[DROP] Phế Tâm Thuật - Tĩnh Quân(C5) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      [​IMG]
      Tác giả:
      Tĩnh Quân

      Thể loại: trọng sinh, cổ đại, nữ cường, hài, sủng.

      Tình trạng: tiến hành.

      Nguồn: http://www.wattpad.com/story/20629013-phế-tâm-thuật-tĩnh-quân

      Lời dẫn


      Tương truyền Lâu Thiên Quốc từ ngàn xưa, hoàng thất có lưu giữ loại bùa chú, gọi tên Phế Tâm Thuật. Nghe kể ngày xưa Quốc chủ Lâu Thiên quốc Cung Phiêu Hề say đắm nữ tử Nhược Yên, cả hai lưỡng tình tương duyệt, tạo nên đoạn lương duyên đẹp nhất bấy giờ.


      Nào ngờ tất cả chỉ là dối trá, Cung Phiêu Hề thực hề nàng. tàn nhẫn đem nàng cho nam nhân khác, nhìn nàng đau đớn vật vã vẫn bình thản như . Phế Tâm...Phế Tâm...Nhược Yên khi ấy mới cảm nhận sâu sắc được điều này. Rốt cuộc chịu đựng nổi, nhát dao chấm dứt tất cả. Vẫn luôn thắc mắc, có phải Cung Phiêu Hề dùng loại chú thuật bí kia ?


      Có phải người, đối với ta cũng hạ Phế Tâm Thuật?


      Văn án


      Ngày ấy dưới chi phong đỏ rực, người từng nắm tay ta, thủ thỉ muốn cùng ta thiên trường địa cửu.

      Ta gật đầu, ngây dại nghe lời người, tưởng tượng viễn cảnh hạnh phúc của đôi ta.

      Người ta 'Đế Vương vốn bạc tình', có phải người cũng như vậy?

      Khi người nắm ngôi cửu ngũ chí tôn, quyền sinh sát trong tay, bễ nghễ thiên hạ, phải chăng quên mất ta?

      Trong đình viện lạnh lẽo, mình ta độc ngóng trông hình bóng người. Tâm, sớm chìm trong ưu thương.

      Người ấm nồng bên thiếp thân, có hay ta nơi này lặng lẽ? Người nghe lời gian phi, ba thước lụa trắng chấm dứt tất cả.

      Ta nhìn máu tươi nhuộm đẫm lụa trắng, nhìn người hốt hoảng đau đớn, khóe môi nở nụ cười lạnh.

      Kiếp này, vì người mà thương, vì người mà bi, vì người sinh, vì người tử.

      Kiếp sau, thề đế vương.
      Last edited: 19/8/14
      ChrisHoài Quân thích bài này.

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Tiết tử


      Ai nguyện từ bỏ đế vương vị, nắm tay ta tiêu dao thiên hạ?


      Ai nguyện từ bỏ giang sơn mộng, đổi lấy ta cả đời tự do tâm?


      Ai nguyện từ bỏ mỹ nhân khoái hoạt, cho ta gửi gắm trái tim độc?


      Ai nguyện vì ta...?


      Phượng Nghi cung về chiều, xác xơ tiêu điều, ánh tà dương chậm rãi phủ xuống nóc cung, nhàn nhạt lên màu cam vàng, làm người ta cảm thấy ưu thương tản mạn. Hạ nhân trong cung đều biết, hôm nay...là ngày tử của Lăng hậu.


      Bên trong sương phòng, ngồi bàn trang điểm là nử tử, cũng là chủ nhân của Phượng Nghi cung. Trái ngược với thái độ lo lắng cho cái chết gần kề, nữ tử lẳng lặng bình thản ngồi, thoạt qua im lặng làm người ta sợ hãi.


      Mái tóc dài xõa bung vai phủ xuống người nàng, người vận hồng y rực rỡ như lửa ôm chặt người nàng, hiển lộ thân hình mảnh khảnh ốm yếu. Nàng chẳng biết nghĩ gì, khóe môi hơi cong lên nở rộ nụ cười xinh đẹp. Nhưng thứ mà người ta thấy ở nàng, chỉ là miễn cưỡng mỉm cười.


      Nhưng mà hôm nay, Lăng Tâm Vũ dường như trở nên xinh đẹp rực rỡ diễm lệ vô cùng.


      Cánh cửa vang lên từng đợt bước chân dồn dập, nữ tử vốn bình thản khẽ run lên, đôi mắt lên chút tuyệt vọng. Nàng hít sâu hơi, hơi xoay người đối diện cánh cửa. Dung mạo xinh đẹp thẫn thờ nhìn cánh cửa mở ra, nhìn nam nhân ngạo nghễ bước vào, tâm...đột nhiên thắt lại.


      "Hoàng thượng đến!!", tiếng công công vang lên, nhưng nữ tử bỏ ngoài tai, lên tiếng mà chỉ bình thản ngồi ghế. Ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ đặt tại người của người được gọi là Hoàng đế.


      Đây...là nam nhân từng nàng? Vì sao gương mặt kia quá đỗi xa lạ, vì sao ánh mắt kia quá mức lạnh lùng? Tựa như hai người xa lạ mà nhìn nàng. Nữ tử cười khổ, lại phủ thêm tầng đau thương.


      Hoàng đế cửu ngũ chí tôn Cung Ngạo Tề trực tiếp thay thái giám tuyên chỉ, lạnh lùng mở miệng.


      "Hoàng hậu Lăng Tâm Vũ làm đúng bổn phận, gây rối hậu cung, ám hại long chủng, h.ã.m hại phi tần, xứng làm mẫu nghi thiên hạ. Nay hạ lệnh trục bỏ ngôi vị, biếm vào lãnh cung, ban cho ba thước lụa trắng!", giọng tuyệt chút cảm xúc, quả thực còn hơn cả người xa lạ.


      Lăng Tâm Vũ hơi giương mi mắt, cổ họng nghẹn lại, giữ vẻ điềm tĩnh. Nàng mỉm cười, kia nụ cười rơi vào mắt hạ nhân, làm cho bọn họ đành lòng quay mặt .


      "Ngạo Tề...", nàng khẽ kêu lên, giọng run rẩy. bao lâu rồi, nàng còn gọi như thế này?


      câu làm mọi người sửng sốt, Cung Ngạo Tề nhíu mi, buồn bực phất tay đuổi bọn thái giám ra. Kêu trực tiếp tên của Hoàng đế, đó là điều cấm kỵ, thậm chí có thể bị xử tử. Nhưng mà nàng nay cũng là tội nhân chuẩn bị chết, còn điều gì dám làm?


      "Lăng Tâm Vũ, ngươi muốn gì?", Cung Ngạo Tề kiên nhẫn quát.


      Nàng hơi ngẩn đầu, đối diện nam nhân kia, đáy lòng ê ẩm. Từ khi nào đối với nàng lạnh nhạt như vậy? Từ khi nào chán ghét nàng đến như vậy? Lăng Tâm Vũ khó khăn nở nụ cười, "Ngạo Tề, ngươi còn nhớ sáu năm trước ngươi với ta những gì ?", thấy Cung Ngạo Tề đáy mắt khó hiểu, nàng lại tiếp lời, "Ngươi cầm tay ta, ôm ta vào lòng, lòng muốn cùng ta thiên trường địa cửu, mãi mãi thương ta, vĩnh viễn bao giờ rời xa ta.".


      Hai mắt hơi mờ, Lăng Tâm Vũ như nhìn thấy viễn cảnh tái lại trước mặt mình. Ngày ấy dưới tán phong đỏ rực rỡ như máu, phong lưu tiêu sái, nở nụ cười mê hoặc, nhàng với nàng, "Tại hạ Ngạo Tề, biết có vinh hạnh biết quý danh của nương?". Kia câu , kia nụ cười đó, làm tâm nàng rung động mãnh liệt.


      Ánh mắt lạnh lùng chút cảm xúc kia, từng nhìn nàng thực ôn nhu, thực ấm áp.


      Bàn tay biết nhuốm bao nhiêu máu kia, từng nắm chặt tay nàng buông.


      Vòng tay kia, biết bao lần sưởi ấm cơ thể nàng. cùng nàng tiêu dao thiên hạ, cùng nàng ngắm nhìn mỹ cảnh thế gian. Cho dù bích lạc hoàng tuyền, vẫn muốn bên nhau rời. Lăng Tâm Vũ vô thức vươn tay bắt lấy những cảnh tượng mơ hồ nhưng chân thực kia, sau đó lại hơi rụt lại. Nàng quên, đó chỉ là những hồi ức của hai người, mà chỉ duy có mình nàng là nhớ kỹ.


      Trong phòng đốt lò than vẫn còn bập bùng cháy, nhưng nàng lạnh quá, ngay cả tâm cũng lạnh. Lăng Tâm Vũ vô thức ôm chặt hai vai mình, hình ảnh lọt vào mắt Cung Ngạo Tề thực đau thương.


      Trong lòng chợt động lên chút gì đó, nhưng chán ghét gạt bỏ, gầm , "Bớt xàm ngôn, trẫm có nhiều thời gian!", vứt trước mặt nàng lụa trắng, ý tứ chính là bảo nàng mau chết .


      Đáy lòng cuồn cuộn đau đớn, quặn lại hành hạ tâm nàng, trước mặt chợt nhòe , Lăng Tâm Vũ đưa tay áo lau mạnh, nhưng càng lau càng ướt. Bao nhiêu năm rồi, biết bao nhiêu lệ vì Cung Ngạo Tề mà rơi. Mà nam nhân vô tình kia hề hay biết.


      "Ngạo Tề, ngươi thực quên sao? Ngày đại hôn của chúng ta, ngươi vui vẻ chải tóc cho ta, ta là thê tử duy nhất của ngươi, đời này kiếp này chỉ có mình ta.", vì cái gì, vì cái gì lại bỏ quên tất cả?, "Trước mặt quần thần, ngươi chỉ mỗi ta. Ngươi có biết khi đó ta thực hạnh phúc, ta thực mong mỏi ngươi đem lại hạnh phúc cho ta!". Nước mắt rốt cuộc ngăn lại, như đê vỡ mà trào ra ào ạt.


      Cung Ngạo Tề, trả lời nàng, vì cái gì lại bội bạc? Vì tình của nàng đủ lớn, hay vì hề thực lòng?


      Nàng vẫn còn nhớ rất , muốn có gia đình hạnh phúc với nàng. Có hai hài tử, có nàng và , nhà bốn người hạnh phúc vui vẻ. Khi ấy nàng ngu muội chìm đắm trong men tình, làm sao nghĩ được tương lai sau này tàn khốc đến vậy.


      Cung Ngạo Tề trong đầu chợt đau đớn, nắm tay dưới ống tay áo cực lực nắm chặt lại. thể ngăn được trong lòng có loại thống khổ vì nàng.


      "Cung Ngạo Tề, lúc ngươi nạp phi, ngươi những gì? Hứa hẹn với ta vẫn chỉ mỗi ta. Ta tin tưởng lời ngươi, mỗi đêm ở bên ngoài chịu đựng lạnh lẽo, mong mỏi hy vọng nhìn thấy hình bóng của ngươi đến. Nhưng tuyệt nhiên có! Ngươi hiểu được nỗi đau của ta sao?", Lăng Tâm Vũ gào lên, nước mắt điên cuồng rơi xuống. Nàng muốn hết tất cả ủy khuất của nàng, muốn cho biết nàng chịu đựng những gì. Hài tử của nàng, tâm của nàng, ai trả lại cho nàng?!!!


      Lăng Tâm Vũ hít hơi sâu, cả cơ thể bạc nhược gầy gò lùi về phía sau, tuyệt vọng đau đớn nhìn Cung Ngạo Tề. Ngươi muốn ta chết, ta toại nguyện cho ngươi. Ngươi muốn làm vui lòng người trong lòng của ngươi, ta thành toàn. Cung Ngạo Tề, kiếp này là ta nợ ngươi, là ta nợ ngươi...


      Nàng mệt mỏi rồi, ngôi hoàng hậu này nàng chịu đựng rồi. Vì , nàng đánh đổi quá nhiều. Gia tộc của nàng, hài tử của nàng,...


      Cung Ngạo Tề trong đầu mơ hồ xẹt qua những hình ảnh kỳ lạ, ngực cũng đau đớn dồn dập. còn chưa hiểu được chuyện gì, Lăng Tâm Vũ từ trong tay áo lấy ra thanh chủy thủ. Lưỡi dao sáng lóe, sắc nhọn vô cùng, giật mình.


      "Lăng Tâm Vũ, ngươi...", Cung Ngạo Tề hét lên, trong lòng chất chứa hoảng sợ và lo lắng. Loại cảm giác này, khi chinh chiến sa trường đầy gian nguy cũng chưa từng có. Trong đầu duy nhất ý niệm: nàng được chết. "Dừng lại!!".


      Vốn kịp---


      Tiếng thanh đao đâm vào da thịt vang lên chua chát, đánh động tất cả mọi thứ. Máu nhiễm cả y phục đỏ rực của nàng, phân được đâu là máu, đâu là y phục. nền đất, những bông hoa huyết sắc nở rộ rực rỡ - màu đỏ chói mắt kích thích thị giác làm người ta điên cuồng.


      Cung Ngạo Tề hét thảm tiếng, trong đầu lũ lượt kéo về những ký ức trước kia. Khi đó có nữ nhân vì mà đồng ý trở thành thê tử của , có nữ nhân thực tâm thương, có nữ nhân thầm lặng chịu đựng thống khổ đau đớn, vẫn mực đứng sau lưng ngắm nhìn bóng lưng lạnh lùng của .


      Nữ nhân đó, là Lăng Tâm Vũ. Là nàng, là nàng...


      Lăng Tâm Vũ dựa vào cạnh tường, gương mặt trắng bệch chút huyết sắc, nhưng ánh mắt lại lên thỏa mãn. Nàng rốt cuộc cũng có can đảm từ bỏ , mặc dù tâm nàng thực đau, mặc dù nàng vẫn còn mãnh liệt.


      Cung Ngạo Tề chạy ào về phía nàng, điên cuồng hô tên nàng, "Tâm Vũ...Tâm Vũ... Ta nhớ ra nàng! Ta nhớ ra nàng rồi, Tâm Vũ...", thanh vị Đế vương luôn cao ngạo tàn khốc, bỗng dưng tuyệt vọng thống khổ vô cùng.


      Lăng Tâm Vũ chẳng còn hơi sức bận tâm suy nghĩ lời của . Nước mắt nàng lặng lẽ rơi, rốt cuộc cũng lại gọi là nàng là 'Tâm Vũ', từ bao lâu vẫn luôn lạnh lùng gọi nàng là 'Hoàng hậu'. Lăng Tâm Vũ cả người lạnh lẽo, nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi ấm Cung Ngạo Tề gắt gao ôm nàng. Gắng sức lực, nàng vươn tay ôm chặt .


      Cung Ngạo Tề, cho dù lúc này ngươi thực tâm hay giả dối, bấy nhiêu cũng khiến ta hạnh phúc, "Ngạo Tề...", thanh suy kiệt, mệt mỏi. Nàng có lẽ chống cự được.


      Máu lây nhiễm hoàng bào của Cung Ngạo Tề, nhưng tuyệt nhiên để ý. Ôm chặt lấy nàng, cơ hồ gào lên, thanh bi thương khàn đặc, "Tâm Vũ, ta ở đây. Nàng tỉnh, ta cùng nàng ngắm mỹ cảnh thế gian, ta cùng nàng mỗi năm lại ngắm phong. Chúng ta cùng sinh hài tử, cùng thực lời thề được ? Cầu nàng tỉnh lại...Tâm Vũ.". Đế Vương đau đớn mở miệng cầu xin.


      Lăng Tâm Vũ trán rịn mồ hôi lạnh, nhưng nàng vẫn điềm nhiên mỉm cười. Kia dung mạo xinh đẹp nở nụ cười, làm Cung Ngạo Tề càng thêm đau đớn. Lăng Tâm Vũ, nàng ở bên cạnh nhé, cần rời xa được ?


      Tâm Vũ, có nàng, ai cùng trải qua nửa đời tịch mịch còn lại?


      Bàn tay nắm chặt áo Cung Ngạo Tề chậm rãi thả lỏng, nụ cười cũng nhợt nhạt vụt tắt. Lăng Tâm Vũ nàng rồi, quay lại làm Đế Vương của , sống nửa kiếp phù hoa vui vẻ. Nàng, thực tâm mong như vậy.


      Rèm mi mệt mỏi khép lại.


      Cánh tay cũng nhàng thả lỏng.


      Hơi thở cuối cùng hòa tan vào khí, chậm rãi biến mất.


      Thanh như gió thoảng vang vọng, "Kiếp sau, thề đế vương.".


      khắc kia, giống như giết chết trái tim của Cung Ngạo Tề. Nước mắt Đế vương rốt cuộc tuôn ra, dịch thể nóng hổi cách nào kiềm chế được rơi mặt nàng. Bao nhiêu từ ngữ cũng thấu được nỗi đau cuồn cuộn trong lòng bây giờ.


      "Tâm Vũ...", khàn khàn kêu lên. Nhưng đáp lại , chỉ có tiếng tí tách lò sưởi cháy.


      Nàng thực rời rồi!


      Cổ họng tắc nghẹn, Cung Ngạo Tề hét lên tiếng, máu từ trong miệng phun ra. Hai mắt cơ hồ tràn ngập tơ máu, gắt gao ôm lấy nàng buông, đau đớn xé lòng.


      Kỳ thực Tâm Vũ, ta rất muốn với nàng. Ta cần quyền khuynh thiên hạ.


      Kỳ thực vì nàng, ta tuyệt có thể vứt bỏ giang sơn, nguyện chỉ là phu quân của nàng.


      Tâm Vũ, nàng nghe được tiếng lòng ta ?


      Ta nguyện từ bỏ đế vương vị, nắm tay nàng tiêu dao thiên hạ.


      Ta nguyện từ bỏ giang sơn mộng, đổi lấy nàng cả đời tự do tâm.


      Ta nguyện từ bỏ mỹ nhân khoái hoạt, che chở nàng trái tim độc.


      Ta nguyện vì nàng...


      Đời này kiếp này, Cung Ngạo Tề ta sống vì nàng, chết vì nàng. nhàng cúi đầu hôn môi nàng, cảm nhận ấm áp duy nhất còn sót lại người nàng, giống như bao nhiêu cũng đủ.


      Nhân sinh như mộng. Nàng từng nghĩ bước qua Ô Thước Kiều gặp , hóa ra sai lầm, phải Ô Thước, mà là Nại Hà.


      Bên ngoài Phượng Nghi cung lặng lẽ u, thỉnh thoảng truyền đến giọng thê lương ''Tâm Vũ, Tâm Vũ..". Ai nấy đều lắc đầu, hai người nhau, cớ sao phải có kết cục như vậy?


      Lâu Thiên quốc năm Đại Kiêu thứ tư, Ngạo Vũ đế trảm toàn bộ phi tần, trao lại vương vị, sau đó vô tung vô ảnh biến mất. Khi quân lính tìm thấy người, đó là tại rừng phong đỏ rực.



      Ngạo Vũ đế lặng lẽ nằm bên cạnh nấm mộ, mộ đề 'Ái thê chi mộ Lăng Tâm Vũ, phu quân Cung Ngạo Tề lập'. Hoàng đế nằm đó, khóe môi rơi ra giọt huyết đỏ chói, nhưng gương mặt bình thản và vui vẻ.


      Gió thổi, lá phong kia rực rỡ phủ xuống ôm lấy cảnh tượng, tạo thành bức họa xinh đẹp rực rỡ. vài binh lính kiềm nổi, nước mắt trào ra như mưa. Tình của Ngạo Vũ đế dành cho Lăng hậu, nhân biết, thiên hạ biết, duy chỉ có bọn họ nhìn thấu.

      .

      .


      .

      Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi
      Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
      ChrisHoài Quân thích bài này.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      @Mục Huyền, đây là truyện edit mà? Truyện bạn tự edit hả?

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      truyện này bạn tớ viết wp tớ chỉ đăng lên thôi :)

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Bạn của cậu phải ko? đã được sự đồng ý? Nếu vậy cậu có thể bổ sung giúp tớ
      Nguồn wp? Tên editor được chứ?

      Nếu như đây là truyện edit thì mình sẽ chuyển nó qua bên box Edit nhé :)
      minmin1009 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :