1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chỉ không muốn gặp gỡ người khác - Lục Xu (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Em chỉ muốn gặp gỡ người khác


      [​IMG]


      Editor: Xẩm Xẩm, Sammie

      Tác giả: Lục Xu

      Nguồn raw: https://onedrive.live.com/prev?id=DCA48 ... FileEditor

      Số Chương: 34 Chương ( chính văn hoàn )

      Thể loại: đại, đô thị, ngược, HE
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu

      Có điều gì đó luôn nhắc nhở rằng thích , thậm chí có chút ghét bỏ, lại biết nguyên nhân vì sao muốn cùng ở cùng chỗ. Rốt cục có ngày, rời , lại trở về cuộc sống như trước kia, nỗ lực để mọi thứ trở lại bình thường. Nhưng đột nhiên lại xuất , triệt để làm cho thế giới của lung lay cách nào chống đỡ.

      Có điều gì đó luôn nhắc nhở rằng có lẽ từ lúc bắt đầu vốn dĩ hề thích , lại bởi vì cùng nhau chung sống lâu dài mà buông tay được. Mà lại đóng vai như thế trong thế giới của . từng nghĩ muốn trở thành người con dịu dàng biết điều vì , nhưng học được, hơn nữa thể học được.

      chỉ muốn hét lên:" Lộ Thừa Hựu, tôi nhất định rời khỏi , chứng minh rằng phải thể được."

      rằng, phải thể , cũng phải thể rời , chỉ là nguyện ý gặp người khác mà thôi.

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 2/5/16
      tieumieumieuJupiterGalileo thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1 (p1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Từ Độ Dao bị viêm ruột thừa cấp tính nên phải nằm viện mấy ngày, thân thể giờ cũng ổn định rất nhiều, thế nhưng trai lại kiên quyết bắt phải ở thêm vài ngày mới được ra viện. có cách nào, đành phải tiếp tục ở chỗ này tỏ vẻ tức giận, Lộ Thừa Hữu cũng chẳng quan tâm đến . cười cười, Lộ Thừa Hữu công tác, làm sao có thể lập tức trở về. Tuy là như vậy nhưng ra cũng hi vọng có thể nhìn thấy lúc Lộ Thừa Hữu phải vội vã, nhưng tưởng tượng đến tính cách của , cũng chỉ có thể cười mà thôi.

      Nên hình dung tính cách của như thế nào đây? Có thể tin rằng cho dù tự nhiên xảy ra động đất, người bình thường đều hoảng loạn chạy trốn, còn tỉnh táo ngồi phân tích xem vỏ trái đất ở nơi này có phải là có vấn đề gì , nếu phải chắc hẳn động đất là do dư chấn của nơi khác đưa tới. Hoặc kể cả cho dù thực có xảy ra động đất, cũng rất bình tĩnh di rời, càng có lộ ra cảm xúc gì khác.

      hai năm này, suy nghĩ của về chính là như vậy, mãi mãi là dáng vẻ gặp nguy sợ hãi, thấy chết sờn, tâm tình chưa bao giờ dậy sóng, cho dù công tu xảy ra cố gì cũng chỉ khiến nhàng nhíu mày. cũng từng hỏi , tại sao luôn trầm tĩnh như vậy, cũng chỉ cười cười rằng thói quen của từ xưa thế, hơn nữa việc xảy ra rồi phải bình tĩnh đối mặt, gấp gáp cũng giải quyết được gì.

      Có lẽ đúng, chỉ là phải ai cũng làm được như mà thôi.

      Lúc vẫn suy tư, cửa phòng bệnh mở ra, còn thèm nhìn lại: ", bất luận thế nào, hôm nay em nhất định phải ra viện."

      "Xem ra trở về đúng lúc."

      Thanh quen thuộc truyền tới khiến thích thú mở to mắt: " trở về ."

      Lộ Thừa Hữu gật gật đầu, mặt thoáng xẹt qua nét áy náy, ngồi ở bên giường: "Bên kia có nhiều việc quá, cho nên... "

      "Em hiểu mà." rất nhanh tiếp chuyện: " tại xử lý tốt chưa?"

      " tệ." liếc nhìn cái: " tại thân thể tốt hơn chưa?"

      gật gật đầu: " Em còn phải ở lại bệnh viện thêm phút nào, thân thể em liền tốt phút đó."

      nhíu nhíu mi.

      "Nhất định mốc meo, sau đó các người chán ghét em."

      Lộ Thừa Hữu có chút uể oải lộ ra ý cười tới, "Ai dám chán ghét em?"

      "Bất luận thế nào, em nhất định phải ra viện." cảm thán: " giúp em xuất viện, trai em biết thể được gì."

      "Em lôi kéo cùng chịu tội?"

      "Chúng ta thế này gọi là đồng cam cộng khổ."

      Lộ Thừa Hữu hỏi han bác sĩ chút, sau khi xác định có thể ra viện mới quay lại thu xếp đồ đạc giúp ra viện. Biết có thể ra viện, Từ Độ Dao vô cùng vui vẻ, lập tức thay quần áo, trước kia chỉ thích màu trắng, bây giờ lại thấy màu trắng là đơn điệu.

      Lộ Thừa Hữu xách đồ giúp , hai người cùng vào thang máy.

      Phòng bệnh dưới lầu có vườn hoa , rất nhiều bệnh nhân đều xuống đây bộ hoặc tán gẫu, vô cùng náo nhiệt. Từ Độ Dao được mấy bước, phát Lộ Thừa Hữu theo sau mình, liền xoay người tìm . đứng ở đó, ánh mắt nhìn người con ngồi nghỉ ghế đá cách đó xa.

      Từ Độ Dao thuận theo ánh mắt đánh giá người con đó, tính là xinh đẹp, nhưng rất thanh tú, nhìn như nữ sinh phổ thông. Điểm mấu chốt là ấy ôm đứa bé trong lòng, cùng đứa bé trò chuyện vui vẻ. Từ Độ Dao thu hồi ánh mắt, lại nhìn Lộ Thừa Hữu, ánh mắt chăm chú mờ ám, khiến rất hiếu kỳ quan hệ giữa đó.
      Last edited: 29/1/16
      JupiterGalileotrangtrongnuoc thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: (p2)

      Editor: Xẩm Xẩm

      đến bên cạnh : "Gặp được người quen sao?"

      gật gật đầu, động tác này của khiến sửng sốt.

      Lộ Thừa Hữu đến bên cạnh kia: "Lâu ngày gặp."

      ngẩng đầu, như là ngoài ý muốn gặp phải Lộ Thừa Hữu, sau đó lại khôi phục bình tĩnh: "Quả rất lâu gặp ."

      "Con của sao?"

      gật gật đầu: " Tôi tại kết hôn, còn có con rồi. sao?"

      Lộ Thừa Hữu nhìn Từ Độ Dao nhấc mắt: "Tạm thời còn chưa định kết hôn."

      vừa dứt lời, tựa như rất là ngoài ý muốn, mạnh mẽ nhìn về phía : "Thế nào? Còn phải....." phát có cái gì đối, nhìn thoáng qua Từ Độ Dao: "Đây là?"

      "Bạn của tôi." Giọng điệu của Lộ Thừa Hựu giọng điệu vẫn nhạt như vậy, cũng tò mò xem vừa rồi muốn cái gì.

      giật mình, ngón tay run chút.

      Lúc chồng của tới đứng đối diện với bọn họ, sau đó đỡ lấy đứa bé, còn hỏi han : " Là bạn của em à?"

      gật gật đầu.

      Chồng ấy ôm đứa bé đến bên, có quầy rầy.

      Từ Độ Dao nhìn thoáng qua người đàn ông đó, dáng vẻ chững trạc, khiến cho người đối diện cảm thấy rất yên ổn, cùng người con trước mặt này rất xứng đôi.

      tại, rất bình tĩnh : "Con tôi bị ốm, cho nên phải đưa đến bệnh viện xem bệnh. Hai người sao cũng đến bệnh viện?"

      "Bạn tôi hôm nay ra viện, cho nên tôi tới đón ấy." Vẫn là thanh hề làm lay động mặt nước.

      Từ Độ Dao cười cười, lại cảm thấy khí giữa bọn họ có chút kỳ quái.

      hỏi gì nữa, tựa như chìm vào suy nghĩ sâu xa nào đó, Lộ Thừa Hữu liếc nhìn cái: "Chúng ta còn có việc, tiện quấy rầy."

      xong liền xoay người rời , mà Từ Độ Dao cũng lập tức đuổi theo, tâm tình Lộ Thừa Hữu tại cũng thể là rất nhấp nhô, nhưng vẫn phát có gì đó phải. Từ Độ Dao lôi kéo tay áo : " thế nào?"

      muốn chuyện.

      Từ Độ Dao đành tự mình suy đoán: "Vừa rồi có phải là nữ chính trong câu chuyện tình khó quên nhiều năm trước của ?"

      Tim vô thức run rẩy chút.

      Tuy rằng Từ Độ Dao cảm thấy có khả năng kia được khắc sâu vào lòng như thế, nhưng cũng thể trông mặt mà bắt hình dong, nếu như người con kia đủ tốt, có phải khiến nhớ lại đoạn tình cảm kia .
      vừa cảm thấy chịu đựng ít, đột nhiên lắc đầu: " phải."

      Từ Độ Dao cả kinh: " ấy là... "

      "Bạn trước đây." dừng chút: "Mà thôi."

      ra hai chữ sau rất , cũng phải cường điệu, nhưng Từ Độ Dao liền cảm thấy kia rất đặc biệt với : "Hai ngươi tại sao lại chia tay?"

      " ấy đề xuất."

      "Cho nên cảm thấy rất chật vật, cũng phục?"

      Lộ Thừa Hữu cười: " ấy đúng là người duy nhất dám chia tay trước với , nhưng thực hề cảm thấy chật vật, cũng phải phục. Lúc ấy chia tay, cảm thấy rất bình thường, thậm chí còn có chút mong đợi."

      Điều này làm cho Từ Độ Dao có chút thể lý giải: "Vậy tại sao."

      "Trong lúc đó có rất nhiều điều xảy ra ngoài ý muốn."

      " thích ngoài ý muốn sao?"

      " thích." rất dứt khoát phủ nhận, " từ trước đến giờ đều thích ngoài ý muốn."

      Lúc này, lại có người gọi tên , Lộ Thừa Hữu dừng bước lại, là người con vừa rồi đuổi theo. nhìn Lộ Thừa Hựu, hơi thở vẫn rất gấp gáp, nhưng rất kiên định: "Lộ Thừa Hữu, có từng thích tôi ?"

      Từ Độ Dao cả kinh, lại càng bội phục dũng khí của , tuy rằng giờ phút này nên tuyên bố Lộ Thừa Hữu thuộc quyền sở hữu của mình mới đúng, nhưng lại rất hiếu kỳ Lộ Thừa Hữu trả lời như thế nào.

      Lộ Thừa Hữu quả nhiên làm các thất vọng, lạnh nhạt mở miệng: "Tôi rất thưởng thức ."

      cười , tuy rằng biết phủ định, nhưng vẫn muốn hỏi, như vậy nhiều năm, vẫn luôn nghĩ đến điều đoz, rốt cục hôm nay có thể hỏi . Bất luận đáp án của như thế nào, đều có thể thản nhiên tiếp nhận, thậm chí còn có thể với : "Cám ơn."

      Lộ Thừa Hữu xoay người nhìn : "Cảm ơn cái gì?"

      "Cám ơn cho tôi giấc mộng, tuy rằng đối với quan trọng gì, nhưng nó mãi mãi lưu lại trong tâm trí tôi." lại cười hoàn mỹ, bây giờ nụ cười của thuần túy là chỉ cười mà thôi..

      Lộ Thừa Hữu giật giật khóe miệng, tiếp.

      Từ Độ Dao hơi nghiêng đầu, theo ý , cuộc trò chuyện này rất hoàn mỹ.

      Nhưng lại quay sang nhìn Từ Độ Dao khá lâu mới mở miệng hỏi : " vẫn chưa thích ai sao?"
      Lộ Thừa Hữu lông mày hơi nhíu, có mở miệng.

      tiếp tục khiến khó xử: " vẫn như thế, biết cách người ?" Coi cười chút: "Có lẽ là do rồi, sau đó lại biết cách giữ lại."

      Sắc mặt Lộ Thừa Hữu cương cứng hơn chút, vẫn chuyện, cũng xoay người chuẩn bị ly khai, Lộ Thừa Hữu đột nhiên bắt lấy tay : "Lời này của là có ý gì?"

      rất thản nhiên: "Chính là có lẽ chỉ có người là ngoại lệ của ."

      Đôi mắt trợn to: " muốn cái gì?"

      "Nếu như ấy kết hôn, còn có đứa con bốn tuổi, cảm thấy như thế nào?"

      Lộ Thừa Hữu sắc mặt trầm xuống, "Thế nào? Tôi trước giờ có nghe qua."

      "Cho nên tôi mới chỉ là nếu như."

      "Đùa giỡn như vậy khiến thỏa mãn?"

      "Nếu như có thể làm bất mãn, tôi đương nhiên thỏa mãn. Bất quá, tôi chỉ muốn với , ấy trở về, lần này phải nếu như."
      Lộ Thừa Hữu nhìn thoáng qua : "Cũng chẳng quan hệ tới tôi."

      gật gật đầu, "Quả chẳng có quan hệ gì với , ấy chẳng phải người thân cũng có bất kỳ vướng mắc tình cảm nào với ."

      Lộ Thừa Hữu chuyện, cũng .

      Từ Độ Dao đánh giá sắc mặt của Lộ Thừa Hữu, tại đột nhiên có chút lo lắng, thế giới này có người trở thành ngoại lệ của sao? nghe thấy kia vừa vừa lầu bầu: " ấy đúng là phải cái gì của , nhưng luôn khiến phải để tâm, chỉ là chưa từng phát ra điều đó."
      Last edited: 29/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2 (p1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Tô Thiển Oanh ngồi trong hành lang của bệnh viện, rất cảm thán lưu lượng bệnh nhân mà hàng ngày bác sĩ phải đối mặt, xem đồng hồ chút, thời gian kịp mất. Nhưng ống tiêm vẫn còn cắm ở tay, từng giọt chất lỏng chảy vào, vẫn nhẫn nại bày ra biểu tình gì. Cho dù người qua đều dừng lại đánh giá vài lần, cũng phải bộ dạng kỳ quái, mà bởi vì khuôn mặt khiến người khác nhìn liền cảm thấy vui vẻ hơn chút, nhất là khi ở trong bệnh viện như thế này.

      Đương nhiên, cái này thể tính là ưu điểm, tựa như bình thường luôn dùng ánh mắt tương đối cao của mình để đánh giá người khác, sau đó rất khách quan giữ khoảng cách. từ khi học đại học, tính tình tốt, chỉ ngoại trừ việc xinh đẹp, thành tích cũng ra sao.

      Hôm nay là bị cảm mạo, vốn nghĩ là ở nhà ngủ giấc, giống như trước kia, khi bị ốm liền đem chính mình quấn vào trong chăn ngủ, ngày hôm sau dậy trở lại bình thường. Sau đó ngày mới, cần phải uống thuốc, cần phải truyền nước.

      vốn cho là mình cần phải truyền nước biển, hoặc ít nhất cũng phải dáng vẻ như thế này. có ai chăm sóc, chỉ có mình .

      số bạn học của kết hôn, có nhiều người thậm chí có con, vậy mà tại đến người bạn trai cũng có. hâm mộ chính là dối, nhất là khi nhìn người nữ sinh ngồi bên cạnh cùng bạn trai cười vui vẻ. Tô Thiển Oanh thở dài, cũng phải tất cả nam sinh đều thích mỹ nữ, chí ít người nữ sinh kia nhìn qua có gì đặc biệt. Điều này làm cho nghĩ đến lần trước có xem mấy tiết mục giải trí, MC hỏi chàng trai tham gia chương trình đó, ta kiên trì cho rằng bạn mình chính là đẹp nhất. Đúng là khi nhau, dù xấu thế nào cũng biến thành Tây Thi trong mắt người mình.

      Tô Thiển Oanh nghe thấy bên cạnh truyền tới vài thanh ồn ào khiến có chút buồn bực. Bệnh viện quá mức chật chội, chẳng có phòng bệnh nào còn trống, rất nhiều bệnh nhân phải ngồi ghế ở hành lang, coi đó như là giường bệnh.

      nhìn thoáng qua thời gian, rất muộn rồi, kéo kim tiêm ra, cũng thèm để ý ánh mắt của người khác, sau đó chạy đến chỗ để xe của bệnh viện.

      Có lẽ là vừa rồi để ý, chỗ bị kim tiêm đâm vào bên tay trái xuất vài nốt máu li ti, ngơ ngác chút, lập tức lấy khăn tay ấn vào, chờ lát cho máu đông lại, mới buông lỏng ra, sau đó lái xe trở về nhà. Chỗ thuê cũng khá , vốn cũng để ý nhiều, tuy nhưng đều có đầy đủ mọi thứ, thích cuộc sống của mình bây giờ. đến bên tủ quần áo của mình, lấy ra vài bộ lễ phục dạ hội, là trước kia từng mua, trở về mới được mấy ngày, có lẽ là do vẫn chưa quen nên mới bị cảm mạo.

      Bây giờ thân thể tốt hơn chút, liền nhanh chóng thay đồ, trang điểm nhàng chút, nhìn chính mình trong gương tệ, lúc này mới vội vàng chạy xuống lấy xe.

      dừng xe trước cửa nhà hàng nguy nga lộng lẫy, hôm nay ông nội tổ chức sinh nhật bảy mươi tuổi tại đây, nhưng hầu hết những người có mặt đều là thanh niên xinh trai đẹp . Từ , trong mắt người thân, tương đối tùy hứng nổi loạn, nhưng cũng chưa để xảy ra việc gì to tát. Cho tới bây giờ, chưa từng để mọi người phải lo lắng đến hậu quả gì, vì thế nên ba mẹ rất khoan dung với .

      Tô gia cũng chỉ có mình là con , tự nhiên rất được cưng chiều, mà ông nội tuy rằng luôn tỏ ra cứng rắn với , nhưng cũng quá nghiêm khắc.

      rất ràng ý thức được gia đình ưu ái mình thế nào, cũng rất vui vẻ khi được sinh ra trong gia tộc này. Những người có gia thế hiển hách chút thường bị bắt ép làm những chuyện mà mình thích, nhưng ba mẹ rất ít khi can thiệp vào đời sống riêng tư của , hầu hết đều tôn trọng quyết định của .
      Last edited: 29/1/16
      JupiterGalileotrangtrongnuoc thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2 (p2)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Tô Thiển Oanh hiểu , hôm nay tuy rằng là đến dự tiệc sinh nhật ông nội, nhưng là thế nào đều biết, chỉ là mọi người nhất định , muốn mất vui. Cho nên, liền cố ý đến muộn, dùng phương thức này để ám chỉ rằng rất hài lòng.

      Tô Thiển Oanh đến đại sảnh, Tiêu Tố Oanh nhìn thấy lập tức cười kéo tay : "Oanh Oanh, ông nội ở đó, thấy con nên hỏi rất nhiều."

      "Mẹ, con biết rồi." Tô Thiển Oanh nở nụ cười xán lạn với mẹ.

      Lúc Tô Thiển Oanh đến, Tô lão gia còn nghiêm mặt: "Đúng là già rồi nên bị ghét bỏ."

      Tô Thiển Oanh cười hì hì khoác tay ông nội, tỏ vẻ vô tội: "Ai dám khi dễ ông nội của con, con buông tha cho người đó. Người nào dám to gan như vậy chứ."

      Tô Văn Uyên đứng bên cạnh nhìn con mình nhịn được cười, tuy rằng nghiêm mặt, nhưng đối với vẫn có cách nào nghiêm khắc được.

      "Ta thấy con mới thực là to gan, , đâu có coi nơi này là nhà?"

      Tô lão gia mặt tuy rất quý đứa cháu duy nhất này của mình, nhưng vẫn vô cùng lo lắng suốt ngày lưu lạc bên ngoài, liền biền biệt mấy năm liền, từ đến giờ lại chưa bao giờ phải chịu khổ, sao có thể lo đây.

      "Ông nội, cháu là ra ngoài học hỏi." cầm lấy tay ông: "Ông nội thể lúc nào cũng giúp đỡ Oanh Oanh được, Oanh Oanh cần phải ra ngoài học thêm nhiều điều để về giúp đỡ ông nội."

      Tô lão gia sửng sốt: "Oanh Oanh lớn rồi."

      Tô Thiển Oanh cảm thấy đau xót, mất nhiều thứ mới trở nên hiểu chuyện như thế này. Ai rồi cũng khôn lớn dần, nhưng cũng dần mất vô ưu vô lo, cũng thế. bộc lộ ý cười: "Hôm nay là sinh nhật ông, Oanh Oanh chúc ông nội luôn luôn bình an, sống lâu trăm tuổi".

      Nghe chúc, Tô lão gia lúc lắc đầu, có điểm chăm chú đánh giá , bây giờ còn bản tính trẻ con nữa? cần những bậc trưởng bối trong nhà phải lo lắng nữa.

      tuy rằng nhiều nơi, lâu như vậy về nhà, cái gì cũng muốn xem xét chút, nhưng mỗi lần đến nơi nào đều gửi đặc sản của vùng đó hay vài tấm ảnh về nhà. Có lẽ muốn thừa nhận, nhưng quả thực, thay đổi rất nhiều.

      Lúc còn chưa phản ứng kịp, nghe thấy thanh: "Ông nội, con tới chúc mừng ông."

      Ông nội?

      Xưng hô như thế này, ngoài ra chỉ có thể là người, làm thế nào đây, cả người bây giờ đều cứng đờ. Giọng kia có lẽ vẫn như thế nhưng quá lâu rồi chưa được nghe, có chút quen thuộc, lại có vẻ xa lạ.

      Chương 2 (p3)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Thế nhưng chỉ hốt hoảng vài giây, sau đó liền ngẩng đầu, nhìn thấy Lộ Thừa Hữu đứng trước mặt ông nội, càng thể bỏ qua bên cạnh .

      Tô Thiển Oanh tỉ mỉ đánh giá , xem ra chỉ là thanh tú, thể tính là đại mỹ nữ, nhưng lại có khí chất vô cùng yên ổn. Sở thích của vẫn thay đổi.

      nhìn đứng rất gần , nhưng lại thèm liếc lấy cái, biết là do nhìn thấy hay là muốn nhìn.

      "Thừa Hữu có lẽ lâu nhìn thấy Oanh Oanh rồi?"

      Lộ Thừa Hữu lúc này mới nhìn : "Thực lâu gặp."

      Đúng vậy, rất lâu gặp, thoáng cái năm năm rồi.

      đối đáp lại với nụ cười xán lạn, có bất mãn gì:"Làm thế nào mà lại lừa được mỹ nữ xinh đẹp thế này."

      Giọng điệu của vô cùng sinh động, có vài phần trêu đùa, Lộ Thừa Hữu chỉ cười nhạt: " phải trước kia em tôi rất có sức quyến rũ sao, lẽ nào là dối?"

      "Ở đây có nhiều người như vậy, có thể tùy tiện hỏi người là biết." vẫn mang theo ý cười.

      Ba mẹ Lộ Thừa Hữu cũng tới, lại hàn huyên rất lâu.

      có thể biểu giống như trước đây, như chưa từng có quan hệ gì phát sinh giữa hai người, nhưng hiểu rất , xa nhau năm năm, hai người đối mặt với nhau chỉ cảm thấy xa lạ. tóm lại, Lộ Thừa Hữu xem chỉ là loại thất vọng, ngoài ra cái gì cũng phải. Đúng, phải là như thế, chỉ có canh cánh trong lòng, mơ tưởng chẳng ra làm sao.

      đối với tiệc rượu này chẳng có nhiều hứng thú, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên, cũng có nhiều người đến quấy rầy . nhíu mày, liền nhìn thấy Lộ Thừa Hữu vẫn ân cần chăm sóc bạn , rất lịch , nhìn qua cũng biết giữa hai người có nhiều thân thiết. Tô Thiển Oanh có chút chán nản, vừa rồi sao lại quên bảo giới thiệu bạn cho biết?

      Nghĩ như vậy, liền tới, với : " còn chưa giới thiệu này với tôi".

      Lộ Thừa Hựu vẫn bày ra biểu tình gì: "Từ Độ Dao, bạn tôi." lại chỉ chỉ : "Tô Thiển Oanh." có bất kỳ danh phận nào.

      " xinh đẹp." Từ Độ Dao chủ động duỗi tay: "Rất vinh hạnh được nhìn thấy hoa hậu giảng đường trong truyền thuyết".

      Tô Thiển Oanh sửng sốt:"Quá khen. là học muội của tôi?"

      Từ Độ Dao gật gật đầu, mang ý cười, có nửa điểm luống cuống.

      Tô Thiển Oanh chuyển ánh mắt hướng về Lộ Thừa Hựu: " vẫn giữ nguyên sở thích tìm bạn như thế."

      "Tôi làm sao có thể bằng em, muôn hình vạn chạng em đều có thể dành tình cảm cho." Lộ Thừa Hựu nhàn nhạt đáp lời.

      Tô Thiển Oanh lại có thể đọc ra được hàm ý châm chọc từ lời của , nhưng có luống cuống: " thử nhiều sao biết được loại người nào mới hợp với mình?"

      "Có đôi khi phải thử là được, mà phải dùng chân tình để cảm nhận."

      So với trước kia, bây giờ ngay cách chuyện cũng thâm thúy hơn nhiều, đến giọt nước cũng thể lọt ra ngoài, chỉ qua màn đối đáp này, có thể thấy được những vấn đề còn tồn tại giữa hai người. Bây giờ, cũng muốn giả bộ nữa: "Qủa nhiên, chuyện thể tránh khỏi bất đồng."

      "Tôi vẫn luôn như vậy."

      Chẳng lẽ trước giờ mới là người hiểu ?

      Từ Độ Dao phát được khí giữa hai người thay đổi, liền làm nũng với Lộ Thừa Hữu: "Em đói rồi, lấy giúp em chút điểm tâm được ."

      Lộ Thừa Hữu gật gật đầu xoay người rời , thậm chí có hỏi muốn ăn thứ gì.

      Tô Thiển Oanh cười với Từ Độ Dao: " ta luôn duy trì dáng vẻ đóng băng ngàn năm như thế, sao có thể chịu được?"

      Từ Độ Dao sửng sốt, lập tức cười cười,: "Thói quen rồi, hơn nữa ấy luôn như vậy, cũng có cách nào."

      Tô Thiển Oanh lại đột nhiên cười lên: "Tôi với bí mật nhé, Lộ Thừa Hữu trước kia tên là Lộ Văn Nghệ, nhưng về sau ta lại kiên trì muốn sửa lại tên, là vì sao, biết ?"

      Từ Độ Dao cười cười, sau đó thành lắc đầu.

      "Bởi vì ấy biết chính mình hề có khí chất văn nghệ sĩ, dùng cái tên đó chẳng phải là bôi nhọ nghệ thuật sao?"

      Từ Độ Dao lần này cười vô cùng thoải mái, mỹ nữ này rất thú vị.

      Lộ Thừa Hữu mang đồ ăn tới, liền nghe thấy tiếng cười của các , nhướng mi, lúc này Tô Thiển Oanh lại bị ông nội gọi đến giới thiệu với vài chàng cũng có mặt hôm nay.

      Lộ Thừa Hữu biểu lộ bất kỳ nhấp nhô nào trong ánh mắt, rất bình tĩnh hỏi Từ Độ Dao: "Hai người vừa gì thế?"

      " ấy cho em biết tên trước đây của là Lộ Văn Nghệ, sau đó nhất định muốn đổi tên vì phù hợp với tính cách ."

      Sắc mặt trầm xuống, sao có thể quên mất, luôn muốn đả kích .

      Từ Độ Dao như nghĩ đến cái gì: "Hai người rất thân quen sao?"

      "Từ cùng nhau lớn lên."

      "Thanh mai trúc mã?"

      Lộ Thừa Hữu mặt mày nhíu lại: " ấy là phiên bản thất bại của thanh mai trúc mã."

      có thể như vậy khiến Từ Độ Dao rất giật mình: " ấy từng khiến đau lòng sao?"

      Lộ Thừa Hữu lắc đầu: " ấy tổn thương người khác."

      " rất quan tâm đến người đó?"

      "Trước kia là bạn tốt." Lộ Thừa Hữu cảm thán, năm tháng quá xa xôi khiến có chút hốt hoảng.

      "Chưa bao giờ nghe nhắc đến."

      " cũng chưa từng nghĩ đến."

      Quá khứ về những năm tháng ấy bị giấu kín tại nơi nào đó, bởi vì chẳng hề ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của , nên chưa bao giờ lục lại. quá lâu, lúc ấy quả rất tức giận, tuy rằng cũng rất tò mò chuyện rốt cuộc là như thế nào, chỉ là người trong cuộc luôn thoái thác mà bất kỳ lý do nào với , cũng chỉ có thể dựa vào phán đoán mà biết được đại khái. Sau này hai người đó đều rời , cũng có cảm giác gì, lúc bắt đầu quen thuộc, thời gian đối với cũng chẳng có gì, luôn cảm thấy dù ai rời cũng ảnh hưởng đến .

      Thi thoảng, ngẫu nhiên nghe được tin tức của Tô Thiển Oanh, người ta ở nước ngoài hai năm mới về nước, sau đó lại khắp nơi thưởng thức cảnh đẹp. Rất tự nhiên, có lý do gì để gặp , cũng tận lực nghĩ đến việc gặp .

      Chỉ là hôm nay, gặp mặt bằng cách này, vẫn xinh đẹp động lòng người như thế, nhưng con người còn đơn thuần như trước nữa. Tuy rằng trước kia luôn tùy hứng nhưng rất đơn thuần, đúng là năm tháng làm thay đổi con người, ai cũng thể chạy thoát được.

      rất thê lương phát ra, sống được hai mươi lăm năm, có đến hai mươi năm luôn có hình ảnh của , chậm rãi lắc đầu, chỉ có thể thừa nhận đó là những tháng ngày quá mức tốt đẹp đối với .
      Last edited: 29/1/16
      JupiterGalileotrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :