1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên (67C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      DẠ NGƯNG TỊCH
      ***

      [​IMG]
      Tác giả: Phi Yên


      Thể loại: đại, Hắc bang


      Biên tập : mushr00m, krystal9x


      Nguồn: vficland.com
      mushroomkious.wordpress.com


      Số chương: 67




      Văn án

      Chuyển ngữ : mushroom

      Hơn mười năm trước có mưu bị phát , người duy nhất thoát được là bé mười hai tuổi, con riêng của lãnh đạo Hiên Viên Khải của tổ chức” Xích Vũ”, tổ chức xã hội đen nổi tiếng ở Hà Lan – Hiên Viên Ngưng Tịch, bị người ta bí mật đưa đến nơi là trụ sở huấn luyện sát thủ máu lạnh kinh khủng nhất …đảo Tái Sinh.

      Nơi này cách biệt hẳn với thế giới, có thể gọi là cái đảo chốn địa ngục, ở đây gặp người đàn ông làm thay đổi cuộc đời của chính mình …Hoàn Tư Dạ. Hơn tám tuổi Hoàn Tư Dạ “thầy giáo” đảo, rất có năng lực và cực kì hiểm ác. Nhưng chỉ riêng với Ngưng Tịch mới có chút tình cảm, cuối cùng vào ngày năm Ngưng Tịch mười sáu tuổi trong cuộc chém giết cưỡng ép chiếm lấy .

      Hai năm sau, Ngưng Tịch mười tám tuổi thoát khỏi khống chế của đám sát thủ, lợi dụng phá hủy toàn bộ căn cứ của Hoàn Tư Dạ, sau đó lại còn dùng dao đâm xuyên nhát qua ngực , hoàn toàn rơi vào bể tuyệt vọng, bi phẫn. Sau đó, Ngưng Tịch cùng với đồng bọn là Nguyên Húc, Đằng Tuấn rời khỏi Đảo Tái Sinh, quay về Hà Lan lập nên” Ảnh Đường” , lấy lại danh tiếng của dòng họ Hiên Viên.

      Nhưng ngờ bốn năm sau, người trong tổ chức ” xích vũ” – tổ chức bí mật ở Châu Á quyết định tiến công, nhưng cách ra tay của con người này lại giống hệt với Hoàn Tư Dạ năm đó. Vậy là, câu chuyện dài về tình và hận thù, máu và lửa, mưu và quỷ kế, cứu vớt và hủy diệt bắt đầu mở ra……

      Pecku thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 1- MÁU ĐÔNG
      Những bông tuyết đơn lạnh lẽo, bay lả tả từ phía chân trời đen sẫm nhàng rơi xuống giống như những vong linh khoan thai khiêu vũ trong đất trời...

      "Vào trong , lạnh lắm..."

      Tôi hít hít lỗ mũi, thực rất lạnh, ở trong lòng Bắc Nguyệt, tôi vẫn lạnh tới mức run lên...

      nhìn tôi cái gì nữa. Ôm lấy tôi bước vào trong phòng...

      Trong nhà ấm áp, tôi bọc mình trong cái chăn, ngồi sát cạnh lò sưởi nóng hực, ngón tay bị khí lạnh làm cho tê cả ...

      Bắc Nguyệt đưa tôi chén trà nóng...

      "Cám ơn... Ơ...Hắt xì" Hắt hơi cái, cảm lạnh rồi sao?

      chút khí lạnh cũng chống đỡ được, cơ thể này đúng là càng ngày càng vô dụng...

      Rút ra chiếc khăn tay, xoa cái mũi đến mức nó chuyển sang màu hồng.

      nhìn tôi, "Ngưng Tịch, vì sao ? Bây giờ chỉ có Hải Lai Nhân mới có địa vị ngang với ..."

      "Cũng vậy thôi..." Tôi nhìn chén trà, thản nhiên .

      "Cái gì?"

      "Bất quá cũng chỉ là cái gông cùm xiềng xích khác mà thôi, ở đâu cũng thế thôi."

      thở dài, "Nhưng mà Joey dù sao cũng là em nuôi lớn. Ít nhất nó ... giày vò em".

      Cơ thể tôi hơi cứng lại, "Joey, nó vẫn ổn chứ?"

      gật gật đầu "Rất ổn. Người quản lí Hải Lai Nhân, 'Cha đỡ đầu' trẻ tuổi nhất trong lịch sử của của băng nhóm xã hội đen ở Italy, toàn bộ châu Âu đều bị nó dẫm nát dưới chân. Ngưng Tịch, đứa trẻ được em nuôi lớn quả thực là thể khinh thường."

      Tôi cười nhạt "Đó là vì nó có bản lĩnh, liên quan đến em."

      Bắc Nguyệt lấy chén thuốc ra, đặt lên bếp đun nóng.

      "Lần gần đây nhất gặp nó, nó người đàn ông chững chạc, còn là thằng nhóc ngây ngô bốc đồng năm đó nữa, sống nội tâm hơn rất nhiều. Nó đồng ý với làm khó em, có lẽ, em nên tin tưởng nó."

      Thuốc nóng, Bắc Nguyệt bưng lại đưa tôi, tôi nhíu mày lại, nhưng vẫn đón lấy, hơi ngửa đầu, uống hết...

      Vị đắng quen thuộc bốc lên tận đỉnh đầu, dạ dày thít chặt vào, vị thuốc này kinh tởm...

      Bịt mũi, cố gắng ép nó xuống...

      Đây là tâm huyết của Bắc Nguyệt, thể lãng phí. Nhưng tôi hiểu , thuốc với tôi thứ vô dụng...

      "Vẫn ổn chứ..." nhàng vỗ lên lưng tôi.

      Tôi chỉ gật đầu mà gì, dạ dày vẫn thít lại đau đến kịch liệt...

      " qua được ba năm rồi, chẳng lẽ chịu nổi thêm mấy tháng nữa sao?" Dạ dày còn khó chịu nữa, tôi thầm hỏi.

      dùng khăn tay khẽ lau thuốc dây ra khóe môi tôi, " thể để em mạo hiểm, rơi vào tay có hậu quả gì, em chắc hiểu hơn ..."

      Chính xác, tôi từ năm mười hai tuổi quen biết , máu lạnh đến mức nào, tôi hiểu hơn bất kì người nào.

      người đàn ông như dã thú, nếu như để bắt được lần nữa, tôi sợ rằng tôi ngay cả mẩu xương cũng sót lại...

      " muốn gặp Joey sao?"

      Tôi lắc đầu, phải muốn gặp, chỉ là...

      Joey của bây giờ sớm còn là cậu bé bị người ta lăng nhục đường phố ở Rome nữa rồi.

      Đứng đỉnh cao của quyền lực và dục vọng, rất nhiều thứ cũng bị biến chất...

      Gập ngón trỏ lại cho vào miệng cắn , nhãn cầu chăm chú nhìn vào ngọn lửa đỏ rực trong bếp kia.

      "Thực ra, các người sớm quyết định xong rồi, đúng ?"

      "..." trả lời

      "Vậy cần gì phải trưng cầu ý kiến tôi nữa?"

      Tôi tựa cằm lên đầu gối, cảm thấy rất mệt mỏi, lạ quá, ràng chẳng làm bất cứ việc gì cả nhưng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi...

      im lặng, lát sau đưa tay vuốt mái tóc tôi, bất đắc dĩ "Đừng trách , đây là cách tốt nhất, Hoàng gia đủ mạnh để bảo vệ em nữa. Em bây giờ có con đường nào khác cả..."

      Tôi gật đầu "Em hiểu mà..."

      "Ngưng Tịch..."

      "Họ mấy giờ tới đây?"

      "Ngày mai, Joey đích thân đến đón em..."

      "Ừm..." Tôi mơ hồ trả lời, đôi mắt nhìn vào bếp sưởi, trong đầu lại ra cặp mắt màu xanh băng lạnh đó của Joey.

      Màu xanh u tối lạnh lẽo rét buốt, dường như cả bầu trời đều bị đông cứng lại trong màu xanh đó, linh hoạt kỳ ảo, trong sáng, như chỉ cần giây chú ý nó cũng có thể hút cả linh hồn của bạn ...

      Năm đó cũng bởi vì bị đôi mắt đó mê hoặc mà con người luôn màng tới mọi chuyện như tôi lại nhặt nó về từ con đường ở Rome, lúc ấy nó vẫn còn là đứa trẻ con.

      Sau này, tôi dạy nó cách đánh nhau, cánh dùng súng, hạ độc, mưu kế... Tất cả những kĩ xảo có thể giết người. Tất cả những gì học được trong đời, tôi dốc lòng dạy hết...

      Tôi phải người lương thiện, nhưng cũng được tính là người thầy giỏi, là người mà các học sinh luôn mong mỏi có được...

      Mãi cho đến ngày, nó với tôi, "Chị Ngưng Tịch, làm sao mới có thể để chị nằm lên giường của em?"

      Lúc đó tôi mới phát giác, có thứ gì đó còn đúng nữa...

      Thở dài hơi, tựa lên vai Bắc Nguyệt, nhìn những bông tuyết bay lả tả ngoài trời, giọng

      "Bắc Nguyệt, thực ra, em chỉ muốn trốn vào góc khuất bị cả thế giới lãng quên rồi yên lặng mà chết ..."

      khẽ run lên, khàn giọng " hiểu..."

      Nhưng mà chúng tôi đều hiểu đây là mơ ước quá xa vời...

      Nhìn tối tăm miên man phía trước, tôi nhắm hai mắt lại, mệt quá...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2 - ĐỘT KÍCH BAN ĐÊM
      Đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng động nào. Tôi ở trong khoảng gian yên tĩnh này đột nhiên tỉnh dậy, kinh nghiệm nhiều năm cho tôi biết, loại yên tĩnh quá mức này hề bình thường.

      Tôi yên lặng tiếng động đứng dậy, từ dưới gối lấy ra con dao sắc lẹm gắn bó với tôi rất lâu.

      Vào những tình huống thế này, dùng thứ này tốt hơn dùng sống, giết người cũng gây ra tiếng động gì, khiến các sát thủ khác khó mà phán đoán được vị trí của mình.

      Tôi nhét gối vào trong chăn, trốn ra góc tối phía sau rèm cửa.

      Quả nhiên, lâu sau, người cầm súng chầm chậm đột nhập vào phòng tôi.

      Bắc Nguyệt luôn bố trí ít nhất hai mươi tên cao thủ của Hoàng gia ở đây để bảo vệ tôi, bọn người này có thể bước vào phòng ngủ của tôi, chứng tỏ hai mươi người kia lành ít dữ nhiều.

      Hai người trước sau bước vào, tôi thầm nín thở.

      người trong đó tiếng động tiến sát về phía giường, nhấc chăn lên chỉ thấy bên dưới có chiếc gối. Tốc độ phản ứng của hai tên này rất nhanh, nhưng mà tôi thể cho bọn chúng cơ hội. Tôi giật rèm cửa xuống, ngăn chặn tầm nhìn của chúng, sau đó giơ tay cắt xuống, theo tiếng vải bị xé rách tôi cắt đứt cổ họng của hai tên này.

      rất lâu rồi tôi giết người nữa, ra tay có chút quen, tuy vậy vẫn khiến chúng mất mạng chỉ bằng lưỡi cắt

      Bây giờ phải làm gì? Đầu óc tôi bắt đầu nhanh nhẹn tính toán.

      Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi khả năng nghe, cho nên cảnh giác của tôi kém rất nhiều. Nếu chẳng đợi đến lúc chúng xông vào phòng rồi tôi mới phát ra .

      Căn nhà này sợ rằng bị chúng bao vây cả rồi, lao ra là thể, bây giờ tôi chỉ còn cách cố gắng kéo dài thời gian.

      Có lẽ đám cao thủ vệ sĩ canh chừng ở đây báo với Bắc Nguyệt rồi, chắc mang người chạy tới.

      Chờ cứu viện của Bắc Nguyệt là con đường sống duy nhất của tôi. Chỉ là biết tôi có thể chờ được ?

      Tôi giấu thi thể dưới gầm giường, sau đó nhờ bóng tối che giấu, tôi chui ra khỏi phòng ngủ.

      Căn nhà này tính là quá rộng, nhưng kết cấu lại rất phức tạp, đó cũng là trong những nguyên nhân Bắc Nguyệt lại chọn nơi này để tôi thân.

      Chúng hiểu kết cấu của nó, tuy rằng bao vây được công việc lục soát cả cái nhà này cũng lãng phí khá nhiều sức lực đấy.

      Còn tôi lại nắm nơi này như lòng bàn tay, đây là ưu thế duy nhất của tôi. Tôi biết, nơi này có tầng hầm vô cùng bí . Nếu như có thể trốn được xuống chỗ đó dễ bị phát , có lẽ có thể chống cự được tới lúc Bắc Nguyệt tới.

      Vấn đề là tôi có thể xuống dưới đó mà tìm may mắn hay ?

      Tôi bí mật tiếng động trong bóng đêm, giống như con thú chờ cơ hội trong đêm tối, nhiều năm huấn luyện khiến tôi hiểu , làm thế nào mới có thể lợi dụng bóng đêm để bảo vệ chính mình, như thế nào mới có thể đối mặt với nguy hiểm bất ngờ. Cho nên, từ trước tới giờ tôi cũng chưa khi nào phải hoảng hốt lo sợ, Joey luôn rất khâm phục tôi vì điểm này, càng nguy hiểm càng bình tĩnh!

      Nhưng lần này hiểu sao lòng tôi lại thấy hoảng loạn, giác quan thứ sáu cho tôi biết lần này khó mà thoát được!

      Tôi chầm chậm tiến lại gần lối vào tầng hầm, nhưng trong màu đen của đêm tối lại thấy hai người đứng canh ở lối vào ấy. Chúng tìm đến tận đây cơ à.

      Để tóm được tôi, hai người này còn lật cả thảm trải nền nhà để lục soát. Cẩn thận tới mức này chỉ sợ bắt được tôi chúng từ bỏ ý đồ.

      Nhưng tôi thể để bọn chúng phát ra tầng hầm này được, đó là con đường sống cuối cùng của tôi

      Tôi cố ý hắng giọng khiến trong hai tên ra chỗ khác, sau đó thừa lúc người kia chưa chuẩn bị, từ phía sau bịt miệng lại, cắt đứt cổ họng, gọn gàng nhanh chóng. chỉ kịp rên rỉ vài tiếng, kịp lời nào ngã xuống.

      Quả nhiên tôi trời sinh phù hợp với giết người, tuy rằng lâu cầm dao nhưng cảm giác dưới tay vẫn nhanh chóng tìm đến. Mùi máu tươi lâu ngửi khiến mỗi tế bào trong đầu tôi hưng phấn hẳn lên, nhưng phản ứng của cơ thể bay xa tới mức tôi kịp ý thức.

      tên khác phát ra bất thường, nhanh chóng xoay người, họng súng nhắm thằng vào tôi. Tôi nắm lấy bàn tay cầm khẩu súng lục của , nhưng vẫn chậm bước, tiếng súng vang lên, tôi thầm nghĩ: xong rồi!

      Tiếng động bén nhọn lập tức cắt ngang đêm lạnh yên tĩnh. Viên đạn đó tuy lệch khỏi quỹ đạo, nhưng vẫn lướt qua làn da tôi, cổ tôi đau như bị thiêu vậy. Tôi chẳng quan tâm đến đau đớn, dùng khuỷu tay chạm vào ma huyệt dưới xương sườn của , bàn tay khác tháo súng của ra. Loại súng lục này, tôi nhắm mắt lại cũng có thể tháo ra. Sau đó, tôi dùng dao rạch gân tay của ...

      lập tức ôm lấy cổ tay kêu thảm thiết, tuy rằng vị trí bị lộ nhưng tôi vẫn muốn kêu quá nhiều, hơn nữa tiếng kêu của nghe rất kinh tởm.

      Tôi cầm lấy tượng thạch cao bên cạnh đập mạnh vào đầu , lập tức bất động nằm nền nhà.

      Tất cả những chiêu thức tôi dùng đều rất thâm độc và tàn nhẫn. Điều đó là dĩ nhiên bởi vì trước kia tôi là sát thủ. Kỹ năng của sát thủ giỏi chính là cách đưa người ta vào chỗ chết, vì vậy bạn thể đạo lí để chuyện với tên sát thủ được. Đây phải là trận đấu võ thuật, chúng tôi chỉ cần kết quả, quan trọng quá trình.

      Tôi nhanh chóng vào lối đến tầng hầm, nhưng còn chưa kịp chạm đến cánh cửa, tất cả đèn đuốc trong nhà đột nhiên sáng trưng, tôi bị mười mấy người bao vây xung quanh, còn chỗ nào để nấp nữa rồi.

      Tôi cười nhìn con dao thân thuộc trong tay, lưỡi dao nhuốm đầy máu tươi, dưới ánh đèn tạo nên tia sáng kì lạ, đúng là hung khí xinh đẹp.

      Tôi nắm chặt lấy nó, tuy hiểu được cơ hội là quá xa vời nhưng tôi muốn ngồi đây chờ chết, cho nên chỉ có thể liều mạng...

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 3 - CUỘC GẶP MẶT HẬN THÙ
      Lưng dựa vào vách tường phía sau, tôi cố gắng điều chỉnh nhịp tim của mình, miệng vết thương sâu, những vẫn chảy máu...

      Mồ hôi theo cằm rơi xuống mặt đất, sức lực kề mức giới hạn rồi...

      Dưới chân chất đầy thi thể, bọn chúng vẫn chờ cơ hội để tiến lên...

      xứng đáng là "thầy dạy" của cái chết, đồng bọn chết nhiều người như vậy, thế mà đôi mắt cũng chớp lấy cái, đúng là khôg phải con người...

      Tầm mắt tôi bắt đầu mơ hồ, nếu là trước kia vẫn còn có thể mở đường máu, nhưng mà bây giờ nhiệm vụ này đối với tôi mà chắc chắn thể hoàn thành...

      Bắc Nguyệt sai, loại thuốc này dần dần ăn mòn sinh mệnh tôi. Mấy năm nữa, có lẽ nội tạng từ từ mà bị hoại tử hết, bây giờ ngay cả thở tôi cũng cảm thấy khó khăn...

      Thấy tôi có vẻ bất lực, chúng thu vòng vây lại, nhưng cũng nóng vội xông lên.

      Nếu tôi đoán nhầm, chúng đứng đây chờ mệnh lệnh của người...

      Dựa cả cơ thể vào vách tường, tôi buông con dao trong tay xuống.

      Kết cục thế nào chắc ràng, cơ thể mệt mỏi cũng chẳng muốn phản kháng nữa, đơn giản, tùy ý thôi...

      " chịu nổi nữa à? Còn tưởng rằng em có thể chống đỡ rất lâu chứ" giọng hơi biếng nhác vang lên, phá tan màn đêm yên lặng.

      Đối mặt với là điều được đoán rồi, tôi hề kinh ngạc, với tôi luôn thích thân lực thân vi... (thân lực thân vi theo nghĩa tiếng là Do it yourself, có nghĩa là tự tay làm lấy)

      Hoàn Tư Dạ, con người ba năm nay tôi luôn trốn tránh bây giờ lại đứng ngay trước mặt tôi...

      Nhìn thấy , tôi cười, xem chừng vẫn rất ổn...

      Đôi mắt u ám, sâu thấy đáy, ánh mắt lạnh lùng, tàn ác, thấp thoáng mùi máu tanh, ngũ quan sâu sắc, đường nét tuấn tú...

      Bỗng nhiên nhớ về lần đầu tiên gặp , nụ cười của rực rỡ giống như ánh nắng muốn xé rách bầu trời, vẻ đẹp thả trôi trong màu đỏ tươi của máu...

      Loại quyến rũ này đủ khiến người ta phải chết...

      Bây giờ, nhìn thấy tôi, vẫn cười như trước nhưng lại giống như bông hoa trong đêm tối, quyến rũ đến chói mắt, nhưng chạm vào lại như băng lạnh.

      Lạnh thấu xương...

      Bước gần về phía tôi, nụ cười của càng thêm ràng, nâng cằm tôi lên, đùa cợt "Quay đầu lại, ba năm nay em thực nhàn hạ quá ha..."

      Mùi tanh ngọt lập tức quanh quẩn trong mũi tôi, mùi hương thuộc về , mùi máu người...

      Tôi khẽ mỉm cười "Vẫn tốt..."

      Tiếng cảm thán đầy phiền muộn, lắc đầu, " lại tốt tí nào. Ngưng Tịch, chúng ta xa nhau ba năm hai tháng hai mươi tám ngàn, trong hơn nghìn ngày đêm này, ngày nào nghĩ đến em. vẫn luôn nghĩ, khi gặp lại em, nhất định phải móc tim em ra để nghiên cứu xem rốt cục nó làm bằng cái gì..."

      Túm chặt cổ áo tôi, hung dữ kéo xuống, bờ vai, xương quai xanh, bộ ngực sữa, cứ như vậy trần trụi loã lồ ra trước mắt mọi người...

      Tôi im lặng, thét chói tai, nước mắt, cầu xin...

      phải làm, mà là làm cũng vô dụng, với tôi bây giờ còn nửa chút thương tiếc nữa rồi.

      Ngón tay thon dài phủ lên ngực tôi, rất mạnh, giống như thực muốn moi trái tim của tôi ra...

      Đau quá, tôi nhíu mày...

      Cười khẽ mấy tiếng, dường như rất hài lòng với phản ứng của tôi, "Ôi chao, em vẫn xinh đẹp như vậy, lại xúc động rồi..."

      Nụ hôn của hung hăng cướp hơi thở của tôi, kéo xé mài xiết môi tôi, cắn đến mức chảy cả máu

      Tham lam mút lấy như thương tiếc cho đôi môi tôi, dường như rất hưởng thủ, tôi đổ máu càng khiến thêm hưng phấn...

      Gắt gao chống đỡ cơ thể tôi, tay lướt xuống dưới tìm kiếm.

      Con dao của tôi lập tức kề lên cổ ...

      Quay sang, hôn lên lưỡi dao băng lạnh, "Thế nào? Muốn dùng nó cắt đứt cổ sao?"

      Tôi cười " muốn phô bày cảnh nhạy cảm..."

      Hừ cười mấy tiếng, ngả ngớn " phải em lúc nào cũng to gan lớn mật sao? Vẫn sợ mấy việc này à?"

      Lưỡi dao sắc bén vẽ ra vài đường mảnh dài màu đỏ cổ , "Vậy có thể lý giải tại sao rồi, bởi vì tôi muốn làm gì với cả... Đừng ép tôi. "

      "Ồ, ra là như thế..." Khoa trương mở hai cánh tay ra, tao nhã lùi người về phía sau.

      " ép em nữa... Bởi vì, muốn em van cầu "

      Chỉnh lại quần áo, tôi mỉm cười "Tôi vẫn chưa đói khát tới mức đó..."

      nhìn tôi như cười như , nhàn nhạt ra ba chữ "Hoàng Bắc Nguyệt..."

      Trong tim nhất thời chấn động, bàn tay cầm dao tự giác run lên.

      Nụ cười của càng thêm quyến rũ "Lâu như vậy vẫn chưa tới cứu em, chẳng lẽ em cũng cảm thấy kì lạ?"

      Tôi đương nhiên có cảm thấy kì lạ, nhưng Bắc Nguyệt hẳn là dễ dàng rơi vào tay như thế, người của Hoàng gia cũng phải là bất tài.

      Tôi đưa con dao sáng chói về phía , nhàng "Thế sao? biết , tôi lúc nào cũng là con người tim phổi."

      cười lạnh lắc lắc đầu " thực cảm thấy buồn thay đấy, rồi em là con sói quen được nuôi dưỡng, nhưng mà lại tin. Em để ý tới việc sống chết thế nào, vậy giữ lại cũng vô dụng "

      Ngón tay xẹt qua cổ, ám hiệu đổ máu...

      Đúng lúc này, tôi mới nhìn thấy tay biết từ lúc nào có thêm chuỗi tràng hạt gỗ. Tôi nhận ra, đó là vật bất ly thân của Bắc Nguyệt từ trước tới giờ.

      Hít hơi sâu, tôi nhắm mắt lại, " thắng rồi..."

      Tôi buông con dao xuống...

      Nhãn cầu lập tức trở nên băng lạnh, giơ tay vung lên tặng tôi cái tát mạnh rồi ném tôi xuống nền đất...

      " ra, em chỉ vô tình với mình ..." Níu chặt lấy vạt áo tôi, đôi mắt lên luồng sáng lạnh lùng, thấp thoáng màu máu hung ác.

      Lau vết máu ở khóe miệng, tôi duyên dáng cười với cái, " muốn làm ở đây để biểu diễn trước mặt mọi người, hay là vào phòng làm..."

      nghiến răng, oán hận "Hiên Viên Ngưng Tịch, muốn xé em ra..."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4 - TÌNH ĐÃ CHẾT
      Ý thức của tôi rời rạc giữa tỉnh và mơ, trong khí dường như có hương vị của nước biển, thấp thoáng còn có thể nghe thấy tiếng sóng biển, rốt cục là tôi ở đâu?

      Cố gắng mở to mí mắt nặng nề nhưng chỉ thấy toàn màu đen trong phòng. Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua nơi cao nhất chiếc cửa sổ chiếu vào trong phòng, giống như nước đổ xuống miếng đất chỉ có sỏi đá, đó là nguồn sáng duy nhất ở đây.

      Đôi mắt thích ứng được với bóng tối, tôi bắt đầu đánh giá căn phòng này, chắc là căn phòng đá, chính xác hơn là nhà tù bằng đá. Bởi vì... Tôi trải qua hình phạt bị xiềng xích giống như phạm nhân trong tù.

      Chỉ có điều, kế hoạch hỏng bét rồi. ra vết thương cơ thể được bôi thuốc, hơn nữa còn được băng bó, chảy máu nữa. Tôi hiểu, chính là muốn tôi được chết cách vui vẻ.

      Đôi tay bị xích sắt trói rất chặt, cổ tay tinh tế gầy guộc chỉ còn là da bọc xương, máu tươi uống lượn tay tôi vài vòng rồi rớt xuống, xuống từng giọt nền đá, phát ra thanh trong trẻo. Cổ tay đau giống như bị lửa đốt, tôi đứng thẳng, cổ tay cần phải chống chịu toàn bộ sức nặng của cơ thể nữa, đau đớn dịu bớt chút.

      Đau tới như vậy, tại sao tôi tới giờ mới tỉnh? Tôi nhìn qua cánh tay, quả nhiên có lỗ kim, chắc là tôi bị người ta tiêm vào lượng thuốc ngủ lớn quá rồi. Cả người mỏi nhừ còn chút sức lực nào chính là bằng chứng tốt nhất, dược tính của loại này rất mạnh, nếu tôi tê liệt thân thể mà thể chống chọi với nó thế này, hơn nữa còn chẳng có phản ứng gì.

      Ồ, thuốc ngủ lại còn cả xích sắt, thế này coi trọng tôi quá rồi, chỉ là ngay cả Hiên Viên Ngưng Tịch của trước kia cũng khó có thể chạy ra ngoài, huống chi là bây giờ, cũng "Dụng tâm lương khổ" quá . (dụng tâm lương khổ: suy nghĩ cách cực khổ để quyết định vấn đề)

      "Em cười gì thế?" Tiéng băng lạnh vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh.

      tới từ lúc nào? Hoặc giả, vẫn luôn đứng ở nơi bí mật để theo dõi tôi?

      "Đây là đâu?" Tôi hỏi lại, tôi nghĩ tôi có quyền được biết nơi mình sắp chôn thân là chỗ nào, nếu như có ý định giữ lại thi thể của tôi...

      "Em thực nhận ra à? còn tưởng rằng em có rất nhiều tình cảm với nơi này chứ?"

      Sao cơ? Tôi từng đến đây? Tôi nghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh. Chính xác, cảm giác của tôi đối với nơi này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chẳng lẽ là...

      Tôi ngạc nhiên nhìn , ràng có cười cái: " sai, đây chính là 'Tái sinh' "

      'Tái sinh'? ngờ lại đem tôi về đây! Giờ phút này, tôi còn cách nào có thể nhìn thấu suy nghĩ của . Tôi vẫn nghĩ rằng, cũng giống như tôi, cùng oán hận nơi này...

      'Tái sinh' là hòn đảo biệt lập ở Nam Thái Bình Dương, thực ra nó được đặt tên. Cái tên "Tái sinh" này, là chúng tôi – những người huấn luyện đảo này tự đặt.

      Thực ra, cảnh sắc ở đây rất đẹp, biển khơi bát ngát mênh mông thấy bờ, trời xanh, mây trắng, trời nước màu...

      Nhưng với những đứa trẻ được chúng tôi nhận về huấn luyện mà , nơi này chính là tầng thứ mười chín của địa ngục.

      Vô số những đứa trẻ chết rất thảm ở đây, oan hồn của chúng càn được "tái sinh". Những người sống ở nơi này từ lâu còn là chính mình nữa, linh hồn và thể xác đều đem bán cho quỷ dữ, đó cũng là loại "tái sinh".

      Cho nên, chúng tôi gọi hòn đảo này là "Tái sinh", người sống ở đây cũng rất mong mỏi được tái sinh, bởi vì nếu từng sống ở đây bạn hiểu, có những khi chết còn hạnh phúc hơn là phải sống...

      Hồi tưởng lại quá khứ, tôi cảm nhận được trái tim tôi run rẩy. sao chứ? Tại sao lại đưa tôi tới đây?

      Tôi khó hiểu nhìn , nhàng cười, từng bước tới gần tôi, ngón tay vuốt qua cổ tay tôi, chạm đến miệng vết thương, đau đớn lập tức nổ tung đỉnh đầu tôi, cơ thể cũng run rẩy rất khẽ, mồ hôi lạnh lập tức chảy khắp người, nhưng lại có ý định rời tay tới nơi khác.

      Tôi hít sâu hơi, ép đầu óc chính mình bỏ qua đau đớn cổ tay, cố gắng duy trì tỉnh táo. Tôi nghĩ tôi ngất xỉu, tuy rằng cơ thể chịu đủ đày đoạ của tôi rất hi vọng được như vậy.

      "Ồ, chỗ này vẫn chưa thay đổi gì, năng lực nhịn đau của em vẫn lớn."

      Tôi yếu ớt mỉm cười "Quá khen!", tầm mắt tôi có chút mơ hồ, tôi biết bản thân còn có thể chống chịu bao lâu nữa. tôi biết, tất cả những cái này mới chỉ là bắt đầu...

      " Vì sao lại đưa tôi đến đây?"Tôi hỏi.

      "Em biết à?" khẽ than hơi "Nơi này là nơi chúng ta sống cùng nhau lâu nhất. Ở đây, chúng ta từng cùng nhau trải qua mọt khoảng thời gian rất vui vẻ, đúng à? ra tới bây giờ, chỉ có mình còn nhớ mà thôi" nhàng vuốt ve gò má tôi, trong mắt thậm chí còn có tia ôn nhu lên.

      Vui vẻ? Tôi thầm cảm thán trong lòng, nếu như thực có thể coi khoảng thời gian đó là vui vẻ như lời ...

      Tư Dạ, làm sao tôi hiểu chứ? đem tôi về đây, phải muốn cùng tôi nhớ lại quá khứ, mà là muốn dùng ký ức của quá để lăng trì trái tim tôi...

      Chỉ là, làm vậy trái tim đau ư? Ký ức của quá khứ cũng đối xử với tốt vậy đâu.

      " Ngưng Tịch, ở đây ai tìm được em đâu. Chúng ta dứt bỏ tất cả mọi người, nơi này chỉ có hai chúng ta thôi, em xem, có được ?" ôm eo tôi, cười hỏi.

      Bị ôm như vậy, tôi lại cảm thấy khung cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc. Rất lâu trước kia, dường như cũng câu như thế, nở nụ cười như thế với tôi. Ký ức và tại đan kết vào nhau, quá khứ là vui vẻ, bây giờ thứ còn lại chỉ là chua xót...

      Tôi lắc đầu" Tư Dạ, đừng lừa mình dối người nữa. Chúng ta... có cách nào quay lại trước kia được!"

      Giữa tôi và từ lâu trải qua mấy vòng luân hồi long trời lở đất rồi, tất nhiên tình cảm trước kia cũng thay hình đổi dạng. Thời gian ba năm tính là dài, nhưng lại khiến tôi và cách nhau cả vũ trụ mông muội, thể chạm vào. Chúng ta quay lại được, thực thể quay lại được.

      Nghe lời tôi , dường như tỉnh lại nhưng trong mắt chỉ có bi thương nồng đậm

      " Ngưng Tịch, thực như vậy à? Chúng ta... quay lại được ư?" Ngữu khí của lại bất lực như thế

      " thể quay lại được nữa, vậy ... hãy cùng tôi xuống địa ngục !" từng chút từng chút bóp chặt cổ tôi, ngay lập tức tôi cảm thấy hô hấp ngừng lại, ý thức dần dần cũng trở nên mơ hồ.

      Tôi giãy dụa, mỉm cười nhìn , Tư Dạ, phải chúng ta vẫn luôn ở địa ngục sao?

      Giới hạn của ác mộng và thực có thể phân định được ? Tôi chả phân nổi. Ban đêm mơ thấy những gì, ban ngày trải qua những cái đó, tạo thành cơn ác mộng mãi mãi thể nào thoát ra được, đó mới thực là địa ngục.

      Nếu như sinh mạng tôi bị kết liễu dưới tay như vậy linh hồn tôi có thể được giải thoát. Từ nay về sau, tôi còn nợ bất cứ thứ gì nữa.

      Chỉ là, cái chết của tôi có thể khiến quên đau khổ và thù hận ư?

      Cái chết của tôi có khiến buông tha chính bản thân mình ?

      Lực đạo tay càng lúc càng mạnh hơn, đầu óc tôi thể suy nghĩ được nữa. Trước khi ý thức bị mất , tôi thấy trong đôi mắt bi thương nồng nậm thể hóa giải được của có nước...

      Cứ như vật mà kết thúc đó, đó là niềm mong mỏi duy nhất của tôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :