1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Lý Tranh (update Q4)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi
      Tác giả: Lý Tranh

      Độ Dài 4 Quyển

      Thể loại: Cổ đại, cung đấu, gia đấu, sủng, HE

      (Bật mí 1 tý, nam chính sạch từ khi có chị nhé, cũng thuộc loại sợ vợ ấy ^^)

      Nội dung giới thiệu vắn tắt


      đế vương cùng từ lợi dụng lẫn nhau đến nhau, đến chết rời.

      đường trở về, gặp phải ám sát, trong lúc nguy cấp, nàng từ trời giáng xuống cứu bọn họ. khắc đó, nét tao nhã của nàng làm khắc cốt ghi tâm, muốn tìm nàng, nhưng tìm khắp nơi vẫn gặp. Trong lúc nản lòng thoái chí đột nhiên phát bản thân nàng ở trong vương phủ, chính là sườn phi hai tháng trước Vương phi của mới cưới vào vương phủ, cũng chính là mà hai tháng trước gieo cho nàng mối nhục lớn nhất của nữ nhân, nàng chịu tha thứ cho sao...

      Câu chuyện này kể về mạnh mẽ, nàng : Nếu có ta mà vẫn còn trêu chọc nữ nhân khác, ta giết !

      nam nhân lòng ôm chí lớn lại giỏi về ngụy trang, nghĩ: dùng câu hứa hẹn của cả đời này để đổi lấy nàng chân thành tương trợ cướp lấy thiên hạ, đáng giá! Có thiên hạ, sợ gì có? Còn như chân tình, hừ! nam nhân muốn thành đại sao lại có nhược điểm?

      Chỉ là, và nàng, đến tột cùng là đến lúc nào động chân tâm?

      Hai người từ lợi dụng lẫn nhau đến tình sâu ý đậm, từng bước từng bước, trong gió tanh mưa máu nhận ra tình cảm của mình, trải qua sanh tử khảo nghiệm, trong nghiệp lớn bình định thiên hạ, cuối cùng tình của bọn họ cũng hướng tới trọn vẹn.

      "Suốt đời là đôi.", bọn họ dĩ nhiên thực lời hứa mà lúc ban đầu họ hề dám hy vọng xa vời.

      Đây là câu chuyện kể làm cho bạn cảm động, về nam chính, vô số độc giả từ lúc ban đầu khinh bỉ chán ghét đến cuối cùng cũng biến thành cảm động.

      Đây là câu chuyện kể ấm áp, cứ trải qua gian khổ, lại làm cho chúng ta cảm thấy hạnh phúc ấm áp.

      Đây là truyền thuyết, là truyền thuyết của đế vương đối cả đời toàn tâm toàn ý -, rồi lại cảm giác chân đến như thế, lại giống như từng tồn tại ở khoảng gian nào đó.
      Last edited by a moderator: 6/10/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-size:xx-large;']Duệ mẫn hoàng quý phi


      *****
      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-29882" title="542571_351672861596155_1250724653_n" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/542571_351672861596155_1250724653_n.jpg" height="800" width="495" />


      Chính văn


      <img class="alignnone size-full wp-image-29878" title="53" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/532.gif" height="38" width="164" />


      Bởi vì tác giả kiến thức nhiều, câu chuyện này kể về niên đại chính xác nào, càng về sau có lẽ càng rối, có lẽ vài độc giả cảm thấy khó hiểu.

      Bởi vì câu chuyện này kể về thời loạn thế, có ai thống nhất thiên hạ. Bảy đại phiên vương vẫn chưa xưng đế, nên thay đổi chế độ xã hội đặt ra niên hiệu, bởi vậy năm tháng được phân chia cụ thể như sau:

       

      Năm thứ nhất (năm Tân Mão) Nguyên Tĩnh Vũ 28 tuổi, Dịch Khinh Nhan 22 tuổi



      Biết nhau lúc tháng 3, vào tháng 8 Dịch Khinh Nhan xuống Giang Nam, Nguyên Tĩnh Vũ đến Hà Tây liên kết đồng minh. Tháng 11, Khinh Nhan bị thương trở lại vương phủ Dụ Dương.



      Năm thứ hai (Năm Nhâm Thìn) Nguyên Tĩnh Vũ 29 tuổi, Dịch Khinh Nhan 23 tuổi.

      Tháng giêng Khinh Nhan được tấn phong làm Bình Phi,tháng ba viên, phòng tháng sáu phát có thai, ngày 17 thàng 12 sinh hạ Minh Huy .

      -------------------------

      Năm thứ ba (Năm Quý Tị) Nguyên Tĩnh Vũ 30 tuổi, Dịch Khinh Nhan 24 tuổi, Minh Huy  vừa tròn 1 tuổi

      Ngày 15 tháng giêng, Minh Huy  bị Mục Vũ Phi mang , Khinh Nhan trở lại bên cạnh Nguyên Tĩnh Vũ.



      Đầu tháng 2 Khinh Nhan mang binh xuất chinh bình định Hà Tây, Hà Giang, ngày 28 tháng 10 Tiêu Dật Phi qua đời, Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan trở lại vương phủ Trung Châu, mùng 8 tháng chạp tứ hôn cho Tần Dực ( Chu Tử Ngọc ), Tiếu Thụy ( Dịch Phiêu Tự )



      Năm thứ tư (Năm Giáp Ngọ) Nguyên Tĩnh Vũ 31 tuổi, Dịch Khinh Nhan 25 tuổi, Minh Huy  2 tuổi

      Mùng 6 thàng 2 Nam Vương khởi binh với Giang Việt, giữa tháng 2 cướp lấy thành Cẩm Nguyên, xây thành trì ở Giang Nam, đầu tháng 3, làm lễ chúc mừng ở Trung Châu, Ân thị đến đây quy phục. Lưu Ngạn phi tức là Dịch Khinh Nhan thông báo cho ba vị tướng quân. Vào tháng 3 dưới trợ giúp của Ân thị - cướp lấy thành Cao An. Khinh Nhan có thai, 16 tháng 4 lên đường trở về vương phủ.

      Đầu tháng 7, Nguyên Tĩnh Vũ hồi vương phủ. Nội bộ Ân thị ở Giang Nam xảy ra vấn đề, Ân Thánh Tâm mất tích, 16 tháng 8 Nguyên Tĩnh Vũ chạy tới Giang Nam, tháng 9 bị nhốt ở Kiến Thành.

      Ngày 4 tháng 10, Khinh Nhan sinh hạ Minh Hạo, 10 tháng 10 Dịch Minh Thần bỏ mình. Ngày 27 tháng 10, Khinh Nhan lên đường đến Giang Nam.

      Ngày 9 tháng 11, Khinh Nhan mang binh tiến vào Kiến thành đoàn tụ cùng Nguyên Tĩnh Vũ.

      Ngày 11 tháng 11 cuộc chiến trong vòng ba dặm tạm yên, Trung Châu, Giang Việt chiến bị đánh bại. Cuối tháng11, Mục vũ phi mang theo Minh Huy  tới Cẩm Nguyên thành.

      Ngày 17 tháng12, sinh nhật Minh Huy  2 tuổi, cuối tháng12 Nguyên Tĩnh Vũ trở về Bảo Khang thành.

      -------------------------

      Năm thứ năm ( Năm Ất Mùi ) Nguyên Tĩnh Vũ 32 tuổi, Dịch Khinh Nhan 26 tuổi, Minh Huy  vừa tròn 3 tuổi, Minh Hạo 1 tuổi .......

      Tô Đát KỷAliren thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 1 - Thượng

      Edit: Tử  Linh & Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-30257" title="IMG_0474" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/img_0474.jpg" height="720" width="508" />

      Giang Nam bước vào cuối xuân, tháng tư trời xanh biếc, muôn hoa đua nhau khoe sắc thắm, cây cỏ sum xuê, đâm chồi nảy lộc.

      Màn đêm lặng lẽ buông xuống. Những cáng chim mỏi mòn bay về rừng tìm chốn nghỉ ngơi. Cảnh vật càng thanh tĩnh gấp bội. Sao đêm dày đặc. Dưới cảnh sắc ấy, con ngươi màu lam của Thượng Huyền Nguyệt Như đặc biệt tỏa sáng, toát lên vẻ trong trẻo lạnh lùng. 

      Dưới chân núi rộng lớn, con sông từ hướng tây chảy dài theo hướng đông xuyên qua rừng cây rậm rạp. Tiếng nước chảy leng keng. thanh tinh khiết réo rắt ấy phảng phất có thể rửa sạch bụi bẩn tâm hồn.

      Bên bờ sông, đống lửa ở giữa rừng cây nhảy múa phát ra ánh sáng ấm áp, thình thoảng lại tuôn ra tiếng vang đì đùng.

      ngọn lửa đặt hai nhánh cây tạo thành giá đỡ. Phía thanh gỗ xâu con gà rừng bị nướng ngọn lửa. Dầu trơn chảy xuống, ngọn lửa lập tức phát ra tiếng kêu “Xèo xèo”. Hương thơm theo đó bay lên, theo gió đêm phát tán.

      vị nương áo trắng ngồi bên đống lửa. Mặc dù từ xa nhìn lại chỉ thấy bộ dáng yếu đuối. Nàng chỉ ăn mặc đơn giản nhưng lại mơ hồ để lộ ra mấy phần khí chất thoát tục. Chiếc khăn che lại hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ hé lộ ra đôi lông mày tinh cùng đôi mắt thâm thúy sáng ngời. Mái tóc đen dài dùng cây trâm ngọc bích vén lên nửa, nửa sót lại bên vai nhàng khoan khoái mang theo vài phần tự nhiên quyến rũ. thực tế, cái khăn che mặt cũng thể nào hoàn toàn che khuôn mặt nàng, ngược lại còn làm tăng thêm vài phần bí , tựa như hoa mai đỉnh núi tuyết đầu mùa, lại giống như những con sóng xanh Bạch Liên. Chỉ phần khí chất tinh khiết kia, trong lúc vô tình, cũng đủ làm lay động lòng người. 

       Nàng dựa lưng vào thân cây lớn. con ngựa toàn thân màu đen như mực với thân hình dáng cao lớn khỏe mạnh gặm cỏ non dưới chân. đôi mắt đen láy chớp chớp ở đống lửa chiếu rơi xuống nên ra mấy phần tinh nghịch như trẻ con lại có lúc trong suốt giảo hoạt. Thỉnh thoảng nó nhìn sang chủ nhân của mình. Hoặc là nó vẫy vẫy cái đuôi tạo ra tiếng phì phì trong mũi như chịu đơn mình tồn tại.

      Mùi thơm từ thịt nướng tỏa ra ngày càng nhiều giữa lúc bụng đói vang lên đầy hấp dẫn, như mời gọi chủ nhân mau mau ăn mình. Nữ tử áo trắng hít hơi sâu. Mùi vị thịt nướng này càng làm người ta thỏa mãn muốn ăn nhiều hơn. Cuối cùng nàng cũng đem phần thức ăn ngon này từ lửa lấy xuống. Nàng ôm bảo kiếm vào lòng, gỡ xuống cái khăn che mặt rồi nhanh chóng cầm đùi gà lên cắn cái.

      Mùi vị khi ăn ngon giống như mình nghĩ. Miệng nàng cong lên bất giác để lộ mấy phần thỏa mãn đơn thuần vui vẻ.

      Đáng tiếc thay, còn chưa ăn được miếng nào, nụ cười mặt nàng chợt khưng lại. Trong giây phút đó, cả khuôn mặt liền trở nên ngưng trọng. Nàng hơi nhíu mày, quay đầu lại, ánh mắt bén nhọn chiếu thẳng tắp về hướng bờ sông phía nam…

      lâu sau, trận tiếng vó ngựa hỗn loạn từ con đường phía nam truyền đến

      Giờ phút này đây, nữ tử áo trắng cũng khôi phục dáng vẻ ban đầu, thanh thản mà thích thú dựa lưng vào phía sau cây đại thụ nhàn nhã ăn gà nướng. Nàng nghe thấy tiếng bước chân của người và ngựa chạy tới đây cũng có quay đầu lại nhìn cái. 

      “Y…” con ngựa màu đỏ thẫm hí lên rồi dừng lại ở trước mặt. Ngồi lưng ngựa là nam tử thân áo xanh phong trần mật mỏi. Nam tử khoảng 27, 28 tuổi thân hình cao lớn khôi ngô, mày rậm mắt to, ánh mắt sắc bén. xoay người lại phía sau cung kính với nam tử ngồi con ngựa màu trắng: “Chủ nhân, nơi này có con sông . Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở trong này

      Lúc này con ngựa khác, người đàn ông trung niên diện mạo bình thường nhưng lại khôn khéo đưa mắt về phía bên kia cái, sau đó giọng với nam tử sau lưng: “Chủ nhân, đối diện mặc dù trẻ tuổi, nhưng thần thái sợ là người từng trải. Nhưng mà có sát khí, chắc hẳn vì chúng ta mà đến…”

      Người được tôn là chủ nhân là nam tử mặc tử sam, vóc người cao lớn, tướng mạo tuấn. Mặc dù phong trần mệt mỏi, hơn nữa giống như bị thương vai, nhưng giở tay nhấc chân lại mơ hồ mang theo khí chất vương giả. Lẽ ra tình cảnh có chút chật vật nhưng trong mắt cũng chỉ có tĩnh táo cùng kiên định, tuyệt đối có hốt hoảng cùng suy sút. ngưng mắt nhìn nửa khuôn mặt của nữ tử bên kia sông , khẽ gật đầu cái : “Được, mọi người xuống ngựa, tối nay nghỉ ngơi ở đây”.

      Nữ tử áo trắng vứt bỏ xương trong tay, chút hoang mang lấy ( ) rửa tay. Lúc này mới mang theo cái khăn che mặt lần nữa từ từ quay đầu nhàn nhạt  nhìn bảy người bên bờ kia cái, vô ý cùng ánh mắt thăm dò của nam tử kia gặp nhau.

      Tử sam nam tử thần sắc lạnh nhạt thu hồi ánh mắt củ mình, nhưng trong lòng khỏi thoát ra tia dao động. Mặc dù thấy dung mạo của nàng, nhưng thần thái lạnh nhạt của nàng lại tựa hồ chứa cao ngạo đơn độc. Đó là là loại đơn độc cùng kiên trì lặng lẽ toát ra từ trong xương, mặc dù ở trong ngàn người vẫn như vậy mà độc. cách nào tưởng tượng được tịch lại lộ ra người còn trẻ tuổi như vậy. Để liền lập tức liên tưởng  đến mình. Vì thế hằn ở người xa lạ nhìn thấy cái bóng của mình có thể nào cảm thấy rung động? Nhưng là giang hồ tuổi còn trẻ làm sao có thể… lắc đầu cái chắc là bản thân nhìn lầm rồi! Suy nghĩ chỉ tồn tại trong nháy mắt, tử sam nam nử xoay người đối với sáu thủ hạ : “Trước xử lí vết thương, sau đó nổi lửa”.

      mắc áo trắng bên kia bờ sông, “Chủ nhân, chúng ta cũng

       

       

       

       

       

      muốn nổi lửa sao?” Phía sau, thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi quất ngựa chạy tới hỏi, thần sắc rất là mong đợi.

      Tử sam nam tử mỉm cười gật đầu, lại nhịn đươc thở dài trong lòng. Rồi sau đó, quay đầu nhìn về trung niên nam tử khôn khéo đó hỏi: “Dụ Dương , thương thế của ngươi như thế nào?”

       “Chủ nhân yên tâm, có thương tổn đến phế phủ…” Dụ Dương  từ phía sau ngựa nam tử trung niên kia nhô đầu ra, sau đó suy yếu đáp câu.

      Tử sam nam tử gật đầu cái, xuống ngựa phân công: “Chu tiên sinh chiếu cố Dụ Dương . Duẫn Tiệp , ngươi cùng Tần Cánh  chuyến có thể hay có thức ăn nhưng cần phải quá xa. Dương Tấn  phụ trách nổi lửa, Thu Hổ phụ trách cảnh giới”

      Mấy người xuống ngựa lĩnh mệnh của mình. ra là thanh y nam tử tên Duẫn Tiệp , trung niên nam tử khôn khéo họ Chu. Dương Tuấn khoảng 23, 24 tuổi màu da đen bóng, vóc dáng khôi ngô, mà Tần Cánh  cùng tuổi lại có dáng người cùng ngược lại, vóc dáng cao gầy, da thịt hơi trắng noãn. Mà thiếu niên thân hình đơn bạc hé ra gương mặt trẻ con tên gọi Thu Hổ.

      Sau khi nghe tử sam nam tử phân công tựa hồ cũng thanh tĩnh lại. Nàng nhìn trong tay ít cái đùi gà  gà nướng, lại vội vã quét mắt liếc mấy nam tử bờ bên kia cái, dứt khoát đến dưới gốc cây địa thụ, gạt cái khăn che mặt vội vã cắn ăn

      Nàng tựa hồ chút cũng để ý đến mấy người bờ bên kia , dường như hết sức chuyên chú ăn gà nướng trong tay , lỗ tai lại thủy chung chú ý lắng nghe thanh từ bờ bên kia truyền tới, sớm đem mấy người đối phương phân biệt ràng. Chẳng qua là khi nghe đến hai chữ Duẫn Tiệp  thân thể của nàng cứng cái, rồi sau đó nhịn được nhìn trộm sang bờ sông bên kia. Nàng cố ý nhìn thử xem vị Duẫn Tiệp khuất chỉ còn có bóng lưng kia, còn có nam nhân tử sam cùng nàng đối diện. Duẫn Tiệp ? Dịch Duẫn Tiệp ? Là sao? Chẳng qua là, sao bọn họ lại tới nơi này? Sau lưng còn có người đuổi giết. . . . . .

       

      Dụ Dương  trọng thương thắt lưng bên phải, những địa phương khác  thân thể bị những vết thương nhiều kể xiết, bởi vì kịp thời xử lý vết thương đưa đến mất máu quá nhiều, giờ phút này gần hôn mê. Chu tiên sinh đơn giản dọn dẹp vết thương cho , sau đó thoa thuốc trị thương, tử sam nam tử cũng bên giúp tay.

       

      lâu sau, Dương Tấn  ôm bó củi khô trở lại, thuần thục nhóm lên đống lửa.

       

      Vết thương của Dụ Dương rốt cục xử lý xong. Chu tiên sinh ngẩng  đầu lên, dài thở phào hơi, sau đó với tử sam nam tử: "Chủ nhân, miệng thương của ngài cũng phải chữa mới được!"

       

      "Chảng qua chỉ là chút thương tổn ngoài da mà thôi. . . . . ." Tử sam nam tử nhàn nhạt trả lời, mang theo vài phần hờ hững, tựa hồ để ý lắm, nhưng vẫn đứng dậy về hướng bờ sông.

      Lại lát sau, Dịch Duẫn Tiệp cùng Tần Cánh  trở lại, tay xách theo vài con chim, có lớn có . Lúc này, những động vật khác cũng về hang ổ, bọn họ thể làm gì khác hơn là làm cho nững chú chim giật mình bay tán loạn, liền phi thân bắt lấy."Chủ nhân đâu?"

      "Xử lý vết thương rồi." Chu tiên sinh nhanh chóng chạy tới giúp tay.

       

      Dương Tấn  cùng Chu tiên sinh giúp đở đem những thứ săn được đến bên bờ sông nhổ lông rửa sạch, mặt đều mang theo nụ cười mong đợi mà lại thỏa mãn.

       

      Dịch Duẫn Tiệp  nhìn Dương Tấn  vừa nhổ lông vừa ừng ực nuốt nước miếng, cười trêu : "Uy uy uy, chú ý chút, chúng tôi cũng muốn ăn nước miếng của ngươi!"

       

      "Ta nào có chảy nước miếng? Hừ! Ngươi còn phải giống ta sao!" Dương Tấn   phục trợn mắt nhìn Dịch Duẫn Tiệp cái, sau đó mình cũng cười. Cũng trách bọn họ, kể từ khi bị mật thám Nam Vương phát tung tích tới nay, mấy ngày nay bọn họ luôn ngừng tránh né đuổi giết, chưa từng ăn qua bữa cơm ngon, nghĩ đến tối nay có thể ăn được thịt nướng, ai cũng nhịn được vui mừng trong lòng.

       

      Chu tiên sinh cùng Tần Dực phá lên cười, ngay cả Dụ Dương nằm nghỉ ngơi

      bên cạnh đống lửa cũng nhàng nâng lên khóe miệng cười. Còn sống, là tốt rồi. . . . . .

      Vậy mà, niềm vui như thế lại vô cùng ngắn ngủi, nhớ tới lúc ra ngoài mang theo nhiều huynh đệ như vậy, hôm nay chỉ còn sót mấy người bọn họ tâm tình của mọi người rất nhanh chóng trầm xuống

      Vào thời khắc này, trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, trong lòng mọi người căng thẳng, vội vàng đứng dậy nhìn quanh"Chỉ có con ngựa!" Dịch Duẫn Tiệp  cau mày , "Chu tiên sinh, ông tìm chủ nhân nhanh lên! nên để cho ngài ấy trở lại!"

       

      Dịch Duẫn Tiệp , Dương Tấn, Tần Cánh đều để xuống những chú chim   rửa sạch, cầm binh khí của mình trong tay chặc, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.

        con ngựa trắng dần dần ra, sau đó là vị nam tử dung mạo tuấn mỹ trẻ tuổi, khí chất mang theo vài phần ôn nhã trời sanh. Chỉ thấy trong tay xách theo thanh ngân sao bảo kiếm, thần sắc mặt vội vàng mà lo âu. vội vã quét mắt liếc bọn Dương Tấn, khẽ nhíu mày, ánh mắt lại nhanh chóng dời , lúc nhìn thấy bạch y nữ tử bờ bên kia hoàn toàn thanh tĩnh lại.

       

      Dịch Duẫn Tiệp định hỏi thăm lai lịch ý đồ của đối phương theo quy củ giang hồ, lại thấy ta đánh ngựa lướt qua sông , thẳng tới trước người bạch y nữ tử kia  bờ bên kia.

       

      "Là đồng bọn nữ nhân kia ." Tần Cánh  trầm giọng . Rất ràng, nàng kia cùng nam tử chạy tới này mặc y phục màu sắc kiểu dáng giống nhau, thậm chí ngay cả bảo kiếm trong tay cũng là khuôn mẫu đúc ra ngoài.

       

       Dịch Duẫn Tiệp   ngừng quan sát đôi nam nữ bờ sông bên kia, trong bụng có chút cảm giác quen thuộc, nhưng lại nghĩ mãi cũng bắt được đầu mối. Mình rốt cuộc gặp qua hai người kia ở nơi nào đây? Bờ sông bên kia, bạch y nam tử thong thả nhảy xuống ngựa, gương mặt ôn nhu nhã nhặn mang theo vui sướng chân thành, chỉ nghe kích động : "Sư muội! Cuối cùng huynh cũng đuổi kịp muội rồi!"

      Trong giọng ấm áp của mang theo vài phần từ tính, trong đó lại hàm chứa vui sướng cùng tình cảm sâu nặng, rất dễ nghe

      Bạch y nữ tử rất là bất đắc dĩ nhìn cái, tiếp theo lại cúi đầu, nhàn nhạt : "Huynh đuổi theo làm gì?"

      "Sư muội, muội phải về lập gia đình sao? Vài tháng nữa ‘ Bách Hoa hội ’ , lần này

       ta nhất định cố gắng tranh thủ đoạt được ngôi vị đầu tiên. . . . . ."

      "Lâm sư huynh!" Bạch y nữ tử cắt đứt lời của , như có chút tức giận. Sau đó nàng đứng dậy bỏ , , đồng thời vô tình hay cố ý liếc bờ sông bên kia lần nữa.

       Trong truyện có 2 chữ Dụ Dương, là tên vùng đất, 1 là tên riêng


       
      Nhược Vân, Halong-ngocAliren thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      [ Quyển thứ nhất nguyên nhân dụ dương:

      Chương thứ nhất: bờ sông thầm tâm động ( hạ )

      Edit: Lãm


      Beta: Quảng Hằng



      <img class="alignnone size-full wp-image-30260" title="12" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/1210.jpg" height="739" width="500" />


      Nam tử áo tím cởi quần áo xuống sông rửa sạch vết thương. Nước suối tháng tư còn có chút lạnh, nhưng tưới vào vết thương nóng rực  lại mang đến tia thoải mái lạnh như băng , khỏi thoải mái thốt ra tiếng thở dài. Tinh tế xem ra, ra là chỉ vai có thương tích, toàn thân cao thấp cơ hồ khắp nơi đều là vết thương, nhưng đều là tổn thương da thịt mà thôi, chỉ có vết thương bả vai là tương đối sâu, đến thời khắc này còn rỉ máu.

      Chu tiên sinh lặng yên một tiếng động đến bên bờ , nhỏ giọng nói : “Chủ nhân , phía nam có người cưỡi ngựa tới đây , biết là ̣ch hay bạn , ngài ngàn vạn lần đừng lên tiếng.”

      Nam nhân áo tím ngưng thần nghe xong , nhanh chóng trở lên bờ , núp ở phía sau một tảng đá lớn , yên lặng mặc quần áo .

      “Chủ nhân , thuộc hạ quay lại xem, ngài đợi lát nữa hay qua!” Nói xong , Chu tiên sinh cẩn thận quay lại .

      Nam nhân áo tím nhẹ nhàng gật đầu đầu nói gì . Tình huống lúc này rõ , ẩn mình trước thì tốt hơn , nếu thực sự có truy binh chạy tới , hắn có ở đấy , mọi người cũng có thể phân tán thoát được . Lần này hắn thực sự là mạo hiểm , hắn nên mang theo nhiều người như vậy đến Giang Nam điều tra tình hình ̣ch , vốn là hơn hai mươi người theo hắn , hôm nay chỉ còn sót sáu người …

        lâu sau , nam tử áo tím nghe thấy bờ bên kia truyền đến tiếng bước chân của hai người . Người đến dường như cũng có ý ẩn núp , bước chân tuy nhẹ , nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng . Nghe được , tiếng bước chân của một người trong đó tựa hồ còn mang theo vài phần tức giận .

      Nam tử áo tím nhìn xuyên qua lùm cây rậm rạp nhìn sang , ở bên kia sông có một nữ tử cùng một nam tử tướng mạo tuấn tú nho nhã tới . Cẩm bào màu trắng cùng một kiểu dáng , vạt áo và ống tay áo đều thêu hoa văn thanh nhã , đai lưng màu lam đậm thắt thắt lưng càng tăng thêm cho hai người dáng vẻ tuấn nhã . Chỉ nhìn một cái , hắn liền hiểu một nam một nữ này ra cùng một sư môn . Chẳng qua là bản thân cũng từng lăn lộn trong giang hồ mấy năm , môn phái thíc mặc áo bào trắng cũng đã gặp , nhưng trước giờ chưa từng nghe qua có môn phái nào lại cầu các đệ tử đều phải đeo bảo kiếm kiểu dáng Ngân Tinh giống nhau …

      “Sư muội!” Trong thanh của nam tử đã có mấy phần nóng nảy vội vàng .

      “Được rồi , ở đây nói chuyện !” Bạch y nữ tử dừng bước lại , ẩn thân trong rừng cây tối , chỉ thi thoảng lộ ra một góc áo bào trắng trong đám cây .

      “Sư muội , muội thật sự phải gả cho tên kia sao ? Muội cũng biết rõ hắn đã có thê thiếp thành đoàn , tại sao muội tình nguyện làm tiểu thiếp cho người ta cũng chịu tiếp nhận ta …” Trong thanh vội vàng của nam nhân thậm chí còn mang theo vài phần giận dữ , làm cho người nghe trong lòng từng hồi chua xót khó chịu .

      Nam tử áo tím thầm nói : Tình đời này luôn như vậy , muốn nhưng bao giờ chiếm được , có thì biết quý trọng chút nào . Đáng tiếc vô số hùng hào kiệt thường thường chính là vì bỏ được tình nam nữ , cho nên đến cuối cùng đều sắp thành lại bại ….

      “Chuyện này tự ta có tính toán . Huynh cần quan tâm!” Nử tử dường như có chút tức giận , thanh chợt trở nên lạnh lẽo, trong lãnh mạc là nhàn nhạt xa cách, hơn nữa thái độ rất kiên quyết .

      Nghe đến đó , nam tử áo tím cũng kìm được sinh lòng nghi hoặc . Một nữ tử cao ngạo như vậy, lại bỏ qua một vị sư huynh tài mạo xuất chúng như thế , đến cùng là nàng muốn gì? Người nàng phải gả có thể cho nàng cái gì ?

      “Sư muội , ta … ta chỉ là hi vọng muội có thể hạnh phúc , hi vọng muội gả cho một nam nhân muội thích đồng thời cũng muội …” Thanh vốn ôn nhuận trở nên khàn khàn đau xót, giống như ngọn lửa đốt cháy trái tim của hắn .

      “Ta đã quyết ̣nh , huynh cần nói nữa.” Nữ tử thở dài , giọng điệu cũng mang theo phần nhu hòa , tựa hồ còn có chút bất đắc dĩ , duy nhất thay đổi chính là sự kiên trì .

      “Ta biết sư muội từ trước đến nay tâm cao khí ngạo lại có hùng tâm tráng chí , nam nhân khắp thiên hạ có mấy người có thể lọt vào mắt muội, mọi người thích cũng chính là sự khí hiên ngang giấu dưới vẻ ngoài nhu nhước , nhưng muội như vậy làm sao có thể cam tâm làm thiếp cùng người khác tranh đoạt tình cảm ? Mà nếu tranh , chẳng lẽ muội cứ ủy khuất bản thân như vậy cả đời sao ? Chẳng lẽ vì báo đáp ân tình sinh dục của cha mẹ ngay cả sư môn muội cũng muốn vứt bỏ sao ?” Nam tử càng nói càng kích động ,hai nắm đấm giơ nên lại để xuống , giống như hận tiến lên mấy bước túm lấy hai vai của nàng mà lay mạnh cho nàng tỉnh lại .

      Nữ tử trầm mặc một hồi , cuối cùng khẽ thở dài : “Huynh yên tâm , Dịch Khinh Nhan ta vẫn chưa đến mức tranh đoạt tình cảm với người khác . Ta gả cho hắn , chỉ là vì có một thân phận đủ để cho hắn tín nhiệm có thể phụ tá hắn bình ̣nh thiên hạ, chưa chắc sẽ đáp bằng sự trong sạch và tình cảm của mình . Ta được sư phụ nuôi lớn , ở trong lòng ta sư phụ chính là mẫu thân . Những thứ khác có thể bỏ qua, mẫu thân sao có thể bỏ qua đây ? Quy củ của sư môn huynh phải hiểu, nếu như hắn tuân thủ quy củ của sư môn chúng ta , ta sẽ để cho hắn đụng vào ta.”

      Dịch Khinh Nhan , cái tên này đúng là có mấy phần ý vị xuất trần , rất xứng đôi với khí chất của nàng . Nam tử áo tím khỏi ở trong lòng bình luận một phen.

      “Nhưng mà … vì dã tâm xưng bá thiên hạ của người nam nhân kia mà hy sinh hạnh phúc cả đời muội, đáng giá ? Nếu như chỉ bởi vì …. Hiếu đạo với ….phụ thân nàng . Cũng phải làm đến như vậy …” Thanh của nam tử vẫn đau xót như cũ , hơn nữa lúc nhắc tới “phụ thân” và “ hiếu đạo” tựa hồ như ẩn chúa rất nhiều chất vấn .

      “Ta là người ̉ hủ như vậy sao ? Thật ra thì … Ta làm vậy vì chính ta … Quyết ̣nh này của ta ngay cả sư phụ cũng phản đối … Huynh yên tâm , ta sẽ để cho người khác bắt nạt đâu . Đối với ta mà nói , mặc dù hắn phải là trượng phu tốt để lựa chọn, nhưng là hi vọng bình ̣nh thiên hạ … Đối với tình cảm và hôn nhân ta đã có ảo tưởng gì , chỉ cần có thể giúp hắn bình ̣nh thiên hạ , cho dù hi sinh hạnh phúc cả đời cũng có gì … Nữ nhân , nhất thiết phải dựa vào tình cảm của nam nhân mới có thể sống ! Giữa toàn bộ thiên hạ và tình cảm cá nhân , nặng nhẹ thế nào , ta luôn hiểu rõ!” Dịch Khinh Nhan lập tức phản bác , dường như đã sớm suy tính qua hậu quả , chẳng qua là trong lòng có kiên trì , vì vậy mặc dù tàn khóc , mặc dù phải là điều trái tim mong muốn , cũng chỉ có thể kiên trì tới cùng , nào sợ hy sinh bản thân .

      Nghe được lời này , nam tử áo tím cũng kìm được ngẩn ra . Nữ tử này lại có lòng dạ như thế ? Rồi sau đó liền bắt đầu suy đoán : “Người nàng phải gả là ai ? Ở trong mắt nàng , ai mới là hi vọng bình ̣nh thiên hạ ? Chẳng biết tại sao , nghĩ tới đây , hắn tự nhiên cảm thấy có chút buồn bã , trong lòng khỏi cảm thấy vắng vẻ , cũng biết vì cớ gì ?

      Hiển nhiên , lời này cũng làm Lâm sư huynh giật mình . Thời gian hắn ngẩng người lâu hơn so với nam tử áo tím , ánh mắt nhìn Dịch Khinh Nhan cũng mê mang dần , giống như có chút hoài nghi nữ tử trước mắt thật sự là sư muội mình quen biết sao ? Cuối cùng , hắn cười tự giễu , trong nụ cười khổ sở như vậy , đau lòng như vạy . Chỉ nghe hắn thở dài một tiếng nói : “ ngờ muội vẫn còn có tâm tư như thế … Có lẽ , chỉ có nam nhân mạnh mẽ như thế mới xứng với muội được ! Chúng ta , là xứng với muội …”

      Dịch Khinh Nhan chỉ nhìn Lâm sư huynh một cái liền quay đầu , thần sắc lúc này như có chút đành lòng . Trầm mặc một lúc lâu , lúc nàng quay đầu lại thần sắc đã trở nên lạnh nhạt mà kiên ̣nh .

      “Thật ra thì ta vĩ đại như huynh nghĩ đâu , ta thích cuộc sống vô cầu vô thúc , ta muốn ngao du thiên hạ , nhìn ngắm cảnh sắc thiên hạ , thưởng thích mỹ vị thiên hạ … Chẳng qua là bây giờ còn chưa được , ngày nay thiên hạ chiến loạn , nơi nơi đều thương đau , sẽ chỉ làm lòng ta đau thì như thế nào có thể mang cho ta vui sướng cùng hạnh phúc ? Sinh ra gặp loạn thế , chính là thời cơ tốt cho nam tử hán đại trượng phu phong tranh giành thiên ra , mặc dù ta sinh ra là nữ nhân , cũng muốn rong ruổi sa trường , vì kết thúc thời loạn thế này mà trút ra một phần tâm lực …”

      Nam tử áo tím nhìn xuyên qua khe hở của tán lá thấy gò má nàng có một nụ cười nhạt nhưng kiên ̣nh , lời nàng nói ẩn giấu vẻ bất đắc dĩ cùng kiên ̣nh tựa như dòng suối chảy qua tim , đem sự khinh thường của hắn đối với nữ tử xóa hết thảy . ngờ đời này vẫn còn có một nữ tử có húng tâm tráng chí lớn như vậy , bất luận là năng lực của nàng thế nào nữa , chỉ cần một phần lòng dạ này , chính là điều các gái khác thể so sánh được ….

      Lâm sư huynh nghiêm túc nhìn nàng , hồi lâu mới thở thật dài một tiếng . “Ta cho là sư muội ở nghĩa quân Giang Nam chẳng qua là nhất thời bốc đồng , thì ra là muội còn có ý ̣nh này ….”

      Nghĩa quân Giang Nam? Tâm tình bình tĩnh của nam tử áo tím đột nhiên nảy lên một cơn sóng thần , nữ tử này lại có quan hệ với nghĩa quân Giang Nam?

      “Sư huynh , nhìn bọn họ bị áp bách , bị nô dịch , huynh cảm thấy đau lòng sao ? Mặc dù năng lực của ta có hạn , nhưng ta sẽ ́ hết khả năng để trợ giúp bọn họ …” Dịch Khinh Nhan khẽ thở dài , nhưng tiếp tục giải thích .

      Trầm mặc hồi lâu , thanh gần như tuyệt vọng của Lâm sư huynh lần nữa truyền đến : “…. còn có đường nào cứu vãn sao ?”

      Dịch Khinh Nhan hơi do dự một chút , kiên ̣nh trả lời : “Ta biết con đường này dễ , cầu một người vương giả cả đời toàn tâm toàn ý bình ̣nh thiên hạ quả thật có chút làm khó người khác , nhưng vô luận thế nào ta chỉ có thể nhảy xuống . Ta chỉ có thể con đường này thôi , nào sợ hi sinh chính mình …” Bởi vì đây là điều nàng đã luôn suy nghĩ , một con đường dễ dàng nhất .

      Lâm sư huynh lẳng lặng nhìn nàng , nhìn nàng bình tĩnh nói tương lai , vừa nói hy sinh , trong lòng nàng thật ra thì cũng ôm hi vọng gì ? Một khắc này , hắn chợt phát hiện minh trước giờ chưa từng hiểu nàng . Giấu nắm đấm thật chặt ở phía sau , khớp xương bởi vì dùng sức mà mất máu , tái nhợt như vậy , khẽ run lại chỉ có thể dấu ở phía sau … Hồi lâu , hắn mới tìm lại được tiếng nói của mình : “Sư muội , để cho ta tiễn muội xuất giá có được hay ?”

      Nam tử áo tím khẽ cau mày , đã như vậy , còn chết tâm ? Cho dù đây là một gái bất phàm , nhưng cũng cần ăn nói khép nép như thế ? Ở trước mặt gái cao ngạo này , cầm nổi bỏ được phải càng làm cho nàng khinh thường sao ?

      Nhưng lần này nam tử áo tím đã đoán sai .

      Chỉ thấy mặt Dịch Khinh Nhan lại có chút động dung , ánh mắt nàng phức tạp nhìn Lam sư huynh thật lâu , cuối cùng vẫn lạnh nhạt nói : “Nếu sư huynh thật có lòng giúp ta , tối nay hãy rời , đến Giang Châu – Hồ Châu xem một chút , hôm nay chính là mùa lễ , ta rất lo Nam Vương sẽ nhân cơ hội này bất ngờ động thủ…” Nói đến chỗ này , trong giọng nói của Dịch Khinh Nhan cách nào che được lo lắng cùng bất đắc dĩ .

      Lâm sư huynh lẳng lặng đưa mắt nhìn nàng , tựa như muốn nhìn rõ từng nét mặt của nàng . Đợi nàng nói xong , hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái , chán nản nói : “Mặc dù năng lực của ta có hạn , nhưng nếu là tâm nguyện của muội, ta cũng sẽ ́ gắng đạt thành vì muội …” Hắn xoay người được hai bước lại đột ngột quay đầu lại , thấp giọng nói  “Ta , muội phải bảo trọng ! Mọi việc , nên suy nghĩ cho bản thân ..”

      Dịch Khinh Nhan thở dài thật dài , sau đó mới từ từ theo . Chờ nàng trở về bên đống lửa , Lâm Khinh Vân đã cưỡi ngựa rời .

      Nam tử áo tím đã được mùi nướng thơm gọi trở về , nhưng lúc này hắn vẫn ngẩn người . Nữ tử kia là ai ? Nàng sắp phải gả cho ai ? Nàng cùng Giang nam nghĩa quân rốt cuộc là có quan hệ gì ? Lúc này hắn nên ra tay làm quen với nàng hay tạm thời phái người theo nàng chờ biết rõ tình hình hãy nói …

       

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Lãm


      Beta: Quảng Hằng


      ©Quyển 1 – Vì Dụ Dương – Chương 2 : Nửa đêm nhận ân tình (thượng)


      <img class="alignnone size-full wp-image-30265" title="IMG_0672" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/11/img_0672.jpg" height="772" width="590" />


      Nửa đêm , hai đám lửa cách sông nhìn nhau . Dường như bầu trời cũng rơi vào trong giấc ngủ say , trong gian trôi nổi hơi thở ấm áp dịu dàng , ngoài tiếng cành cây cháy rất nhỏ ra , chỉ có tiếng ếch đơn điệu quạnh kêu to .

      Bên kia bờ sông , Dịch Khinh Nhan ôm bảo kiếm dựa vào đại thụ dường như đã ngủ say . Gió đêm thỉnh thoảng xuyên qua rừng cây lay động bạch sa cùng mái tóc đen dài của nàng , nâng lên , lại hạ xuống … Chẳng biết tại sao , chỉ nhìn nàng , tâm liền cảm thấy an bình cùng nhu mềm kỳ lạ . Nam tử áo tím nhìn nàng gần một canh giờ , lúc này mới mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp .

      Đột nhiên, sâu trong rừng cây tối đẹp truyền đến một tiếng kêu sợ hãi : “Ai! Chủ nhân cẩn thận ! Có ̣ch nhân đánh lén …” Theo sau đó là một trận tiếng đao kiếm giao nhau , tiếng đánh nhau ở trong màn đêm yên tĩnh có vẻ cực kỳ kinh tâm động phách .

      Chu tiên sinh cùng Dịch Duẫn Tiệp gần như cùng lúc nhảy dựng lên , nhanh chóng đứng trước người nam tử áo tím hình thành trận thế bảo hộ, đao kiếm của hai người cũng đã rút ra , trong nháy mắt ngắn ngủi đã chuẩn bị tốt để chiến đấu . Trong giây lát đó , tất cả mọi người đều tỉnh táo lại , Dương Tấn , Thu Hổ cũng sẵn sàng chiến đấu , đem nam tử áo tím bảo hộ vững chắc bên ở bên trong .

      thực tế , tốc độ của nam tử áo tím cũng chậm hơn so với những người khác , tay hắn cầm bảo kiếm tiến lên từng bước , bình tĩnh mà nhanh chóng phân công : “Dương Tấn , ngươi bảo vệ tốt Dụ Dương (Dụ: Dương/Dạng:)  tìm cơ hội lao ra ! Thu Hổ , ngươi phụ trách tiếp ứng Tần Dực ! Đến lúc đó mọi người phân công nhau phá vây!”

      , chủ nhân , chúng ta phải bảo vệ người!” Dương Tấn cùng Thu Hổ kiên quyết lắc đầu , chịu rời .

      Nam tử áo tím nghiêm khắc trách mắng : “Đây là mệnh lệnh ! Bổn vương thể bỏ lại bọn họ quản ! Võ công của ta cũng kém hơn so với các ngươi , hơn nữa người cũng bị thương , có Duẫn Tiệp cùng Chu tiên sinh bảo hộ là đủ rồi.”

      Dương Tấn cùng Thu Hổ vừa mới di động bước chân , ám khí của ̣ch nhân đã phá mà đến . Bảo kiếm của nam tử áo tím vung lên , ám khí đều bị đánh rơi .Ngay một thoáng đó , mấy tên hắc y bịt mặt cuối cùng cũng hiện thân .

      Ba thanh trường kiếm đồng thời đâm về phía nam tử áo tím cùng Chu tiên sinh và Dịch Duẫn Tiệp bên cạnh hắn . Có ba người khác vây công Dương Tấn cùng Thu Hổ , nhiều chiêu trí mạng . Dương Tấn căn bản là kịp bảo hộ Dụ Dương , cũng có cách nào bảo hộ Dụ Dương , mà Thu Hổ cũng ra được , hai người đành phải dựa lưng cùng chống lại tiến công của ̣ch nhân .

      Cũng may ̣ch nhân dường như  đối với Dụ Dương bị trọng thương nặng nằm mặt đất một chút hứng thú cũng có , lúc này ngược lại hắn lại là người an toàn nhất . Nhưng chứng kiến chủ nhân cùng các huynh đệ bị vây công , hắn có lòng nhưng đủ sức , cắn răng ́ gắng nửa ngày cũng dậy nổi , tâm lý thậm chí còn sốt ruột hơn so với những người khác .

      Xem ra ̣ch nhân là sát thủ chuyên nghiệp , chỉ có kiếm pháp sắc bén , mà chiêu thức còn được huấn luyện một cách ngoan độc , quá  thời gian nửa chén trà , nam tử áo tím cùng Dịch Duẫn Tiệp đều đã bị thương , nhưng vẫn ́ nén đau liều mạng cùng ̣ch nhân . Bọn họ đều hiểu rõ , hiện giờ sinh tử đã đến ngay trước mắt rồi , trừ phi phát sinh kỳ tích , nếu chủ tớ bảy người bọn họ đều phải bỏ mạng ở đây .

      Lại là một tiếng đau đớn nặng nề mà ngắn ngủi , eo Thu Hổ bị đâm một kiếm , đồng thời ̣ch nhân cũng chết ở dưới kiếm của hắn .

      Nam tử áo tím trong lòng vừa giận vừa vội , bắt đầu đánh cần mạng , cứ tiến công , bỏ mặc phòng thủ . Kẻ tập kích trong lúc nhất thời bị hắn bức lui lại mấy bước , nhưng sau đó liền kịp phản ứng , bắt đầu càng tấn công hung hiểm hơn …

      Đúng lúc này , một tiếng vang nhỏ , ba mũi tên bắn thẳng về hướng nam tử áo tím .

      Làm sao bây giờ ?

      Nếu quay kiếm về phòng thủ , tất nhiên khó có thể tránh khỏi đường kiếm của sát thủ , nhưng nếu như phòng thủ , hắn cũng phải chết thể nghi ngờ . Vào thời khắc mạo hiểm này , nam tử áo tím có lựa chọn nào khác quay kiếm đánh rơi ba mũi tên . Mắt thấy đường kiếm của sát thủ áo tím sắp xuyên qua thân thể hắn , Chu tiên sinh cùng Dịch Duẫn Tiệp đồng thời quát to một tiếng , cùng bổ nhào tới , muốn dùng thân thể của chính mình đỡ một kiếm này cho chủ nhân …

      Đau đớn kinh hoàng xuất hiện như trong dự liệu ,  ba người chỉ cảm thấy mắt hoa lên , ngưng thần nhìn lại thì phát hiện một  nữ tử áo trắng đứng trước mặt .

      Đây chính là nữ tử ngồi bên kia bờ sông , giờ phút này bảo kiếm của nàng đã ra khỏi vỏ , mũi kiếm nghiêng chấm đất , máu tươi nhỏ giọt từng chút một .

      Sáu gã thích khách hoảng sợ mở to hai mắt , sau một lát , từ từ ngã xuống đất .

      “Ngân diện Thánh nữ ? Ngươi … Ngươi, vì sao lại ở chỗ này ?” một gốc đại thủ phía trước truyền đến một thanh hoảng sợ .

      “Giết người ngay dưới mắt ta , Tất Phong quả là có gan nhỉ ! Quay về nói cho chủ tử của ngươi , sau này Tất Phong tốt nhất chớ đặt chân tới Trung Châu , nếu … Hừ , ta thấy một người giết một người!” Thanh của Dịch Khinh Nhan trong trẻo băng hàn giống như băng tuyết sơn, vào lỗ tai tựa như dung nhập tận xương tủy trong người , đời này khó có thể quên .

      Một bóng đen bay xuống từ cây , hoảng sợ đáp . “Vâng ! Tiểu nhân nhất ̣nh sẽ bẩm bảo chủ nhân lời của Thánh nữ ! Nếu Thánh nữ có phân phó khác , tiểu nhân , tiểu nhân trở về bẩm báo cho chủ nhân …” Ngân diện Thánh nữ trước giờ hoạt động ở vùng Giang Nam , nhiều lần phá hủy nhiệm vụ của Tất Phong bọn họ , chủ nhân tổ chức nhiều lần truy sát đều thành công , ngược lại còn tổn hao binh tướng  . Từ đó Tất Phong bọn họ cũng giảm bớt nhiệm vụ ở Giang Nam , tận lực tránh khắc tinh này, nay mới  chuyển mối làm ăn sang đường khác , bây giờ nàng lại đưa Trung Châu vào phạm vi bảo hộ , phải muốn bọn họ đóng cửa hoàn toàn chứ?

      “Cứ trở về như vậy, chỉ sợ ngươi chuyển lời đủ!” Dịch Khinh Nhan bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói .

      Mọi người còn nghi hoặc , chợt nghe bóng đen kia đột nhiên ‘A------!’ hét thảm một tiếng , đã gãy một cánh tay .

      “Lưu cái mạng nhỏ của ngươi lại cho người trở về báo tin , ngươi nên cảm thấy may mắn.” Dịch Khinh Nhan hời hợt nói , “Cút !”

      Nam tử áo tím chỉ thấy thân thể Dịch Khi Nhan hơi lắc một cái , trường kiếm trong tay kéo ra một luồng ánh sáng bạc , lập tức đã trở lại chỗ đứng vững , ở mặt đất phía trước đã có thêm một cái tay đứt lìa .

      Hắn chưa từng gặp qua thân pháp mau lẹ như tế , chỉ sợ chênh lệch qua nhiều với sư phụ của hắn . Quả thực nhìn ra , nàng trẻ tuổi như vậy , mà có võ công xuất thần nhập hóa như thế . Nếu , nếu nữ tử này có thể ở lại bên cạnh hắn , thì hắn cũng phải sợ bị truy sát , mà với võ công của nàng nếu là muốn ám sát người kia , thì ai có thể trốn được …

      Nữ tử này tuyệt đối giống với nữ tử khác , nàng có thể giống nam tử trở thành cánh tay cho hắn . Chỉ tiếc , nàng đã chọn chủ nhân , còn kiên ̣nh như vậy . Nếu hắn muốn thu nàng vào dưới trướng , chỉ sợ phải phí một chút tâm tư . Là một người nữ tử , có lẽ đáng giá , nhưng mà là nàng , tuyệt đối có giá trị ! Nhưng mà , biết nàng tuyển phiên vương nhà ai … Trung Châu Nghi An vương Tiêu Dật Phi hay là Yến vương Dương Tinh Vân ? Dật Phi là biểu đệ của hắn , Yến vương là tử thù của hắn và Dật Phi , nàng cứu hắn là vì Nghi An vương sao ? Nàng nói Tất phong được đặt chân tới Trung Châu , chẳng lẽ nàng thật sự muốn gả cho Dật Phi ?

      Nếu người nàng phải gả thật sự là Dật Phi , hắn nên làm thế nào đây ? Dật Phi có ân với hắn , nhưng mà cứ buông tha nàng như vậy , hắn cam lòng …

      Dịch Khinh Nhan chậm rãi xoay người , kiếm đã vào vỏ . Mọi người lúc này mới phát hiện mạng che mặt mặt nàng đã thấy , đổi lại là một mặt nạ bằng bạc tinh xảo , che non nửa khuôn mặt , lộ ra hai mắt sáng ngời ,đôi môi hồng nhuận , cái cằm tinh xảo . Mặc dù thể hoàn toàn nhìn rõ dung mạo của nàng , toàn thân nàng lại phiêu nhiên một khí chất độc lập cao thượng , tựa như thần nư hạ phàm .

      Chỉ thấy nàng lấy ra một bình sứ trắng hoa xanh từ trong lồng ngực , ném cho Dịch Duẫn Tiệp , nói : “Nhanh chóng bôi thuốc ! ta sẽ bảo hộ các ngươi quay về Dụ Dương .”

      Dịch Duẫn Tiệp sững sờ nhìn Dịch Khinh Nha , vì sao nàng lại đưa thuốc cho hắn ? Vì sao lại là hắn ?

      Ánh mắt nam tử áo tím phức tạp nhìn chăm chú Dịch Khinh Nhan . Nàng cứu hắn , còn muốn hộ tống bọn họ quay về Dụ Dương ? Vì sao ? Tiện đường , hay là bởi vì nguyên nhân khác ? Hiện giờ thực lực Dụ Dương thể gọi là cường đại , nàng  sẽ phải tuệ nhãn thức hùng trúng ý hắn chứ ? Nhưng mà nghe nàng ở bên bờ sông nói chuyện cùng sư huynh , nàng phải phải về lập gia ̀nh sao ? Hắn cũng có dự ̣nh nạp phi … Nhưng bất kể thế nào , là nàng trong thời khắc nguy cấp từ trời giáng xuống cứu tính mạng của hắn , là nàng đem sinh mệnh cùng giấc mộng  trả lại cho hắn một lần nữa . Bởi vì nàng là nữ tử , bởi vì mang trong tim hoài bão , hắn thể chỉ đơn thuần xem nàng là ân nhân cứu mạng , dã tâm thích chinh phục của nam nhân rục rịch . Vào giờ khắc này, hắn sâu sắc biết mình muốn nàng bao nhiêu ! Lúc này đây , hắn thật sự muốn một nữ nhân , một nữ nhân vẫn còn chưa rõ dung mạo , một nữ nhân có tên gọi là Dịch Khinh Nhan..

      “Đa tạ ân cứu mạng của nương , xin hỏi quý tính nương ?” Nam tử áo tím chắp tay , mặc dù một thân quần áo đã loang lổ vết máu , nhưng hao tổn gì khí chất ôn nhã bình tĩnh của hắn .

      Dịch Khinh Nhan nhíu mày nhìn hắn một cái , đột nhiên đề khí thả người , đã biến mất ngay tại chỗ . Nam tử áo tím lập tức xoay mặt về phía bờ sông bên kia , liền thấy thân ảnh màu trắng đã trở lại bên cạnh đống lửa , nàng nhìn lại bên này một cái , ôm bảo kiếm dựa lưng vào đại thụ nghỉ ngơi như cũ , chỉ để lại cho hắn nửa bóng dáng .

      “Chủ nhân , thỉnh bôi dược !” Dịch Duẫn Tiệp đã mở bình sứ trắng kia ra , phát hiện bên trong đúng là dược tốt cho vết thương bởi đao .

      Nam tử áo tím yên lặng tiếp nhận cái bình sứ trắng xinh xắn kia , lúc này mới đột nhiên nghĩ đến một vấn đề – vì sao nàng lại đem thuốc trị thương cho Duẫn Tiệp ? Dịch Khinh Nhan , Dịch Duẫn Tiệp ? Chẳng lẽ bọn họ biết nhau ?

      “Duẫn Tiệp ? Ngươi quen nàng ?” Chu tiên sinh khó hiểu nhìn Dịch Duẫn Tiệp, hỏi ra nghi hoặc của mọi người .

      Dịch Duẫn Tiệp lắc đầu : “ biết .”

      “Đúng rồi , ta nhớ ngươi hình như còn có một muội muội , tên gọi là gì ?” Trong lòng nam tử áo tím đột nhiên hiện lên một đạo kinh hỉ , có thể hay … Có thể mình mới là người may mắn kia hay ? Cho nên nàng mới có thể xuất thủ cứu hắn ? Hắn cũng là phiên vương một phương , mặc dù Dụ Dương ở nơi hẻo lánh , nhưng dù sao trải qua mấy năm phát triển thực lực cũng yếu, nếu nàng thật sự tinh mắt , lựa chọn hắn cũng là hoàn toàn có thể !

      “Đúng , thuộc hạ có một muội muội , nhưng nó từ nhỏ đã bị sư phụ mang học võ công , thuộc hạ cũng đã nhiều năm gặp lại nó…” Dịch Duẫn Tiệp khó hiểu nhìn chủ tử của mình , ngài ấy hỏi cái này là có ý gì ? Chẳng lẽ chủ nhân hoài nghi nữ hiệp kia có thể là muội muội của hắn ? Xuy ---- làm sao có thể ? Muội muội của hắn làm sao có thể lợi hại như vậy?

      “Ta hỏi ngươi tên của nàng !” Thực tình Dịch Duẫn Tiệp cũng có dài dòng được hai câu , nhưng nam tử áo tím lại nhíu mày cắt đứt lời của hắn .

      “Hả ?  À ! Muội muội của thuộc hạ gọi là Dịch Doanh Doanh …” Dịch Duẫn Tiệp có chút rõ tình huống , Vương gia chưa từng gầm lên hung dữ như vậy với mình mà !

      “Doanh Doanh ? Dịch Doanh Doanh ?... Thì ra phải …” Đúng vậy , thiên hạ nữ tử họ Dịch vô cùng nhiều , nào có  thể trùng hợp nàng chính là muội muội Dịch Duẫn Tiệp như thế ? nói đến việc hắn có chút dự tính nạp phi , cho dù sau này hắn vì con nối dõi cần phải tiếp tục nạp sườn phi ,cũng quyết là con gái Dịch thị . Con gái Dịch thị từ trước đến nay vào vương phủ Dụ Dương, Dịch Minh Thân lại là người bảo thủ như vậy , làm sao có thể phá vỡ gia tộc Dịch thị giữ vững mấy thập niên ? Nam nhân may mắn kia làm sao có thể chính là hắn chứ …

      “Xử lý vết thương xong , tất cả mọi người nghỉ ngơi !” Nam tử áo tím như có chút thất vọng , chậm rãi đến bờ sông ngồi xuống , yên lặng nhìn nữ tử bờ bên kia .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :