Bước qua ánh sáng
Tác giả: Hạ Linh
Văn án: Chúng ta từ bỏ nhau
Chúng ta chỉ chấp nhận...chấp nhận đây là cuộc sống
Thế nên đừng khóc
Lời tác giả: Đây là câu chuyện được ngấu hững viết trong tối mùa thu. Mình học văn cũng như chưa bao giờ viết nên còn nhiều sai sót, mong được đóng góp của các bạn.
Chương 1.
tầng 20 của tòa nhà trọc trời màu đen, những tiếng gõ bàn phím vang lên như bản nhạc với tiết tấu nhanh, chuông điện thoại reo tới tấp, tiếng hối hả thúc giục. Trong gian phòng bằng kính phía trong, đôi lông mày nhíu chặt, giọng đanh thép tia khoan nhượng trong cuộc đàm phám.
buổi dạ tiệc ở đầu kia thành phố, cười rạng rỡ, ánh mắt kiều mị, vừa sải bước thảm đỏ, tay cầm chiếc túi da cá sấu. Người cạnh là doanh nhân có tiếng vừa lên mặt báo trong buổi lễ cắt băng khánh thành công trình bệnh viện mới của thành phố. nhân viên phục vụ nhìn theo với vẻ mặt ngưỡng mộ, ghen tỵ và thèm muốn.
Trong con hẻm , dưới chân chung cư cũ kỹ, người ta tụm năm tụm bảy vì vụ tự tử. Khuôn mặt bê bết máu, đôi mắt trợn trừng. Cảnh sát cách ly trường. Mọi người tò mò, xì xào bàn tán, buông vài câu đáng tiếc rồi lại quay lại với những câu chuyện thường ngày. Mấy hôm nữa chắc cũng chẳng còn ai nhớ, hay thi thoảng được nhắc lại trong mấy câu chuyện tầm phào đầu cuối. Cái chết của người xa lạ cũng chỉ là như thế.
Quán cà phê góc phố, chàng thanh niên ung dung ngồi thưởng thức vị cacao nóng ngọt ngào, từng ngón tay lật trang sách. Khuôn mặt đầy ý cười nhìn ra dòng người vội vã bon chen. Ngoài ô cửa kính, nữ sinh bất chợt bắt gặp, đôi má ửng hồng bối rối, quay ra với đứa bạn.
Trong trung tâm thương mại cách đó xa, nhăn mặt vì chưa chọn được chiếc nhẫn đính hôn, nhân viên bán hàng khuôn mặt cười chuyên nghiệp, kiên nhẫn giới thiệu. Người bạn trai im lặng ngồi dựa vào sofa, check mail công việc.
Mỗi người là mảnh ghép li ti trong cái thành phố cổ kính hối hả chuyển mình từng ngày. Ai cũng là nhân vật chính cho câu chuyện của mình và là nhân vật phụ, hay chỉ là người qua đường trong cuộc sống của người khác. Nhưng nên nhớ, cuộc sống vì ai mà dừng lại, dù chỉ giây.
“Lại mưa rồi”- Khả Nguyên thầm than trong lòng, đứng dậy lại lớp kính phia trước, cũng là bức tường ngăn với thế giới ẩm ướt ngoài kia, hai tay đan vào nhau, vươn vai làm vài động tác uốn người. Hai đêm thức khuya làm báo cáo rồi hôm ngày, 8 tiếng giờ hành chính cộng với hai giờ tăng ca, ngồi nhìn máy tính xử lý tài liệu. Nhìn hình ảnh phản chiếu qua tấm kính, nhận ra mình nữa. Bả vai, bắp tay căng cứng, mắt cũng lờ đờ, vành mắt dưới có vành thâm mờ như được đánh phấn mắt màu khói. thở dài lẩm bẩm “Ăn lương của tư bản, đúng là bán mạng mà sống”. Lướt qua trang web đọc tin tức, dòng tin tiêu điểm của ngày hôm nay “Hot girl Y tử vong do sốc thuốc”.
Gập máy tính, thu dọn đồ đạc, rồi cẩn thận gõ cửa phòng
“Trưởng phòng, em về trước, cần gì ạ”
Đợi lúc cũng có tiếng trả lời “ cần”
Tháng 10, trời chưa thực lạnh, có những hôm còn nóng bức, mọi người ai vẫn mặc áo cộc tay, ai nhiều hơn cũng chỉ là áo khoác len mỏng hoặc áo sơ mi dài tay. Nhưng mưa cứ kéo dài cả tuần ngớt, khiến mọi thứ trở nên lớp nhớp và ẩm mốc. Nguyên ngước nhìn những giọt nước lăn dài tấm kính khổng lồ tạo thành những vệt trong suốt lấp lánh, thứ ánh sáng le lói trong nhà tù bằng kính.
Thành phố này thay đổi quá nhanh, trung tâm thương mại xa hoa, tòa nhà trọc trời đua nhau mọc lên, những khu tập thể cũ kỹ đập thay vào đó là những chung cư sang trọng. Bước vào nhịp chạy đua của thời đại cũng là lúc nó mất dần trầm mặc ngày nào. Ngày đầu từ sân bay trở về, Nguyên tự hỏi đây có là phố của .
Ngày còn học, qua những tòa nhà trọc trời thế này chỉ ngước nhìn lên cũng thấy sợ. Lúc đấy chỉ cảm thấy vì nó quá cao, quá bí bức còn bây giờ hiểu, đây chính là cái lồng đẹp đẽ, ép buộc, cả cửa lồng cũng thèm chốt, nhưng mấy ai bay vào lại có dũng khí ra. Nhiệt huyết bừng bừng của tuổi trẻ bị phòng máy lạnh, ba vách ngăn bàn làm việc mài mòn. giấc mơ ngày nào tạm xếp lại, cứ chờ hết năm này qua năm khác rồi đến ngày chẳng ai nhớ nó còn tồn tại. Người ta mải quay cuồng, tranh đấu vì những thứ bản thân có thực mong muốn cũng biết nữa, nhưng còn mấy ai đủ dũng khí để ra ngoài kia lăn lộn rồi tự tặc lưỡi “Ai cũng sống như thế.”.
Nguyên cũng trở thành phần của tầng lớp cổ cồn trắng, hòa mình trong những màu trắng, đen, xám. Đôi giày búp bê bị vùi lấp bởi những tiếng cộp cộp của những đôi giày cao gót.
chậm ra bến xe bus cách công ty chừng 10 mét, Nguyên lơ đãng nhìn sang phía bên kia đường, quán cà phê tách biệt với thế giới ồn ào.
Người trẻ đại dường như đủ thời gian cho thứ cà phê đen sánh, đậm đặc được từng giọt từ chiếc phin . Chờ đợi là thứ trở nên xa xỉ. Hoặc trào lưu phương Tây hay những bộ phim Hàn quốc có sức lan tỏa quá mạnh, người ta hứng thú với những cốc cà phê được xay hạt ngay tại chỗ, thêm vào nhiều đá và lớp kem béo ngậy, đựng trong những chiếc cốc dùng lần. Những quán cà phê mang phong cách Châu Âu với vẻ hoài cổ hay mang đậm chất New York phóng khoáng đua nhau mọc lên.
Quán cà phê bên kia đường cũng nằm trong trào lưu đó. Nó mang hơi hướng cổ điển, tông màu xanh trầm làm chủ đạo và bây giờ được bao trọn bởi ánh đèn chùm màu vàng. Ấm áp là từ phù hợp nhất để miêu tả. Ngồi cạnh bên khung cửa kính còn có người đọc sách, cúi đầu chăm chú, ngón tay dài lật từng trang từng trang rồi thi thoảng nhấp ngụm cà phê.
Đứng ở bên này đường Nguyên dường như còn nghe được tiếng nhạc hay tiếng lật sách rất khẽ rồi cả mùi cà phê thoang thoảng. Chưa lần nào bước sang quán cà phê đấy, hay chính xác hơn là bước sang phía đường bên kia, lúc nào vội vàng qua cũng tự nhủ mai mình qua nhưng rồi mai lại ngần ngừ chẳng sang.
Xe bus tầm này còn đông, sinh viên tan học từ lâu, giờ chỉ còn những người làm về. Chẳng có tiếng chuyện rôm rả như buổi sáng, người đeo tai nghe nhạc, người chơi điện tử, người tranh thủ nhắm mắt cho đỡ mỏi. Ở ghế cuối đôi tình nhân ngồi, tựa đầu vào vai chàng trai, nhắm mắt ngủ. Nguyên ngồi cạnh cửa sổ, để chiếc ô dựa vào thành xe, mắt cụp xuống, miết chiếc lắc bạc ở tay.
Về đến nhà mở cửa ra là mảng tối om, bạn cùng nhà chắc lại chơi. tuần nay chẳng thấy mặt mũi đâu, dậy làm bạn chưa dậy, làm về nàng tận hưởng cuộc sống về đêm, giống như mặt trăng mặt trời, đứa lặn đứa nổi.
Nguyên sinh ra và lớn lên ở thành phố này, nhưng bảy năm trước dượng được thăng chức nhưng phải chuyển công tác nên gia đình cũng chuyển , đến thành phố phía Nam, nơi quanh năm chẳng có mùa đông. Dù là thành phố nhưng lại đà phát triển, rất có tiềm năng, dượng rất vui vì dù sao làm sếp ở xứ mù còn hơn là làm nhân viên bị soi mói suốt ngày ở thành phố lớn. Nhớ năm đó để ăn mừng,cả nhà được ăn buffet lần đầu tiên ở nhà hàng ven hồ, dù hóa đơn tính tiền bằng tiền ăn của cả nửa tháng, mẹ cũng cười khép được miệng, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng nheo nheo lại theo nhưng cảm giác bà trẻ ra cả chục tuổi. Cũng phải thôi, đến nơi mới lương cao hơn, đãi ngộ cũng tốt, căn hộ tập thể ở đây bán cũng mua được nhà riêng bốn tầng ở đấy còn để dành khoản, rồi cứ tích kiệm em trai đến khi học đại học còn có thể du học. đương nhiên cũng phải theo và lúc đấy có giấy báo trúng tuyển đại học, đăng ký vào trường bình thường ở thành gần biển. Khi đọc đơn đăng ký nguyện vọng, mẹ nhíu mày rồi ký tên, cũng chẳng ngờ chỉ mấy tháng sau chỉ mình .
Thế vậy mà vẫn ra trường chậm năm, rồi thêm năm làm mới quyết định về lại đây. Con người, trong tiềm thức luôn có quyến luyến với vùng đất mình sinh ra. Dù có khi chỉ ở đấy có khi vài năm ngắn ngủi hay là cả tuổi thơ như , bước chân vẫn muốn có ngày trở về.
Bước vào cái tuổi 24, hay nhớ lại về con phố ồn ào nhưng lại yên tĩnh tiếng động khi ánh sáng ban ngày biến mất, cái xe đẩy của bác Hai ở góc đường với bánh mì pate, nồi trõ hấp xôi mỗi lần mở nắp lại bốc khói nghi ngút, thơm cả góc với đủ loại chả, trứng, ruốc ăn kèm, khoảng vườn hình chữ nhật của khu nhà phía sau, ngôi nhà màu trắng kiểu Pháp với cánh cửa màu đen to mà ngày ngày qua vẫn nhìn vào.
Có những buổi tối nằm mơ, mơ thấy mình chạy vội vã, thi thoảng lại tránh những chỗ gồ gề, những chỗ bong mất mấy viên gạch nền vỉa hè cũ kĩ, rồi cả những chiếc ghế của quán bún riêu, hàng phở để tràn lan, mái tóc bị cơn gió làm rối tung, vài sợi xòa mặt, chậm bước hít hà mùi hoa sữa đầu mùa, thoang thoảng mơ hồ.
Sau mấy lần điện thoại của đứa bạn, nội dung đại khái như thế này “Tôi ở đây thân mình buồn lắm, ốm đau chẳng ai chăm sóc, lúc nào cũng lủi thủi, đây cũng là quê , ra đây ở với tôi, bây giờ tôi đủ sức nuôi rồi”, cũng gom vali trở về. Nhưng kết cục ra sao, chạy ngược chạy xuôi xin việc mãi, ở thành phố lớn thế này cạnh tranh để có việc làm dễ dàng gì, mãi rồi mới có công việc vừa ý và bây giờ bị vứt xó và ngồi gặm mì tôm, thủ phạm nhảy nhót chè chén ở đâu .
Nguyên giải quyết xong bữa tối lôi hết đống quần áo rơi vãi lung tung trong nhà rồi vào phòng tắm xem còn sót gì , cần thận phân loại mới nhét vào máy giặt. Giặt đêm thế này tích kiệm điện, sáng mai trước khi làm phơi là kịp.
Tiếng gõ cửa ngập ngừng, Nguyên chạy ra mở thấy Minh- hàng xóm của quay đầu .
Minh là họa sĩ chưa nổi danh, quanh năm mặc quần bò bạc màu, áo phông rộng loang lổ ít màu vẽ. đậm chất nghệ sĩ với khuyên mũi, tá khuyên tai và những hình xăm mà có lần ngồi nguyên buổi chiều để nghe giải thích ý nghĩa của chúng.
“ Minh, có chuyện gì ạ.”
“ có gì, mới vẽ xong bức này, cũng có gì đặc sắc, tặng bọn em treo.” Minh đưa bức tranh, mắt còn nhìn vào nhà, lộ vẻ thất vọng.
“Em cảm ơn, khi nào bạn em về em bảo nó qua cảm ơn nhé.” Nguyên đỡ lấy bức tranh rồi tạm biệt, dù sao người muốn gặp cũng phải là .
Đây là khu tập thể kiểu cũ, có thang máy, căn phòng này từ ngày đầu đến nay cũng chưa được sửa sang gì nhiều. Sàn nhà là loại đá hoa cũ, cứ bốn viên ráp thành hình, lớp men bóng nhiều năm mờ nhưng vết sứt mẻ cũng có, đúng là loại tốt. Ban công cũng thực rất , chỉ đặt vừa hai cái ghế gỗ, cái bệ lưng lửng được đặt tấm đá hoa đen làm thành cái bàn xinh xinh, cây hoa sao thanh mảnh uốn éo những thanh sắt.
Cầm cốc sữa nóng, Nguyên bật bài hát rồi ra chiếc ghế gỗ cao cao ngồi. lắc lư, lẩm nhẩm theo điệu nhạc.
“I know just how to whisper
And I know just how to cry
I know just where to find the answers
And I know just how to lie
I know just how to fake it
And I know just how to scheme
I know just when to face the truth
And then I know just when to dream
And I know just where to touch you
And I know just what to prove
I know when to pull you closer
And I know when to let you loose
And I know the night is fading
And I know the time's gonna fly…”
Making love nothing at all.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, lúc thấy hạt mưa tát vào mặt. Nguyên quay vào trong, chốt cánh cửa gỗ màu xanh lại.
Lầm nhẩm lại lượt các việc cần làm “Giặt quần áo, rửa bát, tắt tivi, khóa cửa, uhm uhm…Xong rồi”. Nguyên tắt đèn, leo lên giường, cuộn tròn trong chăn, nhắm bắt đầu lẩm nhẩm đếm. Đồng hồ điểm 11h giờ.
Tiếng mưa lộp độp mái hiên bằng nhôm, những quán bán ngô nướng bắt đầu thu dọn với những tiếng kêu ca ế ẩm, chiếc ô tô đậu ở góc đường đối diện cũng vội vã , ngày kết thúc.