1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Em gái, anh yêu em - Nguyệt Vịnh Mạt (6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Em , em

      Tên khác: Muội muội, ta ngươi (妹妹,我爱你)
      Nguồn convert: tangthuvien

      Tác giả: Nguyệt Vịnh Mạt

      Số chương: 180 trang word (Khá là ngắn)

      Thể loại: Ngọt, sủng, 3S, 1v1, đại, ngụy huynh muội,...

      Editor: Thủy Băng​

      Giới thiệu

      tám tuổi, vừa sinh ra, ghét ......

      mười ba tuổi, năm tuổi, : “ hai ôm ôm.” :“Đừng chạm vào tôi, tránh ra.”......

      mười lăm tuổi, bảy tuổi, hỏi: " hai vì sao thiếu chân.” lạnh lùng nhìn nàng cái......

      mười tám tuổi, mười tuổi, “ hai sao lại hôn em?” “ hai của em, hôn em có sao đâu?” mắt sáng ngời “Em đây cũng muốn hôn”......

      Đây là chuyện xưa của nam phúc hắc;

      Đây cũng là chuyện của em giảo hoạt cố gắng thu phục nam nhân tàn tật kiêu ngạo.

      [ ngụy huynh muội, giai đoạn trước vụn vặt, ngọt sủng ]

      Nội dung nhãn: Chuyện tình duy nhất

      Tìm tòi mấu chốt: Nhân vật chính: Doãn Mạt, Doãn Trạm ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác:
      === ====== =======
      linhdiep17, ThiênMinh, moimoi3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Nhận nuôi


      "Này, mình vừa nghe có người với viện trưởng muốn nhận nuôi đứa bé đó."

      " vậy? biết lần này người nào may mắn đến như vậy được nhận nuôi."

      "Nếu như mình có thể được nhận nuôi tốt rồi, có thể được cuộc sống tốt, có ăn có mặc, còn có chỗ ở tốt."

      Trong khu nhà tính là lớn ở nhi viện, có mấy đứa trẻ ngồi chỗ cùng nhau trò chuyện. Ở nhi viện hầu hết các đứa trẻ đều muốn mình được nhận nuôi, bọn họ thiếu hụt tình thân, khát vọng có gia đình hạnh phúc, vì thế nghe có người muốn nhận nuôi ai cũng khát vọng người đó chính là mình.

      đứa bé trai ngồi góc trong phòng, nghe những đứa bé khác chuyện. Đứa bé trai này rất tuấn tú, có đôi mắt đen thâm thúy, nhìn khác hẳn với những đứa bạn cùng tuổi. tên là A Trạm, còn về phần họ gì quên rồi. Từ bị đưa vào nhi viện, viện trưởng ba mẹ đều qua đời, thấy viện trưởng nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, muốn người ta nhìn mình bằng ánh mắt này. thích ở đây, mỗi lần đến giờ ăn cơm, đều có người cướp đồ ăn của , với viện trưởng, những người đó rất hay trêu cợt , khi dễ . Nhưng viện trưởng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Vì thế từ đó bắt đầu trầm lặng, bắt đầu ghét chuyện. ghét ở đây, phải rời khỏi. Vì thế lần này nhất định phải được nhận nuôi. A Trạm quyết định, có ai có thể ngăn cản , lần này yên lặng nữa.

      Doãn Thiên Khánh và vợ của ông Giang Tình Liên tới nhi viện, bọn họ kết hôn tám năm rồi, nhưng mãi vẫn có con. Bởi vì Giang Tình Liên chấp nhận nổi, bọn họ nỗ lực tám năm nhưng vẫn có kết quả, vì thế bọn họ quyết định nhận nuôi đứa bé...

      "Duẫn tiên sinh nơi này là những đứa bé từ năm đến mười tuổi trong ảnh chụp, ngài nhìn chút ."

      Duẫn Thiên Khánh và Giang Tình Liên chọn năm đứa bé, : "Viện trưởng chúng tôi muốn gặp năm đứa bé này chút, rồi mới chọn đứa, làm phiền người."

      "Duẫn tiên sinh đừng vậy, tôi muốn cám ơn ngài còn chưa hết. Hai người bằng lòng cho bọn nó ngôi nhà ấm áp, tôi thực cảm thấy vui thay bọn nó. Tôi lập tức chuẩn bị." Viện trưởng Lệ Quang nhàng .

      A Trạm nghe tên mình được chọn rất vui mừng, nhìn những đứa trẻ khác chút, phát bọn họ đều dúng ánh mắt bắt buộc nhìn người khác. Trong lòng A Trạm cười nhạo, chờ chút rồi khóc , tuyệt đối cho bọn họ cơ hội.

      Cuối cùng vợ chồng Doãn chọn A Trạm. Đương nhiên thể thiếu quá trình A Trạm "Cố gắng"

      Vì thế A Trạm được nhận nuôi, được đến biệt thự rất xinh đẹp, sau này nơi đây chính là nhà ..

      vẫn tên là A Trạm, chỉ có họ, họ Duẫn

      Duẫn Trạm biết muốn sống tốt phải cố gắng làm người con khôn ngoan, muốn có tất cả những đứa bé giờ có, thậm chí phải nhiều hơn.

      hề cần lòng thương hại.

      Năm đó, sáu tuổi bắt đầu nghĩ biện pháp đoạt được những thứ mà mong muốn.

      ____________________Hết chương 1________________________

      Chương 2: Tàn phế


      Duẫn Trạm mặc kệ là về phương diện học tập hay sinh hoạt đều diễn vai đứa bé ngoan, vì thế vợ chồng Duẫn đối với đứa con trai này rất hài lòng, cho rất nhiều tình thân, đó là tình cảm ấm áp mà lúc ở nhi viện thể nào có được, vì thế Duẫn Trạm càng thêm quyết tâm bảo vệ phần tình cảm này tốt.

      Nhưng, rất nhiều chuyện bạn muốn phải lúc nào cũng có được. tai nạn xe vô tình làm tổn thương Duẫn Trạm.

      bị tàn phế, tai nạn xe cướp chân của .

      Vì vậy trở về cái ngày mà mọi người thương hại, tình thương hại này làm vô cùng khó chịu.

      "A Trạm, đừng sợ, ba mẹ ở bên cạnh con." Giang Tình Liên an ủi , đứa bé còn như vậy bị tật, việc này tạo rất nhiều tổn thương cho nó, đáng thương. trầm mặc Giang Tình Liên hi vọng có thể khóc lên, giống như đứa bé, chứ phải như bây giờ.

      hận, ha655n, tại sao khi mà cho rằng mình lấy được tất cả, ông trời lại muốn đoạt chứ, lẽ nào kkho6ng xứng đáng sao?

      , từ bỏ, cho dù là nghịch ý trời, cũng phải lấy được những thứ mình muốn.

      Tàn phế sao chứ, vẫn có thể làm được việc người khác làm.

      Duẫn Trạm ràng cảm thấy vợ chồng Duẫn đối với việc lần này rất đau buồn, có thể bọn họ thực lương thiện, cũng bởi vì tàn tật mà vứt bỏ, nhưng đa phần cũng là do thương hại, mà cần nhất chính là cái này. Sở dĩ Duẫn Trạm ở trước mặt người khác lộ vẻ mặt đau khổ, chôn sâu tất cả oán hận, bất mãn vào tim. Có ai biết ban đêm khóc nhiều như thế nào...

      Qua mấy tuần, xuất viện, ngồi xe lăn.

      Duẫn Thiên Khánh đề nghị nghỉ học, sợ phải chịu những ánh mắt khác thường từ những học sinh khác, nhưng cự tuyệt, kiên trì tới trường học, bởi vì muốn chứng minh kiên cường, đây là quyết tâm của , chứng minh phải là người vô dụng.

      Vợ chồng Duẫn cũng tôn trọng lựa chọn của .

      A Trạm vẫn là đứa bé ngoan, cho dù tàn phế cũng khóc, làm khó, học tập cũng rất giỏi, tất cả giống như những ngày đầu được nhận nuôi. Nhưng biết có cái gì đó lặng lẽ thay đổi, tựa như ánh mắt của người khác nhìn , hoặc là mục đích mà vợ chồng Duẫn giữ lại.

      Năm nay chiếm được rất nhiều, nhưng cũng mất rất nhiều, cũng khiến lòng thừa nhận rất nhiều...

      ___________Hết chương 2____________

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Lại đả kích


      "A Trạm cho con biết tin tức tốt, mẹ của con, bà ấy mang thai." Duẫn Thiên Khánh khống chế được vui sướng trong lòng, chín năm, ông vốn định bỏ cuộc, nghĩ bây giờ nguyện vọng của ông thành , có con của mình!" Nghe được chuyện này, vợ ông vui mừng đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, chính bản thân ông cũng vui mừng đến khóc.

      "Tôi được làm ba, được làm ba."

      Cái gì, tại sao lại có thể như thế? Quả thực Duẫn Trạm thể nào tin được, tin tức tốt? Với đây là tin dữ! Bọn họ có con, như vậy là bị lãng quên? Vậy tất cả những gì cố gắng liều mạng giành được phải đều uổng phí, nhà của , tình thân của đều phải chia cho người khác?

      " vậy sao? Vậy tốt quá." Duẫn Trạm giả vờ cao hứng .

      "Đúng vậy, con sắp được làm hai rồi." Duẫn Thiên Khánh để ý đến sắc mặt tái nhợt của Duẫn Trạm, ông hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng của cảm giác làm ba.

      "Chúc mừng ông, ông chủ." Trương tẩu chúc mừng mà . Trương tẩu là người Duẫn Thiên Khánh mời về để chăm sóc cho Duẫn Trạm.

      "Trương tẩu, buổi tối bà làm vài món ăn ngon, nhớ kỹ phải thích hợp cho phụ nữ có thai ăn."

      Mấy ngày nay, Duẫn Thiên Khánh chăm sóc vợ rất cẩn thận, mọi chuyện trong công ty cũng giao cho trợ lý làm, cả ngày đều ở bên cạnh vợ mình.

      Từ đằng xa Duẫn Trạm nhìn Duẫn Thiên Khánh và Giang Tình Liên hạnh phúc, sung sướng, là chướng mắt, hung hăng nhìn bụng của Giang Tình Liên, "Đều tại mày hại, mày dựa vào cái gì mà cướp mất hạnh phúc của tao, đều tại mày!"

      Từ lúc Giang Tình Liên mang thai đến bây giờ, quan tâm dành cho Duẫn Trạm ràng giảm , cho dù thế nào mà cũng phải con mình sinh ra.


      Vì vậy đối với em hoặc em chưa sinh ra càng thêm ý hận. biết thân tình là phải cùng người có máu mủ với mình, người có máu mủ vĩnh viễn cũng được, giống như , mặc kệ có cố gắng như thế nào nữa, trong mắt bọn họ chỉ có đứa con của mình, còn chẳng qua là người xa lạ.

      Bất quá, cho dù như vậy, vẫn phải nhận được cái gì đó, chẳng hạn như tiền, công ty, tài sản,.. bao giờ... muốn lãng phí tình cảm của mình.

      Sau đó vẫn làm đứa con tốt, nhưng mục đích thay đổi...

      _____________Hết chương 3___________










      Chương 4: Em


      Chín tháng sau, tại bệnh viện.

      "Chúc mừng ngài, Duẫn tiên sinh, là ." người y tế ôm đứa bé mới ra đời với Duẫn Thiên Khánh.

      Duẫn Thiên Khánh kích động ôm lấy đứa bé mà y tá đưa tới, Duẫn Trạm ngồi xe lăn lạnh lùng nhìn đứa bé da đầy nếp nhăn kia.

      Hừ! khó coi.

      Qua nhiều năm sau đứa bé da đầy nếp nhăn kia trở nên trắng trẻo.

      Vợ chồng Duẫn đối với đứa bé này vô cùng cưng chiều, đặt tên là Duẫn Mạt. tựa hồ hưởng thụ tất cả những lời chúc mừng của mọi người khi ra đời, vì sao số tốt như vậy? Duẫn Trạm nhịn được nghĩ. Cho dù lớn lên rất đáng , cũng cảm thấy rất đáng ghét.

      Năm năm sau...

      Duẫn Mạt ở trong sân chơi đùa mình, trông thấy Duẫn Trạm, liền vui vẻ chạy tới, lanh lợi : " hai, ôm ôm, ha ha." Duẫn Trạm liếc nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt vừa tròn vừa đen, thắt hai bím tóc, lúc mở mắt, đôi mắt của sáng ngời, cho dù ai nhìn cũng thích, nhưng trừ ra.

      trừng mắt với , dựa vào cái gì mà có đôi chân khỏe mạnh, có ba mẹ thương, nhìn liền chán ghét.

      Duẫn Mạt thấy hai chỉ nhìn mình nhưng lại ôm, liền đưa tay ra nắm, "Đừng đụng vào tôi, tránh ra!" Duẫn Trạm hất tay ra, lạnh lùng nhìn rồi rời .

      Duẫn Mạt biết mình làm sai điều gì, mà hai đối xử với như vậy.

      Duẫn Trạm cho là mách ba mẹ, nhưng làm ngạc nhiên là hề gì với bọn họ, Duẫn Mạt vẫn như trước híp mắt cười với . Chỉ có điều mềm lòng, việc này chỉ có thể quá ngốc.

      Sau đó Duẫn mạt mới phát chỉ có lúc ba mẹ ở đó hai đối xử với tốt hơn, còn lúc nào chỉ có hai người, ấy để ý đến , có đôi lúc còn hung dữ với , biết tại sao.

      ngày, Doãn Trạm ở trong phòng của mình tháo chi giả xuống, đeo chi giả vô cùng khó chịu, phải nhịn đau, vẫn thể nào thích ứng được.

      " hai, đó là cái gì? A~ hai sao lại có chân vậy?" Duẫn Mạt muốn gọi hai ăn cơm, liền nhìn thấy cảnh này..

      Duẫn Trạm lạnh nhạt nhìn cái, cái gì cũng , sau đó chống nạn ra.

      Từ lúc Duẫn Mạt bắt đầu có ký ức, Duẫn Trạm ở trước mặt đều đeo chi giả, vì thế Duẫn Mạt cũng biết hai bị mất chân.

      Chương 5

      Duẫn Mạt nhịn được hỏi mẹ, mới biết được ra lúc còn chưa sinh ra, hai vì tai nạn xe nên mới mất chân. Trong lòng đau khổ cho hai, tựa hồ có chút ngây thơ hiểu vì sao hai lại ghét .

      quyết định, sau này phải đối tốt với hai gấp bội mới được!

      Duẫn Trạm hiểu em của mình nghĩ cái gì, chỉ là sắc mặt của tiểu nha đầu này nhìn hình như có chút kỳ quái, đối với hờ hững, mà thế nào còn cứ dính lấy , hơn nữa ngày càng hăng say, chỉ cần nhìn thấy liền chạy tới kéo , muốn cùng chơi đùa, mặc kệ đối với như thế nòa, cũng khóc làm loạn, có lúc Duẫn Trạm thực chịu nổi, nổi giận với , cũng chỉ xịu mặt, dáng vẻ uỷ khuất, nhưng lại chưa bao giờ tránh , hoặc là cho ba mẹ biết.

      Rất nhanh, Duẫn Mạt lên đến tiểu học, Duẫn Trạm của trở thành thiếu niên, ngây ngô nhưng lại đẹp trai, lớn lên nhìn rất đẹp, nhưng trừ trước mặt vợ chồng Duẫn, còn lại rất ít cười.

      Vốn là vẻ ngoài của được các bạn nữ trong lớp thích, đáng tiếc tính tình quá lạnh lùng, căn bản là thèm để ý đến người khác, thành tích xuất sắc, xếp thứ nhất hoặc thứ hai trong trường, là tiêu điểm của thầy giáo, rất được lãnh đạo nhà trường coi trọng, vì thế vợ chồng Duẫn rất lấy làm hãnh diện, mặc dù phải con trai ruột của mình, nhưng dầu gì cũng là bọn họ nuôi lớn, trong lòng sớm xem là con ruột.

      Còn học kỳ nữa, Duẫn Trạm thi, nhưng vợ chồng Duẫn đối với chuyện này lấy làm lo lắng, theo bọn họ, Duẫn Trạm nhất định thi đậu vào trường trọng điểm.

      " hai, dạy em chút được ?"

      Duẫn Mạt trực tiếp đẩy cửa phòng của Duẫn Trạm, chạy vào hỏi đề bài.

      Duẫn Mạt năm nay học qua hai lớp, nhưng số học của rất kém, luôn bị thầy giáo phê bình, cảm thấy rất mất mặt, ràng hai thông minh như vậy, nhưng vì sao lại ngốc đến thế.

      Duẫn Trạm nhịn được nhìn em của mình, " bao nhiêu lần rồi, vào phòng của là phải gõ cửa."

      Duẫn Mạt le lưỡi, chút đều thèm để ý đến thái độ của hai, như làn khói ngồi xuống bên cạnh Duẫn Trạm, đưa tập cho .

      ra, thái độ của hai đối với tốt hơn trước rất nhiều, bình thường trước đây nhiều lời rất khó nghe, sau này dần dần nữa, đổi thành để ý đến , chỉ cần làm gì quá phận, tuy mặt hai rất lạnh lùng, nhưng đối với tệ lắm.

      Duẫn Mạt trong lòng cao hứng, cười ngọt ngào, rất thích hai, ngày nào đó hai cũng thích .

      Duẫn Trạm cầm cuốn tập, nhìn thoáng qua, khinh thường : "Đơn giản như vậy cũng biết, trong đầu em chứa cái gì vậy?"

      Duẫn Mạt quyệt quyệt miệng, khuôn mặt hồng hồng, có chút xấu hổ, cũng cảm thấy mình rất ngốc, những bạn khác làm số học cũng được đến 90 điểm, còn vừa khích điểm đậu mà thôi, mỗi lần thầy phát bài thi có tên , tới ngẩng đầu lên cũng dám, nghĩ tới là mất mặt.

      " hai, vì sao thông minh như thế, em lại có thể ngốc đến vậy?"

      Duẫn Trạm nhìn vẻ mặt mất mát của có chút đành lòng, "Biết mình ngốc là tốt rồi, sao lên hỏi thầy ." Sau khi xong, cầm cây viết qua, tuy vẻ mặt kiên nhẫn, nhưng vẫn giảng cẩn thận cho .

      Trong lòng Duẫn Mạt vui mừng, biết hai chỉ mạnh miệng, nhưng thế nào cũng mềm lòng.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Bị bắt nạt


      Hôm nay, sau khi Duẫn Mạt tan học trở về, liền ngồi ghế xem TV đợi hai về, trung học so với tiểu học về trễ hơn vài giờ, thường là bác Tiểu Từ lái xe đón Duẫn Mạt trước, sau đó hai giờ nữa đón Duẫn Trạm.

      Có tiếng mở cửa, mắt Duẫn Mạt sáng ngời, vui vẻ chạy tới.

      " hai, về!"

      Giọng non nớt lộ ra vui vẻ, Duẫn Mạt rất muốn chạy nhanh nhào vào lòng hai mà làm nũng, đáng tiếc, thể.

      Duẫn Trạm mặt thay đổi vào trong nhà, nhưng căn bản để ý tới em mình kêu lên, trực tiếp lên lầu tới phòng mình. Nếu nhìn kỹ phát sắc mặt của được tốt.

      " hai?"

      Duẫn Mạt nhíu mày, nhìn bóng lưng Duẫn Trạm, trực giác nghĩ rằng nhất định xảy ra chuyện gì, bình thường hai rất thích sạch , hôm nay nhìn đồng phục hình như hơi bẩn?

      Thấy Duẫn Trạm để ý đến mình, Duẫn Mạt liền tự mình chạy lên lầu, tới trước cửa muốn gõ định xong vào, ai ngờ cửa lại bị khóa!

      còn cách nào, Duẫn Mạt chỉ có thể gõ cửa cái.

      " hai, mở cửa cho Tiểu Mạt mà?

      Duẫn Mạt dán tai lên cửa, cẩn thận lắng nghe thanh trong phòng, nhưng lại nghe được gì, chỉ có thể gõ cửa lớn hơn.

      Kết quả đổi lấy chỉ là tiếng hét của Duẫn Trạm "Cút..."

      Thân thể nhắn của Duẫn Mạt run rẩy, giọng của hai lớn, nhất định là có chuyện gì xảy ra ở trường học, Duẫn Mạt suy nghĩ chút, liền có chủ ý.

      Ngày thứ hai, Duẫn Mạt tan học trở về nhà, ngồi đợi, đợi được lúc Tiểu Từ chuẩn bị đón Duẫn Trạm, liền chạy tới xin phép cho cùng.

      Đến trường học Duẫn Trạm, Duẫn Mạt chào bác Tiểu Từ rồi như làn khói chạy xuống xe, chạy về phía lớp Duẫn Trạm.

      Bây giờ cách giờ tan học còn khoảng mười phút, lớp Duẫn Trạm ở lầu ba, tìm được cầu thang, Duẫn Mạt liền lên.

      Đây là lần đầu tiên đến trường của hai, trước đây chỉ nhìn ở bên ngoài, trong lòng có chút vui vẻ, bất quá có vui vẻ tới quên mục đích của mình.

      Duẫn Mạt chạy lên lầu ba, tìm lớp của Duẫn Trạm, đột nhiên qua góc, nghe được tiếng chuyện.

      "Này ~ thằng tàn phế, hôm qua bỏ qua cơ hội, hôm nay mấy muốn chơi đùa cùng mày chút."

      Vốn cũng thèm để ý, chỉ là đối với chữ "Tàn phế" có chút mẫn cảm, vì thế bước qua chỗ đó, kết quả...

      "Cút ngay..."

      Giọng và cách chuyện này quá quen thuộc, giọng điệu khi hai chữ "Cút ngay", lại khiến kẻ khác sợ hãi, phải là hai còn là ai.

      Trái tim Duẫn Mạt nhảy dựng lên, hai gặp phải chuyện gì.

      "Tàn phế đến như vậy mà còn kiêu ngạo, mọi người đều bị mày lừa, khuôn mặt của mày biết lừa được bao nhiêu tấm lòng của đây? Dù sao mày vẫn là người tàn phế! Ha ha ha. . ."


      Giọng hung hăng, mang theo chút khinh bỉ và nhìn có chút hả hê, Duẫn Mạt xiết chặt quả đấm , tức giận đến hận thể nào đánh ta tại nơi này.

      nghe được giọng của Duẫn Trạm, Duẫn Mạt biết lúc này nhất định trầm mặc, có có gì làm để ý bằng chuyện tàn phế, biết lòng của hai, bình thường nhìn để ý, nhưng ra hoàn toàn ngược lại.

      Duẫn Mạt rất muốn xông qua, nhưng biết mình lực rất , việc này chỉ có thể dựa vào người lớn giải quyết.

      lặng lẽ xa chút, móc điện thoại ba mới mua gọi cho Tiểu Từ, mọi chuyện lần, Tiểu Từ dặn phải cẩn thận chút, tới nhanh.

      Cúp điện thoại, Duẫn Mạt lại lặng lẽ vào, thăm dò, kết quả dọa giật mình, nước mắt muốn chảy ra, vội vã chạy tới.
      Tôm Thỏ, linhdiep17, ThiênMinh3 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7:

      Editor: Linh Ngọc


      đá chút lưu tình nào đá vào đùi bị cắt của Duẫn Trạm, Duẫn Mạt thấy hai đau đến ngồi bẹt xuống đất, cắn răng ôm chăn giả, nhưng lại rên lên tiếng nào.

      Duẫn Mạt sợ hãi chạy nhanh đến, cố sức đẩy người bắt nạt Duẫn Trạm ra, oán hận kêu lên: "Đồ tồi!"

      Mấy người này có chút bất ngờ khi thấy Duẫn Mạt xông vào, mãi đến khi Duẫn Mạt ngồi xổm xuống lo lắng , " hai", người dẫn đầu kia mới chê cười trêu chọc, "Ồ ~~ ra là em sao, bộ dáng là xinh đẹp."

      "Tại sao em lại đến chỗ này." Gương mặt của Duẫn Trạm càng thêm u ám.

      Duẫn Mạt muốn đưa tay đụng vào đùi của hai, nhưng lại sợ làm đau, viền mắt vì lo lắng mà hồng hồng, nước mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

      " hai, đừng sợ, lát nữa bác Từ đến mà." xong lại quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn đám người bắt nạt Duẫn Trạm, mạnh mẽ ,: "Mấy người chờ xem, lát nữa mấy người đẹp mắt, dám bắt nạt hai của tôi."

      Bình thường Duẫn Mạt cười hí hửng, suốt ngày là xinh đẹp vui vẻ, nhưng lúc tức giận cũng có bộ dáng này.

      Người dẫn đầu nọ vừa nghe, có chút thấp thỏm, Duẫn Trạm đến trường đều có người đưa đón, xe cũng tiện nghi, sớm biết nhà cậu ta có nhiều tiền, bắt nạt cậu ta là nghĩ cậu ta vì sĩ diện mà nén giận, nhất định cho người khác biết, nào có nghĩ đến đột nhiên lại xuất người em , nếu như bị giáo viên hoặc cha mẹ biết, ta có thể xong đời. . .

      Gia đình Duẫn Trạm chắc là ta chọc nổi rồi. . .

      "Hừ, hôm nay, trước hết tao tạm tha cho mày. . ."

      Người dẫn đầu vung tay lên, dẫn theo hai người khác vội vàng .

      Lúc này, Duẫn Mạt mới nhịn được khóc thút thít, " hai, có đau ?"

      Duẫn Trạm có chút bực bội phủi bụi quần áo xuống, , đỡ tường đứng lên, "Khóc cái gì khóc!".

      xong, để ý tới Duẫn Mạt về phía cầu thang, lại đụng phải Tiểu Từ chạy tới, gương mặt Duẫn Trạm đổi nhìn ông ta cái, rồi tự mình xuống lầu.

      " hai, chờ em chút."

      Duẫn Mạt quan tâm gương mặt lạnh lùng của hai mình, cố chấp chạy đến bên muốn nắm tay , bàn tay bé bị bỏ qua, cứ tiếp tục nắm, qua lại vài lần, cuối cùng Duẫn Trạm cũng đầu hàng, gương mặt đen thui, bất đắc dĩ phải nắm lấy bàn tay bé, làm cho các học sinh ngang qua họ đều phải tò mò.

      Chuyện này Duẫn Mạt với cha mẹ, nhưng tự nhiên có người báo cáo lại với vợ chồng Duẫn, đêm đó Giang Tình Liên gọi điện cho lãnh đạo nhà trường, việc này, mấy ngày nữa, đám người bắt nạn Duẫn Trạm bị nghỉ học, chỉ là chuyện Duẫn Trạm tàn tật cả trường đều biết.

      Đồng tình, thương hại, cười nhạo đều có, nhưng Duẫn Trạm cứ như trước, dù sao ở trường học cũng có bạn bè, những ánh mắt kia mấy năm trước sớm hình thành thói quen. Có số việc có cách nào đối mặt nữa, cũng buộc phải đối mắt thôi, bởi vì, trưởng thành rồi.

      Rất nhanh, Duẫn Trạm tốt nghiệp, như vợ chồng Duẫn nghĩ, thuận lợi thu đậu vào trường trung học trọng điểm, chính là có chút xa nhà, vợ chồng Duẫn lo lắng Duẫn Trạm ở nội trú, liền mua căn nhà gần trường học, để cho chị Trương cùng đến chăm sóc.

      Tất nhiên Duẫn Trạm nghe theo sắp xếp của vợ chồng Duẫn, ở trong mắt của mọi người đứa con ngoan, ai có thể nghĩ tới lại phúc hắc đến như vậy? Đương nhiên, ngoại trừ Duẫn Mạt.

      Thế nhưng Duẫn Mạt lại vô cùng thích hai phúc hắc nhà mình, biết được lên trung học muốn ở bên ngoài, Duẫn Mạt thực suy sụp rất lâu, trong lúc nghỉ hè càng liều mạng dính chặt Duẫn Trạm.

      Quan hệ của hai người trước sau như , thay đổi trong đó cũng chỉ trong lòng hai người biết mà thôi.

      Cái gì lặng lẽ nẩy mầm? Cái gì dần dần nhạt ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :