1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Diệu Ngẫu Thiên Thành - Đông Thiên Liễu Diệp

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Diệu Ngẫu Thiên Thành
      (Vẻ đẹp trời ban)
      [​IMG]


      Tác giả: Đông Thiên Liễu Diệp

      Thể Loại: Nữ xuyên , nam trọng sinh, Cung đấu, Trạch đấu, Sủng

      Nhân vật chính: Chân Diệu, La Thiên Minh

      Nguồn convert: TTV

      Nguồn raw: http://www.77nt.com/10099/

      Số chương: 482C + 6PN

      Editor: Màn Thầu +Truchancherry

      Beta: Lạc Lạc + Màn Thầu

      Văn án

      Chân gia Tứ nương tranh cường háo thắng, ích kỷ hư vinh, hao tổn tâm cơ thiết kế mình và thế tử trấn quốc công rơi xuống nước. Sau đó, kẻ tham ăn ngây ngô đáng xuyên vào Chân tứ nương sau khi rơi xuống nước... ko trạch đấu truyền thống, nữ 9 phải siêu bách khoa toàn thư, chịu nổi vui lòng next, còn bỏ qua được vui lòng mang theo cột thu lôi

      Trích đoạn ngắn

      nương xinh đẹp kia gào khóc buông:
      “Công tử, hãy cứu tiểu nữ”
      nhíu mày, loại chuyện này rảnh để quan tâm, nương kia thấy nhíu mày cứ ngỡ động lòng, nên chạy đến ôm chân ngựa, khóc nỉ non: Công tử, nếu ngài cứu tiểu nữ, tiểu nữ chết tại nơi này.”
      Nàng ta khóc lê hoa mang vũ, đám đông chung quanh xì xào bàn tán, nương như hoa, chỉ nợ 50 lượng bạc mà cha bài bạc mượn của bọn cho vay, nay lại phải bán mình vào chốn thanh lâu tội, nên ai cũng khuyên , bực mình định thúc ngựa rời con ngựa bị nàng ta ôm mông nhột quá nên co chân đá hậu.
      Chỉ nghe 1 tiếng hét thảm, nàng ta bay văng ra xa, hộc máu.
      vội nhảy xuống ngựa kiểm tra vết thương, nàng ta mừng rỡ khóc đẫm lệ. thấy thế hỏi:
      “Ngươi nợ bao nhiêu?”
      Gã to con kia đáp: “Vốn lẫn lời 50 lượng bạc.”
      từ trong túi móc ra tờ ngân phiếu 50 lượng đặt vào tay nàng ta,. :
      “Xem như tại hạ thay mặt con ngựa của tại hạ nhận lỗi với nương, nương nên nhớ, sau này phải thứ gì cũng ôm được.”
      xong nhảy lên lưng ngựa định thúc ngựa rời .
      Nàng ta cam long, vị công tử như hoa trước mắt, tướng tá tuấn lãng phong độ lại hào hoa, vừa nhìn biết sang cũng quý, nên nàng ta đâu chịu bỏ qua. Dập đầu, khóc nức nở:
      “Ngài ra bạc là ngài mua tiểu nữ, hãy mang tiểu nữ theo dù làm trâu làm ngựa tiểu nữ cũng chẳng than khổ.”
      nhíu mày: “Ta mua nương, ta ta thay mặt ngựa của ta nhận lỗi với nương.”
      , ngài ra bạc là mua tiểu nữ,tiểu nữ nay là người của ngài, tiểu nữ thể tự dưng nhận bạc của ai, nếu ngài cần tiểu nữ, tiểu nữ xin nguyện chết.”
      nhướng mày khi đám đông xung quanh rơi nước mắt đồng tình với nương khóc thê thảm quỳ dưới đất, giọng hỏi:
      “Nàng thể tự dưng nhận bạc của ta?”
      Nàng ta kiên quyết gật đầu.
      hỏi tiếp, “Ta đưa bạc có nghĩa là mua nàng, mang nàng theo nàng chết?”
      nàng ta dần thấy hy vọng lóe lên, nàng ta tự tin với nhan sắc của nàng ta ai bỏ qua được, nên kiên quyết gật đầu lần 2:
      “Đúng vậy, nhận bạc của ngài là người của ngài, nếu ngài nhận tiểu nữ, tiểu nữ kiên quyết nhận bạc.”
      xong, giơ tấm ngân phiếu lên cao, thấy bước chân càng ngày càng gần, lòng nàng ta càng mừng thấp thỏm.
      nhàng bước đến bên cạnh nàng ta, đưa tay ra, và… nhàng lấy lại tờ ngân phiếu nhét vào túi và phóng lên ngựa chạy mất.

      Mục Lục

      C1C2C3C4C5C6C7C8C9C10
      C11C12C13C14C15 C16C17C18C19C20
      C21C22 ☼ C23C24C25 C26C27C28C29C30
      C31C32 ☼ C33 ☼ C34 ☼ C35 ☼ C36 ☼ C37 ☼ C38 ☼ C39 ☼ C40
      ...

      Lịch post: 2-3C/1 tuần



      Mong bà con bác láng giềng gần xa ủng hộ nhiệt tình nhoa <3 <3 <3
      Last edited: 13/1/16
      hikari2088, Dion, vanlactamviem11 others thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 30/9/15

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 2: Từ ngốc nghếch thành khéo léo.
      Editor: Màn Thầu
      Beta: LạcLạc


      Mặt trời lên đỉnh đầu, nhưng bầu khí ở Kiến An bá phủ hơi trầm, bọn nha hoàn mặc bỉ giáp[1] xanh đen ra ra vào vào, cố gắng bước nhàng.

      [1] Bỉ giáp là trang phục cổ dành cho cưỡi ngựa bắn cung, tương tự áo ba lỗ. Là loại áo gi lê tay, cổ áo đối xứng hai bên xẻ tà cho đến đầu gối, bỉ giáp đầu tiên do Chiêu Duệ Thuận hoàng hậu sáng chế ra, là y phục tiện cho việc bắn cung cởi ngựa.


      Chén trà khắc họa tiết hoa điểu màu hồng trong tay lão phu nhân rơi xuống đất, môi run run : ", đưa nghiệp chướng kia tới đây cho ta!"


      phụ nhân (phụ nữ có chồng) mặc váy hoa như ý màu tối đứng bên cạnh, chừng bốn mươi tuổi sắc mặt tái nhợt, muốn mở miệng khuyên nhủ, lại mím chặt môi.


      Bà là dâu cả của lão phu nhân, phu nhân thế tử, lẽ ra khi lão phu nhân nổi cơn thịnh nộ, bà phải khuyên nhủ, nhưng Tứ nương này huyên náo chẳng ra làm sao, bây giờ trong phủ còn năm tiểu nương tử chưa gả , bị nàng náo loạn, danh tiếng Kiến An bá phủ mất sạch, hôn của các nương khác cũng bị ảnh hưởng.


      Bà thân là phu nhân Thế tử, quý phủ xảy ra chuyện như vậy, tuy phải Nhất phòng của bà, nhưng trong lòng thầm hận Tứ nương chả ra thể thống, nhìn Tam phu nhân vận y phục màu hồng cánh sen, sắc mặt càng lạnh hơn.


      Tam phu nhân Ôn thị quỳ xuống "Rầm" tiếng, cũng gào khóc giống những phụ nhân bình thường, đầu tiên dập đầu liên tục, lúc ngước mặt lên chỉ thấy mảng xanh trán: "Lão phu nhân, xưa nay nghiệp chướng kia ham chơi quen rồi, gây ra họa này, có đánh chết cũng quá đáng, chờ nó tỉnh lại con dâu lập tức mang đến chịu phạt. Có điều nó vừa mới rơi xuống nước, tháng ba nước lạnh, giờ vẫn bất tỉnh."


      Nghe vậy phụ nhân trẻ tuổi vận váy thêu xanh nhạt cười gằn: "Tam đệ muội lời này đúng rồi, cái gì mà ham chơi, năm nay Tứ nương mười bốn tuổi, phải là trong lòng có tâm tư mới đúng --"


      "Im miệng!" Lão phu nhân lạnh lùng quét qua.


      Nhị phu nhân Lý thị cầm khăn che mặt, giọng nghẹn ngào: "Lão phu nhân, việc hôm nay, ngài nhất định phải xử lý công bằng, người ở khắp kinh thành đều nhìn vào đấy. Nếu nhân nhượng, sau này tiểu nương tử nhà chúng ta sao có thể gặp người nữa?"


      tới đây trong lòng càng hận, Kiến An bá lão phu nhân có ba người con, trưởng nữ đích tôn xuất giá, còn lại thứ nữ đính ước trước, Tam phòng có hai nhi nữ, trưởng nữ cũng được đính ước từ trước rồi, nhắc đến kẻ gây họa kia, chỉ tội cho hai nhi nữ song sinh vừa mới mười hai tuổi của bà, chịu ảnh hưởng của chuyện này nhất.


      Bà vốn là vợ kế, thấp hơn người bên ngoài bậc, tốn hết tâm tư dạy dỗ nhi nữ, lại bị kẻ cần mặt mũi kia hại.


      ", đưa Tứ nương đến." Lão phu nhân dặn dò Vương ma ma đứng ở phía sau.

      Tam phu nhân quỳ sắc mặt lập tức trắng bệch, xưa nay biết lão phu nhân thoạt nhìn tính tình tốt song khi quyết định, cũng cho phép phản bác.

      Nhị phu nhân cười lạnh, liếc nhìn Ôn thị.

      Mặc kệ bình thường ngươi có đanh đá nữa, gặp phải nữ nhi thế này vẫn phải chấp nhận số mệnh, ngày tháng về sau cố trông chừng .

      bao lâu sau, Vương ma ma trở lại, hai bà tử phía sau khống chế Tứ nương Chân Diệu.

      “Lão phu nhân, tứ nương tới rồi.” Vương ma ma xong đứng phía sau lão phu nhân.


      Lão phu nhân nhìn Chân Diệu.


      Mặc áo màu sen nước thường ngày, bên dưới là váy mã diện* xanh khói, chắn tắm rửa rồi, nhưng chưa vén tóc, cả mái tóc đen chỉ dùng sợi tơ buộc lỏng lẻo, làm cho khuôn mặt nhắn càng trắng bệch.


      "Nghiệp chướng, còn quỳ xuống cho ta!" Lão phu nhân thấy Chân Diệu đứng ở đó, càng tức giận hơn.


      Nhị phu nhân Lý thị che miệng cười: "Ui, phải tam đệ muội Tứ nương còn bất tỉnh sao, nhìn dáng dấp như vậy trái lại rất tỉnh táo nha, thoạt nhìn chẳng có chút nào giống như bị rơi xuống nước cả --"


      chén trà sứ màu hồng ném tới: "Lý thị, ngươi mở miệng nữa, ra ngoài cho ta!"


      Lý thị đỏ mặt, nhưng dám tiếp tục mở miệng.


      Khóe miệng đại phu nhân nhếch lên.


      Xuất thân thứ nữ, cho cùng cũng chỉ khôn vặt, đừng nhìn ngày thường lão phu nhân ăn chay niệm phật vẻ mặt hiền lành, để ý tới bọn tiểu bối tranh giành náo loạn, nhưng làm chuyện tổn hại đến danh dự gia tộc như hổ phát uy, trốn sang bên còn dám vuốt râu hùm, vậy chỉ có hai chữ: Muốn chết!


      Nếu vuốt lần chưa đỡ nghiện lại muốn vuốt lần nữa, vậy có bảy chữ: Chết đến mức thể chết thêm!


      Chân Diệu vẫn mơ hồ lắm.


      khắc trước, nàng vừa du lịch trở về, gọi taxi về nhà, ngờ tên tài xế kia thấy nàng mình bèn nổi ý xấu, trong lúc phản kháng bị bóp cổ, sao mà vừa mở mắt, biến thành Chân Tứ nương rồi.


      Ký ức của Chân Tứ nương, ngược lại nàng có hết, nhưng chưa kịp tiêu hóa xong bị xách qua đây, nếu chuyện này đặt vào tinh xuyên nào đó cũng ngu người, huống chi loại kỹ năng trạch đấu của nàng bằng .


      Nghe lão thái thái tóc bạc ngồi cao vẻ mặt và giọng vô cùng nghiêm túc muốn nàng quỳ, Chân Diệu lại nghĩ chuyện này do thân thể chủ cũ gây ra, quyết định tạm thời vứt cốt khí sang bên là xong.


      Quỳ quỳ, nếu mới sống lại lại bị trầm lồng heo, thiệt thòi chết.


      Có điều thân thể này hình như nghe theo sai khiến, đầu gối Chân Diệu cong cong, thoáng lực bất tòng tâm.


      lúc lo lắng, chỉ thấy phụ nhân quỳ bên cạnh bước dài, nhấc chân lên đạp đầu gối nàng.


      Rầm tiếng, Chân Diệu nặng nề quỳ mặt đất.


      Tách tách, hai cái chén nở hoa bên cạnh nàng, mảnh sứ vụn bắn tung tóe khắp nơi.


      Tam phu nhân Ôn thị muốn che chắn trước mặt Chân Diệu, nhưng thân thể giật giật cố nhịn xuống.


      Nhị phu nhân Lý thị sợ bắn vào người, vội trốn ra sau.


      Thấy Chân Diệu quỳ thẳng tắp, trong lòng lão phu nhân hơi hòa hoãn, thầm nghĩ nha đầu này vẫn luôn giữ bình tĩnh, sao hôm nay lại làm ra cái chuyện hồ đồ kia.


      Chân Diệu biết lão phu nhân nghĩ gì, cười khổ, nàng còn bị mẹ ruột đạp đến mắt nổ hoa, phải muốn trốn, đơn thuần là vì chưa phản ứng kịp.


      "Tứ nha đầu, ngươi còn lời gì để ?" thanh từ phía truyền đến.


      Trong lòng Chân Diệu cảm thấy nặng nề.


      Lời này rất giống như hỏi tử tù trước khi bị hành quyết: "Ngươi còn lời trăng trối gì muốn giao phó , nếu lên đường."


      Kiếp trước, gia cảnh Chân Diệu tương đối khá, vừa tốt nghiệp xong bèn xách túi lên ăn chơi khắp thế giới, thậm chí chưa từng trải qua tranh đấu chốn văn phòng.


      Nếu xuyên tới làm máy bay chiến đấu cho tỷ muội trong trạch đấu, sợ rằng nàng chỉ có thể làm gà mẹ.


      Cảm nhận được hơi lạnh từ phía truyền đến, đầu óc Chân Diệu chưa kịp xoay chuyển, đành theo bản năng, giơ hai tay lên cao lại dán sát xuống đất, dập đầu mấy cái liên tục: "Tổ mẫu, tôn nữ biết sai rồi, nên ham chơi chạy lên cầu, rước lấy tai họa, khiến gia tộc hổ thẹn."


      Nhìn tôn nữ phủ phục sát đất, cả người nhúc nhích, trong lòng lão phu nhân có mùi vị lẫn lộn, lúc sau thở dài: "Tứ nha đầu, ngươi ngẩng đầu lên chuyện ."


      Chân Diệu từ từ ngẩng lên, đôi mắt trong trẻo sáng lấp lánh nhìn lão phu nhân: "Tổ mẫu, tôn nữ sai rồi, ngài muốn đánh muốn phạt sao cũng được, chỉ đừng tức giận mà tổn hại thân thể."


      Ngày thường đôi mắt nàng rất đẹp, con ngươi vừa đen vừa to hơn người bình thường, che giấu tâm tư phức tạp, nhìn người như vậy, như hai dòng suối trong chậm rãi chảy vào lòng người.


      Tâm lão phu nhân khỏi mềm nhũn, chính mình cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng nhẽ lần này Tứ nha đầu rơi xuống nước, chỉ là ngẫu nhiên?


      Nhưng nghĩ đến ngày thường Chân Diệu cũng là người háo thắng nhiều tâm tư, ý nghĩ này lập tức ép xuống, chậm rãi mở miệng: "Tứ nha đầu, ngươi có biết danh tiết nữ nhi quan trọng thế nào , mặc kệ việc này là ngoài ý muốn cũng được, hay cố ý cũng được, cái nhìn của người đời đối với ngươi định rồi, ngay cả tỷ muội ngươi, cũng bị ngươi liên lụy."


      "Vâng." Chân Diệu cúi đầu, hơi ủ rũ.


      Chủ cũ để lại cho nàng, quả thực là đường cùng mà.


      Sau đó, chỉ e lão phu nhân muốn nàng chọn trong hai con đường thắt cổ hay trầm mình tự vẫn.


      "Nếu thế, việc đó xảy ra trước mặt ngươi, cũng có lựa chọn khác --"


      "Lão phu nhân --" Tam phu nhân Ôn thị lại bất chấp những cái khác, chạy vội tới ôm đùi lão phu nhân, "Tức phụ xin ngài khai ân, Diệu Nhi nó, nó chỉ mới mười bốn tuổi thôi, xin ngài cho nó con đường sống."


      "Tức phụ lão tam, ngươi cần thay nữ nhi cầu tình, dẫn Tứ nương ."


      Hai bà tử tiến lên, đưa Chân Diệu ra ngoài, người trong số đó bất cẩn đụng vào cổ nàng.


      Cả người run rẩy trận, hàn khí từ đáy lòng xộc ra.


      Trong đầu nàng, bị khống chế xuất đôi tay thô ráp của tên kia vẫn bóp cổ nàng buông, càng bóp càng chặt, sau đó lại hoảng hốt biến thành mặt của người khác.


      Nhất thời Chân Diệu cảm thấy thở nổi, chỉ có ý nghĩ trong đầu, mình phải trốn!


      Nàng đứng dậy, muốn chạy ra ngoài.


      Thời điểm thế này, sống sót là bản năng con người, còn cái gì mà tiểu nương tử ở trong phủ chính mình có thể trốn đâu, hoặc chạy ra ngoài lại sinh tồn thế nào vấn đề cao thâm ra sao, đừng đùa, có mấy người bình thường khi đối mặt với sinh tử mới nghĩ tới những thứ này.


      Chỉ là Chân Diệu vừa đến, tuy tiếp nhận ký ức, nhưng vẫn có chút quen, nương ngốc này lại mắc tật xấu phân biệt được phương hướng, muốn chạy ra ngoài, nhưng chạy nhầm hướng, đâm thẳng vào cột nhà.


      "Mau ngăn nó lại." Lão phu nhân đứng bật dậy.


      Nhị phu nhân Lý thị kêu lên tiếng "A".


      Tốc độ Tam phu nhân xông tới còn nhanh hơn lúc nãy đạp Chân Diệu, ôm chặt chân nàng.


      Kiếp trước Chân Diệu xem như kẻ du lịch gà mờ, thể chất tốt, từng học ít thuật phòng thân thực dụng, lúc đầu mắt thấy mình sắp đụng vào cột, sống lưng lắc cái chân vừa nhấc lên muốn tránh thoát tình thế ngàn cân treo sợi tóc này.


      ngờ cái chân chưa giơ lên kia bị Tam phu nhân ôm lấy.


      Chỉ nghe bịch tiếng, hài tử bèn đụng phải cây cột.


      Trước khi lâm vào hôn mê, trong đầu chỉ có ý nghĩ.


      Mẹ ruột à, mẹ xác định đây phải nhân cơ hội trừ hại đấy chứ?.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chuẩn bị chào đón nam chính xuất . *Tung bông* *Tung bông*

      Chương 3: Ép gả
      Editor: Truchancherry
      Beta: MànThầu


      Nhìn phòng hỗn loạn, lão phu nhân đỡ trán : ", mời Vương đại phu tới xem Tứ nương thế nào! Các ngươi cũng lui xuống cả ."


      Chờ mọi người lui xuống, lão phu nhân dặn dò Vương Ma Ma: " mời lão bá gia đến chuyện."


      Vương Ma Ma lộ vẻ khó xử.


      Sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống hỏi: "Làm sao?"


      Vương Ma Ma là tâm phúc của lão phu nhân, thấy lão phu nhân hỏi tất nhiên dám giấu, vội : "Lão phu nhân, hôm nay trời vừa sáng lão bá gia ra ngoài đấu chim, lúc này còn chưa về."


      Lão phu nhân suýt chút nữa thở nổi , nhịn lại nhịn mới : "Thế tử cũng sắp trở về, dặn dò hạ nhân, khi nào về lập tức tới gặp ta."


      Kiến An thế tử giữ chức Lang trung* ở hộ bộ , đối với các gia đình quyền quý cũng xem là 1chức vị tốt .


      *Bộ Lại (Bộ Nội Vụ) hoặc Lại bộ là bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nha môn. Đứng đầu Bộ Lại là Thượng thư bộ Lại (Lại bộ Thượng thư). Dưới nữa là Lang Trung.


      "Vâng." Vương Ma Ma đáp tiếng, suy nghĩ chút thấp giọng , "Lão phu nhân, vừa nãy nô tỳ mời Tứ nương, phát ..."


      "Phát cái gì? Tố Nguyệt, vào lúc này, có lời gì đừng có dông dài."


      Trong phủ xảy ra chuyện như vậy, làm lão phu nhân trước nay luôn bình tĩnh cũng có chút sốt ruột.


      Dù Tứ nương tốt, cũng là cháu ruột của bà, tuy xảy ra chuyện như vậy đến nỗi phải hành quyết để bảo vệ danh dự gia tộc nhưng cũng làm bà khó xử.


      Hoặc làm nhà trai nhận hôn này, hoặc phải đưa rất xa, hoặc gả ở bên ngoài, đợi đàm tiếu qua rồi lặng lẽ trở về.


      Cũng có những gia đình gia phong nghiêm khắc, trực tiếp lệnh cho nữ nhi xuống tóc làm ni .


      Phủ Trấn Quốc Công cũng phải dễ vào cửa, lão bá gia quản mọi việc, bây giờ cũng chỉ có thể chờ Thế tử trở về, thương lượng chút xem xử trí chuyện này thế nào.


      "Lão phu nhân, nô tỳ phát , cổ Tứ nương... Có vết thâm tím." Vương Ma Ma ra.


      " chứ?" Lông mày Lão phu nhân nhíu lại.


      Thế tử phu nhân cùng mấy phu nhân khác từ phủ Trưởng công chúa trở về trực tiếp đến đây thỉnh tội. Cả người Tứ nương ướt đẫm được bọc chăn đưa về, nha hoàn bà tử từng hầu hạ sớm bị giam lại, chuyện quan trọng như vậy giờ mới phát .


      Vương Ma Ma vội : "Việc này đánh chết nô tỳ cũng dám vọng ngôn( xằng bậy)."


      Lão phu nhân thở dài nhõm, tựa người vào ghế Thái sư : ", xem Thế Tử trở về chưa."


      "Nương, hài nhi về ." Lão phu nhân vừa uống xong chén trà, nha hoàn đứng bên cửa kéo bức mành che lên, nam tử chừng 40 tuổi, dáng người rắn rỏi, để râu ngắn vào


      Đây chính là Kiến An Thế tử Chân Kiến Văn.


      "Đại lang, chuyện xảy ra hôm nay, con biết chứ?"


      Chân Kiến Văn gật đầu.


      "Vậy con thấy nên làm gì bây giờ?"


      Chân Kiến Văn nhìn sắc mặt lão phu nhân chút.


      Lão phu nhân rũ mắt xuống, nhìn ra hỉ nộ.


      Chân Kiến Văn trầm mặt : "Nay Tứ nha đầu mười bốn, nếu lại đưa tránh đầu sóng ngọn gió sợ làm lỡ nhân duyên, còn nếu vội vã gả , cũng tìm được nơi thích hợp, nhưng Phủ Trấn Quốc Công cũng phải nơi dễ bước vào… "


      Trong lòng càng lúc càng bực đứa cháu hồ đồ này.


      Chân phủ có tất cả sáu nương, dung mạo Chân Diệu xuất xắc nhất, trưởng nữ của gả vào phủ Trưởng công chúa, nếu là tính toán thoả đáng, nha đầu này gả cho gia đình tốt phải là thể, cũng làm cho gia tộc thêm phần trợ lực.


      nghĩ tới nha đầu này thường ngày thông minh hiếu thắng, kì thực lại là đứa xuẩn ngốc, lẽ nào cho rằng như vậy là có thể làm đại phu nhân sao!


      "Vậy ép bọn họ phải lấy." Lão phu nhân mở mắt ra, lóe lên tinh quang.


      Chân Kiến Văn sững sờ.


      Thấy lão phu nhân lại hơi khép mắt, giọng : "Tứ nha đầu giận dữ và xấu hổ đâm đầu vào cột nhà, nên cổ nàng có vết thâm tím."


      lần nữa Chân Kiến Văn cảm thấy choáng váng, sau đó mặt lộ vẻ tươi cười, vội thi lễ :"Hài nhi hiểu."


      đến ngày mai, Tứ nương của Kiến An bá phủ rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại giận dữ và xấu hổ đập đầu vào cột lấy cái chết chứng minh trong sạch lan truyền khắp kinh thành.


      Có thể đập đầu chứng minh trong sạch, ấn tượng của người trong kinh thành về Chân Diệu cũng được nâng lên.


      Chỉ là tiểu nương tử mười ba mười bốn tuổi, chừng chỉ vì ham chơi gặp chuyện bất trắc mà thôi.


      "Chuyện bất trắc? Nếu nàng gặp bất trắc, tên của ta viết ngược lại! Muốn vào cửa cũng được thôi, vậy làm thiếp vào từ cửa hông ." Trong Tiểu viện Di An Đường tại Phủ Trấn Quốc Công, thanh niên mười tám mười chín tuổi giận tái mặt, cười lạnh .


      Lão phu nhân Trấn Quốc Công Đậu Thị sớm cho hạ nhân lui ra, nhìn tôn nhi nổi cơn thịnh nộ đành thở dài, vẫy tay để lại gần.


      Thế tử Trấn Quốc Công La Thiên Minh do dự chút, vẫn tới ngồi dưới chân lão phu nhân.


      Lão phu nhân thương tiếc nhìn tôn tử: "Minh nhi, thể như vậy, Kiến An Bá Phủ gả ra ngoài, nào có chuyện lại làm thiếp."


      Người thanh niên ngồi thẳng mày kiếm nhíu lại, mắt sáng như sao ,trong lời lại mang theo hàn khí: "vậy mặc kệ nàng ta , ngược lại tôn nhi tuyệt lấy thê tử như vậy!"


      Đúng, tuyệt đối thể, tuyệt phải cái người đời trước "hồng hạnh xuất tường", nữ nhân này còn hại chết được tử tế!


      Đời trước, cũng rơi xuống nước như vậy, Nhị thúc Nhị thẩm của miệng lưỡi trơn tru, khuyên đáp ứng hôn này.


      Bây giờ, chết sống đồng ý, nên mới có cuộc chuyện với tổ tôn.


      Lão phu nhân nghiêm mặt: "Minh nhi, nếu như thế, lúc đó cháu cùng Chân Tứ nương rơi xuống nước, cần gì phải đưa người ta vào chỗ chết?"


      Hỏi lời này, Đậu Thị có chút đau lòng.


      Trưởng tử Trường Tức sớm ra , người cháu trai này là tay nàng nuôi nấng, tuy được nuông chiều sinh ra chút tính khí nóng nảy, nhưng thiện tâm, vạn lần nghĩ tới làm ra chuyện như vậy.


      "Minh nhi, hai lần trước hôn trước của ngươi đều thành, nếu việc này lại truyền , ta nên làm thế nào cho phải?"


      Cùng nhau rơi xuống nước, danh tiếng bị hao tổn là nhà , nhưng nếu như truyền ra điều tiếng Trấn Quốc Công Thế tử độc ác định bóp chết nương người ta ở trong nước, cho dù vị trí Thế tử vẫn an ổn, nhưng sau này muốn lấy nương có gia thế tốt đẹp rất khó khăn.


      La Thiên Minh chấn động toàn thân, tay gắt gao cuộn thành nắm đấm.


      Đáng trách vừa mở mắt, liền nhìn thấy nữ nhân căm hận nhiều năm, nhất thời khống chế được mới ra tay.


      Nếu là tỉnh lại sớm hơn, cũng để cho nữ nhân kia kéo mình xuống.


      Tổ mẫu rất đúng, thanh danh của thể có vết nhơ, còn muốn đảm nhiệm Thế tử Trấn Quốc Công cách an ổn, những người kiếp trước nợ mạng, nhất định phải đòi lại cả gốc lẫn lãi!


      Khuôn mặt như ngọc phủ tầng sương lạnh, từ từ quỳ xuống, gằn từng chữ : "Tôn nhi nguyện lấy."


      Nha hoàn bà tử ngày thường hầu hạ trong Trầm Hương Uyển đều thấy bóng dáng đâu, bước chân của nha hoàn mới tới rất .


      Toàn bộ Trầm Hương Uyển đều yên tĩnh, chỉ còn cây Đào già nở hoa rất đẹp.


      Nửa người Chân Diệu tựa gối, khuôn mặt trắng bệch, trán còn quấn vải..


      "Tử Tô, lấy giúp ta quyển sách."


      Người mặc y phục màu tím đỏ (màu tím đinh hương á, dò gg ý vậy) là đại nha hoàn trầm ổn nhất bên người lão phu nhân, được điều đến để tạm thời quản lý Trầm Hương Uyển.


      là tạm thời, kỳ làm nha hoàn thiếp thân cho Tứ nương.


      Bất luận trong lòng nghĩ gì, mặt nha hoàn này luôn lộ ra nửa điểmbất mãn, nghe Chân Diệu dặn dò xong liền quay người tới phòng sách , cầm quyển sách đưa tới.


      Chân Diệu đưa tay nhận lấy liếc qua liền thấy hai chữ lớn : Nữ Giới!


      Liếc qua chút, lại liếc chút nữa.


      Đại nha hoàn Tử Tô đứng nghiêm, đầu hơi cúi xuống, mặt cung kính.


      Chân Diệu thở dài, đàng hoàng nhận lấy sách Nữ Giới.


      Nàng trong giai đoạn bị giam chờ xử tội, Nữ Giới Nữ Giới .


      Tay vừa lật được vài trang, có tiểu nha hoàn đến bẩm báo: " nương, Nhị nương, Ngũ nương, Lục nương đến rồi."

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 4: Giáo huấn muội muội.
      Editor: Truchancherry
      Beta: MànThầu


      Vừa dứt lời, có ba tiểu nương tử vào.


      Dẫn đầu là tiểu nương tử vóc người cao gầy, da mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn ngấn nước, chính là tỷ tỷ ruột của Chân Diệu, đứng thứ hai trong nhà gọi là Chân Nghiên.


      Năm nay nàng mười sáu tuổi, đính hôn với Thứ tôn hộ bộ tả thị lang, chuẩn bị gả , nên thường ngày rất ít ra ngoài, vì thế lần ngắm hoa này .


      Theo sau là hai tỷ muội song sinh của Nhị phòng Chân Băng, Chân Ngọc.


      "Nhị tỷ, Ngũ muội, Lục muội, mọi người mau ngồi xuống ." Chân Diệu đặt sách lên bàn trà, cố ngồi thẳng dậy.


      Chân Ngọc hơi liếc qua tựa sách, nở nụ cười: "Nữ giới? Ha ha, tứ tỷ nên cố gắng đọc ."


      Chân Diệu trịnh trọng gật đầu: "Ân, chính là đọc được 'Chọn từ mà , lời ác, sau đó là, ngại , chỉ ngại lời của nữ nhân .' "


      Chân Ngọc nhất thời tức giận đỏ mặt : "Hừ, tứ tỷ, tỷ gây ra chuyện lớn như vậy, còn có mặt mũi chế nhạo người khác sao!"


      Chân Nghiên nghiêm mặt, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Chân Ngọc: "Lục muội ăn cẩn thận, Tứ muội bướng bỉnh chẳng may rơi xuống nước, tự có cha mẹ trưởng bối giáo huấn, nào có người làm muội muội mà chỉ vào mũi mắng đạo lý, lẽ nào Nhị bá nương dạy muội như thế sao?"


      Chân Ngọc sắp tức chết rồi, người trong cái nhà, đều mở to mắt mò a.


      "Cái gì mà bướng bỉnh rơi xuống nước, ràng là —— "


      "Lục muội!" Chân Băng đẩy muội muội sinh đôi cái.


      Chân Nghiên nhấp môi, khẽ nâng cằm: "Ngũ muội, tỷ thấy Lục muội có chút bị hồ đồ rồi, muội đưa muội ấy trở về nghỉ ngơi , nếu tỷ còn nghe được muội ấy ăn linh tinh, tỷ bẩm báo tổ mẫu xử trí."


      "Ân." Chân Băng đứng lên, với Chân Diệu, "Tứ tỷ, tỷ cẩn thận nghỉ ngơi, mấy ngày nữa muội muội trở lại thăm tỷ."


      xong kéo Chân Ngọc ra ngoài.


      Chân Ngọc hất tay của nàng ra, quay đầu cười gằn: "Tứ tỷ, tỷ làm gì ông trời vẫn nhìn đó, tỷ dựa thủ đoạn đê hèn đoạt được nhân duyên, nhưng Tam tỷ bị ngươi hại thảm..."


      Thấy Chân Băng Chân Ngọc rời , Chân Nghiên nhìn Tử Tô : "Tử Tô tỷ tỷ, làm phiền tỷ dẫn các nàng xuống, ta có lời muốn với Tứ nương ."


      "Nô tỳ dám." Tử Tô cúi chào, dẫn hai tiểu nha đầu lui ra.


      "Nhị tỷ ——" Chân Diệu đầy bụng nghi vấn.


      Vừa nãy từ lời của Chân Ngọc, tiết lộ quá nhiều tin tức.


      "Đưa tay."


      "Nhị tỷ?"


      Liền thấy Chân Nghiên từ trong tay áo rút ra cái thước dài, bộp tiếng đánh vào tay Chân Diệu.


      "Cái này, là thay nương đánh. Nương từ trước đến giờ luôn là người hòa nhã, muội làm ra chuyện như thế đem nương tức đến ói ra máu, tỷ đánh muội, muội có phục hay ?"


      Thấy Chân Diệu gật đầu, Chân Nghiên lại đánh cái: "Cái này, đánh thay Tam muội. Muội ấy thân là thứ nữ, vốn muốn kết hôn cũng dễ gì, Tổ mẫu nhọc lòng tìm mối nhân duyên cho muội ấy, bị muội làm rối tung, tỷ đánh muội, muội có phục hay ?"


      Chủ ý của Chân Nghiên là quyết định giáo huấn muội muội trận, để phòng ngừa ngày sau lại gây ra họa lớn hơn, nên hai lần hạ thủ này lưu tình.


      Chân Diệu đau đến mắt nước mắt lưng tròng: "Nhị tỷ, tỷ hôn của Tam tỷ thất bại?"


      Tam nương Chân Tĩnh là thứ nữ của Đại phòng, cũng là thứ nữ duy nhất của Kiến An bá phủ, trước đây lâu cùng con thứ ba của Thượng thư Lễ bộ Dương Dụ Đức đính hôn.


      "Tuy muội đập đầu vào cột chứng minh trong sạch cứu vãn lại chút mặt mũi, nhưng Dương thượng thư gia phong nghiêm cẩn, tam muội vốn là thứ nữ, xảy ra chuyện như vậy, từ hôn cũng nằm trong dự liệu."


      Chân Diệu nghe xong, rất xấu hổ.


      Cái thời đại này nữ tử bị từ hôn, là chuyện vô cùng to lớn.


      Nàng sao có thể có mặt mũi đây là sai lầm của nguyên chủ, có quan hệ gì tới nàng.


      Chuyện cười, nếu mượn thân thể của người ta để sống sót, hưởng hết tiện lợi do thân thế người ta mang lại, vậy nên có trách nhiệm gánh lấy sai lầm của nguyên chủ.


      Nghĩ đến Chân Diệu, mặc dù hơi ngốc chút chút, nhưng tam quan vẫn ngay thẳng.


      "Nhị tỷ, tỷ đưa muội nhận tội vớiTam tỷ." Chân Diệu chống đỡ thân thể đứng lên.


      Chân Nghiên đè nàng lại: "Được rồi, chờ muội dưỡng thương cho tốt lại , giờ đây trong lòng Tam muội rất khó chịu, nhìn thấy muội càng buồn bực hơn mà thôi."


      Chân Diệu cúi đầu xuống: "Ách, biết rồi."


      Nhìn nàng ủ rũ , Chân Nghiên cảm thấy dáng vẻ này vừa mắt hơn dáng vẻ luôn cậy mạnh chịu thua kém trước kia, ngữ khí mềm mỏng hơn: "Tỷ đánh muội hai lần này, để muội nhớ kỹ, cho dù là nương hay Tam muội, đều là nữ tử, thói đời này nữ tử cũng dễ dàng, muội nhất thời tính toán cái gì, là phúc là họa tự mình chịu trách nhiệm thôi, quan trọng là có nhục cùng nhục có vinh cùng vinh, làm liên lụy đến người khác muội có thể an lòng sao ? Thậm chí danh tiếng của bá phủ, còn phải xem biểu của muội ngày sau ở Trấn Quốc Công phủ, có thể lấy lại mặt mũi mất trở về hay ."


      Vừa mới bắt đầu Chân Diệu còn khiêm tốn nghe, đến lúc sau khiếp sợ ngẩng đầu: "Trấn Quốc Công phủ?"


      Chân Nghiên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của muội muội, lại cảm thấy tốt, bộ dạng ngờ nghệch này, có thể sống sót ở Trấn Quốc Công phủ sao.


      " sai, Trấn Quốc Công phu nhân phái bà mối qua đây, quyết định chuyện hôn của muội cùng Trấn Quốc Công Thế tử rồi, chờ năm sau muội cập kê liền gả ."


      Chân Diệu choáng váng: "Trấn Quốc Công Thế tử? Trấn Quốc Công Thế tử là ai?"


      Chân Nghiên mạnh mẽ trừng muội muội chút, thời khắc này, bỗng nhiên nàng cảm thấy hơi tin rằng muội muội chỉ là cẩn thận rơi xuống nước .


      "Đương nhiên là người rơi xuống nước cùng muội, phải vậy đời này còn có người nào là Trấn Quốc Công Thế tử sao?"


      Ầm tiếng, cả người Chân Diệu cảm thấy tốt .


      Người kia!


      Dường như nàng trở lại cái lạnh thấu xương đó, trong cổ họng đều là nước, làm nàng thở nổi.


      Đôi tay thon dài lạnh lẽo nắm lấy cổ nàng, càng bóp càng chặt, càng bóp càng chặt.


      Mùi máu tanh tràn lên cổ họng nàng, nhưng làm nàng sợ hãi hơn chính là đôi mắt kia ràng rất đẹp, nhưng trong đó tràn ngập lạnh lẽo lẫn thù hận.


      Chán ghét, căm hận, phẫn nộ.


      Dường như nàng có thể từ bên trong đôi mắt kia nhìn thấy mặt trái tối tăm nhất của thế giới này.


      Nàng tin chắc rằng, nếu người kia lại xuất ở trước mặt nàng, chút do dự bóp chết nàng.


      Thấy Chân Diệu bỗng nhiên như bị sét đánh, con mắt đăm đăm, sắc mặt trắng bệch, cả người còn ngừng run rẩy, Chân Nghiên cũng sợ giật bắn người lên, cầm lấy tay Chân Diệu quát lạnh: "Tứ muội, muội làm sao vậy ?"


      thân thể mềm mại nhào vào trong lòng nàng, như con mèo con mới vừa được vớt từ trong nước ra, thanh cũng mềm mại : "Nhị tỷ, muội sợ."


      Nàng sợ, lần thứ ba a, ông trời ơi!


      Chân Nghiên thân là trưởng nữ Tam phòng, từ đoan trang hào phóng chưa bao giờ bị người ta ôm lấy như vậy bao giờ tay chân luống cuống biết làm sao,thấy muội muội như vậy tâm liền mềm nhũn, vỗ lưng nàng an ủi: "Đừng sợ, Trấn Quốc Công phu nhân là người sáng suốt, nếu chọn muội, chỉ cần muội biết thân biết phận, lão nhân gia chắc chắn thương muội. Thế tử có nương, muội cũng cần phải lo lắng khi gả vào bị mẹ chồng làm khó."


      Cuộc sống của nử tữ trải qua tốt hay , chủ yếu phải xem quan hệ với mẹ chồng và chị em dâu như thế nào.


      có mẹ chồng chèn ép, Thế tử lại là con duy nhất, có chị em dâu cũng là khác phòng.


      Nam nhân đối với chuyện bị rơi xuống nước khẳng định giống như nữ tử bám chặt mãi buông, chỉ cần từ từ nắm bắt lấy trái tim Thế tử,cuộc sống về sau cũng dễ chịu hơn.


      Chân Diệu nghe xong thân thể cứng đờ.


      Nàng càng sợ được chưa, nếu có cả mẹ chồng nữa, lúc nào cũng ở trước mặt hầu hạ , tốt xấu gì còn có chỗ nấp a!


      Vì để tránh cho lần thứ ba bị bóp chết, Chân Diệu chậm rãi ngẩng đầu: "Nhị tỷ, muội muốn gả."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.