1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Dung Quân - Công Tử Hoan Hỉ (Chương 4)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718

      [​IMG]


      Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

      Công ty phát hành : IPM

      Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn

      Số trang: 252

      Kích thước: 13 x 20.5 cm

      Trọng lượng: 420 Gram

      Giá bán: 65,000đ

      Hình thức bìa: Bìa mềm

      Ngày xuất bản: 04/2015

      Type-er: Bim Bin Ty, Thanh Mạn

      Beta : Mều

      Giới thiệu:

      Hết lòng hết dạ ai đó bình thường khó, đối với các nhân vật chính trong câu chuyện này có lẽ càng khó hơn nữa. Vì vai họ là trọng trách với rất nhiều người khác, với cơ đồ mà tổ tiên gây dựng, với cả đất nước và trăm họ.

      người là hoàng đế, người là đại thần đầu triều. Quen nhau từ bé, thân nhau từ bé, cũng hiểu lòng nhau từ bé, nhưng lời cứ mãi thể ra.

      phải là minh quân, tuy chẳng gây nên tội trạng gì nhưng cũng lập công đủ lớn để sử sách ghi nhận. Y phải là đại thần tài năng, nếu nhờ phúc ấm tổ tiên có thể thi cũng chẳng đỗ đạt, đừng trở thành thừa tướng.Tất cả những gì họ có thể làm, là cần mẫn, là chịu đựng, là đặt bản thân xuống dưới đại quốc gia.

      Cứ như thế, cho đến ngày họ nhận ra, có thể làm chưa chắc đồng nghĩa với làm tốt, kỳ thực việc họ làm giỏi nhất, lại là nhau.​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Tiết Tử

      Typer: Bim Bin Ty

      Đêm ba mươi Tết, tuyết rơi đầy trời, hoàng đế Ninh Đức cùng hoàng hậu mở tiệc chiêu đãi quần thần và các mệnh phu nhân.

      Mọi người đều ngà ngà say, những lồng đèn bất giác nơi hành lang phát ra ánh sáng chập chờn lấp lóa; pháo hoa vàng tía đỏ tía xanh bừng nở, sáng rực cả khoảng trời. Ánh sáng tràn ngập muôn nơi, đèn nến huy hoàng lấp lánh. Trong đại sảnh, xiêm y sang trọng, tóc mây ngát hương, mũ nạm vàng bạc, áo đính ngọc châu, tóc cài thoa vàng trâm bã, thắt lưng dát ngọc phỉ thúy lung linh, những móng tay nhuộm son đỏ thắm dường như cũng phát ra ánh sáng.

      Công chúa Vĩnh An muội muội của hoàng đế Ninh Đức và phò mã là đôi phu thê vừa mới cưới, dù trước mặt bao người vẫn say đắm ngọt ngào, âu yếm tình tứ. Mọi nét lả lơi của đôi trai lọt vào ánh mắt đám đông, ai nấy đều hò reo chòng ghẹo, đua nhau đến chúc rượu phò mã.

      người , “Phò mã thực có phúc lớn, ngài cùng công chúa đúng là đôi do trời đất tác hợp. Tiểu nhân xin uống chén này, kính chúc hai vị sớm sinh quý tử, con cháu đầy nhà.”

      người khác , “Năm xưa, chúng ta vừa là bạn đồng môn lại đỗ đạt cùng năm, nay hiền huynh khác xưa, ngu đệ chẳng dám sánh bước ngang hàng với huynh nữa! Nếu còn nhớ đến giao tình thuở thiếu thời, xin hãy nhận ba chung rượu nhạt này của đệ, để uổng những ngày chúng ta kết giao năm xưa.”

      người nữa , “Mong phò mã nể tình đồng liêu, uống cạn ly rượu này!”

      Ngay cả ân sư của phò mã là Hoàng các lão Hoàng Ân Thất cũng đén góp vui, tay nâng ly rượu, ông tươi cười đùa với chàng môn sinh, “Phò mã uống rượu của bạn đồng môn, bạn đồng liêu, bạn đồng niên1 rồi, nếu uống chén này của ta, e xong đâu!”

      1Những người cùng đỗ trong kỳ thi, tên cùng được niêm yết bảng vàng.

      Phò mã đỏ mặt vì men rượu, nghe vậy phát hoảng vội quỳ sụp xuống, đáp, “ dám, dám! Xin ân sư đừng thế, học trò hổ thẹn.”

      Các vị đại thần đều cười ầm lên, đỡ phò mã đứng dậy, “Đứng lên ! Kẻo công chúa xót xa, bọn ta gánh nổi đâu!”

      Trong điện có bố trí sân khấu diễn kịch, tiểu sinh mặc áo đỏ hài bông, nắm tay hoa đán hát í a í ới, bốn mắt nhìn nhau, trong niềm hân hoan pha nét thẹn thùng. Họ biểu diễn cảnh động phòng hoa chúc.

      Tiếng cười, tiếng hátm tiếng chuyện trò, tiếng chiêng trống hòa trộn lấn át lẫn nhau, tất thảy đều hòa theo làn gió bay qua những bức tường cung điện lan đến khắp đường to ngõ của kinh thành.

      Ngồi cùng bàn tiệc với thái tử Ninh Hy Trọng là nhị hoàng tử Ninh Hy Diệp, ngẩng khuôn mặt non nớt vừa nhìn ngó vừa nghe ngóng, dường như hiểu lại như hiểu; thỉnh thoảng nghiêng đầu, mở to mắt nghĩ ngợi, nhưng rốt cuộc vẫn hiểu. Hy Diệp giật vạt áo Hy Trọng, hỏi, “Hoàng huynh, động phòng là căn phòng như thế nào? Lấy vợ, nghĩa là sao?”

      Ninh Hy Trọng mỉm cười, đáp, “Đồ ngốc! Thế mà cũng biết? Động phòng tức là chung chăn gối với tân nương. Lấy vợ, tức là đệ thích , ấy cũng thích đệ, đệ tốt với ấy mãi mãi, ấy cũng mãi mãi tốt với đệ, cả hai sống bên nhau trọn đời.”

      Ninh Hy Diệp hiểu, gật đầu, rồi rảo bước đến trước bàn tiệc gia đình thừa tướng Lục Minh Trí, đứng ngây người.

      “Nhị hoàng tử có điều gì sai bảo?” Vị thừa tướng bấy lâu được xưng tụng là hiền tướng tươi cười hỏi Hy Diệp.

      Hy Diệp mím môi trả lời ông, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn đại công tử nhà thừa tướng.

      “Ta thích ngươi, ta muốn lấy ngươi làm vợ! Chúng ta chung chăn chung gối!” Ninh Hy Diệp nắm tay công tử họ Lục, dõng dạc . Khuôn mặt trắng trẻo bỗng đỏ bừng, đỏ hơn cả khuôn mặt phò mã Vĩnh An.

      Tất thảy im phăng phắc, mọi cặp mắt đều nhìn vào nhị hoàng tử, họ biết nên thể vẻ mặt thế nào cho phải, đành giữ nguyên các động tác dang dở, ngồi tại chỗ mà nhìn.

      “Ha ha ha ha…” Ninh Đức đế ngời nơi cao nhất vỗ tay cả cười, “Diệp nhi… ha ha ha ha…”

      “Hề hề…” Lúc này bá quan mới bừng tỉnh, và cười phá ra, “Bọn trẻ ngày nay là… hề hề…”

      Mọi người đều tạm thời “buông tha” phò mã, hào hứng nhìn về phía bên này

      Riêng Lục Hăng Tu đại công tử nhà họ Lục chỉ im lặng, đầu cúi xuống, khuôn mặt trắng trẻo dần đỏ nhít. lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, mở to mắt lúng túng nhìn cha mình, bắt gặp nụ cười khó hiểu của ông, đôi mắt bỗng đỏ hoe.

      “Kìa, chứ?” Nhị hoàng tử chờ mãi sốt ruột, bèn kéo tay Lục công tử mạnh, “Này! Ta thích người, nên ngươi cũng phải thích ta, ta tốt với ngươi mãi mãi, ngươi cũng mãi mãi tốt với ta. Được ? ‘được’ nào?!”

      “…” Lục Hăng Tu mắt rơm rớm, ngơ ngác nhìn hoàng tử đứng trước mặt đầu đội miện vàng, khí thế áp đảo nhưng sắc mặt lại ửng hồng, lòng bàn tay ướt mồ hôi của hoàng tử nắm chặt tay Hăng Tu cũng khẽ run. Sắc mặt và khẩu khí của hoàng tử cao ngạo tột cùng chẳng khác gì bá vương.

      Hoàng tử liến thoắng hồi, giọng rất vang nhưng dường như lọt vào tai Hăng Tu. Chỉ nghe mấy chữ “ ‘được’ nào” rót vào tai, Hăng Tu bèn đáp trong vô thức. “Được…”

      “Phải rồi! Thế là chắc chắn rồi nhé!” Khuôn mặt căng cứng của Ninh Hy Diệp bỗng nở ra nụ cười, ngoảnh lại lớn tiếng gọi Ninh Hy Trọng, “Hoàng huynh! Hoàng huynh! Thế là đệ có vợ rồi! Từ nay cấm huynh đệ ngốc, nghe chưa?”

      Giọng trẻ con lanh lảnh nhưng lại vô cùng nghiêm túc.

      Bá quan cười ầm ĩ như muốn nổ tung cả mái điện. Ninh Đức đế mỉm cười, bước xuống bệ rồng, đến chỗ Lục hiền tướng, , “Ái khanh! Trẫm và khanh kết thông gia rồi đấy!”

      Trong điện Quảng Cực, suốt đêm cho đến khi vầng dương sớm mai lộ ra, vẫn ngớt tiếng cười.

      Khi ấy, thái tử của vương triều Đại Ninh là Ninh Hy Trọng mới bảy tuổi, nhị hoàng tử Ninh Hy Diệp và đại công tử nhà họ Lục là Lục Hăng Tu đều mới lên bốn.

      Đầu mùa xuân năm Xương Khánh thứ ba mươi hai đời Ninh Đức đế, thừa tướng hiền đức Lục Minh Trí trải bao năm lao tâm tích tụ lâm trọng bệnh qua đời. Gia tộc họ Lục từng được hoàng đế Thái Tổ vương triều Đại Ninh khen ngợi là “Trung thuận hiền thiện, vạn thế vì tướng”, giờ đây lại được muôn dân xưng tụng là bề tôi trung thành, là hiền tài phụ chính. Ninh Đức đế chẳng khác nào mất cánh tay đắc lực, người áp tay vào quan tài thở dài buồn bã, truyền lệnh đổi niên hiệu là Hoài Minh1.

      1 Nhớ Lục Minh Trí, nhớ con người có đức sáng...

      Vào năm Hoài Minh thứ ba đời Ninh Đức đế, thái tử Ninh Hy Trọng mất tích, đâu, thời đó xốn xao rất nhiều giả thiết. Hoàng đế đành lập nhị hoàng tử Ninh Hy Diệp làm thái tử.

      Vào năm Hoài Minh thứ năm, Ninh Đức đế, người được xưng tụng là “minh chúa” băng hà. Thái tử Ninh Hy Diệp kế vị, đặt niên hiệu là Phụng Tiên, sử gọi là Ninh Tuyên đế. Thực di huấn của Thái Tổ hoàng đế - gia tộc họ Lục là “van thế vi tưởng” – tân hoàng đế bèn lập Lục Hăng Tu trưởng tử của Lục Minh Trí, đại công tử của Lục Gia, làm thừa tướng.

      Vương triều Đại Ninh trải qua hai trăm năm với bao thăng trầm biến đổi, từng có thánh quân minh chúa, cũng có hôn quân bạo đế, liệu từ nay vương triều này về đâu?

      Các lão Hoàng Ân Thái, vị nguyên lão từng suốt mấy mươi năm phụng hai đời đế vương, trở về nhà với phu nhân, “Ta thấy có điều gì hay, cũng nhận ra điều gì đó. Xem ra, vị thừa tướng họ Lục này lại phải nhọc nhằn đến chết ở chốn triều đình mất thôi! Đúng là tạo nghiệt...”

      Vị nhất phẩm phu nhân mặt đầy nếp nhăn nằm trong chăn đạp mạnh ông cái, “Đêm hôm khuya khoắt ông còn càm ràm cái gì đầy, có để người khác ngủ bảo?”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1

      Typer: Bim Bin Ty

      Nếu bước ra phố sá ở kinh thành rồi hỏi người nào đó rằng, “Buổi tối có nơi nào đáng để đến chơi?” dù là ông già râu bạc hay kẻ hậu sinh lưng hùm vai gấu, gần như ai ai cũng trả lời, “Đó là Xuân Phong Đắc Ý Lâu.”

      Xuân Phong Đắc Ý Lâu là chốn chơi bời đông khách nhất kinh thành.

      Tối đến, đám đầy tớ lại nhanh nhẹn trèo thang thắp sáng những ngọn đèn lồng lụa diều. Từ xa nhìn vào, những đốm lửa đó rung rinh nhảy nhót như khêu gợi lòng người, khiến bước chân ai cũng lâng lâng, bông.

      đến đầu ngõ, nữ xinh tươi ngồi tựa cửa chào mời khách:

      “Công tử ơi, nô gia1 đêm nay đơn quá...”

      1 Nô gia là cách tự xưng khiêm tốn của nữ giới.

      “Đại gia! Vào đây, để nô gia hầu ngài uống vài ly rượu...”

      Giọng của các nàng êm ái ngọt ngào, cứ như tan chảy vào ruột vào gan con người, chưa đến cửa lòng đê mê quá nửa, thế rồi cứ như ma xui quỷ khiến, chân bước hẳn vào trong!

      Chào đón họ là những tấm rèm lớn bằng lụa hồng đào buông rủ nhè đung đưa, tiếng đàn sáo, mùi phấn hương, mùi rượu thơm... tất cả hòa quyện, mơ màng, đầy gợi cảm ân ái bủa vây khiến họ còn sức đâu cưỡng lại, trong nháy mắt, thép luyện nghìn lần biến thành sợi tơ mềm nhũn.

      “Chắc công tử đến đây lần đầu tiên? Nhìn kìa, nhìn kìa, chưa câu nào đỏ mặt thế này? Mặt càng lúc càng đỏ... ha ha ha... Có gì mà phải ngượng chứ? đến đây rồi, sao phải ngượng ngùng?”

      Chủ nhân đắc ý phơi phới của Xuân Phong Đắc Ý Lâu là Xuân Phong ma ma mặc bộ váy liền áo màu lục nhạt, chèn eo hở ngực, bên ngoài là áo choàng ống tay thụng may bằng sa đỏ thâm mỏng manh, phe phẩy cái quạy vẽ hình mỹ nhân, ngoảnh sang mời gọi, “Công tử thích như thê nào? Đến Xuân Phong Đắc Ý tìm người đẹp là đúng chỗ rồi! Xuân Phong ma ma cam đoan để công tử được thỏa lòng!”

      Khuôn mặt trát phấn dày cộm cùng đôi môi tô son đỏ chót áp sát vài vị khách, Xuân Phong ma ma ngay lập tức kéo vị khách vào bên trong, cho người ta kịp nghĩ ngợi gì nữa. “Đây là Thủy Thủy, nhìn xem, khuôn mặt vóc dáng của nàng... Đây là Hương Hương, bộ ngực, cặp đùi và eo thon của nàng... Công tử xem Hồng Hồng của chúng ta, hát hay, đàn ngọt, rất đa tài, giỏi nhất là thổi tiêu... Kìa, công tử nhìn ta nhìn ta nữa, ha ha... Công tử vẫn chưa hiểu à? Vào buồng rồi hiểu hết! Hồng Hồng mau lên, mau vào hầu hạ công tử ! Công Tử cần gì xin cứ cho biết! Ha ha ha ha...”

      Tiếng cười hi ha, điệu bộ e ấp trong chiếc quạt che hở nửa khuôn mặt... Chốn xa hoa lạc thú này trần nghe tiếng sênh ca yên ổn thanh bình.

      Lục Hăng Tu cau mày đứng trước cửa Xuân Phong Đắc Ý Lâu, những thanh đầy nhục cảm lả lơi từ bên trong vọng ra, nét mặt vốn rất trang trọng của y như phủ làn sương lạnh.

      Đứng bất động như thê hồi lâu, y mới hít hơi sâu, cất bước tiến vào trong.

      Bàn tay đưa ra khỏi ống tay áo màu chàm lần lượt vén các lớp rèm lụa hồng đào, cau mày bước , tuyệt nhiên màng đến cảnh tượng tình tứ của những cặp đôi xung quanh; nhưng mấy viên quan đến đây tìm thú vui nhìn thấy thừa tướng đương triều bèn lập tức đẩy các nàng ngồi đùi mình ra, vội vã lấy ống tay áo che mặt, nhanh chân lùi ra những góc khuất. Lục Hăng Tu cũng thèm bận tâm, tiếp tục bước lên lầu, chốn này rất quen thuộc.

      “Ôi! Lục thừa tướng đến rồi! Các nương mong ngài lắm đấy!” Xuân Phong ma ma mặt tươi như hoa vội đứng dậy và chắn ngay trước mặt nghênh đón.

      Lục Hăng Tu dừng bước, sắc mặt thay đổi, hạ giọng hỏi, “Người đâu?”

      “Vẫn như trước! Phòng số chữ Thiên.” đon đả bị dội gáo nước lạnh, Xuân Phong ma ma bĩu môi, lạnh lùng đáp.

      “Ừm!” Lục Hăng Tu gật đầu, bước vòng sang bên rồi tiếp.

      “Hí hí...” Người đàn bà son phấn đắp đầy mặt nhìn theo Lục Hăng Tu, mỉm cười đầy ngụ ý.

      Đứng ngoài phòng nghe thấy tiếng đàn ca. Giọng nữ hát tròn trịa êm ái, hòa cùng tiếng đàn tỳ bà sâu lắng, hát rằng:

      Du xuân hoa hạnh cài tóc mây;

      Công tử phong lưu đến chốn này,

      Nguyện hiến dâng chàng tơ duyên thăm,

      Dẫu chàng lạnh nhạt, thiếp vẫn say...

      Lục Hăng Tu đứng trước căn phòng, đưa tay gõ cửa.

      “Ai đấy?” Bên trong, giọng nam hỏi vọng ra, lẫn với tiếng cười, quyến rũ khó bề diễn tả.

      “Thần, Lục Hăng Tu!” Khách bên ngoài đáp, vẫn với vẻ mặt và giọng nghiêm túc cẩn trọng pha lẫn chút bực bội bị kìm nén.

      Giọng hát bên trong lập tức ngừng bặt, cửa phòng “két...” tiếng và mở ra.

      Phía sau cánh cửa là nam nhân mặc áo gấm màu vàng, mái tóc đen nhánh, đôi mắt phượng với đuôi mẳt hơi xếch lên làm giảm phần đoan chính, tăng thêm phần tà mị. Đôi môi hồng khẽ mỉm, cất lời, cũng có nét cười; đầu đội mũ vàng, đai lưng ngọc biếc. Nam tử cao quý ngời ngời ngồi đây chính là vị hoàng đế kế vị ba năm nhưng chẳng làm nổi việc gì ra hồn, bị quần thần ngầm mỉa mai là “dung quân1” của hoàng triều Đại Ninh, Ninh Hy Diệp!

      1. Vua tầm thường

      Nhìn thấy Lục Hăng Tu, Ninh Hy Diệp liền nở nụ cười tươi, “Trẫm biết khanh nhất định đến tìm.”

      Đôi mày cau lại của Lục Hăng Tu cũng giãn ra, nhìn khuôn mặt tươi tỉnh của hoàng đế, truy vấn, “Bệ hạ biết thần đến?”

      “Phải!” Ninh Hy Diệp gật đầu, nét cười pha lẫn chút đắc ý. “Lần nào trẫm vào đây, khanh đều đến tìm trẫm còn gì?”

      “Thế ...” Lục Hăng Tu lại im lặng nhìn , khóe môi chầm chậm nhếch lên, khuôn mặt hẳn là đẹp trông cũng thêm phần sinh động bởi nét cười này. Vẫn là đôi mắt ất, hàng mi ấy nhưng còn nghiêm trang mà lộ chút thanh nhã, khiến Ninh Tuyên đế phải ngơ ngẩn hồi lầu, “Thế ... chắc bệ ha cũng biết, sau đây nên làm gì rồi?”

      xong, đợi tỉnh táo trở lại, Lục Hăng Tu quay người xuống cầu thang, “Thái Tổ hoàng đế thánh mình viết ra Đế sách1 giáo huấn con cháu đời sau, thần cầu khẩn bệ hạ hãy ngự bút chép lại vài quyển, để buổi triều sáng ngày mai ban cho quần thần mỗi người quyển, giúp họ cùng lĩnh hội lời dạy của Thái Tổ hoàng đế. Những vị các lão, quan viên lục bộ, các vị học sĩ Hàn Lâm Viện, các quan viên ở Thái Y Viện, các bộ, viện, tự, đài, phủ ở kinh thành thấy đều thành tâm khẩn thiết, mong bệ hạ chớ nên sơ suất.”

      1 Sách lược làm đế vương.

      Khuôn mặt hoàng đế bỗng cứng đơ, nét cười tươi lúc nãy biến mất, vội vã theo theo y nài nỉ, “Tiểu Tu, Tiểu Tu... trẫm... trẫm chỉ đùa với khanh chút thôi mà! Tiểu Tu... Trẫm từ thích khanh, trẫm từng suốt đời thích khanh, trẫm đâu thể làm chuyện ấy... sau lưng khanh? Đúng ? Này... Tiểu Tu...”

      Bất lực, thừa tướng đại nhân quyết ý, nghe hoàng đế năng trơ trẽn, hai tay lại càng siết chặt, sắc mặt càng răn đanh, xanh xám như màu áo mặc, chân bước cũng càng lúc càng nhanh, giẫm bậc cầu thang kêu rầm rầm.

      Xuống lầu rồi, Xuân Phong ma ma lại đon đả sán tới: “Hai vị ai thanh toán thế?”

      Xuân Phong ma ma tay gảy bàn tính bằng vàng ròng kêu “lách cách”, miệng , “Tiền rượu, tiền hát, tiền ăn, ba nương, phòng số chữ Thiên... à, còn cả Tú Tú nhà chúng tôi hầu hạ suốt đêm nữa...”

      Chẳng đợi bà ta tính xong, Lục thừa tướng tức giận bỏ chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.

      “Ba ngày nữa, xin bệ hạ ngự bút chép lại Đế sách, các quan khắp mười chín châu tử thái thú trở xuống, kể cả các sư gia ở nha môn huyện, mỗi người bản... mong bệ hạ chớ quên...”

      “Tiểu Tu...” Công tử áo vàng trán vã mồ hôi cuống cuồng định chạy theo, nhưng rồi lại bị Xuân Phong ma ma chặn đường.

      “Khách quan, bước vào thanh lâu phải trả tiền chứ? Ở chỗ chúng tôi rất công bằng, bất kể sang hèn, đều chỉ giá!” đoạn bèn cười khì khì, sáng đến gần Ninh Hy Diệp, ghé tai khẽ : “Như thế này cũng là “cùng loại với dân1”, đúng chưa? Ha ha ha ha....”

      1 Dữ dân đồng lạc, câu kinh điển của Mạnh tử, khuyên răn các bậc vua chúa nên sống như thế nào.

      “Ngươi...” Nhìn người đàn bà tuổi về già nhưng ăn mặc lòe loẹt như thiếu nữ trước mặt, Ninh Hy Diệp nghiến răng ken két, lấy ngân lượng dúi mạnh vào tay bà ta, rồi vội vã chạy ra cửa, nhưng chẳng thấy bóng dáng Lục Hăng Tu đâu nữa.

      là... Tự mình lấy bạc ra trả cơ đấy. nhìn thấy vô số quan viên ở đây sao? Tìm bừa ai đó thanh toán chẳng phải ổn cả rồi sao?” Tay cầm đĩnh bã đưa lên miệng hà hơi, đĩnh bạc sáng lóa phản chiếu đôi môi đỏ chói, “ thà như thế, chẳng có chút mánh khóe gì cả, thảo nào ai cũng gọi là dung quân.”

      Lục Hăng Tu trở về phủ, trong nhà vẫn sáng đèn, vội bước vào, “Mẫu thân vẫn chưa ngủ ư?”

      “Ừ.” Người mẹ mái đầu bã, dịu hiền nhìn Lục Hăng Tu. “Đêm rồi vẫn còn bận rộn?”

      “Vâng.” Lục Hăng Tu hai tay buông thõng bước sang bên.

      “Tốt! Ta là đàn bà, chẳng hiểu gì về quốc gia đại .”

      Lục lão phu nhân nhìn vào đôi mắt con trai, chậm rãi , “Tuy nhiên, có việc ta biết rất , đó là danh tiếng do bao đời tổ tiên gầy dựng của Lục gia ta tuyệt đối thể bị tổn hại. Kể từ thời Thái Tổ hoàng đế dựng cờ khởi nghĩa, nhà họ Lục kề cận quân vương, dồn tâm huyết dốc lòng trung thành tận tụy; có người lao lực đột tử ngay ở triều đình, có người vì thẳng thắn can gián mà bị đánh chết ở Ngọ môn, cũng có người lao tâm sinh bệnh rồi mất sớm khi hãy còn tráng niên giống như phụ thân con. Nhà họ Lục có được uy vọng như ngày nay, nhờ ân sủng của quân vương là lệ, quan trọng hơn là luôn có phẩm hạnh chính trực ngay thẳng. Dẫu con cháu bất tài thể phò chính cũng xu nịnh luồn cúi vả lấy đó làm hãnh diện, gây rối loạn kỷ cương triều đính. Nếu có con cháu nàu như thế, dù thiên hạ bỏ qua, nhà họ Lục cũng quyết dung tha. Những điều này con vẫn còn nhớ chứ?”

      “Con nhớ ạ!” Lục Hăng Tu đáp.

      “Được! Muộn rồi, con cũng nên nghỉ .” Lục lão phu nhân chậm rãi vịn tì nữ đứng dậy. “Thánh thượng thế nào, đó là chuyện của thánh thượng. Việc triều chính, nếu con siêng năng cần cù chẳng ra sao. Nhưng cũng đừng nên tự tiện làm theo ý mình tất cả mọi việc, nên thương nghị với các vị các lão. Phương Tải Đạo đại nhân ở Đại Lý Tự, thái phó Cố Đình Quân, đều là bậc tiền bối của con, mọi việc nên nghe ý kiến các vị ấy chút.”

      “Vâng.” Lục Hăng Tu cúi mình đáp lời.

      Lúc đứng dậy, y nhìn thấy tấm biển “Trung thuần hiền thiện” treo cao, tấm biển ấy do chính tay Thái Tổ tông hoàng đế viết, là vinh dự tối cao của gia tộc họ Lục. Nền đen chữ vàng, khí thế uy nghi.

      Ngẩng đầu nhìn lên, ánh nến chập chờn, tấm biển nặng nề, đè nặng lên trái tim y, dường như đến hít thở cũng khó khăn.

      Y bất giác đưa tay sờ vào thắt lưng, vân về bình an kết1 vẫn buộc ở đai lưng, cảm giác chất tơ mềm mại trơn trơn, mân mê vuốt ve, tựa như vỗ về trái tim mình.

      1 kiểu nơ, tết bằng dây màu, thành những hình có tính mỹ thuật, đeo bên mình cầu bình an may mắn.

      hề thấy buồn ngủ, y dứt khoát ra ngoài.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      qua con đường lát đá trắng rồi rẽ trái. Con ngõ phía đông thành này vốn là con ngõ yên tĩnh, ban ngày ít người qua lại, tối đến nơi đây lại càng vắng lặng bóng người.

      Lúc này ở đầu ngõ có khoảng sáng hoe vàng. Đó là quán điểm tâm nho , căng mảnh vải dầu cũ kỹ làm mái che, treo ngọn đèn dầu yếu ớt. Giữa đêm khuya, đốm sáng nho cũng khiến người ta vô cùng ấm lòng.

      Đôi vợ chồng già lôi thôi bên bếp lò, ló đầu ra chào hỏi, “Ôi, Lục đại nhân lại đến chiếu cố chúng tôi rồi! Đại nhân cần dùng món gì? Hay lại dùng bát mì vằn thắn?”

      “Được!” Lục Hăng Tu kéo ghế dài ngồi xuống bên cái bàn thấp , tay vẫn mân mê bình an kết

      Bàn và ghế đều rất cũ kỹ, đụng vào là kêu cót ca cót két, hòa với những thanh chần mì, chan nước dùng và những tiếng củi cháy nổ tí tách.

      Ông lão vừa chần mì vừa bắt chuyện với Lục Hăng Tu, “Lục đại nhân bận công việc đến tận lúc này ư? Vất vả ! là canh mấy rồi còn gì? Đúng là vị quan tốt. Ở phủ đều là vị quan tốt...”

      sao!” Lục Hăng Tu nhìn bóng những nhà cao thấp nhấp nhô trong ngõ, điềm đạm , “Là việc nên làm thôi.”

      “Mấy hôm nay đại nhân bận lắm nhỉ? Tiểu nhân nghe miền nam lại có nước to, man di phía bắc lại đòi hoàng đế chúng ta dâng thành. sao dễ nghe! Chậc hẳn sắp đánh nhau to? Mấy năm nay sao xảy ra lắm chuyện như vậy chứ?”

      “Đúng thế...” Lục Hăng Tu thở dài. Những việc đáng buồn, cũng u như bóng tối xung quanh lần lượt kéo đến đè nặng lên tâm can.

      Ba ngày trước nhận được tin cấp báo miền nam nước lũ rất to, đầu mùa xuân mỗi năm đều thế nên vốn phải chuyện lạ, nhưng con nước lần này lớn hơn hẳn mọi lần trong hơn mười năm qua, có vô số người thiệt mạng và vô số gia đình mất chỗ ở, ly tán, kho lương thực địa phương cạn sạch... Tấu chương gửi lên triều đình nhiều như bông tuyết bay lá tả. Các tộc thiểu số phương bắc lại thừa cơ kéo quân đến biên giới, khó tránh khỏi cuộc chiến tranh. Thám tử hồi báo, tộc Nguyệt Chi ở phía tây cũng chịu an phận, ngấm ngầm rục rịch nổi dậy, nên chiến hay nên hòa cũng cần sớm chuẩn bị. Còn cả vấn đề cất nhắc hay giáng chức, Diêm đạo1 khuyết chức quan, vài vị thái thú ở các châu cần điều động... những việc dù bé xíu như móng tay đưa lên triều đình cũng cần cân nhắc kĩ mọi bề để giải quyết, thể đắc tội bên nào, tất cả đều phải công bằng.

      1Cơ quan quản lý kinh doanh muối.

      Nếu chúa thượng là người hết lòng vì dân hoặc chí ít cũng phải có chí tiến thủ, vấn đề gì... nhưng... đương kim hoàng thượng ... Thôi, đừng nhắc đến cho xong! Đúng như Hoàng các lão , ba năm qua lên ngôi, khó có thể rằng hoàng thượng hay ở chỗ nào hoặc dở ở chỗ nào. phạm tội lớn tày trời nhưng cũng làm nên nghiệp gì to tát đáng để lưu danh sổ sách. Hoàng đế giống như gã độc thân trong dân gian chỉ cốt lo miếng ăn cho mình và gia đình, đến đâu hay đến đó, sống tạm bợ qua ngày đoạn tháng.

      “Vân thân của đại nhân đây; Đại nhân dùng thong thả!”

      Mì vân thân đựng trong bát sứ to viền men lam đặt bàn bốc hơi nghi ngút, mọi nỗi phiền muộn trong lòng dường như cũng hòa lần lần hơi nóng bay tản ra trong trung rồi tan biến trong màn đêm, chỉ còn lưu lại cảm giác bình an kết trong lòng bàn tay.

      Qua làn khói mờ ảo, tựa như có thể nhìn thấy những việc từ rất lâu về trước.

      Đó là chuyện bao lâu rồi? Hình như là năm bảy tuổi? Khi ấy y được đưa vào cung làm bạn học với thái tử và nhị hoàng tử.

      Thái tử vốn yếu ớt, đôi môi luôn nhợt nhạt khiến cặp mắt như hai viên ngọc đen láy càng thêm u uẩn. Thái tử lên mười tuổi, cầm tay y sôi nổi , “Đây là Hy Diệp, hai đứa biết hàu rồi!”

      Nhị hoàng tử cùng tuổi vưới y lập tức gạt tay thái tử ra rồi nắm chặt tay y, đôi mắt phượng sáng long lanh hơi mở to, “Tiểu Tu, Tiểu Tu vẫn còn nhớ ta chứ? Ngươi hứa rằng làm vợ ta! Cấm quên, nghe chưa?”

      Lòng bàn tay ươn ướt, biết là tay ai ra mồ hôi. Nhưng bàn tay ấy run nữa, nhị hoàng tử ghé sát tai y, khẽ , “Còn nhớ ? Ta thích ngươi...”

      Có thể nghe tiếng hít thở, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Ninh Hy Diệp tuy tầm thường, nhưng chưa bao giờ bỏ các buổi chầu sáng.

      Bên dưới triều thần bẩm báo lương thực cứu tế miền nam vẫn chưa vận chuyển đến nơi, thái thủ các châu cấp báo thúc giục. Ngoài ra, số bạc cấp phát e đủ, liệu triều đình có thể cấp thêm ?

      ngồi ngai vàng gật đầu, “Cứ làm theo ý của Lý đại nhân!”

      Lại có người thưa rằng thể nhắm mắt làm ngơ các bộ tộc man di phía bắn nữa, xin được lập tức xuất binh dẹp loạn.

      lại gật đầu, “Vậy làm phiền Tần nguyên soái!”

      Sau đó bàn về tộc Nguyệt Chi ở phía tây, nên đánh hay nên hòa? Có người ta nên giảng hòa, hai bên giao trinh lại quá mệt nhọc. người khác bảo nhất định phải đánh, nếu làm sao tỏ uy danh bốn phương phải thần phục của vương triều Đại Ninh chúng ta?

      Cứ thế, chia làm hai phe ngang sức nhau, ai cũng lên tiếng, ai chịu ai. Cuối cùng, tất cả nhất tề quỳ xuống, thỉnh “Thánh thượng quyết định.”

      Ninh Hy Diệp mắt hấp háy, “Chờ chúng khanh gia thảo luận có kết quả rồi bàn tiếp.”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Tiếp đó là việc điều nhiệm quan viên các châu, mọi người cãi nhau còn kịch liệt hơn lúc trước. Trong số đó có người là môn sinh cũ của mình, có người là nhi tử, cũng có người là tiểu cữu1 của mình, dẫu tệ hại đến đâu vẫn phải trơ tráo mà rằng, “Người này tuổi còn , chờ vài năm nữa xem sao”. Tóm lại là tuyệt đối để tổn hại đến danh dự gia đình mình.

      1. Em vợ

      Ai cũng vận hết sức lực nhìn chằm chằm vào những chỗ ngon lành béo bở. Dương Châu cần bổ nhiệm thái thú, Dương Châu là nơi yên lành trù phú thiên tai dịch họa, thuyền bè qua lại quanh năm sông đào, Diêm đạo ra tay thu thuế đủ các kiểu, hàng năm triều đình đều cấp kinh phí để tu sửa hành cung... làm quan cai quản những chốn này, chỉ cần “có chút tâm địa như ai” hàng năm tiền bạc rào rào chảy vào nhà nhiều như nước vận hà, ung dung hơn hẳn làm quan ở kinh thành.

      Hoàng các lão , “Trương đại nhân cựu thái thú Quỳnh Châu là vị quan thanh liêm rất có uy tín với dân chúng, có thể bổ nhiệm người này làm thái thú Dương Châu.”

      Sử các lão vuốt râu, lạnh lùng “hừ” tiếng, “Người ấy là môn sinh đắc ý của Hoàng các lão, cố nhiên là tốt đẹp rồi! Nhưng thần cho rằng Mân đại nhân ở phủ Thanh Châu tuổi trẻ đầy triển vọng có thể đảm đương vị trí này.”

      “Nữ tế2 của Sử các lão đương nhiên phải tài ba hơn người khác chứ gì?” Hướng các lão cũng chịu thua, ông nghếch mặt, xoay người , hai tròng mắt nhìn thẳng lên mái nhà.

      2. Con rể

      “Mọi bề tôi đều lòng vì việc công, coi xã tắc là hết, Hoàng các lão nên phân biệt rạch ròi việc công việc tư...”

      “Lão thần phân biệt việc công việc tư? Thế Sử các lão là gì? Là hạng người mượn việc công để làm việc tư!”

      “...”

      Là môn sinh, là bạn cố tri, là đồng liêu... trong triều đình này, ai chẳng có những mối quan hệ đó? Thế là mọi người chia làm hai phe do Hoàng các lão và Sử các lão đứng đầu, cãi nhau ầm ĩ, ông tôi bênh vực che chở cho người của mình, tôi bảo ông bừa bất chấp đúng sai; còn nhân tiện lôi các chuyện khúc mắc cũ ra để tính sổ, càng tính sổ lại càng rối rắm, có vẻ như sắp đánh nhau đến nơi!

      Lục Hằng Tu cau mày đứng nhìn. Y thức liền mấy đêm phê công văn, đến thời gian chợp mắt cũng chẳng có, buổi sớm khi vào triều đầu cứ ỉ đau, giờ lại phải nghe họ cãi nhau. tranh giành biết bao năm, lý do chẳng thay đổi, lý lẽ y như cũ, cơ đau đầu vừa dịu xuống lại dấy lên.

      Y nhìn Ninh Hy Hiệp ngồi bệ ngọc, lúc trước chút hào hứng, bây giờ biếng nhác ngả người tựa lưng ghế, nhêch mép nhìn cảnh quần thần tranh cãi vô cùng thích thú. muốn giơ tấm hôt bạch ngọc cầm trong tay đạp vào mặt ! Đế sách chép xong chắc đều vào bụng chó cả rồi!

      “E hèm...” Lục thừa tướng thấy chướng mắt quá chịn nổi nữa.

      Quần thần đều chưa có phản ứng gì nhưng Ninh Hy Diệp nghe thấy, tủm tỉm nữa, vội ngồi lại ngay ngắn, trầm giọng hỏi, “Hửm... Chúng khanh gia còn việc gì muốn tâu nữa ?”

      đoạn ngoảnh sang nhe răng mỉm cười với Lục Hằng Tu. Nhưng Lục Hằng Tu cụp mắt, xem như nhìn thấy.



      Bãi triều, vừa định rời vị thái giám cận kề Ninh Tuyên đế là Linh công công với bộ mặt tươi cười như hoa bước đến, , “Lục thừa tướng xin dừng bước, hoàng thượng đợi ở thư phòng.”

      Lục Hằng Tu day day lông mày, theo lão đến thư phòng, dọc đường còn phải nghe lão lải nhải, “Tuy chuyên cần bằng tiên đế nhưng hoàng thượng chúng ta cũng rất cố gắng, tối qua xem sách đến tận canh ba mới ngủ.”

      xem xuân cung đồ mà các phường in lậu vẫn bày bán ở ven đường chứ gì? Lục Hằng Tu thầm nghĩ.

      Trước đây có lần háo hức triệu Lục Hằng Tu đến, là để xem thứ rất hay. Tập sách mỏng mở ra, đầy những cảnh trai lõa lồ ôm ấp, các trang sau còn có bốn nắm người cùng quấn lấy nhau, giường, bàn, bên bờ sông đủ cả... Xấu hổ tả được! Thế mà Ninh Hy Diệp còn hưng phấn nhìn Lục Hằng Tu và , “Chúng ta cũng thử xem sao?”

      Ngay lập tức Lục Hằng Tu cầm cây nến cháy đốt luôn tập sách, phất tay bỏ , “Phải cho in Đế sách, toàn dẫn mỗi người bản!”

      Vừa vừa nghĩ ngợi, thoáng chốc đến cửa thư phòng. Tiểu thái giám đứng trước cửa vội nghiêm cẩn thông báo, “Phương Tài Đạo đại nhân ở Đại Lý Tự ở bên trong bàn việc, bệ hạ nếu Lục đại nhân đến hãy sang điện dùng ly trà, chờ chốt lát.”

      Lục Hằng Tu cần thiết rồi đứng chờ ngoài cửa.

      “Kìa, Lục thừa tướng ở đây ư?” Thần vương gia từ xa bước lại, nách kẹp chiếc ô che mưa.

      “Hạ quan tham kiến vương gia!” Lục Hằng Tu khum tay hành lễ.

      Thần vương gia và tiên đế là đường huynh đệ, đời của tiên đế huynh đệ nhiều, ngoài Thần vương gia ra, những vị còn lại hoặc đau ốm quanh năm, hoặc vi phạm lỗi mà bị lưu đày xa xứ, chỉ riêng Thần vương gia màng chính nên mới được tiêu dao tự tại, nhưng vương gia lại tiêu dao quá đà, tuổi ngoài ba mươi mà vẫn chưa nạp phi, suốt ngày du hí chơi bời, xét về bản lĩnh màng triều chính còn cao hơn đứa cháu đương kim thánh thượng bậc.

      “Lục thừa tướng biết chuyện phủ Trung Tĩnh hầu vừa có thêm đứa cháu nội chưa? Đây là đứa cháu thứ tư rồi đấy!” Thần vương gia là trang nam nhi có thể hình dung bằng từ “xinh đẹp”, lại rất biết cách tự chăm sóc tự bảo dưỡng, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt đong đưa, còn hút hồn các thiếu nữ hơn cả cánh thanh niên hai mươi, “Thừa tướng biết nhỉ, thái hậu hoàng tẩu của ta mong mỏi được như thế vô cùng, nghe chuẩn bị lập hậu cho hoàng thượng đấy.”
      Lục Hằng Tu cảm thấy cái đầu dộng bưng của mình đột nhiên trống rỗng, bàn tay bất giác sờ vào bình an kết nơi đai lưng, mặt vẫn biến sắc, bình thản hỏi, “Thế ư?”

      “Chứ còn gì?! Huynh đệ của hoàng thượng còn thưa thớt hơn cả thế hệ của bản vương. Hy Trọng lẳng lặng bỏ . Hy Diệp đó cố gắng đến mấy cũng kham nổi...” Thần vương gia bùi ngùi, xúc động cảm thán. Hình như còn định thêm gì đó, nhưng ánh mắt bỗng thẫm lại, chắp tay qua loa. “Lục đại nhân, thất lễ!”

      Lục Hằng Tu nhìn theo bóng dáng Thần vương gia, lúc này vị Đại Lý Tự khanh với sắc mặt đầy chính khí vừa từ thư phòng bước ra. Thần vương vội xòe ô bước đến, tiếng loáng thoàng vọng lại, “Trời u, có lẽ trời sắp mưa, ta lo người dưới chuẩn bị ô cho ngươi, dầm mưa cảm lạnh nguy...”

      ngạc nhiên nghe thấy giọng the thé của Linh công công, “Lục đại nhân, hoàng thượng mời đại nhân!”


      “Phương đại nhân khoản tiền cứu tế thiên tai vẫn chưa đến nơi, ngầm cử người điều tra biết hai trăm vạn lượng trẫm cấp phát khi đến nơi chỉ còn đầy hai mươi vạn lượng. Thảo nào cứ kêu than đủ cứu tế, lo trẫm biết tiêu tiền nên bây giờ đến tiêu giúp trẫm chứ gì.” Lục Hằng Tu vừa bước vào chưa kịp hành lễ Ninh Hy Diệp ngồi sau án thư tức tối lên tiếng.

      “Bạc cấp phát để cứu tế bị vô số tầng quan lại bòn rút, việc này thành thói quen. Các đời hoàng đế đều muốn xử lý nhưng bên trong có vô số tình tiết rắc rối đan xen, nếu ytuy cứu triệt để, chỉ e số trọng thần của triều đình cũng khó thoát khỏi liên đới, lung lay rường cột. Vì vậy bấy lâu nay bắt được người nào bắt, lục soát, diệt tộc, nhằm cảnh cáo số đông; với những kẻ truy cứu nổi đành nhắm mắt cho qua.” Lục Hằng Tu chậm rãi . “Tiên đế ngày trước xử lý việc này vô cùng nghiêm khắc nên tình hình có thuyên giảm, tại trở nên thế này...”

      Lục Hằng Tu ngừng lời, nhìn Ninh Hy Diệp đầy ngụ ý.

      Trước ánh mắt của y, khí thế của Ninh Tuyên đế bị xẹp mất nửa, ngả mình ra lưng tựa ghế, , “Trẫm lệnh cho Phương đại nhân xử lý việc này, ông ta bắt được vào kẻ, tiếp tục tra xét kỹ hơn, vài hôm nữa làm vấn đề. Trẫm muốn xem xem kẻ nào gấp rút muốn cuỗm tiền của trẫm.”

      “Vâng...” Lục Hằng Tu gật đầu, khỏi nghĩ suy. Phương đại nhân là con người ngay thẳng tuyệt đối chấp nhận chuyện khuất tất, chắc chắn phải lôi ra vài kẻ quan trọng mới cam lòng. Như vậy việc điều nhiệm quan viên quy mô lớn là khó tránh khỏi. Hôm nay mới chỉ vì chọn quan thái thú mà muốn đấu đá nhau, lần sau bổ nhiệm vài viên quan ở kinh thành chẳng phải náo loạn đến tận trời xanh sao.

      Đến khi sực tỉnh, Ninh Hy Diệp rời khỏi án thư đến trước mặt y, nhìn y bằng ánh mắt đầy ngụ ý.

      “Bệ hạ...”

      Vừa đinh mở lời, Ninh Hy Diệp áp sát, thân thể chạm thân thể, làm y bất giác chẳng thốt nên lời.

      “Hằng Tu à...” Tiếng thở dài khe khẽ bên tai. “Thái hậu giục trẫm lập hậu.”

      Ninh Hy Diệp tì cằm vai Lục Hằng Tu, khiến y nghe được cả hơi thở của , “Trẫm thích khanh. Trẫm vốn nghĩ dù khanh thích trẫm cũng sao cả. Trẫm chờ. năm, hai năm, ba năm... chờ đến ngày khanh chịu mở lời. Ha ha, thoáng chốc hai mươi năm rồi, khanh xem vì sao trẫm đợi chờ biết chán? Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Nếu trẫm lập hậu, có lẽ khanh đến chết cũng chịu mở lời? Hai mươi năm chờ đợi của trẫm chẳng phải phí hoài hay sao? Sao trẫm lại quên mất việc lập hậu chứ? Khanh xem hoàng thúc chẳng phải cũng chưa nạp thê hay sao! Hằng Tu à... Muốn khanh mở lời sao lại khó khăn đến thế? Khanh xem, trẫm từ sáng đến tối, chẳng phải rất dễ dàng ư? Sao đến lượt khanh lại nhất định chịu chứ? Hả?”

      “Bệ hạ...” Thân thể ấm áp kề sát, thần trí trở nên mụ mẫm... Lục Hằng Tu cố gắng cất tiếng nhưng bị Ninh Hy Diệp ngăn cản.

      “Suỵt! Để trẫm ôm khanh lúc, chỉ lúc thôi...”

      Hai mươi năm, người cho rằng ta lòng dạ sắt đá hay sao? Chỉ là...

      Trước mặt dường như lại nhìn thấy tấm biển “Trung thuận hiền thiện” nơi sảnh đường nhà mình, bèn nặng nề nén nên tâm tư xuống, đến hít thở cũng trở nên khó khăn.

      “Dẫu con cháu bất tài thể phò chính cũng xu nịnh luồn cúi và lấy đó làm hãnh diện, gây rối loạn kỷ cương triều đình. Nếu có con cháu mà như thế, dù thiên hạ bỏ qua, nhà họ Lục cũng quyết dung tha.”

      Cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội.

      Lảo đảo ra khỏi thư phòng, sắc trời tối sầm, quả sắp mưa đến nơi.

      “Lục đại nhân, Lục đại nhân...” Ống tay áo bị kéo giật, Lục Hằng Tu ngoảnh lại, trông thấy khuôn mặt tươi cười hồn nhiên, hai bên má có lúm đồng tiền, miệng cười để lộ hai cái răng khểnh.

      “Tề đại nhân!”

      Tề Gia là con trai phú thương, người cha chi khoản tiền lớn mua cho y chức quan ở Lễ bộ. Gọi là làm quan, thực ra cũng chẳng có quyền cũng có thế, khi thiên tử tổ chức tế trời phụ giúp sắp xếp nghi trượng, về phẩm hàm thấp nhất trong các quan ở kinh thành. Bản thân y cũng chẳng phải là người có tâm cơ gì, bị bá quan xem thường y cũng chẳng để tâm, mỗi ngày nhoẻn miệng gặp ai cũng cười. Cũng chẳng tại sao y lại rất hợp với hoàng thượng. Những lúc nhàn rỗi Ninh Hy Diệp thường gọi trêu y là “Tiểu Tề, Tiểu Tề”, nếu bị Lục Hằng Tu bắt lỗi gì đó, liền đổ vấy hết trách nhiệm lên đầu Tề gia. Tề Gia cũng ấm ức gì, vẫn ngây ngô đáp “ có gì, có gì... đúng là do hạ quan làm”, khiến Lục Hằng Tu rất khó xử.

      “À, ừm... Nghe hoàng thượng sắp lập hậu, phải ?” Tề Gia hỏi, chẳng buồn quan sát nét mặt Lục Hằng Tu.

      “...” Lục Hằng Tu đáp.

      Tề Gia lại tưởng Lục Hằng Tu chịu cho y biết, bèn tiếp tục hỏi khẽ hơn nữa, “Tôi... à, hạ quan có ý gì cả, chỉ muốn hỏi để biết mà thôi. Nếu đúng thế chúng hạ quan phải sớm chuẩn bị, phượng bào các thứ phải nhanh chóng may, rồi đủ mọ quy tắc cũng phải tìm hiểu trước cho quen, kẻo đến lúc ấy lại cuống lên. Thừa tướng cũng biết tiểu nhân ngốc nghếch, chỉ sợ đến lúc đó mình lại gây ra trò cười làm mất mặt thánh thượng...”

      đến câu cuối cùng, nét cười khuôn mặt Tề Gia tắt ngấm, cứ như y mắc lỗi gì đó .

      Lục Hằng Tu chỉ còn cách thở dài, hiền hòa , “Vẫn chưa có tin tức chuẩn xác, Tề đại nhaanh đừng vội hoảng lên làm gì.”

      Lúc này Tề Gia mới mỉm cười, gật đầu lia lịa. “Vâng.”

      Lục Hằng Tu bất chợt thẫn thờ, nắm chặt bình an kết nơi thắt lưng.

      Khi ra khỏi cung môn, ngay cả ân sư của mình là Cố Đình Quân đại nhân y cũng chào hỏi, vội vàng bước ngay lên kiệu.

      “Người kia chắc là thư đồng của Cố đại nhân? Sao chưa bao giờ nhìn thấy nhỉ? Chà chà, trông ưa nhìn.”

      Là tiếng người bên ngoài kiệu bàn tán. Nghe thấy thế, Lục Hằng Tu hé rèm kiệu, ngoái đầu nhìn lại.

      Đích thực là người nhìn thấy khó mà quên được, nhất là đôi mắt hạnh đào xinh đẹp chăm chú nhìn Cố Đình Quân đứng ngay trước mặt. Cảnh hai người đứng đối diện nhau trò chuyện, người ngoài nhìn vào, có cảm giác khó diễn tả thành lời.

      Lục Hằng Tu buông rèm kiệu, nhắm mắt dưỡng thần. Cỗ kiệu lắc lư, chỉ lát sau thiu thiu buồn ngủ.

      “Ồ, kia hản là kiệu của Lục đại nhân. Chắc là vừa tan buổi chầu? Thực vất vả quá! Sớm tinh mơ muỗn ngủ thêm lát cũng được. Nhìn mà xem, Lục tướng gia người ta lên chầu xong xuôi cả rồi, bọn lười biếng các ngươi cũng mau lau sạch nhà cho lão nương, suốt ngày chỉ biết ăn cho đẫy, hay ăn lười làm, lão nương đúng là phí cơm nuôi bọn vô dụng các ngươi! Chỗ này, chỗ này nữa, mắt mù hay sao? Bẩn thế này cũng biết lấy giẻ mà lau cho sạch? Chẳng kiếp trước lão nương gây nên nghiệp chướng gì...” giọng đàn bà léo nhéo chói tai vọng đến, khỏi cần nhìn cũng thừa biết đó là ai.

      đợi Lục Hằng Tu đưa tay ra, tấm rèm kiệu bị vén lên. Quả nhiên, Xuân Phong ma ma của Xuân Phong Đắc Ý Lâu tay vén rèm kiệu lên, tay kia cầm chiếc khăn tay, khuôn mặt trát đầy son phấn thò vào vấn an, “Chào Lục đại nhân! Tối nay đại nhân nhớ đến chỗ chúng tôi ngồi chơi nhé! À, xin chuyển lời vấn an đến công tử áo vàng kia nữa. Con nhà bề thế tầm cỡ có khác, vô cùng hào phóng... hề hề hề... Sau này đại nhân năng lui tới nhé! Hề hề hề hề...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :