1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em có bệnh, phải trị - Hàn Mạch Mạch (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Em bị bệnh, phải trị
      [​IMG]

      Tác giả: Hàn Mạch Mạch

      Số chương: 66

      Bìa: Minh

      Editor: Ngọc Hân

      Thể loại: 1V1, 2S, HE.
      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu:


      Là vua nợ môn nhiều nhất lớp phía Tây, giáo sư Khương tỏ vẻ học trò dũng cảm như vậy nhiều lắm. Mà giờ đây có tờ giấy xin nghỉ phép nằm bục giảng:

      --- Thầy giáo:

      Em bị bệnh, phải trị.

      Nam An An.

      Nam An An tuyệt đối viết tờ giấy xin nghỉ phép như vậy để khiêu khích Khương Minh,

      Nếu biết Khương Minh trở thành người hướng dẫn, nam thần và….Người đàn ông của .

      Nữ thần giả vờ hiền thục ra rất hay đùa giỡn gặp phải nam thần giả vờ kiêu ngạo ra là rất mềm mỏng.​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 20/6/16
      meomeongungay, tramanh894Tuyết Liên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Mở đầu

      Nam An An cúi đầu nghiêm túc phiên dịch đống tài liệu chuyên ngành lịch sử tiếng nước ngoài, lúc cửa phòng bị đẩy ra ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Minh mặc áo khoác đen vào, từ bên ngoài vào bên trong ấm áp khiến mắt kính của thoáng chốc bị tầng sương trắng che phủ, trước khi tháo kính xuống Khương Minh rót ly trà sữa đẩy tới trước mặt , sau đó mới bắt đầu từ từ chăm chú cởi áo khoác màu đen treo lên giá áo, áo len màu trắng cổ chữ V tôn lên làn da trắng bóc của hiểu sao mang theo loại cảm giác cấm dục thiêng liêng.

      Trà sữa vẫn còn nóng, Nam An An ngậm ống hút nhìn Khương Minh ngồi đối diện mở máy tính bàn làm việc, màn hình màu xanh phản chiếu gương mặt như than, Nam An An căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, tối hôm qua rốt cuộc giữ được nên sau khi bày tỏ với Khương Minh, suy nghĩ tới sáng cũng biết phải dùng vẻ mặt nào đối diện với , cuối cùng quyết định lấy ‘bất biến ứng vạn biến’ --- bởi vì tối qua uống rượu, mà kết quả sau khi tỏ tình xong…. quên.

      Buổi sáng lúc tỉnh lại giường nhà mình, quần áo đầy đủ, thân thể đầy đủ, ngay cả ga trải giường đều rất bằng phẳng. Cũng có ân ái, 419 (tình đêm), ngay cả môi cũng sưng.

      nhớ trước khi tỏ tình có màn dạo đầu thê thảm, trước mặt mọi người khiêu khích Khương đại thần ~!~.

      Truyền thống của đại học phía Tây là đầu năm tư học hết các môn, kỳ hai năm tư tùy ý, cho nên bọn họ tổ chức tiệc cảm ơn thầy vào ngày hôm qua.

      Tối hôm qua sau khi tham dự buổi tiệc rượu cảm ơn thầy giáo còn bị bọn họ kéo quán bar chơi đùa với hai thầy giáo trẻ tuổi, Khánh Đại Quân dị ứng với rượu, Khương Minh là đối tượng vàng duy nhất bị các chàng trai chuốc rượu, lúc thấy Khương Minh bị 38 tên rót rượu vòng rồi, sau đó sắc mặt có chút đỏ, thương nam thần nên rốt cuộc Nam An AN nhịn được chen vào trong đám người hiên ngang lẫm liệt : “Thầy….”

      Khương Minh híp mắt sau khi thấy khoát tay: “ sao, tôi còn có thể uống….” Dường như có chút say, vốn giọng mát lạnh hơi khàn khàn, cuối có chút kéo dài ra.

      Nhận được lời bảo đảm, Nam An An yên tâm.

      giây sau, vơ lấy sáu chai bia chen tới trước mặt Khương Minh, khí phách ngất trời: “Thầy ơi, người uống đúng ba chai, ai uống người đó là cẩu.”

      sai, chính là cẩu, chính là dũng cảm như vậy, dứt khoát như vậy, trẻ trung như vậy! ! Có! ! Đều có nguyên tắc! “Em còn là nghiên cứu sinh của thầy cần giao cho giáo sư khác làm phí sức lao động vì thế em rót cho thầy chết tâm” khiêu khích người hướng dẫn .

      Nam An An nhìn khuôn mặt Khương Minh chút thay đổi đón lấy chai rượu, gọn gàng dứt khoát mở chai, hơi ngửa cổ lên đổ vào trong, chai, hai chai, ba chai.

      đứng dưới ngọn đèn quán bar lúc sáng lúc tối, cách bàn trà nhìn yết hầu nam thần của có chút kích thích, nhìn vì uống rượu mà cởi hai nút áo sơmi ra, khuôn mặt tuấn lịch và đôi mắt sau kính gọng, thừa nhận rốt cuộc chính mình bị gợi lên chút thương cảm, bốn năm đại học có gì tiếc nuối, ký túc xá bốn người bọn họ trong đó có và A Bàn cùng học nghiên cứu, Cố Li và An Ngưng cùng làm, ngay cả chia tay cũng có chỉ có kẻ giang hồ An Ngưng tạm biệt với vẻ u buồn.

      Nhưng mà Khương Minh…. Là nỗi buồn lớn nhất của .

      Những thầm mến chưa kịp ra miệng càng hi vọng xa vời, mấy ngày trước bỗng được biết năm nay số người nghiên cứu sinh theo Khương Minh đủ, lúc bị điều đến chỗ học viện kinh tế, nên buông xuống, bệnh mà mất.

      thích , thích --- đáp án ràng khắc nghiệt đơn giản cỡ nào.

      Lúc Nam An An lấy lại tinh thần tầm mắt có chút mơ hồ, lê.quýđôn,n ngọn đèn lúc tối lúc sáng kia được giọt nước mắt lởn vởn trong hốc mắt phản chiếu thành vầng sáng xinh đẹp, mà nam thần của , đứng trước mảng vầng sáng xinh đẹp ấy hơi nâng cằm hướng về --- ý bảo nên uống rồi.

      Nhớ tới lúc nãy khí phách ngất trời, Nam An An hít hít cái mũi đổi sắc mặt: “Ẳng, Ẳng Ẳng…”

      “….”

      May mắn phẩm chất khi uống rượu của Nam An An khá tốt, uống rượu cũng cực kỳ ngoan, nhớ mang máng tối hôm qua là Kương Minh cõng ra khỏi quán bar, nằm úp sấp lưng cằm đặt vai hít lung tung cần cổ như con chó , người Khương Minh luốn có hơi thở khiến an tâm, hấp dẫn cẩn thận từng bước tới gần.

      cảm giác được cơ thể Khương Minh cứng đờ trong thoáng chốc, sau đó, hôn gò má .

      Rất cẩn thận, hèn mọn mà kính trọng.

      ***

      Văn phòng cực kỳ yên lặng, chỉ có tiếng bấm bàn phím.

      Khương Minh cũng rất bình tĩnh, ngoại trừ lúc vào cửa đưa cho ly trà sữa.

      Nam An An hắng giọng phá vỡ thế im lặng này, “Thưa thầy, em dịch xong những tài liệu lịch sử dịch vụ quốc tế tiếng nước ngoài này rồi.”

      “Ừm” Khương Minh đầu cũng ngẩng lên, “Tôi gửi mấy bài về trang thiết bị kỹ thuật tiếng nước ngoài vào hòm thư của em rồi.”

      Nam An An nhìn khuôn mặt tuấn lịch của Khương Minh năm giây, cam chịu số phận mở hòm thư bắt đầu phiên dịch khởi đầu ngày mới của trợ lý , lq,đ Khương Minh đúng là quyết tâm đào tạo thành người điên cuồng học tập, quá điên rồ, khi còn trẻ biết phiên dịch bài sau khi làm luận văn tốt nghiệp bị Khương Minh phát , bị Khương Minh đổi sắc mặt bồi dưỡng thành tay phiên dịch cừ khôi.

      Nam An An yếu ớt thở dài, lén lút mở Weibo, vừa mới mở giao diện thấy Cố Li gửi bức tranh hai cơ thể người và máy móc ôm nhau chặt khít qua Weibo, lqđn với câu “Ngay cả máy móc cũng ôm nhau chặt khít chỗ, nhưng mà tôi vẫn mình.” Phía dưới kèm theo câu bình luận --- “Đáng tiếc trứng tròn, nhìn nhau mà thể ôm nhau.”

      Nam An An quả quyết gửi thêm bình luận nữa ---

      Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên: Đáng thương… Cũng như cậu.

      Vài giây sau, di động cầm trong tay rung mấy lần.

      Nam An An mở khóa màn hình thấy được bình luận mới, vốn tưởng là Cố Li phát điên gì đấy, nhưng mở ra lại nhìn thấy

      ---

      Khương Minh: Sao em vẫn còn chưa đổi tên?

      Hết chương 1








      Last edited: 15/2/16
      huyenlaw68Tuyết Liên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      Từ trước đến nay Nam An An chưa bao giờ nghĩ tới, đầu mình ngoại trừ sắc, còn có lười.

      Ngày thứ hai luôn là cơn ác mộng của mọi người, đối với người ngày trước làm sinh nhật suốt đêm cho An Ngưng lại say rượu Nam An An lại càng như vậy, lúc bị Cố Li níu ra khỏi giường bảy giờ năm mươi, Nam An An lười biếng nâng mí mắt nhìn đồng hồ rồi sau đó trượt từ tay Cố Li nằm ngã xuống giường lăn lộn lẩm bẩm tiếng: “Cố Cầu Cầu, tớ còn muốn ngủ.”

      “Cậu xác định chứ?” Giọng Cố Li lành lạnh, “Buổi sáng có giờ lên lớp, Khương Minh.”

      Nam An An động đậy, trong lòng vểnh lên kiên quyết thay đổi.

      “Cậu nên viết tờ giấy xin phép nghỉ .” cây bút bị An Ngưng ném lên giường, vẽ đường cong rơi vào bên gối của Nam An An.

      Nam An An mơ mơ màng màng nhặt bút lên rồi xé tờ giấy ghi chép tường, vung bút viết tờ giấy xin nghỉ phép ngắn gọn ràng đưa cho Cố Li, sau khi nghe ấy đóng cửa Nam An An xoay người lại tiếp tục ngủ, ngủ là thoải mái nhất, uổng công người ta từng rằng --- ngủ là thoải mái, kể ngày đêm….

      Ba giờ sau Nam An An ngủ đủ giấc bò xuống giường vào phòng tắm tắm rửa, cả người mát mẻ lau xong tóc ngồi ghế bàn máy vi tính lờ mờ nhớ tới, vừa lúc nãy Cố Ly buổi sáng có tiết học của ai nhỉ? Hôm nay vốn là lần đầu tiên chính thức học của học kỳ mới, Nam An An nhớ thời khóa biểu dứt khoát lựa chọn lên hệ thống thời khóa biểu kiểm tra chút, ngộ nhỡ quan trọng sao.

      Trong cột thời khóa biểu sáng thứ Hai đầu tuần có mấy dòng chữ màu đen ---

      Học viện kinh tế lớp 201.

      Học tài chính ngân hàng.

      Khương Minh.

      Khương Minh… Tên này nghe rất quen.

      Nam An An suy nghĩ lát mới nhớ ra, lêquýđôn,n Khương Minh chính là người mà treo môi Đường Viên nam thần cao đẹp thô lỗ, về hai điểm cao và đẹp Nam An An có thể hiểu, dù sao hai đặc điểm này rất là ràng, khiếu thẩm mỹ của Đường Viên lúc nào cũng như kiếm bay trong gió, dân công nghệ như Nam Nam An chỉ tin tưởng, mà còn bất chấp Khương Minh nhất định lần lượt điểm danh, suy đoán vòng, cuối cùng hai tay mạo hiểm lướt tới trường đại học phía Tây nơi mà mọi người trong ký túc xá chạy tới môn học tài chính ngân hàng của Khương Minh.

      Còn như thô lỗ… Đường Viên vậy là vì hay xỏ mũi người khác, Nam An An cho rằng điểm này cần phải quan sát thêm.

      Nam An An tự nhận bị nhan sắc điều khiển, bỏ tiết học của cao đẹp thô lỗ cũng có gì, vì thế yên tâm mười ngón tay lại tiếp tục soàn soạt lướt web như bay… Cuối cùng cảm thấy hình như quên gì đó, sau khi lên QQ thấy biểu tượng của người hướng dẫn Hách Hinh chớp mấy cái --- là tin nhắn gửi từ tối hôm qua.

      giáo tốt: An An, người hướng dẫn mới thế nào? rất tốt với em, tha thứ cho cả đời phóng túng kiềm chế được thích con đẹp. Ngay cả tới đất khách xa xôi cũng muốn tự tay giao em cho đại thần.

      Hách Hinh kiêu ngạo chính là người hướng dẫn của , thời gian qua Nam An An được ấy quan tâm sâu sắc, Nam An An cảm thấy Hách Hinh thích hơn có lẽ là vì trước đây mỗi lần lên lớp Hách Hinh kể chuyện cười đều chỉ có người cười, từ lúc có , trở thành hai người.

      Người hướng dẫn mới?

      Nam An An ngưng mười ngón tay như bay lúc mới nhớ ra --- trong học kỳ cuối của người hướng dẫn ra nước ngoài dưỡng thai, trước khi đặc biệt chuyển cho đại thần học viện kinh tế, đại thần tên….

      Hình như cũng là Khương Minh.

      Vì vậy, cúp mất… Là môn học của người hướng dẫn .

      là kỳ học cuối đại học năm 3, môn học bắt buộc của rất tốt, chỉ có điều luận văn tốt nghiệp của lại càng tốt hơn….

      Phản ứng kịp Nam An An vội vàng cầm áo khoác lông chạy về cửa ký túc xá, tay vừa mới đặt lên cửa mở, Cố Li mang túi xách đứng ngoài cửa cười tít mắt.

      Nam An An: “Giờ dạy của Khương Minh…”

      Cố Li cười cười: “ tan học rồi.”

      Nam An An: “….”

      Li lại cười: “Tớ có nhắc với cậu.”

      Cố Li: “Cậu còn nhớ cậu viết giấy xin nghỉ phép ?”

      Nam An An: “ cho tớ biết đây phải là , cậu giao nó cho Khương Minh rồi hả?”

      Cố Li nhàn nhạt nhìn cái: “Chỗ nghiêng sinh ra người lệch lạc, chỗ vững vàng sinh ra người có tinh thần ngoan cố.”

      Lời độc ác hủy hoại ba đời, kín miệng hủy hoại cả đời, Nam An An muốn sám hối, tối hôm qua nên nhất thời uống rượu Cố Li là đời sau của đội quân nhiều chuyện, đến nỗi hôm qua ấy và vẫn còn thương nhau mà hôm nay ấy và giết chóc lẫn nhau. thực tế, Nam An An biết chính nội dung tờ giấy nghỉ phép mới làm đau buồn như vậy, có đôi khi ngọn nguồn sợ hãi phải do biết, mà là ở chỗ biết, bây giờ biết rất --- xong rồi.

      Nam An An che mặt: “Xong rồi, tớ khiêu khích thầy hướng dẫn của tớ.”

      Sau đó giọng siêu tốt của Đường Viên vờn quanh hát lên ca khúc --- “Bầu trời bay tới năm chữ --- Chuyện này cũng phải…”

      Nam An An che ngực: “Nghẹt thở.”

      Đường Viên: “Rất thoải mái, rất thoải mái rất thoải mái rất thoải mái…. Chính là chơi nhiều, rất thoải mái….”

      ***

      Sau khi giải thích hoặc trả lời câu hỏi cho đám nữ sinh vây quanh, lúc Khương Minh trở lại văn phòng gần giờ về.

      Môn học của tuyển rất nhiều học trò, nữ sinh học kỹ thuật tài chính cũng tốt, bọn họ ngược lại bị hù dọa khi ra tỉ lệ nợ môn năm ngoái.

      Nếu có tờ giấy xin nghỉ phép này, Khương Minh tin rằng buổi học đầu tiên của càng vừa ý.

      Khương Minh xoa xoa mi tâm (giữa hai hàng lông mày), tiện tay cầm danh sách ném lên bàn làm việc tờ giấy ghi chép bay bỗng nhàng rơi ra.

      Thầy giáo:

      Em có bệnh, phải trị

      Nam An An.

      Bản thân từ khi về dạy ở đại học phía Tây tới nay, còn chưa gặp qua học trò nào dũng cảm như vậy.

      Hàng chữ viết tờ giấy rất xinh đẹp mạnh mẽ, viết thẳng đứng rắn rỏi, nếu phải vì cái tên, đây rất giống chữ viết của nam sinh, với lại… hiểu sao chữ viết có chút quen thuộc.

      Tên Nam An An này cũng có chút quen thuộc, vẻ mặt Khương Minh thay đổi nhặt tờ giấy kia lười biếng tựa vào ghế duỗi thẳng hai bắp chân thon dài, nhàn nhã khoát lên đế bàn trà bằng gỗ lim, tay phải đưa cà phê lên miệng, lơ đãng nhìn tờ giấy xin nghỉ phép kẹp giữa các ngón tay trái.

      Nam An An…. Hình như lần trước Hách Hinh từng nhắc tới, ấy ra nước ngoài dưỡng thai cho nên muốn giao sinh viên chưa tốt nghiệp cho .

      “Em có bệnh, phải trị” vừa mới cơm nước xong quay về tới cửa Hà Khánh Nguyên thò đầu qua đọc lần tờ giấy xin nghỉ phép trong tay , lqđôn cả người giống như bị lên dây cót làm kích động, “Tiểu nữ thần đâm chồi trong lòng tôi, A Minh, Nam An An nhà tôi nhìn rất được cậu biết ?”

      Hà Khánh Nguyên là đàn học rộng hiểu nhiều của Khương Minh, ngày đầu tiên Khương Minh dạy ở đại học phía Tây được ban giám hiệu mang lên tầng cao của học viện kinh tế, vừa mới lên lầu hai thấy đàn của đứng phía dưới lầu, người được che phủ tầng ánh sáng ấm áp, khi đó Khương Minh muốn dừng chân lại đấy, tiếc là chậm bước.

      Hà Khánh Nguyên chạy chầm chậm mấy bước nhón mũi chân đứng thẳng tay thân thiết mà khó khăn khoác lên bả vai , ngẩng đầu nhìn tình ý dạt dào: “A Minh, dưới trời chiều, cậu thấy hạnh phúc ?”

      Phút chốc đó, trước mặt hiệu trưởng và viện trưởng, Khương Minh bất ngờ đến mức lập tức muốn từ chức, vĩnh viễn nhớ cuối cùng lúc Hà Khánh Nguyên tốt nghiệp, bọn họ gồm thầy râu tóc bạc trắng có bao nhiêu hạnh phúc.

      Khương Minh cầm tấm giấy xin nghỉ phép kia kẹp vào trong môn học cung cấp tài chính ngân hàng, mặt hiền lành nghiêm túc trả lời: “Biết.”

      Hà Khánh Nguyên loay hoay tìm tấm ảnh trong di động ta chụp Nam An An học lúc trước, nghe Khương Minh vậy càng thích thú, nằm úp sấp bàn làm việc cái đầu dựa sát lại gần: “Chậc chậc, cậu cũng biết được ấy đẹp?”

      Khương Minh cũng ngẩng đầu lên: “Chính ấy .”


      Mấy hôm trước lúc đứng ở tầng 7 chờ thang máy, lêquýđônn thang máy vừa dừng chuẩn bị mở ra lúc đó nghe thấy giọng nữ --- bộ dạng của tớ cũng là đẹp mắt, cửa thang máy mở, khi tới chữ “Nhìn” trong miệng nữ sinh kia cũng vừa dứt.

      Nhưng, , đẹp.

      Đoán chừng đứa bé ấy đối với cửa thang máy sáng ngời như gương hù dọa chính .

      Khương Minh vừa vào chỗ đó đứa bé liền chạy mất dép, chỉ kịp thấy gò má,

      Ừm, quả rất đẹp.

      tuần lễ sau, Khương Minh liếc nhìn dưới bục giảng đầy những học trò , biết Nam An An dũng cảm, nhưng biết lại dũng cảm như vậy --- lại cúp tiết học của , biết là vì lại bị bệnh, hay là lần trước còn chưa chữa khỏi….

      Hết chương 2
      Last edited: 15/2/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 3: Em có bệnh, phải trị

      Edit: Ngọc Hân

      gặp Khương Minh trong tuần, vì muốn nhận được tờ giấy xác nhận của bác sĩ Nam An An chạy chuyến tới bệnh viện Nhất Trung.

      hành lang còn gặp mấy bác sĩ thực tập gặp mặt mấy lần trước.

      Bác sĩ thực tập nhìn thấy Nam An An lại tới đưa tiền lời tình ý sâu xa: ‘An An, trong bệnh viện Nhất Trung giữ tiền như giữ cướp, sao em lại tới nữa? Bệnh viện là nhà em mở à?”

      Mới dứt lời thấy viện trưởng mới nhậm chức của bọn họ vừa tới nơi này.

      Bác sĩ thực tập hoảng sợ, có chút kích động đứng lên: “Viện trưởng Lương.”

      Nam An An cũng rất vui vẻ: “.”

      Bác sĩ thực tập hạ giọng: “Đừng ồn ào, ấy đúng là viện trưởng của chúng tôi.”

      Nam An An ném cho ta ánh mắt rất chân thành: “ ấy đúng là em.”

      Bác sĩ thực tập: “…”

      Sau khi được bác sĩ là đóng dấu, Nam An An trông trăng trông sao chờ giờ lên lớp của thầy đại nhân, lại nghĩ rằng---

      cúp tiết lần, còn muốn cúp lần thứ hai.

      Sáng sớm chuẩn bị mang túi xách học bị An Dạng ngăn lại. Ngay cả tờ giấy xin nghỉ phép cũng kịp viết, Nam An An chỉ có thể đặt hi vọng lần này Khương Minh cũng điểm danh.

      trường bị mẹ bắt buộc bác sĩ tâm lí có linh cảm có điều chẳng may, quả nhiên, vào trong phòng trước ánh mắt của An Dạng, đối mặt với bác sĩ tâm lí vừa mới mở miệng tin nhắn của Đường Viên tới --- An An, Khương Minh điểm danh, thầy ấy điểm bình quân của bài kiểm tra là 30 điểm.

      30 điểm….

      Tổng điểm của tài chính ngân hàng bình quân…. Cũng là 30 điểm.

      đợi Nam An An kịp phản ứng gì Đường Viên lại tiếp --- Yên tâm, tớ dùng tay trái làm bài đó viết tên cậu và nộp rồi.

      Nam An An nở nụ cười, lqđôn tiểu thiên sứ của chính là khéo kéo hiểu lòng người như vậy, nhưng rất nhanh, cười nổi ---

      Sau khi nhận được tin nhắn của An Ngưng và Cố Li.

      An Ngưng: Yên tâm, tớ dùng tay trái làm bài đó viết tên cậu và nộp rồi.

      Cố Li: Yên tâm, tớ dùng tay trái làm bài đó viết tên cậu và nộp rồi.

      ….

      Nam An An che mắt, nét mặt này đẹp, dám nhìn.

      sợ đối thủ thông minh, chỉ sợ bạn bè mà giống như lợn, Nam An An muốn đáng sợ nhất chính là hai thứ này đều có.

      Người con trai cách bàn gỗ lim, Nam An An đứng ngồi khó khăn, bác sĩ tâm lý vẫn tác phong nhanh nhẹn như cũ.

      Hai tay bác sĩ tâm lý đan vào nhau, cười đến mức khiến người ta như được tẩm gió xuân, “Là An An hả, bộ dạng em rất đẹp, bình thường có gì phiền muộn có thể với tôi?” Thấy Nam An An có ý tiếp, bác sĩ tâm lí trẻ tuổi ho tiếng, cho gợi ý, “ ví dụ như, vì sao mẹ em lại mang em tới chỗ tôi?”

      Vẻ mặt Nam An An đau khổ: “Tôi có bệnh.”

      “…” Đứa trẻ thành cỡ nào, bác sĩ tâm lí điều chỉnh vẻ mặt chút rồi an ủi theo cách làm thường lệ: “Em có bệnh.”

      Nam An An như lấy được ân xá: “Tôi đây.”

      Bác sĩ tâm lí: “…” được như vậy, tôi còn chưa xong mà. Sư phụ người mau trở lại, mình em chống đỡ được.

      Nam An An tới cửa xoay người lại, bác sĩ tâm lí giống như thấy được ánh sáng của thành công, muốn “Em chỉ là…”

      tay Nam An An cầm nắm cửa, nghiêng người lễ phép mà thân thiện cười tít mắt vẫy vẫy tay với ta: “Tạm biệt.”

      Lúc tạm biệt bác sĩ tâm lí ra ngoài, tuyết rơi nhiều rải đầy đường, lúc Nam An An chậm như rùa lái xe tới trường học hơn 11 giờ, lớp tài chính ngân hàng sớm ta học rồi.

      Vừa xuống xe chạy từ từ về phía đại học học viện kinh tế, Nam An An luôn sợ lạnh, vừa xuống cửa xe nhanh chóng đeo hai bao tay lông lá xù xì, ra khỏi thang máy hành lang tới văn phòng khom người hai tay đỡ đầu gối hít thở từng ngụm từng ngụm mới nhớ tới --- tiết học còn chưa từng đến, đừng phòng làm việc của Khương đại thần ở đâu, ngay cả Khương đại thần lớn lên trông thế nào cũng biết.

      Cũng may, chuông điện thoại vang lên đúng lúc, Nam An An nhanh chóng móc di động ra, nhìn màn hình lấp lánh khuôn mặt cười tươi của Đường Viên dùng ngón tay mang bao tay lông mềm như nhung gạt màn hình --- có độ ấm nên vuốt được, Nam An An làm biếng chẳng muốn gỡ bao tay ra bèn trực tiếp cầm di động kề sát bên miệng, lè lưỡi nhanh chóng liếm biểu tượng nghe máy màu xanh biếc.

      Liếm màn hình xong, điện thoại được kết nối trong nháy mắt giống như nghe thấy tiếng cười , theo bản năng Nam An An ngẩng đầu nhìn thấy cánh cửa đối diện mở, người đàn ông vóc dáng cao lớn mặc áo khoác màu tím khóe miệng cong lên còn chưa thu về.

      Lúc Nam An An bị nụ cười khí khái hùng bức người của người nọ làm mù mờ, nghe thấy giọng ràng của Đường Viên từ trong điện thoại truyền tới --- An An, văn phòng Khương đại thần ở chỗ đối diện ngay khi cậu ra khỏi thang máy, chính là 1401.

      Ánh mắt Nam An An nhìn vào tấm gỗ lim phía sau người đàn ông kia --- 1401.

      Nam An An cảm thấy nhất định là bị người đàn ông đẹp trai kia làm ngây ngốc, bởi vì chạy.

      Ngây người trong phòng trà nước lúc, uống mấy cốc trà sữa bằng cốc giấy, Nam An An mới lấy hết dũng khí lần nữa đứng trước cửa văn phòng của Khương Minh, vỗ vỗ ngực bình tĩnh chút rồi gõ gõ cửa, nhận được tiếng “Mời vào,” giọng nam trung rất êm tai, giọng mát lạnh mang theo chút lười biếng.

      Nam An An có chút lo lắng yên đẩy cửa vào nhìn thấy Khương Minh đeo chiếc kính gọng ngồi sửa bài kiểm tra, đứng ở góc độ vừa khéo có thể nhìn thấy gò má của , nét đến mức có thể thấy lông mi dày của được che phủ tầng màu vàng của ánh mặt trời và hơi nhăn mi lại, sống mũi rất thẳng --- có phần hiểu sai rồi… Chỉ bằng bộ mặt, Khương Minh đủ trở thành nam thần của rồi.

      Cúc áo sơ mi trắng của cởi ra xắn lên khuỷu tay, lộ ra đoạn cánh tay trắng nõn nà mà mạnh mẽ.

      Trong văn phòng điều hòa nhiệt độ rất nóng, xem ra vừa rồi hẳn là mặc áo khoác muốn ra khỏi cửa, nhìn thấy đặc biệt chờ trừng phạt .

      tay Khương Minh xoay xoay bút máy trong tay hết sức chăm chú nhìn bài kiểm tra bàn, chậm chạp chưa cho điểm số, thấy vào chỉ câu: “Xin chờ chút, tôi chấm mấy bài kiểm tra .”

      “Được” Nam An An khéo léo trả lời tiếng, đến sô pha nơi cách bàn làm việc rất gần kiễng chân lên, cẩn thận liếc nhìn bài thi cái.

      (*Φ ! Φ*) góc bên trái phía là tên của .

      bàn có ba bài thi bày ra.

      Đều là của .

      Trong lòng bàn tay Nam An An đều là mồ hôi nghe Khương Minh nhàn nhạt câu “Ngồi ,” nghe ra giọng điệu gì, Nam An An dè dặt ngồi lên ghế sô pha cố gắng thẳng lưng, lêquýđôn!n hai tay cẩn thận khéo léo đặt đầu gối giống như học sinh tiểu học chờ bị thầy phê bình, vẫn là lần đầu tiên tới văn phòng của Khương Minh, văn phòng của rộng rãi hơn so với văn phòng người hướng dẫn trước kia, văn phòng rộng rãi như vậy đón ánh sáng vô cùng tốt, cửa sổ sát đất treo rèm cửa sổ màu xanh đậm, đối diện với bàn làm việc bằng gỗ lim.

      Khương Minh ngồi bên bàn làm việc, trước mặt bàn làm việc đặc biệt đặt bể cá, bể cá rất độc đáo, mặt phẳng phải hình cung như bình thường mà là toàn bộ mặt phẳng bể cả đều được che phủ kiểu hình thoi, ánh mặt trời chiếu tới, bể cá trong suốt chia cắt ánh mặt trời thành vệt sáng , mấy cái đuôi của con cá chưa từng thấy qua bơi giữa rong rêu màu xanh lá.

      Nam An An quan sát cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Minh từ nơi bàn làm việc đứng dậy tới ngồi đối diện , càng căng thẳng, lqđôn!n trong văn phòng to như vậy yên lặng đến mức dường như có thể nghe tiếng động đậy của lòng , tay trái An An chủ định gãi đầu gối dường như nghe Khương Minh cười khẽ tiếng, : “Em rất sợ tôi?”

      Nam An An ma xúi quỷ khiến gật gật đầu, vừa phản ứng kịp lại lắc đầu, đầu cúi thấp có chút xấu hổ mở miệng: “Có, có chút…”

      Khương Minh tháo kính mắt xuống tiện tay đặt bàn trà, giọng nhàng nghe ra cảm xúc gì, “Vậy còn trốn học?”

      Nam An An: “….” Em cũng dám nữa.

      Trong lúc này văn phòng làm việc im ắng, Khương Minh nhìn Nam An An cúi đầu xuống lời nào, lqđ mặc chiếc áo dài vải kaki khoác thêm áo lông, lông xù làm nổi bật cả người trắng nõn nà, lúc cúi đầu xuống lộ ra mảng cổ trắng nõn và vài sợ tóc quăn buộc hết, sợi dây màu xanh thẫm xâu mặt dây chuyền buông xuống cần cổ, chỉ là mặt dây chuyền rơi trong áo lông màu trắng nhìn kiểu dáng, từ góc độ của còn có thể thấy hàng lông mi buông xuống của .

      Nhìn như đứa trẻ đáng thương tội nghiệp, Khương Minh nhàn hạ tư thế thoải mái dựa vào ghế sô pha gợi ra vấn đề trọng tâm lần nữa.

      --- “Trị hết bệnh rồi hả?”

      Hết chương 3
      Last edited by a moderator: 15/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 4: Em có bệnh phải trị

      Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý

      “….”

      Nam An An giật mình, mới nghĩ tới là đầu tuần xin phép nghỉ, lúng túng , “Được, rồi ạ….” Dừng lát Nam An An ngẩng đầu muốn nhìn nét mặt của Khương Minh chút --- có biểu cảm gì, ngẩng đầu vừa lúc chạm vào ánh mắt , đồng tử tràn đầy màu đen, khiên ngưởi ta có ảo giác sâu thấy đáy, Nam An An nhìn Khương Minh với ánh mắt chân thành bày tỏ thái độ :”Em bao giờ trốn học nữa, .”

      Khương Minh nghe vậy lười biếng “Ừm” tiếng.

      “Vậy…” Nam An An rất cẩn thận hỏi, “Điểm bình quân của em?”

      có.” Khương Minh trả lời rất tự nhiên.

      Nam An An hoảng sợ cả người cũng tốt, chỉ thiếu tiến lên ôm đùi Khương Minh. “Thầy ơi, nên mà….”

      Mặt Khương Minh chút thay đổi nhìn , “Bình thường chỉ có 30 điểm, nghe giảng tốt có lẽ em có thể qua được.”

      Nhưng…. Có thể qua.

      Nam An An sắp khóc, đại học phía Tây có quy chế cuộc thi biến thái là rớt lớp thi lại chỉ có học lại, đây là kỳ sau của đại học năm 3 rồi, muốn năm tới phải học lại năm nữa, An Dạng nhất định giết chết . Hai tay Nam An An chắp trước ngực, thành khẩn : “ thể, có điểm bình quân nhất định em bị rớt, xin thầy mà….”

      Thấy Khương Minh chút động lòng, Nam An An chân thành nhìn vào mắt : “ , với chỉ số thông minh của em.”

      Lúc hăng say cầu xin Khương Minh bị cuộc điện thoại gọi họp, Nam An An kiên quyết ở lại phòng làm việc chờ trở về, tiện thể sửa lại nick name weibo của mình, gửi mấy tin nhắn weibo mới ---

      Đổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên: Nam thần của tôi, có đặc điểm cao lạnh lùng thành thục.

      Đuổi kịp nam thần tuyệt đối đổi tên: Khương Minh, thầy họp xong đừng , chờ thầy trở về em…. Tiếp tục cầu xin thầy.

      Khương Minh họp xong trở về, Nam An An giương mắt nhìn bể cá của , lqđ dường như vừa nghe tiếng đẩy cửa của lại nghiêng đầu sang chỗ khác vẻ mặt lã chã muốn khóc, “Thầy giáo….”

      Loại biểu tình lã chã muốn khóc đúng là từ Nam An An thành công nhất, mỗi lần Nam Vi muốn đánh , Nam An An đều dựa vào biểu tình như vậy mà tránh được bị ba đánh, sau đó Nam Thị xuống tay được… Đổi lại là An Dạng, thể , phụ nữ đúng là thích làm khó phụ nữ, hiểu được đau đớn cỡ nào!

      Khương Minh dựa bàn làm việc đối diện Nam An An, ánh mắt ướt át, như là ngâm trong nước, mặt dây chuyền trong áo lông khi xoay người bị vung ra ngoài --- là khối màu xanh biếc thiếu lỗ như cái khóa, lệch nghiêng vắt xương quai xanh đẹp đẽ của , tôn lên màu da . Con mắt đen như mực của Khương Minh bị màu xanh biếc của khuyên tai ngọc chiếu thành màu xanh lá cây….

      Cuối cùng Nam An An và Khương Minh đạt được thỏa thuận chung là, sau này để cho lên bục giảng trình bày bài giảng bảng ba lần, mỗi lần đúng Khương Minh cho mười điểm.

      Sau khi vấn đề có thể giải quyết Nam An An vui vẻ trở về ký túc xá, đẩy cửa ra nhìn thấy Cố Li mười ngón tay như bay chơi game máy tính, Nam An An vênh mặt tới gần ho tiếng vẻ mặt nghiêm túc: “Cố Cầu Cầu, tớ cảm thấy, Khương Minh thầy ấy thích tớ.”

      Nam An An nghĩ tới chính là, Khương Minh có thích hay còn chưa xác định, nhưng rất nhanh…. khẳng định thích Khương Minh.

      Cách mấy ngày sau, nhận được điện thoại của lớp trưởng thông báo nộp thư xin thách đấu giành cúp, vì Khương Minh tiếp nhận nên phải tìm Khương Minh để ký tên, trước tiên Nam An An gọi điện cho Khương Minh hẹn thời gian, ngày đó hình như Khương Minh có giờ lên lớp vốn cần tới trường học, Nam An An vì muốn phiền lòng thêm nữa nên trực tiếp chờ dưới lầu học viện kinh tế.

      Đợi tới lúc hai giờ ba mươi, chiếc xe khiêm tốn màu đen sáng bóng đúng giờ chạy đến bãi đỗ xe học viện kinh tế.

      Dưới ánh mặt trời, lúc đôi chân dài Khương Minh sải bước về phía bất ngờ nhìn hết sức đẹp trai, rất có học thức cộng thêm ngũ quan tuấn khí thế bức người, ngay cả giọng cũng mát rượi dễ nghe. lần nữa Nam An An lại đánh giá mức độ khôi ngô tuấn tú của Khương Minh ở cấp độ mới….

      Nam An An cũng rất xúc động, lúc chạy được bước giẫm phải làn váy suýt nữa ngã xuống, thư xin thách đấu cầm trong tay có chút run rẩy, trải qua chuyện mất mặt lần trước lúc đối mặt với vẫn còn có chút lúng túng…

      Có lẽ là ánh sáng sau lưng khiến hoa mắt, có lẽ là ánh mặt trời quá nóng chiếu xuống làm choáng váng đầu óc, Nam An An đứng trước cửa xe Khương Minh câu, “Thưa thầy, Hách kêu em tìm thầy kí tên, có thể chứ ạ” tiện thể đưa bì thư kia ra, lúc Khương Minh nhận bì thư cần nghĩ ngợi gì mà đưa bàn tay ra ngoài đệm dưới tờ giấy mỏng kia, thấy tay trái Khương Minh tự nhiên để xuống vốn lúc đầu chuẩn bị làm đệm lót thư, có lẽ là vì muốn khiến cho động tác đưa tay của quá lúng túng.

      Khương Minh tiếng “Có thể,” rồi chăm chú xem nội dung trong thư tay . Hình như bị cận , vì đeo kính tự giác hơi híp mắt, lông mi rất dài, sống mũi rất thẳng, ngay cả đường cong cằm cũng đều đẹp như vậy, vì cơ thể hơi cao nên hơi cúi người xuống, tạo thành bóng mờ người nàng.

      Nam An An đứng trong bóng mờ của Khương Minh, đầu ngón tay nâng thư có chút cứng ngắc, bản thân sau khi chia tay lần trước, rất lâu rồi gần người đàn ông như vậy, chán ghét, cũng có chống cự chỉ là hiểu sao có chút hồi hộp, biết là vì thư thách đầu giành cúp của , hay là vì bản thân Khương Minh.

      Nam An An ngừng thở vểnh tai lên, nghe thấy giọng Khương Minh “Đề bài tệ,” sau đó chìa tay nhận bút ngẩn ngơ đưa tới ký tên lên tờ giấy.

      Trang giấy rất mỏng, chữ viết bằng bút máy của Khương Minh mạnh mẽ cứng cáp, giống như xuyên qua tầng mỏng manh của tờ giấy viết xuống lòng bàn tay . Cảm xúc ngòi bút xuyên qua trang giấy truyền đến lòng bàn tay , hơi ngưa ngứa Nam An An nhịn được cuộn tròn nắm đồ trong lòng bàn tay, còn cách nào viết được chữ Khương Minh hơi cầm lấy đầu ngón tay nhanh chóng hoàn thành việc ký tên, khi đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào ngón tay tim Nam An An đập rộn ràng, lỗ tai có chút nóng lên.

      Nam An An thu ngón tay về.

      Thư này photo bản để nộp, bản chính kẹp trong sách môn tài chính ngân hàng.

      Đêm đó trong ký túc xá lần đầu tiên Nam An An học tài chính ngân hàng, các bạn của đều sợ ngây người.

      Nam An An chỉ chủ động học tập, mà còn học với bộ mặt tươi vui.

      Đường Viên cả đêm nghiêng mặt qua bảy lần, lquýđôn đều đối mặt với dáng vẻ tươi cười tít mắt của Nam An An, lúm đồng tiền lúc lúc , còn có ánh mắt đắm đuối đưa tình kia nữa chứ.

      Nam An An đúng là người đẹp, cười rộ lên hai lúm đồng tiền nằm khuôn mặt cong cong, người đẹp cười tự nhiên thấy vui tai vui mắt.

      Đường Viên là người bị nhan sắc điều khiển, háo sắc nhìn người đẹp cười tự nhiên là thấy tâm hồn bay bổng, kể người đẹp là đàn ông hay phụ nữ.

      Nhưng mà…. Vẫn luôn cười nhất định rất kỳ lạ, người xưa , gặp người mà cười nhất định kém duyên.

      Khi tới lần thứ tám, rốt cuộc trong lòng Đường Viên nhịn được về vẻ mặt bị rút gân của Nam An An suy đoán, dè dặt mở miệng: An An… Cậu làm sao vậy?

      Nam An An chớp chớp ánh mắt có chút chua xót: Ngày mai có giờ học của Khương Minh, lần đầu tiên học tớ nhất định phải cười đến xinh đẹp.

      Đường Viên hiểu: Cậu vốn cười rất đẹp mà.

      Nam An An khoát tay vẻ mặt ấm ức: Lúc tớ thực tập, bị người ta khiếu nại, tớ phục vụ thiếu chu đáo, tớ mặt than, tớ biết cười.

      Đường Viên thông minh nắm được trọng điểm: Vì sao gây khó dễ cho cậu?

      Nam An An: Khách hàng , ngu ngốc mới thuê các người đưa đồ ăn, Trung Quốc ngu ngốc mới dùng các người, ngu ngốc mới tìm phục vụ, ngu ngốc….

      Đường Viên cùng chung mối thù: Hơi quá đáng.

      Nam An An: Đương nhiên tớ cố gắng vỗ về , tớ thấy kích động như vậy , tiên sinh, ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, nhưng mà ngài cũng đừng nhất thiết chửi rủa chính bản thân mình như vậy chứ.

      Đường Viên: ( ̄△ ̄) sở dĩ đến bây giờ cậu vẫn chưa bị sa thải, vách đá cheo leo là vì…. Khuôn mặt, quyết định số phận.

      Nam An An phồng miệng cười mệt mỏi kéo cơ mặt tiếp tục châm chọc: Chưa hết đâu, buổi tối đến phiên tớ nghe điện thoại lại gọi điện tới, con mèo nuôi tám năm trong nhà vậy mà cào , cầu tớ phải an ủi . Tớ cũng an ủi, tớ , dù sao cũng phải là con ruột.

      Đường Viên: Có lẽ cậu nên tiếp tục luyện cười , lời tớ , tớ có thể tha thứ tất cả lời ác độc của cậu, nhìn mặt cậu….

      thực tế, từ ngày Nam An An chia tay lần trước tới nay, độc thân ba năm, cũng khoe khoang là người con từng bị tổn thương tình cảm, bây giờ lại có thể vì để lại ấn tượng tốt cho nam thần mà cố gắng tập cười, mặc dù dừng lại nhưng cũng đủ khiến Cố Li ngạc nhiên, Cố Li buông máy ảnh trong tay, tới gần chỗ Nam An An ngồi tay ghế sô pha tay đặt cổ , “An An, cậu muốn theo đuổi Khương Minh.”

      “Đúng vậy….” Nam An An vào phần tư liệu của đại học phía Tây tìm tin tức về Khương Minh, vị trí của thầy ở học viện tài chính có thể từ đếm ràng từ văn phòng tương ứng với tầng lầu, Nam An An cảm thấy có thể hiểu được vì sao mình Khương Minh có thể độc chiếm văn phòng có gian lớn như vậy ở tầng 14 --- thầy của ở trong giới kinh tế học đúng là tên tuổi vang dội, mà Khương Minh là học trò thân thiết bậc nhất.

      “An An, cậu xem cậu cũng phải xuất phát lần nữa, cho tớ biết tình cảm bị tổn thương của cậu ngày trước .” Cố Li dụ dỗ .

      Nam An An đóng laptop lại bắt đầu như đảo đậu, từ rất nhiệt tình cả và học tập… Người đàn ông tốt, năm lớp mười hai lúc đậu tình chớm nở miệng giếng tần số đổi nam thần luôn giống như tần số đổi bảng điểm ở phương Tây, mãi đến có ngày hoàn toàn tỉnh ngộ ---

      Nam An An vô cùng đau đớn : “Về sau, tớ mới phát trước kia tớ là quá nông cạn quá hẹp hòi.”

      Đường Viên qua nghe câu chuyện: “Rốt cuộc cậu phát học giỏi phải là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra người đàn ông tốt hả?”

      “Tớ phát , thế giới này còn có loại đàn ông học giỏi,” Nam An An cười tít mắt, “Gọi là bác sĩ nam.”

      Đường Viên: “ dối, học sinh trung học có cách nào làm hài lòng cậu sao?”

      Hà Nhạc chính là bạn trai cuối cùng của Nam An An, tất cả đều học khoa bác sĩ ở đại học phía Tây.

      Khi đó Nam An An còn , Hà Nhạc là người từng trải trong tình cảm, vừa đẹp trai lại phong lưu, quan trọng nhất là học rất giỏi.

      Mỗi người con sa vào tình cuồng nhiệt, cũng đều cho rằng người đàn ông phong lưu đào hoa vì mình mà làm lãng tử quay đầu.

      Khi đó mặc dù Nam An An cũng chỉ được xem là nửa phụ nữ, nhưng cũng lún sâu vào.

      vĩnh viễn nhớ lần đó ba lái xe đưa còn có của và Lương Tần cùng ra ngoài ăn cơm, khi ở xe Nam An An mặt mày hớn hở với ba , bộ dạng Hà Nhạc ham học học giỏi giọng tốt ra sao, lúc đến giọng dễ nghe vừa đúng lúc Hà Nhạc gọi điện tới, Nam An An quả quyết mở loa ngoài muốn để cho mọi người nghe giọng của bạn trai chút.

      Vì thế, ba của của đều nghe được----

      người phụ nữ nũng nịu thở dốc: “Hà Nhạc, a a, chậm chút, a ~ dễ chịu quá… A a….”

      dối” người xem mạnh mẽ Đường Viên quả thực muốn lật bàn, “An An đừng khóc….”

      An Ngưng: “Phế nó.”

      Nam An An mặt chút thay đổi: “Thiếu thiết bị, phế được.”

      Trải qua chuyện này, cái tên Hà Nhạc trong miệng Cố Li xuống dốc phanh, từ học trưởng xuống….

      Hạng b

      Nam An An chuẩn bị bài tài chính ngân hàng xong, bò lên giường thấy tin nhắn của An Dạng.

      --- An Dạng: An An mẹ quyết định để cho con thi nghiên cứu sinh, bài chuyên ngành thầy của mẹ giúp con tìm xong rồi.

      Lăn lộn đại học ba năm Nam An An rất mệt mỏi.

      --- An An: Ma ma con thi đậu ?

      --- An Dạng: Thầy ấy làm cho con thi đậu.

      Nam An An nhìn trời, từ năm sông bốn biển ác ý đầy rẫy…

      ####

      Lần đầu tiên Nam An An phát đến lớp học cũng xa thăm thẳm, qua vòng dài dằng dặc, rốt cuộc cũng có thể cùng các bạn vào lớp học, tiến vào tiết học mới của nam thần.

      Nam An An đứng dưới lầu học viện kinh tế chờ Đường Viên khóa xe trở lại, di động Đường Viên hết pin cầm di động của đường tới phòng học vừa vừa xem, sau khi có tiếng báo tin nhắn tới, tin nhắn nổi lên màn hình, sau khi Đường Viên nhìn thấy nội dung tin nhắn hỏi có tính thăm dò Nam An An phía trước---

      “Nếu bạn trai trước của cậu xin quay lại, cậu đồng ý ?”

      Nam An An nghe vậy cũng quay đầu lại, giọng điệu tùy ý : “Ai?”

      “….” phải muốn như vậy chứ, Đường Viên hắng giọng: “Nhanh như vậy cậu quên ai là b, quả nhiên cậu còn thích rồi.”

      Nam An An lắc đầu, nghiêm túc hỏi tới, “Tớ là, người bạn trai trước nào?”

      ….

      Vừa dứt lời, Nam An An thấy Khương Minh từ phía sau vào phòng học….

      Nam An An ghé sát Đường Viên giọng mở miệng: “Vừa nãy thầy ấy ngang qua tớ hả?”

      Đường Viên thành gật gật đầu, còn bổ sung thêm: “Lúc cậu người nào.”

      Hết chương 4
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      huyenlaw68, tiểu Viên Viênthư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :