1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành - Trương Oản Quân (57c+2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Em Cười Hay Đều Khuynh Thành
      [​IMG]

      Tác giả: Trương Oản Quân

      ~*~

      Convert: muacauvong (tangthuvien)

      ~*~

      Reconvert + Convert cột: ss Lue (2T)

      ~*~

      Edit: A.T

      ~*~


      ~*~

      Thể loại: Ngôn tình đại, nhàng, ngọt ngào, HE.

      ~*~

      Giới thiệu:

      Triệu Tử Mặc dung mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, người gặp liền thích, hoa trông liền nở, chim thấy liền hót, quả thực chính là cực đại mỹ nữ. Nhưng mà, mỗi chuyện làm, đều khiến cho ba đứa bạn cùng phòng ký túc xá khỏi chui vào góc tường mà mặc niệm: vẻ đẹp của Triệu Tử Mặc quá lãng phí tài nguyên quốc gia, quá lãng phí tài nguyên quốc gia a a a!

      Cố Thành Ca xưa nay thanh tao cao ngạo, thái độ đối với nữ sinh duy nhất chỉ là lạnh lùng xa cách, chưa bao giờ dính líu đến người khác phái, nhưng mà, đột nhiên có ngày, nữ sinh hề quen biết bất chợt xông vào phòng , quay DV cảnh loã thể…

      Nếu như Kỷ An Thần là đệ nhất đại gia, người khác vẫn có thể chạm tay đến; nếu Tiêu Sở Diễn là vầng mây trôi cuối chân trời, vẫn là có thể xem nhưng thể sờ.

      Nhưng mà, nếu Tiêu Sở Diễn được xưng tụng là vâng mây cuối chân trời, ắt hẳn Cố Thành Ca kia chính là mây trôi cả mây trôi, xa đến nối muốn ngắm nhìn cũng lực bất tòng tâm…

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 1: Mỹ nữ A Mặc


      Phải rằng, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của Triệu Tử Mặc, cực kỳ lãng phí tài nguyên quốc gia.


      Đây cũng là kết quả mà toàn bộ thành viên đại biểu cho phòng ký túc xá 0609 học viện Phong Đại thành công nhất trí.


      Mỹ nữ đẹp như ánh mặt trời tên Khương Khuơng : “Ta lần đầu tiên nhìn thấy A Mặc quả thực vô cùng kinh diễm, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp, ánh mắt câu hồn nhiếp phách, thần sắc hồng hào đáng , dáng người có lồi có lõm, tuyệt đối là vẻ đẹp chim sá ca lặn hoa thẹn liễu hờn, người gặp liền thích, hoa trông liền nở, chim thấy liền hót, bất cứ ai được chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy cũng phải ngẩn ngơ mê mẩn. Cực đại mỹ nữ như vậy xuất ở phòng ký túc xá chúng ta, ban đầu ta còn cứ tưởng nhất định phải là cực kỳ kiêu căng ngạo mạn hống hách, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà vô phương tiếp cận. Có điều sau này, ta hình như hoàn toàn bị sụp đổ hình tượng.”


      Lúc đó là buổi hoàng hôn đầu thu, Khương Khương ngồi bãi cỏ héo rũ ở sân vận động, đôi mắt nhìn về phía Triệu Tử Mặc ở đằng xa khoác chiếc áo phông đơn giản mà nở nụ cười vô cùng sảng khoái. Khương Khuơng chỉ có thể lắc đầu:


      “Xem xem , thèm ăn mặc trang điểm cho phù hợp diện mạo thôi cũng làm gì, nhưng ngay cả đến thục nữ cũng chịu an phận mà làm, mỉm cười bừa bãi, bước hùng hổ mạnh bạo chả có khí tiết gì cả, hoàn toàn có ý thức tự giác làm đại mỹ nữ phục vụ thị hiếu dân chúng!”


      xong tiếp tục hếch chiếc cằm mềm mại, lại lắc đầu thở dài: “ là quá đáng tiếc cho vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành kia mà.”


      Thi Tiểu Phì chức danh mỹ nữ đáng nằm bên cạnh Khương Khương, trong miệng nhai răng rắc khoai tây chiên, mở miệng lảm nhảm mấy câu mơ hồ: “Ta lần đầu tiên nhìn thấy A Mặc suýt chút nữa tự biến mình thành con trai, cơ mà trước khi ta kịp trở tay A Mặc tự động biến thành cực đại sắc lang, lúc ta tay xách nách mang 30kg hành lý vô cùng cực khổ, A Mặc nhìn ta chớp mắt, mực đòi xách hộ ta lên tận phòng ký túc xá.”


      vừa mãnh liệt nhai khoai tây vừa gằn từng chữ: “Cái đồ biết xấu hổ làm người khác vã cả mồ hôi kia, dọc đường đúng là khiến cho biết bao nam sinh nhìn theo tới sái cả quai hàm, tuy rằng giúp đỡ người khác rất vui vẻ, nhưng đúng là giống với tác phong của đại mỹ nữ gì cả!”


      xong nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh: “Tây Tây, mi quen biết A Mặc lâu nhất, lần đầu tiên gặp A Mặc là như thế nào?”


      Cố Thành Tây thanh lệ lúc này đây gắng sức tự huỷ hình tượng, hai tay gối sau ót, chiếc miệng chậm rãi nhai nhai, trong miệng là cọng cỏ khô dài, ngước nhìn trời mây trợn tròn mắt:


      “Bằng hữu đánh nhau tất quen biết. Sơ nhất năm ấy vì ra sức tranh nhau bông hoa hồng, ta vốn dĩ cho rằng nàng xinh đẹp như vậy ắt hẳn thể là đối thủ của ta, cuối cùng lại bị ấy túm tóc đè đầu cưỡi cổ…”


      đến đây, hề có biểu của việc ghét bỏ, ngược lại đôi mắt đẹp sáng rỡ lên.


      “Sau đó từ sơ trung cho đến tận bây giờ, A Mặc liền xung phong bảo vệ bạn học yếu đuối, trở thành ô dù của ta, thậm chí còn đánh nhau với đám nam sinh, được xưng tụng là dũng mãnh vô địch!”


      “Tây Tây Tiểu Phì, mau xem A Mặc!” Khương Khương bỗng nhiên cắt đứt câu cảm khái của Cố Thành Tây, chỉ vào cây đại thụ ở lối vào sân vận động.


      Cố Thành Tây và Thi Tiểu Phì lập tức ngồi dậy.


      Khương Khương và Thi Tiểu Phì, bốn con mắt trợn trừng, hai chiếc miệng há hốc, mặt như viết mấy chữ -thể-tin-được.


      Dưới tàng cây cổ thụ, nam sinh tuấn đẹp trai ngời ngời khẽ giữ lấy búi tóc đuôi ngựa của nữ sinh đứng đối diện, cúi đầu, làm thành đường cong hoàn hảo, đôi môi khẽ nhếch dường như cái gì đó, xa xa vẫn nhìn thấy được ánh tịch duơng chiếu rọi vào hàng lông mày đẹp của , hết sức diễm lệ mà mê người.


      Nữ sinh sau khi nghe xong, đôi mắt to tròn đảo đảo liên hồi, cười cười rồi từng bước từng bước nhích lại gần , thần thái và động tác bất ngờ của khiến cho nam sinh kia khỏi lùi vài bước về phía sau, cuối cùng đành phải đứng sát tựa vào gốc cây cổ thụ.


      nở nụ cười rạng rỡ hết sức động lòng người, khiến cho trong lòng khỏi luống cuống.


      Thấy thái độ của , lại càng cười lớn, vươn ngón trỏ ra nhàng vuốt ve từng góc cạnh khuôn mặt đẹp trai của , đôi môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ mấp máy, trong đôi mắt diễm lệ tràn ngập ý cười.


      Khương Khương và Thi Tiểu Phì là hai người suy sụp đầu tiên, há miệng thở phì phì cố hút lấy khí: “Mẹ ơi mẹ ơi! đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành thế kia, ngờ lại háo sắc đến vậy, thậm chí còn công khai đùa giỡn người ta giữa ban ngày ban mặt kìa~”


      quá là tổn hại hình tượng đại mỹ nữ đó!


      Cố Thành Tây lại từ từ nằm xuống, tiếp tục cắn cắn nhai nhai cọng cỏ khô, thái độ vô cùng bình tĩnh: “Các đồng chí, các đồng chí cứ phải bình tĩnh, việc này cũng có gì gọi là mới lạ rồi, Triệu Tử Mặc chẳng những là sắc nữ, còn suốt ngày trêu ghẹo nữ sinh, cho nên thấy nam sinh đẹp trai, tất nhiên khỏi sinh lòng đùa bỡn.”


      Đây phải là lưu manh còn gọi là cái gì!


      Hai đôi mắt suy sụp tiếp tục đờ đẫn ngơ ngẩn nhìn.


      Đùa giỡn xong Triệu Tử Mặc hứng chí nhảy đến như thỏ, thèm chào hỏi liền mạch nằm duỗi cẳng xuống bãi cỏ, Khương Khương và Cố Thành Tây sớm nhanh nhẹn dịch sang bên, còn dư lại Thi Tiểu Phì do phản ứng quá chậm chạp, cho nên vừa vặn bị đè bẹp thương tiếc.


      Thi Tiểu Phì trợn mắt kêu lên mấy tiếng, đôi mắt nửa mở nửa khép giả bộ rên rỉ: “A Măc, cầu xin mi đừng có làm như vậy nữa …”


      Khương Khương và Cố Thành Tây vô cùng bình tĩnh nằm xuống bãi cỏ, Triệu Tử Mặc cười híp mắt đưa tay véo véo khuôn mặt nhắn của Thi Tiểu Phì: “Phì cục cưng ngoan, đợi buổi tối ta ‘chiếu cố’ đến mi, còn bây giờ tỷ tỷ ta đây còn có chuyện cần phải tuyên bố.” mãnh liệt xoay mình cái, khiến cho bốn người nằm rải thành hàng ngang.


      “Tuyên bố gì?” Thi Tiểu Phì khôi phục lại trạng thái bình thường, Khương Khương vểnh tai lên ngóng, còn Cố Thành Tây vẫn mực gặm cỏ khô.


      Triệu Tử Mặc ra vẻ ho khan hai tiếng: “Các mi chẳng phải thấy ta quá phí phạm vẻ đẹp nghiêng thành nghiêng nước này rồi sao, cho nên hôm trước các mi mới giựt giây ta phỏng vấn tham gia báo trường nha, hoàn hảo ta đánh bại đám mỹ nam mỹ nữ vô cùng thuyết phục, thành công rực rỡ ~~”


      “Làm dẫn chương trình chuyên mục Hoạt Động Đoàn Trường?” Thi Tiểu Phì và Khương Khương trăm miệng lời, trong hai đôi mắt đồng loạt phóng ra những tia sáng kỳ dị.


      Vốn là trong tất cả các trường đại học đều có hội đoàn thể rất lớn, mỗi sinh viên nhập học đều phải đăng ký tham gia vào nhóm nào đó, mà học viện Phong Đại ngoại trừ các hội nhóm bình thường khác còn mở thêm đài truyền hình, phục vụ vấn đề truyền thông cho bọn sinh viên.


      Thành viên thuộc Đài truyền hình trong học viện có nhiệm vụ thu thập tin tức mang đến Đài truyền hình thành phố Phong, phải thêm rằng học viện Phong Đại và thành phố Phong có quan hệ rất gần với nhau, chỉ cần sinh viên nào biểu tốt, sau này nhất định được Đài truyền hình thành phố ưu tiên, tốt nghiệp xong sợ có việc làm.


      Mà đài truyền hình học viện Phong Đại lại gồm có ba chuyên mục chính: chuyên mục Đời Sống, chuyên mục Tin Tức và chuyên mục Hoạt Động Đoàn Trường.


      Hoạt Động Đoàn Trường được thực rất đều đặn, cố định vào thứ sáu hàng tuần, các hoạt động hết sức đa dạng và linh hoạt như các buổi dạ vũ, thi biện luận, tổ chức tiệc chúc mừng, tiết mục văn nghệ… rất được đông đảo sinh viên hoan nghênh, khi được lên ngồi ở vị trí người chủ trì dẫn chương trình các tiết mục, lập tức danh tiếng nổi như cồn, tuy là chưa đến nỗi toàn dân đều biết, nhưng mà chí ít cũng là siêu sao trong trường.


      Tài tử Tiêu Sở Diễn, sinh viên khoa tài chính năm ba bất cứ là ở học viện Phong Đại, hay là ở thành phố Phong đều nổi danh như cồn, oai phong cõi, hồi còn học năm thứ hai bắt đầu ký hợp đồng ba năm với Đài truyền hình trung tâm thành phố, bằng vào điều kiện của hoàn toàn có thể chuyển tới khoa truyền thông để đào tạo sâu thêm, nhưng lại đặc lập độc hành(*), vẫn quyết định ở lại khoa tài chính.


      (*) “đặc lập độc hành”: người có ý chí cao, sáng suốt, khác hẳn với người thường.


      Ba vị bạn học cùng ký túc xá vốn dĩ quyết định giật dây Triệu Tử Mặc, mục đích cũng chỉ có , đó là hy vọng biết cách tận dụng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình mà hô mưa gọi gió, lôi kéo luôn Tiêu Sở Diễn, sau đó ba người tha hồ dựa dẫm mượn hơi, thoả sức tiếp cận vầng mây trôi xa xa cuối chân trời kia.


      Nhưng Triệu Tử Mặc vốn thuộc mẫu người thích đem vẻ đẹp của mình ra làm vũ khí, khiến cho ba người các vô cùng thất vọng, buồn bực thôi.


      “Cái gì mà người dẫn chương trình?” Giọng điệu vô cùng khinh thường, sau lại mang theo vạn phần tự hào: “Ta là ký giả báo trường đấy!”


      Cái gì??? Ký giả? Chẳng nhẽ là cái loại “ký giả” thấp kém ai thèm làm trong truyền thuyết kia sao?


      Thi Tiểu Phì nghe xong, xoay người úp mặt vào bãi cỏ mà mặc niệm: Triệu Tử Mặc quá lãng phí tài nguyên quốc gia, quá lãng phí tài nguyên quốc gia a a a!


      Khương Khương mãnh liệt cắn móng tay: Lợi dụng sắc đẹp của nàng để đạt được mục đích, quả nhiên chiêu này mình thể áp dụng được rồi!


      Cố Thành Tây làm điệu bộ ói ra cây cỏ khô trong miệng, hai lời phun ra chữ: “Tốt!”


      Tốt cái đầu nhà ngươi!


      Thi Tiểu Phì và Khương Khương đồng loạt ném sang mấy ánh mắt khinh thường, chỉ có Triệu Tử Mặc là mắt loé sáng, cảm động vô cùng.


      Cố Thành Tây chậm rì rì mở miệng: “A Mặc có thể phỏng vấn Tiêu Sở Diễn!”


      Hai đôi mắt bên kia lập tức sáng bừng lên.


      Triêu Tử Mặc liếc nhìn nụ cười của Cố Thành Tây, ý vị trêu tức mười phần, nhưng đối phương quả thực là quá bình thản ung dung rồi, bổn nương đây thèm chấp, quay đầu cười tủm tỉm với Thi Tiểu Phì và Khương Khương:


      “Chờ ta có cơ hội . tại tổ ta phụ trách chuyên mục Đời Sống còn phải làm cái bảng bình chọn phòng ngủ của nam sinh, ta nhận được nhiệm vụ là phải chụp lại mấy cái phòng ngủ…”


      còn chưa hết, ba mỹ nữ kia lập tức hét lên cắt đứt nguồn cảm hứng dồi dào của : “Nhất định phải chụp phòng ngủ của Tiêu Sở Diễn! Nhất định đó! ~~”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 2: Cực phẩm mỹ nam


      Sáu giờ rưỡi tối, giờ tự học của học viện Phong Đại bắt đầu, Triệu Tử Mặc cùng mấy vị ký giả khác của báo trường hăng hái chuẩn bị xông pha tìm tư liệu sống – quay DV(*) phòng ngủ của nam sinh.


      (*) DV quen thuộc lắm rồi nhưng vẫn nhắc lại: Digital Video.


      đến khu ký túc xá của khoa tài chính như giật dây của ba vị mỹ nữ, ngược lại đến thẳng khu Phù Tuyết, ký túc xá của khoa luật lừng lẫy giang hồ.


      Từ chỗ đến Phù Tuyết vẫn là có chút xa, dọc theo đường , ngồi yên xe đạp chỉ còn biết mặc niệm: Ta phải ý ta phải cố ý!, Rất chi là ra vẻ sám hối, nhưng đến khi tới được Phù Tuyết vứt phần tự xin lỗi này văng xa bảy thước rồi, toàn tâm toàn ý chú mục vào công việc.


      Nửa giờ sau Triệu Tử Mặc nhận được thông báo ký túc xá khoá cửa, cho nên có thể cực kỳ thuận lợi, oai phong hùng dũng mà tiến vào.


      Chẳng qua là, rất hoài nghi ký túc xá để tổng hổng thế này, chẳng lẽ bọn trộm lại thừa dịp mà vào sao? đúng, nhất định là có đề phòng từ trước, vì thế cho nên ý nghĩ có trộm lẻn vào dường như chỉ còn là suy nghĩ mơ hồ trong đầu , xoẹt qua cái liền biến mất.


      Trong truyền thuyết, ký túc xá của nam sinh vô luận là phòng của bất cứ ai cũng thể thiếu mấy chục đôi tất thối tích luỹ vài tháng mới đem giặt lần, Triệu Tử Mặc vốn dĩ nửa tin nửa ngờ, nhưng đến khi tự mình kiểm nghiệm, mới phát ra hình như cũng có chút đúng với


      Quả là danh bất hư truyền!


      bắt đầu hối hận tại sao mình giống với đám ký giả kia, trước khi chuẩn bị đầy đủ khẩu trang vô cùng kỹ lưỡng, may mắn là tốc độ của rất nhanh, chụp ảnh từng phòng ngủ cũng chỉ mấy có nửa phút, chỉ cần nín thở hơi là có thể toàn mạng mà vượt qua.


      Chụp xong dãy phòng, tắt đèn, khoá cửa lại, tiếp tục đến dãy phòng tiếp theo, lần lại qua lần, đến khi lết lên được tầng cao nhất, đôi chân cùng chiếc mũi của cơ hồ như hoàn toàn bị tàn phá.


      Phải rằng, làm ký giả báo trường đúng là mệt chết người đền mạng!


      Đứng ở cuối dãy phòng, Triệu Tử Mặc trước tiên chụp bảng số 0910, hai mắt trầm xuống, hít hơi sâu, sau đó mới nín thở chậm rãi mở cửa bước vào, đèn vừa được mở ra, liếc lượt khắp căn phòng, rất nhanh khỏi cảm thán —


      Hô hô hô ~~~


      Hoàn hảo!


      Căn phòng mang hơi hướm nhàng cổ điển, thoải mái dễ chịu, sáng sủa mà sạch , chăn gối chỉnh tề, giường có quần lót với tất thối bị ném vứt bừa bãi, ngược lại chỉ có chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần jeans được đặt ngay ngắn chỉnh tề.


      chậm rãi di chuyển DV, thầm khen ký túc xá Phù Tuyết cuối cùng cũng có căn phòng thưởng tâm duyệt mục (*), bầu khí chẳng những thanh tao thoải mái, hơn nữa mơ hồ còn có mùi hương mát lạnh của bạc hà thơm.


      (*) “thưởng tâm duyệt muc”: đáng được thưởng thức, đẹp mắt ấm lòng.


      bàn đặt chiếc laptop vẫn chưa đóng lại, màn hình khoảng 14 inch, màu xám bạc trông rất đẹp mắt, nhìn tổng thể lượt quả thực là vô cùng đáng .


      Bên cạnh chiếc laptop còn đặt chậu hoa đỗ quyên, sinh khí dạt dào.


      Bỗng nhiên tiếng mở cửa rất vang lên, do chuyên tâm chụp hình nên kịp phản ứng, lúc này đây cánh cửa phòng tắm đối diện với chiếc DV tay , xuất thân hình cao ngất của nam sinh.


      Người đó chỉ mặc chiếc quần lót màu đen, đôi chân thon dài thẳng tắp, cơ bụng lực lưỡng khoẻ mạnh lên vô cùng ràng gợi cảm, vóc người quả thực vô cùng tốt, làn da rắn rỏi quyến rũ mê hồn, lại vẫn còn cúi đầu giơ khăn tắm chà chà lau lau mái tóc ngắn ẩm ướt đẫm nước, khuôn mặt thanh nhã đẹp trai như như đằng sau chiếc khăn bông.


      Mặc dù trong nội tâm Triệu Tử Mặc mọi thứ dường như rơi lộp bộp hết cả, nhưng tay chân vẫn luống cuống, chiếc miệng vẫn yên lặng thèm hét lên, chỉ là phản xạ có điều kiện dời tầm nhìn của chiếc DV xuống dưới chân đối phương. Nam sinh kia tựa hồ như cảm giác được có người trong phòng nhìn mình, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt ta vừa vặn chạm vào ánh mắt .


      Triệu Tử Mặc ngừng động tác như thưởng thức mỹ nam của mình lại, chỉ thấy nam sinh kia hơi ngơ ngác chút, sau đó đôi mày dài khẽ nhăn, tựa hồ như muốn mở miệng chất vấn, khiến cho khỏi luống cuống, thế là hếch mặt, đôi mắt trợn trừng, miệng khẽ chu lại, tỏ ra ta đây chẳng có gì sai.


      “Này, người kia, sao thèm tiếng nhô ra như muốn doạ người thế hả, có biết mình trần truồng đứng trước mặt nữ sinh hay hả!”


      Cố Thành Ca nhìn nữ sinh tay cầm DV biết từ đâu chui ra đứng đối diện mình, vốn là muốn lên tiếng chất vấn vài câu, nhưng sau khi nghe xong lời của liền biết nên tức hay nên cười, cuối cùng thèm để ý đến , mạch thẳng đến bên giường lấy quần áo mặc vào.


      Triệu Tử Mặc ra vẻ tức giận tiến lên trước vài bước: “Này, mặc quần áo trước mặt nữ sinh cảm thấy ngượng sao!”


      Cố Thành Ca chút hoang mang mặc chiếc quần jeans vào, nhàng từ tốn kéo séc quần, bình tĩnh ấn chặt thắt lưng, chút để ý mở miệng: “Bạn học Triệu, người cần phải cảm thấy ngượng, hình như là mới đúng.”


      lười biếng ném cho cái liếc mắt, giọng điệu nhàng mang theo tia lạnh lùng.


      Triệu Tử Mặc lần này mới kịp giật mình, hoàn toàn quên mất việc tại sao nam sinh xa lạ kia lại có thể biết họ Triệu, hơn nữa đùa giỡn nam sinh đối với trở thành thói quen bên người, nhưng đây lại là lần đầu tiên khuôn mặt bất giác đỏ bừng, lúng ta lúng túng hồi lâu sau mới dám mở miệng: “Tôi, tôi là ký giả của báo trường nha, thực nhiệm vụ chụp hình phòng ngủ nam sinh!”


      Như sợ ta tin, còn tiện tay móc ra chiếc thẻ chứng nhận ký giả: “Thẻ phóng viên của tôi!”


      có tiếng trả lời.


      Cố Thành Ca chậm rãi thong thả cài mấy chiếc cúc áo, tiện tay bới bới mái tóc ngắn ẩm ướt, thèm quan tâm đến liền mạch thẳng ra cửa, dáng người tao nhã mà mạnh mẽ, toát lên vẻ khí phách ngời ngời.


      Triệu Tử Mặc thấy thế liền luống cuống đuổi theo: “Này, đâu đó?”


      Cố Thành Ca dừng lại, quay đầu liếc cái, đôi lông mày dài toát lên vẻ thanh cao ngạo mạn cùng lãnh đạm: “ phải là muốn chụp hình phòng ngủ sao? Đến lúc chụp xong ra ngoài nhớ tắt đèn khoá cửa.”


      Vừa định bước , vội vàng lên tiếng giữ lại: “Này, tên là gì? Tôi vào đại học cũng được nửa tháng rồi, vì sao cho đến giờ vẫn chưa từng thấy ?”


      Triệu Tử Mặc biết ký túc xá Phù Tuyết thuộc khoa luật, trước đây cũng từng theo Khương Khương đến khoa luật tìm người mấy lần, trước mặt vị nam sinh có khuôn mặt thiên sứ này, vóc người to lớn mạnh mẽ quả thực là cực đại mỹ nam mà lại chưa từng gặp qua lần này, đáng lẽ ra cũng phải nổi danh như Tiêu Sở Diễn mới đúng!


      Cố Thành Ca mặc kệ , tiếp tục lên phía trước.


      vẫn dai dẳng chịu bỏ qua: “Này, vì sao chịu cho tôi biết?”


      đạm mạc hỏi ngược lại: “Tôi vì sao phải cho biết?”


      “Bởi vì tôi muốn biết mà!”


      “Đó là việc của , liên quan đến tôi.”


      …”


      Triệu Tử Mặc hết sức bực mình, tuy rằng chưa bao giờ vì dung mạo khuynh quốc khuynh thành của mình mà tỏ ra kiêu ngạo, nhưng cho đến tận bây giờ người chịu nhìn bằng nửa con mắt duy nhất chỉ có ta, ngừng cước bộ, mũi hơi chun lại, đôi mày thanh tú xoăn tít, bình tĩnh từng câu: “Vậy được, nếu liên quan đến chuyện của , tôi đây mang đoạn phim này tung lên diễn đàn trường, nhiều người xem như vậy, tôi nhất định biết được tên !”


      Cố Thành Ca bỗng nhiên xoay người, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo, phát ra hơi thở lạnh lùng, chẳng qua là dưới con mắt của Triệu Tử Mặc lại hề cảm thấy chột dạ, ngược lại đôi môi còn cong lên làm thành nụ cười vô cùng đắc ý.


      Dò xét hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ hừ : “Tuỳ .”


      xong vươn thẳng lưng, ngạo mạn rời .


      Khinh thường, quả là trắng trợn khinh thường rồi!


      Triệu Tử Mặc vô cùng chán nản, đời này hoá ra cũng có kiểu người cứng mềm nhất quyết chịu như vậy sao!


      Phảng phất tức giận, nhưng cũng tự chủ được mà bị dáng vẻ thanh ngạo bình thản của hấp dẫn, cầm lên chiếc DV còn mở, chụp tới tấp bóng dáng cao ngất ngày càng khuất dần trong hành lang xa hút kia.


      Sau lúc lâu, như cũ vẫn nhìn chằm chằm vào đoạn phim quay được đến thất thần, tự trách mình vì sao lại có thể để ta dễ dàng bỏ như thế được.


      Trở lại khu ký túc xá, giờ tự học kết thúc, Triệu Tử Mặc vừa mở cánh cửa vào phòng, liền đột ngột xuất ba vị mỹ nữ dương mắt nhìn , ai thèm mở miệng lấy câu.


      Ý vị trong mấy đôi mắt kia hết sức ràng: Thẳng thắn liền được khoan hồng, kháng cự lập tức trị nghiêm!


      Triệu Tử Mặc húng hắng cười khan mấy tiếng: “Ta có chụp được phòng ngủ của Tiêu Sở Diễn…”


      Mắt thấy ba vị mỹ nữ kia hẹn mà cùng nhau bẻ tay răng rắc, nhanh tay lẹ mắt lùi vài bước ra phía sau: “Nhưng mà ta phát ra cực phẩm mỹ nam kém gì Tiêu Sở Diễn nha, còn quay được DV hình nữa, các mi có hứng thú xem chút hay ?”


      Đối phó với đám biến thái mê trai, chiêu này tất nhiên hết sức hữu hiệu, Thi Tiểu Phì hừ hừ mở miệng: “Cho mi vào.”


      Vì thế cho nên. Triệu Tử Mặc lập tức mở DV ra, bộ dạng rất chi là có nhân phẩm, nhảy trực tiếp đến đoạn chớp được hình phòng ngủ của mỹ nam, trưng ra bóng lưng thanh tao ngạo mạn mờ mờ ảo ảo cuối hành lang xa ngút, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng bước chân nho rất có nhịp điệu.


      Nhưng sau khi cho ba vị mỹ nữ kia chiêm ngưỡng bóng dáng cực phẩm của mỹ nam, Triệu Tử Mặc vẫn bị ném gối tới tấp vào mặt thương tiếc.


      “Triệu Tử Mặc, đây chính là cực phẩm mi sao? Vì sao chụp trực diện ngay mặt hả?” Thi Tiểu Phì sau khi xem xong lập tức nổi giận.


      Đối với đám biến thái mê trai, chuyện thống khổ nhất thế giới này, phải là chiếm được trai đẹp, mà là ràng biết có kẻ đẹp trai lượn lờ trước mặt mình mà cách nào có thể chiêm ngưỡng dung nhan.


      “Hạn mi trong vòng tuần đem hình của đến đây, nếu bọn ta lập tức cho mi sống dở chết dở, chỉ có bóng lưng chúng ta làm sao biết được là ai! A Mặc, cầu xin mi đừng có phí phạm tài nguyên quốc gia như thế nữa , dáng mạo khuynh quốc khuynh thành lợi dụng được nên lợi dụng…” Khương Khương vừa đấm vừa xoa, lời lẽ chí lý mà thấm thía vô cùng.


      Triệu Tử Mặc nghe xong, chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực!


      Sau đó mới phát , Cố Thành Tây hình như hùa vào “hãm hại” , cho nên cực kỳ cảm động, nghẹn ngào đến kinh thiên động địa, rốt cục cũng biết tình bạn nhiều năm qua giữa hai người coi như hề uổng phí.


      Nhưng mà…


      “A Mặc, để thoả mãn nhu cầu ngắm trai đẹp mỗi ngày của chúng ta, Tiêu Sở Diễn cùng vị cực phẩm mỹ nam này, mi đều phải có trách nhiệm đem hình về cho chúng ta!” Cố Thành Tây khuôn mặt thanh lệ lên tia cổ quái, ngoài cười nhưng trong cười trầm giọng ra lệnh.


      Triệu Tử Mặc cũng biết, Cố Thành Tây là bằng hữu có nghĩa khí, nhưng cũng là vầng mây trôi cách nào chạm đến cuối chân trời.


      ngước ánh mắt cún con lên nhìn, mở miệng cò kè mặc cả: “Có thể chỉ cần hình của Tiêu Sở Diễn thôi được …” bướng bỉnh nhìn Cố Thành Tây nháy mắt mấy cái, vị này tuy lạnh lùng nhưng dù sao cũng là bằng hữu bao năm của rồi, hy vọng có thể thuyết phục được.


      được!” Ba vị mỹ nữ lập tức trăm miệng lời, “Cực phẩm này là do mi khai quật được đó!”


      Triệu Tử Mặc cảm thấy cực kỳ hối hận, tựa như dòng nước cuồn cuộn hướng về sông Trường Giang chảy mãi ngừng.


      Tại sao? Tại sao lại mở miệng kể hết mọi chuyện cho ba vị mỹ nữ biến thái mê trai này chứ!


      Nhưng cũng may mắn, ba vị này tuy gọi là háo sắc, nhưng chí ít cũng là tô điểm cho cuộc sống nhàm chán của chút thú vị mà thôi.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 3: Lương thuỷ tắc nha


      (*Gốc 凉水塞牙: hiểu ý nghĩa lắm, chắc đại loại là “chó cắn áo rách” ấy, đen đủi là càng đen hơn, A.T đoán thế)


      Sáng sớm hôm sau, Triệu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy mắt phải của mình nháy nháy chớp chớp ngừng, mà cổ nhân có câu: mắt trái nháy tài, mắt phải nháy hoạ, ra vốn tin, nhưng mà lúc này đây, rất nhanh hoàn toàn bị thuyết phục.


      Vô cùng chí lý.


      Buổi trưa sau khi tan học còn chưa kịp ăn cơm, Triệu Tử Mặc bị gọi đến Đài truyền hình trường chuyến, trong điện thoại, giọng điệu của sư tỷ Trịnh Nhược Du học năm ba khoa Văn học rất chi là nghiêm túc.


      Triệu Tử Mặc thấp thỏm bất an lê xác đến phòng họp , đẩy cửa ra, người phụ trách Đài truyền hình trường, giáo sư Bùi đứng khoanh tay cạnh cửa sổ, nhìn ra là vẻ mặt gì, bên cạnh còn có tổ trưởng tổ ký giả Trịnh Nhược Du ngồi bên bàn hội nghị.


      Đối diện với Trinh Nhược Du là nam sinh, nghiêng người nhìn ra phía ngoài cửa sổ.


      Triệu Tử Mặc vào, Trịnh Nhược Du bất động thanh sắc đem ánh mắt như muốn rời xa người nam sinh thu hồi lại, mà ánh mắt của nam sinh này lại dị thường phức tạp, thậm chí còn có tia khó tin cùng đáng tiếc.


      Triệu Tử Mặc cực kỳ khó hiểu, cuối cùng cũng nhận ra chính là nam sinh ngày hôm qua đùa bỡn ở sân vận động – đại tài tử Kỷ An Thần thuộc khoa luật năm thứ tư.


      còn chưa kịp mở miệng hỏi câu nào, Kỷ An Thần đứng bật dậy chào tạm biệt giáo sư Bùi, mạch lao ra khỏi phòng như điên.


      Rất nhanh Triệu Tử Mặc biết mình phạm phải tội lỗi tày đình gì.


      Kỷ An Thần, tài tử ở tại phòng ký túc xá 0910 Phù Tuyết lại rằng, tối hôm qua vừa bị mất trộm chiếc laptop đặt bàn, cho nên lập tức báo án đến chuyên mục Đời Sống của trường, sau khi nhóm điều tra tiến hành dò xét sơ bộ liền liệt vị ký giả chụp hình phòng ngủ nam sinh vào hạng mục đệ nhất tình nghi.


      “Em, em tuyệt đối có lấy!” Triệu Tử Mặc sau khi nghe xong liền khẩn cấp phủ nhận, chính cũng có laptop, trộm của người khác làm cái gì!


      Ký giả báo trường, quả nhiên là có đường sống mà! ┬┬_┬┬


      Trịnh Nhược Du ngồi bên khẽ bĩu môi, ý vị khinh thường hết sức ràng.


      Giáo sư Bùi đưa mắt liếc Triệu Tử Mặc cái, duỗi mấy ngón tay nhàng gõ gõ lên mặt bàn: “Triệu Tử Mặc, trước tiên cứ bình tĩnh, chúng tôi cũng chỉ muốn hỏi tình huống phát sinh lúc đó mà thôi.”


      “0910 là phòng ngủ cuối cùng, em tối qua sau khi chụp xong liền …” Giọng của Triệu Tử Mặc cứ dần dần, mặt như khắc mấy chữ ‘Xong đời rồi’.


      Đừng nên xem Triệu Tử Mặc dung mạo khuynh quốc khuynh thành như thế mà coi trọng, thực ra tính cách cực kỳ mơ hồ, luôn mang bộ dạng vô tâm vô phế vô phiền vô giận, thỉnh thoảng nổi hứng lên còn ra vẻ rất tiểu thư.


      Biết mình có tật hay vứt đồ bừa bãi, lúc đến mấy dãy phòng ngủ nam sinh quay DV sớm cũng tự nhắc mình phải tắt đèn khoá cửa rồi, cuối cùng nhiệm vụ gian nan vất vả lại bị cực phẩm cắt ngang cái xoẹt, cho nên đối với việc cần ghi nhớ sớm quẳng lên tận chín tầng mây.


      Mà sau khi vị cực phẩm mỹ nam kia bỏ , lại tiếp tục chụp loạt hình phòng ngủ, bởi vì vừa bị thái độ của cực phẩm chọc tức, cho nên lúc , hình như tắt đèn khoá cửa…


      Sau khi biết được tình huống đêm hôm đó, sắc mặt giáo sư Bùi trở nên hoà hoãn, cũng chỉ gật đầu: “Được rồi, tạm thời em cứ về trước, nhân viên nhà trường tiếp tục điều tra.”


      Sau khi khỏi, Triệu Tử Mặc tâm can vô cùng đau khổ, tại sao lại có thể thần kinh bất ổn đến trình độ này? Tại sao?


      Chẳng buồn ăn cơm, quyết mạo hiểm phen cưỡi xe đạp đến khoa luật thăm dò tình hình, dọc theo đường những tiếng bàn tán xôn xao cùng vô số cặp mắt dõi theo chiêm ngưỡng, tập mãi cũng thành quen.


      Huống chi, bây giờ làm sao còn tâm trạng để ý đến những thứ này?


      Vào đến khoa luật, bất kể là nam sinh hay nữ sinh, Triệu Tử Mặc chộp được người nào cũng liền mở miệng hỏi: “Xin hỏi bạn có biết Kỷ An Thần ở đâu ?”


      Kết quả trăm câu như , người trả lời ngoại trừ lắc đầu bỏ cũng chỉ liếc mắt nhìn cách vô cùng khinh thường.


      biết.”


      nhìn thấy.”


      quan tâm.”


      “…”


      Cuối cùng sau hồi công cốc, Triệu Tử Mặc thất bại lê xác đến bên cạnh mấy cây long não gần khoa luật, chuẩn bị tránh nắng nghỉ ngơi chút, bỗng nhiên sau lưng có tiếng gọi: “Triệu Tử Mặc.”


      xoay người, thấy Kỷ An Thần đến trước mặt: “Nghe em tìm tôi?”


      Ánh mắt sáng ngời của hoà quyện với những tia nắng lấp lánh nhảy nhót dưới tán cây, tạo thành bức tranh vô cùng sinh động.


      “A, dạ!” Triệu Tử Mặc nghĩ đến tội nghiệt sâu xa thâm nặng của mình, cộng thêm vừa nãy chạy ngược chạy xuôi, khiến cho khuôn mặt nhắn đỏ bừng mảnh, dung mạo vốn khuynh quốc khuynh thành này lại càng thêm chói mắt.


      Kỷ An Thần lại như trút được gánh nặng thở ra hơi, bộ dạng phảng phất phi thường cao hứng: “Tôi rồi, xinh đẹp như em hẳn là người trong sạch thuần khiết, làm sao có chuyện ăn trộm đồ được!”


      Khó trách vừa rồi ở trong phòng hội nghị dùng ánh mắt như vậy nhìn , Triệu Tử Mặc càng thêm ngượng ngùng: “Bạn học Kỷ, rất rất xin lỗi, đến lúc đó nếu vẫn tìm lại được laptop, tôi nhất định bồi thường cho !”


      sao!” Kỷ An Thần thoải mái khoát tay, “Cũng chỉ là chiếc laptop thôi mà, nếu phải là trong đó có rất nhiều hồ sơ vụ án và chứng cứ kiện cáo của lão Cố cùng phòng tôi cũng chẳng muốn truy cứu làm gì.”


      “Như vậy sao được, dù sao cũng là lỗi của tôi, tôi đền tiền.” Triệu Tử Mặc vô cùng kiên trì, lương tâm cắn rứt thôi.


      Kỷ An Thần cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ : “Đến lúc đó rồi tính sau.”


      Triệu Tử Mặc nở nụ cười vô cùng thoải mái: “Cứ như vậy , tôi trước”, song nhất thời lại để ý dưới chân, mới được bước, liền bị hòn đá khuất sau bụi cỏ vướng vào chân khiến cả người lảo đảo suýt ngã, may mắn Kỷ An Thần nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cánh tay , mới thoát được kiếp nạn kết thân với mặt đất.


      Triệu Tử Mặc bình tĩnh lại, quay đầu khẽ mỉm cười: “Cảm ơn, bạn học Kỷ.”


      “…Đừng khách khí.” Kỷ An Thần vì nụ cười rực rỡ chói loà của mà đột nhiên trở nên như người mất hồn.


      Triệu Tử Mặc hơi nhíu mày, giãy giãy cánh tay bị nắm chặt.


      Kỷ An Thần hoàn hồn, nới lỏng bàn tay rồi cười như chưa từng có chuyện gì: “Triệu Tử Mặc, em có thể trực tiếp gọi tên tôi được ?”


      Bạn học Kỷ, bạn học Kỷ, quả thực rất khó nghe.


      “…Dĩ nhiên có thể.” Triệu Tử Mặc chần chừ lúc, lát sau mới khẽ gật đầu đáp ứng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác ngượng ngùng.


      Cũng phải bởi vì đối với nam sinh tuấn đẹp trai này mà có suy nghĩ gì khác thường, chẳng qua là hôm qua đùa giỡn với ta giữa thanh thiên bạch nhật, cũng chỉ là muốn cản thổ lộ với mà thôi.


      Từ sơ trung bắt đầu có người thổ lộ với Triệu Tử Mặc, ban đầu còn xin lỗi’ rồi nhàng từ chối, sau đó nếu đối phương là người tướng mạo chỉ thường thường, lập tức liền lôi Tiêu Sở Diễn ra làm bia đỡ đạn để khiến cho đối phương phải tự ti mặc cảm, còn nếu nam sinh nào dung mạo tệ, đảm bảo cự tuyệt ngay, mà nảy sinh lòng tham đùa giỡn cho mới thôi. Thực ra mục đích cũng chỉ là muốn cho bọn họ chết tâm, thử hỏi có nam sinh nào lại cam lòng thích nữ sinh lôi mình ra trêu chọc hay ?


      Mà Kỷ An Thần, danh tiếng lẫy lừng, dáng người tốt, gia thế cũng tốt, thậm chí còn có điểm phong lưu đa tình, thay bạn như thay áo, cho nên đối với biểu lộ của , tất nhiên lập tức chọn phương thức đùa giỡn này.


      Lần trước Kỷ An Thần bị đùa giỡn, vốn chắc mẩm đại tài tử dám bén mảng đến gần nữa, ngờ ngày hôm nay lại xảy ra cố, ắt trong lòng tránh khỏi ngượng ngùng.


      May mắn Kỷ An Thần biểu vô cùng hào phóng, cũng làm phải sinh ra lúng túng khó xử.


      Buổi tối cả đám biến thái mê trai tụ tập lại, Triệu Tử Mặc nằm trong ổ chăn khóc rống ăn vạ kể khổ, cuối cùng đồng loạt nhận được phỉ nhổ của ba vị mỹ nữ.


      “Ngu ngốc!”


      “Cực kỳ ngu ngốc!”


      quá đồng tâm đồng lòng , quả là chưa từng thấy đám người nào hiểu tâm ý nhau như vậy mà! Triệu Tử Mặc cực kỳ cực kỳ buồn bực, mãnh liệt đập đầu vào gối.


      Mỹ nữ các ngươi chết ! Cả nhà các ngươi chết hết !


      Giữa trưa ngày hôm sau, Triệu Tử Mặc lê xác vào cantin trường ăn cơm lại nghe được mấy lời đồn đãi về rất chi là thâm hậu sâu xa.


      Lời đồn thứ nhất: nghe hoa khôi khoa văn học lợi dụng chức vụ ký giả báo trường lẻn vào ký túc xá khoa khác để ăn trộm, mà người bị hại lại chính là đại tài tử khoa luật Kỷ An Thần.


      sai, chính là “tài tử”(*) , là con út của chủ tịch tập đoàn Phong Thành Kỷ, tốc độ đổi bạn nghe tháng lần, kỳ bí ở chỗ thời gian qua lại với mỗi người của đều rất giống nhau, sai biệt chút nào.


      (*) Theo như A.T hiểu, dụng ý của tác giả ở đây chính là ám chỉ Kỷ An Thần là con của nhà nhiều tiền [tài = tiền; tử = con], cho nên mới dẫn đến việc bỏ chữ “tài tử” trong ngoặc kép, nhấn mạnh đại gia của bạn Kỷ ^^~


      Lời đồn thứ hai: nghe hoa khôi khoa Văn học lần này quyết tâm theo đuổi Kỷ tài tử, tin tức này được đám bát quái dò được kể lại, hơn nữa chi tiết vô cùng cụ thể súc tích.


      Căn bản miêu tả như sau:


      Giữa thanh thiên bạch nhật, đất dưới trời, cạnh mấy cây long não sát bên khoa luật, vị đại mỹ nữ hoa khôi khoa Văn đỏ mặt xấu hổ tỏ tình, kết quả tài tử phất tay cự tuyệt, hoa khôi cam tâm bị từ chối phũ phàng như vậy, bèn dùng khổ nhục kế giả vờ ngã xuống, cuối cùng do tài tử mang nặng lòng thương hương tiếc ngọc, đưa tay giữ chặt lấy người nàng…


      Rất nhanh sau đó hoa khôi quay đầu lại, khuyến mãi cho đại tài tử nụ cười mang tầm sát thương vô cùng lớn, hai người cứ đứng nhìn nhau cả nửa ngày trời, phảng phất như có là cả thế kỷ bọn họ ắt hẳn cũng chả thèm quan tâm!


      Nghe xong mấy cái bát quái này, Triệu Tử Mặc yên lặng hộc máu: “Vô nghĩa!”


      Cùng ngồi chung bàn với còn có Cố Thành Tây, Khương Khương và Thi Tiểu Phì hẹn cùng dừng đũa, bày ra bộ mặt cùng chung mối thâm thù đại hận ngàn năm.


      Cố Thành Tây thanh lệ khẽ nhíu mày đứng bật dậy, rất hiếm khi bắt gặp được bộ dạng mất bình tĩnh của nàng: “Con mẹ nó, lời đồn này là từ mồm đứa nào tuôn ra!”


      Thi Tiểu Phì tức đến phồng mang trợn má: “A Mặc nhà chúng ta muốn cái gì, chỉ cần liếc mắt cái ắt có người tự động dâng hai tay đem đến, cần quái gì phải ăn trộm!”


      Khương Khương mãnh liệt gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy đúng vậy! Bọn tiểu nhân bịa chuyện kia chắc chắn cực kỳ ghen tị với vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của A Mặc đây mà!”


      Cố Thành Tây bất chợt nhớ ra điều gì, ngẩn người lúc mới bần thần hỏi: “Hai người các mi có còn nhớ , hoàng hôn hôm trước, người bị Triệu Tử Mặc đùa giỡn hình như là Kỷ đại tài tử…”


      Khương Khương cùng Thi Tiểu Phì tiếp tục mãnh liệt gật đầu: “Đúng đúng! Chính là !”


      Nhưng mà, các vừa mới dứt lời, hai lời đồn đãi phía trước rất nhanh mọc thêm cái thứ ba, nội dung chính là: Hoa khôi sử dụng biện pháp “Trộm đồ”, thực ra chính là lấy lui làm tiến, thực hành động chớp nhoáng nhằm thu phục Kỷ đại tài tử!


      Tài tử long lanh lóng lánh siêu cấp đại gia, nghe cho dù chỉ cần là bạn tháng của , gộp tất cả số đồ trang sức, quần áo, quà tặng mà mua cho, tuốt tuồn tuột gì đem bán ít nhất cũng có thể trả được năm tiền học phí, cho nên, mỹ nữ có khuynh quốc khuynh thành cách mấy cũng là ngoại lệ mà động lòng, hơn nữa nếu có thể thu phục được nhân tâm của tài tử, ắt hẳn đây chính là tấm phiếu cơm dài hạn, cả đời lo thiếu ăn thiếu mặc.


      Thi Tiểu Phì do quá phẫn uất tự biến mình thành kẻ bát quái: “A Mặc, mi dụng ý ‘Ăn cắp’ chính là để ‘Trộm người’?”


      “…”


      Thấy Khương Khương và Cố Thành Tây trong mắt đồng dạng loé ra những tia sáng cùng ý tứ với Thi Tiểu Phì, Triệu Tử Mặc vô cùng bi phẫn, giơ chiếc đũa lên đường cật lực gõ lên đầu ba vị mỹ nữ.


      Thế nhưng cũng biết, ba vị mỹ nữ này tuy bây giờ tỏ vẻ bừng bừng khói lửa như thế, nhưng lúc nữa đảm bảo quên sạch nhớ tý ty mảy may gì.


      Triệu Tử Mặc hết sức buồn bực, ta vừa gián tiếp cự tuyệt xong, bọn người các ngươi lôi đâu ra mấy thứ lấy lùi làm tiến, sử dụng thủ đoạn ra chiêu chớp nhoáng như thế chứ hả!


      Ba vị mỹ nữ này quá vô tâm vô phế, đặc biệt là Cố Thành Tây vốn cũng biết Triệu Tử Mặc xưa nay đùa giỡn nam sinh chính là cự tuyệt tỏ tình, còn đùa giỡn nữ sinh chính là làm cho đối phương càng cảm thấy ghen tỵ, vậy mà còn dám mở miệng ăn linh tinh…


      Bực mình quá bực mình quá! Triệu Tử Mặc ném chiếc đũa đứng dậy định , ngờ ba vị mỹ nữ kia trăm miệng lời kêu to: “A Mặc! Đứng lại!”


      còn chưa kịp xoay người, Cố Thành Tây vội vã chạy lại đứng chặn ở phía sau, đem đẩy về chỗ ngồi, Khương Khương cắm đầu cắm cổ mạch chạy ra khỏi phòng ăn.


      Thi Tiểu Phì nháy nháy mắt mấy cái tuyên bố: “A Mặc, ‘lão bằng hữu’(*) của mi tới rồi, quần còn chưng ra đoá hoa choé loé kia kìa…”


      (*) ‘Lão bằng hữu’ là A.T chôm được bên 419 của Pa tỷ, là thời kỳ kinh nguyệt.


      Triệu Tử Mặc nước mắt tuôn trào.


      Quả nhiên chính là sinh vật xui xẻo nhất quả đất, đúng là phản ứng dây chuyền, lương thuỷ tắc nha, quá quá quá bi phẫn rồi !


      Buổi trưa hôm đó, Khương Khương rất nhanh từ trong ký túc xá lấy ra chiếc áo khoác mỏng cùng xấp giấy ăn, bốn người ngồi vào phòng ăn vắng teo vắng ngắt, đem áo khoác thắt vào ngang hông Triệu Tử Mặc, sau đó Thi Tiểu Phì bưng cốc nước sạch tới, Triệu Tử Mặc đứng lên, ra sức dội sạch chiếc ghế vừa bị làm cho “dính chưởng”, còn Cố Thành Tây mải mê cầm xấp giấy ăn gian lao vất vả thực nhiệm vụ “Huỷ thi diệt tích”(*)…


      (*) “Huỷ thi diệt tích”: đại loại là xoá sạch dấu vết.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 4: Gặp lại cực phẩm


      Sau bữa cơm chiều, Triệu Tử Mặc liền siêu thị mua túi lớn “Sản phẩm tặng kèm khuyến mãi hàng tháng”, sau khi ra ngoài thấy thời gian vẫn còn sớm, liền thuận đường ghé qua chợ đêm cũng cách Phong Đại xa, dạo chút biết đâu lại tình cờ gặp được ba vị mỹ nữ.


      Cuối tuần chợ đêm chật cứng người, chỉ con đường hẹp như lỗ mũi mà hai bên lề chen chúc bày đầy hàng hoá, nào là quần áo, dày dép, hàng lưu niệm, hàng tạp hoá thứ gì cũng có, cũng ít người đến đây để trao đổi hàng hoá, mà tất nhiên bán quần áo vẫn là nhiều nhất, vừa đẹp, vừa nhiều loại hàng, giá cả cũng rất hợp lý.


      Triệu Tử Mặc ra cũng giống ba vị mỹ nữ kia, rất thích dạo phố, đặc biệt là đến chợ đêm, nhưng đối với việc mua sắm quần áo lại cực kỳ có hứng thú, mỗi lần cùng ba vị mỹ nữ nhiều nhất cũng chỉ có thể chườn mặt ra mà trả giá, mặc kệ người bán là nam hay nữ, cao thấp béo gầy gì cũng chỉ để lộ ra vẻ mặt, mạnh mẽ vững vàng ngó chằm chằm thẳng vào mắt đối phương.


      Người ta thường ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu gọi công tâm vi thượng(*), dĩ nhiên tấn công vào mắt của người ta mới chính là thượng sách, bằng với dung mạo của , cũng đủ để đối phương thoáng chốc phải trở nên thất thần.


      (*) “Công tâm vi thượng”: đánh vào lòng người là thượng sách.


      Hừ, ai dám Triệu Tử Mặc lãng phí tài nguyên quốc gia? Nếu muốn lợi dụng cái gọi là sắc đẹp, ít nhất cũng phải thông minh chút đỉnh mà lợi dụng đúng nơi đúng chỗ, thể động tý lại lôi ra làm càn được.


      Ngoại trừ duy nhất lần, còn lại mỗi khi cò kè mặc cả đều việc đầu tiên làm là liếc mắt chăm chú đánh giá đối phương, hơn nữa từ mười bốn mười lăm tuổi bắt đầu thói quen này, lâu ngày cũng tôi luyện được thành bản lĩnh: bất luận là người nào, bất luận đối phương cho dù đặc sắc đến cỡ nào, chỉ cần chuyên tâm nhìn thẳng vào mắt cái, đảm bảo nhớ rất kỹ mặt người đó.


      Phố chợ đêm hôm nay có cảm giác dài, Triệu Tử Mặc tản bộ ngắm thoáng xung quanh lượt, phát các sạp hàng ven đường cũng khác so với lần đầu tiên đến đây là mấy, nhưng mà dạo hết cả con đường rồi cũng đụng mặt ba vị mỹ nữ, vốn định liên lạc điên thoại bất chợt vang lên.


      “A Mặc, đến phố ẩm thực ăn đồ nướng, nhanh lên!” Đầu bên kia truyền đến giọng Cố Thành Tây, ít lời nhiều ý gọn gàng ra lệnh, Triệu Tử Mặc gấp điện thoại lại, chuẩn bị gọi taxi.


      Phố ẩm thực cách học viện Phong Đại con đường, từ chợ đêm này đến chỗ đó cũng phải mất ít nhất nửa giờ, bây giờ mau đảm bảo bị ba vị mỹ nữ làm thịt đến chết.


      Phải vòng qua con đường mới có thể gọi được taxi, ở đây dòng người thưa thớt, cho nên Triệu Tử Mặc vất vả đứng ven đường chầu chực taxi chạy ngang qua, phía sau lùm cây bên kia thi thoảng còn phát ra tiếng lầm rầm của mấy người cò kè mặc cả làm ăn.


      giọng tục tằn vang lên: “Cái laptop này nhiều lằm cũng chỉ còn năm phần mới, tao cũng coi như xem nó nhãn hiệu xịn, cho mày hai ngàn rưỡi, hàng dùng qua rồi làm cái rắm gì đến mức giá ấy!”


      Mà người phía bên kia cũng vô cùng kiên trì chịu thoả hiệp, cho dù giọng bé yếu đuối hơn nhiều: “Năm ngàn là năm ngàn, bớt xu cũng bán.”


      Thời gian chậm chạp nhích từng chút , mãi vẫn chưa có chiếc taxi nào chịu bò ngang qua, Triệu Tử Mặc vô cùng chán nản lơ đãng quay đầu lại nhìn hai người đằng sau bụi cây cái, là thanh niên thấp lùn cùng cậu bé ăn mặc rách rưới gầy còm tóc rối bù ra sức tranh cãi, ước chừng cậu bé cũng khoảng 16, 17 tuổi.


      Hình như bất lực vì thoả hiệp được giá tiền, thanh niên kia tức giận rời , trong mắt cậu bé lập tức ra tia thất vọng, khuôn mặt gầy gầy lộ vẻ lo âu.


      Tầm mắt Triệu Tử Mặc lần này lại vô tình rơi vào chiếc laptop cậu bé cầm tay, khỏi trợn trừng: kia chẳng phải là chiếc laptop có màn hình 14 inch, màu bạc, bàn phím đen còn được quét lớp sơn xám bảo vệ sao? Hơn nữa phải như thanh niên thấp lùn vừa rồi , chiếc laptop này ít nhất cũng còn mới đến bảy, tám phần…


      Có thể với trí nhớ dẻo dai như Triệu Tử Mặc, lập tức nhận ra ngay vấn đề, mặc dù cậu nhóc đứng ở chỗ ánh sáng mập mờ, nhưng chỉ cần liếc qua cái cũng đủ khẳng định đó là chiếc laptop trong phòng ký túc xá 0910 khu Phù Tuyết.


      cần suy nghĩ nhiều, Triệu Tử Mặc lập tức hùng hổ xông đến.


      Cậu nhóc nhìn thấy tới, lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, đôi mắt mỏi mệt như loé ra tia sáng, tự chủ được toét miệng cười vô cùng sung sướng, lòng đầy mong mỏi nhanh chóng mở miệng: “Vị tỷ tỷ này, chị cần máy tính cũ sao?”


      Triệu Tử Mặc vốn định phẫn nộ chất vấn, nhưng nhìn thấy nụ cười chân thành sung sướng của cậu nhóc kia, hiểu sao cơn tức vọt đến cổ họng rồi lại đột nhiên bị đè nén thương tiếc: “Ừ, đưa chị nhìn thử xem.”


      Cậu nhóc lập tức tận lực giới thiệu, cuối cùng khỏi nóng lòng báo giá: “Nếu như chị thích, em chỉ lấy chiếc này năm ngàn, xu cũng bớt.”


      Triệu Tử Mặc vốn hiểu nổi tại sao mình lại còn đủ bình tĩnh và nghiêm túc mà nghe cậu nhóc hết, chỉ trầm ngâm lúc sau mới mở miệng: “Thoạt nhìn cũng còn mới đến bảy tám phần, tạm được.”


      hả?” Trong mắt cậu nhóc che được mấy tia vui mừng sung sướng, hơn nữa còn lộ ra điểm hồn nhiên, cơ hồ như trút được gánh nặng lâu ngày mà thở dài hơi, cúi đầu khẽ lẩm bẩm: “ là tốt quá là tốt quá.”


      Triệu Tử Mặc liếc nhìn dáng vẻ nghèo túng cùng bộ quần áo xơ xác của nó, trong lòng toát ra tia nỡ, nhưng cho cùng nhóc này vẫn là kẻ trộm, tuổi còn lo học hành tử tế, thậm chí còn hại phải phen oan ức, tâm trạng lại sinh ra bực bội : “Bây giờ chị cầm theo năm ngàn tiền mặt trong người, thôi như vậy , nhà chị cũng ở gần đây, nếu em phiền theo chị về lấy tiền?”


      Cậu nhóc mãnh liệt gật đầu: “Có thể có thể!”


      Triệu Tử Mặc hơi thấp thỏm mang theo cậu nhóc rẽ vào mấy con đường, mà nhóc này dọc theo đường vô cùng cao hứng, đây là lần đầu tiên nó gây án, cho nên tang vật rời tay hoá ra lại là cảm giác hưng phấn như vậy.


      Rốt cuộc nó vẫn còn quá .


      Thêm lần nữa rẽ vào con đường khác, Triệu Tử Mặc cước bộ chậm lại, sóng vai cùng cậu nhóc.


      Hai dãy đèn đường hai bên vẫn được bật sáng trưng, chiếu rọi khắp trường trung học rộng rãi, các cửa hàng mở cửa 24 giờ, các siêu thị lớn, bên cạnh còn có đồn cảnh sát…


      Bỗng nhiên cậu nhóc tựa hồ như cảm giác được điều gì, nhanh như cắt liền ôm laptop xoay người bỏ chạy, mà Triệu Tử Mặc vốn sớm có đề phòng, lập tức đưa tay ra níu chặt lấy cậu nhóc buông.


      người sống chết dãy dụa, kẻ liều chết tha.


      “Còn vậy mà chịu học hành tử tế, gây chuyện trộm đạo rồi còn muốn chạy? Cha mẹ em dạy dỗ em đàng hoàng sao!” Triệu Tử Mặc giọng điệu lạnh lùng tức giận .


      Cậu bé bỗng nhiên dãy giụa nữa, cả thân người sụp xuống, quỳ gối mặt đất vẻ bất lực lẫn bi thương: “Em cũng muốn như vậy, nhưng mà quả thực cùng đường rồi, bất đắc dĩ lắm mới phải ăn trộm, van cầu chị đừng đem em đến đồn cảnh sát…”


      Nghe ngữ điệu nghẹn ngào kia, hình như cậu muốn khóc nấc lên rồi.


      Triệu Tử Mặc có chút mơ hồ, nhất thời biết nên làm thế nào cho phải, chỉ như cũ vẫn cầm chặt cánh tay kia chịu buông lỏng.


      chiếc xe máy đột nhiên dừng lại bên cạnh, có tiếng người kinh ngạc bất ngờ vang lên: “Lương kính?”


      Thanh có điểm quen thuộc lại mang theo ngữ khí lạnh lùng, đạm mạc xa cách khiến Triệu Tử Mặc tự chủ được quay đầu lại, thân ảnh cao lớn mạnh mẽ mà lưu loát từ xe máy bước xuống, động tác thoải mái tao nhã nên lời.


      Cực phẩm mỹ nam!


      Cố Thành Ca cũng nhìn thấy , chỉ giật mình rồi sau đó tiếp tục trở về với trạng thái đạm mạc xa cách, hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé ngồi khóc đường: “Lương Kính, em ở đây làm gì?”


      Cậu nhóc nhìn thấy , vừa thẹn vừa đáng thương thấp giọng gọi tiếng “Cố ca ca” rồi lại nghẹn ngào nên lời, nó vốn biết con trai được rơi nước mắt, nhưng nó lại cách nào khống chế được bản thân.


      cậu nhóc ngồi ngay đường khóc lóc bộ dạng vô cùng thảm thương như vậy, Triệu Tử Mặc nhất thời tay chân cũng trở nên luống cuống, ràng là hợp tình hợp lý, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên sinh ra cảm giác chột dạ đến khó tin.


      Mắt thấy hàng lông mày đẹp đẽ của Cố Thành Ca khẽ nhướn lên, Triệu Tử Mặc bộ dạng lúng túng hết sức vô tội, ra sức bào chữa: “Tôi…tôi có bắt nạt nó, nó trộm laptop của Kỷ An Thần, hại tôi bị cả trường nghi oan, huống chi ăn trộm là có tội, tôi chỉ tiện đường đưa nó đến đồn cảnh sát thôi.”


      Cố Thành Ca nhìn Lương Kính: “Lên xe , trước tiên đưa em về nhà, bệnh của bà nội em tái phát.”


      Bước lên xe, Cố Thành Ca chống đôi chân dài xuống đất, con ngươi bình tĩnh thâm trầm thể nhìn ra biểu rệt gì: “Chuyện tôi biết, sau này cho câu trả lời.”


      Được rồi, đằng nào Triệu Tử Mặc lần trước cũng lĩnh ngộ thái độ kiêu ngạo lạnh lùng, đạm mạc xa cách của , bây giờ có thể cho lời hứa hẹn chắc chắn như thế, tạm thời tin , tiếp tục truy cứu nữa.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :