Ngự Phồn Hoa
Tác giả: Vô Xứ Khả Đào (无处可逃)
Thể loại: cổ đại, cung đình, ngược luyến tình thâm
Tình trạng sáng tác: hoàn
Độ dài: 46 chương + Kết thúc + Phiên ngoại
Convert: lil_ruby @Tangthuvien.com
Nguồn: http://kannie94.wordpress.com
Giới thiệu:
Lần đầu gặp nhau trong rừng hoa hạnh, nàng vẫn còn là tiểu Quận chúa rành thế , mà là hoàng tử được tiên đế sủng ái nhất, càn quét quân xâm lược ở quan ngoại, lập nhiều công trạng lấn át cả vua, nhưng lại bị tân đế cố kỵ, cách chức đày phương xa.
Lúc đó vẫn có ý định tranh giành thiên hạ, nàng lại vì hận nước thù nhà, lấy dịu dàng làm cạm bẫy, dùng lưu luyến làm lưỡi dao sắc nhọn, kiên quyết đẩy vào con đường phản quốc.
Ba năm sau gặp lại, là bá chủ oai hùng chiếm giữ phương, nắm chặt trường kiếm tay khát khao giành được thiên hạ. Mà nàng chỉ là nhạc công nghèo túng với hai bàn tay trắng.
Bá nghiệp vương quyền, Vĩnh Gia hỗn loạn… Giáo ánh vàng, ngựa giáp sắt, mạng người như cỏ rác, hận chỉ là mây trôi.
Tình ly biệt, cầu được, sinh tử ngăn đôi, nàng phụ lòng hết thảy, cuối cùng dùng cách đoạn tuyệt nhất trả lại cho .
Mãi cho đến khi quân lâm thiên hạ, lại gần nàng trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Sau tất cả những trăn trở yên hận đời này, nàng chỉ lưu lại lời nhắn – “Nhận thâm ý của chàng mà thể đáp lại, cuộc đời này nguyện nhìn chàng sống vui vẻ hạnh phúc” (*)
(*) Nguyên văn: “Thừa quân thâm ý vô dĩ báo, vọng quân thử sinh ngự phồn hoa.”, ba chữ “ngự phồn hoa” này cũng chính là nhan đề của bộ truyện.
Văn án:
Bỗng nhiên nàng bị nắm tóc, dùng sức mà lôi kéo.
Da đầu bị đau, nàng bị ép phải ngẩng đầu lên, chợt đối mặt với đôi con ngươi như nước xoáy cuồn cuộn.
Giọng nặng nề của nam nhân trẻ tuổi…
“Hàn Duy Tang, sao ngươi dám xuất ở trước mặt ta?”
PS: kỳ tình trong câu chuyện này hề liên quan đến bậc đế vương cầm tướng, chỉ là chàng trai rất mực , chẳng qua là này vẫn chưa như vậy mà thôi.
“… Gió xuân hãy còn ấm áp mềm mại cùng chàng đạp núi sông
Giang sơn xin trả, tình sâu khó bỏ
Người đời hộ cay đắng ta nuốt vào thành lời ngọt
Gửi cuộc đời này đổi lấy tình độc khắc cốt ghi tâm”
(Trích “Khắc cốt ghi tâm” – kịch truyền thanh Ngự Phồn Hoa)
“Thừa quân thâm ý vô dĩ báo… Hàn Duy Tang, nàng phụ ta suốt tám năm.”
“Vọng quân thử sinh ngự phồn hoa… Duy Tang, nàng có biết… Nàng ở đâu, phồn hoa của ta ở đó.”
“Dưới ra sức đề cử của người bạn thân, tôi mua quyển sách này, thời gian ở hai ngày cuối tuần đều dâng hiến cho nó. “Ngự Phồn Hoa”, cái gọi là phồn hoa, trong lòng của mỗi người đều có giải thích của riêng mình, ai giống ai cả. Đối với Hàn Duy Tang mà , khi nàng còn là tiểu Quận chúa rành thế , buồn lo ở đất Thao (Thục), phồn hoa chính là quý mến Giang Tái Sơ thuở ban đầu, mà khi nàng nước mất nhà tan, vì con dân đất Thao mà lợi dụng Giang Tái Sơ, sau khi khiến cho chàng trở thành tội nhân thí huynh giết đế mà phản lại triều đình, phồn hoa trong lòng nàng chính là Giang Tái Sơ quân lâm thiên hạ. Mà Giang Tái Sơ, phồn hoa của chàng vĩnh viễn đều là tâm tâm niệm niệm, sâu đậm, hận cay đắng Hàn Duy Tang. Vì phồn hoa trong lòng mỗi người bọn họ, chàng khổ tâm bày kế ba năm, ép nàng xuất , dùng an nguy của người thân nàng quan tâm nhất, dùng tằng tịu nhất thời, dùng lời ác độc nghĩ đằng nẻo mà mài mòn nhuệ khí của nàng, đạp lên tự tôn của nàng, bẻ gãy đôi cánh của nàng, giam cầm nàng bên người. Mà nàng bảo sao nghe vậy, thận trọng theo chàng, bày mưu tính kế cho chàng, giúp chàng xông pha chiến trận, đoạt lấy thành trì, chống lại Hung Nô. Mãi cho đến phút cuối, nàng lại sử dụng mê tâm cổ, khiến cho Giang Tái Sơ tự tay bắn tên vào ngực mình… Cuối cùng, Giang Tái Sơ đứng vạn người, có thể là ngồi đỉnh phồn hoa. Song, còn Hàn Duy Tang, trái tim chàng trở thành mảnh hoang vắng. Cám ơn tác giả để cho đoạn kết của câu chuyện nhìn như bi kịch này xoay chuyển, kết thúc trong thịnh thế phồn hoa nhà ba người đoàn tụ sau năm năm. Cho bọn họ, cho cuộc đời viên mãn này, với tôi, còn gì để tiếc nuối nữa.”
(Trích bình luận độc giả Dangdang.com)