1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Duyên đến - Kim Huyên (10C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Noona

      Noona New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      3
      Duyên Đến

      Tác giả: Kim Huyên

      Số chương: 10

      Convert : ngọc quỳnh

      Edit: A Tử + Lãnh Tuyết Lam (jelly) + Pup

      Beta: A Tử

      Tình trạng Edit: làm…

      Nguồn: http://tuthienquoc.wordpress.com

      < Duyên Đến >

      Kỳ quái, kỳ quái, là kỳ quái!

      Này đầy râu của ông chú kì quái là dọa người ta nha,

      Làm gì suốt ngày quấn lấy tiểu hài tử mới có mười tuổi như chứ?

      Nếu phải là kẻ xấu vì tiền mà bắt cóc ,

      Vậy vì sao ở chổ đông người đòi trái tim ,

      chỉ có mang ăn các món ngon ở MacDonald,

      Mua laptop thích nhất cho ,

      Còn kể những câu chuyện xưa rất hấp dẫn cho nghe. . . . . .

      Chờ chút, cái gì đấy nhỉ?

      Phải đợi lớn lên?

      Chẳng lẽ . . . . . .​

    2. Noona

      Noona New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      3
      Chính văn văn án

      Ngôn Nghiễm trước nay chưa từng quan tấm đến các vấn đề linh hồn hay gian, cuộc sống của vô cùng đơn thuần, ít ra là tự cho như thế

      cuộc sống của trọng tâm trừ bỏ việc học cùng hứng thú bao đồng mọi thứ, chủ yếu còn phải nghĩ biện pháp ngăn chặn hết thảy phiền não đến từ các , cho nên năm ấy mười chín tuổi, mặt đột ngột xuất rất nhiều râu, làm tăng thêm ít tuổi.

      Râu xuất mặt cũng lâu, là khi học đại học sau mới bắt đầu để, nó có thể làm cho các thấy được gương mặt của , để phải như khi học trung học làm cho đám con mê luyến , trong đó đặc biệt là có tên là Trần Nhu Bình con của người bạn tốt của cha .

      vừa nghĩ tới , Ngôn Nghiễm mày nhất thời toàn bộ mặt nhăn lại, nhưng đầu đau rất nhiều, vẻ mặt của lại mơ hồ toát ra loại hương vị tưởng niệm.

      Trần Nhu Bình. . . . . . Khương Hồng Lăng. . . . . . Haizz!

      Về vấn đề linh hồn vài lần thay đổi gian, cho tới bây giờ đều có nghĩ tới, nhưng là nó chân chân phát sinh ở người .

      Nhìn các học sinh tiểu học cách đó xa đeo cặp sách học, Ngôn Nghiễm rốt cục nhịn được thở dài.

      Rơi vào biển thời gian của kim huyên

      Đem ánh mắt kéo trở về chút, có hay chú ý tới danh sách thứ tự tên nha? Rơi vào biển thời gian.

      OK, tại nhìn xuống phía dưới trang sách, có thấy hay rơi biển vào thời gian mấy chữ này nha? Có.

      Tốt lắm, tại lại theo ta cùng nhau mặc niệm lần rơi vào biển thời gian.

      Tốt lắm tốt lắm, tất cả mọi người thực nghe lời, tính toán, từ đầu đến bây giờ rơi vào biển thời gian, năm chữ này ít nhất ở trước mắt mọi người khoảng qua sáu lần rồi, ( tin các ngươi có thể tính xuống.) cho nên khi các người lật xem lời tựa, phát nội dung trong sách thời gian dường như gọi tới gọi lui, nếu thấy phiền toái thỉnh chủ động hồi tưởng chút “Rơi vào biển thời gian” năm chữ này bao hàm ý tứ gì, OK﹗ cám ơn.

      Biển, lớn tới cỡ nào.

      Thời gian, bắt nguồn từ xa xưa.

      Mà biển thời gian, có thể nghĩ là vô biên vô hạn, hơn nữa tràn ngập những gì có thể cùng ảo tưởng, cho nên đinh đương (đinh đương: tiếng leng keng hay lách cách)! đỉnh đầu Huyên đột nhiên toát ra ánh sáng chói mắt của bóng đèn, chiếu sáng cuốn sách ở trước mắt Huyên lên năm chữ “rơi vào biển thời gian”, sau đó loạt hệ liệt giống vậy lên.

      Giấy và bút mực

      Mọi người đều biết giấy và bút mực lại danh văn phòng tứ bảo, xem nhiều tiểu thuyết mọi người nhất định đều phát các tác giả già thích lấy tam, tứ, ngũ, lục, thất linh tinh, cổ xưa mà sáng tạo ra các hệ liệt.

      Ví dụ như tam theo( ách, Huyên bất tài mượn dùng qua.). Tứ phương;( ân, này dùng nhiều lắm, cần phải nêu ví dụ. ). Ngũ Hành( này cũng rất nhiều người dùng.). lục bà;( này là do người bạn rất can đảm của Huyên sáng tạo ra.). Thất Tinh( ách, cái này đề cập tới, đến nay vẫn có tác giả ở cố gắng viết.)

      xem, này đó là lịch sử từ ngữ lâu dùng vô cùng tốt, ít nhất đối với những người thích viết tiểu thuyết hệ liệt mà . ( cười! )

      Dù sao sở hữu về con số, từ ngữ cũng có thể lấy ra dùng, tỷ như tam tiết: tiết Đoan Ngọ, tiết Trung thu, tết lịch ha ha, Huyên đùa !

      Giấy và bút mực này mọi người đều biết văn phòng tứ bảo, rất kỳ quái, nó nổi tiếng cũng thua kém với các phương hướng, nhưng chính là ít có tác giả đem nó lấy ra dùng, ngược lại tứ duy (lễ, nghĩa, liêm, sĩ), bốn mùa, thậm chí còn tứ linh, đều có người lấy ra dùng qua.

      Kỳ quái , chẳng lẽ văn phòng tứ bảo giấy và bút mực thực như vậy ám muội , nhảy vào văn bản được?

      Được rồi, đáng thương vậy mượn nó để dùng!

      Vì thế, bút, mực, giấy, nghiên mực này vài cái có điểm chẳng ra cái gì cả vai nam chính đại danh cứ như vậy để .”Ô. . . . . .”

      phải Huyên khóc, mà là này các nữ nhân vật chính nhịn được vì lão công thân ái bị tổn thương mà khóc, kháng nghị kể lễ, vì sao các nữ nhân vật chính khác điều có lão công có tên đẹp ý hay, mà các nàng lại. . . . . .

      ”Ô. . . . . . Ô. . . . . .”

      Wow, Mạnh Khương nữ khóc đổ Trường Thành cũng bất quá như thế ?

      Đau đầu nha, đừng khóc, biết Huyên gần đây phượng thể thiếu an ổn sao? Thế nhưng lại ầm ỹ như vậy! Lại ầm ỹ tiếp nửa.

      còn lại như vậy Huyên cũng quản các ngươi!

      ”Ô. . . . . . Ô. . . . . .”

      Wow, thế nhưng dùng﹗Viết sách là ta, ta là lão đại nha, các ngươi là”Trư” sao lại dám nịnh bợ ta, trả lại cho ta phiền muộn! Hảo hảo hảo, xem ta như thế nào chỉnh các ngươi——

      “Đừng nha!”

      Sao có tiếng người kêu? Nhìn lại, đúng là hai lão Ngôn gia.

      “Kim huyên đại nhân, ngài cũng đừng tức giận, là con dâu tương lai nhà chúng ta hiểu chuyện, ngài liền đại nhân có đại lượng tha thứ cho bọn nó .” lời lấy lòng rất đúng ý Huyên. Huyên kiểng chân nhìn mấy người phụ nhân khóc tới đỏ mũi, xem các nàng có phản ứng gì, chợt nghe lời lẽ chính nghĩa hướng các con dâu tương lai ——

      “Các ngươi đừng trách lầm Kim Huyên đại nhân, các chồng tương lai các ngươi tên hoàn toàn cùng kim huyên đại nhân có quan hệ, tên của bọn họ đều là vợ chồng chúng ta đặt. Các ngươi xem, cha các ngươi muốn kêu là Tứ Bảo, mà mẹ người lại muốn kêu là Phòng Văn Hoan, hai người chúng ta ấy tên hợp cùng chỗ phải tên là Văn Phòng Tứ Bảo sao? Giấy và bút mực chính là như vậy mà có, cho nên cùng Kim Huyên đại nhân hoàn toàn quan hệ, biết ?”

      Ha ha, đúng, cùng ta hoàn toàn quan hệ, nghe chưa sao, cùng ta quan hệ.

      Duyên đến

      Quyển sách này tên sách kêu 《 duyên đến 》, là Huyên vắt hết óc vất vả mới nghĩ ra được, vốn muốn gọi quái thúc thúc, tính in thành tập lẽ viết là tiểu thuyết hài, nhưng biết tại sao viết viết lại Đột nhiên bút, mực, giấy này ba cái này bất giác ra, chuyện xưa cũng thay đổi điều, vì thế quái thúc thúc này tên sách liền thể áp dụng, bởi vì nếu muốn viết chuyện xưa của ba em, Huyên biết nên như thế nào mà gọi, chẳng lẻ muốn Huyên gọi là”Quái lão nhân” ?!

      Duyên . . . . . . ra. . . . . .

      Rất nghệ thuật là cái tên sách đúng hay ? Ít nhất Huyên bản nhân là như thế này cảm thấy . ( cười! )

      Đây là cuốn tiểu thuyết, quyển do Huyên dựa vào sức tưởng tượng như ngựa thần lước gió tung mây mà bịa ra, nó siêu thoát , hơn nữa có được 0.9999…% là có thực, nhưng là thế giới to lớn, có đủ cái mới lạ, ai rằng việc 0,0001% chưa từng xảy ra ở góc nào đó trong thế giới này?

      Giả sử, Huyên là sử, việc này từng xảy ra ở góc nào đó đời, chúng ta ko cần quan tâm đến lý do của nó, chỉ dựa vào mối quan hệ giữa 2 nhân vật chính đây phải chính là duyên phận ngàn năm có sao?

      《 duyên đến 》 đó là phần này ngàn năm thuở duyên phận, về phần đồng bất đồng tự nguyên lai, huyên tưởng, chờ ngươi xem hết quyển sách này sau, dĩ nhiên là biết nguyên lai ý tứ của .

      Chúng ta lần tới gặp.

      PS. . . Thêu dệt thêu dệt xem quyển sách này thời điểm, thiếu chút nữa cho vụ sát sát, nguyên lai này chuyện xưa là quá khứ, tại, tương lai thời cùng nhau song song, bất kỳ cái nào thời gian vòng đồng loạt tồn tại, cho nên khi tự thượng khiêu phi thường đặc biệt, hoan nghênh các vị độc giả cùng thưởng thức này bản sáng ý điểm vượt qua kỳ lạ thư thư nha!

      ai, rốt cuộc nên cảm tạ ông trời, hay là nên oán hận nó đâu?

      Thế nhưng cùng mở như vậy cái đại vui đùa. . . . . .

      Chương 1.1

      Edit: Lãnh Tuyết Lam

      Beta: A Tử

      “Khương …Hồng Lăng?”

      Đột nhiên nghe được có người kêu to tên mình, Khương Hồng Lăng bất giác quay đầu lại, là ai gọi nha?

      bé nhìn phải nhìn trái, hai mắt ngừng liên tục nhìn xung quanh, muốn tìm xem ai biết mặt , dù sao chỉ có người quen biết mới nhận thức , mới có thể gọi tên phải sao?

      Kỳ quái, rốt cuộc là ai gọi , vì sao chính là nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nào?

      ” Khương Hồng Lăng?”

      Dọa! Vừa mới gọi đúng là cái thanh này!

      bé nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hai cây cột nhà. . . . . . Ách, phải, là hai cái chân phủ quần dài dài, theo cặp chân dài kia chậm rãi ngẩng đầu hướng nhìn lên xem.

      Wow, chú này làm sao có thể cao như vậy nha? muốn nâng cằm lên nhưng vẫn nhìn tới mặt của .

      cẩn thận từng bước lui ra phía sau, lại ngẩng đầu lên ——

      “A!” Trước mắt Khương Hồng Lăng nhất thời nhìn thấy người mặt chứa đầy râu, quả thực giống người xấu như TV, sợ tới mức kêu to ra tiếng.

      bé giương đôi mắt nhìn đầy toan tính, chân bước lui về phía sau, trong nháy mắt xoay người, liều mình muốn sống chạy về phía trước, nhưng cao mới bất quá 100 cm, phải đối thủ hai cái chân dài trước mặt bé, chỉ nháy mắt, bị người xấu đáng sợ kia ngăn chặn đường .

      phải sợ, phải người xấu.” Chú kia như thế.

      Khương Hồng Lăng vẻ mặt sợ hãi lui về sau, trong trí nhớ của mẹ trăm ngàn lời thể tin tưởng lời của người lạ.

      “Cẩn thận.” Mắt thấy bé lui về sau nữa rớt xuống khe suối, Ngôn Nghiễm vội vàng đưa tay đem kéo lại phía mình.

      Khương Hồng Lăng bị hù dọa, trong nháy mắt ánh mắt mở lớn, sau đó nước mắt cứ như vậy chảy xuống.

      “Đừng khóc, đừng khóc, phải là người xấu, nếu . . . . . . mời em ăn kẹo được ?” Ngôn Nghiễm bị dọa, vội vàng trấn an .

      “Oa a. . . . . .” Vốn chỉ là kế sách miệng, sau khi Khương Hồng Lăng ngừng khóc nghe lời của , đột nhiên tiếng khóc lớn lên.

      Ô. . . . . . gặp phải người xấu, bởi vì mẹ , người xấu ngoại trừ mình phải là người xấu, còn có thể mời ăn kẹo. Ô. . . . . . Mẹ , nếu quả đụng tới người xấu nhất định phải chạy, nhưng là có chạy, lại bị bắt trở về. Ô. . . . . . Mẹ , nếu chạy thoát bị người xấu bắt được…, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời được khóc, bằng người xấu đánh . Nhưng mà rất sợ nha, ô. . . . . .

      Ngôn Nghiễm nhất thời chân tay luống cuống, liền đem bé ôm trước ngực, vỗ trấn an .

      “Đừng khóc a, đừng khóc. . . . . .” Nhưng càng , lại càng khóc to hơn.

      Làm sao bây giờ? Tại sao ông trời muốn đối xử như vậy? Ngôn Nghiễm , nhất thời có loại cảm giác bất lực muốn kêu trời.

      cúi đầu nhìn bé trong lòng mình khóc đến đáng thương. có cảm giác rất là quen thuộc.

      Trước kia trong lòng , là hình dáng của nữ nhân, mà nay. . . . . .

      Ngôn Nghiễm nhịn được lại lần nữa nhìn lên trời, trong lòng tự hỏi, tại sao lại đối xử với ta như vậy?

      ôn nhu trấn an bé nhưng vẫn ngăn được khóc , đành phải sử dụng mẹo thôi.

      mời em ăn MacDonald.”

      Vừa nghe thấy MacDonald, tiếng khóc của Khương Hồng Lăng quả nhiên ngừng lại. muốn ăn MacDonald, rất muốn ăn.

      có rất nhiều bạn học và có thể thường ăn MacDonald, nhưng chỉ có thể lâu lâu mới ăn lần, bởi vì mẹ luôn MacDonald tất cả đều là đồ ăn bị bỏ .

      Đồ ăn bị bỏ ? hiểu vì cái gì gọi là đồ bỏ , đồ bỏ chính là đồ bỏ , đồ ăn chính là đồ ăn mà đồ bỏ thể ăn, đồ ăn có thể ăn, kia MacDonald có thể ăn, hơn nữa ăn ngon, vì sao mẹ nó là”Đồ bỏ ”?

      “Có muốn ăn ?” Thấy bé rốt cục ngừng khóc, Ngôn Nghiễm đè nén hỏi.

      Khương Hồng Lăng chút do dự lập tức gật đầu, nhưng suy nghĩ lại lắc đầu.

      “Em là muốn ăn hay muốn ăn ?” mỉm cười hỏi, ánh mắt chân , nhìn vẻ mặt do dự của bé, quả nhiên là .

      “Mẹ thể ăn đồ của người xấu cho.” nghẹn ngào .

      phải người xấu.” Dắt tay bé, liền hướng MacDonald đến.

      “Mẹ người xấu đều phải là người xấu.” Khương Hồng Lăng sau đó thấy vẫn nắm tay của mình,.

      “Kia mẹ em còn gì?”

      “Mẹ người xấu mời ta ăn kẹo, ta trăm ngàn thể ăn.”

      “Nhưng là mời em ăn kẹo, mà là muốn mời em ăn MacDonald, cho nên phải là người xấu.”

      Khương Hồng Lăng xác định được nhìn mỉm cười với , cảm giác cho biết theo lời mẹ , chính là người xấu. Nhưng mà mẹ cũng có , người xấu bắt sau đó đối xử với rất hung ác, cho nên tuyệt đối thể khóc, càng khóc người xấu đối xử với càng hung ác. Nhưng mà, chú này kỳ lạ bắt được sau đó vẫn tươi cười với , giọng rất là dễ nghe, còn muốn mời ăn MacDonald. . . . . . chắc phải là người xấu, là hồ đồ .

      ” Sao lại nhìn ?” Chẳng lẽ nhớ ra ?

      , Ngôn Nghiễm lắc đầu tự với mình thể nào, kiện kia căn bản mà chính là tương lai của bé, làm sao có thể nhớ ra được? Đừng nhớ , ngay cả nhận thức đều có vấn đề.

      “Chú, chú . . . . .”

      Vừa nghe xưng hô với mình như vậy , Ngôn Nghiễm khỏi nhíu mày. Tại sao lại như vậy? Bất quá, nên bỏ từ “chú “ hoàn hảo .

      “Gọi là được rồi, chỉ hơn em chín tuổi mà thôi nha.” nghiêm túc .

      Khương Hồng Lăng hoài nghi nhìn liếc mắt cái, ở gần nhà Trương cũng hơn chín tuổi, nhưng là hai người bọn họ thoạt nhìn bộ dạng hoàn toàn giống nhau, Trương tựa như hai, mà trước mắt chú này có đầy râu. giống cho lắm . . . . .

      “Chú” nàng quyết định gọi là chú có vẻ thích hợp, “Cháu có thể ăn MacDonald sao?”

      “Có thể, nhưng là với điều kiện là được gọi chú.” Ngôn Nghiễm kiên trì với . đùa sao! chính là chồng tương lai của nha, sao có thể gọi là chú ?!

    3. Noona

      Noona New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      3
      Chương 1.2

      Edit: Lãnh Tuyết Lam

      Beta : A Tử
      “Có thể, nhưng là với điều kiện là được gọi chú.” Ngôn Nghiễm kiên trì với . đùa sao! chính là chồng tương lai của nha, sao có thể gọi là chú ?!

      Khương Hồng Lăng miệng nhất biển, lập tức hất tay ra khóc.”Chú gạt người!”

      gạt người? ﹗” bị phản ứng của hù dọa choáng váng. bé tại sao lại đột nhiên khóc?

      “Chú muốn mời ta ăn MacDonald căn bản là gạt người, chú là người xấu, người xấu.”

      có lừa. . . . . .”

      “Người xấu! !”

      kịp lừa , xoay người bỏ chạy. Ngôn Nghiễm liền giật mình, lập tức đuổi theo sau, nhưng đột nhiên lại xuất hai nữ sinh chặn đường của .

      “Học Trưởng, nghĩ gặp ở nơi này.” Giọng vui mừng từ nữ sinh vang lên.

      “Đúng rồi, nghĩ trùng hợp như vậy.” Học Trưởng Ngôn Nghiễm , ” ở gần đây sao?” nữ sinh hưng phấn kêu lên.

      “Thực xin lỗi, cho qua.” Ngôn Nghiễm , hoàn toàn nghe các nàng những gì, lòng chỉ nhanh chóng đuổi theo Khương Hồng Lăng cách càng lúc càng xa, nhưng hướng trái hoặc hướng phải đều có người chắn ở trước mặt.

      “Học trưởng, nhận ra chúng tôi sao?”

      ” Chúng tôi là học muội trung học của .”

      “Thực xin lỗi, cho qua.” nhịn được giận tái mặt.

      “Ta gọi là Trương Nhã Linh còn ấy là Trịnh Thục Phân. Năm trước trường học có tổ chức hội thi bơi lội, lúc đó Học Trưởng từng đến lớp chúng tôi có bán đồ ăn ngọt cay, chúng tôi muốn mời khách, Học Trưởng lại kiên quyết muốn trả tiền.”

      “Đúng rồi, chúng tôi đành phải nhận lấy tiền sau đó cho Học Trưởng dĩa đồ ngọt, còn rất thích ăn đồ ngọt.”

      “Học trưởng, có nhớ việc đó ? Khi đó hai người chúng ta là người phục vụ . cũng biết. . . . . .”

      Hai người kia giống như chim sẻ chuyện ngừng, Ngôn Nghiễm căn bản đấu lại các , chỉ có thể trơ mắt nhìn bé Khương Hồng Lăng biến mất trong tầm mắt .

      Đáng ghét, hôm nay là gặp chuyện xui xẻo nha!

      ☆☆☆

      ” Khương Hồng Lăng.”

      Vừa nghe đến cái giọng quen thuộc này, Khương Hồng Lăng nhịn được thở dài hơi, giống cái tiểu đại nhân đeo bám buông, ngẩng đầu trừng mắt qua tuần liên tục chú xuất ở nơi này đợi .

      “Quái thúc thúc, chú lại muốn làm cái gì?”

      “Chú. . . . .” Ngôn Nghiễm thiếu chút nữa bị nghẹn chết khi nghe vậy , thân cao trừng mắt chỉ tới phần eo bé, nghiêm trang nên gọi là quái thúc thúc, bảo Nghiễm ca ca.”

      Khương Hồng Lăng nhịn được nhìn người trước mắt , bây giờ biết, trước mắt chú này phải là người xấu, chính là rất kỳ quái mà thôi. Bởi vì liên tục xuất tuần, còn chưa có ý làm hại , nhưng lại muốn mời ăn MacDonald, cho nên tại đối mặt cảm thấy đáng sợ, chính là cảm thấy tò mò mà thôi.

      “Chú. . . . . .”

      Ngôn Nghiễm, gọi Ngôn Nghiễm.” Ngôn Nghiễm , cảm thấy mình cũng sắp muốn nổi điên .

      “Chú hôm nay lại muốn tìm cháu làm cái gì?” Khương Hồng Lăng để ý đến kháng nghị, chính là tò mò hỏi .

      Gần tuần rồi, mang ăn MacDonald, mua laptop cho , còn kể những câu chuyện xưa rất hấp dẫn cho nghe . . . . . Có khi còn quên thời gian, hại về nhà trễ, bị mẹ la . biết hôm nay lại muốn làm cái gì?

      “Mẹ muốn cháu về nhà sớm chút.” Nàng lên tiếng thông báo trước.

      ” Khương Hồng Lăng cho Ngôn Nghiễm biết, tại sao em gọi . . . . . . Ách, là quái thúc thúc?” nhịn được hỏi, là ghét bị xưng hô thế này!

      “Bởi vì chú rất kỳ quái.”

      làm sao kỳ quái? Hơn nữa phải với em là chỉ hơn em chín tuổi mà thôi sao? Cho nên cần lại gọi là chú được ?”

      “Nhưng là chú so với cha ta còn già hơn.”

      Hưu —— mũi tên chính giữa hồng tâm bắn vào trái tim Ngôn Nghiễm, nhìn , mặt có chút bi thương và nét mặt dở khóc dở cười .

      già như vậy sao?”

      Khương Hồng Lăng cố gắng dùng sức gật đầu.

      Hưu, lại mũi tên chính giữa hồng tâm.

      cho Ngôn Nghiễm biết, nhìn già chỗ nào?” thẳng thắn nhìn hỏi.

      Làm sao? chăm chú nhìn , hiểu có ý tứ gì. Già chính là già nha, còn già chỗ nào là sao? Được rồi, nếu chú nhất định hỏi như vậy, vậy ——

      ” Rất già.” trả lời.

      Thở phì phò hưu —— lúc này là trái tim của Ngôn Nghiễm sớm vỡ nát. già như vậy sao? So với ba còn già hơn, hơn nữa còn là” rất già” ?

      ” Khương Hồng Lăng, em làm bị thương trái tim của .” làm bộ khóc thút thít .

      “Chú. . . . . .” Khương Hồng Lăng có chút biết làm sao nhìn , “Thực xin lỗi, nhưng là mẹ làm người phải thành thực, thể dối.”

      biết như vậy làm vết thương của càng thêm đau, Ngôn Nghiễm nhìn khuôn mặt nhắn của bé tràn ngập vẻ có lỗi, khóc ra nước mắt.

      ” Khương Hồng Lăng, cho Ngôn Nghiễm, em có thích ?” chăm chú hỏi rồi dắt tay bé hướng tới nhà ,. vẫn nhớ vừa mới với là mẹ muốn về nhà sớm chút.

      Khương Hồng Lăng do dự nhìn sau đó cúi đầu nhận thức việc, nhưng mà trả lời được.

      thực thích mời ăn MacDonald, cũng thích mua cho laptop, càng ưa thích kể những câu chuyện xưa rất hấp dẫn cho nghe. . . . . . Nhưng là chán ghét mặt đầy râu, bởi vì nó làm cho nhìn giống người xấu, mà chán ghét người xấu.

      ” Khương Hồng Lăng?”

      “Cháu. . . . . . biết.” ngước mặt giãy dụa .

      Ngôn Nghiễm nhếch môi cười làm lộ ra hai hàm răng nanh chỉnh tề, ở phía là chòm râu đen làm tăng thêm hàm răng trắng noãn, nhưng cũng rất dọa người. biết hành động tươi cười của mình hù dọa đến bé, chìm đắm trong lời của chán ghét .

      Chương 1.3

      Edit: Lãnh Tuyết Lam

      Beta : A Tử

      Nếu ghét, vậy tỏ vẻ là có chút thích sao? Chỉ tốn thời gian tuần, liền biến bé từ kêu to là người xấu có điểm thích . Xem ra với tốc độ này, cần bao nhiêu thời gian, có thể có được toàn bộ tín nhiệm của , tiến tới có thể gặp mặt cha mẹ , sau khi có được tín nhiệm của bọn họ, là có thể an tâm làm bạn ở bên người chờ lớn lên, sau đó cưới .

      Cảnh đẹp, ha ha. . . . . . là viễn cảnh tương lai tốt đẹp ——

      “Người xấu!”

      Tay bé bị giữ trong lòng bàn tay đột nhiên dùng sức giãy mạnh ra, bên tai còn truyền đến thanh trẻ thơ của lên án, Ngôn Nghiễm ngạc nhiên cúi đầu nhìn.

      “Cái gì?”

      “Chú là người xấu.” Khương Hồng Lăng lui ra phía sau từng bước .

      Ngôn Nghiễm hoàn toàn sửng sốt, vừa mới thích sau đó chỉ chớp mắt là người xấu?

      “Người xấu! Người xấu! Người xấu. . . . . .” bé hoảng sợ xoay người bỏ chạy, trong miệng còn ngừng kêu to hai chữ này.

      đáng sợ, đáng sợ, thiếu chút nữa bị lừa, nguyên lai quái thúc thúc là người xấu, hoàn hảo phát sớm, thấy lộ ra “răng nanh”, bằng cũng bị người xấu bắt rồi.

      vẫn hiểu vì sao đại nhân biết người khác dối câu “lộ ra dấu vết”, nghĩ ra dấu vết cùng dối có quan hệ gì, cho tới bây giờ mới biết được nguyên lai là đại nhân sai lầm rồi, bọn họ đem “lộ ra răng nanh” thành “lộ ra dấu vết”, bởi vì vừa nhìn thấy quái thúc thúc lộ ra răng nanh khủng bố, chỉ biết dối cho nên —— là người xấu.

      Ngôn Nghiễm cũng có đuổi theo, phải đuổi, mà là ngây ngốc, sửng sốt, quên phải đuổi theo.

      “Tại sao có thể như vậy?” thào tự hỏi.

      phải chán ghét , có điểm thích sao? Vậy tại sao đột nhiên trong lúc đó lại biến trở thành người xấu?

      Tại sao phải như vậy?

      Ông trời, ông là cố ý chơi ta sao?

      ☆☆☆

      ” Khương Hồng Lăng.”

      Khương Hồng Lăng ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng thẳng kêu, nghe thấy, nghe thấy, nghe thấy. . . . . .

      ” Khương Hồng Lăng.”

      che lỗ tai, cước bộ càng càng mau.

      Đột nhiên, cánh tay theo bên cạnh đưa qua, tinh chuẩn vô cùng nhốt eo thân lại, đem cả người ngăn đón ôm lấy, sau đó hé ra khuôn mặt đầy râu từ đỉnh đầu đổi chiều nhìn xuống dưới.

      “Em nghe thấy Nghiễm ca ca gọi em sao?” Ngôn Nghiễm hỏi.

      Khương Hồng Lăng vẻ mặt sợ hãi trừng mắt , . Làm sao bây giờ, bị nắm đến, lúc này đây có thể hay còn giống mấy lần trước thả , hay bắt cóc , đem bán ?

      Ô. . . . . . nên cùng Trương Hiểu Vương cãi nhau , hẳn là nên nghe lời mẹ, cùng bạn học về nhà, mẹ nhiều người như vậy thế mạnh, người xấu cũng dám tiếp cận .

      “Vì sao nhìn như vậy? Em quên là ai chăng?” Ngôn Nghiễm buông , ngồi xỗm trước mặt bắt được hai cánh tay của , còn mà hoài nghi nhìn chằm chằm .

      qua tuần, bởi vì hai xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên vừa bận việc trường học, bệnh viện cùng trong nhà ba nơi, mới có thể có thời gian đến gặp . Nhưng là mới tuần, hẳn là đến mức quên ?

      Khương Hồng Lăng sợ hãi lui về phía sau.

      phải người xấu, là Nghiễm ca ca, nhớ ? từng mời em ăn qua MacDonald nha, có nhớ lại ?” Thấy vẻ mặt sợ hãi bộ dạng muốn chạy trốn, thử thức tỉnh trí nhớ của .

      “Chú là người xấu.” trừng .

      phải người xấu.” Ngôn Nghiễm lập tức lắc đầu, ” Em nhìn , suy nghĩ chút, từng mang em ăn MacDonald nha, cũng từng đưa cho em cái laptop em thực thích thực thích, còn kể cho em nghe truyện cổ tích về nước suối rất lãng mạng. Em nhớ lại chưa? là Nghiễm ca ca a, Nghiễm ca ca.”

      “Chú là người xấu.”

      phải người xấu.”

      “Chú là người xấu.”

      Xem vẻ mặt biểu tình kiên quyết, Ngôn Nghiễm nhịn được đưa tay xoa huyệt Thái Dương đau. Tại sao lại như vậy chứ? có khả năng nhanh như vậy quên nha. Mau suy nghĩ chút, nhất định có cái gì có thể thức tỉnh trí nhớ của a, có!

      phải người xấu, là quái thúc thúc, em nhớ ra rồi sao? Em vẫn gọi là quái thúc thúc nha.” Hít sâu hơi, tràn ngập hi vọng nhìn chằm chằm . Ngay cả danh hiệu vô cùng chán ghét cũng ra miệng, có khả năng còn nhớ ra ?

      “Chú là người xấu, người xấu chính là chú.” Khương Hồng Lăng trừng mắt nhìn .

      “Két ?!” Ngôn Nghiễm nhất thời há hốc mồm, nguyên lai phải nhớ , cho nên mới đem trở thành người xấu, mà là nhớ chính là người xấu.

      Đúng rồi, ông trời! làm sao có thể quên bọn họ lần trước lúc chia tay, kêu là người xấu ?

      Ngôn Nghiễm nha Ngôn Nghiễm, ngươi chỉ số thông minh cao tới 130, kết quả lại cùng người ngu ngốc giống nhau. Khó trách luôn có người , thiên tài cùng ngu ngốc chỉ cách nhau đường chỉ, ngu ngốc!

      Hít sâu hơi, chứa đựng tinh lực trường kỳ kháng chiến, chăm chú nhìn .

      ” Khương Hồng Lăng, em cho Nghiễm ca ca, Nghiễm ca ca từng động thủ đánh em sao?”

      Khương Hồng Lăng hoài nghi liếc mắt nhìn , sau đó lắc lắc đầu.

      “Vậy, Nghiễm ca ca có lừa gạt em sao?”

      chần chờ chút, lại lần nữa lắc đầu.

      “Kia, em , Nghiễm ca ca đối với em có tốt ?”

      lúc này chần chờ có vẻ lâu, lát sau mới gật đầu. Tuy rằng quái thúc thúc là người xấu, nhưng là mẹ qua, bé ngoan phải thành thực thể dối, cho nên phải thành thực trả lời.

      “Hảo, như vậy em cho Ngôn Nghiễm ca ca, Nghiễm ca ca nếu có đánh em, cũng có lừa em, rồi đối với em tốt, vì sao em lại Ngôn Nghiễm ca ca là người xấu?”

      Khương Hồng Lăng nhất thời sửng sốt.

      Vì sao lại quái thúc thúc là người xấu? Quái thúc thúc tuy rằng quái, nhưng là có đánh qua , có lừa gạt , cũng vẫn đối với tốt lắm, còn mang ăn MacDonald thích ăn nhất. Vậy tại sao lại là người xấu?

      lăng lăng nhìn , tự hỏi mà vẫn giải được nghi hoặc.

      “Nghiễm ca ca phải người xấu, Nghiễm ca ca là người tốt.” Thấy bé lộ ra biểu tình mê hoặc, Ngôn Nghiễm nắm chắc cơ hội tẩy não .”Nghiễm ca ca rất thương rất thương em, còn có thể chiều chuộng em, em, chiếu cố em, sau đó chờ đến lúc em lớn lên biến thành dâu xinh đẹp nhất, gả cho Nghiễm ca ca.”

      “Kẻ điên ! Ngươi cái người điên này, mau thả con ta ra!”

      Theo thanh rống giận, cỗ sức mạnh lớn lao thình lình đem Ngôn Nghiễm đẩy ngã mặt đất. ngạc nhiên nhìn phụ nữ nhanh chóng đem Khương Hồng Lăng kéo ra phía sau người che chắn, sau đó hung hãn trừng mắt nhìn .

      Nhớ lại người phụ nữ vừa mới gọi câu “con ”, lại nhìn mẹ con các khuôn mặt có tám phần giống nhau, Ngôn Nghiễm nhất thời hiểu được người trước mắt chính là mẹ Khương Hồng Lăng, cũng chính là mẹ vợ tương lai của .

      Nghĩ đến đây, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị từ sàn nhà nhảy dựng lên.

      Vừa thấy nam nhân râu xồm từ sàn nhà nhảy lên, bộ dạng hung hăng xông tới, Diệp Hiệu Linh sợ tới mức lập tức hướng con kêu to.

      “Tiểu Lăng, chạy mau!” Hai mẹ con liều mạng xông về phía trước.

      Ngôn Nghiễm ngẩn ra, tính phản xạ liền đuổi theo.”Chờ chút!”

      Diệp Hiệu Linh chạy ở đằng trước quay đầu, chỉ thấy nam nhân kinh khủng kia thế nhưng cả gan làm loạn đuổi theo các , cũng sợ khiến cho người bên ngoài chú ý, nhưng chết tiệt, vì sao ngỏ hẻm này trừ bọn họ ra, ngay cả người bán cá cũng thấy?

      “Cứu mạng! Người đâu, cứu mạng nha!” Nàng nháy mắt lớn giọng kêu to.

      Cho dù thực gọi ai đến cứu, ít nhất có thể đem kẻ ác dọa chạy ? là ngựa chết trước mắt thấy ngựa sống chọn đoán, bên lôi kéo con tiếp tục chạy về phía trước, bên ngừng mà quay đầu nhìn ác đồ xem bị dọa chạy chưa, nhưng ác đồ kia ngờ ở nháy mắt rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, thân thủ cũng bắt được con của .

      “Chờ chút ——”

      “A nha ——”

      Hét lên tiếng, Diệp Hiệu Linh lập tức đem túi xách vai đánh tới Ngôn Nghiễm, sau đó trong nháy mắt thân thủ bị chắn, đem con tới phương hướng khác đẩy , “Chạy mau, Tiểu Lăng, chạy mau!”

      “Chờ chút, ta phải ——”

      “Cứu mạng nha, cường đạo nha, bọn cướp nha!” Nàng lại giương giọng thét chói tai.

      “Dì à ta”

      “Cứu mạng nha! Ngươi tên hỗn đản này, ác đồ, biến chất, lại muốn bắt cóc con của ta, ta với liều mạng ngươi!”

      Vì tranh thủ thời gian con chạy trối chết, Diệp Hiệu Linh trốn ngược lại lấy nắm tay ngừng đánh về phía ác đồ.

      Ngôn Nghiễm đông thiểm tây trốn, muốn giải thích lại mới mở miệng bị đánh gãy. đầy bụng ủy khuất chỗ khiếu nại, chỉ có thể đem ánh mắt khổ thể tả quăng đến tiểu phản đồ cố gắng chạy trước rời .

      Đột nhiên trong lúc đó, vẻ mặt kịch biến, hoảng sợ kêu to, ” Khương Hồng Lăng!” Sau, can đảm tê liệt nhìn bé bị xe con đánh bay té mặt đất, cũng nhúc nhích.

    4. Noona

      Noona New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      3
      Chương 2.1

      Edit: Pup

      Beta: A Tử

      Ngày hai mươi bảy hơn hai tháng trước

      kỳ quái, mẹ hôm nay như thế nào có tới gọi dậy a?

      Hôm nay là Chủ Nhật sao?

      đúng, nàng ràng nhớ ngày hôm qua thứ Tư, bởi vì thứ Tư có khóa học thích nhất, cho nên có khả năng tính sai. Hôm nay phải Chủ Nhật, nhưng là mẹ như thế nào còn chưa tới gọi rời giường đây? Chính cũng tỉnh đâu.

      A, vâng(là) tiếng mở cửa! Mẹ tới gọi .

      *****************

      “Kia thế nào?” Ngôn Chỉ nổi giận đùng đùng tăng thêm giọng điệu lặp lại lời của , “Ngươi thể biểu ra chút bộ dạng quan tâm sao?”

      “Cũng điều động nhân lực quan tâm tới ấy, mà ta giống người quan tâm sao?” Ngôn Nghiễm nhún vai .

      “Ta muốn ngươi bây giờ phải tìm việc giúp đỡ!” Ngôn Chỉ giận kềm được phen giật đích bối bao ( A Tử: cái đích bối bao chịu ko bit cái gì) vai xuống, đưa đẩy ra ngoài cửa.

      “Này, ta mệt mỏi ngày, muốn giúp đỡ tìm, chính ngươi nha?” Ngôn Nghiễm kháng nghị kêu lên.

      giúp tìm người ai mệt mỏi chứ? Huống chi ai ta , ta chính là ở nhà chờ cùng ngươi cùng nhau tìm!” để kháng nghị, Ngôn Chỉ lôi kéo cổ áo của liền hướng cửa đến.

      “Này, Tam ca, ngươi điên rồi phải , Đài Bắc lớn như vậy muốn đâu tìm người?” Ngôn Nghiễm cũng cầm lấy cổ áo của mình, nhưng là đề phòng cổ của mình bị người khác phái nhân tính Tam ca cắt đứt. Người nào biết Tam ca thích Trần Tĩnh Bình!

      “Hỏi ngươi nha.” Ngôn Chỉ trợn mắt .

      “Hỏi ta? ta cũng phải con giun trong bụng Khương Hồng Lăng, nào biết ta chỗ nào!”

      Cổ áo trong nháy mắt bị nắm chặt, Ngôn Nghiễm bị kéo đến trước mặt , khoảng cách có chừng ba cm.

      ấy như vậy thích ngươi, ngươi nhưng biết ấy đâu sao?” Ngôn Chỉ căm tức, nghiến răng nghiến lợi bật ra tiếng.

      “Vậy ngươi thích ấy, ngươi có biết ấy nơi nào sao?” Ngôn Nghiễm hề sợ hãi hỏi lại.

      Ngôn Chỉ ngẩn ra, nhất thời giống như gà trống đấu bại buông ra, suy sụp lui về phía sau.

      “Làm ơn , đừng lộ ra cái vẻ mặt như Địa Cầu sắp bị hủy diệt được ?” Ngôn Nghiễm khỏi nhức đầu.

      giấy có lên tiếng trả lời, xoay người rời .

      “Này , ngươi muốn đâu nhi?”

      mảnh trầm mặc.

      “Tam ca.” gọi gọi , nhưng hưởng ứng của vẫn là mảnh trầm mặc.

      Ngôn Nghiễm dùng sức thở dài hơi.”Tính cái rồi, ta cùng ngươi đãm nhiệm.” Ai kêu bọn họ là huynh đệ đâu.

      ra phía ngoài Ngôn Chỉ phút chốc dừng bước lại quay đầu nhìn .

      “Bất quá ta trước tiếng, ta biết ấy ở đâu, cho nên chỉ có thể mò mẫm tìm cùng ngươi thử vận may.”

      “Chúng ta nhanh !” Ngôn Chỉ dùng sức gật đầu, tiếp theo lại nhíu mày : “Ta thực lo lắng cho bệnh mất trí nhớ của Nhu Bình đụng phải người xấu, hơn nữa ấy bộ dạng lại xinh đẹp như vậy.”

      Ngôn Nghiễm nhịn được liếc mắt.

      Lo lắng? Có tất yếu sao? Giống ấy quỷ kế đa đoan như vậy, ấy khi dễ người khác cũng a di đà Phật rồi, còn lo lắng như vậy! Về phần xinh đẹp, thực ra tuyệt cảm thấy, chỉ cảm thấy điêu ngoa tùy hứng, vô pháp vô thiên đến làm cho người muốn đem hung hăng đập chút.

      Đáng giận, nếu phải là vì nàng, tại sớm tắm rửa chuẩn bị giường ngủ.

      tốt nhất cầu nguyện đừng để ở bên ngoài tìm được, nếu nhất định để hối hận diễn trò mất tích này!

      ☆☆☆

      “Ô. . . . . . Ô. . . . . .”

      Từng đợt buồn bã cộng tiếng khóc từ bên trong công viên truyền tới, người đường khi qua nơi này điều bước nhanh hơn, tưởng chạy nhanh thoát này làm người ta lông mao dựng đứng hết cả lên.

      Vài người người trẻ tuổi can đảm rốt cục nhịn được tò mò, vào bên trong công viên tìm tòi chút.

      “Ô. . . . . . Ô. . . . . .”

      Theo tiếng khóc sởn cả gai óc, bọn họ cẩn thận từng bước lên phía trước, lướt qua vườn hoa, hàng rào , chòi nghĩ mát ——

      “Ô. . . . . . Kêu. . . . . .”

      “Wow a ——” bọn họ hẹn mà cùng khẽ gọi, như thế nào vừa mới ràng là ở phía trước có tiếng khóc, tại đột nhiên chạy đến mặt sau ? Mỗi người người nổi da gà tất cả đều ở trong nháy mắt đứng lên.

      Làm sao bây giờ, còn muốn tiếp tục nữa sao? Có người lấy ánh mắt hỏi như vậy.

      thôi, ta bắt đầu cảm giác được toàn thân sợ hãi . Có người lấy biểu tình tiếng động đáp trả.

      Đùa giỡn cái gì, cũng vào được, nếu tra cái tra ra manh mối, ra ngoài sợ bị người chê cười sao?Người có lá gan hơi lớn hơn cái kia lấy ánh mắt như thế tỏ vẻ .

      Cho nên bọn họ nuốt ngụm nước bọt, lại lần nữa cố lấy dũng khí xoay người hướng vừa mới truyền tới thanh tới, lại lướt qua chòi nghĩ mát, hàng rào ——

      Chương 2.2

      Edit: Pup

      Beta: A Tử

      “Ô. . . . . .”

      tiếng khóc thình lình xảy ra lại gần trong gang tấc, cứ như vậy đột nhiên ở bọn họ bên tai vang lên.

      “Wow a —— quỷ nha!”

      Mọi người nhất thời lên tiếng thét chói tai, sau đó như là đụng phải quỷ giống như, như ong vỡ tổ hướng công viên lối ra chạy như điên. Sau đó, giống đầu ruồi bọ chạy như điên kết quả là đụng vào người qua đường, tiếp theo liền đem quân bài hiệu ứng phát huy đến mức tận cùng.

      Phanh! Phanh! Phanh! Bóng tốt, toàn bộ đổ!

      giấy trợn mắt há hốc mồm nhìn trước mắt này đột phát trạng huống sau lúc lâu, thế này mới bừng tỉnh thân thủ đỡ đệ đệ.” Ngôn Nghiễm, ngươi có khỏe ?”

      “Khá lắm đại đầu quỷ!” Ngôn Nghiễm nhe răng trợn mắt tức giận hô to, đồng thời, nhanh tay lẹ mắt đem theo người đứng lên, xoay người nghĩ chặn người gây ra họa cầm lại đây, “Muốn chỗ nào, ngay cả câu xin lỗi cũng sao ﹖”

      “Quỷ nha!” Người gây ra họa vẫn bệnh tâm thần kêu to.

      “Ngươi ta giống quỷ?” Ngôn Nghiễm nháy mắt thu hút, tuy rằng rất nhiều người đều đối với qua râu có điểm dọa người, nhưng là có đảm lược giống quỷ nhân, trước mắt vẫn là đầu cái.

      “Trong công viên, trong công viên có quỷ!” Người gây ra họa run run chỉ vào phía sau công viên .

      “Trong công viên có quỷ?” Ngôn Nghiễm mặt biểu tình thoáng chốc tràn ngập hứng thú cùng làm người ta rét mà run mỉm cười, đột nhiên buông ra, người gây ra họa run run cơ hồ đứng thẳng chân người, sau đó xoay người hướng cửa vào công viên đến.

      Ngôn Nghiễm, ngươi muốn đâu?” giấy ngẩn ngơ, vội vàng đuổi theo ngăn trở đường của .

      “Ngươi biết còn cố hỏi.” Ngôn Nghiễm vòng qua , mặt chút thay đổi .

      “Ngươi quên muốn theo giúp ta tìm Nhu Bình sao?” Ngôn Chỉ lại đuổi theo.

      “Ta quên.”

      “Vậy ngươi bây giờ làm cái gì?”

      “Ngươi từ bé đến lớn từng gặp qua quỷ?” Ngôn Nghiễm mỉm cười hỏi, “Ta lớn như vậy cho tới bây giờ xem qua quỷ lớn lên trông thế nào, tại vất vả đụng phải, tới nhìn xem là rất đáng tiếc đấy sao?” xong, chợt đột nhiên thở dài hơi, sau đó thào tự bổ sung: “Đáng tiếc đem máy chụp ảnh mang ra.”

      Ngôn Chỉ có cổ xúc động tưởng quyền phủng biển , cho dù là đệ đệ.

      Chết tiệt, vì Nhu Bình mất tích chuyện đều nhanh muốn vội muốn chết, mà đâu? Này Tĩnh Bình hao hết tâm lực tưởng lấy lòng rất đúng tượng, cũng chính là của em trai khốn kiếp, lại còn suy nghĩ cái gì máy chụp ảnh, thay quỷ chụp ảnh!

      ” Ngôn Nghiễm, ngươi ——”

      “Hư. Ngươi có hay nghe được tiếng khóc?” Ngôn Nghiễm đánh gãy lời của .

      “Cái gì?” Ngôn Chỉ tự chủ được nghiêng tai lắng nghe, nha, dường như có người ở khóc.

      “Chẳng lẽ đây là vừa mới tên khốn kia theo lời quỷ? Đùa giỡn cái gì!” Ngôn Nghiễm bỗng nhiên hờn giận nhăn lại lông mày, tiếp theo liền nhanh hướng “Quỷ khóc thần hào” đến.

      biết này sợ quỷ nhân rốt cuộc là làm cái gì việc trái với lương tâm, hơi chút nhìn đến chút gió thổi cỏ lay khóc cha gọi mẹ kêu có quỷ.

      Có quỷ cái Đại Đầu ! Thanh này ràng chính là người khóc, bọn họ là điếc nghe hiểu nha? Còn bị đâm cho thiếu chút nữa xuất huyết bên trong, mông đến bây giờ còn cảm thấy đau!

      hôm nay quả nhiên là xui quẩy tám đời! Đầu tiên là Trần Nhu Bình kia điêu ngoa cố tình gây làm cái giả tai nạn xe cộ muốn gọi hùng cứu mỹ nhân, lại bỡn quá hoá , khiến cho ở trong bệnh viện lãng phí nửa ngày thời gian. Mà bây giờ đâu? còn phải vì nàng diễn viên chính mất tích lãng phí giấc ngủ thời gian ở đường mò mẫm dạo. Nhất đáng hận nhất là, thậm chí ngay cả giả quỷ đều lấy ra khỏi lồng hấp đến hỗ trợ chỉnh !

      Tốt lắm, quả nhiên là thấy mi Tinh cao chiếu, hổ lạc đồng bằng dễ khi dễ sao? cũng muốn nhìn cái, rốt cuộc là người nào hay ho quỷ hướng lên để có thêm can đảm.

      Khí tụ đan điền, đột nhiên nhất rống.” ra!”

      Tiếng khóc ở trong nháy mắt im bặt, bên trong công viên lập tức lâm vào hoàn toàn yên tĩnh, quả nhiên là gió thổi cỏ lay đều có thể nghe. Cho nên khi trong bụi cỏ đột nhiên truyện tới tiếng xột xoạt rất tiếng vang Ngôn Nghiễm lập tức chút lựa chọn bước Hướng Tiền.

      ra!”

      Nhất rống, trảo, lôi kéo, hành văn liền mạch lưu loát.

      Tránh ở sau hàng rào “con quỉ” nhất thời bị nắm chặt ra ngoài, nhưng mà người bị bắt được cũng sợ đến choáng váng.

      em họ Ngôn, khắp nơi tìm người ngờ người giả quỷ lại là Trần Nhu Bình!

      Chương 3.1

      Edit: jelly

      Beta: A Tử

      “Phanh!”

      Cửa bị người dùng sức đẩy ra, thiếu chút nữa đụng phải vách tường phía sau cửa, nhóm người lập tức thẳng tắp vọt vào trong phòng.

      “Lão Tam, nghe tìm được người, có phải vậy hay ?” Ngôn gia đại gia trưởng Ngôn Tứ Bảo vừa vào nhà, liền giương giọng hỏi.

      “Ở đâu? Ngươi tìm được người, người thế nào?” Ngôn gia nữ chủ nhân Phòng Văn vui mừng ngay sau đó hỏi, ánh mắt đồng thời hướng phòng trong quét tới.

      “Nhu Bình!” Theo sát phía sau, người thứ ba bước vào cửa là Trương Thục Phân nhanh chóng nhìn xung quanh, sau khi liếc mắt thấy, chạy vội đến chỗ con .

      cần!”

      Vừa thấy có người về phía , Khương Hồng Lăng nhất thời kinh thanh thét chói tai trốn vào ngồi ở trong lòng Ngôn Nghiễm sô pha, đôi tay còn gắt gao vòng ở cổ của , nước mắt vừa mới ngừng lại lâu lại lần nữa rơi xuống.

      Theo tiếng thét chói tai của , mọi người nháy mắt đình chỉ tất cả các động tác, tầm mắt tự chủ được từ nhìn , thong thả chuyển qua người Ngôn Nghiễm bị dùng tay ôm chặt lấy.

      cần nhìn ta như vậy a.” Ngôn Nghiễm xấu tính .

      rốt cuộc là trêu ai chọc người nào, tại sao phải xui xẻo như vậy đụng tới loại tình này chứ?

      “Lão Tam, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, các ngươi ở nơi nào tìm được Nhu Bình ?” Sau hồi yên lặng, Ngôn Tứ Bảo mở miệng trước.

      “Chúng ta là ở trong công viên kế chung cư bên cạnh tìm được ấy.” Ngôn Chỉ mặt có loại biểu tình quái dị nên lời.

      “Nó làm sao có thể chạy đến nơi đó?” Trần Chí Dục hỏi.

      Ngôn Chỉ nhìn cái, sau đó cúi đầu nhìn lom lom mũi chân mình.” ấy muốn về nhà.”

      “Cái gì?”

      “Nhu Bình”, Ngôn Chỉ do dự ra hai chữ này, bởi vì tại căn bản biết, có nên hay tin tưởng trước mắt ôm Ngôn Nghiễm là Trần Nhu Bình.” ấy mình phải về nhà.”

      “Về nhà?”

      Mọi người hoàn toàn hiểu ra sao.

      “Chung cư Thúy Đình.” thở dài lại ngẩng đầu , “ ấy nhà ấy ở tại vùng núi chung cư Thúy Đình, nhưng ấy như thế nào đều đến, cho nên liền trốn trong công viên khóc.”

      Trong phòng lâm vào mảnh yên lặng.

      “Ngôn Chỉ, ngươi ở đây cái gì, ngươi đương nhiên biết Nhu Bình phải ở tại chung cư Thúy Đình, nó. . . . . .” Trương Thục Phân chậm rãi lắc đầu , lại bị Ngôn Nghiễm vô lễ cắt ngang.

      ấy ấy tên Khương Hồng Lăng, phải Trần Nhu Bình.”

      Trương Thục Phân sắc mặt trong nháy mắt trắng xanh.

      !” nàng kêu to nhằm phía con , lại làm Khương Hồng Lăng bên càng thêm kịch liệt kêu khóc.

      cần —— chú cứu ta, cần —— ô. . . . . . chú , a —— cần , ô. . . . . .” càng ôm chặt Ngôn Nghiễm, liều chết chịu buông tay.

      Nếu mở miệng cái gì đó, Ngôn Nghiễm chỉ sợ lổ tai của mình bị chấn điếc.

      “A di, ngươi trước bình tĩnh ngồi xuống được ?” vươn tay, vẻ mặt kiên định đẩy Trương Thục Phân ra.

      “Bà xã, đừng như vậy, em ngồi xuống trước.” Trần Chí Dục lập tức lên trước ôm vợ, trấn an .

      “Nó ràng chính là con chúng ta Nhu Bình nha, đúng hay ?” Trương Thục Phân cầm chặt tay chồng hỏi, nước mắt ngăn được cuồn cuộn chảy xuống.

      Trần Chí Dục ôm lấy vợ thương tâm thôi đến sô pha ngồi vào chỗ của mình, vợ chồng Ngôn thị cũng theo sau ngồi xuống, mà lão đại Ngôn Bút, lão nhị Ngôn Mặc, lão tam Ngôn Chỉ phân biệt tìm tư thế thoải mái, hoặc đứng hoặc dựa vào ba góc tường khác.

      Ánh mắt bảy người toàn bộ chăm chú vào góc sô pha trong phòng khách, nơi có hai người giống như trẻ sinh đôi kết hợp dính lại cùng nhau.

      Trong phòng khách mảnh trầm tĩnh, chỉ nghe trận lại trận khóc thút thít.

      “Tốt lắm, đừng khóc” Ngôn Nghiễm khó khăn lấy hết sức nhẫn nại nhìn nữ nhân hoặc là nên là “ người .

      Khương Hồng Lăng hít hít mũi, đem nước mắt nước mũi lau cả quần áo , sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, giọng : “Ta bụng đói.”

      “Em muốn ăn cái gì?”

      “Có thể được ăn. . . . . . MacDonald ?”

      Ngôn Nghiễm ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt bảy người, trừ Ngôn Chỉ vừa mới thấy qua biểu này của Trần Nhu Bình, toàn bộ đều mở lớn hai mắt.

      MacDonald? Bọn họ có nghe lầm hay ? Bít tết trừ bít tết Thai Tố đều ăn, trà chiều trừ trà Khải Duyệt đều uống, thế nhưng mở miệng muốn ăn MacDonald?! Địa Cầu sắp bị hủy diệt sao?

      (A Tử: cái tên bít tết và trà mọi lần đầu nghe, ta cũng chẳng hiểu nên ai bit cm giải giúp ta. Nên mọi ng cứ tạm hiểu vậy nha)

      “Ta mua.” Duy nhất có Ngôn Chỉ mở miệng , tiếp theo liền xoay người ra cửa.

      “Có muốn uống nước giải khát ?” Ngôn Nghiễm để ý sáu người kia giống như bị điểm huyệt, thẳng cúi đầu hỏi .

      Khương Hồng Lăng lắc đầu, sau đó giọng : “Nhưng là ta muốn toilet.”

      Ngôn Nghiễm gật đầu, lấy tay chỉ hướng hành lang, “Từ nơi này thẳng, em có thể tìm được toilet.” xong thấy hoàn toàn có động tĩnh gì, đầu hàng thở dài hỏi: “Muốn mang em ?”

      Khương Hồng Lăng quay đầu nhìn thoáng qua những người xa lạ biết, nhịn được sợ hãi gật đầu.

      Ngôn Nghiễm miễn cưỡng ức tiếng rên rỉ, theo từ ghế đứng lên, để nắm tay của mình đến toilet.

      Đến cửa nhà vệ sinh, Khương Hồng Lăng cũng có buông tay, ngược lại lôi kéo vào trong toilet, Ngôn Nghiễm sợ tới mức vội vàng dừng lại, đương nhiên, sức kéo của khiến Khương Hồng Lăng cũng bị kéo ngừng lại.

      quay đầu nhìn .

    5. Noona

      Noona New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      3
      Chương 3.2

      Edit: jelly

      Beta: A Tử

      “Em phải muốn toilet sao? Nhanh nha.” giả bộ trấn định , trong lòng nghĩ, phải là thể tự mình thoát quần toilet mà muốn hỗ trợ ?!

      “Theo giúp ta.”

      “Két ?!” Ngôn Nghiễm cằm thiếu chút nữa rớt xuống.

      “Theo giúp ta.” Khương Hồng Lăng vành mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm chuyển mắt .

      hoàn toàn biết mình tại sao lại biến thành người lớn, lại tìm thấy đường về nhà. nhớ số điện thoại nhà, cũng bấm ràng, nhưng là vì sao cha với mẹ cũng muốn tiếp điện thoại của ?

      tên Khương Hồng Lăng, phải Trần Nhu Bình, vì sao bọn họ cả đám đều gọi là Nhu Bình, còn bị bệnh rồi?

      có bệnh, muốn tiêm cũng cần uống thuốc, lại càng nguyện ý ở trong bệnh viện. muốn gặp cha mẹ mình, hai người đó phải là cha mẹ của , căn bản là biết bọn họ.

      Vì sao bọn họ lại với đống truyện kỳ lạ…, lại dùng cái loại biểu tình kì quái này nhìn ? Hại cảm thấy rất sợ hãi rất sợ hãi. . . . . .

      vụng trộm thừa dịp có người chú ý chạy ra ngoài, phải về nhà, cũng nhớ địa chỉ nhà mình, nhưng là nàng lâu lâu rồi mà vẫn tìmkhông được đường về nhà.

      Sau lại có chú tốt bụng muốn mang về nhà, là cao hứng nhưng lại rất sợ hãi, bởi vì mẹ thể tin tưởng lời người xa lạ…, cũng tuyệt đối thể theo bọn họ .

      Nhưng là nàng nhớ…muốn về nhà, nhớ…quá, lại rất sợ chú xa lạ kia là người xấu, sau chú đó đột nhiên lại sờ soạng , nàng rốt cuộc biết nguyên lai là người xấu, bởi vì mẹ người xấu sờ loạn thân thể của mình.

      rất sợ hãi, liều mình chạy nhanh về phía trước, cuối cùng chạy đến trốn tránh phía sau cái cây cũng dám lộ tiếng ra ngoài.

      Thẳng đến tối rồi vẫn dám ra, nhưng mình rất sợ hãi nha, cha mẹ, phải về nhà, còn có bụng đói đói nha.

      vẫn khóc vẫn khóc, khóc đến mắt đau quá đau quá, nhưng là vẫn chỉ có mình, sau đó đột nhiên thanh dọa nhảy dựng lên, quái thúc thúc phát ra .

      Người xấu. . . . . . chú là người xấu, nhưng là tìm thấy người quen biết, chỉ có , chỉ có quái thúc thúc là biềt, chỉ có quái thúc thúc biết là Khương Hồng Lăng, phải là cái gì Trần Nhu Bình , chỉ có , chỉ có .



      trơ mắt nhìn , ánh mắt hồng hồng lại vô cùng đáng thương, thấy thế nào cũng giống như con vật làm người ta thương tiếc. Nhưng Ngôn Nghiễm căn bản tinh thần chú ý .

      “Giúp em?” Ngôn Nghiễm thiếu chút nữa cẩn thận cắn đứt đầu lưỡi của mình.”Em biết mình cái gì sao?” khống chế nổi hướng kêu to.

      “Wow nha ——” Khương Hồng Lăng nhất thời sửng sốt liền khóc lớn. chú hung dữ. . . . . .

      “Làm sao vậy, làm sao vậy?” trong phòng hai đồng thời lao đến.

      “Wow nha” Khương Hồng Lăng tiếp tục khóc to .

      “Lão Tứ!” Phòng Văn vui mừng chọc ghẹo lão tứ , “Ngươi làm chi lớn tiếng như vậy﹖ ấy bị bệnh ngươi cũng phải biết, chẳng lẽ ngươi thể theo ấy chút sao?”

      “Nhu Bình. . . . . .” Trương Thục Phân muốn lại gần xem con ,tại sao sau khi bị Ngôn Nghiễm con liền khóc lớn, đôi tay níu lấy y phục của , còn người trốn phía sau lưng chính là cho tới gần.

      ấy muốn ta theo vào Toilet ,ngươi muốnn ta theo giúp cố ấy?” Ngôn Nghiễm nhịn được lớn tiếng ra.

      “Cái gì ” Trương Thục Phân cùng Phòng Văn vừa vui mừng đồng thời há hốc mồm.

      Ngôn Nghiễm dùng sức xoa huyệt Thái Dương, liền quay đầu hướng ở phía sau lưng cầu xin ấy: “Đừng khóc được ?”

      “Chú hung dữ. . . . . .” Khương Hồng Lăng vẫn khóc thút thít ngừng.

      nên gọi ta là chú.” Ngôn Nghiễm , liền nhu nhu càng lúc càng xoa huyệt Thái Dương

      hiểu nổi xưng hô kỳ quái rốt cuộc là từ đâu tới đây , mới mười chín tuổi mà thôi nha, làm sao giống chú? Huống chi diện mạo của lại có điểm nào kỳ quái, thế nhưng trong công viên đột nhiên liền lao vào trong lòng ngực của sau đó vẫn buông còn mở miệng kêu là “chú” !

      Chú—— là con mẹ nó!

      “Nhưng là ngươi vốn chính là chú nha.” thút tha thút thít .

      Ngôn Nghiễm dùng sức hít vào, áp chế lửa giận trong lòng.”Ngươi phải muốn toilet sao? Mau vào .” gỡ tay ra mà thúc giục.

      “Theo giúp ta.” Tay bé trong nháy mắt lại dính người .

      ” Khương, Hồng, Lăng.” rốt cục mất tính nhẫn nại, bất tri bất giác mà dùng phương thức lấy ra để đối phó nàng, gằn từng chữ lạnh lùng kêu tên của nàng.

      Thấy mở to miệng ——

      cho phép khóc.” Ngôn Nghiễm lập tức ngăn lại .

      Cắn môi, nước mắt ở trong hốc mắt quay tròn chuyển, nhưng mà ko suy nghĩ, Khương Hồng Lăng lên tiếng mà khóc lớn, vội vàng liền nắm cơ hội.

      toilet .” Thấy tuy rằng phản ứng chậm, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời toilet, thiếu chút nữa liền thở sâu ra ngụm đại khí, hoàn hảo đúng lúc nhịn được, bởi vì tình vẫn chưa xong.

      “Đem cửa đóng lại.” lại . ngay cả gọi cùng vào toilet cũng dám ra, khó bảo đảm mở cửa toilet.

      cần.”

      ” Khương, Hồng, Lăng.”

      Khương Hồng Lăng cố nén để cho mình khóc lên.”Kia. . . . . . Ngươi phải đáp ứng ta thể nha.” cầu.

      Ngôn Nghiễm gật gật đầu.

      thể gạt ta nha.” vẫn là yên lòng.

      “Mau vào .” lạnh lùng dọa , chỉ thấy động tác của rất nhanh, bình tiếng đóng cửa toilet.

      “Lão Tứ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao ngươi lại kêu Khương Hồng Lăng mà Khương Hồng Lăng là ai?” Phòng Văn vui mừng lập tức đặt câu hỏi.

      “A di, bác sĩ là mất trí nhớ sao?” Ngôn Nghiễm trả lời vấn đề, mà đưa mắt nhìn sang Trương Thục Phân.

      “Bác sĩ. . . . . .” Trương Thục Phân chỉ hai chữ, trong nhà vệ sinh đột nhiên truyền đến thanh thét chói tai.

      “A ——”

      Ngoài cửa ba người đồng thời nhìn trong nhà vệ sinh mà Ngôn Nghiễm cũng đứng gần cửa trong nháy mắt đúng lúc dừng lại, bởi vì nhớ tới bên trong tại là trưởng thành chứ phải là .

      lập tức xoay người đưa lưng về phía cửa toilet, thấy cha, Trần thúc thúc, đại ca cùng nhị ca đồng thời hướng bọn họ rất nhanh mà tới, cũng nghe thấy mẫu thân cùng Trương a di trong nhà vệ sinh khẩn trương hỏi vấn đề.

      “Làm sao vậy, chuyện gì xảy ra?”

      ” Bình, làm sao vậy?”

      “Ô. . . . . . Của ta. . . . . . Ô. . . . . . Lông dài.”

      Trong nháy mắt Ngôn Nghiễm chỉ cảm thấy cỗ nhiệt khí vọt mạnh thượng hai má, nhìn hành lang đột nhiên dừng lại, cùng đồng dạng có xấu hổ biểu tình bốn người, im lặng gì.

      “Hư, đây là tự nhiên , vốn là nên có, tựa như tóc ngươi. . . . . .” Trong nhà vệ sinh ở trận trầm tĩnh sau, vang lên thanh vui mừng của Phòng Văn.

      “Nhưng là ta vốn có nha.”

      Trong nhà vệ sinh lại lần nữa lâm vào mảnh trong trầm mặc.

      “Đây là muốn trưởng thành mới có .” Phòng văn vui mừng còn .

      “Nhưng là nó đen sẫm nhìn khó coi, ta. . . . . .”

      Nhất thời, ngoài cửa năm người hẹn mà cùng nhanh chóng hướng phòng khách mà .

      ☆☆☆

      “Lão Tứ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Năm người trở lại phòng khách tìm chổ ngồi xuống, nhìn lão tứ mà hỏi nghiêm túc .

      Ngôn Nghiễm có trả lời ngay, lại đem tầm mắt chuyển hướng Trần Chí Dục, sau đó nhíu mày hỏi: “Trần thúc thúc, giữa trưa lúc ta rời khỏi bệnh viện sau chuyện gì xảy ra, còn có, bác sĩ đối với bệnh này có giải thích gì ?”

      Trần Chí Dục ở trầm mặc hồi nhi sau, vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu.

      “Bác sĩ căn bản ra nguyên nhân, mặc kệ chúng ta hỏi vấn đề gì, đều trả lời được, chẳng qua câu trả lời của ấy lại. . . . . .” tiếng của trở nên trầm trọng.

      Chương 3.3

      Edit: jelly

      Beta: A Tử

      ” Khương Hồng Lăng, mười tuổi, liền mình học lớp 4, nhà ở số 3, lầu 8, khu A, chung cư Thúy Đình, phố Trường An, điện thoại XXXXXXXX, ba ba tên là Khương Cẩm Đào, mụ mụ tên là Diệp Hiệu Linh.” Ngôn Nghiễm tiếp tục , giống như biết trước đem toàn bộ ra.

      Trần Chí Dục ngạc nhiên nhìn , liền suy sụp gật đầu, khàn giọng : “Đúng vậy, đây là câu trả lời của ấy. Nhưng là làm sao có thể? ấy ràng chính là Nhu Bình, làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể. . . . . .”

      “Lão Tứ?” Tứ Bảo nhịn được kêu lên, bởi vì nghe hiểu ra sao.

      đơn giản là Nhu Bình bị tai nạn xe cộ, sau khi tỉnh lại trong cơ thể của ấy là nhâm nhâm —— có lẽ ta nên là linh hồn, còn là Trần Nhu Bình , mà biến thành bé 10 tuổi tên là Khương Hồng Lăng.” Ngôn Nghiễm , nhìn vẻ mặt khó hiểu của phụ huynh .

      “Ngươi hay giỡn? ﹗” bút mị thu hút, vẻ mặt tin.

      Ngôn Nghiễm định mở miệng, bỗng nhiên cửa mở ra , Ngôn Chỉ tay cầm đồ ăn MacDonald tới.

      tin, các ngươi có thể hỏi hỏi , ” tay chỉ vào Ngôn Chỉ, “Xem bên trong Trần Nhu Bình đến tột cùng có phải ấy ”.

      Ngôn gia mỗi người đối với Trần Nhu Bình điều hiểu rỏ, cho nên mọi người tự nhiên có thể nhận ra Trần Nhu bình đích thực giả.

      ” Ngôn Chỉ, lời ngươi là sao?” Ngôn Bút đem khẩu ánh nắng chuyển hướng lão Tam hỏi.

      Ngôn Chỉ trước đem Fastfood bỏ lên bàn sau đó mới thong thả nâng người lên rồi ấy phải Nhu Bình.”

      “Điều này sao có thể ?”Ngôn Bút vẫn như cũ tin, thân là cảnh sát, tìm được chứng cớ, chứng cứ có thể chứng minh

      “Ta, nhân chứng cùng chứng cớ đến đây, ngươi có thể bắt đầu kiểm tra .” Ngôn Mặc xê dịch cằm, cảm thấy hài hước mà mỉm cười .

      Nghe vậy, mọi người nhất trí chuyển hướng ra hành lang, Ngôn Nghiễm cũng ngoại lệ, nhưng mới vừa quay đầu bị vật nặng chạy vội đến ép cả người vào trong sô pha, thiếu chút nữa làm toàn bộ khí trong cơ thể thoát ra khỏi phổi, hại hít thở thông mà chết.

      “Chú!” Khương Hồng Lăng nức nở kêu to.

      “Khụ khụ, ngươi muốn hại chết ta nha!” Ngôn Nghiễm than vãn hỏi, đồng thời đem Khương Hồng Lăng đẩy ra để lấy hơi.

      “Ngươi gạt người!” hít hít cái mũi hồng hồng, nhìn chằm chằm lên án

      “Ta làm sao gạt người rồi?” Hô hấp hơi thuận, Ngôn Nghiễm nhíu mày cúi đầu nhìn chằm chằm vẫn đặt ở người .

      “Ngươi ngươi , nhưng là ta thấy được ngươi.” hít hít cái mũi, cảm thấy ủy khuất, nước mắt giọt giọt rớt xuống.

      thiếu chút nữa thốt ra lời.

      “Ta đến làm sao, ta phải ở trong này sao?” nhíu mày mệnh lệnh “ngồi xuống.”

      cần! Ngươi bế ta “ thân thể của trong nháy mắt lại dính trở lại người giống như gấu koala làm bước khó khăn.

      Ngôn Nghiễm có chút bất đắc dĩ giấu diếm sắc mặt càng lúc càng khó coi nhìn Ngôn Chỉ, trong mắt tràn ngập ta cũng nguyện ý như vậy, trong lời có biện pháp ngươi đem nàng kéo rời ta.

      “Tĩnh —— , Khương Hồng Lăng, có giúp em mua MacDonald nha, em có muốn ăn hay ?” Ngôn Chỉ đưa mắt nhìn sang mà mình thích , tuy tại “ ấy ” phải là ấy.

      Aiz… ! tâm tình bây giờ phức tạp.

      tự tay theo trong túi giấy xuất ra cọng khoai tây tưởng đưa cho , sao biết Khương Hồng Lăng vừa thấy có người xa lạ tiếp cận, lập tức đem vùi lên ngực của Ngôn Nghiễm, hai tay càng ôm chặt.

      Ngôn Chỉ nhất thời đứng tại nguyên chỗ, biểu tình tình bất định.

      Ngôn Nghiễm dùng sức thở dài hơi, nhanh đem hai tay của kéo xuống dưới. Tuy bọn họ cũng đều biết tại Trần Nhu Bình phải Trần Nhu Bình, nhưng là trước mắt thân thể vẫn là của , việc ôm nử tính như thế này ổn cho lắm. Huống chi, tục ngữ phải bằng hữu vợ thể đùa, vì vậy càng phải giữ khoảng cách.

      “Ngồi xuống.” vỗ vỗ Khương Hồng Lăng, cũng thân thủ đem giấy tay cọng khoai tây lấy tới nhét vào trong tay “Mau ăn!”

      “Ta còn muốn Côca.” mút lấy cái mũi sợ hãi cầu.

      Ngôn Nghiễm liếc mắt, đem Côca Ngôn Chỉ đưa tới nhét vào tay , sau đó chỉ thấy nàng khoái hoạt ngụm bánh ngụm Côca bắt đầu ăn.

      “Lão Tứ ngươi , việc này rốt cuộc là phát sinh như thế nào, Nhu Bình bị xe đụng vào có cái điều gì thích hợp sao?” Ngôn Tứ Bảo đem tầm mắt từ con của bạn tốt sang con trai của mình, sắc mặt phi thường ngưng trọng.

      Ngôn Nghiễm liếc mắt, đem Côca Ngôn Chỉ đưa tới nhét vào tay , sau đó chỉ thấy nàng khoái hoạt ngụm bánh ngụm Côca bắt đầu ăn.

      Ngôn Nghiễm đầu tiên là thở dài mạnh, sau đó mới do dự mở miệng.”Có mấy lời con vốn muốn , nhưng là. . . . . .”

      “Có lời gì là thể ? Về chuyện của Nhu Bình sao?” Trần Chí Dục cắt ngang lời của , vội vàng hỏi.

      chần chờ gật đầu.

      “Nó phải lại làm chuyện gì nên làm chứ ?” Hiểu con ai bằng mẹ, Trương Thục Phân hỏi vào trọng tâm.

      Bà vẫn biết con đối con trai thứ tư của Ngôn gia là vô cùng si tình, cũng biết con mình, lại con thứ ba của Ngôn gia đối với con mình vô cùng tốt, nhưng là chuyện tình cảm nên thế nào đây? Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, những lời này đúng là hết hết thảy.

      “Kỳ tai nạn xe cộ cũng phải ngoài ý muốn, mà là Nhu Bình tay chỉ đạo, mục đích là vì lôi kéo chú ý của con.” Ngôn Nghiễm sau khi trầm mặc hồi lâu, rốt cục đem chuyện vẫn giấu diếm ra.

      “Cái gì ? Cháu cái gì?” Trần Chí Dục nhịn được cao giọng kêu lên.

      “Lão Tứ, con đừng lung tung!” Ngôn Tứ Bảo trừng mắt cảnh cáo con trai.

      “Người gây ra họa là Lâm Mỹ Quân, bạn thân nhất của Nhu Bình, chắc , chú đều biết ấy, nếu mọi người tin, tại có thể gọi điện thoại hỏi, hoặc là mời ấy lại đây giáp mặt đem mọi chuyện ràng.” Ngừng chút, Ngôn Nghiễm lại tiếp tục bổ sung, “Kỳ người đưa Nhu Bình đến bệnh viện cũng là ấy, bởi vì ta nghĩ tới mình đụng vào nhu Bình, còn làm ấy ngất , ta cũng bị sợ hãi.”

      “Tại sao có thể như vậy? Nhu Bình nó. . . . . . Nó làm sao có thể làm loại này việc ngu ngốc này?” Trương Thục Phân nhịn được khóc lên, mà Trần Chí Dục mặt xanh mét.

      “Cho nên ý của em là, kỳ trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, thân thể Trần Nhu Bình vẫn chứa linh hồn ấy, thẳng đến sau tai nạn xe cộ, việc hoán linh hồn mới đột nhiên xuất ?” Ngôn Bút trầm ngâm .

      “Đúng.”

      “Nhưng là việc này cũng thể nào xảy ra a, có ai bị tai nạn xe cộ hôn mê tỉnh lại biến thành như vậy đâu” Ngôn Bút vẫn như cũ thể nhận chuyện vớ vẩn này là thực.”Mất trí nhớ thực phổ biến, nhưng là trao đổi linh hồn? Này tính cái gì? hồ sơ X sao?”

      Ngôn Nghiễm nhìn thoáng qua vợ chồng vợ chồng biết nên cái gì vợ chồng, cùng với cha mẹ vội vàng trấn an bọn họ, sau đó bình tĩnh mở miệng, “Bất kể là hồ sơ X hoặc hồ sơ Y, cả, làm việc cho chính phủ, muốn lấy được ít hồ sơ đặc thù chắc khó?” Xem ra, bây giờ có thể bình tĩnh xử lý chuyện này chỉ còn bốn em bọn họ.

      “Em muốn làm cái gì?” Ngôn Bút quay đầu nhìn về phía túi khôn của bốn em-lão Nhị.

      “Vậy còn phải ư, đương nhiên là điều tra tất cả tư liệu về Khương Hồng Lăng, xác định xem có người khác phải ?.” Ngôn Mặc tức giận .

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó đương nhiên là muốn đem thân thể của tìm ra, nhìn xem linh hồn Trần Nhu Bình có phải vậy hay cùng trao đổi. Cái này cũng muốn ta nữa sao?” khỏi đảo cặp mắt .

      “Ngươi cho là ngươi có hồ sơ X sao?” Ngôn Chỉ trừng mắt liếc cái, còn tưởng rằng lão Nhị đầu óc thông minh giống người thường có ý kiến hay đấy, kết quả. . . . . .

      “Bằng ngươi có chủ ý nào tốt hơn ?”Ngôn Nghiễm chọn lá chắn hỏi.

      Ngôn Chỉ chau mày, há mồm muốn lại biết nên gì sao.

      “Vậy cứ như thế , ” dưới giấy quyết định mở miệng, “Chúng ta trước tìm được Khương Hồng Lăng bản nhân sau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :