1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gả cho lão nam nhân - Lạc Vũ Thu Hàn (71) HOÀN Đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]

      Gả cho lão nam nhân
      Tác giả: Lạc Vũ Thu Hàn
      Thể loại: Điền văn, trọng sinh, cổ đại.
      Convert: Ngocquynh520
      Edit: Fuly & Linh
      Số chương: 71
      Bìa: Nữ Lâm

      Giới thiệu

      Kiếp trước, nàng bị người khác dùng vinh hoa phú quý làm mờ mắt, quyết tâm gia nhập vào vòng phân tranh.

      Từ tiểu nha hoàn, phí hết tâm cơ từng bước trèo lên nơi cao trong cửa đại trạch. Nàng cho rằng nàng lấy được rất nhiều, nhưng khi quay đầu lại mất đứa bé, khả năng sinh nở, cùng với sủng ái của nam nhân.

      Nàng mất tất cả những thứ cơ bản mà nữ nhân có.

      Ôm trong ngực hối hận cùng khuất nhục mà chết, sau khi sống lại, nàng thề, bao giờ dẫm lên vết xe đổ lần nữa?​
      Last edited by a moderator: 28/4/15
      Hằng Hoàng, vanlactamviem, icegirl913 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1


      Edit: Fuly

      Lâm thị nhìn chút gạo ít ỏi còn lại trong túi, ánh mắt buồn bã, miệng giật giật, "Phụ thân bọn , trong nhà chỉ còn khoảng hai đấu gạo thôi."

      Tay Dương Đại Dũng hơi dừng, lại tiếp tục hút tẩu thuốc, chỉ là nếp nhăn giữa trán hằn sâu hơn.

      Lâm thị cẩn thận buộc túi vải lại, thở dài, mặt xấu hổ , "Đều tại thân thể này của tôi tốt, đến ngụm sữa cũng cho Tiểu Tứ ăn được." Vừa , nàng vừa cẩn thận bế đứa trẻ trong tã lót lên. Đứa bé kia mặt nho , mũi bị đông cứng đến đỏ bừng, thân thể bé xíu vặn vẹo, khẽ phát ra thanh .

      Lâm thị sờ đầu con trai, nhìn Dương Đại Dũng cái, thử dò xét hỏi, "Nếu , để tôi về nhà nương mượn?" Mặc dù nhà nương nàng cũng dư dả, nhưng so với bọn họ tốt hơn chút.

      Dương Đại Dũng lắc đầu cái, "Hay là thôi ." Vốn định , đến nhà đại ca mượn, nhưng nhớ tới tánh tình đại tẩu nhà mình, nuốt lại lời này vào bụng.

      Lâm thị dỗ Tiểu Tứ ngủ, cùng lúc nhìn Dương Đại Dũng cái, mặt xuất thần sắc nan giải, lắp bắp , "Nếu , chuyện ngày đó Vương bà tử ——" ấp a ấp úng hết câu.

      "Chuyện này ngươi cần nữa, sau này cũng đươc nhắc đến, dù cho Dương Đại Dũng tôi có nghèo hơn nữa, tôi cũng làm được chuyện bán vợ, bán con như thế!" xong, Dương Đại Dũng đứng lên, cầm tẩu thuốc hít mạnh hơi, sau đó ra ngoài.

      Còn lại mình Lâm thị nhìn đôi nam nữ giường đất, thở dài.

      Dương Nghi mơ hồ mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt mừng rỡ của Lâm thị ở cạnh: "Đại nữ nhi, con sao chứ?

      Dương Nghi trợn to mắt nhìn phụ nhân trước mắt, sao bà lại giống nương của mình đến vậy? Nghe phụ nhân liên tục kêu tên của nàng, thanh cũng vô cùng giống nương. Dương Nghi có chút , nàng phải, phải là chết sao? Nguyên Hòa năm thứ hai mươi ba, nàng hai mươi tuổi, bị định tội danh tư thông nam nhân, bị đánh đến chết ở trong đại viện Đồng gia.

      Nhưng giờ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Lâm thị kêu Dương Nghi mấy lần, nàng vẫn chỉ sững sờ nhìn bà, chuyện, nghĩ rằng cơn sốt tối hôm qua khiến đầu óc nàng nóng đến hỏng rồi, nhất thời vô cùng sốt ruột.

      "Phụ thân bọn , phụ thân bọn , mau vào đây, khuê nữ của ông chuyện."

      Dương Đại Dũng vừa gánh nước về nhà, liền nghe tiếng kêu của phụ nhân, cho là xảy ra chuyện gì, vội để đòn gánh vai xuống, vọt vào trong nhà.

      "Đại nữ nhi? Đại nữ nhi?" Dương Đại Dũng lo lắng gọi khuê nữ.

      Dương Nghi chớp mắt, nhìn phụ thân, nương trẻ hơn chừng mười tuổi, nàng chần chờ kêu tiếng, "Phụ thân? Nương?"

      "Ai ——" Lâm thị thấy nàng có phản ứng, mừng rỡ, vội vàng đáp lại, lấy chăn giường đất đắp lên người Dương Nghi, sờ trán của nàng, hỏi, " người còn có chỗ nào thoải mái sao?"

      Dương Nghi lắc đầu cái.

      Lúc này, Tiểu Tứ bên kia có động tĩnh, Lâm thị vội xem Tiểu Tứ, kịp ngoảnh đầu lại nhìn Dương Nghi, "Đại nữ nhi, con bị bệnh, trước nghỉ ngơi chút, lát nữa nương nấu cho con bát cháo ngon."

      Lúc này, Dương Đại Dũng cũng yên tâm, sau khi dặn dò mấy câu, liền tiếp tục làm việc.

      Nhìn phụ thân, nương vẫn còn tuổi tráng niên, lại quan sát xung quanh lượt, xác định nơi này đúng là nhà nàng. Cuối cùng, Dương Nghi cũng tiêu hóa việc nàng có thể trở lại lúc trước. Mặc dù cảm thấy khó có thể tưởng tượng, nhưng cảm giác hưng phấn đánh thẳng vào đại não, khiến cho cả người nàng tê dại dứt. Hốc mắt nhịn được đỏ lên, cuộc đời của nàng, có lẽ có thể bắt đầu lại lần nữa. Nàng lúc này, nhất định vào vết xe đổ của trước kia!

      Sợ nương thấy bộ dạng này của nàng lo lắng, Dương Nghi vội nghiêng người quay mặt về phía bức tường.

      Mười tuổi, nàng bán mình vào Đồng gia, từ tiểu nha hoàn gánh nước, quét nhà chậm rãi leo lên đại nha hoàn, thông phòng, rồi đến di nương. Con đường quanh co cùng hung hiểm này, chỉ có người qua mới có thể hiểu được. Nàng xuất thân tốt, trong trang viện cũng coi như là môt người lanh lợi, nhưng khi bước vào bên trong, mới hiểu được chút lanh lợi này căn bản đủ. Đại trạch, vốn là cái hố sâu, muốn ngoi lên, nhất định phải có người ở rớt xuống, ngươi mới có cơ hội bổ khuyết vào. Cho nên đấu tranh trong đó cũng rất lợi hại, chỉ hơi cẩn thận, bị phạt, nặng bị bán , bị đánh đến chết, đều là chuyện thường gặp.

      Vài năm này của nàng, cũng phải trải qua vô vàn cực khổ, mới bò lên được vị trí di nương, đáng tiếc, cuối cùng vẫn là thua, thua bước, còn mất cả tánh mạng. Hơn nữa nàng còn phải chịu tiếng thông dâm, mặc dù là bị vu hãm, nhưng người đời biết. Chuyện nàng tuân thủ nữ tắc nhất định liên luỵ người nhà. Cũng biết sau khi nàng chết , gia đình như thế nào?

      Vuốt ve mu bàn tay gầy trơ xương, Dương Nghi thở dài, kiếp trước còn trẻ, trải qua ít chuyện, bị người khác dùng vinh hoa phú quý làm mờ mắt, bất chấp tất cả nhào tới, lại ngờ , cuối cùng rơi vào kết quả “tan xương nát thịt” , còn liên lụy người nhà. Mười năm này, tay nàng cũng sạch , nhưng cuối cùng vẫn thua, mặc kệ là ai thiết kế, nàng cũng đều hận, phải nàng thiện tâm, mà là lòng của nàng chết. Nếu nàng còn có chút hi vọng, tiếp tục phân tranh đến khi mất còn.

      Nhưng hi vọng của nàng tắt, nữ nhân, có con cái bên thân, lại bị người ta hạ thuốc đánh mất khả năng sinh nở, hơn nữa, còn mất sủng ái của nam nhân, còn có cái gì đáng để sống đâu?

      Vả lại, nàng cũng quá chán nản, mới muốn biện giải mà chết .

      Nhưng dù cho nàng dùng hết khả năng để tìm ra hung thủ hãm hại mình thế nào? Người đó ắt hẳn chỉ là trong các thê thiếp của Đồng gia mà thôi, Đồng Văn Nóc xử trí sao? Khi lòng của người đàn ông người ngươi dù chỉ phải nghe ngươi câu cũng ngại phiền.

      Dương Nghi cười khổ, nghĩ đến việc nàng dùng toàn bộ tuổi thanh xuân người tên nam nhân cặn bã như vậy, đáng giá. Kết quả thế này, cũng là chuyện tốt.

      Nhớ tới khoảng thời gian hai mươi năm của kiếp trước, nàng từng hận, từng ăn năn, cũng thường nghĩ, nếu phải nàng có dã tâm, tất cả có thể khác hay ? đời có thuốc hối hận, nhưng điều đáng mừng chính là, nàng có cơ hội bắt đầu lại lần nữa, như vậy ắt hẳn mọi chuyện còn giống như trước nữa chứ? Nàng có con của mình, có lẽ, còn trượng phu đáng tin, dù người nam nhân này nhiều tiền, nhưng phải có bản lãnh, tính tình tốt. Kiếp này nàng nhất định phải cảnh giác, thể để bị lời ngon tiếng ngọt của nam nhân làm mờ mắt lần nữa, cũng thể để mình bị những thứ hư vô như vinh hoa phú quý mê hoặc.

      Dương Nghi vẫn thức đến nửa đêm, sợ đây chỉ là giấc chiêm bao, cho đến khi cực kì mệt mỏi, mới ngủ thiếp .

      *******

      "Phụ thân bọn , ông xem, có phải đại nữ nhi nhà chúng ta bi cái gì đeo bám ? Từ sau khi lên cơn sốt cho đến bây giờ cả người cứ mơ mơ màng màng, hoàn toàn có dáng vẻ lanh lợi như trước kia."

      Dương Đại Dũng để tẩu thuốc xuống, từ trong làn khói cẩn thận nhìn nữ nhi cái, xem thường , "Tôi thấy đại nữ nhi vẫn rất tốt, bà đừng đoán mò nữa."

      Vừa được vài câu, Lâm Đại Dũng bị đại ca , Lâm Đại Trụ gọi hỗ trợ tu sửa nóc nhà.

      Lâm thị dặn dò con lớn nhất - Dương Uy chăm sóc cho hai đứa bé nằm giường xong, mới vội vàng ra sau nhà làm việc.

      ra bệnh Dương Nghi khỏi đến bảy, tám phần, nhưng Lâm thị vẫn cảm thấy nàng còn yếu, mới bắt nằm ở giường thêm hai ngày. Dương Nghi ôm Tiểu Tứ khẽ dỗ, giương mắt quan sát người đại ca này của nàng. Tiểu nam hài chỉ mới hơn mười tuổi, chính là thời điểm an phận, giờ phút này bị bắt ở nhà, buồn bực vui. Đời trước, lúc vừa mười tuổi nàng liền vào Đồng gia, kiến thức hạn hẹp, tâm lại lớn, tận đáy lòng vừa mắt phụ thân, nương kiếm ăn dựa vào chút đất này. Tình cảm với người nhà cũng dần dần phai nhạt, mỗi tháng trừ sai người mang chút bạc về, căn bản là muốn nhắc tới nhà mẹ đẻ này.

      Sau khi nàng nghèo túng, phụ thân cùng nương ngược lại thường bảo đại ca mang cho nàng ít đồ. Những thứ đó nàng biết đại ca có thầm khấu trừ hay , nhưng đại tẩu nàng gặp, là nữ nhân vô cùng ích kỷ, nàng luôn luôn thích, mặc dù dáng dấp còn tạm chấp nhận được, nhưng tính tình quá xấu, ở nhà chồng có thứ gì tốt cũng thích mang về cho mẹ đẻ mình.

      "Đại ca, nhị muội đâu?" Làm nữ nhân rất khó khăn, khi trượng phu nhờ vả được nhà mẹ đẻ chính là đường lui duy nhất. Đời trước nàng hiểu, đời này, nàng bước vào vết xe đổ lần nữa.

      "Đại cữu cữu đón nàng rồi, là ở lại hai ngày." Dương Uy vui mở miệng, nhà cữu cữu có rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng cữu cữu thiên vị, ông chỉ đưa nhị muội , lại dẫn .

      Dương Nghi sáng tỏ gật đầu, nương nàng trong ba năm liền sinh ba, thân thể tổn thương ít, cách sáu năm, mới lại mang thai tiểu Tứ. Lúc tiểu Tứ sanh ra, nương có sữa, cả ngày chỉ có thể dùng nước cơm để nuôi, vì vậy thân thể cũng được tốt. Nhưng đại cữu cữu của nàng ngược lại, hôm nay hơn 20, nhưng dưới gối lại chưa có con cái. Thầy bói muội muội của nàng, Dương Du có số mệnh tốt, vậy nên đại cữu cữu luôn muốn nhận nhị muội làm con thừa tự. Nhưng phụ thân nàng chịu, nhà có nghèo hơn nữa cũng muốn đem con cho người khác. Sau lại có cách nào, đại cữu cữu liền thường thường mang Dương Du qua nhà ở thời gian, trông mong nàng có thể mang đến cho mình “nhất nam bán nữ”.

      "Ca, huynh qua đây." Dương Nghi vẫy tay về phía .

      "Có việc gì?" Dương Uy bu lại.

      "Kẹo này cho huynh." Dương Nghi nhét khối đường vào tay , đây là do phụ thân thấy nàng bệnh, miệng nhạt, chẳng muốn ăn cái gì mới len lén cho nàng, chỉ có khối duy nhất thôi.

      "Muội muội, muội tốt." Dương Uy vui mừng nhận lấy, vừa định bỏ vào trong miệng, thấy muội muội giương mắt nhìn mình, lập tức chia khối đường thành hai nửa, lấy phần đưa tới, "Muội muội ăn ."

      Dương Nghi lắc đầu cái, "Muội khát nước, muốn ăn đường." Nàng qua cái tuổi thích những thứ này rồi.

      "A ——" Dương Uy nhét đường vào trong miệng, sau đó chạy ra ngoài, bao lâu liền bưng theo mọt chén nước vào: "Muội muội, uống nước ——"

      Dương Nghi nhìn bộ dạng chân chó của , khẽ mỉm cười, trẻ con luôn rất đơn thuần, ngươi đối tốt với , tìm cách hồi báo ngươi. đành lòng phụ ý tốt của Dương Uy, nàng bưng lên uống.

      "Cám ơn ca ca."

      Thấy muội muội uống nước xong, Dương Uy cười ngọt ngào, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu: "Còn muốn uống nữa ?"

      Dương Nghi lắc đầu cái, " cần."

      "Ca ca, huynh quét sân giúp nương , muội ở trong nhà với Tiểu Tứ, có chuyện gì muội gọi huynh." Sắp hết năm, trong nhà ngoài ngõ đều phải thu dọn lại chút, quá nặng, nhưng rất nhiều việc.

      Dương Uy nghe xong, tâm hơi động, quét sân chẳng những có thể lấy được khen ngợi của phụ thân cùng nương, hơn nữa so với việc ở trong nhà thú vị hơn nhiều.

      "Được rồi, lát nữa muội cần cái gì, gọi ta tiếng là được, ta có thể nghe thấy. Muội còn bệnh, ngàn vạn lần đừng xuống giường đó."

      Dặn dò xong, thấy Dương Nghi ngoan ngoãn gật đầu, Dương Uy làm huynh trưởng cảm thấy rất có thành tựu, vui vẻ bước ra ngoài giúp nương làm việc nhà.

      Trong quá khứ nàng trưởng thành sớm hơn , chuyện gì cũng làm chu đáo, tỉ mỉ hơn, huynh trưởng như ngược lại càng có vẻ giống đệ đệ, dáng vẻ như hôm nay, là toàn bộ uy phong của huynh trưởng trở lại. Dương Uy nghĩ thầm, đại nữ nhi như nàng vẫn cứ như thế này là tốt rồi.
      vanlactamviem, Snow, Lùn4 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.


      Edit: Fuly

      Bên ngoài băng tuyết ngập trời, trong nhà bởi vì có bếp lò nên ấm áp hơn. Lâm thị ngồi may vá, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

      “Phụ thân con đến nhà đại cữu cữu đón nhị nha đầu, trễ thế này, sao còn chưa về, khiến người ta sốt ruột mà.”

      Lâm thị đột nhiên lên tiếng, dọa tiểu Tứ sợ hết hồn, Dương Nghi ôm vào trong ngực khẽ dỗ, bao lâu, mới chép chép miệng ngủ tiếp.

      “Chắc hẳn phụ thân cũng sắp về rồi.” Dương Nghi giọng an ủi.

      “Hy vọng là vậy, bão tuyết lớn thế này, cũng biết muội muội con có mặc đủ ấm , đường về mà bị cảm lạnh tốt.” Lâm thị lo âu .

      “Nương, người cứ yên tâm , coi như phụ thân có quên, đại cữu cữu cũng nhớ.”

      Lúc này ngoài cửa lớn có động tĩnh, họ ở trong phòng, xa xa liền nghe thấy tiếng bé gọi nương.

      “Đây phải là trở về rồi sao?” Dương Nghi cười .

      “Nương, con trở về ——” đột nhiên, bé toàn thân đầy tuyết vọt vào nhà, nhào vào trong ngực Lâm thị .

      “Ai , tiểu tổ tông của ta, con chậm chút.” Lâm thị thư thái nở nụ cười, thấy nhị nữ nhi định bổ nhào vào người Dương Nghi, vội kéo nàng lại, “Từ từ , tỷ tỷ con vừa ngã bệnh, con cả người đều là tuyết , đừng quấy nàng.” xong, cầm cây chổi lông gà tự chế phủi tuyết người nàng.

      Dương Du ngoan ngoãn đứng ở đó, để cho nương nàng làm việc, ngước khuôn mặt nhắn hỏi Dương Nghi, “Tỷ tỷ, ngươi đỡ hơn chưa?”

      Dương Nghi cười khẽ, “Đỡ hơn rồi.”

      Dương Du lấy lòng , “Tỷ tỷ, đại cữu cữu biết tỷ bị bệnh, cho khối thịt heo cùng bốn cân gạo mang về, tối nay chúng ta nương nấu thịt heo hầm cách thủy cho tỷ ăn có được ?”

      “Được, tối nay để nương con làm thịt heo hầm cách thủy cho chúng ta.” Dương Đại Dũng xách mấy bao vải vào, cười ha hả , “Nương bọn , ngươi dọn dẹp chút, thịt heo ta để ở bên trong rồi. Xe trâu vẫn còn ở ngoài, ta phải mang sang trả cho nhà Ngũ thúc cái .”

      “Được rồi, ngươi nhanh .” Lâm thị nhận chiếc túi, lấy hơn nửa cân thịt heo ra, lại đổ bốn cân gạo vào chung bao, cột lại thỏa đáng, lúc này mới vội vàng đến phòng bếp.

      Dương Nghi muốn giúp, nàng định bảo nhị muội muội ở lại trong phòng chăm sóc Tiểu Tứ , nhưng thấy muội muội cứ trơ mắt nhìn mình, có cách nào khác, đành phải lấy chăn mền đắp ở ngoài giường, tránh cho tiểu Tứ rớt xuống, sau đó dẫn nàng cùng đến phòng bếp.

      Dương Nghi vừa nhóm lửa, vừa nghe Dương Du líu ríu kể lại những chuyện ở nhà đại cữu cữu, phòng bếp nho nhất thời náo nhiệt dứt.

      bao lâu, Dương Uy cũng từ bên ngoài trở lại, chui vào phòng bếp, cùng tỷ muội Dương Nghi chen lấn cái ghế trước bếp lò.

      “Cả ngày có nhà, hôm nay sao lại chịu về sớm như vậy? Sao huynh đợi chúng ta ăn xong cơm tối rồi hẵng về?” Dương Nghi giễu cợt đại ca của nàng.

      Dương Uy nhìn chằm chằm nồi thịt nuốt nước miếng, để ý Đại muội muội giễu cợt.

      Lâm thị thấy nhìn chăm chú, mỡ vừa chín xong, liền nhét cho ba huynh muội bọn họ mỗi người miếng.

      Dương Nghi vốn định cần, nhưng khối thân thể này lại tự có phản ứng, miếng mỡ vừa vào miệng, nàng nhịn được nhai nhai. Nàng thở dài trong lòng, mặc dù đây phải là món lạ gì, nhưng khối thân thể này của nàng lâu dính thức ăn mặn rồi, tự nhiên sinh ra khát vọng.

      Đợi lúc thức ăn được nấu chín, trời chập tối, Lâm thị nỡ đốt đèn dầu, vội bảo mọi người vào ăn cơm.

      Tối nay có thêm món ăn, tâm tình của mọi người hình như cao hơn rất nhiều, vẫn là Dương Uy tích cực nhất.

      Cả nhà vừa cười vừa quây quần bên chiếc bàn ăn, đó là món thịt heo hầm cách thủy tản ra mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta muốn chảy nước miếng. gian nho dường như ấm hơn rất nhiều, đối lập với mảnh băng tuyết lạnh lẽo bên ngoài.

      Sức ăn của Dương Nghi lớn, nhưng trước món ngon thơm nức, cũng ăn được hai chén.

      Lâm thị thấy mấy đứa bé ăn đến vui vẻ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, lúc này ngoài cửa truyền đến chuỗi tiếng gõ cửa, thanh của đại bá mẫu Niên thị từ xa xa truyền tới, “Đệ muội, mau mở cửa .”

      Lâm thị liếc mắt nhìn trượng phu cái, hai người cũng rất buồn bực, đại tẩu đến đây lúc này, biết có chuyện khẩn yếu gì đây?

      Niên thị đến phá vỡ ấm áp của cả gia đình, làm cho khí cũng trở nên lúng túng.

      Thừa dịp Lâm thị mở cửa, Dương Nghi nhanh chóng gắp hết thịt trong mâm vào chén Dương Uy cùng Dương Du, gắp hết thịt rồi, lại múc thêm nhiều cháo hơn vào chén bọn họ, “Ăn nhanh lên.” Đại bá mẫu này tính tình như thế nào, Dương Nghi rất ràng, là người mà chút lợi ích cũng muốn chiếm của kẻ khác, lại mặt dày, thường lời khách sáo nhưng thực tế chỉ là giả bộ hồ đồ mà thôi.

      Dương Đại Dũng thấy thế, cũng lên tiếng, mặc cho Dương Uy ăn như hổ đói, Dương Du còn , chân tướng, mặc dù hiểu, nhưng tốc độ ăn thịt của nàng cũng chậm.

      Thịt này vốn nhiều, Lâm thị còn lấy thắng chút dầu, nên lại càng ít . Nhưng mà phụ thân cùng nương của nàng đều để phần ngon lại cho con cái, còn Dương Nghi lại muốn nhường cho ca ca cùng muội muội, nên cũng ăn thịt, trong mâm mới còn nhiều chút.

      Lúc Niên thị tiến vào, đĩa thịt gần như hết, có chăng cũng chỉ còn vài miếng .

      “Ơ, thịt heo hầm cách thủy à, nhị đệ, nhị đệ muội, nhà các ngươi càng ngày càng phát đạt nha, tối nay nhà ta cũng chỉ là món cải trắng xào đơn giản qua bữa mà thôi.” Niên Thị vừa vào đến, nhìn thức ăn bàn, xuất khẩu chính là những lời chua chát.

      “Hôm nay, phụ thân bọn đón nhị nữ nhi, nhà nương ta cho miếng thịt cùng vài đấu gạo mang về, nếu tẩu chê, ngồi xuống cùng ăn chút .” Lâm thị khách khí cười .

      Niên thị quả cũng chẳng thèm khách khí, hai lời, ngồi xuống vị trí vốn là của Lâm thị, cũng bận tâm đến chiếc đũa trước mặt có sạch hay , cầm lên vươn tay ra gắp ăn, bao lâu, số cháo còn lại bàn, toàn bộ chui hết vào trong bụng Niên thị.

      Dương Uy mím môi lời nào, còn Dương Du cố gắng che chở chén của mình chặt, chỉ sợ Niên thị tới giành.

      Niên Thị nhìn món ăn trống rỗng bàn, liếc mắt nhìn đống cháo chất cao trong chén hai đứa bé, mơ hồ còn có thể thấy được những miếng thịt phía dưới, nhưng lại có mặt mũi giành ăn với trẻ , chỉ có thể tiếc nuối để đũa xuống, trong lòng thầm mắng Lâm thị giảo hoạt, mời nàng ta ăn cũng phải tâm .

      Dương Đại Dũng mở miệng , “ biết đại tẩu đến đây trễ như vậy, là có chuyện gì?”

      “Nhị đệ, ngươi xem, bây giờ cũng sắp bước sang năm mới rồi, trước đó vài ngày ngươi mượn 800 tiền của đại ca ngươi, có phải nên trả rồi ? Cả năm qua cháu ngươi cũng chưa có được bộ quần áo mới nào.” Niên thị vừa mở miệng liền khách khí mà hỏi nợ.

      “Đại tẩu, cái này cái này ——” mặt Dương Đại Dũng có chút khó xử, trong nhà gom tới góp , cũng mới chỉ được 200 tiền, sao có đủ để trả cho nàng ta đây?

      “Nhị đệ, phải ngươi muốn trả chứ? ” Thanh Niên thị đột nhiên cất cao, người cũng đứng lên, chút khách khí quở trách , “Mấy trăm tiền đó, là do ta cố gắng gom góp để mua vài miếng vải làm quần áo cho bọn , ngươi phải cần dùng gấp, đại ca ngươi liền lấy ra cho ngươi mượn, nhưng bây giờ, ta cũng có việc cần rồi, ngươi cũng nên hoàn trả .”

      Dương Đại Dũng nghe nàng ta như thế, cũng muốn nhàng phí lời nữa, nhanh chóng , “Đại tẩu, ngươi cho ta thời gian ba ngày, ba ngày sau ta trả lại cho ngươi!”

      “Vậy, ta chờ, nhị đệ, nhị đệ muội, các ngươi cũng phải thông cảm cho khó xử của người làm nương, làm phụ thân như chúng ta, Hoa ca nhi cùng Tú tỷ nhi đều đòi quần áo mới, ta là bị bọn chúng ầm ĩ đến còn cách nào khác. Nếu nhị đệ ba ngày sau, vậy ba ngày sau , ta về trước đây.” Trước khi xuất môn, nàng ta còn lầu bầu câu, “Có bạc mua thịt ăn, lại có bạc trả nợ, làm gì có đạo lí này chứ.”

      Sau khi Niên thị , hào hứng của cả nhà cũng còn, Dương Uy, Dương Du chủ động chia phần trong bát mình ra cho phụ thân và nương cùng ăn.

      Ăn cơm xong, Dương Đại Dũng đốt giường lò, Lâm thị an trí tốt cho ba huynh muội Dương Nghi xong, mới về phòng. Đêm đó phòng ngủ phá đông truyền đến từng đợt thầm, mơ hồ có nhắc tới việc vay tiền của ai đó, rất khuya Dương Nghi mới ngủ.

      ****

      “Vợ Đại Dũng, có ở đây ?”

      “Tới đây tới đây, dì, là ngươi à, bên ngoài lạnh, mau vào trong chuyện.” Lâm thị vừa vừa mời Vương bà tử vào nhà.

      Vương bà tử và nương Lâm thị là chị em bạn dâu, Lâm thị xưng bà tiếng dì cũng quá đáng.

      “Vợ Đại Dũng, đại nữ nhi cùng Tiểu Tứ khỏe hơn chưa?”

      “Cảm ơn dì, hai ngày nay đại nữ nhi tốt hơn nhiều, chỉ là Tiểu Tứ vẫn như vậy.” đến Tiểu Tứ, Lâm thị khỏi thở dài.

      “Đêm đó đại nữ nhi đúng là hung hiểm, nhưng đứa bé này vừa nhìn liền biết là có phúc, theo như quẻ , ngày sau nhất định bình an .” Vương bà tử vào phòng, quan sát chút, phát cũng sắp bước sang năm mới rồi, chuyện Dương gia giao phó còn chưa làm xong, trong lòng suy nghĩ, chuyện kia, phải phí thêm phen miệng lưỡi rồi.

      “Cảm ơn lời chúc của dì.”

      Vương bà tử kéo tay Lâm thị, thân thiết hỏi, ” Chuẩn bị Tết đến đâu rồi?”

      Lâm thị có chút quen dáng vẻ thân thiết bất ngờ này của bà ta, hơn nữa câu hỏi cũng khiến cho trong lòng nàng được tự nhiên, nhưng kinh nghiệm sống nhiều năm gian khổ cho nàng biết, thể vô duyên vô cớ phát giận, đắc tội với người ta, vì vậy nàng tránh nặng tìm , “Tết ấy à, năm nào cũng đều như vậy cả thôi mà?”

      “Ai, đứa bé đáng thương. Lại , ngươi cũng coi như là cháu của ta, nhìn ngươi phải kham khổ như vậy, lòng ta đây cũng cảm thấy chua xót.”

      Lâm thị biết tiếp thế nào.

      “Chuyện kia, ngươi định suy tính thế nào?” Vương bà tử lại gần, giọng hỏi.

      “Chuyện này, phụ thân của đại nữ nhi đồng ý đâu.”

      “Hồ đồ!” Vương bà Tử khiển trách, ” đồng ý, phải là sợ đại nữ nhi vào Đồng gia chịu khổ ư, sao ngươi cũng giúp đỡ khuyên nhủ, các ngươi đây là trì hoãn tiền đồ của con bé, hiểu chưa?”

      Lâm thị lên tiếng, Vương bà tử tiếp tục , “Ta cho ngươi biết, những năm này Đồng gia rất ít khi mua nha hoàn từ bên ngoài vào, nếu phải là hai năm sau các tiểu thư, thiếu gia của Đồng gia phải lập gia đình, đủ người làm, những nha hoàn thiếu này còn chưa tới phiên chúng ta nhớ thương đâu. Nếu phải gặp gia cảnh nhà ngươi quả khó khăn, tiểu nương kia dáng dấp xem như đoan chính, lại lanh lợi , ta cũng chẳng đề cập chuyện này với ngươi đâu. Ngươi nên biết, người khác đưa tiền cho ta, ta còn chưa thèm để ý nữa là.”

      Thấy nàng tựa như tin, Vương bà tử , “Hắc, ngươi tin à, người đưa tiền cho ta cũng chẳng phải ai khác, chính là vợ của Đại Trụ trong thôn các ngươi đấy. Nàng ta mong muốn con mình có thể nở mày nở mặt.”

      đâu xa, người em cột chèo của ngươi, chính là người ở Trần gia kia, nữ nhi nhà mới vừa vào hai, ba năm, sinh được con trai, liền được thăng lên di nương. Tuy chỉ là di nương, nhưng bắt được lòng của nam nhân, cuộc sống tại của nàng ta cũng chẳng kém hơn chính thất là mấy, người ta hôm nay trải qua những ngày tháng đeo vàng mang bạc tốt đẹp, ngươi cũng thấy đỏ mắt sao? Đại nữ nhi nhà ngươi cũng chẳng kém hơn Vân Ny kia, nếu đến Đồng gia, phúc khí của ngươi còn chờ ở phía sau kìa.”

      Lâm thị bị những lời của Vương bà tử làm xao động thôi, đời này nàng chỉ mong con cái mình có thể sống vui vẻ. hy vọng gì quá xa vời, nhưng ít nhất đừng giống nàng, ‘bán mặt cho đất bán lưng cho trời’, suốt ngày chỉ vì mấy đấu lương thực mà phải bôn ba ngược xuôi.

      Thanh của Vương bà tử , Dương Nghi ở bên trong phòng nghe xong cười lạnh dứt, chỉ mấy câu, nàng liền nhận ra người bên ngoài chính là Vương bà tử. Cũng đúng, căn nhà nghèo hai trắng này của bọn họ, cũng chỉ có bà ta nhớ tới. Nếu vậy, kiếp trước của nàng chính là bị Vương bà tử phá hủy, có lẽ tội này gắn ở người Vương bà tử có hơi nặng chút, nhưng khởi nguồn cũng từ chính bà ta mà ra.

      Mấy ngày nay nàng thường nghĩ, người, muốn bò lên chỗ cao, muốn có cuộc sống khá hơn chút, đều là bản năng bình thường, căn bản sai. Nhưng nàng sai ở chỗ biết nhìn người, cùng với, nhận thức được thực tế, biết tự lượng sức mình. Nàng tới nông nỗi này, chính bản thân phải gánh phần lớn trách nhiệm, nhưng có vài người, giống như Vương bà tử, cũng nên gánh vác nghiệp chướng do mình gây ra.

      Nàng phải Diêm Vương Lão gia, quản được nghiệp chướng của người khác. Nàng cũng chỉ biết tự cười bản thân ngây thơ, vẫn luôn xem Vương bà tử như ân nhân của mình. Cháu Vương Mai của bà ta ở Đồng gia, đều là nhờ vào phần cảm ơn này, nàng mới ôm hết việc của nàng ta vào mình, dù bẩn hay mệt vẫn giúp Vương Mai làm, thậm chí, còn chịu tội thay cho nàng ta. Khi nàng dần dần được trọng dụng người cũng có chút dư dả, mỗi khi sai người mang đồ về nhà, cũng thiếu phần của Vương bà tử này.

      Nhưng ngờ, chỉ vì vị trí đại nha hoàn, nàng lại bị Vương Mai đâm đao sau lưng. Lúc ấy, nàng biết rằng chính mình quá khờ dại, sau chuyện đó nàng rút ra được kinh nghiệm, dần dần học được cách dùng thủ đoạn, lòng dạ cũng cứng rắn hơn nhiều.

      “Nương, tã để ở đâu? Tiểu Tứ lại tiểu ướt rồi.” Loại thời tiết như thế này, tã luôn rất khó khô, bình thường Lâm thị hay treo quần áo cùng tã trong phòng bếp để hong khô. Tiểu Tứ bởi vì tiểu ướt, thoải mái, nàng cách nào buông được đứa bé khóc rống để xuống phòng bếp lấy tã, chỉ đành phải giục Lâm thị.

      Lâm thị nghe được thanh vội đáp tiếng, cũng còn tâm tình ngồi huyên thuyên với Vương bà tử nữa, trẻ con rất yếu ớt, loại khí hậu này, nếu bị lạnh lâu sợ rằng nhiễm bệnh, bệnh rồi lại phải tốn thêm tiền.

      “Ngươi có chuyện, ta cũng phải , chuyện kia ngươi cứ cẩn thận suy nghĩ .” Vương bà tử là người rất biết đoán tâm tư người khác, liền nhanh chóng cáo từ, “Đúng rồi, trong nhà ta còn có mấy quả trứng gà, nếu Tiểu Tứ cần dùng đến, lát nữa bảo tiểu Uy nhà ngươi đến lấy về.”

      “Này ——” Lâm thị nghe được, thấy động lòng.

      Dương Nghi bĩu môi, gọi thêm tiếng, “Nương, nhanh lên chút.”

      Nương của nàng chính là người quá ngay thẳng, còn tưởng rằng Vương bà tử là tâm muốn giúp nhà bọn họ, chẳng qua người ta cũng chỉ vài câu khách sáo mà thôi. Nếu bọn họ , quay đầu lại còn biết có bao nhiêu lời xấu truyền tới đây. Đời trước chính là như thế, nương nàng kêu đại ca cùng Vương bà tử, được hai quả trứng gà trở về, nhưng cũng chính hai quả trứng gà này, khiến nhà bọn họ trở thành chuyện cười trong thôn, bị người khác chê là tầm nhìn hạn hẹp, thậm chí đến thôn lân cận cũng biết

      Khi đó cả nhà bọn họ mỗi khi ra cửa, thường thường xấu hổ dứt. Lúc ấy Vương bà tử còn giả nhân giả nghĩa đến giúp cho họ, nàng còn cảm kích bà ta dứt đấy, bây giờ nghĩ lại, là buồn cười đến cực điểm.
      vanlactamviem, Snow, Phiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.


      Edit: Fuly
      Đêm đến, Dương Đại Dũng ra ngoài, còn chưa trở về, Lâm thị chừa ít thức ăn cho , rồi kêu mấy người đứa bé ăn trước.

      Ăn cơm xong, mấy huynh muội ngồi quây quần chiếc giường đất.

      “Hôm nay Vương bà tử lại tới à?” Dương Đại Dũng cởi chiếc áo khoác ngoài người xuống, .

      Nghe thấy giọng điệu trượng phu khi nhắc đến Vương bà tử mang ý vui, Lâm thị giọng, “Ừ, tới lúc.”

      gì?”

      có gì.”

      “Về sau có việc gì ít lui tới với bà ta .”

      “Ừ.” Lâm thị vừa đáp lời, vừa lấy thức ăn từ ở bếp lò xuống, “Như thế nào, hôm nay thuận lợi ?”

      đến đây, tốc độ dùng cơm của Dương Đại Dũng chậm lại, nhịn được thở dài, “ mấy nhà, mới mượn được tổng cộng 600 văn tiền.”

      Dạo này, vay tiền rất khó khăn, những huynh đệ thường ngày có giao tình tốt, vừa đến tiền liền tỏ ra khó xử.

      “Vậy phải làm sao bây giờ, ngày mai chính là ngày thứ ba rồi, nếu mượn đủ tiền, chừng đại tẩu lại làm ầm ĩ đấy.” Lâm thị sốt ruột.

      “Chuyện này cũng còn cách nào khác, năm nay, nhà ai mà thiếu thốn. Ngươi cũng đừng gấp, sáng mai ta lại thêm mấy nhà, nhất định có thể mượn được thêm hai trăm văn tiền nữa.”

      Từng câu từng chữ ở ngoài phòng đều truyền vào trong tai Dương Nghi. Thói đời thường tàn khốc như vậy, ‘dệt hoa gấm nhiều, trong tuyết đưa than thiếu’. Nàng biết, hai ngày nay phụ thân đều phải lo lắng, bận rộn chuyện tiền bạc. Nàng cũng nghĩ đến con đường tương lai nên như thế nào.

      Nàng muốn theo đường cũ, cũng phải do nghĩ rằng làm di nương hay thông phòng … có gì tốt. Mọi người, hơn phân nửa là cười nghèo hơn ca kỹ là mấy. Nàng làm tất cả, cũng chỉ vì để sinh tồn, được sống tốt hơn mà thôi.

      Nhưng sống đời rồi, giờ đây nàng suy nghĩ thông suốt, di nương hay thông phòng đều thích hợp với nàng, mặc dù ăn mặc lo, nhưng quá mệt mỏi, thời thời khắc khắc đều phải đề phòng người khác. Hơn nữa lấy xuất thân của nàng, cố lắm, cũng chỉ làm được đến di nương mà thôi, còn bắt con mình vĩnh viễn phải chịu thân phận thứ xuất, luôn đối mặt với nguy hiểm. Những chánh thất có xuất thân khuê tú kia phải dễ đối phó, có những thủ đoạn, tầng lớp bình dân như bọn căn bản chỉ mới nghe lần đầu.

      Nàng có nhà mẹ đẻ cường đại làm chỗ dựa, dù cho những chánh thất đó có già như thế nào? Những nam nhân kia cũng dám bỏ rơi họ, nhưng nực cười là lúc trước nàng thấy được, cho rằng có thể dựa vào sủng ái của nam nhân mà ngồi lên vị trí chánh thất. Nam nhân, hơn phân nửa đều lấy ích lợi làm đầu. Nữ nhân? Tình cảm? Cũng chỉ là vật tiêu khiển lúc nhàm chán của bọn họ mà thôi. Nàng lại còn hy vọng xa vời vì mình làm mọi chuyện, bây giờ nghĩ lại, quả rất buồn cười.

      Nhớ tới chuyện mình bị vu hãm trước khi chết, lúc đó, tất cả nhũng đầu mối khả nghi đều hướng về ái thiếp Ninh thị của Đồng Văn Nóc. Đồng Văn Nóc liền vội vàng vin vào cái gọi là chứng cớ, hạ lệnh dùng hình. Dương Nghi cười lạnh, sợ bảo bối trong lòng mình vì nàng mà bị dính líu sao? “Ta giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết”, lời này dùng cho Ninh thị là thỏa đáng nhất. Nhưng nếu như cái chết của nàng, phải Ninh thị ra tay, như vậy tất nhiên chính là do thê thiếp của Đồng Văn Nóc muốn mượn chuyện này để hãm hại Ninh thị. hay cho kế sách “ hòn đá ném hai con chim”. Đáng tiếc, họ đánh giá thấp địa vị của Ninh thị trong lòng Đồng Văn Nóc, ngờ chỉ vội vàng liếc mắt qua liền định án. Như vậy có thể thấy được nam nhân này là kẻ bạc tình, nàng cũng vì vậy mà hết hy vọng.

      Chẳng qua, giờ, nhìn kỹ lại kiếp trước của mình lần nữa, nàng mới phát , bản thân lại nực cười thê thảm đến vậy, chỉ vì nam nhân thương mình mà cam tâm mất mạng.

      Sống lại lần nữa, nàng biết quý trọng sinh mệnh của mình, hơn thế nàng cũng muốn vào đường cũ. Nàng muốn gả cho người khác làm vợ, muốn sinh vài đứa bé, muốn —— nàng có quá nhiều ước muốn, nhưng đầu tiên phải nghĩ ra cách giải quyết giúp gia đình qua khỏi cửa ải khó khăn này .

      Việc khẩn yếu nhất trước mắt chính là giải quyết món nợ trong nhà, cũng may nợ nhiều lắm, khoảng bảy, tám trăm văn tiền mà thôi, số bạc này là do những năm nay vay mượn.

      Nhà bọn họ đông con, cộng thêm phụ thân nàng chỉ biết trồng trọt, có thêm nghề gì khác, thu hoạch từ đất đai lại ít, vất vả quanh năm suốt tháng mà có thể lấp đầy bụng cũng coi như tệ rồi, làm gì còn dư dả chứ? Mấy tháng trước, bà nội Dương Nghi qua đời, tang lễ tốn gần 15 lượng bạc, chia đều cho ba huynh đệ Dương Đại Dũng, mỗi nhà phải bỏ ra năm lượng. Dương Đại Dũng phải vay mượn bằng hữa thân thích khắp nơi, mới góp đủ số tiền, trong đó có hai lượng là mượn nhà mẹ đẻ Lâm thị.

      Nợ lần này còn chưa trả hết, Tiểu Tứ lại được sinh ra. Sau khi sinh Tiểu Tứ, thân thể Lâm thị vẫn tốt, Tiểu Tứ cũng rất yếu ớt, phải luôn phí tiền bạc để nuôi. Mà mấy ngày trước nàng bị bệnh, trong nhà càng thêm túng quẫn, phải vay mượn khắp bằng hữu thân thích, mới đủ mời đại phu xem bệnh cho nàng.

      Hôm nay nhà bọn họ tổng cộng thiếu chừng bảy lượng bạc, ra 800 văn tiền của đại bá nương nàng cũng coi là nhiều, nhưng khẩn yếu chính là những chủ nợ phía sau. Nàng biết bọn họ cũng đợi để lấy tiền, nếu phụ thân trả cho đại bá nương, tất nhiên bọn họ cũng tới cửa đòi nợ .

      Bảy tám lượng bạc tính là nhiều, nếu như đặt vào hoàn cảnh khi nàng vẫn còn ở Đồng gia, nàng nhất định là để ở trong mắt. Nhưng mà giờ phút này, ‘ đồng tiền cũng có thể bức tử trang hảo hán’, nàng vốn định theo đường cũ trước kia nữa, nhưng thấy phụ thân cùng nương suýt bị người ta chỉ vào mũi mắng to, nàng sao có thể nhẫn tâm?

      Nàng hôm nay chỉ hận bản lãnh của mình đủ. Kiếp trước, cái mà nàng học được nhiều nhất chính là nhìn mặt chuyện, cùng với việc làm sao khiến người khác vui vẻ. Lần đầu tiên Dương Nghi cảm thấy hận chính mình, sao kiếp trước lại chịu học chút bản lãnh phòng thân chứ? Khả năng thêu thùa của nàng miễn cưỡng chỉ xem như tạm ổn, bản lĩnh duy nhất có được, chính là làm điểm tâm. Ngoài ra, vì để Đồng Văn Nóc vui vẻ, nàng còn học chữ, sau này khi tim của còn ở người nàng, vì có thể kéo lại , nàng vẫn cố nhọc công gắng sức ở phương diện này. Nàng vốn thông minh, chỉ tốn khoảng hai ba năm, mặc dù thơ làm ra hay, nhưng cũng nhận thức được hết mặt chữ.

      Vương bà tử vừa đến, Dương Nghi liền biết, ngày nàng phải vào Đồng gia còn xa.

      Gần đây nàng cũng suy nghĩ rất lâu, nghĩ tới việc cải biến hoàn cảnh bằng kiến thức trong đầu, phương pháp có, nhưng cần dùng tới tiền, hơn nữa lại vô cùng tốn thời gian, nhà nàng đợi kịp. Chỉ có thể trông cậy vào ngày sau thôi, nghĩ tới đây nàng lại thở dài.

      hơn nửa đêm, nàng vẫn nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn. Chỉ còn con đường vào Đồng gia, mới có thể cải thiện được tình hình nhà bọn họ. Nàng cảm thấy , hình như có bàn tay vô hình, đẩy nàng vào con đường kiếp trước. Đột nhiên, trước mắt nàng sáng lên, bật dậy từ gường đất. Nàng là hồ đồ, vào Đồng gia, có nghĩa là nàng nhất định phải vào vết xe đổ trước kia mà.

      Muốn vào đường cũ, tránh xa Đồng gia, dĩ nhiên là phương án tốt nhất, nhưng lùi bước mà nghĩ, vào Đồng gia, nàng cũng chưa chắc vào con đường đó. Tư sắc của nàng thuộc diện khá, nhưng những nha hoàn tuổi trẻ ở Đồng gia cũng ít, lại ngừng tăng lên, chỉ cần nàng tính kế leo lên giường những chủ nhân Đồng gia như kiếp trước, có ai chú ý đến nàng.

      Hơn nữa nàng vào Đồng gia, cũng bị thiệt thòi, ít nhất tính khí của tất cả các chủ tử, nha hoàn trong Đồng trạch, nàng cũng gần như hiểu được năm sáu phần. Hơn nữa, tiền tiêu vặt hàng tháng ở Đồng gia cực cao, nhất đẳng nha hoàn là ba lượng bạc, nhị đẳng hai lượng, cả nha hoàn gánh nước, quét nhà, làm việc nặng cũng được lượng bạc. Phần tiền tiêu vặt hàng tháng này, dõi mắt nhìn cả Thông Châu cũng chỉ có vài nhà. Sau khi nàng vào rồi, gia cảnh mới có thể cải thiện được.

      Thêm vào đó, những kiến thức người nàng, bằng vào những gia đình có hoàn cảnh tương tự, căn bản có khả năng học được. Chỉ cần lấy mỗi chuyện biết chữ ra mà thôi, cả thôn bọn họ cũng chỉ có hai đứa trẻ có khả năng học, là nhà Lý gia, còn là Phú hộ Trần gia ở thôn phía đông. Nàng chưa từng đến trường, trong nhà cũng chưa từng thỉnh tiên sinh tới dạy, chuyện khác thường như vậy, nếu ngày nào đó nàng cẩn thận để lộ ra, hậu quả kia cũng chưa chắc gánh được. Hai ngày này nàng rảnh rỗi có chuyện gì thêu thùa chút, đường kim gọn gàng tinh xảo hơn quá khứ, cũng khiến Lâm thị kinh ngạc lâu rồi.

      Nếu như Đồng gia, tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích. Sau khi phân tích thiệt hơn, mặc dù trong lòng vẫn còn mâu thuẫn với Đồng gia, nhưng hạ được quyết định.

      Hôm nay chỉ có thể bước tính bước, còn những thứ khác, chỉ có thể từ từ mà nghĩ tiếp thôi.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.


      Edit: Fuly
      “Vợ Đại Dũng, phải ta ngươi, nhưng nếu như ngươi nghĩ thông sớm hơn chút, đưa đại nữ nhi đến chỗ ta đây, ta còn có thể lén lút dạy thêm cho nàng mấy ngày quy củ, dạy nàng làm sao khiến mấy vị phu nhân thích hơn. Hôm nay sợ là kịp, ký khế ước xong, ngày mai là phải vào phủ rồi.” Thanh trách cứ của Vương bà tử lộ ra vẻ hả hê, giằng co lâu như vậy, bọn họ phải vẫn trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bà ta ư?

      Ánh mắt Dương Đại Dũng buồn bã, ngồi ở đó nửa lời. Mấy ngày nay, chủ nợ giống như đỉa ngửi thấy mùi máu, thay nhau tới cửa. Nhà mẹ đẻ Lâm thị nghe được, hiểu cho chỗ khó xử của bọn họ, cũng đưa tới hai lượng bạc, nhưng như vậy vẫn còn thiếu bốn lượng, có xoay sở cách nào cũng đủ. lúc vợ chồng bọn họ mặt ủ mày chau đại nữ nhi đứng ra muốn vào Đồng gia. Chuyện Vương bà tử tới nhà, bọn họ đều cho rằng trẻ con hiểu, lúc chuyện cũng tránh né. Giờ thấy nữ nhi tựa như người lớn, lòng Dương Đại Dũng cảm thấy chua xót, đều là tại người phụ thân như vô dụng.

      “Dì, thể để qua năm sao?” Lâm thị nỡ .

      Vương bà tử hừ lạnh, ” Vợ Đại Dũng, ngươi nên tự biết vừa lòng , có thể vào Đồng gia, ai phải ‘vót đầu cho nhọn’? Lẽ ra, hai ngày nay dừng việc nhận người, nếu như phải nể tình ta, dù các ngươi có chịu , Phùng đại tỷ cũng nhận.”

      Lâm thị bị giáo huấn, vẻ mặt hơi ngập ngừng.

      “Đây, ấn dấu tay xuống chỗ này xong, 16 lượng bạc liền thuộc về các ngươi.” Vương bà tử lấy tờ giấy bán thân sớm chuẩn bị từ trong ngực ra.

      Lâm thị chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc như vậy, biết làm sao, bèn nhìn về phía Dương Đại Dũng.

      “Chờ chút, đây là văn khế cầm cố à?” Dương Đại Dũng đứng lên hỏi, mặc dù biết chữ, nhưng hai ngày nay cũng chú ý nghe ngóng giá tiền bán mình của nha hoàn. Văn khế cầm cố có thể có 12 bạc là giá cực cao, vì vậy tin Vương bà tử cho giá đến 16 lượng, giá tiền này có thể là văn tự bán đứt.

      “Đại chất tử, ngươi đùa đấy à.” Vương bà tử cả kinh, người trong trang thường có chút kiến thức nào, nguyên bản bà ta định thầm xử lý mọi việc ổn thỏa , ấn dấu tay rồi, đến khi đó dù bọn họ có gây thế nào cũng đều sợ, nhưng bây giờ —— vì vậy, bà ta nhịn được vội giục, ” Rốt cuộc các ngươi có ký hay , ký ta liền , Vương gia nương tử vẫn còn chờ lão bà tử này đấy.”

      “Ta hỏi ngươi, đây có phải là văn tự bán đứt hay ? !” Dương Đại Dũng gầm .

      Vương bà tử bị sợ giật mình, nhìn cái trán gân xanh như như của Dương Đại Dũng, trong lòng có chút sợ hãi, lắp bắp , “Đây, đây dĩ nhiên là văn tự bán đứt rồi, văn khế cầm cố chỉ… chỉ trị giá 7,8 lượng bạc thôi.”

      Thanh của Dương Đại Dũng kéo tâm thần của Dương Nghi trở lại, nàng vội vàng tiến lên kéo chéo áo ông, bây giờ phải là thời điểm quát tháo, đắc tội với Vương bà tử, chừng nàng cho mình “mang giầy chật”, đành cố nhịn chút thôi.

      Mặc dù vô cùng ghét bộ dạng này của Vương bà tử, nhưng Dương Nghi lại thể nhẫn nại giọng với bà ta, dù có “Bán mình” rồi, cũng phải bán được giá tiền tốt.

      “Vương nãi nãi, ý của phụ thân là muốn cho ta ký văn khế cầm cố, về sau, chờ trong nhà có tiền rồi, lại chuộc ra ngoài. Vương nãi nãi, ký văn khế cầm cố có thể được bao nhiêu bạc vậy?” Dương Nghi chớp mắt hạnh, khéo léo hỏi.

      Thấy Dương Đại Dũng bị kéo, Vương bà tử cách ra mấy bước, mới nở nụ cười , “Văn khế cầm cố năm năm là bảy lượng bạc, mười năm là 14 lượng bạc. Chỉ là Đại chất tử, ngươi nghe ta câu, nha hoàn ký văn khế cầm cố chiếm được trọng dụng, đều thường phải làm việc nặng. Ta vừa nhìn liền biết đại nha đầu nhà ngươi chính là nương lanh lợi, dựa vào phần tính cách này, đến đó, bay lên làm đại nha hoàn chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu có thể lọt vào mắt lão phu nhân hoặc phu nhân, được cất nhắc thành di nương, với nàng mà , cũng là chuyện tốt.”

      Lâm thị nghe được động lòng, nhưng Dương Đại Dũng vẫn chút cử động, cắt đứt lời của Vương bà tử, “Ngươi đừng nữa, chúng ta ký văn khế cầm cố, ký năm năm.” Dù văn tự bán đứt có tốt, nhưng sau này, sinh mệnh của đại nữ nhi đều phụ thuộc hết vào chủ nhân, sống chết, bệnh tật đều còn chút quan hệ nào với nhà . Bán đại nữ nhi là bất đắc dĩ, nhưng dù có thế nào, cũng phải lưu lại đường sống cho nàng.

      Vương bà tử khuyên hồi, gì Dương Đại Dũng cũng thay đổi quyết định. Bất đắc dĩ, bà ta chỉ đành phải lấy ra cái khế ước khác, Dương Đại Dũng yên lòng, gọi bà ta ngồi ở nhà chờ lát, sau đó cầm văn khế tìm thầy tướng số trong thôn, ông ta biết chữ, xác nhận tờ giấy này đích xác là văn khế cầm cố xong, Dương Đại Dũng mới ấn tay vào.

      Nhìn hết mọi chuyện, Dương Nghi chỉ cảm thấy mũi chua xót, mắt vương đầy lệ. Kiếp trước nàng hiểu chuyện, luôn cho rằng ánh mắt phụ thân thiển cận, cản trở tiền đồ của mình, sau khi rời khỏi Dương gia, bị Vương bà tử mê hoặc , len lén ký văn tự bán đứt với Vương bà tử, chỉ vì vài lời của bà ta, mà nàng bán mình .

      Sau này phụ thân biết được, bị tức đến sinh bệnh, nằm giường hai ngày mới khỏe lại.

      Giờ phút này nàng mới hiểu được, cõi đời này, người bao giờ hại mình chính là phụ thân cùng nương.

      Sau khi ký khế ước, Vương bà liền muốn dẫn người .

      “Dì, có thể để cho đại nha đầu ở nhà thêm bữa nữa , sáng mai, ta dẫn người qua cho ngươi.” Lâm thị thỉnh cầu.

      Vương bà tử ghi hận chuyện vừa rồi, làm sao chịu đồng ý, “ được, lát nữa ta phải dẫn người tới chỗ Phùng đại tỷ rồi, nửa khắc cũng thể trễ được.”

      Bất đắc dĩ, Lâm thị chỉ đành phải lấy bọc quần áo chuẩn bị cho Dương Nghi ra, bên trong là vài bộ y phục cùng mấy vật kiện khác.

      Dương Nghi cố đè nén tiếng nức nở, biết Dương Nghi bị người khác dẫn , mắt của Dương Uy cùng Dương Du đều hồng hồng. Dương Du cố ôm chặt bắp đùi của nàng, chịu buông ra.

      Lâm thị cũng kéo nàng dặn dò hồi, gì khác rằng ở bên ngoài phải chăm sóc cho mình tốt ….

      Nhìn Vương bà tử đứng ở ngoài cửa cách đó xa, Dương Nghi thở dài, câu sau cùng, “Phụ thân, nương, hai người ở nhà cũng phải bảo trọng. Đại ca, nhị nha đầu, ở nhà phải nghe lời phụ thân nương, chăm sóc tốt cho Tiểu Tứ, biết ?”

      Dương Uy cùng Dương Du vừa rơi nước mắt vừa dùng sức gật đầu.

      Dương Nghi cố gắng ôm bọc quần áo, từng bước tới chỗ Vương bà tử.

      “Muội muội, ngươi hãy chờ ta, về sau ta kiếm nhiều tiền rồi, nhất định đến đó chuộc ngươi ra ngoài.” Dương Uy nhìn theo bóng lưng Dương Nghi quát, trong đôi mắt ửng đỏ tràn đầy quật cường.

      Dương Nghi quay đầu lại, mỉm cười, gật đầu, “Ừ, ta chờ ca ca tới đón ta.”

      Vương bà tử cho là đúng nhìn tình cảnh trước mắt, bĩu môi , “ thôi.”

      có khác biệt mấy so với kiếp trước, Vương bà tử dẫn nàng tới khu phía tây của người môi giới, vừa vào cửa, bà ta liền gọi tiểu nha đầu tới dẫn Dương Nghi vào phòng trong, còn mình tìm Phùng Ngọc Trân hàn huyên.

      Dương Nghi mặc kệ bà ta, sụp mi theo sát tiểu nha đầu vào phòng trong.

      Dương Nghi vừa tiến đến, ánh mắt của mọi người tự chủ được rơi vào người nàng. Phát Dương Nghi gầy teo yếu ớt, vừa nhìn, cũng chỉ có thể xếp vào dạng tướng mạo trung bình. Vài người tuổi hơi lớn liền dời mắt , chào hỏi các tiểu nha đầu khác.

      Trong phòng có khoảng mười nha đầu, nhất tám tuổi, lớn nhất quá mười hai tuổi. Dương Nghi lướt nhìn lượt, yên lặng đếm, Vương Mai, Lăng Tiểu Thúy, Thạch đều ở đây, tất cả vẫn có thay đổi gì.

      Vương Mai vừa thấy Dương Nghi, mặt lên vẻ vui mừng, vội chạy tới làm quen, “Dương tỷ tỷ, tỷ cũng tới rồi?”

      Dương Nghi ừ tiếng, tìm cái ghế bên góc phải ngồi xuống.

      Vương Mai thấy nàng lạnh nhạt như vậy, khuôn mặt nhắn hơi cứng ngắc, trở lại chỗ cũ, chuyện với mấy tỷ tỷ có giao hảo lúc trước.

      Vương Mai hơn Dương Nghi hai tháng, Dương Nghi nhìn Vương Mai cao bằng nàng, thầm lắc đầu, chỉ vì thứ vinh hoa phú quý bất định này, Vương bà tử cũng tiếc mang cháu duy nhất tới.

      Nàng biết phản ứng của mình vừa rồi rất lạnh nhạt, khiến cho người khác có cảm giác cao ngạo, xa cách. Nàng cũng biết, muốn sinh tồn trong đại trạch này, đặc biệt là những nha đầu được mua về giống họ, có người chống lưng, tai mắt linh thông là cỡ nào quan trọng. Về sau chỉ cần vài tin tức, là có thể giúp mình tìm được đường sống trong chỗ chết.

      Mà lúc này, chính là thời cơ tốt để kết giao. Nhưng, nàng muốn có chút dính dấp nào với Vương Mai. Hôm nay nhớ lại, kiếp trước cùng nàng ta giao hảo, cuối cùng những trừng phạt mà nàng phải nhận lấy, cũng ít nhiều đều liên quan tới nàng ta. Nếu như phải do nàng ta cố ý hãm hại, chính là Vướng Mai cùng nàng có số mệnh tương khắc, gặp gỡ nàng ta, luôn phải chịu nhiều tai nạn, vì vậy đời này, nàng vẫn nên cách xa nàng ta ra chút, mạng quan trọng hơn.

      Trong mười mấy nha đầu này, cũng có vài người chơi được. Từ từ rồi tính tiếp, phải vội.

      Dương Nghi ôm chặt bọc quần áo, vô tình hoặc cố ý lướt nhìn mọi người. Qua cái nhìn này, Dương Nghi mới giật mình phát , mười tiểu nương trong phòng hình như chia làm hai ba nhóm, ngoài nhóm của mình, chẳng quan tâm tới ai khác nữa. Nàng chỉ mới nhìn lướt qua, liền ức chế được kinh ngạc, những tiểu đoàn thể này, sau khi vào Đồng gia sau cũng là mạnh ai nấy làm. Nàng khỏi thở dài, những người này. . .

      Xét đến hành động vừa rồi của Vương Mai, những người khác cũng để ý tới Dương Nghi.

      Bỗng nhiên, Dương Nghi nhận được ánh mắt cười, hướng nàng khẽ gật gật đầu.

      Lăng Tiểu Thúy? Dương Nghi cũng cười khẽ gật đầu lại. hổ là đại nha đầu tương lai trong phòng lão phu nhân, hôm nay, phần khí độ này bày ra rồi. ra nàng rất bội phục Lăng Tiểu Thúy, nàng ấy là người biết nhìn xa trông rộng. Nàng ấy là đại nha hoàn nhất nhì trong phòng lão phu nhân, tư sắc cũng kém, muốn làm thiếp cho vị thiếu gia nào cũng là chuyện hết sức dễ dàng. Nhưng cuối cùng, nàng ấy lại cố tình chọn Đồng quản , nam tử tuổi gần 30, lại có *tang thê.

      *tang thê: có vợ nhưng chết rồi.

      Lúc ấy khiến mọi người ngạc nhiên đến rớt cằm, Dương Nghi còn từng thầm cười nàng ấy biết điều, biết cách cải biến vận mệnh nô tài. Vậy mà sau này Đồng quản lại rất có bản lãnh, Lăng Tiểu Thúy chỉ mới gả năm thứ hai, Đồng quản liền cởi nô tịch cho toàn gia, chuộc tất cả ra ngoài. Sau đó, tin tức về nhà bọn họ lại lục tục truyền đến, Đồng quản tự mở hai cửa hàng, việc kinh doanh rất hưng thịnh, Lăng Tiểu Thúy cũng từ đứa nha hoàn trở thành tiểu phu nhân, những ngày tháng sau này rất êm ấm, phát đạt.

      Bây giờ nghĩ lại, mình đúng là quá ngu ngốc tự phụ, Dương Nghi cười giễu.
      Snow, Tôm Thỏ, luongnhu963 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :