1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá - Quan Tựu (Full 45 Chương+2PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]
      Tên truyện: Em là dưa chua, là cá
      Tác giả: Quan Tựu
      Dịch giả: Mai Hương Ly
      Khổ sách: 14,5 x 20,5 cm
      Chất giấy: Tân Mai, bọc màng co
      Giá bìa: 109.000 VNĐ
      Số trang: 478 trang

      Giới thiệu:

      Câu chuyện kể về Tạ Tư bướng bỉnh, được mệnh danh là tomboy - người có khả năng nịnh nọt cấp rất giỏi. Nhưng trong buổi sáng mùa đông ấy, khi vất vả đến được công ty cũng là ngày tổng biên tập mới đến nhậm chức. nhầm lẫn của buổi gặp mặt đầu tiên giữa tổng biên Chu Minh và mở đầu cho chuỗi diễn biến về những cố sau này.

      giống các nhân viên khác như bà Lưu Lan, đỏng đảnh Diệp Bội Bội, chủ hội tám Lượng Muội hay người đẹp Hàn Vân Tiếu luôn điệu đà chăm chút nhan sắc và cùng để ý đến tổng biên, Tạ Tư lại có cá tính rất riêng biệt. Với cá tính ấy, nhiều lần vô tình “gây ” để rồi “rước hoạ vào thân”, thế nhưng thể ngờ, dần dần tổng biên Chu Minh thầm .

      Tình của họ được cho là “hận quá hoá ”. Họ tỏ tình với nhau trong lần dã ngoại ở thị trấn cổ Đuờng Khê vào dịp cuối tuần. Từ đó giữa họ ươm mầm tình vụng trộm.

      Nhưng bỗng ngày việc vỡ lở, cả tập đoàn Sun Bird đều ngờ tới tình huống này, nó như quả bom nguyên tử chờ dịp nổ tung. Tình của họ bắt đầu như thế!...
      honglak, Phamthanhhuong, LạcLạc2 others thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1 [1]

      Tháng hai mùa xuân, gió luồn qua từng lớp áo mỏng manh khiến người ta run lên vì lạnh. Tạ Tư liên tục xoa xoa đôi tay đứng chờ xe buýt, lòng thầm than trách thời tiết u ám quái quỷ. Con xe Kia của Tư lại vừa được đưa bảo dưỡng, động cơ xe biết có vấn đề gì mà nổ được máy, làm bị phơi đường vào đúng giờ tan tầm. Bực bội, Tư đá loạn vào bánh xe, cuối cùng vì quá đà mà suýt nữa gãy luôn cả ngón chân cái. Tư đau đớn đứng dựa vào bên cửa xe, gác bàn chân lên bên đùi còn lại, trông chẳng khác gì con gà bị què chân.

      Hàng ngày, Tạ Tư bận tối tăm mặt mũi, mệt mỏi vô cùng, trong khi đó chiếc xe của lại được nghỉ ngơi, chuyện này liệu có công bằng ? Nghĩ vậy Tạ Tư liếc đám đông đợi xe buýt làm, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ lo lắng vì sợ muộn, ngửa mặt lên trời than dài tiếng, hôm nay lại trễ giờ mất thôi.

      Tạ Tư thầm cầu nguyện, thánh thần ơi, hãy xét phận con ngày thường khinh thường lưu manh, thương người yếu ớt mà đừng để con bị muộn. Hôm nay có sếp mới đến nhậm chức, mà cái đám người "óc lợn ruột heo" ấy chuyên thích diễn trò " quan mới, chế độ mới". Tạ Tư vốn sợ trời, sợ đất, chỉ sợ roi da của mẹ già và lửa. Chỉ ngọn lửa thôi cũng đủ khiến kinh hãi!

      E hèm, cũng phải lại, dù sao vẫn sợ roi da của mẹ hơn.

      Chiếc xe buýt chầm chậm tiến đến. xe lúc này chen chúc như hộp cá mòi. Tạ Tư là dũng cảm, nhưng khi đối mặt với chiếc xe bị nhồi chật cứng cũng chẳng biết phải làm sao, đành cúi đầu xếp hàng, lên xe. Mặc dù Tư luôn tự hào là đời thứ hai của Grandet(1), trước khi tiêu tiền phải vẽ ra thực tại kinh tế, có keo cũng phải keo cho có nghệ thuật. Nhưng lần này, chẳng phải tính toán chút tiền xe, mà quả thực taxi vào buổi sáng chiếc nào chiếc nấy đều có khách. Dù có vác hai con dao lớn chặn xe, tài xế cũng mặt dày thèm liếc lấy cái.

      1. Grandet - nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết Eugenie Grandet của Balzac(1799-1850). Grandet là người giàu có, rất hám tiền nhưng lại hết sức keo kiệt, hà tiện.

      Diệp Bội Bội - nàng đỏng đảnh ở văn phòng Tạ Tư có lần vừa sơn móng tay vừa dùng cái miệng tô son đỏ chót mà với rằng: "Ôi trời ơi, chị Tư à, e rằng với chị bắt taxi buổi sáng có hơi khó." Sau đó ta yểu điệu cười khúc khích như hồ ly tinh trong phim Tây Du Kí, "Với em ấy à, chuyện bắt xe phải quá dễ dàng hay sao? Cứ mặc đại chiếc quần bò lập tức có người dừng lại hỏi em có cần quá giang hay ? phiền chết được ấy!"

      Lúc đó muốn tiến đến nắm lấy cái cổ áo chữ V của nàng đỏng đảnh mà lớn tiếng hỏi, "Chắc cái quần bò đó ngắn đến nỗi hở hết cả đùi đúng ? Trời mùa đông mà sợ bị viêm khớp à?" Có điều nghĩ nghĩ lại, là nhân viên công chức lăn lộn vài năm, gây với đồng nghiệp đáng, sau cùng đành mỉm cười tiếp tục công việc của mình.
      Xe buýt chạy chậm như sên bò, Tạ Tư đứng bên cửa sổ, hai bên trái phải và phía sau chốc chốc lại có người đụng chạm. Cũng may là mùa đông mặc nhiều áo, chứ nếu mùa hè, có lẽ nắm đấm của vung thẳng ra rồi. Bất lực, Tư đưa tay lên xem đồng hồ, rồi lại nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng chán nản. Nếu so với tốc độ rùa bò của chiếc xe này, con Kia bé của thành Mercedes - Benz sang trọng rồi. Nhớ đến chiếc xe của mình, khỏi đưa lời cảm thán. Ôi em ! Hai ngày nữa chị đón em về.

      Trong xe có kẻ lên người xuống, gian dần rộng rãi hơn chút, giọng nữ khô khan báo trạm dừng truyền tới, qua hai chặng kế tiếp đến nơi rồi. Trong lòng reo vui, ngờ mùi tỏi nồng như hun người xộc thẳng vào mũi suýt làm Tư ngạt thở. ngao ngán quay lại xem mùi hôi ấy bắt nguồn từ đâu, bỗng thấy đứng ngay bên cạnh mình là gã vừa lùn vừa hói. Khi hai ánh mắt gặp nhau, mặt đối mặt, mùi nồng đến nỗi khiến co cứng như con chuột hun khói. Gã ấy thấy Tư nhìn mình lại nghĩ rằng được người đẹp để ý nên cái mặt già nhăn nhúm mỉm cười, lộ ra cả hàm răng vàng xỉn. Tư kinh hãi vội quay ra nhìn quang cảnh bên ngoài. Mới sáng sớm bắt xem bộ phim kinh dị này, nữ chiến sĩ thép như đây cũng thể chống đỡ được.

      định tìm chỗ tránh xa gã xấu xí đầy hơi tỏi kia, Tư chợt nghe thấy tiếng "bụp", kẻ nào đó vừa mới đánh bom hơi. thanh to, , khiến mọi người trong xe nháo nhác nhìn đông ngó tây kiếm tìm thủ phạm, có hai còn che miệng cười khúc khích. Mùi thối trong xe tỏa ra như bom khí độc, nhanh chóng lan rộng khắp nơi. Vài người vội bịt mũi lại, những người ngồi ghế mặt càng đờ đẫn, với tay mở toang cửa sổ đóng kín ra, trong lòng quyết định thà chịu những cơn gió lạnh buốt còn hơn chết trong khí độc.

      Tư cũng cảm thấy như sắp bị hun đến choáng váng, bất chợt quay đầu nhìn gã hơi tỏi, phát vẻ mặt gã dường như có chút bối rối, sắc mặt ửng đỏ. Vậy là sáng tỏ, ánh mắt Tư hung dữ lườm tên đánh bom khí. Trời mùa đông, ăn nhiều đồ dầu mỡ khó tiêu, dẫu vậy có muốn đánh hơi cũng phải tìm chỗ vắng vẻ chứ, sao lại chạy đến chỗ chen chúc người thế này, định học bọn khủng bố đánh bom liều chết sao? Khuôn mặt dung tục, dạ dày cũng dung tục theo. Tạ Tư ấm ức xách túi đến chỗ cửa xuống, cuối cùng cũng đến trạm của mình.

      Xuống xe, với tư thế của vận động viên đá cầu nổi tiếng thời trung học, Tạ Tư chạy mạch về hướng tòa nhà tập đoàn truyền thông Sun Bird. Trời phụ lòng người, cửa thang máy từ từ đóng lại, đột nhiên ấn nút mở khiến mọi người trong đó bị phen ngạc nhiên.

      "Này phóng viên Tạ, xem kìa, đại hội thể dục thể thao lần tới của công ty mình chắc giành huy chương vàng đấy!" Người vừa Trương, chủ nhiệm bộ phận quản lí hành chính của công ty, mọi người thường gọi là "Trương mồm to". Chủ nhiệm Trương thích bắt chuyện với người khác nên ngày nào mồm mép cũng oang oang như tép nhảy, nghe hiếm khi thấy ngừng .

      "Ha ha... Chủ nhiệm Trương, công ty chúng ta nhiều tài, người giành huy chương nào đến lượt tôi." Tư cười hì hì, nhìn cái miệng bự của Trương mồm to, thầm đoán, cái miệng này mà hoạt động e rằng phải dùng sức gấp ba gấp năm lần người thường mà cũng chẳng sợ dùng quá đà nhanh lão hóa.
      Phamthanhhuong thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1 [2]

      Thang máy dừng ở tầng mười bảy, Tạ Tư tao nhã quay người tạm biệt với tất cả mọi người bên trong. Đợi khi cánh cửa đóng lại, tư thế chạy đua lại lần nữa xuất , ba chân bốn cẳng dập thẻ, nhắm thẳng vào văn phòng rồi nhanh nhẹn ngồi vào chỗ.

      Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn ba phút nữa mới bị tính là muộn, An Tư đắc ý suýt cất lên chất giọng như cái lệnh vỡ câu hát "tuổi xuân đẹp vô cùng, ở hiền gặp lành." Ngẩng đầu nhìn khắp văn phòng lượt, Tư phát ra thường ngày mọi người vẫn tụ tập như cái chợ hôm nay lại đột ngột yên tĩnh cách khác lạ. Diệp Bội Bội ngồi đối diện với còn cái điệu bộ đỏm dáng cứ vào làm là lại soi gương, lúc này ta yên lặng cúi đầu xem tài liệu, dáng vẻ là giả tạo.

      "Bội Bội, Bội Bôi, sao thế? Có phải sếp đến rồi ?" Tạ Tư cúi đầu , dù gan có ta tày trời trước xuất của sếp mới, lòng cũng khỏi khẽ run.

      "Em cũng biết nữa, cửa phòng tổng biên tập đóng suốt, chẳng biết sếp đến hay chưa. Em cũng mới đến thôi, thấy chị Lan, Quan ngồi nghiêm túc như hai học sinh tiểu học, em cũng giật mình..." xong, Diệp Bội Bội ngửa hai tay lên, ra điều bản thân cũng chẳng hay biết gì.

      Ngọn lửa gào thét trong lòng Tạ Tư coi như dịu vài phần, thầm nghĩ vị sếp mới này có lẽ cũng chưa đến. Nhìn mấy người trong phòng bình thường kiêu ngạo, bây giờ chăm chỉ nghiêm túc, có chút coi thường. Sếp mới vẫn chưa đến vậy mà rụt cổ như rùa, tương lai biết lấy gì đấu tranh với nhà tư bản?

      Quên mất chính bản thân mình cũng là kẻ sợ liên lụy, đầu óc Tạ Tư vừa kích động vừa bực bội. Đập bàn cái, Tư đứng lên như nữ hào kiệt xả thân vì nghĩa, mấy người ngồi đó nhìn chằm chằm, :"Tôi vào xem thế nào." Dứt lời, Tư liền bước thẳng đến phòng tổng

      biên tập.


      Tất cả mọi người ngồi đó nhìn theo bóng lưng Tư, rồi khi hiểu ý tập tức quay ra chúc mừng lẫn nhau. Trong phòng có đứa ngốc nghếch bỗng xung phong làm bia đỡ đạn, là hạnh phúc biết bao.


      Tư đưa tay gõ mấy cái vào cảnh cửa gỗ hồ đào màu đen nhưng thấy ai trả lời. thầm nghĩ, e rằng tối qua gã này rơi vào ải mĩ nhân rồi, thậm chí có khi còn sauna (2) nữa.


      2. Sauna, hay gọi chính xác là Sow nah theo tiếng Phần Lan, nghĩa là tắm và phòng tắm. Sauna có nguồn gốc xuất xứ từ Nga nhưng Phần Lan là quốc gia đầu tiên lưu truyền và phát triển. Đây là hình thức tắm hơi nhằm thư giãn và xông hơi nóng từ căn phòng kín đấy hơi nước dưới dạng mô đất đá hay ở trong hang dưới lòng đất, dần dần sauna biến đổi thành những căn phòng được lát gỗ trong nhà, hoặc buồng gỗ.


      Cứ như thế, Tạ Tư trở thành con cừu non dưới roi của kẻ chăn cừu, ngốc nghếch tiến vào hang sói.


      Trong lòng Tư tự tin chút do dự, hất mái tóc ngắn đầy mạnh mẽ, nắm lấy tay cầm rồi mở cửa bước vào phòng tổng biên.


      Lòng đầy hoài nghi Tư bước vào căn phòng rộng rãi sáng sủa, liền phát người đàn ông cao lớn đứng bên giá sách phía sau bàn làm việc, thân mặc áo khoác mùa đông màu đen, kết hợp cùng chiếc quần bò. Thấy động, ta liền quay đầu lại nhìn. Đó là chàng trai trẻ có lẽ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, làn da trắng trẻo mịn màng, sống mũi cao, hàng lông mày đen rậm có thần, toát lên vẻ lịch , tao nhã.


      Tư nhìn chằm chằm đối phương hai giây, thầm đưa ra kết luận, đẹp trai có đẹp, thế nhưng lại chỉ là công tử bột.


      Con người Tạ Tư vốn ngốc nghếch, nhưng có lúc não lại hoạt động như bộ xử lí Pentium. bỗng nhớ ra, nghe hôm nay sếp mới và thực tập sinh cùng đến, vậy tên công tử bột này chắc là thực tập sinh rồi. Thực tập sinh chính là thực tập sinh hiểu phép tắc, lại còn dám xông bừa vào văn phòng của sếp lớp, hơn nữa văn phòng tổng biên là chốn tuyệt đối được dính chút bùn tanh.


      Lấy tư thế dương dương tự đắc của bậc tiền bối, Tạ Tư nhiệt tình tiến đến trước mặt chàng công tử bột. Cũng để ý ánh mắt sáng rực của công tử bột chằm chằm nhìn mình, trai đẹp ăn phí, vắt tay lên vai ta cất lời: "Nhóc, mới đến đây đúng , sau này chị chăm sóc cậu..."


      Công tử bột liếc cánh tay của Tạ đặt vai mình, ánh mắt nhìn dửng dưng chút cảm xúc, con ngươi đen láy tâm trạng. Tạ Tư cho rằng cậu nhóc thực tập sinh bị nhiệt tình của làm cho choáng váng, tâm trạng "ăn đậu phụ" (3) càng dâng cao, nhìn công tử bột giống như thưởng hoa ngoạn nguyệt. "Ừm, nhóc cao , bà chị này đưa cậu ra ngoài rèn luyện. Ồ, trắng quá dễ bị bắt nạt, nhắc nhở nhiệt tình đó, phải cẩn thận chút, bên ngoài có hai người phụ nữ háo sắc, biệt danh hái hoa tặc, giống chị đây chăm sóc bông hoa mới nở đâu."


      xong, Tư càng tự hào vỗ vỗ vai công tử bột. "Sau này chúng ta đều là kẻ bị sai bảo của nhà tư bản rồi, đồng cam cộng khổ, chị đây có miếng canh, tuyệt đối chia cho cậu nửa."


      " tên gì?" Công tử bột hoàn hồn, giọng sâu lắng mạnh mẽ vang lên.


      "À, chị hả, chị tên Tạ Tư. Cậu tên là gì?"


      "Chu Minh."


      Tư kéo dài tiếng "à", tên của công tử bột hay lắm -"cửa chuồng heo" (4), Sợ làm tổn thương lòng tự tôn của cậu nhóc, dám ra suy nghĩ trong lòng, lập tức kéo Chu Minh ra ngoài: ", chúng ta ra ngoài, tên sếp ngu ngốc mà tới, chúng ta bị cắt cổ mất." Tay kẻ đường ngang cổ, Tư làm điệu bộ cách hài hước, rồi để ý đến sắc mặt của công tử bột, kéo ta, ra ngoài như kéo đầu trâu.


      3. Trong tiếng TA, "ăn đậu phụ" là tiếng lóng chỉ việc sàm sỡ hoặc bắt nạt người khác.

      4. Chu Minh và "trư môn" trong tiếng TQ phát gần giống nhau.


      Ngoài cửa, rất náo nhiệt. Lúc Tư kéo Chu Minh ra thấy chàng thanh niên cao gầy, mặt đầy mụn giới thiệu bản thân: "Xin chào mọi người, em là Châu Minh, thực tập sinh mới đến, sau này mong chị giúp đỡ nhiều." xong, còn kích động khom người chín mươi độ chào, tỏ vẻ đầy nhiệt huyết.


      Tư nhìn Châu Minh đầy bất ngờ, lại quay sang nhìn công tử bột sau lưng, nếu đây là thực tập sinh, vậy người đứng cạnh là ai?


      Như có tia lửa điện vụt qua khiến Tư giật bắn người, cái tay nắm lấy công tử bột buông mạnh như chạm phải vi rút. Hôm nay, Tạ An Tư ra khỏi cửa xem giờ, bây giờ đúng là lấy trứng chọi đá rồi.
      Last edited by a moderator: 2/12/14
      Phamthanhhuong thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2 [1]

      Nhận thấy móng vuốt của sói buông khỏi áo mình, ánh mắt ấm áp của công tử bột chuyển sang Tạ Tư, cười mà như . Khoảnh khắc đó, Tư cảm thấy con thỏ trong tim mình liên hồi nhảy điệu disco, suýt nữa nhảy xuyên qua tim, mặt mũi co rúm lại. Trong cái khó ló cái , Tư bắt đầu nở nụ cười xu nịnh :"Haha..., Chu... Chu tổng, áo của có bụi kìa, để tôi phủi giúp ." xong, bộ vuốt ấy run rẩy, nhè phủi hai cái lên áo của công tử bột.

      Thu tay lại rồi mà Tư vẫn dám nhìn biểu của Chu Minh, sau đó nhanh nhẹn quay ra lớn với mọi người: "Ồ, các đồng chí. Đây là ngài Chu Minh, tổng biên mới của chúng ta, mọi người hãy nhiệt liệt hoan nghênh nào." xong, là người vỗ tay đầu tiên, thậm chí đôi mắt đan phượng như tỏa sáng.

      Mọi người thấy Tư cùng thanh niên trẻ bước ra từ phòng tổng biên, lúc đầu còn phân vân, khi vừa nghe thế liền hiểu ý, đầu óc lập tức chuyển biến nhanh nhẹn, vỗ tay rào rào. Trong số đó, Tạ Tư vỗ tay nhiệt tình nhất, mọi người thấy Tư khoa trương như vậy mà sếp cũng tỏ vẻ khó chịu, đều cảm thấy tiếc vì bản thân bỏ lỡ cơ hội làm kẻ nịnh thần. Chỉ mong sếp trẻ là Chu A Đẩu (5) dễ gạt, như thế vừa có trò vui để xem, vừa có thể tiếp tục những tháng này tươi đẹp với lương cao.

      5. Lưu Thiện (207-271), tiểu tự A Đẩu, con trai của Lưu Bị, là vị hoàng đế thứ hai và cũng là cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam quốc trong lịch sử TQ. Người TQ dùng tên A Đẩu , để chỉ đứa trẻ ham chơi, thiểu năng, vị quân vương bất tài, vô dụng và nhát gan.

      Trong tim hai người phụ nữ chưa kết hôn của phòng biên

      tập bắt đầu vang lên tiếng lách cách như từ bàn đánh máy vi tính. Hai cặp mắt phát ra những ám hiệu tình , rồi tiếp theo là ánh mắt dữ dội như thú dữ tranh mồi. Chàng công tử bột đứng cách họ vài bước chân, hào hoa thanh tú, túy có trắng chút, dễ bị coi thường nhưng đó là điểm để người khác phải ghen tỵ.


      Nghĩ đến đây, Lưu Lan - người phụ nữ thích hẹn hò và nàng đỏng đảnh Diệp Bội Bội cảm thấy nước miếng dâng lên như thủy triều, chỉ chút nữa thôi vỡ đê rồi.


      Nhưng lúc này, trong lòng Tạ Tư lại ngừng kêu khổ. Sáng sớm nay, ngu ngốc coi râu hùm như chổi lông gà mà đem ra chơi, đây phải tự sát là gì? Còn định "ăn đậu phụ" người ta, cẩn thận, lần sau gã công tử bột đó lại trực tiếp tặng miếng đậu phụ, để tự giải quyết. Trong lòng hoảng loạn chẳng biết phải làm sao nhưng ngoài mặt Tư vẫn phải diễn vai xu nịnh, dám lộ vẻ sợ hãi.


      Chu Minh vẫy vẫy tay, ra hiệu muốn mọi người yên lặng, công tử bột quả nhiên vẫn có uy thế hơi người, cả văn phòng lập tức im lặng như tờ.


      "Xin chào các vị, tôi họ Chu, vừa rồi Tạ có lời giới thiệu qua." đến đây, liếc nhìn đứng cạnh bên, dọa sợ đến nỗi chỉ trong phút chốc chân bắt đầu mềm nhũn, "....Tôi năng lực còn kém, mong được chỉ bảo nhiều, hi vọng trong tương lai chúng ta có thể hợp tác vui vẻ." Từ ngữ khiêm tốn lịch thiệp, hề có chút dáng vẻ suy đồi của A Đẩu.


      "Chào tổng biên, tôi là Quan Nghiêm, phụ trách kế hoạch bản tin." Người đầu tiên giới thiệu là Quan Nghiêm vừa béo vừa lùn. Quan Nghiêm à Quan Nghiêm, người làm sao tên làm vậy, ta là kẻ bị vợ quản nghiêm chính cống. Nghe đâu, vợ của Quan Nghiêm lúc trẻ là mỹ nhân có "con mắt biết cười làm mê đắm lòng người", với vẻ đẹp đẳng cấp, dù có đến tám đời cũng đến lượt Quan Nghiêm. ta là người lần đầu nhìn thấy xấu, lần thứ hai nhìn càng xấu, lần thứ ba nhìn chỉ muốn khuyên thẩm mĩ viện. Nhưng dạo gần đây, chàng ba mươi tuổi còn có thể bà già tám mươi có gì mà thể chứ. Quan Nghiêm xấu xấu , nhưng lại là người đàn ông biết nghe lời trăn năm hiếm gặp. Cuối cùng, sau trăm lẻ hai lần cầu hôn, ta rốt cuộc cưới được mỹ nhân về.


      Bây giờ, vợ của Quan Nghiêm tuy có tuổi nhưng vẫn xinh đẹp đa tình, hàng ngày được chồng hầu hạ như bà hoàng thái hậu. Bản thân Quan Nghiêm cũng có thể coi là loại đột biến trong đám đàn ông, nghe vợ bảo tất trắng, ta mà tất đen cả ngày hôm đó hồn bay phách tán.


      "Xin chào tổng biên! Em là Lưu Lan, phụ trách biên tập, rất vui khi được gặp ." Lưu Lan ba mươi tuổi còn ra vẻ dịu dàng, câu cuối cùng khiến mọi người nghe có phần chối tai. Tư cảm thấy nổi da gà, ai mà biết bà già Lưu Lan xem mặt nhiều thành nghiện, tối nào cũng nũng nịu, cười duyên với những người đàn ông khác nhau bàn ăn, trưng ra bộ mặt đầy vẻ hiền lương thục đức. Nhưng vừa về đến nhà thu thập ngay các loại "phim con heo", biến thành làng chơi thời đại mới.


      "E hèm, tổng biên, em là Diệp Bội Bội. Lần sau để em đưa tổng biên vòng quanh các phòng ban khác, bọn họ đều đợi được gặp ." Diệp Bội Bội chủ động vơ việc về mình, bình thường mấy chuyện sai làm đều tìm cớ, hôm nay lại nhiệt tình đến vô lý. Có ý định gì ai mà chẳng biết.


      "Được, cảm ơn Diệp, lát nữa vất vả cho rồi!" Chu Minh lịch thiệp cảm ơn, nụ cười ấm áp, khuôn mặt nhắn mịn màng khiến mọi người nhìn vào vô cùng yên tâm. thằng nhóc còn để chỏm, mặt có lấy nếp nhăn lấy cái gì ra để đấu với những kẻ giang hồ lâu năm như bọn họ chứ. Trong lòng nghĩ vậy ai nấy đều vui mừng rạo rực...


      Ngoại trừ Tư, người đứng gần công tử bột nhất, tế bào toàn thân đều ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Trước khi làm, bố của - Tạ A Ngưu lên lớp bài tẩy não quý giá. Từ đó về sau, trước khi Tạ Tư phán đoán bất kỳ việc gì, đều luôn tính toán kỹ càng, tránh để người khác đàm tiếu "Con à, lời hôm nay cha với con, cha tổng kết ba, bốn mươi năm mới có được. Con rửa tai sạch cho cha, từng câu từng chữ cố mà nhớ lấy. Người trong thành phố này ấy à, số thành ma quỷ quyệt rồi, ruột dạ đều là hoa, nhưng còn có cả độc... Con ngốc à, lần này lên thành phố, nhớ kỹ lời cha dặn, đừng để bị lừa và đừng đếm tiền cho kẻ khác. Chúng toàn là những kẻ miệng nam mô nhưng bụng bồ dao găm đó con."
      Last edited by a moderator: 2/12/14
      Hale205Phamthanhhuong thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2 [2]

      Tất cả mọi người trong văn phòng đều lần lượt giới thiệu bản thân, Chu Minh mỉm cười gật đầu với từng người. Cùng lúc ấy, trong đầu Tạ Tư lại ngừng nghĩ về lời cha dặn, suýt chút nữa muốn học Tôn Ngộ , chui vào bụng công tử bột xem màu hoa thế nào. Thứ đồ đẹp đẽ này ít nhiều cũng có chút độc tính. Tư cảm thấy mồm miệng như bị tê liệt.

      Khi mải xun xoe lẫn nhau, văn phòng đột nhiên chìm trong yên tĩnh, Tư vừa hoàn hồn trở lại phát tất cả chăm chú nhìn mình.

      " Tạ, vừa rồi trong văn phòng chỉ mỗi tên, nếu phiền, xin hãy giới thiệu lại lần nữa." Sếp mặt trắng mở lời, mặt mũi đầy vẻ thân thiết nhìn Tư, làm sợ ngây ra mất hai giây.

      "Ha ha, tổng biên, tôi là Tạ Tư, phóng viên chạy chương trình tin tức xã hội." Trong lòng hiểu tên công tử bột này muốn tìm hiểu gốc gác bản thân, nhân lúc gió lớn trăng tàn, đem ra cắt cổ. Lòng Tư ngay thẳng thầm nghĩ, ai sợ ai chứ, trời có đen hơn nữa, loại công tử bột như mà là đối thủ của tôi sao?

      "Được rồi, được rồi, bây giờ mọi người về chỗ làm việc . giờ chiều nay họp ở phòng hội nghị, hi vọng mọi người đến đúng giờ." Chu Minh vừa hạ lệnh tiếng, tất cả mọi người đều vội vã ai về chỗ nấy, ra vẻ vì công việc mà quên ăn quên ngủ.

      muốn lẩn vào đám đông biến mất nhưng ngờ tiên sinh mặt trắng mở lời: " Tạ, vào phòng tôi có chút chuyện cần trao đổi." Cái giọng điệu nặng này khiến tai tất cả mọi người trong văn phòng đều dựng lên. Khi Tư chuẩn bị theo Chu Minh vào phòng, Lưu Lan đứng bên cạnh bỗng lạnh lùng chế nhạo, "Ồ, Tư, ghế của tổng biên còn chưa ngồi ấm chỗ, thành người có tiếng ở công ty rồi, sau này thuận buồm xuôi gió đừng quên mấy chúng tôi nha."

      Trong lòng Tư dường như muốn đem công tử bột và bà già đánh cho thành bánh mỳ Pháp, nhưng ngoài mặt vẫn cười, đáp: "Chị Lan, xem chị kìa! Kẻ có tiếng trong phòng làm việc nào đến lượt em, cẩn thận, ông chủ còn chê phóng viên bé như em nên trà trộn vào đội biên tập lớn các chị ấy chứ, em phải đây." Thực ra cũng thầm lo lắng, thế nên những lời vừa đều hoàn toàn là lòng. [Bạn đọc truyện tại d!€π d@n L€ Qu¥ Doπ]

      Vốn dĩ phóng viên bé như Tạ Tư, bàn làm việc phải ở đây. Chỉ là do hai năm trước, thấy ánh sáng của phòng này tốt, gian rộng rãi, ngủ trưa thoải mái, liền nài nỉ tổng biên cũ đúng tháng trời mới được hưởng thụ đặc quyền này. Thế là bàn làm việc của được chuyển đến chỗ mà ao ước.

      Tư miễn cưỡng gõ cửa phòng tổng biên, trong lòng ngừng thở vắn than dài, nếu tên công tử bột đó muốn báo thù, đá ra khỏi văn phòng, cũng chấp nhận, ai bảo có mắt mà thấy Thái Sơn, trêu ghẹo người ta.Chỉ sợ, ngộ nhỡ người ta đưa cho "miếng đậu phụ" để thử làm xem thế nào, vậy Tạ Tư có nhận hay đây?

      "Mời vào!"

      kiên cường cứng rắn ngẩng cao đầu bước vào phòng, thua người nhưng thể thua khí thế, điều này mẹ từng dạy. Công tử bột ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, cúi đầu lật mở đọc tà liệu, dáng vẻ đúng tư chất của ông chủ. Chẳng thèm nhìn cái, ta : " Tư, mời ngồi."

      Tư rủa thầm trong bụng, còn khéo bày vẽ, định cho ai xem chứ. Nghiêm túc ngồi vào ghế kê trước bàn làm việc, An Tư hoàn toàn còn khí thế nữ lưu manh vô lại vừa nãy.

      " Tạ, tôi mời vào đây để làm sáng tỏ chuyện." Chu Minh ngẩng đầu, nét mặt nghiêm túc, ánh mắt trong trẻo lại có chút nét cười. Chỉ có điều, động vật đơn bào Tạ Tư lại nhận ra điều đó.

      "Ha ha, tổng biên, vừa rồi mạo phạm rồi!" Hai năm nay, kiên cường học được tác phong "liệu gió chống thuyền", lúc nên cúi đầu cúi đầu, tóm lại còn tốt hơn bị công tử bột cắt cổ.

      "Tôi có hai chuyện cần phải làm ." Chu Minh cũng để ý đến lời xin lỗi của Tư, tiếp tục , "Thứ nhất, tôi phải nhà tư bản, nếu nỗ lực trong công việc của Tạ có thành quả, tôi nghĩ, tôi chỉ để Tạ húp canh đâu."

      Tạ Tư sợ đến nỗi lưng toát mồ hôi, cúi gầm xuống gật đầu như giã tỏi: "Cái đó, cái đó..."

      "Thứ hai, tôi có xem qua tài liệu của Tạ." Chu Minh đến đây dừng lại chút, làm Tư sợ hãi ngẩng đầu, đôi mắt đan phượng ra vài phần mơ màng, biết trong hồ lô của tên công tử bột này có thuốc độc gì. Chỉ thấy dưới ánh mặt trời, đôi lông mày rậm hơi chau, khuôn mặt trắng mịn có gì đó mông lung, lúc chính lúc tà khiến Tư thoáng sững sờ.

      "Tôi nghĩ, với tuổi của tôi, Tạ còn chưa làm được chị tôi đâu." Chu Minh lạnh lùng chỉ thẳng ra , cho phép nghi hoặc, nhưng lại như quả bon trăm tấn nổ tung, khiến mặt Tư lúc đỏ gay khi trắng bệch, cười méo xệch, trông rất buồn cười.

      "Được rồi, tôi chỉ những điều ấy thôi, Tạ ra ngoài làm việc ." xong, Chu Minh tiếp tục cúi đầu xem tài liệu. ta coi Tư như vật vô hình, buồn để ý đến nữa.

      Tư cứ thế mang khuôn mặt xấu xí vừa đỏ bừng vừa trắng bệch ra khỏi cửa. Người con kiên cường nay còn đâu, lần đầu tiên thất vại trong đời lại còn thất bại trong tay gã công tử bột, mất mặt đến nỗi chỉ còn nước lên sao hỏa mà sinh sống.

      Tối đó, người phụ nữ kiên cường có giấc mơ. Trong mơ, cha mặc váy cỏ, hát và nhảy quanh . "Tiểu ni xuống núi xin cơm chay, ni già có dặn. Công tử bột dưới núi là hổ, nhìn phải tránh..."
      Hale205, Tôm ThỏPhamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :