Tác giả : Đường Phù Dao
Nguồn:
http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=445035
Thể loại:
đại, tình cảm
Dịch giả: mint.doli (Ngân)
Độ dài: 24 chương (siêu dài) và hai ngoại truyện (
ngoạitruyện được thêm vào bản tái bản năm 2014, ngoại truyện này
mình chưa thấy
mạng).
Nguồn : kitesvn.com
Nguồn ebook : STENT FORUM
Người làm ebook : Hyuga Natsume
Lưu ý của người dịch:
Truyện này có hai bản
mạng,
bản là bảnxuất bản sách,
bản là bản ban đầu khi tác giả viết và đăng online. Mình dịch theo bản đăng online
Tấn Giang vì bản đó đầy đủ hơn, tuy nhiên
chia chương theo sách xuất bản có tên từng chương để tiện theo dõi (chia theo xuất bản là 24 chương dài, còn theo bản online là 68 chương ngắn nhé)
Giới thiệu tác giả và tác phẩm
Tác giả:
Đường Phù Dao sinh năm 1989. Ngày 01/03/2009, côbắt đầu viết tiểu thuyết “Em chỉ tiếc
thể bên
đến già”
internet (nguyên văn: Trăngsáng chiếu rọi tuổi xuân), nhận được rất nhiều lời khen ngợi, và chính thức nổi tiếng sau khi xuất bản “Em chỉ tiếc
thể bên
đến già”. Với lối viết văn mượt mà chau truốt, đôi khi pha chút hài hước,
trở thành
trong những tác giả được đánh giá cao trong dòng văn học thanh xuân.
Tác phẩm:
Năm 2009, tiểu thuyết “Em chỉ tiếc
thể bênanh đến già” được xuất bản và nổi tiếng nhanh chóng, đồng thời gây nhiều tranh luận. Trong vòng năm năm kể từ khi bản đầu tiên xuất
thị trường đến nay, cuốn sách liên tục được in tiếp, thu
hút hơn năm trăm ngàn bạn đọc.
“Em chỉtiếc
thể bên
đến già” được tái bản vào tháng 7 năm 2014, thêm ngoại truyện về Lưu Thành Hề.
Giới thiệu nội dung:
Rốt cuộc Lương Mãn Nguyệt là
như thếnào?
rất bình thường, nhát gan và yếu đuối.
Bố mẹ ly hôn,
bị đẩy qua đẩy lại giữa haingười, cuối cùng đến ở nhà của chú.
Vì cuộc sống,
cố gắng lấy lòng từng ngườitrong gia đình. Từ chú, thím, bà ngoại, ông ngoại...
Và cả người
trai tính tình quái đản kia.
Rất may mắn, cuối cùng
cũng thành công.
Chúng ta luôn cho rằng, bản thân
đủ kiêncường,
trưởng thành thực
.
Thế nhưng, mỗi giây phút trôi qua, chúng ta sẽlại phát
,
ra mình còn có thể lớn thêm chút nữa.
Đây là câu chuyện kể lại quá trình trưởng thànhcủa
.
Tình thân, tình bạn, tình
...
Rốt cuộc
gặp bao nhiêu người con traitrong suốt quãng thời gian trưởng thành?
Rốt cuộc đến khi nào mới có thể khẳng định vớingười khác, rằng, em lớn rồi, em
còn yếu đuối nữa?
Lời tựa truyện :
Từng
rồi
là
Lương Mãn Nguyệt
Em nhất định cũng
nỗ lực
người nhưthế,
ấy
gì em cũng nghe theo,
ấy bảo gì em cũng
làm,
hèn mọn ấy
khiến đóa hoa
nở rộ như em héo úa dần.
Em nhất định cũng
cố chấp
người nhưvậy,
đến cùng trời cuối đất,
đến độ
màng tất cả,
đến mức dù
ấy có trăng hoa ong bướm, em cũng
thể buông tay.
Em nhất định cũng
vô vọng
người đếnthế, bôn ba khắp thế gian, vượt muôn sông nghìn núi, chỉ để đổi lấy niềm vui của
ấy. Bởi vì, thành quả là của
ấy, còn hành trình là bởi chính em.
Nước mắt là sông trôi trong đêm, dung nhan là sông chảy ban ngày, còn thứ mắc lại
bờ, chỉ là em và nỗi thương đau.
Phải rồi, em
chịu quá nhiều tổn thương.
Rồi em nhất định
nỗ lực quên
người nhưthế, xua tan hình bóng của
ấy, trước mỗi giấc ngủ, để rồi yên giấc sau này.
Rồi em nhất định
cố chấp quên
ngườinhư vậy, em cắt đứt mọi quan hệ với
ấy, trước kia mê muội, để rồi tỉnh táo về sau.
Rồi em nhất định
vô vọng quên
người như thế, theo đuổi những mối tình sau, lại cứ mải mê kiếm tìm bóng dáng của
ấy.
ấy
mãi là
phần giấc mộng trong em.
Chẳng có gì gọi là niềm vui hay nỗi đau, chỉ cósự so sánh giữa loại tình huống này và kiểu hoàn cảnh khác. Chỉ thế mà thôi.
Cũng như vậy, chẳng có gì gọi là hoài niệm vàlãng quên, chỉ có
cân đo giữa
mất mát này và nỗi mất mát khác. Chỉ vậy mà thôi.
Nhưng dù tình cảm có sâu đậm đến đâu, cái mà emcó được chẳng qua cũng chỉ là
thời thanh xuân
nhàng như thế. Sống bình thường suốt những năm ngắn ngủi, cũng chẳng chết vì thiếu tình
. Đều giống như cuốn sách này thôi. Dù có được hay
có được,
em cũng từng
người. Dù em biết hay em
biết,
cũng từng có
người
em. Dù mất
hay còn ở lại, em cũng từng ở bên
người. Em và người ấy, cũng như những đôi lứa khác
khắp thế gian này,
chẳng chia xa, nhưng cuối cùng vẫn
như những đôi lứa đó, lạc mất nhau giữa đời, để rồi, cùng lãng quên nhau.
Hai người, cuối cùng vẫn chỉ là những thân phận mong manh giữa thế gian này.
Đời người chẳng qua cũng chỉ như thế, luôn cónhững tiếc nuối và
trọn vẹn, luôn có những nỗi đau và chẳng cam lòng.
Người ta cứ hay bàn luận chuyện cơm áo gạo tiền,tò mò những bí mật riêng tư. Đến cuối
cùng, cũng vùi lấp tất cả trong kẽ hở của thời gian, chẳng còn dấu vết.
Mỗi
, khi đứng trước tình
đều là mộtLương Mãn Nguyệt.
Hoặc có lẽ, mỗi người đều
trở thành
LươngMãn Nguyệt yếu đuối nhút nhát – khao khát có tình
, do dự trong tình
, và rồi, từ bỏ.
Cuối cùng chỉ có thể nhìn thời gian dằng dặc,người cũ như trăng, hoài niệm bao lâu, nhưng vẫn
thể lãng quên hết thảy.
Thế nhưng trong quãng đời còn lại phía sau, vẫncòn có thể
.
Tình
là món quà trời cao ban tặng, để emkhông vì người lớn nhìn thấu,
vì bạn bè khuyên giải,
vì nỗi
đơn yếu đuối trong tim mà buông tay tất cả.
Chỉ là
thể tiếp tục
người kia nữa.
Tình
khiến linh hồn già cỗi.
Nhưng vẫn
hối hận vì
gặp được
,người khiến em trăm xoay ngàn chuyển, người cho em hiểu được câu “
đến, em
già”, người làm em hằng đêm rơi lệ, người khiến em cam lòng đổi thay nhiều thứ.
Tình
cho năm tháng vĩnh hằng.