1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dung Ngữ Thư Niên - Thanh Hải Cầm Thiên Nga-92

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Dung Ngữ Thư Niên

      Tác giả: Thanh Hải Cầm Thiên Nga

      Nguồn: http://www.lwxs520.com

      Số chương: 131 chương.

      Thể loại: Điền văn, cổ đại.

      Nhân vật chính: Phó Dung, Ngụy Đàm

      Editor: Hà Mai (Từ c1-c97)

      https://haxyxon.wordpress.com/about/cd-dung-ngu-thu-nien/


      Lảm nhảm:
      Vô tình ta mới đọc được truyện này, phải công nhận rất hợp gu của ta, mà bạn Hà Mai do công việc riêng nên edit được nữa, mà ta dang ghiền nên edit nốt phần còn lại luôn, do lười edit lại nên ta xin phép bạn ấy re-post lại những chương bạn ấy làm.
      Ta post lại cho các bạn nào dễ theo dõi, còn bạn nào thích có thể vào link chính để đọc các chương trước nhé.
      nếu có thời gian ta edit nốt bộ " tiểu nương tử nhà tướng quân" luôn. Các nàng có ủng hộ ta nào.


      Văn án:
      Thiên hạ đại loạn, quần hùng nổi lên, các gia tộc quyền quý bị diệt tộc.

      Nữ tử Phó Dung, gả cho trưởng tử Ngụy Đàm – kiêu hùng như mặt trời ban trưa.

      Tiểu nữ tử trong thời loạn lạc tìm kế sinh nhai, kinh doanh làm ăn, giúp phu quân quản gia. hận vướng mắc, quý tộc đấu đá, loạn thế lang thang. A Dung và phu quân có thể tay nắm tay đến cùng?

      Cổ phong nồng hậu, tươi mát uyển chuyển, khắc họa tinh tế.

      Đề cử của bạn Rùa:

      Văn phong lạ, diễn biến gay cấn hồi hộp, tình cảm ấm áp nhưng quá lụy vào tình nam nữ, cung đấu quyết liệt nhưng hề khô khan.

      Nữ chính Phó Dung – người sống sót cuối cùng của nhà họ Phó vì thái hậu cứu nàng mạng. Lúc trước gia đình nàng nổi tiếng trung lương, vì địch nhân hãm hại mà cửa nát nhà tan, cả nhà chịu chém, nàng mình chạy theo xe tù mặc áo vải xô khóc tang cha mẹ huynh trưởng, sau nhận mệnh gả cho con trai thứ bị ngốc của viên quan. Nàng hoàn bích thân, cha chồng tặng nàng về làm vợ của Ngụy Đàm để lấy lòng đại tướng quân cha Ngụy Đàm.

      Ngụy Đàm từ trước biết nữ chính, lúc nàng còn đính thân với người khác, lúc nàng còn sống vô ưu vô sầu trong vòng tay cha mẹ, bản tính mê thương thích buôn bán dù chẳng biết được giá trị tài sản nàng bán ra.

      Có lẽ Ngụy Đàm Phó Dung lâu lắm, lâu đến mức sau này thầm muốn nàng quay về với người cũ nhưng cũng chịu đựng chẳng đụng ngón tay đến nàng, thầm tranh khí lần cuối, đánh cuộc cả bản thân mình vào lựa chọn của nàng – hay ở nhớ mang theo mười cân vàng chàng chôn trong tiểu phòng…

      Còn đây là xì poi của converter:

      Nữ chủ là Phó Dung, cả nhà bị diệt tộc vì uy vọng của gia tộc quá lớn làm hoàng đế “chướng mắt”. Chỉ có nàng được thái hậu bảo vệ, nhưng thái hậu mất, nàng bị gả cho 1 người bị ngốc (1 kiểu chậm phát triển). phản loạn xảy ra, nàng bị nhà chồng ép gả cho Ngụy Đàm-con trai trưởng của thừa tướng đương triều-nam chủ. Truyện bắt đầu từ lúc nữ chủ bị ép gả lần hai, nữ chủ sạch vì chồng trước chỉ biết hun hun rồi khen “A Dung đẹp”, nam sạch từ lúc lấy nữ chủ về (lúc trước ko nên ko bít hehe) trong truyện nữ chủ vì là người còn lại duy nhất của họ Phó, được xưng tụng liệt nữ, nên rất có danh vọng, nữ chủ tưởng rằng mình được Ngụy Đàm lấy về vì danh vọng của họ tộc nàng. Nhưng có vẻ như phải như vậy ?!
      Last edited: 28/3/18
      Chris, Nguyen Loc Ha, Dion8 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 1: Thành thân lần hai.

      Ta ngồi giường, nghe phía ngoài ồn ào náo động.

      Ca kỹ diễn tấu, binh lính cười đùa, phóng khoáng mà hỗn tạp. Lều bên cạnh truyền đến, càng lộ vẻ tĩnh mịch. Bên trong trướng hết thảy đều đơn giản, giường, bàn, ghế, phía sau là tấm bình phong, bên cạnh bình phong là bộ áo giáp bóng nhoáng được treo thẳng đứng.

      Nhìn ra được, chủ nhân nơi này có thể tùy thời nhổ trại, chỉ chấp nhận hôn cho có lệ, nóc lều kết nơ ngũ sắc, giường trải thảm tơ tằm, bàn bày lễ vật thành thân. Hết thảy đơn giản, thể thành ý của đối với hôn này.

      “Dưới trướng chủ công, cấp dưới đông đảo, nghe được tin vui đều tới ăn mừng, tướng quân dứt ra được.” lão phụ nhân mặt tròn tới, nhàng chỉnh lại trâm thoa đầu ta, hòa khí , “Phu nhân bình tĩnh chớ nóng.”

      Ta cầm quạt lụa che mặt, cúi đầu .

      Lão phụ nhân tựa hồ rất hài lòng, phân phó thị tỳ chuẩn bị nước rửa mặt, lát nữa hầu hạ tướng quân.

      Lão phụ nhân này họ Trương, nghe là tâm phúc của vị kia, đặc biệt chạy từ Ung Đô tới, vì trưởng tử chủ công tổ chức hôn .

      có gì phải sợ, vì phải lần đầu tiên. Ngọn nến giống nhau, mai mối giống nhau, đồ cưới hay hòm xiểng nhiều, ít. Hai lần thành thân, lần trước là từ Trường An đến Lai Dương, lần này, phu gia (1) gả ta cho người khác.

      (1) Phu gia: Nhà chồng

      Tiên đế băng hà, đấu tranh tràn từ trong cung ra ngoài, thiên hạ đại loạn. Quần hùng tranh nhau chiếm đóng, vài năm sau, Hà Tây Ngụy Giác mạnh lên, ép thiên tử dời đô về Ung Châu, thanh thế như mặt trời ban trưa. Đầu năm nay, Ngụy Giác đại chiến với Đổng Cứu, tranh nhau bảy quận phía Đông. Đổng Cứu liên tục bị đánh bại, Ngụy Giác thừa thắng xông lên. Tháng trước, Ngụy Giác vây Lai Dương, thái thú Hàn Điềm nghe tin, chiến mà hàng.

      Nguy cấp, Lai Dương thành khủng hoảng, Hàn Điềm viết thư xin hàng, Ngụy Giác trả lời, vì danh nghĩa bạn bè với Triêu Chi, bố trí tiệc rượu trong quân, ‘mời’ Hàn Điềm ra khỏi thành ôn chuyện.

      Hàn Điềm dám , nơm nớp lo sợ, ra khỏi thành dự tiệc. Ngụy Giác nhiệt tình, rượu ngon ca kỹ, bàn luận viển vông. Uống chưa đủ đô, bỗng nhiên ông cười hỏi Hàn Điềm, rằng nghe di nữ (2) Tư Đồ Phó Thực ở trong phủ Lai Dương, đúng hay ?

      (2) Di: Sót lại, lưu lại.

      câu thức tỉnh Hàn Điềm, vâng vâng luôn miệng, ngày hôm sau, vội đưa nữ nhi Phó Dung đến doanh trại.

      sai, ta, con dâu Hàn Điềm. , phải là con dâu tiền nhiệm.

      Ngụy Giác muốn ta, là để gả ta cho trưởng tử của ông, Ngụy Đàm.

      Ta mười lăm tuổi gả tới Lai Dương, tại hai mươi. Đối với tân nương tử mà , số tuổi này coi như rất già.

      Phu quân Ngụy Đàm chưa từng gặp mặt, trước kia ta nghe qua.

      Đây là chuyện cách nào, thời gian ta ở Trường An, Ngụy Giác – phụ thân Ngụy Đàm ở Lạc Dương, nhậm chức Bắc Bộ Úy, mà tổ phụ của ông, Ngụy Khiêm, từng làm quan tới Thái Úy, cáo lão về vườn. Ở Trường An, nơi mà quan lại nhiều vô số kể, nhi tử của Lạc Dương Bắc Bộ Úy, mặc dù chàng xuất thân coi như quyền quý, cũng chỉ giống như con rận giữa đám lông trâu.

      bất hạnh, con rận cũng có lúc biến thành côn trùng nuốt người, tại, ta gả cho con côn trùng lớn.

      “Phu nhân đẹp.” bà vú già giúp ta đỡ cây trâm đầu, giọng , “So với lúc trước còn đẹp hơn.”

      “Ngươi gặp ta?” Ta hỏi.

      Vú già ngượng ngùng, mím môi cười cười, : “Gặp rồi, ta là người Trường An.” Giọng bà đặc giọng Trường An, rất quen thuộc.

      Ta gật đầu, tiếng nào.

      Trương thị dẫn thị tỳ Đông sắp xếp, Tây phóng thích, phía ngoài, thanh chợt vang dội, trận gió mát thổi vào, ánh nến chập chờn.

      Rèm vải vung lên, ta thấy thân ảnh đứng trước cửa, bóng tối đan xen, thân ảnh như gió đêm mát lạnh, như muốn mang ánh nến .

      “Tướng quân tới.” Trương thị vui vẻ ra mặt, ta đứng cạnh thị tỳ, nàng ta cầm lấy quạt, mở ra che mặt ta.

      Trước mắt ta chỉ còn quạt lụa trắng noãn, chim tước ngậm hoa bước mây, chỉ có thể nhìn thấy ánh nến mờ nhạt.

      Ta nghe thảm truyền đến tiếng bước chân, thanh lớn, nhưng có thể cảm nhận nó đến gần.

      Ánh nến tựa hồ bị ngăn trở, quạt lụa thêu hoa chỉ còn lại bóng tối. Ta ngửi được mùi vị xa lạ, giống như mùi cỏ xanh, hòa quyện với mùi rượu và mùi mồ hôi, trong giây lát quạt lụa bị đè xuống.

      Ta giương mắt.

      Dưới ánh sáng, là khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

      Ừ… hình dáng môi rất đẹp, dày rộng, hơi mỏng, khuôn mặt tồi, trán cao, mũi thẳng tắp, có mấy phần tinh xảo, hào phóng của Trường An—Nhưng đáng tiếc, màu da chàng hơi đen, hơn nữa lông mày quá thẳng quá rậm, ánh mắt quá đen quá sâu, khi nhìn người ta, đáy mắt như cất giấu ánh sắc bén…

      Nhìn lát, ta vội vàng rũ mắt. Nhũ mẫu từng dạy, khi nữ nhân đối mặt với nam nhân, phải mang bộ dạng e sợ xấu hổ.

      Xung quanh an tĩnh, phía bên ngoài, quân sĩ còn cười đùa, hơn nữa, có thể cảm giác được ánh mắt quét qua mỗi tấc mặt ta.

      biết do uống rượu hay tại mặt ta đánh phẫn đỏ thẫm như quái, nhìn ta lâu, lâu đến nỗi ta bắt đầu cảm thấy thấp thỏm.

      Ta nhớ lần trước thành thân, tình trạng giống thế này, vị hôn phu kia lại được rượu, sau khi được khiêng tới, cả người như đống bùn nhão, rượu hợp cẩn đến ngày thứ hai mới uống bù.

      “Tướng quân, nên làm lễ hợp cẩn thôi.” May mà Trương thị mở miệng, ta nghe nam nhân trước mặt đáp tiếng.

      Tiếng kia trầm, tưa như mạn bất kinh tâm.

      thị tỳ dìu ta dậy, ta đây mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chậm rãi bước, chuỗi ngọc bôi người đụng nhau, phát ra thanh leng keng thanh thúy.

      Các nàng sắp xếp chúng ta ngồi đối diện nhau, cách cái bàn, sau khi rửa mặt, người chủ trì lời chúc mừng, chúng ta bắt đầu ăn, lại uống rượu được rót ra từ bầu nậm. Mùi rượu vừa cay vừa đắng, tràn ngập trong khoang miệng ta, mày cũng nhíu cái, dùng sức nuốt xuống.

      “Cùng chung lễ hợp cẩn, cay đắng đồng lòng.” Người chủ trì .

      Cả quá trình, ta vẫn duy trì phong phạm nữ tử Trường An nhà quyền quý, tư thế ngồi thể bới móc, ngẩng đầu lên.

      Đúng như Nhị huynh lúc trước, giả vờ giả vịt là bản tính của ta.

      Khi tất cả mọi người lui ra ngoài, ta ngồi giường, chân chính ở cùng chỗ với Ngụy Đàm.

      Quân sĩ và ca kỹ ồn ào phía ngoài bị đuổi , gian im ắng, tiếng động. người ta, đồ trang sức quý và y phục được cởi bỏ, mặt tẩy lớp trang điểm, người chỉ mặc lớp trung y mỏng. Ngụy Đàm bước về phía ta, bóng đen che khuất, cằm của ta bị bàn tay nhàng nâng lên.

      Ánh nến lóe sáng, sau lưng chàng rực rỡ hội tụ. Ngụy Đàm nhìn ta, đôi mắt sâu như bóng đêm, giống như mãnh thú rình bắt mồi.

      “Phó Dung,” chàng mở miệng, thanh trầm mà bình thản, “Tư Đồ Phó Thực chi nữ, nghe lúc cha huynh nàng bị áp tải lên pháp trường, nàng đốt giấy để tang, ca ‘Lộ vị hi’ đưa tiễn, thế nhân đều cho là hiếu liệt.”

      Chàng như đọc thuộc lòng, khóe môi cong lên: “Ta nhớ sai?”

      Ánh mắt ta dừng ở môi chàng.

      sai.” Ta bình tĩnh mỉm cười.

      ra, trong lòng ta có chút mất hứng, thậm chí cảm thấy bị chọc giận. Những năm gần đây, ta ít gặp chuyện vui, chỉ sống được chăng hay chớ, lần thứ hai gả so đo rồi, chàng ta còn chuyện này làm gì?

      Ngụy Đàm buông tay, ngồi xuống cạnh ta. Ta nghe chàng thở dài hơi, nằm vật xuống giường.

      Ta nhịn được quay đầu lại, tầm mắt chạm nhau, bỗng nhiên, cánh tay chàng nhấc lên, giây lát ta nằm dưới chàng.

      “Tướng quân…” Thân thể kia cứng rắn mà nặng trĩu, ta bị ép tới khó chịu, muốn đẩy chàng ra.

      “Nên gọi phu quân…” Cánh tay chàng mạnh mẽ, hô hấp nóng rực mang theo mùi rượu.

      Ánh mắt u ám gần trong gang tấc, cơ hồ ta có thể nhìn thấy thân ảnh mình trong đó, tim bỗng nhiên nảy lên.

      Mặt chàng và thân thể nặng trĩu đè xuống, ta khỏi nhắm mắt lại.

      Đầu óc căng thẳng giống dây đàn, ta nghe chuyện này rất đau, nếu nghiêm trọng quá, ngày thứ hai thể xuống giường…

      Suy nghĩ miên man, ta chờ đợi, lại phát bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

      A?

      Ta ngẩn người, mở mắt.

      Ngụy Đàm vẫn nằm người ta, mặt nghiêng qua bên, hô hấp vững vàng, tràn đầy mùi rượu.

      Người này ngủ say sưa.
      Last edited: 21/7/17
      Chris, linhdiep17, dhtt6 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 2: Rời khỏi doanh trại.

      Ngày hôm sau, ta tỉnh lại, sắc trời sáng .

      Bên cạnh trống , bóng người. Ta kéo chăn, lúc xuống đất, chân đụng phải chậu đồng cạnh giường, phát ra tiếng động.

      Lập tức có thị tỳ ngoài trướng bước vào.

      “Phu nhân tỉnh, mời phu nhân đứng dậy thay y phục.” Các nàng hành lễ với ta, khi thấy y phục người ta, hẹn mà cùng ngơ ngác.

      Ta biết các nàng nghĩ gì, y phục của ta rất chỉnh tề. Vạt áo thắt nơ hoa thay đổi—tối hôm qua, trong tân phòng cái gì cũng phát sinh.

      “Tướng quân đâu?” Ta hỏi các nàng.

      thị tỳ đáp, “Tướng quân dậy sớm vào doanh trại, phải đến tối mới về.”

      Ta nhìn giá gỗ treo khôi giáp, trống .

      “Vậy à.” Chốc lát, ta có gì để , đứng lên, để các nàng hầu hạ thay xiêm y.

      Bỗng nhiên nhớ tới lúc mình mười tuổi, có lần, hảo hữu của phụ thân – Quang Lộc Huân Chu đột nhiên gả nữ nhi, nhũ mẫu xem trở lại, bà cằn nhằn suốt tháng từ đồ cưới đến trang trí cửa. Bà kiêu ngạo mà với ta, nếu nữ quân nhà chúng ta xuất giá, sợ rằng trong thành Trường An này, chỉ có công chúa mới sánh được với người.

      Đêm qua, phụ thân Ngụy Đàm ở phía Đông Giao quận, bận rộn giám sát sửa chữa, kịp tham dự hôn lễ trưởng tử.

      có lục lễ, có nhà mẹ đẻ đưa , phải lạy cữu (1), thậm chí, ngày thứ hai tỉnh lại, phu quân có bên cạnh. Lần gả thứ hai đơn sơ. Nếu nhũ mẫu mà biết, khổ sở thế nào?

      (1) Cữu : Cha mẹ chồng.

      Cũng may bà mất, cần phiền não vì chuyện này.

      Dĩ nhiên, ta hận Ngụy thị, vì hôn này, phải ta tình nguyện. Đối với ta mà , từ khi mười bốn tuổi, đường cái nhìn ‘người ta’ cưới tân nương, gả cho ai quan trọng nữa. Kết hợp tốt, có thể làm cho cuộc sống dễ chịu chút, chính là hôn tốt, phải sao?

      Ta phải đợi đến buổi tối mới gặp được Ngụy Đàm, vì buổi trưa chàng trở lại.

      “Đại quân nhổ trại, phu nhân tạm thời trở về Ung Đô.” Sau khi chàng vào cửa, ta hành lễ, chàng chỉ gật đầu, vừa mở miệng câu như vậy.

      “Lập tức thu dọn đồ đạc, sau giờ ngọ lên đường.” Đây là câu thứ hai.

      đợi ta lên tiếng chất vấn hoặc bày ra bộ dáng dịu dàng quan tâm, chàng như gió, xoay người ra ngoài, tựa như lúc đến.

      Các thị tỳ hai mặt nhìn nhau.

      “Sững sờ cái gì? Mau dọn dẹp, sau giờ ngọ lên đường!” Trương thị thúc giục.

      Mọi người lúc này mới hoàn hồn, bận rộn chia nhau thu dọn đồ đạc.

      “Tướng quân bận rộn, phu nhân thông cảm.” Trương thị với ta.

      Ta cười nhạt, thon dong ngẩng đầu.

      có gì thông cảm với thông cảm, vì có áy náy mới có thông cảm. Lời Ngụy Đàm vừa chính là mệnh lệnh, có chút ý tứ áy náy nào.

      “Thừa tướng còn ở Giao quận?” Ta hỏi.

      Trương thị : “Đúng vậy.”

      Ta gật đầu, hỏi nữa.

      Vì sao Ngụy Giác đổi Lai Dương lấy ta, gả cho nhi tử ông, ta biết rất .

      Hoài Nam Phó thị, từ thời cao tổ là đại tộc phương, mấy trăm năm qua, tộc nhân xuất sĩ xuất tầng tầng lớp lớp, những người bổng lộc từ sáu trăm thạch trở lên, có thể chiếm vài tờ giấy gia phả. Trong thiên hạ này, gia tộc thanh danh hiển hách giống Phó thị, chỉ có thể đếm đầu ngón tay.

      Xa , chỉ đến tổ phụ (2) ta Phó Ung. Ông học hành hơn người, vì làm tiên hoàng vui, chưa đầy bốn mươi tuổi lên làm Tư Đồ, trở thành tam công (3) trẻ tuổi nhất trong vương triều. Sau khi ông qua đời, phụ thân ta kế nhiệm Tư Đồ, mãi đến khi tiên đế nóng vội sau lời gièm pha, hạ lệnh diệt tộc Phó thị.

      (2) Tổ phụ: Ông nội.

      (3) Tam công: Ba chức quan cao nhất thời phong kiến, bao gồm: Thái sư, Thái phó, Thái bảo.

      Hiền tên Phó thị vang dội mấy trăm năm, vừa bồi dưỡng nhân sĩ, lại giao thiệp vô số với triều đình và người dân. Thị đại chiêu phong, đây là tiên đế kiêng kỵ, nhưng bão táp khó liệu, thời buổi loạn lạc, mầm tai họa rơi xuống Phó thị, nhưng vận mệnh của ta lại may mắn.

      Ngụy Giác lập nghiệp, mặc dù ép buộc thiên tử, bị kẻ sĩ chỉ trích. Phó thị mặc dù sụp đổ, nhưng dưới trời này, danh tiếng vẫn lan truyền trong đám kẻ sĩ, Ngụy Giác muốn chiêu hiền nạp sĩ, muốn ngồi vững vàng ở dòng chính thống, cho nên có hôn giữa ta và Ngụy Đàm.

      Phó thị chỉ còn người là ta, so với trước đây càng có lợi hơn.

      Đồ rất nhanh sắp xếp xong, vừa đủ hai chiếc xe ngựa. Ngụy Đàm phái ba trăm người hộ tống ta, dẫn binh là võ tướng tên Trình Mậu.

      Thời điểm lên xe, xa xa ta trông thấy Ngụy Đàm chuyện với những người này, bên cạnh chàng là văn sĩ, bộ dáng rất quen mắt, lúc sau mới nhớ được, đó chính là người đêm qua chủ trì.

      bao lâu, Ngụy Đàm chuyện xong với bọn họ, xoay người lại. Ta có thể cảm nhận được ánh mắt chàng rơi vào bên này, chàng thúc ngựa tới.

      Ta đứng bên cạnh xe, nhìn chàng xuống ngựa, tới trước mặt ta.

      “… Phu quân.” Ta hành lễ.

      Ta vốn muốn gọi chàng “Tướng quân”, nhưng nhớ tới lời chàng đêm qua, nên tạm thời sửa miệng.

      Ngụy Đàm đối với xưng hô này coi như thỏa mãn, “Thu thập xong rồi sao?” Chàng hỏi.

      “Bẩm tướng quân, sắp xếp đủ.” Ta chưa lên tiếng, Trương thị bên thay ta trả lời.

      Ngụy Đàm gật đầu, với ta: “Phu nhân, tới bái kiến Vương Công.”

      Ta kinh ngạc nhìn lên, chàng hơi lui lại, phía sau, vị văn sĩ đêm qua chủ trì thi lễ với ta, thần sắc hòa ái: “Lang gia Vương Cư bái kiến phu nhân.”

      Tên kia rơi vào tai ta, ta trố mắt.

      Vương Cư, tự Trọng Ninh, chi sau của Lang gia Vương thị, từng nhậm chức ở Thanh Châu. Sở dĩ ta biết ông, vì phụ thân và ông tương giao rất tốt, thường xuyên nghe phụ thân nhắc tới ông với các huynh trưởng. Phụ thân ông có tài học, đáng tiếc quá cứng nhắc, nếu lấy gia thế kia, ở lại kinh thành có thể làm đến Cửu Khanh trở lên.

      Người trước mặt râu tóc hoa râm, nếu phụ thân còn sống, tuổi cũng tương tự…

      “Hóa ra là Vương Thanh Châu.” Ta có lễ .

      Vương Cư cười lắc đầu, : “Phu nhân đùa tại hạ, mỗ rời chức Thanh Châu lâu, tại chỉ là kẻ áo vải.”

      Ngụy Đàm mỉm cười, : “Vương Công ở trong quân, đảm nhiệm quân sư tế rượu, phụ thân nghe được Vương Công và nhạc phụ giao hảo, đặc biệt mời làm người chủ trì đêm qua.”

      ra là nhà vậy.” Ta mỉm cười, nhìn về Vương Cư, khẽ thở dài, “Ta vẫn còn nhớ lúc trước, phụ thân ta thường nhắc tới Vương Công với các huynh trưởng, mỗi lần đều khen ngợi. Chuyện hôm nay, phụ thân ta mà biết, chắc vui mừng lắm.”

      biết lời của ta tình thâm ý thiết hay là Vương Cư tình nghĩa dồi dào, vàng mắt ông đỏ lên.

      “Năm đó mỗ như khắc sâu khi nghe được chuyện nhà phu nhân, giờ qua lâu rồi, phu nhân bảo trọng, sau này có chuyện khó xử, mỗ nguyện làm trâu ngựa.” Ông lạy dài, trịnh trọng .

      Ta cúi đầu: “Đa tạ Vương Công.”

      Vương Cư mấy lời tiễn đưa, xong cáo lui.

      Mắt nhìn thân ảnh ông rời xa, ta thu hồi ánh mắt, ngoài ý muốn, bốn mắt chạm nhau với Ngụy Đàm.

      Chàng nhìn ta chăm chú, trời xanh như cánh đồng bát ngát, hai mắt híp lại, nhìn trong đó.

      “Đêm qua ta đường đột.” Chàng , “ Hôm nay ta phải đến Giao quận, kính xin phu nhân trước về Ung Đô.”

      Lời này nghe vẫn có thành ý, ta khẽ cúi đầu giả làm hiền lương, “Phu quân chinh chiến bên ngoài, thiếp oán hận.”

      Ngụy Đàm gì, tựa hồ nhìn ta kỹ.

      “Ung Đô tuy xa nhưng đường bằng bẳng.” Chốc lát, chàng mở miệng , “Trình Mậu là phó tướng nhiều năm của ta, nàng đừng ngại.”

      Ta gật đầu: “Kính vâng.”

      Ngụy Đàm vươn tay về phía ta.

      Ta ngẩn người, chốc lát mới hiểu, đây là chàng muốn đỡ ta lên xe. Ta đưa tay cho chàng, cánh tay kia vững vàng, dùng chút sức đỡ được ta lên xe.

      “Bảo trọng.” Chàng .

      Ta khom người, mềm mại trả lời: “Phu quân bảo trọng.”

      Ngụy Đàm nữa, rút tay về, khẽ gật đầu với người đánh xe.

      Trước xe chỉ nghe tiếng hô, xe ngựa lộc cộc chạy.

      Ngón tay ta hé mành xe, che dấu khuôn mặt, nhìn về phía Ngụy Đàm. Cho đến khi ra khỏi quân doanh, thấy người nữa, ta mới thả mành xuống.

      Trong xe chỉ có mình ta, cần giả bộ bất kỳ điệu bộ gì. Ta thở dài, miễn cưỡng dựa cột gỗ, duỗi chân ra.

      Mành xe chập chờn, ánh sáng thỉnh thoảng chiếu vào, khung cảnh bên ngoài xẹt qua. Bỗng nhiên, xa xa ta trông thấy văn sĩ cưỡi ngựa đứng ở sườn núi ven đường, tựa hồ nhìn về phía này.

      Vương Cư? Ta khẽ nhướn mi.

      Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, đối với biểu của mình, ta hài lòng.

      đời này, người có thể được phụ thân khen ngợi nhiều lắm. Nghe Vương Cư tính tình kiêu ngạo, năm đó nhậm chức Thanh Châu, buộc các trưởng lão trong nhà du thuyết. Ngụy Giác có thể thu ông vào dưới trướng, làm ta rất kinh ngạc. Bất kể thế nào, từ chức quan Vương Cư đến thái độ Ngụy Đàm, tựa hồ ông là người được coi trọng, giao hảo với ông, trước mắt đối với ta có ích có hại.

      Về phần cố nhân, ha hả, cố nhân chó má.

      Chuyện phát sinh với phụ thân, người có chút ít giao hảo tựa như biến mất, ta quên ngày phụ thân và các huynh đệ bị xử tử, chỉ có mình ta đưa tiễn xe tù.

      Những cái gọi là cố nhân, mặc dù trước mặt ta khóc bù lu bu loa, trong lòng ta chỉ cười lạnh.
      Last edited: 21/7/17
      Chris, A fang, linhdiep177 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 3: Bị tập kích

      được hai ba ngày, ta phát xe ngựa ra khỏi Ngụy Doanh. Từ xa, thấy tòa thành trì quen thuộc xa khỏi tầm mắt, ta vén mành, nhìn hồi lâu.

      Năm đó ta sở dĩ sống sót, là nhờ tổ mẫu Lưu thái hậu. Phụ thân sớm có dự liệu, ngày trước khi bị bắt, ông đưa ta vào cung, danh nghĩa làm bạn với thái hậu, lúc quan quân triều đình tới, thái hậu sai người khóa kín cửa cung, cách tường mắng người liên quan đến tiên đế như máu chó xối đầu.

      Tiên đế là người hiếu tử, bắt người nữa. Nhưng ông trời tốt với ta, khi ta mười lăm tuổi, thái hậu qua đời.

      Tiên đế tiếp tục trả thù.

      Trước khi lưu thái hậu qua đời, dặn dò tiên đế gả ta cho gia đình tốt, tiến đế đáp ứng, xác thực ta cũng gả cho gia đình tệ. Lai Dương Hàn thị, mặc dù cách xa Trường An, nhưng cũng coi như đại tộc nổi tiếng nơi này, gia chủ ở quận dài.

      Mỗi tội, phu quân ta, Hàn Nhiễm, là kẻ ngốc.

      Chàng vừa vụng về vừa ngu xuẩn, thích cười khúc khích. Người khác chuyện với chàng, phải mấy lần chàng mới biết có người chuyện cùng, hơn nữa tiếp nhận hơn câu. Hôn này là địch nhân cho, dĩ nhiên ta vui lòng, nhưng ta cũng chán ghét trượng phu thế này.

      Chàng đối xử với ta tệ, mỗi sáng ta tỉnh lại, chàng nhìn ta rồi cười khúc khích, thỉnh thoảng hàm hồ : “A Dung đẹp…” Nghĩ tới những thứ này, lòng ta than .

      biết chàng thế nào, sống với nhau mấy năm, có tình cảm là gạt người, nhưng ở thời loạn lạc, ai có lựa chọn, tựa như năm đó ta bị buộc rời Trường An, đến Lai Dương.

      Nghe sau khi ta đến Ngụy Doanh, Ngụy Giác để Hàn Điềm tiếp tục ở lại Lai Dương làm thái thú.

      Trong thành trì kia, chuyện thay đổi duy nhất chính là thứ tử Hàn gia mất thê tử.

      Binh mã Ngụy Giác có danh tiếng rất vang dội, chính là quấy nhiễu dân chúng.

      Lộ trình mấy ngày kế tiếp, ta thấm sâu trong người, thấu hiểu rất . Trình Mậu dẫn dội ngũ ba trăm người, đường hay nghỉ đêm, chưa bao giờ phiền nhiễu bất kỹ gia đình nào, muốn no bụng dùng lương khô, nghỉ ngơi ngủ ngoài đồng, nhất quyết để cho thủ hạ thả ngựa phá hoại đồng ruộng. So với giặc cỏ chặn người cướp của, binh mã Ngụy Giác quả thực lịch thanh tú hơn.

      Dĩ nhiên, ở thời loạn lac này, phải ngươi an phận là có thể bình an vô .

      Rất nhanh đến ranh giới Ung Châu, nhóm người lực lưỡng, cưỡi ngựa, đột nhiên từ hai bên sườn núi lao ra,chừng hai trăm người. Người cầm đầu hô to, “Để lại xe chở lương thực, ta tha chết cho các ngươi!”

      Trình Mậu giận dữ, hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu, chúng quân sĩ lập tức vây quanh xe ngựa, bày trận hình.

      Những người đó mặc dù khí thế mãnh liệt, nhưng thực ra là đám ô hợp, binh khí đơn sơ, chỉ biết xông lên. Ta thấy Trình Mậu quát lên tiếng lớn, từ trong trận lao ra, giơ tay chém xuống, tên cầm đầu bị chém ngã ngựa.

      Những người còn lại thấy tình hình tốt, muốn tản , Trình Mậu lệnh bắn tên, nhất thời, tiếng kêu la thảm thiết nổi lên bốn phía, lại lệnh quân sĩ truy kích, chưa đến nửa buổi, bắt được hơn trăm người.

      “Ta ở dưới trướng Ngụy thừa tướng, Đại Chuyên Mạch Đình Hầu Trình Mậu!” Trình Mậu ra tay, lớn tiếng quát. Những lời kêu gọi đầu hàng phía sau ta nghe , vì lúc nghe được danh hiệu , ta có chút giật mình.

      được, ta nghĩ thầm, kẻ cầm quân nho cũng được phong làm Đình Hầu, Ngụy Giác quả nhiên có thể tay che trời.

      Trình Mậu còn kêu gọi đầu hàng, thiên tử đóng đô ở Ung Châu, muốn bọn họ quy thuận triều đình. Những tên giặc cỏ bị bắt, chỉ còn dư lại khí lực để vâng dạ nhận lời hoặc lớn tiếng cầu xin tha thứ. Trình Mậu thấy bọn chúng thuận theo, sai quân sĩ dùng dây thừng trói lại, áp giải theo.

      “Mậu bất tài, làm phu nhân chấn kinh.” Sau khi xong chuyện, Trình Mậu xuống ngựa đến trước xe ta, hành lễ tạ lỗi.

      Dù sao vừa ồn ào trước mặt, sợ là giả, ta cách rèm, cố gắng bình tĩnh, : “Sao tướng quân lại tự trách? Nếu có tướng quân, mạng ta xong rồi.”

      Trình Mậu : “Phía trước có thôn làng, phu nhân nhẫn nại, lâu nữa được nghỉ ngơi.”

      Ta gật đầu: “Làm phiền tướng quân.”

      Trình Mậu hành lễ rồi lui xuống, bao lâu, xe ngựa chạy tiếp.

      Tự nhiên nhiều ra hơn trăm tù binh, đội ngũ di chuyển có chút khó khăn. Nhưng hiển nhiên Trình Mậu có kế hoạch, vì phía trước là vùng đất bằng phẳng, khả năng bọn họ bị đánh lén là nhiều.

      đến mười dặm, như Trình Mậu , quả nhiên có thôn làng. Trình Mậu lệnh quân sĩ giam giữ tốt tù binh, dặn dò đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi. Dừng lại bao lâu, bọn họ phát thôn làng bên kia rất nhiều người ra. bước về nơi này.

      Trình Mậu cả kinh, bận rộn ra lệnh quân sĩ đề phòng, lại phái người tiến lên tra hỏi.

      Kết quả sợ bóng sợ gió, thôn dân nghe được đội ngũ bắt được giặc cỏ vùng phụ cận làm tù binh, muốn tới lời tạ ơn.

      “Trường An hỗn loạn, vùng phụ cận rừng núi tụ tập nhiều cường đạo, cướp bóc người đường, quấy rầy thôn làng, chịu nổi. Hôm nay tướng quân tiêu diệt ác tặc, dân chúng lấy làm may mắn.” Thôn lão thi lễ với Trình Mậu, cảm kích .

      Trình Mậu đỡ thôn lão dậy, : “Chúng ta là quân đội dưới trướng Ngụy thừa tướng, tại xây dựng kinh đô, ngai vàng an ổn, đương nghiên tiêu diệt giặc cướp tứ phương, bảo vệ dân chúng an khang.”

      Lời này ra, thôn dân đều khen ngợi, lại lấy cơm ống ra khao tướng sĩ, Trình Mậu uyển chuyển từ chối.

      Ta ngồi xe lúc, đợi thôn dân tản , mới xuống xe, hoạt động gân cốt.

      “Phu nhân.” Trình Mậu thấy ta ra ngoài, ngẩn người, tiến lên hành lễ.

      “Ta xuống xe hóng mát thôi, tướng quan cần đa lễ.” Ta mỉm cười.

      Trình Mậu gật đầu, nhìn chung quanh, sai người lau sạch phiến đá cạnh gốc cây, mời ta ngồi xuống.

      “Những người đó, tướng quân xử trí thế nào?” Ta hỏi.

      “Phía trước chính là Ung Châu Sài quận, ta giao bọn chúng cho quận trưởng.” Trình Mậu đáp.

      Ta nhìn , cười cười: “Mỗi lần tướng quân gặp phải giặc cỏ đột kích, bắt theo, chiêu hàng hương dân sao?”

      Trình Mậu ngẩn người, trong mắt tinh quang khẽ động.

      “Cũng phải mỗi lần đều thế,” sắc mặt thay đổi, “Nếu gặp nạn tại địa hình hiểm trở, tù binh thể đưa , cũng thể thả ra để tiếp tục làm việc ác, đành phải giết luôn tại chỗ.”

      “Đây là đại công tử , làm ác giấu tung tích, hành thiện lưu danh.” Dứt lời, bổ sung.

      Ta sửng sốt chốc lát, cười cười: “Ra là thế.”

      Trình Mậu nhiều lời nữa, hành lễ với ta, xoay người tránh .

      Sau khi giao tù binh cho quận trưởng Sài quận, Trình Mậu áp xe ngựa, chính thức tiến vào Ung Châu.

      Ung Châu sát Lạc Dương, từ xưa tới nay là đất giàu có, trong thành còn có hành cung của hoàng đế. Về phần vì sao thiên tử định đô ở Ung Châu, còn phải nhắc đến từ khi loạn thế.

      Khi tiên đế còn tại thế, chuyện thừa kế khuấy động triều đình sôi sùng sục. Di tổ mẫu của ta, Lưu thái hậu cầm đầu phe của hoàng trưởng tử Sâm, mà tiên đế nghiêng về thứ hoàng tử Châm. Biện Hậu (1) xuất thân từ gia đình cường hào, nhiều năm qua, Biện thị lung lạc phần lớn thần tử trong triều, huynh trưởng Biện Hậu là Biện Uy được tiên đế ban cho chức Đại Tư Mã.

      (1) Biện Hậu: Hoàng hậu họ Biện.

      Cuối năm ta gả, tiên đế đột nhiên băng hà. Phó thị bị diệt môn, Lưu thái hậu mất, Biện Hậu cố kỵ gì nữa. Bà lấy di chiếu tiên đế ra, lập hoàng tử Châm làm tân đế, phong tước cho hoàng tử Sâm làm Hà Gian Vương.

      Phế trưởng lập ấu, di chiếu tiên đế vô căn cứ dẫn đến hiềm nghi, trong triều nghị luận rôm rả. Ngày lên ngôi, ngự sử Vương Vinh là người đầu tiên triều gây khó dễ, Đại Tư Mã Biện Uy nóng giận, chém Vương Vinh dưới kiếm.

      Máu tươi bắn tung tóe, như giọt nước làm tràn li. Tộc huynh nhà Cao hoàng hậu – người nhà mẹ đẻ hoàng tử Sâm, bất chấp tất cả, dẫn năm ngàn quân vây quanh cung cấm và phủ Đại Tư Mã. Biện Uy dưới tình thế cấp bách, sai người mang theo tín phù, kín đáo chạy khỏi Trường An, dưới danh nghĩa hoàng đế, lệnh cho Hà Quỳ ở Lũng Tây tiêu diệt bạo loạn Lương Châu, vào Trường An hộ giá.

      Nơi Hà Quỳ ở cách Trường An bảy trăm dặm, tuân lệnh, dẫn năm vạn binh lính Lương Châu ngày đêm chạy tới Trường An. Đại quân và cấm vệ quân huyết chiến ba ngày, Hà Quỳ xông vào Trường An. Lúc đó, Đại Tư Mã Biện Uy bị giết chết, Biện Hậu uống rượu độc tự tử. Trường An rơi vào tay Hà Quỳ, Hà Quỳ là người tàn nhẫn bất nhân, sau khi chiếm được Trường An, tự phong thái sư. Ngày ngày phóng đãng ở hậu cung, ép tân đế lâm triều, quan lại nào có lời nào đúng, bị giết ngay.

      Triều đình bấp bênh nguy hiểm, lúc này, Tịnh Châu Chung Nguyên công bố hoàng đế nghịch, lấy danh nghĩa trung thần vạch trần kẻ phản nghịch.

      Hà Quỳ nghe được giận dữ, lập tức phế hoàng đế, lập Hà Gian Vương làm tân đế. Tiếp theo, mồi lửa thiêu cung điện, bức bách thiên tử dời đô tới Lạc Dương.

      Cử động lần này như nắng hạn gặp mưa rào, hịch văn truyền trăm quân, binh mã các nơi rối rít hưởng ứng Chung Nguyên, hẹn gặp tại Tịnh Châu để kết đồng minh.

      Hà Quỳ mặc dù hung hãn, nhưng cũng chỉ là thằng chột làm vua xứ mù. Mấy tháng sau, Lạc Dương bị nghĩa quân đánh hạ. Nhưng binh mã kiêu hùng lúc này, thiên tử thể ra lệnh, cho nên quân phiệt lớn chính thức bắt đầu hỗn chiến. Cổng thành bị cháy, người người như cá trong chậu, cung điện Lạc Dương hôi phi yên diệt (2).

      (2) Hôi phi yên diệt: Bị diệt vong, tan thành tro bụi.

      Thiên tử chạy nạn khắp nơi, cho đến khi gặp được Ngụy Giác. Khi đó, Ngụy Giác chiếm cứ Ung Châu, ông sửa chữa cung điện, nghênh đón thiên tử, dàn xếp đủ loại quan lại. tại thiên tử ngụ tại cung điện, Ung Châu thành từ đây đổi tên thành Ung Đô.

      ra trong mắt ta, ra khỏi Trường An, những nơi khác, dù có như tiên cảnh, ta cũng coi nó là thôn quê. Dưới dẫn dắt uy phong của Trình Mậu, xe ngựa tiến vào ranh giới Ung Đô, ta có tâm tư ngắm nhìn phong cảnh.

      Ta tính toán chuyện gặp Ngụy thị tộc sau khi vào thành.
      Last edited: 21/7/17
      Chris, Trâu, A fang6 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 4: Bái kiến.

      Tân nương tử gặp cữu (1) là chuyện giấu tâm tư, trước lúc vào thành, ta ở trạm dịch trang phục chỉnh tề.

      (1) Cữu : Cha mẹ chồng.

      Di tổ mẫu Lưu thái hậu đối với ta tệ, trước khi qua đời đích thân ban thưởng của hồi môn cho ta, đồ trang sức đeo tay là vật trong cung. đầu ta thể cắm đầy kim sai bộ diêu (2) hoặc trang sức sáng chói, quá mức lộ liễu. thể để lộ sắc sảo, lại thể quá mộc mạc, ta muốn thể xuất thân quý tộc.

      (2) Kim sai bộ diêu: Trâm cài.

      Ta chọn chính là trâm cài hình con đồi mồi, phía điêu khắc mẫu đơn, chim phượng tinh xảo, vừa nhìn biết phải vật tầm thường. Y phục người cũng phải cân nhắc, gấm tứ xuyên mấy năm trước, màu sắc mặc dù thưởng thức, nhưng cũng là chất liệu trong loạn thế khó gặp.

      Ta và Ngụy Đàm tiến đến hôn lễ, tại tới phủ thừa tướng, nơi này, trưởng bối lần đầu tiên gặp tân nương.

      Đường sảnh ngồi đầy người, nam nữ già trẻ đủ cả. Tựa hồ trừ nam nhân xuất chinh, tộc nhân Ngụy thị ở tại Ung Đô đều đến đông đủ. Vừa vào cửa, các loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng hội tụ người ta, trong nháy mắt an tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

      Ta thẳng sống lưng, thể dáng vẻ đoan trang, nghiêm mặt thẳng mắt, bước về phía trước.

      “Phu nhân, thiếu phu nhân Phó thị bái kiến.” Trương thị nhìn về phía trước, thủ lễ .

      “Thiếu phu nhân tiến lên đây.” thanh từ từ .

      Ta khẽ giương mắt, chỉ thấy ở nơi cao nhất, phụ nhân ngồi ngay ngắn, nghĩ thầm kia chính là Quách phu nhân – chủ mẫu Ngụy thị.

      Ta biết sơ sơ về gia tộc Ngụy thị, mẫu thân Ngụy Đàm là Ngô phu nhân, là chính thê Ngụy Giác, Quách phu nhân vốn là thiếp Ngụy Giác, xuất thân hàn môn, nhưng được Ngụy Giác thích. Sáu bảy năm trước, Ngô phu nhân ốm bệnh qua đời, Quách phu nhân trở thành chính thất, cũng chính là thị tại của ta.

      Trước mắt trải đệm, hai tay ta chắp lại, bái kiến phụ nhân: “Nhi phụ Phó thị, bái kiến thị.”

      Quách phu nhân mỉm cười: “Thiếu phu nhân đường xa mệt nhọc, mau mau.”

      Trương thị đỡ ta dậy, chút nào ngoài ý muốn, ta nhìn về ánh mắt đánh giá của Quách phu nhân.

      già trẻ, nhìn dáng dấp đoan chính. Nhìn ra được bà rất coi trong lần gặp mặt này, thâm y người nếp nhăn nào. Tóc đen nhánh, được búi cao vút, trang sức nhiều, lông mày được vẽ tỉ mỉ, làm người ta thấy nét mặt bà.

      “Nghe gần đây phía Đông mưa liên tiếp, biết đường có thuận lợi ?” Quách phu nhân kéo tay ta, ôn tồn hỏi.

      Ta mỉm cười : “Tạ ơn thị quan tâm, đường có gì bất tiện.”

      Quách phu nhân gật đầu, nở nụ cười hòa ái. Sau khi hàn huyên, bà dẫn ta chào hỏi tộc nhân Ngụy thị lượt.

      Ngụy thị xuất thân Hà Tây, được tính là quyền quý, được coi là đại tộc. Ngụy Giác di chuyển toàn bộ tộc nhân ở Hà Tây đến Ung Đô, chỉ dẫn theo mấy huynh đệ, con cháu đắc lực. Gia quyến ở Ung Đô, chính là người phòng này.

      Đứng cạnh Quách phu nhân là nam nữ, tuổi xấp xỉ nhau, cẩm bào tóc để chỏm, mi thanh mục tú, giống như đôi tiên đồng ngọc nữ. Quách phu nhân lên tiếng, bọn họ hành lễ với ta.

      Nam hài tên Ngụy An, năm nay mười hai tuổi, cùng mẹ với Ngụy Đàm, đều do Ngô phu nhân sinh hạ. Nữ hài tên Ngụy Tập, năm nay mười bốn, là Quách phu nhân sinh hạ. Ngụy An nhàn nhạt gọi ta tiếng “Trưởng tẩu”, thu hồi ánh mắt, Ngụy Tập nhìn ta, tràn đầy tò mò.

      Trừ Ngụy Tập, Quách phu nhân còn sinh hạ Nhị công tử Ngụy Chiêu, đường , ta nghe Trương thị , Ngụy Chiêu theo Ngụy Giác xuất chinh, hài tử trong Ngụy phủ chỉ có Ngụy An, Ngụy Tập và hai tiểu oa còn quấn tã.

      “Huynh trưởng xuất chinh, trưởng tẩu như huynh. Các con phải hiếu thuận, kính nhường, chớ làm trái.” Sau khi làm lễ ra mắt, Quách phu nhân nghiêm mặt với hài tử.

      “Kính dạ.” Ngụy An và Ngụy Tập hành lễ.

      Ngụy Đàm ở phía Đông, là viện rộng rãi, chia làm hai khu, đường sảnh và phòng ngủ. Khi ta chuyển vào, chỉ thấy cỏ cây trong sân tươi tốt, trong phòng bài trí đơn giản. Giường hẹp, bàn ít vật dụng, đệm trải giường và bàn trang điểm đều là đồ mới.

      Theo lời nô bộc , thiên tử đóng đô ở Ung Đô bao nhiêu năm, Ngụy Đàm thường xuyên ở ngoài, phòng này thường bị bỏ .

      Ta có cảm giác như từng quen biết, người này ở nơi đâu, đồ đạc của chàng đều đơn giản như vậy, vì ở đâu mà nhiều thêm đồ.

      Hòm xiểng ta nhiều, chỉ có vài cái. Nhưng Quách phu nhân bài trí thêm rất nhiều đồ, các nô bộc tiến tiến xuất xuất bận rộn, ta bận rộn bài trí lại đồ, xoay như chong chóng.

      Tiểu Ngụy Tập sợ người lạ, thấy bên này mới mẻ, bám theo chịu . Nàng ở trong phòng, nhìn Đông chút, ngó Tây chút, tựa hồ cảm thấy thú vị khi ta mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi.

      “Trưởng tẩu đẹp, so với các quý nữ ở Ung Đô và Trường An đều đẹp hơn.” Nàng gục bàn, giương mắt nhìn ta.

      Ta cười cười, : “Quý nữ Trường An? Muội muội biết ai?”

      Ngụy Tập giơ tay ra đếm: “Nhiều lắm, Hinh Phương, Như Huệ, Ngọc Châu, nhà các nàng là nhà quan lại Trường An. À, Từ tỷ tỷ cũng thế.”

      “Từ tỷ tỷ?”

      “Chính là hoàng hậu.” Ngụy Tập , “Tỷ ấy tên Từ Bình, là nữ nhi Từ thiếu phủ.”

      Ta nhớ ra rồi, người này ta biết.

      Từ Bình, xuất thân Phần Dương Từ thị, khi còn bé, phụ thân Từ Tĩnh nhậm chức quan ở kinh thành, nàng ta theo phụ thân tới Trường An. Nghe Từ Tĩnh và Ngụy Giác có tình nghĩa từ thời thiếu niên. Khi Ngụy Giác nhậm chức Bắc Bộ Úy ở Lạc Dương từng đắc tội nhà quyền quý, lúc ấy thiếu phủ Từ Tĩnh từng vì ông góp lời.

      Từ Bình mặc dù quen biết ta, nhưng thân. Thứ nhất, tuổi chúng ta chênh lệch, thứ hai, nữ hài chơi với nhau kéo bè kết phái, nàng ở phạm vi người khác. Nhưng mà, phong cách ngày thường của nàng cực kỳ thanh tao lịch , đắc tội với người, danh tiếng của nàng vô cùng tốt.

      nghĩ tới, nàng trở thành hoàng hậu.

      “Trưởng tẩu biết tỷ ấy sao?” Ngụy Tập hỏi.

      Ta gật đầu: “Ta biết.”

      Ngụy Tập hé môi, tựa hồ muốn gì lại nuốt về. Chốc lát, nàng cười tiếng, thần bí : “Trưởng tẩu, tẩu có biết ngày mai mẫu thân ta dẫn tẩu nơi nào ?”

      biết! Nơi nào?”

      Nàng tiến tới cạnh tai ta: “Ngày mai, bà muốn đưa tẩu bái kiến thiên tử.”

      Dường như Ngụy thị rất khẩn cấp muốn khoe ta cho mọi người nhìn, ta vừa làm lễ ra mắt với tộc nhân Ngụy thị, Quách phu nhân sai Trương thị tới báo cho ta, ta chuẩn bị chút, sáng sớm mai bái kiến thiên tử.

      , mặc dù ta biết tại Ngụy Giác tại triều đình quyền khuynh nhất , nhưng ban đầu nghe được tin tức từ Ngụy Tập, ta lấy làm kinh hãi.

      Lúc còn ở Trường An, bái kiến thiên tử chưa bao giờ là chuyện . Giống như tiên đế, ngài được coi là thiên tử chịu khó, ngày ngày vùi đầu xử lý chính , muốn rảnh rỗi uống rượu với mỹ nhân cũng khó. Nếu bái kiến, ngài gấp gáp hết sức, có thể làm cho thiên tử ngừng tay ngừng suy nghĩ, làm ơn nhìn mặt mũi của ngươi chút hoặc là nghe ngươi chuyện. Ta vẫn nhớ, năm đó có bao nhiêu người tới cửa cầu khẩn phụ thân, xin ông giúp để được gặp thiên tử lần.

      tại Ngụy thị, có thể làm được chuyện này dễ dàng, giống như vào hậu viện nhà người ta, ta sâu sắc hiểu được, nếu thiên tử, khác trước kia rất nhiều.

      Xe tứ giác thùy hương, lộc cộc chạy đường phố Ung Đô. Quân sĩ lớn giọng mở đường, người đường rối rít tránh .

      đường đến hoàng cung, ta nhìn ra phía ngoài. Mành xe làm bằng cành trúc, cảnh vật bên ngoài bị cắt thành mảnh dài, chắp vá lại, chính là tường cung cũ kỹ, ngói xám loang lổ. Vô luận là nơi ở hay địa vị, hoàng cung Ung Đô còn lâu mới so được với Trường An phồn hoa, nhưng những cảnh vật tráng lệ kia bị mồi lửa thiêu rụi rồi, thiên tử chỉ có thể thuận theo ý tứ Ngụy Giác, ở lại Ung Đô.

      Vệ sĩ phòng thủ cửa cung, rất cung kính với phủ Thừa Tướng, bị cản lại, xe ngựa mạch tiến vào cung cấm.

      Sau khi xuống xe, gã Thị Trung tiến lên, dẫn Quách phu nhân và ta vào cung điện trước nội cung.

      Thiên tử mặc thường phục, ngồi ở chính điện, cao quan đầu càng lộ vẻ mặt gầy gò. Bên cạnh chàng, nữ tử hoa phục ngồi đó, đó là hoàng hậu Từ thị của chàng, tên Bình.

      “Bái kiến bệ hạ, bái kiến hoàng hậu.” Quách phu nhân kéo ta, hành lễ với hoàng thượng.

      “Phu nhân miễn lễ.” Thiên tử mở miệng , thanh lạnh nhạt mà quen thuộc. Ta ngẩng đầu, ánh mắt chàng rơi vào nơi này, khóe miệng cong cong hình cung.

      Ta nhìn khuôn mặt kia, in hằn dấu vết năm tháng, trong lòng sinh ra nức nở.

      Nếu ta và Từ Hậu biết nhau, giao tình của ta và thiên tử được coi như nửa bạn tốt.

      Thiên tử tên Sâm, lúc mười hai tuổi, mẫu thân Cao hoàng hậu mất, chàng được thái hậu nuôi dưỡng bên người.

      Chúng ta chênh nhau hai ba tuổi, thái hậu là di tổ mẫu của ta, ta thường tiến cung thăm người, đương nhiên quen biết hoàng tử Sâm.

      Năm đó, ta đây tính là bướng bỉnh, nhưng rất thích ăn ngon, ưa thích chiếm tiện nghi người khác. Đồ ăn hoàng tử Sâm trước giờ tinh tế, ta thèm thuồng dứt, thường mặt dày mà coi chàng là của riêng.



      Hoàng từ Sâm ngần ngại, thậm chí hỏi ta thích ăn gì, lúc chơi với ta bảo thiện phòng đưa tới.

      Vui vẻ ăn uống kéo dài đến khi Lưu thái hậu qua đời. Khi đó, hoàng tử Sâm thế lực đơn bạc, mất che chở của thái hậu, đồ ăn vặt cũng được ăn.

      lâu sau, tiên đế gả ta tới Lai Dương, ta vẫn nhớ lúc gần , hoàng tử Sâm để tang Lưu thái hậu, ánh mắt đỏ hồng.

      Từng chơi đùa với nhau, tái kiến sau mấy năm loạn thế, chúng ta bất ngờ.

      Sau khi hành lễ. Từ Hậu nhìn ta chăm chú, khóe miệng mỉm cười, tiếng nào.

      Thiên tử dù sao vẫn là thiên tử, sắc mặt chàng thong dong. Đợi chúng ta ngồi xuống, chỉ nghe chàng với Quách phu nhân: “Thừa tướng vì nước lo liệu, thảo phạt phản nghịch, trẫm rất nhớ mong. Hôm trước nghe Đại công tử cưới tân nương, chưa kịp chúc mừng.”

      Quách phu nhân mỉm cười, ngồi vẫn thi lễ: “Nhụ tử trưởng thành cưới thê, vốn là lẽ tự nhiên, sao dám nhận chúc mừng của bệ hạ.”

      Tuy vậy, nhưng chỉ là khách sáo. Quách phu nhân dẫn ta tới bái kiến, vốn muốn đòi thiên tử hạ lễ, hàn huyên trận, thiên tử lệnh Thị Trung đưa tới chiếc rương, mở ra, bên trong có châu ngọc tơ lụa, phía hộp trầm hương tinh xảo, bên trong nhô ra bộ kim bộ diêu khảm ngọc.

      “Đây là đồ của mẫu thân trẫm – Cao hoàng hậu, thiếu phu nhân năm đó thích, trẫm lấy vật tầm thường này chúc mừng.” Thiên tử .

      Quách phu nhân nhìn thấy, nụ cười tràn đầy mặt, luôn miệng cảm tạ. Thiên tử dùng di vật của tiên hoàng hậu ban thưởng cho tân nương hạ thần, quý trọng là thứ yếu, mặt mũi là mười phần.

      Ánh mắt của ta rơi vào kim bộ diêu, phút chốc cứng lại.

      Tơ vàng làm cành, vàng mỏng làm lá, vây quanh bạch ngọc làm đóa hoa bung ra, giống như cành hoa rung động, đẹp tả nổi. Năm đó ta thấy Cao hoàng hậu dùng nó, thích vô cùng, van cầu mẫu thân tìm thợ thủ công chế cho ta cành như vậy.

      Mẫu thân lúc đó cười ta hiểu chuyện, đồ hoàng hậu dùng, người khác thể có.

      Ta nhớ được, tựa hồ lúc đó với hoàng tử Sâm, biết chàng ban thưởng cho ta vật này có phải trùng hợp hay .

      “Tạ ơn bệ hạ ban thưởng.” Ta tiếp lời Quách thị, tạ ơn thiên tử.

      Thiên tử mỉm cười.

      Từ Hậu ngồi cạnh nhìn ta, ánh mắt tĩnh lặng.
      Last edited: 21/7/17
      Chris, Nguyen Loc Ha, Trâu7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :