1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Em là quả táo nhỏ của anh - An Tựu (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Em là quả táo của

      Tác giả: An Tựu

      Editor: Lạc Tâm Nhi

      Nguồn convert: http://www.tangthuvien.vn

      Giới thiệu :​

      Tình sử đương của nàng béo và ông chủ béo thành si.

      - Lúc theo đuổi :
      “Muốn giảm béo phải ? Được thôi, giảm cân, trừ 100.”
      “… vậy tăng cân có được tăng thêm tiền ông chủ…”

      - Rốt cuộc cũng là bạn của
      kích động muốn ôm xoay 2 vòng, nhưng… động đậy….

      - Sau khi kết hôn
      “Nếu như có ngày phát mình vẫn là thích mấy mỹ nữ eo chân thon, vứt bỏ em sao?”
      “Đương nhiên bao giờ?”
      ?”
      “Ừ ! vứt nổi…”
      “…”

      Nội dung chính: đô thị tình duyên,

      Nhân vật chính: Phương Cảnh Xán (em trai của nam chính trong truyện Nam thần biến thành cún), Tiêu Quả Quả.

      Phối hợp diễn:Thẩm Nham, Diệp Vi

      ◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1 :

      Để kĩ niệm ngày trăm năm thành lập trường A Đại, tất cả các chi hội từ hội học sinh, hội văn nghệ, hội từ thiện đều phải chuẩn bị trước cả tuần. Lúc nghe lãnh đạo trường đọc diễn văn dài lê thê kia, hầu như các vị ngồi đây đều có chung cảm nghĩ là biết cách hành hạ tâm hồn của người khác, nhưng vì phúc lợi to lớn của tất cả các sinh viên ngồi đây, cuối cùng hội học sinh cũng có thể tranh thủ được vài tiết mục giải trí, thư giản….

      Chỉ là, có người vui nhưng cũng có kẻ buồn….

      “Kéo chặt chút! Nhanh tay lên! Yên tâm, quần áo này có chất lượng tốt lắm, mặc vào xấu đâu !”

      Vẻ mặt Tiêu Quả Quả biết gì, nhìn bạn cùng phòng liều mạng hóp bụng đến đỏ cả mặt “Kính nhờ, mình là sợ cậu hỏng người luôn rồi ! tốt lắm rồi được chưa? Cậu sắp thở được rồi, tại sao lại muốn liều mình như thế chứ ?”

      “Đều tại tên quái quỉ Thẩm Nham kia, làm chủ tịch hội hội sinh cũng thể cho chúng ta quần áo rộng hơn chút sao ? cái gì mà lễ hội hóa trang, đây phải là muốn cái mạng mập mạp này của chúng ta sao ?”

      Tiêu Quả Quả liếc cái “So với cậu mình còn béo hơn này! Hơn nữa cũng ai ép cậu mặc loại trang phục của người gầy này mà.”

      Hùng Bảo Đình nhìn nhìn Tiêu Quả Quả người so với mình còn nặng hơn những 20 cân, cảm giác được an ủi đôi chút, nhưng rất nhanh lại trừng mắt nhìn “Cậu chỉ biết tốt cho cái tên Thẩm Nham ấy! Cậu có bạn nhảy chuẩn như tên ấy đương nhiên vội, mình đây chỉ có thể thử vận khí của mình, lúc nữa khi vào hội trường tùy tiện quơ lấy người, biết có hợp hay nữa nha! Ặc, đến muốn phun ra luôn rồi. Đúng rồi, sao thấy cậu chuẩn bị quần áo ? cậu có phải là nên chuẩn bị trang phục phù hợp với cái tên Thẩm Nham ấy hay ?”

      Nghe vậy Tiêu Quả Quả cười thần bí, như sớm có chuẩn bị, từ phía sau lôi ra thanh kiếm lòe loẹt ánh kim “Mình cosplay vũ khí của Thẩm Nham, đủ phù hợp chưa?”

      Gần đây Thẩm Nham có chơi game gì gọi là “Giang hồ liên mạnh” hôm nay tiết mục hóa trang chính là dựa vào kiếm khách trong đó, Tiêu Quả Quả chuẩn bị thanh kiếm này, nhìn vào bề ngoài chính là dựa theo vũ khí lợi hại nhất của kiếm khách “Huyền thiết trọng kiếm” mà làm ra, kích thước lớn . Vừa đủ đem che khuất.

      Hùng Bảo Đinh nghẹn họng trân trối “Quả Quả, mình phục cậu!”

      ◆—◇—◆

      Lễ hội hóa trang sớm bắt đầu, lúc này ngoài cửa hội trường chỉ còn lại người của hội học sinh…

      Hôm nay Thẩm Nham mặc bộ y phục trắng, tóc dài như mực, mặt như ngọc tạc, ngọc thụ lâm phong, bộ dạng này làm cho Tiêu Quả Quả nhìn đến trái tim trong mắt cũng sắp bay ra…

      hưng phấn muốn gọi , bỗng nhiên thấy nắm lấy tay nữ sinh, sau đó hai người cãi nhau kịch liệt.

      Diệp Vi… ?

      Tuy rằng Tiêu Quả Quả có hứng thú với game online nhưng vì Thẩm Nham cũng tìm hiểu những việc này liền nhận ra quần áo người Diệp Vi là cosplay của nhân vật nhạc y của trò chơi. Hai người đứng chung chổ, bạch y cao lớn phiêu diêu, phấn y nhu nhược xinh, hai người đứng cùng nhau là cảnh đẹp ý vui thể thành lời.

      Tiêu Quả Quả nhìn chính mình tha cây kiếm tới đây, than thở cúi đầu…

      “Quả Quả, Đại Bảo các người tới rồi, Nhị Nha đâu?”

      thanh của Diệp Vi làm cho bình tĩnh lại “Ở kí túc xá làm cho xong bản thảo rồi, đến.”

      Tiêu Quả Quả xong nhìn Diệp Vi, lại nhìn nhìn Thẩm Nham, do dự chút hỏi “Vừa rồi giống như là hai người cải nhau, có chuyện gì sao?”

      Diệp Vi nhìn Thẩm Nham, gì.

      Thẩm Nham cười cười “ có gì, chỉ là thảo luận chút vấn đề về trang trí hội trường thôi.” xong, Thẩm Nham nhìn nhìn Quả Quả từ xuống “Quả Quả, đây là….?”

      Nhìn vẫn mặc quần áo bình thường người, nhưng lại ôm thanh kiếm vừa quỷ dị lại quen thuộc trong ngực, Thẩm Nham tò mò hỏi.

      Tiêu Quả Quả đem cây kiếm che trước người mình “Thiếu hiệp, ta thấy ngươi thiên phú dị bẩm, cốt cách tốt, kì tài luyện võ khó gặp, chỉ là thiếu vũ khí xứng với ngươi, thiếu hiệp thấy ta có được hay ?”

      “Phốc, Quả Quả, bạn là đáng ” Thẩm Nham đầu tiên là sửng sốt, sau đó bắt đầu cười đến hai vai run rẩy, đem lôi ra, xoa xoa đầu tóc đen bóng của , cười “Được rồi, đừng làm rộn. có đói ? Mình lấy bánh ngọt cho cậu ăn?”


      Ánh mắt ôn nhu cùng cưng chiều của nam nhân trước mắt như làm tan chảy cả tầng mỡ người , Tiêu Quả Quả thần hồn điên đảo nhìn , cũng quên mất là mình vừa ăn xong mới đến đây “Đói…”

      “Hai bạn cứ trò chuyện nhá! Mình có việc bận trước đây!”

      Đại khái chắc vì hiệu ứng ánh sáng của ngọn đèn, sắc mặt Diệp Vi có chút tái nhợt.

      “Tiểu Vi, chờ mình với!” Hùng Bảo Đình đứng phía sau hai người vẫy vẫy tay “Mình ở đây làm bóng đèn tiếp đâu. Hai người cứ tiếp tục chuyện tình người và kiếm .”

      Hai người kia bao lâu, Lương Gia Bình bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của Diệp Nham tới. “A! cục đá, thanh kiếm này của cậu tệ đâu!”

      Lương Gia Bình đầu đội tóc giả màu vàng, miệng ngậm điếu thuốc, cos hình ảnh “Vua hải tặc” trong “Sơn Trì”, hình tượng và khí chất kia cực kì giống.

      Lúc này Tiêu Quả Quả ăn bánh ngọt, Thẩm Nham nâng kiếm dùm , Lương Gia Bình hoàn toàn phát ra có người đứng phía sau thanh kiếm, bá vai Thẩm Nham cười hề hề nhiều chuyện “Khi nào cậu và Tiêu đại tiểu thư mời tớ uống rượu mừng đây?”

      Thẩm Nham nhíu mi “Uống rượu mừng gì đây?”

      “Còn dấu, hôm qua ba mẹ cậu ở trước mặt ba mẹ mình khoe khoang, nó sau khi cậu cùng Tiêu tiểu thư ra trường liền tổ chức đám cưới! sau đó hai lão nhân gia nhà mình bắt đầu châm chọc, khiêu khích mình, mình ngay cả nữ nhân như vậy cũng theo đuổi được. Xin lỗi, đó là do mình muốn phải sao? Mình mà cưới người như Tiêu Quả Quả, còn phải cho đám bạn cơ hội được cười chết hay sao? Mình bất quá chỉ câu ba muốn bán con cầu vinh, thế mà ông ấy lấy gạt tàn thuốc đập lên mặt mình, thiếu chút nữa là hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp này rồi!”

      Thẩm Nham liếc mắt mình người ăn bánh ngọt phía sau thanh kiếm, có chút lúng túng ho “Cậu đừng nghe ba mẹ mình đùa!”

      Thấy sắc mặt Thẩm Nham tốt, Lương Gia Bình lập tức giải thích “Ê, cục đá, mình cậu bán thân cầu vinh nha! Tốt xấu gì hai người cũng là môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã! Cưới ấy tính là ủy khuất đâu, người ta dung mạo xấu, lại có tiền nha! Cưới ấy cậu lại thua thiệt gì, còn giúp bạn bè đại ân, hai người các cậu kết hôn, ba mẹ mình còn phải chết tâm sao….”

      giải thích còn tốt, giờ càng tô càng đen rồi, thấy mặt Thẩm Nham càng ngày càng đen như rút gân, Lương Gia Bình lập tức “Chỉ đùa chút, đùa chút thôi…”

      “Về sau đừng đùa vậy nữa.” sắc mặt Thẩm Nham nghiêm túc .

      “Còn phải vì ba mẹ mình sao! Mình có khả năng, nhưng họ lại tin. Mình còn biết khẩu vị của cậu sao? Loại cậu thích là phải như Diệp Vi a…”

      Người vô tình người nghe lại có tâm, sắc mặt Thẩm Nham hơi cứng lại, trong mắt lóe ra chút mất tự nhiên, ngừng nháy mắt với Lương Gia Bình, chỉ tiếc hoàn toàn hiểu ý mình, vẫn cứ thao thao bất tiệt.

      “Kỳ đại tiểu thư đối với cậu cũng tệ nha, tháng trước còn cùng người trong nhà nháo trận, chết sống đồng ý thân cận, hừ, còn phải vì mình quá béo sao…?”

      Vừa dứt lời, Thẩm Nham liền đem thanh kiếm rực rỡ ánh vàng kia dịch ra, người đứng phía sau liền lộ diện.

      Thẩm Nham bất đắt dĩ bóp trán.

      Lương Gia Bình sợ tới mức điếu thuốc miệng cũng rớt xuống, liên tục lùi lại phía sau vài bước, hai tay ngừng vỗ ngực hơn nữa ngày mới phục hồi “Quả… Quả Quả, vài ngày gặp, lại gầy ít nha, ha ha…”

      Vừa vừa đến bên người Thẩm Nham, nghiến răng nghiến lợi thầm “Ta hận, là em mà vậy sao? Trơ mắt nhìn mình tìm chết mà ngăn cản?”

      Thẩm Nham trợn mắt nhìn “Miệng cậu nhanh vậy, mình ngăn kịp sao?”

      Tiêu Quả Quả chậm rãi thong thả bước ra, xoát cái đem thanh kiếm đặt trước mặt Lương Gia Bình, cười híp mắt mình “Mập quá đúng ?”

      Lương Gia Bình vừa lau mồ hôi, vừa đưa tay cẩn thận đẩy thanh kiếm ra “Đại tiểu thư, mình sai lầm rồi, sai rồi! từ đây về sau, trong từ điển của mình tuyệt đối có mấy từ mập mạp này, hơn nữa thề hai từ mập béo ra khỏi miệng nữa, cầu xin cậu tha cho mình lần này !”

      Tiêu Quả Quả quan sát vài lần tròng mắt chuyển chuyển “Giang hồ đồn đại rằng Lương thiếu của chúng ta, bất kể là dạng nữ nhân nào dù cho là vừa xấu vừa mập, nhưng chỉ cần ba ngày cậu nhất định nắm được trong tay phải ?”

      Lương Gia Bình nghe vậy biểu cảm mặt rất ư là kiêu ngạo, ra vẻ khiêm tốn “Quá khen, quá khen!”

      “Vậy cho cậu ba tháng…”

      “Cho mình ba tháng? Để làm… làm gì?”

      “Theo đuổi mình a!”

      “…” Lương Gia Bình choáng váng.

      phải cậu , là bởi vì cậu muốn theo đuổi mới được sao? Vậy chúng ta liền đánh cược , nếu như cậu có thể theo đuổi được mình, chuyện này mình tính toán nữa, mọi chuyện cậu mình nhất quyết nghe theo, về sau cậu như thế nào mình làm như thế đó, chử mình cũng phản bác lại. Nếu cậu thất bại… ha ha vậy cậu phải với chú Lương, cậu chỉ mình mình, phải mình cưới! thế nào? Dám đánh cược hay ?”

      Lương Gia Bình nghe vậy lệ rơi đầy mặt, chỉ còn thiếu chút nữa là quỳ xuống lạy luôn rồi “ ,… tất nhiên là dám rồi! bà ơi, nếu sau này mình còn lung tung vậy cậu xé miệng mình ra là được rồi! ai mà biết trong mắt cậu chỉ có Thẩm Nham chứ, đừng ba tháng, cho dù là ba năm cũng đuổi được.”

      “Lương Gia Bình, nếu về sau mình mà còn nghe người khác lung tung sau lưng, mình gặp chú Lương, là mình cậu, phải cậu mình gả!” Tiêu Quả Quả hừ tiếng, khiêng kiếm rời khỏi.

      Đây cũng quá ác độc !

      Lương Gia Bình xanh cả mặt, bước chân lảo đảo ngã đầu lên vai Thẩm Nham “Cậu xem nha đầu kia, vô pháp vô thiên. Kính xin cậu thay trời hành đạo thu phục ấy .”

      “Cậu nha, sớm hay muộn cũng chết vì cái miệng!” Thẩm Nham vẻ mặt ghét bỏ đưa tay đẩy đầu ra, yên lòng đuổi theo sau Quả Quả.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2:

      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Tiêu Quả Quả đem hai cái dây thanh kiếm lớn kia buộc vào nhau làm thành sợi dây dài, quảy lên vai, người bên cạnh nhìn thấy tưởng như là thanh kiếm di động, nên được nhiều người chú ý đến.

      Nguyên bản huyền thiết trọng kiếm mang lại cho người ta cảm giác “thanh kiếm vô song, uy lực vô cùng” nhưng bị Quả Quả quảy lên người như vậy, nháy mắt biến nó thành phiên bản khác, chỉ còn lại chữ “béo!”

      yên lòng dựa người vào quầy bar uống rượu, biết sao trong đầu lại lên những gì mà Lương Gia Bình vừa vô ý ra lúc nãy, Thẩm Nham thích những nữ nhân như Diệp Vi… Diệp Vi dáng người đẹp, diện mạo thanh tú, lại là hội trưởng hội văn nghệ, thường xuyên chủ trì những buổi lễ tiệc quan trọng, người theo đuổi cũng nhiều… Đại khái là có nam nhân nào thích người như Diệp Vi.

      Nhưng, Diệp Vi và Thẩm Nham? chỉ biết là Lương Gia Bình vẫn chưa chết tâm với Diệp Vi thôi… Các nữ sinh phòng có quan hệ tệ với các nam sinh ở kí túc xá của Thẩm Nham, với lại Diệp Vi là hội trưởng hội văn nghệ nên cũng tiếp xúc khá nhiều với Thẩm Nham, điều này lại rất bình thường. Bất quá hai người họ có cái gì… tại sao mình lại có cảm giác…?

      Tiêu Quả Quả lắc lắc đầu, cố gắng xua cái ý nghĩ đó trong đầu, chỉ số thông minh dường như là bị tên Lương Gia Bình đó kéo tục xuống luôn ròi.

      “Quả Quả!” Thẩm Nham tìm thấy , mặt có chút bất an.

      “Muốn uống ?” Quả Quả rót chén cho .

      “Cậu cũng biết, tên Lương Gia Bình đó chuyện luôn có chừng mực như vậy, cậu cũng đừng để trong lòng làm gì.”

      Tiêu Quả Quả có chút say, chống đầu nhìn “Cũng hẳn vậy, cũng có lúc cậu ấy cũng rất đúng.”

      Thẩm Nham nhíu mi, các khớp tay nắm chặt lấy ly rượu “Có sao?”

      nhìn đôi mắt như nước “Có a, tỷ như cậu ấy , trong mắt mình chỉ có Thẩm Nham.”

      Dường như Thẩm Nham thở ra, lại có chút xấu hổ, ho cái “Khuya lắm rồi, đừng uống nhiều quá, ngày mai là cuối tuần, hội tuyển dụng của trường có đăng thông báo mới, phải là muốn xem chút hay sao?”

      “Xem cái gì chứ? Đại tiểu thư của chúng ta còn phải xem thông báo tuyển dụng sao? Đến đến, chúng ta uống tiếp.” Lúc này Lương Gia Bình lại biết sợ chết bu lại, ân cần rót rượu cho .

      Tiêu Quả Quả liếc mắt nhìn , lúc này Lương Gia Bình mới vỗ vỗ trán xin lỗi “Xin lỗi nha, mình quên mất cậu vừa mới náo loạn với gia đình. Vậy sao chứ, để cục đá nuôi cậu là được nha!”

      Nhìn cái người có lúc nào làm mình chán ghét, Tiêu Quả Quả lấy di động ra, bật màn hình lên với “Cho cậu ba giây, xin mời biến mất trước mắt mình, nếu sau ba giây cuộc đời độc thân tươi đẹp của cậu xem như chấm dứt.”

      Ngay lập tức Lương Gia Bình phun hết rượu trong miệng ra, biến mất thấy đâu.

      “Cậu nha…” Vẻ mặt Thẩm Nham đầy bất đắc dĩ, lắc đầu muốn gì đó, bỗng nhiên cách đó xa có người chạy tới tìm , gì đó vào tai , sắc mặt nháy mắt thay đổi đành phải xin lỗi với Quả Quả “Quả Quả, mình có chuyện gấp trước, lát sau quay lại với cậu.”

      , người bận rộn!” Tiêu Quả Quả khoát khoát tay .


      Tuy rằng cái vũ hội hóa trang này là dành cho các học sinh vui chơi giải trí, nhưng hôm nay cũng có ít danh nhân trà trộn vào đây góp vui, cho nên trường học cũng cữ ít học sinh ra đón tiếp, bọn họ có thể chơi, nhưng nhất định phải tổ chức tốt.

      Vì vậy điệu nhảy lại trở thành lời hứa.

      Thẩm Nham xin lỗi với Tiêu Quả Quả là bởi vì lãnh đạo trường , muốn đích thân an bày người đón tiếp, cho nên thể nhảy điêụ nhảy này với , tuy Quả Quả có chút thất vọng, nhưng phần nhiều vẫn là thở ra. lí do chính đáng, làm cho tránh khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan, cũng tốt. Nếu như có lời của lãnh đạo, có muốn nhảy với mình hay , chính cũng biết .
      Cho tới tận hôm nay, luôn hiểu tình cảm của , tỷ như vụ mượn kiếm bày tỏ hôm nay, nhưng vẫn luôn là có cần hay .
      Ca sĩ muốn ca hát, vũ công muốn nhảy muốn, kiếm khách muốn kiếm, hùng muốn ý chí chiến đấu, chỉ cần còn cơ hội liền thể từ bỏ được. Như vẫn muốn ở bên cạnh người trong lòng như vậy, nhưng ai có thể ngờ, cùng dạng nữ sinh như vậy, nhưng lớn lên lại biến thành viên thị tròn tròn như vậy…

      Mọi người điều hâm mộ thanh mai trúc mã ôn nhu chăm sóc như vậy, hơn nữa còn ngầm thừa nhận bọn họ là đôi, nhưng đối với tâm của Thẩm Nham, càng ngày càng thể hiểu được. biết từ khi nào, trong trí nhớ của cón hình ảnh cùng những lời thề bon hẹn biển như trước nữa.

      vốn tưởng rằng, sau khi lên đại học, bọn có thể quang minh chính đại ở chung chổ, nhưng, tuy vẫn đối xử với tốt, nhưng vẫn luôn bao giờ là muốn xác nhận quan hệ đương, chỉ tại rất bận, có thời gian chuyện đương. Vẫn luốn duy trì quan hệ bạn bè tốt đẹp đến tận bây giờ.

      Nhìn ánh đèn dần tập chung đến đôi tiên ngọc nữ Thẩm Nham và Diệp Vi khiêu vũ sân khấu, Tiêu Quả Quả yên lặng đứng dậy rời khỏi. trong lúc này, cũng biết tại sao đám người trong hội trường đột nhiên kích động đồng loạt chạy ra hướng cửa, cũng có nữ sinh kích động thét chói tai, cũng biết có bạn học nỗi tiếng nào đó xuất , kỹ niệm ngày thành lập trường, tình huống như thế này xảy ra ít lần rồi.

      Trong lúc hỗn loạn, Tiêu Quả Quả bị ngã xuống, ngoài ý muốn thấy đau gì cả, mơ hồ dưới người còn có ai đó.

      chống hai tay lên lồng ngực đập dồn dập kia, nghe được tiếng rên dưới người mình, nhanh chóng bò đạy, phản ứng đầu tiên nhủ thầm, ai mà xui xẻo vậy, bị vũ khí sát thương mạnh như mình đè phải?

      Tiêu Quả Quả vốn định giải thích, nhưng căn bản chưa nhìn được người đó có bộ dáng như thế nào bị đám người ùn ùn kéo ra kia đẩy ra, thể dừng lại được… thiếu chút nữa là bị đám người kia chen đến ốm lại, Tiêu Quả Quả vất vả mới thoát khỏi đám người đó. Bởi vì uống quá nhiều, liền trở về kí túc xá, ngủ giấc hay trời đất gì.

      Tiêu Quả Quả ngủ giấc đến sáng ngày hôm sau mới rời giường, nhìn điện thoại cũng hơn 11 giờ, còn ai trong kí túc xá.

      Chờ cho chuẩn bị ổn thỏa, cầm sơ yếu lí lịch chạy đến nơi thông báo tuyển dụng buổi tuyển dụng kết thúc, chỉ còn lại lác đác vài công ty, vì thế chỉ có thể nộp mấy bản sơ yếu của mình cách nhanh nhất có thể.

      “Bạn học, xin hãy điền đầy đủ thông tin vào đây.”

      “Vâng.” Tiêu Quả Quả xoạt xoạt điền nhanh.

      Các câu hỏi phía cũng rất bình thường, đến câu hỏi cuối … Tiêu Quả Quả cắn cắn đầu bút, vẻ mặt có chút rối rắm. cuối cùng cũng quyết định chừa lại câu hỏi này.

      Kết quả lúc nộp đơn lại bị người ta gọi lại “Bạn học, còn vấn đề cuối cùng chưa điền đủ nha, thông tin này cũng tương đối quan trọng, bỏ sót nó coi như là uổn công làm bài rồi. nếu bạn nhớ được chính xác được bên này chúng tôi có chuẩn bị cân điện tử đấy.”
      Tiêu Quả Quả nhìn nàng kia lôi cái cân điện tử ra cả người đều hỏng mất, má ơi đây là cái dạng công ty gì vậy?

      vất vả mới làm xong cái sơ yếu lí lịch, cũng muốn bỏ qua cơ hội này, đành phải cứng ngắt bước lên cân.

      Các con số cân điện tử nhảy nhót là vui vẻ, cuối cùng cũng nằm ngay ngắn con số 80.

      phải 80 cân, mà là 80 kg (1kg = 2 cân)

      nhân viên lưu loát điền vào dùm 160 cân cũng nhìn cái nào “Nếu mình mà cởi đồ cùng túi sách, trang sức xuống chỉ còn 156 cân…” kháng nghị a…

      Tiêu Quả Quả đường đến căn tin gặp ba người Hùng Bảo Đình, Tống Kiêm Giai và Diệp Vi. “Quả Quả, cậu về rồi sao, kết quả như thế nào?” Hùng Bảo Đình hỏi

      ngày oi ả như thế này mà lại chuyến công, cả người Tiêu Quả Quả như khối thịt nướng kho tàu, còn chút sức lực “Đừng nữa, mình muộn, còn ai cả!”

      Vẻ mặt Hùng Bảo Đình kinh ngạc “ đúng, Tiểu Vi gọi cậu sao? Mình nhớ , Tiểu Vi là người sau cùng!”

      Diệp Vi bất đắc dĩ “Mình có gọi a! cậu dậy ngay lập tức, nên mình mới trước.”

      “À, vậy nhất định là mình ngủ đến mơ hồ rồi, cậu mình lại ngủ tiếp…” Tiêu Quả Quả ảo não thôi.

      “Thôi, lần sau lại có cơ hội khác chứ gì.” Hùng Bảo Đình an ủi .

      “Cầu Cầu, cậu nộp mấy chỗ?” Tống Kiêm Giai hỏi

      Tiêu Quả Quả lập tức đưa tay ra thủ thế STOP “Đình chỉ, mình vừa mới bị kích, các cậu cũng đừng nhắc đến vấn đề nhạy cảm này nữa.”
      Tống Kiêm Giai chớp mắt “Kết quả sao Cầu Cầu?”

      “…” Tiêu Quả Quả quyết định từ bỏ, với con người có bề ngoài loli, thích giả vờ vô tội, lại rất phúc hắc này. Cuối cùng Tiêu Quả Quả nhịn được cũng phun ra “Còn phải phiếu điều tra lí lịch của tập đoàn Phương thị kia sao? Cái vấn đề cuối cùng kia cũng là quá biến thái!”

      Hùng Bảo Đình nghe vậy như gặp được tri kĩ, kích động kéo tay “Mình cũng có điền a a a! có công ty nào lại nhất quyết đòi biết cái vấn đề cân nặng này chứ? Phía trước còn ghi là “Phải điền- rất quan trọng!” quả thực là muốn phát điên! Lúc mình cắn răng điền vào 136 cân, tâm mình đau a. Cầu Cầu, cậu ít nhất cũng cao 1.7m a, còn có thể xem được, nhưng mình chỉ có 1.6 m nha, quá thua thiệt rồi, mình phải giảm béo a a a ….”

      Tiêu Quả Quả liếc mắt nhìn “Đem gói thức ăn tay cậu bỏ xuống rồi hả câu này!”

      Hùng Bảo Đình rất luyến tiếc buông bỏ đành “Ăn xong bửa này bắt đầu.”

      Tiêu Quả Quả nhìn thở dài “Mình này, suốt ngày cậu đều la hét là muốn ăn kiêng giảm cân, nhưng có lần nào thành công đâu, còn bằng muốn ăn liền ăn a!”

      Hùng Bảo Đình cũng thở dài “Mình cũng được tốt số như cậu nha bạn học Tiêu, trong nhà có nhiều tiền như vậy, lại có bạn trai chuẩn như vậy nữa chứ!”

      Lúc trước Hùng bảo Đình cũng thường xuyên như vậy, nhưng lần này ấy ra hai từ “bạn trai” này, trong lòng Tiêu Quả Quả cũng biết có cảm giác gì, theo bản năng liếc nhìn Diệp Vi cái.

      việc trong vũ hội hôm qua, các ai cũng nhắc tới.

      Bất quá cũng có chuyện gì, cố giải thích, ngược lại lại có ý gì đó.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3:

      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Hai ngày nay, ba người còn lại trong phòng kí túc xá đều nhận được lịch phỏng vấn, nhất là Diệp Vi, có đến vài công ty lớn, lại nổi tiếng gọi điện hẹn phỏng vấn. Đám bạn cùng phòng ai cũng lục tục bận rộn, chỉ có mình Quả Quả là có động tĩnh, sơ yếu lí lịch mạng cũng im lìm, Tiêu Quả Quả gấp đến độ cả ngày than thở, khó có được lúc nào làm hết bảy đề thi trong vòng 1 ngày. Lúc tâm tình tốt thường thích làm bài thi, mặc kệ tâm tình tốt hay tốt đều thích ăn.

      “Làm sao đây, xong đời rồi, có công việc, mình sắp hết đạn hết lương thực rồi…”

      Hùng Bảo Đình cảm thấy kì quái hỏi “Quả Quả, thành tích của cậu tốt như vậy, hằng năm đều có học bổng, có cớ gì đến bây giờ vẫn có công ty mời cậu phỏng vấn?”

      Tiêu Quả Quả đem bài thi đầy mặt bàn đẩy ra, ngồi thẳng dậy “Mình cũng biết chuyện gì xảy ra, hình như gần đây đặc biệt xui phải, Chẳng lẽ gặp phải báo ứng do chuyện hôm trước?”

      “Chuyện hôm trước? chuyện gì thế?” Hùng Bảo Đình lập tức nhiều chuyện hỏi

      Tiêu Quả Quả do dự giải thích “Hôm vũ hội hóa trang kĩ niệm thành lập trường có đàn khóa đẹp trai xuất a, những nữ sinh kia bị điên rồi, ra sức mà chen lấn, mình cẩn thận bị chen đến ngã luôn, giống như là… ngã lên người bạn nam phải, sau đó có nhiều người chen quá nên lấn cả mình ra ngoài luôn, mình vẫn chưa kịp giải thích với người kia, từ đó về sau trong lòng mình vẫn cảm thấy tốt…”

      Hùng Bảo Đình “Ách…”

      Tống Kiêm Giai ngồi trước máy tính “Ha ha…..”

      “Câu ha ha là có ý gì hả?” Tiêu Quả Quả phẫn nộ

      Tống Kiêm Giai bên cạch cạch gõ chữ, bên trả lời “Nếu như lấy thể trọng của cậu chia làm đôi, tình cảnh cậu vừa kể, chính là tình tiết mở đầu của câu chuyện tổng giám đốc đại nhân lãng mạn kinh điển. Nhưng nếu vai nữ chính là cậu, câu chuyện có thể viết kết thúc rồi.”

      “Tại sao vậy?”

      Tống Kiêm Giai quay đầu lại, dùng ánh mắt như nhìn kẽ ngốc liếc nhìn “Này còn phải hỏi sao? Nam chính bị cậu trực tiếp đè chết rồi!”

      Tiêu Quả Quả che ngực hộc máu “Tống Kiêm Giai, cuộc đời này, sao lại cho mình gặp cậu chứ?”

      Bạn học Tống Kiêm Giai có chút đồng tình nào tiếp tục bổ đao “Mặt khác mình có chuyện muốn nhắc nhở cậu, lấy kinh nghiệm bao năm đọc tiểu thuyết ngôn tình tổng giám đốc của mình cho cậu biết, sở dĩ cậu tìm được việc, quả thực là do có người ở sau lưng động tay động chân, cho nên cậu đừng có tốn công sức nữa.”

      “Quả Quả, cậu bây giờ như vậy cũng được, hay là cậu giả bộ đồng ý xem mắt , đến khi đó rằng hợp ý nhau là được.” Diệp Vi đề nghị

      Tiêu Quả Quả nghĩ nghĩ, lắc đầu “Như vậy mình làm đến mức mình hợp ý thôi. Vẫn phải tiếp tục chờ thôi….”

      “Vậy Thẩm Nham sao?” Diệp Vi có chút suy nghĩ hỏi

      Tiêu Quả Quả nhún nhún vai “Cậu ấy khuyên mình chuyện với , kính nhờ , mình đáng sợ như vậy, mình sao dám chứ? Chính cậu ấy còn phải sợ mình muốn chết sao…”


      tuần sau, người sắc mặt xám trắng trong trạng thái sắp chết gồi trước máy tính bỗng nhiên hưng phấn thôi hét to tiếng “Oa, mình thấy cái gì đây? Các cậu mau đến xem, mình nhận được thư mời phỏng vấn của tập đoàn Phương thị!!!”

      Hùng Bảo Đình buông nhanh cuốn tạp chí chạy lại “ hay giả vậy?”

      Tống Kiêm Giai đến mông còn dịch chuyển hỏi “Cậu xác định là Phương thị, phải là Viên thị hau Cầu thị đó chứ?”

      Tiêu Quả Quả ném cái gối qua “ ngày cậu bôi đen mình thoải mái à!”

      Diệp Vi cũng sang nhìn thư gửi đến, xác định là , có chút cứng ngắt “Thư dự tuyển của Phương thị tất cả chúng ta đều có điền, nhưng chỉ có mình cậu là được hẹn phỏng vấn a! Quả Quả cậu điền như thế nào? Dạy mọi người chút ?”

      Tiêu Quả Quả gãi gãi đầu “ mấy câu hỏi đó, nên trả lời như thế nào trả lời vậy thôi. Mình cũng có chút khó hiểu nha!”

      Hùng Bảo Đình bên lén thò tay lấy trộm miếng khoai tây chiên đặt bàn của Quả Quả, hỏi “Tập đoàn Phương thị nổi tiếng là nơi khó vào, lần này đăng tin tuyển dụng cũng chỉ mang tính hình thức thôi. Thực tế muốn vào được đó đều phải có cái khác. Hay là người nhà cậu lén cửa sau a?”

      Tiêu Quả Quả khẳng định lắc đầu “ có khả năng, nhà mình tất cả là do mình làm chủ, ba mẹ mình chắc chắn làm chuyện này sau lưng mình được! Ngày hôm qua mình có gọi điện cho ba ba, nhưng ấy treo máy cho gặp, là tức chết mà! Hai người bọ họ là làm cho mình khốn khổ mà!”

      Bất quá, dù có xảy ra chuyện gì, Tiêu Quả Quả cũng lấy lại tinh thần cách nhanh chóng “ xem thử chứ, cũng đâu có mất miếng thịt nào!”

      “Cậu muốn à?” Diệp Vi hỏi

      “Sao vậy?” Quả Quả khó hiểu

      Vẻ mặt Diệp Vi lo lắng có gì, nghe tập đoàn Phương thị cầu rất cao. Quả Quả, cậu đừng trách mình thẳng, là bạn bè mình mới những lời này, mình cũng chỉ là sợ cậu gặp phải những chuyện khó xử này, hôm qua mình phỏng vấn, gặp phải nữ sinh bị những lời khó nghe…”

      Nhất thời cả phòng kí túc xá liền im lặng…

      Lời của Diệp Vi sai, cuối cùng lại làm cho người ta xấu hổ. chỉ có Tiêu Quả Quả, mà mấy hôm nay Hùng Bảo Đình cũng gặp phải tình huống này rồi.

      Tống Kiêm Giai dừng gõ chữ lại, thoải mái “Cầu Cầu sao cả, thôi, cậu so với số người gầy còn đẹp mắt hơn. Mình thấy cậu là người mập mạp đẹp nhất. Nếu Phương thị vì chyện này mà từ chối cậu, xem ra công ty này cũng chẳng có gì tốt đẹp!”

      Hùng Bảo Đình gật đầu mạnh, người vừa béo mà lại vừa có khí chất như vậy chỉ có thể là Tiêu Quả Quả.

      ấy giống người khác bởi vì mình béo mà tự ti, biết phối hợp quần áo, có phẩm vị, thành tích học tập lại tốt, tính tình vui vẻ, ở trong trường nhân duyên cũng tốt.
      Tiêu Quả Quả khụt khịt mũi “Cảm ơn nha Nhị Nha.”

      Diệp Vi cầm túi sách ra cửa “Tùy các cậu thôi, đến lúc nghe những lời khó nghe, đừng tìm mình khóc lóc.”

      *
      Lần này tập đoàn Phương Thị thông báo tuyển dụng qui mô lớn, trước mắt phần lớn các vị trí khác đều tuyển được người, duy nhất chỉ còn lại trợ lí tổng giám đốc là chưa có ai thích hợp.
      Nghiêm túc mà , phải là có ai thích hợp, mà chỉ là ai làm cho tổng giám đốc hài lòng.

      phỏng vấn vài người nữ, tất cả các phương diện đều tốt, diện mạo và khí chất cũng ok, hai giám khảo nghĩ có thể kết thúc, nhưng ngặt nỗi đại Boss lên tiếng, đành phải tiếp tục phỏng vấn. Trong lòng khỏi thầm mắng, ánh mắt của ông chủ cũng quá cao , như vậy mà còn chịu, chẳng lẽ lại muốn thiên tiên sao.

      Lúc Tiêu Quả Quả đến, phía trước còn có 5 người, lúc ngồi xuống, cả 5 người đều liếc nhìn , sau đó nhanh chòng quay lại.

      Trong lòng 5 người này đều có chung suy nghĩ, xem cái dáng người này, chắc chắn sau lưng có chổ dựa vững chắc, bất quá chổ dựa vững chắc cũng thể đỡ nỗi thể trọng của ấy, bất quá cũng chỉ đến vòng này thôi….

      Nửa giờ sau, rốt cục cũng đến phiên Tiêu Quả Quả, lúc nãy nghe hai nữ sinh kia bàn tán, vị trí trợ lí này có biết bao người dòm ngó, trong lòng hết sức khẩn trương.

      Trong phòng hội nghị, cái người bị các nhân viên cấp dưới oán thầm trong bụng dựa lung vào ghế, buồn chán xoay xoay bút tay, khoảnh khắc người cuối cùng bước vào cửa, trong con mắt phát ra tia sáng khó ai phát .

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên da thịt trắng mịn, đôi mắt hơi hơi khẩn trương cùng với đôi mắt hơi hồng hồng đêm ấy trùng lặp lên nhau… mỏi gót thấy, lại dể dàng cho mình tìm được như vậy.

      Lúc hai người phỏng vấn nhìn thấy hơi kinh ngạc nhìn nhau, sau đó đưa mắt nhìn Phương Cảnh Xán. Lần này những người được phỏng vấn là do ông chủ tự mình chọn. cái người này… cũng là?
      Hai người thấy sắc mặt Phương Cảnh Xán bình tĩnh có gì là ổn, liền dự định hành phỏng vấn theo trình tự, nghĩ tới ông chủ mấy ngày hôm nay gì giờ lại chủ động mở miệng đưa ra hỏi.

      Phương Cảnh Xán ngẩng đầu, hai tay vào nhau đễ bàn hỏi “Tiêu tiểu thư, lí lịch cá nhân của chúng tôi biết rồi, cần lặp lại,bây giờ chỉ đơn giản hãy trả lời có gì hơn những người khác thôi.”

      Tiêu Quả Quả nhìn ngời nam nhân chuyện, bị vẻ bề ngoài chói mắt của làm cho đầu hơi choáng váng….

      A, bộ dạng người đàn ông này…. Cũng tốn cơm.

      Nếu lúc này có Tống Kiêm Giai ở đây, nhất định đưa ra bàn tay, sau đó với người ít học như , có thành ngữ gọi là "sắc đẹp có thể thay cơm"!

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4:
      Edit: Lạc Tâm Nhi

      Lúc trước Quả Quả cũng có nghĩ đến, nhận được thông báo phỏng vấn của tập đoàn Phương thị, đại khái chắc là móng vuốt của mình còn chưa vươn tới đây được, cách khác đây là cơ hội duy nhất của .

      Tiêu Quả Quả hít sâu hơi, bình ổn lại nhip tim điên cuồng của mình, lúc ngẩng đầu lên trong mắt những khẩn trương cùng với kiêu ngạo trong khí chất như biến mất.

      “Phương tổng, tôi cũng biết bề ngoài của mình thích hợp với vị trí này, lúc trước cũng có nhiều người khuyên tôi nên từ bỏ, nhưng lúc trước điền vào mục cân nặng, nếu quý công ty thông báo cho tôi đến phỏng vấn, chứng tỏ ngài vì vấn đề này mà loại bỏ, cho nên tôi quyết định thử xem.
      Tôi biết có rất nhiều người đến quí công ty dự phỏng vấn, có rất nhiều người rất ưu tú, vừa rồi ngài hỏi tôi có điểm gì hơn người khác, ưu điểm của tôi, tôi muốn là tôi so với những người khác béo hơn.”

      Vừa dứt lời, hai vị giám khảo còn lại trong phòng đều ngẩng ra, sau đó đều bị chọc cho nở nụ cười. Phương Cảnh Xán nhếch môi cười, mặt là biểu tình có chút hứng thú “Tiếp tục.”

      Tiêu Quả Quả ổn định tinh thần, tiếp tục “Bất cứ điều gì đều có tính hai mặt, chúng ta phải dùng tính biện chứng để xem xét vấn đề. Tôi béo, đây là vấn đề tiêu cực nhất, nhưng nó cũng có thể là thế mạnh lớn nhất.”

      tới đây ho cái, chân thành nhìn vào người đàn ông ngồi giữa “Ông chủ, diện tích của tôi lớn, trời nắng có thể che ánh mặt trời cho ngài, có thể chắn gió. Biệt danh của tôi là Carmen (người bảo vệ), người ở cửa, vạn người chớ mở (nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai: hiểu luôn), chỉ cần tôi đứng ở cửa, đảm bảo cả papparazi cũng thể chụp dính đầu ngón tay của ngài. ra ngoài an toàn, tôi chỉ cần đứng trước mặt ngài, viên đạn của kẻ thù cũng bắn trúng ngài được, tôi béo gấp hai người khác công dụng cũng bằng gấp hai người, vừa có thể làm trợ lí vừa có thể làm bảo vệ có thể phục vụ tất cả. thành tâm mong ngài suy xét.”

      Tiêu Quả Quả khí thế ngất trời diễn thuyết phen, thanh còn quanh quẩn bên tai mọi người lâu. Hai người giám khảo phỏng vấn cùng đều cười vui vẻ, nàng này muốn nổi bật ngược lại có ý tứ, chỉ là hình dáng này hợp với cầu, dù như thế nào cũng là thể. Hai người cho là chuyện này thể đùa, nghĩ rằng buổi phỏng vấn hôm nay có thể kết thúc rồi, nghĩ tới….

      Lúc đầu Phương Cảnh Xán chăm chú nhìn , đôi mắt rạng rở phát sáng, chờ xong, xoay đầu, hai vai run rẩy vài cái, sau đó xoay lại, trong mắt tràn ngập ý cười “Ừ, nghe qua cũng có chút cảm giác an toàn.”

      Tiêu Quả Quả gãi gãi đầu, trong lòng bất an, nãy giờ vuốt móng ngựa như vậy, biết ông chủ có vừa ý hay .

      Vừa rồi những người kia thảo luận, mấy hôm nay mời phỏng vấn toàn là người ưu tú, đủ năng lực đảm nhận vai trò trợ lí giám đốc, nhưng vẫn chậm chạp chưa tuyển được người. Tiêu Quả Quả phỏng đoán, tuyển được người phải vì năng lực mà là do quyết định của ông chủ. Cho nên có tuyển hay phải chỉ là vì câu của ông chủ sao? Dỗ ông chủ vui vẻ chút, xem chừng có hiệu quả?

      Phương Cảnh Xán nhìn bé trước mắt, đứng lên “Tiêu Quả Quả”

      “Vâng” Tiêu Quả Quả khẩn trương đứng lên theo.

      “Chúc mừng, chúng tôi tuyển .”

      Phương Cảnh Xán vươn bàn tay to ra, cách bàn hội nghị nhàng nắm lấy bàn tay nhiều thịt của . Tiêu Quả Quả cứng ngắt duỗi tay, ngây người.
      *
      Hoàn toàn nghĩ tới, bé như vậy lại được trúng tuyển, sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, hai vị giám khảo kia vẫn nhịn được mà nghi ngờ quyết định của Phương Cảnh Xán.

      “Phương tổng, mặc dù là tuyển trợ lí cho ngài, quyết định cũng là của ngài, nhưng xin cho chúng tôi hỏi câu, vì sao lại chọn này?”

      Phương Cảnh Xán nhìn hai người, hỏi lại câu “Vậy tại sao lại thể chọn ấy?”

      Hai vị giám khảo kia hai mắt nhìn nhau, được lời nào? Câu hỏi này của ông chủ là có ý gì? phải câu trả lời quá ràng rồi sao?

      “Trừ bỏ quá béo, những mặt khác đều tệ…” cuối cùng hai người cũng .

      Phương Cảnh Xán hài lòng gật đầu, sau đó chỉ câu rồi rời khỏi phòng phỏng vấn.

      là “Có lợi cho hài hòa của văn phòng.”

      Cái chức trợ lý tổng giám đốc này, cho dù là người bên trong hay bên ngoài công ty đều tranh đến vỡ đầu. trong giới kinh doanh có bao nhiêu người lén gởi con đến, cuối cùng cho dù ai trúng tuyển thiên hạ đều thể thái bình.

      Nhưng nếu là này… thành tích nổi trội xuất sắc, nhưng quan trọng là diện mạo lại rất an toàn. chỉ như thế, còn có thể phát huy tinh thần nhân đạo của công ty nhân tài dựa vào gương mặt để đánh giá.
      Sau khi hai người thông suốt, liền tâm phục khẩu phục với quyết định của Phương Cảnh Xán, cũng nhất trí cho rằng ông chủ là vì đoàn kết của công ty mà hi sinh phúc lợi của bản thân mình, an bài vị trợ lí an toàn như vậy bên người là vô tư cần lo lương tâm lay động.

      Ông chủ minh!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :