DROP - ĐUỔI THEO HẠNH PHÚC (chuotanmeo)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      ĐUỔI THEO HẠNH PHÚC

      Độ dài: 30 chương
      Thể loại: đô thị, thanh xuân
      Tiến độ: 1 tuần 3 chương

      Giới thiệu
      Câu chuyện tôi viết là về 4 người con , 4 mảnh ghép nho của cuộc sống, những trẻ vươn mình thoát ra chính cái ranh giới của tính cách, số phận và chuẩn mực. Tôi viết về họ tại thời điểm đẹp nhất của người con , những ngày tháng thanh xuân với tình đầu khó quên và cả những vấp ngã khi ra đời.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 1

      Tình hoàn mỹ?



      Ngọc Tuyết, trong sáng của bố mẹ. lớn lên trong thương, đùm bọc của cả nhà. công chúa mà ba mẹ phải cầu mãi, đến tận sau mười năm kết hôn mới có. Bố mẹ thương , cưng , chiều chuộng như thể "nâng tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan". Nhưng chính bao bọc quá mức ấy khiến nhưng đoá hoa trong lồng kính, ngây thơ và dạ. duy nhất trong nhóm "Tứ nương" tin rằng có thứ tình hoàn mỹ, đó là thứ tình mà cả hai bên đều rung động, cố gắng vun đắp và lớn dần theo thời gian. Niềm tin đó cứ lớn dần cho đến khi gặp Văn Minh, , và để rồi bị bẻ gãy tất cả mọi ảo vọng của về tình hoàn mỹ ấy.

      Ngọc Tuyết tự hỏi bản thân hàng trăm lần, có phải cái quan niệm về thứ tình hoàn mỹ ấy là sai lầm rồi ? chỉ nghĩ hai người nhau, vui vẻ bên nhau, chăm sóc cho nhau, cùng nhau vun đắp cho tình ấy, đến khi có thể độc lập kết hôn, dành đêm đầu tiên cho người chồng mà bằng cả tuổi thanh xuân của mình. Thế nhưng rốt cuộc sai ở đâu? phải cũng nghĩ như sao? Tại sao giờ đây lại thành ra là sai, rốt cuộc tại sao lại chính đẩy ra . hiểu? Văn Minh ra với câu bỏ lại: " em nhưng thể cho em thứ tình hoàn mỹ và càng thể cho em cuộc sống màu hồng mà bố mẹ em cho em hơn hai mươi năm nay. xin lỗi!". khóc ngất lên ngất xuống, thậm chí cầu xin cho được chờ đợi nhưng lạnh lùng bảo :"Tuyết, tìm hạnh phúc của em ! Đừng để thằng như níu chân em!". Nhưng... biết , thứ tình hoàn mỹ mà mong ước phải là chỉ sung sướng, chỉ hạnh phúc, nó còn là đắng cay, ngọt ngào khi cả hai cùng nhau vượt qua khó khăn. đâu cần cho cuộc sống vàng bạc, chỉ cần , tôn trọng rồi từ từ hai người cùng nhau tạo nên cuộc sống tốt đẹp. Nhưng tin , tin vào tình của có thể cùng vượt qua khó khăn. nhưng lại bỏ rơi khi gặp khó khăn? bảo, , nỡ níu chân nhưng cần nỡ của .

      Cứ mỗi ngày trời mưa, lại thẫn thờ tự hỏi, liệu có còn nhớ từng "tên em là Tuyết, nhưng ở Việt Nam có tuyết nên khi thấy mưa, phải tưởng tượng nó là Tuyết và nhớ tới em đó!!!" . Giờ, nơi có tuyết, liệu có nhớ qua tuyết, qua mưa ?

      "Này, lại thẫn thờ gì đó? Dẹp những suy nghĩ của cậu về thằng khốn kia ? - Tiếng của Như Lam vang lên khiến Ngọc Tuyết giật mình thoát khỏi suy tưởng."

      " ấy phải là thằng khốn! ấy và tao chỉ là có duyên thôi! "

      " Trong mắt tao, thằng đàn ông bỏ chạy mình chung quy lại vẫn là thằng khốn."

      Ngọc Tuyết ngao ngán thở dài, thèm đôi co với bạn cố chấp của mình. hiểu cái tình cố chấp với tình của nó, đời nào nó chịu xấu người nó chứ. Nhiều lúc tức ói máu nhưng đành ngậm miệng vì biết nàng được chuẩn đoán thành "hết thuốc chữa" từ khi gặp thằng khốn tên Văn Minh đó.

      Nhóm "Tứ nương" gồm Ngọc Tuyết, Như Lam, Hạ Liên, Quỳnh Trân chơi với nhau từ những ngày tiểu học do cả bốn đều ở chung trong khu nhà. Bốn đứa con với bốn tính cách trái ngược nhau nhưng lại rất hiểu nhau và thương nhau. Nếu hỏi Ngọc Tuyết thành tựu lớn nhất mà làm được cho tới bây giờ chính là có được nhóm bạn tuyệt vời như vậy.

      Trong bốn nàng, Như Lam là đứa mạnh mẽ nhất, thẳng thắn nhất. Ba nó bỏ mẹ nó từ khi nó còn bé nên nó tin vào thứ tình vĩnh cửu và càng tin vào đàn ông. Với nó, là thứ cảm xúc mà con người tạo ra do tác động hoá học của não bộ. Nó bao giờ từ chối cảm giác , nó dám , dám quên và nó sống theo cách của riêng nó. Đôi lúc, Ngọc Tuyết thấy hâm mộ táo bạo của nó trong mọi thứ: tình , cuộc sống.

      "Mày định tiếp tục làm việc ở toà soạn đó à? Thằng cha tổng biên tập đó mà mày vẫn có chịu được sao? - Như Lam nhanh chóng chuyển chủ đề vì biết con bạn mình lại bất mãn mình xấu "thằng bồ cũ" của nó."

      "Công việc này là ba tao xin cho tao, giờ mà nghỉ phải lý do, tao ngại phiền phức. Thôi đành chịu đến khi nào đến vậy!"

      "Vãi, tao khâm phục mày! Ba mẹ mày cưng mày như trứng, nếu biết chuyện phản ứng ầm lên cho coi."

      "Mày đừng có tỏ thái độ lạ lùng kẻo ba mẹ tao nghi, cũng đừng với mẹ mày đó!"

      "Biết rồi! Nhưng tao vẫn khuyên mày nên tìm việc khác "

      "Để thời gian nữa ...Tao bận làm vài thứ, chưa thể tập trung tìm việc được. Mà mày chuẩn bị quà cưới cho Quỳnh Trân chưa đó?"

      "Ôi giời, tấm lòng là chính chứ quà cáp gì! Tao đến giúp nó canh thùng tiền cưới coi như bỏ chút công lao"

      "Con quỷ! Mày hứa thiết kế cho nó bộ độ ngủ độc nhất vô nhị rồi mà".

      "Ôi giời, tao thiết kế xong từ đời nào, đưa cho nó, nó ỏng ẹo lên xuống bảo sao mà mỏng thế. Đồ ngủ mà mỏng còn cái quái gì mỏng. Tao tính mua cho nó quyển sách dạy các tư thế..."

      "Tư thế gì?" - Ngọc Tuyết thắc mắc...

      "Mày biết làm gì? Cái tâm hồn trong sáng của mày cần được bảo tồn, tầm 2 năm nữa là trao cho mày bằng chứng nhận "Liệt nữ trong trắng nhất Hành Tinh" nên giờ mày cần biết" - Như Lam khẽ nựng má Ngọc Tuyết mắng ...Nhìn má bạn khẽ ửng đõ bật cười điên dại.

      "Mày thôi xỉa xói tao con kia!!!"

      "OK OK! Còn mày, định làm gì?"

      "Tao tặng vợ chồng nó bộ xoong rồi!"

      "Èo, con có biết nấu cơm đâu. Suốt ngày eo éo bảo Vũ nấu cho ăn rồi chê ỏng chê ẻo. Nó mà là bạn tao, tao đạp cho nó vài phát. Chỉ tội cho Vũ, kiếp trước chắc phạm tội giết con Cóc, con Ngọc Hoàng, kiếp này mới bị gián tội con điên đó!"


      ai có thể ngờ đoá hoa Quỳnh Trân lại có thể kết hôn với Thành Vũ. Khi tin tức kết hôn được thông báo, ai cũng ngỡ ngàng. Người biết vui mừng vì trai tài sắc cuối cùng cũng nên duyên. Người biết thảng thốt, cuối cùng người con trai tài năng Thành Vũ cũng có thể rước về người con trọn 8 năm. Từ khi tình cờ gặp Quỳnh Trân tại buổi văn nghệ của trường Đại Học N, Thành Vũ bị với đôi mắt to tròn và tính cách hồn nhiên này thu hút. Bao nhiêu trận địa được giăng ra từ khắp nơi. Nhưng, nàng Quỳnh Trân vốn hơi "dở người" này lại chưa lần đáp trả. phải kiểu "đưa đẩy" tiểu thư mà là từ chối thẳng thừng. Lý do ư? Đơn giản vì muốn , muốn phiền phức, chơi còn chưa đủ. Thế là suốt 8 năm trời, trong khi Quỳnh Trân rong đuổi mọi mặt trận để săn tin tức độc đáo, trở thành phóng viên tài năng Thành Vũ lại lặng lẽ bên cạnh. vội vàng đến, vội vàng như những người con trai khác. đều đặn gặp , đều đặn nhắc nhở có mặt của và từ từ chờ đợi cơ hội. Và cơ hội của chính là khi 26 tuổi Quỳnh Trân bị ba mẹ ném ra ngoài được với tuyên bố: " tìm được con rể đứng ló mặt về nhà!". ấm ức chạy tới kể khổ với được ném phao cứu sinh khắc chữ "kết hôn" ra dụ dỗ. Rồi sao chứ? bị đưa vào tròng, bị lôi làm giấy kết hôn rồi kết hôn với người ném phao đó.

      Chỉ còn 1 tuần nữa cưới nhưng Quỳnh Trân vẫn chưa kịp định thần lại tốc độ làm việc chóng vánh của ông chồng và bố mẹ mình. Dường như tất cả sẵn sàng chỉ còn mỗi cái gật đầu của là hoàn tất. Sao có cảm giác bố mẹ đóng gói theo tiêu chuẩn quốc tế, tốc độ còn nhanh hơn ADSL, hận chưa thể làm đến tốc độ cáp quang để mau chóng đá đến nhà chồng.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 2

      Hôn nhân phải trò đùa




      " định kết hôn với em đấy à?" - Quỳnh Trân chợt ngẩn người hỏi người đàn ông bên cạnh mình.

      Thành Vũ loay hoay với mấy tấm thiệp cưới còn lại, nghe hỏi xoay người, nâng khuôn mặt của mà mình theo đuổi hơn 8 năm trời, nhìn thẳng vào mắt , chỉ hận thể đem ra đánh trận vì câu hỏi ngu ngốc ấy.

      " nghĩ mọi chuyện quyết định xong, thiệp cưới gửi gần hết, mọi thứ xong. Em muốn?"

      ", phải thế, chỉ là..." - Quỳnh Trân thấy có vẻ tức giận vội vàng ...

      "Trân Trân! biết em luôn muốn tự do, muốn ràng buộc của hôn nhân. để em phải ấm ức khi lấy . với em là, lấy em mất tự do mà chỉ được thêm thoải mái. ép em làm gì cả, chỉ cần em vui vẻ. Được chưa nào, bé?"

      "Nhưng Vũ...Em kết hôn ly hôn. Tính tình em ích kỉ, lười biếng lại thích bị người khác ràng buộc, nhưng em lại rất tôn trọng pháp luật, tôn trọng hôn nhân. Em sợ..."

      "Sợ hối hận? Sợ ly hôn? Kết hôn với , chỉ nghĩ thôi cũng đừng dám nghĩ tới ly hôn. Em là người chọn suốt cuộc đời này, em chỉ cần nhớ thế là đủ..."

      "Em..."

      ra Quỳnh Trân muốn "Nhưng chưa bao giờ em"... kì lạ là Thành Vũ theo đuổi 8 năm, thích , chăm sóc , quan tâm nhưng chưa lần từ . ra, bản thân Quỳnh Trân cũng chưa , cũng đặt nặng chuyện lời nhưng thỉnh thoảng lại dấy lên cảm giác bất an. đem chuyện này tâm với Như Lam bị mắng: "Mày chỉ được cái được voi đòi Hai Bà Trưng. Vũ chiều mày vậy, mày còn muốn gì nữa?". Rồi nó có nghiễm nhiên kết luận, đây là bị hội chứng "sợ hãi tiền hôn nhân".

      Chỉ hy vọng những bất an của đúng như Lam Lam nghĩ...

      Reng reng reng...

      "Alo, ai đó?"- Quỳnh Trân nửa tỉnh nửa mê bắt máy, giờ là 2 giờ sáng, ngồi với Thành Vũ sắp xếp vài thứ đến nửa đêm, chỉ mới chợp mắt lát.

      "Trân Trân, mày ra ngoài tí được ? Tao..."


      Nghe giọng của Hạ Liên, Quỳnh Trân nhanh chóng tỉnh người. trấn an bạn hoảng loạn bằng vài câu đơn giản rồi cúp máy. nhắn tin cho Thành Vũ, dù gì hai đứa con vào giờ này cũng an toàn lắm, nên có người theo. Trong máy Thành Vũ luôn có nhạc chuông riêng cho nên nhanh chóng nhận máy và bảo chờ sang đón. ra Thành Vũ ở khu căn hộ đối diện với , từ năm 25 tuổi, kiếm được khoản tiền kha khá, nhanh chóng chuyển ra ở riêng. Rồi "tình cờ", cũng ở đối diện nhà !

      Vào xe, Thành Vũ nhắc cài dây an toàn rồi nhanh chóng xuất phát.

      "Có chuyện gì vậy?"

      "Em biết! Hạ Liên gặp rắc rối, nó bảo em đến bar Night để gặp nó. Nó hình như vừa mới khóc."- Quỳnh Trân vừa trả lời, vừa loay hoay gửi tin nhắn của Như Lam và Ngọc Tuyết.

      "Chắc có chuyện gì đâu, em đừng lo quá!"

      "Em nghĩ lại là chuyện của nó và Duy Thế. Nó vẫn chưa tỉnh ngộ để tránh xa thằng khốn đó mà."

      "Em bình tĩnh khuyên nhủ ấy. Hạ Liên là bé nhạy cảm."

      Trong 8 năm quen biết Quỳnh Trân, Thành Vũ kịp làm quen với tất cả những người bạn thân thiết của . Hạ Liên là bé để lại cho nhiều thương cảm. vốn là con của giúp việc nhà Như Lam. và mẹ được gia đình Như Lam cho ở trọ tại căn phòng trong vườn nhà. Gia đình Như Lam chỉ có mẹ Như Lam và ông bà ngoại, họ đều là những người tốt nên hai mẹ con phải chịu nhiều ấm ức. Thậm chí, sau này, việc học của Hạ Liên đều là ông bà Như Lam giúp đỡ. Liên Liên là bé chịu thương, chịu khó lại chân thành nên Như Lam rất mến, chính giới thiệu bạn của mình cho Liên Liên và dần dần, Liên Liên cũng trở thành phần của nhóm. Sau khi Liên Liên tốt nghiệp, thuê căn nhà trọ và đưa mẹ đến sống cùng mình. Mẹ cũng mệt mỏi trở bệnh nên nghỉ việc tại nhà Như Lam, giờ chỉ ở nhà làm vài việc gia công kiếm thêm thu nhập.

      Khi Thành Vũ và Quỳnh Trân chạy vào bar, Hạ Liên ngồi ở góc . Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, vừa nhìn biết là khóc rất nhiều. Quỳnh Trân nhàng ôm lấy bạn...

      "A Liên!..."

      "Trân Trân! Tao có thai rồi..."

      Quỳnh Trân hơi sững người, ôm Liên LIên chặt hơn và khẽ hỏi:

      "Của Duy Thế?"

      " phải!...Trân Trân! Tao và Duy Thế hết rồi..."

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 3

      Tình bạn của những




      Quỳnh Trân dìu Hạ Liên ra khỏi quán bar, Mạnh Vũ luôn theo sát hai . Nhìn Liên Liên thể kìm được những giọt nước mắt nghẹn ngào, cảm thấy có chút thương cảm. Có tốt như vậy, tại sao ông trời luôn trêu đùa với ấy?

      "Để dìu A Liên cho..." - chủ động để nghị khi thấy Trân Trân hơi khó khăn giúp Liên Liên vững.

      " cần đâu! Em làm được! Lúc này, A Liên cần bọn em!

      (...just give me a reason! Just a little bit enough...) - Nhạc chuông điện thoại của Trân Trân vang lên dồn dập, biết là hai đứa kia đọc được tin nhắn của . Đây là nhạc chuông riêng mà cài cho 4 đứa, là bài hát mà cả 4 cùng thích.

      "Mày ở đâu?" - Như Lam vội vã- "Tao đón A Tuyết! Bọn tao đường!"

      "Tao mới ra quán bar thôi! Tao đưa A Liên về nhà tao! Tụi mày ghé ! Mày ghé tiệm tạp hoá mua chút thuốc giải rượu cho A Liên"

      "Được rồi! Mày về cẩn thận! Vũ lái xe chậm nhé! Tụi tao qua ngay!"

      "Ờ, mày cũng cẩn thận!

      Dìu A Liên lên xe, cài chốt an toàn cẩn thận cho cả hai xong, Quỳnh Trân khẽ ôm vai A Liên, đặt đầu dựa vào vai mình. chợt thấy xót xa cho người bạn có trái tim ấm áp của mình. Vì cớ gì mà cuộc đời lại bất công với ấy vậy?

      "Mày ngủ lát , đừng khóc nữa, chút nữa gặp tụi nó, tụi tao cùng khóc với mày, được ? Giờ nhắm mắt lại nghỉ tí ! Về tới nhà, tao kêu mày dậy" - Trân Trân giọng với A Liên, đôi tay vỗ về tấm lưng mệt mỏi run lên từng đợt trong tiếng khóc nghẹn ngào.

      "Trân Trân! Cảm ơn mày"

      "Giữa bọn mình còn cần cảm ơn sao? Mày im lặng nghỉ tí ! "

      A Liên ngoan ngoãn dựa vào lòng Trân Trân, khẽ kìm chế tiếng nấc nghẹn, nhắm mắt, cố nghỉ ngơi lát. Trái tim của dường như chết lặng! Cũng may, còn những người bạn tốt như vậy...Cuộc đời cũng thoả mãn rồi!

      Xe chạy chậm vào khu chung cư...Thành Vũ cho xe dừng lại rồi quay sang :

      " đưa xe vào nhà xe, em dìu A Liên lên trước !"

      "Ừm" - Quỳnh Trân gật đầu rồi khẽ gọi A Liên, nhàng tháo dây an toàn cho A Liên rồi dìu về phía thang máy. Nhìn thấy Như Lam, nhàng ra hiệu. Như Lam và Ngọc Tuyết chạy đến, cả ba cùng ôm A Liên vào lòng:

      "Mọi việc ổn thôi A Liên! Mày còn bọn tao mà!"

      Bốn ngồi cùng nhau trong phòng Quỳnh Trân, Như Lam phá tan gian im lặng bằng câu hài hước:

      "Bọn mình ngồi thế này chẳng khác như hồi trốn trong phòng Ngọc Tuyết chơi năm mười nhỉ"

      "Hồi đó, mày chuyên gia chui dưới gầm giường để trốn!" - Ngọc Tuyết phụ hoạ

      "A Tuyết, A Trân, Lam Lam..." - Hạ Liên ngập ngừng mở miệng...

      "Mày còn bọn tao, A Tuyết! Kể cho tụi tao nghe được ? Dù có chuyện gì, tụi tao cũng luôn ở bên mày." - Như Lam mở giọng với điệu mạnh mẽ để truyền thêm sức mạnh cho người bạn thiếu may mắn của mình.

      "Tao có thai, Lam Lam...Đứa bé phải là của Duy Triết! Tao biết ai là cha của cái thai này. Tao muốn phá thai và giấu tất cả, coi như đó là trả giá cho phản bội của mình. Nhưng hôm nay, tao đến bệnh viện, bác sĩ bảo tao là nhóm máu Rh-, nếu phá thai khó có thể có con lần nữa" - Hạ Liên chậm rãi ra câu chuyện của mình trong sửng sốt của ba người bạn.

      "Hạ Liên!" - Như Lam hét lớn, " mày...mày ...mày gặp chuyện lớn như vậy mà giờ mới chịu tìm tụi tao? Rốt cuộc mày có coi tụi tao là bạn hả?"

      Bị tiếng quát của Như Lam giật mình, Hạ Liên cúi người xuống im lặng. biết Lam Lam giận là đúng, ấy phải rất giận vì quên giao ước của bốn người, "dù có chuyện gì cũng đều giấu giếm nhau, là bạn của nhau suốt đời, vui cùng vui, buồn cùng buồn, có hoạ cùng chịu, có phúc cùng hưởng, trai đẹp cũng thể chia rẻ chúng ta!"

      "Bình tĩnh nào Lam Lam! Lúc này dù có giận Hạ Liên nhưng nhìn nó, mày xem nó biết mình sai rồi..." - Quỳnh Trân ồn tồn

      "A Liên! Mày rốt cuộc gặp những chuyện gì? Cái thai này là sao? Mà dù sao nữa, mày đừng lo! Sinh thi sinh chứ, ai đứa bé này có cha nào, nó có tới 4 bà mẹ! Nếu mày muốn có thể gọi Mạnh Vũ vào làm cha nó! Tao tin từ chối đâu!" - Quỳnh Trân tiếp

      "Đúng đó! Đứa bé trong bụng mày là bảo bối đầu tiên của cả bốn chúng ta. Mặc kệ nó sinh ra từ đâu, mặc kệ nguồn gốc của nó, đứa trẻ vô tội. Tụi tao ở bên mày, được ?" - Ngọc Tuyết mỉm cười với Hạ Liên

      "Nhưng tao cần mày kể ràng cho tao, rốt cuộc mày và Duy Thế là sao?" - Như Lam vẫn bướng bỉnh với câu hỏi của mình. Gì chứ? Nó từng tuyên bố "tao và Duy Thế là nợ, là duyên, tao cam tâm!", bất chấp phản đối của , cứ khăng khăng thằng tiểu tử khốn kiếp đó, giờ thằng đó ở đâu? Sao nó lại ra nông nổi này. Như Lam như phát điên lên, chỉ muốn tìm tên khốn đó để phang cho trận, rồi đến đâu đến. A Liên hiền lành, lương thiện, lúc nào cũng cười dù có gặp phải những bất công của cuộc đời. A Liên vẫn luôn kiêu ngạo thẳng người dù có rất nhiều tin đồn về việc là con rơi. A Liên luôn mạnh mẽ thẳng bước dù gặp rất nhiều khó khăn. A Liên lớn lên cùng , từng tự tin với rằng "tao mua cho mẹ tao căn nhà và sống hạnh phúc cùng bà ở đó", giờ đây lại khóc tức tưởi với những bí mật động trời hề biết.

      chỉ muốn lật tung cả thế giới này lên để hỏi, rốt cuộc thằng khốn nào làm Liên Liên phải đau khổ vậy? Con? Buồn cười, tại sao A Liên tại sao phải sinh con cho tên khốn nào đó chứ? Đáng ? hiểu ý của Quỳnh Trân và Ngọc Tuyết nhưng cam tâm...

      A Liên...

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 4

      hối tiếc


      Hạ Liên và Duy Triết nhau từ những năm cấp 3. Khi đó, Hạ Liên là nhà nghèo nhưng học giỏi, lại đáng , xinh đẹp, ai nghĩ cùng thằng nhóc chuyên đánh nhau khắp nơi, là cái gai trong mắt thầy lại có thể trở thành cặp đôi. Khi tin đồn tình cảm của hai người bắt đầu lan truyền, thầy tốn rất nhiều công sức khuyên nhủ Hạ Liên. Thầy chủ nhiệm lúc đó từng Hạ Liên phải tỉnh táo để vì còn cả chặng đường dài phía trước. Ngay cả 3 người bạn thân của , đặc biệt là Như Lam cũng đồng tâm phản đối kịch liệt. Như Lam từng ít lần tìm những tội lỗi xấu xa mà Duy Thế mắc phải để khuyên nhủ , thậm chí còn tiếc lời mắng nhiếc, khiến Duy Triết trong miệng biến thành kẻ cặn bã hơn. Thế nhưng, Hạ Liên lúc đó là bị tình làm mờ mắt, tình cách quật cường cộng thêm chút bướng bỉnh khiến mạnh mẽ đối mặt với tất cả.

      Hạ Liên còn nhớ với Như Lam rằng: "Duy Triết đúng là người ra gì trong mắt tụi mày, nhưng, ấy lại là tất cả với tao. ấy luôn tao, tao nghĩ cuộc đời mình cần người như thế. ".

      Lúc đó, Như Lam thể kìm được tức giận mà mắng: "Mày nghĩ tình là tất cả à? Tình có thể nuôi sống mày được bao lâu hả? Mày nhớ mày từng muốn trở thành người thành công, kiếm nhiều tiền để nuôi mẹ mày, để mua nhà cho mẹ mày à?"

      "Nhưng việc Duy Triết và thực ước mơ của tao chẳng có chút liên quan gì cả. Tao Duy Triết, tao muốn cùng ấy thực ước mơ đó. Bọn tao hạnh phúc mà! Xin mày đấy, Như Lam! Tao rất ấy!"

      "Mày..." - Hạ Liên nhớ lúc ấy Như Lam rất tức giận và bỏ .

      "Xin lỗi mày, Như Lam! Tao biết mày lo cho tao..." - Hạ Liên nhìn theo bóng dáng A Lam, khẽ ...

      Tuổi 17 của làm sao có thể hiểu được sức cảm dỗ và đáng sợ của việc theo đuổi tình cảm chân . Hạ Liên vốn là người con mạnh mẽ nhưng nội tâm lại độc, dù xung quanh luôn có những người bạn tốt, luôn có người mẹ thương hết mức, nhưng vẫn luôn ao ước được thương. Duy Triết phải là người tốt! Người con trai ấy thô lỗ, cộc tính nhưng lại rất Hạ Lam. Lần đầu nhìn thấy Hạ Liên, Duy Triết biết, này, muốn! làm mọi cách để bước vào thế giới của Hạ Liên. dùng hết tất cả dịu dàng của mình để hiểu , an ủi và thương .

      Hạ Liên bao giờ quên được ánh mắt người con trai kiên định trong buổi trưa nắng:
      "Chào em, Hạ Liên! là Duy Triết và thích em!"
      thẳng thắn của khiến cảm thấy xúc động. ra, phần lớn thời gian, Hạ Liên luôn cùng với nhóm tứ nương nên Duy Triết rất khó có cơ hội tiếp cận . Phải , trong chuyện theo đuổi này, Duy Triết rất kiên nhẫn! tận dụng mọi mối quan hệ có thể để biết được lịch trình của Hạ Liên. biết rằng, vào mỗi sáng chủ nhật, đều nhà thờ, theo đạo, chỉ có lúc đó là cùng với nhóm bạn của mình. luyện tập hàng trăm lần trước gương cách để chào nhưng rồi khi đứng trước mặt , chỉ có thể giả vờ bình tĩnh ra những lời kia.

      Duy Triết theo đuổi Hạ Liên mạnh mẽ nhưng khôn khéo. hiểu, với bản thành tích mấy tốt đẹp của mình, bạn bè phản đối quen nên luôn tìm cách gặp riêng . thường ồn ào kể cho nghe về những chiến tích của mình. che giấu bản thân là kẻ rất hay gây nhưng cũng lập luận rằng: "Bọn nó đụng vào , cũng thèm đụng với bọn nó đâu. Liên Liên! Tin , trở nên ngoan ngoãn nếu em chịu nhìn tí.". Liên Liên, Liên Liền à, Liên Liên đáng ơi....Duy Triết cứ vừa vừa kêu tên như thế!

      Mãi cho đến ngày, biết vì sao tin tức Duy Triết theo đuổi Hạ Liên được nhóm đại ca trong trường biết. Nhóm đại ca này rất gai mắt với Duy Triết nên chặn đứng Hạ Liên để uy hiếp. Hôm đó, Hạ Liên quả rất sợ...Từ tới lớn, tuy phải là tiểu thư cành vàng lá ngọc nhưng cũng chưa từng gặp phải tình trạng bị doạ sợ tới vậy.

      Nằm trong khu nhà kho cũ kĩ gần ga thành phố, Hạ Liên chỉ hy vọng Như Lam phát vắng mặt của để gọi cảnh sát. Nhưng hôm đó, Duy Triết đến, cứu khỏi nhóm đại ca đó. ôm vai : "Xin lỗi, Liên Liên! đến muộn, làm em phải sợ!". A Liên thể nhớ cái cảm giác rung động mạnh mẽ khi ôm lúc đó. Cái ôm đó phá tan nghi ngờ, sợ hãi của , nhào vào lòng , khóc to...

      Hôm đó, A Triết phải nhập viện do bị thương. Như Lam vội vàng chạy đến bệnh viện và quát vào mặt Duy Triết. Như Lam khăng khăng cho rằng, tất cả là do Duy Triết là kẻ ra gì mới kéo Như Liên vào chuyện rắc rối này rồi kiên quyết kéo về nhà, cầu được qua lại với tên lưu manh đó nữa...

      Hôm đó, Như Lam có thể kéo Như Liên về nhà nhưng kịp kéo trái tim ...Trái tim của rung động bởi người con trai...

      "A Liên! Em sao chứ? Thầy làm khó dễ cho em nhiều quá chứ?" - Duy Triết khẽ vuốt tóc Hạ Liên, ánh mắt lo lắng...

      "A Triết! tốt với em mãi chứ?" - Hạ Liên khẽ dựa vào vai , vòng tay ôm chặt thắt lựng và khẽ thầm

      "Em lại lo lắng gì vậy? biết, còn rất nhiều thiếu xót. Mọi người đều xứng đáng với em nhưng cố gắng! Hạ Liên! cố gắng để cho mọi người nhận ra rằng, và em hạnh phúc!".

      17 tuổi, chàng trai 18 tuổi, họ nhau nhưng họ hề biết rằng, cuộc sống đôi khi chỉ có tình chưa đủ.

      Hạ Liên và Duy Triết vẫn cứ bên nhau như thế bất chấp phản đối của mọi người. Duy Triết vốn có kết quả học xuất sắc nên đăng kí nghĩ vụ quân sau khi kết thúc năm học phổ thông.

      năm sau, Hạ Liên thi đậu vào trong những trường đại học Thương Mai hàng đầu cả nước. và Duy Triết vẫn ngọt ngào trao đổi tình cảm qua những lá thư tay. Khoảng thời gian ấy, Hạ Liên vẫn vững tin rằng, Duy Triết và rồi hạnh phúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :