1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dịch Mệnh - Lâu Vũ Tình (11/11) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Dịch mệnh
      [​IMG]
      bìa @rina93
      Khởi tình hệ liệt

      Tác giả: Lâu Vũ Tình
      Editor: HuyềnCơ + muanhobaybay


      Thể loại: đại - Huyền huyễn - Trùng sinh - HE
      Nhân vật chính: Tiết Thư Yến + Phàn Quân Nhã


      Trích dẫn:
      luôn nghĩ còn có ngày mai, cho rằng ngày mai sau cũng được.


      Ngày mai nhất định đối với tốt hơn chút.

      Ngày mai nhất định cho biết ra có chán ghét như biểu bên ngoài.

      Cũng bởi vì tính tình kiêu ngạo quật cường, những lời nên với lúc nào cũng ký thác cho ngày mai.

      Đến tận lúc ngày mai của còn có bất chợt còn tồn tại thế giới này nữa.

      Làm cho sâu hiểu điều – nhân sinh của còn có .

      Nghĩ muốn , muốn cho hiểu được tâm ý của mình, lại kịp hóa thành ngôn ngữ.

      Cho nên cuộc sống sau này mỗi ngày, chỉ có thể năm lại năm nhớ nhung cùng hối hận.

      đời này tồn tại “nếu như”.

      Nhưng….

      Nếu thời gian có thể quay lại lúc hướng bày tỏ, bỏ xuống tất cả tự tôn cần thiết của mình, chút do dự nhận lấy tâm ý của .

      Tuyệt đối để cho sinh tử chia cắt hai người bọn họ.​
      Last edited by a moderator: 15/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Dịch mệnh - Mở đầu
      Tác giả: Lâu Vũ Tình
      Editor: HuyềnCơ


      Trong kỳ thi học kỳ Tiểu học toàn quốc, đề thi quốc ngữ dành cho học sinh lớp sáu chỉ có duy nhất từ: Nếu.
      có bất kỳ chú thích gì thêm, chỉ có hàng chữ ngắn ngủn: “Nguyên văn đề bài , mời thí sinh lấy hai chữ“ tự do” làm nền tảng phát huy”.Còn lại, trống rỗng.
      Tất cả học sinh đều há hốc mồm, biết làm thế nào.
      Đứa mười hai tuổi, lại cho cái dạng này đề thi.
      Tiểu học năm thứ sáu, bạn Tiết Thư Yến ngẫu nhiên viết xuống mấy chữ: Nếu ta có cánh, ta muốn hóa thành chim tự do bay lượn, nếu ta có vây cá, ta có thể biến thành cá bơi qua bơi lại. Nếu ta biết trước được nhân sinh dài ngắn ra sao, ta ôm người mà ta nhiều hơn chút
      Nhưng là thể bay như chim, thể bơi như cá, thể đạt được những ước muốn này…
      “Nếu”, là điêu tàn cùng bi thương.
      Đời người chỉ có lần, có nếu .
      Ngắn ngủn mấy từ, Tiết Thư Yến lại vượt qua kì thi học kỳ với điểm số xuất sắc.
      năm kia, cha mẹ của đột ngột qua đời. “ Nếu” , kỳ là tiếc nuối cùng ưu thương nên lời.


      Cũng phải là độc nhất vô nhị ,kì thi học kỳ Tiểu học toàn quốc, đề thi quốc ngữ dành cho học sinh lớp hai, cầu học sinh đặt câu, trong đó cũng có như vậy từ: Nếu.
      Đề thi vô cùng đơn giản, tất cả học sinh đều cặm cụi làm bài, vẻ mặt hớn hở tươi cười, quả thực là khác biệt…
      Mà tiểu học năm hai, bạn Phàn Quân Nhã trong bài thi, là như vậy viết: Nếu Tiểu Mĩ của ta nghe hiểu tiếng người ta cũng cần luôn luôn cự tuyệt cùng chạy trốn
      dấu X đỏ chói chút lưu tình hạ xuống bài làm của bạn Phàn Quân Nhã, làm cho trở thành số ít học sinh có điểm số “ oanh liệt” nhất kỳ thi. Thầy giáo khi chấm bài còn phê xuống câu: ý tứ , có dấu chấm câu, còn có, bạn Tiểu Mỹ nghe hiểu tiếng người gì đó đáng thương.
      Trong lòng thầm nghĩ: Học sinh này nếu phải là hiểu biết cũng chính là thần kinh có chỗ khiếm khuyết.

      Tác giả: Thầy giáo, người hiểu lầm rồi, tiểu Mĩ chính là con chó.

      Mà lúc này ở trong nhà, mẹ nhìn đến bài thi, suýt bị đáp án của cùng lời phê của thầy giáo làm cho thổ huyết mà chết, đường đuổi theo từ đầu hẻm đánh tới cuối hẻm.
      Ô… ô… tiểu Mĩ quả đúng là như vậy a, mỗi ngày thấy đều quấn quýt rời, đuổi theo đến vài con ngõ , như thế nào cũng nghe, là phiền chết mà. cũng sai, bất quá chỉ thiếu dấu chấm câu mà thôi, làm chi chỉ có vậy mà so đo với . Hừ, là oan uổng mà.
      Mẹ cũng là, ràng lúc trước : Ngươi chỉ cần có tiến bộ là tốt rồi, chỉ cần như trước đem “ tiện lợi” đặt câu viết thành “ đại tiện đương nhiên rất thối” về sau ta cũng dám cầu gì thêm.
      Kết quả lần trước thi đỗ ba mươi bảy điểm, lần này bốn mươi mốt điểm, ràng là có tiến bộ, mẹ còn phải cũng đuổi theo đánh cho đầy đầu sao?
      Ô…ô… muốn sửa lại đáp án: Ta nếu như có tiến bộ mẹ cũng đuổi đánh ta là nghe hiểu lời của ta
      A lại thiếu dấu chấm câu , phải là: Ta nếu như có tến bộ, mẹ cũng đuổi đánh ta, là nghe hiểu lời của ta.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825



      Chương 1: Hàng xóm tốt bụng

      Thôn Mộng Lý, phố Khởi Tình, ngõ 44

      Đối với người dân sống ở gần đây mà , cư dân trong phố này đều cực kì quỷ dị. Ngay từ đầu, nghe căn nhà số 54 trong ngõ toàn những chuyện ma quái.

      Lại đến, là mai tác oai tác quái, cũng từng có đạo sĩ đến đây lập đàn tiêu trừ ma.

      Càng về sau, từng nơi trong ngõ lần lượt có khí hậu khác nhau, khiến cho dư luận đồn đãi nơi đây bị thần linh trách tội, người sống tại con phố này, vận số gia đình thuận, nặng táng gia bại sản, tâm thần bất ổn, vì thế cư dân ở đây lần lượt chuyển , ngày thường cũng ai dám đến gần, con phố trở nên hoang tàn lạnh lẽo, cái lạnh như bừng tĩnh trong toà thành riêng của nó, lạnh đến cực điểm.

      Ngay tại căn nhà bỏ hoang nhiều năm, mạng nhện dường như giăng khắp nơi, đột nhiên xuất trẻ khoảng hai mươi tuổi, cùng gia chủ bàn bạc mua lại căn nhà.

      Ban đầu, người dân sống gần đó mang theo thái độ tò mò, chờ đợi, muốn xem coi trẻ tuổi này có bao nhiêu lá gan, bao nhiêu dũng khí vào sống trong căn ngõ mà đồn đại rằng có quỷ, đoán xem khi nào sợ hãi đến mức bỏ chạy mất dạng.

      Nhưng là, qua mười năm, chứng minh chỉ có tài lực kinh người, ngay cả dũng khí cũng thập phần kinh người, chẳng những sống được, mà còn sống vô cùng tốt, hơn nữa còn đem phòng ở thừa cho thuê. Có lẽ là vật hợp theo loài. Nữ chủ nhà xinh đẹp cùng khách thuê phòng nơi đây sống cuộc sống yên ổn, dù cho trong mắt thế tục họ vẫn là những con người có chút gì đó… bình thường .

      Trừ lần đó ra ngẫu nhiên nhặt những con cừu lạc đường mang về nhà, ngày qua ngày, ngõ 44 trong mắt người bên ngoài vẫn là như cũ quỷ dị, nhưng cũng còn là bức tường thành lạnh lẽo mà ngày có khuynh hướng “ khai chi tán diệp”.

      Tản sáng, vật lông xù tuyết trắng cuộn tròn trong ổ chăn khẽ nhu động, chậm rãi biến hóa thành người đàn ông trưởng thành cao lớn.

      chống đỡ mở mắt ra đầu tiên là nhìn thấy bên cạnh khuôn mặt của ngủ say.

      Tỉnh dậy liền có thể nhìn thấy tốt.

      Lâm Giang nhịn được tiến lên sờ sờ lần lại lần, động tác hoàn toàn biểu lộ dục vọng của , lại sợ quấy rầy giấc ngủ của đối phương, “kỹ xảo” này của chính là được luyện tập lâu .

      Nhìn , thõa mãn cười ngây ngô hồi lâu, cuối cùng nhớ ra thời gian còn sớm, vội vàng xuống giường mặc quần áo.

      Mùa đông thời tiết rất lạnh, biết điều, ra ngoài mua buổi sáng, Ninh Dạ thân thể tốt, như vậy có thể ngủ lâu hơn chút.

      Mặc người bộ áo lông giữ ấm xuống lầu, mở ra cửa lớn, gió lạnh đoàn ùa đến trước mặt, đưa tay lên thổi thổi để bớt chút hàn khí buổi sáng.

      đến đầu ngõ, nhìn thấy phía trước là quán bán trà hạnh nhân cùng bánh nướng, trước đây cũng chưa từng thấy qua, Ninh Dạ thích uống trà hạnh nhân, thay đổi địa điểm mua hàng chút cũng tốt.

      nhanh chóng mua bữa sáng rồi trở về, khi về đến nhà, thấy căn hộ phía trước cửa lớn mở.

      là người mới đến sao? Trước kia chưa từng thấy qua.” Bước ra khỏi căn hộ số 56, tò mò lặng lẽ đánh giá .

      Lâm Giang tùy ý gật đầu, tay hướng trong túi đem chìa khóa ra mở cửa.

      ở cách vách sao?” bất ngờ hỏi, tựa hồ nhớ rằng ở cách vách phải là…

      Là ai? Suy nghĩ bỗng nhiên trống rỗng, như thế nào cũng nghĩ ra.

      ràng nhớ , cách vách chính là…Phiền não nhíu mi, suy nghĩ có kết quả, lắc lắc đầu, quên , quan trọng. lần nữa lộ ra nụ cười hòa ái, hướng : “ Tôi sống ở căn hộ số 56, cách vách nhà , có vấn đề gì cứ đến tìm tôi, tôi gọi là…”

      “ Tôi biết là ai” Lâm Giang thản nhiên đánh gảy lời của .

      tên gọi là Tiết Thư Yến, vẫn luôn cho rằng mình năm nay 22 tuổi, thực tế gần 27 tuổi, cùng Ninh Dạ của bằng nhau.

      cũng phải vừa mới đến đây, mùa đông năm trước sống cùng Ninh Dạ…

      Những lời kia của , ước chừng nghe qua năm, chỉ cần vào thời điểm như hôm nay rời nhà mua bữa sáng, nhất định gặp được , hơn nữa đều đối với những lời như vậy, vốn nghe rất quen thuộc, cũng còn cảm thấy kì lạ, quay lưng bước vô nhà.

      Ninh Dạ phải lễ phép, thể quan tâm đến người khác, tuy rằng lúc nào cũng nghe theo lời của Ninh Dạ, chính là cùng câu trả lời phải lặp lặp lại suốt năm đối với có chút khó khăn, dù sao kia nhất định quên mất, ngày mai lại gặp , vậy lười biếng trả lời vài lần chắc cũng có việc gì ?

      tay phải nắm chìa khóa, thuần thục xoay chuyển ổ khóa, tay trái đẩy cửa, dùng sức đóng cửa, Tiết Thư Yến bên ngoài giật mình, trong lòng nổi lên nghi hoặc :" Mình lại chưa , ta làm cách nào biết được?"

      Bước lên bậc thang , mở cửa phòng khách, Chu Ninh Dạ đúng lúc xuống lầu: " Lâm Giang, sớm như vậy đâu?"

      " Mua bữa sáng"

      " Kia... bữa sáng đâu?"

      " Đây!" Giơ tay lên, mắt thấy tay chính là trống , sửng sốt.

      Tại sao lại như vậy...

      "Lâm Giang?" Chu Ninh Dạ thấy giống như có chút ảo não, lại có chút nhụt chí, thử đoán:" cẩn thận ăn sạch? hay là cho tiểu Hoàng?"

      Đồng dạng đều là loài khuyển, Lâm Giang đối với những con chó hoang trong ngõ hẽm này có chút cảm tình đồng cảm, trước kia khi ở nhà mình, đều nhớ mình phải ăn cơm nên cho hết chúng nó.

      " ăn hết!" có chút giận dỗi trả lời.

      Uổng phí thức sớm như vậy, vốn nghĩ muốn lấy lòng Ninh Dạ, nàng thực thích, thực thích trà hạnh nhân...

      Mới sáng sớm, lại cùng ai sinh hờn dỗi sao?

      Chu Ninh Dạ cười cười đến phòng bếp " Em nấu cháo là được rồi"

      đuổi theo vào phòng bếp, ôm lấy eo nhắn của , ở sau lưng làm ra biểu tình đáng thương hỏi:" cũng có thể ăn chén sao?" Ninh Dạ nghiên đầu trêu chọc " chẳng phải ăn qua rồi sao?"

      "..." Loại chuyện này thể cùng Ninh Dạ , buồn bực khép miệng lại.

      "Vậy giúp em băm hành "

      Hai người cùng nhau nấu cơm, tận hưởng giâu phút ấm áp của buổi sáng.

      p/s: do có việc bận edit hơi vội, có sai sót gì mong các nàng thông cảm cho. Xin lỗi vì chậm trễ của mình!
      Cám ơn muanhobaybay, Juniel và tất cả các bạn luôn ủng hộ ta , Up chương có hơi chập trễ, thành xin lỗi

      Chương 1.2

      Vài ngày sau đó, Lâm Giang tan tầm trở về tiện thể mua xì dầu cho Ninh Dạ, vừa đến cửa, liền nghe thấy la hét giận dữ. Chính là thanh của nam nhân đối diện nhà , sống ở lầu hai.

      “Hỗn trướng, mau trở lại đây cho ta!”

      thanh gào thét như vậy đối với vốn quen thuộc, đại khái chính là bản vẽ của nam nhân kia bị bay .

      Lâm Giang thực rất đồng tình ngẩng đầu nhìn về phía ban công, nam nhân ăn mặc lội thôi mắt đầy tơ máu, đáng thương, biết mấy bao nhiêu ngày chưa ăn gì rồi. Vì thế thế là lên tiếng: “nhà của tôi buổi tối ăn cơm với thịt bò, có hay muốn đến ăn 1 chén?”

      khắc trước nam nhân còn phát điên, sau đó đột nhiên đình chỉ động tác, nhanh chóng gật gật đầu, hoàn toàn quên mất chính mình giây trước còn phẫn nộ, chỉ kém là chưa kèm theo thanh nuốt nước bọt. Nhà tên kia có vợ nấu ăn thực rất ngon.

      “ Đợi tối tôi mang qua cho ”. xong quay đầu tìm chìa khóa mở cửa, hàng xóm cách vách cũng vừa trở về, nhìn thấy , cực kì ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “ A, là người mới đến sao? Trước kia chưa từng thấy qua”

      Lại nữa, Lâm Giang ngửa đầu có chút biết trả lời như thế nào, chỉ biết nhìn trời xanh.

      “ Tôi sống ở số 56, cách vách nhà …”

      Có vấn đề gì có thể đến tìm tôi, tôi gọi là Tiết Thư Yến, từ ở nơi này lớn lên…

      hoàn toàn im lặng, nghe nàng tiếp tục đối với lời qua suốt hơn năm.

      Sau đó, xì dầu trong tay lại biến mất.

      Nhìn “hàng xóm tốt bụng” bước vô nhà, lại nhìn hai tay trống trơn của , sờ sờ túi tiền vẫn còn nguyên, thực nhận mệnh lại mua lần nữa.

      Mua xong trở về, cửa lớn cách vách lại mở ra, “hàng xóm tốt bụng” ra ngoài vứt rác thấy ngoài ý muốn hỏi: “ A, như thế nào còn đứng ở bên ngoài, quên mạng chìa khóa sao? Có cần tôi giúp liên lạc thợ mở khóa hay ?

      đến giờ vẫn chưa vào được nhà cuối cùng là do ai làm hại? “ cần, ta có mang”

      Quay đầu lại, lặp lại động tác lại mua lần thứ ba.

      Lần này, tại đầu ngõ gặp được Tiết Thư Yến.

      Đủ rồi. chịu đủ rồi.

      Lại nhìn thấy theo sau là Tôn Y Nỉ. rốt cục bi phẫn rống ra tiếng:” Chỉ là muốn mua xì dầu, ăn cơm thịt bò mà thôi, khó khăn đến như vậy sao?!"

      Nhìn thấy , Tôn Y Nỉ rốt cuộc hiểu, cười cười đưa tay vỗ vỗ bả vai , ý phải nén bi thương ( ^^)

      Đợi lâu thấy trở về, Chu Ninh Dạ ra cửa, thấy lại đầu ngõ gì đó( cảm giác Lâm Giang như Xêko mỏ nhọn các nàng nhỉ) lên tiếng gọi:” chuyện thời tiết sao? Lâm Giang, xì dầu của em đâu?”

      “… quên!” thể uống hết, chỉ có thể quên mua.

      “Bữa tối có xì dầu làm nước chấm thịt bò, hôm nay là có cơm thịt bò ăn đâu.” lời đâm trúng tử huyệt của . Ninh Dạ xoay người trở về nhà.

      Lâm Giang quay đầu trừng trừng với Tôn Y Nỉ nãy giờ còn đứng bên “ Nghe thấy ? cần làm bộ như phải chuyện của mình”

      “ Lại mua lần nữa là được rồi. Tiểu hài tử ngươi cần lười biếng như vậy ” Tôn Y Nỉ tiếp tục giả chết.

      “ Ta là mua ba lần”

      “ Lại mua lần thứ tư”

      “ Ai biết trước được Tiết Thư Yến kia có hay lại lần nữa từ nơi này xuất oán giận .

      được, đầu có thể lìa, máu có thể đổ, cơm thịt bò thể ăn! Vì bữa tối, nhất định phải cố gắng.

      “ Bằng ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào?”

      “ Ngươi nhất định có biện pháp” mới nghĩ mỗi lần đều là bị pháp thuật kỳ quái của “hàng xóm tốt bụng” ảnh hưởng, đến nỗi ngay cả mua xì dầu ăn cơm thịt bò cùng quá mức khó khăn.

      Hơn nữa, theo quan sát, người bị ảnh hưởng rất ít, đại khái luôn là . họa sĩ lập dị đối diện cùng sống ở ngõ này chỉ bị qua mấy lần, ít nhất Ninh Dạ quan hệ, nhiều nhất Tiết Thư Yến kia cũng chỉ cùng Ninh Dạ lặp lại những lời giống nhau mà thôi. Bởi vì cùng Tiết Thư Yến phải người bình thường nên mới có thể bị chỉnh ác như vậy sao? công bằng, đây là phân biệt chủng tộc, muốn kháng nghị!
      “ Ai , ta , chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Năng lực ảnh hưởng của nàng chỉ có phạm vi năm mét, ngươi cách xa nàng chút là tốt rồi.”

      Kia cũng phải nhìn tới có thể tránh kịp thời hay nha!

      Lâm Giang thực bất đắc dĩ, thở dài : “Tiết Thư Yến, biết vì cái gì mà trở lên như vậy a?”

      “Bởi vì trong lòng nàng có nút thắt.”

      Mỗi người, trong đầu đều có hoặc nhiều hơn những chấp niệm (kỷ niệm khó quên). Tựa như đối với Ninh Dạ, dù đợi nàng ngàn năm cũng tia hối hận. Tình nguyện đời đời kiếp kiếp tìm kiếm, chỉ cần từ bỏ, bọn họ dính lấy nhau dù muốn cắt đứt cũng được.

      Ý của Tôn Ỷ Ni là, nếu nút thắt trong lòng mình thể tự mình cởi bỏ, cả đời mãi như vậy sao?

      Nỉ Nỉ từng hướng giải thích qua, nàng sở dĩ bị như vậy, bởi vì nàng sống ở trong bán giả thuyết nàng tự tạo ra.

      Cái gọi là bán giả thuyết, giải thích cụ thể chút, chính là, năng lực của nàng thể tạo ra thời như nàng hồi tưởng hoàn toàn, nhưng lại vẫn tạo ra hiệu quả nhất định, vì thế nàng ấy thể quay về nơi nàng ấy hồi tưởng được, mà cũng thóat ra được, gây ra quẫn cảnh.

      Thời của Tiết Thư Yến, thể là tồn tại, cũng thể tồn tại. mới gọi là bán giả thuyết. Nàng sống độc lập mình trong thời do nàng tạo ra. Nhìn thấy, gặp được những gì mình muốn nhìn, chính là người, vật, việc trôi qua trong sinh mệnh của Tiết Thư Yến. Về phấn Lâm Giang bị chịu ảnh hưởng, là bởi vì tới rất gần nàng, bị cuốn vào thời của nàng cái ngắn ngủi, mà ở thời kia, giống tại, có cửa hàng lớn và hàng hóa dịch vụ đa dạng, cũng có hàng bán trà rong dưới cây hạnh nhân trong ngõ hẻm,… Rốt cuộc, ngày xưa hồi nàng 22 tuổi, ngày đó có cái gì lưu luyến? Vì cái gì, nàng kiên trì sống ở ngày đó, làm cho mình sống trong thời tựa như con sông yên lặng, chịu lưu động về phía trước?

      Buổi tối, Lâm Giang ngồi ban công ngắm trăng, tuy cuối cùng vẫn được ăn cơm thịt bò Ninh Dạ nấu, điểm này đối với Lâm Giang là phi thường trọng yếu; bất quá trong đầu vẫn có vướng mắc, ngủ được.

      Nghiêng đầu, Lâm Giang lại nhìn thấy ban công cách vách có hồn nam nhân (nam hồn) phiêu đãng trong trung, lúc lúc . (Muanho: á á á…….. )

      Nam hồn thực trẻ tuổi, luôn bồi hồi ở bên cạnh Tiết Thư Yến. Như muốn làm hoặc gì đó, nhưng bất lực, nhìn Tiết Thư Yến bằng ánh mắt ưu thương.

      Cho tới giờ, Lâm Giang nhiều với đối phương (nam hồn), nhất là vì sợ dọa đến Ninh Dạ, Ninh Dạ thoải mái, hai là vì cũng biết tán gẫu với đối phương cái gì. Cho nên vẫn cho nam hồn biết mình thấy được .

      Nam hồn phiêu phiêu vào trong phòng, vì là cửa sổ bằng kính sát đất, Lâm Giang có thể nhìn thấy nam hồn ngồi ở bên giường, ngắm nữ tử ngủ say. Tay muốn vuốt ve nàng, nhưng bàn tay lại xuyên thấu má nàng, thể tiếp xúc... (Muanho: muanho sợ quá…. Aaaaaaaaaaaaaaa)

      Xem ra nam hồn rất khổ sở, biểu tình mặt đơn, thân thể yếu ớt lung lay ra, ôm đầu gối ngồi lan can ngoài ban công. Hình ảnh kia, bi thương, tịch mịch, giọt nước mắt trong trẻo, từ khuôn mặt trong suốt kia lẳng lặng chảy xuống.

      Nguyên lai quỷ hồn rơi lệ là bộ dạng này, Lâm Giang quả có năng lực chống đỡ. Nhịn được cũng bị khổ sở theo …. Nếu có ngày, thể ôm được Ninh Dạ, cũng sờ được mặt của Ninh Dạ, chỉ có thể lẳng lặng bên cạnh nhìn vợ của mình, chắc mình cũng giống nam hồn kia.

      “Lâm Giang, ngủ , sao còn đứng ở đó làm gì?” Tiếng Ninh Dạ từ trong phòng truyền đến, nàng khom người vén chăn lên.

      Lâm Giang nhanh vào nhà, đem Ninh Dạ ôm chặt vào lòng: “Ninh Dạ, em.”

      Ninh Dạ ngẩn người, bật cười: “Em biết.”

      Lâm Giang hôm bay làm sao vậy? Cho tới giờ, phải là người hay , cũng tận lực bày tỏ , còn tự mình ra lời .

      Lâm Giang tiến lên hôn nàng, vốn muốn làm cái gì, nhưng trong lòng, thiên hạ ở trong ngực mình, đáp lời của như hưởng ứng , sắp kìm nén được… “Chờ chút…”

      nhàng, gỡ ngón tay nàng nắm chặt áo rút ra, quay đầu lại, đóng cửa sổ sát đất, đem rèm cửa hạ xuống, che kín cửa, làm cho ngay cả tia ánh trăng đều thể xuyên qua chiếu vào, lúc này mới nhanh đánh về phía nàng.

      “Tốt lắm, tiếp tục…”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Hôm nay

      Sáng sớm, mắt còn chưa mở, tay trái sờ soạng đồng hồ báo thức ở đầu giường, nó kêu inh ỏi, ấn phím tắt, sờ soạng đến tờ giấy dán ở đồng hồ, nàng mở mí mắt, kéo xuống tờ giấy. Tiết Thư Yến xem xong, xé, rồi ném vào thùng rác.

      Xuống giường vào phòng tắm, lại hé ra tờ giấy, nàng liếc mắt cái nhìn qua, theo thường lệ ném vào thùng rác.

      Xuống lầu, phòng khách bóng người, tiếng . Mở ra tủ giày màu đen, lại từ trong giày rớt ra ba tờ giấy, ra ngoài.

      Phía trước, người ở căn hộ bên cạnh mua bữa sáng trở về, muốn mở cửa vào, thấy nàng, cả người phòng bị, mang túi đồ ăn sáng giấu ở sau lưng.

      Hàng mi tinh tế của Tiết Thư Yến nâng lên. Người này lễ phép. Nàng giống như mang bệnh nặng lây truyền cho người khác sao? Hay sợ nàng muốn đồ ăn sáng của ? Nghi hoặc vẫn nghi hoặc, nàng là thục nữ có giáo dưỡng, nàng bất chấp ngại ngùng mỉm cười chào hỏi: : “Ngươi mới chuyển tới sao? Trước đây ta chưa thấy ngươi.”

      Đối phương gật đầu qua loa trả lời nàng. Nàng còn nghe được thanh thở dài vô lực.

      “Ngươi ở cách vách sao?” Nàng nhớ nhà cách vách người ở là…

      Là ai? Bỗng nhiên đầu óc trống rỗng, như thế nào cũng nghĩ ra.

      Buồn rầu nhíu mi, lại nhíu mi, suy nghĩ mà có kết quả, Tiết Thư Yến lắc lắc đầu, thôi quên , trọng yếu.

      Tiết Thư Yến lần nữa lộ ra tươi cười thân thiết, láng giềng hòa thuận. “Ta trụ ở căn hộ số 56, ngay cách vách căn hộ của ngươi, có vấn đề gì cứ tới gặp ta, tên ta là…”

      “Ta biết tên của ngươi, ngươi cần nhiều lần như vậy.” Đối phương biểu tình khóc ra nước mắt. “Ta muốn mua bữa sáng.”

      phải mua rồi sao?” Nàng chỉ chỉ túi đồ giấu ở sau lưng. Còn có, ràng là lần đầu tiên gặp mặt, sao lại là nàng rất nhiều lần?

      “Gì? vẫn còn a!” nhìn xuống tay trái vẫn cầm túi đồ ăn sáng. Rất thần kỳ! thấy túi đồ ăn như trân bảo, cơ hồ vui sướng muốn khóc.

      Người này kỳ quái… Tiết thư Yến thào , nhún nhún vai, xoay người ra đầu ngõ. Nàng muốn ăn bữa sáng.

      “Lại còn ta kỳ quái? Rốt cuộc đem so sánh ai kỳ quái hơn?” đời này còn có thiên lý sao. Quả thực làm kẻ trộm lại kêu người bắt kẻ trộm (kiểu vừa đánh trống vừa la làng đó).

      Nhàn nhã ăn xong bữa sáng, đọc được nửa tờ báo, báo tin nhắn vang lên. Tiết Thư Yến nhìn nhìn, như thường lệ để ý tới. Lần thứ hai báo vang lên, nàng ngẩng đầu, nhìn lối bộ phía bên ngoài cửa sổ.

      Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, trơn bóng sáng ngời, bóng người.

      Nhưng Tiết Thư Yến đứng lên, gập tờ báo lại, ra lối người bộ, người lầm bầm lầu bầu với hàng cây ven đường, tiến hành đoạn hội thoại mà người khác hiểu.

      Dân cư phụ cận biết Tiết Thư Yến ở căn hộ trong ngõ 44, đối với những người trong ngõ 44 thường và hành động quỷ dị hợp lẽ thường, từ kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, tập mãi thành thói quen, qua nàng. Tiếp theo nàng tới thư viện. Tại đây, báo tin nhắn lại vang lên hai lần, nàng phát ngốc lâu, ngón cái đặt lên nút phím, nhưng cuối cùng có ấn xuống.

      Gần giữa trưa, tiếng chuông di động vang lên, nàng tiếp điện thoại, lúc này đây, hoàn toàn có phản ứng, biểu tình trống rỗng, nhìn ra cảm xúc gì.

      Buổi chiều, cả người Tiết Thư yến giống như u hồn, đường cái lúc lúc , có mấy lần tới cửabệnh viện, nhưng vào.

      Nàng bộ cả buổi chiều. Khi về đến nhà, trong nhà người cũng có.

      Tiết Thư Yến kiên nhẫn chờ, đợi mãi, cả phòng chìm vào bóng đen, yên tĩnh.

      Nàng chậm rãi đứng dậy, đến gần cửa phòng, nhàng gọi tiếng: “Quân Nhã.”

      có ai đáp lai, nàng lại gọi lần nữa: “Phàn Quân Nhã, ngươi có ở nhà hay ? Phàn Quân Nhã? Phàn Quân Nhã…”

      Chương 2.2

      Trước kia, đều là Phàn Quân Nhã da mặt dày phía sau Tiết Thư Yến, kêu to lên rằng nàng để ý đến , nhưng lúc này đây, lại để ý tới nàng.

      Nàng gọi, tiếng, lại tiếng, gọi cả đêm! Nhưng thủy chung có ai hưởng ứng.

      “Ta ở trong này.” Nam hồn thủy chung theo bên nàng, sâu kín tới trước mặt nàng. “Yến Yến, ta ở trong này.” (muanho: thương cho nam 9 nữ 9, bên cạnh nhau mà biết.)

      Nhưng mà, nàng nhìn thấy

      Trong lòng biết, ngày mai khi mặt trời mọc lên, nàng lại lặp lại lần, cuộc sống buồn chán. Nàng lại chỉ phục chế ngày hôm nay, vô số lần, giống với ngày hôm nay như đúc.

      năm năm! , phải là sáu năm, mực ở bên người nàng, nhìn nàng cắn nuốt từng giọt từng giọt bi thương, áy náy, tự trách, ân hận, ngày qua ngày. Đến mức, bức bách chính mình, thoát ra được lốc xóay thời - nàng tự tạo ra.

      Thời gian của nàng là con sông ngừng lưu động, vĩnh viễn đình trệ tại đây, tiến tới phía trước.

      tại đối với nàng, mỗi ngày đều giống nhau, đến đồ ăn và thời gian ăn cơm cũng giống nhau, giống như kẻ điên đứng bến đường chuyện với hàng cây, u hồn lang thang đường cái cả buổi chiều, rồi trở về gọi tên cả buổi tối… (Muanho: chắc đau xót lắm… )

      bên nhìn thấy, tâm đau quá, nhưng cái gì cũng thể làm. Loại cảm giác bất lực này… Ngay cả cũng tự thống hận chính mình. Chỉ có mới biết được thế giới trong mắt nàng. Nàng cứ sống mãi ở cái ngày cuối cùng còn sống, trong thời nàng tự tạo ra chuyện với , đối mặt với ngày tiếp theo với vô cùng thương tiếc và hối hận…

      Hoặc là, nàng trừng phạt chính nàng ngay lúc đó thẳng thắn thành khẩn, lần lại lần trải qua những thống khổ cùng tra tấn…

      Sau khi nàng chìm sâu vào giấc ngủ, lại bay ra ban công của phòng ngủ.

      Làm sao bây giờ? rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể cứu lại cuộc sống của nàng?

      Trừ bỏ, cứ bị động chờ đợi ngày mai lại tới, nhìn thấy nàng chìm trong thời tại ngày sai lầm đó, có cách nào cứu vãn sao?

      “Ngươi nghĩ cùng Tiết Thư Yến cái gì?”

      câu truyền đến từ ban công cách vách, Phàn Quân Nhã liếc nhìn xung quanh, xác định tầm mắt đối phương dừng tại người chính mình.

      Phàn Quân Nhã kinh ngạc: “Ngươi nhìn thấy ta sao?”

      Lâm Giang tùy ý gật đầu. Vốn muốn quản chuyện người khác, nhưng vẻ mặt của rất đáng thương, càng ngày càng… thê thảm hơn, trong có rất nhiều điều muốn với Tiết Thư Yến, rồi lại bất lực làm được.

      Phàn Quân Nhã ngẫm nghĩ.

      Hai người ở cách vách này cũng rất kỳ quái, bọn họ kết hôn, nhưng tình cảm phi thường tốt, thường thấy nam nhân dính bên người nữ nhân làm nũng, đôi khi lại biến thành con chó- động vật lông xù. Nếu phải là người bình thường, hội thấy được mình cũng có gì kỳ quái.

      “Ngươi muốn với nàng cái gì, ta giúp ngươi.” Lâm Giang lại nhắc lại lần.

      vậy chăng?” Nam hồn muốn đồng ý, nhìn thấy mình, lại nguyện ý giúp đỡ, Phàn Quân Nhã thự vui vẻ, nhưng là…

      Tươi cười mới duy trì ba giây, khóe miệng lại suy sụp xuống: “Ta biết gì với nàng.” (Muanho: bó tay , bao nhiều điều muốn cơ mà. Như --em chẳng hạn. Bong bóng màu hồng tung bay.)

      Những gì muốn , sớm với nàng. Chỉ vì chính nàng cảm thấy bị thua thiệt, thâm tâm nàng bị bứt rứt, nàng mới có thể trở lên như vậy, biết phải thêm gì nữa cả?

      “Có thể… ta chỉ muốn tìm người nghe được ta chuyện mà thôi…” Sáu năm này, ai thấy được , thực tịch mịch, bao nhiều lời muốn cũng biết với ai.

      Lâm Giang nhìn , nằm úp sấp tựa vào ban công, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe. “Vậy ngươi !”

      có thể chứ?” Nam hồn hưng phấn cả người…, chỉnh lại linh hồn, tìm được địa phương tốt ban công , ngồi xếp bằng tọa vững chắc. (vì linh hồn gió thổi là bay mà… nó phiêu tán lung tung trong trung á… *hú hồn*)

      Lâm Giang bắt đầu có chút hối hận: “Ngươi muốn… chuyện lâu sao?”

      Thoạt nhìn như chuẩn bị cho cuộc tọa đàm dài dài.

      “Đúng vậy.” Đối phương dùng sức gật đầu. “Người đừng nhìn tình trạng Yến Yến của ta như vậy, kỳ nàng là người rất tốt, khi còn chín tuổi…!”

      Muanho: sau 2.3 chương 2 vẫn còn nha cả nhà... ^^

      Chương 2.3

      “Chín tuổi?” Qủa nhiên phải đàm thoại lâu a.

      “Đúng thế, còn có hồi năm tuổi…”

      “Năm tuổi?!” Như vậy càng lâu a.

      Nam hồn lườm Lâm Giang cái. “Ngươi cần than vãn, rốt cuộc ngươi có muốn nghe hay ?”
      “…” Được rồi, được rồi. Dù sao cũng tò mò, nam hài năm tuổi liền thích nữ hài chín tuổi, quãng thời gian thanh xuân của thiếu niên ngây thơ, đương say đắm nhưng lòng đầy chua xót, huyết lệ. thể trong mấy giờ ngắn ngủi hết được.

      “Chính xác mà , là lúc hoài thai bảy tháng tuổi.”

      …. Chính xác, nam hài mới hoài thai bảy tháng liền bé mới bốn tuổi. Vậy tình sử của hai người ly kỳ như thế nào đây?

      Nguồn gốc liên hệ giữa hai người rất sâu xa, phải tới từ lúc hoài thai… , chắc còn sớm hơn, hẳn nên từ thời kỳ thiếu nữ của Tiết mẹ và Phàn mẹ, kết lên nghiệt duyên nan giải của Phàn Nhã Quân và Tiết Thư Yến.

      Phàn mẹ và Tiết mẹ từng là tỷ muội thân thiết trong thôn, chẳng những cùng năm cùng tháng sinh, cá tính giống nhau, hứng thú giống nhau, giấu nhau cái gì, tình cảm phi thường tốt, tốt tới mức sau khi kết hôn, vẫn duy trì liên lạc.

      Sau đó có ngày, hai người tụ họp, tán gẫu bát quái là hứng thú chung của hai người. vui vẻ, cũng vào ngày đó, hai người trêu đùa lẫn nhau xác lập hôn ước.

      Đơn giản là Phàn mẹ kinh hô câu: “Ta tại mới phát , hai tiểu hài tử của hai nhà chúng ta có họ giống nam nữ diễn viên nha. Tuyệt vời, bằng chúng ta kết thân gia tốt lắm.”

      “Thân gia…?”

      “Đúng rồi, năm đó còn , còn theo đuổi ta cũng cho theo đuổi, nhưng cuối cùng ta lại gả vào nhà họ Phàn hay sao, đây nhất định là ý trời, nhất định bọn nó là trời sinh đôi.”

      “Nhưng mà…” Tiết mẹ còn có điểm lý trí, nhìn nữ nhi ngồi bên cạnh mình giữ im nặng, đem ánh mắt nhìn về cái bụng tròn vo của Phàn mẹ. “Nữ nhi của tabốn tuổi rồi, có ghét bỏ ?”

      “Ai da, cài gì vậy, xú tiểu tử nhà ta dám ghét bỏ, ta đánh, dám á.”

      “Được, lời định nha.” Tiết mẹ, tính cách thua trận, hào khí thua người.

      Vì thế, khi Phàn Quân Nhã còn ở trong bụng mẫu thân , tiểu nữ oa bốn tuổi bị là cụ non, cứ như vậy trong lời đùa giỡn bị chỉ phúc vi hôn (định hôn ước). Đây là niên đại gì a!

      Ác, đúng rồi, đây là hí kịch nghiệp chướng, tên là “Tiết Đinh Sơn cùng Phàn Lê Hoa”. Làm cho Phàn Quân Nhã hiểu, oán hận Tiết Đinh Sơn cùng Phàn Lê Hoa nhiều năm.

      Đây là truyện gì trong truyền thuyết đây, mẫu thân (Phàn mẹ) có bao giờ buông tha việc xem hí kịch đâu. Cho dù Phàn mẹ có gả cho nhà họ Vương, Phàn mẹ cũng bảo giống Tiết Bình Quý cùng Vương Bảo Xuyến trong phim, vẫn là đôi trời sinh, kết quả cuối cùng vẫn là kết thông gia sao, muốn chỉ phúc vi hôn thiếu gì lý do a…

      Đây là lúc Phàn Quân Nhã hiểu biết, từng lấy lý do này ra biện hộ, bị Phàn mẹ lấy thiết sa chưởng hầu hạ (đánh a) bắt Phàn Quân Nhã lĩnh ngộ. Nhưng mà, biện hộ phải vì thích Tiết Thư Yến, mà ngược lại, thực thích nàng. Trước đây, rất nho nhã, yếu ớt, lại nhiều bệnh, vừa sinh ra chạy vào bệnh viện như cơm bữa. Mạng này của là được nhặt trở về, vì thế cha mẹ phi thường tuân theo phong tục truyền thống, thay tìm có thể cảm hóa (biến nguy thành an) cho cái mệnh của , rồi bồi dưỡng ấy tốt. Bất qúa thể lại kháng nghị nhiều nữa. Đến bây giờ phi thường cảm tạ mẫu thân áp dụng phương thức tuyển chọn như chợ mua rau cá cho , rồi tuyển lựa chiêu mộ linh tinh… (chỗ này mưa chém... )

      đưa như vậy, cha mẹ cẩn thận che chở ? Sai rồi! Phàn mẹ ngược lại còn đem hết khả năng ngược đãi . thường bị Phàn mẹ truy đuổi tấn công bằng ma chưởng, làm chạy trối chết, nhưng cũng tạo cho , thân đầy sinh lực và sức sống… Ít nhất, tốc độ chaỵ trốn trối chết của cũng thể xem .

      Hơn nữa, khi chính thức nhà trẻ, bước con đường thu thập kiến thức, lại ngày, bị Phàn mẹ rống. Còn có lão sư uyển chuyển ám chỉ với cha mẹ , đem làm trắc nghiệm trí tuệ, hoài nghi trí năng của thấp hơn mức bình thường.

      Khi bị Phàn mẹ đuổi đánh, chạy trối chết thóat , việc thường làm sau đó là trốn ở nhà Tiết gia, cách hai ngõ .

      Thư Yến thu lưu , liền quên Phàn mẹ ở tận Thái Bình Dương rồi. Vừa thấy Thư Yến, Phàn Quân Nhã mặt mày hớn hở, gọi: “Vợ hảo.” Chỉ cần là Thư Yến ra mặt cầu tình cho , mẫu thân nhất định tha cho ngay.

      Thành tích học tập của Thư Yến tốt lắm, mỗi lần thi tên nàng bao giờ cũng đứng ở tốp đầu bảng phía , còn tên bảng thành tích bao giờ cũng đứng phía cuối bảng à. Quả thực là thiên đàng với địa ngục, quá xa. Nhưng nàng chưa bao giờ ngu ngốc. Có mấy lần nàng nhìn thấy bài làm của , còn nhàng cười ra tiếng, : “Có sáng ý tốt đó chứ, ta còn có nghĩ đến đâu.”

      Năm sáu tuổi, Phàn cha mẹ hưởng tuần trăng mật. Mang gửi nhà Tiết gia, Ngày Phàn cha mẹ trở về, máy bay bị rơi. Tiết mẹ nhận được tin tức, thống báo cho biết. Khi đó, thực rất sợ hãi.

      “Tỷ tỷ, ta muốn trở thành nhi.”

      được lung tung.” Thư Yến ngồi cùng , cắt suy nghĩ miên man của .

      “ Nhưng mà… Nếu… Nếu …”

      “Đừng sợ, ta bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi.” Nàng thương xót, nhàng ôm lấy .

      Song phương mẫu thân chỉ phúc vi hôn có phần buồn cười kia, nhưng là xảy ra sao. Từ ngày đó bắt đầu, nàng mực ở bên người , bảo hộ . Mới có thể làm cho từ từ đứng lên trở lại.

      ngờ, cuối cùng người trở thành nhi, là nàng, mà phải là . (mưa : thương nam 9, nữ 9 quá à… )

      Chương 2.5

      lần say rượu ngoài ý muốn, cướp sinh mệnh Tiết cha mẹ.

      Sau khi cha mẹ giúp đỡ lo xong xuôi hậu Tiết gia xong, thu dưỡng Thư Yến.

      Chuyện đó xảy ra khi tám tuổi, nàng năm ấy mười hai tuổi. Nhưng điều ấy có quan hệ, tựa như nàng từng qua, cũng bên cạnh nàng, bảo hộ nàng. Khi đó tuổi còn quá , suy nghĩ chưa nhiều lắm, nghĩ hết thảy cũng thay đổi. Nhưng mà, nhiều chuyện giống nhau.

      Trước kia, khi hay giỡn gọi bà xã, nàng đánh đầu . giống lão mẹ đánh cái ót của , mà là nhàng cong ngón trỏ lên, gõ vào trán : “Đừng gọi bậy.”

      tại, khi gọi bà xã, nàng gõ trán nữa, cũng phản bác lại . Làm thấy vui vẻ. Ánh mắt nàng nhìn biết hình dung thế nào, nhưng thích.

      Đó là loại… cảm giác lên lời. biết, biểu tình kia phải là chân chính nguyện ý.

      Từ ngày đó, nàng thể thản nhiên cùng cười đùa… Bắt đầu chán ghét . (muanho: ghét , suy nghĩ lung tung).

      nghĩ nàng mất cha mẹ, tâm tình chắc vẫn thích ở đây. quan hệ, là nam tử hán đại trượng phu, nhường nàng chút là được.

      Cho tới nhiều năm sau, mới lĩnh ngộ được, bọn họ lúc đó, rốt cuộc thể quay về đoạn thời gian tình cảm thanh mai trúc mã thuần túy trước kia nữa.

      Nhưng mà vẫn rất thích nàng. Tuy rằng tại, nàng đối thân thiết tươi cười như trước. Nàng vẫn kiên nhẫn dạy làm bài tập, vô hình trung tạo ra khoảng cách với , khoảng cách dài, nhưng vẫn… thích nàng. Nhớ nàng từng đối với tốt. Ngay từ đầu, nàng giống như tỷ tỷ của . Trước đây, thân thể gầy yếu, bị mọi người chê cười là ẻo lả, ai chơi cùng .

      Thời gian thơ ấu của luôn ở chỗ với nàng. Chỉ có nàng cười quỷ khóc nhè, luôn ôm an ủi.

      Khi vào học tiểu học, nàng nắm tay cùng học, bảo hộ , chiếu cố .

      Sau đó, chậm rãi thời gian lúc còn , vô luận là hữu tình, là thân tình hay cái khác. Cuộc sống của thủy chung đều có nàng.

      vẫn hay , nàng là rất quan trọng đối với .

      Người biết được quan hệ giữa bọn họ, có vài người giễu cợt kêu nàng là con dâu nuôi từ bé, hoặc là cười nhạo cưới đại tỷ. đều cảm thấy sao cả. vốn nên thú nàng, đương nhiên là ở chung chỗ cả đời, cho tới bây giờ đều nghĩ tách rời khỏi nàng.

      nhưng lại ngờ tới, những lời trêu cợt đó lại thành vết thương trong lòng nàng. Nàng càng ngày càng trầm mặc là bởi vì cự tuyệt , nhưng lại nguyện ý ở chỗ với .

      Cho đến ngày…

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Trước kia

      Sáng sớm, mẳt còn chưa có mở, tay trái sờ soạng đến đồng hồ báo thức kêu inh ỏi đặt ở đầu giường, ấn nút tắt chuông báo thức, sau khi ấn tắt, sờ thấy tờ giấy dán đồng hồ. Nàng mở mắt ra, kéo tờ giấy xuống.

      Yến Yến, tối qua ngủ có ngon ? Có mơ thấy ta ? Ta mua bữa sáng giúp mẹ, ngươi chờ ta chút, đừng xúât môn vội. Ta có chuyện rất trọng yếu muốn với ngươi.

      Bảo bối, phải ngoan, nghe lời nhé~

      Phía dưới ký tên, là hình môi thơm, tượng trưng hôn gió. Nghịch ngợm! Loại chuyện này thường là nữ nhân làm mà? Tên này… Tiết Thư Yến kéo tờ giấy xuống, ném vào thùng rác. Tiến vào phòng tắm đánh răng, bàn trang điểm lại hé ra tờ giấy nghênh diện chờ nàng.

      -Ta là chuyện rất trọng yếu, nhất định hôm nay phải trực tiếp. Xin nàng đấy, hôm nay hãy nghe ta lần, chờ ta được ? Về sau mỗi ngày ta đều nghe lời ngươi.

      Nàng kéo xuống, lại vứt vào thùng rác, vẫn đánh răng, hoàn toàn để lời nhắn ấy ở trong lòng. Người này là, có lần từng kêu nàng giúp đánh con gián, cũng với nàng là chuyện cực lớn, cấp bách phải giúp chuyện đại .

      Người này tính cách lưu manh, nàng hiểu tính từ lâu rồi.

      Soi gương sơ qua, xuống lầu, Phàn mẹ ngồi ở phòng khách xem báo.

      “Buổi sáng tốt lành, a di.”

      Phàn mẹ giương mắt, dịu dàng hỏi: “Hôm nay là ngày nghỉ, sao ngủ thêm chút nữa? Tiểu Nhã mua bữa sáng, ngươi phải ra ngoài sao?”

      “Vâng, con cùng bạn học hẹn đến thư viện làm báo cáo.” Mở tủ giày ra, lại hé ra tờ giấy.

      Ngươi đợi ta sao? trễ chút thôi, ta có chuyện trọng yếu phải với ngươi.

      Lúc này, ở góc tờ giấy vẽ ra khuôn mặt mếu, đáng thương.

      Tiểu quỷ mười bảy tuổi, có đại gì cần a? Lúc này càng nhận định lưu manh muốn đùa giỡn, vò vò tờ giấy chút do dự ra cửa.

      Kỳ thời gian còn sớm, nàng cũng hẹn ai cả, chính là hiểu tại sao bản thân mình muốn phản kháng, nghe lời ngoan ngoãn ở nhà chờ .

      Nàng cũng biết đậy là nàng giận chó đánh mèo, có làm sai cái gì. Nhưng mà làm như vậy, những hậm hực trong lòng nàng thể nào phát ra được. Đây là nội tâm hắc ám nàng muốn người ngoài biết được. Nàng cũng biết nàng như vậy là tốt. Tựa như trước đây, tiêu hài tử hàng xóm khi dễ , làm khóc, nàng chỉ có thể, cũng chỉ dám khi dễ cách yếu ớt như vậy thôi.

      Có lẽ ăn khi dễ quen rồi, cũng dám cáo trạng. Trước mặt mọi người đối tự nhiên, sau lưng mọi người đối cực ít có sắc mặt hòa nhã. Nàng kỳ hiểu, chắc cũng hiểu kỳ thực nàng hội làm đau , tỷ tỷ nhà bên này luôn đùa giỡn đùa giỡn, vì cái gì vẫn mạch muốn thân cận nàng, chịu được tính tình cổ quái của nàng?

      Nàng vừa ngồi ăn sáng, vừa xem báo, nhàn nhã ăn xong bữa sáng. Trong túi di động vang lên thanh ngắn, đó là chuông báo có tin nhắn.

      Mở ra nhìn, lại là .

      Yến Yến, ngươi đợi ta, ta rất thương tâm, rất khổ sở, ta muốn khóc…

      Ngây thơ! Từng đấy tuổi rồi. Hôm nay, phải muốn tham gia hoạt động trại hè ở trường học sao? mau chuẩn bị xuất môn , sao còn nhiều điều vô nghĩa như vậy! Nàng đút di động vào túi, còn chưa xem xong tờ báo, tiếng chuông lại vang lên.

      Ta có thể vào ?

      Chương 3.2

      Phàn Quân Nhã có can đảm trực tiếp gọi điện cho nàng. Ngày trước cũng từng phát sinh tình huống tương tự. Nếu nàng để ý đến , hoặc bận việc, bị đánh gãy làm nàng mất hứng. Đối với nam hài mà làm được việc như vậy rất khó, khi Phàn mẹ sinh khí, liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn, nhưng đối nàng lại luôn cẩn thận lấy lòng. Sợ nàng sinh khí, sợ nàng để ý tới ,… Cẩn thận đến độ giống với cá tính của .

      Nàng ngẩng đầu, tả hữu nhìn xung quanh, quả nhiên, bên ngoài tấm kính thủy tinh, hé ra khuôn mặt tươi cười, thấy tầm mắt nàng dừng ở , tay giơ lên phất phất ra hiệu với nàng.

      Nàng cầm túi lên, để báo về vị trí cũ, ra cửa quán ăn nhanh: “Phàn Quân Nhã, ngươi lại muốn đùa giỡn cái gì?”

      “Ta nào có đùa giỡn; Ta bảo ngươi chờ ta, có việc muốn cùng ngươi a.” Là nàng để ý tới . Đôi mắt ủy khuất của nhìn nàng cái.

      “Ngươi giờ này phải ở trường học tập hợp chuẩn bị xuất phát chứ?” Nàng nhỡ thời gian tập hợp là chín giờ, tại hơn 8h30 rồi.

      quan hệ, chút nữa ta chạy nhanh tới là được rồi.:

      “Rốt cuộc là chuyện gì mà nhất quyết muốn giảng hôm nay thế? Trở về sau được sao?”

      là, nàng biết làm sao nữa.

      được, bởi vì ngày mốt là sinh nhật mười tám tuổi của ta, ta vốn muốn cùng ngươi trải qua. Nhưng lúc ấy ta còn ở trại hè, thể về nhà. Bất quá, ngươi đừng nhớ ta nha, bảy ngày mà thôi, ta rất nhanh trở lại, ngươi phải ngoan ngõan chút, ta cũng rất nhớ ngươi.”

      trọng điểm.” có nhiều thời gian vậy sao? Ngày thường cũng loạn xạ như vậy. tại là thời cơ tốt để chuyện phiếm sao?”

      “Đây là trọng điểm…”

      Tiết Thư Yến hai lời, quay đầu bước . Biết mà, nên tin tưởng lời của , là tên siêu cấp lưu manh.

      “Yến Yến, ta thích ngươi.”

      “Nàng dừng bước chút: “Đây cũng là trọng điểm?.”

      “Đương nhiên.” Hơn nữa là trọng điểm trong các trọng điểm. Nếu theo đề thi của trường học, nó là đề thi cực khó đấy.

      cảm thấy, phải ra ngoài bảy ngày, nhất định phải gặp nàng lời tạm biệt. Làm cho nàng biết rằng, thực luyến tiếc rời xa nàng…

      Tiết Thư Yến phát , nắm tay của nàng càng chặt hơn.

      Làm sao bây giờ? muốn đánh

      Mỗi ngày đều như cơm bữa, là rất trọng yếu, cực kỳ trọng yếu, nhất định hôm nay trọng điểm à?

      xong rồi? Được, ta nghe rồi, ngươi đến trường học nhanh .”

      nhúc nhích: “Ngươi còn chưa trả lời ta.”
      Thấy vẫn động đậy. bộ dáng muốn tiếp tục náo với nàng. Nàng phát hỏa: “Phàn Quân Nhã, ngươi lại giở chứng sao?” Đây là hoạt động hàng năm của trường, vô cớ vắng mặt bị phạt, cư nhiên còn ở đây giằng co với nàng. ngại thành tích bao nhiêu năm này của chưa đủ tồi hay sao, muốn tốt nghiệp còn cực kì khó khăn?

      “Ta chỉ muốn nghe chút câu trả lời của ngươi thôi, bởi vì…” vội vàng giải thích.

      Muốn nghe cảm giác của nàng phải ? Được, có thể.

      “Ngươi là người biết nặng , luôn muốn gì là làm như thế ấy, ngày ngày tùy hứng, ngươi biết ta thích cá tình này của ngươi sao? Ta luôn cố gắng biểu tốt, hết sức làm cho ai cũng vừa lòng, còn ngươi làm cái gì? Ngươi cơ hồ ngày bị a di đuổi theo đánh ngươi. Như vậy ngươi có điểm nào xứng với ta?” Nàng bỗng dưng ngậm miệng, ảo não cắn môi.

      muanho sis e edit chương 5 rồi nhá, khi nào sis xong c3, 4 hú e post bài nhe
      thấy hiệu suất edit của sis nhanh quá nên làm chương 5 trừ hao
      @HUYỀN CƠ: iu iu, tỷ edit chương 3 thôi.
      OK. Bao giờ tỷ edit xong c4 tỷ á lô cho em... ^^. Hay edit sắn chương 6 luôn bé ^^..
      Bé có làm MỤC LỤC cho truyện ở bài đầu tiên làm nha. Tỷ làm MỤC LỤC cho truyện Khi công chúa trở thành nữ hầu của tỷ rồi.

      Tặng Bạn chương 3,3 nè...

      Chương 3.3

      Sao nàng lại luôn bắt buộc mình phải biểu tốt? Nhân sinh ngắn ngủi,… chính mình vui vẻ, cần vì hài lòng của người khác, phải sao?

      hiểu lý giải lời nàng . Nàng hoàn mỹ, lại ngu đần, xứng với nàng. cãi cọ với nàng, chỉ im lặng nhìn nàng. Chịu nổi bầu khí trầm mặc---- hoặc là, trong lòng nàng càng lúc càng tự chán ghét bản thân, tự trách mình, nàng xoay người tránh né.

      “ Ngươi chán ghét ta như vậy sao?”

      Nàng giật mình, thể trả lời.

      Chán ghét sao? Kỳ phải, nàng chán ghét , chỉ là…

      Chỉ là vừa thấy , có biện pháp khắc chế xụ mặt cho xem.

      Vì cái gì, hăn có thể tùy hứng như vậy? Thi điểm kém, cũng chỉ cười ha ha hai tiếng là vượt qua. Còn nàng lại rất sợ hãi, sợ mình phụ kỳ vọng của Phàn gia.

      Cho tới nay, khích lệ quanh nàng chỉ có những lời bình bên ngoài, nàng hoàn mỹ, vì thế nàng thể hoàn mỹ.

      A di đối nàng tôt lắm, Phàn thúc thúc cũng coi nàng như người ngoài. Nhưng nàng lại lúc nào nhớ kỹ thân phận của mình. Chỉ là người ăn nhờ ở đậu hèn mọn, điều đó làm nàng thoải mái. Sau khi cha mẹ rời bỏ nàng, nàng liền bắt buộc chính mình trưởng thành sớm. Nàng coi mình như gia sư, để cho Phàn cha mẹ phải lo lắng, để ngoại nhân có cơ hội xấu. Càng sợ nàng làm cho trưởng bối thất vọng. Địa vị của bọn họ giờ khác trước, thể tự tại cười với như xưa. Kỳ nàng… rất ghen tỵ,… hay chính là…

      Tự ti.

      Hăn phải nàng, thể hiểu được.

      “Ngươi trước kia,… như vậy…”

      Trước kia, nhắc tới trước kia nàng xem bài thi của trả lời loạn xạ, nàng bị đáp án của chọc cười, khen có sáng ý, chưa bao giờ ghét bỏ .

      Nguyên lai, cứ như vậy nhớ kỹ.

      Nguyên lai, nàng chán ghét học vấn, nghề ngiệp.

      Nguyên lai, như vậy có cách nào đem đến cho nàng hạnh phúc ,

      Lúc này, có cản trở nàng nữa, cúi đầu yên lặng tránh ra.

      Cái này cần lĩnh ngộ là quan trọng, phải hảo hảo suy nghĩ chút.

      Trái tim Tiết Thư Yến căng thẳng, chút lưỡng lự muốn kêu quay lại… Nhưng lại ra.

      … có ổn ? Chưa từng thấy quabộ dáng ủ rũ như vậy, luôn đưa ra khuôn mặt tươi cười với mọi người, bị té ngã phủi phủi mông đứng dậy, ngửa đầu cười haha hai tiếng liền quên, thể cảm xúc đau đớn nào khác…

      “Quân Nhã, ta chán ghét ngươi…” Đến khi xa rồi, nàng mới cúi đầu, với bóng lưng lối bộ.

      , ta hề chán ghét ngươi.

      Cá tính luôn vô tư, vui vẻ, ánh mắt luôn chân . Đó là điều đáng quý, ít ai có được…

      Đôi khi có hành vi gây , kỳ là muốn làm nàng vui vẻ. Nhưng kết cục đều là bị Phàn mẹ đánh cho trận.

      Như hồi nàng học cấp ba,cảm xúc thất thường, trầm buốn lâu. ở trong nhà nghịch lửa làm nàng vui, khiến cho hỏa hoạn,… chính là…

      “Khói lửa đẹp lắm… “Nàng vẫn kiên trì hưởng ứng , đối lời cảm tạ, mỗi lần ở trước mắt , lời muốn đều bị ngậm ở trong miệng.

      Nàng cũng ghét cá tính được tự nhiên, kém cỏi của mình. Vì cái gì thể giống như trước đây, thoải mái chơi đùa bên cạnh , cùng chuyện phiếm đùa nghịch? Thành con dâu nuôi từ bé cũng phải tại , vì cái gì cứ trút giận người ?

      Vài ngày trôi qua, chờ tham gia hoạt động của trường học xong, trở về, nàng nhất định với .

      Rời quán bán thức ăn nhanh, nàng thẳng đến thư viện. Vừa tìm được vị trí ngồi xuống, chuông báo tin nhắn vang lên.

      “Yến Yến, ta ngươi.”

      Tiết Thư Yến thất thần, trong lúc nhất thời thể tiêu hóa năm chữ này đánh sâu vào tâm.

      thể là kinh ngạc, cũng bao lần ngừng nghỉ với nàng: “Yến Yến, ta thích ngươi.” Những lời này, nàng nghe thành thói quen, cũng miệt mài theo đuổi giải thích hàm ý của từ “thích”.

      Ngay từ đầu, là kiểu em đùa vui.

      Đến sau lại, ở cùng dưới mái hiên, có lẽ là kiểu ỷ lại người thân.

      Cho tới bây giờ, thời gian lâu dài, nàng chưa từng ý thực được hàm ý của tình cảm kia. Cũng là tự lừa mình dối người. Chính là chưa bao giờ ra miệng.

      Vốn nghĩ sau khi đủ mười tám tuổi ra. Sau đó mới chính thức tỏ tình và mong nàng là bạn .

      Bất quá Yén Yến… chờ được câu trả lời của ngươi…

      Muốn chuyện điện thoại cũng thể được sao?

      Nếu gọi điện thoại qua, liền đại biểu là nàng ngầm đồng ý. Từ ở chung đến nay, điểm ăn ý này nàng vẫn biết. Ngón cái dừng ở nút phím, lâu,… lâu…

      Lại thủy chung có ấn xuống.

      Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt.

      Ngày mai ! Có lẽ chờ này mai, khi gọi điện thoại về nhà báo bình an, nàng thuận thế tán gẫu đôi câu với , như vậy thoạt nhìn tự nhiên hơn.

      Hôm nay lời của nàng có lẽ quá đáng chút, tuy rằng sinh khí với nàng, nhưng là chính bị tổn thương , có lẽ… Từ ngày mai bắt đầu, mình đối ôn hòa chút. Dù sao, từ trước tới giờ đều luôn chọc nàng cười, chọc nàng vui vẻ, tùy tiện đánh cái, thực vui mừng cười lăn lộn ở giường.

      cố gắng lấy lòng nàng.

      Nàng thề, từ ngày mai bắt đầu, nàng đối tốt với .

      Lúc này đây, nàng nhất định làm được.

      có ngày mai. Nàng nhiều lần tuyên thệ, sau mỗi lần để khuôn mặt cau có với , nàng đều rất ảo não, trong lòng luôn thề tiếp lần phải đối tốt với .

      lần, lại lần, cái vòng tuần hoàn ấy, nàng luôn thất tín.

      Nàng mỗi lần đều thực nghĩ, luôn nghĩ tới còn có ngày mai. Bất quá, lần này, có ngày mai, chứng kiến nàng vẫn là thất tín.

      Ngày mai của Tiết Thư Yến có Phàn Quân Nhã.

      Bởi vì phải đến đúng thời gian, đường Phàn Quân Nhã tới trường học xảy ra chuyện ngoài ý muốn. mất sinh mệnh. Màn hình di động vỡ vụn, đứng ở 9:03 .

      Tin nhắn gửi tới, thành tin tức cuối cùng lưu lại thế gian này. (mưa : T.T )

      Cuối cùng là dòng tin nhắn tại thời điểm 9:08 .

      đặt sai thời gian sao? Hay khi gửi tin nhắn có vấn đề? Hay là vì cái gì khác, thể biết được. Nàng chỉ biết là, tại khắc cuối cùng trong sinh mệnh, người nghĩ đến, là nàng, điều muốn nghe được nhất, là câu trả lời của nàng. (Muanho: ôi… … Tiếc nuối quá…)

      Nhưng mà nàng gì, ngay cả việc trả lời tin nhắn đều có. Thẳng đến ngày mất , nàng chưa từng đối hòa nhã.

      Từ sau khi mất đến bây
      giờ, giọt nước mắt nàng cũng
      rơi được, Phàn a di khóc đến độ sắp ngất xỉu, thể lực chống đỡ nổi, phải nằm bênh viện điều dưỡng. Ngày thường a di là bộ dáng hung thần đánh Phàn Quân Nhã, nhưng ai có thể thương bằng adi.

      Vì cái gì mà Tiết Thư Yến thể khóc được? Đôi mắt khô khốc, giọt lệ cũng rơi được, chẳng lẽ nàng để ý chút nào sao?

      Mỗi ngày nàng đều lặp lại việc, là nhìn lại dòng tin nhắn kia. Nghĩ đến đoạn đối thoại cuối cùng của hai bọn họ. ràng nghĩ đối tốt chút, vì cái gì đều làm được? Vì cài gì phải quật cường như vậy? Nếu có thể, nàng luôn muốn cười với , rồi : Ta kỳ thực cao hứng có ngươi làm bạn.” Hôm nay cũng cần buồn như vậy, ngực đau đớn thở nổi như vậy, sắp hít thở thông rồi.

      “Ta thích ngươi, Quân Nhã.”

      Nhiều năm sau, mỗi sáng nàng tỉnh lại, chuyện cần làm đầu tiên là những lời này với ảnh chụp của . Bù lại năm kia kịp với , những lời thực tâm ấy.

      Nhưng mà, rất nhiều tình lập tức mở miệng, vĩnh viễn mở miệng được nữa.

      Vô luận nàng nhiều lần như thế nào, đều nghe được nữa.

      Kỳ , nghe được.

      Mỗi lần nàng lần, còn đáp lại nàng lần.

      Trước kia, thực khát vọng nghe được những lời này. đợi chờ lâu. Rốt cuộc đợi được nàng ra câu đó, cũng là sau khi tình xảy ra. Ngược lại, nghĩ nàng ra như vậy. Sau khi mất , nhìn thấy nàng chịu ảnh hưởng gì lớn, nàng vẫn có thể ăn ngủ bình thường. Hàng xóm nàng lãnh huyết vô tình, cũng thực khổ sở. Hóa ra đối với nàng, phải trọng yếu, trong cuộc sống của nàng có hay , hoàn toàn sao cả.

      Có lúc rất giận nàng, nếu là nàng rời xa , khổ sở đến chết mất.

      Nhưng dần dần, nàng bắt đầu mất ngủ. Có đôi khi nửa đêm nàng tỉnh dậy, đứng lên, đến phòng , hiểu muốn làm cái gì, chỉ là ngồi xuống cả đêm.

      Hết chương 3.4

      Chương 3.5

      Có đôi khi, như là hoảng hốt tạo nên thời , lúc sáng sớm Tiết Thư Yến hỏi Phàn mẹ: “Quân Nhã đâu ạ? mua bữa sáng ạ?” ràng, mất cách đây hai năm.

      Sau đó, mới dần phát ra, nàng phải cần, mà là thôi miên chính mình sao cả. Nàng lựa chọn trốn tránh, đối mặt với bi thương. Nàng cho tới bây giờ vẫn chấp nhận mất .

      Thư Yến kỳ … Rất để ý .

      oán, thậm chí hy vọng nàng ít để ý chút, tình nguyện giống như ngay từ đầu vậy, cần , như thế tốt hơn.

      Sau khi nàng tốt nghiệp, tìm được công việc, nàng thông minh xinh đẹp nên có rất nhiều người theo đuổi. ai nàng đều tiếp nhận. Quy luật sống của nàng là dậy, làm, tan tầm, phụng dưỡng cha mẹ .

      Năm Phàn cha bị ung thư mất, Phàn mẹ cùng nàng bàn bạc bán căn nhà ở. Có thể là vì muốn cho nàng ở lại nơi có dấu ấn Quân Nhã sống nhiều năm, làm nàng tưởng nhớ , hay là nghe lời đồn đại nơi này khí ngập tràn. Mới làm Phàn mẹ quyết tâm bán nhà ở, cùng nàng định cư ở nơi khác, xa xa.

      Sau đó, có người điều kiện tồi theo đuổi nàng, kết hôn là điều kiện tiên quyết cùng nàng kết giao.

      Phàn mẹ khuyên nàng tiếp nhận, Quân Nhã cũng hy vọng nàng nhận. Như vậy mai kia nàng mới có thể hạnh phúc.

      Nàng suy nghĩ lâu, cơ hồ muốn chuẩn bị tiếp nhận rồi. Nhưng mà có buổi tối, nàng dọn dẹp phòng, hé ra tờ giấy có ký hiệu lối viết thảo.

      Đó là lúc nhất thời cao hứng, có bạn nữ dán hoa, cũng muốn học đưa cho nàng. Vì tìm được cỏ may mắn bốn lá, ngổi xổm ở bụi cỏ tìm hai tiếng đồng hồ, Phàn mẹ còn chê cười hành vi ngốc ngốc của lâu.

      Nàng xem thẻ kẹp sách kia lâu, nước mắt đột nhiên rơi xuống, ngày đó, nàng cự tuyệt nam nhân theo đuổi kia.

      Như thế nào lại như vậy. Chỉ là hé ra thẻ kẹp sách thôi mà.

      gấp đến độ muốn đánh người. vất vả mới xuất nam nhân tốt, chỉ vì cái thẻ kẹp sách cũ kỹ lại khiến nàng buống tha cho hạnh phúc của nàng.

      Lúc đó tặng nàng thẻ kẹp sách có dán cỏ bốn lá may mắn, chính là hy vọng trong cuộc sống của nàng có đủ “Tin tưởng”, “Hy vọng”, “Tình ” và “May mắn”. Thiếu thứ cũng được, mà phải sau này mang đến cho nàng những hồi ức về a. nhìn thấy nàng đường, từng giọt từng giọt phong bế tình cảm chính mình. Đôi khi vì qua khát vọng những ngày xưa, trong thời gian ngắn liền tạo ra thời lần lượt thay đổi, nghe thấy thanh của , thấy vẫn cười vui vẻ.

      Nàng hiểu được đó là thời nghịch lưu. Phàn mẹ cũng hiểu được, tất cả mọi người đều nghĩ nàng bị điên rồi. Phàn mẹ lo lắng bồi nàng, mang nàng gặp bác sĩ thời gian dài.

      Sau đó, Phàn mẹ cũng qua đời, rốt cuộc nàng có cái gì phải lưu luyến.

      ngày, trong lúc vô tình nàng quay lại ngã tư ngày xưa, thôn nàng và cùng lớn lên. Nàng đứng ngoài cửa căn nhà cũ cả buổi chiều. Thẳng đến khi tiểu thư chủ nhà vô thanh vô tức xuất ở phía sau nàng.

      “Ngươi muốn xem phòng ở sao? Nếu như vậy, ta có thể cho ngươi thuê.”

      Đây là điều cầu còn được, nàng vẫn còn muốn xa đoạn thời gian trân quý.

      Nàng lại nhớ tới nơi này, đắm chìm trong quá khứ, tiến vào vặn vẹo thời , rốt cuộc thoát ra được.

      Nàng rất tưởng niệm , tưởng niệm đến mức có cách nào đối mặt với thế giới .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.