1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên tới là anh - Đào Ảnh Xước Xước (95c +PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Duyên tới là

      [​IMG]

      [​IMG]

      Tác giả: Đào Ảnh Xước Xước





      Thể loại: đại, trùng sinh, thanh xuân vườn trường, 3S




      Nhân vật chính: Cố Hàm Ninh, Triệu Thừa Dư




      Độ dài: 95 chương + 3 phiên ngoại




      Editor: Bỉ Ngạn, Vi Vi, Violet, diệp tử94, Ly Ly, Tiểu Ly, Nuxuku, Gumi Chan, Herm moon, Thảo Nguyễn, Mikovu




      Beta: Vi Vi, Tiểu Ngọc Nhi, Bỉ Ngạn, Tiểu Ly




      Nguồn: http://tamvunguyetlau.com
      [​IMG]


      VĂN ÁN:


      Bước qua màn sương mù, tìm kiếm chuyện sai lầm kiếp trước.

      Mới phát , duyên đến còn có ....

      xin lỗi, kiếp trước bỏ qua tình của .

      Cám ơn , hai kiếp đều em.

      Kiếp này, hãy để cho em thương nhiều...

      nàng được sống lại tìm kiếm câu chuyện tình xa xưa.

      Vứt bỏ gã đàn ông cặn bã, đá văng kẻ thứ ba, dốc lòng cưng chiều tình của mình.

      Sủng văn ngược có chút "chua" ngập tràn ấm áp.

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 22/9/14
      piipp thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 1: Lễ tang



      Cố Hàm Ninh lạnh lùng nhìn gã đàn ông mặc đồ âu màu đen nghiêm túc và trang trọng trước mắt, cho dù nét mặt giờ phút này tỏ ra bi thương, cũng thể che hết tuấn tú phong lãng (*) của gã.




      [(*) phong lãng: vô cùng sáng sủa, rạng ngời]




      Lúc trước, bản thân mình bị hình tượng tốt đẹp này làm mờ mắt, từ đó, tình duy nhất, cuộc hôn nhân duy nhất…. sinh mạng duy nhất, đều chôn vùi trong tay gã!




      Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy lòng tràn đầy phẫn nộ, khiến lạnh buốt, rồi nóng phừng phực!




      , cho dù là nóng hay lạnh, đều cảm nhận được nữa….




      Trừ phẫn nộ, đau lòng, cùng đau khổ và hối tiếc, cái gì cũng đều còn….




      Cố Hàm Ninh lạnh lùng dời mắt khỏi Cao Thần, chuyển đến người phụ nữ bên cạnh cũng trưng vẻ mặt bi thương, khuyên nhủ an ủi gã. Bộ đồ công sở màu đen tinh tế, ngược lại tôn lên làn da trắng nõn của ả, dáng người thướt tha dưới bộ đồ công sở bó sát người, lộ ra quyến rũ đặc biệt.




      Ánh mắt Cố Hàm Ninh như lưỡi dao sắc bén, lạnh thấu xương đâm về phía Bạch Vũ Hân.




      Nhưng hai người vận đồ màu đen trông vô cùng xứng đôi trước mắt, lại hề có cảm giác.




      Vẻ giả bộ bi thương này, khiến Cố Hàm Ninh cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến cực độ!




      Còn có cái gì, châm chọc hơn so với màn này?




      nhau tám năm, kết hôn tám năm, người vợ cùng tay trắng dốc sức làm nên nghiệp trăm triệu, giờ phút yên lặng nằm trong phần mộ lạnh lẽo.




      Mà bạn tốt kiêm kẻ thứ ba mới biết mấy ngày trước an ủi chồng mình: “Người chết thể sống lại, hãy nén bi thương. Biết đau lòng khổ sở như vậy, Ninh Ninh ở dưới đất cũng an tâm đâu.”




      “Cẩu nam nữ.” Cố Hàm Ninh lạnh lùng phun ra mấy chữ này.




      quả an tâm! cam lòng! Cứ thế buông tha cho đôi cẩu nam nữ làm bộ làm tịch này!




      Nếu như phải hai người họ, nếu như phải Bạch Vũ Hân đẩy mình, nếu như phải Cao Thần thấy chết cứu, mình bị xe tải đâm vào, càng bởi vì kịp cấp cứu mà chết!




      Đúng, chết!




      , Cố Hàm Ninh chết...




      Nước mắt Cố Hàm Ninh yên lặng rơi xuống gương mặt gần như trong suốt.




      Trong nước mắt mơ hồ, nhìn mẹ cách đó xa khóc đến mức gần như ngất xỉu, còn cha vì tang thương mà trông như già thêm mười tuổi, hối hận quỳ rạp xuống bên cạnh bia mộ mình.




      “Ba, mẹ, con bất hiếu!” Cố Hàm Ninh hướng về phía cha mẹ, quỳ rạp xuống đất dập đầu lạy ba cái liên tiếp.




      Tất cả đều muộn… Chờ đến khi có thể nhìn bộ mặt của hai người gần gũi nhất, quá muộn….




      Ánh trời chiều dần buông xuống, áng mây đỏ như máu, như vết cháy nửa bầu trời.




      Người tham gia tang lễ, từng người rời . Ba mẹ Cố Hàm Ninh cũng được khuyên nhủ an ủi dìu đỡ bước tập tễnh rời khỏi nghĩa trang.




      góc nghĩa trang yên tĩnh, càng thêm vẻ trống trải thê lương.




      Trước mộ Cố Hàm Ninh, chỉ còn lại Cao Thần, Bạch Vũ Hân, cùng bạn tốt học đại học với họ, Phạm Ý Mân.




      Cố Hàm Minh mím chặt môi, đáy lòng lại dâng lên mờ mịt thể kiềm chế.




      Cao Thần và Bạch Vũ Hân dường như cũng có ý muốn rời , chỉ duy Phạm Ý Mân vẫn đứng thẳng bất động.




      Cao Thần về phía Phạm Ý Mân định hỏi, nơi xa có người chạy băng băng tới, cho tới khi đến trước mộ Cố Hàm Ninh mới đột nhiên dừng lại, thở hồng hộc.




      Cố Hàm Ninh có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông mới đến.




      Mặt rất quen, nhưng trong chốc lát Cố Hàm Ninh nhớ ra tên ta là gì?




      Tên gì nhỉ? ràng, trông rất quen mà? Cố Hàm Ninh nhịn được nhíu chặt mày.




      “Triệu Thừa Dư! Sao cậu lại tới?” Cao Thần còn kinh ngạc hơn Cố Hàm Ninh, nghe tiếng gọi Triệu Thừa Dư trong miệng gã, lại quay đầu nhìn Phạm Ý Mân bên cạnh, có chút hiểu được.




      A, đúng rồi, là Triệu Thừa Dư!




      Cố Hàm Ninh cuối cùng cũng nhớ ra!




      Triệu Thừa Dư là bạn tốt của Cao Thần và Phạm Ý Mân, bọn họ đều là bạn thời đại học, nhớ hồi năm nhất năm hai đại học, bên cạnh Cao Thần thường xuyên có bóng dáng Triệu Thừa Dư, cũng biết từ khi nào, trong ấn tượng của mình, Triệu Thừa Dư này, chậm rãi phai nhạt, cho đến sau tốt nghiệp, cũng còn nhớ nữa.




      Nhưng sao Triệu Thừa Dư lại tới?




      Nhớ lại tên, Triệu Thừa Dư trong trí nhớ của Cố Hàm Ninh cũng ràng hơn nhiều.




      Người sáng sủa trẻ trung lịch trong ấn tượng, giờ phút này lại cực kỳ tiều tụy, gương mặt đầy râu ria, tóc đen bù xù, cặp mắt đỏ hoe, quần áo nhiều nếp nhăn, bộ dáng phong trần mệt mỏi.




      “Mình cho cậu ấy biết.” Phạm Ý Mân im lặng rất lâu mới mấp máy môi , “Cho dù như thế nào, cũng nên để Thừa Dư đưa Hàm Ninh đoạn đường.”




      “Thừa Dư, lâu gặp.” Cao Thần thêm nữa, chỉ cười vươn tay hướng về phía Triệu Thừa Dư.




      Triệu Thừa Dư ngước lên nhìn thẳng tấm hình của Cố Hàm Ninh, lộ ra đôi mắt đỏ hoe ủ dột, đột nhiên ngẩng đầu đánh Cao Thần đấm.




      “***! Cậu làm gì vậy?” Cao Thần bị đánh lui về phía sau bước dài, ngã xuống thảm cỏ, đưa tay che bên khóe miệng, tức giận lớn tiếng trừng mắt.




      Lúc này Bạch Vũ Hân mới phản ứng lại, kinh hô tiếng, vội vàng ngồi xổm đỡ Cao Thần.




      “Cao Thần! có sao ?” Bạch Vũ Hân tràn đầy vẻ lo lắng, thấy Cao Thần cuối cùng đứng lên được, mới quay đầu tức giận, “Triệu Thừa Dư! Cậu điên rồi sao?”




      Triệu Thừa Dư lại lời nào, nắm chặt tay thành quả đấm, như muốn tiến lên.




      Cao Thần hoảng sợ đến mức liên tục lui ra phía sau hai bước, Phạm Ý Mân thở dài, thôi qua, kéo tay Triệu Thừa Dư lại, thấp giọng khuyên nhủ:




      “Thừa Dư, đừng như vậy!”




      Cao Thần thấy Triệu Thừa Dư bị kéo lại, lúc này mới thả lỏng ra, nhưng vẻ mặt vẫn rất khó coi.




      “Triệu Thừa Dư, cậu có ý gì?”




      Đừng Cao Thần, chính Cố Hàm Ninh cũng mê man khó hiểu.




      Triệu Thừa Dư và Cao Thần phải bạn bè vô cùng thân thiết sao?




      Nhưng Triệu Thừa Dư chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Cao Thần, mãnh liệt đến mức khiến Cao Thần phải lui về phía sau bước, rồi mới lạnh lùng : “Cậu hỏi tôi có ý gì? Cao Thần, cậu còn nhớ cậu đồng ý gì với tôi năm đó ? E rằng cậu quên mất rồi?”




      “Mình, mình quên.” Cao Thần có vẻ cứng ngắc, gân cổ : “Việc này, Hàm Ninh gặp tai nạn xe cộ ai cũng ngờ được. Đây cũng phải lỗi của mình!”




      Cố Hàm Ninh hơi nhếch khóe miệng, nhìn Cao Thần tràn đầy châm chọc.




      Đến bây giờ, mới biết, ra, Cao Thần lại mặt dày vô sỉ như vậy.




      Triệu Thừa Dư cũng chậm rãi nặn ra nụ cười lạnh, châm chọc nhìn Cao Thần và Bạch Vũ Hân.




      Cao Thần vội vàng đẩy Bạch Vũ Hân ra, Bạch Vũ Hân bị đẩy lui lại mấy bước, cắn môi dưới, cứng đờ mặt.




      Trời dần tối, gió lạnh cuối thu thổi vào mặt, thổi tới khiến người ta nổi lên tầng da gà.




      Bạch Vũ Hân ôm chặt hai cánh tay, run rẩy, nhìn mấy người giằng co, cắn cắn môi, vẫn tới bên cạnh Cao Thần.




      “Cao Thần, chúng ta về trước ?”




      Cao Thần lướt mắt nhanh qua bia mộ Cố Hàm Ninh, chỉ chốc lát, ánh mắt dịu dàng tràn đầy ý cười tấm ảnh như bắn ra tia trầm lạnh lẽo, gã run lên cái mạnh, chột dạ dám nhìn nữa.




      “Ý Mân, cậu ở lại cùng Thừa Dư , chúng mình về trước. Hôm nào rảnh, mình hẹn các cậu, chúc mừng Thừa Dư từ phương xa trở về.”




      xong, Cao Thần hơi cúi đầu, giống như là vội vã rời .




      Bạch Vũ Hân quay đầu nhìn bia mộ Cố Hàm Ninh bằng ánh mắt u tối, rồi chạy chậm đuổi theo Cao Thần, cùng nhau rời .




      Triệu Thừa Dư quay đầu lại, chỉ ngơ ngác nhìn tấm ảnh nho bia mộ Cố Hàm Ninh.




      Đó là bức ảnh Cố Hàm Ninh chụp trong tuần trăng mặt, lấy nửa người , nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.




      Giờ phút này, ở trong mắt Cố Hàm Ninh, lại vô cùng châm chọc.




      Phạm Ý Mân nhìn Triệu Thừa Dư giống như bị rút sạch hết sức lực, thở dài bất đắc dĩ.




      “Thừa Dư… Cậu…..”




      “Ý Mân… Cậu trước … Để mình, yên lặng chút… mình muốn, ở…cùng….cùng ấy…”




      Phạm Ý Mân nhìn bóng dáng Triệu Thừa Dư đơn hiu quạnh, tâm tình phức tạp.




      “Vậy, mình chờ cậu ở cửa. Cậu hẳn là từ sân bay thẳng tới đây đúng ? Mình dừng xe ở cửa ... Cậu… Cậu bình tĩnh lại, rồi ra ngoài gọi điện cho mình. Mình chờ cậu.”




      Phạm Ý Mân biết , thời điểm này, mình có nhiều hơn nữa, cũng có tác dụng, bằng để cậu ấy ở mình chốc lát.




      Cậu ấy, hẳn là có rất nhiều lời, muốn với ấy….




      Trong lúc ngẩn ngơ, nghe tiếng bước chân phía sau càng lúc càng xa, cho đến khi nghe thấy nữa, Triệu Thừa Dư mới dịch dịch bước chân có hơi cứng ngắc, dè dặt lại do dự tới trước bia mộ Cố Hàm Ninh, từ từ ngồi xổm xuống trước bia mộ, vươn tay phải ra, nhàng vuốt ve nụ cười rực rỡ nhất tấm bia đá lạnh lẽo này, mấp máy làn môi, gọi lên cái tên trăn trở trong lòng nhiều năm:




      “Hàm Ninh...”




      Thâm tình sâu đậm, mang theo tiếc nuối và hối hận cách nào thành lời.




      Triệu Thừa Dư cúi đầu, đặt trán lên tấm bia đá, gọi từng tiếng: “Hàm Ninh... Hàm Ninh... Hàm Ninh...”




      Giống như giọng gọi người dấu nhất.




      Cố Hàm Ninh đứng bên cạnh bia mộ, cũng chầm chậm ngồi xổm xuống, nhìn lớp vải đầu gối Triệu Thừa Dư dần dần ướt át, khỏi cũng ươn ướt khóe mắt.




      Triệu Thừa Dư...




      “Hàm Ninh… xin lỗi em…Đều là lỗi của … Nếu như, năm đó buông tay, tác thành cho cậu ta… Cậu ta ràng đồng ý với , đối với em tốt… mới rời …Sao có thể rời chứ…?”




      Triệu Thừa Dư tiếng động nghẹn ngào, thào tự những lời rời rạc lộn xộn, lộ vẻ chua xót khôn cùng.




      Cố Hàm Ninh cũng ê ẩm trong lòng.




      Năm đó, là mình bỏ lỡ cái gì sao?




      “Triệu Thừa Dư…” Cố Hàm Ninh lặng lẽ nhớ kỹ, cái tên có chút xa lạ này.




      Triệu Thừa Dư trong ký ức dần dần trở nên rệt!




      Đúng rồi! Đúng rồi! Cố Hàm Ninh nhớ được, hồi năm thứ nhất đại học, mình quen biết cả Cao Thần và Triệu Thừa Dư!




      Nhớ đến Triệu Thừa Dư khi còn trẻ, mỉm cười chăm chú nhìn mình, ôn nhu ràng như vậy, tại sao mình lại chú ý đến?




      Đúng rồi, Phạm Ý Mân từng , mình Triệu Thừa Dư giảng dạy ở Oxford nước , vẫn luôn độc thân!




      Khi đó, chú ý, chỉ là bạn cùng trường nhiều năm có tin tức mà thôi, cho rằng Phạm Ý Mân cho Cao Thần nghe, dù sao, bọn họ mới là bạn tốt, phải sao?




      Nhưng giờ phút này, Cố Hàm Ninh mới giật mình, có lẽ Phạm Ý Mân là cho nghe!




      Cố Hàm Ninh nhớ lại, lúc đại học dường như mình từng , muốn Oxford học! Chỉ là sau khi ra trường, theo Cao Thần tới thành phố S gây dựng nghiệp, ra ước mơ của mình hoàn toàn bị mục tiêu của Cao Thần thay thế.




      Triệu Thừa Dư, là bởi vì mới rời sao? Là bởi vì , mới Oxford sao?




      Cố Hàm Ninh nhìn sâu vào Triệu Thừa Dư, trong lòng tràn đầy khiếp sợ!




      Năm đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?




      Cũng chờ Cố Hàm Ninh kịp suy nghĩ tử tế, lực hút khổng lồ lập tức kéo vào trong màn sương mù, Cố Hàm Ninh kịp giãy dụa, liền chậm rãi mất ý thức.




      ________Hết chương 01________

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 2: Sinh mạng mới



      Cố Hàm Ninh đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.




      vội vàng đưa tay vỗ lồng ngực, xoay người bật đèn đầu giường lên, rồi lập tức ngồi dậy tựa vào đầu giường, ngây ngốc nhìn vách tường phía trước.




      Mình ở đâu? Là ở trong nhà mình sao?




      Đúng! Ở trong nhà!




      Cố Hàm Ninh từ từ phục hồi lại tinh thần, nhìn cách bày biện phòng ở vừa quen thuộc vừa xa lạ bốn phía, tim đập dần dần ổn định lại.




      tháng, qua tháng, vẫn còn chút thể tin được, mình vẫn còn sống?




      chỉ còn sống, mà còn trở về hè năm mình tốt nghiệp cấp ba ấy?




      Cố Hàm Ninh giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng, hô hấp chậm lại, sợ chỉ hít thở mạnh cái xé nát ảo tưởng hư cấu này rồi đẩy mình ra ngoài với thực.




      thực, rốt cuộc cái nào mới là thực?




      tháng trước, Cố Hàm Ninh tỉnh lại từ trong hôn mê, thấy ba mẹ ở bên quá vui mừng mà khóc, tóc đen nhánh, chưa nhiễm sợi bạc, khóe mắt có nếp nhăn, già nua giống như trong trí nhớ của .




      Đó là, cha mẹ mười mấy năm trước?




      Nhìn chằm chằm vách tường trắng như tuyết trong bệnh viện, khăn trải giường trắng toát, Cố Hàm Ninh ngây ngốc vài phút, cho đến khi mẹ lo lắng vỗ mặt , la hét bảo ba gọi bác sĩ, mới ngỡ ngàng tỉnh lại, vừa chần chờ lại kích động gọi tiếng: “Ba, mẹ?”




      còn nhớ , vào tháng bảy sau khi mình thi vào trường đại học có bị tai nạn xe, lúc ấy cũng hôn mê trong bệnh viện mấy tiếng mới tỉnh lại, mà tình huống trước mắt, ràng quay về ngay lúc đó!




      Trong khoảng thời gian ngắn, kiếp trước kiếp này, rất nhiều hình ảnh xuất thoáng qua trong đầu Cố Hàm Ninh, suốt hai ngày, rơi vào trạng thái mơ hồ, phân rốt cuộc cái nào mới là thực.




      Cho đến khi ba mẹ đón về nhà, ngôi nhà trong trí nhớ có rất nhiều năm trở về.




      Lúc Cố Hàm Ninh học năm nhất, ba mẹ liền mua căn nhà ba phòng trong trung tâm thành phố, lâu sau, cả nhà bọn họ liền dọn đến nhà mới. Từ đó, ngôi nhà này, trở thành hồi ức. Đây cũng là mảnh ghép ấm áp nhất trong ký ức của , sống trong ngôi nhà hai phòng đơn sơ này trải qua tiểu học, trung học cơ sở, cấp ba, kiếp sống học tập phiền phức nhất chính là trôi qua ở đây.




      Bây giờ, nhìn phòng ngủ chỉ có thể bày cái giường, cái bàn và ghế dựa be bé, nhìn giá sách tường toàn là sách giáo khoa cấp ba, sách bài tập vô cùng quen mắt, những thứ kia dường như trải qua cả đời, giờ lại lần nữa trở về trước mắt.




      Cố Hàm Ninh hoàn toàn tỉnh táo lại, tay nắm chặt mép khăn trải giường màu xanh da trời, yên lặng nghẹn ngào, nước mắt nóng bỏng lã chã rơi xuống….




      Sáng sớm hôm sau, ba Cố, Cố An Quốc cùng vợ Diêu Tuệ Nhã vừa tới phòng khách, thấy con Cố Hàm Ninh từ phòng bếp ra, lập tức có chút kinh ngạc.




      “Ninh Ninh, sao con dậy sớm vậy?”




      Cố Hàm Ninh để chén cháo hoa trong tay lên bàn ăn, cười với ba mẹ:




      “Ba mẹ, ăn sáng . Mau tới nếm thử tài nấu nướng của con.”




      Tối hôm qua sau khi tỉnh lại, Cố Hàm Ninh cuối cùng ngủ được nữa, nghĩ đến bởi vì sau khi gặp tai nạn rồi tỉnh lại, mình luôn lặng lẽ sa sút khiến cho ba mẹ lo lắng thôi, cảm thấy mình bất hiếu.




      Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp, Cố Hàm Ninh mượn trong nhà năm mươi vạn tiền vốn theo Cao Thần gây dựng nghiệp ở thành phố H, từ đó về sau cực kỳ ít khi về nhà, dù ba mẹ khó có dịp tới được chuyến, bề bộn công việc cũng có thời gian ở cùng bọn họ.




      Cuối cùng, lại khiến cho bọn họ nếm nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh….




      Nếu ông trời thương , cho sống lại, vậy tuyệt lại đường cũ!




      Kiếp này, hiếu thảo với ba mẹ hơn, bù đắp tốt cho bọn họ, làm cho ba mẹ lo lắng đau lòng vì mình!




      Cố Hàm Ninh hạ quyết tâm, phải quý trọng sinh mạng mới cực kỳ khó có được này, thể giẫm lên vết xe đổ nữa!




      “Ba mẹ, mau tới đây, con vất vả mới xuống bếp được lần nha!”




      Ở kiếp trước, vì Cao Thần món ăn ở ngoài quá khó ăn, nên đặc biệt bớt chút thời gian học nấu nướng, cũng trong khoảng thời gian đó, từng ngày ngày xuống bếp, nhưng lại chưa từng làm cho ba mẹ bữa cơm…




      Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã nhìn nhau cười.




      “Hôm nay cơn gió nào thổi tới, mà khiến con bé lười này biết dậy sớm xuống bếp như vậy?”




      Diêu Tuệ Nhã tới bên cạnh con , nhìn kỹ chút, thấy Cố Hàm Ninh tuy người vẫn còn hơi hốc hác, nhưng tinh thần lại khá nhiều, lúc này mới an tâm.




      “Con còn chưa khỏe hẳn, rời giường làm bữa sáng làm gì? An tâm ngủ là được!” Diêu Tuệ Nhã theo Cố Hàm Ninh vào trong phòng bếp giúp đỡ, lải nhải bên cạnh, “Trước kia lúc học muốn con dậy tốn bao nhiêu sức lực, tại hay rồi, thi đại học xong, được nghỉ hè, ngược lại con lại muốn ngủ, con nha, là…”




      Cố Hàm Ninh nghe Diêu Tuệ Nhã lảm nhảm, chỉ cảm thấy vừa ấm áp lại bình yên, bao lâu được nghe tiếng mẹ lải nhải rồi? Giống như rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm.




      Cố Hàm Ninh cảm động, nhớ lại, khóe mắt khỏi ướt át, vội vàng mượn động tác cầm đũa xoay người lặng lẽ lau nước mắt .




      Từ sau khi tỉnh lại, ba mẹ vẫn luôn luôn cẩn thận chăm sóc, thậm chí mẹ còn dám lải nhải, sợ kinh sợ.




      Chỉ vì bác sĩ , bị thương ở não, mặc dù nhìn qua có vẻ là khỏi, nhưng não là nơi khó nhất, vẫn nên quan sát tốt mới được.




      Tình của ba mẹ, vẫn thuần túy nhất vô tư nhất, vĩnh hằng nhất…




      Cố Hàm Ninh nấu nồi cháo hoa đặc, lấy dưa muối mẹ để trong tủ lạnh, thêm dầu vào rồi xào đảo vài cái.




      Mình lúc này, trước giờ chưa từng xuống bếp, tuyệt đối là thiếu nữ xinh đẹp được ba mẹ che chở lớn lên, cũng dám lập tức thể tài nấu nướng quá mức, khiến ba mẹ nghi ngờ.




      Rất nhiều chuyện, cần từ từ từng bước . Cho dù, đối với tương lai, biết trước ràng.




      Cho nên sau bữa sáng, nhân lúc ba mẹ nghỉ ngơi, Cố Hàm Ninh vội vàng :




      “Ba me, mấy hôm trước ba mẹ muốn mua nhà, định lúc nào xem ạ?”




      Cố An Quốc để tờ báo trong tay xuống, nhìn Cố Hàm Ninh cười.




      “Thế nào? Con cũng có hứng thú? Lần trước bảo con chọn cùng ba mẹ, phải con muốn sao?”




      Cố Hàm Ninh vội vàng xua tay: “Lần trước là lần trước, bây giờ là bây giờ. Nhà cũng có phần của con, vậy con có quyền lựa chọn về sau ở chỗ nào.”




      Cố Hàm Ninh lời hợp tình hợp lý.




      là, ở trước mặt bố mẹ, luôn luôn có chút tùy hứng và yếu đuối do ba mẹ nuông chiều.




      Diêu Tuệ Nhã cũng cười phụ họa: “Để cho Ninh Ninh cùng chọn . Dù sao tại con cũng sao rồi.”




      Cố An Quốc giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay chút, gấp tờ báo để gọn ở bàn, đứng lên.




      như vậy, bằng luôn . Nhân dịp hôm nay mát trời, xem thêm mấy căn.”




      Cố Hàm Ninh gật đầu liên tục.




      “Con trở về phòng thay quần áo!”




      Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã nhìn bóng lưng con chạy nhanh như bánh xe, chỉ cảm thấy con hoạt bát trở về, lo lắng hơn tháng, cuối cùng cũng có thể vơi .




      Cố Hàm Ninh trở về phòng thay quần áo, cẩn thận làm rơi phong thư mỏng xuống đất, vừa ôm T -shirt, vừa nhặt phong thư lên, ánh mắt phức tạp.




      Đó là giấy thông báo trúng tuyển đại học, vẫn là trường học này, vẫn là chuyên ngành này, thời gian nhận được giống kiếp trước như đúc….




      Sau khi có điểm thi đại học, do dự nhiều ngày, cho đến ngày cuối cùng hết hạn, mới chính thức hạ quyết tâm, viết nguyện vọng giống hệt năm đó.




      Đó là trường học thích nhất, chuyên ngành thích nhất, năm đó thành tích chuyên ngành của vẫn luôn đứng đầu, tuy nhiên sau này vì gây dựng nghiệp cùng Cao Thần, dường như hoàn toàn bỏ qua chuyên ngành vốn có.




      Nhưng bây giờ, có lý do gì vì hai người liên quan trong kiếp này, mà buông tha cho trường học và chuyên ngành mình thích, cùng với bạn bè quen biết năm đó.




      Trừ Bạch Vũ Hân ra, còn có Miêu Miêu và Mạn Mạn, bỏ được hai người đó, lúc trước, các từng vui đùa rằng, cho dù là kiếp sau, cũng muốn cùng ở chung phòng ký túc.




      Khi đó, cũng có Bạch Vũ Hân…




      Khi đó, các đều có nụ cười đơn thuần…Khi đó, có lẽ trong lòng các cũng đều có nhau….




      Kể cả Bạch Vũ Hân...




      Chỉ là, thời gian có thể thay đổi rất nhiều ...




      Khi Cố Hàm Ninh cẩn thận hạ bút điền nguyện vọng, trong đầu khỏi lên hình bóng Triệu Thừa Dư.




      Trong ký ức của mình, Triệu Thừa Dư lẳng lẳng cười nhìn mình hồi năm nhất, Triệu Thừa Dư khóc đến bất lực trước bia mộ lạnh lẽo của mình.




      Nếu như, điền nguyện vọng ban đầu nữa, thành phố Z nữa, có thể là, chỉ có Cao Thần và Bạch Vũ Hân xa rời cuộc đời , mà Triệu Thừa Dư, cũng xuất nữa ?




      Nếu như , Cao Thần và Bạch Vũ Hân khiến cho lòng trở nên lạnh lẽo, chỉ trong nháy mắt, vì Triệu Thừa Dư, có chút mềm lòng lại có chút chua xót.




      Hạ ngòi bút cũng di chuyển được.




      ...




      Nhìn giấy trúng tuyển, Cố Hàm Ninh nở ra nụ cười khổ.




      Tuy là trường học giống trước, chuyên ngành giống trước, nhưng , Cố Hàm Ninh giống trước…




      Cho nên, tất cả những gì xảy ra ở kiếp trước, đều muốn thay đổi…




      Cố Hàm Ninh thay quần áo ngủ hình Doraemon, mặc quần ngố bò màu xanh nhạt, xoay người ra khỏi phòng.




      Cố An Quốc sớm cầm chìa khóa xe, Diêu Tuệ Nhã đóng cửa sổ ban công, quay đầu thấy Cố Hàm Ninh ra, vội vàng :




      “Đợi mẹ đóng cửa sổ lại , lỡ buổi chiều có mưa, chúng ta còn chưa trở về, lại phải giặt quần áo thêm lần nữa mất.”




      Cố Hàm Ninh vội vàng qua, giúp mẹ đóng cửa sổ chặt lại, Diêu Tuệ Nhã trở lại phòng bếp, kiểm tra bình gas, lúc này mới yên lòng ra khỏi cửa.




      Trước tết lịch năm nay, Cố An Quốc vừa mới mua xe, chiếc Santana màu đen, cũng là kiểu xe có rèm che thông dụng nhất khi đó.




      Cố Hàm Ninh nhớ được, trong bạn bè họ hàng nhà là nhà đầu tiên mua xe có rèm che, nửa tháng nữa, là Cố An Quốc tự mình lái xe đưa nhập học, tiện hơn nhiều so với bao lớn bao ngồi tàu.




      Ba Cố Hàm Ninh lúc này là kỹ sư cao cấp của viện thiết kế quy hoạch giao thông huyện, tiền lương coi như cao, Diêu Tuệ Nhã là giáo viên Toán cấp ba của trường huyện, thu nhập hai vợ chồng cộng lại cũng rất khả quan, chẳng qua hai người đều quen tiết kiệm, cho nên đến lúc này mới chuẩn bị đổi nhà.




      đến chỗ nào xem trước đây?” Khởi động xe, Cố An Quốc quay đầu nhìn Diêu Tuệ Nhã ngồi ở vị trí kế bên và Cố Hàm Ninh ngồi ở phía sau.




      “Trước đến Trung Sơn Ginza . Lần trước phải chị hai nơi đó cũng tệ lắm sao.” Diêu Tuệ Nhã đề nghị.




      Cố Hàm Ninh lân la đến khoảng giữa của hai ghế đầu : “Ba mẹ quyết định , hôm nay con là đầy tớ!”




      ________Hết chương 02________

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 3: Nhà mới



      Trong kiếp trước, bọn họ chính là mua nhà mới ở Trung Sơn Ginza, thuộc khu an dân bên cạnh khu ủy ban, là khu vực tương tự trung tâm thành phố. Khu vực này tệ nhưng có bao nhiêu tiềm năng phát triển, bên cạnh đều là các tiểu khu cổ đông đúc, chỗ dừng xe cũng thành vấn đề khó khăn, trong kiếp trước về sau ngay cả cửa tiểu khu xe cũng vào được. Nhà ở cũ kỹ, bởi vì chi phí dỡ bỏ và di dời quá cao, lại có quy hoạch, nên giá cũng thể tăng lên.




      ra trong lòng cũng muốn mua ở tiểu khu này.




      Nhưng mà, tóm lại phải xem mới có thể đánh giá, tại ngay cả nhìn cũng chưa nhìn, cái này tốt, cái kia tốt, có sức thuyết phục.




      Trung Sơn Ginza là tiểu khu bàn giao, trung tâm bán hàng được thiết lập trong cửa hàng ở cửa nam tầng của tiểu khu, nhà Cố Hàm Ninh dừng xe trước phòng bán hàng, vào, liền có nhân viên thân thiết ân cần chào hàng.




      Cố Hàm Ninh có hứng thú, chỉ xem xét bàn mô hình của tiểu khu chút.




      Tòa nhà cao năm tầng, thang máy , có chỗ để xe, có tầng hầm, cảnh quan phủ xanh cũng được chú trọng lắm, có nhiều công ty bất động sản bằng lòng đầu tư mời nhà thiết kế vườn hoa tới quy hoạch, toàn bộ đều chỉ là mấy cây xanh và bãi cỏ bình thường.




      Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã vây quanh nhân viên bán hàng nghe cẩn thận, nhìn căn được chào bán, có vẻ hơi phân vân do dự.




      “Ninh Ninh, con tới xem xem, căn này thế nào?”




      Cố Hàm Ninh dạo quanh khu, trở về phòng bán hàng, thấy mẹ gọi.




      Cố Hàm Ninh qua vừa nhìn, quả nhiên, chính là căn hộ trước kia cha mẹ mình mua, tòa số năm, phòng 902.




      “Mẹ, dù sao chúng ta cũng vội, chi bằng cứ chỗ khác nhìn xem?” Cố Hàm Ninh để ý đến nhân viên bán hàng bên cạnh sa sầm mặt, cười kiến nghị.




      Cố An Quốc nhìn con cái, buông sơ đồ nhà trong tay ra.




      “Cũng được, lại nhìn xem, dù sao hôm nay cũng ra ngoài, thêm mấy chuyến, hơn nữa chúng ta cũng vội mua.”




      Cố Hàm Ninh và Cố An Quốc đều như vậy, Diêu Tuệ Nhã dĩ nhiên ý kiến.




      “Vậy chỗ khác. Nếu như ưng, lại tới này đặt tiền cọc, nơi này bán rất chạy, chậm khẳng định có phòng.”




      ra Diêu Tuệ Nhã cũng hơi do dự.




      Căn nhà bây giờ của bọn họ cách nơi này cũng rất gần, chẳng qua khu dân cư quá cũ, nhà lại đủ rộng. Nhưng khu này cách chợ khá gần, cách đơn vị bọn họ công tác cũng xa, lựa chọn tồi.




      “Kế tiếp đâu?” Cố An Quốc cười hỏi Cố Hàm Ninh.




      “Hôm nay con thấy báo, trong huyện có tòa nhà mới chào bán, xem cũng tồi.” Cố Hàm Ninh cố ý cau mày, cẩn thận suy nghĩ.




      “À, là Giang Nam Xuân Thành hả?” Diêu Tuệ Nhã lập tức nghĩ tới.




      Tòa nhà này gần đây cũng làm mấy kỳ quảng cáo, chiếm hẳn trang báo.




      Cố An Quốc cũng nghĩ tới, nhớ lại vị trí tiểu khu này, cau mày lại.




      “Ba nhớ là, tòa nhà này ở trong thị trấn Phượng Khởi trong huyện mà? Cạnh đó đều là nông thôn phải ?”




      Huyện thành (thị trấn, nơi đặt cơ quan hành chính) của huyện Giang Nam ở ngoại ô phía nam của khu dân an, chỗ đó vốn cũng thuộc huyện Giang Nam, nhưng năm năm trước thành phố quy hoạch lại, tách phần đất đó cho khu dân an, mặc dù cắt đất, nhưng ủy ban huyện Giang Nam vẫn chưa chuyển , vẫn ở chỗ cũ, viện thiết kế quy hoạch giao thông huyện của Cố An Quốc, trường cấp ba huyện của Diêu Tuệ Nhã đều nằm ở vùng lân cận ủy ban huyện này.




      “Chỗ đó chúng ta làm bất tiện a? Hơn nữa gần đó cũng có chợ, chúng ta luôn ở trong thành phố, dời đến chỗ nông thôn, quen đâu?” Diêu Tuệ Nhã có chút khó xử.




      Đề nghị của con , cứ thế bác bỏ, dường như có chút hợp tình, nhưng bà luôn cân nhắc nhà mới phải ở gần đơn vị làm việc, trước giờ đều muốn mua xa như vậy.




      Cố Hàm Ninh đương nhiên thấy được vẻ mặt của ba mẹ, cũng hiểu bọn họ nghĩ cái gì, vội vàng cười :




      “Chúng ta cũng phải chuyển tới đó ngay lập tức, tòa nhà đó, hình như còn chưa được bàn giao ? Bác cả , ủy ban huyện chúng ta có thể chuyển đến thị trấn Phượng Khởi phải ạ?”




      câu hỏi cuối cùng của Cố Hàm Ninh chính là hỏi Cố An Quốc.




      thế, hình như cũng có việc như vậy. Có người ở trong viện , huyện muốn quy hoạch chuyển từ khu dân an đến khu vực thị trấn Phượng Khởi, tuy còn chưa xác định, nhưng cũng sắp thiết kế. Con nghe bác cả con khi nào vậy?”




      “Hình như là lúc năm mới, con nghe họ , ấy bác cả muốn mua nhà ở thị trấn Phượng Khởi, để về sau cơ quan hành chính huyện chuyển cũng phải làm xa.” Cố Hàm Ninh rất vô tội.




      Cố An Quốc khẽ gật đầu.




      Bác cả Cố Hàm Ninh làm ở trong huyện, nếu như ủy ban muốn dời , bác ấy nghe được tin đồn đầu tiên cũng là điều bình thường.




      Cố Hàm Ninh nhìn kỹ sắc mặt của Cố An Quốc, biết ông tin, trong lòng thở phào cái.




      cũng sai. Năm đó, thời điểm này bác cả chuẩn bị mua nhà ở thị trấn Phượng Khởi, cũng là mua ở Giang Nam Xuân Thành, quả họ cũng với , chẳng qua khi đó là tết năm sau, chứ phải năm nay, hơn nữa khi đó, nhà bác cả mua nhà ở Giang Nam Xuân Thành xong rồi.




      thế cũng có lý.” Diêu Tuệ Nhã tập trung suy nghĩ lúc, “Trong trường học của mẹ cũng có người . Huyện Giang Nam cũng thể luôn làm việc trong khu an dân, mấy toà nhà ủy ban huyện đều cũ cả rồi, mấy năm nay khuếch trương tuyển nhiều người như vậy, là muốn xây dựng thêm tòa nhà mới, khu an dân còn phải chờ chính phủ tới phê duyệt, bằng chúng ta tìm chỗ xây nhà to ở huyện Giang Nam.”




      Cố Hàm Ninh còn có câu chưa tới.




      Sau khi tòa nhà ủy ban huyện Giang Nam chuyển đến huyện mình, liền bỏ huyện sửa khu (tức là đơn vị hành chính từ huyện lên khu), để xúc tiến quy hoạch xây dựng khu vực mới, chỉ toà nhà ủy ban huyện, mà cả các cơ quan đơn vị cũng lần lượt chuyển tới tân khu (*), bao gồm viện thiết kế quy hoạch giao thông của Cố An Quốc, cùng trường cấp ba của Diêu Tuệ Nhã. Đến vài năm sau Cố Hàm Ninh tốt nghiệp, Tân khu của Giang Nam phát triển với tốc độ cực nhanh, bởi vì đất rộng, đất trống nhiều, rất nhiều quảng trường nổi tiếng và các tòa nhà cao tầng đều chọn xây dựng ở khu vực Giang Nam, càng về sau, dân cư Giang Nam, căn bản cần phải vào trong nội thành mua đồ.




      [(*)tân khu: khu vực mới mở mang trong quy hoạch đô thị]




      Vì tân khu mới được quy hoạch, đường rộng rãi, khu dân cư hạng sang, các phương tiện sinh hoạt tiện lợi, tân khu Giang Nam trở thành khu thích hợp nhất dành cho dân nội thành.




      Mà thị trấn Phượng Khởi, sau khi bỏ huyện lên khu, đổi tên là phố Phong Khởi, trở thành trung tâm nội thành của tân khu Giang Nam sau này.




      Cố Hàm Ninh nhớ tới phồn hoa và phát triển của phố Phong Khởi kiếp trước, cảm thấy đáy lòng nóng lên!




      bao giờ muốn về sau ba mẹ hối hận vì bỏ qua thời cơ tốt nhất để mua nhà ở tân khu Giang Nam! Mấy năm trước khi Cố Hàm Ninh qua đời, bởi vì chịu nổi chỗ để xe chật ních của Trung sơn Ginza, Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã cắn răng mua nhà cũ (nguyên văn là nhà second hand) phố Phong Khởi, khi đó giá nhà gấp hai mươi lần bây giờ!




      Nếu như phải Cố Hàm Ninh trải qua, căn bản thể tin được, giá nhà nơi này lúc đó lại tăng nhanh như vậy!




      Khoảng cách từ thị trấn Phượng Khởi đến khu dân an xa, chỉ là giao thông tiện.




      suy nghĩ, xe vững vàng dừng trước trung tâm bán nhà của Giang Nam Xuân Thành, Cố Hàm Ninh vội vàng chỉnh đốn tinh thần lại, xuống xe theo ba mẹ.




      Khác với phòng bán hàng ở trung sơn Ginza, Giang Nam Xuân Thành chỉ là nhà dự bán, nhưng bên cạnh công trình Giang Nam Xuân Thành có trung tâm bán hàng hai tầng, hình thức cũng độc đáo, nhưng phối hợp với đồng ruộng, nhà ngói bốn phía, có chút kỳ quặc.




      Diêu Tuệ Nhã vừa nghĩ thông suốt nhìn tới bốn phía hoang vắng, lại nhíu mày.




      Cố Hàm Ninh rất sợ bà lại muốn lui bước, vội vàng đẩy bà vào trong.




      “Mẹ, vào xem trước hãy !”




      Cố An Quốc quay đầu, cũng nhìn thấy sắc mặt Diêu Tuệ Nhã, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho vợ.




      tới rồi, trước vào xem rồi sau.”




      Trong lòng Cố An Quốc cũng có chút do dự.




      Nơi này nhìn là quá hoang vắng, dù muốn quy hoạch phát triển, cũng biết cần bao nhiêu năm?




      Ba người vừa mới tới cửa kính của trung tâm, có nhân viên bán hàng nhiệt tình mở cửa đón bọn họ vào trong, người bên trong nhiều lắm, trừ mấy người Cố Hàm Ninh ra cũng có bàn có khách xem nhà.




      Cố Hàm Ninh trước lôi kéo ba mẹ, nhìn mô hình khu dân cư, sau đó mới ngồi xuống bàn trống gần đấy.




      Giang Nam Xuân Thành là biệt thự nhiều tầng, thiết kế cao tầng, ở giữa là khu biệt thự, phía sau là toà nhà cao hơn sáu tầng, phía bắc cũng là nhà cao tầng.




      Cố An Quốc hỏi đầu tiên chính là giá tiền, nghe được đáp án bốn triệu trăm ngàn đồng mét vuông?!




      Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên.




      biết giá nhà ở thị trấn Phượng Khởi tại rất rẻ, nhưng ngờ có thể thấp đến mức này.




      Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm sơ đồ phòng khu biệt thự, nhịn được hỏi giá tiền biệt thự, nhận được giá là năm triệu trăm ngàn mét vuông!




      Giá cả như vậy, tiền bọn họ định mua ở trung sơn Ginza, có thể mua được tòa biệt thự ở Giang Nam Xuân Thành!




      Cố Hàm Ninh vội vàng đè vọng động của mình xuống, dám biểu quá nóng vội ở trước mặt ba mẹ!




      Dù sao, triển vọng nơi này, ba mẹ cũng biết!




      Nhân viên bán hàng thấy Cố An Quốc do dự, vội vàng cười giới thiệu.




      “Thưa ông, tại nếu như giao tiền đặt cọc, chúng tôi còn thể giảm xuống còn 98%, hơn nữa, cũng tặng diện tích ban công. Nếu như mua tầng cao, giá tiền còn có thể giảm tới 50%. Có thể là tương đối ưu đãi. Phương thức ưu đãi này đến cuối tháng kết thúc.” Nhân viên bán hàng tận lực chào hàng.




      Cố An Quốc cũng nhìn tỉ mỉ sơ đồ các loại nhà đặt lên bàn, cười :




      “Chúng tôi về bàn bạc trước . Nếu như quyết định mua, vậy trước cuối thàng này trở lại đặt tiền cọc.”




      Cố Hàm Ninh biết là Cố An Quốc do dự.




      Cũng đúng, mua nhà là chuyện lớn như vậy, đương nhiên thể lập tức quyết định ngay, ngay cả trung sơn Ginza, ba mẹ cũng phải là xem lần liền mua.




      Đoán chừng ông còn phải gọi điện thoại cho hỏi bác cả, có tin tức xác thực mới có thể quyết định.




      Cố Hàm Ninh mặc dù có chút nóng vội, nhưng cũng biết chuyện này phải nóng vội mà được. Vẫn còn phải suy nghĩ chút, sau khi trở về làm thế nào khiến ba mẹ hạ quyết tâm.




      Dù trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng Cố Hàm Ninh vẫn để sơ đồ biệt thự tay xuống, đứng dậy theo.




      Ở ngoài cửa kính lớn có vài vị khách sang đây xem nhà, nhân viên bán hàng ân cần mở cửa, Cố Hàm Ninh ôm vai Diêu Tuệ Nhã, cúi đầu hỏi lát nữa đâu ăn cơm, lúc ngẩng đầu cười, vừa vặn lướt qua mấy vị khách mới vào cửa.




      Cố Hàm Ninh hơi sững sờ, bước chân dừng, do dự quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm cũng quay đầu nhìn mình.




      Cửa kính lớn phía sau từ từ khép lại, Cố Hàm Ninh dường như vẫn còn có thể cảm nhận được cặp mắt kia, mang theo độ ấm nóng rực nhìn mình.




      Cho đến khi ngồi lại xe, Cố Hàm Ninh mới nghĩ đến, sao cậu ta lại ở chỗ này?




      nhớ , Triệu Thừa Dư, cũng phải người thành phố N nha?




      Hơn nữa, nhìn ánh mắt của cậu ta, giống như quen biết mình.




      Nhưng trước đại học, ràng quen biết Triệu Thừa Dư mà?




      ________Hết chương 03________

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 4: Trường học



      đường trở về thành phố, trong đầu Cố Hàm Ninh luôn luôn nhớ tới ánh mắt thâm thúy của Triệu Thừa Dư, giống như mang theo nhiệt độ, tuy rằng nóng rực cũng tổn thương người…




      Trong giây lát tim đập nhanh dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng…




      Cố Hàm Ninh cố gắng nhớ lại, dáng vẻ Triệu Thừa Dư mình gặp lần đầu năm đó.




      Đó là khi nào nhỉ?




      Đúng rồi, khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Cao Thần, Triệu Thừa Dư cũng ở bên cạnh!




      Khi đó, biểu cảm của cậu ấy là như thế nào đây?




      Trong nhí nhớ của Cố Hàm Ninh, Triệu Thừa Dư phần lớn là đứng ở góc khuất phía sau rũ mắt, có vẻ thờ ơ, mà khi đó, Cố Hàm Ninh ở bên Cao Thần.




      Cố Hàm Ninh đột nhiên có chút kinh hãi...




      ra, phải ngay từ đầu Triệu Thừa Dư như thế!




      Có phải, bởi vì mình và Cao Thần nhau, cho nên…




      Cố Hàm Ninh vô cớ đau lòng cho Triệu Thừa Dư khi ấy.




      vốn cho rằng, giữa mình và Triệu Thừa Dư cùng xuất quá nhiều, lại nghĩ rằng, kiếp này, thế mà giờ đụng phải cậu ấy!




      Chẳng lẽ là về sau Triệu Thừa Dư mới chuyển sao?




      nhớ ràng, Triệu Thừa Dư và Cao Thần, Phạm Ý Mân là bạn học cấp ba, bọn họ hẳn đều là người thành phố S mới đúng chứ?




      Cố Hàm Ninh tinh thần yên trở về nhà, ánh mắt từ đầu tới cuối đều ở người Cao Thần, cho nên, trong trí nhớ, hình ảnh Triệu Thừa Dư cũng nhiều, thêm nữa thời gian qua cũng lâu, tại nhớ lại, chỉ có hình ảnh mơ hồ…




      Cố An Quốc trở về nhà, dưới thúc giục của Diêu Tuệ Nhã, gọi điện thoại cho bác cả Cố Hàm Ninh, chứng thực chuyện ủy ban huyện muốn quy hoạch tòa nhà mới ở thị trấn Phong Khởi, biết được nhà họ Cố quyết định mua nhà ở Giang Nam Xuân Thành, bác cả cũng để lộ ra tin tức huyện Giang Nam tương lai sáp nhập vào phạm vi nội thành, bỏ huyện lên khu cũng chỉ là chuyện của mấy năm sau.




      Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã mừng rỡ cười toe toét, tuy Cố Hàm Ninh sớm biết chuyện này, nhưng thấy ba mẹ vui vẻ, nhịn được cũng vui theo.




      Người nhà cùng chỗ, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau ưu sầu cũng là hạnh phúc!




      Ngày hôm sau, nhà Cố Hàm Ninh lại tới Giang Nam Xuân Thành, trải qua trận dụ dỗ cả đêm của Cố Hàm Ninh, trực tiếp quyết định mua căn biệt thự nho căn hộ cao tầng hơn 120 mét vuông, chỉ là trong đó có phần Cố An Ninh và Diêu Tuệ Nhã còn phải thế chấp vốn tích lũy mới trả hết.




      Lúc rời khỏi trung tâm bán hàng, Cố Hàm Ninh khỏi quay đầu nhìn lại, nhưng lần này, thấy đôi mắt đẹp kia nữa.




      Về đến nhà, Cố An Quốc liền giỡn, bảo bọn họ phải ăn dưa muối thời gian rồi.




      Cố Hàm Ninh lập tức giơ tay, tỏ vẻ sẵn lòng hiến tiền tiêu vặt của mình, trợ giúp cả nhà vượt qua cửa ải khó khăn.




      ra cũng biết, lần mua nhà này tuy đối với nhà bọn họ, tạm thời có phần hơi căng kinh tế, nhưng phải có cách nào khắc phục. Thời điểm này, rất nhiều người còn chưa thích ứng việc vay thế chấp để mua nhà, ra, chỉ bằng lương mỗi tháng của Cố An Quốc và Diêu Tuệ Nhã, cũng đủ trả vay rồi.




      Cố Hàm Ninh ở trong nhà nhàn nhã thong dong suốt nửa tháng, thời gian từ từ trôi qua, sang tháng chín.




      Đến ngày khai giảng!




      Cố Hàm Ninh nhìn số 9 to lịch treo tường, nhất thời có chút sợ hãi.




      Kiếp trước mình mang theo thấp thỏm và hưng phấn, ôm chờ đợi tốt đẹp vô tận đối với tương lai mà ra khỏi nhà.




      tại, vốn cho rằng lòng nguội, ngờ, khi xuất phát, cảm xúc vẫn căng thẳng mà chờ đợi như xưa…




      Cố Hàm Ninh soi gương, nhàng lướt qua khóe mắt, nơi đó có nếp nhăn hằn lại, có bọng mắt chảy dài, khỏi cong cong khóe môi.




      Trong gương, mắt đen da trắng, còn có nụ cười đơn thuần, tuổi trẻ tốt …




      Ai có thể nhìn ra, cười có bao nhiêu phần là giả?




      “Ninh Ninh, mau lên! Phải lên đường rồi!”




      Diêu Tuệ Nhã đứng trước cửa giày xong, lại thấy Cố Hàm Ninh còn soi gương, vội vàng hô:




      “Đẹp lắm rồi! Đừng soi nữa!”




      Cố Hàm Ninh quay đầu, nở nụ cười lòng với mẹ.




      “Tới ngay đây ạ!”




      Giống như trong ký ức của Cố Hàm Ninh, Diêu Tuệ Nhã chuẩn bị cho đống hành lý, từ đồ là miếng rửa bát, cho đến đồ to là chăn dày mùa đông, cố gắng nhét vào cốp xe, còn có ít đồ còn chỗ để nữa, đành phải bỏ vào chỗ ghế ngồi phía sau.




      Có điều, lần này Cố Hàm Ninh hề oán trách gì.




      Cố Hàm Ninh ngáp cái, tối hôm qua lại bị mất ngủ, vỗ vỗ cái chăn bông mềm mại bị xõa tung bên cạnh, dứt khoát co người, cuộn tròn chăn, nhắm mắt lại.




      “Ninh Ninh! Ninh Ninh! Dậy dậy!”




      Cố Hàm Ninh đột nhiên giật mình tỉnh lại, híp mắt, trong chốc lát có chút phân biệt được rốt cuộc mình ở đâu, ngẩng đầu nhìn thấy Diêu Tuệ Nhã lo lắng nhìn mình.




      Cố Hàm Ninh sửng sốt, lập tức cười : “Mẹ, sao, chỉ là gặp ác mộng thôi.”




      “Con đứa này, ngủ như vậy cũng có thể gặp ác mộng.” Diêu Tuệ Nhã trợn mắt trách cứ Cố Hàm Ninh câu, lúc này mới quay đầu trở lại.




      Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lau mồ hôi, thở ra hơi dài, quay mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.




      lâu mơ thấy ác mộng nữa, có lẽ là do càng lúc càng gần trường học chăng, vừa rồi chỉ muốn nhắm mắt lát, ngờ lại ngủ thiếp .




      Cảnh sắc ngoài cửa sổ, vừa quen thuộc lại xa lạ, tim Cố Hàm Ninh đập dần dần ổn định lại.




      Trường học phía trước cách xa, bọn họ đều đợi mình…




      đường cao tốc xe chạy như bay, màng dán màu đen chống nắng cửa kính xe, phản chiếu đôi mắt Cố Hàm Ninh có chút lạnh lẽo…




      Lúc Cố Hàm Ninh tới trường là mười giờ sáng, đây là kết quả việc bọn họ ra khỏi nhà lúc bảy giờ, bởi vì chưa quen đường, Cố An Quốc rất chậm, lại còn hỏi đường nữa.




      Thời điểm này, xe chưa thịnh hành GPS, là hơi bất tiện!




      Kiếp trước, Cố Hàm Ninh ngủ thẳng tới chín giờ mới rời giường, mười giờ hơn mới ra khỏi cửa, cả đều biết đường, lòng vòng lúc lâu mới tới, cho nên, khi đó Cố Hàm Ninh là người tới phòng ký túc xá muộn nhất.




      Dừng xe xong, Cố Hàm Ninh cầm giấy báo trúng tuyển, đứng phía sau ba mẹ, sắc mặt lạnh nhạt.




      ra biết nơi nhập học, chỉ là thích cảm giác trốn sau lưng ba mẹ, yên tâm quản việc gì, giống như trước mặt có ba mẹ chắn đỡ, vấn đề gì cũng đều có.




      Dựa vào sức mình làm nhiều năm như vậy, sắp quên mất loại cảm giác này…




      May mắn đường từ bãi đỗ xe đến nơi nhập học đều có bảng hướng dẫn, đường cũng có rất nhiều sinh viên tình nguyện.




      nhà Cố Hàm Ninh được nửa đàn là sinh viên tình nguyện mặc áo gi-lê đỏ tới, sau khi hỏi thăm xong liền dẫn bọn họ .




      Nhập học xong, nhận chìa khóa phòng ký túc xá, Cố Hàm Ninh quay đầu, nhìn bốn phía ngẫu nhiên xuất mấy người chút quen mặt, khỏi mỉm cười khe khẽ.




      Loại cảm giác này tốt!




      Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, tất cả ký ức ở trong ngôi trường này đều là tốt đẹp!




      Cố Hàm Ninh mang rất nhiều đồ, sau khi hỏi thăm tình nguyện viên, Cố An Quốc lại lái xe ra khỏi cổng trường, vòng qua khu giảng đường, quẹo vào cổng khu ký túc xá, dừng xe xong, ra còn cách cửa tòa ký túc đoạn đường ngắn, Cố An Quốc đưa chìa khóa xe cho Cố Hàm Ninh, mình trước xách vali hành lý to lên lầu, Diêu Tuệ Nhã tay cầm chăn bông, tay cầm phích nước, theo sát phía sau Cố An Quốc.




      Cố Hàm Ninh cầm lên túi quần áo, ở phía sau mấy bước, khóa cửa xe, cầm thêm túi hành lý khác, bỗng bên cạnh có nam sinh tới, dường như quay đầu nhìn cái, dừng chút, lập tức qua.




      “Bạn… Bạn học, mình xách giúp bạn!” xong, liền đoạt lấy túi hành lý tay phải của Cố Hàm Ninh, cúi đầu bước nhanh về phía trước.




      Cố Hàm Ninh ngẩn người, vừa rồi nhầm hình như là Triệu Thừa Dư?




      ...




      Cố Hàm Ninh nhìn bóng dáng bước nhanh trước mắt, đứng ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi đối phương dừng bước, quay đầu, ấp úng hỏi: “Bạn học, bạn ở tòa nhà số mấy…”




      Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư đỏ bừng mặt, phì cười, đưa tay chỉ về tòa ký túc bên cạnh.




      “Nhà số sáu...”




      Trong khoảng vài giây Triệu Thừa Dư cứ ngu ngơ nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh, sau mới sực tỉnh lại, ngay cả cổ cũng đỏ lên, vội vàng cúi đầu bước nhanh tiếp.




      Cố Hàm Ninh cười lắc đầu.




      nghĩ tới, lần này, người đầu tiên mình gặp lại là Triệu Thừa Dư…




      Nghĩ tới Triệu Thừa Dư vừa rồi ngốc nga ngốc nghếch, Cố Hàm Ninh khỏi cắn môi dưới, cố gắng nín cười, tim đập dần dần nhanh hơn.




      So với Cao Thần, Triệu Thừa Dư có lẽ ít hơn mấy phần ánh hào quang, song lúc này ở trong mắt Cố Hàm Ninh, lại nhiều hơn phần tuấn nhã, tuy ngũ quan còn mang chút non nớt của thiếu niên, nhưng vẫn gây trở ngại ngày sau cậu ta trưởng thành vị soái ca ổn trọng thanh nhã.




      Có lẽ tầm mắt cao hơn, có lẽ ánh mắt thanh đổi, Cố Hàm Ninh khỏi cảm thấy, nếu là mình bây giờ, thích kiểu như vậy ….




      Cố Hàm Ninh nhanh vài bước, theo Triệu Thừa Dư vào ký túc xá, bên trong hành lang có ít người, có tân sinh viên, có phụ huynh, Cố Hàm Ninh tới đầu bậc thang thấy Cố An Quốc vội vàng chạy xuống, Diêu Tuệ Nhã theo phía sau.




      “Ba, mẹ.”




      Triệu Thừa Dư nghe thấy tiếng Cố Hàm Ninh gọi người ở phía sau, lập tức dừng chân, cầm túi hành lý, có chút biết phải làm sao.




      Cố Hàm Ninh đứng ở phía sau Triệu Thừa Dư, cách nhau chỉ cánh tay, nhìn bóng lưng cứng ngắc phía trước, Cố Hàm Ninh xấu xa nghĩ: Hẳn là ngờ phải gặp người lớn nhanh như thế ?




      Từ vị trí Cố Hàm Ninh, có thể thấy ràng hai cái tai hồng hồng trước mắt.




      Cố Hàm Ninh càng thêm khẳng định, trước đại học Triệu Thừa Dư tuyệt đối quen biết mình.




      Từ sau khi sống lại, tính cả lần này, hai lần gặp ngẫu nhiên, ánh mắt Triệu Thừa Dư đều vô cùng kinh ngạc, còn có chút mừng rỡ mà Cố Hàm Ninh dám khẳng định?




      Chỉ là, điều này lại càng khiến thêm nghi ngờ.




      ________Hết chương 04________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :