Đừng nghi ngờ tình yêu của anh - Daisy Thomson (9 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Last edited: 16/3/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.1:

      Tôi thích thú quan sát thằng bé lắp cánh buồm lên chiếc thuyền to gần bằng người nó. Trong lúc kiên nhẫn con gọi đến giúp, bố thằng bé cũng ngắm nó với vẻ trìu mến khuôn mặt.

      Thằng bé tập trung vào việc của mình, còn người bố tập trung vào nó. Họ tạo ra cảnh rất thú vị. Tôi lấy máy ảnh ra khỏi bao đựng và hướng máy vào họ.

      Tôi thích chụp cảnh đó. Rất tự nhiên, cảnh đó tuyệt cho cuốn album gia đình. Tuy vậy, nó cũng chẳng thể nổi bật trong cuốn album được, bởi vì tôi thể tiến đến trước mặt người lạ mà rằng: "Xin lỗi, tôi vừa chụp ảnh và con trai . Nếu cho tôi địa chỉ, tôi gửi ảnh đến". Tôi mà làm vậy người đàn ông đó nghĩ tôi hoặc rình mò làm ăn giống như các thợ ảnh quanh công viên, hoặc là cố làm quen với ta cách lộ liễu.

      Tôi tiếp tục ngắm hai bố con người đàn ông đó trong lúc họ lắp cánh buồm vào thuyền theo ý của thằng bé. Lắp xong, người bố đứng ngoắc ngón tay vào dây lưng quần, còn thằng bé cúi xuống bờ hồ đẩy chiếc thuyền nó vừa thả về phía chiếc thuyền khác lúc ấy bị cơn gió thu chao đảo mặt hồ gợn sóng.

      – Luke, thuyền trôi rồi, phải đưa nó vào thôi.

      Gió làm vọng tới tai tôi tiếng reo phấn khích của thằng bé và bất ngờ đối với tôi khi nhận ra thằng bé tiếng .

      Ơn Chúa! Tôi tự khen mình hỏi địa chỉ của người đàn ông ấy, bởi ở Paris nếu đường đột đến trước mặt người hỏi địa chỉ của người ta thế nào cũng bị cho là có ý tốt Theo lời khuyên của bác sĩ, tôi nghỉ. Sau trận cảm cúm, tôi bị suy nhược, bồn chồn và thiếu tự tin. Bố tôi, đồng thời cũng là ông chủ của tôi cho rằng tình trạng bồn chồn của tôi phải do hậu quả của cơn cảm cúm mà là (như theo ông gọi) do cơn sốt cuối xuân, song ông cũng ủng hộ nhiệt tình lời khuyên của bác sỹ. Ông bảo:

      “Lisa ạ, bố để ý và nhận thấy con bị bồn chồn từ mấy tháng nay rồi. đến lúc con phải nghỉ ngơi thôi, tháng này phòng chụp bận lắm. Bây giờ phải là thời điểm học sinh chụp ảnh cho lễ tốt nghiệp cũng phải là mùa cưới. Bố xoay sở được công việc ở phòng ảnh. Gần đây con có chút thành công với các tạp chí du lịch, sao con Pháp hay Ý và chụp những bức ảnh về những nơi con tới. Như vậy, kì nghỉ của con thú vị đấy” .

      Ý tưởng ấy nghe khá hấp dẫn. Mặc dù trước đó tôi cũng tính làm gì đó để thay đổi, nhưng tôi muốn bỏ bố tôi mình ở phòng chụp. Tôi cũng biết nơi tôi muốn đến thăm và chụp ảnh là Paris, thành phố mà hồi học ở trường Sorbonne tôi từng biết ít nhiều.

      cơn gió thu nữa ào tới bứt thêm những chiếc lá từ cây. chiếc lá to màu vàng thẫm nhảy nhót trước mặt tôi. Tôi ngắm chiếc lá bay lòng bồi hồi nhớ lại tuổi thơ của mình. Tôi đưa tay chộp chiếc lá. Tôi để trượt nó rồi cố chộp lại lần nữa. Tôi reo lên hoan hỉ khi bắt được chiếc lá. Tôi mở túi khoác và cẩn thận đặt chiếc lá vào đó. Tôi biết tôi làm thế xem ra có vẻ ngớ ngẩn, nhưng hồi còn bé có người bảo tôi rằng bắt được chiếc lá rơi là điều may mắn và tôi nghĩ biết đâu tôi chả gặp may, thoát ra tâm trạng bồn chồn và vui vẻ hơn.

      Kéo túi khóa xong, tôi nhìn ra hồ và chợt nhận thấy người đàn ông lúc trước đứng cùng thằng bé nhìn thẳng vào tôi. Tôi thấy vẻ thích thú khuôn mặt ta. ta cố tình tránh cái nhìn của tôi, mà cứ tiếp tục nhìn tôi khiến tôi mắc cỡ. Trước mặt ta tôi mới ngớ ngẩn làm sao khi nhảy cuống cuồng như đứa trẻ lên sáu để chộp chiếc lá. Tuy nhiên tôi nhận ra rằng nụ cười khuôn mặt người đàn ông ấy phải là nụ cười chế nhạo. Đó là nụ cười thể rằng ta biết mục đích mang tính mê tín của tôi khi bắt chiếc lá.Và còn hơn thế. Đó là nụ cười mà sau những giây phút bối rối tôi phải mỉm cười đáp lại, cứ như thể người đàn ông đó là người tôi quen biết.

      Đó là nụ cười, mà tôi chắc khuyến khích đáp lại của bất cứ người phụ nữ nào, thậm chí cả người phụ nữ nghiêm nghị nhất. Tôi muốn tiếp tục cười với ta. Tôi vượt qua được cảm giác xa lạ, dường như tôi cứ bị hút vào người đàn ông ấy và cảm giác ấy mạnh mẽ đến nỗi khiến tôi bước lên bước về phía ta trước khi tôi kịp trấn tĩnh. Quay nhìn sang hướng khác, tôi đặt quai túi lên vai và bước ra lối ra cổng công viên nơi có đại lộ Saint Michel. Tôi vừa được vài bước chợt nghe thấy tiếng thét của đứa trẻ. Tôi quay lại, vừa kịp nhìn thấy đám choai choai giật chiếc thuyền của thằng bé ban nãy tôi chụp ảnh. Đám choai choai ấy đẩy thằng bé ngã xuống đất rồi vừa tháo chạy về phía tôi, vừa chạy chúng vừa hét inh ỏi. đường chạy, chúng xô ngã những đứa trẻ khác chơi trong công viên.
      Last edited: 16/3/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.2:

      Tôi bực đến độ hành động ngay nghĩ ngợi. Đợi cho bọn chúng chạy đến gần chuẩn bị đẩy tôi để dành đường, tôi liền né sang bên và đưa chân ra ngáng khiến đứa gần tôi nhất ngã khuỵu gối. Sau đó tôi lấy bao đựng máy ảnh liệng vào mặt đứa cầm chiếc thuyền.

      Cú nện bất ngờ khiến đứa cầm chiếc thuyền kêu lên đau đớn và buông rơi chiếc thuyền xuống đất. Lúc đó có thêm vài người nữa tới tham gia truy đuổi bọn trẻ hư đốn. Để cho họ xử lý chúng, tôi cúi xuống nhặt chiếc thuyền lên. Tôi quay lại chỗ thằng bé khóc thảm thiết đòi mẹ, trong khi người đàn ông cố vừa dỗ dành nó, vừa rịt vết thương rỉ máu đầu gối nó..” Hu hu ... mẹ ơi, mẹ ơi” . Thằng bé tiếp tục kêu khóc lúc dữ dội, nghe là thương tâm. Mọi người kéo đến nhìn chằm chằm vào người đàn ông và đứa bé.

      Họ xì xào khiến người đàn ông bối rối. Đúng lúc tôi tới, tôi vui vẻ với thằng bé.

      – Ổn rồi, chàng trai. lấy lại chiếc thuyền cho cháu này. Thằng bé chẳng để ý đến lời tôi , cứ tiếp tục kêu khóc với bố. Thay vì nhìn chiếc thuyền tôi vừa mang tới, nó càng túm chặt cổ áo đắt tiền của bố nó.

      – Đó, đó Jami! Người đàn ông nhàng bảo thằng bé.

      – Ổn rồi, ổn rồi, vết thương chả sâu mấy đâu nhưng vì máu chảy ra làm Jami hoảng đấy thôi ta xoa đầu thằng bé và nhìn tôi bằng cái nhìn van lơn như thể muốn tôi cho biết làm cách nào để dỗ đứa trẻ khóc lóc như thế, rồi ta với thằng bé những lời đầy hy vọng. ta bảo:

      đây mang chiếc thuyền về cho Jami rồi đấy thôi. Nó chẳng bị hư hại gì cả, mọi chuyện lại ổn rồi mà.

      – Đúng đấy Jami ạ, mọi chuyện ổn rồi. Tôi nhàng rồi quỳ xuống thằng bé. Tôi khẽ đặt tay lên vai nó và bảo:

      – Cháu biết đấy, cháu lớn thế này và nên khóc nhè như vậy. chàng trai dũng cảm kêu than ầm ĩ chỉ vì vết xước tí tẹo như vết xước ở đầu gối cháu đây.

      Lần này tôi thuyết phục được thằng bé. Có lẽ chính giọng phụ nữ của tôi an ủi nó. Có lẽ nó nghĩ là mẹ nó tới. Nó thôi khóc và buông người đàn ông ra nhìn tôi. Tôi giang tay cho nó vòng tay âu yếm - Của cháu đây! Tôi vội vàng đưa chiếc thuyền cho thằng bé trước khi nước mắt trong khoé mắt ngấn nước của nó kịp trào ra – lấy lại chiếc thuyền cho cháu rồi, cháu còn muốn gì nữa nào? Tôi cười cố dỗ dành nó – Cháu biết ? cho những “con bò” dám cướp thuyền của cháu những cái phát vào mông đấy.

      Lời khiến thằng bé chú ý. Nó nhìn tôi trong khi mắt vẫn rân rấn lệ và môi vẫn run bần bật. Nhân đấy tôi tiếp tục:

      – Chúng muốn bị đánh nên chạy mất tăm rồi, bây giờ để cho chữa vết xước này cho cháu nhé! Cháu đưa thuyền để bố cầm cho và giúp mở cái túi của ra để tìm hộp băng dán được ? Tôi kéo chiếc túi khỏi vai và đưa cho thằng bé.

      Tôi làm thằng bé chú ý như mong muốn. Những đứa trẻ hình như rất thích những túi khoác phải và Jami phải là ngoại lệ. Nó cầm chiếc túi và kéo khoá hăng hái đến nỗi mấy thứ tôi để trong túi bật tung ra và rơi xuống đất. Qủa tao tôi mua để ăn trưa lao qua chân tôi.Chiếc túi giấy đựng cặp bánh cuộn dòn bị rách rơi xuống đất, khiến cho bánh văng ra cát.

      Hoảng quá, thằng bé đánh rơi luôn chiếc túi, trong đó có “chiếc lá may mắn”.

      – Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi - lần nữa thằng bé lại chực khóc – Cháu định làm thế. Tôi vội ôm lấy nó và bảo:

      – Tất nhiên, chỉ là do may thôi cháu à! Nào, chúng ta hãy cùng nhặt mọi thứ vào túi nhé, kẻo gió lại thổi bay hết. À, dĩ nhiên là bỏ hộp băng dán vào vì chúng ta dùng nó bây giờ. Nào, có lẽ bố cháu giúp chúng ta được đấy nhỉ? Tôi cố mỉm cười với người đàn ông và gợi ý.

      Người đàn ông nhăn nhó lắc đầu. Đợi Jami xa vài bước nhặt quả táo rơi, ta khẽ:

      – Tôi phải là bố của Jami. Tôi là chú nó. Nét mặt nhăn nhó mặt người đàn ông bỗng chuyển thành nụ cười. Tôi biết phải cảm ơn thế nào vì giúp chúng tôi. Tôi quen xoay sở trong những tình huống như thế này, mặc dầu tôi biết tôi phải quen dần. Người đàn ông lắc đầu thở dài, sau đó ta nhìn đồng hồ và lại lắc đầu lần nữa - Nếu chị tôi đến đây đúng giờ tôi phải đương đầu với chuyện này, nhưng tiếc bà chị Marguerite của tôi chẳng mấy khi đúng giờ cả.

      Jami nhặt xong các thứ bị bỏ rơi vào túi của tôi rồi kéo khóa lại. Nó đầy hãnh diện:

      – Cháu nhớ bỏ hộp băng dán ở bên ngoài rồi đấy.

      – Nhưng cháu quên cất thứ quan trọng đấy Jami ạ! Người đàn ông mỉm cười, cúi xuống nhặt chiếc lá vàng tôi cất vào túi khi nãy lên.

      ta mở túi và cẩn thận đặt chiếc lá vào trong rồi quay sang cười bằng cả ánh mắt và miệng:

      – Vì tất cả chúng ta, tôi thể để mất chiếc lá này được, đúng nào?

      Tôi đáp lại cái nhìn trìu mến của ta rồi khẽ :

      đáng tiếc vì Jami bắt được chiếc lá nào, nếu như thế có thể Jami bị ngã. Đến đây nào – Tôi và nắm tay Jami – Chúng ta rửa vết thương của cháu ngay bây giờ. Cháu có thể chọn bất cứ miếng băng nào cháu muốn để băng vết thương. Đằng kia có cái ghế, cháu ngồi xuống đó để giúp cháu nhé!

      Jami nhìn tôi lo lắng hỏi:

      đau chứ ?

      – Tôi vờ như nghe thấy câu hỏi của nó. Để đánh lạc hướng chú ý của thằng bé, tôi bảo:

      – Jami biết ? Chúng ta con đường nhà thơ có tên là Theophile Gautier từng dắt con tôm hùm của ông ấy dạo? Cháu có biết con tôm hùm ?

      Tôi thủ thỉ với thằng bé, cố làm cho nó nghĩ tới đầu gối của nó vì thằng bé cà nhắc, tôi cũng nghĩ là vết thương rỉ máu lại làm cho nó bước cực nhọc như vậy. Có thể thằng bé giống những đứa trẻ khác cố làm ra vẻ đau đớn hơn để người lớn phải chú ý đến nó.

      – Cháu biết con tôm hùm rồi! Thằng bé quả quyết với tôi - Thỉnh thoảng bữa tối nhà cháu có ăn tôm hùm. Cháu nghĩ mùi vị của chúng khiếp lắm, nhưng bà cháu lại thích chúng.

      – Tôi chưa nghe câu chuyện nào về Gautier như thế cả. Chú thằng bé nhìn tôi với vẻ quan tâm rệt - Liệu chuyện có hay hay là bịa ra đấy?
      Last edited: 16/3/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.3:

      mà! Ít nhất chuyện đó cũng được ghi số cuốn sách. Khi tôi còn học ở Sorbonne, chàng nghiên cứu sinh cố thử xem liệu ta có thể dạo cùng con tôm hùm lối này . Việc đó khá gây ấn tượng.

      Người đàn ông nhìn tôi ngờ vực rồi ta hỏi:

      – Nếu từng học ở Sorbonne chắc phải tiếng Pháp khá giỏi?

      – Tôi cho là vậy. Tôi khẽ nhún vai rồi có lúc tôi nghĩ đến việc dạy tiếng Pháp.

      – Cháu cũng tiếng Pháp, chú Lulu cũng tiếng Pháp, Jami chen vào.

      – Tôi cho là thằng bé khoác lác chút và tôi cười, nhưng tôi cười phải vì khoe khoang của thằng bé mà vì cái tên “Lulu” có vẻ hợp với người đàn ông đẹp trai vạm vỡ cạnh tôi.

      Chúng tôi bước đến cái ghế dài bên lối . Tôi bảo Jami ngồi xuống và mở cái hộp đựng băng dán, còn tôi mở túi lấy giấy ra lau quả táo.

      Của cháu đây Jami. Tôi đưa quả táo thẳng cho thằng bé – Khi thấm giấy này đầu gối cháu, nó có thể làm cháu đau chút, vậy cháu cứ cắn mạnh vào quả táo này trong khi làm nhé. Như vậy cháu khóc đâu.

      – Lần đầu tiên tôi nghe thấy rằng quả táo lại được sử dụng như liều thuốc gây tê đấy, chú thằng bé pha trò – Cháu kể với Marguerite về chuyện này nhé Jami, người đàn ông vỗ vai thằng bé.

      – Cháu kể cho ấy nghe cả chuyện con tôm hùm nữa, Jami cười khúc khích.

      – Trước hết cháu hãy cắn miếng táo nhé. Tôi bảo thằng bé và đợi cho đến khi nó cắn miếng táo “sột” cái, tôi mới bắt đầu lau những hạt cát bám vết thương của nó. Tôi làm rất kiên quyết và mau lẹ. Trong lúc tôi làm, thằng bé có rùng mình nhưng miệng nó đầy táo rồi nên thể kêu được.

      Trước khi thằng bé nuốt miếng táo miệng nó cắn miếng táo rồi.

      Vậy nên thời điểm rửa vết thương đau nhất cũng qua.

      Thằng bé ngỏn nghoẻn nhai táo trong lúc tôi đặt miếng băng lên vết thương của nó. Khi tôi băng xong và lau sạch vết máu khô kéo dài đến tận cẳng chân ăn hết già nửa trái táo.

      Tôi quay sang chú thằng bé, người nãy giờ chăm chú theo dõi những thao tác của tôi với con mắt đầy thán phục và bảo:

      – Tôi hy vọng làm bữa trưa của cậu bé mất ngon.

      – Jami mới có quả táo, làm sao chán được cơ chứ. ta quả quyết rồi nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi:

      còn táo ? Vấn đề phải là bữa trưa của Jami ra sao mà là bữa trưa của kìa. picnic đúng ? mang theo táo này, bánh này và cả sôcôla nữa.

      Tôi gật đầu.

      – Ôi! Thế bây giờ còn táo nữa rồi. Những cái bánh mà Jami làm rơi xuống đất cũng ăn được nữa.

      - Còn. .... – Tôi vẫn còn sôcôla, tôi nhanh nhảu - Đằng nào gió mạnh thế này mà chỉ ăn bữa trưa toàn đồ nguội ... đĩa súp nóng hấp dẫn hơn. Tôi và nhặt gói băng bỏ vào túi.

      Tôi nhìn sang Jami, thằng bé ngồi ghế, duỗi chân ra để xem miếng băng tôi băng lên đầu gối của nó to đến ngần nào. Tôi bảo thằng bé:

      – Cháu là bệnh nhân dũng cảm đấy, Jami ạ. Nhưng sau này cháu nhớ đừng có để trượt chân nữa nhé. Còn đây, tôi đưa tay vào túi lấy những cái bánh cuộn dính sạn, cháu cầm lấy mang cho những con chim ở đằng kia ăn. Việc đó làm cháu vui trong lúc đợi chờ cháu đến.

      Tôi nhìn Jami rồi nhìn chú nó:

      – Tôi hy vọng chị đến trước khi những đám mây kia dội mưa xuống công viên. Tôi cũng hy vọng là ngày hôm nay gặp thêm xui xẻo nào nữa. Tôi cười và xốc quai túi lên vai cùng với bao đựng máy ảnh. - Tạm biệt nhé, chúc kì nghỉ vui vẻ ở Paris. Tôi và đứng dậy. Tôi chuẩn bị bước người đàn ông đó chợt đưa tay ra nắm lấy tay tôi.

      thân mến! thể ra như thế sau những gì làm cho chúng tôi. Jami, chú có đúng ? - ta nhìn sang thằng bé cầu cứu - Điều tối thiểu mà chúng tôi có thể làm là mời dùng bữa trưa với chúng tôi, đặc biệt là khi chúng tôi làm hỏng bữa trưa của . ta mỉm cười với tôi, nụ cười hấp dẫn, hệt như nụ cười đầu tiên mà dành cho tôi khi thấy tôi bắt chiếc lá.

      ăn cùng chúng tôi nhé! ta dỗ dành. Đó là cách chúng tôi cảm ơn giúp đỡ chúng tôi.

      – Ồ! Đó chỉ là vì tôi muốn giúp đỡ thôi mà!

      – Vâng, và hơn cả sẵn lòng của , xin cho phép tôi thể cảm kích đối với những gì làm cho chúng tôi bằng bữa trưa.

      Tôi do dự. Tôi ở Paris gần tuần rồi. Những người bạn ở thành phố này mà tôi định viếng thăm đều vắng cả, tôi mệt mỏi vì phải ở Paris mình. ăn và chuyện trò với ai đó có lẽ thay đổi thú vị, nhưng suy cho cùng người đàn ông này cũng chỉ là người đàn ông xa lạ, tôi chỉ có thể cùng ta trong hai giờ. Dẫu sao tôi vẫn cứ nghi ngờ, biết ta có muốn tôi nhận lời mời của ta hay ? Hay ta chỉ mời lấy lệ mà thôi và biết đâu ta bây giờ lại chẳng hối tiếc vì trót ra lời mời ấy sao.
      Last edited: 16/3/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.4:

      Người đàn ông cảm nhận được do dự của tôi, nhanh:

      – Jami quấy rầy chúng ta, nếu đó là điều lo lắng. Còn chị tôi đến ngay thôi. Chị tôi đến nỗi phải bắt tôi đợi quá mười lăm phút đâu. – ta nhìn đồng hồ.

      ta chờ đợi câu trả lời của tôi, song tôi chưa quyết định. là hợp lý nếu tôi lắc đầu cách lịch và kiên quyết rằng tôi thể chấp nhận lời đề nghị của ta.Và rằng ta chẳng nợ gì tôi cả. Như thế rồi chào và bước .Nhưng thực tâm tôi lại muốn làm điều đó. Tôi muốn ở lại thêm lát với người đàn ông đó, người mà đối với tôi hấp dẫn.Rồi tôi lại tự mắng mình rằng như thế là ngốc nghếch, rằng tôi thể để cảm tính lấn át lý trí được.

      Tôi sắp mở miệng để lời chia tay cuối cùng, nhưng nụ cười quyến rũ môi người đàn ông, ánh mắt van lơn của Jami làm nhụt lòng quyết tâm của tôi.

      Thay vì từ chối. Tôi đáp lại nụ cười của người đàn ông và ra quyết định mà lúc đó hầu như tôi hiểu được nó thay đổi cuộc đời tôi như thế nào.

      để tôi lời xin lỗi vì từ chối lời mời của phải ?

      – Vâng, đời nào – mở nụ cười thoả mãn rồi nhìn thằng bé.

      – Nào, thế là quyết định rồi nhé Jami. ta nắm tay thằng bé và nhấc nó đứng dậy – nào và chúng ta xem có thể tìm thấy Marguerite của cháu ở đâu ?

      ta vừa dứt lời có người phụ nữ vọng tới:

      – Hai chú cháu ở đây ư? thấy hai người tôi lo qúa. Cậu luôn đúng giờ nên tôi nghĩ chắc là có chuyện gì xảy ra với hai người rồi.May là khi nhìn dọc con đường này tôi thấy Jami và con thuyền của nó. Ôi! – Người phụ nữ ngừng và nhìn chằm chằm vào miếng băng đầu gối Jami, sau đó tiếp vẻ lo lắng:

      – Jami, cháu lại làm đầu gối bị thương rồi! Có chuyện gì xảy ra vậy?

      – Đó là chuyện rắc rối, chị Marguerite ạ. Người đàn ông đáp. Em giải thích với chị trong lúc ăn trưa. Người bạn này cùng với chúng ta luôn thể.

      Marguerite, người phụ nữ có mái tóc đỏ dễ thương ngước nhìn tôi, trán chị ta nhăn lại cau có, khi phát ra tôi đứng cạnh em trai và cháu mình.

      – Để em giới thiệu chị với ... Người đàn ông dừng lại gượng cười rồi tiếp tục - Với Florence Nightingle.

      – Florence Nightingle? Marguerite nhắc lại tên em mình vừa rồi nhìn tôi nghi ngờ. Tên phải như vậy phải ?

      Tôi cười:

      , tên tôi là Lisa Angus.

      – Vâng, đúng là Lisa Angus – Chú của Jami nhắc theo – Bây giờ tôi biết là ai, cho phép tôi giới thiệu tiếp nhé. Lisa, đây là chị tôi, chị Marguerite Fletcher. Tôi là Luke Fletcher, còn Jami là Jami De La Haie.

      Jami vội chìa tay ra. Tôi bắt tay nó cách trang trọng và thấy của nó nhìn tôi đầy thắc mắc.

      – Luke! Chị ta bằng giọng nóng nảy – Tôi biết chuyện gí xảy ra? Mắt chị ta liếc xuống chỗ đầu gối bị băng của Jami – phải Lisa đây làm cho thằng bé bị thương đấy chứ.

      Tôi nhăn nhó vì câu của người phụ nữ có cái tên dễ thương. Luke vội giải thích:

      – Hoàn toàn phải như vậy. việc lại ngược lại kia. Lisa giúp Jami, đúng Jami? ta xoa đầu cậu bé và :

      – Chúng em mời ấy ăn trưa để cám ơn đấy.

      Nhận thấy vẻ mặt khinh khỉnh mặt người phụ nữ, tôi vội vàng :

      – Tôi bảo với em chị là cần phải cám ơn tôi bằng cách ấy.

      – Nhưng tôi muốn đáp lại - Giọng Luke đầy quyết đoán.

      – Ý cậu ta là muốn mang ơn ai. Chị Luke châm chọc.

      có vẻ vui vẻ nhận lời của Luke. Luke thích làm theo ý cậu ấy và cậu ấy thường đạt được mục đích. Chị ta nhăn nhó nhìn Luke:

      Dù sao nếu có chuyện gì, tôi vẫn muốn nghe và cậu kể lại.

      – Nào bây giờ, chị ta thêm, giọng mạnh mẽ khiến tôi nghĩ đến cách của Luke – Chúng ta thôi. Tôi để xe ở đằng kia, gần cổng công viên, nhưng người ta cho phép đỗ xe ở đó lâu. Tôi muốn lại bị nộp tiền phạt, tuần này tôi bị phạt rồi.

      Luke đùa:

      – Rồi chị lấy được chàng trả tiền phạt cho chị.

      Chị ta đốp lại:

      – Mong Edouard làm điều đó cũng lâu đấy. Tôi chẳng có cách nào thuyết phục ấy đồng ý chấp nhận các điều kiện. Tôi biết quan điểm của ấy. Luke, trường hợp của cậu và Frederique dễ hơn nhiều, cho dù ấy muốn ...

      – Đủ rồi Marguerite. Luke vội ngắt lời chị . lừ mắt với chị mình.

      – Xin lỗi Luke, chị ta càu nhàu - Lẽ ra tôi chuyện đó, chỉ vì tôi được thoải mái. Sáng nay tôi và Edouard lại cãi nhau. Tôi thấy bế tắc qúa.Mấy hôm nay chúng tôi cứ bất đồng với nhau suốt. Chị ta thở dài - Đừng bao giờ Lisa ạ!Tình làm cho người ta dễ bị tổn thương lắm.

      Chị ta lấy chùm chìa khóa từ chiếc túi da màu đen đắt tiền rồi dừng lại bên chiếc Alfa Rome màu đỏ tươi có biển đăng ký của Pháp. Chị ta mở khóa cửa xe và giữ cửa cho tôi lên xe.

      Vấn đề gia đình mà chị em họ vừa để lộ ra khiến tôi thấy ngần ngại. Tôi ước giá mà tôi đủ cứng rắn để từ chối lời mời của Luke, song muộn rồi nên tôi chẳng làm gì thêm được nữa.

      Jami và chú nó ngồi vào băng ghế sau, còn Marguerite ngồi trước tay lái.

      Quả chị ta là nữ lái cừ. Giữa đường phố đông nghẹt, giờ tan tầm, mà chị ta cho xe luồn lách, lắt léo rất điệu nghệ.

      Tôi hy vọng chúng ta tìm được chỗ đỗ xe gần Lipp - Chị ta đến quán ăn ngoài trời nổi tiếng ở đại lộ St.Germain.
      Last edited: 16/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :