1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Em là bảo bối của tôi - Mộng Ảo (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Em là bảo bối của tôi

      Tác giả: Mộng Ảo

      Nguồn: Facebook

      Edit: Heo con dễ mến​

      Giới thiệu


      Tình đôi khi đến bất ngờ.

      Con người ta có thể nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng cũng có thể là từ những cuộc cãi nhau do những cặp oan gia tạo nên.

      Tình đến chỉ đơn giản như vậy thôi!

      Trích đoạn ngắn trong truyện:

      Nghe muốn gia nhập vào đội bóng rổ nữ của trường? _ Mã Tư Viễn hỏi

      Đúng vậy! _ Diệu Linh ngạc nhiên đáp
      ......

      Tôi muốn làm ôsin cho tôi trong vòng tháng! _ Mã Tư Viễn thản nhiên đưa ra điều kiện.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chap 1


      Trường cấp 3 Nam Thành, ngôi trường đứng thứ 5 toàn quốc về mặt cơ sở vật chất cho tới thành tích mà thầy và trò đạt được! Và ở đây cũng chính là ngôi trường mà Diệu Linh gắn bó trong thời gian tới.

      về Diệu Linh, sở hữu gương mặt thanh tú. Từ được mọi ngươi quý mến vì ngoại hình và tâm
      hồn vui vẻ của mình.

      chỉ có ngoại hình đẹp mà thành tích học tập của cũng đáng phải chú ý thế Diệu Linh còn rất hoà đồng với mọi người .

      Ngày hôm nay được gặp thầy, giáo mới và môi trường học tập mới, phải là cái gì cũng mới.

      Vừa bước tới cổng trường, thấy thân hình quen thuộc chạy qua, Diệu Linh vội gọi với theo: "Tiểu ước"

      nhóc kia thấy có người gọi tên mình liền quay đầu hướng Diệu Linh nở nụ cười
      tươi, nhanh chân chạy lại.
      Trần Ly Ước là bạn thân của Diệu Linh từ . Ly Ước cũng có gương mặt đẹp kém gì Diệu Linh, nhìn
      nhiều cảm thấy này rất giống chú thỏ con.

      "Diệu Linh"

      "Tiểu ước, có phải bà quên tôi rồi , sao lại bỏ chơi suốt 2 tháng hè mà với tôi câu nào hả?"

      "Đại tỷ! Em nào dám quên đại tỷ chỉ là hôm qua em mới về tới còn chưa kịp xem danh sách lớp nên ..."_ Ly Ước bày ra gương mặt ủy khuất

      Diệu Linh nhìn người ở trước mặt đầy khinh bỉ.

      "Cậu thôi ngay cái kiểu ủy khuất đó , tớ xem danh sách lớp rồi. Chúng ta
      học lớp 10A1, mau tìm lớp của chúng ta thôi nào!"

      Lúc 2 người tìm được lớp đồng thời tiếng chuông vào học cũng vang lên. Diệu Linh và tiểu Ước chọn chỗ ngồi gần cửa sổ.


      Tiết 1 cho đến tiết 2 rồi tiết 3 tinh thần học tập của Diệu Linh từ đầu buổi cứ thế giảm dần.

      Chán quá tiết cuối lại là tiết Toán_Diệu Linh lẩm bẩm

      Môn Toán là môn căm ghét nhất. Cuối cùng cái môn trời đánh đó cũng tới.

      Thầy giáo bước vào và tự giới thiệu về bản thân mình tên là Minh hay là cái gì Minh đó cũng . Vì giờ chỉ chú tâm vào cậu thanh niên chơi bóng rổ dưới sân trường kia.

      Wow! Người kia chơi cừ nha. Sau này nhất định phải xin vào đội bóng rổ nữ của trường mới được.

      BỤP

      bị thứ gì đó đập vô đầu.A đau qúa! Liếc ánh mắt nghi hoặc sang tiểu Ước, đổi lại chỉ nhận được cái chỉ tay của bạn.

      Nhìn theo hướng tay của Ly Ước, Diệu Linh sợ xanh cả mặt lão Minh đứng bục
      giảng nhìn bằng ánh mắt xin tiền lẻ . Quả này tiêu rồi! _Diệu Linh nghĩ

      "Em kia đứng dậy trả lời câu hỏi của tôi mau"

      Diệu Linh im lặng lên tiếng.Hu hu! có nghe gì đâu mà trả lời.

      "Thôi hôm nay là buổi đầu tiên lên tôi tha cho em, nhưng lần sau mà còn tái phạm nữa đừng trách tôi"

      Diệu Linh ngồi xuống thở dài câu rồi lại hướng ánh mắt xuống sân trường nhưng người kia rời mất rồi.

      Mặc dù là quan sát từ xa nhưng có cảm giác người này có cái gì đó rất đặc biệt.

      Giờ ăn trưa thu dọn sách vở rồi cùng Ly Ước xuống canteen.

      Nhà ăn của trường rất rộng, phải có tới gần 300 cái bàn ở đây chứ chả đùa. Toàn bộ khu nhà ăn được sơn màu trắng thanh lịch, còn những chiếc bàn được sơn màu đỏ rực là nổi quá mà.

      Sau hồi ngắm nhìn cái nhà ăn liền bị mất dấu Ly Ước. cần tốn nhiều công sức để tìm Ly Ước vì nhìn thấy Ly Ước ra sức lấy đầy cái khay thức ăn của mình.

      "Tiểu Ước cậu có phải heo vậy, sao cậu có thể ăn hết số thức ăn này chứ?"

      "Linh Nhi à, người xưa có câu ' sống là để ăn' mà, nếu tớ ăn phải là phí cả cuộc đời sao..."

      "Được rồi, tớ hết cách với cậu rồi đấy, phải nhanh tìm chỗ thôi lại hết chỗ bây giờ"

      Cả hai lấy thức ăn xong, nhanh chân đến chiếc bàn ở gần chỗ họ đứng nhất.

      Hai người luồn lách rất là điêu luyện bỗng....

      RẦM

      Toàn bộ khu nhà ăn lúc này tiếng động, ai nấy đều nhìn về phía phát ra tiếng động kia.

      Diệu Linh sau khi hoàn hồn đứng dậy thấy khay thức ăn của mình yên vị chiếc áo sơ mi trắng của người con trai trước mặt.

      Mọi người xung quanh thầm cảm thán cho số phận của và ai cũng nhìn với ánh mắt tội nghiệp.

      số người còn thầm to _ " Học sinh mới! Số em đen mà! ...."

      Cũng phải thôi cái người mà lỡ làm đổ khay cơm lên áo cũng đâu phải là người bình thường.

      Đúng vậy! Người đó là Mã Tư Viễn - Hội trưởng hội học sinh nổi tiếng là lạnh lùng, ác độc.Ấy vậy mà cũng khối chạy theo đấy!

      Nhìn người trước mặt thấy có điểm quen quen hình như thấy qua rồi phải.

      À phải rồi! Đó chính là
      cái người chơi bóng rổ hồi sáng, phải hỏi thử xem ta làm cách nào mà có thể đến chơi giỏi đến như vậy! _ nghĩ trong đầu

      Mải suy nghĩ nên Diệu Linh để ý tới sát khí tỏa ra xung quanh mình.

      Bạn học mới lần này thảm rồi!...



      Chap 2

      Thấy bạn mình cứ đứng yên ở đó nhìn chằm chằm người trước mặt mà hề để ý đến sát khí xung quanh, Ly Ước bất mãn khều vào tay Linh.

      “ Diệu Linh , Diệu Linh”

      Diệu Linh sau khi định thần lại mới nhận ra mức độ nguy hiểm lúc bấy giờ. dụt rè đến gần người bị hại và lí nhí xin lỗi.

      “Xin … xin lỗi , tôi cố ý làm vậy đâu, chỉ là tôi cẩn thận nên mới làm đổ thức ăn lên người .”

      Càng về cuối giọng càng dần Mã Tư Viễn nhìn con người trước mặt sợ sệt xin lỗi mình, bỗng dưng nổi hứng muốn trêu trọc . nhếch mép tạo thành nụ cười đậm chất ma vương.

      Mã Tư Viễn tiến bước, Diệu Linh lùi bước, cứ như thế cho tới khi va phải chiếc bàn gần đó. Mã Tư Viễn mang theo ánh mắt sắc bén cúi xuống, chất giọng trầm khàn vang lên.

      “ Là do cẩn thận?”

      Nghe thấy vậy Diệu Linh ra sức gật đầu, đến nỗi ai nhìn vào cũng có cảm giác cổ của sắp sửa gãy đến nơi.

      Mã Tư Viễn cầm lọ mắm tôm gần đó đổ lên đầu rồi quay chân bỏ . Cho tới khi ra khỏi canteen Diệu Linh và Ly Ước đứng ở đó vẫn chưa hết sốc,còn mọi người xung quanh hình như chút ngạc nhiên nào. Haizz…Bạn học mới, bị như vẫn vẫn còn đó.

      Diệu Linh sau khi tiêu hóa được chuyện gì vừa xảy ra với mình bắt đầu nổi điên. Chỉ là nhỡ tay thôi, có cần mọn như vậy chứ. Hừ, hỏng mất hình tượng soái ca mà bổn tiểu thư dành cho . Tên kia tôi thề nhất định đội trời chung với .

      Trải qua ngày học đầu tiên mấy tốt đẹp, Diệu Linh khuôn mặt ủ rũ lết xác về nhà. Vừa vào đến cửa, mẹ liền kéo ngồi xuống ghế hỏi han đủ chuyện nào là trường mới có tốt , thầy giáo ở đó như thế nào, thức ăn có ngon ?...v.v… Diệu Linh chỉ trả lời qua loa rồi lên phòng.

      Hừ Diệu Linh ta thèm chấp cái đồ mọn kia!

      Hôm sau Diệu Linh đến trường với tâm trạng mấy vui vẻ. Tại vì cái thời khóa biểu ghi lù lù 2 tiết toán thế có khác nào double kill, lại còn chuyện hôm qua… là… nghĩ đến là thêm tức.

      Ly Ước thấy bạn mình mặt sát thủ bước vào lớp lại ngao ngán thở dài, tâm trạng thế này khéo lại biến thành chỗ cho Diệu Linh phát hỏa mất.

      Hai tiết học đầu tiên trôi qua yên ổn, đến tiết Toán Diệu Linh thầm than “Trời ơi con hận môn toán”

      than vãn rất chi là nhiệt tình, trong lớp đột nhiên xì xào náo nhiệt hẳn lên. Nguyên nhân là cái con người rất là đẹp trai đứng trước cửa lớp kia. Nghe mấy bà tám trong lớp thầm to ra là đàn lớp , là phó chủ tịch hội học sinh. À tên ta là gì ấy nhỉ Hoàng Tuấn Khải phải, người đẹp tên cũng đẹp.

      Tuấn Khải sau khi đảo lượt lớp của cất bước vào, điểm dừng chân cũng ở ngay trước chỗ ngồi của .

      “Diệu Linh chủ tịch hội hội học sinh có chuyện muốn gặp

      “Gọi em? Sao tự dưng lại gọi em lên đó? Chắc nhầm người rồi”_Cô há hốc nhìn chàng đẹp trai.

      em còn có Diệu Linh khác sao, nhanh theo tôi,chủ tịch hội học sinh muốn đợi lâu đâu”_ Khải vừa vừa đưa mắt nhìn sang Ly Ước “Cả em nữa cũng theo tôi”

      Ly Ước bây giờ còn thốn hơn cả Diệu Linh vừa nãy. Sao tự dưng lại lôi vào (Tác giả: Khải này để ý đến tiểu Ước rồi đây ^_^)

      đường Diệu Linh gạt hết tò mò ra chỗ khác vì nhờ tên hội trưởng mà chốn được 2 tiết toán mà ghét nhất, chỉ tội cho các học sinh ở lớp, ha ha haa`….

      Mải cười nỗi đau của người khác Diệu Linh để ý thấy Tuấn Khải dừng lại từ khi nào và hậu quả là đâm phải chàng đẹp trai rồi.

      “ Tiền bối, tại em cẩn thận, sao chứ?”

      sao chúng ta đến nơi rồi. Vào thôi!”

      Cả 3 người cùng bước vào phòng của hội học sinh, bạn Ly Ước từ nãy tới giờ lên tiếng khi nhìn thấy căn phòng hoành tráng “wow” lên tiếng khiến ai kia mỉm cười.

      Diệu Linh sau khi nhìn lượt và cảm than chán chê căn phòng này sau đó mới để ý đến người ngồi ung dung ghế sô pha.

      Hừ… lại đụng phải tên mặt than kia, mà ta làm gì ở đây vậy nhỉ?
      Đừng ta lại là chủ tịch hội học sinh đấy.

      đến rồi ngồi xuống ” Mã Tư Viễn nhàn nhã đưa tay chỉ cái ghế đối diện.

      gọi tôi lên đây có việc gì sao? Đừng muốn tính sổ chuyện hôm qua nha” Linh vừa ngồi xuống chiếc ghế đó liền mở miệng châm chọc.

      Tuấn Khải cùng Ly Ước cảm thấy nếu mà ra khỏi đây rất có thể tên tuổi được khắc bia xi măng vì ám khí ở đây quá mạnh, hai người hẹn mà cùng trốn khỏi căn phòng kinh hoàng ấy.

      “Tôi gọi lên đây là có chuyện muốn

      “Chuyện gì?”

      Nghe muốn gia nhập đội bóng rổ nữ của trường?”

      “Sao biết?”

      “Sao tôi biết quan trọng, quan trọng là tôi đề cử vào đội bóng của trường rồi”

      “Đề cử tôi? Sao có thể…”

      “Tin hay tùy , tóm lại mai có thể tới đó tập thử”

      sao?... À mà khoan phải tự dưng tốt bụng đề cử tôi như vậy chứ, có điều kiện gì?”

      Mã Tư Viễn nở nụ cười nủa miệng mà trong mắt bàn dân thiên hạ rất là ‘quyến rũ’, còn riêng Linh nhìn thấy chỉ muốn đấm cho ta vài phát.

      “Đương nhiên là tôi có điều kiện”

      “Điều kiện gì?

      Tư Viễn cười gian xảo rồi nhổm người qua phía .

      “Làm chân sai vặt… à đúng hơn là làm ôsin cho tôi trong vòng tháng…”

      Chap 3

      Diệu Linh kinh ngạc chỉ thiếu chút nữa là phi tới bóp chết tên Mã Tư Viễn kia

      “ Này bị sảng đúng ? Tại sao tôi phải chấp nhận làm ôsin cho ?”

      Mã Tư Viễn nhìn dáng vẻ tức giận đến đáng của Linh liền kìm được mà bật cười .

      “Vậy có sao phải biết bao nhiêu người muốn theo chân tôi còn chả được, phải được vào thẳng đội bóng rổ là mơ ước của sao? Yên tâm người tốt như tôi bạc đãi đâu.”

      Diệu Linh khinh bỉ nhìn Tư Viễn tự luyến.Bảo làm ôsin cho ta chẳng khác nào bảo bỏ lòng tự kiêu… à nhầm lòng tự tôn của mình.Nhưng ta đề cử vào đội bóng rổ rồi cũng tốt.

      Haizz… thôi chấp nhận sống chung với lũ trong 1 tháng vậy. Bất quá ta cũng hứa là làm gì với mình .

      Diệu Linh uống ngụm nước, hít hơi sâu, thẳng thắn nhìn vào mắt Tư Viễn “Được thôi tôi làm ôsin cho trong vòng 1 tháng. Chỉ đúng 1 tháng thôi"

      "Tốt lắm bắt đầu từ ngày mai hãy mua cafe cho tôi trước giờ vào lớp”Tư Viễn giao nhiệm vụ.

      Diệu Linh ngán ngẩm gật đầu, Tư Viễn thấy trở về lớp mà cứ ngồi ở ghế nhìn . Mã Tư Viễn ác ma lại muốn dở ý trêu trọc .“Xong việc rồi về lớp sao? Hay là còn muốn ngồi đây ngắm tôi đến hết buổi?”

      “ Cái đồ tự luyến nhà , ai thèm ngắm chứ.”

      Diệu Linh lúc này phải là gần như sắp bốc cháy tới nơi, chợt nhớ ra điều gì đó lại cười cười

      “Này Mã Tư Viễn cho tôi ngồi đây tới cuối tiết thôi. Tôi muốn về lớp để phải hứng chịu thần chết... À nhầm lão Minh đâu”

      “Tùy ”Tư Viễn hờ hững

      Ly Ước sau khi rời khỏi phòng hội học sinh cũng về lớp mà cứ lẽo đẽo theo sau Tuấn Khải

      Trong đầu vẫn là dấu hỏi chấm to đùng. Gọi Diệu Linh lên là vì Mã Tư Viễn còn tức chuyện hôm qua , nhưng sao Tuấn Khải lại gọi lên đây làm gì?

      “ Tiền bối sao lại gọi em lên đây làm gì? Diệu Linh là người gây chuyện đâu phải em đâu?”

      Tuấn Khải dừng lại cậu và tiểu Ước lòng vòng được lúc.

      “À là tôi sợ tên Tư Viễn kia làm gì đó quá đáng với Diệu Linh nên gọi theo để đề phòng bất trắc thôi” chẳng lẽ bây giờ lại là “Tôi chỉ buột miệng gọi tên em thôi” trả lời như vậy có mà chết à!

      Ly Ước “À” lên tiếng rồi nhờ Khải dẫn tham quan trường. muốn quay lại học môn toán đáng ghét của lão Minh dù sao tham quan trường cũng thích.

      Sáng hôm sau tâm trạng của Diệu Linh rất thoải mái. Con đường từ nhà tới trường luôn miệng hát đủ để thấy hôm nay tâm trạng ra sao.

      Vào lớp Diệu Linh khoác vai Ly Ước cười tươi.Ly Ước nhìn với ánh mắt khó hiểu. Vừa mới sáng sớm làm gì mà cười tươi như vậy chứ.

      “Linh có chuyện gì vui sao?”

      “Hả! có sao cậu lại hỏi vậy “

      có chuyện gì mà cậu lại cười tươi vậy như vậy sao?"

      “Tớ có sao?”

      Ly Ước thở dài lấy sách vở ra để chuẩn bị vào lớp học.Diệu Linh vẫn tươi cười nhưng hình như quên quên cái gì đó, thôi kệ sắp vào học rồi.

      Giờ nghỉ trưa Diệu Linh xuống nhà ăn mình, vì Ly Ước thối tha được người khác mời ăn cơm rồi nên bỏ rơi lại.

      Đoạn đường ngắn ngủi từ lớp xuống nhà ăn mà hóng được đủ thứ. Nào là bạn A bị bạn trai đá, bạn C đánh nhau với bạn D, nào là Mã Tư Viễn đẹp trai... đủ thứ trời dưới đất.

      Mã..Mã Tư Viễn.

      Diệu Linh nhớ là phải mua cafe cho người nào đó vậy mà cứ thản nhiên như có gì xảy ra. nghĩ mình cần phải bồi bổ thêm trí nhớ thôi.

      Vừa nhắc đến thấy người Tư Viễn ung dung tiến vào nhà ăn. thấy ta rất đẹp trai đúng chất nam thần. Người đẹp trai như vậy, bất quá tinh thần tự luyến của ta càng cao.

      Diệu Linh lấy thức ăn nhanh rồi tìm chỗ ngồi, tránh ta càng lâu càng tốt.

      Hành động của Diệu Linh lọt vào mắt Tư Viễn. Ánh mắt thâm trầm hướng về phía .

      "Diệu Linh"

      Nghe ai đó gọi tên mình Linh theo phản xạ quay đầu lại. Nhìn thấy ác ma hối hận tại sao lúc đó thẳng luôn .

      "Chào hội trưởng Mã gọi tôi có việc gì?"

      Viễn nhìn bộ dạng người trước mặt mà người như bốc hỏa. ta là cố tình hay giả ngốc đây chứ.

      "Sáng nay hoàn thành nhiệm vụ của mình. Lát tôi có chuyện muốn hẹn gặp ở phòng hội học sinh."

      rồi Viễn lạnh lùng quay chân bước .Diệu Linh từ nãy tới giờ vẫn đơ như khúc gỗ, tim đập thình thịch.

      "Phải nhịn chỉ tháng thôi. Diệu Linh mày phải nhịn" Diệu Linh tự nhủ.


      Đến phòng hội học sinh ló đầu vào thấy Viễn ngồi ở bàn chủ tịch. đắn đo có nên vào hay Mã Tư Viễn nhìn chằm chằm . là muốn dọa người quá mà.

      " bảo có chuyện muốn với tôi?"

      "Ngày mai đến ngay CLB bóng rổ luyện tập !"

      " sao?" Diệu Linh mặt mũi hớn hở.

      "Phải giờ về lớp của mình " Viễn vẫn lạnh lùng nhìn

      Diệu Linh gì chỉ cười cười rồi ra ngoài.Đến cửa tiếng người kia khiến rét mà run....

      " Ngày mai mà còn hoàn thành nhiệm vụ đừng trách tôi quá đáng!"

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chap 4

      Hôm sau theo sắp xếp của Mã Tư Viễn, sau giờ học Diệu Linh vội chạy đến CLB bóng rổ.

      ta hề đùa, được tham gia vào CLB, hơn nữa nếu chơi tốt có thể được vào đội hình thi đấu chính thức.

      Buổi tập đầu tiên khá suôn sẻ, kĩ thuật chơi bóng của Diệu Linh rất tốt huấn luyện viên rất hài lòng về . Ông rất có tiềm năng, sau này cần chăm chỉ luyện tập.

      Kết thúc buổi tập, Diệu Linh khoác balo vui vẻ về. Vừa đến cổng thấy bóng dáng quen thuộc đứng đó.

      Mã Tư Viễn đứng tựa người vào cổng trường. Ánh mặt trời lúc hoàng hôn chiếu xuống khiến cho càng toát lên vẻ đẹp đến ngạt thở.

      Diệu Linh ngẩn người, lúc sau khôi phục tinh thần chậm rãi tiến về phía Viễn.

      “Hội trưởng Mã! chưa về sao?”

      “Tôi đợi !” Nghe câu trả lời của khiến Diệu Linh ngạc nhiên và có cái gì đó vui vui, chả hiểu sao tim cứ đập thình thịch.

      Ác ma khi lại đợi

      “Đợi tôi? lại định sai vặt tôi việc gì sao? Woa, là…..tha cho tôi , đợi đến mai hãy sai vặt tôi được sao? Có biết tôi phải tập bóng mệt lắm ….”

      “Tôi có bắt làm việc gì sao?” Nghe ngừng nghỉ, thế lại còn nghĩ xấu cho mình. Mã Tư Viễn tức xì khói liền ngắt lời .

      Diệu Linh thấy Tư Viễn vậy lập tức im lặng. Lại bày ra bộ mặt khó hiểu. sai vặt ta đợi làm gì vậy a.

      “Tôi chỉ muốn hỏi xem buổi tập hôm nay như nào thôi”_Tư Viễn nhìn biểu cảm của người kia liền giải thích.

      Diệu Linh gật gù “à” cái sau đó liền cùng rời khỏi trường. ra nhà cùng đường với nhà nha.

      đường về thao thao bất tuyệt kể cho về buổi tập. Đến khi về đến nhà lúc nào hay, cứ như người mà hôm qua còn căm ghét phải Tư Viễn vậy!

      Đến khi tạm biệt vào nhà Mã Tư Viên mới rời . Dường như biết, nhà của người nào đó nằm ở hướng ngược lại…

      Buổi tối. Diệu Linh sau khi tắm xong lau khô tóc liền nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên.

      Là số lạ!

      Diệu Linh mở tin nhắn ra đọc, đọc xong tin nhắn mặt mũi đỏ bừng. phải do vừa tắm xong đâu nha, là tức là tức đó….

      “Này ôsin, mai nhớ mua cafe cho tôi. Tôi thích phải đợi đâu!” Người nhắn tin ai khác ngoài Viễn đẹp trai, gọi là ôsin ta chịu được sao.Mà sao ta lại có số của nhỉ?

      Diệu Linh thắc mắc chuyện tại sao lại có số của mình, lập tức nhắn tin lại.

      cần phải nhắc, tôi tự khác biết làm. Mà sao biết số của tôi”

      Tin nhắn vừa gửi lâu rất nhanh có hồi .

      “Chỉ là tôi lấy số từ người quen. Sao, có chuyện cấm được lấy số để liên lạc với ôsin của mình à.” Lấy được số của cũng hẳn là khó. Tất cả những gì làm là kêu Khải hỏi Ly Ước.

      Diệu Linh cảm thấy nếu còn nhắn nữa chính bị tức chết liền ném điện thoại sang bên, thư thái lên giường ngủ.

      Mã Tư Viễn bên này chờ mãi thấy trả lời có chút buồn cười. vậy ngày nào cũng nhắn tin làm phiền .

      Diệu Linh, tôi xem em làm được gì….


      Mấy ngày sau Diệu Linh cảm thấy rất nhàm chán. Cả sáng cả chiều đều phải học lớp. Sau giờ học lại tập bóng rổ.

      Lại còn cái tên đáng ghét kia cứ tối lại nhắn tin đến khi tức thôi. Phải nhịn, phải nhịn a….

      Thoáng cái hai tuần trôi qua kể từ cái ngày làm ôsin cho Viễn. là ôsin có hơi quá, thực ra cũng chỉ mua cafe, thỉnh thoảng lợi dụng việc ta sai vặt mà trốn tiết toán.

      Hôm nay chủ nhiệm thông báo, sắp tới có kì thi chọn HSG thành phố. Lần này đội tuyển tách khỏi lớp để ôn tập, những môn học khác hoàn toàn được miễn.

      Diệu Linh nghe tên mình trong danh sách liền cười tươi như hoa, thế còn quay sang cười nỗi đau khổ của Ly Ước nhìn người kia cười nhạo mình, khinh bỉ lườm cái. Ta đây chính là cần được miễn như nhà ngươi .

      Cái chính là trong đợt ôn tập này lại được chơi bóng rổ

      Tối đến sau khi học bài xong, Diệu Linh lại nhận được tin nhắn củaMã Tư Viễn. “Em làm gì?”

      Tin nhắn quen thuộc mà hầu như tối nào ta cũng nhắn cho .

      Diệu Linh cười, tay nhắn lại như thói quen. “Tôi vừa học xong, hội trưởng Mã , học bài sao?”

      “Tôi cũng vừa học xong.” Diệu Linh gật gật, hớn hở kể chuyện sáng nay cho Mã Tư Viễn. “Hội trưởng Mã, tôi kể cho nghe hôm nay tôi chính thức ôn thi theo đội tuyển a”

      Mã Tư Viễn nhìn tin nhắn của có chút hài lòng.

      phải vui vì được vào đội tuyển chỉ là tuần tách lớp ôn thi đồng nghĩa với việc được gặp trong vòng tuần.

      “Chúc mừng . Muộn rồi, ngủ ngon” Diệu Linh đọc tin nhắn của Viễn tự nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp, môi cũng bất giác mà cong lên tạo thành nụ cười .

      “Hội trưởng Mã, ngủ ngon.”

      Mã Tư Viễn! Thực ra đáng ghét như tôi tưởng!

      Chap 5


      Thoáng cái trôi qua tuần. Vì bận ôn thi nên Viễn thường xuyên gặp , tối đến cũng thể nhắn tin làm phiền .

      Trong lòng nhớ người ta đến phát điên. thừa nhận từ cái sau cái ngày làm đổ thức ăn lên người , cho Tuấn Khải điều tra về chút có cảm tình với rồi.

      Làm ôsin chỉ là cái cớ để thường xuyên được gặp thôi.

      Thế nhưng qua tuần này, thời hạn ôsin chỉ còn đúng tuần, vậy Diệu Linh còn đếm xỉa gì đến nữa.

      được…

      Chiến dịch cưa đổ tiểu bảo bối chính thức bắt đầu…

      Phải đánh nhanh thắng nhanh…
      ____

      Tối…

      Diệu Linh xem lại những kiến thức mà mình ôn, chuẩn bị tốt để mai ra chiến trường …à nhầm chuẩn bị tốt để mai thi.

      Kì thi này rất quan trọng, cả bạn học đến các thầy ở lớp,ngay cả bố mẹ cũng đều kì vọng đặt niềm tin vào . Sau khi sửa soạn xong, Linh leo lên giường chuẩn bị ngủ.

      mở điện thoại ra, có phải đến chục tin nhắn của bạn học chúc thi tốt.

      Wow ngay cả Hoàng tiền bối cũng nhắn tin à, nhưng mà ấy tiết kiệm lời vậy sao, chả bù cho Tiểu Ước chút nào.

      Diệu Linh đọc hết tất cả tin nhắn, mỉm cười vui vẻ.

      Nhưng mà có hơi thiếu thiếu, chỉ là đọc hết tin nhắn rồi vẫn thấy ai kia nhắn tin.

      Diệu Linh có hơi hụt hẫng, chả hiểu sao có chút chờ đợi lời chúc của người nào đó.

      Quên , cái chính là phải ngủ sớm để mai còn có tinh thần thoải mái để làm bài tốt a~.
      ______

      Sáng hôm sau, Diệu Linh chuẩn bị đến trường thi. mở điện thoại ra mới phát tin nhắn:

      “Linh nhi, bình tĩnh tự tin làm bài tốt, chúc em thi tốt ^_^

      Diệu Linh đọc xong cười tươi, cái gì mà Linh nhi?

      Mã Tư Viễn hôm nay bị sao vậy chứ?

      suy nghĩ gì thêm, Diệu Linh tung tăng khoác cặp ra ngoài.

      Ây da Linh nhi, người ta cũng đâu có quên mất ngươi!
      _____

      Mã Tư Viễn ở trong phòng của Hội học sinh cũng đứng ngồi yên, lại lại làm Tuấn Khải ngồi đó cũng phải hoa cả mắt.

      “Mã Tư Viễn, lo cho người ta như vậy sao đến đó trực tiếp hỏi thăm người ta”
      Nghe Khải cũng đúng, Viễn suy nghĩ gì thêm, cầm lấy áo khoác phi ra ngoài với tốc độ ánh sáng.

      Trước khi còn nghe Tuấn Khải phán câu.

      “Chỉ là thi chứ có phải đánh trận đâu mà cứ xoắn hết cả lên!"

      Hoàng thiếu, cậu phán như thánh rồi.
      _____

      Diệu Linh ra khỏi phòng thi cũng mấy vui vẻ. Lần này làm bài được như mong đợi.

      Mải suy nghĩ, để ý đến Tư Viễn đợi mình ở cổng trường.

      Đến khi giữ lấy tay mới ngẩng mặt lên.

      Nhìn người trước mặt vui Mã Tư Viễn có chút đau lòng.

      sao. Còn nhiều kì thi khác mà đúng ?”

      Diệu Linh mắt rưng rưng gật đầu.

      “Nhưng mà tôi làm cho mọi người thất vọng”

      ai thất vọng cả, chẳng phải cố hết sức mình rồi sao. Chúng ta về thôi!”

      Tư Viễn nắm tay kéo .

      Diệu Linh đột nhiên bị nắm tay kéo có phần ngạc nhiên nhưng cũng phản kháng cứ thế để cho nắm tay mình kéo .
      _____

      Về đến nhà D.Linh thẳng lên phòng. Thôi ngủ giấc mai còn buồn nữa.
      _____

      Tối đến như mọi ngày lại nhận được tin nhắn từ Viễn.

      làm gì?”

      “À, tôi chỉ ngồi thôi. làm gì hội trưởng Mã?”

      “Cũng cũng có việc gì làm. vẫn còn buồn sao?”



      chứ?”

      mà. Hội trưởng Mã, tin tôi sao?”

      “Rồi rồi. Mà cứ gọi tôi là hội trưởng Mã như vậy sao.”
      tôi phải gọi là gì a :-/

      “Gọi Viễn ca là được”

      Diệu Linh hết nổi người này. Cái gì cũng phải theo ý ta.

      “Được được, từ giờ gọi là Viễn ca được chưa! ”

      Viễn mỉm cười, vứt điện thoại sang bên. Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Diệu Linh đợi mãi thấy ta trả lời đâm ra có chút bực mình.

      Viễn bát đản, ghét được.
      .....

      Sáng hôm sau, Diệu Linh tạm biệt mẹ, sách cặp ra ngoài.

      Ra đến cửa trố mắt ngạc nhiên.

      Mã Tư Viễn O_O ta làm gì ở đây?



      Chap 6


      Diệu Linh trông thấy Tư Viễn đứng ở cổng cứ như nhìn thấy quái nhân phương nào. ta làm gì ở đây ?

      Linh từ từ ra cổng đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Viễn

      “Hội trưởng Mã, sáng sớm sao lại đứng trước cửa nhà tôi?”

      “Tôi bảo em gọi tôi là gì?” (Tác giả:Em rồi kìa bà con ơi!)

      “Ơ! Viễn ca” Linh cúi mặt xuống lí nhí .

      Viễn mỉm cười rất chi là hài lòng nhìn , nụ cười đó vô tình lọt vào mắt khiến hơi ngẩn ra lát.

      “Tôi tiện đường nên qua đợi em cùng !”

      Linh thầm than trong lòng: trời hôm nay chắc chắn có vấn đề về thời tiết nên mang ô theo đề phòng hơn...

      Cả hai gì nhiều, cùng nhau bước bộ đến trường.


      Vừa vào tới lớp, Linh nhận ngay thấy ánh mắt quái dị của Tiểu Ước“Diệu Linh, cậu và nam thần có quan hệ gì vậy?”

      “Chẳng có quan hệ, chẳng qua là quan hệ chủ tớ trong vòng 1 tháng thôi!” Linh ngây thơ trả lời.

      “ Mà cậu bị người ta bỏ bùa hay sao mà suốt ngày cứ nam thần với chả nam thần.”Linh Nhi nhăn mặt rất ưa là đáng .

      Ly Ước thấy vậy lại trêu.
      “Tớ gọi ấy là nam thần sao? Ghen à?” rồi Tiểu Ước huých vai cái.

      Sau khi nghe Tiểu Ước nhà ta vậy mặt đỏ lên, liền chối bay chối biến.

      “Ghen cái gì? Điên à…”

      “Linh, khai mau , hai người thích nhau phải ?”.

      Vừa dứt lời Tiểu Ước lập tức nhận ngay chiếc giầy vào bụng.

      “Ai thích ai? Cậu đừng có mà bậy. Chỉ là tiền bối hậu bối thôi.” Linh nhìn Ước bằng con mắt của sát thủ rồi phủi phủi giầy.

      có gì sao tối nào cũng nhắn tin cho nhau . Lại còn nhắn nhắn lại nữa chứ.” Tiểu ước xoa cái bụng xấu số của mình rồi .

      “Trần Ly Ước cậu dám xem trộm tin nhắn của tớ.”

      phải là do Hoàng tiền bối cho tớ biết, mình đấy.” Ly Ước bé sợ hãi nhìn bạn thân đề cao cảnh giác. Con thỏ hiền đâu rồi mà giờ lại trở thành con quỷ thế này.

      Cuộc trò chuyện của 2 đứa phải dừng lại khi tiếng chuông vào lớp rung lên.(hai cái mồm to như 2 cái loa phát thanh này cãi nhau to thế mọi người trong lớp nghe hết rồi còn đâu).

      Tại CLB bóng rổ nam

      “Mọi người chưa tập sao?” Viễn đưa ánh mắt của mình về phía ngồi chỗ ghế ngồi ở khán đài.

      “Đợi cậu đấy.” người lên tiếng.

      Mã Tư Viễn.chơi rất giỏi, di chuyển nhàng nhưng rất nhanh. Còn phải , kĩ thuật ném rổ ba điểm khỏi bàn, hầu như những quả ném đa số đều vào rổ.

      Diệu Linh sau hồi quan sát liền trầm trồ khen ngợi. Mã Tư Viễn…. ta còn gì giỏi ?

      Diệu Linh sau khi xem mọi người trong CLB tập xong liền rời khỏi sân bóng, ra đến cổng trường mới phát mình bỏ quên điện thoại ở băng ghế liền quay lại.

      thấy Viễn đứng chuyện với tiền bối Khải. Hai người họ đứng sát nhau nha, môi của tiền bối Khải lại còn chảy máu kìa. Hai người họ vừa…..

      Thấy quay lại, cả hai người họ quay qua nhìn . Linh Nhi cười cười, mặt đỏ lên vừa vừa thanh minh.

      “Em chỉ quay lại để lấy điện thoại thôi. có ý gì đâu, hai người cứ tiếp tục, cần để ý đến em” rồi vội vàng cắm đầu cắm cổ chạy mất.

      Với đứa có chút hủ nữ như nó trong tình huống này đỏ mặt mới là lạ.

      Linh về đến nhà mà mặt vẫn chưa hết đỏ. Hai người họ đường đường ở chỗ công cộng mà hôn nhau đến chảy cả máu ngờ 2 người họ lại là gayyyy…

      Mà chẳng phải Hoàng tiền bối( Khải ) thích Ly Ước sao? Câu hỏi đó vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu .Tối đến Diệu Linh lượn lờ Facebook, chợt cửa sổ chat ra.

      Là Tư Viễn.

      “Làm gì đó ?” Câu đầu tiên bắt đầu cuộc chuyện giữa hai người hàng ngày.

      “Tôi xem MV thôi?”

      “MV?” Vương Tuấn Khải rất nhanh trả lời lại.

      “MV ca nhạc mới ra của BIGBANG đó, hay quá mà [mặt cười]”

      Tư Viễn vẻ mặt xa xầm . Lần nào cũng thế, Linh phải ít nhất hai ba câu về cái nhóm BIG..gì gì đó. cũng đâu thua kém gì mấy người kia đâu!

      “Mà sao hôm nay lại vội vàng chạy ? Tôi đâu có giết đâu mà chạy như chạy nạn vậy?”

      Linh thấy đến chuyện này như vớ được vàng, hớn hở ngồi gõ bàn phím.( Hủ mà nị)

      “Viễn ca, hai người hôn nhau kiểu gì mà lại để Hoàng tiền bối chảy máu được vậy?”

      Tư Viễn đọc những dòng tin nhắn kia xong chính thức bùng nổ, chỉ thiếu chút chạy thẳng tới nhà của bóp chết thôi. Nha đầu kia dám hiểu lầm với Khải. Cái tên đó có cho tiền tỷ đây cũng cần.

      “Tôi với cậu ấy như nghĩ đâu” mặt đen hơn đít nồi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh trả lời tin nhắn của

      “Có đó. Tôi thấy đáng tin chút nào.”

      “Tôi bảo phải là phải, đừng nhiều chuyện” giận dữ chỉ biết trút giận vào cái bàn phím máy tính.

      Linh bị là nhiều chuyện liền “cảm thấy tức giận”.

      cần phải chối, có ai trách gì đâu”

      “Đừng thử lòng kiên nhẫn của tôi” Viễn ở trước màn hình máy tính tay gõ bùm bụp vào bàn phím để chút giận (Tác giả:Trời,cẩn thận hỏng bàn phím!)

      Linh nhà ta cũng phải vừa, gõ cái bàn phím cảm tưởng sắp tan nát đến nơi.

      “Tôi cứ , làm gì được tôi!”

      Khoảng 5 phút sau trả lời tin nhắn của . “Còn nữa tôi hôn chết em”

      Sau khi đọc xong tin nhắn liền tắt máy tính lên giường đắp chăn ngủ thẳng mạch.









      Chap 7

      Sáng sớm Viễn lại đợi Linh trước cổng nhà để cùng học. Nhưng hôm nay đúng là nhọ cho rồi, Diệu Linh vì cái tin nhắn chết tiệt tối qua gửi cho mà sáng nay học từ sớm rồi, báo hại xém muộn học.

      Trong lớp Linh cứ ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ. Ly Ước ngồi cạnh thấy vậy liền huých vai :

      "Mày sao thế?" Ly Ước đủ cho 2 người nghe (bởi đây là trong giờ học nên phải thôi )

      "Hả? À có gì, có gì." Linh vội vàng xua tay phủ nhận.

      Bỗng nhớ ra chuyện gì đó liền thay đổi sắc mặt.

      " Tao kể mày nghe 1 tin động trời nhé."

      " Ừm, kể " Ly Ước thờ ơ .

      "Chiều qua sau khi xem ...bla bla bla... tao quay lại lấy túi xách thấy 2 người họ hôn nhau, mày xem đó có coi là chuyện động trời ?"

      Linh kể xong quay qua Ly Ước hỏi thấy con bạn mình mặt đỏ tới mang tai cau mày hỏi.

      " Sao vậy?"

      " ra Khải tiền bối là do tao cắn" Ly Ước lí nhí trả lời.

      Linh hóa đá vài giây rồi đứng phắt dậy hét lên" Khải tiền bối là do mày cắn?"

      " Rắc!!!" Lão Minh nhìn chúng nó bằng ánh mắt "sát thủ nhìn con mồi", tay còn cầm viên phấn bị bóp vụn ( chà thầy già rồi mà sức còn giai quá )

      " Trần Ly Ước, Trương Diệu Linh ra ngoài xách nước chạy 10 vòng sân cho tôi" Thầy Minh tức giận hét lên, vài hạt bụi rơi từ trần nhà xuống khiến đám học sinh trong lớp cũng phải hãi hùng.

      ~~~~~~~~~~

      Sau khi chạy được 6-7 vòng Diệu Linh lại bắt đầu tra hỏi" Ly Ước! cậu mau, tại sao lại cắn Khải ca ca bị thương hả"

      " Mình ! Cậu tự mà hỏi ấy." Ly Ước mặt đỏ như trái cà chua rồi chạy nhanh hơn.

      " Cậu mà còn , mình đem chuyện này kể cho các Fan của Khải ca nghe! " Linh hùng hổ cao giọng đe dọa.

      Ly Ước ngay lập tức dừng lại kéo ngồi bệt xuống đất hốt hoảng .

      "Mình khai là được chứ gì."

      "Vậy mau " Linh dục ( ép người quá đáng)

      " tại ấy hôn mình bất ngờ quá nên mình sợ rồi cắn phải ấy thôi mà." giọng Ly Ước càng càng .

      " Sau đó sao?" Diệu Linh hỏi

      " Sau đó... sau đó mình bỏ chạy"

      "Cậu cắn người ta xong liền bỏ chạy sao? Sao hỏi người ta xem có đau hay , cậu đúng là đại ngốc mà" Linh nghe Tiểu Ước xong liền nhào tới túm cổ mà ra sức lắc.(nhìn muốn gãy cổ quá).

      "Ặc...ặc...Linh! Linh! Bỏ tớ ra, tắc thở rồi."

      Diệu Linh bây giờ mới dừng lại bồi thêm câu"Trần Ly Ước! bỏ đại tỷ ta đây trong thời kì tu luyện( trong thời gian Linh ôn thi học sinh giỏi) đơn lẻ loi 1 mình mà có bạn trai sao. thế còn là Khải ca ca nữ chứ. Chặc chặc. quá tham rồi đó."

      Ly Ước huých vào vai cái đau rồi cầm 2 xô nước chạy tiếp.Diệu Linh thấy vậy cũng xách 2 xô nước chạy theo Ly Ước và tiếp tục trêu nó.Dáng vẻ cười đùa của 2 người được thu hết vào tầm mắt của người nào đó.

      "Tư Viễn, cậu lo mà dạy dỗ lại tiểu bảo bối của cậu ,dám bắt nạt tiểu Ước của tôi đúng là muốn sống mà"

      Tin nhắn vừa gửi Tuấn Khải nhếch môi cười rồi xuống sân trường.

      Ly ước chạy thêm 3 vòng nữa liền đứng yên chỗ thở ra hơi.Bỗng 2 xô nước nặng nề ở tay biến mất,mà thay vào đó Khải cầm 2 xô nước ấy đặt xuống đất.

      " theo " chưa để phản ứng gì Khải kéo vọt để lại Diệu linh vẫn ngơ ngác biết gì.đến khi hai người họ khuất mới bừng tỉnh.

      "Hai người có trái tim hay sao,để lại ta 'liễu yếu đào tơ'chạy nốt mấy vóng đúng là đồ ác ma".Diệu linh chạy nốt mấy vòng sân trong uất ức nặng nề.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chap 8


      Thời hạn Diệu Linh làm ôsin cho Viễn chỉ còn vài ngày nên Viễn ca của chúng ta bây giờ phải vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào để tiếp tục được gặp thường xuyên. Còn Diệu Linh giờ còn phải lon ton chạy mua caffe mang lên phòng của Hội học sinh cho Viễn. Mở cửa vào, thấy Tư Viễn trầm tư xuy nghĩ gì đó nên muốn làm phiền . Đặt cốc caffe lên bàn xoay người ra cửa giọng của Tư Viễn cất lên.

      - Đứng lại đó!_ Tư Viễn hồi nãy suy nghĩ kế hoạch thấy Diệu Linh bước vào.

      - Hội trưởng Viễn, có việc gì cần hỏi tôi sao? quay người lại hơi nghiêng đầu nhìn .

      rời khỏi chiếc ghế hội trưởng, sải bước tới phía . Bất chợt kéo vào lòng ôm “ trọn gói ”. Diệu Linh hơi ngạc nhiên trước hành động thân mật này của , toan đẩy ra giọng khàn khàn lại cất lên.

      - Để yên như vậy lúc thôi!

      - Hội…hội trưởng Mã, làm cái gì vậy?

      - Ôm em!_ Mã Tư Viễn thản nhiên trả lời.

      - bị ốm sao?

      - Vì nhớ em nên tôi mới bị ốm.

      Diệu Linh im lặng cũng phản kháng, thế mặt còn đỏ lên. Mấy phút sau Tư Viễn mới buông ra. Diệu Linh nhìn , môi mấp máy định gì đó. Tư Viễn sợ vì hành động vừa nãy của làm khó chịu, định lên tiếng giải thích Diệu Linh chạy như bay ra ngoài, thế vừa chạy vừa la “ xong rồi, trễ giờ rồi. Ôi tiết toán! Con ăn ở tốt, sao ông trời lại nỡ đối xử với con như vậy!!!"

      ra sợ trễ giờ học, vậy mà cứ tưởng phản ứng dữ dội lắm. Kiểu này phải cưa từ từ thôi.

      có ai từng khi vào tầm ngắm của lão Minh bị bắn chứ bao giờ thoát được hay chưa nhỉ?

      được kiểm chứng khi Diệu Linh lại làm bạn với xô nước dưới sân trường cũng do ai kia mà vào muộn.

      Mã Tư Viễn, là đồ mặt than!

      Dưới sân trường thầm chửi rủa Viễn ca là tên mặt than, chửi rủa rất hăng say bỗng tiếng của ai kia làm suýt rớt tim ra ngoài.

      - Tại sao còn chưa vào lớp?_ Tư Viễn ung dung ngồi chiếc ghế tại sân thể dục nhìn , khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười đẹp mê lòng người.

      - phải “nhờ phước” của nên tôi mới phải đứng đây với cái xô nước chết tiệt này sao!_ Diệu Linh còn tặng ánh mắt “ hết sức trìu mến ”.

      - Hồi nãy tôi với thầy Minh rằng tôi có chuyện muốn nhờ em giúp nên em mới tới trễ, còn bây giờ thầy nhờ tôi kêu em vô lớp kìa. rồi chỉ tay về phía lớp học của , nơi mà Lão Minh đứng trước cửa lớp nhìn 2 người.

      Ngay lập tức quay lại nhìn bằng ánh mắt cún con, đáng đến cùng cực khiến người kia như muốn bủn rủn chân tay. - Cảm ơn nha Hội Trưởng Mã. Diệu Linh cười tươi như ánh nắng mặt trời nhìn Viễn đầy cảm kích.

      - Em vừa gọi tôi là gì?

      - Hội tr…à Viễn Ca. Dù sao cũng cảm ơn giúp tôi vài câu .Sau đó lon ton chạy lên lớp để lại Mã Tư Viễn cứ ngơ ngơ đơ đơ vì ngắm .

      --- ------ ----

      Tối đến, như thường lệ tiếng điện thoại của Diệu Linh lại vang lên. xem cũng biết là ai nhắn tin đến. Diệu Linh vui vẻ đọc tin nhắn.

      - làm gì đó?" Viễn mặt than này hỏi kiểu khác được sao?" _ nghĩ

      - Học bài. Diệu Linh chỉ trả lời vỏn vẹn hai từ ngắn ngủi.

      - Em cũng học bài sao?

      - Sao ? Mã Tư Viễn, nghĩ ai cũng lười như chắc.

      - Tôi lười?

      - Đúng thế!

      - Được! Tôi lười! Nhưng cũng là do em mà ra cả._ Viễn lại nổi hứng muốn trêu chọc .

      -Cái gì mà do tôi?_ Diệu Linh nhăn may trả lời tin nhắn. Sao ta lại đổ lỗi cho mình?

      - do tôi học từ em.

      -Xin lỗi, tôi đây rất chăm chỉ. hề lười như !

      - Em đừng tưởng tôi biết. Ở lớp em nằm trong top ba “những thành phần bao giờ làm bài tập về nhà” Diệu Linh mắt chữ O miệng chữ A nhìn điện thoại. Sao ta biết?

      - đừng láo. Ai bảo với thế?

      - Chẳng phải thế sao?

      - phải!

      - Đừng chối, mẹ tôi bảo dối là hư._ Tư Viễn mỉm cười. Trêu rất thú vị.

      - Biến !Đừng chuyện với tôi nữa.

      - Rồi rồi, thế nữa. Cũng muộn rồi, em nên ngủ sớm . Ngủ ngon.

      Diệu Linh đọc tin nhắn xong chỉ “xì” cái, thèm trả lời lại. Trực tiếp đắp chăn ngủ.

      --- ------ ------

      Hôm sau đến lớp, Diệu Linh thấy mọi người bàn luận cái gì đấy. Hình như là có ai chuyển vào lớp phải.

      chủ nhiệm bước vào, cả lớp im lặng nhìn người đứng bảng. Riêng Linh vẫn gục mặt xuống bàn.

      “Do để củng cố kiến thức để làm nền tảng sau này thi đại học nên 2 trò Mã Tư Viễn và Hoàng Tuấn Khải học cùng với lớp ta hai tháng để ôn lại kiến thức.”

      Lời giáo vừa dứt, Diệu Linh ngẩng mặt lên, tin những lời giáo vừa .

      Mã Tư Viễn học cùng với , thế còn có tiền bối Khải nữa… quả này chết chắc, còn Ly Ước chắc là hạnh phúc lắm đây.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chap 9


      Mã Tư Viễn, Hoàng Tuấn Khải hai em xuống chỗ kia ngồi . chủ nhiệm chỉ tay về chiếc bàn còn trống bên cạnh Diệu Linh.

      Hai người gật đầu lễ phép, trở về chỗ ngồi của mình. Mã Tư Viễn sau khi yên vị ngồi xuống chỗ của mình liền nhìn cười cười đầy ý.

      --- ---

      Hết tiết , Diệu Linh thở hắt cái quay sang bên cạnh thấy Tư Viễn nhìn mình chằm chú.

      - À Viễn ca! Sao lại vào đây học?

      - Vừa nãy giáo , em nghe gì sao?

      Diệu Linh giả vờ lắc đầu. Mã Tư Viễn đứng dậy, nhoài người về phía thầm.

      - Tôi đến là để học với em.

      Diệu Linh mặt đỏ lên, vội vàng chạy ra ngoài, để ý Ly Ước ngồi bên cạnh cùng Tuấn Khải cười trộm.

      Vừa xuống tới sân bóng Linh ngồi thừ ra 1 chỗ suy nghĩ.

      Mã Tư Viễn là đồ mặt than.

      Cái gì mà chuyển xuống lớp để ôn lại kiến thức chứ, đúng là ngụy biện. Đường đường là hội trưởng của hội học sinh, IQ cao ngất ngưởng làm gì có chuyện chuyển xuống lớp để ôn lại kiến thức. Có mà muốn hành cái xác này của có.

      Haizz....

      đến loạn óc mất thôi.

      Đột nhiên!

      Binh!!!

      Ắc, đau quá, đau ứa nước mắt thôi!

      ngồi suy nghĩ linh tinh, đột nhiên cảm thấy có vật tròn xoe, nhưng lại cưng cứng đập vào đầu mình, kịp phản ứng, liền té chúi nhủi người về phía trước.

      Lại cảm thấy có "cặp giò" từ phía sau tiến lại.

      bàn tay trắng trẻo, thanh tú từ từ hạ xuống lượm cái vật tròn tròn cam cam lăn lông lốc trước mặt.

      trái bóng rổ?

      mất mặt quá , chỉ có trái bóng cỏn con như vậy, hà cớ gì lại té đập mặt xuống đất cách hoành tráng như thế chứ?

      Tuy nhiên, chẳng hiểu sao vẫn lười biếng nằm yên.

      Chắc là do bất ngờ.

      - có mau đứng lên ? Hay định nằm đây ăn vạ sao?

      giọng lạnh lùng vang lên ngay phía đầu làm Linh giật nảy mình, vội vội vàng vàng đứng thẳng người dậy, phủi phủi quần áo.

      Thủ phạm ném bóng vào đầu là đây ư? thằng nhóc non choèn choẹt, mặt búng ra sữa? Tuy nhiên, đôi mắt tối màu điềm đạm cùng mái tóc mềm mại lại rất nổi bật.

      Nhưng đó là khuôn mặt, còn chiều cao

      Oh!My god!

      Trông cứ như là ông khổng lồ bị chậm phát triển vậy.

      - Ê bà già, nhìn cái gì mà nhìn? Vẫn cái giọng hách dịch đó.

      Tôi muốn bốc hỏa!

      - Đồ ranh con láo toét, chẳng chẳng rằng ném bóng vào đầu bổn nương, còn lên cái giọng nhừa nhựa chết bầm đó, muốn chết à?

      - Được, vậy xin hỏi, chúng ta đứng ở đâu? "Ranh con" vẫn điềm đạm hỏi.

      - Ờ … ở cột bóng rổ…! Diệu Linh chột dạ gãi gãi đầu.

      - Vậy thưa nương, kẻ hèn này chơi bóng rổ ở cột bóng rổ, thù lù ngồi đống ở đó, bóng rơi trúng đầu, tôi chưa mắng cái tội làm tôi mất tập trung là may mắn lắm rồi đấy, vậy còn làm bẩn bóng của tôi nữa!_ tuôn tràng như súng liên thanh.

      Sau đó, “ranh con” rút khăn mùi xoa ra lau lau quả bóng.

      ~ Lau lau~

      ~ Vẫn tiếp tục lau ~

      ~ Sau đó vẫn tiếp tục lau lau~

      Diệu Linh : “….”

      Đúng lúc đó, chuông hết giờ chơi reng lên cách hồn nhiên.

      giận đỏ mặt nhưng thể làm gì được, bèn ném lại cho kẻ đó cái liếc sắc hơn dao cạo, rồi hớt hải phóng thẳng lên lớp.

      ------

      Trương Thiên Dương, tay vẫn ôm trái bóng rổ, đứng chôn chân mỉm cười nhìn theo.

      Ban đầu, buồn bã ném bóng rổ mình dưới sân thấy có sinh vật ngộ nghĩnh lóc chóc lượn lại phía sau cột, sau đó gần như ngồi phịch xuống lẩm bẩm, vẻ mặt hoảng sợ như chú gián bị bắt nạt. (Tác giả: Đại ca, tìm được so sánh nào hợp vệ sinh hơn à?)

      Thế là quyết định trêu chọc nhóc gián kì lạ đó, ném cho ta quả bay chóc vào đầu.

      Ai ngờ, ta nằm lăn quay dưới đất.

      phải chứ, đâu cố tình ném mạnh đến thế?

      Thiên Dương lo lắng chạy lại, phát ta vẫn còn mở mắt thao láo, cả người xây xát tẹo nào, nhưng lại đờ đẫn nằm đó như bị trúng tà, …buồn cười.

      suýt nữa là bật cười thành tiếng.

      Nhưng ấn tượng ban đầu phải lúc nào cũng đúng, vừa buông vài câu khiêu khích, nhóc "Gián" đó lập tức đứng phắt dậy, hùng hổ cong lưỡi mắng ồ ạt như mưa như gió, chẳng có vẻ gì là yếu đuối cả.

      ngờ, những từ ngữ đao búa như vậy có thể đua nhau tuôn ra từ cái miệng xinh, phớt hồng như đóa hoa đào đó, nhưng sao, đúng gu của hề hề.

      điều nữa khiến Thiên Dương đặc biệt chú ý ta là, đứng trước vẻ ngoài điển trai của , vẫn hề nao núng, dường như ta còn biết !

      Khi làm bộ làm tịch lau quả bóng, vẻ mặt tức giận của ta chẳng hiểu sao lại rất thu hút.

      Đến khi chuông reo, nàng kì lạ đó còn gắng ném cho cái lườm, nhưng lại khiến đồng thời phát , ta có cặp mắt đen nhánh dịu êm như mắt hươu, suýt chút nữa là túm trở lại.

      thú vị, theo bảng tên ta học lớp… 10A1?

      Tại sao, ở trường có nàng đáng như thế, mà lại biết nhỉ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :