1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Già Gả Lần Bảy - Hoa Minh (57c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      già gả lần bảy – Tác giả: Hoa Minh (Full)
      [​IMG]

      già gả lần bảy (老女七嫁)

      Tác giả: Hoa Minh

      Thể loại: Ngôn tình, huyễn huyễn.

      Người dịch+edit: Dươngnga199615 (vài chương đầu vì chưa tìm được bản tiếng Trung nên phải sử dụng bản convert, nhưng sau đó có bản tiếng Trung để dịch rồi nên mình để là: vừa dịch + edit). Trong quá trình dịch truyện vẫn có nhiều sai sót.

      Cảm nhận: Truyện hay, nhàng, lúc hài, lúc buồn man mác muốn khóc.

      Giờ tìm được truyện hay để làm khó. Bất ngờ vì vô tình chọn được truyện này.

      Nguồn edit: Dương Dương

      Văn án

      Nghe trong kinh thành già trẻ trai ai ai cũng đều biết có 2 người, là hoàng đế, người thứ hai là già nhà họ Chân. Cũng nghe ai mà nghe đến cũng sợ mất mật cũng có 2 người, là hái hoa đạo tặc – Sơn lão , già họ Chân liên tục khắc 6 vị hôn phu chết.

      Tôi tên thực là Ly Xuân và cũng đúng là người mà mọi người gọi là già họ Chân

      Kỳ tôi cũng chưa già, xem ra tuổi mới tròn đôi mươi, nhưng cuộc sống thực khổ, tôi gả sáu lần rồi vẫn thành, nhưng ai mà biết được tôi biết đâu lại có thể gả lần bảy ấy chứ.​
      tart_trungNgọc Tuyết thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 1

      Nghe trong kinh thành già trẻ trai ai ai cũng đều biết có hai người, người là hoàng đế, người thứ hai là già nhà họ Chân. Cũng nghe cũng có hai người mà ai nghe đến cũng sợ mất mật, là đạo tặc hái hoa- Sơn lão , già họ Chân liên tục khắc chết sáu vị hôn phu.

      Tôi họ Chân tên là Ly Xuân và cũng chính là già họ Chân mà mọi người vừa nhắc đến.
      Ngay như vừa rồi, tôi vừa cố gắng tiếp cận chuyện với Trương mặt rỗ bán thịt lợn ở đầu cầu, gã vừa thấy tôi lập tức hét lên tiếng, vứt luôn dao giết heo bỏ chạy thục mạng. Vừa chạy trốn gã vừa hoảng sợ hét chói tai: “Ôi cha mẹ ơi, già họ Chân nha!”
      Thoáng chốc nam nữ già trẻ trai đường đột nhiên như chim sợ cành cong đều đồng loạt cúi người ôm ngực chạy trối chết.
      Đúng thực là tin đồn chẳng có sai chút nào, ràng là tôi khiến cho mọi người sợ mất mật.
      Tôi nghĩ mà thấy quá chua xót. ra tôi cũng chỉ muốn với Trương mặt rỗ là gói tiền của gã rơi xuống đất mà thôi.
      Nhớ lại vài năm trước, khi tôi còn mười tám xuân xanh, khắp trong kinh thành đâu đâu cũng truyền câu ca dao là:
      “Quan quan thư cưu
      Tại hà chi châu
      Chân gia hảo nữ
      Quân tử hảo cầu.”
      Thời điểm ấy, trong phạm vi mười dặm ở kinh thành, thế gia công tử thanh niên tài tuấn chen chúc nhau như ong vỡ tổ đến cửa cầu thân, nào là thư tình này, khăn tay này, thơ này… tôi nhận nhiều đến mức nhét đầy 2 sọt, làm các bà mai mối khiêng lên trong thời tiết giá lạnh mà chảy mồ hôi đầm đìa, họ còn cả ngày lẫn đêm ngồi chồm hỗm phòng thủ trước cửa Chân phủ, còn đuổi theo chặn đường cha con tôi, giẫm đạp lên hai cánh cửa hơn hai mươi năm nay của Chân phủ chúng tôi.
      Nhìn bảy xem tám, chọn nghìn tuyển vạn, cuối cùng, vào ngày cha tôi vỗ tay vào nhau, quyết định việc hôn nhân cho tôi. Nhưng trong lúc hai phủ đèn lồng đỏ treo cao, thiệp vui phát xong xuôi bỗng dưng tân lang lăn ra chết.
      Cha tôi thở dài than vãn hồi, rồi sau đó lại cao hứng vung tay tiếp tục định hôn nhân cho tôi. Điều đáng buồn chính là, lần này chưa kịp đợi treo đèn lồng đỏ lên, tân lang sớm chết bất đắc kỳ tử.
      Lần thứ ba, cũng chết bất đắc kỳ tử.

      Sau đó lần thứ tư, lần thứ năm….cứ như thế cho đến mãi lần thứ sáu mới vừa rồi chọn được người, vị tân lang này cưỡi ngựa đến, chân vừa chạm đất bỗng lại lăn ra chết tiếp.
      Liên tục khắc chết sáu vị hôn phu, vì vậy mà đương nhiên tôi được các vị đại thẩm có nhiệt huyết tám chuyện trong kinh thành đồn thổi tung tin vịt khắp mọi nơi. Cho nên nam tử trong kinh thành tránh tôi như tránh ôn thần. Chỉ ngắn ngủn trong vòng bốn năm tôi từ xinh đẹp Chân gia bỗng nhảy vọt thành già họ Chân mà mọi người khiếp sợ, trong biến đổi thăng trầm như thế, là quá đau lòng.

      Tôi nghĩ nếu cuộc đời cứ tiếp tục nảy sinh những trò đùa như thế, tôi đây cũng cứ chơi đùa cho thoải mái, chỉ tiếc là, đó cũng là bi kịch.
      Nghĩ đến đây tôi khỏi ca thán, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng bồng bềnh phiêu lãng, bầy chim quạ phần phật bay qua, tôi thấy trong lòng thoải mái, ra cuộc sống vẫn đẹp biết bao.
      Tôi lấy từ trong túi ra ít tiền đặt vào trong gói tiền của Trương mặt rỗ, tôi xắn tay áo lên, vung dao chặt luôn 2 chân giò heo, sau đó đưa cho nha hoàn tiểu Đào, : “Tý mang về hầm ăn”
      Tôi rất thích ăn móng giò heo, đây cũng phải là bí mật gì cả, nhưng nguyên nhân để tôi thích ăn móng giò lại là bí mật, bí mật này ngoại trừ tiểu Đào và Dao Ngọc, hoa khôi của Tuý Hoa Ấm ra, cũng chỉ có mình tôi biết – đó là tôi rất thích Vân Phi Bạch.
      Quả nhiên tiểu Đào cười hì hì : “Tiểu thư, lại nhớ Vân công tử rồi.”
      Thiếu niên lịch tao nhã, quan lại mãn kinh hoa. Tôi nghĩ những lời khen này trong kinh thành là dành cho Vân Phi Bạch.

      Lần đầu tiên tôi nhìn gặp Vân Phi Bạch là vào ngày thứ 49 của vị hôn phu thứ sáu của tôi. Hôm đó mới từ kinh thành chuyển về kinh thành, là thiếu trang chủ của Giang nam đệ nhất Ngân hiệu nổi tiếng, nhận lời mời của cha tôi đến Chân phủ dự tiệc.

      Tôi còn nhớ lúc đó trời nổi gió, ánh hoàng hôn buông xuống nhuộm lên cây cỏ, tôi ngồi trong đình sau hoa viên gặm móng giò, chợt nghe thấy giọng hỏi tôi: “Ăn móng giò ngon đến vậy sao?
      Tôi từ trong bát ngẩng đầu lên, mới phát biết từ lúc nào có nam tử đứng gần bên, áo dài màu lam, thanh thoát nho nhã, khoé miệng khẽ cười nhàng nhìn tôi.
      Tôi lấy tay lau miệng, nghĩ nghĩ chút rồi trịnh trọng đáp: “Bình tĩnh mới khiến người ta sống lâu, ăn móng giò mới khiến người ta quên ưu phiền.”
      mặt ta loé lên kinh ngạc, rồi nhịn được lại cười hỏi tôi: “ tên là gì?”
      Tôi cân nhắc hồi, sau đó mới thẳng thắn nhanh nhẹn đáp: “ già họ Chân”
      già họ Chân” này trong kinh thành vài năm nay ai ai mà biết, chỉ có ta mới đến kinh thành lâu, vậy chắc cũng sớm nghe đại danh như sấm dội vào tai của tôi rồi.
      Tôi cứ tưởng ta mặt tái mét, há mồm kêu to tiếng, rồi sau đó ôm ngực chạy trối chết ấy chứ. Ai dè ta lại chỉ hơi sửng sốt chút, sau đó nở nụ cười thâm ý khóe môi, đến trước mặt tôi, lấy từ trong tay áo ra chiếc khăn tay đưa cho tôi : “Khoé miệng, quần áo của dính đầy mỡ nên lau sạch
      Tôi kinh ngạc. phải vì dầu mỡ trong miệng tôi, mà lần lần đầu tiên gặp người nghe bốn chữ “ già họ Chân” mà lại có thể bình tĩnh đến vậy. Vì thế sau khi hết ngạc nhiên tôi sững sờ nhìn ta.

      Chờ sau khi tôi lấy lại tinh thần ta xa rồi.
      Chỉ nhìn thấy dáng thanh nhã, tóc đen nhánh, lòng tôi khẽ lay động, lập tức đập bàn đứng bật dậy cầm cái khăn kêu to: “Này, huynh tên là gì?”
      ta đứng dưới tán cây phượng, quay đầu nhìn tôi mỉm cười đáp: “Vân Phi Bạch”
      biết có phải vì nụ cười của ta, hay là vì chiếc khăn tay hay là gì nữa, tôi cũng động tâm rồi. Khụ khụ, ngắn gọn, tôi đối với ta là nhất kiến chung tình, hơn nữa từ nay về sau chỉ ta mà thôi.
      Nhưng tôi để thầm trong lòng. Bởi vì liên tục khắc chết sáu vị hôn phu, tôi có lý do gì mà mà quang minh chính đại công khai tình của mình.

      Yên thầm mệt mỏi, cũng khiến con người ta dễ bị kích động.
      Ngày hôm đó, trong lòng tôi sầu muốn đến Túy Hoa tìm Dao Ngọc để tâm chuyện tôi và Vân Phi Bạch. ấy vừa nghe xong, liền lấy tay gõ đầu của tôi : “Dám dám hận mới đúng là nữ tử , loại người sợ hãi rụt rè giống như ngươi vậy đáng mất mặt. Chuyện ngươi khắc nam nhân, chỉ là trùng hợp thôi, là đúng lúc bị diêm vương đưa địa phủ, có liên quan gì đến ngươi đâu? Ngươi chỉ lo sợ vớ vẩn, cứ can đảm thể cho thấy là được.”
      Lúc đó tôi uống mấy ngụm rượu, đầu óc mơ màng, vừa nghe thấy quá đúng. Vì thế liền quay về đến nhà liền cầm lấy dao gặp Vân Phi Bạch để thổ lộ.
      Lúc đó ta đọc sách bên chiếc bàn đá ở hậu viện. Tôi lặng lẽ leo lên đứng tường, tay cầm deo, yên lặng nhẩm lại những điều muốn thổ lộ lần nữa ở trong đầu.
      Tôi mở miệng gọi ta, ta buông sách đến gần tôi, tôi nhanh như chớp nhảy xuống tường, sau đó hung hăng vung dao kè cổ ta hỏi: “Tôi muốn gả cho làm vợ, có đồng ý hay ?”
      Nếu ta đáp có thực là vui quá, nhưng nếu đáp tôi hừ mũi uy hiếp ta :”Tôi đây làm cho huynh thấy ánh mặt trời ngày mai”
      Nào ngờ, trong lúc tôi chăm chú lẩm nhẩm ôn lại, chợt nghe giọng vang lên: “A Ly, muội làm gì thế?”
      Con dao tay tôi rơi xuống kêu loảng xoảng.
      Tôi cảm thấy tiếng gọi A Ly này nghe sao mà êm tai thế. Tuy mới là lần đầu nghe nhưng tôi lại thấy rất thân thiết.
      Tôi cười gượng, chỉ vào cây tre trong viện ta, : “Tôi thấy trúc trong viện của huynh rất tươi tốt, muốn chặt cây mang về trồng.”
      ta nhặt dao lên cầm tay, cười dịu dàng : “Chặt cây trúc để trồng sao nó sống được, ngày mai ta cho người mang đến cho muội vài gốc để trồng”
      Tôi lại cười gượng. ta có vóc dáng cao ráo, tường viện lại thấp lúc này tôi đứng tường cũng vừa ngang bằng với ta.
      Trong đêm tối, gió nổi lên thổi bay mấy sợi tóc của ta làm tôi nhìn thấy mà choáng váng. Trong lúc ngẩn người ta bỗng tiến lên cầm lấy tay tôi hơi nhíu mày : “Ban đêm lạnh, sao lại mặc mỏng vậy?”
      Tôi giật mình từ tường nhảy xuống chạy chối chết.
      Ngọc Tuyết thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 2

      Phật từng , cuộc sống luôn tràn đầy chuyện xấu ngoài ý muốn, lấy lòng bình thường mới có thể cười, ngồi trong đình xem hoa rơi, nước chảy.

      Tôi ghi sâu trong lòng điều đó. Nhưng thực ràng tôi chưa đạt được đến cảnh giới này. Chật vật trở về, tôi nhìn ánh trăng khóc nức nở thôi.

      Chạng vạng ngày hôm sau, khi hoàng hôn buông xuống tiểu Đào bưng bát móng giò nóng hổi lên, tôi vui định ăn đột nhiên nha hoàn đến báo Vân công từ cùng gia đinh khiêng mấy cây trúc đến.

      Tôi ngẩn người sau đó vội vàng buông đũa, đứng dậy chạy vội đến trước gương tô điểm lại chút.

      Vân Phi Bạch cùng phụ thân trong phòng khách uống trà, thấy tôi vào khoé môi nhếch lên trong mắt tràn đầy ý cười.

      Tôi đuối lý lại cười mặt nóng lên. Bỗng phụ thân vỗ tay đứng dậy cả kinh : “Hây da, ta thế nào lại quên mất còn có công văn chưa kịp phê xong.”

      xong, nắm hai tay thở dài nhìn Vân Phi Bạch, vung tay áo lên bỏ , trông dáng nhàn tản.

      Vân Phi bỗng đến gần trước mặt tôi, nhìn tôi lại cười : “ ngày hôm qua muốn cây trúc, tôi chặt vài cây trong viện mang đến tặng .”

      Tôi làm ra vẻ biết tươi cười: “Xin đa tạ”

      ta đáp, mỉm cười nhìn tôi. Tôi cũng cười cười định lại nghe ta mở miệng: “Lông mày của vẽ đẹp lắm”

      Tôi giống như bị hắt chậu nước lạnh, da mặt nóng bừng. Thằng nhãi Vân Phi Bạch này, bậy .

      Tôi nhíu nhíu mày cường gượng : “Có ?”

      mặt ta ý cười càng nhiều. Dừng chút mới hỏi: “Muốn trồng cây trúc ở đâu vậy?”

      Tôi nghĩ lát rồi : “Đưa đến bên hồ nước trong hậu viên .”

      Vì thế chúng tôi hai người khiêng cây trúc chậm rãi đến hậu viện.

      Vân Phi Bạch buông cây trúc xuống, quay đầu cười với tôi: “Ta đào lỗ, trồng cây nhé”

      Tôi kinh hãi. Cứ tưởng ta làm thiếu trang chủ của ngân hàng tư nhân số 1 danh chấn thiên hạ thế mà bỗng lại đến tận nhà tôi đào lỗ trồng cây trúc, đây mới là chuyện lạ nhất từ trước đến nay.

      Khi hết ngạc nhiên, tôi thưởng thức những lời tinh tế của ta lúc, có thể thấy “Tôi dệt vải cày ruộng” có hiệu quả tuyệt vời vì vậy vui vẻ nhận lời.

      Bọn gia đinh thấy chúng tôi hai người hăng hái như thế mới hưng phấn bẩm báo, mang đến cuốc xẻng, nước rồi giải tán ngay.

      Trồng cây phải là người khoẻ mạnh, tôi xưa nay đều rất lười nhưng lần này tôi lại thấy dạt dào hứng thú. Đương nhiên hứng thú này đều vì người nào đó thôi.

      Quả là phụ lòng mong đợi của tôi, đến lần thứ ba tôi trồng cây trúc, Vân Phi Bạch buông xẻng, khẽ mỉm cười tới cầm lấy tay của tôi, giọng nhàng: “Lại nghỉ ngơi chút .”

      Tôi cố nén nỗi vui mừng lại, thuận tiện đem tay rút về. Phật đúng, cuộc sống lúc nào cũng tràn ngập chuyện xấu cùng với ngoài ý muốn. Mà bản thân tôi cũng lúc nào chấp nhận như thế cho nên bi kịch lại xảy ra.

      Lúc rút tay bỗng nghe tiếng nổ to “răng rắc”, tiếng sét từ đánh xuống cây trúc gẫy làm đôi rơi xuống hồ nước làm cho vịt hoang kêu inh ỏi. Mà cây trúc này theo tôi thấy chính là cây trúc mà tôi và Vân Phi Bạch cầm gẫy đôi, bốc khói nghi ngút.

      Tôi trợn mắt há mồm. Tôi liên tục khắc 6 vị hôn phu chết, mới vừa rồi chỉ có chạm vào tay Vân Phi Bạch thôi ấy thế mà lại làm thiên lôi đánh tới, tôi khỏi cho mình chính là nghiệt.

      Tôi cảm thấy vừa uể oải vừa đau xót. Chả nhẽ tôi là người sống độc mình suốt cả đời hay sao?

      Vân Phi Bạch kéo tôi lui lại nhíu mày nhìn trời : “Chắc là sắp mưa rồi, thôi tạm để cây trúc ở đây, về nghỉ thôi.”

      Đột nhiên ta vừa xong lại thấy sắc trời thay đổi, mây đen kéo về mưa to như trút nước.

      Vì vậy chúng tôi vui vẻ bị dầm nước mưa lúc. Đợi cho bọn nha hoàn mang ô đến mưa bỗng tạnh luôn.

      Lúc đó tôi đúng là dựa vào trước ngực Vân Phi Bạch, cả người run rẩy, có nha hoàn che miệng cười trộm đem ô đến cười hì hì sau đó nhanh chân bỏ chạy.

      Tôi lúc này mới thấy hoảng khi cả người mình dường như dán chặt vào Vân Phi Bạch, mặt bỗng chốc đỏ lên, vội tách ra bung dù muốn bước.

      Vân Phi Bạch lại đột nhiên cầm lấy tay của tôi. Tôi quay đầu chạm vào đôi mắt sâu thăm thẳm của . giọng hỏi: “A Ly, nếu ta muốn lấy nàng về làm vợ, nàng có nguyện ý ?”

      Tôi nhìn từng giọt từng giọt nước mưa rơi xuống, giật mình đứng lại.

      “A Ly?”

      Tôi lấy lại tinh thần, chua chát cười: “Tôi là già họ Chân, chẳng lẽ sợ sao..”

      cười tiếng, cắt đứt lời tôi “Nếu ta sợ ta lời này rồi.”

      Tôi cảm thấy mũi cay cay, ngửa đầu nhìn trời trừng trừng, sau đó nhìn đôi thiên nga trong hồ nước, : “Trời xe duyên, uyên ương thành đôi, thích hợp cầu hôn.”

      buồn cười quá, cầm lấy tay tôi : “Ngày mai ta đến cầu hôn”

      Ban đêm trở về, tôi bắt đầu vui mừng sao tả xiết, tìm quần áo cưới tương tự, chuẩn bị cho bản thân mình sắp sửa lấy chồng. Nhưng cuộc sống có biết đâu mà ngờ phát sinh ai đoán trước được.

      Tôi đợi liên tục ba ngày, mãi cũng thấy Vân Phi Bạch đến cửa cầu hôn. Cho người hỏi thăm mới biết được bị mắc mưa ốm, về sốt cao đột ngột hôn mê liền mấy ngày.

      Gã sai vặt trở lại nghi hoặc với tôi: “Nghe Vân công tử khoẻ lắm mà,

      lần này gặp mưa bị cảm mạo mà thôi nhưng biết sao lại sốt cao giảm, vẫn hôn mê, đúng là làm cho người ta thấy kỳ quái”

      Tôi im lặng . Lại qua mấy ngày, nhà họ Vân bỗng đóng cửa từ chối tiếp khách.

      Lại tiếp qua mấy ngày nữa nghe tỉnh nhưng bỗng mất trí nhớ.

      Đúng là mất trí nhớ . Tôi đến bức tường, trèo lên tường, thấy bóng lẳng lặng ngồi trong sân, hoàng hôn buông dần, bóng kéo dài đất.

      Tôi gọi : “Phi Bạch”

      quay đầu lại hơi sửng sốt hỏi: “ nương là ai?”

      bị bệnh thời gian khuôn mặt tiều tuỵ rất nhiều, đến cả nụ cười ấm áp cũng có vài phần tái nhợt.

      Tôi xin lỗi , sau đó tiếng nào nhảy xuống đất.

      Ngay khi tôi vừa chạm mặt đất, đường phát thấy bên người tôi mang theo trận hương thơm nhanh chóng biến mất trong dòng người đông đúc.

      Tôi nghĩ quên tôi rồi, người đàn ông ôn nhu lấy tôi bây giờ biến mất còn nữa.

      cây trúc mà dẫn đến bi kịch làm cho người tại khóc nức nở, mỗi khi nghĩ đến, lòng tôi khỏi có chút đau xót.

      Nhưng sao, may mắn tôi vẫn chưa mất trí nhớ, tôi vẫn còn có thể vừa ăn móng giò, vừa tưởng nhớ đến nụ cười của . Tôi nghĩ ông trời đúng là đối đãi tệ
      Ngọc Tuyết thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 3

      Trở về, thấy nhà bán hoa, tôi quyết định dừng lại mua chậu quân tử lan.
      Khi trở lại Vân phủ, tôi ôm chậu lan quyết định trèo tường vào viện.
      Sau khi Vân Phi Bạch mất trí nhớ, tôi mỗi ngày đều lén mang chậu quân tử lan tới thăm . Người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Tôi nghĩ hoa quân tử lan so với xứng. Tính tính lại, đây là chậu lan thứ sáu mươi rồi.
      hai tháng trôi qua.
      Trong viện còn vắng vẻ, gió thổi trong rừng trúc vi vu, lá cây ào ào rung động, quyển sách nằm nghiêng bàn đá bị lật vài tờ, dưới ánh chiều tàn run rẩy.
      Tôi đứng tường xem thế mà thấy lòng sầu thương vô hạn.
      nhìn gì vậy?” Bỗng bên tai vang lên giọng .
      “Nhìn người” Tôi nghĩ ngợi trả lời.
      “Có người sao?”
      có”
      Giọng kia trùng xuống, mãi cũng thấy gì.
      Tôi theo bản năng quay đầu lại.
      Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười nghiền ngẫm thoáng qua trong mắt. Là nam tử xa lạ, mặt mày so với Vân Phi Bạch bảy phần tương tự, chính là mặt thiếu chút ôn nhu, thêm chút phong lưu kiềm chế được.
      Tôi sửng sốt: “Vừa rồi là chuyện cùng tôi hả?”
      ta nhún vai: “Thế cho là ai nào?”
      Tôi đảo mắt nhìn sang tiểu Đào, thấy nàng mặt hồng hồng nhìn tôi cười cười.
      Tôi lại nhìn trời, buông hoa, định trèo xuống lại nghe nam tử kia chậm rãi : “Bé con, nhiều năm rồi gặp, thế nào mà nàng lại có thói quen trèo tường sửa được vậy?”
      Rung rinh, rung rinh, tôi cảm thấy như có tiếng sét đánh vào đầu, vào người. Hai chân tôi mềm nhũn từ tường lăn xuống.
      Tiểu Đào kinh hãi hét lên tiếng nghe qua cực kỳ thê thảm.
      Tên đầu sỏ gây ra trước mặt đem tôi nâng dậy, hai tay nắm vào eo tôi, mặt mũi như bị gió quất nhợt nhạt cười: “Thế nào, bé con nhìn thấy ta nhưng lại bị kích động đến thế sao?”
      , , là…..” Tôi lắp bắp.
      “Vân Châu” ta tiếp lời.
      Đúng, đúng! Tôi thấy trong lòng đau thấu. Oan gia ngõ hẹp, thể buông tha, thế giới này sao lại kỳ diệu đến thái quá như thế chứ (Ý : thế giới quá bé, oan gia gặp nhau)
      Tôi quyết tâm ổn định tinh thần, cẩn thận nhìn ta lượt, thằng nhãi này tuy rằng cao, thay đổi nhiều, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy được hình dáng năm nào.
      Chẳng biết lúc nào da mặt ta bỗng trở nên sạch phong lưu, lại thêm thân hình cũng thành thục hơn, nhìn càng phát ra phong lưu, phóng khoáng.
      Nhìn được đấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy mình theo kịp người nào đó.
      Khuôn mặt kia đột nhiên ghé sát tôi, nhìn tôi : “Bé con, vì sao nhìn ta đắm đuối như vậy?
      Tôi phát ớn, tỉnh lại, sờ sờ mặt, nghiêm nghị : “ nhìn lầm rồi’
      ta cũng phải là cười, tay càng bóp chặt eo của tôi hơn. “Bé con sao lại ở chỗ này vậy? Chẳng lẽ nghe thấy ta hôm nay vào kinh muốn đặc biệt tới gặp ta sao?”
      Tôi lại phát ớn lần nữa, nhìn ta chăm chú : “Chắc chắn phải”
      “Gì cơ?” ta nhíu mày, “Vậy trèo tường nhà chúng ta làm gì?”
      Lung lay, tôi lảo đảo sắp ngã. Mãi lúc sau, tôi mới chỉ vào Vân phủ đờ đẫn : “Đây…..là nhà của à?”
      ta trịnh trọng gật đầu.
      “Vân Phi Bạch là gì của ?
      “Là đại ca của ta” ta xong dừng lại hai mắt hơi nhíu, “Thế nào, bé con biết đại ca của ta sao?”
      Tôi lại thấy trong lòng trào lên đau xót, chỉ biết, chỉ biết mà thôi.
      Tôi nhìn trời, bỗng nhớ lại trong kinh thành ồn ào đồn thổi kiện nhiều ngày trước, nghe là nhị công tử của Vân phủ từ Tô Châu về kinh thành cùng Vân Phi Bạch tiếp quản ngân hàng tư nhân.
      Trước đây tôi chỉ biết ta họ Vân tên Châu, mà chưa bao giờ đoán ra được ta là nhị công tử của ngân hàng tư nhân Vân gia nổi tiếng.
      Xem ra cuộc sống cũng kỳ diệu nhưng lại thấy thiếu thiếu chút cái gì đó.
      Tôi nhếch miệng đáp: “ biết, chỉ là nghe nghe thôi, Vân đại công tử vang danh kinh thành ai mà biết chứ.”
      “Thế hả?” mặt Vân Châu cười có vẻ mờ ám, biết tôi có bị ảo giác hay , ánh mắt ấy lại lộ ra chút lạnh, “Thế trèo tường nhà của ta là nhìn người nào?”
      Sắc mặt tôi lạnh te, mỉm cười đáp: “Diều của tôi đứt dây, bay vào trong vườn nhà thấy, vì thế tôi nhìn xem là ai lấy
      Khoé miệng Vân Châu mím lại: “Nè nhìn trời đầy mây, thế mà lại chơi thả diều sao?”
      Tôi bình tĩnh phủi bụi áo, sau đó làm ra vẻ tiểu thư đoan trang khuê các tươi cười bảo ta: “Có gì ổn sao?”
      “Thế, chậu hoa này sao?”
      Thằng nhãi này cũng là kiên trì, cứ như làm vỡ chậu hoa hỏi giống kiểu hỏi phạm nhân bằng?
      Tôi liếc nhìn ta, ngồi xuống ôm lấy chậu hoa, : “Tý nữa quên, đa tạ nhắc nhở”
      Miệng ta lại càng mím chặt hơn. Tôi ôm chậu hoa xoay người định lại bị tay ta kéo lại. ta cau mày nhìn tôi buồn bã cứ như vậy sao?”
      Tôi nhìn ta cũng hỏi “Thế sao?”
      ta nghẹn họng, trong ánh mắt của ta bắn ra tia tức giận. Thằng nhãi này so với năm đó tính cách giống nhau.
      Tôi trầm tư lúc, tuy trước đây tôi và ta cũng có quen biết chút xíu, nhưng dù sao lúc đó còn trẻ con biết cũng phải là kẻ thù. Hơn nữa bây giờ nhiều năm rồi thấy, hôm nay cũng coi như đồng hương cũ gặp lại, tôi nếu cứ như vậy bỏ đúng là có vẻ có tình cảm gì, lòng người rất mỏng hay dễ đổi thay.
      Vì thế tôi đưa bình hoa vào tay ta, “Vậy bồn hoa này tặng cho , xem như cho đón gió tẩy trần.”
      xong, tôi nhìn ta đoan trang cười, bước chân rời .
      được lúc, bỗng nghe thấy tiếng cười của ta lại giống như tiếng thở dài sau lưng.
      Tôi nghĩ đến Vân Phi Bạch lại khỏi thở dài.
      Tiểu Đào mang theo 2 chân giò, lúc lắc chạy theo tôi phía sau.
      “Tiểu thư” Nàng kêu lên tiếng. Mặc dù rất cẩn thận rồi nhưng lại dấu được bé hiếu kỳ này.
      Nàng nhăn nhó cười, : “Tiểu thư, Vân nhị công tử này cũng là phong lưu phóng khoáng nha”
      Tôi im lặng gì.
      “Tiểu thư, ra còn có biệt danh gọi là “Bé con” nữa nha”
      Tôi lại tiếp tục im lặng gì.
      Sau đó lại nghe thấy nàng tiếp tục lải nhải: “Tiểu thư, cùng nhị công tử biết nhau từ trước, vậy hai người……”
      Tôi cắt đứt lời nàng: “Ý ngươi là muốn hỏi ta cùng lúc đó có chuyện gì phải ?’
      Nàng hưng phấn gật đầu: “Tiểu thư là thông minh”
      Tôi nghiến răng nghiến lợi : “Đương nhiên rồi, chỉ có mà còn có quan hệ sâu sắc ấy chứ.”
      Ngọc Tuyết thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 4
      Lúc ấy cùng Vân Châu nhận thức bản thân tôi cũng chưa phải là già mà lúc đó tôi còn là tiểu nương trong trắng tinh khiết, vừa tròn chín tuổi.
      Nhoáng cái mà hơn mười năm, quả hồng trồng nhiều lần, chuối tây cũng hái ăn, thời gian đủ dài làm tôi lại nhớ so với tôi cũng rất thích ăn móng giò.
      Lúc đó về Dương Châu, đến gần tôi rồi đùa cắn tay tôi cái bảo là tôi nhất định phải nhớ kỹ . Cho đến bây giờ cánh tay của tôi vẫn còn dấu răng của .
      Tôi cũng phụ kỳ vọng của , lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng. Mỗi khi ăn móng giò nhàn nhã, lại lấy khối ngọc từng tặng cho tôi ra xem, sau đó thêu chiếc túi hương , nghiến răng nghiến lợi oán hận đưa cho .
      Tôi còn nhớ như thế quên, cũng phải là vì vết cắn của , mà là nghiệt như để lại cho tôi hồi ức nghĩ mà kinh, mỗi khi nhớ lại đều làm tôi thấy rất giận.
      Nếu đến phải ngoại tổ phụ của tôi trước.
      Ngoại tổ phụ của tôi là người tuyệt vời, cho dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào ông cũng câu duy nhất là: ngoại công của con mặc dù ở trong giang hồ nhưng trong giang hồ lúc nào cũng nhắc đến ngoại công của con như truyền thuyết.”
      Tôi chấp nhận điều đó đúng.
      Ngoại công của tôi họ Triển tên Dương, chính là danh chấn thiên hạ Dược Sư cốc Cốc chủ Triển thần y. Thần đến nỗi cho dù có chuyện gì xảy ra, ông chính là dùng lời có người nào bệnh mà ngoại công ta đây chữa được, trừ khi bệnh kia ngoại công của con chưa trị hết mà thôi.”
      Tôi cũng chấp nhận chuyện đó.
      Tôi từng hỏi ngoại công làm thế nào luyện thành thần y, lời của ngoại công tôi vẫn còn thấm thía quên “Đem ngựa chết lớn mật thành ngựa sống”
      xong thần thần bí bí dặn dò tôi “Đừng với người ngoài, đừng với người ngoài”
      Nhưng khi tôi thấy Vân Châu lần đầu tiên kìm được với .
      Thân thể của tôi vốn cũng khoẻ lắm, mẫu thân của tôi sớm , phụ thân của tôi luôn ở triều, vì thế tôi liền theo ngoại công ở Dược Sư cốc. Vân Châu đến Dược sư Cốc năm đó tôi nhớ lắm, nhớ cụ thể là năm nào, ngày nào, chỉ nhớ được lúc ấy trong cốc hoa đào nở rộ, hồng rực làm mắt tôi chói quá.
      Nhớ ngày đó trong tiết trời ấm áp, tháng ba mùa hạ Dương Châu ngày đẹp, tôi xem lịch mây tre, viết ngày hoàng đạo, thích hợp hôn nhân, nạp tế, động thổ, tắm rửa.
      Vì thế tôi vui mừng hái thuốc trong vườn cốc bỏ vào ôn tuyền (suối nước nóng). Ôn tuyền ở ngay trong rừng cây, bên suối có vài cây liễu to, liễu rủ xuống mặt nước, quệt vào mặt chỉ nhìn thấy màu xanh của lá, tôi cứ như vậy tắm, tắm, tắm rồi lại tắm và ngủ.
      Khi tỉnh lại trời về chiều, gió đêm thổi liễu phất phơ, mặt trời khuất dần sau núi. tiểu công tử mặc cẩm phục ngồi cây liễu, vẻ mặt phóng khoáng nhìn tôi. Mặt mày này ước chừng khoảng 11, 12 tuổi thôi.
      Tôi khờ quá .
      lại nhìn tôi nhếch miệng cười.
      Khi cười mang ba phần rực rỡ, bảy phần tuổi trẻ phong lưu, coi như “Thúc” cái ngàn vạn cánh hoa rơi xuống những làm mắt tôi đau mà làm tâm của tôi bị thương nữa.
      Tôi nhìn thương xót : “ Quả nhiên là bệnh , lúc này chỉ có thể làm ngựa chết sống lại thôi”
      Ngoại tổ của tôi từng , rình coi là loại bệnh. Tự nhiên rình người khác tắm cũng là loại bệnh. Nhưng có thể rình coi đến cảnh giới như thế mà mặt mày đổi, tim loạn, có vẻ hào phóng và bình tĩnh như thế chỉ sợ là bệnh nguy kịch lắm rồi.
      Làm cháu ngoại của thần y tôi đây cảm thấy bi thương.
      Tiểu công tử kia cũng tiếp thu được ý tứ của tôi vừa thể bi thương, lại tiếp tục nở nụ cười, sau đó nâng tay lên chỉ chỉ phía sau lưng của tôi.
      Tôi vừa quay đầu lại, rùng mình, con mẹ nó cái ngày hoàng đạo chứ, xiêm y cùng giầy của bản nương cháu ngoại thần y bị con điêu cắp trong miệng theo gió bay bay trông rất đẹp mắt.
      Con bạch điêu kia bay lượn giữa trung vài vòng, sau đó thích thú bay vào trong mây biến mất thấy.
      Tôi lại vì thế mà choáng váng.
      Mãi lúc sau tôi mới phục hồi tinh thần, nhìn người ngồi cây vui sướng khi thấy người gặp hoa, hỏi: “Con bạch điêu này ở đâu đến vậy?”
      “Ta mang đến.” thản nhiên đáp.
      Quả nhiên, quả nhiên là thế. Vì vậy cháu ngoại của thần y ta đây nổi giận lên rồi.
      Nhưng lúc đó tôi chẳng qua cũng chỉ là bé 9 tuổi mà thôi, nổi giận lên chỉ có kiểu đó là oà khóc.
      Tôi khóc khàn cả giọng, khóc kinh thiên động địa (Ý là rung chuyển trời đất ý), khóc đến nỗi mà làm bọn quạ đen trong cốc bay tán loạn.
      Tiểu hài tử cây kia bỗng hoảng loạn từ cây nhảy xuống la lên: “Bé con, muội đừng khóc, đừng khóc.”
      Bánh bao, bánh bao (chỗ này chả hiểu ý gì). Tiếng khóc của tôi lúc đó chỉ quàng quạc như vịt, nổi giận đùng đùng chỉ vào “Tôi gọi là bé con”
      buồn cười quá, đưa tay ra sờ vào hai búi tóc của tôi, “Muội búi thành 2 cái bánh bao đầu, phải bé con là gì?”
      Tôi giận quá trừng mắt nhìn , cảm thấy bánh bao đầu là thương tâm làm hỏng mất hình tượng cháu ngoại của thần y, vì thế lại ngoác to cái mồm tiếp tục gào lên.
      lao đến chỗ tôi: “Đừng khóc nữa, tắm lâu trong ôn tuyền tốt đâu, muội tắm rất lâu rồi, nếu lên ngay bây giờ chốc lát chân nhũn ra đó.”
      Tôi chết đứng trong nước. lại tiếp tục hô to với tôi.
      Cháu ngoại của thần y ta đây nhịn được nữa rồi, cuối cùng bùng nổ, khóc lóc thảm thiết: “Ngươi là đại sắc quỷ”
      chợt sửng sốt, dừng tay, lúc sau mới hé môi cười, ra vẻ rất phong lưu phóng khoáng khí khái với tôi: “Muội yên tâm, bản công tử chịu trách nhiệm.”
      Tôi lại tiếp tục gào khóc dưới ôn tuyền, bất đắc dĩ vò đầu bứt tai hồi, sau đó tìm được biện pháp tuyệt diệu là cởi áo khoác của mình ra đưa tới cạnh bờ suối : “Muội đứng lên mặc áo vào , ta quay lưng lại cam đoan nhìn trộm.”
      xong quay lưng lại luôn.
      Cháu ngoại của thần y ta đây liền ngừng khóc, len lén liếc trộm vài lần thấy thực là nhắm mặt lại, vì vậy mới từ trong ao trồi lên nhặt lấy áo mặc vào.
      xuay người lại cười hì hì, nhìn tôi từ xuống dưới đánh giá “Bé con này, chiếc áo này của ta coi như là tín vật đính ước với muội”
      Tôi lúc đó vẫn còn quá hiểu gì cả, nên biết đính ước tín vật là cái gì, vì thế bĩu môi cái “Tôi thèm gì đó của đâu, tôi cũng gọi là bé con, chỉ có gọi như thế, tôi về bảo ngoại công của tôi làm ngựa sống biến thành ngựa chết cho coi.”
      ngẩn người, mặt lên ý cười “ ra muội chính là cháu của Triển thần y.”
      Cháu ngoại của thần y ta đây rất chi là kiêu ngạo, ưỡn ngực, ngẩng đầu lên chuẩn bị rời . Chẳng may chân vừa nhấc lên bùm 1 cái ngã chổng vó. Con mẹ nó ngày hoàng đạo cái gì chứ!
      Tôi được tiểu hài tử kia nâng dậy, xoa đầu gối, nước mắt kiềm chế được tí tách rơi xuống.
      lấy tay lau nước mắt cho tôi, : “Bé con, đừng khóc nữa, ca ca cõng muội về nhé”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :