1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma - Tịch Mộng (Full 87c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma
      [​IMG]

      Tác giả: Tịch Mộng

      Editor: Vinhanh-annkasi

      Convert: ngocquynh520 aka Quỳnh súc vật
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com
      Type Pic: Nhóm Type Cung Quảng Hằng

      Thể loại: đại ngôn tình, HE.

      Giới Thiệu:

      ngừng cố gắng làm việc để kiếm tiền trả tiền vay nhà, vì , dám tiêu xài hoang phí, vì , mà lãng phí mất tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của đời người.

      chỉ mong ước mình cùng tạo dựng gia đình hạnh phúc, được bước lên xe hoa trước tuổi 28, nhưng vào ngày tất cả lại biến thành số 0. phát người mình thương có quan hệ mờ ám với trẻ khác, hoàn toàn sụp đổ, nghĩ rằng tình là thứ có thực đời.

      Trong lúc tuyệt vọng nhất, lại có tia sáng xuất xóa tan màu đen ưu tối của đời , giúp hiểu ra rằng tình chỉ dựa qua bề ngoài, dựa vào những lời đường mật giả tạo rất dễ vỡ như quả bóng bay.

      Chú thích:

      Đây là ngoại truyện của bộ Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma, vì có văn án của bộ này, nên mình tự biên tự diễn luôn. Phần này là liên quan đến cặp đôi Đinh Tiểu Nhiên và Dư Tử Cường. Tổng trang là 800, nên mình biết có bao nhiêu chương, nhưng chắc kéo như bộ chính văn đâu ( 3000 trang). Kaka.... ......​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 26/1/16
      hoatuyet thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 – Còn hay .


      Đinh Tiểu Nhiên vì muốn mình quá nhàn rỗi , nên mỗi ngày đều vùi đầu vào trong công việc, việc nào cũng làm, chỉ còn thiếu quét dọn vệ sinh là chưa làm, bởi vì rất siêng năng chăm chỉ, nên cấp rất hài lòng về biểu của . Thế nên từ xưa đến nay công ty rất ít khi tăng lương, vậy mà lần này lại chịu tăng lương cho .


      Trước kia vì phải trả tiền vay nhà, nên liều mạng làm việc để kiếm thêm tiền, những việc khác đều nghĩ đến, khi ra ngoài đường cũng dám tiêu xài hoang phí, có thể tiết kiệm bao nhiêu tiết kiệm, quần áo cũng dám mua nhiều. Bất quá bây giờ xong rồi, Tạ Thiên Ngưng trả sạch tiền vay mua nhà thay , còn phải lo lắng chuyện tiền nhà nữa, tiền lương mỗi tháng đều đủ để tiêu xài, nhưng có chuyện lại khiến rất phiền lòng, đó chính là mắt thấy mình gần 28 tuổi, mà giờ ngay cả bạn trai cũng có, làm sao có thể gả ngay bây giờ?


      "Tiểu Nhiên, có người tìm kìa." Đồng nghiệp từ ngoài cửaa vào, vừa vào cửa liền mang theo nụ cười bước đến .


      "Ai tìm tôi?" Đinh Tiểu Nhiên từ trong đống văn kiện dầy đặc ngước đầu lên, mới vừa hỏi xong liền thấy Điền Vĩ cầm bó hoa tối, nháy mắt sắc mặt liền căng thẳng.


      Điền Vĩ cầm bó hoa hồng, kiểu tóc trông rất điển trai, quần áo cũng rất hợp, bước vào trong văn phòng, tới trước mặt Đinh Tiểu Nhiên, giơ bó hoa hồng lên, "Tiểu Nhiên, tặng cho em."


      Hành động này, khiến những đồng nghiệp nữ có mặt vô cùng hâm mộ, nhịn được liền tán dương.


      "Oa —— khiến người ta hâm mộ, nếu tôi cũng có đẹp trai theo đuổi thế này, là tốt biết bao!"


      "Tôi cũng vậy, quá lãng mạn rồi."


      "Lúc nào mới đến phiên tôi được nhận hoa hồng đây?"


      Đinh Tiểu Nhiên nghe rất xong những lời hâm mộ này, trong lòng lại nghĩ chuyện này có gì đáng ngượng mộ chứ, mà càng nhìn càng thấy Điền Vĩ tốt ở chỗ nào, ngoại trừ bề ngoài có chút đẹp trai ra, còn lại đều là khuyết điểm, rất nhiều bị dáng vẻ bên ngoài của lừa gạt, bao gồm trong đó. Bất quá giờ tỉnh ngộ, còn để lừa gạt nữa, "Điền Vĩ, tới để làm gì?"


      "Tới tặng hoa hồng mà em thích." Điền Vĩ thay đổi tay cầm bó hoa hồng tới trước mặt , vì nghĩ rằng nhận lấy nó.


      ra con rất dễ dụ, lúc tức giận mua chút hoa, vài câu dễ nghe, dỗ dành chút là bỏ qua ngay. tin, với hành động này của thể khiến hồi tâm chuyển ý.


      Chỉ tiếc, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.


      " xin lỗi, giờ tôi còn thích hoa hồng rồi." Đinh Tiểu Nhiên nhận bó hoa hồng này, tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện, thèm để ý đến kẻ đáng ghét kia.


      Muốn dùng bó hoa hồng để gạt sao? Đinh Tiểu Nhiên này giống những bé ngây thơ dễ lừa kia đâu.


      "Tiểu Nhiên, biết em vẫ còn giận , sao, dùng chân thành của mình để em hồi tâm,tha thứ cho . Trước giờ em đều rất thích hoa hồng, giờ em thích đó là do em giận lẫy mà , để bó hoa ở chỗ này, nếu em thích, có thể vứt nó ." Điền Vĩ chịu từ bỏ, liền đặt hoa lên bàn, thầm cược Đinh Tiểu Nhiên mềm lòng và cảm động, thể ném .


      Ai ngờ ——


      Đinh Tiểu Nhiên chú tâm vào công việc, bị bó hoa che tầm mắt của , chút do dự cầm bó hoa hồng lên, ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó tiếp tục làm việc.


      "Em ——" Điền Vĩ có chút tức giận, nhưng nghĩ cho đại cục, lại giả vờ như chàng si tình, dịu dàng : "Tiểu Nhiên, sao, dùng cuộc đời của mình để đổi lấy tha thứ của em.”


      "Ông Điền, nếu có việc gì, phiền ông đừng đến quấy nhiễu công việc của tôi nữa, cửa bên kia, tiễn."


      "Tiểu Nhiên, đừng như vậy được , lòng đến để nhận lỗi với em mà."

      "Ông Điền, chỗ này là chỗ làm việc, phải nơi để lời xin lỗi, phiền ông ra ngoài, bằng tôi gọi bảo vệ đến."


      "Tiểu Nhiên ——"


      "Phiền gọi bảo vệ đến dùm." Đinh Tiểu Nhiên có chút bực bội, vì vậy liền hướng phía ngoài cửa hô lên, mặc dù phải thực gọi bảo vệ đến, nhưng lại có thể hù dọa được kẻ khác.


      "Được, ngay." Điền Vĩ muốn mất hết thể diện, cho nên trước khi rời , còn cố ý liếc nhìn bó hoa trong thùng rác, lòng nóng như lửa đốt.


      Chưa từng có người con nào cự tuyệt khi đến tặng hoa hồng, huống chi là lọai già này, nếu như phải vì chia tay với Tiêu Vũ Huyên, đến lấy lòng người phụ nữ này.


      Chỉ là già, tin thể khiến thay đổi, cho dù thể cũng phải cố gắng bằng được, với quan hệ củaa Đinh Tiểu Nhiên và Tạ Thiên Ngưng, nếu đeo đuổi được Đinh Tiểu Nhiên, chuyện tiền nông trong thời gian tới được giải quyết.


      Từ đầu đến cuối Đinh Tiểu Nhiên thèm nhìn Điền Vĩ cái, cho đến khi rời khỏi văn phòng cũng thèm nhìn tới, vẫn y như cũ vùi đầu vào công việc, xem như khí thèm nhìn tớ.


      Các bạn đồng nghiệp nữ có chút buồn bựcc, liền đến bàn tán: "Tiểu Nhiên, ta đẹp trai thế, sao lại cự tuyệt ta chứ, thấy tiếc sao?"


      " cũng gần 28,thuộc người già nhất tại nơi đây, sao biết quý trọng cơ hội trước mặt chứ?"


      "Đúng đó, cho dù có là bạn trai cũ, nhưng cũng đến nhận lỗi rồi, nên cho hắnn thêm cơ hội . bây giờ nắm chặt cơ hội này, e rằng sau này còn cơ hội nữa, phụ nữ càng lớn tuổi càng ai thèm đó."


      "Tôi già đến thế sao?" Đinh Tiểu Nhiên chịu nổi, đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng chất vấn, mặt giận đỏ bừng, nhưng giận phải vì chuyện Điền Vĩ, mà do những người này già.


      Mặc dù 28, nhưng bề ngoài đâu già đến thế, bọn họ cần phải như đáng xu chứ.


      "Ha ha, nhìn bề ngoài của quả già, nhưng tuổi có ——"


      "Tiểu Nhiên, chúng tôi thế phải muốn tổn thương , chỉ lo lắng cho nên mới nhắc cho , sợ vuột mất chồng."



      "Đúng vậy a,đàn ông nào bây giờ thích loại con trẻ trung, nên biết nắm chắc cơ hội ."


      Nghe những lời này, Đinh Tiểu Nhiên càng tức hơn, giận dữ : "Loại đàn ông này có cho tôi tôi cũng muốn, các đừng để bề ngoài của lừa, loại đàn ông sở khanh đốn mạc như , thể phó thác cuộc đời được. Các sai, tuổi tôi quả thực lớn, dù vậy, tôi cũng thể gặp đâu hốt đó, có hiểu hay ?"


      Điền Vĩ nếu là nam nhân tốt, thế giới này có những tên sở khanh.


      " đừng tức giận, chúng tôi chẳng qua chỉ tùy tiện lảm nhảm mấy câu thôi, tôi còn có việc phải làm, trước nhá."


      "Tôi cũng vậy, ha ha."


      Mọi người thấy Đinh Tiểu Nhiên tức giận đến bốc hỏa, dám thêm nữa, quay trở lại bàn làm việc của mình.


      Đinh Tiểu Nhiên quét mắt lượt về phía mọi người, hít hơi sâu, điều chỉnh tâm tình, để mình bị chuyện của tên Điền Vĩ kia mà tức giận, tiếp tục công việc.


      Giờ trừ công việc ra, cái gì cũng cần, nếu quả ai lấy, vậy khỏi lấy chồng, ở mình cũng tồi, cần buồn lo gì, tự do tự tại.


      Điền Vĩ chán nản từ văn phòng ra, đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn xuống, trong mắt phản chiếu khinh miệt và tức giận, sau đó về phía trước, muốn ở nơi này nữa, nhưng vừa mới được vài bước, liền bị chiếc xe chặn lại đường , mà chiếc xe này cũng xa lạ với .



      Tiêu Vũ Huyên lái xe chắn ngang đường của Điền Vĩ, quay kiếng xe xuống, dụ dỗ : "Thế nào, tới tìm con bồ già của à, nhìn mặt mày ủ dột của , chắc được đối phương tha thứ rồi."


      "Vũ Huyên, sao em lại tới đây?" Điền Vĩ ôn tồn hỏi, dám chống đối lại .


      Mặc dù muốn mượn thế lực của Tạ Thiên Ngưng bên Đinh Tiểu Nhiên trợ giúp, thế nhưng trước mắt này cũng thể khinh thường.


      "Vì sao, tôi thể đến chứ?"


      " có gì, chỉ là lúc trước em đâu có đến nơi này, nên thấy em có hơi tò mò."


      "Lúc trước đến, nhưng sau này tôi thường xuyên lui tới."


      "Tại sao?"


      "Bởi vì cha tôi mua lại cửa hàng bách hóa này, còn cho tôi làm giám đốc tân nhiệm ở đây, nên sau này tôi phải tới đây làm việc."


      "Em, em chính là giám đốc ở đây?" Điền Vĩ vô cùng kinh ngạc quay đầu ra phía sau nhìn lại cửa hàng bách hóa, ảo tưởng mình làm phó giám đốc tại nơi này.


      Tiêu Vũ Huyên đột nhiên mua lại cửa hàng bách hóa, vậy nhất định là vì , vậy phải nên dời mục tiêu sao?


      Tiêu Vũ Huyên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Điền Vĩ, cười càng quyến rũ hơn, dụ dỗ hỏi: "Điền Vĩ, còn em ?"


      "Em ——" Điền Vĩ kinh ngạc hơn, ngờ Tiêu Vũ Huyên lại đột nhiên hỏi vấn đề này, làm biết phải trả lời thế nào.


      Nếu như ’, vậy làm sao giải thích việc đem hoa hồng tặng cho Đinh Tiểu Nhiên, nếu như ’, nhất định chọc giận Tiêu Vũ Huyên, phải sao đây?


      "Rốt cuộc em ?"


      "——"


      " , có ?"


      "." Điền Vĩ do dự chút, cuối cùng vẫn trả lời ‘ ’. Tìm lý do để giải thích còn tốt hơn chọc giận Tiêu Vũ Huyên.


      " còn em, vì sao sau khi chia tay đến cầu xin em tha thứ lại tìm Đinh Tiểu Nhiên chứ?" Tiêu Vũ Huyên đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị chất vấn, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt này, biết phải người đáng tin, lại chịu chấp nhận buông tay.


      Khi chia tay các nam nhân đều đến tìm trước để xin tha thứ, nhưng mà người này lại tìm bạn trước của xin tha thứ, phục.


      ", cho rằng em tha thứ cho , cho nên ——"


      " chưa từng thử, sao biết em tha thứ cho , này tỏ vốn em, Đinh Tiểu Nhiên?"


      ", ra rất em, nhưng lại thấy mình xứng với em, cho nên dám tìm em xin tha thứ. Vũ Huyên, em đồng ý tha thứ cho , cho thêm cơ hội nữa được ?"


      "Vậy phải xem biểu của rồi."


      "Em muốn làm gì?"


      "Ngày mai em đến đây làm việc, đến lúc đó em muốn đứng trước mặt tất cả mọi người tặng hoa hồng cho em, nếu như làm được, em tha thứ cho , nếu như ngày mai mang hoa đến, vậy vĩnh viễn em cũng tha thứ cho ."


      Tiêu Vũ Huyên cầu như thế, khiến Điền Vĩ có chút khó xử, "Này ——"


      hôm nay mới vừa mang hoa đến tặng Đinh Tiểu Nhiên để tha thứ cho , ngày mai lại mang hoa bày tỏ tình với Tiêu Vũ Huyên, mọi người nhìn bằng cặp mắt nào đây?


      "Sao, chịu ư? Đây là cơ hội cuối cùng em cho , nếu như bỏ lỡ cơ hội này, vậy đừng mơ đến chuyện em tha thứ cho , có lẽ vị trí phó giám đốc này em cũng phải đưa cho người khác rồi." Tiêu Vũ Huyên lấy chức phó giám đốc ra dụ dỗ .


      Điền Vĩ vừa nghe chức phó giám đốc, liền nghĩ ngợi gì, trực tiếp đáp ứng, "Được, ngày mai nhất định mang hoa để bày tỏ tình của đối với em."


      Vì tương lai tươi sáng, cái gì cũng mặc kệ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2 — Tín kiên nhẫn.

      Ngày thứ hai, Đinh Tiểu Nhiên vẫn y như cũ, vùi đầu vào trong công việc, trừ ăn uống ra, những chuyện khác đều quản, nhất là chuyện tình cảm, quên mất ngày hôm qua Điền Vĩ những lời ngon ngọt và tặng hoa hồng cho .

      Lúc này, chung quanh truyền đến những lời bàn tán của các đồng nghiệp khác.

      "A, các người nghe gì chưa, công ty đổi chủ rồi, hôm nay giám đốc mới đến nhậm chức đó nha."

      "Tôi chỉ mới vừa nghe quản lý Mã thôi, quả thực thay chủ mới, hơn nữa còn giám đốc mới tới là , còn rất trẻ!"

      "Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần khó hầu hạ là được. Việc kinh doanh của công ty rất tốt, sao đột nhiên lại đổi chủ chứ?"

      "Cái này tôi cũng biết, rốt cuộc ông chủ nghĩ cái gì nữa?"

      Đinh Tiểu Nhiên nghe những lời bàn tán này, thể tới hỏi câu, "Mọi người vừa gì, công ty đổi chủ mới rồi sao?"

      "Tiểu Nhiên, còn chưa biết à, giám đốc mới sắp đến rồi đó."

      "Tôi biết, công ty đổi chủ từ bao giờ vậy?"

      " hỏi chúng tôi, chúng tôi hỏi ai đây? Bất kể chủ mới là ai, chúng ta vẫn phải làm việc, làm cho ai cũng như nhau thôi, chỉ cần có lương là được, đúng ."

      "Đúng thế, chỉ cần có lương là được."

      "Mọi người nhanh trở về chỗ ngồi, cố gắng làm việc, để tạo ấn tượng tốt cho giám đốc mới."

      "Đúng đúng, cố gắng làm việc."

      Mọi người, còn bàn tán nữa, ngoan ngoãn trở về vị trí ngồi của mình, cho dù có chuyện làm cũng giả vờ rất bận rộn, kiểu bệnh hình thức.

      Đinh Tiểu Nhiên cũng đứng nữa, trở lại vị trí của mình, mặc dù hiểu tại sao đột nhiên công ty thay đổi chủ, bất quá cũng thấy đây phải chuyện gì quan trọng, quan trọng là ... Có tiền lương là được. Cũng giống y như các kia, lo làm phần công việc của mình, rồi mỗi tháng cầm đống tiền lương ít ỏi.

      Ở lầu dưới công ty, trong chiếc xe hơi màu đỏ thẫm, Điền Vĩ cầm trong tay bó hoa hồng to, ngồi cạnh ghế tài xế, cho dù trong lòng cảm thấy rất thẹn, nhưng vẫn quyết định phải làm.

      Vì vị trí phó giám đốc, mất mặt chút có sao đâu?

      Tiêu Vũ Huyên ngồi ở chỗ tài xế, cười nham hiểm, liếc mắt nhìn Điền Vĩ cầm bó hoa hồng trong tay, vừa ôn nhu nhắc nhở, lại còn có cảnh cáo , " hồi biết phải làm gì rồi chứ?"

      "Vũ Huyên, em yên tâm, biết phải làm sao mà, nếu như chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa, cho dù bắt làm trăm lần cũng nguyện ý." Điền Vĩ vì muốn Tiêu Vũ Huyên vui hơn, che giấu lương tâm của mình ra những lời dễ nghe.

      Bất quá những lời này rất hữu dụng, Tiêu Vũ Huyên hài lòng cười cười, hôn lên mặt cái, ngọt ngào , " , em biết để em thất vọng, em lên trước, cũng đừng quên đó."

      ". Em lên trước , sau lát lên. hứa khiến em hài lòng."

      "Được, em trước, nhớ theo đó." Tiêu Vũ Huyên lần nữa hôn cái, sau đó đẩy cửa xe ra, bước xuống xe, lấy cặp kính kẹp ở ngực, đeo lên, mặc bộ váy ngắn màu hồng bó sát người, mái tóc dài tung bay, phối cùng cặp kính đeo đen, nhất thời khiến trở thành tiêu điểm, thu hút tất cả người tại nơi này, nhất là những người khác phái, đều đem ánh mắt khóa ở khe ngực của .

      Tiêu Vũ Huyên quen kiểu coi thường người khác, thậm chí còn cảm thấy chưa đủ, vẻ mặt tới cửa, nhìn đám người chung quanh đều bộc lộ vẻ xem thường.

      Điền Vĩ để rơi lại ở phía sau, Tiêu Vũ Huyên vừa xuống xe chưa tới phút, liền theo xuống xe, trong tay cầm 99 đóa hoa hồng, hít sâu, sau đó mạnh dạn về phía trước, trong lòng ngừng ảo tưởng vị trí phó giám đốc sau này.

      Chỉ cần chịu đựng qua hôm nay, giành được tha thứ của Tiêu Vũ Huyên, liền có thể đổi đời.

      Tiêu Vũ Huyên sau khi vào công ty, cố ý quay đầu liếc mắt lại nhìn, phát Điền Vĩ đuổi theo, cho nên cứ tiếp tục về phía trước, tận lực ra vẻ thướt tha dịu dàng, rung động lòng người, biết phòng làm việc ở đâu, còn cố ý hỏi đường, "Xin hỏi phòng làm việc ở nơi nào?"

      Có vài người biết là giám đốc mới tới, vội vàng cung kính dẫn đường cho , "Giám đốc, mời bên này."

      "Dẫn đường ."

      "Dạ."

      Tiêu Vũ Huyên ăn mặc diêm dúa xuất , khiến mọi người đều sáng tỏ, nhưng lại dám bộc lòng mình ra, nhất là làm việc tại đây rất lâu, liếc qua liền đoán được thuộc dạng người gì. Công ty là chỗ làm việc, phải nơi tuyển người đẹp,giám đốc như vậy, khiến người ta lo lắng cho tương lai sau này của công ty!

      Giám đốc mới tới, làm cho người trong công ty đều náo loạn, mong mỏi ngẩn đầu lên là dạng người thế nào.

      Đinh Tiểu Nhiên cũng nhịn được tò mò ngẩng đầu, song khi thấy người tới cả khuôn mặt cũng đông cứng, chỉ có mặt, ngay cả thân thể cũng ngừng bị tê liệt, cảm giác mặt đất có đồng băng lớn, từng chút từng chút đông lạnh lại.

      Trời ạ, giám đốc mới lại là Tiêu Vũ Huyên,sau này phải sống thế nào trong công ty?

      Tiêu Vũ Huyên vào văn phòng, liếc mắt thấy Đinh Tiểu Nhiên, nhưng lại làm bộ như biết , lấy mắt kính ra, cùng mọi người chào hỏi, "Chào mọi người, tôi chính là giám đốc sau này của mọi người, hi vọng mọi người sau này có thể hợp tác vui vẻ."

      "Chào giám đốc." Mọi người, cũng cùng hô chào, ngoại trừ người.

      Đinh Tiểu Nhiên sớm bị đông cứng, tay chân nhúc nhích được, miệng cũng nhúc nhích được, đờ người nhìn Tiêu Vũ Huyên, đơn giản cách nào tiếp nhận chuyện xảy ra trước mắt.

      Giám đốc mới sao lại là ta?

      Tiêu Vũ Huyên đem vẻ mặt kinh ngạc sửng sốt của Đinh Tiểu Nhiên thu hết vào trong tầm mắt, thầm cười đắc ý, bất quá vẫn làm bộ như biết , tiếp tục cùng những đồng nghiệp khác chuyện, "Tôi vừa tới, đối với chuyện công ty còn rất nhiều điều hiểu, cho nên nếu có gì hài lòng, kính xin mọi người tha thứ cho."

      Vừa mới dứt lời, cố ý quay đầu lại liếc mắt nhìn ra cửa, chờ Điền Vĩ xuất , trong lòng có chút sốt ruột, lo lắng đến.

      tốn nhiều tiền mua cái công ty này, mục đích chính là muốn chọc tức Đinh Tiểu Nhiên, nếu như Điền Vĩ đến, khổ cực của chẳng phải uổng phí sao?

      lúc này, Điền Vĩ tới,cầm bó hoa hồng rất lớn vào.

      Bởi vì ngày hôm qua từng tới, nên nhiều người trong văn phòng đều biết , hơn nữa còn cho rằng tới tặng hoa cho Đinh Tiểu Nhiên, vậy mà chuyện phát sanh kế tiếp, làm mọi người kinh ngạc muốn rớt con ngươi ra ngoài.

      Đinh Tiểu Nhiên thấy Điền Vĩ cũng tới, hơn nữa trong tay còn cầm hoa hồng, đột nhiên có loại dự cảm bất thường. Tiêu Vũ Huyên ở đây, Điền Vĩ cũng tới đây, có thể thấy được hai người bọn họ đến đây là nhắm vào , mà còn có ý đồ tốt.

      Bất quá sao, sớm luyện lòng kiên nhẫn bền bỉ, sợ bọn họ chế ngạo.

      Điền Vĩ cầm hoa hồng, vào phòng làm việc, đầu tiên liếc mắt nhìn Đinh Tiểu Nhiên, chỉ là lát, lập tức thu hồi tầm mắt, hít sâu lần nữa , cổ vũ chính mình, sau đó tới trước mặt Tiêu Vũ Huyên, quỳ xuống biểu lộ tình với , "Vũ Huyên, em."

      màn này, khiến mọi người nhịn được liền thầm to .

      "A. . . . . ."

      "Sao lại thế này a?"

      "Người đàn ông này hôm qua phải mới đến tặng hoa cho Tiểu Nhiên sao, sao hôm nay lại tặng hoa cho người khác, thay lòng cũng quá nhanh ."

      "Quả nhiên nhìn đàn ông nên chỉ nhìn bề ngoài."

      "Hư ——đừng nữa, giờ bày tỏ tình cảm với giám đốc, nếu lỡ lời đắc tội với giám đốc đó nha."

      ". . . . . ."

      trường từ từ trầm xuống, có vài người nhìn Đinh Tiểu Nhiên, tỏ ra thông cảm với .

      Tiêu Vũ Huyên cũng lập tức trả lời với Điền Vĩ, mà là nhìn Đinh Tiểu Nhiên, cố ý giọng hỏi: " em, em nhiều chứ?"

      Điền Vĩ liền lấy những chiêu bài hay dụ dỗ con ra, đến hoa bay đầy trời, " em,như cá thể rời khỏi nước, em, như bầu trời và mặt trời, vĩnh viễn nóng bỏng. Vũ Huyên, gả cho , rất em."

      "Nhanh như vậy liền muốn cưới người ta sao?"

      "Chúng ta cũng quen nhau lâu như vậy, thể xem là nhanh được, đúng . Vũ Huyên, thể có em, gả cho , có được ?"

      Những lời này vừa ra, lại khiến cho mọi người rối loạn, nhưng lại có ai chuyện, chẳng qua chỉ thầm suy nghĩ. .

      Người đàn ông này cùng Tiêu Vũ Huyên lui tới lâu như vậy, ngày hôm qua còn mang hoa đến lừa những khác, quả thực là kẻ đốn mạc.

      Tiêu Vũ Huyên vẫn định để Điền Vĩ được toại nguyện, tiếp tục gây khó khăn cho , "Vậy hãy ở trước mặt mọi người thề rằng chỉ mình em."

      Gây khó khăn cho , thực chất là chờ Đinh Tiểu Nhiên tức giận, mới hài lòng.

      Điền Vĩ lập tức giơ tay thề, " xin thề, đời này kiếp này, chỉ mình em, nếu như vi phạm lời thề, bị thiên lôi đánh. Vũ Huyên, vô cùng em, gả cho ."

      "Em muốn thề bị thiên lôi đánh, em chỉ muốn thề, nếu vi phạm bị biến thành thái giám, vậy có dám thề ."

      "A ——"

      "Thế nào, dám sao?"

      " dám, nếu như vi phạm lời thề, liền cam tâm tình nguyện để cho em thiến."

      Lời thề độc ác như thế, mọi người nghe xong đều tê dại da đầu, nhưng mà Tiêu Vũ Huyên lại cảm thấy rất thoải mái, nhận lấy hoa hồng, đắc ý : "Nhớ lời thề hôm nay hứa đó."

      Điền Vĩ thấy nhận hoa, cười vui vẻ ra mặt, sau đó đứng dậy, thương nhìn , bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt , "Vũ Huyên, nhất định nhớ lời thề hôm nay, bởi vì rất em."

      " , vậy chúng ta thôi, em vừa mới đến đây làm, có rất nhiều việc còn biết, cần phải giúp cho em rồi."

      " thành vấn đề, thôi."

      Hai người tình nồng mật ý rời , để lại cả đám người kinh ngạc, đồng loạt nhìn sang Đinh Tiểu Nhiên, biết nên gì cho phải, bởi vì dù có gì ra cũng tốt, nên đành phải im lặng.

      Đinh Tiểu Nhiên nhún nhún vai sao cả, ngồi xuống, tiếp tục vùi đầu làm việc, nghĩ ngợi nhiều chuyện vừa mới phát sinh, nhưng làm việc, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó ổn, liền ngừng lại.

      Tiêu Vũ Huyên mua cả công ty, còn để Điền Vĩ ở ngay trước mọi người quỳ xuống bày tỏ tình cảm, ràng là muốn chọc tức , như vậy có thể thấy được, những ngày yên bình trong công ty còn, tùy thời còn bị đuổi, nên chuẩn bị tâm lý rời thôi.

      Bất quá cãi nhau sao, cũng muốn làm cấp dưới của Tiêu Vũ Huyên.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3 — Gây sức ép mọi nơi.

      Sau khi Tiêu Vũ Huyên cầm hoa hồng vào phòng làm việc, tiện tay vứt lên mặt đất, căn bản quan tâm, sau đó đắc ý ngồi lên ghế làm việc, dù khinh thường nam nhân trước mặt, vẫn cố ý giả vờ nũng nịu, dụ dỗ hỏi: “ em sao?"

      Điền Vĩ nhìn bó hoa đất, trong lòng bị đả kích, nhưng chút đả kích này vẫn có thể chịu đựng, tiếp tục trả lời đầy tình cảm, “Vũ Huyên, rất em."

      “Nếu em, vì sao sau khi chúng ta chia tay lại tìm em để xin em tha thứ, mà lại quấn lấy Đinh Tiểu Nhiên, mau ?" Tiêu Vũ Huyên đột nhiên thay đổi sắc mặt, tức giận hỏi,

      —— cho rằng em, em còn muốn ở bên cạnh nữa, cho nên, cho nên ——"

      “Xảo trá, tất cả những lời đó chỉ là biện minh thôi, ở trong lòng , vị trí của Đinh Tiểu Nhiên còn quan trọng hơn em, nếu phải thế sao lại chỉ xin lỗi ta, mà phải tìm em chứ?"

      “Vũ Huyên, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của , dám tìm em là vì sợ em chịu tha thứ cho , vì sợ, nên việc gì cũng dám làm, bất quá chuyện tìm Đinh Tiểu Nhiên nhận sai tuyệt đối phải vì ta, " Điền Vĩ luôn luôn tìm mọi lý do để che giấu nội tâm của mình, tận lực xin lỗi Tiêu Vũ Huyên,

      Chuyện xảy ra hôm nay, nếu muốn Đinh Tiểu Nhiên tha thứ cho thể nào, chỉ có thể tiếp tục về phía trước, thể quay đầu lại.

      tìm Đinh Tiểu Nhiên nhận sai phải vì , vậy là vì cái gì?" Tiêu Vũ Huyên nghe được câu khiến mình hài lòng, cơn giận liền giảm chút ít, lại bắt đầu dụ dỗ, ngừng đung đưa hai bánh bao thịt lớn ở trước ngực mình, vừa có chút lẳng lơ vừa hấp dẫn nam nhân ở trước mặt.

      có bất kỳ chàng trai nào có thể chịu đựng nổi sức quyến rũ của , cả Điền Vĩ cũng ngoại lệ, để bạn trai mình tìm cỏ lạ khác, bằng mặt mũi của biết để ở đâu?

      tìm ấy nhận sai, chỉ vì khiến ta đánh mất mấy năm thanh xuân, chứ có ý gì khác, nếu như ta, lúc trước kết hôn với ta rồi, phải sao?"

      “Ý của , chẳng qua chỉ đùa giỡn với ta thôi ư.”

      “Đúng thế, chẳng qua đùa giỡn với ta thôi, Vũ Huyên, xin thề, từ nay về sau bao giờ ... tìm Đinh Tiểu Nhiên nữa, chúng ta hãy làm lại từ đầu, có được ?"

      muốn bắt đầu lại với em sao?"

      “Đúng, muốn bắt đầu lại với em, Vũ Huyên, chúng ta hãy bắt đầu lại, có được ?" Điền Vĩ nhặt bó hoa lên, tới bên cạnh Tiêu Vũ Huyên, quỳ xuống bày tỏ tình cảm với , “Vũ Huyên, thể có em, em hãy tha lỗi cho , có được ?"

      Tiêu Vũ Huyên có lập tức nhận hoa, mà dịu dàng , “Em nghĩ cũng biết chuyện giữa Đinh Tiểu Nhiên và Dư Tử Cường, "

      biết, bọn họ phải tình nhân , chuyện xảy ra ở nhà hàng hôm đó là do bọn họ diễn trò,"

      “Tốt, để chứng minh còn ta, em muốn làm chuyện, nếu làm được, em tha thứ cho , "

      “Là chuyện gì?"

      “Tạm thời em giao chức phó giám đốc cho ngồi, nhiệm vụ mỗi ngày cần xử lý là, gây khó khăn cho Đinh Tiểu Nhiên, khiến ta ngày được yên ổn, biết làm thế nào rồi chứ?"

      Vừa nghe có thể ngồi vào ghế phó giám đốc, Điền Vĩ hề do dự liền đồng ý, ”Được, nhất định có thể làm được,"

      Chỉ cần có thể chuyển mình, việc gì cũng làm,

      “Tốt, vậy bắt đầu , giờ hãy nhận chức phó giám đốc , em ở đây chờ xem kịch vui của ?" Tiêu Vũ Huyên nhận được đáp án mình muốn, liền đưa tay ra nhận lấy hoa,

      ,” nhận chức phó giám đốc ngay, sau đó tự biết mình phải làm gì rồi " Điền Vĩ thấy nhận hoa, trong lòng thầm vui mừng, đứng dậy, xoay người rời ,

      Chẳng qua chỉ gây khó khăn cho Đinh Tiểu Nhiên, chứ phải việc gì to tát, có thể làm được, chỉ cần ngồi được vào vị trí phó giám đốc, để dễ dàng bị tống ,

      Tiêu Vũ Huyên nhìn theo bóng lưng Điền Vĩ rời , chờ sau khi ra cửa, lập tức ném bóng hoa vào trong thùng rác, hề có chút nuối tiếc, khẽ giễu cợt : “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, dám cho tôi mất hết thể diện, hãy ở đó mà chờ , khi mà bổn tiểu thư chơi rồi, hãy tiếp tục sống cuộc đời bần hèn của mình , "

      Trước kia chỉ để ý vẻ ngoài hơi điển trai của Điền Vĩ, nên mới quen , bất quá gương mặt đó nhìn lâu cũng chán, huống chi lại là loại người muốn dựa vào để thăng tiến, loại người này, còn cần nữa sao.

      Điền Vĩ hề biết suy nghĩ thực trong lòng của Tiêu Vũ Huyên, sớm bị chiếc ghế phó giám đốc làm cho tâm trí bay lên tận trời xanh, ảo tưởng đến lúc mình ngồi vào vị trí này, có được thành tựu trong nghiệp, trong lòng cực kỳ vui sướng, mặc dù biết vị trí này là vực thẳm đáy, nhưng vẫn muốn ngồi, bởi vì muốn cả đời làm công ăn lương, muốn đổi đời.

      Muốn ngồi vững vị trí này, phải xin lỗi người —— Đinh Tiểu Nhiên,

      Cả buổi sáng Đinh Tiểu Nhiên vẫn thể làm việc, ngồi đó ngẩn người, suy nghĩ con đường sau này mình phải như thế nào? Tiêu Vũ Huyên trở thành giám đốc, chừng khiến có ngày nào được sống yên lành, nếu tiếp tục làm việc ở chỗ này, phải nếm mùi đau khổ, nhưng nếu rời lại nỡ, dù sao làm việc ở đây lâu như vậy, nếu rời như vậy, khỏi thấy đáng tiếc,

      Rốt cuộc nên hay ở?

      Lúc này, có nữ nhân viên đem đống văn kiện dầy đem tới,”Tiểu Nhiên, đây là tất cả giấy tờ hoạt động trong mấy năm gần đây của công ty, còn có cả tài liệu khách hàng mới và các sản phẩm sắp nhập vào, phiền sửa sang lại hết, sáng sớm ngày mai giao cho giám đốc, "

      Nhìn đống tài liệu dầy, Đinh Tiểu Nhiên kinh ngạc hô lớn, “Cái gì, nhiều thế mà chỉ bắt mình tôi làm, còn bắt tôi phải giao vào sáng sớm ngày mai, điều này sao có thể?"

      E rằng làm hai ngày hai đêm cũng chưa làm xong, vậy mà bắt phải làm xong trong hôm nay, làm sao có thể?

      cần nghĩ nhiều cũng biết, nhất định là Tiêu Vũ Huyên cố ý gây khó khăn cho ,

      “Biết làm sao, đây là chỉ thị của giám đốc đưa ra mà." nữ thư ký đặt tài liệu xuống, nhún nhún vai, sau đó xoay người rời . Mặc dù thông cảm, nhưng lại dám nhiều lời, sau khi nhận lệnh, liền biết giám đốc cố ý gây khó dễ cho Đinh Tiểu Nhiên, nếu như giúp cho Đinh Tiểu Nhiên, vậy người kế tiếp giám đốc nhắm đến , cho nên thể giúp.

      Mọi người đều tận mắt chứng kiến mọi chuyện diễn ra, ai cũng biết mục đích giám đốc làm như vậy, nhưng chẳng ai dám câu, trong lòng chỉ cần biết là được,

      Giám đốc làm vậy, ắt hẳn có liên quan đến chàng tặng hoa kia, giữa tình địch với nhau, nhất định có tranh chấp,

      “ . . . . . ." Đinh Tiểu Nhiên im lặng, nhìn đống văn kiện cao thấp trước mặt, cả người giống như quả bóng bị xì hơi, vô lực ngồinhìn văn kiện, biết phải bắt đầu từ đâu nữa,

      Tiêu Vũ Huyên vừa tới có ngày gây khó dễ cho , cần nghĩ, sau này càng thê thảm hơn, phải mau tìm đối sách mới để ứng phó thôi.

      Nhưng đối phương lại là giám đốc, nàng ứng phó như thế nào đây? Từ chức —— đây chẳng phải tuyên cáo rằng chạy trốn, Ở lại làm —— chính là tự chuốc khổ cho mình,

      nên làm gì bây giờ?

      Đinh Tiểu Nhiên rầu rỉ nhìn đống văn kiện trước mắt , mất tiếng đồng hồ vẫn chưa làm được gì. Thế mà nhiệm vụ mới lại tới.

      đồng nghiệp nữ khác cũng cầm đống văn kiện tới, đặt ở bàn làm việc của , “Tiểu Nhiên, đây là tài liệu phó giám đốc cần cho cuộc họp ngày mai, bởi vì có hơi lộn xộn, nên phiền hãy chỉnh sửa lại. "

      “Tại sao lại là tôi sửa?" Đinh Tiểu Nhiên vô lực hỏi,

      “Đây là lệnh của phó giám đốc, tôi cũng biết, ngày mai ông ấy phải dùng đến tài liệu này, cho nên hãy mau chóng chỉnh sửa lại nha."

      “Phó giám đốc là ai?"

      “Chính là ——" nữ nhân viên có hơi do dự dám , quay đầu lại nhìn chung quanh lược, phát có ai khả nghi, sau đó hơi cúi người xuống, thấp giọng :” Chính là người tặng hoa đó "

      “Điền vĩ —— cái tên đáng ghét, đồ cặn bả, đồ khốn kiếp, đồ chết bầm, ngày nào đó đày xuống 18 tầng địa ngục, " Đinh Tiểu Nhiên lần này quả thực nổi trận lôi đình, đứng bật dậy, mắng chửi người to,

      Tất cả mọi người bị tiếng la của làm kinh động, rối rít ném tầm mắt tới,

      Nhưng quan tâm, tiếp tục chửi, “Loại đàn ông phế thải kia, vĩnh viễn là loài sâu bọ ghê tởm, đồ khốn kiếp, "

      “ . . . . . ."

      “Tiểu Nhiên, đừng mắng nữa, xuỵt——" nữ đồng nghiệp ra hiệu nhắc nhở , muốn chịu nhiều khổ sở hơn, dù sao cũng là giám đốc và phó giám đốc.

      “Hừm, " Đinh Tiểu Nhiên tức giận hừ lạnh, nặng nề ngồi xuống, hai mắt tràn đầy lửa giận, trợn to mắt nhìn đống văn kiện trước mắt,

      Tiêu Vũ Huyên, Điền Vĩ, hai tên cẩu nam nữ kia, chắc là muốn chọc tức , Được thôi, cũng muốn xem ai bị chọc tức trước đây?

      “Tiểu Nhiên, cố nhịn chút, rồi mọi chuyện qua thôi, việc gì rồi cũng kết thúc thôi, có đúng ? Nếu như mà nhịn được, vậy nghỉ việc."

      “Bây giờ mà chọn rời là hèn yếu, tôi làm cho bọn họ biết, chọc tới tôi là ngu ngốc cở nào."

      “Tiểu Nhiên, , muốn làm gì?"

      “Mỹ Lan, về bàn làm việc , cần để ý đến tôi, " Đinh Tiểu Nhiên , cơn giận trong mắt dần dần chuyển thành rực rỡ cùng tia sáng ranh mãnh, bĩu môi cười xấu xa, trong dáng vẻ như mưu tính việc gì đó.

      rời , nhưng phải bây giờ, đợi chỉnh xong hai tên cẩu nam nữ này mới .

      Tiêu Vũ Huyên trốn ở trong góc, thấy Đinh Tiểu Nhiên mới vừa rồi nổi trận lôi đình, cười đắc ý, sau đó xoay người muốn trở về phòng làm việc của mình, ai ngờ vừa mới quay người liền thấy Điền Vĩ, vì vậy cười cười hỏi :”Thế nào, hợp ý ?"

      “Vũ Huyên, mục đích em mua cả công ty này chỉ vì muốn chọc tức cho Đinh Tiểu Nhiên thôi sao?" Điền Vĩ nghiêm túc hỏi, muốn dùng công ty này ra để đùa bỡn, mà là muốn chân chính kinh doanh, để có chỗ đứng hoàn hảo,

      xem?"

      “Em mua công ty này cũng tốn ít tiền, nếu như kinh doanh tốt, lỗ vốn, chi bằng thay vì chọc tức Đinh Tiểu Nhiên, hãy chú trọng ... việc kinh doanh công ty cho tốt, em thấy thế nào?"

      “Sao, muốn gây khó dễ cho Đinh Tiểu Nhiên nữa à?"

      phải vậy "

      phải tốt, Điền Vĩ, nhớ cho kỹ, nhiệm vụ ở đây chính là gây khó khăn cho Đinh Tiểu Nhiên, những thứ khác cần lo đến, hừm." Tiêu Vũ Huyên hừ lạnh tiếng, trực tiếp bỏ , trong ánh mắt tỏ vẻ khinh thường người trước mặt,

      Điền Vĩ cảm giác được ta khinh thường mình, cũng biết chức phó giám đốc này được ngồi lâu, nhưng vì giữ vững vị trí này, phải làm chút gì đó.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Bạt tay nhau.


      Đinh Tiểu Nhiên nhìn đống văn kiện trước mặt, còn tâm trí hăng hái muốn làm như xưa, mà mãi lo suy nghĩ phải trừng trị đôi cẩu nam nữ kia như thế nào.


      nhất định rời khỏi công ty này, nhưng trước đó phải làm cho Điền Vĩ cùng Tiêu Vũ Huyên thành trò cười cho thiên hạ, bằng thiệt thòi lớn?


      Thời gian trôi qua nhanh, nháy mắt chuông tan ca reo lên.


      Bởi vì hôm nay có giám đốc mới đến nhậm chức, cho nên tất cả mọi người đều muốn biểu tích cực chút, mặc dù đến giờ tan ca, nhưng vẫn giả vờ tiếp tục làm việc như bình thường lập tức rời , hành động và cử chỉ của bọn họ đều rất khác thường.


      Bất quá có người còn khác thường hơn.

      Lúc trước, Đinh Tiểu Nhiên luôn là người cuối cùng rời , nhưng lần này, lại là người rời chỗ đầu tiên, thiếu giây, vừa tan việc, người liền rời khỏi chỗ ngồi, bình thản tới cửa, căn bản để ý đến những lời bàn tán chung quanh về .


      Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn , ai biết rốt cuộc muốn làm gì, vì vậy liền châu đầu ghé tai nhau .


      "Sao hôm nayTiểu Nhiên kì lạ quá vậy?"


      "Sao chăng gì chứ, ràng là quá kì lạ."


      "Nếu đổi lại là người khác cũng thế thôi, giám đốc và phó giám đốc đều luôn gây khó dễ cho ấy, biết sau này ấy phải trải qua ngày tháng thế nào nữa?"


      "Nhắc tới cũng kỳ, tại sao giám đốc và phó giám đốc lại cứ khó dễ cho ấy chứ, mà vì sao hôm qua phó giám đốc lại tặng hoa cho ta?"


      "Xuỵt—— Giám đốc và phó giám đốc tới." Có người thấy Tiêu Vũ Huyên cùng Điền Vĩ từ bên trong ra liền ra hiệu, vội vàng nhắc nhở mọi người.


      Vừa nghe hai người kia tới, mọi người lập tức ngồi xuống, dám ngẩng đầu lên nhìn, ràng tan ca nhưng vẫn ở lại làm việc.


      Tiêu Vũ Huyên kéo tay Điền Vĩ ra, nghe được chút lời xì xầm của họ, cho nên nhìn sang chỗ Đinh Tiểu Nhiên, phát còn ở đây, vì vậy cố ý ở trước mặt mọi người tỏ ra mặn nồng với Điền Vĩ, " à, em nghe gần đây có quán ăn tự chọn, đến bây giờ em cũng chưa ăn qua kiểu đó, chi bằng chúng ta đến đó ăn thử, có được ?"


      Điền Vĩ biết những lời này là để diễn trò, nhưng lại thể phối hợp với , "Được, mọi chuyện cứ nghe theo em."


      "Vậy chúng ta thôi." Theo những điều tra của , tại Đinh Tiểu Nhiên nhất định ngồi ăn cơm ở quán ăn tự chọn gần đây, vì để chọc tức ta, đành ủy khuất để mình đến đó ăn cơm.


      Tiêu Vũ Huyên cùng Điền Vĩ vừa , những người khác cũng rối rít theo đến quán ăn tự chọn gần đây để ăn cơm, bởi vì bọn họ đều muốn biết chuyện gì xảy ra kế tiếp.


      Sau khi Đinh Tiểu Nhiên rời khỏi công ty, liền đến quán cơm tự chọn, bởi vì tâm tình tốt, nên lấy rất nhiều món, tính làm cuộc cách mạng ăn uống, để phát tiết bực bội trong lòng, nhưng ai ngờ, còn chưa ăn, liền thấy Tiêu Vũ Huyên cùng Điền Vĩ vào cửa, kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn bọn họ.



      , với thân phận của Tiêu Vũ Huyên, làm sao có thể đến nơi này ăn cơm trưa?


      Sau khi Tiêu Vũ Huyên vào cửa, đối với hoàn cảnh xung quanh vô cùng chán ghét, nhất là thấy những người ở bên trong đều là đám người thấp kém, thậm chí còn có những công nhân ăn mặc dơ bẩn, những người này ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của , nhưng vì muốn Đinh Tiểu Nhiên phải tức giận, đành cố gắng chịu đựng, giả vờ như có gì, lôi kéo Điền Vĩ đến chỗ Đinh Tiểu Nhiên ngồi xuống, làm nũng, " à, luôn biết em thích ăn món gì, lấy giúp em có được ?"


      Điền Vĩ vì muốn Tiêu Vũ Huyên được vui, cũng giả vờ ra vẻ thương chiều chuộng : "Được rồi, em chờ chút, mang đến cho em."


      "Phải nhanh lên chút nga, người ta đói."


      "Được rồi, nhanh mà."


      "Ừm."


      Vào lúc này, các nhân viên trong công ty lần lượt đều vào, vừa vào cửa liền quét nhìn chung quanh lượt, cuối cùng thấy Đinh Tiểu Nhiên, phát người ngồi cạnh là Tiêu Vũ Huyên, lập tức thu hồi tầm mắt, rón rén ngồi vào chỗ khác.


      Tiêu Vũ Huyên biết nhân viên công ty vào, liền chế nhạo: "Ồ, đây phải nhân viên của công ty chúng ta Đinh Tiểu Nhiên đó sao, mình có thể ăn nhiều thế ư, có phải vì tâm trạng tốt, nên mới ăn nhiều thế ? Tôi thường nghe người nào tâm trạng tốt hay trút giận vào thức ăn, xem ra có ."


      Đinh Tiểu Nhiên nghe những lời giễu cợt này, trong lòng càng thêm vui, hai mắt nhìn chằm chằm , cực kỳ tức giận, ngừng cho thức ăn vào miệng, đem tất cả tức giận phát tiết vào thức ăn, nhay ngấu nghiến, đột nhiên chợt nghĩ, trong đầu thoáng có ý xấu, thầm cười đắc ý, tiếp tục cố ý giả vờ bị nghẹn, kịch liệt ho khan."khụ ——"


      Thấy đối phương bị sặc, Tiêu Vũ Huyên càng thêm đắc ý, tiếp tục giễu cợt : "Nè, cẩn thận chút , đừng để bị nghẹn chết, chết thế rất oan —— a ——"


      Lời còn chưa hết, đột nhiên mặt bị phun dính đầy mảnh thức ăn, hơn nữa còn dính cả nước miếng, kinh tởm đến mức làm muốn ói.


      Sau khi Đinh Tiểu Nhiên ho khan mấy cái, đồ ăn trong miệng toàn bộ phun hết lên mặt Tiêu Vũ Huyên, sau đó còn cố ý xin lỗi , "Khụ —— xin lỗi, xin lỗi, tôi phải cố ý, cho, cho nên —— khụ ——" .


      " ——" Tiêu Vũ Huyên vội vàng cầm khăn ăn lên , nhanh chóng chùi những chất bẩn mặt, nhưng vì lực tay quá mạnh, cộng thêm giấy lau có hơi cứng và nhám, làm mặt đau, điều này làm cho càng thêm tức giận, thể nào giữ vững hình tượng cao sang được nữa, đứng dậy mắng to, "Đinh Tiểu Nhiên, cố ý, có đúng ?"


      " xin lỗi, do ăn vội, nên cẩn thận bị mắc nghẹn, còn sơ ý phun hết lên mặt , đúng, xin lỗi." Đinh Tiểu Nhiên ngừng lời xin lỗi, nhưng mỗi câu ‘ xin lỗi ’, trong lòng càng vui, tâm trạng càng ngày tốt hơn.


      Đối với loại phụ nữ đệ tiện này, nên dùng biện pháp ghê tởm như vậy để đối phó là hợp nhất.


      "Tôi thấy do cố ý."


      "Giám đốc, tôi có cố ý , đều tại tôi có bệnh cẩu thả thiếu cẩn thận, trong lúc ăn, nếu như có con muỗi cứ ong ong vòng vèo trước mặt, khiến tôi khó chịu, sau đó đem thức ăn trong miệng phun ra , xin lỗi, xin lỗi, sao chứ?"


      "Đinh Tiểu Nhiên, chớ biện minh như vậy, là do cố ý phun thức ăn vào mặt của tôi, có đúng ?"


      " xin lỗi, nếu như giám đốc muốn trách, phải trách con muỗi ong ong kia ."


      " ——" những lời này chính là chửi xỏ người, Tiêu Vũ Huyên đương nhiên hiểu , mắt thấy Điền Vĩ quay lại, vì vậy khóc lóc với , " à, ta, ta khi dễ em, còn làm em thành như vậy, xem ?"


      Điền Vĩ thấy Tiêu Vũ Huyên chật vật như vậy, trong lòng ra cảm thấy rất vui, nhưng vì nghĩ cho đại cục, thể biểu ra ngoài, lạnh lùng khiển trách Đinh Tiểu Nhiên, "Sao có thể làm vậy với ấy?"


      Đinh Tiểu Nhiên nhún nhún vai, khinh thường : "Rất xin lỗi, tôi có cố ý, nghĩ sao tùy ."


      "——"


      "Hừm."


      "Vũ Huyên, chi bằng chúng ta đổi nơi khác ăn , nơi này thích hợp với em." Điền Vĩ biết làm gì với Đinh Tiểu Nhiên, thậm chí còn sợ ta, đành quay sang dỗ ngọt Tiêu Vũ Huyên.


      "Chắc chắn đến nơi khác, nhưng trước khi , em thể dễ dàng bỏ qua cho ta. dám làm gì ta, vậy để cho em, tránh ra." Tiêu Vũ Huyên muốn bỏ qua dễ dàng cho Đinh Tiểu Nhiên, liền đẩy Điền Vĩ ra, từng bước về phía trước, vươn tay ra định tát cho Đinh Tiểu Nhiên bạt tay.


      Đinh Tiểu Nhiên phản ứng rất nhạy, tựa hồ sớm biết Tiêu Vũ Huyên động thủ đánh người, vì vậy cầm chén canh nóng bàn lên, đưa ra trước mặt, lấy canh nóng ra làm bia đở đạn.


      Tiêu Vũ Huyên chưa kịp nhìn thấy, trực tiếp phất tay đánh tới, ai ngờ đánh tới mặt Đinh Tiểu Nhiên, lại đánh trúng chén canh nóng, cả chén canh nóng bị làm đổ, toàn bộ nước canh đều văng trúng lên tay , còn văng lên cả quần áo của , khiến càng chật vật hơn, nhất là mu bàn tay đau rát, "A —— tay của tôi."


      "Này này, chuyện liên quan đến tôi, tôi muốn húp canh, ai biết tay đánh tới chứ?" Đinh Tiểu Nhiên giơ hai tay lên, giả vờ vô tội, trong lòng cười đắc ý, thầm : đáng đời, cho bỏng chết luôn.


      "Đinh Tiểu Nhiên."


      "Giám đốc, xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ muốn uống nước canh để giải khát, biết lại giơ tay ra đánh tới, xin lỗi."


      " ——" Tiêu Vũ Huyên chỉ mặt bị bẩn, ngay cả y phục cũng bị dơ, còn có cả mu bàn tay đau dữ dội, thấy Điền Vĩ có quan tâm đến , hét toáng lên hỏi, " đứng đó làm gì, còn mau giúp em."


      Điền Vĩ chỉ ngây ngốc đứng nhìn, hai mắt vẫn nhìn Đinh Tiểu Nhiên, bị vẻ tinh nghịch cùng quỷ quyệt của hấp dẫn, hơn nữa còn thấy vui, thậm chí còn muốn cười to vì đối xử với Tiêu Vũ Huyên như vậy, nhưng thể, chỉ có thể ngẩn người tại đó, sau khi nghe tiếng la hét của Tiêu Vũ Huyên, lúc này mới lấy lại tinh thần, quan tâm : "Tay của em sao rồi?"


      Nếu như Đinh Tiểu Nhiên có thân thế và bối cảnh như Tiêu Vũ Huyên, là tốt biết bao, như vậy cần cực khổ lấy lòng Tiêu Vũ Huyên.


      Tiêu Vũ Huyên cảm giác được quan tâm của Điền Vĩ đối với , vì vậy tức giận rút tay về, ngược lại mắng , " quả là đồ vô dụng."


      "Vũ Huyên ——"


      "Bạn của bị người ta bắt nạt, chẳng lẽ chỉ biết đứng ngu ra đó nhìn em bị người ta ăn hiếp thôi sao?"


      "——"


      "Nếu như hôm nay lấy lại công bằng cho em, vậy chúng ta chia tay."


      Vừa nghe đến hai chữ‘ chia tay ’, Điền Vĩ thêm lời, giơ tay đánh vào mặt Đinh Tiểu Nhiên, hơn nữa lực đạo còn rất mạnh.


      Chát —— thanh bạt tay vang lên, làm tất cả mọi người kinh hãi, đồng loạt hướng về điểm.


      Đinh Tiểu Nhiên ngờ Điền Vĩ lại ra tay đánh nhanh như vậy, chưa kịp chuẩn bị tâm lý, hứng trọn bạt tay, nhưng tát tay này, hề đả thương đến trái tim , yếu thế lập tức cho lại cái tát.


      Chát —— lại thêm thanh vang dội.


      Điền Vĩ bị đánh cái tát, mặt nghiêng sang bên, dám gì cả.


      Tiêu Vũ Huyên thấy Điền Vĩ bất động, vì vậy rống to : " còn ngơ ra đó làm gì, đánh trả lại , ta đánh , đánh lại ta được sao? A ——"


      Tiêu Vũ Huyên mới vừa xong, liền bị bạt tay, đau đến mức làm hét to.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :