1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dạ thoại: U minh quái đàm - Ninh Hàng Nhất

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Dạ thoại: U minh quái đàm - Ninh Hàng Nhất
      Tác giả: Ninh Hàng Nhất
      Thể loại: kinh dị, ma quỷ, tâm lí, ám ảnh.
      Tình trạng: Hoàn (gồm 3 bộ)
      Editor: Shyn
      Tốc độ: Khỉ leo cây
      Giới thiệu:

      Trời chập tối, hai sinh viên đến nhà vị giáo sư tâm lí học, mục đích là để thỉnh giáo về chuyện tâm lí sợ hãi của con người gì gì đó.

      Giáo sư đồng ý kể cho bọn họ nghe ba câu chuyện, nhưng với điều kiện là sau khi nghe xong, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, hoặc phát sinh vấn đề nào đó, tất cả đều liên quan đến ông.

      Bọn họ có đủ can đảm để nghe hết ba câu chuyện khủng hoảng ấy hay ?

      Mà thần bí nhất chính là “câu chuyện thứ tư”, còn có thêm câu chuyện thứ tư nữa ư?

      Sau khi hai sinh viên nghe xong chuyện, xảy ra chuyện thể tưởng tượng gì?

      Chuyện: U Minh Quái Đàm chính là câu chuyện kinh dị, tâm lí ám ảnh mà tại tác giả Ninh Hàng Nhất cảm thấy vừa ý nhất. Những cái chết kinh hoàng thay nhau xuất , phía sau là chân tướng khó lường, vô cùng hấp dẫn.

      ***
      Lời editor: Tổng 3 bộ chỉ vỏn vẹn gần 50 chương, tác phẩm cũng là sách được xuất bản nên nội dung rất bảo đảm. Còn về độ kinh dị xin đánh giá là 1/5 - tức chỉ dừng lại ở chỗ ám ảnh chứ chưa đến mức vứt cả điện thoại trong lúc đọc vì sợ. Đặc biệt là hơi bị bận nên đào hố nhận gạch trước http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif Tầm tuần nữa post đều đặn. Hi vọng nhận được ủng hộ của mọi người để có động lực vượt bão để edit chương mở đầu cho nóng http://***************.com/images/smilies/icon_smoker4.gif

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Câu chuyện đầu tiên: Chuyện ngày 13 tháng 7

      Edit: Shyn


      Lời dẫn:
      Khi giáo sư Lan Thành mở cửa, đứng trước ông là hai nam sinh.

      Ông nhìn chăm chú vào hai chàng trai cao to trước mặt, ánh mắt sâu lường được.

      “Giáo sư, thực xin lỗi thầy, hẹn trước mà chúng em đến đây, là xin lỗi.” Trong đó, nam sinh mặc áo sơ-mi kẻ ô vuông, vóc dáng hơi gầy ngừng xoa xoa tay, có chút co quắp .

      “Nhưng là chúng em nhịn được, thể đến thỉnh giáo thầy, xin thầy hãy tha thứ.” nam sinh thân hình cao to bổ sung thêm.

      Giáo sư đánh giá bọn họ vài giây, hơi mỉm cười:“ có gì, mời vào!” Hai nam sinh ngồi lên sô pha ấm áp, giáo sư pha cho bọn họ hai cốc nước nóng, hai người nhanh chóng nhận lấy, liên thanh lời cảm ơn.

      Nam sinh kẻ ô vuông nâng tay nhìn đồng hồ, hơi xin lỗi :“Giáo sư, bây giờ bảy giờ tối rồi, bọn em đến đây chắc hẳn quấy rầy giờ cơm chiều của thầy.”
      Lan giáo sư ôn hòa lắc lắc đầu: “Thầy ăn rồi. Các em tìm thầy có chuyện gì?”
      “Là như thế này, thưa giáo sư. Hai chúng em đều là học sinh khoa Văn, thầy là giáo sư phụ trách bộ môn tâm lí học của chúng em... Đương nhiên, thầy gặp qua rất nhiều học sinh, có thể có ấn tượng gì với bọn em...”

      Nam sinh kẻ ô vuông tạm dừng chút, tiếp:“Chúng em tìm đến thầy, là vì gặp ít vấn đề phức tạp.”

      Lan giáo sư gật gật đầu, ý loại chuyện này đối với ông quen lắm rồi, chẳng có gì lạ.

      “Đa số mọi người đến đây tìm thầy đều gặp những vấn đề.” Giáo sư ôn hoà .
      Nam sinh kẻ ô vuông tựa hồ có chút khó :“Giáo sư, thầy biết đấy, hai chúng em thuộc khoa Văn, luôn nhiệt tình thích sáng tác truyện trinh thám, tiểu thuyết khủng bố. Nhất là gần đây, chúng em tham gia hiệp hội tiểu thuyết trinh thám. Ở nơi đó, cả cộng đồng học sinh đam mê tiểu thuyết trinh thám cùng thảo luận, trao đổi. Vào cuối tuần, các thành viên trong hội lại tổ chức tụ tập. Dựa theo lệ thường, mọi người đều phải tự mình kể câu chuyện kinh dị mới --”

      Lan giáo sư gật gật đầu, ý bảo cậu ta tiếp tục .

      Nam sinh kẻ ô vuông cắn cắn môi:“Mỗi tuần chúng em đều tổ chức hoạt động như thế, nhưng mỗi lần nghe chuyện xong đều cảm thấy bình thường, thậm chí đôi lúc còn cảm thấy buồn ngủ -- nhưng cuối tuần trước lại khác, bọn em sợ hãi, sợ hãi đến mức đêm thể ngủ!”

      Lan giáo sư sờ cằm:“Là vì có người kể cho các em nghe câu chuyện khủng khiếp, đúng ?”

      Nam sinh kẻ ô vuông ngẩng đầu lên: “ phải , mà là ba.”

      “Thầy đoán tối hôm đó chắc chắn các em cảm thấy rất kích thích!” Lan giáo sư nhướn lông mi .

      “Đúng vậy, thực tế, tối hôm đó tất cả bọn em đều quên cả tồn tại của mình, hết sức chăm chú nhập theo tình tiết câu chuyện, tâm tình cũng theo đó mà phập phồng lên xuống. Đồng thời, sâu trong thâm tâm chúng em cảm thấy rất khiếp sợ, cảm giác khó có thể tin tưởng.”

      “Vì sao thế?” Lan giáo sư hỏi.

      “Bởi vì mỗi thành viên của hiệp hội chúng em đều hiểu thực lực của nhau. Trước kia năng lực sáng tác của ba người đó rất bình thường, thậm chí còn có chút kém cỏi hơn người khác -- nhưng riêng buổi tối hôm đó, bọn họ lại bất ngờ kể ra ba câu chuyện khiến người ta kinh ngạc!”

      “Là ba chuyện gì?”

      “Để cho tớ ,” Nam sinh cao to tiếp lời,“Tối hôm đó, đầu tiên có bạn nữ lê thê kể câu chuyện trinh thám dài ngoằn, chán ngắc. Mọi người gần như cảm thấy buồn ngủ, đột nhiên thành viên trong hội , cậu ta muốn kể câu chuyện kích thích thần kinh mọi người, vì thế, cậu ta bắt đầu kể câu chuyện mang tên ‘Ác mộng’.”

      tới đây, nam sinh cao lớn ngưng mắt nhìn thái độ của Lan giáo sư.

      tiếp .” Lan giáo sư khoanh tay trước ngực, thâm trầm nhìn cậu ta.

      “Sau khi cậu ta kể xong, bọn em vẫn chưa hết sợ hãi, người khác lại bắt đầu kể câu chuyện khác, gọi là ‘Phim kinh dị’—câu chuyện ấy khiến cho chúng em cảm thấy toàn thân phát lạnh. Ngay sau đó, câu chuyện thứ ba mang tên ‘Thế giới Doir’ được thành viên khác kể ra càng làm cho mọi người hoảng sợ -- nghe xong câu chuyện đó, tất cả đều ngây người, vài người chuẩn bị xong câu chuyện của mình cũng kể tiếp vì sợ thua kém.”

      “Sau tối hôm đó, hai chúng em suy nghĩ nát óc vẫn nghĩ ra được, làm sao bọn họ có thể sáng tác ra câu chuyện ấy. Cho nên, ngày nào hai chúng em cũng theo họ, muốn bọn họ truyền thụ kinh nghiệm sáng tác. Bọn họ bị ép đến còn cách nào khác, rốt cuộc cũng thừa nhận – ba chuyện này nghe được từ chỗ Lan giáo sư -- Giáo sư, là như vậy sao?”

      Lan giáo sư thản nhiên cười, hơi hơi gật đầu: “Đúng vậy, là thầy kể cho bọn họ nghe. Nhưng thầy , ‘vấn đề phức tạp’ của các em là gì?”

      “Giáo sư, chúng em đến đây, chỉ hy vọng được thầy dẫn dắt chút ít. Nếu thầy có thể kể cho bọn họ nghe ít chuyện kinh dị, nhất định thầy cũng có thể cho chúng em biết – làm thế nào có thể thăm dò và kích thích sợ hãi của người khác? Cái gì gọi là tâm lí sợ hãi của con người?”

      Lan giáo sư nhìn cậu ta chăm chú lát, lập tức bật cười ha ha.

      “Em biết ? Về vấn đề em vừa nêu ra, nếu dùng căn nguyên lý luận, hệ thống giảng giải mà , có thể vận dụng tâm lí học mà viết.” Ông .

      “Ý thầy là...... Vấn đề này quá mức phức tạp?” Nam sinh cao to có chút lo lắng hỏi.

      Lan giáo sư nhàng mà khoát tay áo: “Trước khi chúng ta giải quyết bất cứ vấn đề gì, đều phải xem mục đích ban đầu. Trở lại vấn đề các em đưa ra ban đầu – mục đích của các em là vừa viết vừa trì hoãn, lại khiến cho người ta sinh ra sợ hãi, đúng ?”

      Hai người hẹn mà gật đầu.

      “Vậy đơn giản thôi.” Giáo sư ,“Căn bản các em cần phải hiểu hết về tâm lí của sợ hãi của nhân loại, chỉ cần nghe thầy kể xong ba câu chuyện là được.”
      “Giáo sư!” Hai nam sinh hưng phấn đứng lên,“ ra còn có ba câu chuyện khác mà chúng em chưa được nghe sao?”

      mặt Lan giáo sư mang theo nụ cười thần bí, nhàng gật đầu.

      “Quá tốt, giáo sư. Xin thầy hãy kể !” Hai nam sinh hết sức chăm chú, ngồi nghiêm chỉnh nhúc nhích nhìn Lan giáo sư.

      “Nhưng thầy xin ràng trước, ba câu chuyện này rất đáng sợ, trong quá trình nghe khiến người ta sinh ra khẩn trương, tâm trạng lo âu, thoải mái -- các em chắc chắn muốn nghe sao?”

      “Đương nhiên! Giáo sư, điều chúng em cần chính là có thể sinh ra linh cảm được từ những câu chuyện ấy.” Nam sinh kẻ ô vuông bức thiết .

      “Như vậy, thầy cũng có cầu duy nhất – sau khi các em nghe xong ba câu chuyện này, nếu xuất bất cứ tình huống nào, hoặc phát sinh bất cứ chuyện gì, đều liên quan đến thầy -- bởi vì các em cầu thầy kể. Đúng ?”

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, nam sinh cao to hơi hơi nhíu nhíu mày, :“Giáo sư, chúng em nghe qua ba câu chuyện của các bạn kia, hơn nữa cũng đọc rất nhiều câu chuyện kinh dị của các quốc gia khác... Lần này thầy kể ba câu chuyện, có thể đạt đến hiệu quả đấy sao?”

      Lan giáo sư từ chối cho ý kiến, :“Thầy chỉ có thể cho em biết, ba câu chuyện này hề giống ba câu chuyện trước. Trước khi kể, thầy đánh giá bất cứ điều gì, các em lựa chọn nghe hay nghe đây.”

      Hai nam sinh lại nhìn nhau, cuối cùng đưa ra quyết định, : “Nghe!”

      “Tốt lắm.” Lan giáo sư gật đầu, “Quay lại cầu duy nhất của thầy, ba câu chuyện này nhất định thầy phải kể hết nhé.”

      “Vì sao ạ?”

      “Trong quá trình thầy kể, thầy quan sát các biểu , động tác của các em. Nếu thầy phát câu chuyện thứ nhất làm các em sợ hãi, thầy tiếp tục kể câu chuyện.”

      “Vậy...... Nếu chúng em bị dọa sao?” Nam sinh cao to hỏi.

      “Thầy kể câu chuyện thứ hai.”

      “Có thể câu chuyện thứ hai cũng thể dọa bọn em.”

      “Nếu như vậy, thầy kể câu chuyện thứ ba.”

      Nam sinh kẻ ô vuông trầm mặc lát, sau đó :“Giáo sư, tổng cộng thầy chỉ có ba câu chuyện. Em muốn biết là, nếu ba câu chuyện ấy đều dọa được bọn em, thế nào? Thầy biết đấy, hai chúng em đều nổi tiếng rằng rất gan dạ.”

      Cậu ta xong câu đó, ngẩng đầu nhìn về phía Lan giáo sư, trong ánh mắt ngây ngô còn chứa tia khiêu khích.

      Lan giáo sư dùng tay trái nâng cằm, nhìn cậu ta lát, chậm rãi :“Nếu như vậy, thầy kể câu chuyện thứ tư, cũng chính là câu chuyện cuối cùng của thầy.”
      ra, thầy còn có câu chuyện thứ tư!” Nam sinh cao to ngạc nhiên hô lên.

      “Nhưng câu chuyện thứ tư thầy chưa từng kể cho ai, bởi vì người bình thường nhiều nhất chỉ kiên trì nghe được câu chuyện thứ ba, sau đó chịu nổi, muốn nghe tiếp nữa. Cho nên, cho đến bây giờ thầy vẫn chưa kể cho ai nghe câu chuyện thứ tư cả.”

      Hai nam sinh nhàng há miệng thở dốc, gì. Trong lòng bọn họ suy đoán câu chuyện thứ tư có nội dung gì.

      Vài phút sau, ánh mắt nam sinh kẻ ô vuông sáng ngời nhìn Lan Thành giáo sư, :“Giáo sư, xem ra buổi tối hôm nay, mục đích của chúng em đến đây là để khiêu chiến với “câu chuyện thứ tư” của thầy.”

      Lan giáo sư vẫn duy trì nụ cười ý vị thâm trường, ông : “Vậy được rồi, thầy bắt đầu kể câu chuyện thứ nhất. Nếu trong khi nghe các em cảm thấy sợ hãi, có thể bảo thầy dừng lại, thầy kể tiếp nữa. Hiểu chưa?”

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Quyển 1: Câu chuyện bốn người
      Dạ thoại 1: Câu chuyện ngày 13 tháng 7

      Chương 1:


      Edit: Shin-sama

      Hai giờ chiều, Mai Đức ngồi trước bàn, dựa vào cửa sổ, trong tay thản nhiên cầm cốc trà xanh, trước mặt là quyển truyện kí – viết về nhân vật Van Gogh mà sùng bái. Đối với , sau mười giờ trưa là khoảng thời gian vô cùng thích thú, có thể thoải mái thư giãn.

      làn gió từ ngoài cửa sổ nhàng thổi vào, đây đúng là mùa hè oi bức và ẩm ướt, nhưng như thế cũng là món quà tuyệt nhất của thiên nhiên. Mai Đức nhướn mi, cảm thấy cuộc sống của nhàng và tốt đẹp.

      họa sĩ tự do, Mai Đức đạt được tất cả các mục tiêu mà luôn phấn đấu ở tuổi hai mươi mốt – có gian sáng tạo riêng, điều kiện sinh hoạt tuyệt vời và cả cơ thể khỏe mạnh. Đương nhiên, còn có người bạn vừa mới quen gần đây. Còn có gì có thể tốt hơn cuộc sống như thế này?

      Mai Đức vừa lật từng trang truyện kí Van Gogh vừa suy nghĩ: Cuộc sống tại của , phỏng chừng các bậc thầy cũng chẳng theo kịp.

      Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng chuông cửa điềm tĩnh. Mai Đức theo bản năng nhìn về phía cửa, cũng đoán ra ai lại đến thăm giờ này.
      bước đến, mở cửa ra.

      Người đàn ông ở trước cửa gấp gáp xông vào nhà, gã bước nhanh đến bên cạnh Mai Đức, sau đó đóng cửa lại.

      Mai Đức kinh ngạc nhìn người đầy mồ hôi này – chính là người bạn cùng lớp thời trung học, đồng thời là bạn tốt – Công an cục pháp y Viên Tân.

      “Mày làm sao vậy?” Mai Đức hỏi, “Làm gì mà hoang mang rối loạn như vậy?”

      Dáng người Viên Tân cao lắm, thể trạng bình thường, mặc bộ quần áo lao động màu trắng. Lúc này, mồ hôi gã tuôn liên hồi, khuôn mặt đỏ bừng, trừng lớn mắt nhìn Mai Đức, càng ngừng thở hổn hển, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi và khẩn trương.

      Mai Đức cảm thấy có điểm bất ổn. nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

      Viên Tân vẫn lời nào, miệng gã há hốc, đột nhiên toàn thân run rẩy, dường như lạnh đến phát run.

      Mai Đức bắt lấy cánh tay gã, kéo Viên Tân ngồi xuống sô pha, rót ly nước lạnh đưa cho gã, hỏi: “Rốt cục là thế nào? Mày nhanh xem!”

      Viên Tân uống hơi cạn sạch, sau đó gắt gao nhìn Mai Đức chằm chằm.
      phút đồng hồ sau, dường như gã tìm lại được giọng của mình, mở miệng : “Đêm qua, ...... Chính xác ra, là rạng sáng hôm nay, tao giải phẫu thi thể.”

      Mai Đức nghiêng đầu nhìn gã, vài giây sau, : “Đây là công việc của mày, đúng ? Dĩ nhiên mày phải làm rồi.”

      “Thi thể này......” Viên Tân ngừng lại, hô hấp lại trở nên gấp gáp.

      “Như thế nào...... Chết rất thảm à?”

      Viên Tân lắc đầu :“Là thi thể bị chết đuối, có gì đặc biệt.”

      Mai Đức nhún vai: “Tao bắt đầu thấy khó hiểu rồi đấy.”

      Lại trầm mặc phút đồng hồ, Viên Tân chậm rãi ngẩng đầu lên: “Mày có nhớ...... Chuyện xảy ra mười năm trước ?”

      Những lời này vừa thốt ra, Mai Đức giống như lọt vào lưới điện, nhảy dựng ra khỏi sô pha, hét lớn: “Mày nhắc đến chuyện này làm gì? Mày quên rồi sao? Chúng ta thống nhất vĩnh viện đề cập đến chuyện này mà! Mười năm trôi qua! Tao quên béng rồi!”

      Viên Tân cũng đứng dậy từ sô pha, nhìn thẳng Mai Đức: “Mày nghĩ tao muốn nhắc lại lắm hay sao? Nếu phải gặp trường hợp đặc biệt, đánh chết tao cũng đề cập đến chuyện này!”

      “Trời ơi! Rốt cuộc mày gặp cái ‘trường hợp đặc biệt’ quái quỷ gì, cần gì phải nhắc đến chuyện này? Lại , chuyện đó liên quan gì đến tao!”

      “Mày đừng quên, ‘chuyện kia’ là do bốn người chúng ta cùng làm.” Viên Tân , “Mày có lí do gì đẻ phủi sạch tội lỗi để mình tao gánh chịu.”

      Mai Đức há miệng thở dốc, thốt nên lời, tựa đầu sang bên, mày nhíu chặt.

      , mày gặp chuyện gì? Liên quan gì đến ‘chuyện kia’ của mười năm trước?” lát sau, hỏi.

      “Trước khi nghe tao kể, tốt nhất mày nên kể lại ‘chuyện kia’ lần. Tao biết, mày thể quên được. Chúng ta ai cũng thể quên được.” Viên Tân .
      Mai Đức chậm rãi tựa đầu vào sô pha, hít hơi sâu. Nghĩ về chuyện mười năm trước đó......

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Dạ thoại thứ nhất: Chuyện Ngày 13 tháng 7
      Chương 2.1
      Edit: Shin-sama


      Năm đó, Mai Đức 14 tuổi, Viên Tân cũng thế. Đương nhiên, còn có Lý Viễn và Dư Huy.

      Shin-sama - LQĐLúc ấy bọn chúng đều là học sinh năm nhất của trung học Nam Hương – bây giờ Nam Hương sắp quy hoạch lại khu mới rồi. Nhưng vào năm đó, nơi đây chỉ là trấn bình thường.

      Đó mùa hè tuyệt vời -- nếu như phát sinh chuyện đáng tiếc kia.

      Buổi chiều sau buổi lễ tổng kết, đám học sinh tụ tập lại chơi trò “đánh trận đất” -- bọn chúng đem bùn đất vo thành nắm rồi cùng nhau “đánh”, chơi vui vẻ đến quên cả đất trời.

      Hơn nửa giờ sau, bốn thằng nhóc mệt lả, thở hồng hộc, cùng nhau ngồi tảng đá lớn nghỉ ngơi. Nhìn khuôn mặt mỗi đứa mệt đến mức tái xanh, xám xịt lại, bọn chúng đều vui vẻ cười ha ha.

      Ngừng vài phút, Lý Viễn : “Tiếp , chúng ta chiến tiếp !”

      Mai Đức lắc lắc đầu: “Chơi mãi trò, chả có hứng thú.”

      “Thế chúng ta chơi gì? Mày thử xem!” Lý Viễn .

      Mai Đức lấy tay chống cằm đăm chiêu, cũng nghĩ ra được trò gì thích hợp.

      Phía sau, đột nhiên Viên Tân đứng thẳng dậy, hai mắt tỏa sáng:“Tao vừa nghĩ ra trò rất thú vị.”Shin-sama - LQĐ

      “Cái gì?” Ba người còn lại đồng thanh hỏi.

      “Tụi mày có còn nhớ tiết Ngữ văn tuần trước, thầy Thiện dạy chúng ta thành ngữ gì ?” Viên Tân .

      “Thành ngữ nào?” Mai Đức hỏi.

      “‘Ba người thành hổ’! Tức là khi có người bảo đường có hổ dữ, mày tin; Người thứ hai , mày cũng tin......”

      “Nhưng khi người thứ 3 cho mày biết đường có hổ dữ, mày liền tin.” Mai Đức tiếp lời,“Thành ngữ này ý rằng cùng lời dối nếu lặp lại bằng lời của nhiều người người bị lừa có thể tin nó là -- nhưng mà, này thành ngữ làm sao?”

      “Chẳng lẽ tụi mày muốn thử xem sao? Nếu như ba người cùng dối với nội dung, có phải lừa được người ta ?”

      Mai Đức hiểu ra vấn đề, liền lập tức ngồi thẳng người:“Nghe có vẻ thú vị, mày nghĩ chúng ta thử bằng cách nào?”

      Viên Tân suy nghĩ trong chốc lát, :“Câu này cho thầy Thiện dạy ...... Chúng ta cứ thử luôn với ổng !”

      “Thử kiểu gì?” Lý Viễn và Dư Huy cũng bắt đầu thấy hứng thú.

      Viên Tân nhìn nhìn bốn phía, liếc mắt trông thấy khu đầm lầy núi. Thằng nhóc đá chân cái:“Có rồi ! Chúng ta với thầy Thiện là lớp mình có người lên núi bơi lội, chẳng may vấp ngã chết đuối. như thế, tụi mày nghĩ ổng có tin !”Shin-sama - LQĐ

      “A ! Đem chuyện lớn như thế ra đùa giỡn thầy ư? Hình như hơi quá đáng?” Dư Huy có chút lo lắng.

      “Nhưng chúng ta thí nghiệm xem thành ngữ ổng dạy cho chúng ta đúng hay sai mà!” Viên Tân ,“Lại bình thường thầy Thiện đối xử với tụi mình rất tốt, ổng trách đâu. Cùng lắm nhanh miệng giải thích với ổng.”

      “Tốt! Cứ làm vậy !” Mai Đức hưng phấn nhảy lên,“Đảm bảo vui cực!”

      “Chúng ta lương lượng chút ....” Viên Tân kéo ba người chụm lại, bắt đầu kế hoạch.

      Thầy Thiện là giáo viên phụ trách ngữ văn của lớp Mai Đức, thầy vừa mới tốt nghiệp đại học nên còn rất trẻ, lại đẹp trai, hài hước, hay . Bình thường thầy thân thiện giống như bạn của học sinh, hay tham gia chơi bóng cùng mấy thằng học trò nghịch ngợm hoặc chuyện phiếm, vô cùng được học sinh mến.

      Sau khi kết thúc năm học, Thiện lão sư về nhà lập tức, mấy hôm nay thầy vẫn ở lại trong ký túc xá của trường.

      “Thầy Thiện... Thầy ơi ! ổn rồi!” Lý Viễn và Dư Huy chạy đến ký túc xá của thầy, điên cuồng đập cửa.

      Hơn mười giây sau, thầy mở cửa phòng. Bởi vì trời nóng nên thầy mang dép, nhìn đến hai khuôn mặt tái mét của học trò, liền vội vàng hỏi:“Làm sao, ra chuyện gì?”

      “Thầy ơi, Chung Lâm… Cậu ấy... Rớt xuống đầm nước rồi!” Lý Viễn vọt vào trong phòng, lớn tiếng .

      “Cái gì!” Sắc mặt thầy Thiện tái .

      Lúc này, Viên Tân và Mai Đức cũng thở hổn hển chạy vào, kêu to:“Xảy ra chuyện lớn rồi! Chung Lâm rơi xuống đầm nước!”

      Thầy Thiện liếc mắt nhìn bốn người, bút máy cầm trong tay ném thẳng lên bàn, gấp rút tìm giày sandal mặt đất, nhưng chỉ tìm thấy 1 chiếc, chiếc còn lại biến đâu.

      “Mau ! Mau dẫn thầy !” Thầy cố tìm giày nữa, trong chốc lát phóng ra khỏi cửa, nôn nóng thúc giục bọn bốn người Mai Đức.

      “Ở ngay đầm nước dưới triền núi !” Viên Tân hét lớn.

      Cơ bản là thầy Thiện thèm chờ đợi ai, chạy như bay ra ngoài, hướng thẳng đến triền núi. Viên Tân đắc ý nhìn 3 người còn lại, bọn chúng biết kế hoạch thành công.

      “Mau theo sau ! cho thầy biết là chúng ta chỉ đùa.” Dư Huy .

      Nhưng lúc này chẳng thấy bóng dáng thầy đâuShin-sama - LQĐ
      , bốn người nhanh chóng đuổi theo.

      Đợi đến khi bốn người đuổi tới nơi, Thầy chạy đến đầm nước. Chuyện Chung Lâm rơi xuống nước thầy tin luôn mà chẳng nghi ngờ. Vì cứu người, thầy vừa chạy vừa cởi áo ngoài, áo sơ mi và cả giày sandal, chỉ chừa lại cái quần đùi, mắt thấy muốn nhảy gấp xuống đầm.

      Khi Viên Tân chuẩn bị gọi Thầy dừng lại, cho thầy biết chân tướng, tình huống bất ngờ phát sinh.

      Cách đầm nước vài bước chân, thầy Thiện bởi vì chạy quá mau, vô ý vấp té bởi tảng đá, quay vòng rồi rơi xuống đầm! Thầy ở trong nước vùng vẫy dữ dội, hết lên cao rồi xuống thấp, chỉ chốc lát sau, dần dần chìm xuống, mặt ao chỉ còn những bọt nước nổi lên.

      Chuyện xảy ra quá mức bất ngờ, bốn người Mai Đức hề kịp phải ứng, bọn họ bị màn trước mắt này làm sợ đến ngây như phỗng.

      Ước chừng năm phút đồng hồ sau, mặt nước còn xuất bọt khí, khôi phục lại vẻ trầm tĩnh, nhưng thầy Thiện vẫn nổi lên.

      Viên Tân là người thứ nhất có phản ứng, mặt thằng nhóc xám ngoét, ngã phịch xuống đất, cả người run rẩy: “Trời ơi! Chúng ta gặp rắc rối rồi! Thầy Thiện...... Thầy, thầy chết đuối!”

      Lý Viễn và Dư Huy giật mình. Mai Đức gắt gao nhìn thẳng vào mặt nước.

      Qua ba bốn phút sau, Mai Đức hoảng sợ :“Thầy chết đuối rồi! Làm sao người thường có thể lặn lâu dưới nước như thế !”

      Lý Viễn nhát gan nhất, “Oa” tiếng khóc lên.

      “Im miệng!” Mai Đức hét lớn tiếng, quay đầu, tức giận nhìn Viên Tân,“Kỳ quái, vì sao thi thể của ổng nổi lên?”



      Chương 2.2:

      Edit: Kaori Hương
      Beta: Shin-sama

      Trong hồ nước này có rong rêu, mày quên rồi sao? Lúc còn ba tao dặn, bảo tao bao giờ được bơi lội trong cái hồ nước này. Chắc chắn thầy Thiện bị rong rêu cuốn lấy.!”

      “Trời ơi! Bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?” Dư Huy hoảng hốt.

      Mai Đức thở hổn hển nhìn quanh bốn phía lần nữa, sau đó nhanh chóng cầm quần áo và giày sandal vừa cởi của thầy Thiện, thấp giọng :“Chúng ta mau rời khỏi nơi này!”

      Bốn người chạy mất mạng lên sườn núi, lại chạy đến bên phía cây rừng sâu trong núi. Nơi này rất ít có người đến.

      Mai Đức cẩn thận quan sát chung quanh, xác định rằng có người phía sau, cậu ta thả quần áo và giày sandal của thầy xuống, ôm đống lá khô phủ lên , giọng :“Người nào trong tụi bây có diêm?”

      “Mày muốn làm gì?” Viên Tân hỏi.

      “Tất nhiên là thiêu hủy mấy thứ này! Nhanh lên! Tao chắc rằng có người nào sắp đến nơi này hay .”

      “Mày...... Mày muốn, giấu diếm chuyện này?” Viên Tân lùi về phía sau vài bước.

      Mai Đức tiến về phía trước bước, cậu ta gắt gao nhìm chăm chằm vào mắt của Viên Tân: “Mày cho rằng chúng ta cách nào khác nữa sao?”

      “Tao...... Tao biết.” Viên Tân lắc đầu liên tục, trong ánh mắt tràn đầy bối rối.

      “Nghe,” Mai Đức xoay người với Lý Viễn và Dư Huy,“ tại chúng ta cần tỉnh táo trở lại, chuyện này xảy ra, thể thay đổi.”

      Lý Viễn và Dư Huy dám lời nào, liên tục thở mạnh.

      thể nghi ngờ, thầy Thiện chết, tuy rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng là bởi vì cái chú ý ngu xuẩn kia của chúng ta! Tụi mày có nghĩ tới hay , nếu chuyện này để cho người khác biết rồi ra, chẳng những chúng ta bị đuổi khỏi trường học, còn có thể bị truy cứu trách nhiệm hình -- đời này của chúng ta coi như xong!” Mai Đức cúi đầu .

      Vẻ mặt Viên Tân tái nhợt, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy từ trán cậu: “Nhưng mà, người khỏe mạnh sống sờ sờ bỗng nhiên mất tích, chẳng lẽ có người nào biết?”

      Mai Đức làm thủ thế, ý bảo cậu ta im miệng.

      “Bây giờ chúng ta suy nghĩ lại chút, khi bốn người chúng ta chạy tới sư ký túc xá của thầy Thiện – cái phòng đên mười mét vuông đó, chúng ta có thể thấy được, chỉ có mình thầy Thiện sống ở nhà.”

      “Sau đó, chúng ta dối thầy ấy Chung Lâm rơi xuống nước, thầy Thiện lập tức chạy tới triền núi . Chúng ta liền đuổi theo ở phía sau, tụi mày có chú ý tới điều gì , trong thời gian chuyện này xảy ra, có bị người khác thấy ?”

      Dư Huy suy nghĩ trong chốc lát, khẳng định : “Chắc chắn là có ai thấy, lúc ấy tao cố ý nhìn bốn phía. tại chính là buổi tối, đa số mọi người đều ở trong nhà.”

      “Tốt, tiếp theo, thầy Thiện vô ý ngã vào trong nước -- mãi cho đến khi chúng ta rời khỏi hồ nước kia. Tao cũng quan sát, có bị người nào thấy.”

      Mai Đức ngừng lại, mặt khác ba người nhìn cậu.

      “Tụi mày hiểu chưa? Chỉ cần bốn người chúng ta , ai biết thầy Thiện chết có quan hệ gì với chúng ta.”

      “Nhưng mà, vừa rồi tao , thầy Thiện bị phát mất tích, là chuyện sớm muộn.” Viên Tân .

      “Mày suy nghĩ lại , có chi tiết: thầy Thiện vì cứu người, trước khi vào nước cởi quần áo -- như vậy, lúc có người phát thầy Thiện chết trong nước, có lẽ cho rằng thầy ấy chết đuối khi đến hồ nước bơi lội, mà nghĩ đến chuyện này có quan hệ đến chúng ta.” Mai Đức .

      “Vậy chúng ta còn thiêu hủy quần áo thầy Thiện làm gì? Đặt ở gần hồ nước để người khác phát phải là được sao?” Dư Huy giọng .

      “Đứa ngốc! Chúng ta thiêu hủy quần áo là vì để cho người khác phát thầy Thiện chết đuối trong hồ trong thời gian ngắn! Chuyện này bị phát càng muộn, càng có lợi với chúng ta.” Mai Đức .

      “...... Trước đây thầy Thiện lão sư đối xử tốt với chúng ta như vậy, tại chúng ta hại chết thầy ấy, lại còn làm như vậy, là tớ cảm thấy......” Lý Viễn lại muốn khóc lên.

      Mai Đức đợi cậu xong, cầm lấy áo cậu ta, hung hăng : “Vậy cậu cứ chuyện này ra , mấy người chúng ta cùng nhau ngồi tù!”

      Lý Viễn bị dọa hoảng sợ, cậu ta ngừng run rẩy.

      Im lặng vài phút, Viên Tân : “Vậy cứ như Mai Đức mà làm, chúng ta xử lý đống quần áo của thầy Thiện, sau đó bất kỳ người nào cũng được nhắc đến chuyện này!”

      Ba người còn lại cũng liếc mắt nhìn nhau, lần lượt gật đầu.

      “Ai có diêm?” Mai Đức lại hỏi lần nữa.

      Mấy người người sờ sờ túi quần, có ai mang diêm người.

      Mai Đức cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu : “Lý Viễn, vừa rồi cậu dể mảnh của kính lúp kia ở đâu? Đưa nó cho tớ.”

      Lý Viễn sửng sốt chút, nhưng lập tức hiểu -- tại là thời điểm ánh sáng mãnh liệt nhất, có thể dùng kính lúp tụ quang, châm lửa lá cây khô.

      Năm phút đồng hồ sau, đống lửa lớn cháy lên sâu trong rừng cây. Vì để lửa tràn ra ngoài, mấy người dọn dép sạch lá khô xung quanh. Chỉ chốc lát sau, quần áo và giày sandal của thầy Thiên hóa thành đám tro.

      Bốn người đào cái hố rồi chôn đám tro này vào, lại ôm ít nhánh vây và lá khô rải lên. Bố trí xong hết, bọn hỏ thở hơn nhõm.

      tại, nhớ kỹ. Chúng ta coi như có chuyện gì phát sinh. Sau khi về nhà, nên làm gì làm, đừng lộ ra sơ hở gì.” Mai Đức phân phó ba người còn lại. Bất tri bất giác, cậu dã trở thành người lãnh đạo chuyện này.

      Viên Tân, Dư Huy cùng Lý Viễn lần lượt gật đầu. Sau, từng người bọn họ về nhà.

      Sau về đến nhà, Mai Đức giả vờ dáng vẻ có chuyện gì xảy ra. Nhưng cậu cố ý nhìn thoáng qua bên trong phòng khách -- nếu cậu đoán có sai, thời điểm thầy Thiện chết là lúc 3 giờ 20 phút ngày 13 tháng 7.

      Lúc ăn cơm chiều, cha mẹ có phát Mai Đức có điều gì khác thường, bọn họ vẫn trò chuyện vui vẻ bàn cơm.

      Cơm chiều xong, Mai Đức trở lại phòng sớm. Nằm ở giường, rốt cuộc cậu ra bắt đầu lạnh run – chuyện xảy ra vào buổi chiều hôm nay đáng sợ.

      Đều do tên Viên Tân đáng chết nghĩ ra “trò chơi thí nghiệm” kia! Thế mà thầy Thiện lại mất mạng vì trò đùa nhàm chán này, đáng! Nhưng mà, bỗng nhiên Mai Đức nhớ tới, lúc ấy chỉ duy nhất mình ủng hộ kế hoạch của Viên Tân -- tại, có thể trách ai được?

      Nghĩ đến bình thường thầy Thiện rất tốt, nước mắt Mai Đức rơi xuống, cậu xoay người, muốn lấy khăn tay bàn.

      Đột nhiên, cậu phát ra biết từ lúc nào xuất người bên giường. Mai Đức ngẩng đầu lên nhìn, nào ngờ là thầy Thiện ! Cậu ta mở to mắt nhìn!

      Mai Đức sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, cậu quát to tiếng, muốn chạy xuống giường. Sau đó, cậu ta mở to mắt, tỉnh.

      ra, sau khi vào phòng nằm ở giường, biết ngủ thiếp từ lúc nào. Mai Đức thở hổn ha hổn hển -- vừa rồi chỉ là ác mộng mà thôi.

      Nhưng nà, chuyện xảy ra vào buổi chiều lại hoàn toàn là . Mai Đức thở dài, cậu nghĩ, nếu toàn bộ đều là giấc mộng, là tốt biết bao!

      Cậu ngồi ngẩn người ở giường, qua vài phút, cảm thấy có chút khô miệng, xuống giường tìm dép lê, chuẩn bị lấy nước uống.

      Đột nhiên, vẻ mặt Mai Đức chợt trở nên tái nhợt, lòng kinh hoàng đứng lên. Cậu nghĩ đến chuyện, chuyện bị cậu xem hoàn toàn!

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3:
      Edit: Shin-sama

      Sáng sớm ngày hôm sau, Mai Đức rời khỏi giường sớm, chưa kịp ăn sáng chạy đến Viên gia.

      Viên Tân bị Mai Đức đánh thức, mơ màng hỏi:“Mai Đức? Mới sáng sao lại tới nhà tao?”

      “Mau rời giường! Có chuyện quan trọng !” Mai Đức thúc giục .

      Viên Tân nhanh chóng mặc quần áo. Sau khi rửa mặt hoàn tất, Mai Đức tiếng nào liền kéo cậu đến nhà Lý Viễn.

      Nửa giờ sau, bốn người có mặt. Viên Tân, Lý Viễn cùng Dư Huy khó hiểu nhìn Mai Đức, bọn họ hiểu tại sao mới sáng sớm Mai Đức tập trung cả bọn lại làm gì.

      “Chuyện ngày hôm qua, chúng ta phạm vào sai lầm lớn.” Vẻ mặt Mai Đức nghiêm túc.

      “Cái gì?” Cả bọn đều khẩn trương.

      “Hôm qua chúng ta cứ tưởng rằng: Mặc dù thi thể của thầy Thiện được phát ở dưới đầm lầy, mọi người nghĩ thầy đến đầm bơi lội rồi sơ ý để mình chết đuối -- nhưng tối hôm qua tao đột nhiên nghĩ đến, chuyện đó là có khả năng xảy ra!”

      “Vì sao?” Viên Tân vội vàng hỏi.

      “Lúc thầy nghe chúng ta thằng Chung Lâm rớt xuống nước, liền vứt lại cái bút máy bàn; Ngay cả nắp bút cũng chẳng thèm đóng lại; Thậm chí thầy chỉ xỏ chiếc giày rồi chạy ra ngoài ngay. Tụi mày ngẫm lại xem, có ai bơi mà vội đến mức bút cũng chưa đóng nắp, giày chỉ xỏ chiếc ?”

      Sắc mặt Viên Tân trắng bệch: “Ý mày là......”

      “Sau khi thi thể thầy bị phát , chắc chắn có người đến ký túc xá. Chỉ cần phát những dấu hiệu bất thường đó, đừng là cảnh sát, người thường cũng lập tức phát – rằng thầy Thiện chết đuối vì bơi. Nhất định nghi ngờ tình bên trong chuyện!”

      “Mà chỉ cần tiến hành điều tra...... Có khả năng đổ lên đầu chúng ta. Bởi vì ngày hôm ấy có vài người nhìn thấy chúng ta đến trường học...” Dư Huy ý thức được tính nghiêm trọng của tình.

      “Cho nên, cảnh sát đương nhiên xem chúng ta là nghi can số .” Mai Đức ,“Suy nghĩ chút, bốn người chúng ta chỉ cần lộ ra chút sơ hở......”

      “Trời ơi ! Lúc đấy chúng ta liền tiêu đời !” Dư Huy ôm chặt đầu, thống khổ ngồi xổm mặt đất.

      “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao được?” Viên Tân cũng hoàn toàn hoảng loạn.

      “Đừng hoảng hốt !” Mai Đức dùng thủ thế ý bảo bọn họ tỉnh táo lại,“Bây giờ chúng ta vẫn còn cách!”

      “Chẳng lẽ, mày muốn......” Dư Huy gần như đoán được ý tứ của Mai Đức .

      “Chúng ta tại có lựa chọn nào khác. Chỉ còn cách đến chỗ ở của thầy xử lý chỗ bất thường đó.” Mai Đức .

      “Cái gì? Còn muốn đến chỗ đó?” Lý Viễn có chút lúng túng.

      “Như thế nào, mày sợ? Quỷ nhát gan !” Mai Đức trừng mắt nhìn,“ tại ban ngày ban mặt, mày sợ cái gì ! Chúng ta có đến 4 người cơ mà !”

      Viên Tân khẽ cắn môi:“Thế cứ làm như mày , hoặc là làm, làm phải làm đến cùng !”

      Vài người lặng lẽ đến trường học, phía sau vườn trường là mảnh yên tĩnh, bóng người.

      Thầy Thiện ở trong kí túc xá thuộc kiểu nhà đơn, cửa ra vào đón , nhưng cửa sổ lại mở toang.

      “Mau, vào nhanh !” Mai Đức giọng .

      Chỉ chưa gần phút, bốn đứa nhóc lọt vào trong kí túc xá.

      Bọn họ nhìn chăm chú vào căn phòng : Chỉ có chiếc giường đơn, chiếc bàn học, mấy ghế dựa cùng vài cái thùng, là rất đơn sơ.

      Mai Đức chú ý tới cái bàn học kia – trạng thái vẫn nguyên vẹn so với hôm qua. bàn là cuốn sổ, bên cạnh là bút máy vẫn chưa đóng nắp.

      “Mày khép cuốn sổ lại, đóng nắp bút vào.” Mai Đức với Viên Tân. Sau đó cậu xoay người nhìn Dư Huy cùng Lý Viễn:“Chúng ta mau tìm chiếc giày còn lại.”

      Mọi người chia nhau hành động. Viên Tân đến gần cái bàn học, liếc mắt nhìn thấy cái bút máy, đóng nắp bút vào.

      Sau đó, Viên Tân chuẩn bị khép cuốn sổ lại. Trong nháy mắt, cậu vô tình liếc mắt nhìn nội dung viết trong sổ.

      Vài giây sau, Viên Tân quát to tiếng, sau đó té ngã đất.

      Mai Đức cùng Dư Huy nhanh chóng tiến lên đỡ cậu ta dậy, hỏi:“Mày làm sao vậy?”
      “Kia...... Quyển sổ kia......” Viên Tân mặt tái xanh, hiển nhiên là hoảng sợ cực độ.
      Toàn thân cậu lạnh ngắt , ngón tay hướng về phía cuốn sổ, môi run run, ra lời.

      Mai Đức cùng Dư Huy nghi hoặc liếc mắt nhìn, hai người bọn họ cùng nhau đứng lên, đến trước bàn, nâng quyển sổ kia lên.

      mặt sổ là đoạn chữ viết, cũng chính là nét chữ quen thuộc của thầy:

      “Bốn người chúng mày lừa tao, hại chết tao. Tao có thành quỷ cũng tha cho chúng mày !

      Chúng mày chết thảm…

      Chúng mày chết rất thảm…

      ......

      ......”
      Chỉ nhìn mấy câu mở đầu, Mai Đức và Dư Huy liền “A” to tiếng, toàn thân trận rét run, tóc gáy đứng thẳng, hai chân lùi về phía sau bước, cuốn sổ rơi xuống mặt đất.

      Lý Viễn tiến lên nhặt cuốn sổ, nhìn hai câu phía sau, sợ đến độ mặt cắt còn giọt máu, cơ hồ muốn ngất .

      Vài phút kế tiếp, gian phòng bên trong tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở phì phò.

      Rốt cuộc, Dư Huy chịu nổi, cậu hét lớn:“Chúng ta bị báo ứng! Hồn ma thầy Thiện trở lại, nó muốn giết chết chúng ta !”

      Mai Đức vội vã che miệng Dư Huy, với hai kẻ còn lại:“Mau tìm chiếc giày còn lại, cả quyển sổ này nữa, chúng ta lập tức rời !”

      Viên Tân bình tĩnh lại, bàn tay nhặt quyển sổ kia, tay còn lại cầm chiếc giày, đứng dậy.

      Lý Viễn nhanh chóng mở cửa, bốn người hốt hoảng trốn ra khỏi gian ký túc xá.
      Bọn họ chạy đến gốc cây ngày hôm qua, thở hồng hộc, đối mặt nhìn nhau.

      Trầm mặc lúc, Viên Tân mở miệng đầu tiên:“Tụi mày xem, có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ, là hồn ma của thầy......”

      Cậu ngừng lại, dám tiếp.

      Mai Đức phía sau thoáng khôi phục bình tĩnh, cậu :“Có phải hôm qua thầy vẫn chưa chết, thầy ngoi lên rồi......”

      “Điều này sao có thể? ràng hôm qua chúng ta thấy thầy chìm trong nước, bảy tám phút sau cũng chưa lên, này...... Làm sao người bình thường có thể sống sót trở lên?” Dư Huy cảm thấy chuyện ly kỳ này vượt xa trình độ hiểu biết của cậu.

      , tuyệt đối có khả năng .” Viên Tân ,“Lại , nếu Thầy Thiện còn sống, bây giờ thầy ở đâu? Vì sao trực tiếp tới tìm chúng ta?”

      “Kia...... như vậy, chẳng phải chính là......”

      “Đủ rồi! đừng nữa !” Lý Viễn hét lớn,“Tao chịu nổi , tao muốn đem chuyện này cho cảnh sát !”

      Nghe đến câu này, Mai Đức quay đầu mạnh, bám lên áo Lý Viễn:“Mày điên rồi? Như vậy hại chết chúng ta !”

      “Chẳng lẽ chúng ta từ đây phải lo sợ sống chết mỗi ngày ư? Mày thấy rồi đấy, Hồn Ma thầy Thiện bỏ qua cho chúng ta !” Lý Viễn cơ bản là đứa trẻ nhát gan, hét lớn về phía Mai Đức.

      Mai Đức chậm rãi buông lỏng áo cậu, gục đầu xuống, lời.

      khí nặng nề giằng co vài phút, mọi người đều đứng ngây ra, có ai chuyện.

      Cuối cùng, Viên Tân đánh vỡ cục diện bế tắc:“Tao thấy, hay là thế này ?”
      Ba người ngẩng đầu nhìn cậu.

      “Thầy Thiện chết, cho tới bây giờ chuyện này gần như có ai biết, nhưng sớm muộn gì cũng bị phát ...... Cho đến lúc đó, nếu tất cả mọi người cho rằng Thầy Thiện tự mình chết đuối, chúng ta ra ; Mà nếu cảnh sát điều tra đến chúng ta, chúng ta giấu diếm nữa, thành khai báo tất cả.”

      “Ý của mày là, tùy theo số trời?” Dư Huy hỏi.

      Viên Tân gật gật đầu:“Chính là ý này.”

      Mai Đức nghĩ nghĩ.“Được, cứ làm như vậy ! Từ giờ chúng ta xem như có chuyện gì, mặc cho số phận . Việc trước mắt phải làm, là xử lý mấy thứ này.” Cậu chỉ vào sổ và giày đất.

      Lúc này đây, Mai Đức mang theo bật lửa, bọn họ thiêu hủy hết hai vật chứng. Rồi bốn người trở về nhà.


      Mấy ngày kế tiếp, bọn họ gặp lại nhau. Mỗi người đều ở nhà với bất an riêng của mình.

      Thẳng đến ba ngày sau, tình mới có tiến triển mới.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :