1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ - Tây Trì Mi (1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

      Tác giả: Tây Trì Mi

      Thể loại: Trạch đấu, điền văn, sủng.....

      Giới thiệu:


      Mai kia xuyên trở thành thiên kim của Diệp gia vọng tộc –Diệp Dung Hoa.

      Nhưng phụ thân mất, mẫu thân tái giá, trở thành đứa trẻ mồ côi.

      có huynh đệ giúp đỡ, dưới chỉ có thứ muội ác độc.

      Bà nội ngoài mặt thương, nhưng chất là người lãnh huyết vô tình, vì lợi ích của gia tộc có thể vứt bỏ nàng.

      Bá phụ lạnh bạc, vì tiền đồ của con trai mà lợi dụng nàng.

      Bá mẫu ngoài mặt khổ tâm, nhưng chỉ hận thể hút khô máu của nàng.

      Đường tỷ ngang ngược kiêu ngạo, chỉ trông nàng mau sớm về trời.

      Thứ muội liên tiếp hãm hại chỉ vì muốn đoạt vị hôn phu của nàng, thay nàng hưởng vinh hoa phú quý.

      Đáng giận nhất là mẹ ruột của nàng, nhiều năm chẳng quan tâm đến nàng, nhưng vì kế nữ xem như bảo bối mà đá nàng cước?.

      mặt Diệp Dung Hoa lúm đồng tiền như hoa, nhưng trong lòng liên tục cười lạnh….

      Mặc dù ta muốn hại người nhưng các người tự đưa tới cửa cũng đừng trách ta vô tình….

      Từng người từng người thiếu nợ ta đều phải hoàn trả lại….

      Lấy chồng sao?.

      Bản nương phải có bạc vạn, trái có ruộng đất phì nhiêu, vì sao phải cùng người ta tranh giành mẫu đất?.

      Ông trời cho nàng cơ hội, nàng có thể ủy khuất bất kì ai, nhưng thể ủy khuất chính mình…..
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Mưa to giữa hè

      Mây dày đặc phía chân trời, bầu trời giống như cái động thông suốt, mưa lớn liên tục ngừng như thế, giống như dệt thành tấm màn chi chit rơi xuống mặt đất, mặt đất tràn ngập hơi nước dày đặc, làm xoa dịu cái nóng bức giữa hè, mang đến cảm giác thoải mái, dễ chịu.

      Hoa cỏ trong chủ viện Diệp gia trước đó vài ngày bị phơi nắng mệt mỏi, nay như được bơm thêm sức sống, bây giờ xuân ý dào dạt, sức sống bừng bừng.

      Vài tiểu nha đầu ngồi dưới góc hành lang chuyện.

      Cánh cửa sân xôn xao tiếng, Trần mama mặc áo ngoài màu xanh ngọc đội ô đến, vạt áo của bà ướt mảng lớn bà cũng quan tâm, chỉ bước nhanh vào trong.

      Vài tiểu nha đầu thấy vậy, vội vàng đứng lên, mang theo hoảng sợ cung kính hành lễ: “Chào Trần mama”

      Trần mama làm như có nghe thấy, mím môi vào trong nhà, vài tiểu nha đầu nhất thời thở phào nhõm.

      tới cạnh cửa, tiểu nha đầu canh ở cửa sớm vén rèm, đại a đầu xinh đẹp, thấp giọng :

      “Trần mama trở lại.”

      Vừa vừa đưa cái khăn khô cho bà.

      Trần mama đưa ô trong tay cho tiểu nha đầu ở bên, tiếp nhận khăn lau nước mưa người vừa hỏi: “Hương Vân, phu nhân đâu?”

      Vừa mới vào phòng, trong phòng oi bức hơn bên ngoài nhiều.

      Hương Vân thấp giọng : “Phu nhân chờ mama ở trong nhà.”

      Trần mama gật đầu, lau thêm vài cái rồi đưa khăn cho Hương Vân, tiến vào trong phòng.

      Bên trong buồng trong, Diệp phu nhân Kỷ thị mặc lớp áo ngoài bằng gấm màu hồng thêu hoa, váy cám lam cẩm, búi tóc mây lành được xuyên qua bởi cây trâm vàng ròng hỏa phượng ngậm trân châu, chỉ ngồi tựa vào -văng như vậy, ánh mắt hơi híp lại, bên ngoài đổ mưa nên ánh sáng trong phòng có chút tối, thấy sắc mặt của bà.

      tiểu nha đầu quỳ gối bên cạnh, cầm chùy mỹ nhân nhàng đấm cho Kỷ thị.

      đại a đầu Hương Lăng nín thở, hầu hạ ở bên.

      Lư hương kỳ lân tráng men tơ tằm ở bàn nhàng tỏa hương, tiếng mưa rơi ngoài phòng tí tách, trong phòng lại có loại yên tĩnh hít thở thông.

      “Phu nhân” Trần mama tới, quỳ gối hành lễ.

      “Mama về rồi, đứng lên ” Đôi mắt Kỷ thị hơi động đậy, chân động chút, phất phất tay.

      Hương Lăng mang theo tiểu nha đầu, lặng lẽ lui xuống.

      Trần mama đứng lên, đến bên cạnh bàn, đưa tay rót ly trà cho Kỷ thị.

      Kỷ thị tiếp nhận trà uống ngụm, ngón tay vuốt ve men theo miệng cốc, hồi lâu mới hỏi:

      “Như thế nào rồi hả?”

      đợi Trần mama trả lời, nét mặt lạnh nhạt bổ sung thêm câu:

      thể để xảy ra sơ xuất.”

      Trần mama cúi đầu trả lời: “Phu nhân, người yên tâm, an bày xong rồi, nô tỳ sợ phu nhân người lo lắng, cho nên mới qua đây bẩm báo với người tiếng.”

      “Ngươi làm việc, ta rất yên tâm.”

      Vẻ mặt Kỷ thị lạnh nhạt, bên trong lạnh nhạt còn mang theo chút ác độc, đặt ly trà trong tay lên bàn, quay đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ:

      “Ông trời cũng giúp ta, chờ chuyện này làm xong, cũng xử lý luôn mấy người kia .”

      “Việc này, phu nhân, người yên tâm.” Trần mama gật đầu: “Người của Hải Đường uyển, có phải….”

      Sắc mặt Trần mama lên tia ngoan.

      Kỷ thị trầm ngâm hồi mới : “Trước nhốt các nàng ấy lại, sau đó xem ý của lão phu nhân thế nào, dù sao cũng thể vì vài nô tài mà làm hủy thanh danh của ta ở Diệp gia.”

      “Vâng, nô tỳ biết .” Trần mama giọng đáp lại.

      Kỷ thị nhìn đồng hồ cát trong phòng : “Cơn mưa này đến đúng lúc, ngươi trước .”

      “Dạ, nô tỳ xin cáo lui.” Trần mama đáp tiếng, rồi xoay người ra khỏi phòng.

      Hương Vân cùng Hương Lăng, 2 người đến hầu hạ.

      Kỷ thị cụp mắt xuống, người toát ra khí thế uy nghiêm, Hương Vân và Hương Lăng gục đầu xuống, nhắm mắt lại, ngay cả hô hấp cũng nhàng hơn.

      Ra khỏi phòng, Trần mama chống ô về phía Tây.

      Hành lang cửu khúc gấp khúc, dọc theo vườn hoa về phía Hải Đường uyển.

      Còn chưa vào nhà, nghe thấy tiếng khóc trầm thấp truyền ra từ trong nhà:

      “Tiểu thư, tiểu thư”

      Trần mama đặt ô mái hiên, đẩy cửa vào, nhíu mày nhìn về phía Thạch mama, và Lê Hoa cúi đầu nức nở:

      “Làm sao vậy?. Ngũ tiểu thư chỉ hôn mê mấy ngày, phải còn rất tốt sao, các người khóc cái gì?. Nếu để lão phu nhân nghe được lột da của các người.”

      Nhìn thuốc ở bàn bên giường : “Mau đút thuốc cho ngũ tiểu thư uống , uống thuốc vào rồi, sức khỏe của nàng khá hơn.”

      Thạch mama lau nước mắt, xoay người đưa tay, thăm dò bên miệng bát: “Vừa ấm”

      Thạch mama đứng dậy, ngồi xuống đầu giường, ôm thiếu nữ hôn mê giường vào trong ngực, sau đó đưa tay bảo Lê Hoa đưa thuốc cho bà, bà cầm thìa cẩn thận đút vào miệng của thiếu nữ, vừa nhàng : “Tiểu thư, uống thuốc.”

      Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, có chút phản ứng.

      Thạch mama đút thuốc vào miệng nàng, nước thuốc từ khóe miệng chảy dọc xuống, Lê Hoa cầm khăn cẩn thận lau cho nàng.

      Thạch mama gấp đến độ biết làm sao.

      “Thuốc này uống hết mới được.” Trần mama : “Lê Hoa, ngươi lấy chiếc đũa đến đây.”

      Lê Hoa gật đầu, rất nhanh lấy chiếc đũa.

      Ba người rơi mồ hôi đầy người, mới có thể đổ hết thuốc vào trong miệng của thiếu nữ.

      Thạch mama và Lê Hoa cơ hồ mừng đến muốn khóc, Thạch mama ôn nhu đặt Diệp Dung Hoa lên giường, sau đó giúp nàng dém chăn.

      Thạch mama vừa mới đứng lên, đưa tay lau mồ hôi trán.

      Diệp Dung Hoa hôn mê ở giường, tựa hồ ngủ yên, vặn vẹo ở gối, hai tay ngừng nắm lấy vạt áo trước ngực cách thống khổ.

      Thạch mama hoảng sợ, vội vàng kéo tay nàng: “Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy?”

      “Tiểu thư” Lê Hoa cũng vội vàng xông đến.

      Diệp Dung Hoa ở giường càng thêm đau đớn, giãy dụa càng lợi hại hơn, sau đó toàn bộ cơ thể đều run rẩy đến, tiếp đến dừng động tác.

      “Tiểu thư, tiểu thư.” Thạch mama hoảng sợ kêu, hai tay vừa run rẩy dò xét mũi của nàng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

      Lê Hoa cũng đưa tay thăm dò tiếng, rồi ồ ồ khóc lớn.

      Trần mama liếc mắt nhìn ngũ tiểu thư ở giường, sắc mặt trắng gần như trong suốt, cau mày :

      “Ngũ tiểu thư, làm sao vậy?”

      Lê Hoa vừa khóc thảm thiết vừa đưa tay ôm đùi Trần mama: “Mama, cầu xin bà cứu lấy tiểu thư chúng tôi.”

      Trần mama khinh bỉ liếc mắt nhìn 2 người, vươn tay dò xét hơi thở của người giường, cả kinh lùi về phía sau bước: “ thở.”

      , tiểu thư còn thở.” Thạch mama lắc đầu, khóc rống rơi lệ.

      “Trần mama, cầu xin bà, hãy cứu lấy tiểu thư” Lê Hoa bi thương khóc, cầu xin.

      “Các ngươi là lũ nô tài vô dụng, chăm sóc chủ tử đến mất mạng” Trần mama quay đầu quát:

      “Người đâu, đưa những đồ vô dụng này đến phòng củi”

      vài bà tử lực lưỡng eo thô bước tới, chốc lát sau đưa người của Hải Đường uyển xuống.

      Tiếng mưa tí tách kèm theo tiếng khóc, bi thương vô cùng, tiếng khóc xa dần, chỉ còn lại tiếng mưa tí tách rả rich.

      Trần mama nhìn Diệp Dung Hoa ở giường, ra khỏi phòng, sau đó dẫn theo bà tử tiến vào, người bà tử đó cõng khối thi thể, khối thi thể đó khác Diệp Dung Hoa bao lâu.

      Trần mama để thi thể đó lên giường, sau đó bảo bà tử cõng Trần mama theo bà ta ra ngoài.

      mạch tới cửa sau ở phía tây, bà vốn muốn đưa người rời khỏi, nhưng lại gặp mưa to, Trần mama mang theo người thẳng đường, cũng gặp bất kì người nào.

      Chờ ra khỏi cửa sau, chiếc xe ngựa chờ ở ngoài từ sớm.

      Thả người lên xe ngựa, người đánh xe đưa cho Trần mama chồng ngân phiếu: “Chờ gia trở về, nửa còn lại có người đưa tới.”

      xong ngồi lên xe, đánh xe về phía cửa thành.

      Trần mama đem ngân phiếu nhét vào trong túi tay áo, xoay người trở về phủ.

      Xe ngựa chạy mạch ra khỏi thành, chạy đến thôn trang ở phía Nam.

      Thôn trang rất bình thường, xe ngựa dừng lại, lập tức có người bế người xe xuống, vào bên trong thôn trang, Bạch Lẫm và đại phu đứng chờ từ sớm.

      ….

      Màn đêm buông xuống.

      Bạch Lẫm nhìn tuyệt sắc ở giường vẫn có sinh khí như cũ, sớm gào thét với đại phu ngồi ở bên:

      “Tại sao giờ này vẫn còn chưa tỉnh?”

      “Chờ chút, có lẽ thuốc vẫn chưa phát huy hết công hiệu.”

      Đại phu nhíu mày, nhắm mắt lại. Ông trước thuốc này chết người, nhưng vị chủ nhân trước mặt dường như quan tâm.

      ….

      Tiếng mưa rơi ngoài phòng vẫn như cũ, rất trễ, sắc mặt Bạch Lẫm càng lúc càng trầm, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía đại phu: “Sao lại thế này?. Tại sao còn chưa tỉnh lại?”

      “Công tử, ta từ sớm, thuốc này rất nguy hiểm.”

      “Ta mặc kệ, nếu ấy xảy ra chuyện gì, ông cũng đừng hòng được sống.” Ánh mắt Bạch Lẫm lạnh như băng.

      “Tôi đây… châm cứu thử xem” Đại phu còn cách nào khác, đành phải lấy châm.

      “Ưm.” Diệp Dung Hoa ở giường ưm tiếng.

      “Tỉnh” Bạch Lẫm mừng rỡ, vội để đại phu bắt mạch.

      Chẩn mạch xong, đại phu có việc gì nữa, Bạch Lẫm mới vẫy tay để ông ta lui xuống.

      Diệp Dung Hoa chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Bạch Lẫm ở trước mặt, nhìn quanh liếc mắt cái, hoảng sợ nhắm chặt mắt lại, sau đó chậm rãi bình tĩnh trở lại.

      “Dung nhi, xương cốt của nàng còn yếu lắm, những chuyện qua ta từ từ giải thích với nàng, nàng cứ việc yên tâm, ta đối xử tốt với nàng cả đời…” Giọng điệu của Bạch Lẫm ôn nhu, dịu dàng nhìn dung mạo xuất trần của nàng.

      Nữ tử xinh đẹp giống như tiên là của , nghĩ vậy trong lòng Bạch Lẫm ngọt ngào giống như uống mật, đưa tay muốn vuốt sợi tóc trước trán của nàng:

      “Ta cam đoan, đời này đối xử tốt với nàng, thương và nâng niu nàng trong lòng bàn tay.”

      Diệp Dung Hoa đề phòng, sau đó né tránh tay của .

      Bạch Lẫm ràng thu tay về.

      Diệp Dung Hoa chịu đựng cơn đau đầu đến tan lòng nát dạ, bình tĩnh nhìn thẳng , nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, trong lòng dĩ nhiên sóng to gió lớn.

      “Nàng đừng sợ, ta tổn thương nàng.” Bạch Lẫm ôn nhu .

      “Tôi muốn yên tĩnh chút.”

      “Được, nàng nghỉ ngơi cho tốt.” Bạch Lẫm dịu dàng câu, dẫn người ra khỏi phòng.

      kịp nghĩ hơi, trí nhớ giống như thủy triều dâng lên, Diệp Dung Hoa thấy trước mặt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
      Last edited by a moderator: 27/4/15

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :