1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược thủ hồi xuân - Lê Hoa Bạch (37) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Dược thủ hồi xuân

      Tác giả: Lê Hoa Bạch

      Editor: Quỷ nữ + thanhfuong

      Nguồn: LQĐ

      Ta đọc truyện này cũng khá lâu rồi, do bạn Quỷ Nữ làm, truyện rất hay,edit rất mượt mà. Nhưng bạn ấy làm nữa rồi, vì thế ta mạo muội làm phần kế tiếp bạn ýa làm



      Giới thiệu:
      Edit: Quỷ nữ


      Ninh Tiêm Bích xuyên việt. Vì muốn sống tốt nàng nhập gia tùy tục, giấu bàn tay vàng, lại chỉ đổi lấy kết cục thê thảm sủng thiếp diệt thê.

      Được sống lại nàng còn cố kỵ lo lắng. Cuộc đời này nàng muốn sống vui vẻ khoái nhạc, sợ khác thường tức quái, sợ phong cảnh vô hạn. Nàng cũng định báo thù, nàng chỉ cần sống hạnh phúc, lạnh lùng xem kẻ kia từ mây rớt xuống vực sâu.

      Ai ngờ thế vô thường? Sống kiếp này, mối tình thắm thiết của kẻ bạc tình kia lại là nàng, những thế còn lòng chung tình, chết hối hận.

      Bảo cút ngay. Ai thèm kẻ hùng quyền cao chức trọng, ai tin hoàng thân quốc thích lại có thâm tình?

      Nhưng. . . Nhưng là tứ hôn làm sao đây?

      lẽ phải vâng mệnh sao?

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Edit: Quỷ nữ
      Link : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=115331

      Chương 1: Chết nhắm mắt

      Chất lỏng chảy từ miệng cuống cằm rồi nhanh chóng luồn xuống cổ, chui vào trong quần áo.
      Ninh Tiêm Bích hề thích cảm giác này. Nàng là người ưa sạch , bị nước thuốc đậm đặc dính vào người và quần áo vừa bẩn vừa khó chịu.

      Nhưng nàng còn chút sức lực để , thậm chí nàng còn cảm thấy cả cảm giác dính dấp khó chịu ban đầu.

      E là... nàng chỉ chống chọi đến canh giờ?

      Trong lòng nghĩ vậy, mắt Ninh Tiêm Bích mở lớn, tựa như chết nhắm mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào chóp màn mờ ảo màu sắc kia.

      Màn che thêu hoa cỏ, đứng đơn tựa như những đóa hoa hồn, giống như sinh mệnh bi thảm của nàng.

      Đúng vậy, nàng chết nhắm mắt, nàng cam lòng.

      Làm sao có thể cam tâm? Nàng là người xuyên việt tới. Vốn là truyền nhân thứ mười sáu của ông chủ hiệu thuốc Đồng Ích Đường có trăm năm lịch sử, lại tốt nghiệp 2 chuyên khoa dược và sinh vật học, nàng mang theo hào quang bàn tay vàng xuyên việt mà tới thời đại này. Vì ngại ánh mắt người khác nhận ra "Khác thường tức có quái" nàng sống tuân thủ bổn phận, thành làm khuê các giữ trọn tam tòng tứ đức, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ có người hoài nghi thân phận xuyên việt của mình mà coi nàng như ác quỷ, thiêu sống nàng.

      Nàng giấu bàn tay vàng, cố gắng thích ứng và dung nhập vào thời cổ đại phong kiến này. Ninh Tiêm Bích thành công trở thành khuê nữ được nhiều người khen ngợi. Tuy rằng xinh đẹp như các tỷ muội nhưng vì danh tiếng khuê nữ ôn nhu cho nên rất nhiều vương tôn công tử tới cửa cầu thân. Cuối cùng nàng được gả cho gia đình danh giá khiến các khác vô cùng hâm mộ.

      Đúng vậy, người ấy chính là cháu trai ruột của đại trưởng công chúa đương triều, cháu của hoàng hậu nương nương, kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, thiếu niên danh tướng danh chấn tứ phương. Chàng trai như vậy ai mà thích. Nhưng ai cũng nghĩ tới, cuối cùng dĩ nhiên nàng trở thành người chiến thắng, phong cảnh vô hạn gả nhập Duệ vương phủ.

      Trong đêm nàng trở thành được người người hâm mộ nhất, thành tấm gương cho bao khuê nữ ước mơ.

      Nhưng đâu có ai ngờ, sở dĩ nàng có thể gả tiến vương phủ phải vì đại trưởng công chúa nhìn trúng nhân phẩm của nàng mà bởi vì tiểu vương gia Thẩm Thiên Sơn thích biểu muội của - có dung nhan khuynh thành, "huệ chất lan tâm" là con của tội thần Bạch Thải Chi. Nhưng vì thể lấy con của tội thần làm chính thê, cho nên đành phải cưới nàng làm bình phong, để Bạch Thải Chi có thể lấy thân phận của hồi môn vào vương phủ.

      Có thể đoán ngay, bình phong như nàng sau khi gả vào vương phủ có số phận như thế nào.
      Ôn nhu hiền thục rộng lượng cũng chiếm được niềm vui của trượng phu, nén giận an phận thủ thường cũng khiến mẹ chồng coi vào mắt, chỉ có bà nội chiếu cố nàng chút ít nhưng là lão bà cho dù bà là đại trưởng công chúa chiếu cố này cũng chẳng đến đâu.

      Đến bước đường cùng, nàng hoàn toàn tỉnh ngộ: Cái gì là khác thường tức có quái? Cái gì an phận thủ thường? Cái gì phải dung nhập thời đại nhận mệnh khuất phục? Tất cả đều là con mẹ nó vô nghĩa. Thà oanh oanh liệt liệt sống đời rồi cuối cùng bị xem như dị đoan mà thiêu cháy chẳng lẽ lại tốt hơn là chịu đời uất ức sao?

      Chỉ tiếc, nàng hiểu ra quá muộn, cử nhân hai lớp dược – sinh vật học, trong đầu chứa vô số đơn thuốc cùng hiểu biết về chế dược cũng cứu vớt được bản thân thân bệnh nặng.

      Ninh Tiêm Bích yên lặng nhắm mắt lại, sức lực trong cơ thể rút cạn, nàng nghe thấy tiếng thở thoi thóp của chính mình.

      Bên ngoài vọng đến tiếng Hải Đường nôn nóng rồi nghe xa dần. Nàng nghĩ đại nạn đến, chắc mình sắp phải phủ báo danh chăng?

      Đúng lúc này, giọng ôn nhu vang lên: "Ta đến xem tỷ tỷ, nàng sao rồi?"

      "Ngươi tới làm gì?" Hải Đường phẫn nộ thét lên, rồi tiếng thét chợt biến thành tiếng "Ư ư", dường như bị người khác che miệng lôi ra ngoài.

      Ninh Tiêm Bích đột nhiên mở to mắt, có lẽ là hồi quang phản chiếu, nàng lại thấy người có chút sức lực.

      "Cuối cùng cũng chết ư?"

      Trước mặt nàng là gương mặt kiều diễm thiên kiều bá mị khiến trăng mờ hoa rủ, nàng ta cười dịu dàng nhưng ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết.

      Môi nàng khẽ động, thanh rầm rì trong cổ họng nhưng lại ra tiếng. Dần dần, Ninh Tiêm Bích biểu tình bình tĩnh trở lại.

      "Kỳ phải ngươi bị bệnh, mà là trúng độc được mạn tính... Đừng có trừng mắt nhìn ta, chính ta là người hạ độc. Nếu ngươi nghĩ rằng vì sao ta phải chu đáo ôn nhu trước mặt ngươi? ràng tiểu vương gia thích ta, cái cũng thèm nhìn đến ngươi, trừ bỏ danh phận ra ngươi là cái gì?"

      Lúc này xinh đẹp luôn luôn tỏ ra nhu nhược động lòng người, điềm đạm đáng giống như con thú biến hình, ánh mắt nụ cười đều lộ ra đắc ý và độc ác.

      "Tại sao?"

      Ninh Tiêm Bích nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ. Nàng đoán bản chất vị biểu muội này giống chút nào với biểu nhu nhược đáng thương bên ngoài, cũng biết nàng ta tâm cơ thâm trầm nhưng nàng thế nào cũng nghĩ đến: Ả ta còn bằng cầm thú, kết cục này của mình chính là kiệt tác của ả.

      "Tại sao? Ha ha ha..."

      Bạch Thải Chi bỗng điên cuồng cười lớn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ả ta liền thôi cười điên cuồng, dùng tấm khăn che miệng ho tiếng, sau đó mới cười tủm tỉm : "Tỷ tỷ, đời này của ngươi là quá thất bại, sắp chết đến nơi mà vẫn còn ngu xuẩn như vậy. Vì sao ư? Điều này còn phải hỏi sao? Nếu ngươi bất tử, làm sao ta có thể làm chính thê của tiểu vương gia? Chẳng lẽ ngươi biết, tương lai cũng là Vương gia sao? Ha ha, ta có thể cho ngươi vài năm danh hiệu chính thê, nhưng là thân phận Vương phi ngày ngươi cũng đừng nghĩ tới."

      Hai tay siết chặt nệm dưới thân. Ninh Tiêm Bích thể cử động gì được, nếu nàng nhất định bắt Bạch Thải Chi đồng quy vu tận.

      Bạch Thải Chi cứ đứng vậy lẳng lặng nhìn nàng, miệng là nụ cười châm chọc khẽ : "Đừng vận mệnh đời này công bằng, ha ha! Đúng là công bằng. Dựa vào đâu mà ngươi là thiên kim tiểu thư, ta lại là tội thần chi nữ? Dựa vào đâu mà mọi thứ ta đều hơn ngươi lại vẫn phải uốn mình trước mặt ngươi? Vì sao ràng tiểu vương gia thích ta nhưng lại phải lấy ngươi làm chính thê? Dựa vào đâu mà loại nữ nhân yếu đuối vô năng như ngươi tương lai được làm Vương phi còn ta trả giá nhiều như vậy lại vẫn phải làm di nương, phải ở dưới ngươi? cam lòng, ta cam lòng."
      mỗi câu nét mặt càng thêm dữ tợn, mỗi câu chữ đều là những phẫn hận chứa bấy lâu được phát tiết.

      Ninh Tiêm Bích từ từ trấn tĩnh lại.

      Nàng cũng lặng lẽ nhìn Bạch Thải Chi, cảm nhận được mình còn trụ được bao nhiêu nữa. Bất chợt nàng cười tươi, khinh thường nhìn ả, gằn từng tiếng: " cam lòng sao? Nếu ngươi biết được ta vốn có thể dạp ngươi dưới chân, chèn ép ngươi thể ngẩng đầu, ha ha..." Nàng chợt cười thê lương: "Đáng tiếc... Nếu có thể sống lại... Ha ha ha..."

      "Di nương... Di nương... xong rồi, có nhiều Ngự Lâm quân xông vào, là đến xét nhà, biết Tiểu vương gia làm gì khiến Hoàng Thượng tức giận bị bắt vào Tông Nhân Phủ... Lão phu nhân ngất ..."

      Tiếng chân chạy rối loạn, tiếng kêu la sợ hãi. Ninh Tiêm Bích nhìn thấy vẻ mặt tàn nhẫn mới trước đó giây của Bạch Thải Chi bỗng nhiên biến đổi, xụi lơ trước mắt mình, nàng dùng hết sức lực cuối cùng cười lớn lên.

      Là báo ứng sao? Báo ứng này tới cũng nhanh , ha ha ha... Chỉ tiếc, nàng biết nàng thể chống đỡ đến khi trò hay kết thúc.

      Ninh Tiêm Bích cười lớn, cười đến ho ra máu đỏ tươi, tay nàng siết lên ngực mình, chỗ đó tràn đầy hối tiếc và cam tâm.

      đời có thuốc hối hận, đáng tiếc nàng thể sống lại nếu , nàng tuyệt cho bất luận kẻ nào cơ hội bắt nạt chính mình; cũng tuyệt kẻ vô tình kia... Ha ha ha... Nếu có thể sống lại đời...

      Tiếng cười từ từ yếu dần. Ninh Tiêm Bích dùng hết sức lực cuối cùng nhấc đầu lên rồi vô lực ngã xuống gối, mãi cho đến khi tắt thở, ánh mắt của nàng vẫn mở lớn.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Ed: Quỷ Nữ

      " nương, nương tỉnh rồi... Liêu mẹ, nương tỉnh rồi."

      Tiếng gọi tràn đầy vui mừng vang bên tai hình như khá quen thuộc khiến Ninh Tiêm Bích hoảng hốt trong nháy mắt tưởng rằng mình vẫn còn trong mơ.

      "Để ta xem nào, tỉnh sao? A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ Bồ Tát phù hộ!"

      thanh khác vừa xa lạ, vừa gần gũi vọng đến. Sở dĩ như vậy là vì hơn năm qua Ninh Tiêm Bích nghe thấy tiếng này: Liêu mẹ nhũ mẫu của nàng. Sau khi cưới, bà theo nàng vào vương phủ, nhưng cuối cùng vì "Phạm lỗi" mà bị đuổi ra ngoài. Chẳng bao lâu nàng biết tin bà bệnh nặng mà mất.

      Ninh Tiêm Bích nhắm mắt lại nhưng toàn thân nàng nhanh chóng bị cơn ớn lạnh làm nàng giật mình mở to mắt.

      "Mừng quá, nương tỉnh rồi."

      Hai gương mặt đầy nước mắt trờ tới. người ràng là tuổi còn Hải Đường. Ninh Tiêm Bích trừng mắt nhìn rồi lại trừng mắt nhìn. Giờ khắc này, nàng nghĩ đến việc thời gian bị rối loạn.

      Còn có chuyện gì vớ vẩn hơn chuyện này chứ?

      Mười chín năm trước, nàng xuyên vào bé 4 tuổi, chiếm cứ thân thể bé, an thủ bổn phận, cất giấu tài năng của mình nhưng cũng chỉ sống được mười chín năm.

      Nhưng mà bây giờ, ngờ nàng lại sống lại lần nữa. Dáng vẻ của Hải Đường, nét mặt của mẹ Liêu, dường như vẫn là dáng dấp lúc nàng xuyên việt tới. Chẳng lẽ... Nàng trở lại thời điểm ban đầu? Chẳng qua lúc này phải xuyên việt mà là sống lại sao?

      Trong phút chốc, Ninh Tiêm Bích nghĩ nát óc: Rốt cuộc ông trời muốn làm gì đây? Chẳng lẽ số phận nàng cứ mãi luân hồi trong cơ thể này ư?

      ... Tuyệt đối được! Nếu sống lại thế này đừng nghĩ đến buộc nàng phải sống uất ức yếu đuối như kiếp trước.

      Ninh Tiêm Bích thở hổn hển: Quả là câu chuyện đáng nực cười. Trước khi chết, nàng lòng nghĩ nếu được sống lại chính mình chỉ làm những việc mình muốn. Lại thể ngờ ông trời đáp ứng ước nguyện của nàng, cho nàng cơ hội sống lại lần nữa. Nếu vậy nếu mình bỏ qua những cố kỵ kiếp này có thể tránh được những hậu quả bi thảm kia chăng?

      " nương, nương cảm thấy thế nào? nương câu , đừng làm lão nô sợ ..."

      Liêu mẹ đứng bên cạnh cẩn thận hỏi, lát sau mới nghe Ninh Tiêm Bích bình thản hỏi: "Nương ta đâu?"

      "Vừa nãy lão thái thái bên kia có chút chuyện nêu kêu Oanh Ca nương đến mời thái thái , đến bây giờ còn chưa về."

      Liêu mẹ giải thích, nghĩ nghĩ lại tiếp: "Nếu nương tỉnh lão nô phải báo cho thái thái để thái thái nhanh trở về, chắc lão thái thái cũng trách tội." xong định đứng dậy thấy Ninh Tiêm Bích lắc đầu : " cần, chỉ là việc , cần gì phải kinh động mẫu thân? Đỡ ta lên ngồi lát , ta sao, chỉ thấy đầu hơi choáng thôi."

      Quả nhiên là về lại ngày xưa, mọi thứ đều giống lúc nàng xuyên việt đến.

      Ninh Tiêm Bích yên lặng nhìn cơ thể gày gò của mình cùng bộ quần áo lót mà nàng vĩnh viễn quên. Đây chính là trang phục nàng mặc sau khi xuyên việt. Lúc ấy những hình ảnh đó in sâu vào óc nàng, dù thời gian rất lâu nhưng vẫn nhớ ràng y như cũ.

      Ninh Tiêm Bích biết lão thái thái gọi Dư thị qua vì cái gì. Vài ngày nữa, người em trai thất lạc lâu của lão thái gia trở về? Tất cả mọi người trong gia tộc đều coi ông lão nhưng lão già nghèo túng. ai biết rằng tương lai ông lão ấy có thành tựu cực lớn, lại càng ai nghĩ tới ông cũng dẫn đến hồi phong ba, suýt chút nữa liên lụy cả phủ bá tước.

      Hết thảy mọi thứ đường như đều thay đổi, ngoại trừ chính nàng lúc sống lại, lúc xuyên việt.

      Ninh Tiêm Bích siết chặt tay lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: Nàng mặc kệ vận mệnh có tuân theo quỹ đạo trước đây hay nhưng nàng tuyệt đối làm lục nương Ninh gia trước đây.

      Nàng ngu ngốc để người bắt nạt, xử ôn nhu chỉ để đổi danh tiếng hiền lương, nghĩ rằng như vậy là có thể sống bình an trôi chảy.

      Quan trọng nhất là nàng tuyệt đối người đàn ông kia, lại càng thèm gả vào Duệ vương phủ.

      Đúng vậy, cứ như vậy, mục tiêu sống lại vô cùng đơn giản: Sống tiêu sái khoái hoạt, thề gả nhập hào môn.

      Ninh Tiêm Bích nghĩ: Chỉ cần chính mình có thể làm được hai việc này chắc hẳn nàng sống vui vẻ, hạnh phúc, dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.

      sai, kiếp này nàng vứt bỏ những cố kỵ, tạo ra nhân sinh rực rỡ sáng lạn của chính mình.

      Dư thị trở về nhanh chóng, nghe Ninh Tiêm Bích tỉnh lại rất vui mừng vào nhanh như cơn gió vui mừng : "Thược Dược, con sao rồi? Con có đói bụng ? Đầu còn choáng ? Đại phu cơ thể con yếu đuối, phải nghỉ ngơi mấy ngày. Đúng rồi, để nương kêu người bưng tổ yến tới, còn nữa, ấm thuốc ngoài kia do đại phu dặn phải uống khi tỉnh lại, để nương xem sắc thuốc xong chưa?"

      Từ Ninh Tiêm Bích có nhũ danh là Thược Dược. Nghe lúc nàng sinh ra cây hoa thược dược trước phòng 03 năm chưa từng nở hoa bỗng nhiên nở rộ. Chuyện này làm cho Ninh Tam gia thập phần vui mừng, hai lời liền đặt nhũ danh cho con mình là Thược Dược.

      Về phần tên, uhm, khi đó lão thái gia còn sống, Ninh Tiêm Bích là trưởng nữ tam phòng cho nên đến phiên đặt tên mà do lão thái gia quyết định.

      Lúc này thấy Dư thị hơi kích động vội vã, Ninh Tiêm Bích chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, suýt nữa khóc. Nàng nắm lấy tay Dư thị : "Mẫu thân đừng vội, phải có nha hoàn bà tử sao? Người ngồi cạnh con chút con cũng cảm thấy yên tâm."

      "Được, được, con ngoan của mẹ, mẹ ngồi lát với con trước khi uống thuốc."

      Quả nhiên Dư thị ngồi lại gần, vừa vuốt tóc Ninh Tiêm Bích vừa khóc : "Con dáng thương của ta, sao lại gặp tai nạn vô lý như vậy? Biết thế ta để con cùng mấy tỷ muội chơi."

      Đêm Trung thu, sau khi Ninh Tiêm Bích và các huynh đệ tỷ muội chơi bị cảm lạnh. Càng chữa, bệnh lại càng nặng thêm. Cuối cùng đại phu phải dùng loại thuốc pha chế kỳ lạ mới cứu sống lại.

      Nhưng nàng biết, Ninh Tiêm Bích chết, người sống bây giờ chính là nàng, người xuyên việt lại sống lại.

      Cảm nhận được tâm tình của Dư thị, mấy nha hoàn bà tử bên ngoài cũng lại nhàng nghe tiếng chân. Rốt cuộc là phủ bá tước nên quy củ cho mấy hạ nhân cũng nghiêm ngặt. Dù xưa nay tam phòng được coi trọng lúc này cũng ai nghe thấy tiếng động, khác gì khí trong phòng lão thái thái.

      Ninh Tiêm Bích ngáp cái, ngẩng mặt hỏi Dư thị: "Mẫu thân, tổ mẫu gọi mẫu thân sang có chuyện gì vậy? Từ khi nào mà trong phủ có chuyện còn phải hỏi qua tam phòng chúng ta?"

      Dư thị bất giác ngẩn người, nhìn thoáng qua Ninh Tiêm Bích lúc lâu mới oán trách : "Thược Dược, sao có thể vậy? Lão thái thái vẫn rất tốt đối với tam phòng."

      xong thấy con hơi khép mắt, như thể hơi đau lòng, trong lòng bà khỏi lo lắng, sợ lời này nặng nề bèn thêm: "Nhưng bây giờ quả là chuyện lớn, người em trai thất lạc của tổ phụ con trở về."

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3

      Ed: Quỷ Nữ

      Đương nhiên Ninh Tiêm Bích sớm biết chuyện này, nhưng kiếp trước nàng có bất cứ ấn tượng gì nên cũng chẳng làm gì.

      Nay được trở về làm người, nàng cũng thoát thai hoán cốt chết sống lại. Việc Ninh Tam lão thái gia trở về có ý nghĩa trọng đại đối với nàng.

      Nàng liền khẽ hỏi: "Người em trai bị thất lạc của Tổ phụ sao? Kỳ lạ nhỉ, sao ông ấy lại về chứ? Tổ phụ cũng mất, ông trở về để làm gì?"

      Dư thị cười : " thể như vậy, tóm lại là người nhà, phải sống ly tán lại đau lòng sao? Khi tổ phụ con còn sống cũng thường nhắc đến người em trai này. ngờ bây giờ đại bá con lại tìm được, chuyện này là tổ tiên phù hộ. Con cháu Ninh gia nên lưu lạc ở bên ngoài. Được rồi, con ngoan ngoãn uống thuốc, nhanh chóng khỏe lại còn đón Tam tổ phụ."

      Ninh Tiêm Bích nghĩ đương nhiên là phải gặp mặt. Chẳng những phải gặp mà còn phải đối tốt với ông ấy nữa. Nàng ngồi suy nghĩ cân nhắc hồi, trong phòng bất giác yên tĩnh lại.

      lát sau, nha hoàn bưng thuốc lên, Ninh Tiêm Bích ngoan ngoãn uống rồi kêu buồn ngủ. Dư thị vỗi đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn ngay ngắn rồi ngồi bên cạnh, vừa từ ái cười ngắm nàng, vừa khẽ hát khúc hát ru quen thuộc nàng vẫn nghe trước đây.

      Ninh Tiêm Bích nhắm mắt lại, giả bộ ngủ. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Dư thị ngừng hát rồi tiếng bước chân khẽ vang lên, người cũng rời . Nàng nghe bà dặn bò mấy nha hoàn bà tử cẩn thận hầu hạ, sau đó tiếng chân xa dần. Lúc này Ninh Tiêm Bích mới thở dài nhõm.

      Chuyện này rốt cuộc là sao?
      Cuối cùng nàng cũng có thể yên tĩnh suy nghĩ thấu đáo mọi việc. Bất giác nàng nhớ lại trước khi mình chết, nha hoàn bên cạnh Bạch Thải Chi đến báo tin tức kia. Lúc ấy nàng sắp chết nên cảm thấy gì, nay cẩn thận nghĩ lại nàng khỏi cảm thấy sợ toát mồ hôi.

      Thẩm Thiên Sơn là huynh đệ tốt của thái tử. Tuổi hai người gần nhau, lại là biểu đệ của thái tử cho nên Thẩm gia vẫn luôn kiên định đứng bên thái tử.

      Đời trước, tuy Ninh Tiêm Bích giao tiếp với bên ngoài nhưng vẫn thường nghe mẹ con quý phi an phận. Vị Lục hoàng tử kia thua kém thái tử về cả văn lẫn võ, thế lực nhà mẹ đẻ cũng thể so với thái tử. Chỉ biết vì lý do gì mà Hoàng Thượng dường như để ý đến chuyện vây cánh hai nhà tranh chấp, thậm chí là cố ý dung túng bọn họ tranh quyền đoạt lợi.

      Cho tới nay, thế lực thái tử bên này luôn mạnh hơn chút.

      Bởi vì có Thẩm Thiên Sơn. chính là danh tướng của Đại Khánh. Trước khi Tiêm Bích chết 03 năm, dẫn quân xuất chinh đến biên quan, năm sau chiến thắng trở về. Hoàng Thượng phong thưởng rất nhiều, trừ bỏ địa vị Vương gia bị liều chết từ chối những thứ khác được Hoàng thượng ban thưởng xếp đầy bốn kho lớn trong vương phủ.

      vị tướng tài giỏi, rường cột nước nhà như thế sao lại có thể bị bắt được?

      Ninh Tiêm Bích nhớ ràng cho đến trước khi mình chết, Thẩm Thiên Sơn luôn là đứa cháu được Hoàng đế coi trọng. Chính xác, cháu. Do quan hệ giữa đại trưởng công chúa và hoàng hậu nên Hoàng đế hề đối xử với như thần tử bình thường.

      Nhưng nếu đối xử tốt như thế mà bị xét nhà bắt giam phải phạm vào tội lớn cỡ nào? Đối với vương phủ đây chính là tai họa lớn. Rốt cuộc là vì sao? Thẩm Thiên Sơn đắc tội thế nào với Hoàng đế mà dẫn tới tai kiếp như vậy?

      Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Hoàng đế định thay đổi thái tử?

      "Trời", Ninh Tiêm Bích đột nhiên bật dậy, bàn tay nắm chặt lại.

      Đúng rồi, trừ chuyện đó ra thể lấy chuyện gì để giải thích tai ương bất ngờ đó: Thẩm Thiên Sơn chẳng những là thần tử mà Hoàng đế nể trọng, cũng là trụ cột vững vàng của Thái tử. Hoàng Thượng xuống tay với chính là muốn trừ bỏ vây cánh của Thái tử, bồi dưỡng Lục hoàng tử thượng vị. Có lẽ sau khi Thẩm gia gặp tai ương cả thái tử và hoàng hậu cũng thể tránh được?

      Nàng nhíu mày, tuy kiếp trước nàng ít giao tiếp với bên ngoài nhưng nàng cũng biết chút ít vấn đề giữa Thái tử và Lục hoàng tử.

      Dù Thẩm Thiên Sơn lạnh lùng vô tình với mình nhưng hề nghi ngờ, lại là thần tử trung với nước. Thái tử tính cách công chính bình đạm, còn Lục hoàng tử, theo đồn đãi hơi cay nghiệt cực đoan.

      Bồi dưỡng hoàng tử như vậy mà phế thái tử, chuyện này ràng là khôn ngoan.

      Kiếp trước Ninh Tiêm Bích chẳng gặp Hoàng đế mấy lần nên đương nhiên thể nào hiểu hết tính cách ông ta. Nàng chỉ là biết ông ta là vị hoàng đế minh trí tuệ, hình như thể nào có quyết định sai lầm như thế. Hay là người già nên hồ đồ chăng? Nhưng ông ta cũng chỉ mới 60 tuổi thôi mà?

      Ngược lại nàng gặp hoàng hậu. Trong trí nhớ của nàng bà là nữ nhân đoan trang ổn trọng và cũng nhân từ. Tuy Hoàng đế sủng ái bà nhiều nhưng là phu thê mấy chục năm nên cũng vẫn tương kính như tân. Vậy rốt cuộc là vì cái gì mà lại khiến Hoàng đế nước cờ sai lầm như vậy?

      Nhưng ... dẫu là nguyên nhân gì cũng liên quan tới nàng. Ninh Tiêm Bích từ từ nằm lại xuống giường. Nàng nhắm chặt mắt lại: Cả đời này, nàng kiên quyết có bất cứ quan hệ gì với Thẩm gia.

      Kiếp trước, lúc tam lão gia liên lụy gia tộc nhà họ Ninh cũng dần dần thoát khỏi phân tranh của mấy nhóm thế lực trong triều. Đời này chắc cũng vậy chăng? Huống chi, nhà nàng chỉ là phủ bá tước bé, dù thoát ra e rằng cũng chẳng có ai xem trọng người nhà Ninh gia.

      Nàng thở hơi dài, trong lòng thêm kiên quyết mục tiêu sống lo lắng, đời vui vẻ hạnh phúc.

      Rốt cuộc chỉ là bé 4 tuổi, tuy rằng tư tưởng rất phát triển nhưng cơ thể cũng chịu được, dần dần nàng cũng chìm vào giấc ngủ. Đến khi Ninh Tiêm Bích tỉnh lại thấy trong phòng tối, chắc là cũng tới chạng vạng tối rồi.

      Hải Đường khẽ khàng tới, thấy Ninh Tiêm Bích mở mắt liền vui sướng cười : " nương dạy sao? Làm nô tỳ sợ quá. Lão gia vừa mới về, định đến đây thăm nương nhưng thái thái ngăn lại. Giờ nương tỉnh rồi, để nô tỳ báo cho lão gia và thái thái."

      Ninh Tiêm Bích nhìn Hải Đường vui vẻ bước , nhớ tới nét mặt phụ thân hiền từ nhu hòa, bất chợt trong lòng kích động. Từ sau khi vào Vương phủ, vì nàng yếu đuối nên hàng năm rất ít về thăm nhà. Cho đến lúc chết cũng gặp được người nhà lần cuối.

      Nàng vốn nghĩ bệnh mình khỏi chứ đến nỗi nguy kịch. Nhưng nàng nào nghĩ đến, mình phải bị bệnh mà là bị ác độc như rắn rết kia hạ độc.

      lát sau, ngoài phòng vang lên tiếng cười sang sảng, sau đó Ninh Tam lão gia Ninh Thế Bạc vào. Thấy Ninh Tiêm Bích ngồi ở giường, ông liền bước tới bế lên, vừa ra ngoài vừa thơm lên khuôn mặt nhắn của nàng, cười : "Thược Dược ngoan của cha, con làm cha sợ muốn chết. Con tỉnh lại tốt quá, tốt quá. Từ nay về sau cha chỉ mong con bệnh đau cha giảm thọ mười năm cũng..."

      Ninh Tiêm Bích bèn che miệng Ninh Thế Bạc. Nàng cố gắng khóc vì xúc động. Vốn sau khi xuyên qua, nàng cũng cảm thấy tình cảm của cha mình có bao nhiêu từ ái. Nhưng bây giờ, cha của nàng thể rất quan tâm và thương nàng.


      Chương 4: Lai lịch


      Trải qua hồi sinh tử luân hồi ở thời cổ đại, nàng đương nhiên có thể hiểu được thương này của Ninh Thế Bạc có bao nhiêu sâu đậm. Làm gì có người cha nào tự nguyện giảm thọ 10 năm để cầu cho con mạnh khỏe chứ?

      "Nhìn xem, con chúng ta ngoan , cũng biết để cho phụ thân tùy tiện thề."

      Ninh Thế Bạc vừa cười vui vẻ, vừa với vợ. Lại nghe Dư thị cười : "Gia còn có mặt mũi sao, cũng thấy ai như ngài, cái gì cũng được..." Lời chưa dứt nghe ngoài cửa có người báo: "Oanh Ca tỷ tỷ đến."

      Ngay lập tức rèm cửa vén lên, mặt tròn mắt to xinh đẹp bước vào, cười với Ninh Thế Bạc và Dư thị: "Lão thái thái nghe nương tỉnh dậy cũng rất vui mừng, phái nô tỳ lại đây thăm hỏi."

      Ninh Thế Bạc cùng Dư thị vội vàng cảm ơn. Dư thị cười : "Còn phải làm phiền nương chuyến này. Buổi chiều Thược Dược uống thuốc của đại phu, có vẻ rất hiệu quả. Sáng sớm mai, chúng ta đưa nàng thỉnh an lão thái thái."

      Oanh Ca cười : "Chuyện này cần gấp gáp. Lão thái thái , cần phải để nương khỏe hẳn hãy mang tới. Bây giờ qua thu, thời tiết cũng khá lạnh rồi."

      Ninh Thế Bạc và Dư thị vội vàng đáp ứng, chờ đến khi Oanh Ca ra Ninh Thế Bạc mới bế Ninh Tiêm Bích đến nhà chính.

      Chỉ thấy bé trai vừa vừa nghiêng ngả như muốn ngã, vài bước cái mông béo lại ngồi bệt xuống đất khiến Ninh Thế Bạc và Dư thị đều cười vui vẻ.

      thiếu phụ mặt trái xoan cúi đầu đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn bé trai lại. Khi thấy Ninh Thế Bạc bế người ra liền vội vàng bước tới khẽ : "Lục nương khỏe chưa? A Di Đà Phật, là ông trời phù hộ."

      Dư thị gật đầu, thấy bé trai kia càng cười tươi them bước tới bế lên : "Tuyên nhi vẫn chưa vững, thế này là được rồi."

      "Vâng." Thiếu phụ kia cũng lộ vẻ tươi cười, vui mừng : "Tuy rằng chưa vững nhưng có thể thêm mấy bước. Sáng nay cũng đến thỉnh an lão thái thái, chỉ quấy tỳ thiếp, ngờ bây giờ lại chạy tới đây."

      Thiếu phụ này là thiếp thị của Ninh Thế Bạc, họ Lan. Bởi vì phu thê Dư thị Ninh Thế Bạc lấy nhau năm năm cũng chỉ có con là Ninh Tiêm Bích. Bởi vậy Ninh lão thái thái làm chủ, nạp thiếp thị cho Ninh Thế Bạc.

      Phu thê Ninh Thế Bạc tình thâm, tuy rằng đồng ý nhưng do địa vị trong nhà cao, Dư thị lại chưa sinh con trai, làm cách nào khác được phải đồng ý với Khương lão thái quân. Nhưng đưa ra điều kiện, người thiếp này phải do mình tuyển lựa.

      Lúc Dư thị gả lại đây, bà mang theo hai nha đầu bên người. là Ngọc Lan trung thành và tận tâm với Dư thị, sau này gả cho con của quản . người khác là Ngọc Chi lanh lợi trí tuệ. Ninh Thế Bạc chỉ sợ sau khi nâng nàng ta làm di nương lại nảy sinh lòng tham nên cuối cùng chọn nhan sắc xinh đẹp, là con của quản trong tộc, dáng vẻ khỏe mạnh thu phòng. Quả nhiên, Lan di nương vào cửa bao lâu có ra tin vui, sau liền sinh Tuyên nhi.

      Ninh Tiêm Bích hiểu ràng tính tình Lan di nương, rất dịu dàng và trung thực đáng tin cậy, tôn trọng Dư thị. Từ tình cảm của nàng và Tuyên nhi cũng rất tốt.

      Vốn là gia đình tốt đẹp như thế nhưng ngờ Ninh Thế Bạc bị người tính kế, thể thu nhận Tiêu di nương. Từ đó về sau, tam phòng liền bị hồ ly tinh kia quấy đảo mưa gió, khiến Dư thị dám ngẩng mặt nhìn chị em dâu và mẹ chồng.

      Dư thị và Ninh Thế Bạc đến Ninh Hinh viện thỉnh an lão thái quân, Dư thị hầu hạ lão thái quân ăn xong bữa tối mới trở về. Bà giỡn với Tuyên nhi hồi rồi cả nhà mới dùng cơm chiều.

      Muốn ngay cả Ninh Tiêm Bích cũng thể bội phục, chính là mẫu thân nàng chân chính thấm nhuần tư tưởng tam tòng tứ đức, nên hiền lành từ ái cũng cần nhắc tới.

      Vì Tuyên nhi là con trai duy nhất của tam phòng cho nên sau khi sinh liền được ôm đến bên người Dư thị, nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của bà, coi như con trai trưởng

      Chỉ là Dư thị thấy nét mặt mong chờ khao khát của Lan di nương hàng ngày đành lòng. Cuối cùng, Tuyên nhi được cả hai nuôi dưỡng, tôn kính thân thiết đối với hai người như nhau. Đây chính là chuyện tốt đẹp nhất của tam phòng. Trước đây Ninh Tiêm Bích chỉ cảm thấy đây là cách để phụ nữ ở cổ đại sinh tồn. Nhưng giờ sống lại đời, đương nhiên nàng còn nghĩ như vậy nữa. Nàng chỉ cảm thấy tuy Ninh thị đáng kính nhưng cũng chẳng phải rất đáng thương sao?

      Ăn cơm xong sau, mọi người ngồi uống trà cùng nhau. Bình thường đây là thời gian thư thái nhất của tam phòng, Lan di nương và Dư thị đều thích nghe trượng phu kể mấy chuyện xưa, từ trời nam đến biển bắc. Mà trong chuyện này Ninh Thế Bạc cũng rất phối hợp, hắng giọng từ từ kể, khí cực kỳ hòa hợp.

      Ninh Tiêm Bích ngồi trong lòng Dư thị, lẳng lặng nghe tiếng phụ thân lên xuống nhàng quanh quẩn bên tai. Trong lòng nàng có ấm áp khôn kể: bao năm rồi vậy mà nàng còn có thể trải qua cuộc sống như vậy. Ban đầu nàng chỉ hận tạo hóa trêu người, nhưng mà bây giờ nàng thực lòng cảm kích trời xanh, cảm kích ông trời còn cho mình cơ hội sống lại.
      Câu chuyện dần dần chuyển đến Ninh tam lão thái gia sắp trở về nhà. Dư thị nhân tiện : "Hôm nay lão thái thái gọi thiếp đến cũng chỉ đơn giản. Trước mặt nhiều người thiếp cũng tiện hỏi thêm nhiều. biết lão gia có biết tình hình Tam thúc hay ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đến giờ thiếp còn mịt mờ đây."

      Ninh Thế Bạc cười: "Các nàng hỏi đúng người rồi, cả nhà này trừ bỏ lão thái thái, chỉ sợ cũng chỉ có ta biết ngọn nguồn trong đó."

      xong uống ngụm trà cười : "Tam thúc từ bị thất lạc gia đình! Cũng là vận ông ấy xui, sinh ra ngay lúc chiến loạn. Ngày đó cả nhà chạy theo đoàn người đến nơi khác. Sau khi tổ mẫu sinh ông ấy người nhà ta lại bị loan binh đuổi theo nên xe ngựa phải chạy trốn khắp nơi. Tổ mẫu và Tam thúc cũng bị đuổi chạy tới chỗ khác biết là đâu. Tổ mẫu nghĩ khi bị loạn binh bắt được mẹ con hai người cũng thể thoát chết bèn nén đau xót gửi Tam thúc lại cho gia đình khác rồi mình đuổi theo tổ phụ. Sau này khi mọi chuyện yên ổn lại, tổ phụ cùng tổ mẫu phái người trở về nơi đó tìm gia đình kia nhưng mới chỉ 3 tháng mà gia đình nọ cũng biết tung tích ở đâu. Vì chuyện này mà mãi cho đến khi tổ phụ tổ mẫu tram tuổi vẫn đau long thôi, chính là nỗi hối hận lớn nhất trong lòng họ."

      Lan di nương liền nhíu mày : "Vậy sao gia đình kia lại giữ lời hứa, nếu nhận người ta gửi gắm phải giữ lời mới đúng."

      Ninh Thế Bạc cười lạnh tiếng : "Nguyên tổ phụ tổ mẫu cũng biết này nguyên nhân vì sao. Lúc ấy tuy là loạn lạc nhưng sau này tìm đến thôn đó mới thấy chỗ này chưa hề trải qua đau khổ chiến tranh gì. Đến tận vài ngày trước, đại ca gặp gỡ Tam thúc phụ, thấy ông ấy đeo bức tượng phật ngọc kia cổ. Sau khi hai người nhận thức mới hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện."
      Tôm Thỏ, Abby, sanone21123 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Ed: Quỷ Nữ

      Chương 5: Tỷ Muội



      Dư thị cùng Lan di nương đều chăm chú nhìn, Ninh Thế Bạc thích nhất thê thiếp nhìn chính mình sùng bái như vậy, lập tức khỏi hắng giọng vài câu khiến Ninh Tiêm Bích cũng cười ra tiếng. Lúc này người đàn ông hơn ba mươi tuổi mới thấy được tự nhiên, ho khan tiếng : " ra gia đình kia có con. Lúc Tam thúc được giao chỉ là đứa bé mới sinh. Do đó vợ chồng hai người kia sinh lòng tham, vội vàng chuyển chỗ ở. Từ đó về sau nuôi dưỡng Tam thúc như con mình. Ôi! Cũng do tổ mẫu có kinh nghiệm, nếu muốn gửi con mình phải tìm hiểu gia đình người ta xem thế nào. Nhưng lúc đó loạn lạc, chắc tổ mẫu cùng vô cùng hoang mang lo sợ nên suy nghĩ chu đáo được."

      Dư thị cùng Lan di nương cùng gật đầu, lại nghe Ninh Thế Bạc : "Nhưng vợ chồng hai người đó đối với Tam thúc cũng rất tốt, tận tâm tận lực nuôi dưỡng. Tận đến lúc người vợ qua đời mới đưa ngọc bội và thân thế cho Tam thúc. Hhm! Gia đình họ đời cũng chỉ làm có việc đúng mà cả đời bất an. Cũng biết Tam thúc nghĩ thế nào, biết thân thế chính mình mà cũng tìm chúng ta. Nếu phải đại ca gặp lại và nhận ra ông ấy e là cả đời này ông ấy nghĩ trở về."

      Bây giờ Ninh Tiêm Bích cũng hiểu được vài suy nghĩ của Dư tam lão thái gia. Tục ngữ : Cảnh còn người mất mọi chuyện qua. Tính đến nay tam lão thái gia cũng gần 50 tuổi. Chỉ cần ông biết rằng cha mẹ đều mất làm gì còn tính chuyện trở về. Ông cùng trai và chị dâu có cảm tình, huống chi nay trai cũng mất nhiều năm. Giờ trở về để bị người khác nghĩ ông tranh đoạt gia sản sao? Chẳng phải là tự rước lấy nhục? Tam lão thái gia là người thanh cao, đương nhiên cũng biết vài chuyện xấu của mấy đại gia tộc. Do đó ông nào muốn trở về chứ.

      Sở dĩ Ninh Thế Bạc biết ràng như vậy chính là bởi vì ông hề kiêu căng, tự cao tự đại, cũng phân tôn ti mà rất thân thiết với các tiểu tư quản trong nhà. Do đó bọn hạ nhân cũng rất thân cận với ông.

      Ngày đó đại lão gia Ninh Thế Lan, cũng chính là người thừa kế phủ bá tước sai quản vội vàng về nhà báo tin. Vị quản kia sau khi tường tận việc cho Khương lão thái quân phải quay lại chỗ đại lão gia Ninh Thế Lan. ngờ bị Ninh Thế Bạc gặp ở cổng lớn. Cũng chỉ có vị Tam lão gia này mới có thể khiến cho người quản đó cam tâm tình nguyện ra. Nếu là người khác chắc hẳn quản kia cũng dám chuyện này. Bởi vậy Ninh Thế Bạc mới đắc ý như vậy, dám khảng định trong phủ ngoại trừ Khương lão thái quân cũng chỉ có ông biết tình từ đầu đến cuối.

      Người nhà chuyện hồi, chẳng mấy chốc đến giờ nghỉ ngơi. Ninh Thế Bạc và Dư thị chăm sóc Ninh Tiêm Bích lúc, thấy con khỏe mạnh trở lại mới yên lòng ra.

      Trong nháy mắt trải qua 03 ngày.

      Sáng sớm hôm ấy, Ninh Tiêm Bích chơi cùng em trai Ninh Triệt Tuyên trong phòng đột nhiên nghe thấy tiếng chân bên ngoài. Sau đó là những tiếng rộn rã vọng tới. Rèm cửa vén sang bên, ba xinh đẹp bước vào.

      đầu cài cây trâm có đính hoa sen bằng ngọc. Tuy còn tuổi nhưng khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thon thả, uyển chuyển tới, vừa cười vừa : "Nghe lục muội muội khỏe. Mấy ngày nay chúng ta bị quản chặt, thể tới thăm muội. Nhưng cũng phái bọn nha đầu lại đây hỏi thăm. Giờ thấy muội khỏe rồi tốt quá."

      Ninh Tiêm Bích đương nhiên nhận ra ba này.

      Người vừa chuyện là đích nữ của đại phòng, tên là Ninh Tiêm Mi. Trong phủ nàng đứng thứ hai. Hai đứng phía sau nàng là đích nữ nhị phòng Ninh Tiêm Nguyệt và thứ nữ Ninh Tiêm La, ở trong phủ đứng thứ năm và thứ bảy.

      Con của Ninh phủ ai cũng xinh đẹp, chỉ có lục nương Ninh Tiêm Bích là ngoại lệ. Đây là đánh giá của mọi người trong kinh thành với tỷ muội các nàng. Chẳng qua mọi người lại biết là: Nếu năng lực và trí tuệ mấy khác đều thua xa Ninh Tiêm Bích. Uhm, có lẽ cũng thể như vậy. Đơn giản là kiếp trước Ninh Tiêm Bích vừa mới đến, tính toán tình sai lầm nên mới nhẫn chịu dựng. Nay nàng chết sống lại, hạ quyết tâm sống thoải mái tự tại đời. Do đó rốt cục là ai có năng lực và trí tuệ hơn cũng khó mà .

      Nhưng khi Ninh Tiêm Bích nhớ đến dương mặt xinh đẹp dịu dàng của Bạch Thải Chi ý chí chiến đấu sôi sục trong lòng đều dập tắt.

      Đấu gì đây? Kiếp trước, vì muốn gả nhập Duệ vương phủ mà mấy tỷ muội của nàng vắt hết trí óc, dùng hết thủ đoạn, có thể là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào tranh đấu. Nhưng mà đến cuối cùng, kẻ yếu đuối an phận nhất là nàng lại ngư ông đắc lợi. Mấy tỷ muội ghen tị nàng nhưng cũng hâm mộ nàng, lại biết rằng nàng cũng chỉ là bình phong cho ả Bạch Thải Chi kia. Nay hồi tưởng kỹ càng lại người chân chính đáng sợ nào phải mấy rực rỡ kiều trong phủ này. Vị biểu muội điềm đạm đáng kia mới chân chính là hồ ly thâm tàng bất lộ.

      Nghĩ đến đây, nàng bèn cười tươi, giao Tuyên nhi cho nhũ mẫu Lý thị, đứng lên cười : "Vâng, muội ở trong phòng mãi cũng buồn chán. Lạ quá, sao thấy Tam tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ đâu?"

      Đạii nương Ninh Tiêm Vân của Đại phòng lập gia đình, Tam nương và Tứ nương là thứ nữ và đích nữ của đại phòng. Nay cũng mới sáu bảy tuổi, thường lui tới cùng chỗ với mấy chị em. Các nàng cũng ít khi vắng mặt mà giờ lại tới cũng lạ.

      Ninh Tiêm Mi cười : "Đừng nữa, Tứ muội muội bị bệnh, Tam muội muội định tới đây Lâm di nương lại thoải mái, thể trở về chăm sóc. Lục muội muội nhớ các nàng sao? Đừng lo, qua mấy ngày nữa muội khỏe tới thăm các nàng cũng được."

      Ninh Tiêm Bích cười nghe lời, lại nghe Ninh Tiêm Nguyệt : "Gần đây trong phủ có kiện quan trọng phát sinh, lục muội muội có biết ?"

      Trong lòng Ninh Tiêm Bích biết nàng chính là chuyện tam lão thái gia sắp về nhưng bên ngoài cũng tỏ vẻ như biết, mỉm cười : "Chuyện gì vậy? Muội bệnh mấy ngày cũng nghe ai chuyện gì quan trọng hết."

      Ninh Tiêm Mi cười : "Còn có chuyện gì? Chính là chuyện tam lão thái gia sắp trở về nhà. Chuyện này Tam thẩm cũng biết mà, chẳng lẽ cho muội nghe sao?"

      Ninh Tiêm Bích cười : "Chắc muội bệnh nên quên, hình như nương có nhắc đến nhưng muội để ý. vậy là định ngày về chưa? biết là ngày nào? Chắc lúc đó phủ chúng ta cũng phải tới đón chứ?"

      Ninh Tiêm Nguyệt cười : "Xem ý của tổ mẫu thực coi trọng vị tam gia gia này. Nhưng dù có nghênh đón cũng tới phiên chúng ta. Lúc đó chúng ta chỉ cần ở trong phòng lão thái thái chờ gặp mặt chào hỏi là được. Đúng rồi, ngày mai là đến rồi, bệnh của lục muội muội biết có đỡ hơn ?."

      Trong lòng Ninh Tiêm Bích căng thẳng, vội mỉm cười : "Tuy rằng còn hơi mệt nhưng chắc sao. Phụ thân buổi chiều đại phu tới thăm bệnh lại. Việc quan trọng như thế bệnh của muội có là gì chứ. Nhất định muội tham gia."

      Ninh Tiêm Nguyệt cười : "Lục muội muội hiếu thuận. Có điều sức khỏe muội chưa tốt, đại phu cũng phải tránh ra gió. Nên tốt nhất muội đừng , tỷ với tổ mẫu giùm cho."


      Chương 6: Điệu thấp


      Ninh Tiêm Bích nhìn mấy . Lúc này mấy tỷ muội chung sống rất hòa hợp vì gia đình cũng có mâu thuẫn gì về lợi ích. Tuy rằng vài người cũng thích tranh luận hơn thua nhưng cũng chỉ vì mấy chuyện trang sức ai đẹp, quần áo ai tốt, ai là người có tiếng trước mặt trưởng bối mà thôi.

      Nhìn ba gương mặt xinh xắn nhắn trước mắt, Ninh Tiêm Bích bất giác hoảng hốt. Đây cũng chỉ là mấy bé bốn năm tuổi, ngay cả Ninh Tiêm Mi lớn nhất cũng mới chỉ 9 tuổi mà thôi. Vậy mà nàng cư xử cực kỳ ổn trọng.

      Trong các đại gia đình, bé 7,8 tuổi cũng thể trí tuệ, tranh đấu với nhau. Trước đây vì nàng muốn tránh mấy chuyện này nên chỉ quanh quẩn trong phòng, tuy ôn nhu yên tĩnh nhưng cũng khác người. Nay sống lại kiếp này, mình nên tiếp tục sống yên ổn hay là muốn đối diện với thực tế?

      Nghĩ đến đây, nàng khỏi tự giễu mình, ngươi hồ đồ rồi sao? phải quyết định mục tiêu ư? Đến lúc này còn muốn tranh chấp với chị em gì chứ? Kiếp này có chuyện thay đổi nhưng cũng có những thứ nên giữ nguyên như cũ tốt hơn. Tóm lại, kiếp này nhất định phải sống vui vẻ tiêu dao, bị những thứ vớ vẩn kia trói buộc.

      Ba thấy nàng suy nghĩ xuất thần, chỉ nghĩ nàng còn bệnh nên tinh thần hoảng hốt, bèn đứng dậy : "Thấy tinh thần muội chưa tốt nên quấy rầy nữa. Nghỉ ngơi , chúng ta về trước, ngày mai lại đến thăm muội, rồi chúng ta cùng thăm lão thái thái."

      "Được."

      Ninh Tiêm Bích ngọt ngào cười đứng lên, định tự mình tiễn mấy chị em nhưng tới cửa lại bị đuổi về. Ninh Tiêm Mi cười : "Bị bệnh mấy ngày mà lại dịu dàng hiểu chuyện hơn nhỉ. Yên tâm , bây giờ chưa cần, chờ muội khỏe hẳn chúng ta kêu muội đưa tới tận cửa kia." xong mỉm cười xoay người .

      Ninh Tiêm Bích trở về phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ xuất thần, chợt thấy Tuyên nhi lại lắc lư chạy tới, giơ hai cánh tay ngắn mập mạp về phía nàng. Lan di nương sau , bất đắc dĩ cười : "Có lẽ tại lục nương cũng còn tuổi nên Tuyên nhi cứ quấn quít với nương. Tỳ thiếp nới với như thế nào cũng vô dụng. Hai ngày nay nương giỡn với cũng mệt, sức khỏe nương còn chưa tốt đâu."

      Ninh Tiêm Bích bế Tuyên nhi, thơm cái mặt dịu dàng : " thích quấn quít ta, ta liền chơi với . Ở đây có nha hoàn, bà vú trông, di nương còn yên tâm ư?"

      Lan di nương cười : "Nếu vậy tỳ thiếp thêu cho xong cái yếm kia. Nếu nương thấy mệt bêu bà vú bế . Sức khỏe nương chưa tốt, đừng giỡn với làm mệt mình." xong liền về phòng mình.

      Trong nháy mắt ngày trôi qua. Sáng sớm hôm sau Ninh Tiêm Bích thức dậy. Hải Đường hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong bèn lấy ra bộ quần áo mới, cười với nàng: " nương nhìn xem, hôm nay thái thái dặn nương mặc bộ này."

      Ninh Tiêm Bích nhìn bộ quần áo màu hồng thêu hoa sáng tươi mỉm cười gật gật đầu rồi để mặc cho Hải Đường chải đầu cho nàng. Thấy nha hoàn định cuốn tóc búi, nàng vội : "Đừng chải kiểu này, làm kiểu hai mái cho ta."

      Hải Đường ngạc nhiên, do dự : "Sao vậy? Tuy nương còn nhưng cũng cần chải hai mái, các nương khác giờ cũng cài châu thoa cả rồi."

      Ninh Tiêm Bích cười : "Ta thích khoe khoang như vậy. Chỉ cần chải đơn giản, rồi cài thêm hai đóa hoa lên, phải cũng đẹp sao?"

      Nếu nương phân phó như vậy Hải Đường cũng ý kiến. Liêu mẹ đứng cạnh nghe thấy cười : "Rốt cuộc vẫn là lục nương của chúng ta trầm ổn. Mới bao lớn đâu, chải kiểu đơn giản mới dễ thương, làm gì mà phải học theo các nương khác? Tuổi còn đeo trâm với thoa."

      Hải Đường cười : "Mẹ còn tự khoe nữa, sao khi nãy nương chưa mẹ , giờ lại gặp may ..." đợi nha hoàn xong, Liêu mẹ cười mắng: "Con nhóc này, ngươi mới bao lớn mà dám trêu chọc ta, chờ ta rảnh rỗi xem ta có lột da của ngươi ?"

      Hải Đường làm như sợ hãi co người lại nhưng cười hì hì: "Đừng đừng, ta kính mẹ là được chứ gì..." Vừa , nha hoàn chải xong tóc cho nàng. Ninh Tiêm Bích yên lặng nhìn mình trong gương, khẽ lẩm bẩm: "Tay nghề Hải Đường vẫn khéo léo như xưa."

      " nương gì cơ?" Hải Đường tai thính nhưng cũng nghe mấy lời này, còn tưởng rằng nàng định sai bảo gì vội vàng hỏi lại nghe Ninh Tiêm Bích cười : "Ta ngươi mau lên, hôm nay chúng ta cùng mẫu thân thỉnh an lão thái thái đó."

      Hải Đường kêu vâng to rồi lấy quần áo cho Ninh Tiêm Bích thay. Quả nhiên, chỉ lát sau, đại nha hoàn Tiêu Tây của Dư thị liền tới mời nàng.

      Vì thế Ninh Tiêm Bích đứng lên, vừa ra cửa nhìn thấy Dư thị đứng gần đó chờ sẵn. Nàng mỉm cười tới nắm tay Dư thị khẽ hỏi: "Phụ thân đâu nương?"

      Dư thị cười : "Cha con cùng Nhị bá đón Tam lão thái gia cùng Đại bá, về đến nhà cũng phải giữa buổi sáng. Hôm nay chúng ta ở phòng lão thái thái chờ Tam lão thái gia về, Thược Dược phải ngoan, đừng quấy rầy mọi người nhé."

      Ninh Tiêm Bích nhịn được cười khẽ : "Mẫu thân còn coi con như đứa bé ngoan vậy? Con 4 tuổi rồi mà."

      xong, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong, bất giác nắm tay lại tự nhủ trong lòng: Kiếp này sống tiêu dao kể từ giây phút này.
      **********************
      Ninh lão thái thái ở trong Ninh Hinh viện. Dư thị dẫn theo Ninh Tiêm Bích vào sân. Chính giữa là năm gian nhà lớn. Đây là sảnh trước dùng để tiếp đón khách khứa.

      Hai mẹ con theo hành lang vòng vào hậu viện, còn chưa đến nghe từng đợt tiếng cười vọng tới. Nha hoàn trông cửa thấy các nàng đến liền đứng thẳng dậy cười : "Tam thái thái và lục nương đến rồi, lão thái thái vừa mới nhắc đấy, chỉ lo lắng sức khỏe của lục nương." Vừa , nha hoàn vừa vén mành cửa để hai mẹ con vào.

      Giữa phòng đặt bình phong cẩm thạch lớn, mặt vẽ cây cối chim muông nét và như thể bay lượn.

      Nhìn vào thấy trong phòng lớn đầy người đứng. Ninh lão thái thái Khương lão thái quân đoan chính ngồi giường La Hán, bên cạnh là nha hoàn bóp vai cho bà, vài nha hoàn bà vú đứng phía sau. Con dâu cả Ninh gia Khúc phu nhân cùng dâu thứ hai Nguyên thị đứng hai bên, cùng chuyện với bà, phía dưới ngồi vài . Thấy Dư thị và Ninh Tiêm Bích đến đều vội vã đứng dậy chào hỏi. Chờ Ninh Tiêm Bích quỳ lạy lão thái quân xong, các nàng đều chạy tới kéo tay Ninh Tiêm Bích cười : "Muội muội (tỷ tỷ) khỏe chưa? Đúng là bệnh mới mấy ngày mà thấy gầy hẳn ."

      Bình thường trước mặt lão thái thái, Dư thị rất ít chuyện. So với đại phòng Khúc phu nhân cao quý ưu nhã, nhị phòng Nguyên thị dáng vẻ linh lung bà rất mờ nhạt. Bình thường nhưng trong trường hợp này so với các chị em dâu khác bên cạnh, bà càng có vẻ tự ti.
      Tôm Thỏ, Abby, sanone21122 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :