Du học sinh Trung Quốc

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Uông Nhạn Lan

      Uông Nhạn Lan New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Du học sinh Trung Quốc


      Author: Uông Nhạn Lan
      ๖ۣۜGenre: Shoujo-Ai, Shounen-Ai, Romance, HE

      ๖ۣۜRating: [MA]

      ๖ۣۜStatus: On – going

      ๖ۣۜLength: Longfic

      ๖ۣۜWarning: cảnh báo truyện khá là bựa, có số chương có cảnh "H" cực kì biến thái bệnh hoạn. Truyện mình viết có cả đam mỹ cả bách hợp, cả dị tính bình thường nữa nên bạn nào nhạy cảm với thể loại nào có thể trực tiếp bỏ qua chương đấy. Mình cảnh báo ngay đầu chương.





      [​IMG]




      Văn án



      Chương 1 : Ai là Soái Ca?


      Đại học Thanh Hoa

      Chuông reo, Đặng Lệ Lệ, hay còn gọi là Lili, đầu bù tóc rối rũ rượi bàn bỗng mở choàng mắt dậy, kìm được ngáp to cái. Tuy ngủ cả tiết vừa rồi nhưng khi nghe thấy giọng của thầy giáo dạy toán, theo phản xạ vẫn ngáp đến nước mắt dàn dụa. Giọng của La Hiểu Trung ồm ồm bục giảng.

      “ Chưa được ra chơi đâu. Các các cậu làm hết cái đống bài tập này cho tôi. Đường đường là sinh viên đại học Thanh Hoa, vậy mà mấy cái tích phân này cũng làm nổi.”


      Mẹ nó, đây chỉ là mấy cái tích phân? Phải là phương trình chỉ dành cho mấy thiên tài a, nếu giải được hết chỗ nay, biết đâu còn phát ra được cái gì rồi ẵm giải Nobel cũng nên. Cả đám học sinh ngó ngó mấy cái dấu loằng ngoằng bảng, đầu đầy vạch đen.

      Nhìn học sinh bảng khai triển ra cả bảng đầy những con số và những kí tự kì dị, Lệ Lệ như bị thôi miên, đôi mắt trống rỗng, chuẩn bị lại gục xuống bàn lần nữa.

      Nhưng ông trời vẫn quá ác với , La Hiểu Trung nhìn thấy ngáp, ngay lập tức gọi lên bảng. Chẳng lẽ vì ngày thường làm việc xấu quá nhiều, nên ông trời mới dùng cách này trừng phạt ?

      Đáng thương cho Lệ Lệ, tuy xếp loại đầu vào khoa Kiến Trúc với điểm khá tốt, nhưng điểm số hoàn toàn do điểm môn Vẽ mà kéo lên, còn điểm Toán vô cùng lẹt đẹt. Đây cũng là năm đầu tiên học Kiến Trúc, còn học ba năm Hội Họa Trung Quốc ở trường này rồi. mình học hai khoa, dù sao cũng có chút quá sức. thế khoa Kiến Trúc lại phải tính toán rất nhiều, học mà điên cả đầu, lần nào môn Số học cao cấp của cũng bị điểm F, nếu lần này lên bảng cũng dính con F, chắc cả hè phải ôn tập thi lại môn này mất.

      Lệ Lệ lê từng bước lên bục giảng, cảm thấy mỗi lần lên bảng tiết Số học khác gì lên đoạn đầu đài, mỗi lần lại giết lần linh hồn khốn khổ của .

      Còn loay hoay với mấy con số, Lệ Lệ liếc mắt thấy La Hiểu Trung xuống dưới kiểm tra bài tập, vội vàng quay đầu xuống. A Vinh ngồi trong góc chỉ bài hộ , Lệ Lệ mắt rất tinh, nhìn thấy những gì A Vinh viết nên rất nhanh chóng chép lại đáp án lên bảng, may mắn thoát được kiếp.

      Lúc về chỗ ngồi rồi, La Hiểu Trung mới đến chỗ của A Vinh, cười cười xoa đầu cậu, giọng như muỗi kêu.

      “ Điểm số lần này của hai em tôi chia đôi nhé, còn nữa, cậu nhắc bài cho bạn trong lớp như vậy, có muốn tôi báo về gia đình ?”

      La Kiến Vinh cười như mếu. Đáng thương cho cậu, La Hiểu Trung chính là chú của cậu. Đối với cậu còn nghiêm khắc gấp đôi người khác, nhất cử nhất động của cậu bao giờ qua mắt được ông ta.

      Cuối cùng thần thời gian cũng rủ lòng thương xót cho đám loài người khốn khổ, cho tiết này qua mau. Mọi người ai cũng như được tái sinh lại vậy. Đây là buổi ôn tập cuối cùng của kì này rồi, còn phải nghe giáo viên quát tháo nữa.

      Gì mà chữ “học” là “đứa trẻ” quấn cái “khăn” lên đầu, “mồ hôi” vã ra chứ. Thấy có “ đao” đầu còn hợp lý hơn*.

      Thất thiểu vừa vừa lau nước mắt ra khỏi phòng. Lê Lệ bị tập kích bất ngờ từ phía sau cái đau điếng.
      "Bộp". "Hey, Lệ Lệ, những tuần lễ ôn tập địa ngục kết thúc rồi, cậu có muốn cùng bọn tớ xõa chút ?" A Bằng vừa vừa quàng vai Lệ Lệ lắc qua lắc lại, biểu tình hưng phấn như muốn bùng nổ.

      A Bằng là sinh viên khoa Kinh tế, chơi với cũng được ba năm rồi. Hai người họ thân thiết vô cùng, đâu cũng có nhau. Biết được hôm nay khoa Kiến Trúc của học chung tòa nhà với khoa của cậu, liền chạy như bay sang đây gặp Lệ Lệ.

      "Stop! A Bằng, cậu vui sướng như gà nhảy ổ cũng thôi , còn muốn lắc tớ cho giống gà mổ thóc giống cậu nữa sao. Hôm nay mới chỉ là kết thúc ôn tập thôi, tuần nữa là thi rồi, lúc đó chiến tranh mới thực bắt đầu, cậu ở đây vui sướng cái nỗi gì? Mau lăn ra cho tớ, nếu tớ thao chết cậu!"

      Lệ Lệ chẳng cố kị gì tràng tiếng trung, còn chửi thề nữa. Đồng chí A Bằng bị khí thế nữ vương của nàng chấn nhiếp đến ngây ngô, mãi sau mới thốt được câu :

      " Lệ Lệ , tiếng trung của cậu quả quá tuyệt, đến tớ còn lại nổi, bái phục, bái phục"

      "Con mẹ nó, có liên quan gì ở đây hả?"

      "Mấy dẩu * , nhưng mà tối nay cậu nhất định phải lên bar BlueRose đó, tớ đặt bàn ở đó rồi, đêm nay chúng ta say về"

      A Bằng rồi, Lệ Lệ mất mấy phút mới khởi động lại được não bộ.

      " Ủa Cào Nỉ"* Nữ chính của chúng ta thèm để ý đến hình tượng mà gào lên.

      " Con mẹ nó, A Bằng, cậu quá lắm rồi, ăn chơi trác táng ăn chơi, sao cậu lại đến bar Hoa Hồng Xanh, cả cái Bắc Kinh này bao nhiêu quán Bar, cậu bao cả quán cũng thôi , sao lại chọn đúng nơi tôi làm việc chứ. Con mẹ nó, cậu là muốn cùng tôi ăn mừng hay tính phá hỏng công việc của tôi hả. Uổng công tôi coi cậu là bằng hữu!"

      --------------------------------------------------------------
      [ tác giả của chúng ta đoạn này nhảy ra, nhắc nhở : "Lệ Lệ à Lệ Lệ , là nhân vật chính đó, có nhân vật chính nào chương đầu tiên hung dữ thế này ? để ý hình tượng chút được ?"
      Lệ Lệ quay đầu gào lên " Giờ là lúc nào rồi mà còn hình tượng hả? Tôi sắp bị mất việc rồi đó" vừa vừa đá Uông lão bà của chúng ta cái. R.I.P Uông lão thái thái T.T ]

      ----------------------------------------------------------------
      Lệ Lệ lúc này còn tâm trí đâu về nhà ngon giấc nữa, ngay lập tức gọi điện đến cho quản lí.

      "A lo*, LiLi à, sao gọi sớm thế em? Bỏ quên cái gì à?"

      " *, chị Lý, hôm nay bạn em muốn lên bar tổ chức tiệc, chị giúp em đẩy giờ biểu diễn lên chút được ?"

      " Cái này, LiLi à, chắc gì bạn em lên bar của chúng ta, bar chỗ em làm là phòng trà, chỉ cho người có tuổi chút, hoặc dân thượng lưu vào, bạn em biết đâu chỉ uống ở vũ trường thôi sao? Hơn nữa, hôm nay, Trương lão gia đặc biệt dặn dò chị rồi, nhất định phải nghe được em hát, nhỡ ông ấy đến muộn, chị biết ăn làm sao?"

      " Em làm chị khó xử đâu, em vừa hát vừa đối phó với bạn em, chị chỉ cần giúp em có chút thời gian sắp xếp và hóa trang cho em tốt là được."

      " Okie, Lili, chị giúp em hết sức, em cũng phải cố gắng đấy nha, đừng để chị thất vọng đó."

      " Okie , em biết rồi, em chuẩn bị đây, tạm biệt *"
      -------------------------------------
      8:00 p.m , Vũ trường Zone Club.

      Khắp nơi đều là tiếng nhạc xập xình chát chúa, những nhân ảnh mịt mờ trong khói thuốc, lắc lư dữ dội trong vũ điệu cuồng loạn. Chả ai để ý tầng hai , có cánh cửa màu đen đầy bí , hàng chữ V.I.P zone bằng kim loại khảm nổi ở .

      người đàn ông mặc vest đen đẩy cửa bước vào, ta thẳng vào dãy ghế sô pha cuối cùng trong góc.

      Ở đó, người đàn ông ngồi sẵn, dáng điệu ta lười biếng, hai chân gác lên bàn, tay đặt lên cuốn sách để đùi, tay kia cầm ly rượu vang đỏ. Đôi chân của rất dài, thân thể cao lớn khôi vĩ, tuy cử chỉ ta rất hờ hững, nhưng cũng vô cùng ưu nhã. Bóng tối che khuất gương mặt ta được ngũ quan, chỉ thấy đôi môi đầy quyến rũ thỉnh thoảng lại nhếch lên thành đường cong tuyệt đẹp.

      " Thưa cậu chủ, sẵn sàng rồi"

      " Ồ? Tốt lắm"

      xong, đưa ly rượu đến bên miệng, màu đỏ của rượu vang còn sót lại bên khóe mép càng làm cho đôi môi ấy thêm vẻ mê người.

      Và cũng... quỷ dị.

      " Cậu vất vả rồi"

      Người đàn ông đứng chợt sững lại mấy giây. Đối với người đàn ông trước mặt này ta hơn ai hết. ta theo mười tám năm, đủ để hiểu bốn chữ kia có sức nặng đến thế nào.

      " Hoàn toàn là gì cả với lợi ích của cậu, thưa cậu chủ"

      " Được rồi, tiến hành . Cái ta cần phải là lời xin lỗi, mà là kết quả, ngươi hiểu chứ?"

      Sao có thể hiểu chứ? Ý của ngài là nếu có bất cứ sai sót gì, đừng đến trước mặt ngài nữa.

      gật đầu mạnh mẽ, rồi khẽ lui người , thoắt cái biến mất khỏi phòng.

      Căn phòng lại như trước, mờ mờ ảo ảo, chỉ có tiếng nhạc từ thời thập niên 80 vẫn văng vẳng.

      Đây chính là khu vực V.I.P của vũ trường Zone Club, được dân sành điệu ở Bắc Kinh gọi với cái tên rất ưu nhã " Hoa Hồng Xanh". Bar này bài trí theo phong cách từ những thập niên 80 của thế kỉ trước. Trước đây cả nơi này là vũ trường theo phong cách cổ điển chính thống. Cuối cùng do thời thế thay đổi, bị người ta đập , mãi khi nó được mua lại bởi người chủ mới mới giữ lại được khu vực này còn giống như ban đầu, còn toàn bộ tầng trở thành vũ trường kiểu mới cho giới trẻ, khắp nơi đều là tiếng nhạc elictronic với những vũ điệu cuồng loạn.

      với nhiều người có tiền, hoặc thích vẻ cổ điển truyền thống, nơi đây là nơi rất thú vị, giống như bông hồng xanh mình giữa bụi gai, mà vẫn kiêu hãnh ngát hương.

      Người hao tâm giữ lại nơi này, chính là ông chủ mới của Zone club, ai biết tại sao ta lại phải làm như vậy.

      Và người đó chính là người ngồi tại đây. Từ lúc chàng mặc vest đen kia ra, ta vẫn giữ tư thế đấy, chậm chạp thưởng thức ly rượu vang đỏ tay.

      Kim đồng hồ cứ nhích dần, nhích dần.

      Bỗng chốc tiếng cạch nặng nề vang lên, chuông đồng hồ quả lắc kêu lên những tiếng ding dong, báo hiệu giờ mở cửa của quán đến.

      Cả căn phòng như bừng sáng, sân khấu, ánh đèn như được mạ hoàng kim sáng lấp lánh , từng chiếc li , bình hoa pha lê cũng ánh lên lóng lánh mê người.

      Nhưng tất cả những thứ đó còn chẳng đẹp được bằng người ngồi đây từ hai giờ trước.

      Khoảnh khắc gương mặt ta được chiếu rọi, nổi bật lên dung nhan tuấn mỹ đến mức các đều hồn xiêu phách lạc.

      Chỉ có điều, đôi mắt của ta vẫn như cũ lạnh lùng chẳng có chút cảm xúc nào.
      ---------------------------------------

      [ Tác giả được nhìn giai đẹp mà sống lại "Hảo soái ca, a a , đây tuyệt đối là nam thần. Chỉ tiếc đôi mắt kia có thể khiến ít thiếu nữ đau lòng đến chết tâm"
      Lệ Lệ biểu tình khinh bỉ đứng cạnh " Hừ, còn người ta chú ý hình tượng, ngươi xem trông ngươi thế này có chút tiền đồ nào ?"
      Tác giả vừa quẹt nước miếng vừa trợn tròn mắt lên " Thế nào thời thế hỗn loạn rồi, rốt cuộc ở đây ai là tác giả hả? Ngươi có biết ta là người sinh ra ngươi , quyền sinh quyền sát trong tay ? Hảo, được lắm, lần này ta cho ngươi biết tay, coi như trả thù cái đạp của ngươi lần trước."
      " Hả??? này này... Ta hận ngươi đồ tác giả đáng chết"]

      --------------------
      Chú thích :
      1. Chữ "học" 学 bao gồm bộ "thủy" 氺(mồ hôi), bộ mịch 冖(cái khăn) và bộ "tử" 子(đứa trẻ). Bộ "đao" 刀 nghĩa là con dao. ( xin lỗi vì biết gõ tiếng Trung ở đây bằng cách nào nữa.)
      2. "mấy dẩu" 没 : Mei you ( mình xin lỗi vì biết gõ chữ pinyin như thế nào) nghĩa là
      3. "Ủa cào ni" : Câu chửi của người Trung Quốc. Nghĩa giống như "F*** you trong tiếng .
      4. Wei : câu chào khi gọi điện thoại của người Trung Quốc.
      5. bu (不) : .


    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      @Uông Nhạn Lan do 1 chút sơ sót của mình nên bạn tạm thời bị banned. Mình xin lỗi.

      Tuy nhiên 1 phần lý do mình làm sai là vì mình muốn warnnìng bạn nhưng click nhầm, lý do cảnh cáo vì bạn đăng liên tục 4 topic truyện tự sáng tác giống y hệt nhau ở box Sáng Tác :)

      Topic của bạn mình xoá, chỉ để lại 1 topic gốc, và ngày mai admin tiến hành unbanned bạn nhé :)

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      @Uông Nhạn Lan pé ơi em mau chóng hoàn thành truyện này giúp chị nhé, nếu sau tuần mà post tiếp nữa là chị ban nick hoặc trừ ruby em nhé.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :