1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dạ Viên - Tử Ngư Nhi (1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Dạ Viên
      Tác giả: Tử Ngư Nhi

      Editor: Ngocngoc Panda

      Lời dẫn

      Buổi tối tôi tiến vào Dạ Viên, Dạ Huyền mang theo vợ hai của Phương Thị Uyển Hoa về nhà.

      Moi ngươiđều trí nhớ là thứ đồ cố chấp, chọn nhớ kĩ người hoặc vật mà mình thấy là trọng yếu nhất. ra đêm đó cũng có chuyện gì phát sinh với tôi, nhưng tôi lại như cũ nhớ rất kĩ đếm đó. Giống như cái dằm ghim ngón tay, nếu tác động vào có chuyện gì, nhưng nếu nhàng ấn cái, liền mơ hồ đau thấu tậm tim.

      Nếu tôi chưa từng tới Dạ Viên, đời này nhất định bình thản trôi qua, mặc dù chết, tan xương nát thịt cũng có chuyện tình mà tôi chỉ nghĩ tới là run rẩy.
      Nhưng tôi tới Dạ Viên, mà Dạ Viên cũng dạy tôi chuyện, nên cố gắng lựa chọn, bởi vì bạn có lựa chọn nào khác. Dù cho bạn chọn phương án nào, Dạ Viên cũng đập nát, sau đó để từng mảnh bọc bạn lại chìm vào đáy biển sâu, trọn đời được siêu sinh...​

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor:Ngocngoc Panda

      Chương 1

      Mùa hạ ngày hai mươi lăm năm Ấn Triêu.

      "Hạ nương, thuyền đến rồi!" Thanh quen biết ở ngoài khoang thuyền gọi tôi, tôi mở mắt, cố gắng trấn định lại, chẳng qua là đầu hơi đau, khóe mắt ẩm ướt, tôi vừa nãy là khóc trong mơ sao?

      Như phản xạ có điều kiện, tôi ngồi thẳng dậy, có lẽ là do sóng biển, cũng có thể là do lúc thuyền bỏ neo tạo lên chấn động, làm cho cái giường hẹp dưới tôi lung lay mấy cái.
      "Cảm ơn Vương thúc." Tôi uể oải đáp lời, tiếng khàn khàn đến ngay cả chính mình cũng nhận ra. Rốt cục cũng tới bờ, tôi đứng lên mở cửa khoang ra, Vương thúc liền bước vào giúp tôi cầm gói hành lí.

      Trời tối rồi, mơ hồ có thể thấy người thuyền cũng giống như thủy triều đều hướng về bến tàu, tiếng người ồn ào, ầm ỹ.

      Đây là lần đầu tiên tôi ngồi thuyền biển, hai ngày tới Hải Thượng Tam Thiên làm cho tôi thấy nhức mỏi. Lúc gần đến bờ tôi lại ngủ thiếp , vừa mới thiếp lại ngủ say như vậy, quả thực là lạ lùng, có lẽ là bởi vì quá mệt mỏi.

      "A, chúng ta phải mau chút, trời tối rồi, đến Dạ Viên còn phải đoạn đường nữa." Vương thúc nhanh nhẹn giúp tôi thu dọn hai quyển sách và cái mẫu thêu ở giường.

      " Vương thúc,để cháu giúp." Tôi bận rộn lôi ra cái rương gỗ nho từ đáy giường, nhét sách và mẫu thêu vào. Thu xếp xong, liền theo Vương thúc ra cửa khoang, hiển nhiên lúc chúng tôi ra ngoài cũng tương đối trễ rồi.

      Dưới bến thuyền vẫn còn rất nhiều người, thời đại thái bình, tin tức trong cung truyền ra hoàng đế sinh bệnh nặng, phía nam hải tặc hung dữ càn rở, người chạy nạn, hồi hương cũng nhiều hơn. Lẽ ra tôi và Vương thúc trước đó có thể xuống thuyền, nhưng hết lần này tới lần khác tôi ngủ thiếp gây trì hoãn, đành phải gạt mọi người mà ra.

      Hàng người vào chậm chạp, tôi lại cũng quá vội, thậm chí mơ hồ hi vọng con đường này dài thêm chút. Vương thúc khiêng rương gỗ ở phía trước, ông ấy sợ tôi bị người phía trước chen lấn, cám ơn thúc ấy.

      Gió biển ban đêm thổi có chút lạnh, tôi theo bản năng ôm hai vai, nhịn được liền quay lại phía sau nhìn mặt biển cái, sóng đánh mịt mờ, nửa điểm màu lam cũng nhìn thấy. Tôi hơi hoảng hốt, lại có chút ít bị choáng, đây chính là thành Hải Bình sao?

      " Tránh ra, tránh ra!" giọng nam truyền tới có chút cấp bách lễ phép.

      Phía trước hơi xôn xao, giống như có người chen đẩy từ hướng ngược lại.

      Tất cả mọi người đều muốn xuống thuyền, chen chúc thành như vậy, hết lần này tới lần khác có người còn muốn lên thuyền, thái độ lại căng cứng như vậy, khó trách bị mọi người oán trách.

      suy nghĩ, thanh kia tới gần, cái thùng vai Vương thúc chặn lại tầm mắt của tôi, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, theo bản năng nhích lại gần khóa sắt phía bên trái, tôi chưa đứng vững, bị ai đó đụng phải bả vai, cầu thang mạn thuyền vốn rất trơn, tôi thở tiếng, ôm chặt lấy khóa sắt mới bị đẩy xuống nước, chật vật mới đứng được vững vàng chút.

      Người đó đứng gần bên tôi chần chờ, sau khi xác nhận tôi cuối cùng bị té xuống, ngay cả câu "xin lỗi' cũng được liền vội vã rời . Tôi quay đầu nhìn bọn họ, có chừng bốn năm người, đầu là người mặc quần áo gia nhân, ở giữa là nam nhân cao lớn, nhưng chỉ nhìn tới được bóng lưng của mà thôi.

      Đoàn người xuống thuyền lúc sau mới khôi phục lại, Vương thúc quay đầu lại nhìn tôi chút, tôi mỉm cười khoát tay áo, ý bảo với ông ấy là tôi sao.

      Khó khăn rốt cục xuống được thuyền, lòng bàn tay sớm toát ra ít mồ hôi, Vương thúc ở phía trước tìm kiếm đoàn người Dạ Viên phái tới đón chúng tôi, tôi liền đứng tại chỗ đợi.

      bến tàu có rất nhiều xe ngựa đứng làm ăn, nhưng mà người ngồi xe ngựa cũng có nhiều lắm.

      Tôi tò mò nhìn hai người đánh xe tranh giành nhau vị khách, kh bọn họ chuyện, có nhiều tiếng địa phương tôi nghe hiểu lắm. Đại khái là khách nhân kia mặc cả tương đối tàn nhẫn, hai người đánh xe thương lượng trong chốc lát mới có người cắn răng chào hỏi khách nhân kia lên xe.

      Tôi nhìn, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng roi da quất vào thân ngựa làm cho tôi sợ hết hồn, dám đứng chiếm đường nữa, hơi dịch vào lề đường, chiếc xe ngựa màu đen chạy lướt qua người tôi.

      Tôi nhìn mép váy bị bùn bắn lên vấy bẩn, hơi nhíu lông mày, giống như là từ lúc khởi hành đến giờ có điểm gì thuận lợi.

      "Hạ nương, xe ngựa ở phía trước, người đông quá tôi tiến lại được." Phía trước cách đó xa, Vương thúc gọi tên tôi.

      "Tôi tới đây." Tôi liền tiếp lời, có lí do gì trì hoãn nữa.

      Dạ Viên, cuối cùng cũng gần tới rồi.

      Người đánh xe do Dạ Viên phái tới tên là A Đức,bộ dáng gần ba mươi tuổi, rất ít. Bản thân tôi thích người như vậy. Xe ngựa rất , Vương thúc cũng cùng A Đức ngồi ở bên ngoài. Chạy nhanh ra khỏi bến tàu, đường dần dần yên tĩnh trở lại, xe hướng về phía trước. Trong xe có chút buồn bực, tôi mở cửa sổ xe ra nhìn, phía bên phải chính là vách đá cùng vô biên vô hạn biển rộng, lại là biển.

      Cuối đường phía trước chính là Dạ Viên. Người trong xe ngựa có lẽ cho rằng đường này bằng phẳng hề dài, nhưng tôi bắt đầu hoài nghi quyết định đến Dạ Viên có phải thời điểm chính xác , cuối cùng cũng thấy được chỗ ở rộng lớn kia.

      Xe ngựa dừng lại ở cửa, A Đức xuống xe dùng sức vỗ mạnh vào cổng lớn. Tôi xuống xe ngựa, cửa gỗ trang viên trước mắt sơn màu đỏ thắm đóng chặt lại, cạnh cửa treo mây tấm biển, hai bên đèn lồng màu đỏ chiếu xuống đất sáng bóng. Phía chỉ khắc hai chữ: Dạ Viên. Mấy cây to trồng trong trang viên vươn cành lá ra khỏi tường rào, bị gió đêm thổi cho lay động.

      Rất nhanh, cánh cửa màu đỏ thắm mở ra, người đàn ông lớn tuổi tóc hoa râm thò đầu ra.

      " Côn An thúc, quấy rầy giấc ngủ của ngươi à?" Vương thúc vui cười chào hỏi.

      " Còn chưa ngủ, lão Vương ngươi lần này trở về hơi chậm đấy."Côn An thúc rất vui vẻ khi có người chuyện với ông, nhếch môi cười lộ ra hàm răng thưa thớt.

      "Thuyền vừa mới tới, có biện pháp khác, biển gió rất lớn." Vương thúc giải thích, giọng điệu có vẻ mỏi mệt.

      A Đức lên tiếng, cũng gấp gáp tiến vào Dạ Viên.

      "Vì này là?" Côn An thúc nhìn tôi, tò mò hỏi.

      " Đây là Hạ nương, là vị thêu sư ta mời về cho Dạ Viên." Vương thúc quay đầu giới thiệu tôi.

      "Côn An thúc." Tôi mỉm cười gật đầu đáp lại, gió biển gào thét ngày càng lớn.

      Côn An thúc tiến sát gần tôi nhìn kĩ, bỗng nhiên cười: "Ánh mắt tốt lắm."

      "Khen nương có con mắt sáng." Vương thúc vội vàng giải thích.

      "Hạ nương đến đúng lúc, hôm nay thiếu gia cũng trở về từ Mậu Thành, ngồi cùng thuyền với nương đấy." Côn An thúc tươi cười .

      "A, là đúng lúc."Tôi khách khí đáp. Đáng tiếc đến hơi chậm, có cơ hội gặp mặt.

      "Đại thiếu gia trở lại? mình sao?" Vương thúc tiếp tục hỏi thăm.

      "Đâu có, là mang theo vợ hai về." lời của Côn An thúc mang theo chút thần bí.

      Vương thúc cười, cười đến ý vị thâm trường.

      "Côn An thúc, chúng ta bước vào ." A Đức cuối cùng cắt đứt lời của Côn An thúc.

      " Mau vào , ngoài này gió to lắm." Côn An thúc ái ngại .

      Tiến vào Dạ Viên, tôi quay đầu nhìn Côn An thúc vẫn đứng ở chỗ cũ đưa mắt nhìn chúng tôi bước càng ngày càng xa, mái tóc hoa râm bị gió thổi xốc xếch.

      " Lão đầu này, ngày thường cũng ít có người chuyện cùng lão." Vương thúc nhàn nhạt giải thích, biết là với tôi hay với A Đức.

      Tôi "Ừ" tiếng.

      Xuyên qua con đường bị bóng rừng che tối, dần dần tiến lại gần nhà lầu đỏ thắm, ánh sáng leo lắt rọi ra từ mấy cái đè trong phòng, bắt mắt, lại càng lộ ra vẻ độc.

      Tôi chỉ chú ý tới tầng cao nhất có cây đèn cầy đốt, có người đứng bên khung cửa khép nửa, từ dáng đứng của người ấy, đại khái có thể đoán được là nhìn ra xa. Nơi mà người ấy nhìn có lẽ là biển rộng, đối diện Dạ Viên là biển rộng vô vọng, người ấy là ai? nhìn gì vậy?

      Người ấy có phải là đại thiếu gia vừa trở về? Là Dạ Huyền, đại thiếu gia của Dạ Viên hay sao, vừa cưới vợ thứ hai ở Mậu Thành, rất sủng ái.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :