, nhất thời cặp mắt sáng lên, kêu tiếng, "Cạch!" Thả lá bài ra, "Cửu Tác."

      Lưu phu nhân nhìn bài, từ lúc bắt đầu có mấy phần lạnh nhạt, lúc này cũng đáp lời , "Nam nhân ah, đều thích câu ba đáp bốn."

      Cổ Vô Song chỉ cười , tiếp tục mò bài, sau đó nhàng nhìn lướt qua lá bài trong tay, đột nhiên mở ra đôi, "Đồng Nhất."

      Xuân Đào cau mày, buồn bực, hiểu hành động của mấy người này.

      "Cạch!" Mã phu nhân cười vui vẻ, sau đó nhìn Cổ Vô Song , "Muội muội ngươi là người ngoài cuộc, người ngoài cuộc sáng suốt người trong cuộc u mê, nếu muội nghĩ cho Vương phu nhân biện pháp được ?"

      Cổ Vô Song nhếch miệng, vẻ mặt rảnh rỗi , "Biện pháp sao, phải là có. . . . . ."

      "?" Vương phu nhân vui vẻ, biết mình hỏi đúng người rồi! Cổ Vô Song ở đâu cũng được hoan nghênh, cộng thêm tâm tư kín đáo, nghe giúp ít người nghĩ ra các biện pháp, cũng giải quyết ít vấn đề.

      Cổ Vô Song nhàng nháy mắt ra dấu, ý bảo Vương phu nhân kê lỗ tai tới đây, mới tiến tới , chỉ thấy Vương phu nhân kinh ngạc, "Này. . . . . ."

      "Yên tâm." Cổ Vô Song cũng giải thích.

      câu yên tâm, tự có sức thuyết phục lòng người.

      Lưu phu nhân là người cuối cùng mò bài, đột nhiên cười tiếng, "Vô Song muội muội tại sao diệu kế đó ra ngoài? Cũng để cho mấy người chúng ta học hỏi chút."

      Vừa dứt lời, Mã phu nhân giúp, "Có biện pháp, sợ ra liền linh! Ngược lại ông chủ Lưu luôn là mảnh si tình với Lưu phu nhân, cả thành đều biết, chúng ta hâm mộ muốn chết!"

      "Đâu có! Ông ấy lập tức phải Trĩ Châu bàn chuyện chi nhánh rồi." Lưu phu nhân nũng nịu, tuy lời kia dễ nghe, nhưng nhìn lá bài trong tay chút, lại thoáng cau mày, hình như lấy được lá bài mong muốn, "Ngũ Tác."

      "Bạch Bản."

      Đến phiên Cổ Vô Song, nàng lại biến sắc mở ra lốc, "Ba Vạn."

      Xuân Đào tiếp tục buồn bực.

      "Cạch!" Mã phu nhân nhếch miệng cười, "Muội muội hôm nay vượng nha!"

      Mới ném ra lá bài, Lưu phu nhân muốn bốc bài, Vương phu nhân tiếng, "Đợi nào...! cạch!"

      Cổ Vô Song nghe lời này, cũng chỉ là cười cười, dường như lơ đãng mở miệng: "Gần đây ông chủ Mã vẫn còn bên ngoài sao?" Sau đó có gì giữ lại Đồng Nhất, tiếp tục mở bài, "Lục Tác."

      "Đúng vậy, mệnh ta vất vả. Trước đó vài ngày mới Trăn Châu, là cùng bên kia thương lượng chuyện gì đó. Ta à, tình nguyện tướng công vất vả kiếm được ít tiền, ít nhất người còn ở bên cạnh ta, ta còn có thể chăm sóc . . . . . .Ài, đừng ta," Mã phu nhân chuyển đề tài, "Nghe muội muội gần đây muốn tìm nam nhân để lấy chồng?" Tay lại tiện thể mò bài.

      xong ba người cũng nhìn Cổ Vô Song, chỉ thấy nàng lắc đầu cái cười, "Muội nào có may mắn như ba vị vậy, lập gia đình, liền hoa tàn ít bướm*, muốn độc suốt quãng đời rồi."
      (*) hoa tàn ít bướm (ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc còn đáng giá)

      Mắt thấy Mã phu nhân vừa để lá bài trong tay xuống, liền nghe được Vương phu nhân vui lên, "Ù!"

      Toàn hàng.

      Cổ Vô Song khẽ cười ngắm nhìn Lưu phu nhân, quả nhiên vẻ mặt của bà ấy xụ xuống.

      "Tiểu thư, hôm nay phải là những người như ông chủ Phùng hẹn tiểu thư chuyện làm ăn, sao lại cùng những nữ nhân này đánh bài?" Ba vị phu nhân có suy nghĩ, nghe tiểu thư mình hoa tàn ít bướm, đều ở trong tối cười trộm.

      "Ta biết chuyện gì rồi." Ông chủ Mã Trăn Châu, ông chủ Vương cùng Hoàng gia Nguyên Châu bắt đầu buôn bán lui tới, ông chủ Lưu tính toán mở chi nhánh ở Trĩ Châu.

      Kể từ khi đệ đệ cưới vợ, nàng đột nhiên phát , các lão cáo già thương trường từng người , khó tránh khỏi tính kế lẫn nhau, giữ lại chút gì đó, vẫn là nên tìm hiểu cái gì đó từ các phu nhân đáng này. . . . . .

      Cho nên cũng nên bắt đầu học như những nữ nhân này.

      "Ừm. . . . . ." Xuân Đào lại mở miệng, "Mới vừa rồi tiểu thư đề xuất cho Vương phu nhân biên pháp gì?"

      Cổ Vô Song cười cười , ngày hôm trước cùng phu nhân của danh y Liễu Đại phu dùng cơm, biết ông chủ Vương những ngày gần đây lực bất tòng tâm, liền dạy Vương phu nhân lúc buổi tối cho vợ bé dùng thêm thuốc trợ tình. . . . . .

      Nhu cầu nhiều vậy, tất nhiên ông chủ Vương sợ hãi, lấy mức độ sĩ diện của ông chủ Vương, dĩ nhiên là dám ra rồi.

      Chuyện như vậy, tự nhiên thể , phải giữ thể diện cho Vương phu nhân rồi.

      Đợi mãi mà thấy đáp lại, giống như Xuân Đào quen rồi, đột nhiên cau mày, tò mò, "Đúng rồi, tiểu thư người làm gì mà cố ý mở bài như vậy!"

      Cổ Vô Song cười như cười nhìn nàng, "Mở bài, cũng là môn học vấn."

      Khiến Mã phu nhân vui vẻ như vậy, lời khách sáo có thể nhiều hơn chút, chủ yếu nhất là. . . . . .

      thể để Lưu phu nhân, ù toàn hàng.

      Loại tiền này, thường là tích tiểu thành đại, cũng thể công đưa cho người ta.

      thương trường, có lúc thắng chính là thua.

      Mà có lúc, thua, chính là thắng.

      "À. . . . . ." Học vấn, Xuân Đào gật đầu cái, đột nhiên lại tức giận, "Tiểu thư, người mới có hoa tàn ít bướm!" Chỉ là điều kiện tìm bạn trăm năm kia hữu dụng sao. . . . . .

      Cổ Vô Song ừ tiếng, vẻ mặt thay đổi, "Ta biết."

      thu lại chút ý cười, nghiêm túc mở miệng , "Ta gả ra ngoài."

      Hơn nữa, nàng tự mình lựa chọn tướng công, ít nhất so với họ, tốt hơn.

      Trong lòng, tự nhiên có tính toán.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Chân tuyển phu quân (Thượng)
      (Chân là thẩm định, tra xét => Chân tuyển có thể hiểu là xét tuyển, tuyển chọn phu quân)

      Cổ Vô Song làm kinh doanh buôn bán, có thể dùng hai chữ để hình dung: hỗ trợ.

      Thành Nhữ An có lịch sử lâu đời, rất nhiều Đại Thương Gia đều là truyền qua nhiều thế hệ, lấy Cổ Vô Song là nữ tử hề có bối cảnh mà , muốn trong khoảng thời gian ngắn kinh doanh cửa tiệm mới cạnh tranh được với cửa hiệu lâu năm, đây là việc làm phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

      Cho nên cái gì nàng cũng làm hết.

      Hơn nữa nàng đều đề cập tới mọi mặt, dần dà, trong đầu tự có phương án vận chuyển buôn bán, cho nên cái gì mà phân đoạn tạo hình dáng hàng hóa, nên tìm người mua như thế nào, đều có tính toán trong lòng.

      Cộng thêm nàng tiến hành chính sách có tiền cùng nhau kiếm, nếu có kế hoạch gì tốt, trong hội nghị thường kỳ chủ động tặng cho bọn họ (ở đây chỉ mấy người trong thương hội), lợi ích cũng chỉ lấy phần ít.

      Cho nên chỗ cửa tiệm nàng kinh doanh cũng lớn, nhưng có vị trí tốt, giao thiệp rộng rãi, cộng thêm mượn danh tiếng của cửa hiệu lâu đời, cho nên về cơ bản cũng ổn định.

      Về phần những thứ này nọ trong cửa tiệm của Cổ Vô Song, rất nhiều đều là nàng tích lũy lâu dài, từ những thứ mà chủ chuyển nhượng lại, những nơi kinh doanh bất thiện, còn có những nơi kinh doanh lương thiện lại khổ nổi đủ điều kiện, nàng đều ràng.

      Đầu tiên là nhiệt tình giúp đỡ thay hình đổi dạng ít nhưng mà rải rác khắp nơi, tiến hành trao đổi, nếu nguyện ý, liền chuyển cửa tiệm lại cho nàng, nếu muốn, nàng cũng miễn cưỡng, mà cùng nhau kiếm tiền.

      Tích lũy từ số ít lên.

      Từ từ, Cổ Vô Song mới có nghiệp của chính mình. Đến nay bàn về trình độ giao thiệp và dùng người của nàng, có thể ở thành Nhữ An ai sánh bằng.

      Từ xưa nam chủ ngoại nữ chủ nội, Cổ Vô Song biết thành công của nàng, ở rất nhiều địa phương bị rất khó nghe.

      Ví dụ như nàng là phú thương hoặc là con riêng của hoàng thân quốc thích nào đó.

      Ví dụ như nàng hiểu được thuật mê hoặc, chuyên lừa gạt tiền bạc của nam nhân.

      Ví dụ như nàng ra là đạo tặc Uông Dương.

      Còn có rất nhiều rất nhiều tin đồn ly kỳ về nàng nàng sau đêm đột nhiên giàu có.

      Nhưng thực tế, ít nhất nàng phấn đấu 17 năm.

      Mặc kệ thế nào, đêm cũng được, vài chục năm cũng được, đều ảnh hưởng người đời xưng nàng là Kỳ Nữ Tử. ( có tài)

      Chỉ nữ tử này, là Thiên Hạ Vô Song.

      Đương nhiên rồi, thần kỳ của nàng còn ở đây, 27 tuổi rồi, lại chưa gả ra ngoài. (gả ra ngoài: tức là lấy chồng í)

      Càng thần kỳ hơn chính là, đến 27 tuổi rồi, chưa gả ra ngoài cũng thôi, vậy mà hôm nay còn tính toán——

      Gả ra ngoài.

      ***************************************

      tháng có bao lâu.

      Thời gian cái nháy mắt trôi qua rồi.

      Y theo như tờ giấy liệt kê điều kiện tìm bạn trăm năm tạo thành xôn xao ở thành Nhữ An, ngày hôm đó trước cửa Cổ phủ nên đứng hàng dài náo nhiệt.

      Vậy mà, đến ngày Cổ Vô Song kén rể. . . . . .. . . . . .

      Bên ngoài Cổ phủ, ngờ trước cửa lại hết sức yên tĩnh, vắng vẻ, mảnh đìu hiu.

      Khụ. . . . . .

      ra theo lẽ thường suy đoán, người phù hợp cầu này, vốn ít ỏi, hơn nữa chuyện tới cửa ở rể này lại có cốt khí, quả làm nam nhân dừng bước, cho nên nghĩ như vậy, lại cảm thấy hợp tình hợp lý. . . . . .

      Khách quan mà , điều kiện Cổ Vô Song tìm bạn trăm năm tờ giấy kia hai chữ "Chân tuyển", gần như thành chuyện cười.

      So với vắng vẻ bên ngoài Cổ phủ, bên trong phủ ngược lại náo nhiệt vô cùng.

      Từ mấy ngày trước liền bắt đầu thu xếp.

      Cổ Vô Song còn thận trọng mời đại phu nổi tiếng ở thành Nhữ An có mặt.

      Chỗ ngồi chính giữa là đại phu nhân của Lý đại nhân tri phủ Thành Nhữ An, đại phu nhân của thủ phủ Hoàng lão gia. (Thủ phủ là nhà giàu có nhất)

      Chỗ ngồi bên trái là tam đại bà mai nổi danh nhất trong thành.

      Đối diện bên phải là Thiết khẩu thần toán thành Nhữ An nổi danh thiên hạ.

      Kế tiếp chính là các vị phu nhân đặc biệt chạy tới "Giúp đỡ bày mưu tính kế, đưua ra những ý kiến quý giá".

      Vậy mà chủ nhân của bữa tiệc lại thấy trong đại sảnh, nàng tự mình, ngồi ở phía bên phải trong góc nào đó của chỗ ngồi dành cho khách, rất dễ dàng bị bỏ qua.

      Chỉ là mọi người đều biết, Cổ Vô Song làm chuyện như vậy tự nhiên có tính toán của nàng, cũng tiện nhiều.

      Chỉ là bắt đầu "Chân tuyển" rồi, mà vẫn ai trình diện "Nghiên cứu đại sảnh" Cổ phủ.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, khó tránh khỏi có mấy phần lúng túng.

      Còn có người phúc hậu, hé miệng cười trộm ——

      rồi, nử tử lớn tuổi, còn làm trò như vậy, mà còn làm nhiều lần!

      Vì thế đám hạ nhân Cổ phủ nôn nóng, cảm thấy mất mặt giùm chủ tử. . . . . .

      Chuyện của chủ tử, cũng là chuyện của hạ nhân bọn họ.

      Cho nên chủ tử mất mặt, bọn họ cũng mất mặt!


      Ách. . . . . .

      Kỳ , mặt cũng cảm thấy nằm trong dự liệu, dù sao mấy đại nương bên trong phủ đều , nam nhân tốt phù hợp với điều kiện kia thể nào còn chưa lấy vợ, hơn nữa chuyện tới cửa ở rể này, tương đương ném mặt mũi nam nhân, ai chịu tới?

      Mặt khác là ngoài ý muốn, bởi vì điều kiện kết hôn này, khiến cho bên trong thành nghị luận ầm ĩ, tạo thành ảnh hưởng cực lớn, có thể lớp sóng kéo theo mấy ngàn lớp sóng, lớp sóng tiếp lớp sóng.

      Cảm giác vẫn có rất nhiều nam nhân muốn thử.

      Dù sao. . . . . .

      Cho dù thế nào. . . . . .

      tóm lại. . . . . .

      Cũng nên giống như bây giờ. . . . . . người cũng có. . . . . .

      Ài, cũng là, nữ tử này lớn tuổi rồi còn chưa gả ra ngoài, tất sinh ra nhiều mặt trái của nhiều khía cạnh. Đúng vậy, sức phán đoán của chủ tử bọn họ hôm nay cũng xuất sai lầm. . . . . .

      Sớm biết, cũng đừng làm lớn như vậy, lén vụng trộm tiến hành. . . . . . Cũng tốt hơn. . . . . .

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

      Cả đại sảnh Cổ phủ, vừa mới bắt đầu còn cười, tại , im lặng như tờ.

      khí trầm lắng, quả là muốn mạng người.

      Vậy mà Cổ Vô Song mang vẻ mặt bí ngồi ở chỗ ngồi vòng ngoài cùng dành cho người mới vào, khóe miệng còn như có như mỉm cười, thỉnh thoảng uống hai ngụm trà, nhìn xung quanh, hoàn toàn nhìn ra được nàng suy nghĩ gì. . . . . .

      Lần này bọn hạ nhân lại nghĩ, chẳng lẽ chủ tử chịu được kích!

      Lần ngồi này chính là canh giờ, rốt cuộc có người ngồi yên, vệ sinh, sau đó ra ngoài thư giãn gân cốt, hít thở khí trong lành, xúm lại giọng bàn luận phen.

      Sau khi cân nhắc, lại tiếp tục trở về đại sảnh.

      Hay là rời khỏi đây thôi, cũng ngồi lâu như vậy rồi, nhưng mà thấy kết quả lại cam tâm!

      Thời gian vừa qua nén nhang, đột nhiên có nha đầu mặt mày mừng rỡ từ bên ngoài chạy vào, hô to gọi kêu la: "Tiểu thư tiểu thư! Có, có. . . . . ."

      Sau khi vào nhìn thấy da mặt mọi người ngồi ở đây cười đến cứng ngắc mấy phần, cũng biết làm thế nào, mặt mày co quắp.

      Nha đầu này ý thức hoàn cảnh ở đây, phút chốc thu liễm lại thần sắc, khẽ khom người, tiếp theo bình tĩnh mà : "Bẩm tiểu thư, có người tới cửa."

      Phù ——

      nha đầu khác lén lau mồ hôi phen, rốt cuộc cũng có người tự chui đầu vào lưới rồi.
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Chân tuyển phu quân (hạ)


      Cổ Vô Song từ đầu tới cuối đều thong thả, hôm nay nghe được có người tới cũng kích động, rồi sau đó nhàng liếc Xuân Đào, Xuân Đào hiểu ý: "Mang vào ."

      Người bên cạnh rốt cuộc cũng có chuyện để làm, đều thoáng thở phào nhõm.

      Chẳng lẽ là kiên trì chính là thắng lợi trong truyền thuyết sao, được mây mờ trăng tỏ chiếu sáng?

      Người tới chiều cao 1m9, mắt to mày rậm, là người cao to, lại mặc quần áo thư sinh, nhìn như hơi chật, ngược lại có cảm giác dở dở ương ương, chỉ là cảm giác, giống như phù hợp với toàn bộ điều kiện.

      Chỉ thấy vẻ mặt phách lối, xoải bước lớn tới đứng ở giữa.

      "Các ngươi ai là Cổ Vô Song?" Sau đó hai mắt nhìn mọi người, to, "Ta tới đây tham gia tuyển chọn!"

      Đầu tiên là toàn trường im lặng, rồi tiếp đó Lý phu nhân ngồi ở ghế đầu đột nhiên đánh vỡ im lặng, "Ngươi họ tên là gì?"

      Giống như ném hòn đá xuống mặt nước yên tĩnh ——

      "Ngươi làm gì?"

      "Nhà ở nơi nào?"

      "Trong nhà có bao nhiêu người?"

      "Ngày tháng năm sinh?"

      "Quần áo người ngươi là ai làm hay là tự làm?"

      "Giọng ngươi sao khàn như vậy?"

      "Diện mạo cũng đẹp mắt, cũng coi như đoan chính!"

      Lời này vừa ra, liền im lặng.

      Đại phu kia cũng mở miệng, "Xem sắc mặt ngươi tái xanh, nhìn như có bệnh tiện ra!"

      "Còn tuổi, nhìn như 70-80 tuổi rồi?"

      " ra, ta còn cảm thấy có chút lùn, tuyệt cân xứng với Vô Song!"

      “Ta này, giống như là ta gặp qua , . . . . . ." Hạ thấp giọng, "Giống như có thanh lâu. . . . . ."

      Từ đầu đến cuối, người ứng tuyển có cơ hội mở miệng câu.

      đổ mồ hôi lạnh, hoàn toàn còn phách lối như trước.

      lâu Cổ Vô Song rốt cuộc mở ra kim khẩu, "Chư vị," khiến đại sảnh khôi phục lại an tĩnh, "Vị này. . . . . ."

      " được!"

      " hợp!"

      "Bác bỏ!"

      " xứng!"

      " thể!"

      . . . . . .

      Vì vậy Cổ Vô Song nhàng cười cười, giống như trong dự liệu gật đầu cái, liếc mắt nhìn nam tử kia, "Mời về."

      Cứ như vậy, dưới phê phán của mọi người, nam tử kia chán nản rời khỏi.

      Phá tan giấc mơ phát tài của .

      Con người ở thành Nhữ An cởi mở, cho phép nữ tử ra ngoài làm việc. Phần lớn là các công việc thêu thùa may vá kéo tơ.

      Mặc dù vẫn là nam tử vi tôn như cũ, nhưng mà so sánh , địa vị nữ tử lên cao ít.

      Nghe mười mấy năm trước, đương triều có vị nữ quan, đề xướng nữ tử nên tự chủ tự lập.

      Song quan cùng thương lại khác nhau, phần lớn đóng vai hiền lương thục đức, giúp đỡ bày mưu tính kế. Hoặc là lúc lớn tuổi, cầm quyền nội vụ (việc trong nhà). Nhiều hơn nữa chỉ là mua bán .

      ra Cổ Vô Song cũng coi là nữ tử đầu tiên theo nghề thương (thương ở đây là thương gia - buôn bán ấy), nhưng là người đầu tiên lấy danh nghĩa cá nhân là nữ thương gia tiến vào Hội thương gia.

      Lần này tìm bạn trăm năm, cũng phải mục đích chủ yếu của nàng, tất nhiên cũng biết chọn được người, nàng còn có tính toán khác.

      là vạn khởi đầu nan (khó khăn lúc đầu), có lẽ là có người đánh vỡ cục diện bế tắc này.

      Tiểu nha đầu lại tới thông báo, là bên ngoài có nhiều người tới, chờ bên ngoài.

      Dẫn dụ đến, người tiếp người.

      Người thứ hai bước vào sắc mặt được tự nhiên, xoa xoa hai bàn tay, có cảm giác phóng khoáng. cái gì cũng như bị mắc nghẹn trong cổ họng vậy, cho nên chỉ được hai câu, nữ tử có vẻ hơi chút hào sảng lắc đầu cái , "Hỏng cả mắt."

      nhóm người tái diễn lại tiết mục vừa nãy, phê phán cách tàn nhẫn làm người kia thương tích đầy mình.

      ra Cổ Vô Song bày ra điều kiện ngoại trừ tuổi tác cùng hôn ước, cầu cũng quá cao, nhưng bây giờ xem lại, giống như cầu này cũng thấp. . . . . .

      Khụ! Xuân Đào theo sau lưng Cổ Vô Song, biết vì sao, trong lòng dâng lên cảm giác mãnh liệt, nàng cảm thấy trải qua trận “Chân tuyển” này, sợ là. . . . . . ai thèm lấy rồi. . . . . .

      Cổ Vô Song cảm thấy đói bụng, lấy khối bánh điểm tâm, khẽ cắn vài miếng, người tới tham gia tuyển chọn đúng là càng lúc càng nhiều, chỉ là giả số tuổi, giấu giếm bệnh tật, là độc thân thực ra sớm lập gia đình, cộng thêm xấu vô cùng, đúng là làm cho người ta dám nhìn.

      Nhưng mà mọi người, cộng thêm ba bà mai kia đến đau cả lưỡi, coi như là ngẩng đầu ưỡn ngực vào, khi ra cũng thương tích đầy mình.

      **

      lúc hội tuyển chọn bừng bừng khí thế, đột nhiên có người lén lút vào.

      Người này môi hồng răng trắng, tay cầm quạt, có chút râu ria cằm, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt cợt nhã, nhưng cũng lỗ mãng. Chỉ thấy tùy ý nhìn quanh, liếc nhìn chính xác vị trí của Cổ Vô Song, trực tiếp tới.

      Sau khi đến gần Cổ Vô Song lại tùy tiện lấy khối điểm tâm bàn, đưa vào trong miệng, lại quay sang nhìn Xuân Đào, cười híp mắt.

      "Làm xong rồi hả?" Cổ Vô Song cũng để ý tính tình càn rỡ của , hỏi.

      "Ta làm việc, mà ngài vẫn chưa yên tâm sao."

      "Ừm, Xuân Đào, tiễn khách." Sau đó nhàn nhạt bồi thêm câu, " cửa sau." Diện mạo tiêu chuẩn này nếu ra ngoài, đoán chừng ai dám tiến vào.

      "Chậc, ngài cũng lưu ta lại xem thử." Người nọ oán trách, rồi lại ngẩng đầu mập mờ , "Vậy làm phiền Xuân Đào tỷ tỷ!"

      Mặt Xuân Đào khẽ đỏ chút, sau đó lên phía trước, đến gần cửa, "Phó sư gia, theo nô tỳ."

      Người này họ Phó tên Hiểu Sinh, vốn là sư gia bên cạnh Lý đại nhân, giúp đỡ xử lý qua ít vụ án khó khăn, ở thành Nhữ An cũng có chút danh tiếng. Nhưng sau đó lại biết Cổ Vô Song, hai người rất ăn ý với nhau, liền nghỉ làm sư gia, trở thành người đa mưu túc trí bên cạnh Cổ Vô Song, giúp Cổ Vô Song xử lý rất nhiều chuyện mà nàng thể làm được.

      Chỉ Phó Hiểu Sinh trời sinh phong lưu, háo sắc mà dâm, lại bên đường làm ít nữ tử vui sướng.

      "Phó sư gia, ngài tiểu thư có thể gả ra ngoài sao?" Vẻ mặt Xuân Đào lo lắng.

      Phó Hiểu Sinh khoan thai cười tiếng, cũng trả lời ngay, "Tiểu Đào tỷ tỷ khắp nơi vì tiểu thư mà suy nghĩ, khiến Hiểu Sinh rất cảm động. . . . . ." Xong rồi vô cùng quyến rũ trêu chọc Xuân Đào cười tiếng.

      Nhất thời mặt Xuân Đào đỏ lên, nhưng ở cùng với tiểu thư lâu, cũng có mấy phần bản lãnh nhìn người, ai biết Phó sư gia trời sinh đào hoa, thấy nương nhà nào miệng ngọt như mật, nhưng thực tế là ăn tươi nuốt sống.

      Vì vậy coi như thanh tỉnh, bị câu hồn . Rồi sau đó lại thở dài, "Phó sư gia ngài , tất cả đều phù hợp với điều kiện của tiểu thư, nam nhân như vậy vẫn tồn tại sao?"

      Phó Hiểu Sinh cầm quạt nâng cằm Xuân Đào lên, nhìn cách quyến rũ, "Tiểu Đào tỷ tỷ quá lo lắng rồi. . . . . ." Đột nhiên thay đổi giọng mang mấy phần đùa giỡn, " phải là Hiểu Sinh sao?"

      "A. . . . . ."

      Ai? Xuân Đào lại kinh hãi, vừa rồi, vừa rồi Phó sư gia cái gì?

      . . . . . . Đợi chút, đột nhiên Xuân Đào nhớ lại vấn đề, vẻ mặt buồn bực, nay Phó sư gia bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

      Cũng có người biết, cũng hỏi qua.

      Thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng lớn hơn nàng, dù sao lúc trước còn theo bên cạnh Tri Phủ hai năm, chỉ là thấy ai cũng kêu tỷ tỷ. . . . . .

      Về phần Phó Hiểu Sinh, ném xuống câu tỷ tỷ tiễn, sau đó tiêu sái rời .
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :