1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      EM CHẠY THOÁT TAY ĐÂU

      Tác giả: Khiên Mộng

      Editor: miemei

      Nguồn convert: ngocquynh520


      Thể loại: đại, nhàng, ấm áp.

      Số chương: 71 chương + 1 ngoại truyện

      Giới thiệu


      Lần đầu gặp mặt

      Chu Tử Chính: …… là bác sĩ nữ

      Lâm Dư Hi: là bệnh nhân nam, rồi sao?

      Chu Tử Chính: …… nhìn thấy cái đó của tôi……

      Lâm Dư Hi: Yên tâm, trong mắt tôi nó chỉ giống như cục thịt heo thôi.

      Chu Tử Chính: ……

      ------

      Lần gặp mặt thứ n

      Chu Tử Chính: Thấy hết tất cả của rồi, em dám chịu trách nhiệm hả?

      Lâm Dư Hi: ……

      Chu Tử Chính: Để công bằng chút muốn ăn em……

      Lâm Dư Hi: Vô liêm sỉ!

      Chu Tử Chính: Chậc chậc! muốn ăn thịt kho em nấu mà!

      câu thôi: chủ tịch “heo” có chút nhếch nhác, quyết tâm xoay chuyển tình thế, lùa vịt con xấu xí có chút lạnh lùng kia vào nhà lớn, để nấu thịt kho cho cả đời.
      Last edited by a moderator: 22/12/16
      Phong nguyet, nhimxu, Mai Trinh11 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @huongntd: mong đợi chương mở đầu của bạn quá :)
      huongntd thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1 – thấy thoải mái ở chỗ nào?

      Chiếc Bentley màu xanh ngọc chậm rãi chạy vào con hẻm chật hẹp, sau khi xe dừng hẳn, gần như chặn lại hết cả con hẻm. Hẻm bình dân, cửa hàng bình dân, chiếc xe xa hoa đậu ngay đó, trông có vẻ hợp nhau chút nào.

      Cửa xe mở ra, Tống Thành Trạch bước xuống từ ghế lái, nhìn “PHÒNG KHÁM TÂN SINH” ở trước mắt, chân mày nhíu lại. Chỗ này, cũng đơn sơ quá !

      ta mở cửa ghế sau ra: “Chủ tịch Chu, hẳn là chỗ này rồi. Nhưng mà nhìn hơi…… Để tôi vào trước xem sao.”

      Chu Tử Chính dùng di động trả lời email, ừ tiếng.

      Tống Thành Trạch bước nhanh qua đó, đẩy cửa bước vào, cái chuông treo ở cửa vang lên tiếng ‘tính tang’. Nhìn lướt qua phòng khám được chia làm bốn khu: phòng chờ, phòng khám, và hai căn phòng điều trị chỉ dùng rèm vải giăng xung quanh, cũ kỹ mộc mạc. Tống Thành Trạch mắng thầm trong lòng: Phòng khám quỷ quái gì thế này! Chủ tịch Trịnh giới thiệu hay đấy.

      cái đầu ló ra từ tấm rèm vải của phòng điều trị: “Xin chờ chút!”

      Hai mắt của Tống Thành Trạch hơi sáng lên, hình như người vừa rồi ló ra là người đẹp cột tóc đuôi ngựa.

      Tống Thành Trạch nhìn trộm qua khe hở của tấm rèm. Woa, người đàn ông cởi hết chỉ chừa lại chiếc quần lót nằm sấp giường, lưng đùi toàn là kim châm, người đẹp làm gì thế kia? kéo lưng quần của xuống, châm kim! Tay của người đẹp làm gì thế kia? vỗ vào mông của người đàn ông kia à?

      Đột nhiên Tống Thành Trạch cảm thấy toàn thân đau xót, dường như bị mấy cây kim đâm vào vậy.

      Người đẹp xoay người lại, nhìn thấy ánh mắt nhìn lén của Tống Thành Trạch. Tống Thành Trạch giật mình: “Khụ, xin hỏi, bác sĩ Lâm Chi Hiên có ở đây…… ạ?”

      Người đẹp ra, kéo rèm lại: “Bác sĩ Lâm phải ra ngoài khám khẩn cấp rồi, Chu à?”

      “Tôi là trợ lý của Chu, khi nào bác sĩ Lâm về?”

      “Sắp rồi.” Người đẹp qua bàn phối thuốc điều chế thuốc thoa.

      “Tính tang” cửa bị đẩy ra, Chu Tử Chính vào.

      Người đẹp nhìn Chu Tử Chính cái, lại cúi đầu xuống tiếp tục điều chế đống thuốc thoa đen sì bàn: “Chắc Chu rồi! Ngại quá, bác sĩ Lâm ra ngoài khám gấp rồi, chút nữa về, ngồi chờ chút nhé.” xong cầm thuốc thoa vào phòng che rèm, rất nhanh liền vang lên tiếng đàn ông rên rỉ khiến người ta nổi hết da gà.

      Chu Tử Chính nhìn lướt qua Tống Thành Trạch cái, da gà người Tống Thành Trạch chất thành hai lớp: “Chủ tịch Chu, hay là, lần sau lại đến?”

      Ông chủ của ta ấy, xưa nay chỉ có người đợi , chưa từng đợi ai bao giờ.

      Chu Tử Chính lặng lẽ nhìn quanh phòng khám vòng, tầm mắt dừng tấm rèm hơi ố vàng, mặt cảm xúc ngồi xuống.

      “Ơ……” Hiểu, vậy là phải đợi rồi.

      5 phút sau, người đẹp và người đàn ông bước ra từ căn phòng che rèm, người đẹp dặn dò mấy câu, rồi tiễn ra cửa, tiện tay treo lên tấm biển “nghỉ ngơi”.

      Người đẹp nhìn Chu Tử Chính cái: “ Chu, qua bên này, tôi đăng kí cho trước.” Nhanh nhẹn, lưu loát.

      Mặt đối mặt ngồi xuống, cuối cùng Tống Thành Trạch cũng nhìn dáng vẻ của người đẹp. Mắt to lắm, sống mũi cao lắm, miệng lắm, nhưng làn da lại rất trắng, gộp lại chính là vẻ đẹp vừa đủ làm người ta nhìn qua thấy rất thoải mái, vẻ đẹp vừa đủ làm cho trái tim của người khác có chút ngứa ngáy.

      cầm chứng minh của Chu Tử Chính, đăng kí xong, rồi giơ tay bắt mạch cho Chu Tử Chính.

      cũng là bác sĩ à?” Tống Thành Trạch nhịn được hỏi.

      “Tôi tên Lâm Dư Hi, là bác sĩ ở đây. Há miệng, thè lưỡi ra.”

      Lâm Dư Hi nhìn kỹ: “ ngủ ngon, dạ dày cũng ổn, bớt uống rượu, bớt ăn thịt.” Vừa cúi đầu ghi chép lại, vừa hỏi: “ thấy thoải mái ở chỗ nào?”

      Im lặng!

      Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên, hỏi lại lần nữa: “ thấy thoải mái ở chỗ nào?”

      Tống Thành Trạch : “Ờ, chuyện này, chủ tịch Chu đến để gặp bác sĩ Lâm Chi Hiên.”

      Lâm Dư Hi sửng sốt nửa giây, bình thản, lại ngầm hiểu, hỏi: “Tình trạng này xuất bao lâu rồi?”

      Gì? Hiểu liền à?

      Trái cổ của Chu Tử Chính run run lên xuống, do dự giây lát: “5 năm!”

      Lâm Dư Hi kinh ngạc: “5 năm? mới 33 tuổi. xảy ra chuyện gì ư?”

      “5 năm trước từng bị tai nạn xe.”

      “Sau đó lên được nữa?”

      Tống Thành Trạch gần như thở ra hơi được: “Khụ khụ, chuyện đó…… Chúng tôi cầu ký hợp đồng giữ bí mật.”

      “Giữ bí mật là trách nhiệm của bác sĩ.” Lâm Dư Hi tốc kí ghi chép lên thẻ bệnh án: “Có từng bị sốc về mặt tinh thần ?”

      “Có!”

      Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên: “Trước đây khám qua bác sĩ nào rồi?”

      “Có thể khám đều hết rồi.”

      “Là nhân tố tâm lý hay là sinh lý?”

      “Cả hai phương diện đều có.”

      “Reng reng reng” điện thoại vang lên, Lâm Dư Hi cầm lên nghe rồi : “Bác sĩ Lâm còn khoảng tiếng nữa mới về, chút nữa tôi kiểm tra giúp trước.”

      ??” Mắt Tống Thành Trạch trợn to lên, mới bây lớn chứ? Ặc, trọng điểm là, nha!

      Lâm Dư Hi để ý: “Chút nữa vào căn phòng kế bên, cởi hết đồ ra, nằm lên giường.”

      Miệng Tống Thành Trạch há ra như cái vòng vậy, thấy mặt Chu Tử Chính hơi ngại ngùng, ồ, ông chủ, hiểu rồi ạ! ta hắng giọng: “Chúng ta vẫn nên đợi bác sĩ Lâm về rồi hãy tiếp!”

      “Cũng được. Nhưng dạng như Chu đây phần lớn đều phải châm cứu, mà người châm cứu là tôi.”

      Tống Thành Trạch liếc sang Chu Tử Chính cái, gương mặt thường ngày luôn bình tĩnh của ông chủ, lúc này cũng hơi đỏ lên rồi. Xấu hổ…… Vẫn là rất xấu hổ nha.

      Tống Thành Trạch khụ khụ hai tiếng: “Ngại quá, tôi này bác sĩ Lâm, là bác sĩ chính thức hay là bác sĩ thực tập thế? Nhìn có vẻ như chưa đủ 18 tuổi nữa.”

      Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hai người: “Tôi 28! Làm nghề y 6 năm, là bác sĩ trung y có bằng cấp. Nếu như ngại vì tôi khám bệnh, bệnh này cũng cần phải khám nữa. Nếu như ngại, vào phòng kế bên cởi đồ .”

      28, nhìn ra. Sao vẫn căng mịn, nõn nà vậy chứ? Ngay lúc trong lòng Tống Thành Trạch nổi lên chút nhộn nhạo, Chu Tử Chính bình thản câu, “Được!”. Chút xấu hổ mặt cũng còn nữa.

      Lâm Dư Hi lại cúi đầu viết chữ: “Cần tôi kí hợp đồng giữ bí mật gì đó, đưa cho tôi kí !”

      cần đâu!” Chu Tử Chính .

      Lâm Dư Hi đặt bút xuống, nhìn gương mặt đẹp trai như ngôi sao ở trước mắt. Gương mặt này nhìn qua có chút quen mắt, phải là ngôi sao nào đấy chứ?

      “Tôi tin cũng được người ta giới thiệu mới đến đây. Vậy có thể yên tâm, chuyện trong phòng khám, ra khỏi cánh cửa này đâu.”

      “Cám ơn!”

      6 năm trước, sau khi Lâm Dư Hi tốt nghiệp học viện Trung Y, vẫn luôn làm việc trong phòng khám này. Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Chi Hiên là ba . Trước đến nay, chỉ có những khách quen ở lối xóm mới đến phòng khám này để khám bệnh, tuy tiếng tăm truyền miệng của nó tốt, nhưng danh tiếng lớn, dù sao phòng khám đơn sơ trong con hẻm thế này, người biết ai tin tưởng.

      Phòng khám nổi lên thuần túy chỉ là chuyện trùng hợp. 2 năm trước, người đàn ông bốn mươi mấy tuổi xảy ra tai nạn giao thông trước đó, tổn thương đến của quý, thăm khám biết bao nhiêu bác sĩ cũng trị khỏi. Có lần cùng với ông cụ trong nhà đến đây khám bệnh, tiện thể cũng kể luôn vấn đề của mình. Vậy mà châm cứu và thuốc đông y của Lâm Chi Hiên làm cho bệnh của ông ta tốt lên. Người đàn ông này vốn là thầy phong thủy khiêm tốn, khách của ông ta đều là thương gia giàu có, quan chức cấp cao, tin tức bệnh của ông ta có chuyển biến tốt rất nhanh truyền trong xã hội thượng lưu. Thế là, con hẻm đơn sơ này có đủ loại xe sang trọng ra vào.

      Khoảng 2 năm nay, Lâm Chi Hiên mắc bệnh đục thủy tinh thể, thị lực giảm dần, những chuyện châm cứu chỉ có thể giao cho Lâm Dư Hi. Trong mắt bác sĩ phân biệt nam nữ, chuyện này đối với Lâm Dư Hi dễ như trở bàn tay, chỉ là trước kia những người đến khám bệnh này đều là người già trung niên bốn, năm chục tuổi trở lên, vừa trẻ vừa đẹp trai thế này, là lần đầu tiên Lâm Dư Hi gặp phải.

      Lâm Dư Hi đeo khẩu trang và bao tay, vén rèm vào.

      Vóc người của vừa nhìn là biết có rèn luyện. cơ ngực rắn chắc có vết sẹo dữ tợn ngoằn ngoèo xuống tận bụng dưới, đùi phải có vết dẹo lồi lượn vòng thẳng xuống bắp chân.

      Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên, tai nạn xe này, hẳn là rất thảm thiết. Mà vết sẹo cơ thể này phải chăng cũng vẫn luôn quấn quít trong lòng?

      Lâm Dư Hi đối diện đôi mắt của Chu Tử Chính, trong mắt có chút gợn sóng nào, trong suốt thấy đáy: “Tôi kiểm tra bụng dưới của trước, rồi tới thân dưới, có cảm giác gì, cho tôi biết.”

      Có cảm giác gì? có cảm giác gì chứ? 5 năm nay, Chu Tử Chính từng thăm khám vô số bác sĩ trung y lẫn tây y nổi tiếng, thân dưới bị người ta kiểm tra biết bao nhiêu lần, chỉ là xưa nay hề có cảm giác. Cho dù là tìm người đẹp đúng khẩu vị của để phục vụ , cũng chút cảm giác. Cảm giác của , giống như máu của trong tai nạn xe đó vậy, chảy rồi.

      nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nhàng của Lâm Dư Hi: “Chỗ này đau ?” “Chỗ này xót ?” Giọng của , giống như dòng suối , từ từ chảy xuôi cơ thể .

      Tay của cầm lấy của quý của , lúc ấn xuống chỗ huyệt nữa, cơ thể của giật bắn lên. chợt mở mắt ra, trong mắt Lâm Dư Hi lóe lên nét cười: “Như vậy có cảm giác?”

      “Ừ! Hơi tê!”

      Lâm Dư Hi gật đầu, tiếp tục kiểm tra tỉ mỉ, nặng , vừa đúng!

      Tầm mắt của Chu Tử Chính lướt qua ánh mắt chăm chú của , đó là đôi mắt của bác sĩ, có tạp chất, bình thản, trong suốt.
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, huyenlaw68, thư hồ13 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2 – Tám nhiệm kì bạn

      Tống Thành Trạch vẫn luôn ngồi ở ngoài phòng che rèm, nhìn tấm rèm ố vàng, rồi lại nhìn quanh phòng khám này. tường có mấy chỗ tróc sơn, bàn ghế, dụng cụ đều có tuổi rồi. Theo lý mà nếu như y thuật giỏi như thế, sao lại làm thành dáng vẻ này?

      Lâm Dư Hi vén màn ra, người là áo blu trắng, đuôi ngựa lắc lư, lắc đến trái tim của Tống Thành Trạch nổi lên chút xốn xang. 28 tuổi? giống chút nào, gương mặt sạch , xinh đẹp thế kia, có bạn trai chưa nhỉ?

      Chu Tử Chính mặc quần áo xong ra, ngồi xuống trước mặt Lâm Dư Hi.

      Lâm Dư Hi lấy tấm sơ đồ huyệt vị cơ thể qua: “ Chu, bệnh của có hai nguyên nhân. Thứ nhất, tai nạn giao thông trước kia có thể tổn thương mạch máu và thần kinh ở khu này, khiến việc cung cấp máu và cảm giác ở thân dưới bị tổn thương.” vừa vừa chỉ lên tấm sơ đồ huyệt vị: “Tình huống này, tôi đặt cho đợt điều trị thời hạn nửa năm. tuần châm cứu hai lần, cộng thêm uống thuốc mỗi ngày. Hơn nữa, tôi đề nghị Chu tìm bác sĩ tâm lý nữa . Theo tôi thấy, bệnh của , nguyên nhân tâm lý và sinh lý mỗi bên chiếm nửa, mà tâm lý thoải mái hỗ trợ thêm cho điều trị về mặt sinh lý.”

      Chu Tử Chính im lặng, Tống Thành Trạch tiếp lời: “Ờ, tôi này, Lâm, bác sĩ Lâm, cần để cho bác sĩ Lâm Chi Hiên khám lần rồi hãy đặt đợt điều trị sao?”

      Lâm Dư Hi nhìn đồng hồ treo tường: “Còn khoảng nửa tiếng nữa bác sĩ Lâm Chi Hiên mới về. Các có thể chờ ông ấy nửa tiếng, hoặc là lần sau đến tái khám lại để ông ấy khám cho.”

      “Lần sao là khi nào?” Chu Tử Chính .

      Lâm Dư Hi kiểm tra sổ đặt hẹn: “9 giờ sáng ngày mai hoặc là……”

      “Được, 9 giờ sáng ngày mai!”

      Chu Tử Chính nhìn Tống Thành Trạch cái, Tống Thành Trạch lập tức lấy ra tờ chi phiếu: “Đây là phí khám bệnh của hôm nay.”

      Lâm Dư Hi nhìn cái: “Nhiều quá rồi. Phí khám bệnh ở chỗ chúng tôi là 300/lần, châm cứu 500/lần, thuốc 150/phần. Phí khám bệnh hôm nay là 300, chỉ nhận tiền mặt.”

      Tống Thành Trạch sửng sốt, cười ha ha: “Đây chỉ là tấm lòng nho của chủ tịch Chu thôi, quan trọng là, chuyện này nhất định phải……”

      “Giữ bí mật!” Lâm Dư Hi nhìn thẳng hai người, “Nếu Chu muốn giữ bí mật, xin khiêm tốn chút. Lái xe sang đến phòng khám này, khỏi cũng có thể đoán ra là vì sao mà đến rồi.”

      Tống Thành Trạch bị sặc nước miếng, nhịn được ho khan.

      “Phí khám bệnh 300, tiền mặt, có ? ngày mai trả luôn lần.”

      “Có, có, có!” Tống Thành Trạch vội vàng lấy bóp móc tiền ra.

      Lúc ta đưa tiền, Lâm Dư Hi thuận thế níu tay của ta lại, bắt mạch: “ uống nước ít quá, nóng trong người. Đừng nín tiểu hoài, nghẹn đến hỏng đấy.”

      Tống Thành Trạch sửng sốt giây, ồ tiếng: “ biết. Ơ, cái này cũng 300 à?”

      “Miễn phí. Cảm phiền lần sau đậu xe ở đường cái, xe của chặn hết cả con hẻm rồi.”

      “Ngại quá, lần sau vậy nữa đâu!” Lần này là Chu Tử Chính tiếp lời.

      “Cám ơn!” Lâm Dư Hi đứng lên, “Tôi tiễn các ra ngoài.”

      Lúc Chu Tử Chính bước ra ngoài, đèn đường sáng lên. Ngồi vào xe, nhìn tấm bảng hiệu của phòng khám: PHÒNG KHÁM TÂN SINH. Cuộc sống mới?

      Xe rời khỏi con hẻm , trở về với thành phố phồn hoa. Người đường, xe cộ lao vun vút dưới ánh đèn chằng chịt, muốn đuổi theo cái gì ư, hay trốn tránh cái gì đó?

      “Điều tra lai lịch của Lâm Dư Hi.” Chu Tử Chính nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Toàn bộ tư liệu ạ?”

      “Ừm!”

      Tống Thành Trạch nhướn mày: “Được!”

      ------

      Lâm Dư Hi ra khỏi phòng khám, ngang qua tiệm tạp hóa, mua mấy bịch bánh quy và sữa bò. Nhìn lướt qua đống tạp chí màu sắc sặc sỡ ở trước mặt, ngoài ý muốn phát gương mặt khá quen. Lâm Dư Hi cầm lên, hàng chữ to choáng ngợp bắt mắt: Chu Tử Chính có niềm vui mới! Dung nhan Lê Yên tiều tụy.

      Lâm Dư Hi cười cái, mua cuốn tạp chí rồi bước chậm về nhà.

      Về đến nhà, trong phòng bếp có tiếng vang.

      “Ba, con về rồi.”

      “Này! Xào thêm cải trắng là ăn cơm được rồi đó!”

      Lâm Dư Hi để đồ xuống, ngồi xuống sô pha, cầm cuốn tạp trí, giở ra xem.

      Lúc chiều nhìn thấy Chu Tử Chính luôn cảm thấy hơi quen mắt, ra chính là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Cương, nhân vật làm mưa làm gió cõi trong giới kinh doanh và showbiz. tạp chí liệt kê ra 8 nhiệm kỳ bạn của Chu Tử Chính trong bốn năm qua, phải ngôi sao, là siêu mẫu, tuy đều là người đẹp tuyệt sắc, nhưng phong cách lại giống nhau, dịu dàng có, gợi cảm có, ngây thơ có, nóng bỏng cũng có luôn.

      Lâm Dư Hi nghĩ đến bệnh của , thay bạn như thay áo vậy, nhưng cũng chỉ xem mà mặc, chẳng lẽ chỉ thưởng thức đơn thuần thôi sao? Hay là thiếu cái gì, khoe cái đó?

      Sau đó, nhìn thấy dòng chữ: Bạn trước ở nhiệm kì nào đó tung tin, nguyên nhân chia tay là vì nhu cầu của Chu Tử Chính lớn quá, khiến ta chịu nổi.

      cười trong im lặng, để tạp chí xuống.

      Di động vang lên tiếng, 7 giờ đúng, mỗi ngày, vào giờ này người bạn online này nhắn đến tán gẫu. Nickname của người đó là: Làm Sao Đây, hẳn là nam. Nhưng mà thế giới mạng, ai biết được? năm trước ta xin gia nhập, câu hỏi là: Có thể giới thiệu bác sĩ trung y gần đây ạ? Cứ bị đau nửa đầu mãi, làm sao đây?

      Thế là Lâm Dư Hi thêm ta vào, ta hỏi rất nhiều vấn đề về đau nửa đầu, Lâm Dư Hi cũng chỉ cho ta cách điều trị và phương thuốc giảm , cứ thế mà trò chuyện tới giờ. Ban đầu là về bệnh, ta bị bệnh gì đó, cha mẹ ta bị bệnh gì đó, đồng nghiệp ta bị bệnh gì đó, người thành phố thường bị những căn bệnh nhặt đặc biệt nhiều, sau đó dần dần bắt đầu tán gẫu.

      ngày, trong lòng rất buồn bực, đúng lúc đến bộ phim chiếu rạp, ma xui quỷ khiến thế nào Lâm Dư Hi lại hỏi ta có hứng thú xem chung , ta im lặng mấy phút, sau đó gì mà buổi tối phải tăng ca. Hiểu ngay! Người trong thế giới 2D vẫn nên ở lại thế giới 2D tốt hơn!

      Sau đó, hai người vẫn trò chuyện vào thời gian cố định, gian cố định, hai người đếu rất có nhận thức chung mà hỏi đến những chuyện riêng tư của nhau. Giao lưu bình thản, hời hợt, thỉnh thoảng thêm vào chút chuyện cười, cũng đủ hiểu ý để vui vẻ rồi.

      Phải chăng ở chốn thành phố rộng lớn náo nhiệt này, lòng người đều quá đơn, muốn tìm kiếm chút an ủi chân cũng được, mà giả dối cũng chẳng sao.

      Làm Sao Đây: “Hôm nay có bận ?”

      “Cũng ổn, ngày nào cũng vậy thôi.”

      “Hôm nay tôi bị người đẹp vờ bị đụng để ăn vạ.”

      “Chúc mừng nhé!”

      “Lúc người đẹp đó sắp dừng ngay chiếc xe của tôi ấy, vọt lên rồi, nằm bò lên đầu xe luôn, rồi sau đó……”

      ta nhìn trúng rồi?”

      “Đúng, ta nhìn trúng…… chiếc xe bên cạnh xe tôi. Kế bên xe tôi có chiếc Ferrrari màu đỏ chạy lên, người lái xe là chàng đẹp trai. Mắt người đẹp kia sáng lên, lập tức đứng lên nhào qua chiếc Ferrari.”

      “Tức ngực quá ha! Bị người đẹp vờ bị đụng bỏ rơi rồi.”

      “Phải đó! Sau đó vang lên tiếng ‘rầm’ rất lớn.”

      ta bị đụng à?”

      trong số hung khí của ta bị vỡ!”

      “Hả?”

      “Có thể là lúc ta nhìn thấy Ferrari hưng phấn quá, giả đò bị đụng mà đụng vào mạnh quá, đụng bể trong số ‘hung khí’ ở ngực luôn.”

      Lâm Dư Hi cười khúc khích: “ là ra trận xúi quẩy mà!”

      “Rất là muốn hỏi ta nâng ngực ở đâu? Chất lượng kém quá !”

      “Nể tình dầu gì ta cũng là người đẹp, có xuống an ủi người ta ?”

      “Haiz, ta nằm bò xe tôi chưa tới 2 giây chạy mất rồi, tôi đau lòng nha! Tôi còn muốn tìm cầu an ủi đây này!”

      “Lần sau đổi chiếc xe sang hơn nữa, ai bỏ rơi đâu.”

      “Được! Lần sau tôi lái xe tăng.”

      Lâm Dư Hi phì cười.

      ------

      Lâm Dư Hi phụ bưng thức ăn ra ngoài, hai cha con ngồi xuống ăn cơm. Hai món mặn, món canh, thanh đạm, ấm cúng.

      Chu hẹn trước kia có đến ?” Lâm Chi Hiên hỏi.

      Lâm Dư Hi gật đầu, lấy cuốn tạp chí qua, chỉ vào Chu Tử Chính: “Đến rồi ạ, chính là ta.”

      “Cũng là bệnh đó hả?”

      “Dạ, sáng ngày mai ta đến tái khám, muốn gặp ba đó.”

      Lâm Chi Hiên lật lật cuốn tạp chí: “Còn trẻ quá!”

      ta từng xảy ra tai nạn giao thông. Con vốn nghĩ rằng bệnh của ta nhân tố tâm lý và sinh lý mỗi bên chiếm nửa, nhưng xem tạp chí này rồi, con nghi ngờ nhân tố tâm lý nhiều hơn chút. Ngược lại dạng này càng phiền hơn.”

      “Cố gắng hết sức thôi!” Lâm Chi Hiên để cuốn tạp chí xuống, đổi chủ đề: “Lúc trước chẳng phải con muốn du lịch với Ngải Vi sao? Sao thấy tăm hơi gì thế?”

      “Nó đá con rồi, bây giờ chơi bời vui vẻ với bạn trai nó ở châu Âu ấy.”

      “Ồ, lại có bạn trai mới rồi à?”

      “Phải đó.”

      “Hi Hi…… Con, có phải cũng nên kiếm bạn trai rồi ?”

      Tay của Lâm Dư Hi thoáng sững lại: “Dạ!” Sau đó tiếp tục ăn cơm.

      Bạn trai?

      Lâm Dư Hi vào phòng bếp rửa chén, lúc chén đĩa va vào nhau, lại có chút lơ đễnh, dường như nhớ ra, lúc rửa chén, từng có người ôm từ phía sau, luồng tay vào đống chén đĩa đầy bọt để phá đám, tiếng chén đĩa lách cách leng keng vang lên lanh lảnh y như lúc này vậy, chỉ là, độ ấm sau lưng còn nữa.

      Đôi tay của dừng lại, nhìn ra công viên ngoài cửa sổ, có người dạo, có người chạy chậm, cũng có tình nhân ngồi chiếc ghế dài, dựa vào nhau ngày càng gần. Cũng dưới ánh đèn đường vàng vọt này, từng, có người nắm tay , muốn cùng đến răng long đầu bạc. Lúc đó, cười, tin tưởng!
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, huyenlaw6812 others thích bài này.

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Đầu tiên gửi lời cảm ơn chân thành đến editor nhé!
      Mình rất thích thể loại truyện này. Cảm ơn bạn edit. Mong chờ chương tiếp theo
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :