1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Danh môn thê ước, tổng giám đốc lão công rất cao lãnh - Tiểu Yêu Hoan

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Danh môn thê ước, tổng giám đốc lão công rất cao lãnh

      Tác giả: Tiểu Hoan

      Editor: Trục Nguyệt

      Thể loại: Sạch, Sủng, 1X1
      Giới thiệu vắn tắt:

      Tần Ngu chỉ cho là mình nằm mơ nhưng bốn tháng sau, thầy thuốc lại như chắc như đinh đóng cột cho nàng biết "Tần tiểu thư người mang thai thời gian rồi", Tần Ngu bối rối...

      Gặp lại Tống Mạc là lúc ở ti vi, lúc đó có rất nhiều scandal trong làng giải trí.

      Nàng cách TV nhìn nhìn thấy liền nagy lập tức nhổ bãi nước miếng thối ở mặt , cái nam nhân này đúng là biết xấu hổ, ăn người ta xong rồi phủ đít rời !

      Lúc nàng vất vả mang theo con trai bắt đầu cuộc sống thứ 2 tươi đẹp lại như thiên thần lạnh lùng xuất rồi quăng tờ chi phiếu ở trước mặt của nàng, "Tần Ngu, đây là trăm triệu, ngươi bây giờ mang theo vật kia gả cho ta, ta hứa cho ngươi làm Tống phu nhân!"

      Chi phiếu quan trọng hay là tự do quan trọng? Chỉ với trăm triệu liền muốn lừa gạt đem nàng nắm trong tay? Chê cười!

      Tần Ngu cười lạnh đón nhận ánh mắt khinh thường của nam nhân, "Ngại ngùng, Tống tiên sinh, ta có vị hôn phu."

      "Vị hôn phu?" Nam nhân nhạt lạnh để ý tới.

      Ngày hôm sau, Tần Ngu tân tân khổ khổ trông vị hôn phu của mình thành vị hôn phu của người khác.

      Nghe đồn, lãnh khốc vô tình gần nữ sắc.

      Nghe đồn, là >

      Lại nghe đồn, ở công ty nuôi tiểu mật.

      Ban đêm, nàng dựa vào cánh cửa dày nhìn , "Tống Mạc, nghe ta chỉ là tiểu mật của ngươi ?"

      Ngày hôm sau, sau đêm hôm đó, nàng từ tiểu mật trong miệng người khác trở thành Tống phu nhân mà mọi người đều biết đến.

      Kết hôn được năm năm, nữ nhân vênh váo tự đắc xuất ở trước mặt của nàng, "Tần Ngu, cái vị trí Tống phu nhân này ngươi nên nhường cho ta."

      Tần Ngu khinh thường, "Vị tiểu thư này, ngươi biết có bao nhiêu phụ nữ những lời này với ta ?"

      Nữ nhân cười nhạo, "Ngươi nghĩ rằng ta cùng những nữ nhân kia như nhau? Tần Ngu, ngươi cũng quá coi thường ta."

      Thời điểm nữ nhân này dẫn đến đứa bé lớn lên giống như đúc Tống Mạc xuất ở trước mặt Tần Ngu, Tần Ngu choáng váng. . .

      - Tống Mạc lại dám cắm sừng Tần Ngu nàng, nàng giận đùng đùng tìm lý luận lại lạnh lùng coi như chưa bao giờ quen nàng, ném tờ giấy li hôn đến trước mặt nàng, "Tần Ngu, chúng ta ly hôn."

      Nàng mang theo hài tử của trong đêm biến mất vô tung vô ảnh, lại liều mạng tìm nàng, tất cả mọi người đều , Tống thiếu điên rồi.

      Lúc gặp lại nàng cũng là lúc nàng gần bắt đầu cuộc sống thứ 3, đập đồ cướp dâu, Tần Ngu, ngươi chỉ có thể gả cho ta, người khác, đúng là mơ tưởng!

      ( Giới thiệu: Ta qua rất nhiều nơi, xem qua rất nhiều phong cảnh, thích qua rất nhiều người, đến cuối cùng xoay người mới phát , chỉ có ngươi mới là người ta. )

      Nam nữ chủ cả thể xác và tinh thần đều sạch , chọi , cưng chìu văn.
      moimoi thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 1: Thanh Niên Tài Tuấn

      Tình liên quan với phong nguyệt, liên quan với thời gian, nó chỉ liên quan đến hai người.

      Có đôi khi, ngủ chính là ngủ, chính là , nó phải do ai khác, nó chỉ nghe theo trái tim.

      ――――――*――――――

      Ngoài cửa sổ bóng đêm đen như mực, giống như bị màu mực nhuộm, chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt lóe ra, tạo nên ánh sáng duy nhất trong căn phòng tĩnh mịch.

      Tần Ngu vẫn còn nhắm mắt, lê dép qua hơn phân nửa phòng khách, trong tay còn gắt gao ôm cái gối.

      Chậm rãi đến trước cửa phòng ngủ, cước đá văng cánh cửa, giống như linh hồn im hơi lặng tiếng chạy vào phòng Tống Mạc.

      đến bên cạnh giường, ôm gối cắm đầu ngã quỵ lên giường, tiếng thanh lớn vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

      giường, Tống Mạc suy rượu hé đôi mắt thành đường , ánh mắt mê ly nhìn bóng người lờ mờ nằm giường, chau mày lại, giật giật thân thể, l.q.d giơ cánh tay lên đẩy mấy sợi tóc lộn xộn che mất khuôn mặt của Tần Ngu, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn kia mấy giây, toét miệng nở nụ cười, miệng mấy chữ mơ hồ, "Song nhi, tiểu song nhi, là em sao? Cuối cùng em cũng trở lại."

      Tần Ngu ngủ quên trời quên đất, ngay cả mẹ chắc cũng nhận ra.

      Đầu óc Tống Mạc choáng váng hôn vài cái, bàn tay an phận dò xét chui vào dưới áo ngủ.

      Tác dụng của rượu cồn làm cho còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể để bản năng của cơ thể điều khiển.

      Rất nhanh cục diện đến mức có cách nào khống chế, Tần Ngu ngủ như chết, chút nào biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy toàn thân trận nóng rang, giống như có đồ vật gì đó nằm thân thể của , nóng rực giống như nước sôi, l.q.d theo bản năng Tần Ngu nhấc chân đạp tới chỗ khí nóng kia, nhưng vẫn thể làm cho luồng khí nóng đó khỏi.

      Cơ thể chợt truyền đến trận đau nhức tê liệt.

      Tần Ngu kinh hoảng hô tiếng, tay sít sao siết chặt ga giường tỉnh lại.

      Trong nháy mắt, hé ra khuôn mặt nhắn trắng trắng mềm mềm, đôi mắt trắng đen ràng, mở to hai mắt nhìn chăm chú.

      Tần Ngu che che hai gò má nóng lên, kinh ngạc nhìn gian trước mắt, có chút kịp hồi hồn, giữa ban ngày ban mặt, thế nhưng lại lần nữa mơ giấc mộng xuân như vậy.

      là đủ rồi!

      Tên Tống Mạc kia rời bốn năm mà còn nghĩ đến tên bằng cầm thú đó, là muốn bao nhiêu có tiền đồ liền có bấy nhiêu có tiền đồ.

      Tần Lãng đến trước mặt Tần Ngu phất phất tay, "Mẹ, mẹ còn ngây ngốc bị muộn giờ làm, con học cũng bị trễ."

      Tần Ngu phục hồi tinh thần lại, xoa xoa mồ hôi trán, xốc chăn lên xuống giường.

      làm vài thức ăn , Tần Lãng ở trong phòng vệ sinh đứng cái ghế để rửa mặt đánh răng, chỉnh chu mình trở thành đứa bé người gặp người thích hoa gặp hoa nở.

      Nhanh nhẹn cởi đồ ngủ người Tần Lãng xuống, đổi lại bộ hàng vỉa hè chất lượng kém, cũng may Tần Lãng môi hồng răng trắng, khí chất trời sinh, mặc cái gì cũng được, l.q.d nếu mặc đống rách nát người cũng trở nên thời thượng nhất.

      Đặt Tần Lãng lên ghế bàn ăn, Tần Ngu vào toilet rửa mặt.

      Khi thay xong đồng phục, Tần Lãng ăn cơm xong, giương mắt xem đồng hồ chút, còn nữa tiếng nữa là bị muộn rồi. Nghiêng đầu suy nghĩ chút, l.q.d Tần Ngu nhanh chóng cầm cái bánh bao Sơn Đông bàn ăn nhét vào miệng mình, cầm cặp sách của Tần Lãng sofa bằng vải bố lên ra cửa.

      Láy xe điện đưa Tần Lãng đến cổng trường, Tần Lãng tự mình cầm cặp sách xuống xe vẫy tay với , "Tạm biệt mẹ, con ngoan ngoãn."

      Tần Ngu yên tâm nhìn mấy lần, cất giọng : " cho phép hôn các bạn nữ, cũng cho phép sờ mặt, nếu , cần trở về nữa, mẹ tự mình đưa con đến nhi viện!"

      Tần Lãng phóng khoáng xoay người , lúc Tần Ngu cưỡi xe điện rời khỏi, bé dùng dư quang liếc mắt nhìn, có đến gần Tần Lãng.

      Tần Ngu thở dài hơi, con trai của nha, là mầm mống tai họa, đều do người ba ba Tống Mạc kia của bé, di truyền cho bé khuôn mặt nhắn trêu hoa ghẹo nguyệt.

      Nghĩ đến Tống Mạc, Tần Ngu hung dữ khinh bỉ, nhấn chân ga đến hết mức, giống như Tống Mạc đứng ở phía trước .

      Cửa công ty, Tần Ngu xuống xe, đặt chiếc xe điện màu hồng phấn của mình ở nơi chỉ toàn xe hơi bên trong, xoay người vào công ty.

      bàn làm việc chất đống văn kiện như núi, Tần Ngu ngay cả nước miếng cũng chẳng quan tâm nuốt xuống, liền ôm lấy xấp văn kiện lên lầu.

      đường vào phòng làm việc trực tiếp của lãnh đạo, điện thoại di động liền vang lên, ai ui, muốn chết tử tế cũng xong.

      Bàn làm việc ở bên cạnh, Lâm Tuyết ăn hạt dưa nâng mí mắt khinh thường nhìn cái, "Tần trợ lý, ra cửa cũng mang đầu óc theo sao?" Vứt vỏ hạt dưa trong tay ra, chống bàn đứng dậy, lắc lắc mông đến bên cạnh Tần Ngu, cúi người đến gần tai , giận dữ câu, "Lần sau lại để cho tôi nghe được tiếng chuông điện thoại như vậy…… thu dọn đồ đạc của cút ra khỏi công ty cho tôi!" xong, l.q.d vỗ vỗ lên vai Tần Ngu.

      Tay Tần Ngu run lên, văn kiện ào ào rớt đầy đất.

      Lâm Tuyết xoay người, nhìn lướt qua mặt tờ giấy trắng, ánh mắt nhìn vào mặt Tần Ngu, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, "Sáng sớm hôm nay chưa ăn cơm hay sao vậy? Mềm yếu đến nổi ngay cả ít giấy như vậy cũng mang nổi sao? Trừ toàn bộ tiền thưởng tháng này!"

      Trong lòng Tần Ngu thầm mắng câu, cái rắm, đây là ít sao?

      Mắng mắng, nhưng cái gọi là người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, ngẫm lại cũng đúng, vì ta mà bỏ lỡ công việc này đáng giá, mà còn có đứa con trai chờ nuôi dưỡng.











      Ngồi xổm người xuống nhanh nhẹn nhặt văn kiện lên, chỉnh sửa ngay ngắn đặt bàn làm việc, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Lâm Tuyết, nếu tiếp tục ở chung, nhịn được đánh ba mươi sáu chiêu vào mặt người kia.

      Vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc, điện thoại di động lại vang lên lần nữa, Tần Ngu lấy điện thoại di động nhìn màn hình, kêu rên tiếng: "Mẹ à, sắp chút nữa mẹ hại chết con rồi!"

      đến bên cửa sổ, mới dám nhận điện thoại.

      "Alo, mẹ." Hạ thấp giọng mở miệng.

      Giọng rung trời của mẹ Tần vang lên, "Con nha, lần này mẹ tìm được cho con thanh niên tài tuấn, nghe là hải quân, thích tài nữ như con vậy, lần này con phải nắm chặt cơ hội này, phải hành động lần là bắt được nha."

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 2: Vô Tình Vô Nghĩa

      Tần Ngu ở trong phòng bếp làm cơm tối, trong phòng khách truyền đến giọng nam trầm thấp uyển chuyển mà lại quen thuộc, "Mùa mưa qua , lại đến thời kỳ giao phối, l.q.d bọ cánh cứng đực nằm lên người con cái, nhàng lắc lắc..."

      Tần Lãng đặc biệt thích xem thế giới động vật, bé cảm thấy mình có thể học được rất nhiều việc từ chương trình này, đối với chuyện này Tần Ngu bày tỏ sầu lo sâu sắc, bởi vì có đoạn thời gian, l.q.d mỗi ngày Tần Lãng theo sau lưng hỏi: "Mẹ, mẹ, giao phối là cái gì..."

      Đau đầu nhíu nhíu mày, cầm dao làm bếp ba bước thành hai bước tới phòng khách.

      Đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay Tần Lãng, trừng đôi mắt đẹp hét lên, "Ai cho con xem ti vi, trở về phòng học bài cho mẹ!"

      Tần Lãng dậm chân, chỉ chỉ truyền hình, gân giọng thét chói tai, "Mẹ, con vừa mới nhìn thấy ba ba!"

      Tần Ngu quay đầu lại, mắt nhìn thấy toàn là bọ cánh cứng, kiên nhẫn xách Tần Lãng lên nhét vào trong phòng, ở trong mắt Tần Lãng Tống Mạc chính là con bọ cánh cứng.

      Tần Lãng ra sức giãy giụa, nhưng cũng chỉ là trứng chọi đá, bé bị Tần Ngu lạnh lùng khóa ở trong phòng.

      Trong chớp mắt cửa bị đóng lại, Tần Ngu nghe thấy giọng tê tâm liệt phế của Tần Lãng truyền đến từ trong phòng, "Mẹ, là ba ba, mẹ bộ dáng của con lớn lên giống ba như đúc, con nhìn thấy, đó!"

      Tay cầm dao làm bếp của Tần Ngu run lên cái, nếu Tần Lãng ngốc nghếch cũng phải biết ba bé là người chứ phải là con bọ, huống chi Tần Lãng cũng ngốc như vậy, l.q.d bé có cái ót cực kỳ thông minh, cho nên lời của bé...

      Sợ run mấy giây, nhanh chóng chạy tới trước ti vi, cầm lấy điều khiển từ xa ấn loạn trận.

      Màn hình ti vi chuyển nhanh chống như sao chổi bay, Tần Ngu liếc mắt nhìn thấy Tống Mạc, người đàn ông này, đừng là đổi thành áo lót, cho dù hóa thành tro cũng nhận ra được.

      Hình ảnh hết sức xinh đẹp, tay trái Tống Mạc ôm lấy tư thái xinh đẹp ngũ quan tinh xảo, nhận ra, đó là minh tinh hot nay, Thẩm Vi Nhi, vừa mới hai mươi tuổi xinh đẹp lóa mắt, mặt trẻ ngực to, ở trong làng giải trí có biệt danh là "Trạch nam nữ thần", tay phải ôm thiên kim Lê Nhược của tập đoàn Thịnh Thế, cũng nhận ra, nghe đồn Lê Nhược là vị hôn thê của Tống Mạc, là con rượu của chủ tịch dầu mỏ.

      biết những scandal này trong làng giải trí, lúc Tống Mạc mới vừa rời , giống như điên tìm trong toàn thành phố, còn bỏ công việc, khi có tin tức của , là ở trong TV, lúc đó còn là Tống Mạc mướn phòng chung với nữa, gia thế của hóa ra là thiếu gia nhà họ Tống, cả đời này cũng thể nào với tới, l.q.d trong thành phố A ai biết danh tiếng của , từ đó về sau, ở chỗ nào cũng có tồn tại góc trong cuộc sống của , lúc ở bệnh viện phát mang thai Tần Lãng, scandal của người đàn ông này cũng làm xôn xao dư luận, scandal , có quá nhiều trong giới giải trí.

      Lúc nào nhớ lại cũng lộ ra vẻ khổ sở, Tần Ngu nắm chặt ngón tay, đầu ngón tay có chút trắng bệch.

      Lẳng lặng nhìn chằm chằm hình ảnh người đàn ông trái ôm phải ấp vẻ mặt kiêu ngạo, Tần Ngu cắn cắn môi dưới, giữa lông mày lộ ra tia giễu cợt, giây sau, ngụm nước miếng phun ở mặt Tống Mạc, người đàn ông biết xấu hổ này, ăn sạch rồi vỗ mông rời !

      hăng hái khinh bỉ Tống Mạc trong ti vi, cửa phòng ngủ bị Tần Lãng vặn vang lên tiếng răng rắc, giọng non nớt nhưng có lực của Tần Lãng truyền tới tai , "Mẹ, cơm cháy khét rồi!"

      Tần Ngu phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía phòng bếp, phòng bếp tràn ngập khói đen lửa cháy giống như hang động bàn tơ trong Tây Du Ký.

      Tần Ngu quẳng điều khiển từ xa trong tay xuống chạy vọt vào phòng bếp, khói dầy đặc làm nước mắt chảy ròng, l.q.d tay chân luống cuống bưng chậu nước giội lên bếp, xèo tiếng, tắt lửa.

      Tần Ngu lau mặt cái, khuôn mặt đen thùi, kéo thân thể xụi lơ đến ngồi xuống ghế sofa, nhìn Tống Mạt mặc tây trang mang giày da giống như mấy người mẫu nam ti vi, nhịn được ho khan vài tiếng, biết là do sặc khói, hay là khổ tâm, nước mắt chảy ra từ hốc mắt .

      Thời gian dài như vậy phải là hận, cá nước thân mật, Tống Mạc phủi mông chạy lấy người, lại để lại Tần Lãng làm rối rắm, chưa lấy chồng, mang thai liền mang thai, bị gắn mác là chưa kết hôn mà có con, trở thành ai dám cưới, thành phố lớn như, chỉ là mới vừa tốt nghiệp, mang theo Tần Lãng ngay cả chân đều đứng vững, l.q.d gánh nặng cuộc sống bức thở nổi, hận Tống Mạc, nhưng có thể làm cái gì? cái gì cũng làm được, nhà họ Tống giàu có, mà ngay cả chim sẻ cũng phải, chỉ là quạ đen, làm sao dám bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

      Trong phòng chợt truyền đến giọng của Tần Lãng, "Mẹ, con làm hết bài tập rồi, mẹ cho con ra ."

      Tần Ngu hít hít mũi, lau nước mắt, đứng dậy mở cửa cho Tần Lãng.

      Tần Lãng nhìn thấy mặt Tần Ngu đầy vết bẩn, nhảy vào trong lòng Tần Ngu ngó qua ngó lại, "Mẹ, mẹ có bị thương ?"

      Tần Ngu vỗ vỗ mông Tần Lãng, cười sáng lạn, "Yên tâm, mẹ của con mạng quá lớn, chết được, rửa tay chuẩn bị ăn cơm."

      Tần Lãng vâng lời vào toilet.

      Tần Ngu ngoắc ngoắc khóe môi, vui vẻ vào phòng bếp thu thập tàn cuộc.

      Lúc Tần Lãng ra, bàn chỉ có đĩa dưa chuột chua ngọt, Tần Ngu bưng cơm ra, "Con trai, món ăn lúc nãy ăn được nữa, ăn cái này ."

      "Mẹ làm cơm chỉ có dưa chuột nhưng cũng phải là đầu bếp trình độ cấp năm sao a." Tần Lãng là đứa bé đơn giản, và miệng cơm lại cắn miếng dưa chuột nhay nhay trước mặt Tần Ngu.

      Tần Ngu vuốt vuốt đầu Tần Lãng, mặt tràn đầy đau lòng, nhưng cũng vui vẻ, cũng may, Tần Lãng giống như Tống Mạc, tên cầm thú tim phổi vô tình vô nghĩa kia.

      Dụ dỗ Tần Lãng ngủ, trở lại phòng của mình, nằm giường, lấy di động nhìn cái, có hai tin nhắn đến, cái là mẹ Tần gởi tới, là số điện thoại, hẳn là thanh niên tài tuấn trong truyền thuyết kia. Còn có cái tới từ số lạ, ‘Ngày mai mười hai giờ trưa, ở quán cà phê đường Trữ Hải, Tần tiểu thư, gặp về.’











      Tần Ngu xem xét, số điện thoại mẹ Tần gởi tới giống nhau như đúc với số của người gởi tin nhắn này, xem ra người này nhao nhao muốn thử với .

      Trở mình gởi tin nhắn cho Cố Uyển Uyển, ‘Uyển nhi, sáng mai tôi xem mắt, lần này là hải quân, cậu xem tôi có được hay ? Có thể hấp dẫn tên hải quân kia sao?"

      Rất nhanh, tít tiếng, có tin nhắn đến.

      Nội dung: ‘"Ngực" cậu phải lớn bình thường, 36D đó, đừng lo lắng, sáng mai này gặp nhau nhất định được mà.’

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 3: Có Chuyện Xảy Ra

      Lúc Tần Ngu phục hồi tinh thần lại, người tài tuấn đối diện chuyển từ đề tài chủ nghĩa triết học Mác tới Mao Trạch Đông, hơn nữa nhìn bộ dáng của ta rất có thể chuyển đến đề tài hai vạn hồng quân hành quân năm ngàn dặm.

      Tần Ngu chán đến chết, ngồi đếm đường chỉ áo sơmi dưới bàn, người thanh niên khởi xướng đề tài có chiều sâu quá mức, ngược lại muốn chen miệng vào, lại bất đắc dĩ đề tài này quá phức tạp quanh co chín cong mười quẹo, nhưng cuối cùng tin tức chuyển sang sau lưng Phạm Băng Băng đến tột cùng là người đàn ông nào, loại đề tài này có chút am hiểu.

      Cố Uyển Uyển uống ba tách cà phê liền, ngồi ở bàn bên cạnh chống cằm, vẻ mặt nhìn Tần Ngu có chút hả hê.

      Người tài tuấn chuyện xong có chút miệng đắng lưỡi khô, uống nửa ly cà phê, chuyển đề tài qua hỏi Tần Ngu, "Tần tiểu thư, biết Owen - La Bá Đặc ?"

      Tần Ngu bị điểm tên, giật mình trong chốc lát mới phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu suy nghĩ chút, nhìn về phía người tài tuấn bụng lớn béo phệ kia, "Là cầu thủ bống đá của nước sao?"

      Sắc mặt người tài tuấn nhất thời trở nên có chút khó coi, hồi lâu, mới có hơi lúng túng phun ra câu, "Tần tiểu thư, ta Owen - La Bá Đặc chính là doanh nhân đề ra cơ quan xí nghiệp từ thiện chủ nghĩa xã hội tưởng trong thế kỷ mười chín."

      Tần Ngu gật đầu , như có điều suy nghĩ câu, "A, nghĩ tới thế kỷ mười chín còn có cơ quan xí nghiệp từ thiện."

      Nụ cười mặt ngưới đối diện rốt cuộc cứng lại.

      Bầu khí có chút trở nên ngưng trọng, gió thổi ngoài cửa sổ, Tần Ngu thấy ràng mấy sợi tóc đỉnh đầu trọc, lung lay sắp ngã lộ vẻ tinh tế, chúng nó nhảy múa trong gió, cảnh tượng này làm cho Tần Ngu nhớ tới mới bộ phim hoạt hình mà trước đây từng xem, gọi là “Nhật ký lang thang của Tam Mao”, trong lòng nhịn được cảm khái chút, vị tài tuấn này thực đủ chuẩn thanh niên nha.

      Trong bầu khí lúng túng, người tài tuấn lại mở miệng lần nữa, tựa hồ là hài lòng lắm về danh hiệu tài nữ của Tần Ngu, bắt đầu thao thao bất tuyệt về chủ nghĩa xã hội tưởng với Tần Ngu.

      Tần Ngu gọi thêm tách cà phê, mùi thơm của cà phê Lam Sơn nồng đậm thuần khiết bốc lên được người phục vụ cẩn thận bày ở trước mặt , Tần Ngu rủ mắt xuống khuấy khuấy cà phê, nếu phải có loại cà phê nâng cao tinh thần tỉnh não gì đó, chắc bây giờ nhất định gục xuống bàn ngủ, hôm nay gánh vác sứ mạng trọng đại là đoạt người tài tuấn vào tay, thể ngủ, cho nên chỉ có thể liên tục uống cà phê, cũng may, cà phê hôm nay phải trả tiền.

      Có lẽ là động tác hơi lớn, lại có lẽ là tinh thần của Tần Ngu có chút hoảng hốt, tóm lại, cà phê nóng hổi cẩn thận văng lên cánh tay , theo bản năng Tần Ngu né tránh, sau đó tay chân luống cuống, lại vô cùng trùng hợp làm đổ tách cà phê bàn, cà phê lập tức tràn ra, chỉ văng lên chiếc áo màu xanh mà mượn Cố Uyển Uyển, còn văng đến mặt cùng áo sơ mi trắng của người đối diện, sắc mặt người đối diện đen thùi, ánh mắt nhìn về phía Tần Ngu trong nháy mắt mang theo tia kinh hãi cùng ghét bỏ.

      Tần Ngu cuống quít cầm lấy khăn giấy lau, kết quả cũng làm đổ tách cà phê của người đó, cũng may trong tách cà phê có cà phê, thân thể của người tài tuấn mới thoát khỏi vận rủi bị phỏng, bất quá may, chén cà phê vỡ , mảnh sứ vụn chia năm xẻ bảy tung tóe đầy đất, trong tiệm cà phê yên tĩnh trong đột nhiên vang tiếng vỡ thanh thúy.

      Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía người Tần Ngu và người kia, tất cả mọi người ở đây, cũng kể cả Tống Mạc.

      Chương 4: Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn

      Ánh sáng trong quán cà phê hơi tối, người đàn ông bị bao trùm ở trong đó, gương mặt tuấn bị ánh sáng làm nổi bật lên các góc cạnh, hai chân bắt chéo ưu nhã ngồi ở chỗ kia, gương mặt nhàn nhạt nhìn chăm chú vào màn hỗn độn cách đó xa, ánh mắt xa cách lạnh nhạt, giống như từng gặp qua Tần Ngu, người tạo ra trận cố này.

      Chỉ là ánh mắt của dừng lại ở người Tần Ngu có chút lâu, cho đến khi nhân viên phục vụ qua dọn dẹp tách cà phê, cho đến khi tất cả mọi người thu hồi ánh mắt còn xem náo nhiệt, ánh mắt Tống Mạc vẫn như cũ dừng ở người Tần Ngu, lại thủy chung có chút tối đen .

      Mà sắc mặt người tài tuấn bên này thể dùng từ khó coi để hình dung, nếu quả thực phải so sánh với thiết bản cũng có gì khác biệt.

      đứng dậy cầm lấy áo khoác run như cầy sấy liếc mắt nhìn Tần Ngu, "Tần tiểu thư, xin lỗi, tôi còn có chút chuyện, tôi trước."

      Tần Ngu vừa thấy định , có chút nóng nảy, còn chưa hành động lần bặt người tài tuấn này lại, trở về biết ăn như thế nào với mẹ , đè nặng giọng hô tiếng, "Vương tiên sinh, đừng , ở lại tán gẫu chút, xem hai chúng ta phải chuyện rất hợp hay sao?"

      Trong lòng người tài tuấn vẫn còn sợ hãi quay đầu lại nhìn Tần Ngu cái, nữa, vội vã rời .

      Tần Ngu liền nhấc chân đuổi theo, giỡn, giá tiền của ba tách cà phê hơn nữa còn cái tách bị bể, bán cả đêm cũng bồi thường nổi nha.

      Cuối cùng ở cửa quán cà phê cũng đưa tay bắt được vạt áo người đó, thở hổn hển khom người, đỏ mặt ra câu từ trong cổ họng, "Vương tiên sinh, còn chưa trả tiền, xem..."

      Sắc mặt người tài tuấn kinh hãi nhìn Tần Ngu cái, có lẽ là sợ tổn hại đến mặt mũi của hải quân, vô cùng tình nguyện trở lại trả tiền, tổng cộng tốn 1485.

      Tần Ngu run như cầy sấy, may suy nghĩ nhanh nhẹn, nếu tốn nhiều tiền như vậy, với Tần Lãng gặm bánh bao suốt cả tháng.

      Sau khi móc hết tiền, người kia cứ như chạy trối chết ra ngoài.

      Tần Ngu nhàn nhã thoải mái nện bước chân trở lại quán cà phê, nhất cái mông ngồi ở đối diện Cố Uyển Uyển.

      Cố Uyển Uyển vỗ ngực cười liên tục, "Tiểu Ngu tử, cậu đây cũng có chút quá tàn nhẫn rồi, cậu xem cậu biến người tài tuấn thành dạng gì rồi?"

      Tần Ngu như cười như nhìn Cố Uyển Uyển cái, "Tài tuấn? Chỉ dựa vào bộ dáng kia của sao? Gọi là tài tuấn cũng làm bẩn hai chữ tài tuấn này!"

      " thể như vậy, tốt xấu gì người ta cũng là hải quân phải sao, cho dù phải là đẹp trai giàu có cũng coi như là cường hào*, tìm bố dượng cho Tần Lãng phải nên tìm loại cường hào này sao." Cố Uyển Uyển hăng say .

      Cường hào*: Mạnh mẽ + hào kiệt.

      Tần Ngu lại thay đổi sắc mặt, "Này, cậu xem xem có người nào ánh mắt nhìn mình hay , như thế nào mình lại cảm thấy có người nhìn mình, sau lưng lạnh lẽo."

      Ngồi bên này, ngồi đối diện Tống Mạc giơ lên tay nhàng đặt lên mu bàn tay của Tống Mạc, giọng có chút gắt giọng, "Có cái gì hay để xem đâu, cũng nhìn hai mươi phút rồi."

      Tống Mạc biến sắc rút bàn tay khớp xương ràng lại, chậm rãi thu hồi ánh mắt, hàm xúc câu, "Đúng là có gì để xem, thôi."

      Dứt lời liền đứng dậy.

      ngồi đối diện giày cao gót chạy chậm đuổi theo, tiến lên khoác lên cánh tay của Tống Mạc.

      Tống Mạc nhàn nhạt liếc mắt cái, lên tiếng, trực tiếp ra ngoài.

      Cố Uyển Uyển quét vòng trong quán cà phê, nhưng cũng thấy người như Tần Ngu , bất quá, có thêm thu hoạch.

      nhìn thấy Tống Mạc.

      giây sau, liền kinh ngạc hô lên, "Tiểu Ngu tử, câu mau nhìn xem, kia phải là Tống Mạc sao?"

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 5: Bị Heo Đâm Phải

      Cố Uyển Uyển vừa dứt lời, Tống Mạc nện đôi chân thẳng tắp thản nhiên bước qua chỗ hai người, mà bên cạnh , còn có xinh đẹp, tay của ôm lấy cánh tay Tống Mạc, xem ra, cử chỉ của hai người thân mật đến mức nhất định.

      Ánh mắt Tống Mạc như có như xẹt qua mặt Tần Ngu, trong ánh mắt đầy lạnh nhạt, giống như hồ nước bị đóng băng.

      Tần Ngu ngước mắt, vừa vặn chống lại tầm mắt của , đáng tiếc, chỉ cái chớp mắt, Tống Mạc rất nhanh thu hồi ánh mắt, giống như là nhìn thấy người quan trọng, liên quan, giống như trực tiếp xem , bước chân vững vàng ra ngoài.

      Lúc Tần Ngu hoàn hồn, trong tầm mắt chỉ còn lại bóng lưng của , bóng lưng của rất cao lớn, chặn lại ánh mặt trời ngoài cửa, sau lưng, mảnh lạnh lùng.

      Tầm mắt của rơi vào chỗ kia, gương mặt xinh đẹp, rơi vào mắt làm đau, còn biết kia sao, có lẽ ấy là vợ sắp cưới của Tống Mạc, lại có lẽ, bọn học qua mức đó.

      màn bất thình lình này cồn cào trong ngực trận khó chịu, đứng chỗ lâu cũng thở nổi.

      Cố Uyển Uyển phục hồi tinh thần lại trước, bộ dạng xun xoe muốn chạy ra tóm lấy đánh Tống Mạc để Tần Ngu hả giận.

      Tần Ngu tay mắt lanh lẹ giữ chặt cánh tay Cố Uyển Uyển, "Đừng ."

      Cố Uyển Uyển ngoái đầu nhìn lại, con mắt trợn lớn.

      Tần Ngu hít hơi sâu, hốc mắt có chút đỏ lên, giọng cũng mang theo vài phần nghẹn ngào, "Vì mình, Uyển Uyển, đừng ."

      Nếu Tống Mạc lựa chọn coi nàng như người quen biết, ý tứ của chính là, Tần Ngu, đừng đến dây dưa với tôi.

      Mặc dù Tần Ngu nghèo, nhưng cũng có tự trọng, người coi như vật thay thế, đặt ở trong mắt, chỉ biết coi như cái phần tử làm ảnh hưởng bầu khí, chính là cái rắm.

      Huống chi, nếu xông tới dây dưa với , cũng chưa chắc tùy ý để càn quấy, Tống Mạc là ai chứ? Tống Mạc là đại thiếu gia của nhà họ Tống quyền lực nhất thành phố A này, tay che trời cũng quá đáng, mây mưa thất thường bản lãnh có rất nhiều, Tần Ngu là ai? Tần Ngu chỉ là người có gia cảnh bình thường, thân thế là bình thường, cùng đấu với Tống Mạc sao? còn chưa đủ khả năng đó.

      Bây giờ phải chỉ có mình, còn có Tần Lãng, nếu như Tống Mạc biết tồn tại của Tần Lãng... dám nghĩ tiếp.

      Bây giờ Tống Mạc chán ghét như vậy, cũng chưa chắc thích Tần Lãng, loại đàn ông máu lạnh như , vì muốn mang danh hiệu có con ngoài giá thú lưng, chừng giết chết Tần Lãng. Còn nữa, nếu xuống tay với Tần Lãng, Tống gia cũng bỏ qua cho Tần Lãng, đấu với , chỉ có hai loại kết cục, hoặc là Tần Lãng biến mất thế giới này, hoặc là Tần Lãng bị Tống gia bắt , vô luận loại nào, người đau khổ cũng là .

      Với Tống Mạc mà , Tần Lãng chỉ là sản phẩm mà cống hiến con tinh trùng, với , chính là máu thịt ra từ người , cho nên, chỉ có thể nhìn Tống Mạc ở trước mặt lớn lối lướt qua, còn đêm hôm đó, coi như mình bị con heo đâm trúng.

      Rất lâu, Tần Ngu nắm chặt quyền, lúc mở miệng lần nữa, giọng lạnh nhạt, ", trở lại tính tiền, ghi chép nguyên nhân kết quả về nhà bẩm báo tình hình chiến đấu với mẹ mình."

      Cố Uyển Uyển nhìn thấy bộ dáng Tần Ngu như có chuyện gì, lát sau, cười cười, "Yên tâm, chỗ mẹ cậu mình bảo đảm làm bà ấy cao hứng."

      Chương 6: Muốn Quậy Nháo Khóc Lóc Om Sòm.

      Cuối cùng Tần Ngu cũng giải quyết xong mẹ Tần, bà hề tính toán chi li chuyện Tần Ngu để tuột mất con rễ rùa vàng kia, bà tiếp tục bắt tay vào chọn lựa đối tượng tiếp theo cho Tần Ngu, chuẩn bị ngóc đầu trở lại, rửa sạch sỉ nhục trước đó, tìm người đàn ông ưu tú gấp vạn lần so với thanh niên tài tuấn kia.

      Tần Ngu ngồi chiếc BMW mini của Cố Uyển Uyển trở lại nhà trọ, sau khi mở cửa gọi vài tiếng, phát , thấy Tần Lãng ở đây.

      Trong lòng lộp bộp tiếng, trong đầu Tần Ngu lóe lên gương mặt của Tống Mạc tuấn lại lộ ra vài phần lạnh lùng.

      Lập tức, trong đầu giống như là có trái bom sắp nổ tung, làm suy nghĩ của chia năm xẻ bảy, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại tiếng vang ong ong, khuôn mặt trắng bệch dọa người.

      Tay chân còn sức lực đứng mặt đất, giống như con ruồi di chuyển hỗn loạn, giống như điên, trong miệng ngừng lầm bầm, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."

      Cố Uyển Uyển đỗ xe lên, chau mày lại nhìn màn trước mắt, trong lòng mơ hồ cảm thấy trận bất an, giọng nặng nề, "Tiểu Ngu, làm sao vậy?"

      Tần Ngu giống như thấy được cây cỏ cứu mạng, lên phía trước níu lấy cánh tay của Cố Uyển Uyển sít sao, "Uyển Uyển, cậu biết số điện thoại của Tống Mạc , địa chỉ nhà cũng được?"

      Tống Mạc là danh nhân, những thông tin này đều là bí mật, Cố Uyển Uyển đương nhiên biết.

      nhìn Tần Ngu lắc đầu, "A Ngu, cậu gì vậy? Đến cùng là làm sao vậy?"

      Nhất thời cả người Tần Ngu giống như mất hồn, xụi lơ ngồi sô pha, nước mắt ào ạt chảy xuống, bất lực vùi đầu trong đầu gối, giọng nghẹn ngào, "Uyển Uyển, xong rồi, Tống Mạc ta bỏ qua cho Tần Lãng."

      Cố Uyển Uyển nghe được manh mối trong lời của Tần Ngu, trong nháy mắt liền hiểu .

      tới vỗ vỗ lưng Tần Ngu, "A Ngu, cậu trước tiên đừng vội, chừng, Tần Lãng phải là bị Tống Mạc mang , dù sao, Tống Mạc còn biết đến tồn tại của Tần Lãng mà."

      Tâm tình kích động của Tần Ngu giống như người điên, ngước mắt nhìn về phía Cố Uyển Uyển, giống như rống lên, "Dựa vào năng lực của Tống Mạc có cái gì tra được, nhất định là ta, là ta mang Tần Lãng !"

      Cố Uyển Uyển trầm mặc, đúng vậy, Tống Mạc là người tình nghi lớn nhất.

      Vành mắt Tần Ngu ửng đỏ nhìn căn phòng trống rỗng, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, bây giờ phải là lúc nổi điên, muốn tìm Tống Mạc để cứu Tần Lãng về.

      Trong miệng ngừng lẩm bẩm tên Tống Mạc, chợt, trong đầu lóe qua tia sáng, mạnh mẽ đứng dậy từ ghế sô pha, bắt lấy tay Cố Uyển Uyển, "Mau, dẫn mình đến Tống thị!"

      Cố Uyển Uyển theo sau lưng Tần Ngu chạy ra nhà trọ, ngồi vào xe, khởi động xe, như dã thú gầm gừ, xe chạy như bay xông ra ngoài.

      Trước tòa cao ốc Tống thị, Tần Ngu cởi thắt an toàn ra, tóc tai bù xù nhảy xuống xe, khí thế hung hăng đến cửa chính Tống thị.

      Bảo vệ nhìn thấy Tần Ngu giống như bệnh nhân mới từ bệnh viện tâm thần ra liền cản lại.

      Sắc mặt Tần Ngu lạnh nhạt trấn định ngước mắt, "Tôi muốn gặp Tống tổng của các người."

      "Có hẹn trước ?"

      " có."

      "Thực xin lỗi, có hẹn trước thể vào."

      Tần Ngu cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, nghiêng đầu suy nghĩ chút, "Tôi quen với Tống tổng của , thông báo tiếng được sao?"

      " được, mỗi ngày có quá nhiều người giả mạo biết Tống tổng muốn vào Tống thị, xin lỗi chúng tôi thể để cho vào." Thái độ của bảo vệ vẫn kiên nhẫn.

      Tần Ngu lại như nhịn được muốn quậy nháo khóc lóc om sòm.

      Cố Uyển Uyển đến, kịp thời đè vai Tần Ngu lại, lên phía trước, với hai bảo vệ, "Phiền hai vị vào thông báo tiếng, họ Tần tên Ngu muốn tìm Tống tổng, ấy có chút chuyện quan trọng muốn với Tống tổng."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :