Tên truyện: Em và ấy chọn chia tay Tác giả : Lữ Vũ Uyên. Số chương : 15 Thể loại: đại Nhân vật:Tăng Bảo Liên, Thư Minh Huệ, Lê Thịnh. Văn án : ai cũng khổ, vận đào hoa rớt trúng mình nhiều cũng khổ. Cái khổ triền miên này rớt ngay đầu Lê Thịnh- nam biên tập viên chương trình " Câu chuyện đêm khuya". bên là tiểu thư đài các Tăng Bảo Liên hết mực, bên là bà chằn tinh quái Thư Minh Huệ, đồng nghiệp chẳng sợ trời sợ đất của ... Bản tính sợ... mất lòng cứ dây dưa dứt với hai bóng hồng... Ai bảo được nhiều là sướng? Chương 1: đêm có ngày gặp ma. Hôm nay đoàn của Lê Thịnh và Minh Huệ đến quay chương trình tại căn nhà nổi tiếng ma ám tại thành phố Thượng hải. Đến từ lúc bốn giờ chiều chuẩn bị xong hơn bảy giờ. Lê Thịnh nhìn màn hình máy quay bảo : - Minh Huệ, chuẩn bị nhé... , hai, ba... Action! - Kính chào các vị khán giả của đài truyền hình Hồ Nam, tôi là người dẫn chương trình "Câu chuyện đêm khuya" Thư Minh Huệ. Hôm nay tôi đưa các vị tham quan căn nhà ma ám nổi tiếng ở Thượng hải, căn nhà số 23!- Minh Huệ lưu loát, kinh nghiệm ba năm bên Lê Thịnh cộng với cái gan lì giúp vươn lên vị trí cao trong đài truyền hình. Lê Thịnh nhìn màn hình, nét mặt hài lòng. Minh Huệ bề ngoài cũng bình thường nhưng cứ trang điểm, lên sóng là đẹp lung linh. Trong giới gọi nôm na là " sáng sân khấu".Mắt lá răm, nụ cười sang cả và sắc vóc cao ráo. từng là người mẫu nhưng đam mê những chuyện quỉ quái nên đầu quân về đài Hồ Nam dẫn chương trình. ngoắt ngoắt nhân viên hậu trường: - Chuẩn bị quay vô phía trong... Minh Huệ, tiếp nhé! - Ok! Đoàn quay thuận lợi đêm đầu tiên, rạng sáng ra lệnh dùng điểm tâm rồi về khách sạn ngủ. Minh Huệ dằm dằm bát mì vằn thắn nát bét cằn nhằn: - Lão tổng biên, bảo chúng ta quay mà cho tám người có hai phòng. - bọn dành mình phòng rồi, giận gì, ăn .! - nuốt vội bát mì ngái ngủ . Kỳ thực bảy người vô căn phòng chỉ có nước ngủ dưới sàn. Chỉ mình Minh Huệ là nữ nên ưu tiên là tất nhiên. vẫn chưa hết bực mình, chống tay ngó cả bọn: - Chúng ta đổ công sức làm như thế mà công cốc, chương trình lên sóng thành công lão thưởng cho đồng. - Kệ , lão gàn dở nhưng lão luôn chở che chúng ta. thôi! - vuốt tóc dịu dàng ,so với các biên tập viên kia Lê Thịnh được tiếng êm dịu nhất. cao gần mét chín, khá mảnh khảnh so với chiều cao, tóc tỉa so le phía trước, phía sau để dài hay cột bằng sợi dây gân. Gương mặt trắng để lộ cả gân máu, mũi cao, môi hồng... Lúc mới gặp Minh Huệ cứ đinh ninh là gay, con trai gì mà đẹp thế, mềm dẻo thế. Coi, bàn tay thon dài trắng phếu dù dãi nắng dầm sương thế nào trong khi tốn cả tấn kem dưỡng da vẫn đen hơn hỏi sao ghen tị? bực mình : - Cầu cho lão đêm gặp ma, cầu có giấy vệ sinh! - Bốc mùi rồi ạ! - bẹo má cười, hàm răng trắng bóng dưới nắng. nhìn gương mặt thanh tú đó mà bị say nắng, Lê Thịnh chưa bao giờ ngỏ lời theo đuổi . lúc nào cũng nhàng như thế, thương hoa tiếc ngọc như thế lắm lúc khiến bực cả mình! say ngủ bàn tay tát vào má cái khiến choàng tỉnh. Nhìn quanh quất trong căn phòng trống trơn, cảm giác lành lạnh sống lưng khiến rùng mình. dám ngủ trở lại, chải lại tóc lò dò qua phòng bên cạnh. Trời nóng họ mở tung cửa phòng, các ông con để mình trần nằm la liệt dưới sàn gạch. Ngó thấy Lê Thịnh nằm ba chiếc ghế kê sát nhau, rón rén bước qua đám đàn ông vào. Xem nào... Đôi mắt nhắm nghiền viền bởi hàng mi dày đen mun, cánh mũi cao vút phập phồng và đôi môi hơi cong. Sao mà đẹp thế chứ! Nhìn làn môi như bị thôi miên, nếu được hôn vào nó sướng lắm thay! Chợt nhận ra ý nghĩ kỳ quái, giật mình la lên : - , ! Bảy tên đàn ông giật mình dậy cả, tệ nhất là chồm dậy té nhào xuống ghế đè gương mặt lên đôi gò bồng đảo của . Vừa đau vừa thẹn co chân huýt phát trúng ba sườn , tên Lý Xương mập lù vỗ đùi bốp bốp: - Ây da... Lê gia định ăn đào tiên nào ngờ ăn đạp! - Chết bây giờ mập! - đẩy ra dứ dứ nắm đấm hăm doạ.Ở đài truyền hình ai môn nhu đạo của Minh Huệ. Tên mập vội lùi vào sau hai tên khác, miệng vẫn chưa thôi chọc ghẹo: -Hà cớ gì lại mò vào đây, định cướp sắc chúng tôi à hây da? ngại ngùng nhìn vừa ôm chỗ mạn sườn vừa đứng dậy.Cứ tưởng ngại ngần sau cú té nào ngờ gương mặt ấy tỉnh queo: - Em phải la lên cho bọn biết nếu sang, lỡ tưởng trộm hội đồng em sao? sao chứ? - sao! Em...- bỏ dở câu thẳng ra hành lang, định là kể cho nghe chuyện kỳ lạ lúc nãy nhưng thấy bọn kia trêu chọc quá nên thôi. Đồng hồ điểm hơn giờ, cả bọn chuyền tay phích cacao nóng uống cho tỉnh táo. quay tầng hai căn nhà đột nhiên cả bọn nghe thanh là lạ vang lên dưới lầu. Lê Thịnh bảo: -Xương mập và Ký con xuống dưới coi gì thế!Tôi nhớ chỉ mới chúng ta xin phép nhà nước đến đây quay mà! Cả bọn này đồng lòng nhau nhất ở khoản gan dạ, ít nhất suốt mấy năm làm chương trình chưa gặp chuyện gì quỉ quái! Minh Huệ ngon trớn cảm thấy sau lưng có gì đó phớt qua, lạnh đến quíu lưỡi. run rẩy quay về phía sau có gì lạ. Lê Thịnh hô cắt vội chạy đến bên : -Sao thế? - à, em thấy khoẻ! - bám hai tay vào cánh tay , cơ hồ xương sống tê liệt đến di chuyển nổi. sờ thấy tay lạnh ngắt lo lắng: - Nghỉ thôi, dọn dẹp ! Hai thằng kia xuống dưới ngủ luôn rồi à? bế xuống lầu khi mấy người kia mang thiết bị xuống. Kêu vang trời vẫn nghe hai tên kia trả lời, Lê Thịnh nhìn bộ dạng của chau mày: - Lẽ nào đêm có ngày gặp ma? chuyển cho đồng nghiệp ra lệnh: - Mọi người về khách sạn, hai cậu mang ấy đến bệnh viện chăm sóc cho tốt. Tôi ở lại tìm hai tên kia? - Nguy hiểm ? - lo lắng, cái đứa bình thường chạy tung tăng ngờ hôm nay phải nhờ cậy người khác bế. xoa đầu : - Ngoan, về ! rọi đèn pin tìm từng ngóc ngách biệt thự vẫn phát gì. hề có bóng trắng nào phớt qua. Trời sáng quày quả ra chợ ngồi ăn bánh chẻo, nhân tiện hỏi thăm ông chủ hàng bánh về ngôi biệt thự số 23.Ông lão vừa nghe tên ngôi nhà liền trầm ngâm: - Các cậu gặp gì rồi hả? - Dạ, bọn con mất hai người, tìm hoài ra! - thành , ông bày cách cho . Về khách sạn thông báo sơ bộ, ghé bệnh viện thăm Minh Huệ xong vội chạy ra chợ mua gà trống mồng dài chín phân, lùng cả chợ mới được con. Mua dây đỏ tẩm máu chó mực, nhang đèn quay lại biệt thự khi trời nhá nhem tối.
Chương 2: Biệt thự số 23. Lê Thịnh dọn nhang đèn cúng kiến đầy đủ đoạn cột dây đỏ vào chân con gà, đợi khi đồng hồ điểm mười hai giờ đêm cắt mồng gà cho máu rồi thả nó ra. làm chương trình về những việc kỳ lạ nên thể tin tưởng, lúc nào cũng chùa lễ phật trước khi vào chương trình mới. Con gà vừa được thả ra kêu quang quác chạy tót ra nhà sau, cầm đầu dây chạy nhanh theo nó. Đèn pin rọi nhanh trượt loang loáng sàn nhà, chạy càng lúc càng ngờ vực. Tại sao chạy suốt hai mươi phút vẫn giáp vòng khu nhà sau? Con gà vẫn cứ chạy như điên,cái mào nó càng lúc càng tím . Bỗng nó như đụng phải bức tường, ủi mỏ vào khoảng sừng lông gáy dõng dạc như gặp đối thủ. căng mắt nhìn vào khoảng , lúc sau thấy lạnh run người rồi con gà lăn đùng ra, ngay đơ cán cuốc! Nhưng quan trọng là thấy hai tên kia ngồi thu lu góc phòng, đầy họng đất sét. Bên cạnh họ còn mà xác định được người hay ma. giơ tay tán mạnh hai thằng khiến tụi nó choàng tỉnh, phun hết đất sét ra. Lý Xương hoảng hốt ôm lấy : - Ôi trời đất ơi, tôi ngồi đây từ đêm qua thấy chạy qua chạy lại mà bị nhét họng đất sét kêu gào gì được! - Kia là ai? - hỏi khi tiến lại gần. Người! ấy cũng chung số phận với Lý mập và Ký con nhưng lả , chắc mấy hôm rồi. cúi xuống móc hết đất sét ra, bế lên bảo: - Hai cậu tự mò theo tôi, tôi bế cả hai cậu được đâu! - trọng sắc khinh bạn! - Lý Xương vừa hoàn hồn vẫn quên trêu chọc. đưa lạ đến bệnh viện, ngồi suốt cạnh đến khi mặt trời mọc. xinh xắn với mái tóc mái ngang vai ôm trọn gương mặt trái xoan trắng hồng, bầu mắt to và đôi môi trái tim mềm mại. Nắng chiếu qua cửa sổ rọi lên gương mặt trong trẻo càng khiến vẻ đẹp đó mê hồn hơn. Bác sĩ truyền thêm chai nước biển trấn an: - Đừng lo! ấy mất nước và sốc thôi. biết ấy ở đâu để chúng tôi liên lạc? - , tôi mang ấy từ căn nhà số 23!- trả lời, vị bác sĩ gỡ kính thở phào: - này may mắn gặp được , lần trước chết khi được tìm ra! - Các có biện pháp gì sao? - bất bình, hăm doạ giấu nhát được nhưng có chết người là phạm điều ác rồi! lại càng tò mò muốn tìm ra bí mật căn biệt thự cổ. Gửi lạ cho bác sĩ qua phòng phía đầu kia thăm Minh Huệ. ấy khoẻ , thần sắc khá hơn. Trông thấy vội hỏi thăm : - tìm được hai bọn họ chưa? - Rồi! muốn tiếp tục quay về biệt thự này nhưng trước hết chúng ta về Hồ Nam. Em thay đồ , lát đón em. - xoa đầu ân cần, quay lại gặp bác sĩ: - Tôi mang này về Hồ Nam, có tin tức gì cứ liên lạc số điện thoại này! - đoạn quấn trong chăn bế khỏi phòng. Minh Huệ trân trối nhìn người bạn đồng hành mới, ấy ôm ấy khư khư trong vòng tay xe lửa từ Thượng Hải về Hồ Nam. trông như con búp bê bằng sứ, làn da trắng mịn, đôi mày đen nhánh cong cong hoà cùng bầu mắt to, đuôi mắt hơi xếch lên. Chỉ nhìn nét này thôi trong lòng Minh Huệ khỏi dấy lên ganh tị nho . Cái kiểu của biên tập Lê càng làm em trong đoàn ngạc nhiên hơn. Trước giờ tuy ôn nhu nho nhã nhưng ngoài Minh Huệ thường ít khi tiếp xúc với phụ nữ. Bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ cũng để tâm, thư của người hâm mộ, thư tỏ tình tự mình đọc rồi trân trọng xếp vào góc nhưng chưa từng lộ ra hẹn hò với bất kỳ ai. Điển trai, tài hoa lại mềm mỏng như thế trách sao nhiều tranh nhau vào chương trình"Câu chuyện đêm khuya"! Đôi lúc cũng dở khóc dở cười, lần đó Minh Huệ quay nghịch ngợm leo lên tàng cây cao hái quả hồng té xuống bó bột cả hai tháng. Tổng biên tập bảo Tư Yên thế chỗ ,chỉ quay take đầu tiên ôm cả đêm vì sợ... rắn! Thêm take nữa phải đưa đến bệnh viện vì bị ong đánh! Xem ra chỉ mỗi Minh Huệ là hợp nhất. Cần đánh nhau có đánh nhau, đoá hoa duy nhất nhưng cũng... đàn ông nhất. nàng chẳng ngại việc gì từ leo lên mái nhà, vào nghĩa địa hay cõng... Lê Thịnh lúc say rượu đêm tất niên năm ngoái. Cả đoàn gọi đùa là " nữ hán tử" ,cũng thầm nhìn nhận là người con duy nhất để bên mình. Nên khi chứng kiến bộ điệu đặt nọ lên chân, ôm mãi đến lúc xe lửa dừng Lý mập cứ thào: - ấy sao thế nhỉ? Trúng sét à? Minh Huệ giơ tay cốc phát vào đầu tên mập: - Trúng... cái đầu ! Vớ vẩn! Gọi xe, bảo: - Ký con, cậu cùng tuyến với Minh Huệ, đưa ấy về tận nhà. Lý mập cùng các em mang thiết bị về đài, về nghỉ ngơi. Sáng ngày mai chúng ta gặp tại đài nhé! - Lê Thịnh, hay để em đưa này về nhà, em chăm sóc hộ cho! - chỉ thân hình được bọc trong chăn, lắc đầu: - được, em chưa khoẻ! Nghe , về nghỉ ! Xe sáu cửa nhà họ Lê đỗ xịch bên lề, mỉm cười với họ rồi mau chóng ôm vào xe. Minh Huệ nhìn theo, cảm giác bất an chợt dâng lên. này sau này chừng là vật cản giữa và ! Đặt nằm xuống nhàng, bảo người giúp việc: - Lau rửa cho ấy, nhàng trong khi tôi gọi cửa hàng mang quần áo đến. - Dạ thiếu gia. Vị tiểu thư này ngủ? - Bà giúp việc có gương mặt phúc hậu khẽ vuốt ve gương mặt xinh như mộng, ngó ra ngoài ánh hoàng hôn: - Hi vọng thức dậy sớm! Đêm khá khuya, Lê Thịnh trầm ngâm bên bộ kỷ trà và gói thuốc.Những hình ảnh từ đoạn phim quay được ở nhà số 23 làm lo lắng. ràng lúc mới quay rất ổn nhưng giờ hình ảnh nhoè hết cả. Có đoạn cuối là có bóng trắng lướt phía sau Minh Huệ, sau đó ấy bị như thế! Phải chuyến đến Thượng Hải tìm hiểu, hi vọng bé ấy tỉnh để luôn tiện đưa về nhà. Lê lão gia tuổi ngoại tứ tuần nhưng phong độ ngời ngời, là Tổng tài tập đoàn Gia Thịnh nên việc các bóng hồng vây quanh ông là tất nhiên. Ông thay tình như thay áo, dù thiên kim tiểu thư hay diễn viên danh tiếng chỉ vài tháng là ông đá thẳng cẳng. Chẳng quan tâm gì ngoài nghiệp và phong lưu mỗi đêm song đối với cậu con trai trưởng Lê Thịnh lại đặc biệt quý! Trong năm người con nó là con trai của người vợ đầu tiên mà ông đem cả trái tim ra đối đãi nhưng bà ấy rời bỏ ông trong đêm mưa gió. Lúc đó Thịnh chỉ mới hai tuổi. Cho đến tận bây giờ ông vẫn tìm được bà ấy. Nỗi khắc khoải lý do bà ấy rời khỏi vẫn ám ảnh ông, ông tìm vui bên mọi loại đàn bà nhưng lòng được họ. Ông xem họ như trò vui, chỉ người đàn bà đó mới là người ông . Bà ấy từ bỏ tất cả để theo ông, tên lưu manh đầu đường xó chợ. Nên chỉ mình bà ấy xứng đáng được ông ! trẻ trạc tuổi con ông phô cả thân hình mỹ lệ ôm chặt ngài tổng tài : - nghĩ gì thế, đưa em theo Macao công tác nhé! - Ở nhà , Lê Thịnh về rồi. Giúp chăm sóc nó! - Ông véo đùi rồi vào phòng tắm: - gọi Lê Thịnh gặp ở phòng khách, nghe bảo hôm nay nó ôm về. Lý thú đây! ngún nguẩy mặc áo choàng dài bằng lụa đỏ ra khỏi phòng. Cậu cả Lê Thịnh còn đẹp mê người hơn ông bố nhưng đôi mắt đó chẳng thèm nhìn lấy lần. Khẽ gõ cửa phòng, cố gắng chỉnh sửa giọng ngọt ngào: - Đại thiếu gia, lão gia gọi ! - Tôi biết rồi! - mở cửa nhìn nàng của bố, hỏi: - là hàng mới của ông ấy hả? - Em là Lan Phụng! - ưỡn ngực khoe đôi gò ngực lấp ló dưới làn áo lụa mỏng . quay vào trong kéo chăn đắp tận cổ cho lạ, xách thêm tấm khăn choàng thảy qua chỗ Lan Phụng đứng: - Lần sau nhớ trang phục chỉnh tề. Gặp phải Lê Thuần nó xé hết áo mỏng cho trần truồng giữa nhà đấy! xuống đến phòng khách bố chuẩn bị dĩa trái cây ngon : - Đến đây con trai, chuyến Thượng Hải thu hoạch chứ? - bố ạ, tệ lắm! - cầm nĩa dưa lưới bố đưa nhai ngon lành. Ông cười hào sảng : - Bố thấy đâu có tệ. Bà Vương con đem về xinh đẹp bội phần nhưng mê man. Con thích người ta quá đánh thuốc mê bắt về à? - Bố!- gắt :- Con quay ở nhà ma 23 Thượng hải, hai đồng nghiệp bị ma dấu, khi con tìm được họ đồng thời tìm được đó. Chưa lai lịch lại thể bỏ lại bệnh viện nên bế luôn về đây! Ông nở nụ cười hài lòng, làm sao ông biết trong năm đứa con là đứa lương thiện nhất: - Con đúng là giống bố, rất biết thương hoa tiếc ngọc! - Con đúng như vậy, bố ! Như bố là bẻ hoa rứt cành, vùi hoa dập liễu đúng hơn. - vừa ăn vừa bận tâm làm ông bố phật lòng. Ông chẳng giận dữ còn cười độ lượng: - Theo ý con vậy... Vậy con định thế nào? - Con muốn quay lại căn nhà số 23,nhất định con phải tìm ra quỉ quái gì ở đó! Bố, bố gọi người tìm hiểu giúp con với. - nắm tay ông , ông mỉm cười nựng cái cằm nhọn thanh tú : - Bố làm ngay. Mai con có câu trả lời. Tối nay con ăn tối với bố nhé, Thuần, Uẩn ,Thượng, Uyên Macao cả rồi. - Vâng, thưa bố! - thân thiết lắm với bốn người em, họ và ngoài cùng mẹ cá tính hoàn toàn dung hoà nổi! Thuần mê đàn bà lại hơi biến thái, mà ở nhà căn phòng của lại vang lên những tiếng khó nghe. Uẩn và Thượng là hai đứa sinh đôi quậy phá, ăn chơi vô địch, Uyên là em út có trầm lắng hơn chút nhưng hay khóc vô cớ. Đến là mệt mỏi với bọn chúng!
Chương 3: Trở lại Thượng hải. Đoàn của Lê Thịnh lần nữa quay lại Thượng hải, người nào trong đoàn từ bỏ công việc sau cố kia.Tổng tài Lê gia mời cả sư phụ Mao sơn giỏi theo, vị khách nữ bất đắc dĩ được Lê Thịnh ôm khư khư tay từ lúc lên tàu. hỏi vị sư phụ: - ấy vẫn tỉnh, vì sao thưa sư phụ? - Có lẽ sợ hãi quá độ... - Ông chạm vào vầng trán trắng mịn, ưu tư: - này sao đâu nhưng tôi khuyên đừng có mối liên hệ với này... và các bạn bên cạnh ra chiều hiểu: - Sư phụ hơn được ạ? - Tôi thấy tám phần này có dây mơ rễ má với Tăng gia- chủ nhân biệt thự 23 Thượng hải.
Chương 3: Trở lại Thượng hải. Đoàn của Lê Thịnh lần nữa quay lại Thượng hải, người nào trong đoàn từ bỏ công việc sau cố kia.Tổng tài Lê gia mời cả sư phụ Mao sơn giỏi theo, vị khách nữ bất đắc dĩ được Lê Thịnh ôm khư khư tay từ lúc lên tàu. hỏi vị sư phụ: - ấy vẫn tỉnh, vì sao thưa sư phụ? - Có lẽ sợ hãi quá độ... - Ông chạm vào vầng trán trắng mịn, ưu tư: - này sao đâu nhưng tôi khuyên đừng có mối liên hệ với này... và các bạn bên cạnh ra chiều hiểu: - Sư phụ hơn được ạ? - Tôi thấy tám phần này có dây mơ rễ má với Tăng gia- chủ nhân biệt thự 23 Thượng hải.