[Drop] Huyết Phượng cung - Cung Trường Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Huyết Phượng cung

      Tác giả : Cung Trường Nguyệt

      [​IMG]

      Thể loại : Xuyên , cung đình, cung đấu, ngược tâm, nam cường nữ cường, hơi có chút huyền huyễn

      Số chương : (Chưa )

      [​IMG]

      Văn án :
      Kiếp này, nàng chỉ mang danh phi tử trong hậu cung 3000 mỹ nhân của , yếu đuối nhu nhược tranh với đời. Thế nhưng vẫn bị nữ nhân của hại chết, nàng trở thành 'nàng'.

      chính là vương của Tây Lãnh quốc, nổi tiếng đa mưu túc trí quả cảm tàn nhẫn, trong truyền thuyết chính là quân vương trẻ tuổi tài cao, quyền khuynh triều dã. Đế vương từ xưa đều vô tình, , lại càng vô tâm. Chân chính trở thành cường giả, Cung Lệ Hoa cần nhân tình, sống vì mình trời tru đất diệt, muốn mình có điểm yếu.

      Lí do duy nhất làm bảo hộ cùng duy trì nàng vì nàng còn có giá trị đối với , nàng còn thứ mà cần, chỉ như vậy. Dù cho nàng muốn li khai chăng nữa.

      Nàng trách , dù cho lãnh tâm lãnh tình, dù cho nhẫn tâm với nàng hơn thế nàng đều trách ...vì ...vì ông trời cho nàng được gặp lần nữa, cần biết là phúc hay họa, là hỉ hay bi... Nàng đều nguyện đứng phía sau dõi theo từng bước chân , chăm sóc , nhìn từng chút đạt được điều mình muốn.

      Nếu muốn, nàng chết đều hối. Là nàng, chính là nàng có lỗi trước...

      Nhưng, tại sao khi biết trong vòng tay muốn có bóng hình nữ nhân khác, tại sao tâm nàng vẫn đau đớn? phải tâm nàng nên chết từ lâu rồi sao? Tại sao vẫn có thể khóc?...

      Còn , đối với nữ nhân thần bí luôn luôn bí đứng ở nơi xa kia, tại sao càng ngày càng hiếu kì, để rồi động tâm..
      Đến khi nhận ra, cũng chỉ còn Huyết Phượng cung sừng sững đứng ở đó.... Còn nàng, lại ở nơi nào?
      ----------------------------------------------

      Liệu tình cảm hai người trôi dạt đến tình cảnh như thế nào?Có kết hoa hay ? Khi số phận được an bài từ trước,dù có gặp nhau cũng bỏ lỡ nhau....Vĩnh viễn được ở chung chỗ.......


      [​IMG]

      Mục lục

      Chương 1 : Ta hối hận

      Chương 2 : Sao để nàng chết

      Chương 3 : Ta chàng

      Chương 4 : Hoàng thượng nổi giận

      Chương 5 : Uống dược!

      Chương 6 : Lạc quý phi sống lại

      Chương 7 : Bị độc tỉnh rồi

      Chương 8 : Chiêu Nghi nương nương

      Chương 9 : Thông minh

      Chương 10 : Quyết định vào cuộc

      Chương 11 : Gặp lại

      Chương 12 : Trò chơi bắt đầu

      Chương 13 : Liễu Thiên Yên tuyệt vọng

      Chương 14 : Ai mới là người đáng lo?

      Chương 15 : Bất an

      Chương 16 : để ý

      Chương 17 : câu chuyện



      Last edited: 18/11/16
      Trịnh Thị Thủy3797 thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Tiết tử

      [​IMG]


      Người ta trong Bỉ Ngạn hoa có ma

      Người ta Bỉ Ngạn hoa là chia li

      Người ta cũng Bỉ Ngạn hoa là ký ức.....còn là vẻ đẹp của cái chết.

      Truyền thuyết , rất lâu rất lâu trước đây, ven thành thị nở dải lớn Bỉ Ngạn hoa – cũng chính là Mạn Châu Sa Hoa. Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai tinh, người tên là Mạn Châu, người tên là Sa Hoa. Bọn họ canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương …… Bởi vì lúc hoa nở nhìn thấy lá; khi có lá lại thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc. Cuối cùng có ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau lần.

      Năm đó, sắc đỏ rực rỡ của Mạn Châu Sa Hoa được sắc xanh bắt mắt bao bọc lấy, quấn quýt hòa quyện vào nhau, nở ra đặc biệt diễm xinh đẹp.

      Thế nhưng vì việc này mà Thần trách tội. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào vòng luân hồi.

      “Bỉ Ngạn hoa nở nơi Bỉ Ngạn, chỉ thấy hoa, thấy lá” . Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi hoa lá bao giờ nhìn thấy nhau, cũng có ý nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn thể gặp gỡ.

      Trong Phật kinh có ghi “Bỉ Ngạn hoa, nghìn năm hoa nở, nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử.”



      [Nguồn Bạch Nhật Mộng].
      Last edited: 9/11/16
      Trịnh Thị Thủy3797 thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Cung Trường Nguyêt đây là sáng tác, hay truyện edit thế bạn, nếu là sáng tác, sao bạn lại post ở box edit?

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 1: Ta hối hận

      [​IMG]

      Đêm.

      Trung tâm thương mại Mạn thị.

      “Phu nhân,đồ của ngài được chuyển về, tại tôi mang đến cho ngài?” Mắt thấy phu nhân mình về phía này, Lạc Lạc rất nhanh bước lên chào hỏi.

      “Ân” Mạn Châu đơn giản gật đầu với Lạc Lạc, bé này cũng lớn mau a, rồi hướng tầm mắt ra ngoài bên ngoài cửa kính sát đất. Nhìn ra bầu trời đêm với những bông tuyết bay lạnh giá....tâm hồn vô cùng trống rỗng....

      Lại năm nữa trôi qua sao? Lại đêm tuyết rơi, chỉ có mình.

      "Phu nhân, này đều dựa theo thiết kế của phu nhân làm ra. Liệu có hợp ý người?"

      “Vậy sao?”

      Mạn Châu nhìn nét mặt tười cười thân thiện của nhân viên kia, chú ý của đều tập chung vào chiếc hộp gấm trong tay mình.

      Bên trong nằm lẳng lặng chiếc nhẫn: thiết kế tinh sảo, tỉ mỉ từng chút , họa tiết trang trí lại khéo léo , đặc biệt là viên kim cương đỏ chói phát ra ánh sáng quang mang được đính ở giữa,đẹp đẽ vô cùng.

      Kim cương máu?

      từng , kim cương máu, màu của nó xinh đẹp tựa như hoa Mạn Đà la bên bờ vong xuyên, thần bí vô cùng, cũng giống vô cùng.

      Lúc đó chỉ cười, cho là như vậy....Sao tại nhìn nó lại đẹp đến vậy. Màu đỏ diễm như màu máu chảy ra từ khuôn ngực ,những lát cắt phản chiếu ánh sáng trong suốt,ôn nhu tựa như ánh mắt của khi nhìn .....

      Thu hồi suy nghĩ,tầm mắt lại rơi vào khoảng rộng lớn bên ngoài, Mạn Châu chậm dãi bước ra bên ngoài.

      Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của hai ngươi!
      --------------------------------------------------------------------

      Mạn Châu_cô dâu xinh đẹp thần bí nhất Thương trường Z quốc

      ……………………………………………………………………………………………

      “Phu nhân,trở về sao?”

      “Về ” Bước chân ra khỏi trung tâm, người áo đen rất nhanh đến che tuyết rơi lên người Mạn Châu đồng thời cung kính hỏi.Mạn Châu chỉ đơn giản gật đầu rồi ngồi vào trong xe đợi sẵn từ trước.

      Xe về phía biệt thự của ,và của .



      Tòa nhà rộng lớn chìm trong bóng đêm đen đặc, lên mờ mờ kiến trúc đơn giản mà sang trọng,bài chí nhiều mà sa hoa.Từ ngoài cổng lớn vào đứng hai hàng vệ sỹ nghiêm chỉnh canh giử,chỉ cúi người cung kính khi xe Mạn Châu qua.Bên trong khuôn viên cứ cách mười bước chân người đứng chấn,toàn bộ tòa nhà là tường đồng vách sắt,nếu người bên trong cho phép con ruồi cũng lọt vào được.

      Vừa thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ngoài đại sảnh,quản gia của tòa nhà,Mạn Khánh vội vàng chạy lại mở cửa,cung kính lên tiếng:

      "Phu nhân về,luật sư đến từ trước”

      “Ân” Mạn Châu chút nào để ý xuống xe,cầm ô hầu nữ đưa tới bước vào trong đại sảnh.

      “Cho mọi người rút hết ,hôm nay tôi muốn ở mình” Mạn Khánh vẫn theo ngay sau Mạn Châu bất ngờ nghe thấy vậy sững sờ.

      “Phu nhân điều này sao có thể,ngài…….” Biệt thự này thế nhưng là tổng bộ của tổ chức,bên kho chứa còn lượng lớn hàng chưa chuyển ….Nếu để vệ sỹ rút hết,phu nhân phải làm sao , giấy tờ văn kiện cùng thuốc nổ súng ống phải làm sao? Lỡ như có người đột nhập……

      Mạn Châu nghe vậy nhíu mày, lạnh lùng nhìn Mạn Khánh, làm ông giật mình cả kinh. Biết mình vừa nghi ngờ lời của phu nhân,lão đứng lại cúi thấp đầu về phía : "Phu…phu nhân yên tâm trong vòng 15 phút tất cả rút hết”

      Mạn Khánh vừa quay , bước chân Mạn châu bỗng nhiên chậm lại chút, quay người nhìn bóng lưng người kia, thanh đượm thần sắc ưu thương : "Mạn thúc, bảo trọng."


      Vậy là biệt thự của chủ tịch Mạn thị sau 20 phút,từ bên trong mọi lớp phòng thủ đều bị tháo bỏ,tiếp có Rolls Royce sang trọng ,Lamborghini mạnh mẽ,Bentley xa hoa,Ferrari trẻ trung….đủ loại xe cao cấp nhanh chóng tản ra các con đường khác nhau trong thành phố.

      Đúng vậy, Mạn Châu đợi người, người này giải quyết tất cả mệt mỏi của từ trước đến nay.


      .....................



      Vào trong thư phòng , Mạn Châu cầm lên bọc giấy luật sư vừa để lại,bên trong nghi ngờ gì chính là di chúc của . Lướt qua lượt các điều khoản giấy , chút do dự nào ký xuống.

      Lại ngăn được tiếng thở dài: " phải kết thúc rồi”

      ------------------------------------------------

      Sâu trong biệt thự có căn mật thất ít có người biết đến,cửa đóng. Mạn Châu thất thần nhìn tấm ảnh khổ lớn treo bức tường sơn trắng vô cùng nổi bật. Trong bức ảnh là đôi nam nữ khoác tay nhau đứng dưới trời đổ mưa tuyết trắng xóa...Tuấn nam mỹ nữ vô cùng xứng đôi,ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hai người,nổi bật nụ cười ấm áp cùng hạnh phúc.Những bông tuyết lớn theo cơn gió mà vương vấn mái tóc đen óng của ,lướt qua hàng mi dài ôn nhu của ,,rơi bờ vai ....cũng lặng lẽ rơi vào trái tim .

      môi bỗng gợi lên nụ cười chua chát: "A Lệ, Mạn Châu ....rất hối hận”

      Đặt chiếc nhẫn vừa mang về vào trong chiếc hộp thủy tinh,nhìn bên trong ai có mắt đều nhận ra được,chiếc nhẫn kim cương kia là cùng bộ với những trang sức bên trong, dây chuyền kim cương,lắc tay kim cương,bông tai kim cương và bây giờ là nhẫn....tất cả đều làm từ kim cương máu vô cùng quý hiếm....

      Trong khí tự nhiên thay đổi ,Mạn Châu nhếch bờ môi cười khẽ : "Sa Tuyệt....nơi này an toàn.Tại sao lại làm việc phí công như vậy”.

      Dứt lời Mạn Châu bình tĩnh đóng nắp hộp,đầu cũng chưa ngoảnh lại lần.



      Bên ngoài tối om, đối phương hiển nhiên nghĩ mình bị phát nhanh như vậy!

      “Đúng vậy, nơi của Mạn tổng có khi nào lại an toàn chứ, là Sa Tuyệt ta sơ xuất rồi. Mạn Châu”

      "Mạn Châu hôm nay tôi bắt người phụ nữ độc ác như nợ máu phải trả bằng máu”. Đến nước này chẳng cần phải dogn dài nhiều nữa, ta biết đến, vậy ắt biết lần này đến làm gì? Trong tay rất nhanh xuất ra khẩu Beretta-92 nhắm thẳng vào tim Mạn Châu.

      “Vậy sao” Mạn Châu nhìn , đưa tay lên vuốt ve mái tóc nụ cười, khắp khuôn mặt người đàn ông trong bức ảnh,giọng chút nào rung động trước uy hiếp của Sa Tuyệt:”Nhưng là… ấy ấy chưa từng hối hận”.

      Tâm Sa Tuyệt khẽ run, người này của bao giờ biết hối hận sao?
      cười gằn : "Mạn Châu, biết được trai tôi thế nào sao,hi sinh vì nhiều như thế nào sao? Từ khi còn là đứa trẻ được ấy mang về đến nay có từng lần để tâm đến cảm nhận của tôi chưa? ấy vì làm những gì còn biết nhiều đến nửa tôi đâu! là người đàn bà máu lạnh. Tại sao ấy lại …Tại sao …..lại giết ấy…”

      Từng lời từng lời của Sa Tuyệt đều như hóa thành muôn vàn lưỡi dao sắc nhọn cứa ra từng vết máu trong trái tim Mạn Châu….Sa Tuyệt cùng lớn lên đương nhiên biết tại có bao nhiêu hận ,bao nhiêu muốn giết chết ….

      Mặc dù trong nội tâm vô cùng hỗn loạn,bao nhiêu lời muốn nhưng lại thể mở miệng. gì đây? Tất cả lúc này cũng thành lời ngụy biện.

      ấy ,dù tôi …giết ấy, ấy cũng hối…”

      “Haha…”Còn chưa hết,Sa Tuyệt cười lớn cắt đứt lời của "Mạn Châu. tôi bị mù,bị điên nên mới tin , ,để rồi cuối cùng được cái gì? Vì cái gì giết ấy mà ấy vẫn để lại mọi thứ cho .Thậm chí còn nhớ tôi phải sống thế nào? Haha tôi bị lừa,ngay cả tôi cũng bị lừa,còn cảm ơn chăm sóc tôi….Nực cười….”

      Sa Tuyệt dường như chịu đến cực hạn, do dự mở chốt an toàn,quyết tuyệt hét lên với : "Mạn Châu,hôm nay nếu chết chính là…TÔI CHẾT"

      “Đừng” Cuối cùng Mạn Châu cũng bừng tỉnh lại, quay khuôn mặt nhắn nhìn Sa Tuyệt, ánh mắt kích động từng chút dịu xuống rồi thành như cũ vô cảm cùng trầm tĩnh.

      "Sa Tuyệt, được phép chết”. đến trước bàn lớn,cầm lên di chúc kia_mọi tài sản của nay đều giao trả lại Sa thị.

      " hãy giữ lấy cái này,được chứ? Tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi,hôm nay cuối cùng cũng được giải thoát…”

      Sa Tuyệt còn chưa hiểu lời của có nghĩa là gì, thấy từ trong ngăn tủ lấy ra vật. Nhận ra vật kia đôi mắt trầm xuống.

      Mạn Châu cầm tay vật: dài chừng 12 tấc,thiết kế sắc sảo,tinh tế,tuy trạm vàng khảm bạc nhưng người có mắt đều nhận ra đây là chùy thủ hiếm có,sắc bén có thừa,hàn khí có thêm.Sau 5 năm,nó vẫn sắc bén như vậy,vẫn lạnh lẽo như vậy,lại dường như nó vẫn vương lại mùi máu .

      Nhớ lại vào đêm này 5 năm trước,hai người chưa lấy nhau được bao lâu,họ đưa thanh chùy thủ này,chỉ cần giết ,tổ chức coi như chính thức chấp nhận làm lãnh đạo,phục tùng như chủ tử.Kỷ niệm ngày cưới của hai người, về nhà,hai người dùng bữa tối,cùng ngồi sô pha ngắm tuyết rơi, tặng dây chuyền đính kim cương máu,còn hứa với sau này làm đủ cho bộ như vậy.Khi đeo lên diễm lệ như nữ hoàng,nữ hoàng của riêng .. nhìn viên kim cương kia,tại lúc cúi người đeo nó lên cổ ...

      Thế nhưng lại do dự đâm chùy thủ vào giữa trái tim , máu rơi,ướt đẫm hai bàn tay ,chảy dọc theo thân kiếm nhuộm đỏ mảng sàn nhà….Nhưng rồi chỉ mỉm cười ôn nhu vuốt ve sợi tóc vương chán :

      "Tiểu Châu,em lớn rồi a. Nhớ kĩ,ta trách em,cũng bao giờ hối hận em”.

      Giọng thâm tình ,ôn nhu,tay lạnh lắm,còn tái nhợt vẫn nhàng lau nước mắt , bao giờ quên A Lệ của , bao giờ quên :" Tiểu Châu, em”.

      ra cái gì cũng đều biết,cái gì cũng ràng,vậy mà vẫn như cũ chịu chết,thỏa mãn mong ước đế vương của …..Lúc đó chỉ cảm thấy trống rỗng,tâm là đau, vốn tưởng ,coi là chỗ dựa tạm thời mà đối đãi,nào ngờ lại sâu đậm như vậy.Nhưng tất cả quá muộn rồi……



      “Phập”_Mạn Châu do dự đâm sâu đoản kiếm vào trái tim mình,nơi này,chính nơi này bắt đầu mọi việc cũng để chính nó kết thúc .

      ” Sa Tuyệt có chút ngoài ý muốn nhìn Mạn Châu,bàn tay cầm súng có chút run rẩy,, ta thế nhưng muốn tự tử sao?

      Đau!

      ra cảm giác chùy thủ găm vào tim lại đau đớn như vậy,đau mà như đau,có cảm giác tê tái đến cực kì…

      A Lệ,có phải khi ấy cũng đau như vậy ?Đau cả ở thể xác cũng là đau hơn ở trong tâm!

      Tại sao khi ấy chỉ cười với em?Tại sao với em là rất đau? Nếu nhăn my dù chỉ lần , bây giờ em đau khổ như vậy đâu!

      Năm năm ,sống như cái xác hồn, quanh quẩn ở nhân gian, rồi em mới biết em nhiều như thế nào, cũng tàn nhẫn với như thế nào….Em nghe lời họ giết , đâm kiếm vào tim , tại sao trách em? Tại sao vẫn đem mọi thứ tốt nhất của cho em? Tại sao? Tại sao lại đối tốt với em như vậy? vẫn chưa từng hối hận sao?

      Nhưng em hối hận rồi, em hoàn toàn chọn sai rồi, em chỉ cần thôi. Nếu em như vậy chết , có cơ hội nhìn thấy dưới hoàng tuyền hay ? Có thể .

      A Lệ nếu có kiếp sau, em nhất định lời , mực chỉ ….

      “Sa Tuyệt, cậu giúp tôi việc cuối cùng được ?” Máu tươi tràn từ miệng vết thương ra ngoài làm ướt hết y phục người , cũng xuống làm thẫm màu mảng sàn nhà, có thể cảm nhận được sinh mệnh mình chậm rãi trôi ra ngoài thể xác.

      Cảnh tượng có chút quá quen thuộc…

      Giọng vô cùng bé, yếu ớt, như thào cũng như nỉ non: "Chôn ta bên cạnh ấy được chứ, ta chỉ cầu xin cậu điều như vậy, có được ?”



      Sa Tuyệt lạnh lùng nhìn Mạn Châu,ánh mắt thoáng tia khinh bỉ cùng chán ghét. Mạn Châu từng làm mưa làm gió thương trường, càn quét hai giới hắc bạch đạo, lại giờ phút này yếu ớt cầu khẩn . Đây còn là người bạn người chị dâu lớn lên cùng với , có tình cảm là giả. Nhưng thứ tình cảm ấy đều bị ta giết chết. trai bị chính tay ta giết, có thể hận sao, ! chỉ hận mà còn rất rất hận.....

      chỉ cười lạnh lẽo,đến phút cuối cùng ta vẫn dám nhắc đến trai , lửa hận trong lòng nháy mắt càng trở nên mãnh liệt.cNhận ra Mạn Châu làm việc này vì cái gì, Sa Tuyệt bùng phát.

      “Phanh..” dùng hết sức mình phi cây súng lục về phía Mạn Châu,ngay lập tức vầng chán trơn bóng xuất vết nứt,máu tươi từ đó ứa ra nhuộm đỏ khắp khuôn mặt Mạn Châu. Sa Tuyệt chạy về phía Mạn Châu, đến trước mặt , mạnh mẽ bóp chặt lấy cần cổ bé.

      rống lớn: " có tư cách gì ở bên cạnh trai tôi,tư cách gì? ,Mạn Châu người đàn bà độc ác vô tình nhất trần đời này, Sa Tuyệt tôi nguyền rủa , chết bị đầy xuống 18 tầng địa ngục, có đầu thai vĩnh viễn bao giờ được sống tốt. Tôi giúp chuyện gì hết. xứng”.

      Thể xác Mạn Châu tê dại còn cảm giác được cái gì, lời nguyền của Sa Tuyệt tựa như thanh hồn dã quỷ văng vẳng từ địa ngục lên, siết chặt lấy hơi thở cuối cùng của ...Ước muốn của , ước muốn trước khi chết của , có lẽ người thực , vĩnh viễn đều thể cùng chỗ......Mãi mãi.....

      Thống khổ, nhưng từ hôm nay được giải thoát rồi, giải thoát khỏi thế giới . Sa Tuyệt, cậu bảo trọng!
      Last edited: 9/11/16
      Trịnh Thị Thủy3797tú cầu thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 2: Sao để nàng chết

      [​IMG]


      “Oanh...” tiếng sấm nổ rầm trời, kinh thiên động địa như muốn xé rách bầu trời Tây Lãnh quốc, kéo theo sau đó là hàng loạt những tiếng như vậy, khiến khí vô cùng quỷ dị. Tại sao mùa đông Tây Lãnh quốc, trời còn có tuyết rơi rất lớn, thế nào mà có sấm sét?...

      Mạn Châu choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, đau đớn vô cùng, khó chịu vô cùng. Toàn bộ gian xung quanh đều nhìn được, u tối, lạnh lẽo. Đây là sao? phải chết rồi sao? Như này sao lại có cảm giác?

      Rồi lớp màng kí ức như bị xé rách và tới như thủy triều:

      -Mẫu thân bị kẻ thù cưỡng gian rồi giết chết, phụ thân nằm trong biển máu bị chém thành nhân côn, tiếng kêu thê thảm rứt, người chết nhắm mắt. Thi thể chất thành núi, Mạn gia chết thảm ai sống sót. Những cánh tay giơ bẩn đáng ghê tởm, đầy máu tanh nhào về phía nàng.....

      Nam tử ôn nhuận như ngọc cùng mạnh mẽ như sói, như thần linh xuất cứu nàng thoát khỏi biển tanh mưa máu, chăm sóc nàng, dạy nàng cách sinh tồn sao cho cường đại....Chủy thủ cắm vào tim , máu tươi ướt áo, mỉm cười nhìn hối hận...

      .... "Lạc nhi, phụ thân cùng đại ca phải ra biên giới, Lạc nhi yên tâm ở nhà có được ? Ngoan!”

      …"Lạc nhi, hoàng thượng cố kị Mạn gia ta như vậy, Lạc nhi vì Mạn gia tiến cung làm phi của hoàng thượng có được ? Hoàng cung rất an toàn, hoàng thượng nhất định bảo vệ con…”

      ....’Lạc nhi, đại ca ở đây, luôn ở đây thương muội, đợi đại ca trở về tiến cung đón ngươi, nha đầu ngốc"

      Phụ thân là Đại tướng quân Tây Lãnh quốc, đại ca là phó tướng dưới trướng ông, mẫu thân ôn nhu như hương vì khó sinh mà chết, nàng lại là Nhị tiểu thư của tướng quân phủ, Mạn Phi Lạc, nhận hết mọi sủng nịnh cùng thương của phụ thân và đại ca. Vì an nguy của toàn ra mà chấp nhận tiến cung, làm Lãnh quý phi an phận nhưng rồi bị đầu độc mà chết.

      Kí ức của hai người từ đâu thay nhau xuất trong đầu Mạn Châu.Đau đớn thấu xương đánh úp toàn thân, thân thể nữ nhân 15 tuổi non nớt sao chịu được dày vò, đầu như muốn vỡ nát, kí ức thống khổ hạnh phúc đan xen nhau. Mạn Châu hoàn toàn hỗn loạn, có khả năng phân biệt đâu mới là nàng đâu lại là Mạn Phi Lạc, quanh quẩn tự đáy lòng chỉ có bi thương cùng thống khổ….

      *******************************************************************************************************************

      “Lục tỉ, tiểu thư vẫn chưa tỉnh sao, tại sao lại đổ nhiều mồ hôi đến vậy. phải Cẩn giải hết độc rồi sao”. Bên trong tẩm điện cổ đại, hồng y nữ tử hỏi lục y nữ tử, trong giọng giấu được lo lắng cùng khẩn trương.

      “Ngươi gấp cái gì?” Lục y nữ tử trả lời câu hỏi của nàng kia, chuyên tâm vắt ẩm khăn bong cẩn thận đặt lên vầng trán tái nhợt của tiểu nương nằm giường lớn, mở miệng : “Tiểu thư chỉ là có chút sốt thôi, ngươi mau mang nước lại đây”.

      “Ân, Lục tỉ tỉ” Hồng Y nghe Lục Y lên tiếng, hai lời liền làm.


      Cổ họng nóng muốn nóng khô đến sắp hỏng bất ngờ dòng nước ấm theo miệng chảy vào, xoa dịu lập tức. Mạn Châu theo bản năng nuốt nuốt xuống nhưng nàng tài nào tỉnh lại.


      Đêm,tuyết càng rơi càng mau, gió càng rít mạnh, tuyết phủ mặt đất lát lam thạch lớp dày. Dõi mắt khắp hoàng cung Tây Lãnh quốc cũng là màu tuyết trắng, trong đêm đông phá lệ nổi bật…

      Vén lại mép chăn cẩn thận cho Nhị tiểu thư vẫn còn hôn mê, thổi tắt bớt những ngọn nến vẫn còn tí tách cháy lớn, hai người Lục Y, Hồng Y tiếng động liền lui ra ngoài.

      Bên ngoài hành lang cửu khúc thấy bóng người, ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn lồng đung đưa theo gió vẽ ra từng mảng sang tối in nền đất. Hòa cùng tiếng cuồng phong làm khí thêm lạnh lẽo, khung cảnh càng thê lương.

      “Hồng Y, rốt cuộc ngươi có nhìn ra cái gì ?” Ánh mắt tối tăm nhìn ra màn đêm tuyết bay, Lục Y có chút trầm trọng lên tiếng.

      Lại Lục Y, Hồng Y chính là hai thị nữ nhất đẳng từ tướng quân phủ theo Mạn Phi Lạc nhập cung, lời trong cung vô cùng có trọng lượng. là thị nữ nhưng thực chất hai nàng chính là ám vệ được phép ra ngoài ánh sáng để bảo vệ chủ tử, hai nàng là chính tay tướng quân tuyển chọn theo hầu hạ và bảo vệ tiểu thư, thế mà ở trong cung còn chưa được mấy ngày, tiểu thư liền…..

      Người còn lại đứng hành lang chính là Hồng Y, nghe tiếng Lục Y phát ra trầm trọng nàng chút nào chậm chễ gật đầu: "Lục tỉ, là…Ngu mỹ nhân …Chiều hôm qua tiểu thư muốn Ngự Hoa viên,vừa về đến ngoại sảnh liền ngất xỉu….Ta. … “

      nhìn ra là người nào sao?” Lục Y nhíu chặt chân mày hỏi.

      “Ta..” Hồng Y chột dạ, cúi đầu thấp , "Muội nào ngờ có người dám ngang nhiên như thế, ngay tại trong Ngự Hoa viên, còn ngang nhiên thả bột phấn nơi đầu gió, nên…nên…”

      Nàng đến đây thể tiếp tục nữa, cắn chặt môi, nàng biết là tại nàng quá sơ suất.


      Nếu đại tướng quân và thiếu gia biết được….Lục Y đành thở dài, giọng nàng hòa hoãn đôi chút: "Tốt rồi, ngươi cần tự trách mình nữa. Ngày sau phải cẩn thận gấp nhiều lần là được”.

      Hồng Y tuy trải qua huấn luyện khắc nghiệt thân thủ nhất nhì trong đội, nhưng đối với những tranh đấu nơi hậu cung này chút kinh nghiệm cũng có. Lục Y muốn trách cũng biết phải trách như thế nào mới đúng.

      “Tiểu thư tại bình yên vô rồi, ngươi mệt mỏi cả hai ngày rồi, mau về nghỉ ngơi

      ……………

      Mắt thấy bóng Hồng Y biến mất trong màn tuyết, Lục Y mới quay người trở lại trong tẩm phòng.

      Ngu mỹ nhân? Độc cũng như tên, kịch độc chỉ có tác dụng người nữ tử, màu mùi vị. Nếu người trúng phải, dù là lượng cũng phải chết thể nghi ngờ. Đặc biệt người trúng độc chết ngay tức khắc, họ chỉ lâm vào hôn mê, ngủ mê mệt cho đến khi ngừng thở. Nếu phải Hồng Y phản ứng nhanh nhạy do được huấn luyện chặt chẽ, có lẽ tiểu thư bây giờ thể cứu chữa.

      may là bọn họ có Cẩn_người am hiểu độc thuật, y thuật nhất đến đây bí mật giải độc…Tiểu thư cuối cùng đều sao cả. may.

      Nhị tiểu thư của bọn họ vừa mới đến tuổi cập kê, còn chưa kịp nhìn hết thế giới tươi đẹp bên ngoài phải gả vào trong cung, làm thiếp thất cho hoàng thượng. Bị người hạ độc còn dám kêu tiếng. Còn vị hoàng đế kia, bao lâu vậy mà chưa đến nhìn mặt tiểu thư lần…Dường như quên từng hứa gì với Mạn gia bọn họ…

      **********************************************************************************************************************************************************

      Trong Ngự Thư phòng,

      Người ngồi long án ai khác chính là Vũ Nguyên đế Cung Lệ Hoa của Tây Lãnh quốc, người nổi tiếng kì mưu cơ trí, văn võ xong toàn, làm cho Tây Lãnh quốc hùng bá phương.

      Có lẽ vừa mới hạ triều, thần sắc chăm chú phê duyệt tấu chương.

      Chỉ thấy mặc Long bào uy nghi thêu rồng khắc ngọc, ngũ quan tuấn dật phi phàm, rất chuyên tâm với động tác tay. Theo những ngón tay thon dài nổi những khớp xương hữu lực của , từng nét chữ rồng bay phượng múa ra,mềm mại mà uyển chuyển, phóng khoáng mà trầm, trong nhu có cương, hơn cả chính là thành thục và thâm sâu, hệt như con người . Người như , chính là sinh ra hợp với vị chí đứng đầu như vậy.

      Đặt bên cạnh tập tấu chương lớn, có lẽ mất cả buổi sáng mới phê duyệt xong, còn có văn phòng tứ bảo chạm khắc tinh sảo, thi thoảng còn truyền đến hương thơm của mực tàu thanh nhã làm khí từng đợt dễ chịu….

      “Hoàng thượng, Thục đưa trà tới” Từ bên ngoài vọng lại tiếng của Lý Cửu, đại tổng quản thái giám xử lí nội vụ bên cạnh Cung Lệ Hoa.

      Nghe vậy, động tác tay Cung Lệ Hoa thoáng dừng chút, tiếp theo Lý Cửu nghe thấy giọng trầm thấp, hữu lực đáp lời:

      “Mang vào ”.

      Lý Cửu rất nhanh mở cửa vào, tay nâng khay trà, bên cạnh còn đặt thêm đĩa điểm tâm. Động tác của thập phần cẩn thận, gây ra nhiều tiếng động.

      “Hoàng thượng, người trong Huyết Phượng cung tỉnh”.

      ...

      “Mạn Phi Lạc” Cung Lệ Hoa vừa nhấp ngụm trà thơm, vô thức thốt lên cái tên có nhiều ấn tượng này.

      “Hồi hoàng thượng, chính là nàng. Hơn nữa ‘bệnh nặng’ vừa mới tỉnh rồi. Dường như qua nguy hiểm”.

      “Bệnh nặng” Bờ môi Cung Lệ Hoa nhếch nụ cười lạnh. sao lại biết Mạn Phi Lạc kia bị người kê đơn, hôn mê bất tỉnh ? Phải Mạn gia có thần y như vậy, muốn nhúng tay vào bệnh tình của nàng, cũng ngại ngùng .

      lúc nào?” Dám xem hoàng cung của như tướng quân phủ sao, muốn ra hay vào đều được sao? Nếu có lệnh (CLH),(C) có thể dễ dàng đến như vậy?.

      Bệnh nặng? Nếu nàng muốn bệnh liền để cho nàng bệnh . Cung Lệ Hoa chưa bao giờ làm việc cho đâu.

      Lý Cửu tự nhiên biết ‘’ mà hoàng thượng là ai.

      Cẩn!

      “Hoàng thượng, rời khỏi từ đêm hai hôm trước”.

      Sắc mặt Cung Lệ Hoa lạnh xuống, ném cây bút lông sói thượng hạng vào trong góc (nơi này có đồ để như thùng rác á), giọng có bất cứ độ ấm nào.

      “A Cửu, đến chỗ nàng ”.

      Lý Cửu tự biết hoàng thượng là tức giận, chuyện như vậy mà bao nhiêu lâu đều tra được người động thủ, như vậy là cỡ nào thất bại. Nhưng Ngự Hoa viên là nơi nào chứ? cũng đâu có phải là Tang Dực đâu...

      Nghĩ nghĩ vậy nhưng Lý Cửu dám lên tiếng nữa, cúi thấp đầu lui ra ngoài chuẩn bị...

      ....

      gần đến giờ Ngọ,t uyết lại vẫn rơi rất dày, chút dấu hiệu nào muốn dừng lại. Gió lớn vẫn như cũ rít gào, để mặc thân hình bé kia đơn……

      “Tiểu thư, ngoài này tuyết lớn như vậy, người vào bên trong có được ?”

      “…”

      nhận được câu trả lời, Lục Y, Hồng Y tuy trong lòng sốt ruột muốn chết nhưng vẫn bất đắc dĩ lui xuống phía sau, từ xa trông chừng tiểu thư….


      Nhưng tiểu thư rốt cuộc là có chỗ nào đúng? Nàng vừa tỉnh dậy lại tựa như biến thành người khác:Khuôn mặt trầm tĩnh chút biểu cảm gì, hai mắt nhìn các nàng vừa xa lạ vừa mờ mịt…..dường như nhận ra lại dường như quen biết.

      vậy lời cũng chưa liền chạy ra bên ngoài, mặc cho tuyết rơi lớn, cũng mặc cho hai nàng mở miệng thế nào cũng được…Nàng cứ đứng bất động như vậy, có chút ngơ ngác, có chút mơ màng, lại xen lẫn bi thương, tịch….

      Có lẽ nàng chìm trong thế giới của riêng mình chăng?

      Đúng lúc hai người biết phải làm sao từ bên ngoài đột nhiên có tiếng người gấp gáp hô : « Lục , Hồng tốt rồi… »

      Phúc công công chính là đại thái giám tổng quản nội vụ bên trong Huyết Phượng cung, ngoài Hồng Y Lục Y, ở nơi này chính là lớn nhất. Bình thường cẩn thận lại hiểu lòng người, xử xự lại đúng mực, chưa bao giờ gấp gáp như bây giờ.

      Từ xa còn chưa nhìn thấy người nghe liên tiếp hai tiếng ‘ tốt’ : « tốt rồi, Lý công công cho người báo tin hoàng thượng phê duyệt xong tấu chương đến Huyết Phượng cung. Phải làm sao bây giờ ? »

      Nương nương của tiện gặp người, cũng phải biết đâu !

      « Cái gì ? » Hai người Lục Y đồng thời giật mình hô lên. Nhưng Lục Y rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nàng quay người nhìn về phía Mạn Châu, rồi mới mở lời phân phó .

      « Dẫn mọi người ra bên ngoài tiếp giá , nương mới vừa tỉnh lại thể ra ngoài, các ngươi hiểu chứ ? »


      « Được, ta biết, làm ngay… » Mặc dù nàng có che dấu nhưng A Phúc vẫn nghe ra tia lạnh lẽo quỷ dị. Nhưng có thời gian để nghĩ nhiều vậy, lập tức lui xuống phân phó cung nhân hành ….

      ...............................................................................

      « Hoàng thượng giá lâm » Từ bên ngoài tiếng hô của thái giám lanh lảnh vang lên, bên trong Huyết Phượng cung mọi người đồng loạt quỳ xuống.

      « Nô tì / nô tài khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế… »


      Giữa tiếng hô của đoàn người quỳ mặt đất, Cung Lệ Hoa thân hoàng bào cao quý, lạnh lùng bước ra khỏi long liễn….Mắt phượng hẹp dài tùy ý quét lượt qua đám người, rồi…..cái gì cũng

      Hoàng thượng lên tiếng, cung nhân bọn họ nào dám cử động… Lý Cửu vốn là người nhạy bén, liếc mắt lượt hiểu ý hoàng thượng, chỉ cây phất trần trong tay vào Lục Y quỳ giữa đám người, lớn tiếng quát : « Lục , tại sao nương nương ra ngoài tiếp giá ? »

      lời này của Lý công công cơ hồ muốn làm hỏng đầu của đám người, trong lòng cung nhân Huyết Phượng cung thầm kêu xong rồi ! Bọn họ sớm biết nương nương có mặt nơi này, vốn lo lắng muốn chết nay bị Lý Cửu thương tiếc quát lớn ,có thể sợ sao ? Sợ hãi a…

      Nhưng lúc này Lục Y chính là trầm tĩnh chút sợ hãi : Hồi hoàng thượng, nương nương bệnh nặng mới vừa tỉnh lại, cơ thể suy nhược thể ra ngoài thiếp giá, thỉnh hoàng thượng thứ tội »

      Nàng là mong hoàng thượng biết tiểu thư bệnh nặng mà trở về Chính Kiền cung ….

      Lý Cửu thần sắc biết làm sao nhìn Cung Lệ Hoa.

      Chỉ thấy cười cười « Vậy sao ? Trẫm còn tưởng trẫm xứng được Nhị tiểu thư phủ Tướng quân tiếp đón đấy »

      « Xin hoàng thượng bớt giận, nương nương tuyệt có ý đó » Lục Y cắn răng đáp lại, tuy trong lòng thầm giận nhưng lời ra chút gợn sóng.

      « Ừm….Vậy tốt. »

      *****************
      Last edited: 9/11/16
      Trịnh Thị Thủy3797 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :