1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em không biết - Qifu A

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      Em biết

      Tác giả: Qifu A

      Dịch giả: Há Cảo Di Động

      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm

      Số trang: 224

      Ngày xuất bản: 05-06-2013

      Giá bìa: 57.000 ₫

      Công ty phát hành: Chibooks

      Nhà xuất bản: NXB Thời Đại

      Chụp pic: graywonder

      Type
      aeiuoka: 1-3
      missU: 4-6
      kimmyvik: 7-10

      Beta: thesecretofepoch



      Giới thiệu
      câu chuyện về niềmtin được lấy lại.​

      Bác sĩ trẻ tuổi Lục TriThu bị bệnh hẹp thanh đới nên giọng vỡ được giọng. Mặc cảm vì giọng của mình, thường xuyên im lặng khiến mọi người xung quanh tưởng bị câm. Chỉ sau khi vô tình nghe được giọng truyền cảm của thánh lồng tiếng Tiêu Giản Đào, mới đủ tự tin để cất tiếng , ra bên ngoài và kết bạn với chính thần tượng của mình.​

      Câu chuyện bi hài đầy kịchtính giữa fan cuồng não phẳng Nhất Diệp Tri Thu với sama Đao Kiến Tiếu liệu có kết thúc đẹp như chuyện cổ tích?​



      Đao Kiến Tiếu là CVnổi danh như cồn mạng chuyên lồng tiếng cho các vai seme. Trong cuộc sống thực, cậu là chàng sinh viên ngành phát thanh truyền hình có cuộc đời suôn sẻ ấm êm. Cậu trẻ tuổi, phóng khoáng, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, thường lồng tiếng cho số kịch truyền thanh với mục đích chia sẻ miễn phí để có thể đưa chất giọng của mình đến tai mỗi fan hâm mộ. Tất cả những bài viết và topic hễ liên quan đến cậu đều khiến cư dân mạng phát sốt phát rồ lên. Phải rằng, cậu là CV xuất sắc thuộc hàng đỉnh của đỉnh trong giới lồng tiếng mạng.​

      bác sĩ trẻ ưutú về mọi mặt, vẻ ngoài thanh tú, thành tích vượt trội, nhưng tiếc rằng, nhược điểm chí mạng --- thể nào vỡ giọng được. Hai mươi tám tuổi, giọng vẫn lanh lảnh trẻ con như lúc . Điều này mang đến vô số phiền muộn và trắc trở cho cuộc sống lẫn công việc của . Chẳng đặng đừng, chỉ có còn cách nhún mình quanh quẩn trong phòng y tế , làm bác sĩ y tế trường có bất kì tương lai nào.​

      Trong lần tình cờ, nghe được kịch lồng tiếng của Đao Kiến Tiếu và hoàn toàn ngất ngây đắm chìm bởi chất giọng của cậu. Để được tiếp xúc với thần tượng trong tim mình, mò mẫm đặt chân vào giới lồng tiếng mạng, thế giới mà chẳng biết tẹo gì về nó, và ra sức theo đuổi bước chân của đối phương. Thế nhưng, càng tiến gần, càng đắm chìm vào nó, lại càng bị tổn thương…​

      “Chẳng lẽ cậu biếtrằng thế giới này, có người cả đời cũng chẳng bao giờ vỡ giọng được ư?”​

      “Xin lỗi, tôi biết.”​


    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mở đầu






      Xung quanh bạn liệu có từng xuất người mang “giọng trẻ con” chưa? Có phải giọng của họ cứ lanh lảnh cao vút, nghe cứ như con nít ý?



      Nghiêm túc mà , thể vỡ giọng cũng chẳng phải căn bệnh gì cho cam. Chỉ là số người sau khi dậy , giọng họ vẫn trong trẻo lảnh lót, nghe như chưa hề vỡ giọng và chẳng khác gì so với hồi còn bé.



      “Giọng trẻ con” phải loại giọng con nít ỏn ẻn mà người ta cố tình nhại ra, mà là chất giọng trời sinh vốn dễ thương như thế rồi. Dù họ có tức giận đùng đùng, có gào thét kêu rống, giọng của họ vẫn lảnh lót như thường.



      Thường “giọng trẻ con” ở các tương đối phổ biến. Tuy ban đầu mới nghe bạn có cảm giác như họ giả vờ nũng nịu trẻ con, nhưng nghe riết quen rồi cũng thấy nó đáng lắm lắm.



      Trong đời từng xuất hai người mang giọng trẻ con.



      trong số đó là bà nội của . vẫn còn nhớ như in người bà trầm lặng ít , hầu như chỉ mở miệng trước mặt ấy. Mãi đến khi qua đời vào tuổi tám mươi, giọng của bà nghe vẫn mềm mại đáng như bé con. Và chính người bà ấy trước khi xa xoa đầu , dùng tiếng òn ngọt trong trong kia dặn dò rằng: “Tiểu Thu, hứa với bà, cháu chuyện nhiều hơn nữa với người khác, được ?”



      Bởi vì người thứ hai thể vỡ giọng mà biết, chính là bản thân .



      Nếu là có giọng trẻ con dễ thương, tuy số người chỉ trỏ này nọ thời gian, nhưng đó cũng chẳng phải chuyện gì quá lớn lao chấp nhận được.



      Nhưng thử hỏi nếu người đó là kẻ đực rựa sao? Nếu là người đàn ông hai mươi tám tuổi sao? Chỉ cần ta vừa mở miệng và phát ra tiếng nghe y như cậu bé bảy, tám tuổi con nhà hàng xóm, tất cả mọi người nhìn ta bằng cặp mắt kì quái và để bụng trong lòng, còn cái mác quái vật được gán cho ta suốt cuộc đời.



      từng thử qua mọi cách, từ hút thuốc cho đến nốc rượu, thậm chí là đổ nước ớt cay vào cổ họng. Nhưng ngoài việc khiến lăn đùng ra viêm phổi và thủng dạ dày, nó chẳng giúp ích được tí nào.



      từng nghĩ đây là chứng bệnh. Nhưng mãi đến khi học liền tù tì hết tám năm trời lấy luôn bằng thạc sĩ, tiến sĩ, mới phát ra dù có động đến dao kéo cũng chẳng thể trị dứt giọng chết tiệt này của .



      Thông thường, số phụ nữ vì thanh đới quá mảnh và ngắn nên dẫn đến tượng thể vỡ giọng, nhưng đối với đàn ông mà , còn có nguyên nhân khác. Đó là vì trong thời gian dậy cơ thể quá suy nhược, hóc môn nam tiết ra đủ dẫn đến việc sụn tuyến giáp (cũng chính là yết hầu) to ra như những chàng trai bình thường, thanh quản hẹp cũng khiến thanh cao vang. Nhưng tất cả những chuyện ấy đều thể thay đổi cách dễ dàng được.



      Dẫu là sinh viên có thành tích xuất sắc về mọi mặt, nhưng bất luận là đến bệnh viện nào, vừa nghe mở miệng là y như rằng chủ nhiệm liền cau mày lại. Cuối cùng chẳng được bệnh viện nào nhận, đến mức phải nhờ cậy thầy hướng dẫn giúp tìm công việc ở phòng y tế trong trường đại học bình thường nào đó.



      Chẳng mấy chốc, cả trường đều biết rằng, vừa có chàng bác sĩ tài giỏi vô cùng tốt nghiệp trường y XX chuyển đến trường bọn họ làm việc. Ngặt nỗi bác sĩ ấy hình như biết , ngay cả khám chữa bệnh cũng viết câu hỏi ra giấy.









      Chương 1: Nhất Diệp Tri Thu






      Giới lồng tiếng mạng gọi tắt là giới lồng tiếng mạng, là nhóm người Internet mới nhen nhú xuất vài năm trở lại đây. Có nhiều fan hâm mộ vì tình với tác phẩm tiểu thuyết nào đó, bèn chuyển tiểu thuyết sang kịch bản, sau đó mời các CV giọng nam ưu tú đến lồng tiếng, rồi làm chế tác hậu kì và gia công, sau đó đăng tải lên mạng để chia sẻ cho mọi người nghe và tải xuống miễn phí. Tất cả đều là tự phát và vì mục đích thương mại.



      Những người sở hữu giọng nam độc đáo, ưu tú luôn nhận được hâm mộ nồng nhiệt từ các fan, và trở thành nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, thu hút được chú ý trong giới.



      Nhưng khi nổi tiếng đủ loại phiền phức rắc rối lũ lượt kéo đến gõ cửa nhà bạn. Những thông tin giả giả, những CV khiêm tốn hoặc kiêu căng ngạo mạn, những fan cuồng nhiệt hoặc lãnh đạm, fan và anti fan lẫn lộn chẳng biết đâu mà lần, cũng ai là bạn thân thiết ai xa lạ. Tất cả những thứ đó cộng lại, tạo nên cái thế giới lồng tiếng mạng với những mối quan hệ chằng chịt phức tạp đan xen vào nhau.



      cho cùng , nơi nào có người nơi đó ắt có giang hồ.



      *****



      Mấy ngày gần đây, vừa có bé gia nhập vào nhóm fan của “Đao Kiến Tiếu”, CV giọng seme có thể là nổi đình nổi đám, thuộc bậc “thần thánh” trong giới lồng tiếng mạng.



      Nguồn ebook: http://www.luv-ebook.com



      Nguyên nhân khẳng định được đối phương là nhóc phải là đơn giản như ăn kẹo luôn.



      Cái đứa có ID là “Nhất Diệp Tri Thu” kia vừa chân ướt chân ráo vào nhóm chẳng những thèm báo cáo số đo ba vòng mà cũng biết điều ngoan ngoãn nằm xuống để mọi người chọc ghẹo, cứ thể phăm phăm nhào vào hỏi cách thẳng thừng thấy sợ: “Đao Kiến Tiếu ở trong nhóm này hả?”



      Mấy nàng online sốt sắng trả lời:



      A: Ừ đúng rồi! Hoan nghênh bạn nhập bọn o(≧v≦)o~~



      B: ~(≧▽≦)/~ Tung bông chào mừng uke mới!



      C: Đao sama đúng là ở trong nhóm này ý!



      Sau đó Nhất Diệp Tri Thu kia liền tò tò bám theo ném ra câu hỏi thứ hai: “Sama là gì?”



      A:…



      B:…



      C:…



      Cái cảm giác “chẳng phải người chung thế giới” tỏa ra nồng nặc từ bé cùng câu hỏi lơ tơ mơ từ trời rơi xuống y như gán mác “vào lộn địa chỉ” ấy, khiến ba nàng nhất thời đứng hình, CPU não treo máy đồng loạt.



      “Sama” là từ bắt nguồn từ Nhật Bản, cách xưng hô của fan đối với CV mà họ thích, cũng y như các độc giả cứ ra rả thích gọi tác giả viết tiểu thuyết là “đại nhân” ấy. Đây đáng lẽ là kiến thức cơ bản của cơ bản mà người nào vào giới này hẳn đều phải nằm lòng rồi. Vậy mà giờ đứa Nhất Diệp Tri Thu này lại hồn nhiên hỏi vặn lại, bảo sao khiến người ta chỉ muốn ngửa mặt thốt ra câu “đồ đần” cơ chứ.



      Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, Nhất Diệp Tri Thu lại hỏi câu thứ ba: “Tại sao mọi người đều biết tôi là uke?”



      A: Ha ha.



      B: Ha ha….



      C: Ha ha!



      câu hay ho thế này, khi tôi bật ra tiếng ha ha, nghĩa là tôi mắng là kẻ ngốc xít đấy.



      Nhưng rành rành là Nhất Diệp Tri Thu biết câu , lại tiếp tục ném ra câu hỏi: “Các bạn đều là nữ sinh à?”



      Hai bạn AB lại rơi vào câm lặng, cùng nhủ bụng rằng dám cá thể nào họ cũng đoán được câu trả lời tiếp theo của Nhất Diệp Tri Thu cho mà xem.



      Bạn C dũng cảm đứng ra trả lời: Ở đây đều là nữ sinh hết, bạn là con trai ư?



      Nhất Diệp Tri Thu thản nhiên đáp: Đúng rồi.



      Chém gió có!



      Trong lòng ABC đồng loạt gào rú hàng ngàn hàng vạn tiếng chửi rủa khinh bỉ. Nếu mỗi câu là ngụm nước bọt cũng đủ để dìm chết cái đứa nhóc ranh Nhất Diệp Tri Thu này cả trăm lần luôn ấy chứ.



      Lạy hồn, à, đủ mười lăm tuổi chưa vậy hả? Cái trò giả làm con trai này nó xưa hơn trái đất rồi. Bây giờ đến cả mấy đứa nhóc mới lon ton vào giới cũng chẳng thèm chơi cái trò giả nam này nữa là. Chẳng nhẽ nhóc tưởng giờ còn có người dạ tin vào câu láo trắng trợn thế này sao trời?



      Tính tình A nóng nảy, thân là admin định đá thằng bé con này ra khỏi nhóm fan.



      Nhưng B lý trí hơn, bèn yếu ớt khuyên kia: “Có khi là con trai thiệt cũng chừng.”



      nàng A cứ dương mắt ngó chăm chăm ID của Nhất Diệp Tri Thu, rồi lại copy số QQ kia để tìm kiếm Baidu, hòng để xác định rằng cái tên đó phải clone nick của bất kì CV giọng uke nào từng xuất trong giới.



      Giới CV to cũng chẳng to mà cũng , những giọng nam gọi là có tiếng tăm phải từng lồng tiếng cho vở kịch này cũng hát qua bài ED nọ. tin giọng nam bỗng dưng từ trời rơi xuống tự xưng là fan của Đao sama lại chưa hề lưu lại chút vết tích nào trong cái giới này.



      nàng C cũng thấy nên điềm tĩnh chút tốt hơn, biết đâu là giọng uke mới chập chững vào giới hoàn toàn biết gì cũng nên, nên hấp tấp đá người ta ra nhóm, lỡ đắc tội hay lắm.



      nàng A ngẫm nghĩ, quyết định dùng cách đơn giản nhất để kiểm chứng giới tính của người này.



      A: Ha ha, bây giờ cũng khuya lắm rồi, nếu bạn định ngủ chi bằng lên SK tán dóc với bọn này nhé.



      SK là chương trình phần mềm phổ biến trong giới, nó cho phép mở “phòng ” để chat thoại với nhau, cũng là nơi thích hợp để đạo diễn và các CV tập kịch chung. A thầm nhủ, đừng Nhất Diệp Tri Thu ngươi đến cả SK là gì cũng mù tịt nha. Nhưng may là, lần này người kia bật ra câu hỏi ngu ngốc đó.



      Chỉ là ta ngập ngừng rất lâu, lâu đến nỗi cả ba nàng ABC đều ngỡ rằng ấy lấy lý do ngủ để bỏ trốn luôn. Nào ngờ đến cuối cùng nhóc cũng đồng ý đề nghị đó.



      nàng A bèn do dự: … Chẳng lẽ người ta là con trai thiệt, mình hiểu lầm cậu ta rồi?



      Ba ABC cộng thêm Nhất Diệp Tri Thu cùng kéo nhau vào phòng. Ba nàng là bạn bè quen thân từ lâu, trong thoáng chốc liền chụm lại chí cha chí chóe liên hồi SK. Sau khi trao đổi với nhau vở kịch hay vừa nghe và mấy truyện thú vị vừa đọc, nàng A lúc này mới sực nhớ ra mục đích mà cả bọn vào SK để làm gì.



      đưa mắt nhìn ảnh avatar nhấp nháy sáng nãy giờ của Nhất Diệp Tri Thu, hối thúc bảo: “Tri Thu, bạn chuyện chớ, chẳng lẽ có micro à?” Đến cả cái cớ thoái thác cũng nghĩ giúp luôn người ta rồi nè.



      Đầu Micro bên kia vang lên tiếng lạch cạch gõ chữ, nhưng chốc sau liền biến mất.



      Tiếp đó, giọng bé trai vang lên trong tai nghe -- “Chào mọi người, tôi là Nhất Diệp Tri Thu.”



      ©STENT: http://www.luv-ebook.com



      Nếu như là thử giọng, A hề chần chừ phán ngay luôn rằng chất giọng bé con này thế nào cũng nổi tiếng chắc luôn. Tiếc là bây giờ phải.



      Giọng bé trai (hay còn gọi là giọng shota), tuy được gọi là giọng “con trai” nhưng chẳng thằng đàn ông nào lại có thể phát ra được cái giọng này cả. Dù là Moly, người nổi tiếng trong giới chuyên trị giọng uke hồn nhiên cũng tài nào có được chất giọng đáng lảnh lót đến nhường kia. Dù nam CV có cố giả giọng ra vẻ dễ thương đến đâu, khi nghe vẫn bị nhận ra là nam ngay lập tức.



      Giọng của Nhất Diệp Tri Thu tồi, trong giới giọng shota nổi bật thế này phải là hiếm hoi. Nếu như nhóc chịu năng đàng hoàng thái độ được được chút cũng chẳng rầu có kịch để đóng. Tiếc rằng… ta là đứa não phẳng.



      Có giả làm con trai cũng chẳng biết kiếm máy biến giọng để dùng, cứ thế mà mở miệng ra bô bô. Chẳng lẽ ta nghĩ người ta cũng bại não giống mình hay sao?



      nàng A trợn mắt ngó trời, tay chần chừ bấm nút “đá” ngay Nhất Diệp Tri Thu ra khỏi nhóm.



      Đừng thấy trong nhóm nàng A bình thường năng dứt khoát, ra vẻ chị hai già dặn mà lầm, xét cho cùng ấy bây giờ cũng chỉ là đứa con hai mươi tuổi đầu. Sau khi “đá” thẳng cái nick Nhất Diệp Tri Thu kia, chớp mắt sau quăng chuyện này qua bên, bắt đầu lao vào ôn tập căng thẳng cho kì thi giữa kì.



      Đến khi trầy da tróc vảy mặt mày say sẩm thi xong môn cuối cùng, nấn níu chậm trễ giây nào, liền ba chân bốn cẳng xông về phòng ngủ, bật máy tính đăng nhập QQ ngay.



      Chẳng hiểu vì nguyên nhân gì, mà trong nhóm bàn tán nhốn nháo như cái chợ trời. nàng A lật đật vào nhóm QQ, trong thoáng chốc lướt đọc hết dễ phải đến mười mấy trang nhật ký chat, vừa đọc vừa há hốc mồm sửng sốt.



      Đây là nhóm fan đầu tiên của Đao Kiến Tiếu, cũng là nhóm fan có thời gian tồn tại lâu nhất. Do quen biết nhau cũng khá là lâu, các nàng trong nhóm cũng dần dần chia bè chia cánh tạo thành những nhóm hội riêng, những ai có sở thích chung, chơi thân nhau dắt díu kéo nhau ra ngoài lập ra các nhóm khác, chẳng hạn như nhóm chơi game Tiên Kiếm 3 này, nhóm WOW này, nhóm Taobao này, nhóm săn fic này v.v… Và tình hình đó dẫn đến việc mọi người ít khi vào nhóm chủ này để tán gẫu với nhau, trừ phi Đao Kiến Tiếu “trồi lên” ló mặt ra, còn thường trong nhóm vắng lặng như chùa bà Đanh ấy.



      Quái lạ, sao trong lúc có mặt, mà nhật kí tán gẫu lại sôi nổi rôm rả đến nỗi dài ngoằng như thế kia? Chẳng nhẽ Đao Kiến Tiếu sama xuất trong lúc hay biết gì sao cà?



      nàng bèn vội vàng chào mọi người: Chào các uke dấu ↖(^ω^)↗ chị tội nghiệp rốt cuộc sống sót trở về sau kì thi rồi này!!



      Mọi người bèn lũ lượt chào lại: Chúc mừng!



      “Hoan nghênh về!”



      “Chị vất vả rồi ~~”



      Giữa hàng rừng những câu chào hỏi chúc mừng, bỗng dưng có câu trông rất chi là ngứa mắt.



      Nhất Diệp Tri Thu: Chào em admin ^_^ Lâu quá gặp nhỉ! Em khỏe chứ?



      A:….



      nàng A tức tốc lôi B và C ra góc họp riêng, hỏi tại sao nhóc kia lại có mặt ở đây trong khi thẳng tay đá nó ra từ đời thuở nào rồi cơ mà.



      B và C vội vã giải thích cho nghe chuyện gì xảy ra trong thời gian qua. Chuyện là vầy, sau khi rời khỏi, nhóc con này uy bị đá ra rồi nhưng ngờ vẫn bám dai như đỉa, miệt mài xin vào nhóm hết lần này đến lần khác, sau đó được admin D chấp nhận cho vào cửa do chưa được cập nhật thông tin trước đó.



      Cũng y như lần trước, vừa mới lò dò vào lại nhóm, nhóc tì Nhất Diệp Tri Thu khiến mọi người ngây đơ như cây cơ luôn. Phải là con nhóc ranh này chẳng biết “da mặt” là gì, toàn ba hoa những câu bốc phét đến ma cũng chẳng tin nổi, nào là tiểu uke độc thân hai mươi tám tuổi, nào là tốt nghiệp tiến sĩ y khoa của trường đại học danh tiếng, rồi mắc phải căn bệnh thể chữa trị được nên vô cùng bi quan với cuộc sống, nhưng từ khi nghe giọng của Đao Kiến Tiếu bèn lần nữa phát ra tia sáng hy vọng le lói trong cuộc sống, bla bla bla….



      Con nhóc mặt dày chẳng biết nhục, mọi người hỏi câu nào, nó liền trả lời câu nấy, hơn nữa còn y như đúng rồi, ràng rành mạch đâu ra đấy nữa mới ghê chứ.



      Sau khi cho nó vào nhóm, D hối hận đến nỗi muốn chặt luôn tay mình cho xong, cũng muốn lập lại “lịch sử” cũ mà nàng A từng làm, đá thẳng nó ra khỏi nhóm. Nhưng ngặt nỗi mọi người ùa nhau kéo lại ngăn cản với lý do suốt ngần ấy năm rồi chẳng gặp đứa nào thú vị như nhóc này, nếu nhân cơ hội dạy dỗ đàng hoàng là uổng của giời cho.



      Dưới “trợ giúp” của mọi người, bé mười bốn tuổi (mọi người tự động giảm nửa số tuổi mà nhóc khai) ngây thơ còn hơn cả tờ giấy trắng kia học được đủ loại từ lóng mạng. nhóc biết sama là gì, lập kế hoạch là gì, làm hậu kì là gì v.v…



      Nhưng dù mọi người có tra hỏi thế nào, bé vẫn chịu lần đầu tiên từ đâu nghe được giọng của Đao Kiến Tiếu, và làm thế nào lại thích cậu, trong khi đến vở kịch của Đao Kiến Tiếu còn chưa từng nghe nữa chứ, thế mà dám mặt dày tự vỗ ngực xưng là fan. Nhưng sao, dưới chỉ dạy của các nàng BCD, nhóc nghe hết tất tần tật các vở kịch truyền thanh của cậu ấy, rồi rất đỗi nghiêm túc bày tỏ cảm xúc lẫn suy nghĩ của mình sau khi nghe xong.



      “Chí ít văn chương ta cũng tồi, đưa ra những nhận xét về số vở kịch cũng khá được. Có thể giúp nhóc cộng thêm ít.” Nhưng mọi người lại nghĩ rằng: “Tiếc thay chuyện nhóc giả gay là có hơi quá đáng rồi, nội điều này thôi đủ để trừ nó năm trăm… à , ngàn điểm luôn ấy chứ!”



      Hơn nữa Nhất Diệp Tri Thu này rất chi là trẻ trâu. nhóc hình như luôn túc trực online, bất kể lúc nào cũng đều thấy nick ấy nhấp nháy sáng, mỗi sáng đúng tám giờ đều vào nhóm hí hửng điểm danh có mặt “(≧▽≦)/ chào các em, chúc buổi sáng tốt lành nhé!” (icon biểu cảm của Sougou cũng là được mọi người dạy cho)



      Nhất Diệp Tri Thu kiên quyết dùng từ “sama”. Để gọi tụi , bé thậm chí cũng dùng “ nàng”, “muội muội”, mà chỉ dùng từ “em ” cực hai lúa. Bởi vì nhóc đó tự xưng mình là người đàn ông hai mươi tám tuổi, lớn hơn tụi rất nhiều, cho nên phải gọi mọi người là “em mới phải đạo. Trước mặt nhóc ấy, tụi tỏ ra thân thiết nồng nhiệt lắm luôn, nhưng sau lưng chì chiết xỉa xói đủ cả.



      Thực ra nhóm này là nhóm fan mang tính chất nội bộ, riêng tư rất nhiều. Mấy nàng trong đây phải chỉ là những fan nghe kịch truyền thanh thôi, mà trong đó rất nhiều người từng tham gia vào quá trình chế tác kịch truyền thanh, có người lập kế hoạch, có người làm biên kịch, cũng có người thiết kế poster… nên cũng chẳng hiểu sao ban đầu nhóc lại mò được vào đây. Người ta thường chỉ cần hai người đàn bà cũng đủ để thành cái chợ, mà nơi đây tập trung lắm con vầy, ắt nhiên những lời đồn đãi thị phi lại càng nhiều kể xiết. Cũng chẳng biết bắt đầu tự bao giờ mà mọi người rỉ tai nhau tin đồn rằng -- trong nhóm fan của Đao Kiến Tiếu có nhóc não phẳng tên Nhất Diệp Tri Thu, sở trường là giả gay, thích đú đởn, ôm chân nịnh bợ.



      *****



      Bữa nay ba nàng BCD đương uể oải họp nhau trêu chọc Nhất Diệp Tri Thu chuyện trong nhóm, bất thình lình nàng A online, “dội bom” nguyên màn hình chat bằng dòng chữ đỏ tô đậm.



      “Lên YY mau , lên YY mau , Đao sama xuất trong phòng YY của ảnh rồi kìa!!!!!!!!!!!!!”



      YY, Đao Kiến Tiếu có phòng chat thoại cố định chất lượng cao, chỉ là cậu mấy khi lên đó. Bình thường nếu có mở nhạc hội cậu thông báo trước đặng để mọi người báo tin cho nhau. Hôm nay, vừa đăng nhập vào YY, nàng A cũng click vào phòng của Đao sama treo máy theo thói quen, ai dè tự dưng phát ở tầng cao nhất trong phòng, hiển thị dòng chữ “├ Đao Kiến Tiếu ┤” vừa vào phòng! Ắt hẳn là Đao sama ngẫu nhiên đăng nhập vào YY hòng loanh quanh xem xét tình hình chút, ai dè lại bị fan hâm mộ tinh mắt “bắt ngay tại trận” luôn.



      nghĩ ngợi nhiều, nàng A lập tức chạy vào trong nhóm oang oang báo cho mọi người biết tin vui, hoàn toàn quên béng trong nhóm có người tự xưng là fan cuồng nhiệt của Đao Kiến Tiếu - Nhất Diệp Tri Thu.



      Hổm rày được mọi người giải đáp thắc mắc cho, Nhất Diệp Tri Thu cũng tải chương trình YY về (thế là mọi người đều được thưởng thức chất giọng shota của nhóc), cho nên nàng A vừa rêu rao xong, cũng nhanh chóng đăng nhập vào phòng của Đao Kiến Tiếu.



      Khi cả bọn vào, trong phòng Đao Kiến Tiếu lúc nhúc hơn trăm mấy ID. Đao Kiến Tiếu quả hổ danh là thánh, trước sau chưa đầy năm phút, mà số người vượt quá trăm, hơn nữa còn có xu hướng tăng thêm.



      Đao Kiến Tiếu năng gì, chỉ mở số bản nhạc cho mọi người nghe. Tất cả điên cuồng “dội bom” màn hình chat, tranh nhau tặng hoa cho Đao Kiến Tiếu.



      “Lâu quá gặp Đao sama!”



      “Đao sama, chào iu vấu!”



      “~(≧▽≦)/~ Đao sama, em là fan bại não của nè!”



      “Đao sama dạo này sao rồi?”



      Và sau những câu chào hỏi đủ màu sắc của mọi người thi nhau tràn ra kia, bỗng dưng nhảy phóc ra câu được viết bằng font chữ mặc định của hệ thống khiến mọi người ngây đơ như phỗng:



      Nhất Diệp Tri Thu: Xin chào trò Đao Kiến Tiếu! Rất vui được gặp trò!



      ABCD: ….



      Sau khi Nhất Diệp Tri Thu xong, cả căn phòng bỗng chốc im lặng như tờ… từ “trò” ấy cứ ngân vang mãi trong đầu các fan….



      Nó tựa như tiếng sét đánh ngang tai khiến tất cả quay cuồng điên đảo chỉ còn biết trố mắt á khẩu. Cũng có số người nhạy bén nhận ra ID Nhất Diệp Tri Thu chính là bé nổi (tai) tiếng gần đây. Mọi người đều gõ chữ, im lặng chờ xem Nhất Diệp Tri Thu này thốt ra những câu trẻ trâu gì nữa đây.



      Ai dè đâu sau mấy giây im phăng phắc, trong tai nghe của mọi người đồng loạt vang lên giọng nam khe khẽ bật cười, khiến tất cả bỗng chốc như bị vỡ òa ra sung sướng tột cùng, chỉ còn biết bưng mặt la lên “ối giời ơi~” lắc lắc trước màn hình máy tính.



      Đao Kiến Tiếu : “Thầy…. Tri Thu? Em cũng rất vui được gặp thầy!”



      ai biết rằng, có chàng trai thường ngày chỉ chưng vẻ mặt vô cảm lạnh băng, trầm mặc kiệm lời đối với đồng nghiệp, ấy vậy mà khi nghe xong câu này, gương mặt bèn đỏ bừng lên như trái cà chua chín, rồi hối hả kéo tai nghe xuống, ba chân bốn cẳng lao ra ngoài văn phòng.



      *****



      Từ hồi tham gia vào giới đến giờ, Đao Kiến Tiếu luôn được mọi người xưng tụng là đại nhân, hoặc sama, nhưng chẳng từng bị gọi là “trò” bao giờ. Tự dưng từ đâu màn hình lại xuất câu “chào trò” ngô nghê thể tả. nghĩ ngợi nhiều, cậu đồ rằng đó chỉ là trò đùa vui của bé kia thôi, nên mới thuận theo đáp lại câu “Chào thầy ạ.” Nhưng chẳng ngờ rằng chỉ vài tiếng cười khẽ và câu “chào thầy ạ” đơn giản của mình lại khiến bao nàng lên cơn bấn cuồng ghê gớm đến thế. Sau khi cuộc tán gẫu bất ngờ này kết thúc, nó được lan truyền với tốc độ chóng mặt, khiến đông đảo các bạn biên kịch thả trí tưởng tượng bay bổng với vô số mô tuýp truyện về tình thầy trò, và khiến lắm CV giọng uke “tự sướng” với biết bao nhiêu là cảnh ậm ờ gợi mời khi được đóng cặp với .



      Đồng thời, càng có nhiều người biết đến đương Nhất Diệp Tri Thu, cái “ tích” của lúc đầu chỉ là rêu rao trong nhóm fan của Đao Kiến Tiếu ấy, càng được chắp cánh bay xa và đến cuối cùng ngờ nó lan truyền ra toàn giới CV. Đâm ra có vô số bậc lão làng khi giảng dạy quy tắc cho những “ma mới”, đều tận tình khuyên nhủ rằng: “Giới này tuy rắc rối phức tạp là thế, nhưng cũng chẳng phải bất kì kẻ nào cũng có thể đú đởn tinh tướng được. Tỉ dụ như cái đứa tiến sĩ y hai mươi tám tuổi bị bệnh nan y đầy tai tiếng kia đó, ai có tí xíu da mặt biết nhục là gì đều chẳng thèm làm thế đâu.”



      Đương nhiên, đó là chuyện sau này.



      Còn bay giờ Nhất Diệp Tri Thu trốn trong phòng toilet trong y tế trường. mở vòi nước, tay vốc lia lịa nước vỗ vào mặt. Sống gần hai mươi tám tuổi đầu, chưa bao giờ nghĩ rằng ngày chỉ câu của chàng trai lại có thể khiến bản thân lâm vào cảnh ngượng ngùng dường này. Trong gương, khuôn mặt đỏ như gấc, đưa tay lên sờ thậm chí còn hơi bỏng nữa chứ. ghé sát mặt vào kính, phảng phất nét căng thẳng, thoáng lo lắng biết các mạch máu lỗ chân lông mặt có khi nào vì hồi hộp quá độ mà căng ra nổ tung luôn .



      y tá làm chung thấy mặt đỏ bừng, hấp tấp lao ra ngoài, bèn đến gõ cửa toilet với vẻ hơi lo lắng: “Bác sĩ Lục, sao chứ?”



      Như vừa giật mình sực tỉnh, lóp ngóp bò ra khỏi cái địa ngục màu hồng phơi phới mênh mang kia, hấp háy môi, muốn bảo y tá rằng sao, nhưng thanh như bị nghẹn cứng lại giữa cổ họng thoát ra được.



      Đây phải lần đầu, tuy từ ngày đầu tiên làm, qua lời giới thiệu của bậc đàn , biết y tá họ Lâm kia là rất nhiệt tình và dễ thương, nhưng vẫn cách nào mở miệng chuyện với được. biết tự khi nào, bắt đầu sợ chuyện hay tiếp xúc với người khác, ngay cả với các bạn học thời còn cắp sách đến trường, cũng phải tiếp xúc với nhau thời gian rồi mới có thể trò chuyện tự nhiên với họ. Đối với những người mới gặp lần đầu, sao từ bỏ cảnh giác của mình. sợ khi mình mở miệng, mặt ý tá rất quan tâm kia lộ ra vẻ mặt lúng túng kinh hãi thậm chí là khiếp sợ.



      sợ bị người khác xem là quái vật, con quái vật thể vỡ giọng.



      Tuy bây giờ thể cất tiếng, nhưng luôn có thói quen mang theo giấy bút tùy thân. lấy giấy bút từ trong túi áo blu trắng ra, vội vã xé mẩu giấy viết ngoáy ba chữ “Tôi sao”, sau đó truyền ra ngoài từ khe cửa toilet.



      y tá nhận lấy tờ giấy nhắn của , lòng phần nào yên tâm hơn chút: “Bác sĩ Lục, nếu sao mau ra đây nhé, trong đó có cửa sổ, nóng lắm.” họ Lâm, là y tá bình thường tốt nghiệp ở trường trung cấp y gần đây. Do người nhà nhờ vả quan hệ, mới có thể vào làm y tá trong y tế trường đại học này. Tuy công việc này lương chẳng hậu hĩnh gì, nhưng được cái nhàn hạ và phúc lợi cũng khá tốt, cũng chẳng có mục tiêu gì quá cao xa, chỉ muốn tìm công việc bình thường ổn định, để có đủ thời gian tiếp tục theo đuổi sở thích của mình là được rồi.



      Hồi ban đầu khi mới nghe chú bác sĩ già vốn làm ở đây về hưu, nên chàng tiến sĩ y trẻ tuổi tốt nghiệp trường y danh tiếng được điều về chỗ này, còn phấp phỏng lo lắng bác sĩ đó chắc kiêu căng ngạo mạn lắm, khó mà làm việc với nhau được. Nào ngờ người đến là chàng trai có vẻ ngoài thanh tú, tuy thái độ có phần lãnh đạm nhưng rất lịch . hồi hộp chào , chỉ gập đầu, hấp háy môi, nhưng chẳng có thanh nào được thốt ra. Đương lúc kì quái, bèn trông thấy lấy ra tờ giấy, vội vã viết lên vài chữ: “Rất vui được gặp . Tôi là Lục Tri Thu.”



      y tá sửng sốt đến độ ngẩn cả người, quả ngờ bác sĩ có bề ngoài tuấn tú, học vấn cao ngất ngưởng này lại là “người câm”. Mà ngẫm lại, nếu người phải có bệnh, ắt hẳn cũng chẳng rớt giá đến mức đến phòng y tế trường đại học này để làm bác sĩ đâu. cũng chẳng để tâm việc hiểu lầm, thà bị người ta tưởng nhầm là người câm và tỏ ra thông cảm, còn tốt hơn bị phân biệt đối xử nhiều.



      Sau khi nhận được bức nhắn “Tôi sao”, y tá với tính cách cởi mở và nhiệt tình kia bèn đưa mắt nhìn mẩu giấy tay với vẻ hơi lo lắng, mày hơi chau lại, rót ly nước đặt lên bàn của Lục Tri Thu, rồi đặt chiếc khăn bông bên cạnh để lau tay, như thế chỉ cần vừa bước ra khỏi toilet nhìn thấy được ngay. Xác định xong xuôi đâu vào đấy, y tá lúc này mới thở phào hơi, quay về ngồi xuống bàn của mình --- ban nãy bạn mạng của có gởi tin nhắn thông báo rằng thánh Đao Kiến Tiếu mà thích nhất bất ngờ xuất mạng!



      Đao Kiến Tiếu từng cười rằng cậu trong tình trạng “ở nửa”. Nhưng thực tế, trong lòng các fan, cậu vẫn rất chi là sôi nổi hăng hái. Chỉ là sôi nổi ấy có phân định thời gian, nhiều khi mấy tháng trời đằng đẵng chẳng thấy tăm hơi cậu đâu, lúc lại thấy cậu ngày nào cũng online và kéo dài suốt nửa năm luôn. Chỉ cần nhóm biên kịch nào tìm đến, nếu có thời gian cậu nhận lời và hoàn thành với chất lượng phải là khỏi chê. ai biết phương thức liên lạc của cậu ngoài đời thực, cũng chẳng ai có thể dò ra thời gian mà cậu xuất . Ấy mà các fan cũng hăng say cùng thánh của mình chơi trò trốn tìm biết chán này.



      Bởi vì chỉ cần Đao Kiến Tiếu online, đấy bữa yến tiệc thính giác sôi nổi khiến toàn bộ fan sục sôi nhốn nháo sung sướng đến quằn quại.



      Dẫu sao giờ bác sĩ Lục cũng chẳng có trong phòng y tế (dù có mặt bản thân cũng thường xuyên lên mạng đấy thôi), chẳng có lấy chút áp lực, y tá hí hửng đăng nhập YY, vào phòng của Đao Kiến Tiếu, cùng các nàng khác, bưng mặt ngồi nghe màn live show của thần tượng.



      Đến khi bình tĩnh trở lại, bước ra khỏi toilet Lục Tri Thu chợt phát cốc nước và chiếc khăn được đặt bàn. đương nhiên biết rằng đó là do y tá làm chung chuẩn bị cho . muốn cảm ơn , nhưng vừa quay đầu qua bèn trông thấy ở góc phòng đằng kia biết là nghe gì mà bưng mặt gật gù lắc lư theo với vẻ hạnh phúc dạt dào. Miệng Lục Tri Thu mở ra, rồi ngậm lại, cuối cùng nhìn sang phía y tá môi mấp máy câu “cảm ơn” trong thinh lặng.



      xoay người lại, ngồi xuống bàn máy tính đeo tai nghe lên, rồi tiếc hùi hụi nhận ra rằng buổi nhạc hội ngắn ngủi gần bước sang hồi cuối. Hôm nay Đao Kiến Tiếu chỉ là ngẫu nhiên online mà thôi, chứ ban đầu vốn có ý định trình diễn. Nhưng cậu là người trước giờ rất dễ mềm lòng, nên sau khi bị cả đám fangirl nhiệt tình vây quanh chặn YY mè nheo đòi hát tặng, cậu bèn hề từ chối, hát liền tù tì luôn bốn, năm bài. Mấy bài hát đó có bài nghe quen tai, có bài hơi lạ lẫm, nhưng từ miệng Đao Kiến Tiếu hát ra, đều pha thêm chút gì đó gợi cảm khó diễn tả thành lời. Sau khi Đao Kiến Tiếu xong câu “Hôm nay hát đến đây thôi, lát nữa mình còn chút chuyện”, các nàng bèn điên cuồng “dội bom” màn hình chat công cộng bằng những bó hoa tặng tươi thắm.



      “Sama ơi, ngày mai có thể gặp nữa ~~ ~~(⊙o⊙)?”



      “ “~~(╯﹏╰)b Em quyết định từ ngày mai ngồi trong phòng YY canh me suốt luôn!”



      “(≧▽≦)/ Hẹn gặp lại Đao sama vào ngày mai! Hẹn gặp Đao sama mỗi ngày!”



      Nhìn vô số lời chào tạm biệt và hoa tặng ngừng xoẹt qua màn hình, cảm xúc buồn bực dần dâng lên trong lòng Lục Tri Thu. ngờ chỉ vì phút ngượng ngùng mà mình lỡ mất dịp quan trọng thế này. Đây là lần đầu tiên nghe giọng của Đao Kiến Tiếu ngay mạng, ấy vậy mà… Tuy mỗi sáng đều có thể len lén nhìn trộm cậu, nghe cậu dùng chất giọng diễn cảm đọc bài, nhưng đọc thoại và hát là hai chuyện hoàn toàn khác xa nhau.



      Ngón tay của Lục Tri Thu lướt bàn phím, gõ ra câu.



      Nhất Diệp Tri Thu: Tạm biệt trò Đao Kiến Tiếu!



      Nào ngờ Nhất Diệp Tri Thu vừa nhấn gởi câu này, trong tai nghe của mọi người tức vang lên giọng ấm áp trầm lắng.



      “Ừm, tạm biệt thầy Tri Thu!”



      Lại cơn nháo nhào hú hét nổ ra trong YY.



      trong lòng mọi người chỉ có câu hỏi --- Giữa muôn vàn những lời chào hỏi của biết bao fangirl, tại sao Đao Kiến Tiếu chỉ chăm chăm trả lời với mỗi Nhất Diệp Tri Thu mà thôi, thậm chí còn trả lời những hai lần nữa chứ?



      Thứ cảm xúc đến nỗi quá phức tạp kia, trắng ra đó là đố kị, ghen ghét. Trong trường hợp này, chẳng ai lại chỉ trích thần tượng lòng mình tại sao đoái hoài đến mình, cho nên tất cả mũi dùi đều chĩa thẳng vào Nhất Diệp Tri Thu trẻ trâu tinh tướng.



      Trời đất chứng giám, trong buổi live show lần này chỉ phát ngôn vỏn vẹn có hai lần, lần là “chào trò”, và lần sau là “tạm biệt”.



      Lục Tri Thu là chàng trai trong sáng đơn thuần, chỉ vì thần tượng chỉ đích danh (thậm chí còn gọi là thầy Tri Thu) và lời chào tạm biệt với mình, vui sướng đến lâng lâng cả người, hoàn toàn hay biết mình trở thành mục tiêu ném đá của mọi người.



      Buổi mini show bất ngờ ấy, khiến biết bao nhiêu nàng thầm lên cơn bấn đến độ cắn khăn cào tường hú hét dữ dội, và đồng thời khiến mối quan hệ của Nhất Diệp Tri Thu với những người xung quanh tụt dốc thảm hại. Nhưng chẳng hiểu nhân tình thế , cứ ngây ngây ngô ngô nên biết rằng, mấy “em QQ luôn miệng cười cười thân thiết đối xử với tốt vô cùng kia, sau lưng nhìn như kẻ ngốc với con mắt khinh thường.



      Từ đến lớn, Lục Tri Thu chưa từng quen biết với ai quá thân mật. Bởi vì tự ti về giọng của mình, khiến rất hiếm khi mở miệng trong cuộc sống thực. Người kiệm lời trầm lặng lại dễ ngượng ngùng như , ắt nhiên cũng thể có bạn bè nào thân thiết rồi. luôn đứng ngoài rìa cách xa mọi người, suy nghĩ mà những người đó thường dành cho đều là “người đẹp trai/ thông minh/ dịu dàng/ tốt bụng thế kia, sao lại có giọng kì quái đến thế cơ chứ.”



      Vì những lời trăn trối của bà nội, cộng thêm dịp tình cờ nghe được giọng của Đao Kiến Tiếu, Lục Tri Thu mới dốc hết can đảm cố gắng bước ra, bắt đầu nếm trải việc kết bạn mạng. cảm thấy nếu như giao tiếp bằng đối thoại, có lẽ có thể mở rộng cửa lòng, thuận lợi tiếp xúc với nhiều người hơn. lòng dạ đối xử chân thành với những em mạng kia, ngỡ rằng họ cũng xem như trai. Tuy rằng có hơi thắc mắc, tại sao đám con tự xưng là sinh viên kia, lại cứ thích mang mấy vấn đề của bậc tiểu học, trung học ra để “thỉnh giáo” tiến sĩ như cơ chứ.



      Hôm nay vừa lên mạng, bèn phát ra các nàng bàn tán sôi nổi đề tài gì.



      “Giọng của Đao sama đúng là hay quá >_<”



      “Mình bấn đến độ tim muốn nhảy phóc ra luôn này! ( ̄﹃ ̄) nước dãi tong tong”



      “Xong rồi xong rồi, mình mới chỉnh bài hát đó thành nhạc chuông, mỗi ngày đều nghe nó lần mới được (^o^)/”



      Vừa đọc xong, Lục Tri Thu thầm nghĩ có phải Đao Kiến Tiếu vừa có bài hát nào mới chăng? vội vàng lên tiếng.



      Nhất Diệp Tri Thu: Chào mọi người ↖(^ω^)↗ Đao Kiến Tiếu mới ra bài hát mới à?



      Mấy thành viên trong nhóm chẳng ai dư thời gian đoái hoài đến , chỉ có nàng D còn chút lòng tốt ném qua ba chữ: “Xem mail nhóm” -- đến cả dấu câu cũng chẳng buồn tặng .



      Tuy Nhất Diệp Tri Thu hay dùng QQ lắm, những vẫn biết rằng QQ có thể nhận mail nhóm, tất tả chạy vào xem, chỉ thấy trong hòm thư trống lơ trống lốc của mình nằm trơ trọi bức mail “Bản thu chính thức buổi mini live show của Đao sama ngày 26 tháng 5! Có phần nhạc chuông thăm hỏi mà các nàng muốn nhất đó!!(づ ̄ ³ ̄)づ”



      Lúc này mới chợt nhận ra đó là chuyện gì. Trước kia từng nghe người khác rằng, thường các live show đều có người phụ trách ghi , rồi sau đó cắt ghép ra thành từng file dựa theo bài hát, tán gẫu hoặc những phúc lợi khác (ví dụ nhạc chuông), cuối cùng là đóng thành file rar đưa lên để mọi người tải xuống. Vừa nghĩ đến chuyện còn có thể tải file của buổi nhạc trực tiếp đầu tiên về nghe, tức khắc cảm thấy sướng rơn, vội vàng nhấn vào mail để tải xuống. Nào ngờ vừa click dòng “tải file dung lượng lớn”, bỗng khung thoại nhảy phóc ra -- “Số lần tải file vượt quá hai trăm, thể tiếp tục tải nữa.”



      Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com



      Trong thoáng chốc Nhất Diệp Tri Thu cuống cuồng cả lên.



      Nhất Diệp Tri Thu: Làm sao đây? Số lần tải file vượt quá hai trăm rồi! tải được rồi!



      Chiếu lí đó cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ cần cầu người chia sẻ file fix link là được rồi, nhưng ai nấy đều chướng mắt Nhất Diệp Tri Thu, nên đương nhiên chẳng ai thèm chủ động mở miệng giúp đỡ.



      tải quá hai trăm lần chẳng thể tải được nữa, tụi này cũng hết cách rồi~~”



      “Sao đến sớm hơn, chừng có thể tải được rồi ấy chứ.”



      “Nếu lần sau có nhạc hội nhớ nhanh chân lên, lần này tiếc cho em.”



      Nhất Diệp Tri Thu sốt ruột đến nỗi quáng quàng lên. buồn rầu gõ icon gãi đầu trong nhóm QQ. Nếu phải trong văn phòng còn có y tá làm chung, chắc hẳn bây giờ vứt bỏ hình tượng của mình mà ngồi đó “oán thán” rồi.



      Nhất Diệp Tri Thu: Các em tải rồi chưa? Có thể gởi qua cho ?



      đưa lời cầu cứu, nhưng chẳng ai thèm đưa tay ra giúp đỡ.



      “Tôi dùng mạng trường lận, nó chậm như rùa ấy nhún vai”



      “ngửa tay, file to như thế, làm sao mà gởi chứ?”



      “Cái file đó có trong laptop này của tôi…”



      Nhất Diệp Tri Thu ngỡ rằng mọi người khó khăn, nên chỉ còn cách cuống cuồng click đại vào các ID trong danh sách thành viên nhóm, PM hỏi riêng từng người xem liệu họ có thể gởi file nhạc cho . Tiếc là điều đó chỉ khiến bị tạt gáo nước lạnh với những câu từ chối đầy lý do lý trấu mà thôi.



      Cuối cùng bấm bụng liều luôn, PM cái avatar có treo kí hiệu admin, từ trước đến giờ căn bản chưa hề “trồi lên” trong nhóm lần nào, ID đó có tên là “Đao”.



      Nhất Diệp Tri Thu: Trò Đao Kiến Tiếu ơi, bạn có đó ?



      Lục Tri Thu hoàn toàn ôm hy vọng nào, vốn thời gian online của Đao Kiến Tiếu luôn thất thường vô định, cộng thêm thường xuyên để chế độ invisible. Nghe đồn nhiều khi có người mà cậu thích buzz cậu, cậu cũng cứ giả vờ như online. Nếu phải thực hết cách rồi, cũng chẳng muốn muối mặt chủ động bắt chuyện với thần tượng thế này.



      Ai ngờ năm giây sau, avatar của Đao Kiến Tiếu chợt nhảy phóc ra.



      Đao Kiến Tiếu: Có.



      Đao Kiến Tiếu: Thầy Tri Thu?



      Đao Kiến Tiếu: Có chuyện gì ?



      Ngay giây phút đó, trái tim của Lục Tri Thu run lên, bỗng đập trật nhịp.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Cái Kéo và Quả Cầu Giấy của ảnh






      Hôm nay Đao Kiến Tiếu lên mạng cũng chỉ để nhận cái file thôi. Sau khi tốn hết năm phút để download xong, cậu bèn chuẩn bị log out, ai ngờ vừa định click chuột tắt, có người PM .



      Cậu thực ra vẫn có chút ấn tượng về cái ID Nhất Diệp Tri Thu này, dẫu sao vào buổi mini live show hôm qua chính cậu gọi người ta là “thầy” những hai lần kia mà. Nhưng ai bảo cái người Nhất Diệp Tri Thu này lại gọi cậu là “trò” cơ chứ? Nên cậu cũng thuận theo mà đùa vui đôi chút.



      Bên kia Nhất Diệp Tri Thu im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi tính kiên nhẫn của Đao Kiến Tiếu mất sạch, đương định log out luôn đối phương mới nhắn qua câu.



      Nhất Diệp Tri Thu: File mp3 của buổi nhạc hội hôm qua cậu có giữ ? Số lần tải file của mail nhóm vượt quá hai trăm rồi, tôi tải được nữa.



      Đao Kiến Tiếu: Sao nhờ người gởi mail fix link?



      Nhất Diệp Tri Thu: Fix link là gì cơ?



      Đao Kiến Tiếu ngồi trước máy tính ngao ngán đưa tay đỡ trán. Giời ạ, bây giờ là thời buổi nào rồi mà còn có người biết fix link là gì chứ. Nhưng cậu cũng chẳng buồn xoắn quá vào vấn đề : Ừ, tôi có.



      Nhất Diệp Tri Thu: Thế cậu có thể gởi cho tôi ?



      Đao Kiến Tiếu thoáng ngập ngừng, dẫu sao cái file mini live show đó có dung lượng lớn vì chất lượng rất cao. Nếu chỉ với vỏn vẹn năm bài hát cộng mấy câu tán gẫu từa lưa hột me và nhạc chuông phúc lợi cũng chẳng cần dùng đến link file dung lượng lớn làm chi. Nhưng nếu gởi file nhạc có lẽ trong thời gian ngắn cậu chẳng thể nào log out được rồi.



      Đao Kiến Tiếu đương định từ chối, Nhất Diệp Tri Thu tiếp.



      Nhất Diệp Tri Thu: được ư?



      Ba chữ này vừa lên, Đao Kiến Tiếu cũng hiểu vì sao, bỗng dưng trước mặt cậu như ra đôi mắt trầm lặng, ngỡ như người ở sau màn hình kia đương chăm chú nhìn cậu đầy mong đợi. Nếu như cậu từ chối, cặp mắt ấy bị nhấn chìm trong nỗi tiếc nuối khôn cùng.



      Haiz, xem như mỗi ngày làm việc thiện vậy.



      Đao Kiến Tiếu rầu rầu nghĩ, rồi nhiều, liền mở folder ra, click chuột kéo tập tin nhạc hôm đó bỏ vào trong QQ.



      Vượt ngoài dự đoán của Đao Kiến Tiếu, sau khi Nhất Diệp Tri Thu click vào chữ “tiếp nhận”, file rar gần trăm Mb kia liền gởi xong chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tốc độ lên tới tận bảy, tám Mb mỗi giây!



      Đao Kiến Tiếu: Hở? Mạng trường hôm nay sao ngầu quá nhỉ?



      Đao Kiến Tiếu: Bình thường tôi và bạn học gởi tài liệu cho nhau tốc độ cũng nhanh thế này.



      Lục Tri Thu nhìn câu màn hình kia, nhất thời đôi tay cứng đờ bàn phím, biết nên gì tiếp.



      …. Làm sao đây, có khi nào Đao Kiến Tiếu liên tưởng đến điều gì ? Sao lại quên phéng chuyện này kia chứ, tốc độ gởi giữa mạng của trường và mạng bên ngoài thường chậm rì rì, mỗi lần gởi file cho nhau cứ gọi là lê lết còn hơn rùa bò, chỉ có gởi đồ chung mạng trường tốc độ mới lên vèo vèo như tên bắn thế kia! Cái này chẳng khác gì tự tiết lộ vị trí của bản thân rồi… Nếu như Đao Kiến Tiếu biết mình và cậu ta ở chung trong trường học, thậm chí mỗi sáng lén lút nghe cậu ta đọc bài, liệu có cảm thấy mình rất là ghê tởm, là kẻ bệnh thần kinh ? Sao mình lại nghĩ đến tốc độ mạng phơi bày thân phận của mình cơ chứ?!



      Trong phút chốc Lục Tri Thu lo lắng mướt mồ hôi hột, may là Đao Kiến Tiếu trông mong trả lời, cũng chẳng nghĩ sâu về vấn đề này, chỉ là sau khi gởi xong, liền chuẩn bị log out.



      Đao Kiến Tiếu: Được rồi, tám nữa, tôi còn có việc.



      Đao Kiến Tiếu: BB



      Sau đó chưa đợi Nhất Diệp Tri Thu kịp phản ứng và câu chào tạm biệt, avatar của Đao Kiến Tiếu tắt phụt.



      Lục Tri Thu đưa mắt nhìn trân trân cái avatar vừa chuyển sang màu xám tối kia, cắn môi dưới, sau cũng vẫn chậm rãi gõ hai chữ “Tạm biệt”.



      Ngồi lặng lẽ nhìn cái file có tên là “nhạc hội + phúc lợi 26-5” nằm trong folder, Lục Tri Thu lén lén lút lút như làm chuyện vụng trộm, thò đầu ra ngó chừng y tá ngồi ở góc bên kia phòng. Sau khi xác nhận ấy chú ý chuyện làm, lúc này mới khẽ khàng lấy chiếc tai nghe từ trong tủ ra cắm vào laptop.



      click mở file rar, di chuột tìm đến hai cái file mp3 lần lượt được đặt tên là “nhạc chuông phúc lợi - chào thầy ạ”, “nhạc chuông phúc lợi - tạm biệt thầy”, sau đó mặt đỏ bừng kéo chúng bỏ vào Media Play.



      Ngay sau đó, trong tai nghe của bèn vang lên giọng ấm áp đến lạ của Đao Kiến Tiếu:



      “Thầy giáo? Rất vui được gặp thầy.”



      “Tạm biệt thầy.”



      Ngay khoảnh khắc ấy, ngồi trước máy tính, toàn thân Lục Tri Thu bỗng lạnh toát người, tựa như rơi xuống hố băng.



      --- Mấy ấy cắt bỏ hai chữ “Tri Thu” rồi.



      *****



      Nhất Diệp Tri Thu tức chạy vào trong nhóm lên tiếng bất bình.



      Nhất Diệp Tri Thu: Tại sao trong file mp3 lại cắt mất tên rồi? 【tức giận】



      Bị quấy rối cuộc tán gẫu, các nàng quay sang nhìn với vẻ khinh thường, lòng thầm oán trách, chẳng biết đứa nào rảnh rỗi tốt bụng đến nỗi lại gởi file cho Nhất Diệp Tri Thu nữa, làm giờ phải rước lấy nỗi phiền phức này.



      A: Đây là mp3 phúc lợi cho mọi người dùng làm nhạc chuông, đâu phải chỉ dành riêng cho bản thân em, đương nhiên phải cắt bỏ tên rồi.



      B: Đúng rồi đó, dù Đao sama có chỉ đích danh chào tạm biệt bọn này, bọn này cũng buộc phải nén đau mà cắt tên mình đó chứ.



      C: Nếu em muốn, tự mình lấy file mp3 đầy đủ trong mail nhóm ra mà cắt lấy ấy.



      D: Nếu thích, em nhờ Đao sama gọi tên em thêm mấy lần nữa cũng chẳng sao đâu.



      Tuy mọi người có lý, nhưng giọng điệu móc mỉa pha đầy châm biếm kia dù cách màn hình laptop vẫn tỏa ra nồng nặc. Nhất Diệp Tri Thu tuy có hơi đơn giản nhưng ngốc. Tuy phát ra thái độ lần trước của các đối với trước sau giống nhau, nhưng cảm giác lãnh đạm dửng dưng và phảng phất ý thù địch như giờ cảm nhận được.



      y tá ngồi ở góc phòng tình cờ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát bác sĩ Lục trước giờ vẻ mặt luôn vô cảm, nay ngồi trước máy tính đột nhiên nhíu mày lại, biểu cảm thấp thoáng nét buồn bã phải.



      Ngập ngừng đôi chút, y tá hiền lành bèn cất giọng hỏi: “Bác sĩ Lục, sao chứ?”



      Bác sĩ Lục đương ngồi ở đó như sực giật mình bởi câu hỏi của . xoay về hướng chớp chớp mắt, hồi sau mới chầm chậm lắc lắc đầu.



      y tá tuy có hơi lo lắng, nhưng trông thấy bác sĩ Lục tiếp tục vùi đầu vào laptop, chỉ đành mang quan tâm của mình nuốt trở lại vào bụng, sau đó quay qua tiếp tục đắm chìm vào thế giới mạng.



      Y tá nhìn cảnh Nhất Diệp Tri Thu bị mọi người tẩy chay trong nhóm, tuy biết những lời đồn đãi về đối phương tốt trong con mắt đa số người, nhưng nhìn màn hình dáng vẻ tội nghiệp của khi hỏi ai có thể giúp cắt file với thái độ thành khẩn vô cùng đó, nơi mềm yếu nhất trong tim y tá như bị gì đó chạm vào.



      … Thôi kệ, cứ xem như mình làm người tốt lần vậy.



      y tá trước giờ “lặn tăm” hiếm khi nào trồi lên trong nhóm, lại len lén chọt vào QQ của Nhất Diệp Tri Thu, sau đó gõ vài chữ vào khung thoại vừa nhảy phóc ra.



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: Nhất Diệp Tri Thu?



      Liền tức khắc, Nhất Diệp Tri Thu trả lời: Em là?



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: Bạn muốn file hỏi thăm đầy đủ phải ?



      Nhất Diệp Tri Thu: Ừm đúng rồi, em có thể giúp ?



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: Ừm… mình có phần mềm cắt file, có lẽ giúp được.



      Nhất Diệp Tri Thu: O(∩_∩)O ha ha ~ cám ơn em nhiều lắm!



      Nhất Diệp Tri Thu ngồi trước bàn máy nhoẻn nụ cười hiếm hoi. trước giờ chưa từng chuyện với này, hoàn toàn ngờ rằng ấy lại chủ động giúp mình…. Quả nhiên, trong nhóm vẫn có người đối xử tốt với .



      y tá cắt file xem ra cũng rất nhanh nhẹn. lấy ra file nhạc hoàn chỉnh lần trước tải về, chỉnh đến phần đầu và phần cuối, cắt rời lời chào hỏi của thánh Đao Kiến Tiếu với Nhất Diệp Tri Thu. Hơn nữa còn rất chu đáo, cắt luôn cho cả giọng cười phía trước, sau khi loại bỏ tạp liền gởi cho Nhất Diệp Tri Thu.



      Lục Tri Thu mang tai nghe vào, tiếng cười ấm áp và lời chào khẽ gọi tên của Đao Kiến Tiếu chậm rãi vang lên, khiến lòng lâng lâng như muốn bay thẳng lên trời, bập bồng lửng lơ trung.



      Nhất Diệp Tri Thu: QAQ em Băng Vệ Sinh, cám ơn em nhiều QAQ!!!



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh:.....



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh:.....



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh:....



      Bỗng chốc trong lòng y tá như xuất hàng ngàn vạn chú mèo con đồng loạt dùng móng vuốt cào tường hú hét. Rốt cuộc cũng hiểu tại sao Nhất Diệp Tri Thu lại bị mọi người căm ghét đến thế rồi. Con người này thiệt là chẢiết ăn gì cả, nếu người bình thường ắt hẳn gọi là “y tá ” chứ nào phải “băng vệ sinh” đúng ?!!!



      Chưa đợi kịp xỉa xói, Nhất Diệp Tri Thu gởi cầu add friend cho , trong tin nhắn kiểm chứng có ghi câu thế này --- “Em , em quả là người tốt.”



      Chẳng hiểu vì sao, y tá được phát thẻ người tốt bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt. Khụ, cứ xem như nhất thời làm người tốt nhận nhóc này làm em vậy. Mang suy nghĩ pha chút ngượng ngùng xen lẫn đôi chút dỗi hờn ấy, rồi nhấn nút đồng ý.



      thực tế, nhiều khi cũng dễ thương lắm chứ.



      Nhưng biết rằng, bác sĩ Lục đương ngồi chung văn phòng với hăng hái sửa tên ghi chú của người bạn QQ mới quen như sau.



      “Em Băng Vệ Sinh tốt bụng”.



      Y tá ở lại trong phòng lúc để xử lý vết thương đầu gối của cậu nam sinh nghịch ngợm do đá bóng và nữ sinh bất cẩn té từ cầu thang xuống khiến chân bị bong gân, sau đó rảnh rỗi suốt đến tận giờ về.



      Khi chiếc đồng hồ máy tính từ 16:59 chuyển sang 17:00, liền đứng phắt dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc ra về, là lá la la tối nay phải nấu canh lê đường phèn thanh nhiệt rồi trộn đĩa salad đơn giản. Trong nhà còn có chú miu đợi về cho ăn. nôn nóng muốn về nhà mau thiệt mau, chẳng thể đợi thêm giây phút nào nữa đâu!



      “Tạm biệt bác sĩ Lục!” Y tá vẫy tay chào Lục Tri Thu: “Bác sĩ Lục, hôm nay cũng về ký túc xá à?”



      Lục Tri Thu mỉm cười với , lắc đầu.



      Khi Lục Tri Thu mới được điều về ngôi trường này, ký túc xá dành cho nhân viên vẫn chưa chuẩn bị xong, cho nên tạm thời ở trong phòng nghɠcủa bác sĩ trong tòa y tế trường. Nhưng kì lạ là, ràng bây giờ ký túc xá dọn dẹp xong xuôi đâu vào đấy hết rồi, chiếu lý Lục Tri Thu hẳn phải dọn vào đó rồi chứ. Ấy thế mà biết vì sao vẫn tiếp tục ở trong phòng y tế.



      Y tá cứ luôn thắc mắc, bác sĩ Lục mình ở lại phòng y tế giữa đêm hôm khuya khoắt chẳng lẽ đơn sao? Lẽ nào có ai đó đến bầu bạn với ư?



      Thôi kệ, dẫu sao đó cũng chẳng phải chuyện đứa y tá nhoi như đáng phải quan tâm.



      Y tá thầm phẩy phẩy tay trong lòng, chào tạm biệt Lục Tri Thu xong bèn cất bước về nhà.



      *****



      Năm giờ sáng, nửa phút sau khi chuông báo thức của điện thoại reo lên, Tiêu Giản Đào choàng tỉnh khỏi giấc nồng. Nhạc chuông di động của cậu mấy hôm trước đổi sang bài nhạc ED do Moly, người bạn thân trong giới CV hát cho vở kịch truyền thanh nguyên tác. Tiếng hát dịu ngọt của Moly làm ồn đánh thức các bạn học khác chung phòng ký túc, ngay cả người bạn nằm ở giường đối diện chẳng qua cũng chỉ trở mình, rồi lại tiếp tục giấc mơ đẹp.



      Vẫn như mọi ngày suốt ba năm qua, sau khi được đánh thức bởi tiếng chuông báo thức, Tiêu Giản Đào nhanh chóng trở nên tỉnh táo. Cậu có thói quen ngủ nướng. Tỉnh táo rồi cậu bèn trở người bước xuống giường, tay chân khẽ khàng rửa ráy mặc quần áo xong xuôi, bèn chuẩn bị rời khỏi phòng.



      Chính ngay lúc này, thằng bạn như bị tiếng động của cậu đánh thức, đưa tay dụi mắt rồi mơ mơ màng màng chào: “Cái Kéo , mày tỉnh rồi à?”



      Bởi vì cái tên Tiêu Giản Đào đọc gần gần giống “cái kéo ”, nên bạn bè thường lấy nó làm đề tài trêu chọc cậu, Tiêu Giản Đào chẳng hề nổi giận bao giờ. Cậu giọng với bạn: “Ừ, hôm nay có hơi trễ rồi.”



      “Lại ra tập đọc à?” Thằng bạn buồn ngủ đến ộ năng thều thào ngắt quãng: “… chăm chỉ quá.” Sau đó còn lầm bầm câu gì nữa, rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.



      Tiêu Giản Đào khẽ cười, tay cầm lấy xấp tài liệu dày cộm, chân bước ra khỏi phòng.



      Đồng hồ tay chỉ sang năm giờ mười lăm phút.



      Trong tòa ký túc xá mà Tiêu Giản Đào trọ, những sinh viên thức dậy sớm như hề ít. Chỉ là mấy người đó ai nấy đều mắt lờ đờ ngái ngủ. Những cậu chàng thường ngày tràn trề sức sống và các người đẹp xinh xắn đáng là thế, ấy vậy mà giờ tất cả đều buồn ngủ đến độ đứng gật gà gật gù nghiêng ngả.



      Thấy Tiêu Giản Đào bước ra ký túc, mấy cậu nhóc liền chào hỏi bằng giọng nhừa nhựa kéo dài cả thước: “Chào ~ sư ~ huynh~~!”



      Tiêu Giản Đào nghiêm mặt lại ra vẻ nghiêm túc:



      “Ra tập đọc sáng cũng cả năm rồi, sao lại còn lờ đờ thế kia? Vả lại ai dạy bọn em cách chuyện kéo dài giọng thế hả, có chút tinh thần tự giác chuyên nghiệp hả?”



      Mấy bé nhe răng cười hi hi, để bụng. “Sư huynh à, bọn em đâu phải sư huynh đâu!” rồi mấy tản ra như những chú chim sẻ bị hù giật mình, nhưng có thể thấy được cả bọn đều tiến thẳng về cùng hướng.



      Tiêu Giản Đào lắc đầu với vẻ đành chịu, cũng cầm xấp tài liệu nặng trịch trong tay về phía ngược lại.



      sai. Tiêu Giản Đào chính là thánh “Đao Kiến Tiếu” giọng seme trong giới CV được người người hâm mộ mạng. Cậu tham gia vào đó chẳng qua cũng chỉ mới ba năm. So với nhiều bậc đàn đó chẳng là gì cả, nhưng chất giọng quyến rũ xen lẫn những cảm xúc khi lạnh lùng, đen tối lúc dịu dàng, cưng chiều khi lồng tiếng ấy, cộng thêm bản thu có tỉ lệ remake gần như là 0%, khiến cậu mau chóng trở thành bậc thánh chuyên giọng seme trong giới lồng tiếng online. Cậu là mục tiêu học tập của vô số CV, cũng là báu vật mà rất nhiều giám chế cố hết sức giành về cho bằng được --- đại thánh chuyên nghiệp như thế thiệt gần tuyệt chủng rồi QAQ.



      Và có điều mà mọi người biết là, sở dĩ Tiêu Giản Đào có thể ở trong giới lồng tiếng như cá gặp nước, lồng tiếng được xuất sắc và trôi chảy như thế, chính vì là sinh viên ưu tú thuộc chuyên ngành phát thanh truyền hình.



      Ngôi trường mà Tiêu Giản Đào theo học chẳng phải hạng nhất nhì gì toàn quốc, nhưng ngành phát thanh của nó tiếng tăm lẫy lừng. Tuy nhiên hầu hết mọi người đều chỉ thấy được cuộc sống đầy hào quang của các nam thanh nữ tú trong ngành, chứ hề nghĩ đến bao nhiêu công sức mà họ bỏ ra để có được điều đó.



      phải tất cả sinh viên ngành phát thanh sau khi tốt nghiệp đều thuận lợi tìm được việc làm, phải tất cả những ai tìm được việc đều có lương cả năm lên đến mấy trăm nghìn tệ. Và phải ai cũng đều có thể lên truyền hình hay làm phát thanh viên.



      Những người thành danh ấy phải đổ biết bao nhiêu là mồ hôi nước mắt để có thành công.



      Ngành phát thanh cầu tất cả sinh viên năm nhất mỗi ngày phải dậy sớm lúc năm giờ rưỡi ra nơi vắng vẻ “tập đọc sáng” dưới hướng dẫn của đàn năm hai. Cái gọi là tập đọc sáng nghĩa là sáng sớm ra khu rừng luyện thanh, tập đọc to tài liệu trong sách, đến tận bảy giờ rưỡi kết thúc, sau khi ăn sáng xong ba chân bốn cẳng chạy lên lớp.



      Đối với những thanh niên đại mà , kiên trì mỗi sáng dậy lúc năm giờ là chuyện khó hơn lên trời. Có rất nhiều sinh viên năm nhất mong ngóng năm vất vả khổ sở ấy mau mau trôi qua, đặng vào năm hai có thể ngủ nướng thỏa thích (thường do đàn năm hai xuất sắc dẫn lớp năm nhất). Nhưng chỉ có Tiêu Giản Đào là khác. Hồi năm nhất cậu cần cù chăm chỉ sáng sáng ra tập đọc, đến năm hai bèn được chọn làm đại biểu để dắt các sư đệ sư muội luyện giọng, lên năm ba, ai cũng nghỉ hết rồi, duy chỉ có cậu vẫn dậy sớm vào năm giờ sáng mỗi ngày, cần mẫn luyện đọc.



      Nhưng sân trường cũng chỉ nhiêu đó, Tiêu Giản Đào ngại giành chỗ với đám đàn em, sau khi quét ra đa tìm kiếm kĩ lưỡng khắp lượt, rốt cuộc cậu cũng tìm ra góc khuất yên tĩnh hiếm ai biết, có thể cho cậu cất to giọng đọc mà chẳng cần lo làm phiền người khác.



      ©STENT



      Tiêu Giản Đào ôm chồng tài liệu luyện thanh của mình ra phía sau của tòa nhà màu trắng, thấy xung quanh ai chú ý, cậu bèn ném chồng tài liệu qua gờ tường, rồi như mọi hôm, cậu đưa tay bám vào những khe hở của tường gạch, trèo lên vài bước rồi thoăn thoắt vượt qua bức tường gạch cao hai mét.



      Nơi này là sân sau của tòa y tế trường mà hiếm ai biết. Tòa y tế rộng khoảng ba mươi mét vuông, cũng chẳng trồng gì cả, trong sân chỉ có mỗi thân cây khá là cao, quanh nó là những bụi cỏ dại mọc um tùm kín lối.



      Kim đồng hồ chỉ sang năm giờ bốn mươi phút, buổi tập đọc của riêng mình Tiêu Giản Đào bèn bắt đầu.



      Hôm nay, vẫn như mọi khi, Lục Tri Thu lẳng lặng ngồi bên cửa sổ rộng mở, ngây ngất lắng nghe giọng đọc trầm vang từ phía dưới sân theo gió truyền đến.



      Vào mấy hôm đầu khi mới dọn đến đây, cứ mỗi năm giờ sáng Lục Tri Thu lại bị đánh thức bởi giọng nam trầm ấm. Tuy ban đầu cũng khá là bực bội, nhưng khi tĩnh tâm lại đưa tai lắng nghe giọng đọc truyền cảm kia Lục Tri Thu bèn nhanh chóng đổ gục trước thanh đó. Dần dà, còn thỏa mãn với việc chỉ được đánh thức bởi giọng đó, mà bắt đầu chủ động dậy sớm, lặng thầm ngồi bên giường lắng nghe những tiếng ê a luyện phát của đối phương.



      biết ai từng rằng, khi gặp gỡ người khác, con người đều luôn bất giác chú ý đến khuyết điểm của bản thân. Tỉ dụ như nếu người đó da dẻ đẹp, khi đường để mắt xem làn da của của người khác có láng mịn hay . Có người cảm thấy chiều cao mình “khiêm tốn” quá, bèn vô thức để ý chân người ta có dài hay . Có người cảm thấy tóc tai mình như rễ tre, chú ý xem liệu mái tóc người nọ có suôn mềm óng ả hay chăng…



      Từ đến lớn Lục Tri Thu đều tự ti vì giọng của mình. từng cảm thấy đó là “cửa sổ” mà thượng đế đóng sầm lại trước mặt . dám trò chuyện với người khác, biết nên làm sao để kết giao bạn bè, cả thế giới của bị bao trùm bởi màu xám xịt. thế chắc có người cảm thấy sao mà yếu đuối quá, nhưng người chưa bao giờ từng rầu rĩ vì giọng của bản thân, thể nào hiểu được chất giọng tốt đặc biệt biết dường nào. đặc biệt ấy chỉ riêng về thính giác, mà mặt tình cảm nó càng khiến Lục Tri Thu nảy sinh lòng ngưỡng mộ theo đuổi. Chỉ là mới vài lần nghe đối phương tập đọc sáng, thể kiềm nén được đem lòng say mê giọng này rồi. bắt đầu suy đoán thân phận sở thích của người ta, muốn tìm hiểu mọi việc về cậu và đến bên cạnh cậu.



      Giọng của cậu sinh viên kia biến hóa vô cùng, khi là giọng trong trẻo của thanh niên mười bảy, mười tám tuổi, lúc hồn hậu trầm lắng như đàn ông tuổi trung niên. ràng nhận ra đó là giọng của người, nhưng khi tiếng ấy hạ thấp hoặc lên cao bèn lập tức trở nên khác xa rất nhiều. Tuy nhiên, bất luận giọng điệu ra sao, đều cảm thấy nó tràn đầy sức sống. Lục Tri Thu hề ngờ rằng, bản thân lại có ngày cảm phục, thậm chí…. phải lòng người chỉ vì giọng của cậu ta. chưa bao giờ nghe chất giọng nào đặc biệt đến thế, cung bậc cảm xúc biến hóa phong phú mà lại dạt dào tình cảm, khiến kiềm được lòng hâm mộ và theo đuổi đối phương.



      Đúng như những gì từng với các “em ” trong nhóm, từng cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng với cuộc sống do tiếng quá lảnh lót của mình, và giọng của Đao Kiến Tiếu tựa như luồng ánh sáng rực rỡ, đánh tan xiềng xích trong nội tâm , khiến đủ can đảm thử bước ra kết giao với người khác.



      hề dối với các “em ”, chỉ là các tin mà thôi.



      Hôm nay, cũng như mọi ngày, chàng trai dưới lầu sau khi kết thúc bài luyện phát hai mươi phút, bèn bắt đầu giở xấp tài liệu ra luyện đọc.



      Bắt đầu bằng câu chuyện cổ tích nhàng dễ thương, tiếp theo là bài tin tức, sau đó chuyển sang câu chuyện phố phường đầy chất hài hước vui tươi… cuối cùng đổi sang số đoạn đối thoại kì lạ.



      “Tĩnh nhi… nếu như ngươi dám rời khỏi ta, ta đưa quân Nam hạ, dẫu khiến trăm họ lầm than, cũng quyết từ!” Giọng điệu nghe như của bậc quân vương tàn bạo.



      hai, sao lại hiểu lòng em? Chẳng lẽ cảm nhận được tấm lòng chân thành của em sao?” Lần này nghe như của người đàn ông đau khổ vì tình cấm kị.



      “A Hoan à, chúng ta hẹn với nhau rồi nhé, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi vẫn gặp gỡ nhau và cùng chung sống đến đầu bạc răng long thế này…” Giọng này giống cậu trai vui tươi dám hết mình.



      Giọng điệu luôn biến hóa, từng câu từng chữ dạt dào tình cảm ấy được đọc đọc lại nhiều lần, tựa như có người thầm những lời thương bên tai Lục Tri Thu.



      Hồi ban đầu khi mới nghe thấy những câu thoại kì quặc này, Lục Tri Thu cứ cảm thấy là lạ sao sao ấy. Sao nghe mà cứ thấy giống câu thoại của hai chàng trai quấn quýt ngọt ngào với nhau thế này? Vì lòng hiếu kì, bèn ghi lại vài câu trong số đó, rồi lên mạng tìm kiếm, nào ngờ phát ra đó là những câu bất hủ trong cái gì mà “100 bộ truyện đam mỹ kinh điển”, và có cái tên luôn luôn xuất đồng thời với các bộ truyện đó, “CV Đao Kiến Tiếu”.



      Chính vì như thế, Lục Tri Thu mới bắt đầu ngơ ngơ ngác ngác bước vào nhóm fan của Đao Kiến Tiếu. Và cũng hiểu ra rằng những câu thoại nồng nàn si tình mà mỗi sáng nghe được kia, đều là từ những bộ kịch truyền thanh đam mỹ mà ra.



      Hẳn là Tiêu Giản Đào vì muốn rèn giọng, muốn nó diễn đạt tình cảm phong phú hơn, giọng điệu trầm bổng thay đổi hơn, nên mới nhận nhiều công việc lồng tiếng cho kịch truyền thanh như vậy.



      Mỗi sáng Tiêu Giản Đào đều đến chỗ sân vắng người qua lại này để tập đọc. Đấy là bí mật của mình Tiêu Giản Đào.



      Và mỗi sáng Lục Tri Thu đều ngồi bên giường lắng nghe Tiêu Giản Đào luyện thanh, và điều này là bí mật của riêng Lục Tri Thu.



      Ở bên dưới, Tiêu Giản Đào lại tiếp tục tập thoại, giọng điệu vẫn nồng nàn si tình như thế: “Lâm, tôi rất thích , thích lắm thích lắm luôn. Còn , liệu chút xíu tình cảm nào với tôi ?”



      Ngồi lầu, Lục Tri Thu nghe đến ngất ngây, như bị mê hoặc bởi lời của cậu. Miệng hé mở, thanh đới lâu dùng tới bèn khe khẽ rung động: “Ừm, tôi cũng thích cậu….”



      “Ai đó?” Tiêu Giản Đào đứng bên dưới chợt sửng sốt, tai cậu thính, đương nhiên nghe thấy câu thấp thoáng kia. Tuy nghe đối phương gì vì giọng quá , nhưng cậu tin chắc rằng giọng kia được phát ra từ cửa sổ rộng mở ở phía .



      Lục Tri Thu sợ điếng hồn, mở trừng mắt tay bụm chặt miệng, hoàn toàn biết nên làm sao.



      Trước kia Tiêu Giản Đào chẳng hề chú ý y tế tường trong ngôi nhà hai tầng này. Suy cho cùng cậu ở đây tập đọc được thời gian rất lâu rồi, cũng chưa có ai xuất quấy rầy cậu cả. Dù dạo gần đây cậu phát cửa sổ tầng hai của tòa y tế trường luôn mở toang vào sáng sớm, cậu cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, còn ngỡ rằng do y tá lơ đãng quên đóng lại trước khi ra về.



      Kết quả là bây giờ bỗng dưng nghe thấy tiếng của người lạ khi luyện tập, đương nhiên cậu thấy kinh ngạc vô cùng. Giọng của người đó vừa lanh lảnh lại khẽ khàng, cứ như của đứa bé ấy, nếu như phải tai Tiêu Giản Đào thính, e là bỏ qua rồi.



      Tiêu Giản Đào yên lặng đợi hồi lâu, cuối cùng nghe thấy tiếng ai trả lời. Cậu lại cất giọng hỏi thêm vài lần, sau khung cửa sổ rộng mở kia vẫn tĩnh lặng như có bóng người.



      …. Chẳng lẽ đúng là cậu nghe nhầm rồi?



      Tiêu Giản Đào tin có ma quỷ, mắt cậu khẽ đảo, khóe miệng nhếch cười cố ý bảo: “Ai da, ghê rợn quá, sáng sớm sáu giờ mấy lại nghe thấy giọng trẻ con, chẳng lẽ ở y tế trường có ma sao trời?” rồi cậu chà xát hai cánh tay, tự lầm bầm bảo: “Xem ra về sau mình nên đến đây luyện đọc sáng nữa, eo ôi đáng sợ quá .”



      Trong ngành phát thanh của bọn cậu có học cả môn diễn kịch. Và Tiêu Giản Đào cũng đạt điểm xuất sắc trong môn này, giờ vờ như người bị ma dọa sợ chỉ là chuyện như con thỏ. Quả nhiên, trình diễn kịch của cậu lừa được Lục Tri Thu ở tầng , vừa nghe thấy Tiêu Giản Đào bảo bỏ , thậm chí về sau quay lại, sợ đến nỗi vội hét lên: “Bạn ơi, bạn đừng mà đừng bỏ mà! Tôi là người là người đó!”



      Giờ Tiêu Giản Đào nghe mồn tiếng của Lục Tri Thu. Ban nãy chỉ mới thấp thoáng nghe thấy giọng của bé trai cậu thấy kì lạ rồi, gây giờ nghe hơn, ngờ vực những bị đánh tan mà ngược lại còn tăng lên: giờ mới hơn sáu giờ, sao lại có cậu bé xuất ở tòa y tế trường cơ chứ?



      Cậu ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai, nhưng thấy bóng người nào, chắc là cậu nhóc trốn biệt muốn để cậu thấy chăng?



      Tiêu Giản Đào đứng bên dưới hét to: “Em bé này, sao em lại mình ở y tế trường vậy hả?” Nếu như câu này, câu với vẻ nồng thắm và tình cảm hơn chút, y chang như chàng Romeo đứng dưới cửa sổ kêu gọi Juliet ấy chớ.



      Bên trong cửa sổ, Lục Tri Thu dùng tiếng lanh lảnh của bé trai hét trả: “Tôi chẳng phải em bé! Tôi lớn hơn cậu nhiều!”



      Tiêu Giản Đào phì cười: “Em chắc chắn lớn bằng đâu, hai mươi rồi!”



      Lục Tri Thu đáp: “Tôi cũng hai mươi tám rồi!”



      Hai người ai trông thấy mặt ai, cứ thế cách nhau hai tầng kẻ hỏi người đáp. Nếu như có ai trông thấy dáng vẻ ngốc xít nay của hai người, thế nào cũng cười lăn bò càng ra cho xem. Tiêu Giản Đào chẳng hề tin số tuổi mà Lục Tri Thu , trong lòng thầm làm phép trừ giảm hai mươi tám xuống còn tám tuổi.



      Đối với chuyện tuổi tác, Tiêu Giản Đào chẳng thèm xoắn vào nó làm gì nữa, bèn chuyển đề tài: “Thế tên em là gì?”



      Hai tay Lục Tri Thu ôm lấy chân ngồi dưới cửa sổ, tay phải vô thức khẽ khàng viết gì đó nền sàn, nhìn kĩ, chính là ba chữ “Đao Kiến Tiếu” được viết nguệch ngoạc. Bất thình lình lại đưa tay xóa lấy xóa để mấy chữ vô hình ấy, tựa như muốn xóa sạch nó khỏi tim mình.



      Tiêu Giản Đào lại hỏi tên lần nữa, Lục Tri Thu ngẫm nghĩ, rồi chậm rãi trả lời: “Tôi tên là Lục Tri Thu.”



      Giọng bé con lanh lảnh kia kéo dài mỗi tiết phát ra, nghe như có gì đó dùng dằng, thích. Bình thường Tiêu Giản Đào ghét nhất là nghe người khác kéo dài giọng, nhưng giờ nghe tiếng Lục Tri Thu, chợt cảm giác là lạ dâng lên, cảm thấy tiếng ấy cứ như đâm xuyên qua tâm khảm của cậu.



      Cậu cố tình bảo: “Ồ ~ Lục Tri Thu à, thế sau này gọi em là Quả Cầu Giấy nhé!”



      Dù sao cũng là em bé, trêu chọc chút cũng vui phết. Quả nhiên, “em bé” lầu liền tức giận, dùng cái giọng lảnh lót non nớt kia giận dỗi bảo: “Đừng có gọi là Quả Cầu Giấy !” Cái tên quỷ gì thế này! Lục Tri Thu sôi máu, nghĩ.



      Tiêu Giản Đào cười hì hì: “Em bé dỗi rồi à? Quả cầu này, em có biết tên gì ?”



      Lục Tri Thu nhếch mép tỏ vẻ cóc thm -- biết từ lâu rồi! Sau khi nghe tiếng của Tiêu Giản Đào, cố tình quan sát các sinh viên qua lại trong khuôn viên trường. May là Tiêu Giản Đào cũng thuộc hàng vô cùng nổi bật trong trường, nên Lục Tri Thu cũng chẳng phí bao nhiêu công sức biết tỏng mọi thông tin về Tiêu Giản Đào rồi.



      Tiêu Giản Đào đương nhiên biết rằng Quả Cầu Giấy im thin thít ngồi lầu kia biết tỏng tòng tong tư liệu của cậu từ đời nào rồi, cậu cứ ngỡ rằng cậu nhóc còn hờn dỗi, vội : “ là Tiêu Giản Đào, bạn bè đều gọi là Cái Kéo ,” rồi, cậu thoáng ngừng lại: “Quả Cầu Giấy , em có thể gọi Cái Kéo!”



      Cái Kéo cái đầu cậu á! Cậu tưởng mình là MC chương trình thiếu nhi chắc!



      Tuy trong lòng chửi rủa là thế, nhưng cuộn mình sàn nhà bỗng dưng mặt Lục Tri Thu đỏ bừng. dúi đầu mình vào gối nên lời.



      Cơ thể ngừng run rẩy, nếu như có ai trông thấy phát đôi tai đỏ ửng kia của nóng bừng cả lên ấy chứ, thậm chí đôi mắt cũng ngân ngấn nước. Khi Tiêu Giản Đào gọi , cảm thấy giọng của đối phương như hóa thành bàn tay, dịu dàng lướt qua con tim , khiến ngượng đến nỗi nước mắt muốn tuôn rơi.



      Lục Tri Thu giỏi bắt chuyện với người khác. thực tế, hề lãnh đạm như vẻ bề ngoài của mình, thậm chí trước người mà mình thầm thương trộm nhớ, càng tỏ ra ngại ngùng vô cùng.



      Đương nhiên, “ Cái Kéo” ở dưới hề biết chuyện gì, vẫn đứng đó ngừng trêu chọc “Quả Cầu Giấy : “Nào nào, Quả Cầu Giấy gọi tiếng Cái Kéo nào!” Vốn mục tiêu ban đầu khi theo học ngành phát thanh là muốn trở thành người dẫn chương trình thời , bây giờ chợt nhận ra mình cũng có tài pha trò con nít quá đó chớ… Ừm, lần sau nếu có dịp tham gia “Cối xay gió” dẫn chương trình cùng với chị Rùa Vàng và chị Mặt Trăng cũng tốt đấy chứ.



      Tiêu Giản Đào có tật xấu mà ai biết, đó chính là trông bề ngoài cậu đáng tin cậy thế chứ thực ra nội tâm có phần hơi cà lơ phất phơ.



      Ắt nhiên Lục Tri Thu gọi người hơn mình là Cái Kéo gì gì đó, cứ bị Tiêu Giản Đào gọi hoài, bực rồi, gắt gỏng hét to (nhưng thực tế vẫn lảnh lót như thường): “Cái Kéo! Em Cái Kéo! Trò cái kéo!”



      Tiêu Giản Đào nổi giận như nghĩ, ngược lại còn khẽ mỉm cười, dịu dàng đáp: “Haiz, Quả Cầu Giấy của à.”



      Vừa dứt lời, cậu bèn nghe thấy từ tầng hai y tế trường vang lên tiếng vật nặng rơi xuống, tiếp đó là tiếng chân tháo chạy cuống cuồng, rồi sau đó bất luận có gọi như thế nào, “Quả Cầu Giấy ” đều trả lời .



      Tiêu Giản Đào đứng dưới cửa sổ đưa tay gãi gãi đầu, cảm thấy mình đùa hơi quá trớn, khiến cậu bé e thẹn bỏ chạy mất rồi. đứng đợi cả nửa buổi trời, đinh ninh chắc Quả Cầu Giấy quay lại nữa, đành thở dài chán nản. Cậu ngẫm nghĩ, rồi móc di động ra lên mạng viết câu status weibo.



      CV Đao Kiến Tiếu: Sáng hôm nay quen được nhóc, nhưng nhóc ấy ở tầng hai, mình ở tầng . thấy được mặt của nhóc. Giọng nhóc mềm mềm vừa ngọt vừa thanh, ắt hẳn là cậu bé có gương mặt bầu bĩnh như quả táo nhỉ? Ha ha, tên nhóc là Quả Cầu Giấy . người bạn mới của mình. (Thời gian: 6:36)



      Viết xong kéo xuống, chưa gì có đến mười mấy cái phản hồi.



      Phản hồi 1: Giật tem! Sama à, thức trắng hay là mới ngủ dậy thế kia?



      Phản hồi 2: Oa hú hú hú dễ thương quá ! Bé trai mặt trái táo với giọng lanh lảnh, tuyệt gì bằng!



      Phản hồi 3: Cái tên Quả Cầu Giấy này cu-tè đến nỗi máu mũi tuôn trào lênh láng! Quả Cầu Giấy Quả Cầu Giấy Quả Cầu Giấy ….



      Phản hồi 4: Cu-tè đến nỗi máu mũi tuôn trào lênh láng + 1



      Phản hồi 5: Tên Quả Cầu Giấy thiệt dễ thương chết mất! Ghét quá mà, em lại bấn cuồng cậu nhóc, giời ơi tha cho con người ta mà!



      Phản hồi 6: Cu-tè đến nỗi máu mũi tuôn trào lênh láng + 1



      …. Những cái sau lược bớt.



      Tiêu Giản Đào cầm di động xem phản hồi hồi, thấy các nàng đều về cái tên Quả Cầu Giấy này, bản thân cậu cũng kiềm được khẽ gọi thầm cái tên ấy mấy lần.



      … Quả Cầu Giấy , Quả Cầu Giấy , Quả Cầu Giấy … Chậc, đúng là nghe cũng quá đó chứ.



      Tiêu Giản Đào thoáng ngẫm nghĩ, lại viết câu status khác.



      CV Đao Kiến Tiếu: Mình bảo nhóc gọi mình là Cái Kéo, dụ đến mấy lần nhóc đều thèm gọi, các bé con thời nay đều khó nhằn dữ vậy sao? (Thời gian: 6:45)



      Lần này phản hồi càng nhanh hơn, bên dưới người nào người nấy đều thi nhau bảo: “Sama ơi, quả là đen tối quá ”, “Chết rồi, giờ em bấn cuồng Cái Kéo x Quả Cầu Giấy mất rồi”, “Oa hu hu hu em là tội nhân, ngờ em lại vô liêm sỉ đến nỗi bấn việc luyến đồng”… Khi đọc được những phản hồi này, Đao Kiến Tiếu chỉ còn biết đưa tay tựa trán ngao ngán. Cái bấn cuồng của các bé bây giờ đúng thiệt là huyền ảo quá, Cái Kéo , Quả Cầu Giấy , nghe qua có gì để mà dễ thương đến độ phải bấn cuồng đâu trời?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Sóng gió dấy lên từ ngây thơ






      Khi Lục Tri Thu đăng nhập vào nhóm QQ, phát cả nhóm nhốn nháo bàn tán sôi nổi. Các nàng ai nấy đều mồm năm miệng bảy chen nhau thảo luận mọi loại tình tiết “thẩm du tinh thần” vô liêm sỉ và có điểm dừng về đề tài xoay quanh hai người là “ Cái Kéo” và “Quả Cầu Giấy ”.



      thiệt trong nhóm fan của Đao Kiến Tiếu cũng hiếm người tài giỏi. Từ khi Đao Kiến Tiếu đưa status lên weibo đến giờ chẳng qua mới có vài tiếng đồng hồ, ấy thế mà vô số fanart, mẩu truyện ngắn với độ bệnh hoạn ngày càng cao cứ gọi là rần rần xuất . Đao Kiến Tiếu làm seme với uke là cậu bé mặt phúng phính bảy tuổi còn được xem là bình thường đấy, chứ có vài fangirl bắt đầu tưởng tượng cặp đôi cậu nhóc x thánh Đao Kiến Tiếu luôn rồi, trong đó nàng D xắn tay “đào hố”, tên truyện cũng nghĩ xong xuôi, gọi là “Tiểu seme bảy tuổi đen tối lắm đó nha!”



      Thấy mọi người bàn tán rôm rả, Lục Tri Thu nhất thời hiểu đầu cua tai nheo gì, nếu lầm “Quả Cầu Giấy ” mà mọi người chính là bản thân , nhưng biết “ Cái Kéo” rốt cuộc làm gì mà ai nấy đều biết hết cả rồi.



      Chẳng lẽ Đao Kiến Tiếu ban nãy mới vừa online sao?



      Hơn nữa trong lòng Lục Tri Thu có chút xíu xiu vui, vì ngỡ rằng “Quả Cầu Giấy ” và “Cái Kéo” là bí mật nho chỉ thuộc riêng hai người, thế mà ngờ Đao Kiến Tiếu lại mang chuyện này bô bô với người khác.



      Lục Tri Thu vẫn chưa ngốc đến độ bảo mọi người rằng chính là “Quả Cầu Giấy ”. Vì nếu như thế, buộc phải giải thích và Đao Kiến Tiếu quen nhau như thế nào trong thực. (Đương nhiên cũng chẳng ai thèm tin)



      Lục Tri Thu thoáng ngẫm nghĩ, rồi mở miệng hỏi:



      Nhất Diệp Tri Thu: Các em xem chuyện Cái Kéo và Quả Cầu Giấy ở đâu thế?



      Các nàng đương chuyện trò sôi nổi, nên đương nhiên chẳng ai thèm đoái hoài tới câu hỏi của .



      kiên nhẫn cố hỏi thêm vài lần. Vì cứ hỏi hoài khiến mấy nàng đương tâm trạng bực bội càng thấy chướng mắt hơn. Họ mất tính kiên nhẫn hồi ban đầu để “giảng dạy” “ nhóc” này từ lâu rồi. Nếu như phải admin là nàng A và D vẫn chưa online, cả bọn đá nick ra từ đời nào rồi.



      B: Đương nhiên là weibo của Đao sama rồi, còn phải hỏi sao?



      C: Đừng có với bọn tôi rằng, thân là fan mà ngay cả weibo của thần tượng, bạn cũng theo dõi nha?



      Kể từ ngày hôm đó, Lục Tri Thu ngờ ngợ nhận ra ý thù địch của các nàng dành cho . chẳng hiểu tại sao mấy hôm trước các em vẫn còn thân mật đến nỗi ôm ôm hôn hôn thế mà bây giờ bỗng nhiên trở mặt, chuyện cứ mỉa mai châm biếm, và luôn đưa ra các biểu cảm mang vẻ khinh bỉ.



      Lục Tri Thu thoáng trầm mặc, sau đó vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp:



      Nhất Diệp Tri Thu: Weibo của Đao Kiến Tiếu tên là gì thế?



      Lần này, mọi người đều phớt lờ .



      Ngồi trước máy tính, Lục Tri Thu ngây người trong thoáng chốc, lòng bỗng cảm thấy có phần chua chát. ngờ lần đầu tiên mình bước ra kết bạn lại thất bại theo cách mơ mơ hồ hồ như thế, từng nghĩ rằng mình làm rất tốt rồi, nhanh chóng quen thân với các bé trong nhóm, còn dương dương tỠđắc rằng mình có thể suôn sẻ kết được bạn, nào ngờ đâu đó chỉ là câu chuyện nực cười mà thôi.



      Đương lúc ngây người, chợt nhận ra QQ của mình nhấp nháy.



      Có rất ít người danh sách bạn QQ của Lục Tri Thu, gồm thầy hướng dẫn hồi đại học của , mấy người bạn cùng lớp, ngoài ra chỉ còn người.



      Avatar của người đó là hình chiếc mũ y tá cực kì dễ thương, trông tinh nghịch vô cùng.



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: Weibo của Đao Kiến Tiếu: Weibo.com/CVdaojianxiao.



      Lục Tri Thu ngẩn ngơ nhìn đăm đăm nick của bé tốt bụng, người nhiệt tình giúp đến mấy lần kia, chợt phì cười.



      Nhất Diệp Tri Thu: Cảm ơn em, em Băng vệ sinh, em quả là người tốt.



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh liền gởi biểu cảm tức giận, như trách móc cách xưng hô của .



      Lục Tri Thu hề chú ý rằng y tá ngồi cùng văn phòng của ôm gương mặt đỏ ửng nhoẻn cười thầm: Ai da, này càng lúc càng dễ thương quá.



      Và sở dĩ Lục Tri Thu bị chuyển dời chú ý, là do nửa phút trước có bảng thông báo QQ bật ra.



      [Hội fan hâm mộ Đao Kiến Tiếu Nhóm 1 (xxxxx) admin nàng A (xxxxxx) xóa tên bạn ra khỏi nhóm.]



      nàng A, đây là lần thứ hai rồi.



      Lục Tri Thu đơ người ngồi phỗng ra ngay tại chỗ.



      biết lần này mình “lại” làm sai chuyện gì. Lần trước mới vào nhóm, vừa câu “Chào em, là Nhất Diệp Tri Thu” Skype tức bị đá ngay ra khỏi nhóm, trong khi còn chưa kịp giải thích tại sao giọng mình lại lanh lảnh đến thế nữa. ngỡ rằng tiếng của mình khiến các sợ hãi, nên nghĩ ngợi nhiều. Sau khi gia nhập lần nữa cố ý nhắc đến chất giọng của mình, hòng lơ luôn vấn đề này.



      Nếu như lần trước bị đá là do giọng , vậy lần này là gì?



      Y tá nhận ra vẻ thất thần của Lục Tri Thu, vẫn còn bưng mặt ngó em Lolita màn hình, lòng nghĩ biết bé có chuyện gì mà còn chưa chịu trả lời .



      Bỗng dưng, giọng bé trai lanh lảnh chợt vang lên giữa văn phòng tí teo ---



      “Y tá Lâm…”



      Giọng bé trai đó quá chói tai, nhưng nó vang lên trong căn phòng mạch rộng chưa đến hai mươi mét vuông này, quả nghe ghê rợn đến nỗi khiến y tá rùng cả mình. Sau lưng sởn đầy gai ốc, ràng trước đó trong lòng còn thầm oán trách sao y tế trường gắn máy lạnh, ấy vậy mà giờ thấy lạnh toát đến mức răng đánh cầm cập.



      Lạy, lạy giời, trong phòng chỉ có bác sĩ câm, cái tiếng bé trai quái dị đó rốt cuộc là phát ra từ đâu?



      dè dặt thò đầu ra khỏi màn hình máy tính, chỉ lộ ra con mắt nhìn khắp phòng lượt --- vẫn chỉ có và bác sĩ Lục, trong phòng hề thấy bóng dáng của cậu nhóc nào cả.



      ©STENT: https://www.luv-ebook.com



      Này… đương ban ngày ban mặt, đừng có bày ra trò sởn tóc gáy thế này chứ QAQ.



      “Y tá Lâm…”



      Giọng bé trai biết từ đâu lại vang lên, lần này tiếng có hơi to chút. Y tá vội vàng đóng đinh bản thân trước màn hình máy tính, tự nhủ rằng: mình chẳng nghe gì hết, mình chẳng nghe gì hết. Mấy lời kêu gọi của “người bạn tốt” này tuyệt thể đáp lại, nếu trả lời lỡ trong chớp mắt bị kéo đến thế giới khác biết làm sao hả!



      Nhưng càng nghe càng cảm thấy quái quái -- sao cái giọng bé trai này lại từ hướng của bác sĩ Lục vang lên vậy ta?



      Y tá đánh bạo thò đầu ra lần nữa, quả nhiên tia mắt chạm ngay vào ánh nhìn của Lục Tri Thu.



      Lục Tri Thu vẫn ngồi y nguyên trước máy tính của , sóng mũi có mang cặp kính gọng, chiếc áo blu trắng khoác người vẫn như thường ngày vương hạt bụi nào, ràng bây giờ đều có gì khác thường so với mọi ngày, nhưng y ta dường như cảm thấy toàn thân như tỏa ra cảm xúc “buồn bã độc”.



      Lục Tri Thu mở miệng, giọng bé trai khiến sởn gai ốc ban nãy lại vang lên lần thứ ba: “Y tá Lâm?”



      Y tá sửng sốt hoàn toàn.



      há hốc mồm ngây ra, hai mắt trợn to, nhìn chăm chăm với vẻ mặt ngu ngô chịu thấu.



      Ban ban ban ban ban ban nãy có phải nghe nhầm rồi ? Tại sao bác sĩ “câm” lại biết , hơn nữa giọng lại còn… dễ thương đến thế kia?



      Nếu như ở ngoài đường y tá nghe thấy chàng trai dùng chất giọng non nớt đó chuyện, cùng lắm là cười thầm vài tiếng trong bụng, chứ tuyệt đối thể kinh ngạc lồ lộ ngay mặt thế này. Nhưng bây giờ đồng nghiệp câm sớm chiều gặp gỡ kia lại bất ngờ mở miệng , chất giọng lại còn thuộc hàng khác thường, khiến nhất thời quên béng lễ phép nên có, cứ thộn mặt ra giương mắt ếch nhìn Lục Tri Thu.



      Lục Tri Thu đưa mắt nhìn y tá ngây như phỗng đằng kia, tâm trạng vốn ảm đạm bỗng tươi tỉnh hẳn. Khóe môi nhướn lên cười, khẽ bảo: “Y tá Lâm, nếu miệng há rộng hơn chút nữa, là tôi thấy được luôn cả lưỡi gà của đấy.” Bây giờ còn như lúc đầu, e sợ tiếng của mình dọa sợ, bởi vì trong thời gian cùng làm việc gần đây, nhận ra y tá quả là người cực kì tốt bụng và thẳng thắn. Hơn nữa tâm trạng giờ rối như tơ vò, cần gấp người chuyện với .



      “Bộp”, y tá ngậm miệng lại. cẩn trọng nghĩ, Lục Tri Thu chưa hề ấy là người câm, chỉ là bình thường bao giờ chuyện và toàn dùng bút viết thay thế. Bây giờ ngẫm lại, nếu ấy có giọng thế này, việc chuyện cũng dễ hiểu thôi. chỉ hiểu tại sao hôm nay bỗng dưng lại mở miệng, chẳng lẽ có chuyện gì sao? Y tá ấp a ấp úng hỏi: “Bác… bác sĩ Lục, có chuyện gì cần tôi giúp ư?”



      Thoáng im lặng, Lục Tri Thu bỗng hỏi: “Y tá Lâm là thanh niên trẻ tuổi… chắc cũng thường lên QQ chat đúng ?”



      Y tá gật đầu: “Vâng, em có gia nhập số nhóm QQ.” Chỉ là phải nhóm QQ trong sáng gì cho cam.



      Lục Tri Thu cúi đầu nhìn màn hình máy tính, rồi hỏi: “…. thế người mạng toàn như vậy ư? Giây trước còn đối xử tốt với mình, giây sau đá mình ra khỏi nhóm rồi?”



      ngờ bác sĩ Lục còn lên mạng kết bạn nữa!



      Y tá nén kinh ngạc xuống, miệng hỏi: “Thế… đây là lần đầu tiên bác sĩ Lục kết bạn internet à?”



      Lục Tri Thu khẽ gật đầu.



      Nhìn vẻ mặt ngây ngơ của Lục Tri Thu, chợt y tá cảm thấy ngao ngán và muốn đưa tay che mặt dễ sợ. Vừa nhìn biết Lục Tri Thu là người chuyên ru rú trong nhà đúng chuẩn, cộng thêm đây là lần đầu kết bạn mạng. Theo như hiểu biết của đối với bác sĩ Lục, dám chắc mù tịt những từ lóng thịnh hành Internet. Bây giờ môi trường Internet phức tạp như thế, chỉ vài câu hợp là đủ để bị đá ra khỏi nhóm với lý do “ hợp nhóm.” Trong mấy nhóm kết bạn bình thường còn đỡ, chứ như cái giới mà tham gia từ lâu này, chỉ cần khẩu khí có hơi đúng, rất có khả năng sau vài lần bị mọi người “dạy dỗ” xong liền bị ném ra khỏi nhóm cho coi… Mà chắc là nghĩ nhiều rồi, dẫu có kết bạn như thế nào Lục Tri Thu cũng chẳng thể nào lại gia nhập vào nhóm nay được!



      Y tá lại hỏi: “Thế bác sĩ thường gì với mọi người?”



      Lục Tri Thu ngẫm nghĩ, tiết lộ phần: “Do đấy là nhóm fan hâm mộ thần tượng… nên có nhiều khi cùng họ bàn về thần tượng. Có lúc họ hỏi thông tin của , cũng cho họ nghe. Chỉ có điều những lời họ thường hiểu nổi, hỏi lại các ấy cũng thèm trả lời đàng hoàng.”



      Dừng dừng dừng! Y tá lăn lộn mạng nhiều năm nay, nghe xong bèn đau khổ ôm lấy đầu. Nếu như Lục Tri Thu quả mạng “kết bạn” như thế, bị người ta đá khỏi nhóm là đáng đời. Dùng ngón chân nghĩ cũng thừa đoán ra những gì mà Lục Tri Thu , với kinh nghiệm kết bạn bằng con số 0 ấy, thế nào cũng kể về những chuyện đại loại như tiến sĩ y tốt nghiệp trường danh tiếng bla bla bla. Bây giờ mạng ai nấy đều tinh như cáo ấy, những lời này đến ma cũng chẳng thèm tin nữa là. người ta nghĩ bốc phét, cộng thêm mù tịt tiếng lóng Internet và ngay cả Baidu cũng chẳng biết dùng, như thế người ta cười thúi vào mặt mới là chuyện lạ. Cũng giống nhóc mà quen đó, ngơ ngơ ngác ngác bịa đặt mình là “tiến sĩ y” “uke”, chẳng lẽ bé tưởng tiến sĩ y là từ trời rớt xuống hay sao chắc?



      Nhưng khi ngó thấy vẻ buồn bã toát ra từ khắp người Lục Tri Thu, y tá muốn khuyên lơn , nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Ấp úng hồi lâu, y tá mới ngập ngừng bảo rằng: “Môi trường mạng giờ phức tạp lắm, em cũng từng quen được vài người bạn tốt đó, nhưng cũng có nhiều người chẳng qua chỉ là sơ giao… Giờ mạng nhiều người đều như thế cả, lại rành mấy từ lóng của họ, thể hòa hợp”. Bọn họ khi khẳng định những gì đều là giả tạo, chẳng thể nào xoay chuyển được nữa đâu…” cố gắng dùng những câu từ hòa nhã nhất để thuật lại mấy chuyện ném đá, gây hấn lẫn nhau mạng. Nhưng dẫu là như thế, Lục Tri Thu vẫn như chú nai bị dọa sợ, hai mắt trố to.



      Internet…. đều như vậy cả ư?”



      Chỉ có thể Lục Tri Thu quá ư là ngốc quá ư là ngây thơ. Hai mươi tám năm cứ ru rú riết trong nhà khiến mấy hiểu định nghĩa của từ “bạn bè”. ngỡ rằng mình vào nhóm fan của Đao Kiến Tiếu, cùng trò chuyện với các có chung thần tượng, chào hỏi nhau, với bọn họ số thông tin cá nhân, người ta đối xử với bằng cũng thái độ chân thành như thế. sai, chỉ là chưa từng tiếp xúc với Internet mà thôi, nên những gì làm đều ấu trĩ đến buồn cười. Đồng thời, các đó cũng có lỗi lầm gì quá lớn. Chỉ là môi trường Internet phức tạp khiến bọn họ quen thói dùng cách nghĩ hạn hẹp để đối đãi với người “ cùng chủng tộc” mà thôi.



      Trông thấy Lục Tri Thu bị đả kích nặng nề, y tá vội vàng bảo: “Đương nhiên phải tất cả mọi người mạng đều y như thế, em thấy bác sĩ Lục thường lên mạng, chẳng lẽ quen được ai đối xử tốt với ư?”



      Lục Tri Thu ngoảnh đầu qua, nhìn màn hình người gởi địa chỉ weibo của Đao Kiến Tiếu cho , bỗng mỉm cười: “Có.” Em Băng Vệ sinh là .



      Đương nhiên, cái người hồi sáng biết ngượng cứ bắt kêu là Cái Kéo kia cũng có thể tính là nhỉ ^_^?



      Y tá lại an ủi Lục Tri Thu vài câu, thấy còn chuyện gì, vội vàng chuyển chú ý sang cuộc tán gẫu với em của .



      biết từ khi nào, chữ kí QQ của em Lolita biến thành “Y tá quả là người tốt”. Y tá gật đầu hài lòng -- Ưm, Nhất Diệp Tri Thu rốt cuộc thôi gọi là Băng vệ sinh rồi.



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: Ban nãy có việc à? Rời rồi ư?



      Nhìn lời hỏi than ân cần màn hình, Lục Tri Thu đưa tay gõ vào khung chat: ban nãy trò chuyện mấy câu với đồng nghiệp.



      Ngẫm nghĩ, rồi sửa từ “đồng nghiệp” sang “bạn”.



      Nhất Diệp Tri Thu: Ban nãy trò chuyện mấy câu với bạn.



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: Ưm ưm, chị còn tưởng em xem weibo của Đao Kiến Tiếu sama rồi chứ ><



      Nhất Diệp Tri Thu: Ai da! quên mất tiêu rồi!



      Việc bỗng dưng bị đá khỏi nhóm khiến tâm trạng của Lục Tri Thu khỏi buồn bã, đến nỗi quên luôn cả weibo của Đao Kiến Tiếu. vội vàng click chuột vào đường link y tá gởi qua, màn hình thay đổi bật ra trang web, đó có vài chữ to ghi rằng: CV Đao Kiến Tiếu.



      Woa woa woa! Ra thứ này được gọi là weibo đấy ư?



      Lục Tri Thu rê chuột, muốn xem những câu status mà Đao Kiến Tiếu viết, nào ngờ hai câu ở phía cùng lại liên quan đến .



      CV Đao Kiến Tiếu: Sáng hôm nay quen được nhóc, nhưng nhóc ấy ở tầng hai, mình ở tầng . thấy được mặt của nhóc. Giọng nhóc mềm mềm vừa ngọt vừa thanh, ắt hẳn là cậu bé có gương mặt bầu bĩnh như quả táo nhỉ. Ha ha, tên nhóc là Quả Cầu Giấy . người bạn mới của mình. (Thời gian: 6:36)



      CV Đao Kiến Tiếu: Mình bảo nhóc gọi mình là Cái Kéo, dụ đến mấy lần nhóc đều thèm gọi, các bé con thời nay đều khó nhằn dữ vậy sao? (Thời gian: 6:45)



      là nhóc con cái đầu cậu á!



      Lục Tri Thu hậm hực click vào thanh phản hồi, gõ vào dòng chữ như sau:



      yyzq1983: Giọng lanh lảnh nào có chắc là cậu nhóc?



      Sau khi gởi phản hồi, lại cảm thấy mình có hơi cứng rắn quá, sợ đối phương hiểu lầm, lại gượng gạo click mở thanh phản hồi, gõ bù cái biểu cảm mặt cười vào đó.



      Nhưng ai ngờ rằng quá hai phút, màn hình của thông báo có phản hồi bỗng dưng tăng đột biến. ngơ ngác mở ra xem, chỉ thấy fan của Đao Kiến Tiếu chỉ trích gây chuyện, chất vấn “đối phương phải bạn là gì cơ chứ?” rồi bên dưới cả hàng dài “+1”, lũ lượt bảo rằng ID yyzq1983 chỉ gồm kí tự tiếng cộng với số và chẳng có tên tuổi avatar này quá là kì quái, đến cả anti fan cũng chẳng đáng ghét như .



      Lục Tri Thu nhìn chăm chăm cả hàng dài phản hồi đó, cảm thấy phía sau mỗi câu “+1” mỗi cái ID mỗi hình avatar kia, đều như có mực giữ thái độ nghi ngờ đối với bất kì câu trả lời nào của .



      biết phải trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại bảo các ấy rằng, chính là “Quả Cầu Giấy ” ư? Người cương trực như cho rằng câu của mình có gì đúng, chỉ là đưa ra khả năng mà thôi. Trước đó cũng cảm thấy mình có hơi cứng rắn quá, cho nên phải bù cái mặt cười rồi sao? Nếu quả thực có ai đó muốn ý kiến với , người đó phải là bản thân Đao Kiến Tiếu mới đúng chứ. Rốt cuộc mấy nàng này tại sao lại kích động thế kia?



      biết, đây gọi là “gây war”. Còn , chính là cái người bị “war”.



      Thâm nhập vào mạng thời gian, Lục Tri Thu cũng từng xem qua số bài viết. cho cùng kẻ nổi tiếng luôn bị ghen ghét, cho nên Đao Kiến Tiếu cũng từng bị đặt điều xấu, bảo cậu nào là xem ai ra gì, kịch nào cũng nhận giành hết cơ hội của người mới, nào là khi ráp kịch với người khác cứ luôn thích lên mặt đàn chỉ vẽ cách phát … Đương nhiên Lục Tri Thu cảm thấy bẠbình thay cho Đao Kiến Tiếu. biết Đao Kiến Tiếu là người như thế nào, ngay cả trong trường cũng luôn được mọi người khen ngợi, chẳng thể nào lại có chuyện lên mặt xem ai ra gì được. Hơn nữa dẫu cậu có chỉ bảo người khác đó cũng đúng thôi, vì cậu học ngành phát thanh, ắt nhiên là giỏi hơn trăm lần những người nghiệp dư kia rồi.



      Lục Tri Thu cũng từng tức giận vì những lời đặt điều về Đao Kiến Tiếu như thế. Nhưng bất luận có tức giận thế nào, cũng phản hồi mạng, chỉ ngốc nghếch tự mình tức sôi máu trước máy tính thôi. Bởi vì cảm thấy rằng, nếu như Đao Kiến Tiếu trực tiếp ra mặt bật lại những lời đó, điều ấy chứng tỏ Đao Kiến Tiếu hoàn toàn chẳng để vào mắt mấy người kẻ hùng bàn phím kia. Thần tượng để bụng, thế thân là fan như cần gì phải nữa chứ?



      ©STE-NT



      Lục Tri Thu biết rằng, những cuộc gây chiến hư ảo mạng ấy, trong mắt vài người fan lại cực kì quan trọng. và các ấy mỗi người có xuất phát điểm, cách suy nghĩ khác nhau, thể phán xét ai sai ai đúng. Những cuộc “chiến tranh” trong con mắt số fan là chuyện khiến người ta phải tránh xa trăm thước đối với số fan khác, đó lại là hành động để thể lòng thích dành cho thần tượng của họ. Chỉ có thể đấy là do tính cách của Lục Tri Thu, khiến chẳng thể nào hiểu được những phép tắc này mạng ảo.



      Lục Tri Thu biết gây chiến là gì, nhưng trước giờ đều chỉ đứng bên ngoài bàng quan nhìn, thậm chí có lúc hy vọng các đừng nên gây nhau nữa. Bởi vì từ hiểu biết của đối với Đao Kiến Tiếu, hoặc có thể là Tiêu Giản Đào, cậu ấy tuyệt đối thích những chuyện lùm xùm thế này, chỉ cần các lắng nghe giọng cậu, vậy là đủ rồi.



      Đây là lần đầu tiên Lục Tri Thu bị người khác điểm thẳng mặt mà “ném đá”, từ cái ID, hình avatar đến weibo của , tựa như khắp người đều có lỗ hỏng để các nàng lôi ra ném đá. ngây đơ nhìn thông báo có phản hồi càng lúc càng nhiều, nhất thời biết mình có nên click vào mở ra xem .



      Đương lúc chần chừ, Là y tá chứ phải băng vệ sinh đột nhiên dội bom liên tục QQ của , suýt nữa khiến máy muốn treo máy luôn.



      Nhất Diệp Tri Thu: ??



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: Yyzq1983 là em đúng ?



      Nhất Diệp Tri Thu: Đúng rồi.



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh:….



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh:….



      Nhất Diệp Tri Thu: Tại sao các ấy lại ném đá ?



      Ở màn hình bên kia y tá chỉ muốn cào tường cho rồi -- với cái ID hình avatar câu phản hồi đó, ngay cả cũng muốn ném đá nữa là!!! hối hận khi đưa weibo của Đao sama cho Nhất Diệp Tri Thu. ngờ rằng nhóc này lại gây sóng gió đến thế, chỉ bằng câu thôi khiến người khác muốn ném đá nó đến chết luôn rồi.



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: [đỡ trán] Em thấy rằng câu đó nghe rất chi là đốp chát sao?



      Nhất Diệp Tri Thu: Cho nên thêm cái mặt cười vào rồi đó.



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: ….Người ta bấn cuồng vui vẻ ở đó, sao em cứ cố vào tạt gáo nước lạnh làm gì hả?



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: Hơn nữa giọng điệu kì quái thế, ngó tới ngó lui đều thấy như đến gây chuyện ấy!



      Nhất Diệp Tri Thu: mà.



      Nhất Diệp Tri Thu: Vả lại Đao Kiến Tiếu cũng đâu có phản bác lại , tại sao mấy đó cứ nhảy ra chỉ trích chứ?



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: …Cưng à, chẳng lẽ trước giờ em đều ngây thơ vô số tội đến thế sao?



      Nhất Diệp Tri Thu: Hả? Ngây thơ vô số tội nghĩa là gì?



      Nhất Diệp Tri Thu: đoán đó có lẽ là danh từ được dùng như tính từ đúng ?



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: [khóc ròng]



      Giây phút ấy, y tá chỉ còn biết nước mắt đầm đìa ngồi trước màn hình. cũng từng xông pha huyết chiến mạng nhiều lần. Mỗi lần đều khoác clone nick khác nhau, được người đời xưng tụng là “đối thủ mạnh mẽ tựa bậc thánh”. thường xuyên chế giễu các thể loại người ngây thơ ngốc nghếch ở phe đối thương, và nghĩ rằng suốt cả cuộc đời mình chắc chẳng thể nào hiểu được cái tâm lý “tất cả đều là lỗi tại bạn” của mấy em xì teen. Nhưng giờ đối mặt với Nhất Diệp Tri Thu, người có thể gọi là “đồng đội ngu dốt tựa như heo” này, kinh ngạc phát , biết tự khi nào bất giác chấp nhận cái chuyện mặc định này rồi.



      khi chấp nhận chuyện này … ngây thơ vô số tội cũng dễ thương quá đó chứ…



      Y tá sâu sắc nhận ra, sở thích của mình chắc tiến theo quỹ đạo kì lạ rồi. Nếu đáng lẽ phải bỏ rơi Nhất Diệp Tri Thu và phân ranh giới với nhóc từ lâu để IQ của mình bị bé kéo xuống thấp hơn. Chứ nào phải như bây giờ vẫn năng ngọt ngào dịu dàng với nhóc chứ?



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: Sở thích của chị chắc chắn trật đường rày rồi.



      Nhất Diệp Tri Thu: Hả?



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: [thở dài] Thôi được rồi, chị nghĩ chắc cả đời này cũng thể nào khiến em hiểu được tại sao họ lại ném đá em = =



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: chung là cứ xem như chị cầu xin em, sau này em có thể đừng phản hồi lại weibo của Đao sama hả? Tốt nhất là em đổi ID và cả hình avatar nào có màu sắc ấy, đừng để người ta nhìn vào là thấy giống fan ảo.



      Nhất Diệp Tri Thu: Fan ảo?



      Là y tá chứ phải băng vệ sinh: Khó mà giải thích trong hai câu, chung em nghe lời chị đổi ngay cái ID và hình avatar hoặc chăng dứt khoát đăng kí phứt cái khác luôn , đừng có phản hồi cho Đao sama nữa. Nếu chị lo rằng em bị người ta ném đá đến chẳng còn manh giáp nào luôn.



      Lục Tri Thu nhìn trân trân những lời màn hình, vẫn hiểu được “lời khuyên” của đối phương. Sau khi hai người add friend nhau, từng chú ý QQ chữ kí của đối phương, lúc ném đá ở đâu vào lúc nào, lại giành thắng lợi ở đâu. Y tá là người khác hoàn toàn với Lục Tri Thu. Lục Tri Thu căm ghét gây war. Y tá lại vô cùng hăng hái với chuyện gây chiến. Tuy rằng mỗi lần đều do bên kia gây chuyện trước bôi xấu thần tượng của , nhưng lần nào cũng đều bật lại khiến đối phương phải tiu nghỉu cụp đuôi bỏ chạy.



      Nhưng đó có nghĩa Lục Tri Thu ngoan ngoãn nghe theo lời , cảm thấy mình năng hành xử ngay thẳng, chẳng có gì phải sợ cả. Cho nên chẳng cần gì phải sửa tên sửa avatar, nếu sửa rồi ngược lại càng như tỏ ra bản thân chột dạ, đuối lí.



      Lục Tri Thu ngẫm nghĩ, mở miệng hỏi y tá ngồi ở đầu bên kia: “Y tá Lâm? Có thể hỏi thêm câu nữa ?”



      Y tá do mải lo dạy bảo em Lolita mạng, nên chỉ vội vàng thò đầu ra: “Sao thế ?” Haiz, dù nghe mấy lần, vẫn thấy giọng của bác sĩ Lục quả khiến người ta lấy làm sửng sốt mà~.



      Lục Tri Thu: “Nếu như người bạn mạng cùng ý kiến với em, em làm sao?”



      Y tá : “Ai da chuyện này cũng bình thường thôi, bất đồng quan điểm vài vấn đề đồng nghĩa với chuyện thể làm bạn bè!” Về điểm này có cái nhìn rất thoáng: “Bác sĩ Lục hãy cố tìm cái chung với đối phương! Hãy bày tỏ nhiều về cách nhìn của cho người đó biết!”



      Lục Tri Thu: “ rồi, nhưng ấy vẫn mực cho rằng sai!”



      Y tá : “… Ờ, xem ra mâu thuẫn giữa hai người khá là sâu nhỉ!” Do y tá sốt ruột muốn chuyện với nhóc, nên đưa cho Lục Tri Thu lời khuyên khá là nông cạn: “Thế này , bất luận sau này đối phương có gì, cứ phớt lờ . Nếu quả chịu nổi cứ bỏ tên ấy vào danh sách đen cho bõ tức. Sau đó ra ngoài dạo vòng, bình tĩnh suy nghĩ, rồi vài ngày sau lại đưa tên ấy ra ngoài là được rồi.”



      “…. Ờ.” Lục Tri Thu gật đầu, đưa mắt nhìn ID “Là y tá chứ phải băng vệ sinh” nhấp nháy ngừng màn hình, hề chần chừ kéo ngay bỏ vào danh sách đen QQ. Làm xong, đứng phắt dậy cởi áo blu ra: “Thế y tá Lâm, phiền trông giúp tôi chút, tôi ra ngoài làm nguội đầu óc, lát sau quay về.” cũng tức đến nỗi mất hết lý trí. Thực tế sau khi bình tĩnh nghĩ lại thấy nó cũng chẳng là chuyện lớn lao gì, chỉ là cách suy nghĩ của hai người về chuyện khác nhau mà thôi.



      Nhưng hiểu sao giờ Lục Tri Thu cứ cảm thấy lòng sôi sục giận dữ vì cảm thấy người bạn “duy nhất” mạng lại tin mình, ủng hộ mình, ngược lại còn trách biết cách chuyện…



      Lục Tri Thu biết rằng, thứ cảm xúc dâng lên trong lòng giờ, gọi là “ấm ức”. hiểu đối phương đưa lời khuyên cho từ góc độ “đàn chị”, cũng là vì muốn tốt cho , sợ lại chuốc rắc rối vào thân. giờ rất là buồn bực, lẫn trong cảm giác buồn bực ấy là tâm trạng khó chịu, bối rối và nỗi ấm ức khó thể , nên dứt khoát kéo đối phương vô danh sách đen luôn.



      “Được thôi, cứ yên tâm ra ngoài, có chuyện gì em gởi tin… gọi điện thoại!” Y tá ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vội vàng quay đầu qua chuẩn bị tiếp tục “giáo huấn” em , nhưng lúc này mới chợt phát Nhất Diệp Tri Thu biến mất khỏi danh sách bạn bè của rồi.



      Chết tiệt, nó lại dám bỏ mình vào danh sách đen ư?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Bác sĩ Lục






      Khó khăn lắm hôm nay Tiêu Giản Đào mới rảnh rỗi, thế mà lại bị thằng bạn Đông Tử kéo đánh bóng rổ. Nhắc đến đại học X của các cậu, mảng học tập tuy thuộc hàng top ten toàn quốc, nhưng cơ sở vật chất khá là được. Chí ít số lượng sân bóng rổ nhiều hơn rất nhiều so với cái trường y trọng điểm ở kế bên. Đương nhiên, các bạn sinh viên ưu tú của trường y người ra cũng chẳng thèm đến sân bóng khiến toàn thân nhễ nhại mồ hôi hôi rình làm chi.



      Trong khoa Tiêu Giản Đào rất được mọi người mến, là tấm gương tốt trong mắt mọi người, sân bóng cũng là tay chơi bóng cừ khôi. Cậu và thằng bạn cùng phòng phối hợp với nhau chặt chẽ. Thằng bạn bóng cực giỏi, còn cậu lo phần hỗ trợ truyền bóng, cả hai nhiều lần ghi điểm cho phe mình. Tiêu Giản Đào cười ha hả, cởi phắt áo ra ném sang bên, để cơ thể ướt đẫm mồ hôi dễ chịu hơn chút.



      Đông Tử, người ban đầu kéo cậu ra chơi nhìn thấy bọn cậu gây ấn tượng nổi bật như thế, bèn tức đến sôi máu: “Cái Kéo ! Chết tiệt, bọn mày thể chừa đường sống nào cho tụi tao hả?”. rồi, cậu và đồng đội xông lên bao vây hòng cướp lấy quả bóng trong tay Tiêu Giản Đào. Tiêu Giản Đào thoắt xoay người, thừa cơ ném bóng chuyền cho thằng bạn. Cậu ta đưa bóng vượt qua như chốn người, có vẻ như lại sắp giành được điểm trong buồn bực của bên kia.



      Nào ngờ Đông Tử ở kế bên chịu thua, từ chỗ Tiêu Giản Đào phóng lên hai bước xông thẳng qua phía đứa bạn bên kia. Thằng bạn cậu nhún người ném bóng, Đông Tử cũng nhảy lên để cản, tiếc là lực bất tòng tâm, cuối cùng quả bóng đó vẫn vào rổ trót lọt. Và cơ thể cao to của Đông Tử rơi xuống cái rầm.



      Rủi thay do tâm trạng kích động, Đông Tử rơi xuống đúng tư thế, người nghiêng hẳn về bên phát ra thanh chấn động. Tiếp đó vang lên tiếng kêu thảm thiết của Đông Tử. Mọi người chỉ thấy cậu ôm chân kêu gào đau đớn, còn chân phải cậu bị trẹo sang bên trông rất kì lạ. Lúc này mọi người đều biết rằng chuyện hay rồi.



      “Ê, Đông Tử mày sao chứ?” Tiêu Giản Đào hỏi.



      Đông Tử đau đến nỗi nước mắt chảy dài: “Có sao! Cả chùm sao luôn này!”



      Tiêu Giản Đào đưa mắt nhìn cái cổ chân trẹo queo của cậu bạn, lập tức moi di động ra định gọi 120, nhưng ngờ bị Đông Tử ngăn lại: “Đừng đừng đừng, Cái Kéo à, xem như tao cầu xin mày. Tụi mày mượn chiếc xe đạp, chở tao thẳng đến bệnh viện có được ? Tao hai mấy tuổi đầu này rồi, đánh bóng rổ đến mức phải kêu cả xe cấp cứu đến, thế tao còn mặt mũi nào nữa chứ?”



      Mọi người ngờ đến giờ phút này rồi mà Đông Tử vẫn chỉ quan tâm đến vấn đề sĩ diện, bèn nhao nhao khuyên cậu. Nhưng sao Đông Tử cũng là sinh viên ưu tú của ngành phát thanh, về khoản năng tranh luận cũng kém cạnh mấy cậu kia. Cậu vì có chút sĩ diện mà bất chấp cả cái chân đau, khiến mọi người tức đến sôi máu. Vốn Tiêu Giản Đào định phớt lờ luôn ý kiến của cậu ta, gọi thẳng điện thoại kêu xe cấp cứu đến, nào ngờ di động còn chưa kịp bật tự dưng phía sau có ai đó khẽ vỗ vào lưng cậu. Cái vỗ ấy vô cùng nhàng, tựa như chiếc lông vũ khẽ khàng vuốt qua vai cậu. Lúc đầu Tiêu Giản Đào còn tưởng có lá cây gì đó rơi xuống người mình, nên chỉ lắc lắc vai. ngờ vài giây sau, người ở sau lưng lại vỗ thêm cái mạnh hơn.



      Tiêu Giản Đào ngơ ngác ngoảnh đầu lại, chỉ thấy chàng trai mặt mũi trắng trẻo, rất là thanh tú sau lưng cậu với vẻ hơi lúng túng. Chàng trai ấy da rất trắng, đôi mắt to tròn nhưng đẹp đến lạ, bờ môi mím chặt, mặt hơi ửng đỏ, trông thoáng nét căng thẳng. Tiêu Giản Đào tự nhận mình là người rất hòa đồng trong trường, các sinh viên trong trường đại khái cậu đều có ấn tượng qua. Nhưng trước giờ chưa từng gặp chàng trai xinh đẹp nhường này, cậu nhất thời ngất ngây nhìn đến lặng cả người vài giây.



      Nhưng rất nhanh sau, cậu có phản ứng: “Khụ… có chuyện gì ? Bạn tôi bị thương rồi nên phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Nếu có chuyện gì quan trọng đợi lát sau hẵng nhé.” Câu có hơi nặng, vì nếu như đối phương tinh ý chắc hẳn cản trở cậu, nào ngờ đối phương bỗng nhoẻn miệng cười với cậu, tựa như muốn gì đó, nhưng dù Tiêu Giản Đào căng cả tai ra nghe, cũng chỉ nghe được vài hơi gió vô nghĩa.



      chàng đứng sau lưng cậu hình như cũng có đôi chút rầu rĩ. ta vô thức đưa tay rờ cổ họng mình, tựa như buồn bực tại sao mình thể phát ra tiếng. Nhưng trông thấy vẻ sốt ruột mặt Tiêu Giản Đào, lại vội đưa tay xuống móc ra tệp giấy memo và cây bút, nhanh chóng viết vài chữ, sau đó chìa ra trước mặt Tiêu Giản Đào.



      Tôi là bác sĩ y tế của trường.



      Trong đầu Tiêu Giản Đào ngập đầy những dấu chấm hỏi. Cậu đưa mắt quan sát khắp lượt người đứng trước mặt. Trông ta tuổi xấp xỉ cậu, hoàn toàn thể ngờ rằng chính là “chàng bác sĩ tiến sĩ câm” tạo nên cơn sốt làm khắp trường cậu “dậy sóng” trước đây lâu. Lúc bác sĩ này mới chuyển đến đây, mọi người bàn tán xôn xao vô cùng. Nhưng Tiêu Giản Đào trước giờ có hứng thú với mấy tin đồn nhảm, nên cũng chẳng giống như những người khác, lập thành nhóm giả bệnh đến ngó xem mặt mũi của bác sĩ.



      Nhưng… mặt non choẹt, da trắng, trẻ tuổi, đôi mắt đẹp, biết chuyện… cũng giống với những lời miêu tả về chàng bác sĩ mà mọi người đồn đại quá chứ.



      Đối với “y tế trường”, trước giờ Tiêu Giản Đào đều giữ thái độ hoài nghi về tay nghề của họ, bất luận chàng trai trước mặt là tiến sĩ hay thạc sĩ, cậu cũng chẳng có ý định giao bạn bè mình cho bác sĩ. Nhưng khi Tiêu Giản Đào chú ý đến đôi mắt của đối phương, bất chợt phát nét bối rối trong đó biến mất sạch, mà thay vào đó là ý chí kiên định.



      Đó là tự tin của người thầy thuốc.



      Tiêu Giản Đào nhìn bác sĩ đó, ngập ngừng vài giây, cuối cùng lánh người qua bên, thậm chí bảo bạn bè mình tránh ra nhường chỗ cho bác sĩ.



      sai, chàng trai đột nhiên xuất sau lưng Tiêu Giản Đào chính là Lục Tri Thu ra ngoài dạo để khuây khỏa. buồn bực vì cuộc “ném đá” mạng, trong lúc lơ mơ chân bất giác bước đến sân bóng rổ trường. Hồi còn học ở trường y, cũng từng đứng bên ngoài sân bóng xem bạn bè chơi bóng, nhưng do tính cách tự ti lầm lì nên chẳng bao giờ tham gia vào. Vì vậy sau khi đến ngôi trường này, vẫn giữ thói quen ấy, đến sân bóng rổ xem các chàng trai tràn đầy nhựa sống kia thỏa sức chơi đùa, đấu bóng với nhau.



      Nhưng hôm nay khi đến sân bóng rổ, vốn thất thần suy tư về chuyện Internet, trong sân, giữa đám đông tiếng người huyên náo, ồn ã, bỗng giọng rất đỗi quen thuộc chợt xuyên qua đám đông, và nguyên vẹn truyền thẳng vào tai . Giọng dịu dàng pha lẫn chút lo lắng ấy, khiến bất chợt rùng mình, đôi tai khoan khoái tựa như vừa uống cốc cacao nóng.



      … Chỉ có Tiêu Giản Đào, hoặc có thể là Đao Kiến Tiếu, mới có nét quyến rũ diệu kì như thế. Chỉ cần khoảng khắc nghe thấy giọng cậu, có thể khiến quên hết mọi ưu phiền.



      Lục Tri Thu phóng tầm mắt về phía phát ra thanh, chỉ thấy sân bóng như xảy ra chuyện gì đó. cậu trai mặt mày đau khổ ngồi bệch dưới đất, xung quanh ít bạn bè vây quanh, Tiêu Giản Đào cũng có trong đó, như khuyên lớn cậu trai ngồi đất chuyện gì. Hiếu kì, Lục Tri Thu bèn bước qua, lúc này mới nghe ra là cậu kia đánh bóng sơ ý làm chân bị thương. lại đưa mắt nhìn xuống mắt cá chân cậu ta, chỉ thấy cổ chân trẹo cách bình thường, mắt cá chân phồng rộp như cái bánh bao.



      nghĩ nhiều, tấm lòng của người thầy thuốc dâng lên chiếm thế thượng phong. Lục Tri Thu tự nhận rằng mình phải bác sĩ chỉ để đó làm kiểng chưng cho đẹp. cắn răng, cố nén tâm trạng ngượng ngập xuống, khẽ khàng vỗ vào vai của Tiêu Giản Đào.



      Khi Tiêu Giản Đào xoay qua nhìn Lục Tri Thu, chỉ Tiêu Giản Đào ngây người, mà thực tế Lục Tri Thu phập phồng hồi hộp. Dẫu sao đây cũng là lần thứ nhất hai người chính thức gặp nhau. Khác nhau là, Lục Tri Thu biết mọi thứ về Tiêu Giản Đào, còn đối với Tiêu Giản Đào mà , Lục Tri Thu chỉ là người xa lạ.



      Lục Tri Thu muốn chuyện với Tiêu Giản Đào, nhưng khi mở miệng ra, hồi hộp đến nỗi chỉ phát ra được hơi gió. Nhưng may mà viết chữ rất nhanh, hấp tấp viết mẩu giấy với Tiêu Giản Đào ý định của mình. Cuối cùng Tiêu Giản Đào cũng lánh người qua, để thuận lợi tiếp xúc với người bị thương ngồi đất kia.



      Mọi người có phần tò mò đưa mắt nhìn bác sĩ trong truyền thuyết.



      số người trong đó sớm biết thân phận của Lục Tri Thu rồi (bọn họ từng rảnh rỗi giả bệnh đến xem ), còn số người vẫn duy trì thái độ ngờ vực.



      Nhưng cách xem bệnh của Lục Tri Thu khiến mọi người khỏi bội phục.



      Lục Tri Thu dịu dàng chạm vào cổ chân của Đông Tử, ngón tay lành lạnh khiến chỗ mắt cá chân sưng húp nóng hổi cảm thấy mát mát, rồi lại nhàng chạm vào ba chỗ cổ chân Đông Tử, sau khi xác định cậu bị gãy xương, chỉ suy nghĩ vài giây, rồi đương lúc mọi người chưa kịp phản ứng nắm lấy cổ chân trẹo của Đông Tử bẻ ngay trở lại.



      …!” Mọi người thất kinh, bởi vì Lục Tri Thu là “bác sĩ trường”, cho nên dù biết là “tiến sĩ khoa y”, vẫn tin tưởng gì . Họ ngờ rằng dưới bao ánh mắt của mọi người mà lại dám trực tiếp nắn lại chân của Đông Tử! Chết tiệt! Lỡ chân của Đông Tử bị làm tàn phế luôn sao đền đây hả?



      Ai ngờ Đông Tử ngồi đất bỗng dưng chớp chớp mắt kinh ngạc: “Bác sĩ… đây… chân em đỡ nhiều rồi…” Tuy mắt cá chân vẫn sưng to, nhưng cái cảm giác đau nhói như bị chuột rút dịu bớt nhiều, cảm thấy đỡ hơn hẳn. Mọi người nghe Đông Tử thế, mới biết ra Lục Tri Thu cũng có tay nghề . Nhất thời cả bọn rơi vào im lặng, biết nên gì.



      Lục Tri Thu tự moi giấy bút ra, dặn mọi người gọi 120, tuy tạm thời giúp Đông Tử chỉnh xương chân ngay lại rồi, nhưng vẫn thể cử động bừa hoặc để nó rũ xuống, tốt nhất là đặt ngang. Đông Tử vốn vì sĩ diện muốn gọi 120, vừa định ý kiến ý cò, nhưng khi thấy đôi mắt ấm áp và sâu thăm thẳm kia của Lục Tri Thu, chỉ còn biết lúng túng nuốt trở lại vào bụng.



      Lục Tri Thu thấy mọi người bận rộn, kẻ gọi 120, người gọi điện cho giáo viên xin nghỉ, bèn chuẩn bị đứng dậy rời khỏi. Nhưng do ngồi xổm quá lâu, bỗng dưng đứng bật dậy, máu huyết kịp lưu thông, khiến bất chợt hoa mắt, nhất thời cẩn thận liền ngã sang bên. vốn tưởng rằng mình té xuống đất, ngờ lại rơi vào vòng tay ấm áp.



      Vòng tay trần đó rịn đầy mồ hôi, mắt mũi Lục Tri Thu ngập giữa mùi nam tính mạnh mẽ. Lục Tri Thu giật mình, đợi đến khi cơn chóng mặt và màn đen kịt trước mắt biến mất, ngờ phát ra người ôm chính là Tiêu Giản Đào.



      Lục Tri Thu kinh ngạc cực độ, hoàn toàn ngờ rằng cho đến hôm qua chủ nhân của giọng chỉ có thể nghe được qua tai nghe giờ lại ôm mình trong lòng. mở to mắt, miệng há hốc, dáng vẻ ngây ngô ấy khiến trông càng tuổi hơn.



      Trông thấy Lục Tri Thu trong vòng tay đờ đẫn giương mắt nhìn mình, Tiêu Giản Đào đột nhiên nhoẻn miệng cười, dùng chất giọng dịu dàng đến mức người khác như muốn chết đuối trong ấy, trịnh trọng : “Thưa thầy, cảm ơn thầy.”



      Nghe thấy tiếng mà mình ngày nhớ đêm mong kia kề bên tai chậm rãi chuyện, Lục Tri Thu chợt giật mình, vội lùi sau ba bước, nhảy phóc ra khỏi vòng tay của Tiêu Giản Đào.



      vội gật đầu qua loa, đợi 120 đến, bèn hối hả rời khỏi. Bóng dáng bỏ trông đến là hoảng loạn, thậm chí khi bước ra sân bóng, còn lảo đảo suýt nữa ngã bổ chửng đất bằng, hoàn toàn khác với vẻ trầm tĩnh thường ngày.



      Sau khi 120 đến, Tiêu Giản Đào và cậu nam sinh làm đại diện theo Đông Tử đến bệnh viện. Đó chính là bệnh viện ở ngay đối diện trường y kế bên, và bác sĩ chữa trị vết thương của Đông Tử khéo sao lại là thầy giáo dạy Lục Tri Thu.



      Bác sĩ xem qua chân của Đông Tử, xác định là trật khớp chứ phải gãy xương, nhưng để đề phòng vạn nhất nên vẫn đưa chụp X quang. Đến khi có hình, vừa nhìn vào, quả nhiên, xương chân bị tổn thương gì, chỉ là dây chằng ở chân bị thương cộng thêm cơ bắp chấn thương, nên mới bị sưng vù như thế.



      “Có phải trước đó có ai sơ cứu qua cái chân của cậu ấy rồi ? Thủ pháp rất gọn gàng, xương chỉnh khá ngay ngắn, khá lắm, khá lắm.” Bác sĩ tấm tắc khen ngợi.



      Tiêu Giản Đào đáp: “Dạ, đó là do bác sĩ trường cháu làm, lúc đó vừa hay thầy ấy có mặt ở sân bóng, động tác đúng là nhanh lắm ạ.” rồi, cậu khỏi nhớ đến cảm giác vòng tay mình ôm lấy đối phương vào ban nãy. Lục Tri Thu thấp hơn cậu nửa cái đầu, chiều cao vừa vặn để cậu ôm gọn vào lòng, khiến cậu nhất thời chẳng muốn rời tay. Mặt ấy trẻ măng thế, nào giống người hai mươi tám tuổi cơ chứ? ấy là sinh viên học đại học thế nào cũng có người tin răm rắp. Nhưng ngón tay lạnh buốt của đối phương quả làm cậu giật mình, lại nhớ đến gương mặt trắng trẻo của … Lẽ nào bản thân bác sĩ có bệnh nào ư?



      Bác sĩ vừa nghe xong, hơi ngẩn người, chợt hỏi tiếp: “Các cháu là sinh viên của trường X kế bên đúng ? Bác sĩ trường cháu có phải họ Lục ?”



      Trong thoáng chốc mặt Tiêu Giản Đào thoáng nét xấu hổ. Hồi bác sĩ vào trường, do thích buôn dưa lê nên cũng để tâm lắm, đương nhiên biết tên họ của người ta. “Họ gì cháu cũng … nhưng đúng là thầy ấy tốt nghiệp tiến sĩ khoa y.”



      “Thế hẳn là Tiểu Lục rồi…” mặt bác sĩ lộ vẻ hoài niệm: “Trong biết bao nhiêu học trò ta dạy qua, nó là trong những đứa xuất sắc nhất. Tiếc là đến cuối cùng ta vẫn cách nào thuyết phục lãnh đạo đồng ý cho nó ở lại viện.”



      Tiêu Giản Đào nhất thời quản được cái miệng của mình: “Tại sao ạ? Nếu thầy ấy xuất sắc như thế, tại sao lại cần thầy ấy?”



      Vị bác sĩ đó ngẩng đầu nhìn cậu cái, trong mắt ngập tràn bất lực: “Cháu nghe qua giọng của nó chưa? Lục Tri Thu mang giọng bé trai chưa vỡ giọng, rất ảnh hưởng đến nghiệp. Mỗi lần nó mở miệng đều khiến người ta trố mắt sửng sốt. Lãnh đạo viện sợ tiếng của nó “dọa” chết khiếp người khác, cho nên đến giờ vẫn lần nữa chịu đồng ý giữ nó ở lại. Sau này cũng là do Lục Tri Thu nghĩ thoáng, chủ động xin thầy hướng dẫn giúp đỡ, tìm hộ công việc ở phòng y tế trong trường đại học bình thường nào đó, nhưng cũng xem như là có đất dụng võ rồi.”



      Tiêu Giản Đào lại ngỡ rằng câu của bác sĩ là ám chỉ Lục Tri Thu thể chuyện, vừa nghĩ đến người thông minh lại tài giỏi đến thế, chỉ vì câm nên thể nào trở thành bác sĩ được người người kính trọng, trong lòng chợt thấy tiếc nuối thay cho . Tiêu Giản Đào gật đầu qua quýt trả lời, lòng ngập tràn tình cảm tiếc thương dành cho người chỉ mới gặp lần kia.



      Thấy thời gian còn sớm, trong khi Đông Tử vẫn phải ở bệnh viện bó bột xong mới được về, Tiêu Giản Đào dặn dò vài câu xong vội vàng rời khỏi. Tối hôm nay cậu vẫn còn có việc, phải đến hội học sinh chuyến, còn phải tranh thủ thu cho xong vở kịch mới nhận gần đây. Đông Tử cũng biết cậu là người bận rộn, mắng vài câu: “Cái Kéo , mày hết tao rồi!” xong rồi để cậu rời .



      đường về, Tiêu Giản Đào nhớ đến những gì mình vừa trải qua ban nãy, chợt thấy cảm khái vô cùng. Cậu lấy di động ra ghi liền hai câu status:



      CV Đao Kiến Tiếu: Hôm nay lúc ở ngoài đánh bóng rổ với mấy người bạn, chân thằng bạn học bị thương. ngờ được người ngang qua giúp đỡ, da dẻ ảnh trắng trẻo, rất trẻ, xử lý vết thương chân của thằng bạn cũng chuyên nghiệp lắm. Bề ngoài ấy của ảnh nếu có là sinh viên ở trường y kế bên mình cũng tin nữa là, nhưng đâu ngờ đó lại là bác sĩ ở phòng y tế trường == Lần trước nghe mới có tiến sĩ câm trẻ tuổi đến trường, mình ngờ ảnh lại vẻ ngoài lại giống học sinh đến thế. Ảnh đẹp lắm, được quả là đáng tiếc ghê. (Thời gian: 18:21)



      CV Đao Kiến Tiếu: Xem ra phòng y tế trường mình cũng đáng tin cậy lắm nhỉ, có tiến sĩ khoa y ngồi trấn giữa. biết bình thường khi xem bệnh, liệu ấy cũng giống như thế nhỉ? chuyện, chỉ viết thôi? Mà chữ ấy thực cũng đẹp lắm. (Thời gian: 18:30)



      Gởi xong kéo xuống xem, ở dưới hai câu status đó có hàng dài phản hồi:



      Phản hồi 1: Giật tem! Dạo gần đây hơm thấy sama lên weibo gì hết!



      Phản hồi 2: Bấn quá ! Bác sĩ tiến sĩ ở trường thể chuyện, dễ thương chết được!



      Phản hồi 3: Woa woa woa! Sau Cái Kéo x Quả Cầu Giấy , giờ lại thêm couple mới ư?



      Phản hồi 4: Sama ơi, thiệt là có phúc quá nha! Quả Cầu Giấy bác sĩ, ôm hai tay hai bên luôn!



      Phản hồi 5: Xin post mẩu giấy viết chữ!



      Phản hồi 6: Xin post +1



      Đọc những dòng phản hồi suy tưởng “ba chấm” kia, Tiêu Giản Đào chỉ cười cười lắc đầu: mấy nàng fan của cậu nhiệt tình nhiệt tình đó, nhưng lại thích suy tưởng lung tung quá, chỉ cần trong weibo của cậu xuất người đàn ông nào, bất kể nghề nghiệp, tuổi tác, đều có thể mang ra cặp đôi với cậu hét. Và những CV giọng uke từng hợp tác với càng khỏi phải , hầu như đều trở thành “hậu cung” của cậu, cậu thời gian cũng liên lạc với họ, bèn bị chỉ trích là “Có mới nới cũ”… Lúc đầu cậu cảm thấy buồn cười gì đâu, sau đó cảm thấy nhàm chán rồi thấy có hơi quá đáng. Nhưng bây giờ, hầu như cậu chẳng buồn đọc những dòng phản hồi ấy nữa.



      Đương suy nghĩ, bỗng di động của Tiêu Giản Đào đổ chuông, cậu cúi xuống nhìn, màn hình hiển thị tên người gọi, Moly. Tiêu Giản Đào nhìn cái tên này phì cười, nghĩ gì nhiều bèn bắt máy.



      Giọng hồn nhiên đáng từ đầu kia vang lên: “ Đao! Em là Moly!”



      Tiêu Giản Đào: “Uhm, biết.”



      Moly: “Hôm sau là sinh nhật đó!”



      Tiêu Giản Đào: “Ừm, quà gởi chuyển phát nhanh rồi, là chiếc micro ISK RM16 mà em cứ ao ước muốn có đó.”



      Micro ISK RM16 phải loại rẻ tiền gì, đó là thiết bị cao cấp mà rất nhiều tiền CV mạng thể nào mua nổi, chiếc thôi đến mấy ngàn tệ rồi. Ban đầu Moly cũng chỉ thèm thuồng nhắc đến vài câu, ngờ Tiêu Giản Đào lại ghi nhớ đến giờ. Mỗi năm cậu có cả đống học bổng, cộng thêm tiền tiêu vặt do nhà gởi đến, tiền bạc cũng dư dả, ngẫm nghĩ hồi bèn dứt khoát mua cái gởi tặng Moly luôn.



      Nghe thấy lời cậu , điện thoại bên kia chợt rơi vào im lặng, lát sau giọng của Moly mới cấy lên, nhưng mất vẻ hoạt bát vui tươi như ban nãy, mà nghèn nghẹn bảo: “ Đao… sao vẫn tốt với em đến thế hả?”



      Có rất nhiều giọng uke từng hợp tác với Đao Kiến Tiếu thực những vở kịch đam mỹ, nhưng vị trí “chính cung” mãi mãi thuộc về Moly, cậu này được bởi chính các fan mạng. Nhưng ai biết rằng, hai người từng thầm quen nhau, từng gặp mặt, ăn cơm, nắm tay, xem phim với nhau… là cặp thực quen mạng và phát triển ra đời thực. Bây giờ Tiêu Giản Đào cũng chẳng thể nhớ được ban đầu cả hai bắt đầu quen nhau như thế nào. Đại để là Moly chủ động và cậu cũng thấy ác cảm chăng? Nhưng đến cuối cùng hai người vẫn thể tiếp tục làm người với nhau, mà quay trở lại làm bạn bè.



      Cũng từng có cãi vã, cũng từng có chiến tranh lạnh, nhưng những cuộc tranh cãi ầm ĩ ấy hợp với cả hai – hay có thể hợp với Tiêu Giản Đào. Tiêu Giản Đào cảm thấy, mình có lẽ chỉ thích hợp với những ngày tháng hai người bình thản ở cạnh nhau. Người có tính cách hoạt bát sôi nổi như Moly cho cùng thích hợp với cậu. Moly có gì sai, chỉ là tính cách cậu ấy vui tươi thích ồn ào, hẹn hò thích hát karaoke công viên trò chơi, còn Tiêu Giản Đào lại thích tìm quán cà phê yên tĩnh nào đó ngồi hơn.



      Nguồn ebooks: https://www.luv-ebook.com



      Tuy rằng chia tay, hai người vẫn là bạn bè, còn ở mạng vẫn trêu chọc cười đùa nhau, vẫn cùng nhau pha trò fan service như thường dù còn có thể tìm về tình cảm như thuở ban đầu, nhưng làm người bạn thân với nhau cũng đủ rồi. Tiêu Giản Đào đối xử rất tốt với Moly, đến sinh nhật của Moly, còn mua tặng cậu cái micro thu đắt tiền mà cậu ấy cứ ước ao có được nhưng xót tiền nỡ mua. Tình bạn giữa hai người rất sâm đậm.



      Tiêu Giản Đào: “Em quên là học gì rồi sao? ở đây có quen biết, nên mua rẻ lắm.” thế, nhưng Moly biết Tiêu Giản Đào chắc hẳn tốn ít tiền, là đồ tốt dù có người quen giúp đỡ, cũng chẳng thể nào rẻ được bao nhiêu.



      Hai người tán gẫu với nhau ít chuyện, Moly mới dần dần thôi thút thít. Cậu lau lau mũi, chớp mắt lại khôi phục vẻ sôi nổi vui tươi như thường ngày: “Em gọi điện cho phải vì quà sinh nhật đâu nhá! – Hôm sinh nhật, em mở nhạc hội, nhất định phải đến tham gia giữ thể diện cho “chính cung” này đó! Nhớ chuẩn bị nhiều bài hát vào, đừng có đến lúc đó bảo hết nhạc hát là em giết!”



      Tiêu Giản Đào cười xòa đồng ý hết. Cậu biết trước giờ Moly thích chơi trội, sĩ diện. Đó cũng là phần tính cách của cậu ấy. Vài năm nay kể từ khi cậu ấy bước chân vào giới, sinh nhật năm nào Moly cũng mở nhạc hội như thế, tiếc rằng trình hát hò chỉ hạng tầm tầm, nên lần nào cũng đều kéo ít bạn bè có “giọng oanh vàng” đến trợ giúp. Ắt nhiên Tiêu Giản Đào cũng chẳng dám chểnh mảng, luôn đến tham gia khuấy động chương trình.



      ©STE-NT: http://www.luv-ebook.com



      Hai người lại vài câu với nhau, rồi mới cúp máy. Nhìn thời gian cuộc gọi hiển thị di động, Tiêu Giản Đào dần dần thất thần. Cậu cũng ra được Moly rốt cuộc có gì tốt, tính tình vui vẻ thích kết giao bạn bè, quả phải “khuyết điểm”. Chỉ là cậu cứ cảm thấy Moly hợp với mình, cũng như bản thân hợp với Moly vậy. lòng, cậu cũng biết bản thân rốt cuộc mong muốn người như thế nào. chừng người đó phải trắng trẻo ư? Phải gầy ư? Phải tính tình trầm tĩnh? Phải thấp hơn cậu nửa cái đầu chăng?... Dần dần, trong đầu cậu vẽ nên bóng hình nọ mà mình vừa gặp qua lần, cậu tự cười giễu mình, rồi lắc lắc đầu.



      ****



      Mấy hôm nay ngày nào Tiêu Giản Đào cũng dậy sớm đến bên ngoài tòa nhà của y tế trường để tập đọc sáng, nhưng giống như lúc trước chỉ đơn thuần luyện kĩ xảo phát thanh, mà nguyên nhân lớn hơn là muốn đến gặp “người bạn ” của cậu.



      “Này, Quả Cầu Giấy , em có đó ?” Tiêu Giản Đào đứng ngoài cửa sổ gọi.



      Cửa sổ tầng hai chợt mở toang ra, xem như là câu trả lời dành cho Tiêu Giản Đào.



      Quả Cầu Giấy thích chuyện, chỉ là thỉnh thoảng bị Tiêu Giản Đào hỏi dồn dữ quá, mới bật ra vài câu đơn giản. Tiêu Giản Đào trước giờ biết mình lại có tính nhẫn nại đến thế, có thể ngày ngày trêu đùa tán gẫu với cậu nhóc con chưa lần gặp mặt. Mỗi lần nghe cái giọng bé con trong trẻo hờn dỗi từ tầng vang lên, trước mắt Tiêu Giản Đào tựa như xuất cậu nhóc phồng mang trợn má đá vào chân cậu.



      Do có người bạn này, nên Tiêu Giản Đào gần đây còn đọc mấy bản thảo kịch truyền thanh thuộc thể loại đam mỹ kia nữa. Cũng chẳng biết cậu mò đâu ra cả đống sách báo thiếu nhi, thực là từ “người dẫn chương trình tin tức tương lai” bẻ ngoặt cái thành “ Cái Kéo của mục Cối xay gió.”



      Nhưng cậu biết rằng, đương ngồi dưới nền sàn cửa sổ, Lục Tri Thu chẳng muốn nghe mấy thứ đó tí nào. Nếu như Tiêu Giản Đào tiếp tục đọc những câu thoại ướt át tình cảm kia, Lục Tri Thu còn tưởng tượng Tiêu Giản Đào thầm những lời ngọt ngào ấy với mình. Nhưng giờ cậu chỉ toàn đọc các câu chuyện cổ tích mà con nít mới nghe, thiệt khiến buồn bực ghê gớm.



      Tiêu Giản Đào đứng bên ngoài đọc say sưa, bỗng dưng có hòn đá từ trời ném xuống khiến cậu giật nảy mình, rơi trúng đầu cậu đau nhói. Tiêu Giản Đào ngơ ngác ngẩng lên nhìn trời, biết con chim nghịch ngợm nào bày trò đùa cậu.



      “Đừng ngó nữa, là tôi ném đó!” giọng lanh lảnh từ cửa sổ truyền ra.



      Tiêu Giản Đào mới vỡ lẽ, ra là cậu em Quả Cầu Giấy của mình bày trò. “Quả Cầu Giấy , tại sao lại ném vào Cái Kéo thế hả?”



      Giờ Lục Tri Thu chẳng buồn sửa cách xưng hô của cậu nữa… Vả lại cũng dần dần nhận ra, dùng thân phận “bé con” càng dễ tiếp cận đối phương hơn. Khi là bác sĩ Lục, Tiêu Giản Đào tỏ ra lịch nhưng mang đầy vẻ xa cách. Vì đối với cậu, chỉ là người dưng, và lần tiếp xúc duy nhất chính là vụ tai nạn bất ngờ hôm nọ. Nhưng khi là Quả Cầu Giấy Tiêu Giản Đào cố sức dùng mọi cách để chọc vui , vẻ như xem cậu bé thực . Tiêu Giản Đào trẻ con như thế khác hoàn toàn so với hình tượng cậu học sinh ưu tú toàn năng trong trường thường ngày. Lục Tri Thu phát , chẳng hề ác cảm với Tiêu Giản Đào thích bày trò, trêu chọc mình thế này.



      là trúng tà rồi.



      Lục Tri Thu dúi đầu mình vào giữa hai gối.



      “Tôi muốn nghe cậu đọc chuyện cổ tích!” tức tối bảo.



      “Hả?” Tiêu Giản Đào có hơi bối rối, tay lật giở cuốn cổ tích toàn tập mà mình khó khă lắm mới tìm được: “Thế em muốn nghe cái gì?”



      “Tôi muốn nghe…” Tiếng của Lục Tri Thu càng lúc càng trùng xuống. thực cảm thấy xấu hổ vì những lời sắp ra… nhưng đâu phải là “bác sĩ Lục”, mà giờ chỉ là “Quả Cầu Giấy ” mà thôi… cho nên, cũng chẳng sao đâu nhỉ? “Tôi muốn nghe,” bấm bụng thẳng: “Tôi muốn cậu đọc những chuyện mà trước kia cậu đọc ấy.”



      “…”Tiêu Giản Đào ngây người: “Những truyện trước kia, là chuyện gì?” phải như cậu nghĩ đó chứ?



      Lục Tri Thu ngượng đến nỗi chẳng tròn câu, giọng vốn lanh lảnh giờ lại như tiếng muỗi: “Chính là mấy chuyện cậu trai, cậu hoàng thượng của cậu, cậu còn đối thủ thương trường ấy.”



      “…”Tiêu Giản Đào lúng túng như gà mắc tóc bảo: “Quả Cầu Giấy , sở thích của em quả là khác người .”



      Sau buổi tập đọc sáng, Tiêu Giản Đào lôi di động ra viết câu status weibo:



      CV Đao Kiến Tiếu: … Quả Cầu Giấy muốn nghe mình đọc truyện cổ tích, mà muốn nghe đọc kịch bản đam mỹ… các bé giờ đều có sở thích táo bạo thế ư?



      Phản hồi 1: Sama, … cậu nhóc…



      Phản hồi 2: Đáng quá !!! Quả Cầu Giấy , chị biết em đúng là seme đen tối mà!! Truyện “Tiểu seme 7 tuổi đen tối lắm đó nha” lại có tình tiết mới nữa rồi!



      Phản hồi 3: Đao sama, về chàng bác sĩ câm ở ven hồ Đại Minh ngày nào, còn nhớ hay quên?



      Phản hồi 4: Ra là sama thích Quả Cầu Giấy hơn sao? QAQ, bác sĩ trường cũng dễ thương lắm mà!



      Phản hồi 5: Phản hồi + 1, bác sĩ trường cũng rất cần sama đọc chuyện cho nghe!



      Phản hồi 6: Quả Cầu Giấy mới là chính cung! Địa vị của dâu nuôi từ vững chắc suốt trăm năm!



      Phản hồi 7: … Sama, tại sao Quả Cầu Giấy lại biết đọc kịch bản đam mỹ, chẳng lẽ trước kia từng đọc cho nhóc ấy nghe? Người có sở thích táo bạo là mới đúng á!



      Phản hồi 8: Phản hồi +1



      Phản hồi 9: Phản hồi +1



      Phản hồi 10: Phản hồi +2



      Phản hồi 11: Phản hồi +3



      Tiêu Giản Đào: “…”



      Tiêu Giản Đào lẳng lặng tắt weibo, phát cái tật mỗi lần cập nhật weibo xong đều xem phản hồi của mình chắc phải sửa thôi.



      *****



      Lục Tri Thu từng thắc mắc mãi, cái gọi là “mạng ảo” rốt cuộc ảo ở đâu. Nhưng từ khi cậu theo dõi weibo của Tiêu Giản Đào, cũng dần dần hiểu ra chút. đọc những dòng phản hồi của các fan dễ thương ghi ở dưới weibo của Đao Kiến Tiếu tưởng tượng về mối tình tay ba tréo ngoe ướt át giữa ba người “Quả Cầu Giấy ”, “bác sĩ câm” và “Đao sama”, nhất thời rơi vào ngỡ ngàng.



      Những cái ID quen thuộc kia, những câu từ quen thuộc kia, Lục Tri Thu nhớ số người trong đó từng hùa nhau chỉ trích yyzq1983. thậm chí còn nhận ra trong số đó những fangirl hò hét đòi Quả Cầu Giấy “phản công” Đao Kiến Tiếu ấy, có clone nick của nàng ABCD từng á Nhất Diệp Tri Thu khỏi nhóm.



      Bọn họ đều là những nàng fan đáng , tiếc là đáng với mà thôi.



      Đến cuối cùng Lục Tri Thu vẫn hiểu vì cớ gì nàng A lại đá mình ra khỏi nhóm đến hai lần. Chỉ là khi trông thấy các ấy xếp hàng ôm ôm hôn hôn chào hỏi nhau dưới status của Đao Kiến Tiếu, vô số lần muốn trả lời, cuối cùng chỉ đành lặng lẽ ngồi delete từng chữ mà mình mới vừa gõ.



      hỏi y tá cùng văn phòng: “Y tá Lâm, người mạng tại sao lúc chì chiết mình đến chết, hồi sau lại khoác clone nick khen mình dễ thương quá?”



      Y tá đương cố gắng chiến đấu với antifan của Đao Kiến Tiếu trong bài post nọ, mình khoác đến ba cái clone nick, đổi bốn cái IP, dùng di động và điện thoại cùng lúc xông trận, tiếp ứng hỗ trợ nhau chuẩn bị ném đá đến chết cái bọn yếu xìu chẳng có mấy sức chiến đấu kia.



      Y tá bận tối mắt tối mũi, bèn buột miệng suy nghĩ: “Nên mới bảo mạng ảo mà, khoác clone nick lên ai biết là ai chứ? Cách nhau cái màn hình chẳng ai thấy được mặt ai. Đổi cái nick khác là xem như đổi sang người khác. Đối với chuyện này, phải ráng rèn luyện sao để có được trái tim cứng rắn tựa kim cương, đừng để bị đả kích đến nỗi trái tim tan vỡ thành trăm mảnh chỉ bởi vài ba thất bại.” Trong bài post này thắm thiết ôm hôn nhau, nhưng sang bài post khác tôi bạn trở thành kẻ thù đội trời chung. Bạn gây hấn với họ, họ cũng ném đá tấn công bạn. Cái vòng lẩn quẩn cứ thế bao giờ ngơi nghỉ. “Mấy chuyện này nhiều đến kể xiết, mỗi người khi lên mạng liền đều trở thành kẻ muôn mặt, ấy ghét điểm này, nhưng lại thích điểm kia của , chuyện này ai mà cho được chứ?”



      Khi y tá vừa dứt lời bạn cùng chung sở thích tên x Dương buzz cái, giọng điệu luyến tiếc bảo rằng, dựa theo tin tình báo từ các em nằm vùng trong các nhóm khác, người chiến đấu chủ lực của phe địch “chiến tranh” ác liệt mù trời với trong bài post nọ nọ kia, chính là thánh vẽ bìa Y sama mà y tá bấn cuồng khôn xiết.



      Y tá gõkhung thoại QQ cả núi dòng “……”, sau đó lặng lẽ tắt cái bài post kia .



      Có nhiều lúc khi bạn ngỡ rằng bản thân luyện được thần công mình đồng da sắt, chẳng e ngại lo sợ bị người nọ hoặc kiện nào đó làm tổn thương, chợt phát , ra là trái tim sắt đá tựa kim cương của bạn cũng vẫn cảm thấy đau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :