Dị Giới Dược Sư - Vô Sỉ Đạo Tặc

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Dị Giới Dược Sư

      [​IMG]
      Giới Thiệu Truyện

      Dị Giới Dược Sư - Nhân vật chính sau khi tới Dị Giới, vừa lạ người lạ cảnh, tiền bạc, nghề ngỗng... gặp chuyện gì cũng bị người khác ức hiếp, nên trong lòng chỉ ôm hoài bão là được sống bình bình an an, yên yên ổn ổn mà qua ngày
      Hà LinhOrchidsPham thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Quyển 1: Mộng Đích Khai Thủy

      Chương 1: Khốn Hoặc

      Mộ Dung Thiên bừng tỉnh từ trong lòng mỹ nhân, đầu cảm thấy đau nhói, nhưng khi vừa ngước đầu lên bắt gặp ngay viên phấn ở mặt bàn lăn long lốc, tựa như là cười nhạo .

      Con người ta trong lúc ngủ say mà bị tiếng động làm cho thức giấc hẳn là rất bực mình, đặc biệt lại là những lúc mơ thấy những giấc mộng đẹp hiếm hoi, mắt thấy mình ôm nhiều mỹ nữ đầy gợi cảm, và sắp sửa tiến xa hơn ngay vào cái lúc quan trọng ấy……..Mộ Dung Thiên tức chịu nổi, đập mạnh cái lên bàn và mắng:

      - Mẹ nó, làm cái đếch gì chứ.

      - Ha ha ha….

      Nhiều tiếng cười rộ vang lên, điều ấy nhắc nhở cho Mộ Dung Thiên biết rằng vẫn còn ở trong học đường, vì vậy mà chợt cảm thấy có cỗ ớn lạnh dâng lên đến tận óc.

      Đập vào mắt khuôn mặt giận dữ của vị giảng sư trong ban Trung Dược Học ở bục giảng. Người đàn ông hói đầu đó nổi tiếng là vị giảng sư nghiêm khắc nhất tại trường học của Mộ Dung Thiên, nhưng môn học này lại là môn nhàm chán nhất đối với , và có thể lấy nhân cách của mình để bảo đảm là nếu ông ta làm trị liệu cho việc mất ngủ, nhất định ông ta có thành tựu rất lớn trong lãnh vực này.

      -Mộ Dung Thiên, trò……trò mau lăn ra ngoài cho tôi. Sau nay cũng cần vào lớp của tôi nữa.

      Ông ta giận đến phát run, nếu nhìn thoáng qua còn tưởng là ông ta bị phát tác chứng giật kinh phong, điều này khiến người ta lo lắng. Với người lớn tuổi như vậy, chừng lại có thể bị chết bât đắc kỳ tử bất cứ lúc nào.

      Lớp học vốn nhàm chán, ít khi có tình gì đặc biệt xảy ra, nay đột nhiên xảy ra vụ này nên ba mươi tám nữ sinh trong lớp lập tức có dịp khua tay chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.

      - Ối chà, lại là tên sắc lang của khối năm, Mộ Dung Thiên. Lần này là lần thứ sáu trong tuần rồi.

      - Ở trong lớp học của Liên Hoàng giáo sư mà cũng dám ngủ, là gan to tày trời a!

      - Tên sắc lang đó hễ thấy con là lại gây náo loạn lên, biết xấu hổ mà.

      Người vừa lên tiếng là nữ sinh có hình dáng thô lậu, to lớn, với bộ ngực khiến người ta sợ hãi. Vài nam sinh ngồi bên cạnh lại cảm thấy bất mãn nhủ thầm: “Đại tỷ, ngươi cần phảilo, dù có nhiễu loạn tới ai cũng đụng tới ngươi a.”

      - Nghe đồn còn thích mặc quần lót nữa a, là ghê tởm.

      Trí tưởng tượng của nữ nhân là phong phú, ràng là trong trường hề có lời đồn đ4i như thế, nhưng ta dùng hai chữ “nghe đồn” là để truyền quan điểm của mình đến những ai vốn chưa biết đến chuyện này, hơn phân nửa bát quái cũng được sinh ra theo phương pháp này mà thôi.

      - ……

      Mộ Dung Thiên đứng dậy, ở trước ánh mắt chăm chú quan sát và những lời nghị luận xôn xao của hơn hai trăm sinh viên thuộc khối bốn, thong thả rời khỏi phòng học. Mẹ nó, , có gì hay ho đâu chứ! Chính bản thân mình giảng bài hay, vừa buồn chán vừa khó hiểu, lại có chút nào hấp dẫn, vậy có tư cách gì mà la người khác chứ? Ngoài cái mớ chữ nghĩa trong Bổn thảo cương mục, mà mỗi chương mỗi tiết đều được ông ta đọc từ đầu đến cuối xót chữ, ông ta còn làm được gì nữa chứ? Trong lớp học dạy về Kinh Mạch do nữ giáo sư xinh đẹp mới đến giảng dạy, lão tử chưa từng ngủ gục bao giờ, chẳng những vậy mà tinh thần của ta ở trong lớp đó lại còn rất phấn chấn, khác gì con hùng kê [1]. Tuy thế, nhưng lại quên mất việc quan trọng,: đó là mỗi lần đến lớp dạy về Kinh Mạch, ánh mắt của chỉ dừng ở lại bộ ngực đầy đặn và nẩy nở của vị nữ giáo sư ấy, cùng với đôi bờ mông tròn trịa hấp dẫn. Thời gian ngắm nhìn nữ giáo sư xinh đẹp còn nhiều hơn những lúc nhìn lên chiếc bàng đen gấp bốn, năm lần.

      Gã sinh viên vừa bị đuổi ra khỏi phòng học có tên gọi là Mộ Dung Thiên. Có thể người khá bất hạnh, bởi vì ngay từ lúc mới sinh ra, bị cha mẹ đem bỏ ở đường cái, may mà có người đàn ông lớn tuổi trông thấy và thương tình đem về nuôi dưỡng, sau đó cho theo họ của ông ta là Mộ Dung, và đặt tên là Thiên để ám chỉ thiên ý.

      Bọn họ hai người, già trẻ sống đùm bọc với nhau rất gắn bó trong hoàn cảnh bần hàn, thế nhưng chuyện đời vẫn có những bất trắc thể ngờ tới được. Trong lúc Mộ Dung Thiên học năm thứ hai tại tiểu học người cha nuôi của qua đời vì bệnh. Ông ta có bà con gì cả, nên chỉ lưu lại cho căn nhà số tiền bảo hiểm nhân thọ ít.

      Bản tính của Mộ Dung Thiên vốn lêu lỏng, nay lại còn ai quản thúc, nên từ đó về sau lại càng chơi bời hư hỏng hơn, nào là hút thuốc, uống rượu, trốn học… thiếu trò nào. Những việc đại loại như đọc sách báo đồi trụy và chọc ghẹo mỹ nữ đều là những sở thích lớn nhất của . Lúc đầu còn thường xuyên chọc phá những tuổi ở cùng xóm, nhưng nhưng những năm sau này, khi lớn dần cũng bắt đầu chuyển hứng thú sang các nàng thiếu nữ. Nếu như cha nuôi của ở bên kia thế giới mà biết được là mình nhận nuôi tên tiểu sắc lang chắc có lẽ lão tức giận đến đội mồ mà chui lên quá.

      Tuy nhiên, nếu rằng Mộ Dung Thiên là hạng người bại hoại trong xã hội, việc gì là dám làm, với những hành vi xấu xa đê tiện của , quả là rất xứng đáng với danh xưng “tao nhã” đó. Thế nhưng, những việc như phóng hỏa giết người, hiếp dâm cướp bóc hề làm. tuy là tên bại loại, nhưng cũng là kẻ bại hoại có nguyên tắc. dễ nghe chút Mộ Dung Thiên chính là con ký sinh trùng của xã hội, việc làm, nghề ngỗng, lại chỉ biết làm lãng phí vật tư của quốc gia; nhưng tuyệt làm ra những việc phạm pháp và những việc có nguy hại trọng đại đến người và vật. Mộ Dung Thiên là kẻ bại hoại chứ phải là kẻ ngu xuẩn. Trở thành kẻ địch của luật pháp cũng chính là làm kẻ địch của quốc gia, hậu quả thế nào cũng biết rất ràng. Việc ấy so với bộ sưu tập hơn mười bộ phim trân quý của , mà mỗi bộ đều xem kỹ khuôn mặt và dáng người cực phẩm của nữ vai chính Quang Điệp Lý dưới năm mươi lần, còn ràng hơn nhiều lắm.

      Trong lúc bản thân sa đọa và phóng túng như thế, vậy mà vẫn có thể học xong tiểu học, trung học cấp 1 và cấp 2, và cuối cùng là kỳ thi tuyển vào đại học. Lúc ấy, biết trời xui đất khiến thế nào mà trong đợt thi của trường , người giám thị cuộc thi lại chính là Triệu Thiến, nữ sinh cùng cấp mấy xinh đẹp của Mộ Dung Thiên. Đây quả là cơ hội hiếm có, và tất nhiên là Mộ Dung Thiên thể bỏ qua. Rốt cuộc những kinh nghiệm làm ác phong phú do được bồi dưỡng trong hơn mười năm qua của Mộ Dung Thiên cũng có đất dụng võ. Đầu tiên là uy hiếp và dọa dẫm Triệu Thiến, nếu như nàng chịu hợp tác với hậu quả khó lường, bắt cóc đem nhốt nơi, còn nặng hiếp trước giết sau, chết rồi hiếp tiếp.

      ra Triệu Thiến mấy giống với cái tên “Thiến” [2] của mình. Thông thường thành tích và tài năng của nữ nhân vẫn luôn tương phản với nhan sắc của họ. Có thể Triệu Thiến và giống khủng long thời tiền sử có quan hệ huyết thống với nhau, vì nàng rất to lớn đồ sộ. Mộ Dung Thiên tự nhận bản thân tuyệt có cái dũng khí để thực hành những lời uy hiếp do chính mình thốt ra, nhưng đời này lại có loại nữ nhân dù bẩm sinh rất xấu, nhưng họ vẫn cho rằng mình rất xinh đẹp, mà Triệu Thiến lại thuộc về loại nữ nhân này, và tự cho rằng mình là trong những nữ tử xinh đẹp nhất thế gian.

      Thế nên nàng “mỹ nữ” Triệu Thiến này khi bị Mộ Dung Thiên đe dọa “gian sát” rất kinh sợ, bởi vì vốn nổi tiếng là tên đại lưu manh, ai thấy cũng sợ. Vạn nhất mà thi rớt, biết đâu nổi ác tính và hủy tiền đồ của mình, vậy đời hoa của mình tiêu tùng. Vì thế nên nàng quyết định lựa chọn khôn ngoan, đó là hợp tác với , và đồng thời nàng cũng hiểu được là cũng thích được người ta khen ngợi và tâng bốc. Quả đề nghị của cũng tệ, việc viết ghi chú vào sách giáo khoa đúng là thủ đoạn quay cóp khá cao minh.

      Và thế là tên bại hoại rác rưởi Mộ Dung Thiên này xoay sở được vị trí trong trường đại học y khoa. Sở dĩ chọn thi tuyển vào trường này phải là vì đột nhiên nổi từ tâm muốn chữa bệnh cho vạn dân, mà nguyên nhân rất đơn giản và chỉ có : đó là sau này khi trở thành y sinh (thầy thuốc), có cơ hội ngắm nhìn thân thể trần truồng của các nữ bệnh nhân cách quang minh chính đại, mà y học gọi việc này là: Kiểm tra.

      Đương nhiên, muốn chiếm tiện nghi của người khác dễ, tận hết khả năng để chữa bệnh cho nhiều thiếu nữ, thế nhưng, những cơ thể mỹ lệ ở đời này hầu như còn nữa, là đàng tiếc. Mà suy cho cùng Mộ Dung Thiên vẫn cho rằng ý nghĩ ấy của so với những người chỉ biết bóc lột tiền của bệnh nhân còn cao thượng hơn nhiều. Tuy nhiên, cứ theo tình huống nay mà , sau khi tốt nghiệp y khoa vị tất có thể so sánh được với vị lang y chân trần ở các tiểu trấn .

      Tiền bảo hiểm nhân thọ do cha nuôi để lại cũng còn bao nhiêu sau những năm tháng tiêu xài hoang phí, tuy thế, số tiền còn dư lại vẫn đủ cho trang trải bốn năm học đại học, vì vậy nên trong khoảng thời gian này cũng chính là khoảng thời gian ung dung tiêu xài cuối cùng của . Do đó, thành tích học hành của có sáng sủa hay cũng quan trọng, chỉ cần dựa vào cái bằng chuyên môn trong tay nếu muốn kiếm công tác bán thời gian cũng thành vấn đề.

      Tất cả mọi việc đều phát triển theo chiều hướng thuận lợi, nhưng trước mắt lại vấn đề rất nghiêm trọng: nay học đại học năm thứ hai, tức là được hai mươi tuổi, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn chưa có bạn , và cũng chưa từng được nếm qua tư vị mỹ diệu của tình ái. cách khác, Mộ Dung Thiên vẫn còn là xử nam.

      Vấn đề này quả vấn đề trọng yếu cần giải quyết, mỗi lần nghĩ đến việc này là Mộ Dung Thiên lại rét mà run, phảng phất như trước mắt có hàng vạn hàng ngàn người cười chọc quê : “Ha ha, tên gia hỏa này ra vẫn còn là xử nam!”

      Tại những địa phương khác biết thế nào, nhưng ở tại thủ đô Mộ Dung Thiên biết rằng tư tưởng của giới trẻ rất phóng khoáng, quyết thua cho Tây phương là bao. Giờ đây, chỉ có các nhà trẻ là còn tìm thấy xử nữ mà thôi, nếu là người mười sáu tuổi mà vẫn còn trinh vấn đề đáng xấu hổ rồi, chứ gì đến người hai mươi tuổi, hẳn là việc còn nghiêm trọng hơn và dễ khiến cho người ta hiểu lầm là kẻ đó có vấn đề về mặt sinh lý.

      Thế nhưng vấn đề sinh lý của Mộ Dung Thiên tuyệt đối có vấn đề gì, vì vậy mà hiểu lầm ấy đối với quả là đả kích lớn và khiến cho rất mất mặt. Tuy nhiên, cũng phải lại, Mộ Dung Thiên cũng có mặt hay của , đó là tri thức lý luận của rất phong phú, có thể đời này ít có người nào có thể sánh bằng. Từ lúc còn ở tiểu học, Mộ Dung Thiên bắt đầu xem rất nhiều phim ảnh và sách báo, cho đến giờ nếu chưa được vạn thiên cũng là vài ngàn. Số tiền bảo hiểm nhân thọ mà cha nuôi để lại có hơn phân nửa là dùng cho việc “trau dồi tri thức” ấy. Nếu như có thể ngồi vào cái ghế đạo diễn làm phim hẳn là tỏ ra rất xuất sắc trong công việc, vì với ba mươi sáu thức và bảy mươi hai chiêu trong phép diễn tập quân thuộc nằm lòng, cộng thêm với trí tưởng tượng phong phú, nên Mộ Dung Thiên rất tin tưởng bản thân có thể tùy tiện thi triển bản lãnh bất cứ lúc nào. Có thể có đủ mọi thứ cần thiết, chỉ là còn thiếu gió đông nữa mà thôi, mà cái ngọn gió đông con khỉ này lại chính là cái tương lai rắm thối chậm chạp tiến đến kia. Thế nhưng lý thuyết và thực tế lại là hai việc khác nhau, nên Mộ Dung Thiên rất bực mình, chỉ đành ôm ấp các nàng nữ minh tinh xinh đẹp ở trong mơ mà thôi.

      Ở tại phòng ký túc xá dành cho sáu người ở của Mộ Dung Thiên, lão đại và lão nhị đều có bạn , bình thường cuối tuần họ có việc gì làm nên đều thường xuyên ra ngoài, việc này gần như trở nên thói quen của bọn họ luôn. Lão tứ thuộc loại văn nhân tao khách và có dáng dấp của thư sinh. Mộ Dung Thiên cứ tưởng rằng loại người như gã thoát được cái vấn đề khiến người ta lo lắng là giữ tấm thân xử nam cho đến khi tốt nghiệp đại học, thế nhưng lại khiến cực kỳ bất ngờ. Lão tứ nhân những lúc cùng với các tài nữ có cùng sở thích nghiên cứu các loại thi từ ca phú và sách truyện như Trường Ca Hành, Thi Kinh cho đến Kim Bình Mai, Ngọc Bồ Đoàn...v..vv…nên cũng dễ dàng giúp nhau áp dụng ngay những gì nghiên cứu được như là sờ soạng và khám phá những bí mật ảo diệu của từng bộ phận cơ thể con người. Và kết quả là thế giới này mất xử nam, còn Mộ Dung Thiên cũng mất chiến hữu cùng sát cánh phấn đấu cho mục tiêu chung.

      Trong phòng ký túc xá, người trầm mặc ít nhất là lão ngũ, nhưng gã hoạt động ở mạng rất tích cực, vì vậy mà gã kết giao bằng hữu cũng rất dễ dàng, thậm chí cũng trải qua nhiều mối “tình đêm”. Mộ Dung Thiên từng theo gã học tập thời gian, thế nhưng đến cả sợi tóc của nữ nhân mà vẫn chưa thể đụng tới. Sau khi thất bại chín mươi sáu lần, cuối cùng cũng bỏ cuộc vì cho rằng đây phải là phương cách tốt và thích hợp cho .

      Nhưng người khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy khó chịu nhất chính là lão tam, người vốn được mệnh danh là “chủng mã”. Cứ theo lời những người cùng phòng trọ truyền miệng nhau lão tam thay đổi bạn còn nhiều hơn là gã dùng giấy vệ sinh nữa. ra gã cũng phải là con nhà giàu có gì, cũng phải là thể dục kiện tướng, và lại càng phải là vì gã đẹp trai như Phan An tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong độ đường đường hay là thành tích ưu tú, ngoại hình hấp dẫn nữ nhân….những thứ đó gã đều có tí ti nào. Về mặt thành tích ai cũng như ai, điều khác biệt đều nằm ở trong những lúc thi lại, hễ đạt được sáu mươi điểm lão tam ăn mừng nhậu nhẹt rất linh đình. Còn nếu bàn về các điều kiện khác dáng vẻ bề ngoài của Mộ Dung Thiên có chút nhỉnh hơn, mà thân thể của cũng cao và tráng kiện hơn lão tam, tuy dám là có thể so sánh với nam diễn viên Arnold Schwarzenegger, nhưng chí ít cũng cao ráo và bảnh trai.

      Có nhiều lý do khác nhau khiến cho Mộ Dung Thiên tin rằng bản thân mình lại thua kém cho lão tam, thậm chí có đôi lần thầm quan sát lão tam để tự so sánh rút ra được kết luận rằng, điều khiến cho gã được nữ nhân chuộng chính là bên cạnh vẻ ngoài khỏe mạnh gã còn có thần thương tốt và hiếm có, thế nhưng về mặt này gã vẫn còn thua Mộ Dung Thiên chút. Thành , đối với “vũ khí” của nam nhân Mộ Dung Thiên hoàn toàn tự tin với bản thân, vì trong tất cả các bộ phận cơ thể, nó là bộ phận mà vừa ý nhất; xem ra ngày trước khi thượng đế tạo ra mình, ông ta bỏ ra ít công phu ở bộ phận này. Có lần cả đám bạn cùng phòng trọ tụ tập lại trước máy tính của để xem bộ phim u Mỹ Kích Tình hệ liệt, lúc đó ai nấy cũng đều cảm thán trước những kích cỡ đồ sộ của mấy tên đàn ông người ngoại quốc. Lúc đó trong lòng Mộ Dung Thiên rất đắc ý, hừm, đó chỉ là chuyện , các ngươi còn chưa thấy hàng cực phẩm đâu.

      Vì để vãn hồi tôn nghiêm cho tên xử nam duy nhất của phòng trọ, tức là mình, Mộ Dung Thiên thường xuyên chỉ mặc chiếc quần lót lại khắp nơi trong phòng, khiến cho tên “chủng mã” lão tam khi ở trước mặt cũng phải cúi đầu xưng thần chứ đừng gì tới mấy tên kia, mà người có thực lực kém nhất là lão tứ, sau khi biết được đó gã còn phải lén lút lấy nước mắt rửa mặt nữa kia. Những điều này đều khiến cho cái lòng ham thích hư danh của Mộ Dung Thiên được thỏa mãn rất nhiều.

      Thế nhưng Mộ Dung Thiên lại là lão lục, mà cái ý niệm tôn kính trưởng bối của đất nước này chính là truyền thống đẹp đẽ được lưu truyền từ rất lâu, cho nên cũng phải nhường cho đám huynh trưởng chút ít mặt mũi và lòng tự tin, vì vậy nên cũng chịu khó mặc thêm chiếc quần đùi vào nhiều hơn, tránh tình trạng phơi bày bảo bối cho bọn họ ngắm nghía. Và đương nhiên còn có nguyên nhân quan trọng hơn khiến cho phải làm vậy nữa, đó là muốn bị người ta ngộ nhận mình là kẻ thích thoát y.

      Hết hồi 1

      ================================================== ======

      Chú thích

      [1] hùng kê: con gà trống oai vệ.

      [2] Thiến: xinh đẹp.

      Chương 2: Ý Dâm

      Dịch giả: Athos

      Biên tập: ái tài uyên ương
      OrchidsPham thích bài này.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 2

      Mộ Dung Thiên thong thả cất bước đường phố, lòng tự hỏi: “Cớ sao cái thứ bại hoại rác rưởi như lão tam kia mà lại có thể giống như ong mật cả ngày ngụp lặn trong hoa cỏ, còn bản thân mình đẹp mã hơn, “vốn liếng nam nhân” cũng hùng hậu hơn mà cho đến bây giờ vẫn thoát khỏi kiếp xử nam?” Cuối cùng Mộ Dung Thiên cũng rút ra kết luận, đó là vì bản thân tuy có phần hạ lưu, nhưng phải còn rất xa mới đạt tới mức “dâm tiện” như lão tam, cứ nhìn cách gã bắt chuyện với phụ nữ cũng biết là gã khác với mình về bản chất rồi. Lão tam có kiểu ăn dâm dục trần trụi, tỷ như việc kể “trường thương” của gã uy vũ bất phàm đến mức nào, và còn hỏi những đó có hứng thú sờ thử chút …..Mà điều kỳ quái hơn lại chính là mấy ả đó lại cứ như ruồi thấy phân, và cứ thi nhau lao vào lòng gã. Điều ấy khiến cho Mộ Dung Thiên vạn phần buồn bực.

      Mộ Dung Thiên từng muốn dùng thử chiêu thức của lão tam, với “tài sản” của tuyệt đối thành vấn đề, nhưng lại phát ra thái độ của mình vẫn còn quá “cao thượng”, vì mỗi lần đối mặt với con lại thốt nên lời, nên chỉ đành phải tiếp tục duy trì cuộc sống độc thân, tiếp tục cùng những minh tinh đại chiến trong mộng cho qua ngày, lúc tỉnh dậy lại thấy quần lót bị ướt, nên cũng chỉ có thể ca thán lãng phí tài nguyên.

      Mộ Dung Thiên nghe qua rất nhiều kinh nghiệm từ các vị “tiền bối cao nhân”, phụ nữ rất kỳ quái, họ thích những thứ khác lạ, luôn hướng lòng mong mỏi về những nam nhân cực đoan, hoặc là những người có nhân phẩm và học vấn ưu việt, đạo đức, trí tuệ, thân thể đều hoàn mỹ, thậm chí cũng có thể là những kẻ bia rượu gú thâu đêm suốt sáng, người ra người ngợm ra ngợm. Còn Mộ Dung Thiên lại nằm ở giữa, cứ y như là Trư Bát Giới, trong ngoài đều phải người, xấu đến cực điểm, tốt cũng đến tận cùng, bất quá lại vẫn còn có vài phần nhân tính, hôm trước tình cờ gặp người ăn mày ở đường phố lại còn bố thí cho mười đồng nữa.

      Mộ Dung Thiên ở trong lớp nổi danh ba trợn, bởi vì dám cúp cua lớp học của lão gia hỏa vốn nổi tiếng nghiêm khắc, mà việc này ai khác dám làm, ngay cả lão tam cũng có cái đảm lượng đó. Hậu quả của việc “vuốt râu hùm” chính là vài lần bị lão gia hỏa phê bình nặng lời tại đại hội học viện. Ngày hôm qua mới chỉ có lần mà Mộ Dung Thiên thấy mất mặt lắm rồi, vì thế mà hôm nay đành phải học theo quy củ, nhưng vì mãi mê thức đêm xem phim u Mỹ cấp ba, do mệt nhọc quá mức nên ngủ gật, và kết quả là thêm lần bị đuổi ra ngoài.

      Tiếng xấu của Mộ Dung Thiên ở trong trường còn lan xa vì nguyên nhân khác. Đó là vì mỗi lần gặp thiếu nữ nào có vài phần tư sắc đều phải chọc ghẹo lát, nếu thành công thành tấm gương cho cánh thanh niên và được tặng thêm hai chữ “phong lưu”, đáng tiếc là cho đến giờ vẫn chưa lần nào thành công, mà hậu quả của thất bại là bi thảm. Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau sợi chỉ, vì bị thất bại nên chữ “phong lưu” bị sửa chữ và biến thành “hạ lưu”. Bởi vậy trong lớp có người gọi là “Sắc lang thất bại và hạ lưu nhất”. Các thiếu nữ vừa nghe đến ngoại hiệu đó đa số đều nghĩ, nếu mình tiếp nhận loại người gặp ai cũng tán mà mỗi lần tán lại đều thất bại này, vậy chẳng phải là tự hạ thấp mình lắm sao? Đại khái cũng vì nguyên nhân đó mà Mộ Dung Thiên tuy đến nỗi xấu trai, vóc dáng cũng tệ, nhưng vẫn chẳng có ai để ý, và mãi mà “hàng họ” của vẫn chưa được bóc tem.

      suy nghĩ miên man trước mắt Mộ Dung Thiên bỗng nhiên bừng sáng, ra là có mấy mỹ nữ trang điểm lộng lẫy thong thả tiến đến, Mộ Dung Thiên theo thói quen liền nở nụ cười mà cho rằng đẹp nhất nhưng người khác lại cho là dâm ô, rồi :

      - Ha, chào các người đẹp, các khỏe ? Có hứng cùng tôi uống ly café trong hoa viên chăng?

      Những thiếu nữ đó vốn cười vui vẻ, nhưng khi vừa nhìn thấy lập tức nhận ra chính là “sắc lang thất bại nhất”, họ chỉ ném lại hai chữ “ngu ngốc!” rồi hất mặt nhăn mũi, bước thẳng qua mặt .

      “Xú kỹ nữ, coi chừng vấp phải đá!” Mộ Dung Thiên mắng thầm trong lòng, nhưng vẫn giữ nụ cười đổi. sớm nghĩ đến kết quả này, vì có nhiều lần bị thất bại, thành quả “bách chiến bách bại” sớm tạo cho thói quen bị cự tuyệt, thậm chí còn chẳng muốn chuyển nụ cười mặt trở lại trạng thái bình thường, bởi vì việc đó tốn công quá.

      Nhưng đột nhiên trước mắt lại sáng lên, từ phía đối diện thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp bước về phía . Thiếu nữ này mày liễu mũi thẳng, môi đào đỏ hồng, tóc dài như thác nước phủ lên bờ vai tròn lẳn, đôi bờ mông phong mãn cao vút đối lập với chiếc eo thon uyển chuyển, bất luận chỗ nào ở thân hình nàng cũng dễ dàng câu khởi dục vọng nguyên thủy của đàn ông, đặc biệt là đôi mắt xếch lên, đong đưa gợi tình và câu hồn đoạt phách. Nàng quả là rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho Mộ Dung Thiên lập tức cảm thấy rằng những thiếu nữ vừa rồi trông chẳng khác heo nái bao nhiêu.

      - Mộ Dung Thiên, ngươi lại muốn bỏ học phải ?

      Thanh thoát ra từ miệng nàng giống như châu ngọc va chạm nhau, từng tiết thánh thót lọt vào tai là ngọt ngào. Chỉ đáng tiếc Mộ Dung Thiên phải là văn nhân nhã sĩ, khi vừa thấy đôi môi hồng mịn của nàng liền liên tưởng đến cảnh hôn nhau trong phim ảnh Tây phương, và nuốt “ực” ngụm nước miếng lớn.

      Mỹ nữ này tên là Tiêu Băng, là bí thư đoàn trong lớp Mộ Dung Thiên, và còn là trợ lý cho Hội chủ hội sinh viên, nhưng hai danh hiệu này của nàng cũng hấp dẫn người ta bằng thân phận “hoa khôi” của nàng. Tiêu Băng còn được công nhận là trong những hoa khôi của trường này.

      Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: “Lão tử phải muốn trốn học, mà là trốn rồi.” ngại nhất là nghe người thuyết giáo, nên sốt ruột :

      - Được rồi, được rồi, phiền quá . phải ta muốn mà là lão quỷ đuổi ta , ta còn biết làm sao chứ?

      Khác với loại người thường bị đuổi học như Mộ Dung Thiên, Tiêu Băng là người trong hội sinh viên, công việc thường ngày rất bận bịu nhưng nàng là mỹ nữ hiếm có đời, mà thành tích lại đôi với dung mạo. Người như nàng so với gấu trúc có lẽ còn hiếm hơn nhiều. Tiêu Băng học giỏi nổi tiếng, giáo sư của các môn đều ưu đãi nàng, nếu có vụ gì đặc biệt của hội sinh viên đều phá lệ cho nàng nghỉ học. Những thiếu nữ có khí chất khác biệt với mỹ nữ thông thường, chẳng những có thành tích xuất sắc, mà vóc người cũng cực kỳ bốc lửa đều dễ dàng trở thành tiêu điểm của mọi người. Nam sinh theo đuổi Tiêu Băng nhiều đếm xuể, có thể là họ xếp hàng dài từ ký túc xá của nàng kéo ra đến sân trung tâm của trường. Thế nhưng Tiêu Băng lại là “băng sơn mỹ nhân”, đối với đám nam sinh theo đuổi mình vẫn tỏ ra hờ hững, thậm chí ít người còn hoài nghi nàng là người đồng tính luyến ái. Nếu lời đoán mò đó là đó quả là kiện có thể ghi vào danh sách những tài nguyên lãng phí nhất lịch sử loài người.

      Vô luận Tiêu Băng có phải là đồng tính hay nhan sắc và thân hình của nàng hẳn là cần phải nghi ngờ gì rồi. Đám ruồi nhặng rác rưởi trong trường vừa nhìn thấy nàng liền lắc mình biến thành những chính nhân quân tử, chỉ sợ khiến người ngọc sinh ra ác cảm. Tuy nhiên, chỉ có Mộ Dung Thiên là trước sau vẫn như , luôn tỏ vẻ dâm ô bỉ ổi, và đối với những nữ nhân có chút tư sắc đều như cún giữ nhà, cứ vẫy vẫy đuôi, xum xoe bợ đỡ, bởi vì biết mình tối thiểu cũng có chút cơ hội thành công. Nhưng đối với Tiêu Băng ngược lại hề khách khí. Mộ Dung Thiên tự biết khả năng thành công theo đuổi nàng là xấp xỉ con số , so với cơ hội trúng số còn ít hơn rất nhiều.

      ăn được sữa trâu cần khách khí với “nãi ngưu” (vú trâu), đạo lý này Mộ Dung Thiên biết rất . Mặc dù Tiêu Băng phải “nãi ngưu” nhưng người nàng cũng có nơi giống với nãi ngưu. Nghĩ đến đó Mộ Dung Thiên bất giác đưa mắt nhìn đến địa phương ấy, đôi ngọc nhũ phong mãn như muốn xuyên phá lớp vải để ló ra ngoài.

      Trông thấy thái độ ấy của hắnn Tiêu Băng đỏ bừng mặt, đôi tay bất giác đưa lên che lấy ngực, nhưng có điều kỳ lạ là hề nổi giận. Nàng vốn tâm cao khí ngạo, đối với những thanh niên ở trong trường muốn dốc sức lấy lòng nàng nàng chưa từng biểu lộ điều gì, cả chuyện cũng quá hai câu. Nhưng tiếc là nàng biết làm sao với Mộ Dung Thiên này. ở trước mặt nàng luôn tỏ ra tùy tiện, ánh mắt luôn trắng trợn muốn nhìn xuyên quần áo, bản tính sắc lang lộ , trong khi những nam nhân khác vừa gặp nàng đều tỏ ra lịch lãm và tuyệt đối dám thở mạnh, còn thái độ của Mộ Dung Thiên lại khiến nàng rất lúng túng.

      Ngoài ra, còn có lý do khác mà chỉ có hai người biết, đó là Mộ Dung Thiên và Tiêu Băng quen biết nhau từ lúc còn học tiểu học. Từ khi cha nuôi quy tiên, Mộ Dung Thiên có người quản thúc, nên đối với việc học tập còn chuyên tâm nữa. Chủ nhiệm lớp biết được hoàn cảnh bi thảm của nên cũng đặc biệt chiếu cố đến , ông ta xếp cho học sinh giỏi nhất lớp là Tiêu Băng ngồi cùng bàn với , và hy vọng Tiêu Băng có thể giúp đỡ khá hơn. Chỉ tiếc là Mộ Dung Thiên vẫn chừa, trước sau vẫn như , và lại còn thường xuyên mang tiểu thuyết cấp ba đến trường ngồi đọc rất say mê. Tiêu Băng là nữ hài tử, trưởng thành tương đối sớm, vừa thẹn vừa giận nhưng nhiều lần nhắc nhở được, đành chịu thua biết làm sao. Chớp mắt qua sáu năm tiểu học, Tiêu Băng ngồi cùng bàn với Mộ Dung Thiên suốt mấy năm mà vẫn giúp tiến bộ được, nên dù có muốn tức giận cũng xong. Trong thời gian ở gần nhau lâu như vậy, Tiêu Băng cũng hiểu thấu tính cách của gã sắc lang cùng bàn này, nên nàng nghiến răng hứa với , chỉ cần có thể đạt điểm cao trong kỳ thi trung học cấp cho sờ ngực nàng.

      Đó vốn là lời trong lúc tức giận, nhưng Tiêu Băng cũng biết đối với Mộ Dung Thiên việc đó khó bằng lên trời. Tuy nhiên, nàng quên mất chuyện, đó là Mộ Dung Thiên ngoài việc là “lại quỷ” (quỷ lười) còn là sắc quỷ, nghị lực ở phương diện đó rất kiên định. Hơn nữa, Tiêu Băng từ tiểu mỹ nhân, dáng người phát dục khá sớm, yểu điệu phong mãn, có thể là vô cùng hấp dẫn đối với gã tiểu sắc quỷ Mộ Dung Thiên này. Khi vừa nghe có cơ hội chiếm tiện nghi liền quyết chí vươn lên. Thiên tư của vốn dĩ rất thông minh, chỉ là tương đối lười biếng và mất tập trung mà thôi, thế nhưng lần đó lập chí học hành nên lập tức như hỏa tiễn xuyên , chỉ trong vỏn vẹn năm mà trở thành người đứng sau Tiêu Băng – người luôn đứng đầu các kỳ thi trong trường - ở mỗi đợt tiểu khảo.Việc ấy khiến nàng buồn bực mất khoảng thời gian. Tuy nhiên, sau kỳ thi ấy Mộ Dung Thiên liền mất động lực học tập, trở lại nguyên hình và vẫn chứng nào tật nấy. Suốt thời gian trung học cấp mới để cho Tiêu Băng yên vị, bằng vị trí thứ nhất tuyệt đối còn chưa tới phiên nàng.

      Tiêu Băng ngờ Mộ Dung Thiên có thể làm được, và nàng cũng thể hủy lời hứa, nhưng nếu để gã sắc quỷ này sờ mó quá thiệt thòi, nên chỉnh lại lời hứa thành sờ qua lớp quần áo. Mộ Dung Thiên vui vẻ đáp ứng, và cũng có hành động vượt rào. Dù cho chẳng đến đâu nhưng vẫn khiến rất hưng phấn. Tiêu Băng những tưởng việc này qua rồi, ai ngờ khi lên trung học cấp hai người lại học cùng lớp, hơn nữa Mộ Dung Thiên lại nghiện việc sờ mó, nên cứ như là tên bắn ra thể thu lại, từ đó hễ có cơ hội là lại lén lút chiếm tiện nghi của nàng. Thậm chí, còn đạt điểm vừa đủ, miễn cưỡng chen chân vào trung học cấp hai để hai người lại học cùng lớp, cho dù ở họ ngồi còn cùng bàn cơn ác mộng của Tiêu Băng vẫn cứ tiếp diễn.

      Cho đến khi vào đại học, hai người lại cùng học chung lớp. Tiêu Băng thủy chung vẫn thể thoát khỏi ma trảo của Mộ Dung Thiên. Đấy coi như là nàng xui xẻo, lúc ấy, Mộ Dung Thiên tuyệt cố ý lựa chọn để vào cùng trường đại học với nàng, chỉ là nghe trường đại học y khoa tương đối có nhiều mỹ nữ, nên bất kể ba bảy hai mốt, lập tức điền nguyện vọng đầu tiên là được vào học tại trường đó, cả bản khai nguyện vọng của Tiêu Băng cũng còn đến sau cả . là tình cờ đến mức xảo diệu, kết quả trúng tuyển vừa công bố, hai người lại phát ra mình lại có cùng chuyên ngành, việc ấy chỉ có thể đổ cho vận mệnh an bài mà thôi.

      Gặp gã vô lại sắc lang ngồi cùng bàn đeo đẳng suốt từ thuở này, Tiêu Băng chỉ đành cam chịu, biết làm sao hơn, :

      - Ngươi lại ngủ trong lớp phải ? Được rồi, theo ta quay về, ta tiếng thầy truy cứu chuyện vừa rồi của ngươi nữa.

      Có lẽ từ dã cùng Mộ Dung Thiên ngồi chung bàn, nên việc quản thúc trở thành thói quen của nàng.

      Mộ Dung Thiên uể oải đáp:

      - Muốn tự ngươi , lão tử theo đâu.

      Tiêu Băng vừa định khuyên nữa, đột nhiên Mộ Dung Thiên lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía sau nàng, hỏi:

      - Ủa, tên đó bị sao vậy?

      Tiêu Băng tự nhiên nhìn theo hướng mắt của nhưng phát ra điều gì, lòng thầm kêu hỏng, Mộ Dung Thiên chìa “lộc sơn chi trảo” ập đến đồn bộ cao vút của nàng như điện chớp và sờ soạng phen.

      A!

      Tiêu Băng phát ra tiếng thét thất thanh, ngọc chưởng liền vung lên nhanh như chớp, tát liền cái lên má trái của , miệng mắng:

      - Chết cũng chừa!

      Mộ Dung Thiên kêu lên thảm tiếng, bị cái tát này đánh ngã lăn ra đất, rồi đứng dậy nữa, hai chân ngừng co quắp.

      Tiêu Băng tức khí chưa tiêu, hung dữ mắng:

      - Ngươi chết !

      Nàng xong định quay người bước , lòng hơi bối rối, nhưng thấy Mộ Dung Thiên vẫn hề nhúc nhích, nên dè dặt hỏi:

      - Ê, ngươi sao chứ?

      Mộ Dung Thiên vẫn cứng đờ toàn thân, tựa như nghe thấy nàng hỏi.

      Trong lòng Tiêu Băng càng lúc càng hỗn loạn, chẳng lẽ mình nổi giận đánh quá mạnh ư? …. chết rồi sao? Nghe đậu tương còn ném chết được người, cái tát đó của mình dám chắc nặng hơn hạt đậu tương bé nhiều lắm? Nàng vội vàng quay lại, dùng ngón tay đặt lên mũi Mộ Dung Thiên để kiểm tra thử, quá nửa phút sau mà vẫn thấy hít thở.

      Tiêu Băng lập tức bấn loạn, vội ôm Mộ Dung Thiên vào lòng và ngừng lay động, rồi cất giọng nức nở:

      - Ngươi đừng làm ta sợ, mau, mau tỉnh lại ! Ta vô tình thôi, hu hu…

      Đột nhiên nàng cảm thấy bầu ngực đầy đặn của mình bị bàn tay bóp chặt lấy, Tiêu Băng liền hét ầm lên, cúi nhìn xuống thấy Mộ Dung Thiên ở trong lòng mình mở mắt chớp chớp, bàn tay luồn trong áo mình cần cũng biết là của . Kỳ cái tát đó của Tiêu Băng rất , chỉ là Mộ Dung Thiên thuận thế trá tử mà thôi.

      Tiêu Băng ngượng quá hóa giận, ngọc thù vừa vung lên, Mộ Dung Thiên tránh sang bên, cười hì hì :

      - Đó là lần thứ 326 bị ta lừa, sao vẫn cứ ngốc như thế? Nếu lúc đó kiểm tra tim của ta có phải là thấy khác rồi ? Vả lại, ta phải chúc mừng , ngực lại to lên ít a, có điều phải chú ý rèn luyện để giữ cho nó căng mọng nhé!

      Khuôn mặt Tiêu Băng đỏ bừng, trông chẳng khác nào ráng chiều, nàng lập tức ném bỏ phong thái thục nữ lên chín tầng mây, rồi chửi với giọng đầy phẫn nộ:

      - Đồ sắc lang chết toi, sớm muộn có ngày bị sét đánh chết!

      Mắng xong nổi giận đùng đùng bỏ , hề quay đầu lại.

      Mộ Dung Thiên mặt đổi sắc cuời :

      - Hắc hắc, chết cũng đáng!

      Rồi đưa tay lên mũi, say mê hít hơi và :

      - Thơm !

      Gần đó có mấy nam sinh chứng kiến tất cả mọi diễn tiến, bọn họ vừa tức giận vừa hâm mộ nhìn , khiến đắc ý phi thường. Hắc, lão tử mặc dù cái gì cũng tệ, nhưng lại là nam nhân duy nhất dám giở thủ đoạn người Tiêu Băng. Sắc lang trong trường phải chỉ có mình ta, nhưng có ai lại dám can đảm tùy tiện như thế, trong đó cũng còn nguyên nhân khác, đó là Tiêu Băng rất tinh thông Thủ Đạo, nàng luyện tập suốt bảy năm, và cũng đạt đến đai đen. Với trình độ như thế cũng có nghĩa là chọc đến nàng chẳng khác gì chán sống.

      Ngoài Mộ Dung Thiên, gã sắc lang đầu tiên muốn phi lễ với nàng bị đánh gãy xương sườn thành mấy đoạn, và phải nằm viện mất ba tháng. Ngoài gã đó ra, còn có vài tên khốn kiếp có mắt tròng cũng bị giáo huấn , những tên đó nếu bị thương cũng thành tàn phế, tất cả đều là bởi vì bọn chúng gieo gió gặt bão. Hơn nữa, Tiêu Băng là hồng nhân của hội sinh viên và được toàn trường quý, cả ban giám hiệu cũng truy cứu tội Tiêu Băng đả thương người, mà trái lại, những gã xúi quẩy đó còn bị kỷ luật nặng nề.

      Vả lại, kỳ Tiêu Băng rất thông minh, từ tiểu học đến đại học, nàng luôn duy trì thành tích là trong ba người giỏi nhất, trí lực đương nhiên phải chỉ hư danh, những người khác muốn lừa được nàng hẳn là rất khó khăn. Tất nhiên là ngoại trừ tiểu tử Mộ Dung Thiên đầy bụng chiêu xảo trá này ra. Cũng có thể là từ đến lớn, nàng bị Mộ Dung Thiên lừa gạt quá nhiều lần, nên hình thành cái thói quen thất bại trước những mánh khóe của . “Thói quen” có khi lại rất nguy hiểm.

      Thiên phú võ học của Tiêu Băng cũng phải quy công lao về cho Mộ Dung Thiên. Bắt đầu từ trung học cấp , nàng đến đạo quán chuyên nghiệp luyện tập, để đề phòng bị Mộ Dung Thiên quấy nhiễu. Nhưng đáng tiếc là công phu của nàng càng thuần thục thủ đoạn đánh lén của Mộ Dung Thiên cũng tăng tiến từng ngày, giờ mánh khóe của đạt tới lô hỏa thuần thanh, vô cùng vô tận, và có thể tùy tâm sở dục. Đầu óc vốn thông minh tuyệt đỉnh, nếu chịu khó chuyên tâm làm việc tiềm lực thể đo lường được.

      Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: “Nha đầu này càng lúc càng dễ đối phó rồi.” Nhớ đến lần trước bà già ngã sấp đường, do những người phụ nữ luôn có lòng trắc nên lợi dụng trong sát na nàng quay đầu và buông lỏng cảnh giác, lại vuốt đùi nàng mấy lượt, nhưng những câu loại này dùng dưới mười lần a, sao nàng lại còn mắc lừa như thế? Phụ nữ đúng là ngực to não bé, xem chừng lời này cũng rất có đạo lý.

      Nhớ lại chiến tích huy hoàng của mình liền khiến cho Mộ Dung Thiên hết sức đắc ý, mặc dù mỗi lần như vậy đều phải nhận lại năm vết ngón tay, nhưng cho rằng điều đó hoàn toàn đáng giá. Bất quá nha đầu này cũng tốt bụng, Mộ Dung Thiên thầm nghĩ. Nếu dựa vào quan hệ của nàng với trường học, có lẽ mình sớm bị xử phạt hay đuổi ra khỏi trường rồi. Phải rồi, cha nàng chính là Thủ trưởng quân của khu vực này, chỉ cần bịa đặt ra chút tội danh và trút lên đầu mình lão tử ắt chịu nổi rồi, hoặc giả ông ta có thể dùng súng máy mà bắn mình thành cái tổ ong, hoặc dùng tạc đạn để nổ tung mình thành tương thịt để trừ hại cho dân, v…vv….

      Mộ Dung Thiên chợt nảy ra ý nghĩ: “ chừng nàng thích lão tử cũng nên, hắc!”

      Chỉ tiếc là trong lòng biết , điều ấy chỉ thuần tùy là suy nghĩ tự sướng của mình.

      Hết hồi 2.
      Hà LinhOrchidsPham thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 3: Tản Bộ

      Dịch giả: mage

      Biên dịch: Athos

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Mộ Dung Thiên quay trở lại ký túc xá với tâm trạng cực kỳ đắc ý, hôm nay lại được ăn “đậu hủ”, lâu rồi có cơ hội tốt như vậy. Cảm giác mềm mại, trơn nhẵn tựa hồ như vẫn còn lưu lại tay, khiến cho tâm hồn của như bị tan chảy ra.

      Trong phòng ký túc xá có ai, có lẽ mọi người đều học hết. Lớp học của lão quỷ kia ngoài Mộ Dung Thiên ra, còn ai dám cúp cua nữa cả. bật máy tính lên rồi đăng nhập vào trang web dạng H kinh điển nhất. À, lại có hàng mới, là ảnh chụp của tây dương mà thích nhất. Khuôn mặt của nàng đầy đặn, vóc dáng quyến rũ dễ khiến người ta phạm tội, lại thêm tư thế phóng đãng và khêu gợi, chà chà, là hấp dẫn. Bất giác, Mộ Dung Thiên căng to mắt ra để thưởng thức loại nghệ thuật hình thể này. Lâu nay vẫn tự cho rằng mình vào xem trang web H là để thưởng thức nghệ thuật bằng mắt, tuy nhiên, nước miếng cứ ròng ròng từ khóe miệng bán đứng .

      Mộ Dung Thiên tưởng tượng ra người đàn ông cường tráng biểu diễn màn hình kia chính là mình, bất giác ngửi lại bàn tay mà lúc nãy may mắn được chạm vào Tiêu Băng. Chẹp, sao phụ nữ lại thơm như vậy nhỉ? Đó là còn cách lớp quần jean mà mùi vị vẫn lưu lại lâu như vậy, là kỳ diệu. Xem ra hương vị mỹ nhân đúng là thứ ân huệ trong phòng the của cánh đàn ông. Đương nhiên, việc Mộ Dung Thiên chịu rửa tay là có lý do rất quan trọng, sau mỗi lần chạm vào Tiêu Băng là có mấy ngày rửa tay, vô luận là ăn cơm, ngủ, đường, vệ sinh hay làm bài tập, thậm chí ngay cả khi tắm rửa cũng chỉ dùng tay còn lại để làm việc, chắc chắn hàng ngàn hàng vạn lần là để bàn tay có vương hương vị mỹ nhân chạm vào nước, việc này so với việc cảnh sát bảo mật vật chứng còn có phần thận trọng hơn.

      Sau khi xem được vài phút hết cả mớ hàng mới. Gần đây, do bị đả kích và chống đối kịch liệt, nên các loại văn hóa đồi trụy từng thời hưng thịnh bị ngăn cấm và dẫn đến việc suy thoái nhanh chóng, báo hại Mộ Dung Thiên phải chịu khổ, phải lùng sục hơn chục trang web mới tình cờ tìm ra được trang, nhưng tốc độ cập nhật nhanh bằng tốc độ duyệt web, chỉ xem loáng cái là xong. Những tranh ảnh của trang web này được Mộ Dung Thiên xem qua vài lần, cũng chẳng cỏn gì hay ho. cúi xuống giường rút ra hai bộ truyện, đọc qua hai lần cũng cảm thấy nhàm chán. Dù có là truyện hay lắm chăng nữa khi xem qua hơn trăm lần ắt cũng trở nên vô vị. Mộ Dung Thiên cực kỳ mong muốn có người bạn thực để được thực hành những gì mình hiểu biết, tranh ảnh dẫu sao cũng có xúc cảm, cũng có hương vị đặc biệt của nữ nhân. Mẹ nó, nếu mà có thể cưới được Tiêu Băng làm lão bà, dù lão tử có bị tổn thọ mười năm, , cả hai mươi năm cũng nguyện ý. Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết nhất định phải là cho lão tử sống ít nhất là hai mươi năm lẻ ngày, như vậy vẫn còn dư ngày để hưởng thụ. Nếu được vậy lão tử mới có thể sử dụng chút tính dâm ma theo lời truyện : nhất thiên nhất nhật, nhất thiên nhất nhật (ý nghĩa đại loại như: được ở bên nàng suốt ngày chết cũng hối tiếc.)

      Nằm giường suy nghĩ vớ vẩn mãi cho đến khi hết giờ học, người đầu tiên trở về chính là lão tam Triệu Kính, nhìn thấy Mộ Dung Thiên, gã liền giơ ngón trỏ lên, khen:

      - Lão Lục, tiểu tử ngươi lợi hại!

      Mộ Dung Thiên biết ý gã muốn về việc ngủ trong lớp của lão quỷ, nên nhàng :

      - Có gì mà phải kinh ngạc, việc đó có đáng là gì chứ!

      Việc cúp cua đối với từ thời thơ ấu chuyện tất thường tình, quả đáng đến.

      Triệu Kính lại vuốt mái tóc vốn được chải rất kỹ lưỡng, thở dài :

      - Tao phục nhất là mày đó, tối nay có đến hội pháo ?

      Mộ Dung Thiên mới đây có hẹn với Triệu Kính để cùng đến “hội pháo”, nếu gã rời khỏi ước hội mà có làm gì khác dù có đánh chết Mộ Dung Thiên, e rằng cũng tin.

      Triệu Kính dương dương đắc ý tiếp:

      - Hai hôm trước tao gặp được em xe buýt, học sư phạm, bọn tao bắt chuyện với nhau và cảm thấy rất tâm đầu ý hợp. Đêm nay phải bồi dưỡng thêm tình cảm.

      Mộ Dung Thiên nghe vậy lăn đùng từ giường xuống, hùng hùng hổ hổ :

      - Vậy cũng được sao? Mày ở xe buýt mà cũng có thể quen được con à?

      Triệu Kính cười hắc hắc mấy tiếng dâm đãng rồi :

      - Bộ mày còn chưa biết ngoại hiệu của tao là gì sao? Hắc hắc, mỹ nữ đó là tuyệt vời, đặc biệt là hai bầu nãi tử nhô lên cao vút rất khêu gợi! là rất khêu gợi! Đúng là có thể làm cho người ta thể tự kiềm chế! Chỉ đáng tiếc là có “Tu Nữ Dã Phong Cuồng”, nếu tất phải khiến cho nàng ba ngày thể xuống giường!

      “Tu Nữ Dã Phong Cuồng”, nghe tên cũng đủ biết hẳn là phải có liên quan đến chuyện nam nữ, đặc biệt là chỉ có những nam nhân mới hiểu được diệu dụng kỳ diệu của nó. sai, nó chính là loại thuốc kích thích tình dục, người ta vẫn thường gọi là xuân dược. Loại thuốc này có dược tính rất mạnh, huống chi lại còn do đích thân Mộ Dung Thiên chế ra.

      Cho dù Mộ Dung Thiên lười biếng sa ngã, bất học vô thuật, nhưng đối với những thứ liên quan đến “tính dục” lại đặc biệt có hứng thú. thấy mạng quảng cáo “Viagra” đầy rẫy, sau đó kiềm chế được mà tự mình nghiên cứu phương pháp chế tác loại xuân dược cực mạnh. Lúc bấy giờ, hạ quyết tâm phải kiên trì đến cùng, và tìm kiếm hầu hết các xó xỉnh trong thư viện của trường học. Rốt cuộc, tại góc trong thư viện, tìm thấy tài liệu của phương pháp chế tạo tình dược của Hoàng lão. Chỉ tiếc rằng lại biết tài liệu này là của dược sĩ tuyệt vời trong lãnh vực phối giống ngựa cổ rất xưa, và ông ta đặc biệt biên soạn cho người du mục.

      Sau khi Mộ Dung Thiên trải qua gần hai tháng toàn lực nghiên cứu, rốt cuộc cũng có số thuốc “Tu Nữ Dã Phong Cuồng” ra đời. luyện hơn trăm viên, mục tiêu vốn chỉ là thử nghiệm, kết quả là chỉ với viên thôi mà khiến cho hạ thể căng lên đến 12 tiếng, thể hạ xuống. Vì vậy mà nếm đủ mùi khổ sở nên kể từ đó còn luyện chế nữa, nhưng riêng đối với những người ở cùng phòng lại rất có hứng thú với “Tu Nữ Dã Phong Cuồng”, số dược hoàn còn lại toàn bộ được chia đều. Sau khi dùng qua, ai nấy cũng đều vỗ tay tán thưởng, và cho biết rằng các đều đạt được cực khoái, khôi giáp tán loạn, quân tan lính rã, đêm mà ngất lịm đến mấy lần, thỏa ước bình sinh cho cánh đàn ông.

      Mộ Dung Thiên “may áo cho người” chỉ đành than xui xẻo, còn nghĩ nếu sau khi tốt nghiệp, nếu kiếm được việc dứt khoát tận lực nghiên cứu chế tạo “Tu Nữ Dã Phong Cuồng”, chừng có khả năng tạo ra loại thuốc “Viagra” siêu khủng nữa kia.

      Nhìn lão tam lên mặt khoe khoang chiến tích, Mộ Dung Thiên cảm thấy ganh tỵ và buồn bực vô cùng. đay nghiến:

      - , biến , tiểu tử ngươi sớm muộn ngày thấy được quảng cáo cột điện ven đường!

      Triệu Kính cũng để ý tới việc Mộ Dung Thiên nguyền rủa, gã rút ra năm cái bao ở dưới giường, rồi cười lớn mấy tiếng và nhanh ra ngoài. Đây là chỗ Mộ Dung Thiên bội phục gã nhất, mỗi lần ra ngoài đều mang theo năm cái bao, bởi vậy mà Triêu Kính còn có biệt danh là “Triệu Ngũ”, hầu hết mọi người đều lầm tưởng gã được xếp hạng thứ năm trong nhà.

      Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: “ phương diện tình dục, lão tam quả kẻ siêu cường, bất quá căn cứ thái độ khoa học nghiêm túc, gã cũng thể có khả năng sử dụng lúc năm cái bao. Nhưng tỷ lệ chính xác với những suy đoán này cũng lớn, từ miệng những nha đầu từng qua lại với gần đây cho biết, tiếng tăm của cũng tốt lắm. Ai da, bản thân mình cũng chưa từng thử qua, biết mình có thể dùng mấy cái trong đêm? Với trình độ của mình, chừng cũng vẫn còn hơn lão tam đến vài phần nha.”

      lâu sau đó, những người khác trong túc xá cũng lục đục trở về. Buổi chiều cả bọn thường tụ tập lại để đàm đạo kinh nghiệm ái tình, tình dục và bạo lực, vì đó là những chủ đề luôn luôn thể thiếu của đám thanh niên. “Vạn niên quang côn” kiêm “xử nam” Mộ Dung Thiên mấy thích hợp để bàn luận những chuyện này, giống như bị đả kích trầm trọng mà mất hết cả hứng thú , ngay cả khẩu vị dùng cơm cũng còn, trông chẳng khác con lợn chết ở giường, ngủ thẳng mạch đến 7 giờ 30.

      Buổi tối là lớp số học cao cấp, Mộ Dung Thiên phiền não hết mức. , mẹ nó, chẳng biết tại sao trường học cứ bắt phải tham gia mấy lớp như vậy, cả y dược học cũng phải học lớp số học, chả nhẽ về sau thu tiền cũng phải dùng đến tích phân và vi phân sao? Nghĩ vậy rồi, trong lòng Mộ Dung Thiên ngại lần lượt hỏi thăm đến người con đời thứ mười tám thuộc trực hệ của cái gã viết ra thứ số học này, còn mười tám đời trước có hứng, có ai biết được cái đám đó có phải là vượn người thời viễn cổ hay chứ. Mộ Dung Thiên tuy là tên sắc lang, nhưng cũng ngu đến mức đó.

      Nằm giường hồi lâu suy nghĩ nên giết thời gian thế nào, rốt cuộc Mộ Dung Thiên quyết định chợ đêm chuyến, vì lâu ra ngoài chơi. Chợ đêm là nơi giải trí tốt nhất, chừng có thể còn gặt hái được những ngạc nhiên bất ngờ, đặc biệt là khoảng thời gian đông đúc xe buýt. Chỉ cần có kinh nghiệm và kiếm được vị trí tốt, chừng trong trường hợp xe thắng gấp lại còn được bộ nhũ hoa đụng vào nữa chứ. Tuy nhiên, người có đại chí như Mộ Dung Thiên tuyệt đối hề để những tình huống bất ngờ như vậy vào mắt rồi.

      Hết hồi 3
      OrchidsPham thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 4: Lưu Oanh ( làng chơi).

      Dịch giả: vivarichmount

      Biên tập: ái tài uyên ương

      Thượng Kinh là thành thị có rất nhiều mỹ nữ, chỉ cần thả bộ dạo chơi đường phố và ngắm thưởng mỹ nữ cũng là điều lạc thú trong đời người rồi. Đặc biệt đối với Mộ Dung Thiên vừa ngắm nghía vừa so sánh phong tao của các người đẹp lại là thú vui thích nhất của . Sắc lang vốn là loại người cực kỳ vô tư, và thường làm những việc mà người ta thể lý giải được. Đa số các mỹ nữ đạt được tự tin của mình đều là nhờ trải qua các ánh mắt tham lam của những tên sắc lang khi nhìn chằm chằm vào những bộ phận hấp dẫn của họ. Dù mỗi lần bọn họ bị nhìn như thế đều ném ra hai tiếng “đáng ghét!” Nhưng nếu quả các nàng ghét bị nhìn như vậy tại sao lại thường xuyên mặc những bộ y phục khêu gợi như thế? Chẳng những thế mà họ lại càng lúc càng mặc đồ gợi cảm hơn, càng lúc càng mặc đồ hấp dẫn và quyến rũ hơn, như vậy chẳng phải là lời và suy nghĩ lại giống nhau sao?

      Mộ Dung Thiên tự cảm thấy mình là tên sắc lang rất thích giúp người, nhất là đối với những thiếu lòng tự tin, sẵn sàng phục vụ các nàng mà nề hà gian khổ, nghĩa bất dung từ. Sau mỗi lần “giúp đỡ” các lấy thêm lòng tự tin như thế, trở về trường với cặp mắt dài thoòng vì phải liếc qua liếc lại quá nhiều, và việc đó cũng khiến cho các thớ thịt nơi khóe mắt bị co giật tới mấy ngày mới hết.

      Lúc này gần tới tháng 9, mùa thu cũng sắp đến, thế nhưng thời tiết tại thủ đô lại vẫn nóng kinh người. Các đương nhiên là phải nắm vững những cơ hội ít ỏi còn lại trong năm để mượn dịp khoe khoang thân hình hấp dẫn và gợi cảm của mình. Vì vậy mà các nàng mặc sức trưng diện, đua sắc khoe hương, hết bộ này tới bộ khác. Và dịp này cũng tạo cơ hội rất tốt cho Mộ Dung Thiên, những cơ hội mà muốn cầu cũng được. Vào mùa này, nhất định phải làm việc gì đó có ý nghĩa, chỉ có như vậy mới lãng phí kiếp nhân sinh và cũng có gì khiến hối tiếc. Điều đó chính là nguyên tắc đối nhân xử thế của Mộ Dung Thiên.

      Bước lên chiếc xe buýt, Mộ Dung Thiên móc ví ra để trả tiền xe. Đến lúc này mới phát ra là mình chỉ còn 3 đồng 50 xu. Mẹ kiếp! Mình nhớ ràng là còn có hơn 100 đồng kia mà, sao bây giờ lại ít thế này? À, phải rồi, hôm trước lão tứ muốn cùng tài nữ đến khách sạn để nghiên cứu nghệ thuật thân thể, trong lúc gã túng thiếu, mượn của mình 100 đồng nên bây giờ còn nữa. Nếu muốn ngắm mỹ nữ tuyệt hảo chí ít cũng phải thêm chuyến xe nữa mới đến được nơi đông đảo mỹ nữ, nhưng như vậy chỉ còn lại 5 xu trong ví, trong khi đó, cả thẻ tín dụng của ngân hàng mà mình cũng mang theo người, vậy cơm chiều tính thế nào? Phải biết rằng từ trưa tới giờ, bản thân mình còn chưa có hạt cơm nào vào bụng nữa đây.

      Xuất sư bất lợi, điều này khiến cho Mộ Dung Thiên cảm thấy uể oải, tâm tình vui vẻ cũng tan biến luôn. Nếu bảo quay trở lại lấy tiền là phiền toái. Ngôi trường của lớn cũng lớn, cũng , qua lại chuyến cũng mất rất nhiều thời gian, nếu có trở lại chừng cái hứng bốc đồng của cũng tan biến luôn quá.

      - Aaaaaa!

      Mộ Dung Thiên nhất thời cảm thấy trời đất xoay chuyển, ngày tận thế dường như đến gần. đau khổ ôm lấy đầu mình. Khó khăn lắm mới có dịp hứng trí như vậy, ai ngờ nó lại tệ hại như thế. Trường hợp này quả đúng với câu “lúc cần đến tiền lại thiếu hụt”, tại Mộ Dung Thiên quả là rất hối hận.

      Những người ở gần đó thấy bộ dáng dở khùng dở điên của Mộ Dung Thiên lại nghĩ đến cái bệnh chó dại lưu hành ở trong thành phố, thế là ai nấy cũng đều bất giác bước lùi lại vài bước, đề phòng Mộ Dung Thiên có thể tùy thời mà nhảy tới cắn họ phát.

      Rốt cuộc cũng quyết định trung dung, thay đổi đích đến của mình. Thay vì phải đến đường Bộ Hành đến đường Bất Dạ, như vậy cần phải thêm chuyến xe nữa. Tuy số luợng và chất lượng của mỹ nữ ở đường Bất Dạ có kém hơn so với đường Bộ Hành, nhưng dù sao cũng có thể miễn cưỡng làm thỏa mãn thị giác và máu sắc lang của mình.

      Hôm nay, tình huống giao thông đường vào Thượng Kinh khá tốt, xem ra nó còn thông suốt hơn cả việc đại tiện nữa kia. Mộ Dung Thiên hy sinh cơ hội ngồi ở vị trí tốt, chỉ vì muốn có được “tai nạn” hương diễm ngoài ý muốn. Thế nhưng điều đó xảy ra, nên chỉ đành nghiến răng mắng thầm mấy viên cảnh sát giao thông, lãnh lương ít như vậy còn sốt sắng làm việc làm quái gì?

      Đường Bất Dạ, tuyệt phải là địa phương có bóng đêm, mà chẳng qua khái niệm về thời gian ở nơi đây hề phân biệt ngày và đêm, vì bất cứ lúc nào cũng náo nhiệt như nhau. Ở con đường này, tất cả những hàng quán, siêu thị, trung tâm giải trí, hay trường sở đều mở cửa buôn bán suốt đêm. Chỉ cần nguyện ý có thể đến đây vui chơi hay tìm mua bất cứ vật gì. Vô luận là thời khắc nào, nơi đây cũng luôn luôn là trong những địa phương náo nhiệt nhất của thủ đô, và cũng rất thích hợp cho những người thích sống về đêm. Đương nhiên, khi đến chơi tại đường Bất Dạ, người ta phải có khá nhiều tiền trong túi mới được, vì giá cả nơi đây tương đối cao. Những hạng người đến đây chỉ với mục đích ngắm thưởng mỹ nữ giống như Mộ Dung Thiên quả rất hiếm.

      - Chàng đẹp trai, đến đây chơi nhé?

      người phụ nữ xinh đẹp lả lướt, khuôn mặt hồng hào, mặc chiếc váy ngắn, đứng tựa cửa và ném sang phía Mộ Dung Thiên cái liếc mắt sắc xảo. Mộ Dung Thiên theo phản xạ tự nhiên liền dừng ánh mắt ở bộ phận gợi cảm mà người phụ nữ ấy cố tình phơi bày cho thiên hạ chúng nhân xem. Thứ tốt mà xem chẳng thà đừng xem còn hơn. Đây cũng chính là trong những nguyên tắc đối nhân xử thế của , và cũng là điều thực tế rất trọng yếu.

      Ngọn đèn hồng từ cao tỏa chiếu ánh sáng bao trùm lấy thân thể ta, khiến cho ta trở nên rất thánh…………e hèm, dâm đãng!

      Mộ Dung Thiên thoáng hơi động lòng. Tuy nhiên, cái loại “vui chơi” này là cái loại cần phải có tiền, huống hồ chi cũng còn chưa “đói khát” đến nỗi phải đem vị “tiểu huynh đệ” mà giữ gìn cẩn thận suốt hơn hai mươi năm để mà sử dụng người làng chơi thuộc loại rẻ tiền như vậy. Chí ít cũng phải là bao thuộc khách sạn cao cấp nào đó mới phải, vì thế, chỉ đành nuối tiếc lắc đầu bỏ qua.

      Toàn bộ con đường Bất Dạ bị những căn phòng trọ dã chiến của các làng chơi chiếm hết phân nữa, phần còn lại đa số là những cơ sở giải trí như các quán ba, quán rượu, quán trà, quán net, quán game, vũ trường, khách sạn, hộp đêm, rạp hát, vân…vân….Dưới ánh sáng của những ngọn đèn nê ông đủ màu đủ sắc, con đường Bất Dạ trông có vẻ rất thần bí, những bộ trang phục mang nhiều sắc thái khác nhau của người bộ vẫn qua lại nườm nượp, nam đạo mạo bảnh bao, còn nữ hàm chứa nét e lệ thẹn thùng, cứ tựa như là muốn che dấu khuôn mặt của mình ở dưới lớp mặt nạ vậy. Chỉ tiếc là ai nấy cũng đều biết những người tìm đến khu vực này giải trí lại là những hạng người nào, nên dù họ có muốn che dấu cách nào nữa cũng chẳng qua mắt ai được.

      định luật bất thành văn mà các người nhàn hạ trong xã hội đúc kết ra được, đó là địa phương nào càng sa đọa bao nhiêu lại càng có nhiều mỹ nữ bấy nhiêu. Con đường Bất Dạ này chính là trong những ví dụ xác thực nhất. Tại đây, mỹ nữ quả là nhiều như mây, nhiều đến nỗi khiến cho Mộ Dung Thiên nhìn đến chớp mắt. chỉ hận sao cha mẹ sinh cho mình bốn con mắt để ngắm mỹ nữ cho .

      Mặc dù những này đều cúi mặt bước chậm rãi đường phố, nhưng ở trong mắt Mộ Dung Thiên họ đều là những xinh đẹp, và cũng cần quan tâm đến phẩm hạnh của họ làm chi, mà chỉ dõi ánh mắt nhìn theo các ra ra vào vào dứt tại các trung tâm giải trí. Những làng chơi to gan lớn mật ngừng câu dẫn khách qua đường, còn những kẻ đến mua vui cũng ngang nhiên cò kè trả giá, tất cả những thanh đó hòa quyện lại trung và tạo thành thứ nhạc mang đầy sắc thái tình dục. Ngoại trừ những làng chơi thuộc giới bình dân đó ra còn có những bao với khí chất cao sang hơn, họ theo khách bước ra từ khách sạn và đến gần những chiếc xe chờ sẵn ở trước cửa, sau đó cứ từ tốn đặt bờ mông tròn trịa lên chiếc ghế nệm êm ái, và rồi chỉ nghe “vù” tiếng rời khỏi con đường Bất Dạ. Mộ Dung Thiên là hâm mộ những người đàn ông đó, phải chi mình cũng là phú gia, có xe có ngân phiếu, vậy lão tử có thể tìm được bao xinh đẹp mỹ miều và lúc đó tha hồ hưởng thụ cuộc sống xa hoa đầy phấn khích ấy. Chỉ tiếc là khi nhìn lại ví tiền của mình, bao nhiêu mộng đẹp của Mộ Dung Thiên lập tức bị vỡ tung thành những mảnh vụng, tựa như những quả bong bóng mỏng manh bị kim châm chích phải.

      Mộ Dung Thiên tới lui con đường Bất Dạ đến vài lượt trống bụng kêu loạn cả lên. “Bão noãn tư dâm dục”, câu này cho thấy con người ta khi được ấm no rồi nghĩ đến điều dâm dục, vì vậy mà ngay trong lúc này, Mộ Dung Thiên đói cồn cào nên bao nhiêu dục vọng của đều như nước thủy triều thoái lui về đại dương mênh mông – được, phải kiếm nơi nào giải quyết cái bao tử . cảm thấy kỳ quái, sao đường phố có vẻ ít người thế nhỉ. Nhìn lại đồng hồ mới chỉ có hơn 11 giờ, thông thường vào khoảng giờ này mới chỉ là lúc mở cửa buôn bán của các cửa tiệm mà thôi.

      Thời tiết lúc này có vẻ oi bức nóng nực, Mộ Dung Thiên có dự cảm như là sắp sửa có chuyện gì đó xảy ra, nhưng cũng lập tức bỏ qua và suy nghĩ nhiều nữa.

      Hết hồi 4
      OrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :