Em là định mệnh đời
Tác giả: Hàm Hàm
Người dịch: Khang Diệp
Kích thước: 14.5 x 20.5 cm
Số trang: 676
Ngày xuất bản: 05/11/2014
Giá bìa: 167.000 ₫
Công ty phát hành: Limbooks
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Nguồn sách: Waiting4Liuchuan
Chụp pic: sundaefruit
Type
nguyenkienphuc: 1-10
shimizu_chan86: 11-20
NguyenBinh: 21-30
duong3120: 31-40
nguyenthaithu: 41-50
bon bon: 51-hết
Beta: chuonkim
Giới thiệu
“Bàn chân em cứ bước về phía cóanh... vì đó là định mệnh”
Nội dung chính của tácphẩm xoay quanh cuộc tình duyên giữa Hoài Nguyệt và Cơ Quân Đào. Hoài Nguyệt là người phụ nữ trong sáng, nhân hậu, tài năng, có vẻ đẹp như tranh vẽ. Từng thuở mặn nồng với Lỗ Phong, sinh được cậu con trai lanh lợi, xinh đẹp như ngọc. Lỗ Phong bỏ theo người đàn bà đầy toan tính, hai vợ chồng li hôn, Hoài Nguyệt đau khổ tận cùng. Ngoài công việc bận rộn ở thành phố, căn nhà ngoại ô với thú vui chăm sóc vườn hoa, luống rau cùng con trai mỗi cuối tuần trở thành niềm vui khiến khuây khỏa. Chính tại gian thơ mộng này, gặp và bén duyên với người hàng xóm thanh nhã - Quân Đào.
Quân Đào là họa sĩtài danh, gia đình giàu có, cả tài năng và vẻ đẹp bên ngoài đều thần bí, được nhiều người hâm mộ. có vẻ điển trai lạnh lùng nhưng trái tim lại dịu dàng, mẫn cảm vô cùng. Người mẹ dịu dàng của vì buồn khổ trong hôn nhân mà tự sát. Chính điều này khiến mắc bệnh trầm cảm, thể trạng tốt. Cuộc gặp gỡ với mẹ con Hoài Nguyệt, trong đó cầu nối là cậu con trai bảo bối của Hoài Nguyệt phả vào cuộc sống của Quân Đào thứ ánh sáng trong trẻo, mới mẻ. Lúc đầu tình cảm chủ yếu đến từ phía Quân Đào, muốn được chở che cho hai mẹ con nhưng giữa hai người còn nhiều khoảng cách. Sau được ủng hộ của gia đình, tuy chính thức nhưng hai người ngày càng gắn bó, trong đó tình cảm về phía Quân Đào dành cho Hoài Nguyệt ngày càng đắm say, mãnh liệt, vừa chân thành, vừa khao khát, thương vô cùng.
Những bức tranh để đờicủa Quân Đào tự nó như tiền định, có sẵn dấu ấn của Hoài Nguyệt ngay cả khi chưa từng gặp gỡ. gian vườn rau, hoa cỏ nơi căn nhà ngoại ô, căn phòng với ánh sáng mờ ảo ngoài hành lang và ánh trăng nơi cửa sổ… chính là gian tuyệt đẹp cho tình cảm hai người chớm nở và thăng hoa tận cùng. Nhưng hai người cũng chịu nhiều đau khổ vì nhau. Chính níu kéo của chồng cũ Lỗ Phong, tình cảm chân thành của giám đốc Trần Thụy Dương đẹp trai phóng khoáng dành cho Hoài Nguyệt, tình cảm trong sáng của Tiểu Cẩm dành cho Quân Đào, bệnh tật dai dẳng của Quân Đào ít lần khiến hai người khổ tâm, hoặc hiểu lầm nhau, hoặc khó xử mà thêm khoảng cách. Việc con trai Hoài Nguyệt bị ngộ độc, Hoài Nguyệt vì lo lắng mà với Quân Đào đẩy hai người ra xa, Quân Đào bỏ nước ngoài năm mà cho Hoài Nguyệt lí do. Cả hai người đều trở nên yếu đuối và đau khổ tận cùng khi xa nhau.
Cuộc tái ngộ bất ngờ tạibảo tàng mĩ thuật sau bao ngày xa cách khiến cả hai vỡ òa cảm xúc nhưng lại phải kìm nén vì lòng tự trọng. Chính mối lương duyên, tình tri kỉ đưa họ lại gần nhau, giải tỏa những hiểu lầm trong quá khứ, tình lại thăng hoa. gian ngoại ô lần nữa lại trở thành nơi gắn bó của Hoài Nguyệt, Quân Đào, cậu con trai bé cùng vợ chồng em Quân Đào. Cả gia đình tràn ngập hạnh phúc vì cả Hoài Nguyệt và em Quân Đào đều mang trong mình những sinh linh bé . câu chuyện tình đắm say tựa cổ tích.
“Lưỡicô dịu dàng lách vào, mang theo mùi rượu ngọt ngào, chậm rãi thăm dò từng ngóc ngách rồi cuốn lấy đầu lưỡi , mút mát, cuộn tròn, lưu luyến rời. Cơ Quân Đào cảm thấy toàn thân đều như bốc lửa, ngọn lửa này làm đau, làm vui vẻ, làm vui sướng như phượng hoàng tắm lửa sống lại. ôm Hoài Nguyệt chặt hơn, cúi xuống, chủ động hôn lại . Lưỡi cuốn lấy lưỡi . phải nếm hết tất cả ngọt ngào của , phải cuốn người phụ nữ vào trong điệu vũ đắm say này.”
“Cơ Quân Đào hơi oánhận, tại sao còn nhìn mình với ánh mắt dịu dàng như vậy, hôn mình bằng đôi môi dịu dàng như vậy, quấn quanh mình bằng thân thể dịu dàng như vậy? Bây giờ chìm sâu vào rồi nhưng lại liên tục rút lui. rất muốn bắt được để hỏi cho ràng, chẳng lẽ thích chút nào sao? Nếu thực thích, sao lại hôn cuồng nhiệt như vậy, hai thân thể sao lại có thể tan vào nhau hoàn hảo như vậy?”
“Căn bệnh tên là ThươngHoài Nguyệt. Cơ Quân Đào này mắc bệnh gì cũng sợ. đời này bệnh gì cũng có thể chữa, có thể trị, cho dù thể khỏi hẳn chắc chắn cũng có cách giảm bớt bệnh tình. Chỉ có em là biết nên chữa thế nào, nên trị ra sao, có trốn đến chân trời góc biển cũng thoát được căn bệnh này. Em ở bên cạnh , chỉ là cái xác hồn.”