[DROP] Bước qua ánh sáng - Hạ Linh (Update chương 12)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belinh00

      belinh00 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      2
      Bước qua ánh sáng

      Tác giả: Hạ Linh
      Văn án: Chúng ta từ bỏ nhau
      Chúng ta chỉ chấp nhận...chấp nhận đây là cuộc sống
      Thế nên đừng khóc

      Lời tác giả: Đây là câu chuyện được ngấu hững viết trong tối mùa thu. Mình học văn cũng như chưa bao giờ viết nên còn nhiều sai sót, mong được đóng góp của các bạn.
      Chương 1.

      tầng 20 của tòa nhà trọc trời màu đen, những tiếng gõ bàn phím vang lên như bản nhạc với tiết tấu nhanh, chuông điện thoại reo tới tấp, tiếng hối hả thúc giục. Trong gian phòng bằng kính phía trong, đôi lông mày nhíu chặt, giọng đanh thép tia khoan nhượng trong cuộc đàm phám.

      buổi dạ tiệc ở đầu kia thành phố, cười rạng rỡ, ánh mắt kiều mị, vừa sải bước thảm đỏ, tay cầm chiếc túi da cá sấu. Người cạnh là doanh nhân có tiếng vừa lên mặt báo trong buổi lễ cắt băng khánh thành công trình bệnh viện mới của thành phố. nhân viên phục vụ nhìn theo với vẻ mặt ngưỡng mộ, ghen tỵ và thèm muốn.

      Trong con hẻm , dưới chân chung cư cũ kỹ, người ta tụm năm tụm bảy vì vụ tự tử. Khuôn mặt bê bết máu, đôi mắt trợn trừng. Cảnh sát cách ly trường. Mọi người tò mò, xì xào bàn tán, buông vài câu đáng tiếc rồi lại quay lại với những câu chuyện thường ngày. Mấy hôm nữa chắc cũng chẳng còn ai nhớ, hay thi thoảng được nhắc lại trong mấy câu chuyện tầm phào đầu cuối. Cái chết của người xa lạ cũng chỉ là như thế.

      Quán cà phê góc phố, chàng thanh niên ung dung ngồi thưởng thức vị cacao nóng ngọt ngào, từng ngón tay lật trang sách. Khuôn mặt đầy ý cười nhìn ra dòng người vội vã bon chen. Ngoài ô cửa kính, nữ sinh bất chợt bắt gặp, đôi má ửng hồng bối rối, quay ra với đứa bạn.

      Trong trung tâm thương mại cách đó xa, nhăn mặt vì chưa chọn được chiếc nhẫn đính hôn, nhân viên bán hàng khuôn mặt cười chuyên nghiệp, kiên nhẫn giới thiệu. Người bạn trai im lặng ngồi dựa vào sofa, check mail công việc.

      Mỗi người là mảnh ghép li ti trong cái thành phố cổ kính hối hả chuyển mình từng ngày. Ai cũng là nhân vật chính cho câu chuyện của mình và là nhân vật phụ, hay chỉ là người qua đường trong cuộc sống của người khác. Nhưng nên nhớ, cuộc sống vì ai mà dừng lại, dù chỉ giây.

      “Lại mưa rồi”- Khả Nguyên thầm than trong lòng, đứng dậy lại lớp kính phia trước, cũng là bức tường ngăn với thế giới ẩm ướt ngoài kia, hai tay đan vào nhau, vươn vai làm vài động tác uốn người. Hai đêm thức khuya làm báo cáo rồi hôm ngày, 8 tiếng giờ hành chính cộng với hai giờ tăng ca, ngồi nhìn máy tính xử lý tài liệu. Nhìn hình ảnh phản chiếu qua tấm kính, nhận ra mình nữa. Bả vai, bắp tay căng cứng, mắt cũng lờ đờ, vành mắt dưới có vành thâm mờ như được đánh phấn mắt màu khói. thở dài lẩm bẩm “Ăn lương của tư bản, đúng là bán mạng mà sống”. Lướt qua trang web đọc tin tức, dòng tin tiêu điểm của ngày hôm nay “Hot girl Y tử vong do sốc thuốc”.

      Gập máy tính, thu dọn đồ đạc, rồi cẩn thận gõ cửa phòng

      “Trưởng phòng, em về trước, cần gì ạ”

      Đợi lúc cũng có tiếng trả lời “ cần”

      Tháng 10, trời chưa thực lạnh, có những hôm còn nóng bức, mọi người ai vẫn mặc áo cộc tay, ai nhiều hơn cũng chỉ là áo khoác len mỏng hoặc áo sơ mi dài tay. Nhưng mưa cứ kéo dài cả tuần ngớt, khiến mọi thứ trở nên lớp nhớp và ẩm mốc. Nguyên ngước nhìn những giọt nước lăn dài tấm kính khổng lồ tạo thành những vệt trong suốt lấp lánh, thứ ánh sáng le lói trong nhà tù bằng kính.

      Thành phố này thay đổi quá nhanh, trung tâm thương mại xa hoa, tòa nhà trọc trời đua nhau mọc lên, những khu tập thể cũ kỹ đập thay vào đó là những chung cư sang trọng. Bước vào nhịp chạy đua của thời đại cũng là lúc nó mất dần trầm mặc ngày nào. Ngày đầu từ sân bay trở về, Nguyên tự hỏi đây có là phố của .

      Ngày còn học, qua những tòa nhà trọc trời thế này chỉ ngước nhìn lên cũng thấy sợ. Lúc đấy chỉ cảm thấy vì nó quá cao, quá bí bức còn bây giờ hiểu, đây chính là cái lồng đẹp đẽ, ép buộc, cả cửa lồng cũng thèm chốt, nhưng mấy ai bay vào lại có dũng khí ra. Nhiệt huyết bừng bừng của tuổi trẻ bị phòng máy lạnh, ba vách ngăn bàn làm việc mài mòn. giấc mơ ngày nào tạm xếp lại, cứ chờ hết năm này qua năm khác rồi đến ngày chẳng ai nhớ nó còn tồn tại. Người ta mải quay cuồng, tranh đấu vì những thứ bản thân có thực mong muốn cũng biết nữa, nhưng còn mấy ai đủ dũng khí để ra ngoài kia lăn lộn rồi tự tặc lưỡi “Ai cũng sống như thế.”.

      Nguyên cũng trở thành phần của tầng lớp cổ cồn trắng, hòa mình trong những màu trắng, đen, xám. Đôi giày búp bê bị vùi lấp bởi những tiếng cộp cộp của những đôi giày cao gót.

      chậm ra bến xe bus cách công ty chừng 10 mét, Nguyên lơ đãng nhìn sang phía bên kia đường, quán cà phê tách biệt với thế giới ồn ào.

      Người trẻ đại dường như đủ thời gian cho thứ cà phê đen sánh, đậm đặc được từng giọt từ chiếc phin . Chờ đợi là thứ trở nên xa xỉ. Hoặc trào lưu phương Tây hay những bộ phim Hàn quốc có sức lan tỏa quá mạnh, người ta hứng thú với những cốc cà phê được xay hạt ngay tại chỗ, thêm vào nhiều đá và lớp kem béo ngậy, đựng trong những chiếc cốc dùng lần. Những quán cà phê mang phong cách Châu Âu với vẻ hoài cổ hay mang đậm chất New York phóng khoáng đua nhau mọc lên.

      Quán cà phê bên kia đường cũng nằm trong trào lưu đó. Nó mang hơi hướng cổ điển, tông màu xanh trầm làm chủ đạo và bây giờ được bao trọn bởi ánh đèn chùm màu vàng. Ấm áp là từ phù hợp nhất để miêu tả. Ngồi cạnh bên khung cửa kính còn có người đọc sách, cúi đầu chăm chú, ngón tay dài lật từng trang từng trang rồi thi thoảng nhấp ngụm cà phê.

      Đứng ở bên này đường Nguyên dường như còn nghe được tiếng nhạc hay tiếng lật sách rất khẽ rồi cả mùi cà phê thoang thoảng. Chưa lần nào bước sang quán cà phê đấy, hay chính xác hơn là bước sang phía đường bên kia, lúc nào vội vàng qua cũng tự nhủ mai mình qua nhưng rồi mai lại ngần ngừ chẳng sang.

      Xe bus tầm này còn đông, sinh viên tan học từ lâu, giờ chỉ còn những người làm về. Chẳng có tiếng chuyện rôm rả như buổi sáng, người đeo tai nghe nhạc, người chơi điện tử, người tranh thủ nhắm mắt cho đỡ mỏi. Ở ghế cuối đôi tình nhân ngồi, tựa đầu vào vai chàng trai, nhắm mắt ngủ. Nguyên ngồi cạnh cửa sổ, để chiếc ô dựa vào thành xe, mắt cụp xuống, miết chiếc lắc bạc ở tay.

      Về đến nhà mở cửa ra là mảng tối om, bạn cùng nhà chắc lại chơi. tuần nay chẳng thấy mặt mũi đâu, dậy làm bạn chưa dậy, làm về nàng tận hưởng cuộc sống về đêm, giống như mặt trăng mặt trời, đứa lặn đứa nổi.

      Nguyên sinh ra và lớn lên ở thành phố này, nhưng bảy năm trước dượng được thăng chức nhưng phải chuyển công tác nên gia đình cũng chuyển , đến thành phố phía Nam, nơi quanh năm chẳng có mùa đông. Dù là thành phố nhưng lại đà phát triển, rất có tiềm năng, dượng rất vui vì dù sao làm sếp ở xứ mù còn hơn là làm nhân viên bị soi mói suốt ngày ở thành phố lớn. Nhớ năm đó để ăn mừng,cả nhà được ăn buffet lần đầu tiên ở nhà hàng ven hồ, dù hóa đơn tính tiền bằng tiền ăn của cả nửa tháng, mẹ cũng cười khép được miệng, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng nheo nheo lại theo nhưng cảm giác bà trẻ ra cả chục tuổi. Cũng phải thôi, đến nơi mới lương cao hơn, đãi ngộ cũng tốt, căn hộ tập thể ở đây bán cũng mua được nhà riêng bốn tầng ở đấy còn để dành khoản, rồi cứ tích kiệm em trai đến khi học đại học còn có thể du học. đương nhiên cũng phải theo và lúc đấy có giấy báo trúng tuyển đại học, đăng ký vào trường bình thường ở thành gần biển. Khi đọc đơn đăng ký nguyện vọng, mẹ nhíu mày rồi ký tên, cũng chẳng ngờ chỉ mấy tháng sau chỉ mình .

      Thế vậy mà vẫn ra trường chậm năm, rồi thêm năm làm mới quyết định về lại đây. Con người, trong tiềm thức luôn có quyến luyến với vùng đất mình sinh ra. Dù có khi chỉ ở đấy có khi vài năm ngắn ngủi hay là cả tuổi thơ như , bước chân vẫn muốn có ngày trở về.

      Bước vào cái tuổi 24, hay nhớ lại về con phố ồn ào nhưng lại yên tĩnh tiếng động khi ánh sáng ban ngày biến mất, cái xe đẩy của bác Hai ở góc đường với bánh mì pate, nồi trõ hấp xôi mỗi lần mở nắp lại bốc khói nghi ngút, thơm cả góc với đủ loại chả, trứng, ruốc ăn kèm, khoảng vườn hình chữ nhật của khu nhà phía sau, ngôi nhà màu trắng kiểu Pháp với cánh cửa màu đen to mà ngày ngày qua vẫn nhìn vào.

      Có những buổi tối nằm mơ, mơ thấy mình chạy vội vã, thi thoảng lại tránh những chỗ gồ gề, những chỗ bong mất mấy viên gạch nền vỉa hè cũ kĩ, rồi cả những chiếc ghế của quán bún riêu, hàng phở để tràn lan, mái tóc bị cơn gió làm rối tung, vài sợi xòa mặt, chậm bước hít hà mùi hoa sữa đầu mùa, thoang thoảng mơ hồ.

      Sau mấy lần điện thoại của đứa bạn, nội dung đại khái như thế này “Tôi ở đây thân mình buồn lắm, ốm đau chẳng ai chăm sóc, lúc nào cũng lủi thủi, đây cũng là quê , ra đây ở với tôi, bây giờ tôi đủ sức nuôi rồi”, cũng gom vali trở về. Nhưng kết cục ra sao, chạy ngược chạy xuôi xin việc mãi, ở thành phố lớn thế này cạnh tranh để có việc làm dễ dàng gì, mãi rồi mới có công việc vừa ý và bây giờ bị vứt xó và ngồi gặm mì tôm, thủ phạm nhảy nhót chè chén ở đâu .

      Nguyên giải quyết xong bữa tối lôi hết đống quần áo rơi vãi lung tung trong nhà rồi vào phòng tắm xem còn sót gì , cần thận phân loại mới nhét vào máy giặt. Giặt đêm thế này tích kiệm điện, sáng mai trước khi làm phơi là kịp.

      Tiếng gõ cửa ngập ngừng, Nguyên chạy ra mở thấy Minh- hàng xóm của quay đầu .

      Minh là họa sĩ chưa nổi danh, quanh năm mặc quần bò bạc màu, áo phông rộng loang lổ ít màu vẽ. đậm chất nghệ sĩ với khuyên mũi, tá khuyên tai và những hình xăm mà có lần ngồi nguyên buổi chiều để nghe giải thích ý nghĩa của chúng.

      Minh, có chuyện gì ạ.”

      có gì, mới vẽ xong bức này, cũng có gì đặc sắc, tặng bọn em treo.” Minh đưa bức tranh, mắt còn nhìn vào nhà, lộ vẻ thất vọng.

      “Em cảm ơn, khi nào bạn em về em bảo nó qua cảm ơn nhé.” Nguyên đỡ lấy bức tranh rồi tạm biệt, dù sao người muốn gặp cũng phải là .


      Đây là khu tập thể kiểu cũ, có thang máy, căn phòng này từ ngày đầu đến nay cũng chưa được sửa sang gì nhiều. Sàn nhà là loại đá hoa cũ, cứ bốn viên ráp thành hình, lớp men bóng nhiều năm mờ nhưng vết sứt mẻ cũng có, đúng là loại tốt. Ban công cũng thực rất , chỉ đặt vừa hai cái ghế gỗ, cái bệ lưng lửng được đặt tấm đá hoa đen làm thành cái bàn xinh xinh, cây hoa sao thanh mảnh uốn éo những thanh sắt.

      Cầm cốc sữa nóng, Nguyên bật bài hát rồi ra chiếc ghế gỗ cao cao ngồi. lắc lư, lẩm nhẩm theo điệu nhạc.

      “I know just how to whisper
      And I know just how to cry
      I know just where to find the answers
      And I know just how to lie
      I know just how to fake it
      And I know just how to scheme
      I know just when to face the truth
      And then I know just when to dream
      And I know just where to touch you
      And I know just what to prove
      I know when to pull you closer
      And I know when to let you loose
      And I know the night is fading
      And I know the time's gonna fly…”


      Making love nothing at all.

      Mưa càng lúc càng nặng hạt, lúc thấy hạt mưa tát vào mặt. Nguyên quay vào trong, chốt cánh cửa gỗ màu xanh lại.

      Lầm nhẩm lại lượt các việc cần làm “Giặt quần áo, rửa bát, tắt tivi, khóa cửa, uhm uhm…Xong rồi”. Nguyên tắt đèn, leo lên giường, cuộn tròn trong chăn, nhắm bắt đầu lẩm nhẩm đếm. Đồng hồ điểm 11h giờ.

      Tiếng mưa lộp độp mái hiên bằng nhôm, những quán bán ngô nướng bắt đầu thu dọn với những tiếng kêu ca ế ẩm, chiếc ô tô đậu ở góc đường đối diện cũng vội vã , ngày kết thúc.
      Last edited: 4/12/14
      Hằng Lê thích bài này.

    2. belinh00

      belinh00 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      2
      Chương 2 Trưởng phòng

      Thời tiết vẫn chẳng tốt hơn chút nào, mưa vẫn chưa có dấu hiệu biến mất trong tuần này. Ngẩng đầu lên vẫn là màu xám xịt u ám, nhưng biết đâu mai lại nắng, thời tiết, chẳng có gì thay đổi nhanh hơn nó. phần trong cuộc sống đơn điệu của là thời tiết, để ý xem nắng hay mưa, gió mùa hay nắng, tâm trạng của bị ảnh hưởng khá nhiều bởi nó, có lẽ vì ở cái tuổi này người ta nhạy cảm hơn chăng hoặc do bản thân chẳng có gì khác để để tâm. Nguyên xốc lại đầu óc rồi băng qua đường, rẽ trái, chạy vội về phía tòa nhà.

      “Tròn tuần mưa, quần áo phơi được đành phải để sấy, mai nữa mình bị mốc. Nếu cuối tuần nắng phải phơi chăm đệm” Vừa lấy tay hất tóc cho khô vừa tự .

      “Cái con bé này, chưa già suốt ngày tự lẩm nhẩm. Sửa dần sau rồi quen miệng có xấu sếp lại nhỡ mồm toi đấy em ạ” Chị Hoa đập bốp bốp vào vai , rồi cười ha ha, cái cằm thứ hai rung rung theo.

      “Em to thế hả chị, em cứ nghĩ mình thầm” Nguyên chậc lưỡi.

      “Đấy đấy, bệnh bà đến sớm đấy. Ở tuổi em là chị có thế đâu…” Và chương trình hoài niệm tuổi xuân được phát thanh từ lúc đấy đến khi vào làm.

      Nguyên vừa nghe vừa gặm bánh mì rồi gật gù nghe, thi thoảng lại thêm mấy câu àh, thế rồi sao chị, vâng…

      Nguyên được mọi người quý, dù khá kiệm lời trước đám đông, ở mấy cuộc tụ tập tám chuyện cũng chỉ yên lặng ngồi nghe nhưng lại khiến mọi người thích, vì cách nghe rất kiên nhẫn, nhập tâm và thực lắng nghe. Nhưng với số người quen thân mới biết đôi khi nhiều, số chủ đề thích có thể cả ngày, những lúc đấy đôi mắt cong cong, thế nhưng những người đấy rất ít. tiếp xúc với người khác bằng thái độ lịch , gần cũng xa, đủ để gọi là người quen, đồng nghiệp chứ gọi là bạn. Ở công ty cũng chỉ cần có vậy, văn phòng hào nhoáng là chiến trường tiếng súng mà thôi, cạnh tranh từng phần thị trường, ganh đua từng thành tích bán hàng, trước mặt tươi cười nhưng trong đầu nghĩ gì ai biết, trợ lý như nếu quá thân cận với ai khiến mọi người có phần đề phòng.

      Cánh cửa gian phòng ở góc đẩy ra, mọi tiếng lao xao im bặt, ai cũng gián mắt vào giấy tờ ngồi nghiên cứu số liệu máy tính, trưởng phòng của quét mắt lượt rồi mới dừng lại ở phía Nguyên.

      “Nội dung cuộc họp với LK, 30 phút nữa” Giọng nam tính, trầm và dứt khoát, từ dư thừa.

      Khả Nguyên định gõ cửa để đưa tài liệu trưởng phòng bước ra làm cánh tay chưng hửng.

      “Đây là nội dung cuộc họp với bên LK ạ” Ngượng ngập rút tay về chìa tập giấy bìa đen lên.

      “Mai Ly, phụ trách kế hoạch nghỉ, theo tôi” Vị trưởng phòng ngay cả liếc cũng làm huống chi là cầm.

      Nguyên lại rút tay về, bụng oán trách dâng lên. Còn mọi người trong phòng ai cũng thở phào thoát nạn, chẳng phải kế hoạch do họ phụ trách, có theo hộ hôm cũng chẳng được khen thưởng. Chỉ là Mai Ly xui xẻo, mất công thuyết trình lên xuống, gặp gỡ đối tác để thuyết phục nhiều lần mới được hợp đồng, đúng lúc quan trọng lại bị viêm ruột thừa cấp phải nằm viện. Làm việc tích cực là điều nên làm, nhưng quá tích cực lại chỉ hại thân thôi.

      vơ túi rồi chạy vội vàng theo sau. Ngồi yên vị ghế trước của chiếc Audi, Nguyên nhìn ra ngoài, trời vẫn mưa lất phất. Ngón tay chỉ theo vệt lăn của giọt nước mưa ngoài ô kính.

      phải ngày tốt để ra ngoài mà” Nguyên chán nản.

      gì?” Bảo Lâm quay lại hỏi.

      “Dạ, có gì ạ, em chỉ là thấy mưa lâu quá thôi ạ” Nguyên giở nụ cười vô tội. “Đúng là cái tật chuyện mình này phải sửa có ngày tai bay vạ gió vì mồm” thầm nghĩ.

      lại quay ra, đánh giá hình ảnh phản chiếu của người lái xe. Từng đường nét góc cạnh, cằm chẻ càng thêm vẻ nam tính, nước da ngăm bánh mật, đặc biệt là đôi mắt đen rất sâu. vẫn nhớ lúc mới vào công ty, chị Hoa đem hồ sơ lý lịch của từng người trong phòng ra giảng giải lượt cho nghe. Có lẽ vì thấy bộ dạng hiền lành, ít , giống những đối tượng hay bị bắt nạt nên chị Hoa có phần ưu ái, đấy là theo lời chị vì thông tin của chị đâu phải dễ mà có được. Nhắc đến vị trưởng phòng, chị Hoa híp mắt cười

      “Dù trưởng phòng chúng ta mặt có lạnh nhưng đẹp trai nhất nhì rồi đấy, lớp trẻ của các phòng khác cũng xách dép chạy theo, nhân viên nữ đặc biệt là hoa khôi Phương của phòng nhân cứ thi thoảng lấy cớ chạy sang bàn việc để mà liếc mắt đưa tình em cũng phải hiểu sức hút thế nào chứ. Chậc chậc, chị mà trẻ thêm mười tuổi, bớt được 20 kg mỡ cũng chẳng ngại ngần mà cạnh tranh với ta đâu, lúc trẻ chị cũng xinh chả kém ý.” Nhấp ngụm trà sữa chị Hoa lại tiếp “Trưởng phòng lấy vợ sớm, ở với nhau cũng được mấy năm mà có con. vợ sợ giữ được chồng mà suốt ngày ghen bóng gió rồi lu loa lên.”

      Đàn ông khác phụ nữ, phụ nữ ngoài ba mươi mà đời chồng như hàng tồn kho hết đát, có cho cũng chẳng ai lấy, dù có thành đạt đến đâu. Nhưng đàn ông như Bảo Lâm, vẫn như hàng hiệu cao cấp số lượng có hạn mà người ta xếp hàng, giành giật nhau để mua. Đấy là bất công mà thế giới có phát triển đến đâu, suy nghĩ tiên tiến vẫn xóa bỏ được. 32 tuổi, lương mấy nghìn đô tháng, nhà ở khu chung cư cao cấp đắt đỏ nhất thành phố, đàn ông có vợ cũng phải là vấn đề, ngoại hình càng phải .

      Thời gian đầu mới đến công ty, vì phải làm quen với công việc và hồ sơ lưu trữ nên Nguyên thường phải ở lại sau giờ làm. Những lúc trưởng phòng làm quên giờ, lúc cần người chỉ còn sót trong phòng, những lúc đấy cười như mếu “Trưởng phòng cần gì ạ?”. Cứ như thế thi thoảng lại được tăng ca cùng. Làm việc chung thời gian mới thấy khá dễ ở cùng, chỉ cầu làm những việc trong phạm vi có thể, cũng chỉ chuyện công việc, chẳng bao giờ gợi chuyện, hai người ai làm việc người đấy, xong có thể về cần ở lại cùng. còn đánh giá là người tốt, vì đến cuối tháng phát được tiền làm thêm giờ, ngày nào làm thêm bao nhiêu tiếng đều được kê khai ràng, ngay chính còn chẳng để ý. Thế nên sau đó rất vui vẻ hợp tác.

      “Đến nơi rồi” Bảo Lâm quay ra nhìn trợ lý vẫn ngây ngốc nhìn ra đường mà ra bây giờ vào trong hầm gửi xe, khẽ nhíu mày.

      mở cửa bước xuống, hướng đến phía thang máy. Khả Nguyên tháo dây an toàn rồi cũng vội vã bước xuống chạy theo. Bước vào phía trong thang máy, bấm tầng 21. Làm ở thành phố là như thế, bạn ra khỏi cái lồng này bước vào cái lồng khác, chẳng có gì là khác nhau, chỉ là nơi này cao hơn, nơi kia đẹp hơn.

      LK là công ty công nghệ cao của Ả Rập chuyên về dòng điện thoại, laptop, căn hộ thông minh. LK xâm nhập thành công các thị trường châu Á như Hàn, Nhật, Trung Quốc, nhưng ở Đông Nam Á và Việt Nam nó là cái tên còn khá xa lại. LK có kế hoạch ra mắt dòng điện thoại hướng đến thị trường cao cấp, loại hàng xa xỉ như kiểu Hermes, XL … Công ty của Khả Nguyên là chi nhánh của Star Green. Star Green bắt đầu với chuỗi khách sạn ở Mỹ đầu những năm 70 rồi mở rộng ra các nước với nhiều thương hiệu con. 20 năm trở lại đây lấn sân sang kinh doanh truyền thông, quảng cáo, giải trí như hệ thống rạp chiếu phim Starzon, chuỗi nhà hàng La petite, resort. Ở Việt Nam, Star Green chỗ đứng vững, tấn công thị trường Việt trong 12 năm với số vốn đầu tư khổng lồ, hàng loạt trung tâm thương mại lớn và khách sạn được xây dựng từ Nam ra Bắc, 1 trung tâm nghỉ dưỡng lớn nhất phía Nam và ở phía Bắc trong kế hoạch triển khai.

      Dự án lần này được công ty chú trọng vì giới thiệu thương hiệu này là tiền đề cho chiến dịch giới thiệu các sản phẩm khác của LK chỉ ở Việt Nam mà còn ở Đông Nam Á sau này. Đại diện ở Việt Nam của LK cũng đánh giá nhiều công ty truyền thông khác trước khi ký hợp đồng Star Green đảm trách việc tổ chức truyền thông vì hệ thống khách sạn 5 sao phù hợp với hình ảnh sản phẩm của họ hơn thế nữa còn là hiểu biết sẵn có với thị trường Đông Nam Á. Với đội ngũ kiện của Star Green việc tổ chức các kiện ra mắt sản phẩm là khó khăn gì, nhưng với mặt hàng cao cấp đòi hỏi đẳng cấp cao, “độc quyền” và “sang trọng” là hai yếu tố thể thiếu.

      Kết thúc cuộc họp, Nguyên kiểm tra các chi tiết được đề nghị thêm vào và thống nhất lại lần nữa với người phụ trách bên phía LK trong khi sếp hai bên chuyện riêng. Xong xuôi tất cả gần 1h, nhìn xung quanh chưa ai có vẻ đói, vẫn chăm chú làm việc. khâm phục những người này, Nguyên thầm tán thưởng rồi ngóng về phía cánh cửa đóng, chờ nó mở ra và sếp “Ăn trưa”. Đúng là sếp ra 5 phút sau đó nhưng việc ăn trưa được nhắc đến.

      Nguyên trợn tròn mắt, chẳng lẽ về công ty rồi làm luôn sao, phải người sắt như ai đó, dạ dày làm bằng thịt đó, uhm uhm, hình như là thế.

      Kít, chiếc xe dừng lại. Nguyên ngồi đếm cây qua cửa kính quay đầu lại nhìn phía trước. 1h còn tắc đường, đoạn khá dài. Có tai nạn, người phía trước ai cũng nhoái người lên nhìn, còn tiếng bàn tán xôn xao, hình như có người chết do vượt đèn đỏ.

      Tai nạn trở thành phần trong cái thành phố đông đúc này khi ai cũng vội vàng từng phút . Con người cuốn theo nhịp đua của người khác, đôi khi chờ đợi vài phút cũng khiến người ta sốt ruột, rồi đến lúc muốn đợi cũng được.

      Nguyên cúi đầu nhìn vào những ghi chú đỏ mới thêm vào, những điểm cần sửa đổi, điểm mới thêm vào. tính toán chiều phải sửa hoàn chỉnh, gửi trưởng phòng và chị Mai Ly, bên phía khách sạn, lấy lại báo giá phát sinh, còn phải xuống phòng hành chính lấy văn phòng phẩm tháng này, gọi người đổ mực in….hết chưa nhỉ. Bảo Lâm nhìn đường rồi cau mày, chỗ này quay xe được, thế này phải lâu nữa mới về được công ty. Hơn 20 phút, Nguyên ngẩng đầu lên nhìn rồi hỏi

      “Trưởng phòng, em chạy sang bên kia mua bánh được ” Bụng chỉ sợ lúc nữa có tiếng ọt ọt, thế xấu hổ lên nhiều.

      “Tôi ăn ngọt, cà phê đen” Bảo Lâm ngạc nhiên nhìn rồi để ý đồng hồ, qua bữa trưa lâu lắm rồi. rút ví ra đưa tờ 200 rồi quay lại gọi điện.

      Đến khi mang 2 cái bánh kẹp, 2 cốc cà phê đen về, chiếc xe vẫn chưa nhúc nhích thêm được đoạn nào. Trong xe, Bảo Lâm ngồi duyệt báo cáo bằng iPad. bàn giao phần ăn, hóa đơn, tiền thừa xong im lặng ăn hết phần của mình. Bảo Lâm ngước lên nhìn trợ lý ăn bên cạnh. đánh giá khá tốt. Thời gian đầu bắt gặp ở lại muộn còn tưởng giống như trợ lý cũ, cố tình gõ cửa phòng để hỏi han, lấy cớ đưa báo cáo để đến nhà. Lúc đầu khi phòng nhân thông báo lại tuyển nhân viên nữ có điểm hài lòng nhưng cũng kệ, để 2 tháng thử việc rồi sa thải sau. Nhưng trợ lý này ngoài công việc chưa từng hỏi đến chuyện riêng của , lúc hai người ở chung chỉ lẳng lặng làm phận của mình, việc ở lại làm thêm giờ hay những công việc được giao cho ai biết.

      “Công ty có quyết định cho làm giám đốc” Bảo Lâm .

      “Chúc mừng ” Nguyên cười rồi .

      muốn em làm thư ký, em thấy thế nào” Bảo Lâm hỏi, mắt nhìn ra quang cảnh lộn xộn chưa có dấu hiệu thuyên giảm phía trước.

      “Vâng, được ạ” ngẫm nghĩ lúc mới .

      Bên ngoài mọi người hết kiên nhẫn, nhiều người xe mày trèo qua dải phân cách để ngược đường. Nửa tiếng sau công an hoàn tất việc xử lý trường, giao thông bắt đầu trở lại. Lúc qua đoạn tai nạn, Nguyên nhắm mắt vào, như vạch phấn trắng và vết máu loang lổ đất vẫn ra trong đầu. Đúng là ngày tốt để ra đường.


      Bảo Lâm xoay ghế nhìn ra ngoài, khẽ day trán rồi lại kiểm tra các báo cáo mới được trình lên, ghi chú lại những vấn đề cần theo dõi. thành công như ngày hôm nay phải có lý do. coi bất cứ việc gì, những việc nhất cũng dẫn đến thành hay bại của chiến dịch, khách hàng dù nhưng mang lại lợi nhuận lớn về sau. Nhân viên dưới quyền luôn phải học điều, có kế hoạch nào là đảm bảo 100%, bất cứ thứ gì cũng có thể xảy ra sai xót, mọi tình huống bất chắc đều phải được tính đến và phương án giải quyết phải được chuẩn bị. Tất cả những điều này đều phải nằm trong kế hoạch kinh doanh và được phê duyệt trước khi triển khai. Nhưng nó làm trở thành kẻ cuồng việc, người đến sớm nhất và ra về muộn nhất. Tất cả những cuộc chuyện đều về công việc, chưa ai từng nghe nhắc đến đời tư hoặc vô tình đến dù chỉ từ.

      Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu khí trầm lặng, cầm điện thoại nhìn tên người gọi đến, Bảo Lâm thở dài chán nản

      “Tôi đây” .

      “Đơn ly hôn tôi ký đâu” Giọng lạnh lùng vang lên.

      “Tùy . ký cũng được, tôi có thể đơn phương ly hôn” hờ hững đáp, vì dù sao biết kết quả cũng là thế.

      “Là do nó đúng , vì nó nên mới muốn bỏ tôi. thử làm xem, tôi khiến nó sống yên đâu” Đầu dây bên kia gằn từng chữ.

      “Đây là chuyện riêng của tôi và , bản thân tự biết nó thế nào” ngắt điện thoại.
      Hằng Lê thích bài này.

    3. belinh00

      belinh00 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      2
      Chương 3: Hàng hiệu và Made in Vietnam

      “Thấy gì chưa, ngôi sao đến rồi đấy”

      “Thấy rồi thấy rồi, váy Dior đó nha, nghe bên khách sạn là lại lên đời xe rồi” đồng nghiệp khác ghen tị nhìn theo.

      “Em Phương mà nhìn thấy chắc nổ mắt vì tức chết mất thôi” chị Hoa cười đắc ý

      Nguyên cũng ngước lên nhìn. mọi người vừa nhắc đến- Phạm Khánh An- phó phòng bộ phận tổ chức kiện và PR của khách sạn 6 sao Saraman, hôm nay mặc áo len lửng xanh tím than và chân váy xòe trắng của Dior khéo léo khoe đôi chân dài thẳng tắp. Màu tối làm làn da trắng nõn càng thêm trắng, màu son đỏ quyến rũ. toát lên vẻ kiêu sa, cái gật đầu, cái mỉm cười, cái nheo mắt cũng khiến người ta dời mắt được.

      cười, hơi nghiêng người chào mọi người trong phòng rồi theo Bảo Lâm vào trong phòng. Từng bước uyển chuyển nhàng, chiếc giày cao gót 10 phân chẳng làm khó dễ chút nào, cũng nghe thấy tiếng gót giày cộp cộp như người khác. Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, Nguyên tổng kết “ giày cao gót là nghệ thuật, người cũng là nghệ sĩ”.

      “Mình là đàn ông cũng ” Đồng nghiệp nữ chép miệng. “Nhìn hai người là xứng đôi”

      “Đọc số báo mới nhất của The morden chưa, dành nguyên hai trang để phỏng vấn và đăng ảnh đó nha ” người khác cảm khái “Quần áo mặc bằng hai tháng lương của mình”.

      Nguyên định đứng lên pha trà mang vào nhân vật nổi tiếng ra, vừa vừa nghe điện thoại, giọng ngọt ngào khuất dần nơi cuốn hành lang. Nguyên nhìn vào trang báo mà đồng nghiệp chỉ. Hình ảnh Khánh An dự kiện ra mắt thương hiệu thời trang bên công ty thực truyền thông và quảng cáo. trang báo mặc chiếc váy Valentino dài lệch vai màu paste, bờ vai nhắn lộ ra dưới mái tóc mềm mại, nụ cười e ấp. Nội dung bài báo về thành công của mới ở tuổi 26. Có lần trưởng phòng vô tình đánh giá về Khánh An “Xinh đẹp, lý trí và tham vọng”, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

      Điện thoại rung lên, Nguyên đặt tờ báo xuống.

      Tin nhắn đến “Nem chua rán, ngô nướng, cút lộn xào me

      P/s: I miss you, cục kưng” Người gửi: Ông xã

      Đầu Nguyên giật giật, nhớ hay nhớ ăn rồi lại tiếp tục làm việc. Hôm nay quyết định tăng ca nữa, tự thưởng hôm vậy.

      Cất túi xách, thay quần áo rồi chạy ra quán ngô nướng đầu ngõ, có người ngồi chờ.

      “Cưng ơi, nhớ quá ” Ai đó vui vẻ vẫy tay.

      Nguyên nheo mắt lại thành hình viên đạn, váy trắng ngồi thế rồi mai bắt mình ngồi vò sao muốn ăn đòn mà. Nhưng có người vẫn chưa phát nguy hiểm, vẫn hưởng thụ bắp ngô nướng mỡ hành. Nhớ hồi đó thuê nhà, vì phát đây là chỗ duy nhất bán món này ngoài Bắc nên lời quyết định thuê luôn. Từng ngón tay trắng muốt, cắt tỉa cẩn thận, đính đá lấp lắp dính mỡ. Nguyên đành chịu chỉ mong tý nữa tiện tay chùi ra áo là được.

      “Sao mà uống rượu thế” Nguyên lo lắng hỏi

      “Có xíu xíu mà” Bạn đáp.

      Nguyên nhìn người con trước mắt. Đúng, đẹp, ngay từ lần đầu nhìn thấy Nguyên thấy Khánh An đẹp. Lúc đó mái tóc Khánh An chưa lượn từng đợt sóng, chưa nhuộm màu hạt dẻ, nó chỉ đơn giản, dài và đen nhánh, đôi mắt to chưa được tô điểm bằng lớp mascara dấu sau lớp kính, khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngập dưới cái nắng phương Nam.

      từng quanh năm mặc quần vải, áo sơ mi bạc màu mà nay người toàn đồ hiệu, lúc nào cũng là người dẫn đầu xu hướng mới nhất. Khuôn mặt ngờ nghệch ngày nào được thay bằng những nụ cười chuyên nghiệp, cái bắt tay lịch thiệp, giọng ngọt ngào uyển chuyển có thể thu phục được bất cứ ai. Cuộc sống đúng là làm người ta thay đổi.

      Nguyên nuốt viên trứng cút xào me, cảm nhận vị chua chua, cay và ngọt tan ra trong miệng rồi .

      “Mình được thăng chức thư ký giám đốc” Lại xiên quả trứng nữa.

      “Có muốn làm , nếu thích An bảo” Khánh An ngừng ăn “Làm thư ký phức tạp hơn đấy.”

      “Chắc vấn đề gì, cậu biết trưởng phòng tớ mà” Bây giờ đến nem chua rán nhỉ, Nguyên nhìn đĩa nem chua rán vơi phân nửa.

      “Uhm, làm việc với ta yên tâm. Nhưng mà tiếp xúc với người đẹp trai, phong độ thế An chỉ sợ bà xã mình bị người ta cướp mắt” Khánh An chớp chớp đôi mắt đáng .

      “Thế phải càng mừng sao” Nguyên cười.

      ta bình thường tốt, nếu người thế Nguyên gặp An ý kiến gì, nhưng ta và vợ vẫn lằng nhằng chưa giải quyết xong. vợ cũng hiền lành, chỉ sợ Nguyên gặp khó dễ” Khánh An chau mày “Với cả tốt nhất là nên dây dưa với đàn ông như thế”

      Người của Khánh An đến nỗi thay như thay áo, nhưng có cái gọi là chung tình. Gặp nhau, hợp và cho được những cái Khánh An muốn nhau, cảm thấy còn tình cảm vui vẻ chia tay. Bảo Lâm thuộc mẫu người Khánh An thích nhưng người có gia đình là điều tối kỵ. ngại phiền và cũng thích làm người thứ ba.

      “Như thế nào như thế nào” Nguyên tròn mắt. “Mà biết ghê nhỉ”

      “Đẹp trai, lý trí và tham vọng” Khánh An đáp “Lúc đầu cũng bị hút, nhưng sau đó chưa có gì bà vợ tìm đến chuyện. ta im lặng kể chuyện, làm ầm lên, vẻ mặt buồn bã đáng thương kinh điển. An muốn rắc rối nên quay lại làm đồng nghiệp bình thường.Nếu Nguyên thích, An xin sang làm cùng bộ phận nhé. Người ta muốn được ở cùng nhau mà” Lại chớp mắt.

      “Ồ, hai người giống nhau” Nguyên tròn mắt.

      “Giống gì cơ”

      “Hàng xa xỉ phẩm: đẹp, chất lượng tốt, tương lai phát triển” Nguyên cười. “Đừng lo, tớ chỉ là hàng hiệu như loại phổ thông, với tới đâu”

      “Ý là mấy hàng Made in Vietnam, Zaza với H&M lỗi, thi thoảng trà trộn hàng Trung Quốc vào chứ gì” Khánh An tăm tia từ đầu đến chân Nguyên. “Hàng lỗi mốt, bán còn lỗ phải cho người ta thêm tiền nữa. Bà xã đừng lo, ông xã vẫn nuôi được mấy năm nữa”

      Có tiếng cười từ bàn đằng sau, người ngồi sau cũng biết mình vô ý nên hình như che miệng cười. Nguyên ngó lại mình: chân dép tông, mặc quần thể thao, áo phông rộng, tóc buộc túm hết ra sau. Nhìn với quý trước mặt đối lập, nhưng như thế này mới hợp phong cảnh của mấy quán ven đường hơn chứ.

      Hai người nhìn có vẻ khác xa nhau thế nhưng lại là cặp khó tách rời. chính xác hơn Khánh An là tác phẩm nghệ thuật do Nguyên dày công vun đắp.

      Chẳng có con sâu nào hóa bướm mà trải qua quá trình lột xác gian nan, thảm đỏ trải là hoa hồng có gai, trước khi lấy được đôi giày thủy tinh bàn chân trần phải chảy máu đầm đìa.

      Ngày Khánh An nhìn Nguyên đầy quyết tâm “An muốn sống cuộc đời giàu sang, muốn bị người khác coi thường. Nghèo thực là có tội với bản thân”.

      Nguyên hạ sách xuống “Được thôi”

      Từ đấy tiền làm thêm Nguyên giúp Khánh An mua quần áo, cho học lớp trang điểm. Trở nên xinh đẹp, nhiều người để ý, bắt đầu có người theo đuổi, những quà tặng như túi xách, dây chuyền phải là hiếm. Khánh An bắt đầu vui với những cuộc hẹn hò ở nhà hàng sang trọng, những quán bar đắt đỏ chưa bao giờ được đặt chân đến.

      “Con trai giám đốc công ty X muốn An làm người , An có nên nhận lời ” Khánh An ngập ngừng hỏi Nguyên

      “ Cậu ta sao?” Nguyên nhìn thẳng vào mắt Khánh An hỏi.

      “Cậu biết là tớ , chỉ là ta có điều kiện tốt, cho tớ được cuộc sống tớ muốn” Khánh An chua xót .

      “Cậu nghĩ ta lòng cậu sao” Nguyên thầm nhớ lại người được nhắc tới. Danh tiếng tốt, ngoài việc có ông bố giàu có ra chỉ là tay chơi bời.

      Khánh An im lặng rồi mới “An biết”

      “Con đường tắt bao giờ cũng dễ dàng hơn, nhưng bông hoa xinh đẹp nào cũng đến lúc tàn, người ta vứt và thay cái khác vào mà thôi” Nguyên vỗ má bạn..

      Khánh An choàng mở to mắt “Tớ biết”

      hôm Nguyên đưa Khánh An vào trung tâm thương mại, Nguyên chỉ vào chiếc túi Channel loại túi màu đen truyền thống. Nguyên hỏi

      “Cậu thấy nó giống thứ mà người ta vẫn đeo nhan nhản .”

      Khánh An ngây ngốc gật đầu.

      “Nhưng cậu có biết khoảng cách giữa những chiếc túi fake và chiếc túi này là bao nhiêu ? Mấy chục triệu đó. Tại sao người ta sẵn sàng bỏ ra từng đấy tiền để mua loại túi mà với mấy trăm ngàn có được chiếc giống hệt về mẫu mã.” Rồi lại chỉ sang cửa hàng H&M ở bên cạnh “Chiếc váy đấy cũng được coi là hàng có nhãn hiệu. Nhưng mấy năm sau cậu còn mặc được ? Còn chiếc túi này có hơn 50 năm rồi. Chiếc váy đen tưởng chừng đơn giản kia dù 10 năm sau cậu lôi ở trong tủ ra mặc vẫn mất giá trị.”

      Nguyên cầm lấy mặt Khánh An, hướng vào phía tủ kính.

      “Cậu xinh đẹp nhưng bao giờ là người đẹp nhất. Mười năm nữa khuôn mặt này cũng có vết nhăn, lúc đấy cậu ở đâu. Là hàng bán thanh lý sao. Khuôn mặt đẹp thế nào cũng chỉ là cái vỏ, người ta nhìn mãi cũng ngày chán mà quăng . Cậu muốn ở đâu, là chiếc túi qua bao nhiêu năm vẫn được đặt ở nơi trang trọng nhất, hay chỉ là bộ quần áo xinh đẹp được treo trong mùa.”

      Khánh An mở to mắt nhìn vào cửa hàng sang trọng, nơi mà còn dám đặt chân vào. Lần đầu tiên được trang điểm, mặc quần áo đẹp, nhìn mình trong gương nghĩ chỉ cần thế này cũng đủ đạt được điều mong muốn, nhưng bây giờ hiểu, lầm.

      “Cậu biết loại dây leo , cả đời sống bám vào cây to, cây to đổ nó cũng chết. Người ta nhìn nó chỉ cảm thấy đấy là loại hút máu mà sống, có ai tán thưởng ” Nguyên cười mỉm.

      Từ đấy, Nguyên và Khánh An chạy bàn, phát tờ rơi, làm gia sư, ăn cơm với dưa muối, ruốc để gom tiền cho Khánh An học MC, diễn xuất, tiếng .

      Khánh An gây dựng danh tiếng bằng các cuộc thi hoa khôi cấp trường, thành phố. Rồi Nguyên đăng những video Khánh An dạy trang điểm, dạy làm bánh… Dần dần tạo thành chú ý của mọi người, lâu sau tạo thành lượng fan đông đảo, được mấy tờ báo phỏng vấn. Sau đó là đăng ký làm diễn viên cho MV của vài ca sĩ, dẫn MC cho những chương trình .

      Đến khi tốt nghiệp Khánh An có danh tiếng nhất định, đủ để tự tạo bước cho mình. cầm số tiền tích kiệm Nguyên đưa cho, ngấn nước mắt ra bắc lập nghiệp. Năm đầu dù lương cao nhưng phải đầu tư vào quần áo, son phấn, phải tạo mối quan hệ. Căn phòng thuê chưa đến 6m2, đông lạnh, hè nóng, mưa dột. Tối dự kiện mặc bộ đồ chục triệu nhưng ngày phải gặm bánh mì , bị người ta gạ gẫm, sàm sỡ vẫn phải chưng bộ mặt tươi cười uyển chuyển từ chối, đồng nghiệp dằn mặt, ức hiếp vẫn phải kiên gan làm. cũng học được cách dựa vào đàn ông để sống tốt hơn mà làm mất giá trị của mình. lúc đó đủ tốt để lựa chọn những người chỉ giàu mà còn có quyền thế. Từng bước được nâng đỡ, tình cảm cho bao nhiêu nhận được nhiều hơn thế. Xe hơi, chung cư cao cấp, những bộ cánh đắt tiền còn phải nhịn ăn để mua nữa, chỉ cần nụ cười, vài câu ngọt ngào là có.

      Bây giờ, Khánh An tự tin sánh bước với người nổi tiếng trong các kiện, phát biểu với báo chí trong các chương trình của khách sạn, luôn là đại diện để tiếp những nhân vật cấp cao đến khách sạn, các kế hoạch đề ra mà phân nửa do Nguyên gợi ý luôn đạt thành tích suất sắc. Ngày Nguyên ra đây, món quà Khánh An tặng là chiếc túi 2.5.5 Chanel, ôm bạn cười mãn nguyện. Nguyên nhìn bạn mình ríu rít chuyện, lòng cũng cảm thấy ấm áp, dù sao trong hai người bọn họ cũng phải có ngừoi sống tốt.

      Đặt bắp ngô xuống, lấy khăn giấy lau tay, Khánh An giơ tay khoe chiếc vòng mới.

      “Đẹp chứ, của Julliat đó. Phải chờ mấy tháng đó, may mà trước khi đường ai nấy nó về kịp.”

      Chiếc vòng tay tinh tế, cầu kì với những bông hoa xanh , mỗi cánh hoa được làm bằng sapphire xanh thẫm

      “Lưu ly, người Pháp coi nó là biểu tượng của đơn” Giọng Nguyên bâng.

      Hai người thanh toán rồi thả bộ từng bước về nhà. Có người vừa vừa cười khanh khách về chàng giám đốc nào đó mới theo đuổi.

      Người con trai phía sau trầm ngâm quay lại nhìn bóng dáng khuất dần.

    4. belinh00

      belinh00 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      2
      Chương 4. Ký ức còn sót lại

      Có những ký ức chúng ta muốn cho vào hòm, khóa lại, cất dấu sâu trong ở nơi sâu nhất trong tiềm thức, mong năm tháng phủi bụi lên nó hy vọng ngày kia quên được nó từng tồn tại. Nhưng, nó vẫn hữu, vẫn nằm im lìm như thế dù bao năm tháng có qua, và chúng ta biết, nó vẫn luôn ở đó.

      Tối hôm đó Nguyên nằm mơ, mơ về miền ký ức xa xăm.

      Giấc mơ của luôn là màu xanh biếc. khóc, lại khóc, ngồi ở chiếc ghế đá dưới những tán cây thầm khóc. Khả Nguyên lúc 12 tuổi bé xíu, tay chân gầy gò nhưng chỉ riêng khuôn mặt vẫn tròn chĩnh, làn da trắng trở nên ửng hồng vì cái nắng mùa hè. Trong gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá lao xao và những cái nấc nghèn nghẹn mà cố giấu vào trong. từng yếu đuổi như thế.

      nhìn cái bóng dưới chân, rồi ngước mắt lên. Đứng trong ánh nắng chói lòa của tháng 6, đôi mắt trong veo nhìn rồi lẳng lặng ngồi cạnh, cứ ngồi vậy cũng gì. Nhưng ánh mắt đấy biết, khi người lớn bố làm xa chưa về được đều nhìn bằng ánh mắt đó, tội nghiệp, mỗi lần như thế cảm thấy mình đáng thương, hèn mọn. chán ghét, ghét nữa vì nhận ra đây là đứa trẻ trong căn nhà lớn đó, căn nhà mà qua và ước ao ngóng vào.Bàn tay bé vỗ vỗ lưng rồi khóc to nghẹn đấy”. Rồi khóc òa ra, bao nhiêu uất ức chút ra hết. Lần đầu tiên gặp có bao nhiêu khó coi đều có bấy nhiêu, mỗi lần đều trêu sao lại có người nước mắt nước mũi tèm lem, lau bẩn khăn người ta còn ném trả giặt. còn hỏi, có phải vì thấy đẹp trai quá nên cứ trưa nhằm lúc ngồi ở cửa sổ học bài lại chạy ra đó diễn cảnh thương tâm, bắt phải nhìn thấy , nghiệp học hành của bị hủy hoại trong tay từ ngày đấy, phải chịu trách nhiệm nhé.

      Lại thấy bóng dáng vội vã, chạy về nơi có ánh sáng. Nơi có người đứng chờ , nhìn cười dịu dàng, vuốt từng sợi tóc bay loạn mặt , trách móc “Bảo ngủ sớm nghe”. ngồi sau xe, tựa vào tấm lưng rộng, nghêu ngao hát ca khúc mới. Cả bầu trời dường như được bao trọn.

      Nguyên tỉnh dậy, đôi tay xiết chặt vào nhau, bầu trời của bây giờ liệu có còn có thể thấy .


      Tiếng chuông báo thức của người nào đó vang lên lần thứ n, Nguyên mặc xong quần áo xong xuôi, ngồi xuống ăn bát phở sáng mua về vẫn thấy bên trong có dấu hiệu muốn thức giấc. Rửa bát xong xuôi, rồi vào phòng lôi chăn ra

      “Dậy, dậy. Đồ ăn sáng mua rồi, quay lò vi sóng ăn rồi làm

      “Uhm, uhm, 5 phút nữa thôi.” Khánh An ngáp

      “Nhanh, hôm nay gặp người bên LK đấy” Nguyên đạp vào mông con sâu lười.

      “Uh biết rồi” Khánh An lồm cồm bò dậy, ra đến cửa phòng ngủ quay lại hỏi Nguyên “Bộ đồ nội y liền thân màu xanh đen có ren Nguyên có thấy đâu , An tìm hoài ra à”

      thấy. Tớ làm trước đây” Nguyên lắc đầu, chắc lại nhét bừa vào đâu rồi.

      Xe bus chỉ cần muộn hơn mười phút là khác hẳn. Nhìn chiếc xe chật ních người, Nguyên thở dài rồi chen chân lên, luồn lách xuống phía dưới xe theo tiếng dục dã của nhân viên soát vé. xuống xe ở ngã tư đường sau đó nhìn sang phía bên kia đường, mảnh vàng rực rỡ, ánh nắng len qua tán cây, ôm ấp góc phố rồi lại nhìn nơi mình đứng, chỉ có gió lạnh se se từng cơn rất . Ngày mùa thu của rất nhiều năm trước, cũng được đứng dưới con đường đầy nắng kia. Trong ánh sáng chói lòa đó, hình như có người vẫy tay với , ý cười đong đầy. Nguyên vô thức bước sang.

      bàn tay kéo Nguyên lại. Nguyên gơ ngác ngẩng lên là đôi mắt sâu thẳm nhìn .

      đèn xanh đấy. Rất nguy hiểm” Giọng lãnh đạm mang theo chút tức giận mơ hồ.

      Bóng dáng bên kia đường còn, nó vỗn dĩ là có thực. Nguyên chua chát cười, cảm ơn rồi quay .

      Người phía sau buông tiếng thở dài, nhìn theo bóng dáng lẻ loi phía trước.

      Vò bản số liệu sửa mất mấy lần vẫn còn lỗi, Nguyên vào phòng uống nước pha cà phê. Giấc ngủ chập chờn làm đủ tỉnh táo tập trung cho công việc. Mai Ly, phó phòng, hôm nay làm. Mai Ly suy tư ngồi bên tách cà phê đen đặc, tay cầm điếu thuốc Captain Black cháy được già nửa.

      Nguyên lẳng lặng pha cà phê của mình rồi định ra. Mai Ly bất chợt :

      “Nguyên à, em năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ”

      “Dạ, em 25 rồi ạ” Nguyên đáp.

      “Uhm, bằng tuổi em chị theo người ta du học, rồi lại chạy về đây bán mạng phấn đấu. Bao năm chạy theo cái bóng lưng của người ta, tuổi xuân trôi lúc nào biết. Đến cuối cùng vẫn chẳng được gì.”

      Mai Ly phả ra làn khói trắng mờ ảo rồi nhấp ngụm cà phê.

      Khuôn mặt người phụ nữ bước sang đầu tuổi 30. Lớp trang điểm dày dần theo năm tháng cũng che được vết nhăn nơi khóe mắt.


      Giờ ăn trưa, chị Hoa nhìn xung quanh phòng ăn rồi cười ha hả.

      “Em Phương giờ này chắc trốn trong phòng vệ sinh mà khóc lóc rồi, đến cơm cũng chẳng thiết ăn. Nghe hôm trước tự đề bạt mình lên làm thư ký mà bên phòng nhân người ta ngại chẳng biết thê nào. Cuối giờ hôm qua còn tìm trưởng phòng Lâm nhà mình, chưa được ba câu bị tự chối. Chân có dài, ngực có to nhưng não vẫn được đâu”

      Trưởng phòng thăng chức, chuyển lên tầng 30. Thu dọn đồ đạc, chào mọi người, Nguyên ôm hộp carton vào thang máy theo người bên bộ phận nhân lên tầng 30 để ý tới ánh mắt chán ghét nhìn theo mình.

      Giám đốc ngay hôm sau bay công tác gần 20 ngày tại các nước Đông Nam Á. Ghế làm việc mới chưa ngồi được ngày nào, Nguyên được điều động sang hỗ trợ chương trình cho khách sạn, mặt khác là để theo dõi, hàng ngày báo cáo tiến độ và những việc phát sinh mới ở công ty cho Bảo Lâm.

      Bước chân vào Saraman, là bước chân vào thế giới thượng lưu trong mơ. Khác với vẻ đại lạnh lùng của trung tâm thương mại- văn phòng nơi Khả Nguyên làm việc. Khách sạn Saraman được xây dựng theo lối kiến trúc cổ điển châu Âu, giản lược những chi tiết rườm rà nhưng vẫn bảo tồn được nét quý tộc sang trọng còn mang đến gian xanh. Sàn nhà được trải thảm thủ công, màu đỏ đun với họa tiết hoa văn tinh tế. Những chiếc ghế sô pha trắng làm bằng gỗ Beech, dát bạc hoặc vàng được nhập khẩu nguyên chiếc từ Ý. Ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lên càng làm cho khách sạn mang đậm chất cổ tích. Việc khách đứng xếp hàng check-in là điều bao giờ có, tất cả thủ tục check-in đều được hoàn thành trước khi khách đến khách sạn. Khách đến đây tiêu ngàn đô cũng cái chớp mắt.

      Nguyên chưa bao giờ thích những nơi như thế này, nó quá đẹp, quá hào nhoáng làm cho ngừoi như cảm thấy lạc lõng. Những thứ như thế này còn mang đến cảm giác .

      Nhân viên khách sạn luôn gập đầu tươi cười làm Nguyên cũng phải cười đáp lại. Lúc tưởng mệt chết cũng đến được phòng hội trường.

      Trần nhà của phòng hội trường là bức tranh theo phong cách phục hưng, điểm xuyết bằng pha lê Swarovski. Việc trang trí bắt đầu tiến hành. Khánh An thấy Nguyên đến nhanh chân bước lại, vòng lấy tay Nguyên rồi kéo ra chỗ người đứng. Đấy là người sinh ra để thuộc về nơi này, ý nghĩ đầu tiên khi Nguyên nhìn thấy.

      “Đây là Khả Nguyên, thư ký của giám đốc Greenstar, cùng tôi phụ trách việc này. Còn đây là Andrew Phạm, người phụ trách bên LK” Khánh An giới thiệu.

      “Xin chào, rất vui được làm quen, hợp tác vui vẻ” chất giọng , mang theo vài phần biếng nhác, ta giơ tay ra.

      Nguyên nhìn những ngón tay dài, trắng muốt đưa ra trước mặt mình, ngập ngừng bắt tay.

      “Cảm ơn, mong được giúp đỡ” Tay ta lạnh, Nguyên rụt tay về.

      Sau đó Nguyên theo hai người nhìn những hộp kính kiến trúc chưng bày sản phẩm mang vào, những tấm rèm màu tối được treo lên. Tất cả những buổi giới thiệu sản phẩm hay các gian trưng bày toàn thế giới đều theo tiêu chuẩn chung, chỉ sửa đổi đôi chút ở từng quốc gia nhưng được phá vỡ nguyên tắc.

      Nguyên vừa theo hai người, vừa kiểm tra đối chiếu với danh sách, tích dấu V vào các mục làm xong, lại bận rộn so sánh với bố cục trong bản thiết kế. Andrew đứng đằng sau Nguyên cúi xuống, nhìn vào bản thiết kế. vài sợi tóc màu cà phê cháy rủ vai Nguyên, trong giọng mang theo hơi thở của buổi sớm mùa đông, lạnh buốt nhưng trong veo.

      “Chỗ này chưa được” Andrew chỉ vào phía góc gần cửa sổ rồi quay .

      Nguyên ngẩng lên nhìn theo, mùi hương gỗ còn phảng phất.


      Những chiếc đèn đường tắt, Nguyên lang thang dọc theo con phố mà ngày trẻ qua hàng nghìn lần. Phố của vẫn xinh như vậy, vẫn còn những hàng cây rợp bóng, mùi hoa sữa mùa thu mà bao giờ thích, giờ này căng tràn trong ngực . Nhưng mất nhau rồi đứng yên nơi này, cũng đến tìm nữa

      ngập ngừng nơi con đường dẫn vào khu phố tách biệt với thế giới ồn ào ngoài kia. Nhắm mắt lại, khu vườn hoa , những dàn hoa giấy xà xuống mặt đường, ngôi nhà trắng im lìm sau cánh cửa màu xanh ra như thể vẫn đứng đó.

      Nguyên lặng bước quay . Nếu như mọi thứ còn ở đó, tất cả ký ức phải chăng chỉ là những ảo tưởng của riêng .

      Có những ký ức mà con người muốn quên , nó gợi nhớ về những ngày xưa cũ với những con người mà ta phải quên để bước tiếp. Nhưng có những ký ức mà ta muốn quên, nhưng ta biết nếu ta thực quên, ta chẳng biết phải tồn tại như thế nào..
      Last edited: 5/12/14

    5. belinh00

      belinh00 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      2
      Chương 5: Giấc mơ cổ tích

      Những ngày làm việc bận rộn đến. Nguyên phát mình có thêm cái đuôi hoặc trở thành đuôi của người khác. Andrew Phạm- người mà bây giờ Nguyên gọi là Kim, nhớ đến lại làm Nguyên đau đầu.

      Mỗi buổi trưa Nguyên lại có bữa trưa cùng với nhân vật mà ai ai cũng ngoái lại nhìn dù chỉ lướt qua. Khánh An thi thoảng xuất nhưng quá bận cho những cuộc hẹn hò mà gọi nó là gặp đối tác hay phải xử lý những việc trong khách sạn. Và thế là, Nguyên là người được tin tưởng đại diện để tiếp đón.

      “Nguyên, gọi tôi là Kim” Đôi mắt nâu chocolate nhìn chăm chú, nếu như Nguyên nhầm, nó còn mang chút háo hức, mong chờ.

      “Thế gọi đây là chị nhé” Nguyên giọng .

      Người kia cúi người xuống ngang tầm mắt Nguyên, cánh môi nhạt hơi cong lên.

      “Nguyên gì thế” Ánh mắt lại rất thà.

      “Uhm uhm, có gì, nhưng hôm nào cũng ăn ở đây có hơi…” Nguyên lộ vẻ khó xử.

      Nhà hàng Pháp thuộc khách sạn đồ ăn rất ngon, nhưng món nào cũng có giá trời. Ăn hôm còn được, hôm nào cũng ăn ở đây là quá tốn kém.

      “Vậy đổi chỗ nhé, nhưng buổi trưa thời gian cũng nhiều.” Người kia bắt đầu suy nghĩ cách rất nghiêm túc.

      Và bây giờ quang cảnh đẹp mắt là thế này: ghế gỗ của khu vườn được xây dựng mô phỏng theo khu vườn Villa Eprhussa de Rothchild, được bao bọc bởi các bức tượng điêu khắc và đài phun nước, có hai nhân vật phá hoại khí lãng mạn của các khách khác. người nhàn nhã hút trà sữa, người xấu hổ cúi đầu ăn cơm rang thập cẩm.

      “Vào trong phòng nhân viên ngồi ăn được sao” Nguyên kiến nghị.

      , tôi thích khí ngoài trời. Nơi này cũng đâu có cấm” Kim chọc chọc miếng thạch rau câu.

      Nguyên thở dài, làm việc mấy hôm nay cũng đủ hiểu bên trong dáng vẻ nghệ sĩ này là thằng nhóc bướng bỉnh, tùy hứng hơn kém. Ví dụ như đến buổi sáng ngày thứ hai, sau khi đưa danh thiếp cho Nguyên, Kim đứng chòng chọc nhìn, vẻ mặt tủi thân hỏi

      “Sao lại cất , sao lại lưu”

      “Tôi có danh thiếp rồi, khi cần liên lạc” Nguyên cứng đờ trả lời.

      “Vậy là muốn lưu số tôi sao? Nếu sau tôi cần gọi liên lạc kiểu gì, cũng đưa lại danh thiếp cho tôi mà” Người nào đó hờn dỗi.

      Trợ lý nhoi như lấy đâu ra danh thiếp, vậy là phải lấy điện thoại ra lưu số rồi gửi tin nhắn sang. Lúc đó người đối diện toe toét cười, lưu tên cách chăm chú.

      Buổi chiều ngày thứ ba, ai đó than mệt rồi nhất quyết kéo Nguyên trốn việc cùng.

      “Chúng ta vẫn ngồi trong khuôn viên khách sạn tính là trốn việc, tinh thần tốt mới có hiệu suất cao được” Khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc.

      thầm mắng trong lòng cốc trà sữa mát lạnh áp vào má .

      uống sao, cái này ngon hơn thứ cà phê đắng ngắt Nguyên hay uống đó”

      Nguyên cầm lấy, nhấp từng ngụm. bao lâu rồi còn nhớ cái vị ngọt thơm mát này nhỉ.

      “Nguyên thích làm gì?”

      thích làm gì nhỉ, cũng từng hỏi mình câu hỏi đó. Bao nhiêu năm chúi đầu vào sách vở, học bán mạng, chưa bao giờ học giỏi, nên phải cố gắng gấp 5 lần người khác để vào được trường chuyên, để có thể ngồi cạnh, được cùng con đường . chọn trường, đăng ký ngành học thích. từng mơ hồ mà theo đuổi bóng lưng như thế.

      “Sống an nhàn” Nguyên nuốt miếng thạch xuống “Còn cậu?”

      “Chẳng gì cả” Kim uể oải đáp.

      Tối thứ sáu, cả ba chuẩn bị ăn tối như lời mời của Khánh An chuông điện thoại reo lên. Khánh An nghe điện thoại xong, vẻ mặt bối rối.

      “Xin lỗi, bên đài truyền hình gọi An sang gấp vì vài phần cho chương trình ghi hình hôm giới thiệu” Khánh An nhàng mời hai người dịp khác. An xin lỗi”

      sao” Kim gật đầu thông cảm, còn lịch mở cửa xe cho Khánh An.

      Khánh An vừa , Kim quay lại, nhe răng cười với Nguyên.

      “Tôi muốn xem phim” đợi Nguyên từ chối gục đầu tủi thân “Nghe rất hay, tôi ở đây chẳng có ai cùng cả, hôm nay ngày cuối rồi.”

      “Tôi chỉ sợ hết vé rồi, cậu biết ở Việt Nam cuối tuần đông lắm”

      sao, tôi có vé rồi” Kim đẩy Nguyên lên chiếc Ranger Over đen.

      “Cậu mua vé trước sao, hôm nay ăn với quản lý An mà” Nguyên nghi hoặc hỏi.

      “Tôi được người ta cho” Có người chột dạ.

      Rạp chiếu phim nằm trong trung tâm thương mại, với tòa nhà Nguyên làm việc cùng thuộc khối kiến trúc. Còn nhiều thời gian mới đến giờ chiếu phim, Kim lôi kéo Nguyên dạo vòng quanh. Nguyên dừng bước trước gian hàng áo cưới. Đây là thiết kế của tên tuổi trong nước nổi lên mấy năm gần đây. Giá chiếc váy cũng hề rẻ, ngang ngửa với các thương hiệu nổi tiếng của nước ngoài. Gian hàng này là trong những địa điểm đắt nhất nhì của khu thương mại, rất bắt mắt. Nguyên ngắm nhìn xinh đẹp thử váy cưới, duyên dáng quay thành vòng tròn.

      “Ngày trước tôi cũng rất thích kiểu váy này, chiếc váy bồng bềnh từng lớp từng lớp phủ ngoài voan thêu họa tiết như thế. Cậu xem, dâu giống công chúa.”

      Đám cưới luôn là giấc mơ cổ tích của mỗi dù sau khi tỉnh giấc là cuộc sống hôn nhân nặng nề đằng sau, ai cũng muốn mơ lần. Giấc mơ về chàng hoàng tử bước đến với lời hứa che chở, bảo vệ, cùng nhau qua hết cuộc đời này dù là khi ốm đau, bệnh tật là thứ Nguyên từng mơ khi 17 tuổi.

      “Cậu lấy tớ chứ? Đúng , chắc chắn là phải thế rồi” Nguyên nghiêm mặt chất vấn

      “Còn xem xét” đặt sách xuống.

      “Xem xét gì, lấy tớ hơi bị lời đó nha. Vừa xinh, vừa đáng , lại biết nghe lời” Nguyên bĩu môi.

      “Đúng là lời quá nhỉ.” xoa đầu .

      “Tớ chẳng cần cậu nộp hết tiền lương, cũng chẳng cần giúp việc nhà, chỉ cần như bây giờ thôi, ở cạnh tớ lâu lâu đến khi tớ già, đến khi răng rụng hết và tóc bạc” Nguyên ôm lấy cánh tay , chỉ vào chiếc váy cưới trong hình “Lúc đó tớ mặc chiếc váy này, cậu chỉ cần đủ tiền mua nó thôi.”

      “Được” nghịch lọn tóc của .

      “Bây giờ sao” Kim hỏi

      “Chẳng có ngày nào như thế nữa” Nguyên hờ hững đáp rồi bước .

      Giấc mơ này còn chưa kịp mơ lần.


      Giấc mơ làm con người ta đau đớn khi tỉnh dậy.

      Nhưng trong giấc mơ ấy ít nhất người ta được hạnh phúc lần trong cuộc đời đằng đẵng đau khổ này.

      Thế nên dù đau đớn, vật vã vì những giấc mơ bao giờ thành thực, con người vẫn khao khát được mơ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :