Đau thương đến chết - Quỷ Cổ Nữ

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      [​IMG]
      Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
      Dịch giả: Trần Hữu Nùng
      Số trang: 384
      Kích thước: 15 x 24 cm
      Giá bìa: 98.000 VNĐ
      Ngày xuất bản: 01-11-2012
      Công ty phát hành: IPM
      Nhà xuất bản: NXB Văn Học
      Nguồn: ttvnol.com
      Ebook: daotieuvu.blogspot.com
      Giới thiệu:
      Quỷ Cổ Nữ là bút danh chung của cặp vợ chồng viết văn người Trung Quốc sống tại Mỹ Dư Dương - Dị Minh. Cuốn tiểu thuyết kinh dị “Kỳ án ánh trăng” thu hút hơn 10 triệu độc giả, khắp Bắc Mỹ và châu á có đến 10 trang web cùng cạnh tranh truyền tải. Tác giả cũng giành được vị trí số 1 trong số 10 tác giả viết tiểu thuyết kinh dị đặc sắc nhất trong lòng bạn đọc. Bản tiếng Việt cuốn “Kỳ án ánh trăng” của Quỷ Cổ Nữ đãđược NXB VHTT ấn hành năm 2006 thu hút đông đảo bạn đọc.

      “Đau thương đến chết” - Death from Broken Heart (ĐTĐC)gồm 2 tập (Tập 1: Vạn kiếp, tập 2: Luân hồi), được coi là phần 2 của series “Những câu chuyện bí hiểm chưa thể làm sáng tỏ” của Quỷ Cổ Nữ.

      Đây là câu chuyện giàu sức hút xoay quanh nỗi ám ảnh về lời nguyền chết người. 5 ở trường ĐH Giang Kinh, là thành viên Hội du lịch của trường gồm Kiều Kiều, Tiểu Mạn, Tư Dao, Thường Uyển, Viên Thuyên) cùng bạn trai của Kiều Kiều là Lâm Mang, bạn trai của Viên Thuyên là Dục Chi khám phá hang Thập Tịch tại Tân Thường Cốc – nơi có những cỗ quan tài treo bí hiểm.

      Đến nơi, họ bất ngờ gặp ông già bí trùm áo mưa kín mít và nhận được từ nhân vật bí hiểm này lời cảnh báo nên đâm đầu vào hang, nếu "đau thương đến chết". Nhưng với hiếu thắng của tuổi trẻ, nhóm bạn vẫn quyết định liều mạng vào hang để thoả tò mò tận thấy những cỗ quan tài treo bí hiểm. Người đầu tiên trong nhóm ngay sau đó phải bỏ mạng: Kiều Kiều sẩy chân và chết đuối, Viên Thuyên bị thiệt mạng bởi tai nạn giao thông, tếp đến là Tiểu Mạn, rồi lần lượt gần hết nhóm...

      còn sống sót Mạnh Tư Dao rất cắn rứt và luôn tự trách mình vô hình trung đẩy bạn mình vào cửa tử. Vì vậy, kiên quyết tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến cái chết của những người bạn, bất chấp hàng loạt những chuyện quái dị và kinh hãi xảy đến với như lời đe doạ. Tử Phóng (phóng viên) và Lâm Nhuận (luật sư) cùng vào cuộc. Trải qua bao mối hiểm nguy hút chết, cuối cùng Tư Dao cũng dần dần chạm tới được chiếc chìa khoá bí mật của những cỗ quan tài rỉ máu… Nguyên nhân của những cái chết bí hiểm luôn là dấu hỏi lớn. Ông già trùm áo mưa vẫn lẩn quất đâu đó quanh Tư Dao, như thể chơi trò “mèo vờn chuột”. Bí chỉ được vén lên ở những trang sách cuối cùng bằng đáp án khó ai ngờ tới...

      Đâu là đằng sau lời nguyền "Đau thương đến chết"? Vì sao ai cũng phải bỏ mạng sau khi rời hang Thập Tịch? Ông già bí trùm áo mưa là ai? Câu chuyện bí này chắc chắn thu hút bạn đọc.

      Phần - VẠN KIẾP
      Phần dẫn

      Mây trĩu nặng. đêm oi bức thường thấy vào cuối mùa hè ở thành phố Giang Kinh.
      Trương Thông từ trong quán cà phê "Đừng quên em" trước cổng trường đờ đẫn ra, định ngửa mặt lên trời than thở, nhưng vừa ngẩng đầu lên bỗng chết lặng, hai mắt mở to vì kinh hãi. vòm trời đen đặc xuất bốn chữ màu đỏ thẫm:

      Đau thương đến chết

      Từng nét chữ như được viết bằng máu, nhìn kỹ hơn đúng là viết bằng máu . Máu tươi từ các nét chữ rớt xuống và giọt rơi ngay môi Trương Thông.Lẽ nào những lời của người ấy đều là ?
      Trương Thông muốn tin. Đó chỉ là những lời quá ư hão huyền mà thôi. cố dụi mắt, trời làm gì còng chữ nào, càng hề có máu tươi rơi xuống. Có lẽ vì mình quá đau đớn nên mới có ảo giác quái đản như vậy.
      Những lời của Phó Sương Khiết vẫn như từng mũi kim nhói vào tai Trương Thông. " ấy... rất cầu tiến, năm sau có bằng tiến sỹ - tiến sỹ tại chức, ấy... theo đuổi em rất quyết liệt, em... thực tập ở phòng ấy, nửa năm trời ngày nào cũng ở bên nhau, em biết phải làm thế nào. chung là ấy... chín chắn hơn , rất tâm đầu ý hợp với em, cho nên em muốn làm khó cho mình, cũng muốn lừa dối ... là người tốt, rất đẹp trai, là "bản sao của Lưu Ngọc Đống" (1), là ngôi sao bóng rổ của trường, chắc ít con theo đuổi... chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau, được ?"
      Ngay từ lúc Phó Sương Khiết hẹn ra đây gặp gỡ, Trương Thông có linh cảm chẳng lành. Quán cà phê "Đừng quên em" dường như trở thành nơi các cặp tình nhân trong trường khi nhạt tình lựa chọn để chia tay. Từ ngày khai trương đến nay, biết bao nhiêu cặp uyên ương từ đây mà chia đôi ngả. Trước đây nửa tiếng, Phó Sương Khiết vẫn là bạn xinh đẹp mà Trương Thông hằng nâng niu trân trọng, còn lúc này, ngơ ngẩn nhìn theo nàng duyên dàng ngồi vào chiếc xe hơi Chi-ê-ta (2) nghênh ngang phóng vụt .

      Mình chỉ có xe đạp, đương nhiên "chín chắn" rồi. Đáng lẽ phải sớm nhận ra ấy mới đúng là người "cầu tiến".
      Nhưng còn tình say đắm suốt ba năm nay? Những tình cảm trong sáng sôi nổi thuở ban đầu và chuỗi đam mê nồng nàn khăng khít, lẽ nào lại đơn giản tan biến như thế này? Trương Thông nhận ra mình quả là chưa chín chắn. Chàng trai có tầm cao 1,89m đứng ngay đường, nước mắt giàn giụa.
      Chớ để nước mắt rơi, nhất là thể để bạn bè trông thấy, vì hình ảnh của mình vẫn quan trọng.
      cố kìm nén những ký ức vừa ngọt ngào vừa khổ sở. Lồng ngực đau nhói.
      ra đây là "cảm giác đau nhói trong tim"? Thế mà cứ tưởng những ca khúc diễn tả thất tình chỉ toàn là cái thói " ốm mà rên"!

      chợt cảm thấy hình như từ sau kỳ nghỉ hè, những chuyện đen đủi cứ liên tiếp đến với mình. Khi thực tập ở bệnh viện đ xảy ra vài cố lớn , trong giải vô địch bóng rổ các trường đại học toàn thành, thi đấu thất thường, từ vị trí trung phong bị đưa ra rìa ngồi chơi xơi nước. Còn bây giờ, người suốt mấy năm qua bỗng lời chia tay sau ly cà phê. Tất cả là thế nào vậy?​

      Đứng lặng hồi lâu, quán cà phê phía sau lưng đóng cửa, xung quanh tối và trở nên yên tĩnh, chỉ còn ngọn đèn đường gần đó trải mặt đất bóng đen trông dữ dội của . biết dù mình vẫn đứng thẳng nhưng cõi lòng như cái bóng nằm cách bạc nhược đường kia.
      thôi, dù sao ta cũng phải bước .

      gắng hết sức cất bước về phía cổng trường ở bên kia con đường.
      Nhưng dường như trong lồng ngực vẫn chất đầy những niềm thương cảm và phiền muộn, nên mỗi bước lại nhói lên cơn đau. thấy chóng mặt nên đành đứng lại và hít thở sâu.

      Để hít thở dễ hơn, ngẩng đầu và lại lần nữa chết lặng. nền trời đen thẫm là bốn chữ "Đau thương đến chết" bằng máu, từng giọt máu tươi xuống từ các nét chữ, rơi vào môi , thấy ràng máu dính ấm môi.​

      Lần này, Trương Thông ngờ ngợ lấy tay quệt lên môi và chìa ra khoảng sáng lờ mờ của ánh đèn đường, ngón tay đúng là vết máu đỏ sẫm!​

      Đôi chân Trương Thông bắt đầu run run.​

      chợt thấy mũi nóng rát, bèn đưa tay quệt và thể mỉm cười: hoá ra là mình bị chảy máu cam. Chắc là tức giận vì thất tình nên bốc hoả lên đầu rồi. Lúc này lại phải ngửa mặt lên trời để máu đỡ chảy ra, chứ thực ra làm gì có dòng chữ bằng máu nào? Chỉ là mình hù hoạ mình mà thôi.​

      Bên tai chợt vẳng đến tiếng thét inh ỏi, Trương Thông sững sờ, nhận ra mình đứng giữa đường. Ánh đèn pha chói mắt chiếu thẳng vào người, chiếc ô tô lao tới. muốn co chân chạy nhưng lồng ngực lại nhói đau, cất bước rất khó khăn.​

      Trong phút gay cấn ấy, chợt nhìn thấy bóng người mặc áo mưa dài, chiếc mũ chóp nhọn dựng lên che lấp gần như toàn bộ khuôn mặt.​

      Lẽ nào đúng là người ấy?​

      Tiếng bánh xe phanh gấpường rít lên chói tia trong đêm thanh vắng, sau tiếng "ầm" vang lên là những tiếng kêu hoảng loạn "đâm phải người rồi, mau gọi xe cấp cứu!"​

      bãi cát bên hồ bơi Chiêu Dương, Sương Khiết uể oải nằm ghế, sau cặp kính râm là cặp mắt vô hồn, thẫn thờ nhìn mặt hồ lặng sóng.​

      Bàng Quân bước lên bờ, sau khi bơi vòng thoải mái, nhìn thấy bộ dạng ỉu xìu của Sương Khiết, vừa ái ngại vừa bực mình: ấy sao thế nhỉ? Liệu đến bao giờ mới thôi?

      bước tới, vẫn giữ được vẻ bình thản, hiền hoà đặt tay lên bờ vai đề trần của Sương Khiết, nhàng : "Kìa, em ngồi đây lâu như vậy, người còn chưa dính tý nước nào. Em cũng biết thời tiết ở Giang Kinh, sắp đến mùa mưa, trời trở lạnh, hôm nay trời còn đẹp, có lẽ là dịp cuối cùng để bơi, sao em tranh thủ bơi cho ?"
      Sương Khiết lạnh nhạt : "Hôm nay em thấy mấy thoải mái, cứ bơi , em ngồi đây ngắm và phơi nắng cũng rất dễ chịu rồi".

      Bàng Quân kìm được cơn giận nữa, nắm chặt cánh tay Sương Khiết, gay gắt: "Em vẫn còn nhớ đến chuyện của Trương Thông chứ gì? Cậu ta bất cẩn bị xe đâm, đó là do cậu ta đen đủi, sao em cứ đăm chiêu như đưa đám mãi thế?"

      Sau cặp kính râm, nước mắt Sương Khiết trào ra: " ấy bị xe đâm sau khi em lời chia tay. ấy là cầu thủ rất nhạy bén, sao có thể là bất cẩn được? Em nghe , trước khi chiếc xe tải đó tới, ấy đứng rất lâu ở giữa đường, mọi người gọi mà ấy cũng hề phản ứng, ràng vì nghĩ quẩn..."​

      "Dù cậu ta tự sát vì thất tình , cũng chỉ cho thấy cậu ta đủ cứng rắn, chứ liên quan gì tới em? Chẳng lẽ em có quyền tự do lựa chọn tình hay sao?"
      "Chẳng lẽ em có quyền tự do đau xót à?" Sương Khiết giận dữ đứng dậy, vẫn bị Bàng Quân nắm tay kéo lại. gỡ bỏ kính râm, lạnh lùng nhìn Bàng Quân. Bàng Quan chợt thấy ớn lạnh bèn bỏ tay ra.

      Sương Khiết bước thẳng về phía hồ, Bàng Quân gọi với theo, cũng buồn quay lại, chỉ : "Em xin tiếp thu ý kiến của , bơi lần cho !"​

      Những người ngồi bãi cát nghe tiếng tranh cãi của đôi trai đều chăm chú nhìn họ, Sương Khiết bèn nhìn lại như muốn : có gì hay mà nhìn? Chưa thấy ai giận dỗi nhau bao giờ à?
      Chợt bóng người trông kỳ quái lọt vào tầm nhìn của : phía trước khoảng rừng đằng xa, người cao gầy, đội sùm sụp mũ mưa dựng lên, khiến người ta nhìn mặt.

      Lẽ nào là người ấy?​

      Sương Khiết tiếp tục meo theo mép nước, càng cảm thấy có điều ổn, bèn đưa mắt nhìn lại lần nữa, người mặc áo mưa ấy biến mất như bóng ma, thấy rờn rợn, có ý muốn quay về, nhưng nước hồ trước mặt như có ma lực hút đến đó.​
      Bàng Quân thoáng cảm thấy bất an, lại gọi lần nữa, nhưng Sương Khiết xuống nước rồi.

      Nước hồ có thể rửa sạch các vệt nước mắt, đó là mong muốn duy nhất của Sương Khiết lúc này.

      hít hơi dài, chúi đầu lặn xuống, chân tay khẽ khua lên để toàn thân chìm xuống, như để tâm đến cảm giác rơi xuống độ sâu, hình như làm thế này mới có thể làm vơi bớt mặc cảm tội lỗi của mình.

      Nước hồ gần bờ sâu, nên Sương Khiết xuống được tận đáy hồ, đột nhiên toàn thân như bị co rút.​

      lớp cát đáy hồ, hằn sâu bốn chữ: "Đau thương đến chết".

      Dường như mỗi chữ đều viết bằng máu, mà đúng là máu ! Những vệt đỏ tươi loang dần trong nước, chầm chậm trôi về phía .​

      Trời ơi, lẽ nào những điều người ấy ?​

      thể! Sương Khiết lại nhìn kỹ, nhận ra rằng thể nhìn đáy hồ vì ánh sáng quá yếu, thể đọc chữ, và càng thể trông thấy máu. Tất cả chỉ là do mình tưởng tượng ra.​

      Nhưng vẫn thấy sợ bèn thôi khua nước, rồi từ từ nổi lên; khi thấy ánh sáng ở phía đầu, bất giác cúi nhìn xuống đáy hồ lần nữa, và vẫn thấy ràng bốn chữ bằng máu "Đau thương đến chết" in nền cát. Vài vệt nước đỏ loang ra từ những chữ ấy lại còn quấn lấy , cùng dâng lên phía mặt nước.​

      Tim đột nhiên thắt lại.​

      vào giữa thu, trong phòng thực nghiệm giải phẫu của tổ nghiên cứu giảng dạy giải phẫu trường Đại học Y số 2 Giang Kinh ngập tràn cảm giác lạnh lẽo dường như vĩnh viễn thể xua tan. Phó giáo sư Chương Vân Côn mặc áo blu màu xanh nhạt, đeo khẩu trang chuyên dùng, găng cao su, trợ lý của ông xếp ngay ngắn các dụng cụ phẫu thuật như dao mổ, kim, cưa, panh, kéo, kẹp mạch máu...

      Trưởng phòng bảo vệ của trường - Vu Tự Dũng, cũng mặc áo choàng trắng theo quy định của phòng giải phẫu, đeo khẩu trang đứng ở góc phòng, nhìn thi thể của nữ sinh đặt bàn mổ, lại nhìn Chương Vân Côn; dù thể thấy xúc cảm mặt Vân Côn nhưng nhìn đôi mày ông nhíu lại cũng có thể đoán được phần nào.​

      Hẳn là ông chợt nhớ về những chuyện cũ cách đây 11 năm: "Vụ án mưu sát phòng 405" - những cái chết đầy bí (3).​

      "Thầy Vân Côn ạ, những cái chết của mấy sinh viên gần đây thấy có vẻ gì là ngẫu nhiên, nhưng vẫn rất khác với "Vụ án mưu sát phòng 405". Các sinh viên này đều chết vì những nguyên nhân có thể xác định được". Ông Dũng cảm thấy lúc này mình nên vài câu gì đó.​

      "Tôi biết chút ít về cảnh ngộ của nữ sinh này, còn những người kia , liệu Dũng có thể kể sơ qua , chưa biết chừng giúp tôi xác định nguyên nhân của ca tử vong này".​

      Ông Dũng thở dài, bằng giọng trầm trầm: "Đến hôm nay có 5 người chết, đều là sinh viên năm thứ hai của Viện Lâm sàng. Đầu tiên là nam sinh Trương Thông, chết vì tai nạn giao thông ngay trước cổng trường. Nghe tối hôm đó cậu ấy vừa chia tay với người , có người thấy cậu ấy đứng lặng giữa đường rất lâu, nên cũng có khả năng là tự sát. Người thứ hai, lại chính là Phó Sương Khiết, người cũ của Trương Thông. này tiến sỹ ở Bệnh viện trực thuộc số 1 nên bỏ Trương Thông. Sau khi Trương Thông chết tuần, ta bị chết đuối ở hồ Chiêu Dương. Theo như người mới của ta kể lại, trước khi xuống nước, tâm trạng của ta rất ổn, hình như cảm thấy có trách nhiệm trong cái chết của Trương Thông nên hai người cãi nhau, bởi vậy cái chết của Sương Khiết có khả năng liên quan đến Trương Thông.​

      Toàn trường xôn xao bởi hai tai nạn này, nhưng có thể giải thích được nguyên nhân nên mọi người cũng cănhẳng lắm; cho đến khi liên tiếp xảy ra ba cái chết sau đó cả trường mới quan tâm. Ba sinh viên này, người bị ngã từ gác xuống trong khi lau cửa kính làm vệ sinh; người vi phạm quy định của trường, thuê nhà ở bên ngoài, chết vì ngạt khí gas; còn nữ sinh n Văn Phương này, thầy cũng biết rồi, ấy thực tập ở khoa sản Bệnh viện trực thuộc số 2. Trong khi tham gia ca mổ đẻ bình thường, bất chợt ngất xỉu, ngã vào bàn mổ, bị kéo đâm vào cổ... Những cái chết này có phần ly kỳ, nhưng qua điều tra chi tiết và xác nhận của nhân chứng hoàn toàn là cố bất ngờ. Nhưng vì trường ta có lịch sử "Vụ án mưu sát phòng 405" nên phải xử lý hết sức thận trọng. Chúng tôi liên hệ với Sở công an, thuyết phục họ tổ chức điều tra, nhưng cũng chẳng mấy hy vọng vì có bất cứ dấu vết nào chứng tỏ đây là các vụ giết người. Chính chúng tôi cũng biết nên điều tra cái gì, những cái chết này ràng đều là các cố, đề phòng sao được? Nghĩ nghĩ lại, chúng tôi cùng bệnh viện và các thầy chủ nhiệm bộ môn vận động được gia đình Văn Phương cho phép giải phẫu tử thi, ít ra cũng có thể tìm ra nguyên nhân khiến ấy ngất hôm đó".​

      Vân Côn cau mày : "Tôi cũng đảm bảo là làm được. Giải phẫu bệnh lý có tác dụng rất lớn với việc xét đoán, nhưng cũng chỉ có giới hạn". Ông nhanh chóng ghi nhận những thông tin mà Tự Dũng vừa , đồng thời tiếp tục quan sát kỹ thi thể của Văn Phương từ đầu đến chân.​

      Đột nhiên ông dừng lại, ngón tay trỏ gõ vào vùng mắt cá chân của thi thể. Ông cầm kính lúp, khom người quan sát khu vực này. Chừng ba phút sau ông chợt đứng thẳng lên.​

      "Còn chi tiết nào nữa , xin Dũng cứ cho tôi biết".​

      ---------------​

      (1) Tên cầu thủ bóng rổ nổi tiếng thời đó.​

      (2) Tên loại ô tô Trung Quốc, sản xuất tại Thiên Tân. Dùng hai chữ Hán "Tiệp Đạt".

      (3) Xem "Kỳ án ánh trăng" tiểu thuyết cùng tác giả, NXB Văn hoá Thông tin xuất bản năm 2006.


      Last edited: 19/9/14
      snowbell thích bài này.

    2. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 1
      TẤM GIẤY MỜI CHẾT CHÓC


      Kể từ đầu mùa thu, Giang Kinh mưa dầm dề, dường như sông Thanh An và hồ Chiêu Dương bỗng rủ nhau quyết ý tắm ướt cái thành phố này.

      Mạnh Tư Dao ôm con mèo Linda xuống xe, làn mưa mau hạt táp vào mặt, những làn gió lạnh từ hồ Chiêu Dương thổi lại khiến bất giác rùng mình. Cau mày nhìn lên, bầu trời đầy mây xám xịt cũng như lúc này trĩu nặng tâm tư. Những người từng biết Tư Dao đều hiểu nổi người như sao lại có thể buồn? xinh đẹp, thanh tú và linh lợi, rất hay cười, nụ cười có thể làm xiêu lòng những người khô khan nhất. Nhưng gần đây, chính xác là từ khi cha mẹ qua đời vào năm ngoái, dù vẫn thể vẻ tươi tắn, trong sáng nhưng thực ra đôi lúc lại bất chợt thấy rầu rĩ, rồi dần dần trở nên âu sầu ủ dột, buồn bã đa nghi, nhạy cảm và dễ xúc động. Nhất là gần đây, công ty cũ mấp mé bờ vực phá sản, nơi ở cũ của đầy những bóng ma quái. chuyển nhà, vừa để tiện làm ở công ty mới, vừa để đoạn tuyệt với ký ức, chấp nhận đền cho chủ nhà khoản tiền vì tự ý chấm dứt hợp đồng thuê. Mọi việc đều chẳng suôn sẻ.

      Tư Dao thẫn thờ lúc, cho đến khi Thường Uyển xe đến tiễn - khẽ vỗ vỗ, kéo tay : "Ô tô của công ty chuyển nhà đến, cậu để mắt trông, coi chừng họ làm hỏng mất các thứ đồ quý của cậu".

      Đây lại là chỗ nương thân mới của mình và Linda.

      Tư Dao thở dài, ngẩng nhìn lượt để đánh giá căn nhà mới: cửa vòm kiểu Tây Ban Nha, phòng rộng kiểu nhà thờ đạo Hồi, mái nhà cong kiểu Trung Quốc. Cách thiết kể pha trộn này vốn rất dễ trở thành nửa dơi nửa chuột, nhưng ở đây lại hài hoà đến mức hoàn hảo, cho thấy kiến trúc sư là người có biệt tài và trình độ rất cao. Đây vốn là ngôi biệt thự, nghe là tác phẩm "vặt vãnh" của kiến trúc sư danh tiếng, nhưng nay được chia thành bốn căn hộ để cho thuê. Khi đến xem phòng cách đây tuần, Tư Dao thích ngay và ký hợp đồng luôn.

      Thường Uyển đứng bên cạnh bỗng rùng mình, chăm chú nhìn về phía cửa. Đứng trước cửa là mộtười con xấp xỉ tuổi họ, mặc váy đen, tóc búi cao, da trắng như tuyết, trong ngày mưa mà lại đeo kính râm. Nhìn thấy khách, ta lịch bỏ kính ra, nét sắc lạnh phóng ra từ đôi mắt.

      "Ai thế?" Thường Uyển hỏi .

      Tư Dao nghĩ vẩn vơ nên biết Thường Uyển nhìn thấy gì: "Cậu sao?"

      Khi Thường Uyển nhìn kỹ lại, chỉ thấy nhân viên vận chuyển vác chiếc bàn trang điểm của Tư Dao bước vào cửa, thấy bóng dáng mặc váy đen ấy nữa.

      "Có ma!" - Thường Uyển hét toáng lên - " ràng tớ vừa nhìn thấy..."

      Người ấy lại xuất ở cửa.

      Tư Dao nhận ra ta, đó là trong những người khách thuê phòng ở biệt thự này. Khi đến xem phòng, hai người làm quen, ấy tên là Lịch Thu, giáo viên trợ giảng của khoa m nhạc trường Đại học sư phạm Giang Kinh. Khi mới gặp nhau, Lịch Thu khiến cho Tư Dao trầm trồ ngớt: đời này vẫn còn tác phẩm của tạo hoá đặc biệt đến thế: khuôn mặt trang điểm chút nào mà vẫn tuyệt đẹp dị thường! Trong lúc hàn huyên, Lịch Thu năng tế nhị, có chừng mực, bỗ bã, mỗi câu đều như lời ca trong Cảnh Huyễn Tiên Tử (1), khiến Tư Dao càng thán phục. cảm thấy mỹ nhân tao nhã đứng trước mặt là đặc biệt, nên hình dung là thế nào nhỉ? nghĩ hồi lâu, thấy câu " sống bằng thức ăn của nhân gian" (2) quả là hợp với Lịch Thu.

      Cho nên khi nghe Thường Uyển kêu lên "có ma", Tư Dao chợt giật thót: đây cũng là cách khác về những người " sống bằng thức ăn của nhân gian"!

      Tư Dao và Thường Uyển bước lên thềm, Linda vội vàng từ tay Tư Dao nhảy xuống, nó rùng rùng quẫy vẩy nước mưa bám mình, rồi vặn vẹo tấm lưng dài cho đỡ mỏi. Lịch Thu cười bình thản, "Xin hoan nghênh" rồi chỉ vào chậu hải đường nở rộ đặt ngoài cửa: "Người chưa đến, quà mừng đến trước rồi, coi như là để chúc mừng chuyển về nhà mới phải ?"

      Cây hải đường trồng trong chậu, cao chừng mét, bên cạnh chậu cây có hộp quà vuông vức, mỗi bề chừng ba mươi phân, được gói bọc rất đẹp.

      "Gửi cho tôi à?" Tư Dao ngạc nhiên.

      "Bên chuyển phát nhanh ES mang đến cho , tôi ký nhận giúp, vốn định đặt vào phòng nhưng lại e gây cản trở việc dọn nhà". Giọng của Lịch Thu uyển chuyển êm ái, nhưng chút tình cảm. " còn bức thư nữa, thư bưu điện, người đưa thư vừa mới khỏi đây".

      Lúc ấy Tư Dao mới để ý thấy trong tay Lịch Thu có bì thư màu trắng.

      xem cũng biết chắc đây là quà do Viên Thuyên gửi đến, chỉ có ấy biết địa chỉ mới này vì chính ấy tìm nhà giúp . Còn bức thư này đương nhiên cũng do Viên Thuyên gửi. Nhưng có vẻ hơi kỳ lạ: Viên Thuyên là trong số các bạn thân nhất của , cùng ở trong thành phốn ày, hai người bao lần cùng ăn, uống trà, uống cà phê Starbucks (3), mua quần áo, mua đĩa hát; và thường dùng các kiểu liên lạc: gọi điện, gửi tin nhắn, thư điện tử, lên mạng, QQ (4)... chứ chưa bao giờ dùng cách viết thư kiểu cũ này cả.

      Tư Dao nhận bức thư, thấy tên người gửi là Nguỵ Dung Bình, cái tên rất quen nhưng nhớ ra là ai.

      Xem thư trước hay là gọi điện cho Viên Thuyên cảm ơn về món quà trước nhỉ?

      Cả tuần qua Viên Thuyên đều công tác, thấy mở di động, mấy hôm nay Tư Dao gọi đều được. Nghĩ lát, rồi vẫn bấm máy, chuyện được để lại tin nhắn cảm ơn vậy.

      Sau đó, mở phong thư.

      Mắt da lướt nhìn trang thư, chữ viết ràng. Đột nhiên lảo đảo, nếu có Thường Uyển bên cạnh đỡ chắc ngã lăn ra đất.

      Lá thư và phong bì trong tay buồn thảm rơi xuống.

      "Dao Dao, cậu sao thế?" Thường Uyển gọi tên thân mật của Tư Dao (5), tỏ ra hết sức lo lắng.

      "Viên Thuyên..." Môi Tư Dao mấp máy, nước mắt tuôn trào.

      Thường Uyển vội nhặt lá thư lên, lướt nhìn rồi kêu lên tiếng, toàn thân cũng run rẩy. phải dựa vào người Tư Dao, chừng cũng sắp ngã.

      Bức thư viết:

      "Cháu Tư Dao!

      Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo cho cháu biết, con chúng tôi - Viên Thuyên bị tai nạn giao thông, mất ngày 16-9-2005. Lễ hoả táng và chôn cất tổ chức hồi 10h sáng ngày 24-9-2005 tại nhà tang lễ nghĩa trang Vạn Quốc của thành phố Giang Kinh.

      Mẹ: Nguỵ Dung Bình

      Cha: Viên Quốc Thắng

      Đau buồn báo tin."

      Viên Thuyên ra lời từ biệt thế này ư?

      Tư Dao và Thường Uyển đứng tựa vào tường, lặng lẽ hồi lâu, cả hai ai bảo ai cùng nhìn nhau, và cùng khẽ: "Lẽ nào những lời người ấy đều là ?" Câu run run dường như thể nghe thấy, nhưng chẳng khác gì tiếng sấm đập vào tai mỗi người.

      Trong chớp mắt, hai người rơi vào nỗi sợ hãi khủng khiếp thể nào yên.

      ---------------

      (1) bài phú trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.

      (2) Ý khác với người thường, siêu phàm thoát tục. ( ra đây là ý trong câu của Trang Tử: "Nơi núi xa xăm mờ mịt, có thần nhân ở; da trắng như tuyết, giữ mình như ngọc, ăn ngũ cốc, hút gió uống sương")

      (3) Hệ thống nhà hàng cà phê Starbucks Coffee - Hoa Kỳ, nổi tiếng toàn cầu.

      (4) kiểu Chat ở Trung Quốc.

      (5) Lặp lại chữ cuối của tên. tập quán ngôn ngữ của người Trung Quốc.

    3. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 2
      NỖI BUỒN LY BIỆT


      Nghĩa trang Vạn Quốc cách nhà mới của Tư Dao cái hồ. Nghĩa trang nằm ở ngoại thành phía Tây, cách xa thị thành ồn ào, có sắc nước hồ Chiêu Dương làm say lòng người, quanh nghĩa trang ken dày tùng bách quanh năm xanh tốt; dù mưa lất phất nhưng vẫn khiến người ta lưu luyến nỡ xa khung cảnh tuyệt đẹp này. Nhưng tâm trạng của Tư Dao còn nặng nề hơn cả khí nơi đặt bàn thờ Viên Thuyên, còn tâm trí nào ngắm cảnh, cùng Thường Uyển vội vào đại sảnh để vĩnh biệt Viên Thuyên.

      bức tường ở giữa phòng treo tấm ảnh phóng to, chụp Viên Thuyên lúc tốt nghiệp, Viên Thuyên cười rạng rỡ, khuôn mặt tràn đầy vẻ đẹp của tuổi thanh xuân.

      Nhưng thực là tàn khốc, tuổi thanh xuân ấy tan biến.

      Bạn ra như thế này ư?

      Đó là câu hỏi cần trả lời, cứ luẩn quẩn trong đầu Tư Dao suốt mấy hôm nay. nguôi nhớ đến người bạn rất thân của mình, khóc hết nước mắt. Mỗi sáng trước khi làm, đều mất rất nhiều thời gian trang điểm để mọi người ở công ty nhận thấy khác thường. Giờ đây nhìn khuôn mặt tươi cườiViên Thuyên vẫn như ngày nào còn sống, lại trào nước mắt.

      Bố mẹ Viên Thuyên nhìn thấy Tư Dao và Thường Uyển ở cửa liền ra đón. Hai người gặp Tư Dao nhiều lần, thấy , họ lại nghĩ đến đứa con xấu số. Họ vừa vừa khóc. Tư Dao vội bước tới chào hỏi và đỡ lấy hai người; Tư Dao nghẹn ngào, cảm thấy cảnh người đầu bạc khóc kẻ đầu xanh, cảnh ngộ cực kỳ đau xót, sao có thể nén lìng mình được? hít hơi sâu, an ủi họ: " chú đừng quá đau lòng, cháu nghe sức khoẻ tốt, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, hãy nén đau thương. chú biết cháu và Viên Thuyên là bạn thân từ thời trung học, bạn Uyển và Viên Thuyên cùng học đại học, cũng coi nhau như chị em, từ nay chúng cháu xin gắng sức quan tâm săn sóc chú".

      "Vấn đề là, nếu chúng ta còn sống được đến sau này". giọng lạnh lùng vang lên phía sau Tư Dao.

      Tư Dao giật mình, như bị câu ấy đâm vào da thịt.

      Tất cả đều do lỗi của tôi!

      đứng đằng sau có khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt tròn hoàn hảo, mở to, thoáng trong đó nét bi phẫn, nhìn Tư Dao rất dữ dằn.

      "Tiểu Mạn, cậu vậy rất tệ, Tư Dao rất khổ tâm rồi". Thường Uyển mạnh mẽ che chở cho Tư Dao.

      Bà Nguỵ Dung Bình - mẹ Viên Thuyên - nhìn Thương Tiểu Mạn đầy nghi hoặc, rồi lại nhìn sang Tư Dao. Thường Uyển bèn : " chú đừng để ý Tiểu Mạn lung tung, ấy vì quá đau xót thành ra lú lẫn cả rồi".

      Tiểu Mạn vẫn nhìn Tư Dao, lạnh lùng : "Mất người bạn tốt như vậy, tôi đương nhiên rất đau lòng, nhưng Thường Uyển sai rồi, tôi tỉnh táo hơn lúc nào hết".

      Tất cả đều do lỗi của tôi! Tư Dao thấy đầu choáng váng, sao chịu nổi liền nhắm mắt lại.

      Bà Dung Bình như chợt hiểu ra điều gì: "Các cháu đều là bạn thân của nhau, có tất cả năm người đúng ?"

      Tiểu Mạn gật đầu: "Chúng cháu vào đại học, rồi quen nhau ở Hội du lịch của trường, cùng du lịch mùa xuân mùa thu, du lịch cuối stuần, du lịch hè; chơi núi rất nhiều lần. vài bạn nam gọi đùa chúng cháu là "Năm tráng sĩ núi Lang Nha" (1). Sau khi tốt nghiệp, Viên Thuyên, Thư̖ng Uyển Nhi và Tư Dao ở lại thành phố, cháu về Vũ Hán với bố mẹ, còn bạn về Thượng Hải; lâu nay, mỗi năm bọn cháu phải tụ tập với nhau ít nhất lần".

      Bà Dung Bình chợt kêu to: "Cháu còn bạn nữa, có phải là Kiều Kiều ? Là bạn... vào mùa hè năm nay trước, đúng ?"

      Thường Uyển cảm thấy tình thế đến lúc khó bề kiểm soát, vội xen vào: " đừng nghĩ như thế, Kiều Kiều mất là do gặp chuyện bất ngờ".

      "Nhưng lẽ nào Viên Thuyên chết, cũng là chuyện bất ngờ?" Tiểu Mạn lập tức vặn lại.

      Bà Dung Bình nước mắt tuôn trào sao cầm nổi. Lúc này Tiểu Mạn mới cảm thấy mình hơi quá đáng, lập tức nín thing. Thường Uyển véo mạnh vào tay Tiểu Mạn, và luôn miệng an ủi bà.

      Tư Dao vẫn nhắm mắt, từng cảnh từng cảnh suốt hai tháng qua lần lượt ra đầy bi thương. tưởng tượng nổi, chỉ hai tháng mà như bị giày vò suốt hai năm. Suốt hai tháng qua,mọi việc đều chẳng ra sao, tâm trạng luôn khó chịu, công tác cũng đầy trắc trở, bạn thân ra . Mọi việc cứ thế nối đuôi nhau đến.

      Lẽ nào những điều người ấy ?

      * * *

      Tại nghĩa trang Vạn Quốc có dịch vụ hoả táng và mai táng. Sau nghi lễ vĩnh biệt, thi thể được hoả tiêu, tiếp đó là lễ an táng giản đơn, thời gian được sắp xếp rất sát sao. Cha mẹ Viên Thuyên trước bê lọ tro, khách đến đưa tang phía sau. Họ trong mưa, bước con đường lát đá tiến về mộ của .

      "Năm tráng sĩ" còn lại ba người, chỉ e cuối cùng chúng ta phải chịu thua số phận. Tiểu Mạn cúi đầu lẩm bẩm. giữ được điều gì trong lòng, nhưng điều này ra cũng hoàn toàn giống ý nghĩ của Tư Dao. Tiểu Mạn có thể tha cho tớ ?

      Tiểu Mạn, Tư Dao và Thường Uyển thân nhau như chị em, ba bộ váy đen, cầm ô đứng sát vai nhau trước mộ Viên Thuyên, cúi đầu mặc niệm, mỗi người nỗi niềm riêng nhưng ra khỏi ý nghĩ chung: những lời của người ấy hay sao? Cần có bao nhiêu cái "bất ngờ" và "lỡ chẳng may" nữa mới chứng minh được lời nguyền ấy là chính xác?

      Gió chợt thổi mạnh, mưa quất vào mặt, tái tê. Tư Dao ngẩng đầu, nhìn thấy thanh niên nét mặt hết sức rầu rĩ đứng cạnh bố mẹ Viên Thuyên.

      Phải! Nếu ba người chúng ta thoát khỏi số phận như Kiều Kiều và Viên Thuyên, ta cũng khó mà tránh khỏi vì cả bọn cùng trải qua cái đêm kinh hãi ấy.

      Quần áo ta ướt sũng nước mưa, ràng là đứng bên mộ khá lâu. Đó là Lưu Dục Chu - người say đắm và chồng chưa cưới của Viên Thuyên. Lúc nãy thấy ta xuất ở phòng tang lễ, chắc ta ra đây khóc thương Viên Thuyên, bất chấp gió táp mưa sa. Dục Chu là đồng nghiệp của Viên Thuyên ở Sở tài chính kế toán, Tư Dao gặp ta mấy lần. ta luôn ăn vận rất chỉnh tề, phong thái tự nhiên khoáng đạt, vậy mà hôm nay nom ủ rũ suy sụp, đủ biết tình cảm của ta với Viên Thuyên vô cùng sâu nặng, nhớ thương da diết nhường nào.

      Tư Dao rất xúc động, đến bên Dục Chu khẽ : " Chu, tang lễ hoàn tất, người ở công ty đến viếng rất đông, ra về cả rồi, đừng quá đau buồn, nên theo họ về; rồi ăn trưa nữa, cho bình tâm lại".

      Dục Chu thở dài, cổ cứng đơ, khó nhọc quay đầu lại, giọng khản đặc: "Lúc này, tôi rất muốn đứng đây yên tĩnh mình. an ủi của mọi người đương nhiên là liều thuốc tốt xoa dịu nỗi đau, nhưng phải dùng đúng lúc mới có hiệu quả được".

      Tư Dao suy ngẫm câu của Dục Chu, cảm thấy cũng có lý nên gì nữa, lặng lẽ đứng bên thêm lúc. Dục Chu bất chợt hỏi: "Liệu có phải lời người ấy hay ?"

      " mà cũng tin à" Tư Dao rất sợ câu hỏi này.

      "Tin gì đâu! chỉ muốn khuyên các em đừng nghĩ ngợi vẩn vơ".

      Tư Dao cảm động, " hãy giữ sức khoẻ" rồi quay người , lại nghe Dục Chu : "Cảm ơn em đến tiễn đưa Viên Thuyên. ngày trước khi xảy ra chuyện, ấy còn nhớ đến việc em chuyển nhà, bèn gửi tin nhắn cho , bảo nếu rỗi đến giúp em. Tiếc là ấy ra như vậy. và hai bác gần đây bận lo chuyện hậu nên cũng liên lạc được với em".

      Câu ấy khiến Tư Dao cảm thấy chua xót, cúi đầ : "Bạn ấy rất chu đáo, dù công tác xa, vẫn gửi chuyển phát nhanh quà mừng cho em, vừa đúng lúc em dọn nhà nhận được".

      Nét mặt Dục Chu hơi thay đổi: "Thế à? Viên Thuyên là con người hết sức chu đáo".

      "Mấy hôm nay mọi việc rối bời, nên hộp quà đó em cũng chưa mở ra, lại càng lo thấy vật lại nhớ người, chẳng biết nên làm gì".

      "Đến hôm nay em cũng chưa biết đó là quà gì à? Nhưng cũng đồng ý với em rằng... thấy vật lại nhớ người, từng rất thấm thía điều này. Em biết đấy, ngay cả phòng cưới bọn cũng chuẩn bị xong..." Sắc mặt Dục Chu trông càng khổ sở hơn.

      Tư Dao nhác thấy Tiểu Mạn và Thường Uyển đứng chờ mình gần đó. Tiểu Mạn liên tục xem đồng hồ, hiểu rằng họ chờ để cùng ăn, đành ngừng câu chuyện với Dục Chu: " Dục Chu! Trở về em email cho địa chỉ và số điện thoại nhà mới của em, nếu thấy buồn, muốn tìm người chuyện cứ gọi cho em".

      * * *

      "Cuối tháng trước, mình nhìn thấy ấy trong Hội chợ thương mại ở Thiên Tân, trông vẫn rất phơi phới vui tươi". Ngồi bên bàn ăn, Tiểu Mạn làm như vô tình nhắc đến, nhưng Tư Dao biết rằng Tiểu Mạn bao giờ năng có chủ đích.

      "Cậu ai?" Trong "Năm tráng sĩ núi Lang Nha", Thường Uyển là người vô tư nhất, hiểu ý sâu xa trong đó.

      "Dao Dao biết mình ai, đúng ?" Hình như hôm nay Tiểu Mạn cứ cố ý chĩa vào Tư Dao.

      "Mình chỉ có thể đoán... cậu về Lâm Mang phải ? Mình biết Tiểu Mạn định gì, nhưng mình trong sáng ngay thẳng, sau này cậu hiểu những suy đoán của cậu là vô lý". Tư Dao rất bực, nhưng thể trách gì Tiểu Mạn vì và Lâm Mang từng có thời...

      "Tiểu Mạn, hôm nay hình như cậu cứ cố ý châm chích Dao Dao phải? Cậu ấy mắc nợ cậu hay sao, để mình trả hộ cho nào?" Thường Uyển cố gắng làm dịu căng thẳng giữa hai người bạn. "Mình biết Tiểu Mạn nghĩ gì, nhưng tình cảnh lúc Kiều Kiều sắp chết, bọn mình đều thấy cả, ràng là Dao Dao bất lực".

      Tiếc rằng những điều Thường Uyển Tư Dao đều nghe thấy. Hai mắt như dán vào tấm khăn trải bàn trắng tinh nhưng lại nhìn gì cả.

      Trong đầu lên cảnh tượng mưa giông sấm chớp ấy: đôi mắt Kiều Kiều thất thần nhìn , đầy nước mắt vì kinh hoàng, đám tóc dài đen nhánh ướt đẫm nước mưa rũ trán, khi ánh chớp loé lên nhìn khuôn mặt trắng bệch.

      Còn tay mình lại rời ra, giữ được cánh tay trơn tuột của Kiều Kiều.

      "Dao Dao, cậu đừng nghĩ ngợi gì..." Thường Uyển thấy Tư Dao cứ như người mất hồn, liền gọi.

      "Nếu có chuyện về Lâm Mang, mình đương nhiên chẳng nghi ngờ gì". Tiểu Mạn vẫn cố thêm.

      Tư Dao lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào Tiểu Mạn : "Mình với cậu nhiều lần rồi, dù Lâm Mang là người cũ hồi đại học của mình, nhưng quan hệ giữa bọn mình chấm dứt. Sau khi tốt nghiệp, ấy và Kiều Kiều cùng ở Thượng Hải, khá gần gũi, nhưng có nảy sinh tình cảm hay , và sâu sắc đến đâu, mình biết. Với mình, chẳng sao cả. Trả lời thế này cậu vừa lòng chưa?"

      "Nhưng lúc ở Thiên Tân, Lâm Mang có ngụ ý với mình rằng, lần tái ngộ ở núi Vũ Di khiến ta "tình cũ rủ cũng đến".

      "Tình xưa trỗi dậy" phải là do cả hai người cùng trỗi dậy, nhưng mình có hứng".

      "Nhưng cậu vẫn rất ngọt ngào với ta, nên Kiều Kiều mới vui, chẳng lẽ cậu nhận ra à?"

      "Lúc đầu mình biết quan hệ giữa hai người, sau khi biết, mình hề trò chuyện với Lâm Mang nữa". Tư Dao cảm thấy vô cùng mệt mỏi vì cứ phải giải thích chuyện tình cảm rối mù này.

      "Biết đâu, khi Lâm Mang xuất cậu chợt nhận ra rằng đến giờ cậu vẫn chưa gặp ai có thể sánh nổi với Lâm Mang, phải ?"

      "Cậu cho rằng vì thế mà mình hại Kiều Kiều à? Mình và cậu là bạn bảy năm trời, cậu cho mình là hạng người như thế ư?" Nghe người bạn thân ra điều suy đoán đáng sợ cách trần trụi như vậy, Tư Dao dám tin ở tai mình nữa, càng thấy phẫn nộ. vốn chỉ nghĩ Tiểu Mạn hiểu lầm quan hệ của và Lâm Mang.

      Thường Uyển cũng nổi giận: "Tiểu Mạn! Dao Dao đất buồn phiền vì chuyện này rồi, cậu biết ? Mình thấy cậu bị cái chết của Kiều Kiều và Viên Thuyên làm cho khiếp hãi quá rồi đấy!"

      Tiểu Mạn nhìn Tư Dao ngồi ôm mặt, nước mắt giàn giụa chảy ra từ những kẽ tay, nên dù vốn rất đanh đá, cũng cảm thấy mủi lòng, thầm tự trách: có phải mình hơi quá đáng, thiếu công bằng với Dao Dao? Bởi vậy nhàng : "Dao Dao đừng khóc nữa, tại mình quá lời, quá đa nghi, mình nhắc lại chuyện đó nữa, được chưa?"

      ---------------

      (1) Câu chuyện có về năm chiến sĩ Bát Lộ Quân (Trung Quốc) dũng chiến đấu (năm 1941) trong thời kháng Nhật. Núi Lang Nha ở huyện Dịch tỉnh Hà Bắc Trung Quốc.

    4. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 3
      MÓN QUÀ NHÓI TIM


      Tiểu Mạn chỉ ở lại Giang Kinh ngày cuối tuần, rồi vội vã bay về Vũ Hán. Thường Uyển lái xe cùng Tư Dao đưa Tiểu Mạn ra sân bay, ba người bịn rịn hồi lâu. Sau đó Thường Uyển đưa Tư Dao về căn nhà bên hồ Chiêu Dương.

      "Mình quên chưa hỏi cậu, giờ cậu có xe của công ty cấp cho, làm có thuận tiện ? Có cần mình hàng ngày đón cậu ?" Thường Uyển hỏi khi Tư Dao bước ra khỏi xe.

      " sao, mình bộ khoảng 15 phút là đến bến xe buýt; hàng ngày mình giày thể thao đến bến xe, và mang theo đôi giày gót cao hoặc gót vừa phải, đến phòng làm việc thay. Vừa muộn giờ làm, lại vừa được tập thể dục, cần lo chuyện giảm béo nữa". Tư Dao tươi cười.

      Thường Uyển nhìn vẻ mặt của Tư Dao, vẫn như xưa, cười tươi như hoa, nhưng có phần vui gượng phải. Nghĩ đến những ngày Tư Dao mình ở căn nhà cũ với bao nỗi giày vò trăn trở, lại thấy thương cảm: "Nếu cậu thấy buồn quá gọi điện cho tớ nhé!"

      "Được! Nhưng mình cũng phải học cách tự xoay xở chứ, đúng ?" Tư Dao cảm động nhìn Thường Uyển. Vốn dĩ, Viên Thuyên là người bạn thân nhất. Nhưng mấy ngày gần đây Thường Uyển luôn ở bên, khiến Tư Dao nhận ra ngây thơ mà vẫn coi như em này có trái tim nhân hậu đáng .

      Thường Uyển gật đầu, khẽ "Tạm biệt" rồi nhấn ga vút .

      Tư Dao nhìn theo, ánh mắt dần thấy có phần trống vắng: lại đến lúc phải mình chống chọi với đơn. đứng trước cửa rất lâu, rồi mới lững thững về căn hộ của mình. Phòng của nằm ở tầng hai của toà biệt thự. và Lịch Thu ở tầng hai. Hai phòng ngủ ở tầng còn có hai người khác là nam giới. Họ đều rất bận, có khi cả ngày thấy bóng. Bọn họ cũng gặp Tư Dao. người là Chung Lâm Nhuận, luật sư làm ở Văn phòng luật sư Thiên Hoa - Giang Kinh. Còn người kia là Quách Tử Phóng, phóng viên ngành giải trí. Họ khiến Tư Dao có ấn tượng rất sâu sắc: Lâm Nhuận người cao kều, tóc đen hơi xoăn tự nhiên, đôi mắt rực sáng, vầng trán có nét vừa thông minh, vừa tài hoa, ứng xử rất đúng mực; tuy giống Lịch Thu ở chỗ rất lịch lãm trang nhã nhưng lại nhiệt tình và thân mật hơn. Tử Phóng mặt gầy và dài, cổ cũng dài và cái miệng to. Lần đầu tiên gặp Tư Dao, ta đùa rằng trời sinh ra ta để làm phóng viên ngành giải trí: cái cổ dài để dễ thò đầu ra nghe ngóng các nguồn tin riêng, miệng to để có thể vừa "ăn " của những diễn viên ca sĩ chưa thành danh muốn được lên báo đài, vừa có thể phát tán những chuyện kín của siêu sao.

      Cuộc sống của hai người ấy đều có vẻ rất phong phú, họ cần mẫn lặn lội ngày đêm. Tư Dao cũng từng giống họ, sớm về khuya, được rảnh rỗi lấy phút. thậm chí từng than thở ước gì có được cuộc sống bình thường phẳng lặng. Nhưng bây giờ sao? Phải bỏ chuyên môn quen thuộc ở công ty cũ, quan hệ xã hội chợt giảm quá nửa, lại vĩnh viễn mất hai người bạn vô cùng thân thiết - đặc biệt là cái chết của Viên Thuyên khiến trái tim Tư Dao nặng trĩu; đúng ra là để cho mình được giải thoát.Có lúc, thấy nghĩ thế kỳ cục, nhưng vẫn luôn luôn giày vò tự trách: mình hại Viên Thuyên, là mình hại Kiều Kiều! Có lẽ, mọi người đều phải chết vì mình.Tất cả bắt đầu từ cái đêm mưa gió ấy.

      "Tư Dao, bạn em rồi à?" Câu hỏi thẳng thắn của Tử Phóng cắt ngang dòng suy nghĩ của .

      Lúc này Tư Dao mới biết mình đứng ngẩn ra ở cầu thang, gượng cười: "Vâng, t là em có thể có chút thời gian sắp xếp lại các thứ. Chuyển đến vài ngày mà vẫn chưa mời được ba người hàng xóm vào chơi, thực ra là vì còn lộn xộn quá".

      "Nghe hôm em chuyển đến, có nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh của người bạn mới qua đời gửi tới đúng ? Hình như lúc đó ấy bị tai nạn xe hơi được mấy ngày. Ý là, việc này rất kỳ lạ, lẽ nào ấy gửi quà cho em từ phủ?"

      Tử Phóng năng thẳng tuột, câu này Tư Dao thấy quá chối tai.

      "Nhà báo Tử Phóng hiểu biết đủ đường, lẽ nào lại biết có thể nhờ người khác gửi hộ à? Viên Thuyên thường xuyên phải công tác, ấy vốn rất nghiêm chỉnh, để bảo đảm gửi quà đến đúng ngày em chuyển nhà, ấy sắp xếp trước mọi việc. Đó là phương án rất tốt chứ sao!" Tư Dao có ý giễu Tử Phóng.

      Tử Phóng hơi biến sắc, nghĩ bụng, này thoạt nhìn tưởng là yếu đuối nhưng cũng rất có cá tính đây. cười nhạt: "Đương nhiên là biết, xem ra phải từng câu mới được. Ý là, dù ấy công tác, là có thể nhờ bạn trai, thậm chí bố mẹ mang quà đến tặng, cần thiết phải dùng EMS; hai là, vé máy bay lượt về mà ấy mua, cho thấy ấy định trở về Giang Kinh trước khi em chuyển nhà ngày; hoàn toàn kịp đến giúp em chuyển nhà và trực tiếp tặng quà..."

      "Này, muốn gì vậy? Sao lại biết những chuyện này? Lẽ nào xem vé máy bay của Viên Thuyên?"

      "Vì tò mò! Với , đây chỉ là chuyện vặt! Vận dụng chút quan hệ là xem được vé máy bay của ấy. Thực ra thông tin ấy đặt vé cũng được lưu trữ mạng, chỉ cần thủ tục hợp pháp rất dễ có được thông tin này".

      "Cảm ơn tò mò của , nhưng tiếc rằng đây phải là thông tin giải trí, cuộc sống của em cũng phải là chương trình giải trí. Xin Quách tiên sinh hãy dùng tài nghệ cùng tuệ nhãn và lương tâm của mình mà lăng-xê những diễn viên mới, và săn lùng những ngôi sao!" Tư Dao bắt đầu thấy ghét Tử Phóng, xong, bước nhanh lên gác thèm nhìn Tử Phóng đứng trơ bên cầu thang.

      Tử Phóng với theo: "Chuyện này khiến tò mò, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hai bạn của em chết, liệu có trùng hợp nào ? Viên Thuyên bố trí gửi EMS, có phải vì ấy linh cảm được mình chết ? Đây chỉ là trực giác của phóng viên siêu hạng..."

      Tư Dao gí ngón tay nút chặt lỗ tai, thẳng vào phòng.Những lời khó chịu của Tử Phóng bị chặn lại bên ngoài. Nhưng căn phòng giản dị và vuông vức bỗng giống như mê cung, khiến bước vào rồi tìm được lối ra. Bởi vậy, Tư Dao cứ ngơ ngẩn rất lâu trong đó.Đầu tiên là ý nghĩ về Viên Thuyên.Giờ này cậu ở đâu? Thiên đường hay phủ? Mình nên tin theo tôn giáo nào về nơi nương náu của linh hồn cậu đây?Khi đến lượt mình , mình phải tìm cậu ở đâu?

      thấy kinh hãi vì suy nghĩ này của mình rất lành mạnh! Mình bắt đầu tin vào những lời nguyền và tiên đoán từ khi nào vậy? Nhưng cái chết của Kiều Kiều xảy ra sau lời tiên đoán có vài tiếng đồng hồ, tiếp đó là cái chết của Viên Thuyên; ngay phóng viên mới quen được vài ngày cũng hỏi... lẽ nào đều là trùng hợp khiến mình liên tiếp mất hai người bạn thân chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi? Lại thêm cả ác mộng và những ảo giác sao xua được ở căn nhà cũ, khiến những hy vọng của về tương lai tốt đẹp hoàn toàn bị lung lay. Hãy tin vào trực giác, nếu thấy bình thường chuyển sang suy nghĩ khác.Nhưng vẫn thể nào thôi nghĩ về cái chết của Viên Thuyên.

      Căn phòng mới này do Viên Thuyên tìm hộ cho , bây giờ mình đối mặt với bốn bức tường, làm sao nhớ đến Viên Thuyên? Nghĩ vậy là rất đúng. Viên Thuyên công tác ở Hoa Đông, lái chiếc xe chạy đường cao tốc Hộ Ninh, rồi đột ngột mất tay lái, sau khi chệch khỏi tuyến đường hơn chục mét đâm thẳng vào hàng cọc chắn bên đường. Đó là tai nạn thông thường, dường như chẳng có gì đáng phải nghi ngờ, hơn nữa lại xảy ra giữa ban ngày, rất nhiều người nhìn thấy. Điều tra cho thấy hệ thống phanh của chiếc xe Buick (1) mà Viên Thuyên mượn ở Sở tài chính kế toán chi nhánh Thượng Hải hề có trục trặc gì, loại trừ hẳn khả năng có kẻ ngầm hại. Nhưng có người là nhìn thấy xe của Viên Thuyên chạy quá nhanh và ổn định, rất có thể vì chạy quá nhanh, tay lái chuẩn, hoặc mất tay lái do trượt bánh...Nhưng nếu đúng như Tử Phóng Viên Thuyên định về Giang Kinh trước khi mình chuyển nhà ngày, tại sao lại phải gửi EMS trước? Sao để hôm đó tự mang đến, hoặc nhờ chồng chưa cưới Dục Chu "sẵn sàng sốt sắng" mang quà đến cho mình? Có lẽ ấy tính toán kỹ lưỡng (đây là nguyên nhân khiến Viên Thuyên đạt nhiều thành tích xuất sắc ở công ty cũng nên), chỉ tin tưởng vào dịch vụ rất chuyên nghiệp của EMS.

      Tư Dao gần như thể tin rằng đến lúc này mình vẫn chưa mở hộp quà ấy ra. sợ nhìn vật lại nhớ người; muốn đợi nỗi đau nguôi , muốn né tránh tất cả những gì gợi đến nỗi đau. Có lẽ vì rất tài né tránh nên vẫn che giấu được tâm trạng bất ổn sau khuôn mặt vốn quen tươi cười.Hộp quà bàn, bên cạnh là khung ảnh có tấm hình chụp chung với Viên Thuyên hồi mùa xuân năm nay - hai nụ cười rạng rỡ, vẻ đẹp tuổi thanh xuân bừng bừng như tràn cả ra ngoài khung ảnh. Tờ giấy bọc quà có bảy màu, rất đúng với phong cách của Viên Thuyên. Tính cách Viên Thuyên là thế, thể giấu được cái gu thẩm mỹ luôn ưa chuộng những sắc màu sáng tươi rực rỡ. Tư Dao trái lại, trong thế giới của tất cả đều nhàn nhạt mơ hồ, thích màu thuần trắng, trắng bạc, xám nhạt, xanh da trời... đại loại cũng là né tránh, tránh phải đối lập với những thứ sáng tươi, tránh những gì đập mạnh vào thị giác.

      Tư Dao cân nhắc hồi lâu, rồi đến bên bàn bóc lớp giấy bọc, hiểu tại sao tay bỗng run bần bật, "Mình sợ cái gì nhỉ? Sợ món quà trong hộp làm trỗi dậy nỗi đau bị mất người bạn quá cố sao?"Sau lớp giấy chỉ là cái hộp bình thường, bên có nắp. Tư Dao khẽ cắn môi, mở nắp ra. thở phào.Trong hộp là quả cầu pha lê lung linh trong suốt, xung quanh được chèn kỹ bằng túi nilon bơm hơi và các mảnh xốp để tránh va đập. Tư Dao cẩn thận cầm quả cầu lên, căn nhà chợt sáng bừng. Lúc ấy Tư Dao thấy rất cảm kích về tấm lòng của Viên Thuyên: bạn ấy biết mình sợ những ngày xấu trời, sợ bóng tối, sợ đơn. Quả cầu pha lê này tỏa sáng xung quanh, đem lại cho mình nhiều ánh sáng hơn; còn gì thích hợp hơn với căn nhà mới bằng món quà này? Nhìn kỹ, thấy đây là quả cầu pha lê mà nhiều gia đình thường dùng, bên trong c ngôi nhà và những bông hoa tuyết chầm chậm rơi. Chỉ cần lắc hay xoay quả cầu, hoa tuyết bay lên, rồi rơi lả tả xuống nóc nhà.Trong hộp còn cái đế bằng thép gỉ mạ bạc để đặt quả cầu. Tư Dao mỉm cười đặt quả cầu lên đế rồi xếp bên cạnh màn hình vi tính. ngắm nghía kỹ, nghĩ bụng: "Dù Viên Thuyên tính toán tỉ mỉ thế nào, cũng nhằm mục đích rất đơn giản là mong cho mình vui vẻ, cuộc sống đầy ắp ánh sáng. Bạn ấy rồi, mình càng phải thực nguyện vọng của bạn ấy, phải luôn luôn vui vẻ".

      Nhưng đâu có dễ gì! Định vứt chiếc hộp vào thùng rác, Tư Dao bỗng có cảm giác làm như thế này phải lắm. lại nhìn quả cầu pha lê, rồi nhìn chiếc hộp. So với thể tích của quả cầu, chiếc hộp có vẻ to khác thường. mở hộp, lấy ra từng lớp xốp... Quả nhiên ở đáy hộp có bức ảnh được ép plastic. Sao Viên Thuyên lại gửi đồ kiểu này, nếu mình tìm kỹ, vứt chiếc hộp thế nào? À , bạn ấy rất hiểu mình, biết mình đủ cẩn thận để lật đến tận đáy hộp. Người bạn rất hiểu mình như vậy, sao lại sớm ra ?

      Đây là bức ảnh chụp phong cảnh. cảm giác chẳng lành bỗng trỗi dậy, tay run run, phải rất lâu mới cầm được bức ảnh lên.

      Quả nhiên là nó!

      Bức ảnh chụp núi Lệ Sơn rực rỡ sắc màu, thác nước trông như dải Ngân Hà từ cao đổ xuống, dưới vách đá, dòng nước xanh biếc uốn lượn chảy qua.

      Tại sao? Viên Thuyên, tại sao cậu lại thế nào?Lẽ nào những lời người ấy đều là ?

      Tư Dao như túm phải con quái vật hung ác ăn thịt người, vội buông ngay bức ảnh, nó rơi xuống sàn. bước lùi liền mấy bước, rồi ủ rũ ngồi xuống mép giường.Tư Dao vùi đầu vào hai cánh tay, trong óc lặp lặp lại câu hỏi "Tại sao, tại sao?" dám tin, cũng muốn tin! Bức ảnh này chắc chắn khiến đau đớn, Viên Thuyên lại dám đặt vào trong hộp quà! Ai đó có thể hiểu, nhưng Viên Thuyên là người đầu tiên, người duy nhất hiểu thấu cắn rứt của Tư Dao. Chính bức ảnh này khiến quyết định sai lầm, để rồi những rủi ro liên tiếp xông vào cuộc sống vốn phẳng lặng của hai người bạn, khiến Kiều Kiều bỏ mạng nơi rừng xanh nước biếc, khiến phải nghĩ ngợi suốt đêm ngày, tâm trạng luôn nặng trĩu. May có Viên Thuyên luôn luôn khuyên giải, động viên, gắng hết sức tránh nhắc đến lần chơi ấy.Tư Dao càng nghĩ càng hiểu Viên Thuyên thông cảm với mình là thế, nhất định thể gửi bức ảnh này đến cho mình. Làm thế khác nào trò lố bịch, thậm chí là trò bỡn cợt độc ác.

      Trừ phi, món quà này phải do Viên Thuyên gửi đến. Hoặc là, bởi Viên Thuyên ôm hận, bèn gửi đến vì muốn nhắc nhở mình rằng, quyết định sai lầm của cậu tạo cơ hội cho lời nguyền kia được thực . Đây là trả thù độc địa. Nghĩ thế Tư Dao lại run run đến cạnh bàn, nhìn chăm chú quả cầu. Tại sao Viên Thuyên còn gửi đến món quà có thể chiếu sáng cuộc sống của mình thế này. đột nhiên nhớ ra rằng, quả cầu pha lê là thứ công cụ để bói toán, lẽ nào, Viên Thuyên muốn mình nhìn thấy tương lai bằng quả cầu này? Muốn mình nhìn thấy tương lai như thế nào?

      Tư Dao hiểu ra. Đó là cái chết.

      Kiều Kiều ra , Viên Thuyên ra , tiếp theo là ai?

    5. Temo

      Temo Active Member

      Bài viết:
      186
      Được thích:
      160
      Chương 4
      MÌNH Ở NGAY BÊN CẬU


      Màn đêm buông xuống tự lúc nào. Khi trời vừa tối, bên ngoài bắt đầu mưa rả rích, xa xa còn vang vọng lại tiếng sấm nổ ì ầm. Tư Dao mở toang hai cửa sổ nho . Tối nào cũng làm thế, dù trời giá lạnh hay nóng nực cũng vậy. Từ có cái tật xấu là buổi tối bao giờ dám ngồi mình trong phòng kín, nếu mở cửa sổ, yên, rất khiếp hãi và có cảm giác như ngạt thở. Thực ra chỉ trong phòng, mà tất cả những nơi quá kín như thang máy, tàu điện ngầm, máy bay đều khiến bất an, nên luôn cố tránh. căm ghét căn bệnh này của mình, các bác sĩ từng khám cho đều bảo, đây là chứng sợ bị khép kín, dạng của "hội chưứg sợ gian". có bác sĩ tâm lý điều trị cho thời gian bằng liệu pháp thư giãn và liệu pháp nhận biết; Tư Dao vốn là thăng bằng về cảm tính và lý tính nên việc điều trị tiến triển tốt, quen ử dụng các loại phương tiện giao thông ấy. Nhưng khi ở nhà vẫn giữ thói quen mở cửa sổ. Thói quen này giúp vượt qua cuộc sống đầy sóng gió ở căn nhà cũ trong hai năm qua, cho đến khi xuất những bóng ma và những cơn ác mộng khiến phải chuyển tới nơi này.

      Đổi đến nhà mới, liệu những cơn ác mộng có xuất nữa hay ?

      Ít ra những ngày vừa qua cũng yên bình.

      Tư Dao ngồi xuống bên bàn, lần đầu tiên mở máy tính sau nhiều ngày qua. Khi khởi động xong, mạng chat QQ tự động bật ra. nhìn thấy ngay tên của Viên Thuyên trong danh sách bạn thân, mũi lại thấy cay cay. Hình mặt cười bên cạnh tên Viên Thuyên sáng, bạn ấy thể hỏi thăm, chuyện trò cùng mình nữa.

      Hai tháng trước, cũng giống hệt thế này, nhìn tên của Kiều Kiều QQ cứ tối sầm, biết mình phải làm gì. Người mất rồi, nhưng vẫn nỡ xoá tên.

      Lúc này, bất giác nhìn tên của Thường Uyển và Tiểu Mạn lâu hơn, lòng cầu mong còn tâm trạng này nữa.

      Sau lúc thẫn thờ, Tư Dao thấy hình đại diện (1) là con Chim cánh cụt nhấp nháy, cửa sổ chat bật ra.

      "Cậu lên rồi à, mình mong quá".

      Tư Dao rùng mình, câu chào sao mà quen thuộc?

      Người vừa chào Tư Dao là Kiều Kiều!

      Máu khắp người như đông đặc lại. hai tháng nay cái tên này hề lên mạng, vì Kiều Kiều khỏi thế giới này.

      Kiều Kiều, ra cậu tha cho mình ư?

      Tư Dao đến gần màn hình hơn, nhìn kỹ, quả nhiên là tên Kiều Kiều. nghẹn thở, tay run run gõ lên bàn phím.

      "Kiều Kiều?"

      "Lâu rồi gặp, nhớ cậu quá, nhớ cả ba người các cậu".

      "Ba người?"

      "Sao trí nhớ kém thế? Viên Thuyên gặp mình rồi".

      Tư Dao định kêu lên, nhưng bất giác lại bịt miệng. gắng trấn tĩnh, gõ nhanh bàn phím: "Cậu ở đâu?"

      "Mình ở ngay bên cậu".

      Tư Dao kêu lên tiếng, quay đầu nhìn khắp xung quanh, hề có bóng người, lúc này mới thở phào. Nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy là lạ, có cảm giác như bị người ta theo dõi.

      chợt ngẩng đầu lên, luồng chớp xé rách màn đêm, chiếu sáng khung cửa sổ trước mặt. Ngoài cửa ra khuôn mặt thiếu nữ trắng bệch, đôi mắt thất thần, tóc đen bết nước mưa bám mặt, chính là Kiều Kiều!

      mãi mãi quên được khuôn mặt này, ánh mắt này, khuôn mặt của Kiều Kiều trước lúc chết in sâu trong lòng .

      Ở căn nhà cũ, cũng khuôn mặt này biết bao nhiêu lần khiến thức suốt đêm. ràng là chuyển nhà cũng làm cho ác mộng kết thúc.

      quá đỗi khiếp sợ, hầu như còn chút sức lực nào để kêu lên nữa. thẫn thờ đứng dậy, chầm chậm đến bên cửa sổ.

      Môi Kiều Kiều mấp máy, hình như Tư Dao nghe thấy câu "Tại sao giữ chặt tay mình?"

      Câu hỏi này khiến nước mắt Tư Dao trào ra như suối. biết phải trả lời thế nào, đành bằng thứ thanh mà chính cũng nghe thấy "Cậu đừng oán trách mình, đó là việc ngoài ý muốn,tay cậu tuột ra, mình cũng cố hết sức".

      Kiều Kiều cười nhạt, khuôn mặt lộ vẻ bí hiểm khiến Tư Dao sởn gai ốc, lùi lại mấy bước.

      Kiều Kiều vươn người về phía trước, giơ tay trái lên như động tác lúc sắp chết.

      Tư Dao gần như hoàn toàn sụp đổ, hai tay ôm lấy mặt.

      Bốn bề yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi mưa rơi.

      có chuyện gì xảy ra cả.

      mở tay ra, bên ngoài cửa sổ đen ngòm, chẳng có thứ gì.

      Lẽ nào vừa nãy chỉ là ảo giác?

      giống ảo giác, vì màn hình vi tính, cửa sổ chat vẫn bật ra. Tư Dao thở gấp, cắn môi, lại ngồi xuống trước bàn.

      Lời thoại gửi đến vẫn là của Kiều Kiều.

      Kiều Kiều: Đêm nay mưa quá to, nước mưa rất lạnh, trời sắp rét rồi. Cậu cho rằng chuyển nhà xua được mình ư?

      Những ngón tay của Tư Dao cứng đờ vì sợ hãi, gõ bàn phím

      "Sao cậu đối xử với mình như vậy?"

      Kiều Kiều: Mình còn muốn hỏi cậu kia, tại sao lại là mình? Sao để cho mình sớm ra như vậy? Sao cậu giữ chặt tay mình?

      (nickname của Tư Dao mạng QQ): Đều là lỗi của mình, nhưng mình hiểu tại sao tất cả những chuyện này lại xảy ra, mình làm gì được.

      Kiều Kiều: Lẽ nào những lời ông ta đều là ?

      : Có khả năng đó ? Nhưng cậu học khoa học tự nhiên kia mà!

      Kiều Kiều: Cậu biết : trước khi chết, mình nhìn thấy ông ta.

      : Mọi lời tiên đoán và lời nguyền đều là duy tâm.

      Kiều Kiều: Vậy chúng mình hãy chờ xem, có phải các cậu lần lượt tìm và làm bạn với mình hay .

      Đó là câu cuối cùng của Kiều Kiều trong chat room, sau đó tên trở về màu xám của trạng thái offline.

      Tư Dao lo lắng nhìn tên của Thường Uyển và các bạn, hy vọng có người nào đó lên mạng để có người trò chuyện. Ai ngờ nhìn lúc, bỗng giật nảy mình, vì thấy tên của Tiểu Mạn, Thường Uyển và của mình bắt đầu đổi màu, thành màu đỏ, màu đỏ thắm, các chữ mờ dần, mấy cái tên nhoà ra thành những vệt máu tươi.

      Tư Dao choàng tỉnh dậy, mới biết mình ngủ gục bàn. Máy vi tính chưa hề mở.

      Vẫn là tại mình nghĩ ngợi quá nhiều, biến thành giày vò. Liệu có thể thẳng thắn với lòng mình: cái chết của Kiều Kiều liên quan gì đến mình, cái chết của Viên Thuyên càng là ngẫu nhiên.

      Như thế có bị coi là dối mình dối người ? Nhưng mình cần phải sống. Bóng ma dai dẳng của Kiều Kiều đuổi mình ra khỏi nhà cũ, lẽ nào lại bắt mình phải chuyển nhà lần nữa? Đây chỉ là ảo giác, trong lòng quá nặng nề nên dẫn đến ảo giác, mong sao nó có thể mất cùng với thời gian.

      Đêm nay là dài!

      Tư Dao thấy hai bên thái dương căng căng, lại thấy bụng réo sôi, ra còn chưa ăn tối. nhớ đến hộp cơm mua hai hôm trước mới chỉ ăn được nửa, vẫn còn để trong tủ lạnh, có thể ăn quấy quá cho xong.

      xuống tầng dưới, thấy đèn trong bếp bật sáng, người ngồi bên bàn ăn, nhìn sau lưng có thể đoán ra là luật sư Lâm Nhuận. Trước mặt Lâm Nhuận là cuốn sách dày cộp, ta xem chăm chú. Tư Dao đôi dép lê rất , nên ta hoàn toàn nhận ra có người vào bếp. Đến khi tủ lạnh mở ra, mới ngẩng phắt lên: "Ôi, Tư Dao vào từ khi nào thế? Em tiếng động, có phải học được cách của con mèo ?"

      Tư Dao mỉm cười: "Mèo học của em có! quá mải xem sách, nếu có chiếc xe cứu hoả xông vào chưa chắc nghe thấy".

      "Xin lỗi nhé, gạ mãi mới mượn được nguyên bản bộ sách kinh điển về pháp luật Mỹ, tiếng của tôi chưa đủ vững, nếu nghiền tật kỹ từng câu "nuốt" trôi".

      Tư Dao thấy bàn ăn có bát mì ăn liền ăn dở, nghĩ bụng: " ta có thể trụ vững ở văn phòng luật sư Thiên Hoa đầy các cao thủ cạnh tranh kịch liệt thành công bước đầu trong nghiệp, thế mà vẫn rất chăm chỉ". vốn cho rằng Lâm Nhuận chỉ có cái mẽ, nhiều nhất cũng chỉ có khoa , nhưng lúc này bỗng thấy ta đáng nể, bèn cười : "Tiếc rằng hai món ngon thể xài cả hai (2), kinh điển pháp luật "nuốt" trôi, còn mì ăn liền bỏ đấy".

      Lâm Nhuận nhướng cặp lông mày đen rậm, hào hứng nhìn Tư Dao: " nhé, ấn tượng đầu tiên của về em, em là bề ngoài tươi cười, nhưng nội tâm hay sầu muộn, ngờ em lại rất khôi hài".

      Tư Dao thấy lòng nặng trĩu dường như vợi bớt được mấy phần, đánh liều "đấu" với Lâm Nhuận đến nơi đến chốn: "Cảm ơn lời khen và thẳng thắn của , phải người đầu tiên, chắc chắn cũng phải người cuối cùng em có nét mặt tươi cười nhưng lại đa sầu đa cảm, nhưng nên nhớ trong số các của "Hồng Lâu Mộng" Lâm Đại Ngọc đa sầu đa cảm lại là người giỏi hài hước nhất. Em còn thua xa ấy!"

      "Em công nhận rồi, có thể thẳng thêm nữa, thấy em lúc này cười cười nhưng khí sắc rất kém, em nên chú ý giữ sức khoẻ".

      Tư Dao thầm cảm kích, là đáng quý, ấy truy hỏi tại sao mình "khí sắc tốt", ấy như tay phóng viên ngành giải trí kia. Bởi thế Tư Dao cười : "Mì của nguội cả rồi, dùng lò vi sóng trước . Hộp cơm của em để lạnh hai ngày, phải làm nóng lâu lâu chút kẻo ăn vào đau bụng mất!"

      --------------

      (1) biểu trưng do cá nhân tự chọn

      (2) Nguyên văn "cá và tay gấu thể được cả hai", câu của Mạnh Tử, trở thành thành ngữ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :