DROP - Người tình lý tưởng - Ngốc Cự (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yenchi.do

      yenchi.do Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      12
      - Người tình lý tưởng -

      Tác giả: Ngốc Cự
      Thể loại: đại, tình tay 3, 1 chút ma mị (nghe tác giả gthiệu thế, chứ mình vừa post vừa đọc =D)
      Số tập (chương): 20 Tập
      Nguồn: NgốcCự.Wordpress.Com


      Ai cũng mưu cầu cho mình mẫu người lý tưởng để theo đuổi. Nhưng ra khi , điều hạnh phúc nhất lại là ta người giống với những gì ta mong muốn.

      Mục Lục

      Tập 1 - Tập 2 - Tập 3 - Tập 4
      Tập 5 - Tập 6 - Tập 7 - Tập 8 - Tập 9 - Tập 10 - Tập 11

      Tập 12 - Tập 13 - Tập 14 - Tập 15 - Tập 16
      Tập 17 - Tập 18 - Tập 19
      Tập 20

      Last edited: 9/9/14

    2. yenchi.do

      yenchi.do Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      12
      Tập 1. 1

      Ánh nắng mặt trời ôm ấp đôi hàng mi. Dương hấp háy mở mắt. Cái gì đó nằng nặng tì lên vai và má . Dương khẽ quay đầu rất để nhận ra Tâm vẫn còn ngủ ngay bên cạnh, dựa đầu vào người .

      Tối hôm qua mất điện, hai đứa ra ban công hóng mát, chuyện cả đêm, thế rồi ngủ quên lúc nào biết. Thỉnh thoảng Dương mới sang nhà Tâm ngủ như thế. Chỉ khi nào bố Dương công tác lâu lâu, ở nhà có mỗi hai chị em Dương mới cho con bé sang bên này chơi và ngủ lại với bà cháu Tâm cho vui. Chứ dù là bạn thân đến mấy, nhà có gần nhau thế này hay nữa Dương cũng dám ngủ lại qua đêm ở nhà người bạn trai.

      Dương đưa tay lên miệng che nụ cười chúm chím, vì nhìn Tâm ngủ buồn cười quá. Đầu vẹo bên, sắp tuột khỏi vai Dương đến nơi, gọng kính xiên xẹo. Dương khẽ xích lại gần Tâm. cảm giác ấm áp, dễ chịu và bình yên lan nhè từ tiếng thở đều đều của Tâm vào lòng . Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Dương thức dậy bên cạnh người con trai. Cảm giác đó vừa ngường ngượng lại vừa thinh thích. nhàng xoa xoa mái tóc Tâm y như xoa đầu đứa trẻ, phải chăng đó là thói quen của giáo mầm non tương lai? Nhưng Dương chưa làm như vậy được bao lâu Tâm ho mấy cái. vội vã bỏ tay ra khỏi tóc Tâm, ngồi dịch ra và quay đầu về hướng khác, nhắm mắt giả vờ như mình vẫn còn thiếp ngủ.

      Đến lượt chàng Tâm thức giấc. Tâm vươn vai, vươn tay cái. Tay chạm vào người Dương. Bây giờ Tâm mới nhận ra là mình vừa ngủ cả đêm ở ngoài trời bên cạnh người bạn thân thiết nhất của mình. Tâm hơi sững người. Chưa bao giờ được ngắm Dương ngủ. Và lúc này, trong mắt Tâm, trông ấy khác nào thiên thần. Gương mặt ửng màu nắng, đôi môi hồng hồng, mái tóc dài với đôi sợi bay bay trong làn gió thoảng của bình minh. xinh đẹp nhưng sao lại duyên dáng đến vậy? Bây giờ Tâm mới hiểu tại sao bố mẹ người bạn của mình lại đặt cho ấy cái tên Ánh Dương.

      Tâm cúi mặt xuống gần Dương để nhìn cho hơn, hay là vì lý do tế nhị nào nữa biết. Chỉ biết, càng cúi gần lại trái tim càng đập rộn ràng hơn, cảm xúc dâng lên đầy hơn làm cho thoáng lưỡng lự ban đầu ngăn nổi nụ hôn rất khẽ chớm đặt lên má người con ấy. Tâm cười thẹn thùng vì việc làm vụng trộm của mình, hay vì tưởng tượng đến cảnh Dương mà biết được cốc vào đầu đau điếng.

      Còn Dương, trong khi nhắm mắt vờ ngủ và tìm cớ để thức dậy bỗng thấy cái gì đó tê tê như có kiến bò ở má mình. Bất ngờ, và sau đó là cảm giác lâng lâng đến tận tầng mấy thứ bao nhiêu đó rất khó diễn tả. Dương mở mắt ra. Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt rạng rỡ của bạn thân, rạng rỡ và ấm áp như mặt trời mới lên kia vậy chứ hề giống với cái tên của : Băng Tâm.




      - Làm gì mà Tâm cười nhăn nhở thế hả? – Dương vờ như biết.

      Tâm lập tức đỏ mặt. Mắt chớp chớp lia lịa. cố gắng nhìn vào mắt Dương, đôi mắt như muốn nhìn thấu hết cả trái tim người khác.

      - Đâu có gì đâu.

      Ánh mắt Dương vẫn soi vào Tâm đầy tinh quái:

      - Trông cái mặt gian trá kia là đủ biết rồi. ! Tâm vừa làm điều gì mờ ám đúng ?

      Tâm lắc đầu quầy quậy:

      - Dương cứ đa nghi. Tâm có làm gì đâu. Chỉ là vì Dương ngủ, miệng cứ há hốc ra y như… hà mã nên Tâm mới buồn cười chứ bộ.

      - Cái gì cơ? – Dương trợn mắt lên và vung tay lên, chực cốc vào đầu Tâm như mọi khi.

      Song chàng ta thuộc bài nên chuồn trước.

      - Lêu, hụt rồi nhé. Thôi, Tâm xuống dưới nhà đánh răng rửa mặt đây.

      Tâm chuồn lẹ quá, Dương cũng chẳng muốn đuổi theo. nàng đứng thẳng dậy, duỗi tay duỗi chân cái rồi tủm tỉm nhếch mép:

      - Hứ, thơm trộm người ta mà còn chối. Đúng là đồ…ba tiêu.

      Dương xuống dưới nhà, thản nhiên bước vào nhà tắm. Tâm ta miệng đầy bọt nhưng vẫn cố :

      - Sao Dương lại “Đạp cửa xông vào, liều mình như chẳng có” thế hả? Tâm chưa xong mà. Ra ngoài !

      Dương để ý gì đến bài “Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc” kia, lẳng lặng phịt kem vào bàn chải, lấy luôn cái ca nước tay Tâm:

      - Tâm có đóng cửa đâu mà kêu người ta là “đạp cửa xông vào”. Mà gớm, chỉ đánh răng thôi chứ có làm gì đâu.

      Tâm thích người thương nhìn thấy mình đánh răng tùng tục rồi nhổ nước phì phì như thế. ẩy vai Dương:

      - Hơ. Hay nhỉ? Con trai con ai lại cùng vào nhà tắm như thế?

      Dương định đưa bàn chải lên miệng dừng lại:

      - Có phải tắm cùng nhau đâu mà lo. Chả sao hết.

      Tâm đánh răng nhanh, rửa ù ù cái mặt hai nhát rồi ra trước.

      - Ơ? Sao Tâm lại tắt đèn? – Dương trợn tròn mắt.

      Tâm quay người lại, mò tay vào chỗ công tắc:

      - Hì hì…quen tay.

    3. yenchi.do

      yenchi.do Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      12
      Tập 1. 2:

      Vệ sinh cá nhân xong, Tâm vào phòng bà. Cái Phương vẫn còn ngủ say, còn bà chắc chợ rồi. Bà nội luôn chợ từ rất sớm, có thế mới mua được thức ăn tươi nhất. Tâm tiến gần lại chiếc giường, vén tấm màn lên, nhìn con bé âu yếm. Tâm có sở thích là ngắm nhìn những người khác ngủ. Vì với , con người dù có độc ác đến đâu, đanh đá ra sao khi ngủ trông đều rất hiền.

      Tuy phải máu mủ ruột già nhưng Tâm thương cái Phương có khi còn hơn cả Dương thương nó. Vì nhìn con bé, Tâm như thấy lại được cả tuổi thơ thiếu thốn của mình. rất thông cảm và nó, coi nó như em ruột của mình. Tâm bắt đầu có ý nghĩ như thế cách đây cũng nhiều năm rồi.

      Đó là từ khi Tâm và Dương còn học cấp ba, còn đèo nhau chiếc xe đạp của Tâm đến trường mỗi sáng. Hồi ấy Tâm và Dương mới chỉ là bạn cùng lớp thôi. Nhưng sau khi mẹ hai chị em Dương mất, hai đứa mới thực trở thành bạn thân của nhau. Vì bấy giờ, Dương mới hiểu thế nào là cuộc sống thiếu che chở của mẹ. Còn với Tâm, quá quen với điều đó rồi. Lúc nhìn thấy Phương, lúc đó mới có hai, ba tuổi cứ khóc quấy và giằng chiếc khăn tang ra khi Dương quàng lên đầu cho nó, Tâm thấy xót xa vô cùng và tự hứa với mình là sau này chăm lo cho hai chị em nó. để nó phải chịu đựng những điều mà phải trải qua suốt rất nhiều năm, đó là thiếu thốn tình thương khủng khiếp khi lớn lên được hưởng quan tâm từ cha mẹ chỉ biết đến chăm sóc của bà nội.

      Tất cả những hình ảnh về ba mẹ trong đều chỉ là tưởng tượng theo những lời kể của bà. Bà Tâm , hồi ba mẹ Tâm mất, cũng chỉ lớn hơn cái Phương chút xíu, vẫn hồn nhiên ý thức được chuyện gì xảy ra. Cái ngày khủng khiếp ấy là ngày mùa đông mưa tầm tã. Tâm thấy ba mẹ đến đón mình ở nhà trẻ như mọi khi. Buổi chiều hôm ấy, Tâm phải chờ rất lâu. Các bạn lần lượt được đón về hết, chỉ còn lại mình Tâm và mấy giáo. Cứ nghe thấy tiếng xe máy là cậu bé lại chạy vội ra cửa, thẫn thờ nhìn từng chiếc xe lướt qua rồi lại lủi thủi vào. Lâu quá có ai đến đón, giáo phải đưa Tâm về nhà mình.

      Tối hôm đó, bà gọi điện đến nhà giáo, bảo Tâm cứ ngủ lại ở đấy đêm, mai có bác đến đón cậu về. Nhưng lạ nhà, cậu bé cứ khóc mãi, khóc mãi cho đến khi mệt quá ngủ thiếp . Sáng hôm sau, quả là có bác Tâm đến đón . Hình như bác ấy bị sổ mũi hay sao nên cứ sụt sịt mãi. giáo chắc vì nỡ xa Tâm nên cứ xoa đầu Tâm, mắt mũi đỏ hoe. Tâm thấy mọi người khóc nên cũng khóc theo, mặc dù cậu bé chẳng hề biết chuyện gì.

      Về đến nhà, Tâm thấy người người ra vào rất đông, xe cộ để chật cứng cả sân và lấn sang cả nhà hàng xóm. Vừa trông thấy Tâm, bà chạy lại ôm lấy cậu bé và khóc nức nở. Mọi người trong nhà mặc toàn đồ màu trắng. Rồi có cả nhóm người lạ hoắc, ăn mặc như ở đoàn chèo, thổi cái kèn, đập cái chiêng, đánh cái trống và hát cái bài gì đó rất ủ ê não nề. Tâm thấy người ta đặt ba mẹ cậu vào trong hai cái hòm rất to và cao, đến nỗi dù có kiễng chân thế nào, Tâm cũng thể nhìn vào được. Rồi người ta khiêng hai cái hòm ấy , có cả đám người đằng sau, bà cũng bế Tâm theo. đâu xa lắm, đến nơi có những đám đất nổi lên, có những vòng hoa với khói hương nghi ngút. Tâm thấy có hai cái hố rất to được đào sẵn, lại rất vừa với hai cái hòm kia. Rồi người ta đặt chúng xuống, lấp đất lại.

      Vậy là từ đó, thay vì gặp ba mẹ hàng ngày, Tâm chỉ còn nhìn thấy hai tấm ảnh đặt cái ban cao cao bày lư hương, lọ hoa và đĩa quả. Hồi Tâm còn bé, bà toàn phải bế Tâm thắp hương. Nhưng rồi Tâm lớn dần theo thời gian. Và đến khi cậu đủ cao để có thể tự thắp hương mình cũng là lúc cậu nhận ra mình là đứa trẻ mồ côi.

      Hai tiếng ấy, cay đắng lắm, xót xa lắm, hờn tủi lắm. Dù bà có thương Tâm đến mấy, trong lòng cậu vẫn có trống trải thể nào lấp đầy.

      Tâm nhắm mắt lại thắp hương, khi mở mắt ra là gần hai mươi năm trời đằng đẵng. Hai mươi năm sống thiếu tình thương của mẹ cha biến cậu bé hồn nhiên ngày nào thành chàng trai trầm tính và khép mình, luôn chìm đắm trong thế giới nội tâm riêng dễ cho bất kì ai muốn đặt chân vào. Ngay cả Dương, người bạn duy nhất và thân thiết nhất của Tâm cũng chưa bước vào được thế giới ấy. Nhưng ít ra, Dương cũng là người hiểu Tâm nhất và ngoài ra, Tâm nghĩ được trong đời mình còn có thể tin tưởng và thương người con nào khác. tin là ánh nắng mặt trời sưởi ấm cho trái tim băng giá của . ngày nào đó, nhất định ngỏ lời với , còn bây giờ, muốn có cái gì phá hoại tình bạn đẹp đẽ suốt bảy năm qua giữa hai người.


      - Hết tập 1 -

    4. yenchi.do

      yenchi.do Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      12
      Tập 2



      - Oà! – Dương đẩy vào người Tâm cái.

      Tâm mải suy nghĩ bỗng giật nảy mình. Dương vừa hỏi vừa đung đưa người:

      - Làm gì mà thần mặt ra thế hả?

      Tâm quay mặt lại.

      - Đâu có. Chỉ là nhìn cái Phương ngủ trông dễ thương quá.

      - – Thấy Tâm khen em mình, Dương đồng ý ngay – Dễ thương giống chị nó mà.

      - Còn lâu – Tâm phản bác ngay – Dương ngủ giống hà mã có.

      - Lại thích ăn cốc nữa phải ? – Dương mặt vênh như cái bập bênh – Thôi, ăn sáng !

      Bụng cồn cào, Tâm đồng ý ngay. chàng có vẻ háo hức:

      - Ừ. Nhưng mà ăn gì?

      - Mì tôm. Dương nấu hai bát rồi đấy.

      Tâm xị mặt:

      - Tưởng gì? Lại mì tôm à?

      Lần này Dương củng vào trán Tâm :

      - được chê. Có người nấu cho mà ăn là tốt lắm rồi lại còn đòi hỏi.

      Hai đứa vào bếp. Hai tô mì đặt sẵn ở bàn. Tâm lật cái đĩa đặt bát mì, làn khói toả ra thơm ngào ngạt làm mờ cả mắt kính. Hai đứa cùng ngồi xì xụp hút từng sợi mì. Đột nhiên ăn, Tâm dừng lại. thấy Dương có kiểu ăn rất lạ. lấy đũa quấn quần mì thành cục rồi mới bỏ vào miệng, cứ như là ăn mì ý bằng. Bắt gặp ánh mắt hơi “đắm đuối” của Tâm, Dương hất hàm:

      - Sao? ngon à?

      Tâm mỉm cười:

      - Trông bọn mình cứ như là vợ chồng mới cưới í nhỉ?

      Dương ho cái, nuốt vội đám mì rồi vội vàng chạy ra tủ lạnh lấy chai nước rót đầy cốc và uống liền hơi. Dương đặt đến xịch chiếc cốc xuống bàn, vẫn còn vuốt vuốt ngực mấy cái cho khỏi nghẹn trước khi mắng Tâm:

      - Hâm à? Dương có bỏ nhầm thuốc gì vào mì đâu mà Tâm ăn linh tinh thế hả?

      Tâm tủm tỉm mút sợi mì:

      - Đấy là Tâm bảo giống thế chứ có phải là như thế đâu. Người như Dương á…

      - Người như Dương sao?

      - còn lâu mới có phúc làm vợ Tâm chứ sao?

      Dương lại càng vuốt ngực tợn vì câu ấy thể “tiêu hoá” nổi. Tâm càng khích đểu:

      - Biết vợ Tâm phải là người như thế nào ? – Tâm đập bàn cái rồi lên giọng – Phải xinh như diễn viên điện ảnh Hàn Quốc, phải cao như vận động viên bóng chuyền, phải đẹp như các siêu mẫu, phải thông minh, và còn phải nấu ăn ngon như ở nhà hàng nữa. – Tâm chép miệng hai cái rồi lắc lắc đầu – Chứ lấy Dương về, có mà Tâm ăn mì tôm cả đời à?

      Dương cũng vừa, độp lại ngay:

      - Chính Tâm ra đấy nhé. Ôi giời đất ơi, lùn mẩu thế kia mà mơ lấy vợ là vận động viên bóng chuyền, ra đường thể nào người ta cũng tưởng là hai mẹ con. Mà mình đến Chí Phèo cũng phải chê là xấu, thế mà còn đòi sánh vai với các diễn viên điện ảnh. Cứ nằm đấy mà mơ . Tiêu chuẩn cao thế làm sao mà lấy được vợ? Đến lúc ế chỏng ế chơ ra đừng có mà hối hận, đừng có mà đến cầu xin Dương này thương tình đấy nhé… Bó tay!

      Tâm cười rung cả bàn, gì nữa. Với , dẫu có phải ăn mì tôm cả đời, nhưng được Dương nấu cho còn thứ hạnh phúc nào sánh được nữa. Bẵng độ năm phút, Tâm lại mở lời:

      - À, Dương này!

      - Gì? – Dương hơi xẵng giọng vì vẫn còn tự ái.

      - Tuần sau Tâm có việc phải Huế chuyến. Tâm sợ bà ở nhà mình an tâm, nhờ Dương chăm sóc bà giùm Tâm nhé.

      Dương đồng ý ngay:

      - OK. Mà có chuyện gì thế?

      - thực tập í mà.

      - Lâu ? – Rồi thấy thế có vẻ là hơi quan tâm, Dương bèn giải thích thêm – Nếu nhanh thôi, còn nếu lâu với bà sang ở bên nhà Dương luôn. Bố Dương tháng sau mới về cơ.

      - Có lẽ cần đâu. Tâm chỉ tuần thôi mà. Tính bà nội Tâm, Dương biết rồi đấy. Bà chỉ muốn ở nhà trông nom ban thờ ba mẹ Tâm thôi. Cứ đâu là lại nóng ruột, chỉ muốn mau mau chóng chóng về nhà thôi.

      Dương gật đầu.

      - Ừ. Vậy ngày nào Dương cũng qua xem bà thế nào. Mà Tâm mình thôi à?

      - . cùng cả lốc sinh viên trong khoa của Tâm và mấy thầy nữa.

      - Bao giờ ?

      - Sáng thứ hai. Sao? – Tâm tủm tỉm. Mắt dim dim lại – Còn câu hỏi gì nữa để Tâm trả lời nốt?

      - – Dương húp nốt bát mì.

      - Thôi, nhớ Tâm cứ thẳng ra. sao đâu. Tâm hiểu mà.

      Dương đặt tô mì xuống:

      - Này, Tâm có định cho Dương ăn xong cái bát mì này hả? Lúc nãy tí nữa nghẹn.

      - Dương ăn xong rồi còn đâu? – Tâm cười hì hì và thăm dò xem phản ứng đối phương ra sao – Tâm nhớ Dương lắm đấy.

      Mặt Dương vẫn tỉnh bơ:

      - Nhớ nhung gì kệ Tâm. Miễn về có quà cho Dương là được.

      - Ơ. Người ta thực tập chứ có phải chơi, nghỉ mát đâu mà đòi quà.

      - biết. Cứ về là phải có quà. Nhớ mua cho cả cái Phương nữa đấy.

      Tâm ngần ngừ lúc gì. Rồi nháy mắt Dương:

      - Hay là… chủ nhật Dương xem phim với Tâm nhé!

      - Chủ nhật à?Là ngày mai rồi. Dương bận rồi. Tâm ăn xong chưa?

      - Bận gì? Bận cũng huỷ mà. Thứ hai Tâm rồi.

      Dương đứng dậy bỏ bát mì vào chậu rửa.

      - được. Dương lỡ hẹn với người ta rồi. Gớm, con trai gì mà ăn lâu thế?

      - Hẹn á? Dương mà cũng có hẹn á?

      - Sao ? Nào, đưa bát đây để người ta còn rửa.

      Tâm ôm khư khư cái bát:

      - Hẹn với ai, để Tâm đến oánh cho trận?

      - Với ai mắc mớ gì Tâm. Hỏi nhiều quá! Mà Tâm ăn mì bao giờ chịu húp nước là sao hả? Đưa bát đây!

      - Hết Tập 2 -

    5. yenchi.do

      yenchi.do Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      12
      Tập 3

      Tối chủ nhật.

      Tâm dừng xe chờ đèn đỏ nhìn thấy dáng người quen quen. Đúng là cái dáng xấu xấu của Dương chứ phải ai khác. Nhưng trớ trêu thay, Dương mình. ngồi sau người con trai. Họ chuyện gì đó và cười rất vui vẻ. Tâm sững người lại, tim nhói lên cái. Đèn xanh bật, những chiếc xe máy phía sau Tâm bấm còi inh ỏi nhưng dường như cũng nghe thấy gì. Tay Tâm run lên. khẽ lắc đầu và thầm nhủ: “Có lẽ mình nhìn nhầm chăng? Đó thể là Dương, thể là ấy, thể là người con ở trong lòng mình bấy lâu đó chứ?”

      Thất thần lát, cho đến khi hai người kia xa dần, Tâm mới sực tỉnh. Trong tay Tâm chỉ có chiếc xe đạp cũ, còn họ ung dung ngồi chiếc xe ga phóng vi vu. hốt hoảng phóng xe theo. Dù Tâm co giò đạp nhanh hết sức nhưng chiếc xe máy vẫn lướt vô tình, bỏ chàng tội nghiệp đoạn khá xa. Tâm nhìn thấy bóng Dương sắp khuất khỏi tầm mắt, tưởng như mất hết hi vọng. Nhưng may mắn thay, Dương và chàng nọ rẽ vào toà nhà rất lớn ở gần đó. Thấy vậy, Tâm càng cố đạp nhanh hơn.

      Khi Tâm đến nơi, hai người bọn họ vào trong toà nhà, trông như khách sạn rất lớn và sang trọng. lẽ họ… ý nghĩ lung tung vừa thoáng qua trong đầu Tâm. tát vào mặt cái rất đau để xua nó . thể tin người như Dương lại có thể là kiểu con đó. Nhưng Tâm vẫn rất sợ hãi.

      Tâm kéo thấp cái mũ lưỡi trai xuống che gần nửa mặt, bẻ cổ áo sơ mi lên, bịt khẩu trang vào. Yên tâm là đến bà nội cũng thể nhận ra mình, Tâm nhanh nhẹn chạy vào trong. Tâm vừa bước vào trong cánh cửa kính Dương và người kia chuẩn bị bước vào trong thang máy. Thấy thế, Tâm vội chạy bán sống bán chết theo. Nhưng may, cánh cửa đóng khi Tâm còn cách đó cả chục mét.

      Chạy đến nơi, Tâm thấy bảng điện tử chỉ số ba. Toà nhà này có đến mấy chục tầng, biết được họ dừng lại ở tầng nào. Cứ thế, thang máy lên cao dần, cao dần và đến tầng hai mươi lăm lại bắt đầu xuống. Tâm tức tối cởi tuột cái khẩu trang ra, nghển cổ chờ cho đến khi thang máy xuống tầng bước vào.

      Người vào thang máy khá đông nên mọi người đứng sát nhau. Đứng ngay đằng trước Tâm là , mái tóc dài chấm lưng. Từ mái tóc ấy toả ra làn hương dìu dịu, quyến rũ mà Tâm thấy giống bất kì loại dầu gội đầu nào mà biết. Chỉ biết, mùi hương đó làm lòng bỗng chốc dịu lại và trong khoảnh khắc, những bực tức trong tan biến…

      Cuối cùng Tâm cũng lên đến tầng cao nhất của toà nhà. ra này là quán bar và sân khấu ca nhạc ngoài trời. Từ đây, có thể nhìn thấy cả vùng trời nước mênh mông và quang cảnh của thành phố Hà Nội về đêm. Gió man mát, gian thoáng đãng, những ngọn đèn đường xa xa và sắc lung linh của những cây nến cháy đặt bàn khiến Tâm thấy dễ chịu.

      Đây quả nơi rất lí tưởng và lãng mạn cho các đôi tình nhân hẹn hò. Tâm chẳng bao giờ biết đến những chỗ như thế này. Vì mình bà nuôi Tâm ăn học vất vả lắm, Tâm còn phải làm thêm để đóng tiền học, lấy đâu ra mà vào những quán cà phê sang trọng như vậy.

      Tâm đưa mắt nhìn xung quanh lát. Cũng phải ngó nghiêng lâu để nhận ra Dương và chàng đầu như nhím và ăn mặc rất sành điệu kia ngồi uống nước ở chiếc bàn . Tâm từ từ tiến lại và ngồi xuống cái bàn ở sau lưng Dương, để yên tâm là phát ra có mặt của tại đây tối hôm nay.

      “Trông kìa. Cười cười thế có lộn ruột cơ chứ? Trời ơi, mình muốn đấm vỡ mặt thằng đầu nhím kia. Làm sao mà người hiền lành, giản dị như Dương có thể thích cái loại con trai đó được chứ?” mải suy nghĩ, bỗng có tiếng vang lên làm Tâm giật mình. Tâm vẫn thường hay bị giật mình như vậy khi quá miên man vào suy nghĩ nào đó.

      ngước mắt lên:

      - Gì cơ?

      Ngồi bồi bàn nhã nhặn hỏi lại:

      - dùng gì ạ?

      - À… – Tâm suy nghĩ lát rồi Cà phê. Cho tôi ly cà phê đặc vào. Phải uống cà phê mới tỉnh táo mà “theo dõi” chứ.

      - Theo dõi gì cơ ạ? ta tỏ ý hiểu.

      - À, có gì đâu.

      Khi phục vụ khỏi, Tâm lại hướng tầm mắt của mình về phía hai người kia. Càng nhìn lại càng ngứa mắt, càng thấy tức muốn nổ đom đóm mắt. Đúng lúc ấy người bước lên sân khấu và giới thiệu buổi tối nay chương trình ca nhạc đặc biệt theo cầu dành riêng cho các đôi tình nhân. Tất nhiên, Tâm nhà ta chẳng mấy để ý đến nhạc nhẽo. cứ chăm chăm nhìn về phía Dương. Chỉ khi nào thấy vỗ tay Tâm mới “đập muỗi” theo vài cái gọi là. Nhưng chuyện xảy ra ngoài dự đoán của Tâm…

      - Hết tập 3 -

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :