Editor: Băng Châu
-------
>>>>> Chương 1 <<<<<
Thư Yểu Nhiên ôm chiếc máy chụp ảnh quý của mình đá phăng cửa phòng doanh trưởng. hùng hùng hổ hổ vỗ mạnh lên bàn công tác “Doanh trưởng Kỷ, sao cho em biết hôm nay đoàn lính dù 127 có buổi huấn luyện quân !”
Người đàn ông ngồi phía sau bàn thèm ngẩng đầu, tay cũng ngừng viết: “Gõ cửa trước khi vào phòng là phép lịch tối thiểu, mặt khác, muốn hỏi trước tiên phải ‘Báo cáo’.”
“!”
“Gọi nhầm rồi, phải giọi là ‘Trưởng quan’.”
— f*ck!
Thư Yểu Nhiên tức giận cực kỳ, suýt nữa đập ngay chiếc máy chụp ảnh của mình vào ót ta. Trưởng quan cái khỉ khô, đến đây là để công tác, có phải là lính của ta đâu cơ chứ, chẳng lẽ còn phải cúi đầu đứng nghiêm chào doanh trưởng nữa à?
Nằm mơ !
Thư Yểu Nhiên là nhiếp ảnh gia mới của toàn soạn báo quân của thành phố này. Để có thể chụp được tư thế oai hùng của binh lính quân lúc huấn luyện làm đầu đề cho tờ báo, ngày nào cũng phải đến doanh trại bộ đội. Lâu lắm mới có buổi huấn luyện nhảy dù, thế mà lại chẳng có ai báo cho để bây giờ bỏ lỡ mất rồi.
— hừ, bao giờ thừa nhận mình lỡ buổi huấn luyện này bởi vì ghét ai đó mà chịu tiếp điện thoại của ta!
“Doanh trưởng Kỷ, bao giờ mới có buổi huấn luyện tiếp theo!” Thời gian qua chẳng bao giờ lấy lại được, vấn đề bây giờ là làm thế nào có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được đây.
Kỷ Ngân Viễn cúi đầu, cổ , cái yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống “Đây là bí mật quân , thể tiết lộ.”
“Hả?!” trợn trừng mắt, thể tin vào tai mình “Thời gian huấn luyện mà cũng là bí mật quân à?”
“Sao số lần toilet, căn tin có bao nhiêu cái bánh bao, bao nhiêu chén cháo trắng cũng là bí mật quân ?!” Có nhầm đấy, người này nghiêm trọng hóa vấn đề lên rồi!
Ngòi bút giấy hơi ngừng lại, Kỷ Ngân Viễn thở dài hơi: “Đồng chí Thư, tái phạm cùng lỗi bị nhốt đấy.”
Đừng có dùng cái giọng tiếc hận này chuyện với tôi!
Thư Yểu Nhiên nắm chặt bàn tay, giọng điệu bắt đầu tốt: “Doanh trưởng kỷ, lúc trước chính mồm đồng ý cho tôi quay chụp, thế mà bây giờ lại cho tôi biết, đổi ý rồi hả?”
Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, đan tay lại để lên bàn: “Tôi cho em cơ hội, có nắm được hay là việc của em. Buổi huấn luyện chỉ để rèn luyện tính nhẫn nại và kiên trì mà nó còn để thử thách sức phán đoán khi họ gặp được quân cứu viện.”
đống đạo lý đổ ập xuống đầu Thư Yểu Nhiên làm có hơi choáng váng, gì cơ, tự nhiên lại đứng đắn như vậy làm gì!
Thấy nghẹn lời, bên môi lên nét cười mà người ta khó có thể nhận biết: “ Lúc chấp hành nhiệm vụ, thể chờ riêng người vắng mặt được. Người có công tác chạy đua với thời gian như em chắc chắn phải biết bốn chữ ‘Tranh thủ thời gian’ đúng .”
“…………..Thế nhiệm vụ mà toàn soạn gia cho em biết làm thế nào?” Có lẽ hoàn toàn bị thuyết phục, giọng cũng mềm hẳn ra.
“Hãy đợi lần huấn luyện sau .” khẽ ngả về sau, tìm tư thế thoải mái nhất rồi dựa lưng vào ghế “Vẫn là câu đó, có nắm được cơ hội hay đều phụ thuộc vào em.”
“Vậy thời gian của buổi huấn luyện tới…”
“…” gì, chỉ nhìn nàng rồi cười nụ cười đầy ý tứ.
Tháng bảy nóng bức, mặt trời chói chang, chỉ ngọn gió thổi qua thôi mà cũng mang theo đầy nhiệt năng. sân huấn luyện, đám binh lính thi hành buổi huấn luyện đặc biệt chạy vượt rào 400m, chạy cọc, chui lưới sắt, trèo tường… mặt ai cũng đều lấm đầy tro bụi, tay chân xướt xát hết cả.
Ở phía xa xa, có đoàn máy bay vù vù bay . lát sau, trận khói hoa màu trắng nở rộ trong gió. Đây cũng là hạng mục huấn luyện của lính hàng , nhảy dù từ độ cao mấy trăm mét. Thư Yểu Nhiên đứng sân tập. chuẩn bị tiêu cự tốt rồi, ‘tách, tách’ tiếng chụp ảnh ngừng vang. Chỉ tiếc rằng đứng xa quá, thể thấy được tinh thần hăng hái bừng bừng kia. Nhìn những chấm li ti tấm ảnh, rối rắm ôm lấy đầu mình, chỉ hận thể đập cái máy ảnh nhát lên ót mình.
Chỉ vài ngày nữa thôi phải nộp bài rồi, lấy đâu ra ảnh chụp huấn luyện của binh lính hàng đây? lại, đều do tên Kỷ Ngân Viễn chết tiệt kia hết!
nhiều lý do đường hoàng như vậy cũng chỉ là để lừa mà thôi, chẳng có tính khả thi nào hết!
Lòng ngừng gào thét bỗng nhiên bị ai đó vỗ đầu. Theo bản năng giơ tay lên tát bị ngăn lại, rồi sau đó thanh cười quen thuộc của người đàn ông nào đó vang lên: “Ơ ơ, chụp còn ngồi đấy làm gì, nhận ra tầm quan trọng của mặt đất rồi hả?”
Người đàn ông trước mặt mặc bộ quân trang màu đất, nụ cười của trông chói lòa hơn cả ánh mặt trời.
“Mục Thiếu Liên!” bị kéo mạnh đến suýt ngã vào lòng . Tức giận, mắng to: “ phải huấn luyện dã ngoại rồi à, sao mới có mấy ngày mà lăn về đây rồi!”
Mục Thiếu Liên là đàn khóa của Thư Yểu Nhiên thời đại học. Mặc dù quan hệ của hai người luôn rất tốt, nhưng trong hai người luôn bị người kia làm tức chết.
Chỉ bàn tay thôi cũng có thể dễ dàng nắm chặt cả hai cái cổ tay xinh xắn của . cà lơ phất phơ nhướng mày “ quen suốt ngày nghe em lắm lời bên tai rồi, giờ nghe được lại thấy quen, thế nên mới phải nhanh chóng chạy về đây.”
“ mới lắm lời!” Chỉ cần đụng đến là lại mất bình tĩnh. Thế rồi nhấc chân đá vào chân . Thế mà ta cũng dám người con trẻ trung phơi phới như đây là lắm lời à, muốn bị đánh đây mà?!
“Nhóc con nhà mình đúng là lắm lời .” Mục Thiếu Liên linh hoạt tránh cái chân của , trong nét cười có chứa ung dung nhàn tản “Con ngoan, nghe lời, về ba nấu cơm ngon cho con ăn.”
“Mục! Thiếu! Liên! Cha tôi mà có hơn 20 tuổi thôi hả!” léo nhéo đuổi theo sau , khiến cho các binh sĩ ở đây đều quay đầu nhìn lại. Lúc hai người đùa giỡn bỗng có cậu lính trẻ chạy tới, đứng nghiêm tại chỗ làm động tác chào: “Doanh trưởng Mục, có nhiệm vụ.”
Mục Thiếu Liên vừa dừng lại Thư Yểu Nhiên đập ngay nhát vào gáy . Cậu lính kia giả bộ thấy gì, tiếp: “Hạng mục cứu viện dưới nước cho đoàn lính dù 127 là do đoàn ta đảm nhiệm.”
Mục Thiếu Liên chau mày. Nếu nhớ lầm hạng mục huấn luyện này chiều nay mới diễn ra. Đoàn của vừa mới hoàn thành cuộc huấn luyện dã ngoại sinh tồn, chưa kịp nghỉ ngơi gì, sao lại có thêm nhiệm vụ nữa: “Đoàn trưởng chỉ thị?”
Thư Yểu Nhiên cười to, thấy mình đánh trúng được thấy có thành tựu vô cùng, cơn bực mà Kỷ Ngân Viễn gây ra cho cũng như bị cơn gió thổi . chống nạnh, đắc ý với Mục Thiếu Liên: “Còn em lắm mồm hả, bị trừng phạt rồi đấy.”
Đây là lần đầu tiên cậu lính kia thấy có người cả gan năng kiêu ngạo trước mặt Mục Thiếu Liên như vậy, cậu khỏi tò mò nhìn : “ phải, là doanh trưởng Kỷ chủ động xin, đoàn trưởng phê duyệt, chúng ta phải xuất phát ngay.”
Hả? Thư Yểu Nhiên bị câu này cuốn hút: “ tiểu đoàn 127 là của Kỷ Ngân Viễn à?”
Mục Thiếu Liên gật đầu, chậc tiếng, hỏi dò “Em biết ta à?”
lại tức, quay phắt mặt “Em biết ta đâu!” Ai thèm quen với loại người hèn hạ luôn dối lừa người khác kia chứ!
phủi tay về phía bên ngoài sân huấn luyện, cũng thèm quay đầu lại “Em đây.”
Hừ, dù sao chỉ cần có liên quan đến Kỷ Ngân Viễn chẳng có chuyện gì hay ho cho mà xem.
Cậu lính trẻ nhìn bóng xa mà lòng còn đầy mê mang: “Thế rốt cuộc ấy có biết doanh trưởng Kỷ nhỉ.”
Nếu quen, sao mặt lại rầu rĩ thế kia, nếu như quen… vì sao lại quen chứ.
Mục Thiếu Liên vỗ ngay cái vào ót cậu lính, cười mắng: “Chỉ biết nghĩ linh tinh, báo cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng , 10 phút sau tập hợp tại sân huấn luyện.”
“!” Cậu lính trẻ đứng nghiêm, giọng cực kì nghiêm túc.
Mục Thiếu Liên ngẩng đầu về phía chiếc cửa sổ ở lầu hai khu kí túc xá. Chiếc cửa sổ đó giờ này mở rộng, tấm rèm mỏng phất phơ theo làn gió, có bóng dáng cao to của người đàn ông nào đó đứng phía sau.
…
Editor: Băng Châu
--------
>>>>> Chương 2 <<<<<
“!” Cậu lính trẻ đứng nghiêm, giọng cực kì nghiêm túc. Mục Thiếu Liên ngẩng đầu về phía chiếc cửa sổ ở lầu hai khu kí túc xá. Chiếc cửa sổ đó giờ này mở rộng, tấm rèm mỏng phất phơ theo làn gió, có bóng dáng cao to của người đàn ông nào đó đứng phía sau.
Đó là……………..
Đôi mắt sắc bén mãnh liệt, khẽ nheo lại.
Màn đêm buông xuống cũng chính là lúc cuộc sống về đêm của thành phố S bắt đầu.
Yểu Nhiên ngồi trong quán thức ăn lề đường, khí phách uống cạn cả ly bia.
―― Ậc.
nấc cái, chỉ cảm thấy khắp người nhàng dễ chịu!
Diệp Tống Tống từ từ nhai đâu phộng, liếc với vẻ khinh bỉ : “ hiểu nổi sao Mục Thiếu Liên có thể chịu được cậu.”
có nhà cửa đàng hoàng vậy mà lại giống như tên đàn ông say rượu, trước mặt nhiều người lại biết giữ hình tượng!
“Này này, ai muốn ta nhịn.” Vẻ mặt vui sướng của Yểu Nhiên nhanh chóng biến thành vẻ mặt thối tha, đặt mạnh ly thủy tinh xuống bàn. Loại người khi nhìn ra bản chất của mà muốn quen nữa đây cũng chẳng thèm!
Diệp Tống Tống hừ lạnh, lười cải cọ với : “Gần đây cậu bận rộn cái gì, hên là chúng ta ở chung nhà mà đến cọng lông của cậu mình cũng thấy.”
Vẻ mặt uất ức rót đầy ly bia: “Cấp có nhiệm vụ, nhưng khiến mình mệt chết.” Bận rộn chạy tới chạy lui theo dõi hơn 10 ngày, kết quả lại là công dã tràng! đến chuyện này càng bực bội, mặc kệ là người đàn ông của nhân dân giải phóng quân, doanh trưởng bộ đội đặc chủng quân gì đó đều làm giận tê tái!
Diệp Tống Tống cắn đầu đũa, đoạt lấy chai bia trong tay : “Trong bụng cậu miếng thức ăn cũng có còn ở đó uống cho nhiều, muốn làm thủng bao tử mình hả!”
và Yểu Nhiên là bạn từ , lại còn học y nên theo bản năng rất nhạy cảm với mấy chuyện này. Gắp đống thức ăn vào chén cho , Diệp Tống Tống ra lệnh: “Ăn.”
Yểu Nhiên gắp lên cọng đậu hói: “Tống Tống, có ai với cậu là cậu rất thích hợp làm bác sĩ chưa?” Đầu tiên là tính phòng bệnh quá mạnh mẽ.
Diệp Tống Tống nhíu mày: “Rất nhiều người như vậy.” cầm ly bia lên cũng thèm cụng ly uống luôn, giọng nhàn nhạt: “Tự mình cũng thấy như vậy.”
“…………..”Tống Tống cậu thắng. Mặt cô囧, ăn hết toàn bộ thức ăn trong chén.
Chủ đề chuyện giữa hai người con vĩnh viễn là có giới hạn, mà chủ đề về đàn ông luôn đứng hàng đầu tiên.
“Mấy ngày trước mình gặp lớp trưởng thời đại học, chậc chậc cũng khá giỏi, vào bộ đội cũng là đoàn trưởng.” Yểu Nhiên đặt tay lên vai Diệp Tống Tống, ngửa mặt sụt sùi: “Quân đội là nơi tốt, những người đàn ông trong đó mới là đàn ông đích thực.”
“Giống như Mục Thiếu Liên của cậu?”
“Đừng xúc phạm chữ <người đàn ông> thần thánh này được !” nổi giận, tên Mục Thiếu Liên kia ràng vào hàng ngũ trung niên rồi mà còn mắc chứng ảo tưởng 20 nghiêm trọng!
“Thần Thánh?” Diệp Tống Tống cười nhạo, giơ khủy tay huých vào người : “Giải thích cho mình chút, cái gì gọi là……….thần thánh?”
“Chiều cao đủ cao, khuôn mặt đủ nhìn, tính tình đủ tốt, chủ yếu nhất là…………” lặng lẽ cười, hạ giọng : “Thân thể đủ mạnh!”
Diệp Tống Tống híp mắt, nhìn bằng ánh mắt thâm sâu.
cũng híp mắt, đáy mắt tỏa ra tia sáng chói lóa.
―― bụp
Lúc này có tiếng đóng cửa xe lại từ phía sau.
người đàn ông mặc quân trang màu xanh xám của quân chậm rãi mà vững vàng đến bàn của họ, tầm mắt dừng lại người Yểu Nhiên ra tia sáng đặc biệt rồi tan biến .
“Kỷ……………Kỷ………..”Diệp Tống Tống mở to miệng, ly thủy tinh trong tay rơi xuống đất khi nào cũng biết.
Kỷ Ngân Viễn ngồi xuống bên cạnh Yểu Nhiên, chầm chẩm ngẩng đầu, đụng phải đáy mắt bình tĩnh của .
“Kỷ Ngân Viễn?” xoa hai mắt của mình, nhưng vẫn là người đàn ông này. Bây giờ phải ở trong quân đội mà, sao lại còn thấy người đàn ông này?!
Dường như nhìn ra được nghi ngờ của , Kỷ Ngân Viễn tốt bụng giúp chắc chắn: “Là tôi, phải giả.”
Giọng của nhàn nhạt, mặt vẻ lạnh lùng, nhưng lại khiến cho Diệp Tống Tống như đứng đống lửa ngồi đống than, nhìn ra hai người giống như quen biết nhau nên tay chân luống cuống đứng dậy : “Tôi gọi món ăn.”
“Sao lại ở đây?” Hiển nhiên là quên chuyện thoải mái lúc sáng, chỉ cảm thấy hoàn cảnh nơi này hợp với bộ quân trang mặc người .
“ xe nhìn thấy em nên bước xuống chào hỏi.” tự nhiên cầm lấy chén đũa của , gắp miếng rau cho vào miệng.
“…………. đây là tới chào hỏi sao?”
“Uhm.” uống ngụm bia, tiếp tục tự nhiên dùng chén của . Yểu Nhiên nhịn được nữa, đoạt lấy cái chén: “Chào hỏi xong rồi có thể .”
Ngừng lại động tác nhai nuốt, Kỷ Ngân Viễn đưa mắt nhìn .
Ưm…….Đột nhiên cảm thấy căng thẳng, đột nhiên phát khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, chưa lên tiếng mà cũng khiến sợ rồi.
Cũng may chỉ giây sau nhìn nữa, nghiêm túc uống canh, cầm lấy nửa chai bia còn lại uống cạn chai rồi thở phào nhõm.
“Thư Yểu Nhiên, em rất muốn biết thời gian huấn luyện của đoàn lính dù?” Kỷ Ngân Viễn cầm chén lên, giọng nhàng giống như thảo luận những món ăn trong bữa cơm này có hợp khẩu vị hay .
“ phải doanh trưởng đại nhân , đó là bí mật quân thể tiết lộ à!”
tức giận trợn trắng mắt nhìn , thấy chai bia vừa mới khui liền muốn uống. Đáng ghét, vậy mà còn bị thuyết phục bởi cái đạo lý lớn kia của , cho rằng bản thân mình cố tình gây !
giơ tay che miệng chai.
“Này!”
“Tôi có thể cho em biết, chỉ là…………..” khẽ nhếch miệng, nụ cười của phảng phất như làn gió mát, lướt qua làm mất hồn bay theo làn gió đó.
Yểu Nhiên cảm giác có gì đó đúng.
Tại sao Kỷ Ngân Viễn kêu lên xe lên?
Ánh sáng ngoài cửa xe sáng tối lưng chừng, giống như nước chảy thanh lọc khắp người, Yểu Nhiên nhìn con đường vắng vẻ bên ngoài, bất đắc dĩ : “Doanh trưởng Kỷ, cần phải chạy nhanh lên chút.”
―― người đàn ông này phải là muốn dẫn đến nơi vắng vẻ có người đánh trận chứ?!
Kỷ Ngân Viễn cho xe quẹo trái, liếc nhìn qua kính chiếu hậu: “Tốc độ cao nên đường này.” Giọng lành lạnh, chẳng biết tại sao lại có chút tiếc hận: “Em ở thành phố S này hai mươi mấy năm ngay cả con đường mà cũng nhận ra được?”
“…………” trán nổi gân xanh, rất muốn cầm chiếc giày lên đánh . mới biết đường!
Cả hai người cứ như vậy mà im lặng , nhìn hoàn cảnh xung quanh, hình như là tới đơn vị đại đội đặc chủng ở vùng ngoại ô, trong đầu lên tia sáng kinh ngạc: “Đoàn lính dù có huấn luyện?”
“Xem ra em cũng quá ngốc.” Khóe môi nhếch lên, ánh mắt liếc nhìn vui vẻ lấy máy chụp hình trong túi ra: “Chỉ là phải huấn luyện, là diễn tập quân .”
Động tác ngừng lại, trong lòng càng vui vẻ. Cái này ràng là mạnh mẽ hơn mà, diễn tập quân , ba bốn tháng mới tiến hành lần.
Xem ra…………cơ hội của cuối cùng cũng đến rồi!
Chiếc xe việt dã dừng lại trước cửa quân khu đoàn đại đội đặc chủng thành phố S, Kỷ Ngân Viễn xuống xe, nhanh chóng đóng cửa xe, Yểu Nhiên cầm máy chụp hình theo sau , được mấy bước thấy mấy người mặc đồ rằn rì chạy tới đây, bước chân Kỷ Ngân Viễn cũng dừng lại, ném chìa khóa xe cho người đầu, ra lệnh: “Lập tức lên đường.”
Editor: Băng Châu
----------
>>>>> Chương 3 <<<<<
Địa điểm diễn tập lần này được tổ chức tại khu vực ven sông Giang, hai bên vách núi bao vây hiểm trở tạo thành đường cong uốn lượn, Yểu Nhiên ngồi chiếc xe quân dụng cùng với đoàn lính dù, vừa tới nơi điện thoại reo lên, nhảy xuống xe, tay đè lại mái tóc bị gió thổi bay tay nhấn nút trả lời: “Alo…………”
“Sáu giờ sau đại đội có cuộc diễn tập tại ven sông Giang, nhân viên hậu trường lên đường, tôi quan tâm bây giờ ở đâu, tôi chỉ cần biết khi mọi người tới nơi phải có mặt ở đó!” Giọng to lớn tổng biên tập tòa soạn báo quân vang dội bên đầu bên kia còn kèm theo tiếng kèn inh ỏi.
―― Ồn ào chết mất.
Yểu Nhiên che lỗ tai lại, cố gắng nghe xem đối phương cái gì: “Tôi theo đoàn quân đến sông Giang rồi, hình như nơi mọi người đóng quân là khu vực bên trong núi phải……..” Các chiến sĩ bắt đầu lội qua sông đến bờ bên kia, mà vì nghe điện thoại nên theo kịp mọi người, gấp gáp : “Tổng biên tập tôi được nữa, chút nữa tôi gọi lại.”
“Thư………” Chiếc xe của tòa soạn báo quân tăng tốc đường, từ xa còn có nhiều xe của những tòa soạn khác mà mục đích của bọn họ chỉ có : đó chính là sông Giang, phải chiếm lấy trang đầu của bài báo ngày mai!
Tổng biên tập cầm điện thoại bị người kia cúp trước trong tay, tức giận mà chỉ mỉm cười hài lòng.
Tin tức về cuộc diễn tập của đại đội đặc chủng quân chỉ mới vừa được xác định mà Thư Yểu Nhiên ở đó tập hợp với đoàn lính, xét về mặt thời gian toàn soạn của bọn họ dẫn đầu, xem ra trang đầu ngày mai cần nghĩ cũng biết là của ai!
Đại đội chậm rãi tiến lên phía trước, mọi người chỉ có giờ để leo lên núi, Yểu Nhiên tuy là nhiếp ảnh gia của tòa soạn nhưng cũng chưa từng nhận nhiệm vụ khó khăn như vậy bao giờ, đoạn đường này vô cùng khúc khuỷu vì vậy trở thành cái đuôi của Kỷ Ngân Viễn và đại đội, hơi thở khó khăn theo gót chân của các chiến sĩ. biết là như vậy bao lâu rồi, cuối cùng con đường phía trước cũng rộng rãi, sư trưởng hạ lệnh đóng quân tại chỗ, tất cả chiến sĩ đều bỏ hết trang bị xuống nghỉ ngơi chút.
Yểu Nhiên dốc hết sức lực cuối cùng ngồi mặt đất, cổ họng khát khô toàn thân nóng nực cứ như bị thiêu đốt. Bầu trời tối đen như mực được bao trùm bởi những vì sao sáng ngời, ngước mắt nhìn và hình như những vì sao đó cũng nhìn .
“ Thư, uống chút nước .” mệt nhọc ngồi dậy cầm lấy bình nước mà người binh lính mặc quân trang màu xanh lá cây chạy đến đưa cho : “Cám ơn.”
Mở miệng ra mới biết giọng của mình sao lại khàn như vậy. Cầm lấy bình nước uống hơi đến nửa chai, uống xong cả người như sống lại. Người lính cười khi thấy phục hồi tinh thần : “Người Thư nên cám ơn phải là tôi, bình nước này là doanh trưởng kêu tôi mang tới.”
ngẩn người vặn chặt nắp bình, hỏi: “Doanh trưởng Kỷ?”
Người lính gật đầu rồi xoay người quay về đội tiếp tục xây dựng lều trại. Yểu Nhiên nhìn xung quanh hề thấy bóng dáng của Kỷ Ngân Viễn, nghĩ lại cuộc diễn tập lần này vô cùng gấp gáp làm sao có thời gian dạo đây.
dạo xung quanh đột nhiên cảm thấy có hơi kỳ lạ, cuộc diễn tập lần này hình như hơi lớn? Nhớ tới điện thoại của tổng biên, vội vàng lấy điện thoại ra.
“Tổng biên, tôi thấy có gì đó đúng…..” tay để lên chân mày híp mắt nhìn về phía xa.
“.”
“Lực lượng đóng quân ở khu vực đồng bằng, nhưng…………” Sườn núi tiếp giáp bên ngoài lều trại là nơi chiếm đóng của rất nhiều chuyên cơ, “……….tôi cảm thấy cuộc diễn tập này đơn giản.”
“ nhảm gì vậy, diễn tập này năm mới có lần làm sao đơn giản được!”
“Hả?”
“Bùm!” tiếng nổ vang hơn mười chuyên cơ cất cánh bay lên từ đường chân trời, chấn động khắp mặt đất, phía xa là bụi đất mù mịt, những chiếc xe tăng bọc thép từ từ tiến lên, những họng súng nhắm thẳng vào những chuyên cơ trực thăng lượn vòng trung.
Yểu Nhiên đứng đỉnh chỗ đất dốc, nơi này có tầm nhìn tốt có thể bao quát toàn bộ chiến trường trong tầm mắt , nhưng lại nhúc nhích cũng có động tác nháy máy nào. Nhiệm vụ lần này cấp giao cho là phải chụp lại được hết những diễn biến cuộc diễn tập này đưa lên trang đầu bài báo, nhưng mà bây giờ thể tập trung được gì hết, đôi tay run rẩy mà ngay cả tâm hồn cũng bị chấn động.
biết rất , hình ảnh trước mắt chỉ là mô phỏng lại cuộc đối kháng trong cuộc diễn tập, mùi khói súng lửa đạn nồng nặc làm con người phải đinh tai nhức óc, nhắm bắn nhau mãnh liệt nhưng vẫn làm rung động trước hình ảnh này!
Đây chính là chiến tranh sao? TV hay các web đều có video tư liệu về các cuộc chiến tranh nhưng khi tự mình đứng đây trải nghiệm, tự mình bước vào cuộc chiến lại là cảm nhận hoàn toàn khác.
Cho đến lúc này, mới thực hiểu biết được thế nào là cuộc diễn tập đầy quy mô này.
Yểu Nhiên hít hơi sâu, từ từ thiết lập các dụng cụ, cài đặt tiêu cự ống kính thích hợp. Gió núi thổi qua làm mái tóc dài của bay loạn xạ, nhìn vào màn hình camera hình ảnh lính nhảy dù nhảy ra từ trong cabin, mấp máy môi ghi lại toàn bộ cuộc diễn tập này dựng thành hình ảnh của thế kỷ!
Ngày đó, tòa soạn báo quân cho xuất bản bài báo đặc biệt về cuộc diễn tập quân của đội đặc chủng quân, vừa xuất bản được tiêu thụ hết toàn bộ, tổng biên tập tòa soạn vỗ vai Yểu Nhiên, khen thưởng tăng gấp đôi tiền thưởng tháng này.
Bước ra khỏi phòng làm việc liền bị mấy đồng nghiệp thường hay chơi thân bao vây hỏi thăm, điều tra xem lấy được tin tức từ đâu. Yểu Nhiên lặng lẽ cười định trả lời có người cắt ngang: “Người ta có bạn làm doanh trưởng, chỉ là các người biết thôi!”
người phụ nữ dáng vóc cao gầy xinh đẹp, lưng dựa vào ghế xoay lại, hai tay vòng trước ngực tỏ ra khí thế cao ngạo. Yểu Nhiên nhìn người phụ nữ có gương mặt y chang như mình nhếch môi cười giễu cợt.
Từ Thư Yểu Nhiên xác định là quen người này, bây giờ lại bắt đầu đấu đá nhau rồi.
“ sai, có người bạn làm doanh trưởng đúng là làm gì cũng dễ.” cũng bắt chước hai tay vòng trước ngực, nhún nhún vai : “Tổng biên hạ lệnh, tối nay ấy làm chủ mọi người có thể thoải mái ăn bữa.”
“Có ? ?” Những ký giả ngừng reo hò phấn khích khiến những đồng khác cũng bị hấp dẫn, cười : “Còn hơn ngọc trai.”
“Woa! Tổng biên vạn tuế!” Mọi người hoan hô, Yểu Nhiên cười cười rồi nhìn thẳng về phía Thư Yểu Khinh, giọng mang theo chút khiêu khích: “Thư Yểu Khinh, có hay ?”
Thư Yểu Khinh cắn răng cười lạnh, cặp mắt như muốn phun ra lửa: “Tôi thích tham gia náo nhiệt, về, nhà, ăn!”
nhíu mày, hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi lời đó: “Tùy .”
Liên hoan được tổ chức trong nhà hàng kế bên tòa soạn, bữa tiệc chỉ khen thưởng Yểu Nhiên mà còn là chúc mừng tòa soạn ngồi vững vị trí tòa soạn có lượng tiêu thụ cao nhất. Mấy đồng nghiệp nữ cứ hỏi có phải lấy được tin tức từ bạn bè hay , cười lắc đầu : “Cái đó à, ra được coi là trong cái rủi có cái may.”
kể lại chuyện xảy ra giữa và Kỷ Ngân Viễn trong khoảng thời gian đó cho mọi người hiểu, ai cũng đắc chí khen ngợi, tổng biên nâng ly mời: “Lần này chủ yếu vẫn là vận may của chúng ta, mọi người cũng vất vả rồi, bữa ăn này cần tiết kiệm dùm tôi, cứ ăn thoải mái, nào cạn ly!”
“Được!”
Uống đến nửa buổi tiệc, điện thoại Yểu Nhiên vang lên, cúi đầu nhìn là Mục Thiếu Liên.
“Gí thế?” đưa tay đóng cửa, cách ồn ào bên trong.
“Con ngoan, tại sao nửa đêm rồi vẫn còn bên ngoài?”
có hứng thú đâm chọt chỉ nhàn nhạt trả lời: “Tòa soạn có liên hoan.”
“……….Hả?” Giọng người đàn ông kéo dài đột nhiên trở nên vui sướng: “Ba tới đón con nha, con đêm khuya mình rất nguy hiểm.”
“Khỏi.” ta mà tới đây còn sống được chắc: “Chỉ cần xuất em chắc chắn rất an toàn.”
“Ba là ba quan tâm con thôi, con ba có biết bao nhiêu xinh đẹp khéo léo động lòng người, biết có bao nhiêu người để ý con đấy!”
“Em nên cám ơn quan tâm em sao.” Được ta khen mà cảm thấy rùng mình, run rẩy : “Cúp.”
“Này này này, đợi chút…..” lúc tính cúp điện thoại tháp đồng hồ gần nhà hàng gõ chuông báo giờ, giọng Mục Thiếu Liên to lên: “Em ở gần tòa soạn?”
“………. có.”
“ nghe thấy rồi, chính là thanh của tháp đồng hồ gần tòa soạn của em!”
“…….. nghe nhầm nên ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của rồi.”
“ bậy, ba đây là xuất thân là lính trinh sát nhá! Con ngoan ngoãn đứng ở đó chờ ba, ba đến ngay!”
“…………” Điện thoại vang lên tiếng tít tít tít, Yểu Nhiên kịp ngăn ta lại, ôm đầu muốn phát điên. Khốn khiếp, nếu ta xuất trước mặt đồng nghiệp của sau này còn ở trong tòa soạn được sao!
“Hình như tiểu Quai thích bò bít tết ở đây.” giọng nam quen thuộc vang lên, hơi sửng sốt, giọng này rất giống với người trong trí nhớ………..
Trong lòng có tò mò phải tìm hiểu, đây là căn bệnh chung của những người làm báo và cũng ngoại lệ. về phía sau, đập vào mắt chính là bóng lưng cao lớn của người đàn ông mặc quân trang quân hàm trung tá hai gạch hai sao. Đối diện là mặc váy dài tư chất khéo léo tinh vi, vừa ló đầu ra chạm phải ánh mắt của đó.