1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đồng hồ tình yêu – Thủy Táp Táp (30)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      [​IMG]

      Nguồn: https://phuanhcac01.wordpress.com/
      Tên truyện: Đồng hồ tình
      Tác giả: Thủy Táp Táp
      Editor: Tiểu Khiết + Đầm Cơ
      Thể loại: Đam mỹ, đại, sủng, 1 vs 1, HE
      Số chương: 55
      Giới thiệu​
      Chuyện kể rằng nọ can tội nhặt được của rơi – đồng thời bỏ túi, du lịch trốn vé, dụ dỗ nhi đồng, trẻ em vị thành niên, sắp thành niên cho đến thành niên.

      Bản án thích đáng nào dành cho ?

      Là ngẫu nhiên tình cờ hay thiên gia an bài, là ác giả ác báo hay lưỡng tình tương duyệt. say mê với quá khứ làm sao đối mặt với tại…

      —–

      Chu Lâm nhặt được cái đồng hồ đeo tay hết pin, lại đúng cái đồng hồ đeo tay thần kỳ có thể giúp cậu xuyên . Vì vậy bạn trẻ Chu Lâm mang đồng hồ xuyên qua xuyên về giữa quá khứ và tại, cùng bạn học Đoan Mộc Thanh Lỗi trước đây thương ~

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 1
      Edit: Tiểu Khiết
      Beta: Đầm♥Cơ
      Vào mùa đông khách, mỗi ngày đều tăng ca đến khuya. Tuy rằng Chu Lâm xưa nay luôn lấy tinh lực hơn người mà tự hào, nhưng thức liên tục suốt ba đêm liền, dưới chân cũng còn cảm giác.

      Ban đêm vẫn có xe bus, nhưng nửa giờ mới có chuyến, Chu Lâm đứng ở trạm xe lấy điện thoại di động ra nhìn vào màn hình, do dự có nên gọi xe về nhà hay .

      Đầu óc suy nghĩ lung tung suốt nửa ngày, mông lung nhớ tới khoản trợ cấp lại tháng này chạm mức, chính mình bỏ tiền thực cũng quá tiếc bốn mươi nguyên tiền kia, nhưng đầu tháng vừa tậu chiếc PS3 về, nếu tiết kiệm chút, cuối tháng chỉ có thể dày mặt về ăn chực nhà cha mẹ.

      “A, vẫn quên .” Chu Lâm khẽ rụt vai trong gió lạnh ban đêm, lắc lắc cái cổ do ngồi lâu trước máy tính mà cứng ngắc, nhìn quét qua bốn phía còn bóng người.

      Cửa hàng hai bên đường đều tắt đèn, lẳng lặng đứng sừng sững trong đêm như tuỳ thời có đại quái thú nhảy ra. đường lớn ánh đèn sáng trưng, tưởng tượng đến đèn đường chỉ vì số ít người đêm mà thắp sáng, liền cảm thấy thực ra con người có chút xa xỉ.

      Bởi vì tự xưng thuộc trường phái hưởng thụ, cho nên cảm giác xa xỉ này cũng coi như loại hưởng thụ –tâm tình căng thẳng sau khi tăng ca của Chu Lâm vì đèn đường mà chuyển biến tốt đẹp, vô thức ngâm nga giai điệu nào đó.

      “Tích tắc.”

      tiếng động mong manh bỗng truyền đến bên trong lỗ tai, kích thích thần kinh nhạy cảm trong đêm. Trong chớp mắt Chu Lâm ngừng hô hấp, rất nhiều chuyện xưa kỳ quái huyền huyễn từng xem qua bỗng lên trong não, từ hung linh trong đêm cho đến người ngoài hành tinh ET. Nhưng mà tò mò vẫn đánh bại sợ hãi nho trong lòng, Chu Lâm tìm kiếm nhìn về phía tiếng động phát ra, phát giác bên cạnh thùng rác của trạm xe có cái đồng hồ màu bạc.

      Đồng hồ? Quả là đồng hồ, tuy rằng khoảng cách có chút xa nhưng nhìn lầm. Chu Lâm chần chờ chút liền qua cầm nó lên.

      ___ Là cái đồng hồ sắp hỏng.

      Khi nhìn thấy kim giây mặt đồng hồ cố gắng nhích về trước rồi lại trở về chỗ cũ, Chu Lâm nghĩ như vậy. Vừa rồi tiếng vang kia, chắc là nó gắng gượng nhảy lên lần cuối, theo tổn hại bên ngoài xem xét, có lẽ là bị cố tình vứt bỏ. Đắn đo có nên đem cái đồng hồ trả về chỗ cũ hay , suy tính lại, đột nhiên cảm thấy nó có chút đáng thương…

      Nhân cách hoá những cái gì nhặt được, rồi tự tiện sinh ra đồng tình thương cảm với nó___ chính là điều mà Chu Lâm thường bị bạn bè cho rằng kỳ quái. Tuy rằng ý thức được suy nghĩ của mình có phần bất thường, nhưng cũng có gì tốt, Chu Lâm sờ sờ hoa văn xinh đẹp đồng hồ, nửa phần đùa giỡn , “Để ta thu lưu mày !”, rồi mới bỏ vào túi.

      Xe bus chờ cũng mau chóng tới, bởi vì nửa đêm nên dường như đường bão táp chạy thẳng tới trạm xe bên ngoài tiểu khu. bộ chừng ba phút đến nhà lầu ở, vì đèn ở ngoài hành lang tầng hai hỏng cho nên đành phải sờ soạng nửa ngày mới bấm được mật mã phòng trộm, ra đến phút cuối mới thông suốt phải lấy điện thoại ra chiếu sáng, cuối cùng gần đến hừng đông mới tiến vào cái giường hỗn độn của mình.

      Quần áo cũng cởi, cứ như vậy ngủ vù vù suốt đến buổi chiều. Khi tỉnh lại đầu tiên là đau đầu, rồi mới đến thân thể mỏi nhừ. Chu Lâm nhìn đầu giường lộn xộn, cảm thấy tuổi thọ của mình nhất định giảm ít.

      Trở mình, cảm giác có thứ gì đó cấn ở thắt lưng, Chu Lâm vươn tay sờ sờ, từ trong túi tiền lấy ra cái đồng hồ đeo tay nhặt được.

      muốn hoàn toàn đình chỉ hoạt động, ủ rũ nằm trong lòng bàn tay. Chu Lâm nhìn thoáng qua, tuỳ ý đặt nó ở bàn vi tính.

      Kế tiếp, rời giường, tắm rửa, thay quần áo. Trong khi chờ mì chín, tranh thủ chút giờ rãnh rỗi xuống lầu lấy báo của hai ngày qua, trong hộp thư trừ đống lớn tờ rơi quảng cáo, bất ngờ còn có tấm thiệp cưới màu đỏ. Vừa ăn vừa nhìn tên chú rể, Chu Lâm mơ hồ nhớ tới người này chính là bạn học thời tiểu học cho đến trung học.

      Đoan Mộc Thanh Lỗi. sai, chính là tên này. Thời tiểu học mình vẫn còn là đứa trẻ ngốc nghếch , cho nên luôn cảm thấy bốn chữ này nghe rất buồn cười, cá tính của Đoan Mộc Thanh Lỗi khi đó lại rất hướng nội, bởi vậy khi ngồi cùng bàn ít lần bắt nạt .

      Ba năm sau bởi vì cha mẹ phải chuyển công tác mà việc học của tôi phải chuyển lòng vòng, lúc gặp lại là năm nhất cấp ba. Bởi vì thành phố cho nên chỉ có trường trung học trọng điểm, bạn học cũ có thành tích thường thường đều có thể gặp lại. Nhưng mà khác với ấn tượng hồi tiểu học, khi đó Đoan Mộc Thanh Lỗi sáng sủa hơn rất nhiều, tuy nhiên còn chưa hoà đồng vui vẻ bằng mình. Tuy rằng từng học chung, nhưng tính tình khác biệt, bạn bè chung lại có nhiều, cho nên ra mà , mình và tuy chung lớp học nhưng lại ở hai tinh cầu khác nhau.

      Ngay cả diện mạo đều quên, vậy mà còn nhận được thiệp cưới của

      Chu Lâm vừa nghĩ vừa nuốt xong sợi mì cuối cùng, tuỳ tay phóng tấm thiệp màu đỏ ở bàn, thừa dịp bên ngoài còn chút ánh mặt trời, bắt đầu tiến hành tổng vệ sinh cuối ngày.

      Lau bàn tủ cho đến nền nhà, kế tiếp đem quần áo bẩn chồng chất như núi bỏ vào máy giặt. Sau khi chọn trình tự và thời gian liền bất giác nhìn vòng quay máy giặt mà ngẩn người, giật mình lại, mới phát mình bị cảm giác trống rỗng sau khi tăng ca vây quanh.

      Nếu có thể tìm được thứ gì đó để đam mê tốt rồi, những giết thời gian, còn có thể giải toả tinh thần, cho dù là tín ngưỡng kỳ quái, chỉ cần có thể cứu vãn chán nản lúc này là tốt rồi. Chu Lâm nghĩ thế, liền vào khởi động máy tính, chuẩn bị luyện trò chơi lâu rồi chưa động tới chút.

      PS3 vừa mua cầm trong tay, nhưng cũng muốn động, trong quá trình chờ đợi trò chơi khởi động, Chu Lâm cầm cái đồng hồ nọ lên, mục đích gảy thử cái nút bên hông, kim đồng hồ vì vậy mà nhanh chóng xoay tròn, chờ khi chú ý tới, cả ngày tháng lịch vạn niên cũng bị cải biến.

      Oa, thực rối.

      Chu Lâm cố gắng vặn rồi vặn, nhưng tìm được bí quyết, càng sửa càng loạn, cuối cùng đơn giản là từ bỏ.

      Quên , chờ đem đến thợ sửa rồi họ chỉ mình. Chu Lâm lại sờ dây đồng hồ thưởng thức, ánh mắt liếc qua màn hình vi tính, ma xui quỷ khiến thế nào lại đeo đồng hộ lên tay trái của mình.

      Lúc đầu kim loại còn có chút lạnh, lát sau liền hoà cùng nhiệt độ cơ thể, Chu Lâm mở rồi lại tháo đồng hồ, lặp lại vài lần, đột nhiên hiểu sao cơn buồn ngủ từ đâu ập đến nhắm mắt ngáp cái.

      Ai ngờ khắc mở mắt ra, lại làm Chu Lâm hoảng sợ đến hơn mười phút sau____

      Cảnh tượng trước mắt vô cùng chân , nhưng vị trí nháy mắt từ phòng ngủ trong nhà chuyển đến chòi nghỉ mát trong công viên nào đó, đột ngột như vậy làm Chu Lâm cảm thấy mình lâm vào giấc mơ rất thực.

      tại mình, ngủ mơ sao? Chu Lâm ngừng tự hỏi, dám động đậy thân mình. Tay chân lại giống như muốn trả lời, ngừng truyền đến cảm giác chân thật__ phải là cảm giác vô lực như trong mộng, mà là cảm giác máu thịt thực thụ trong người mình.

      Tuy dám động đậy, nhưng thuỷ chung duy trì tư thế như vậy làm thân thể cứng ngắc, Chu Lâm bắt đầu tò mò xem xét bốn phía.

      Nhìn quanh mới biết đây chính là công viên quen thuộc cách nhà chừng ba trăm mét, nhưng đình nghỉ mát này có vẻ được xây lại, cảm giác có chút khác tháng trước.

      Chung quanh có ai, đình này dùng để nghỉ ngơi nhưng hơi khuất, nên vắng vẻ chút cũng có gì lạ, nhưng đối Chu Lâm tại mà , tràn ngập cảm giác quỷ dị nên lời.

      Đại khái, vừa rồi ở nhà kỳ mới là mộng sao? Đột nhiên nghĩ như vậy, Chu Lâm cúi đầu nhìn lướt qua thân thể, mới thất vọng phát quần áo cùng dép lê có gì thay đổi, tay trái vẫn còn đeo cái đồng hồ nọ.

      Hay là chính mình chạy đến công viên nhưng đột nhiên quên mất? Chu Lâm muốn nghĩ vậy, rồi lại phủ quyết chính mình. ràng chỉ cái chớp mắt, như mất trí mơ mơ hồ hồ, nghĩ như vậy bằng mình vô tình gặp phải gian gãy khúc nghe còn khoa học hơn…

      Loạn thất bát tao nghĩ mãi ra kết quả, đột nhiên phía sau bụi cây loáng thoáng truyền đến giọng đứa trẻ. Thầm nghĩ “Cuối cùng cũng có nggười đến, tuy rằng xem ra là các bạn ”, Chu Lâm đứng dậy qua bên kia.

      Xuyên qua bụi cây là mảnh đất trống, ngoài sở liệu có bốn, năm đứa vây quanh đoàn, nhao nhao ồn ào biết làm cái gì.

      Đến gần nhìn hồi, hoá ra là bốn đứa bắt nạt đứa còn lại___ thằng nhóc quỷ đầu cầm nhánh cây có con sâu lông mập mạp, với cậu bé lạnh run kia:

      “Ăn ! ăn chuyện cậu phá hỏng cây hoa cho giáo biết!”

      Mấy đứa bên cạnh cũng ồn ào: “Ăn , ăn ! Ăn! Ăn!”

      “Tôi, tôi cố ý…” Cậu bé bị bắt nạt nức nở, sợ hãi nhìn bạn học của mình, ánh mắt tràn đầy bất lực.

      Oa, ra đây chính là bạo lực học đường cấp thấp! Trong lòng Chu Lâm cảm khái, cố ra vẻ hung ác bước lên phía trước, lớn tiếng quát:

      “Này, mấy đứa kia, làm cái gì ở đây? Con nít được chạy loạn khắp nơi!”

      “Oa___” Dù sao cũng là đứa , câu này liền bị dọa sợ lập tức giải tán, bỏ lại đứa bé còn khóc, đầu cúi xuống càng khóc lợi hại.

      Tuy rằng cảm thấy đứa yếu đuối vẫn cần đồng tình lắm, nhưng nghĩ lại nhìn đáng thương. Ôm ý nghĩ như vậy, Chu Lâm qua ngồi xổm trước mặt, giọng :

      “Này, bạn , đừng khóc. Ngoan ~”

      “Em, em cố, cố ý… Ô ô…”

      Có vẻ như được đồng tình, cậu bé lại càng thêm uất ức cúi đầu khóc lớn. Chu Lâm nhất thời gì, gãi gãi đầu, tiếp tục an ủi:

      “Ca ca biết em cố ý, ngoan, đừng khóc ~ ”

      “Ô ô, em, phải, cố, cố ý…”

      biết, bạn ngoan, nhất định phải cố ý, trước đừng khóc , ngoan nào. “

      “Ô, em thực, thực phải, cố ý….”

      biết biết, giáo cũng biết em cố ý, trước đừng khóc , ngoan, khóc nữa ngoan, đến, lau nước mắt ~ ”

      “Ô, ô …”

      Như thế lặp lại vài lần, cuối cùng cậu bé cũng dừng khóc, vô lực để Chu Lâm dắt tay cậu bé, mang cậu đến ngồi ghế đá kế bên bãi đất.

      Từ trong túi tiền lấy ra cái khăn tay nhăn nhúm, Chu Lâm thay cậu bé xoa xoa mặt mèo. Mới thấy nếu nhăn mặt khóc, bạn này kỳ rất đáng , ngũ quan thanh tú đoan chính rất ưa nhìn.

      Khóc trách dễ bị bắt nạt, chắc là do quá thích . Chu Lâm nghĩ thầm, lại thay cậu bé lau nước mũi.

      Cuối cùng cậu bé cũng bình tĩnh lại, có vẻ rất có hảo cảm với “ân nhân”, bắt lấy tay áo Chu Lâm rụt rè kêu tiếng ca ca.

      tiếng, rồi mới thuận tay sờ sờ đầu cậu bé. Cậu bé liền ngại ngùng nở nụ cười, Chu Lâm mặt kinh ngạc đứa chuyển biến tâm tình mau như vậy, mặt biết vì sao lại có cảm giác thân thuộc như cha con.

      Mặc kệ bạn có nghe hiểu hay , Chu Lâm vẫn bẩm lải nhải giáo dục nó:

      “Em đó, sao lại nhát gan như vậy, nam tử hán hẳn phải sợ trời sợ đất mới đúng. Phá hỏng hoa hoa cỏ cỏ tuy rằng đúng, nhưng phải là chuyện gì lớn, giáo cùng lắm là em câu, đánh em, so với ăn sâu có đáng sợ hơn ? Bạn học của em nếu có bắt nạt em, vì sao em còn đứng đó cho tụi nó bắt nạt? Nó chửi em em liền mắng lại, đánh em em đánh trả, cái này gọi là ăn miếng trả miếng, chẳng lẽ ba của em chưa từng dạy hay sao?”

      câu chót, cuối cùng cậu bé cũng có phản ứng, lắc lắc đầu. Chu Lâm cho rằng chừng cha cậu cũng là dạng nhuyễn chân tôm dám đánh dám mắng trả, cậu bé liền nhè :

      “Ba ba còn. Ba ba ở trời.”

      Chu Lâm sửng sốt, theo bản năng ôm cậu bé vào lòng, trong lòng nghĩ cậu bé bé đơn độc như vậy lại để mình gặp được.

      “Cho nên!” Chu Lâm xoa xoa khuôn mặt nhắn trong lòng, “Cho nên em càng phải ngoan ngoãn, thể khóc nhè, càng khóc lá gan càng thu lại, như vậy người khác càng bắt nạt em, hiểu ?”

      “Vâng.” Loại lập luận này có vẻ có thể làm bạn tiếp nhận. Cậu bé gật đầu, nắm bàn tay nhắn lại.

      Thế là lớn thề với thùng rác trong bãi đất trống: nhất định phải ngoan ngoãn được khóc, bao giờ… để người ta bắt nạt nữa.

      Thời gian qua mau, bao lâu tiếng còi tập trung vang lên. Khi chuyện phiếm biết cậu bé chơi xuân, Chu Lâm vội thúc giục nó trờ về chỗ giáo. Nhìn nó chạy gần hết bãi đất trống, mới mò trong túi tiền được viên kẹo đường nhét vào tay nó, cười : “Đừng để người khác cướp đó.”

      “Vâng.” Cậu bé dùng sức gật đầu, đột nhiên nhảy lên ôm lấy mặt Chu Lâm hôn cái, rồi mới cười rộ lên, khoe hàm răng trắng .

      Cảm giác mặt ẩm ướt, có vẻ dính rất nhiều nước miếng, Chu Lâm mặt cảm thấy buồn cười, mặt xoa đầu cậu bé.

      “Đúng rồi, còn chưa có hỏi, bạn , em tên gì vậy?”

      Cậu bé trừng mắt nhìn, xoay người chạy được vài bước mới quay đầu hét lớn:

      “Em, kêu, Đoan, Mộc, Thanh, Lỗi! Tạm biệt trai!”

      “Cái….gì?…” Chu Lâm trợn to mắt, dường như hoài nghi mình nghe lầm. Muốn đuổi theo hỏi đồng hồ bên tay trái lại bị vướng vào nút áo, cạch tiếng bung ra, từ cổ tay rơi xuống.

      Trong nháy mắt đồng hồ chạm đất, Chu Lâm thấy hoa mắt, đột nhiên phát giác mình đứng trong phòng ngủ, máy giặt bên ngoài vẫn còn chạy, cạch cạch xoay từng vòng.

      Chuyện gì, chuyện gì vậy?! Trong lòng gào thét, đầu cúi nhìn xuống mặt đất. Chiếc đồng hồ màu bạc lẳng lặng nằm ở nơi đó, lịch vạn niên ghi ngày 11 tháng 4 năm 1990, thời gian là 1 giờ 30 phút chiều.

      ___“Chẳng lẽ, vừa rồi mình mới quay về 17 năm trước???”

      Chu Lâm ôm đầu ngồi xổm mặt đất, suy nghĩ rối thành cục___

      “Khó trách cứ cảm thấy đứa bé kia có chút quen, việc ăn hiếp bạn học kia cũng có chút quen thuộc, thằng nhóc quỷ đầu bắt nạt Đoan Mộc Thanh Lỗi phải là mình sao! Ai za, lúc trước ra mình ác như thế, còn bắt người ta ăn sâu, quả thực là đại ma vương… Từ từ, học kỳ sau đó thằng nhóc kia quả rất khác thường, hình như sau khi chơi xuân về bao lâu, mình cướp lấy kẹo đường của ăn luôn, bị đẩy ngã xuống cầu thang, tuy chỉ có ba bậc, nhưng cũng mẻ răng nanh, nửa cái răng kia trước khi thay còn bị người ta giễu cợt nên ấn tượng rất sâu sắc. Mãi cho đến ba năm cấp ba sau này, hình như mình và chuyện với nhau nữa, mình cũng chọc ghẹo , chẳng lẻ là___”

      “Viên kẹo đường kia chính là mình cho sao?!”

      Quả là tự làm tự chịu, thiện ác có báo! Tưởng tượng đến việc mình lại cổ vũ người khác phản kháng lại chính mình hồi , tâm tình Chu Lâm hiểu sao có chút phức tạp.

      Y nhặt đồng hồ mặt đất, gãi gãi lỗ tai nghĩ:

      Xem ra phải nghiên cứu kỹ thứ này phen…

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 2
      Edit: Tiểu Khiết
      Beta: Đầm♥Cơ


      Hôm nay là tuần thứ ba, theo lập trường nghề nghiệp mà , là thời gian Chu Lâm bận tối mắt tối mũi. Nhưng mà lúc này y lại mặc quần áo thường ngày, ưu nhàn đứng tựa vào lan can cầu vượt, uống lon nước lạnh nguyên tiền vừa mua được ven đường, nhìn dòng xe tấp nập như nước, hừ đoạn nhạc.

      Cái đồng hồ mang tay trái ngẫu nhiên phản xạ ánh sáng, chiếu phải mắt Chu Lâm, kích thích y xuất thần trận.

      Vài ngày trước sau khi xuyên trở về quá khứ, liền phát thủ phạm chính là cái đồng hồ này. Trừ có chút kinh hách, nhiều nhất vẫn là kích thích mới mẻ, sau khi thử nghiệm vài lần, dần dần phỏng đoán ra vài quy tắc sử dụng:

      Đầu tiên, đem thời điểm tại của mình, ví dụ như tháng 9 năm 2007 đánh dấu là A, đem thời điểm nào đó trong quá khứ đánh dấu là B, như vậy thời gian trôi từ B đến A vẽ thành trục x như sau:

      |————|——|————-|—>

      B C D A

      Quy tắc 1: theo biểu đồ , mang đồng hồ chỉ có thể trong phạm vi BA. Chu Lâm đặt tên là “Lý luận xuyên gian”. trắng ra, đó là chỉ có thể trở về quá khứ, thể đến tương lai.

      Quy tắc 2: theo biểu đồ , chọn 2 điểm C, D nằm trong đoạn BA, dùng đồng hồ xuyên đến điểm C, chơi cho đến diểm D trở về, như vậy khả năng xuyên tiếp theo cũng chỉ còn trong khoảng DA, theo “Lý luận xuyên gian” đoạn BD mất hiệu lực, mà đoạn DA còn lại gọi là “Thời gian thực tế xuyên ”.

      Chu Lâm phát điều khi xuyên đến năm 93, lúc nguyên tiền xu vừa mới lưu hành rộng rãi, định dùng năm khối tiền cũ quay về năm 89 mua món chao tại cửa hàng nhà nọ mà mình vẫn luôn hoài niệm, phát giác dù làm thế nào đồng hồ cũng khởi động được.

      Quy tắc 3: Đoạn CD nhiều nhất là 3 giờ. đúng hơn, khi trờ về quá khứ thời gian lưu lại quá 3 giờ. Nếu sau 3 giờ chưa tháo xuống, dây đồng hồ tự động tuột ra. Điểm ấy Chu Lâm thấy lần nào cũng đúng, dù cho có lấy băng dính dán lại vẫn vậy.

      Quy tắc 4: số lần mỗi ngày xuyên hạn mức là 3 lượt.

      Bốn quy tắc đó cũng chính là điều hạn chế khi dùng đồng hồ xuyên .

      Nhưng mà, tuy hạn chế như vậy nhưng Chu Lâm vẫn có thể tự do tự tại dạo chơi giữa quá khứ và tại, lợi dụng giá cả chênh lệch mà tận hưởng cuộc sống. Mua vé xổ số trúng giải nhất, hay giựt dây người nhà đầu tư vào những lĩnh vực mà mình biết chắc thành bại, những ý tưởng này mình cũng từng nghĩ tới, nhưng cẩn thận suy ngẫm lại, cố ý thay đổi quá khứ biết đâu lại dẫn đến hậu quả xấu đoán trước được sao. Ngẫm lại mình an ổn sống từ đến lớn, gia đình dòng họ cũng chưa từng bị kẻ xấu hãm hại___so với mạo hiểm làm giàu, chi bằng thuận theo tự nhiên.

      Quy tắc thời gian biết, kế tiếp là quy tắc gian.

      Lần đầu xuyên là ở công viên, lần thứ hai là trong hẻm tắt ngang qua khu dân cư , lần thứ ba là nhà vệ sinh nam trong trường học, lần thứ tư là lầu hai nhà sách mới mở.

      Đem các điểm gian phân bố, quả chẳng có gì liên quan với nhau, điểm chung duy nhất có thể thấy đó là nơi xuyên tuyệt đối có ai. Nhưng thế giới này mỗi thời khắc chỗ người là vô số kể, vì cái gì lại đến những nơi này, điều này làm cho người ta có cảm giác mơ hồ nắm bắt được.

      Nhưng mà lâu sau, trải qua 7 lần xuyên đến lần thứ 8, Chu Lâm bất ngờ phát điểm chung thứ hai, đó là___

      “Này, Đoan Mộc Thanh Lỗi, chờ chút, Triệu Tiểu Hiểu muốn qua bên kia mua chút đồ.”

      Xem! đến rồi!

      Chu Lâm hoà vào dòng người vội vã cầu vượt, cố gắng làm cho mình biến thành người qua đường bình thường tồn tại.

      chốc sau, bốn thiếu niên vẻ mặt còn ngây ngô qua phía sau y. Người kêu Đoan Mộc Thanh Lỗi kia có chút trầm tĩnh, ba cậu nhóc còn lại líu tíu cười , nhưng cảm giác có chút chín chắn.

      “Quả nhiên là như vậy…” Chu Lâm nhức đầu, nhìn trung.

      Cái gọi là điểm chung thứ hai, chính là sau khi xuyên chừng mười phút, nhất định gặp phải ở lân cận – Đoan Mộc Thanh Lỗi.

      Lần đầu tiên là trực tiếp tiếp xúc, lần thứ hai, ba là vì nơi xuyên đến nơi có nhiều người, cho nên cùng chú ý, lần thứ tư, năm nhìn thấy được nhưng cũng nhận ra, mãi cho đến lần thứ bảy mới cảm thấy đứa trẻ này có chút quen, đến lần thứ tám nhìn kỹ, mới phát giác chính là Đoan Mộc Thanh Lỗi lớn hơn bốn tuổi.

      Đứa trẻ tuổi phát triển có thể thay đổi nhanh đến thế sao? Ước chừng là từ lúc kiên cường khóc nữa, ánh mắt có chút sắc bén, vóc dáng cũng cao hơn chút, như vậy rất giống với Đoan Mộc Thanh Lỗi lúc gặp lại hồi trung học… Nhưng mà biết vì cái gì, vẫn cảm thấy cậu bé nho ngày trước đáng hơn, bẹp cái có thể làm mặt người khác dính đầy nước miếng, biết bây giờ nhắc lại có ngại ngùng hay

      Tóm lại, quy luật xuyên gian là đến gần chỗ của Đoan Mộc Thanh Lỗi. Tuy rằng biết vì cái gì là , nhưng mà kỳ hạn chế cũng quá lớn___

      Cuộc sống ở thành phố , từ phía tây sang phía đông cũng hơn ba giờ, nếu có dã tâm gì mà chỉ muốn kiếm chút tiện nghi, hay mỹ thực ngày xưa từng nếm, ba giờ là quá đủ.

      ___Mình quả là người dễ dàng thoả mãn ~~~

      Chu Lâm cảm thán trong lòng, xốc xốc ba lô đựng đống lớn tiền xu. Lần này xuyên là tháng 7 năm 1994, tiền giấy bây giờ sử dụng được, bị người ta cho là tiền giả, may mắn từ mình có sở thích tích cóp tiền xu, chỉ cần lựa ra tiền phát hành năm 1994 là được. Lần này đem theo chừng trăm ba mươi khối, cũng đủ nhà sách ở phía nam mua bộ tranh tranh dài tập mà mình từng mơ ước___ vào kỳ nghỉ hè sơ trung đọc qua, sau đó hết lời dùng việc nhà làm điều kiện trao đổi mẹ mới cho tiền để mua, sau đó lại phát giác bị người ta mua mất. tại xem ra, người mua mất đó kỳ là mình 13 năm sau.

      ___Sao cứ cảm thấy, mình và chính mình trong quá khứ luôn luôn đối nghịch?

      Chu Lâm cười to tiếng, tâm tình vui vẻ bước xuống cầu vượt, chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên bên kia đường.

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 3
      Edit: Tiểu Khiết
      Beta: Đầm♥Cơ
      Ngày 20 tháng 7 năm 1994, giữa giờ chiều, nhà sách phía nam.

      Cùng ông chủ cò kè mặc cả nửa ngày, cuối cùng mới ngã giá mười tám nguyên đạt thành hiệp nghị. Tiếp theo Chu Lâm lôi ra đống lớn tiền xu bắt đầu đếm.

      “Tôi , cậu có tiền giấy sao?” Ông chủ nhăn mày cầm lấy từng đồng tiền xu.

      Chu Lâm cười hì hì lắc đầu, để ý ông chủ bất mãn, vùi đồng chia tiền xu thành từng đống.

      Ông chủ bất đắc dĩ đành cùng đếm, cảm thấy người sách thường là những kẻ quái dị, cho nên tiếp tục truy cứu.

      Bỏ trọn bộ tranh nhiều tập mua được vào ba lô, chỉ cần cởi đồng hồ là có thể trở về. Nhưng chưa tới hạn ba giờ, cảm giác chơi chưa nên Chu Lâm quyết định đến quán lân cận mua sắm tiếp.

      Trong tay còn lại mười lăm đồng tiền, cũng chính là mười lăm đồng cuối cùng mình có thể sử dụng ở năm 1994. Tuy rằng khi trở về có nhiều cách để đổi qua tiền cũ, nhưng cái gì cũng có hạn mức.

      Có nên thẳng đến năm 99 lúc nhân dân tệ được phát hành hay ? Chu Lâm bắt đầu do dự. 94 đến 99, ít nhất là năm năm, nếu cứ trực tiếp bỏ qua như vậy, cảm giác thực lãng phí, có thể bị trời phạt.

      Suy nghĩ lung tung, Chu Lâm đến tiệm ăn ngày xưa mình hay tới. Kêu chén chè đậu xanh cùng dĩa mì xào__ lúc này xem ra quá giờ ăn trưa, nhưng đối với Chu Lâm mà , cũng chính là bữa khuya.

      Từ từ tốn tốn mà ăn tổng cộng cũng chỉ mới ba đồng rưỡi, Chu Lâm nhàn nhã lại tiếp tục kêu thêm phần sủi cảo chiên cùng chén sữa đậu nành lạnh, trong lúc chờ đợi quán có người lục tục kéo vào, hẳn là các quán xung quanh đến giờ đóng cửa ăn cơm.

      Năm cái bàn rất nhanh bị người ngồi đầy, người mới vào liền cùng y ngồi chung bàn. Chu Lâm nhàn đến vô liền lấy sách từ trong ba lô ra, vui vẻ xem xét chiến lợi phẩm mười ba năm rồi mới cầm được.

      Qủa nhiên là giấc mộng hảo huyền! Chu Lâm mặt cảm động, mặt lại cảm thấy may mắn vì sách đến tay mình của tại, nếu cho dù lúc ấy có quý trọng, 13 năm sau cũng biết đến nơi nào.

      Cho nên đây là vận mệnh a, vận mệnh ~

      Chu Lâm nghĩ nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu lên, tiếp theo liền bị người đối diện biết đến từ lúc nào làm cho hoảng sợ.

      Đoan, Đoan Mộc Thanh Lỗi? (vận mệnh a, vận mệnh~)

      Thiếu niên ngồi ngược sáng, nhưng khuôn mặt nho vẫn ràng. Tóc ngắn cùng đôi mắt phượng, nhìn thẳng tắp vào Chu Lâm.

      , sao lại ở nơi này? Hẳn nên giả bộ biết ? Nhìn mình làm gì? Chẳng lẽ nhận ra mình?

      loạt câu hỏi như kênh tin tức TV lần lượt xoẹt qua trong đầu. Sau ba giây ngắn ngủi, Chu Lâm quyết định, chỉ cần đối phương có bất kỳ hành động nào, như vậy mình cũng án binh bất động.

      Chắc gặp ở chỗ này cũng là ngẫu nhiên? Chu Lâm nghiêng đầu nhìn mặt đất, cố gắng đối diện với thiếu niên.

      Sau vài phút giả như có việc gì, cuối cùng sủi cảo cũng bưng ra, Chu Lâm gắp miếng chấm chút dấm chua, cho vào miệng.

      “Vừa rồi…quyển sách kia, hay ?”

      “Khụ, khụ.” Bởi vì nghĩ đối phương bắt chuyện với mình, Chu Lâm uống ngụm nước, khôi phục bình tĩnh ngẩng đầu, phát giác thiếu niên mặt biến sắc như trước nhìn mình.

      Tiểu học chỉ gặp qua lần, sau bốn năm hẳn là quên rồi chứ. Nhưng nếu quả quên, chẳng lẽ Đoan Mộc Thanh Lỗi là dạng người tràn đầy hứng thú với người xa lạ sao? Chu Lâm dám khẳng định, trước mắt lấy sách bỏ vào ba lô ra :

      “A, cậu quyển này sao?”

      “Ừ.” Đoan Mộc Thanh Lỗi gật gật đầu.

      Chu Lâm đưa sách qua, “ biết người khác cảm thấy thế nào, nhưng tôi rất thích.”

      “À, cám ơn.” Đoan Mộc Thanh Lỗi tiếp nhận, cẩn thận lật vài tờ, mặt dần dần toát ra biểu cảm thất vọng “Cái gì vậy, ra là truyện tranh nhiều tập”.

      Nếu là trước đây, phản ứng như vậy khiến mình vui, nhưng tại Chu Lâm lại cảm thấy thái độ thẳng thắn của Đoan Mộc Thanh Lỗi vô cùng dễ thương, khỏi mỉm cười, nhàng rút sách từ tay về.

      có hứng thú sao?”

      “Ừ. Mấy thứ này phải dành cho con nít sao?”

      Thiếu chút nữa cười ra tiếng. ràng chính mình vẫn là đứa , lại còn nghiêm trang ra câu này. Chu Lâm cắn ngụm sủi cảo, cười trừ “Cũng là ước ao của người lớn nha.”

      Đoan Mộc Thanh Lỗi lặng yên chút, cúi đầu, chắc là thể lý giải được, cho nên gì nữa, mà rút ra đôi đũa từ ống trúc, trộn trộn dĩa mì vừa được bưng lên.

      Xem ra chỉ là trùng hợp gặp được. Bìa quyển sách kia nhìn có vẻ rất thu hút, nên nhất thời có hứng thú cũng là chuyện thường. Chu Lâm thầm nghĩ. khi vậy, chỉ cần ăn cho xong rồi trả tiền chạy lấy người, lần sau có xuyên kéo xa khoảng cách chút, nếu xuất với tần suất cao, hoài nghi …

      phen tính toàn đứng dậy, muốn kêu ông chủ tính tiền thiếu niên cắm cúi ăn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Lâm:

      “Chú, có phải chúng ta từng gặp nhau?”

      Chu Lâm đứng ngây người.

      ___Chú? Bốn năm trước còn gọi mình là ca ca giờ lại kêu chú? Mình già như vậy sao? Thằng nhóc này là cố ý hả? , đúng, trọng điểm phải chỗ này.

      Chu Lâm cố tình nhíu mày suy nghĩ, giả bộ yên lặng nửa ngày, mới trả lời Đoan Mộc Thanh Lỗi: “Hình như… có. Trí nhớ của tôi rất kém, có ấn tượng gì…”

      Nhìn cậu có chút thất vọng, đột nhiên cảm thấy đành lòng, liền vớt vát: “A, nhưng mà… Nếu cậu ở gần đường Kế Quang, cũng có thể, bình thường tôi làm hay ngang qua đó.”

      Mình đương nhiên biết nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi ở đường Kế Quang, nếu như vậy, có thể vì xuất của mình sau này tìm được lý do giải thích, tiện đà thu lại nghi ngờ, quả là câu trả lời hoàn mỹ.

      sao?” thiếu niên tin lời Chu Lâm vừa , “Khó trách tôi cảm thấy chú quen. Tôi ở đường Kế Quang.”

      “Vậy khó trách.” Lại khẳng định, Chu Lâm cảm thấy đứa trẻ này dễ lừa gạt. Nhưng mà gây chú ý, sau này phải cẩn thận chút.

      Cảm thấy thiếu niên còn nghi hoặc, Chu Lâm yên tâm thoải mái trả tiền rời , tìm ngõ vắng người, cởi đồng hồ xuống.

      Đồng hồ để ở đầu giường chỉ bảy giờ rưỡi tối, nhưng hôm nay ngây người ở quá khứ gần sáu bảy giờ, cho nên vừa thấy bên ngoài sập tối, mí mắt liền bất giác bắt đầu dính lấy nhau.

      Chu Lâm ngáp to, cởi quần áo mùa hè ra mới run rẩy tiến vào ổ chăn ấm áp, ngủ say sưa.

      Trong mộng chợt thấy Đại tướng quân trong series tranh nhiều tập nhiều năm trước, cùng với mỹ thực ngon đến làm cho người ta rơi lệ, hình như còn có nhóc con khóc nhè hay là thiếu niên mắt phượng…

      Chính là ai biết được, bởi vì tỉnh lại quên mất.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      Chương 4
      Edit: Tiểu Khiết
      Beta: Đầm♥Cơ

      Liên tục xuyên hơn mười lần, ban đầu rất hứng thú, nhưng càng về sau tập thành thói quen, cũng dần dần hết hứng.

      còn ngày ba lượt tận dụng hết số lần sử dụng đồng hồ, phần là vì người sống sinh hoạt bình thường thể đột ngột ngày dư ra bảy, tám giờ, tiếp theo là nghĩ ra về quá khứ để làm gì nữa, mặt khác còn phải bổ sung lượng tiền cũ ngày càng cạn kiệt___Nếu trong thời gian tới thể đổi được tiền cũ, Chu Lâm chỉ có thể tiếc nuối thẳng đến tháng 10 năm 99 mà chơi thôi.

      ___ Nhưng mà , năm càng xưa lại đồ càng rẻ… đúng là quyết định khó khăn.

      Ngày 14 tháng 10 năm 1994 bảy giờ rưỡi tối, Chu Lâm 26 tuổi ngồi trong quán phía sau trường trung học S, nghĩ như vậy.

      Lần này xuyên , chủ yếu là để ăn cơm chiều. Bởi vì nơi đến là trung học S, thế là liền từ nơi bí mật gần đó theo dõi Đoan Mộc Thanh Lỗi về đến nhà, mới quyết định đến quán mì nổi tiếng vùng phụ cận này dùng mấy đồng tiền cuối cùng. Mải mê tính toán, đến khi đồ ăn được bưng lên, liền bị Chu Lâm ném ra sau đầu. Như thế nào cũng tốt, tóm lại lấp đầy bụng trước .

      Hồ ăn hải tắc cũng chưa đến hai mươi phút, nửa giờ sau Chu Lâm sờ sờ cái bụng tròn xoe ra khỏi điếm, thoải mái hứng làn gió mùa thu mát mẻ.

      Trong gió thoang thoảng mùi than cốc, đó là hương vị trong sân vận động trường trung học thường hay ngửi thấy. Chu Lâm tuy phải là fan của các môn vận động, nhưng vào cấp 2 cũng ít lần đá banh đến tối mới về nhà, giờ ngửi được hương vị này, là có chút hoài niệm.

      Đến sân thể dục trường S tản bộ cũng tốt … Tuy phải trường cấp 2 mình từng học, nhưng cũng coi như thăm trường .

      Nghĩ như vậy, Chu Lâm chui vào cửa bên cạnh, xuyên qua hai dãy lớp học, vào sân thể dục.

      Tuy rằng qua tám giờ nhưng trong sân thể dục vẫn còn vài học sinh chạy bộ, Chu Lâm chỉ vòng bên ngoài, sợ gây trở ngại cho người khác.

      ___ Tuổi thanh xuân tốt.

      Lại học sinh hồng hộc chạy ngang qua mình, Chu Lâm nhìn theo bóng dáng đồng phục thể dục trắng tinh, cảm khái. Mình lúc này, có lẽ cũng ở đâu đó cùng bạn bè đá banh .

      “Ôi chao? Chú út?”

      Bên sân thể dục có người phụ nữ có vẻ là phụ huynh, khi Chu Lâm ngang qua nhìn y cái, đột nhiên kinh hô.

      “Hả?” Chu Lâm ngẩn ra, dừng bước, cẩn thận đánh giá đối phương.

      Tuy rằng đèn nơi đây hơi tối, nhưng sau vài giây Chu Lâm vẫn xác định quen biết ta, đối phương nhận sai người, người đàn bà lại cười rộ lên:

      “Chị biết cậu nhớ , dù sao cũng là họ hàng xa, hơn nữa chỉ gặp có lần. Nhưng mà dù cậu nhớ , chị vẫn quên, mấy ngày trước còn cùng Lỗi Lỗi xem lại ảnh chụp của cậu___ Chú út cậu thay đổi chút nào, vẫn đẹp trai như trước.”

      “Hả, hả?” Mấy câu ngắn ngủn, lại làm cho Chu Lâm càng giật mình, hơn nữa hai chữ “Lỗi Lỗi” làm cho y nhịn được kêu lên trong lòng: chẳng lẽ ta là mẹ của Đoan Mộc Thanh Lỗi? Chẳng lẽ mình rất giống chú của ???

      cũng mười mấy năm gặp, Lỗi Lỗi lên cấp 2 rồi, a, chính là trường này. Hôm nay tình cờ thế nào mà chủ nhiệm của Lỗi Lỗi muốn tìm chị chuyện, bởi vì phải trông coi cửa hàng nên phải đổi thời gian, may là đổi giờ, nếu gặp được cậu rồi. Đúng rồi, chú út cậu ở trong này làm gì?”

      “Ở, ở phụ cận ăn cơm, lại đây tản bộ…” Phải nhanh giải thích đối phương nhận sai người, “Cái đó, tôi…”

      “À, quả thực là tình cờ, kém vài phút là thể gặp được rồi. Nhưng nếu sớm chút, chừng có thể gặp Lỗi Lỗi, bình thường nó về nhà đều rất trễ. Đúng rồi, chú út cậu còn chưa biết nhà chị ? Nhà chị ở ngay gần đây, ra cửa sau trường học rẽ về phố bên trái, vòng cái, lại rẽ phải là tới. Phòng ở năm kia mới mua, năm trước tu sửa lại, cũng rất tốt … tại có rãnh ? Có bận việc gì ? Nếu bận gì tới chơi ? Thuận tiện thăm Lỗi Lỗi, nó nhất định rất vui vẻ.”

      “A, tôi…”

      “Cùng nhau thôi. Nhớ chú út cậu trước kia cậu là nhà văn tự do? Khi đó viết được tác phẩm, tại khẳng định khá giả ? Bây giờ viết sách cảm giác thực dễ sống, chú út cậu quả là nhìn xa. Đúng rồi, Thượng Hải chơi rồi phải ? Thượng Hải có đẹp ? Chị còn chưa mang Lỗi Lỗi ra ngoài chơi, định kỳ nghỉ đông này dẫn nó . Chú út cậu bảo dưỡng tốt nha, chút cũng thay đổi. Dường như vẫn hai mươi mấy tuổi, chị sắp trở thành bà bốn mươi rồi, nhưng mà hàng xóm chị mặt búp bê, nhìn có vẻ chỉ hơn ba mươi thôi. Đúng rồi, chú út có bạn chưa? Nếu chưa chị giới thiệu cho người, hàng xóm của chị có con rất xinh, nếu phải Lỗi Lỗi còn tuổi, chị muốn cưới về làm con dâu rồi…”

      chút khe hở chen vào cũng có, Chu Lâm cứ như vậy bị người đàn bà cường thế kéo về nhà, mãi cho đến khi tiến vào cửa, nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lỗi vừa xem TV vừa học bài trong phòng khách, đều lại được nửa câu.

      Tiếp, kế tiếp, nên là gì?

      Chu Lâm đột nhiên cảm thấy, mọi chuyện có vẻ phát triển theo hướng đoán trước được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :