1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dụ thê: Tổng giám đốc đại nhân chớ làm chuyện xấu - Nhân Tử Sam(c31) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Dụ Thê: Tổng Giám Đốc Đại Nhân Chớ Làm Chuyện Xấu

      Tác giả: Nhân Tử Sam

      Thể loại: Đô thị, ngôn tình

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Children Lê, sagetator98

      Giới thiệu:

      ông trùm buôn bán được nhiều người vây quanh, cánh tay che trời.

      lại chẳng qua là con của nhà họ Nhan được sủng, giống như hạt bụi.

      Bốn năm trước, đem lấy nâng niu trong lòng bàn tay để cưng chiều, thương.

      Nhưng trước hôn lễ đêm, đột nhiên thú tính của nổi lên, đem trong sạch của áp đảo.

      Ngày thứ hai trong hôn lễ, càng hết sức làm nhục, đem lấy gạt bỏ.

      Bốn năm sau…..

      bị đuổi ra khỏi nhà, mà áo gấm trở về.

      Vì lần nữa ở nhà đạt được chỗ ngồi, vì cứu người thân duy nhất, bị bắt buộc cùng dây dưa, ký bảy đêm ước hẹn.

      Đêm đầu tiên, hung hăng đoạt lấy , đem lấy từ con biến thành phụ nữ.

      Đêm thứ hai, trừng phạt dường như ở người cắn ra đám dấu vết.

      Đêm thứ ba. . . . . .

      Đêm thứ tư. . . . . .

      Cho đến, đêm thứ bảy. . . . . .

      Bọn họ, thủy chung gắt gao quấn lấy.

      Thế nhưng, bảy đêm sau, vận mệnh của bọn họ, như thế nào có nên tiếp tục?

      Giữa bọn họ, lưu lại chính là thù hận cực hạn, hay là lâm vào tình ?​

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [ Ngay cả Hữu Hạ, đời này, kiếp này là của tôi, cho dù lòng của như thế nào nữa, câu “tôi ” trước mặt, cũng chỉ trong nháy mắt tan thành mây khói ---Phó Duệ Sâm ]

      Chương 1: Đêm khuya xâm nhập.

      Đêm yên tĩnh, màn đêm bao phủ cả tòa trang viên xa hoa.

      Trong phòng ngủ,

      Hữu Hạ mặc đồ ngủ màu trắng liền thân, sợi tóc rơi lả tả vai giống như thác nước.

      lúc mơ mơ màng màng kéo cửa ra, đột nhiên bị người đàn ông mạnh mẽ nhấn vào cánh cửa, lực đạo lớn đến khác thường.

      Cảm giác quen thuộc áp bách đánh úp lại, làm cho trong nháy mắt thanh tỉnh.

      Đối phương chăm chú nhìn thẳng , giống như con Báo nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

      Cặp mắt kia, trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén. Nhưng cho dù tại đây trong tấm màng đen tối, cũng rạng rỡ phát sáng, ánh sáng chói giống như khối bảo thạch.

      Dễ dàng làm cho phụ nữ si mê.

      cứ như vậy nhúc nhích hay tay khóa Hữu Hạ vào trong ngực, hơi thở nặng nề rơi ở mặt , ánh mắt dường như muốn đem lấy ăn vào trong bụng.

      Nhịp tim rối loạn lát, Hữu Hạ hít hơi sâu.

      Mùi rượu đậm đà xông tới mũi, nhịn được cau mày, chỉ bất động biến sắc, đem hai tay chống đỡ lồng ngực hề có sẹo lồi, nhàng hỏi: “ Làm sao tới lúc này?”

      Mấp máy môi mỏng, đối phương dường như có mở miệng.

      Mắt bao quát sâu trong đồng tử, con mắt càng sâu thêm mấy phần.

      Đêm nay Phó Duệ Sâm tựa hồ giống nhau __ cái này nhận thức, làm cho Hữu Hạ ngửi được mùi nguy hiểm.

      chớp chớp đôi mắt khép hờ mở lên, khóe môi động đậy vẽ ra nụ cười hoàn mỹ nhìn ra bất kì sơ hở nào, ngửa khuôn mặt nhắn lấy lòng : “Duệ Sâm, ngày mai chúng ta kết hôn, hôm nay làm sao còn uống nhiều như vậy…!”

      Lời còn kịp xong, giây kế tiếp….

      môi lúc này, môi của , liền bị Phó Duệ Sâm nặng nề mút vào môi mỏng của .
      Hơi thở nam tính của tràn ngập trong khoang ngực, Hữu Hạ nheo mắt lại đôt nhiên trợn mắt to nhìn .

      “ Nhan Hữu Hạ, tối nay tôi liền muốn !”

      Cái gì?! liền như thế nào đột nhiên đề ra loại cầu này?

      Cánh tay dài đè cái, Hữu Hạ cả người nặng nề định tại cánh cửa, ngay cả giãy giục cũng đều thành hư .

      nóng bỏng hôn môi , kịch liệt gián tiếp lên viền tai trắng nõn của , còn là hôn, mà mạnh mẽ biến thành gặm cắn.

      Bàn tay lửa nóng của càng thêm vội vàng vuốt ve thân thể mềm mại của , áo ngủ bảo thủ người được kéo lên. Trong áo ngủ, trống rỗng, ngay cả áo ngực cũng có. Thế cho nên, bàn tay của hề có chướng ngại vật cản trở mà dán sát vào da thịt .

      Lực đạo rất lớn, mang theo loại trừng phạt, vừa tựa như có tia tức giận.
      Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?!

      Hữu Hạ bị như vậy là do Phó Duệ Sâm dọa sợ.

      Ở cùng nhiều năm như vậy, biết có rất nhiều ham muốn về mình.

      Nhưng là, trước kia cho dù tự làm khổ chính mình đêm tắm nước lạnh biết bao nhiêu lần, tuyệt đối cũng thô bạo với .

      Đúng, tại Phó Duệ Sâm thô bạo khiến cho kinh ngạc, làm cho sợ hãi! Vả lại, tại cũng có chuẩn bị gì để tiếp nhận !

      “Duệ Sâm, rốt cuộc có biết hay bây giờ mình làm gì?! uống say rồi!” cố gắng kêu tỉnh lý trí của .

      Trước kia, Phó Duệ Sâm chắc chắn cưỡng bách , nhưng là bây giờ….

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: cho phép chạm vào tôi

      Phó Duệ Sâm cười lạnh

      Uống rượu say?!

      cũng tình nguyện là chính mình uống say, rồi sau đó có thể quan tâm tới cái gì, vẫn ngây ngô làm chú rễ hạnh phúc, ngày mai đến nhà họ Nhan cưới dâu xinh đẹp của .

      Nhưng, cố tình có uống say!

      Thậm chí, tỉnh táo vô cùng!

      “Nhan Hữu Hạ, tốt nhất xem ràng, tôi bất quá là nhắc tới sớm quyền lợi sử dụng mà tôi sắp có được thôi, tôi tỉnh táo cực kỳ!” Hầu như là ngừng lát

      Hai mắt lóe ra tia lửa làm cho người ta kinh hãi.

      Mở miệng, giọng lại trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến cho Hữu Hạ nhịn được rùng mình cái.
      chưa bao giờ gọi thẳng họ tên của , trước kia vĩnh viễn đều là cưng chìu gọi Hạ Hạ.

      đợi làm chuyện gì xảy ra, giây tiếp theo.

      kiên nhẫn dùng sức xé áo ngủ của , mảng lớn thân thể trắng nõn như tuyết phơi bày trong khí

      Trước mắt thân thể tuyệt đẹp nhiễm bụi trần, làm cho đôi mắt của càng phát ra trong suốt.

      Hữu Hạ hiểu được rằng tối nay rốt cuộc bị cái gì kích thích, khiến thay đổi thái độ đến như vậy.

      sợ, muốn đưa tay che đậy cơ thể, thế nhưng hay tay bị giữ chặt, chỉ có thể co rúc thân thể mảnh khảnh, la hét: “Phó Duệ Sâm, buông tay! tại chúng ta chưa kết hôn, có tư cách chạm vào tôi.”

      Bàn tay nắm giữ nơi đẫy đà của , trong phút chóc cứng nhắc.

      giây kế tiếp, đột nhiên Phó Duệ Sâm cúi đầu cười, tăng thêm lực đạo,“Tôi có tư cách! Vậy cho tôi biết, ai mới có tư cách đây! Tỉnh Thái Hiên sao?”

      Trầm thấp lộ ra giọng mập mờ, khiến cho Hữu Hạ càng thêm e ngại, tâm sớm kéo căng thành dây cung, giống như nhàng mà chạm vào bị đứt.

      “Chuyện này liên quan tới …”

      “Phải ?! Tôi nghĩ mà giữ mình như ngọc….”Phó Duệ Sâm gặm cắn từ cổ xuống tới xương quai xanh của .

      Rồi sau đó, thẳng xuống phía dưới, đột ngột, nặng nề in dấu lên nơi đẫy đà của , lời gì liếm mút.

      Lực đạo rất lớn có phần thương hoa tiếc ngọc.

      Hữu Hạ đau đến nỗi nhíu chặt lông mày nhắn, hai tay gắt gao nhéo bờ vai của . Bị thô bạo như vậy mà đối đãi, càng thêm cảm thấy khuất nhục.

      Hốc mắt của đỏ, bắt đầu ra sức đẩy : “ Phó Duệ Sâm tôi cho phép đụng vào tôi! , chỉ cần tôi muốn, đụng tới tôi! Bây giờ tôi muốn, tôi muốn đem mình giao cho , có nghe hay …”

      “Tôi hối hận! Trước đây tôi là đồ ngốc mới ra những lời đó! Đêm nay, tôi Phó Duệ Sâm thu hồi lại tất cả.” bị thương mà gào thét, càng ra sức ở người gặm cắn

      Ngón tay thon dài hạ quần lót nho của , kiên nhẫn vứt qua bên.

      run rẫy, giẫy giụa thoát, chỉ có thể oán hận cắn bả vai , “ với cầm thú chẳng khác gì nhau? Tôi cho phép chạm vào người tôi! Phó Duệ Sâm, có nghe tôi hả?”

      vẫn dừng tay lại, cho dù vai bị cắn đến chảy máu.

      trần truồng, bị áp đảo giường, bất kể đánh đấm đá hay cắn, đều ngang ngược chịu buông tay.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Về Sau Thanh Toán Xong

      Phó Duệ Sâm cặp mắt đỏ hoe, dốc hết sức chiếm giữ làm cho lòng người run sợ. khỏe mạnh, cơ hồ muốn phá bỏ chướng ngại vật, bất chấp tất cả chen vào cơ thể của cách lưu loát.

      Tối nay, cơ hồ mọi thứ phải trật đường ray.

      tuyệt vọng nhắm mắt lại, Hữu Hạ còn hơi sức, dần dần động tác giãy giụa cũng dừng lại.

      Giương mắt, tuyến lệ chảy ra, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm , cặp mắt kia dường như muốn nhìn thấy lương tâm của .

      Động tác xâm lược của dừng lại, bao phủ ở người , hí mắt cúi đầu xem .

      “ Tối nay, coi như tôi báo đáp ân tình mấy năm của ! Phó Duệ Sâm, từ nay về sau, chúng ta thanh toán xong.” Đột nhiên, mở miệng

      Hai mắt nhắm nghiền nhẫn nhục chịu đựng.

      Môi, bị cắn ra mảng tái nhợt làm cho người ta sợ hãi, bướng bỉnh, buộc bản thân đem nước mắt lần nữa nuốt nghẹn vào trong lòng.

      Phó Duệ Sâm cứ như vậy nhìn phía dưới của .

      tựa như con mèo hoang đột nhiên bị rút móng vuốt, có nửa điểm tức giận.

      kinh hoàng đến nỗi lông mi khẽ run, nét mặt bộ chịu nhục, cũng làm cho cảm thấy chính mình nhiều năm lúc trước cố chấp như thằng ngốc.

      Trong lòng, trận co rút đau đớn.

      Con mắt lạnh nhạt, có tiếp tục, ngược lại buông ra.
      cho rằng có chỗ ở, còn phải lo cho mẹ nữa, lẽ quên ân tình nhiều năm như vậy?” Phó Duệ Sâm chế nhạo, khóe môi thanh tú giương lên trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Đáng chết “ ân tình”! Nếu nghĩ chỉ có như thế, vậy giữ lại về sau cùng hảo hảo tính toán.

      tỉnh táo lại, đứng dậy lấy quần áo, cao cao tại thượng nhìn xuống xem chật vật nằm ở giường, đáy mắt nở nụ cười, lại làm cho Hữu Hạ sởn tóc gáy.

      “Ngày mai tôi nhất định cho hôn lễ mà suốt đời thể nào mà quên, nên mong chờ thử xem.”

      Quăng ra lời , cánh cửa nặng nề đóng sầm, bóng dáng biến mất ở trong phòng.

      Hữu Hạ bất lực ôm chặt chính mình, ở giường co lại thành cục.

      Nước mắt muốn thấm ướt khăn trải giường hỉ màu đỏ dưới thân, những thứ này, đều là vì hôn lễ ngày mai mà chuẩn bị.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Gia Đình Tốt

      Bốn năm sau,…

      Hữu Hạ nhàm chán đem tòa thành Nhan gia quan sát vòng.

      Từ bốn năm trước, cái người mà gọi là cha từ nơi này mà đuổi ra ngoài, lần đầu tiên trở lại trong khu nhà cao cấp.

      Tầm mắt quan sát chưa kịp rút lại, liền nghe thanh chói tay từ lầu truyền đến: “Liễu Di, làm sao ai đến cũng cho vào vậy hả? Loại nha đầu dơ bẩn này, làm thế nào có tư cách đứng trong đại sảnh Nhan gia của chúng ta.”

      Chao ôi, nghe chút giọng điệu này!

      Hữu Hạ cơ hồ nhịn được phải tấn công lại, nhưng chỉ với giọng điệu hấp dẫn của người lớn, cố gắng hết sức để giữ nụ cười môi: “Tôi là tới tìm cha, nhìn thấy ông là tôi liền.”

      Vì mẹ, chịu đựng. phải chỉ bị Nhan Dĩ Ly nhục nhã vài câu sao? So với mẹ, coi là cái gì?

      “Cha? Từ cha có thể để cho gọi à?” Nhan Dĩ Ly nắm cổ họng thét chói tai, vài bước xuống lầu, thẳng hướng đến trước mặt Hữu Hạ: “ mau mau từ nơi này cút ra ngoài, đừng làm mất thể diện của nhà chúng tôi! Nếu lỡ gặp khách nhân nào, người ta còn tưởng nhà Nhan gia vậy mà cùng loại người dơ bẩn như tiếp xúc.”

      “Đúng đúng đúng, tôi là loại người dơ bẩn. Vì vậy Nhan đại tiểu thư mới tham gia vào.” Bất quá, là đủ hạng người.

      Hữu Hạ cười mỉm, ngoáy ngoáy lỗ tai: “ Ca sĩ đúng là ca sĩ, cổ họng giống với người bình thường.”

      Nhan Dĩ Ly ôm ngực, khí thế lên cao từ xuống dưới đánh giá Hữu Hạ.

      Nha đầu này, từ khi nào lanh trí như vậy, thế nhưng cùng đối nghịch.

      “Đến cả Hữu Hạ, hôm nay tới nơi này liền giở thủ đoạn, là muốn từ Nhan gia mò được chỗ tốt chứ gì?”

      “Việc này tôi cùng Nhan lão gia tốt hơn!” Nếu Nhan Dĩ Ly muốn kêu bằng ba nên nghe lời tốt hơn.

      Dù sao, phải vì hai mươi vạn kia để cứu mạng, cũng vui mà gọi.

      “Cha tôi có ở đây, có thể được rồi!”

      “Oh, nhưng Liễu Di kêu tôi đợi chút, lát Nhan lão gia về!”

      Nhan Dĩ Ly hung hăng cau mày, muốn tiếp tục đuổi ra ngoài, lại nghe tiếng bước chân từ ngoài đến.

      Là Nhan Kính Nghiêu trở về.

      “Cha! Mau đến đây xem loại người nào đến đây?” Nhan Dĩ Ly cất cao cổ họng, xoay người lại, khoác cánh tay của Nhan Kính Nghiêu.

      Tầm mắt của Hữu Hạ, chỉ chờ hai người bọn họ động tác vô cùng thân thiết dừng lại, rồi sau đó, nhìn thẳng Nhan Kính Nghiêu, giọng lạnh lùng: “Tôi đến đây tìm ông có chút việc.”

      Con mắt khôn khéo nặng trĩu, đối mặt bốn năm đều chưa từng gặp con , nhưng Nhan Kính Nghiêu lại hiển nhiên có nửa điểm vui mừng, ấn đường hơi nhíu, nguyên bản muốn đuổi người, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, lời độc ác nuốt trở về.

      Ngược lại nghiêng mặt đối với con mở miệng: “Ly Ly, con lên lầu trước .”

      “Cha! Chúng ta lại biết nó. Cha mời nó nhanh nhanh khỏi đây!” Nhan Dĩ Ly nghe lời.

      Nhưng lại khiến cho Nhan Kính Nghiêu hơi hơi nghiêm mặt: “Dĩ Ly, ngoan chút! Lên trước , cha có việc cùng Hữu Hạ chuyện.”

      Nhan Dĩ Ly nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cha, ngoan ngoan trừng mắt nhìn Hữu Hạ, lần nữa cam lòng lên lầu, vẫn quên la hét.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :