1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dưỡng thú thành phu - Hương Tuyết cục cưng (34) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Dưỡng thú thành phu (养兽成 夫)
      Tác giả: Hương Tuyết cục cưng
      Converter : Boozin
      Editor: An
      (nam chủ là xà , nữ chủ xấu bụng.Nam chủ tìm ngược, cường sủng văn)
      Đây là chuyện của nữ tử xuyên qua, dưỡng sủng vật thành phu.
      Chuyện xưa, chàng là đời xà vương số khổ bị nữ tử ức hiếp. Lúc đầu khi là xà, nàng bắt nạt , nàng là nàng sủng vật cảm thấy mất mặt. Khi biến thành người, vẫn là nàng bắt nạt , hạnh phúc "Trẫm là phu quân ngươi, trẫm sủng ngươi, ai sủng ngươi?"
      Chuyện kể về con đường sủng thê của xà vương, nữ chủ xấu bụng nam chủ tìm ngược + chuyên tình, kết cục chọi .
      Người khác dưỡng thú, nàng cũng dưỡng, chỉ là người khác dưỡng chính là rùa đen, tiểu Kim ngư, hung tàn nhất cũng chính là dưỡng thiên khuyển lông đen mà thôi, chỉ có Mộ Dung Kiều Kiều nàng phải dưỡng xà làm sủng vật.
      Mộ Dung Kiều Kiều làm sao đều nghĩ đến, chính mình đen đủi bị dội nước tiểu liền xuyên qua chưa , còn vọt tới nơi gọi là Nữ Nhi quốc chứ?
      Được rồi, thuận lý thành chương làm tiểu nữ quan bên người của nữ hoàng, tay cầm quyền phân thị tẩm, nhưng chỉ là. Hậu cung mĩ nam nhiều biết bao nhiêu, đều đến nịnh bợ nàng, nàng có chút thụ sủng nhược kinh, thời khắc nàng dào dạt đắc ý, từ trung rớt xuống con rắn, vừa vặn bay đến bên trong thùng tăm của Mộ Dung Kiều Kiều——
      Băng Vô Ngân là xà vương tàn nhẫn nhất của dị tộc nhan xà, thủ đoạn hung tàn, giết muội thí huynh, thủ đoạn vừa độc lại vừa tàn nhẫn, người nghe đén tên sợ mất mật! Nhưng là lại mực coi trọng nữ tử đến từ dị thế là Mộ Dung Kiều Kiều, làm cho nàng coi chính mình là thành sủng vật đến dưỡng. Nàng đánh , nhẫn nhịn, nàng mắng , sủng, nhưng là nàng định biến thành kẻ bị cắm sừng. . . . . .
      "Nữ nhân, ta xem chúng ta cần lên giường đơn độc chút!"
      【 ngoài lề
      "Thánh chủ, tốt , Bắc Minh vương nương đưa thư tình cho Hoàng hậu nương."
      "Chém!"
      "Thánh chủ, Hoàng hậu nương nương coi trọng thị vệ thủ thành."
      "Thiến"
      "Thánh chủ, Hoàng hậu nương nương bò tường rồi!"
      ", cho hoàng hậu đưa cái cây thang."
      "Thánh chủ, Hoa quý phi xấu sau lưng Hoàng hậu nương nương."
      "Độc ách."
      "Thánh chủ, nương nương thích xem yên hỏa."
      ", đem trùng dương điện hỏa thiêu, để cho nàng chơi!"
      "."Mỗ thị vệ liền đứng vững.
      Chỉ chốc lát sau ——
      "Thánh chủ, có người ra lệnh thưởng năm 5000 hoàng kim cho người theo đuổi được hoàng thượng. . . . ."
      ", tra được, nam đưa Nữ Nhi quốc, nữ đưa quân doanh."
      "Nhưng là. . . . . . Cái kia, người hạ lệnh là Hoàng hậu nương nương. . . . . ."
      "Hả? , đưa cho hoàng hậu 1 vạn kim, cho nàng biết, buổi tối trẫm đưa tới cửa , chờ nàng xử lý ——"
      Nào đó thị vệ miệng sùi bọt mép té xỉu xuống đất.
      【 ngoài lề hai 】
      "Phu quân, nghe người khác , sinh con là việc rất kinh khủng!" Mộ Dung Kiều Kiều nằm nhoài than rắn của Băng Vô Ngân, tội nghiệp nhìn .
      "Nha."
      "Phu quân, cái kia sinh kỳ thực nếu ngươi uống nước mẫu hà thủy ở Nữ Nhi quốc, chính mình là có thể sinh được rồi. . . . . ."
      "Nha."
      "Phu quân, ngươi đây là đồng ý ?" Mắt Mộ Dung Kiều Kiều sáng lên, kích động nửa ngày ra lời.
      "Hả? Hoàng hậu, mới vừa cái gì, trẫm gần nhất lỗ tai tốt lắm, nghe ."
      "Ngạch. . . . . ."
      "Được rồi, trời còn sớm, chúng ta vẫn là mau mau bận việc sinh con !"
      Khi nào sủng vật của nàng dưỡng thay đổi hình dạng? Thoắt cái thành đại soái ca, cường ngạnh là phu quân của nàng, bắt nàng phụ trách! !
      Mỗ nữ nào đó, mặt liền méo mó! !
      Thể loại: sủng văn, khôi hài, cung đấu. (Nguồn convert: tangthucac)​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: An
      Chương 1: Xuyên đến Nữ Nhi quốc

      Mộ Dung Kiều Kiều là tiểu thuyết gia mạng nửa mùa, tuy là mùa xuân hoa nở và năm nay theo tử vi là năm hoa đào của , thế nhưng đến nay vẫn chưa từng trải qua mối tình nào, cái danh bà già là danh phù kỳ thực.

      Mỗi ngày, lười biếng ngồi ở bàn máy vi tính đánh đánh, gõ cho đến nỗi cả đầu óc nàng đều chấn động đến mức đinh đương vang vọng.

      Cả ngày ngơ ngơ ngác ngác sinh sống, ai có thể nghĩ tới như thế ngày vào thời điểm WC, bị giội nước tiểu lại xuyên đến thời khác.

      Nàng xuyên qua rồi —— Đây là điều đầu tiên lên trong đầu khi nàng tỉnh dậy.

      Bên trong hậu hoa viên Nữ Nhi quốc, ngày hôm nay diễn ra đại điển tuyển tú của nữ hoàng, đây là nơi nam ti nữ tôn, nữ là vua, Mộ Dung Kiều Kiều rất vui mừng chính mình rơi đến nơi này, tối thiểu nơi này nữ nhân to lớn nhất. Nàng xuyên qua mà đến, dựa vào kinh nghiệm chính mình mấy lần viết tiểu thuyết, chuyện nam nữ tất nhiên là nữ hoàng thích nhất, cũng là Mộ Dung Kiều Kiều am hiểu nhất.

      Cho nên nàng thuận lý thành chương biến thành nữ quan tam phẩm tối được sủng ái bên người nữ hoàng.

      Theo hầu nữ hoàng còn có tiểu Nữ Oa mười sáu tuổi, hơn nữa còn là sắc nữ, ngày hôm nay mắt nàng ta mị hoặc như nước hồ mùa xuân da mặt như mỡ đông, làn váy yên la mềm mại có vài đóa mẫu đơn trắng , quần yên la trắng thêu hoa mai bách thủy, toàn thân thướt tha mềm mại, kiều dung ướt át. Bên cạnh nàng chính là Mộ Dung Kiều Kiều, quỳ phía dưới lúc này là ba mỹ nam tử như hoa như ngọc khiến cho con mắt Mộ Dung Kiều Kiều lên nét sững sờ.

      Ngoài cùng bên trái chính là Thượng thư Kiều Thiên Nhiên, dung nhan ra nét băng lãnh như đao khắc, đây là khuôn mặt toát ra vẻ uy dũng, mạnh mẽ, mắt sáng như đuốc, cả người chứa đầy lực bộc phát. Nửa tấm mặt của che giấu bởi bộ râu dày, hai con mắt sắc bén như ưng.

      Mộ Dung Kiều Kiều trong lòng tính toán, người này ngày hôm nay đưa cho nàng trăm lượng hoàng kim, ra tay hào phóng nàng thích, bảo đảm làm cái chiêu nghi vẫn là dư sức.

      Nam tử ở giữa là Tả Thừa tướng, công tử Mục Hoa Cẩm, thân thon dài cẩm phục hoa văn nguyệt ngân sắc, mảng lớn lien văn bạch y như như . sợi tơ trắng buộc nửa , mày như liễu phía dưới đôi mắt đen tuyền toát ra vẻ thâm thúy.

      Ân ân, hình dáng cũng coi như là đẹp trai, chỉ bất quá ra tay quá hẹp hòi, chỉ cho Mộ Dung Kiều Kiều năm mươi lượng vàng, liền để làm cái tài tử .

      Bên phải người đàn ông này còn người nhưng Mộ Dung Kiều Kiều liền quay ra nhìn thẳng, trước sau đều nhìn , sau đó bên tai nữ hoàng nằm nhoài tháp thượng, “Ánh mắt của ai oán, thích cười, thích hợp làm phi tử, để làm cung nam (mình dùng cung nam thay cho cung nữ cho phù hợp nhé) là tốt rồi.”

      Nữ hoàng rất nghe Mộ Dung Kiều Kiều, từng cái đáp ứng, tên kia được ban cho làm cung nam, có nghĩ nát óc cũng nghĩ tới, chính mình tặng lễ, liền từ phi tử biến thành cung nam, như vậy khổ rồi.

      Tất cả quyết định, Mộ Dung Kiều Kiều la to tiếng "Bãi giá, nữ hoàng bệ hạ tới thanh hoa trì ——"
      Đây là chuyện ắt phải làm, cũng là Mộ Dung Kiều Kiều giảng bài bài học thứ nhất, tiếp theo Kiều chiêu nghi cùng Mục tài tử liền đường theo nữ hoàng, hầu hạ về hướng thanh hoa trì tắm rửa.

      Quyết định!
      "Hãn, mệt chết ta, bọn họ đều rửa ráy, ta cũng tắm!" Nàng mệt chết, kỳ thực cũng chỉ là giúp đỡ nữ hoàng chọn hai nam nhân ngủ cùng.
      Mộ Dung Kiều Kiều lười biếng nằm ở bên trong ao, nơi này là địa phương dành riêng cho nàng tắm rửa, là nơi ở nữ hoàng ban thưởng cho nàng, bốn phía bách hoa nở rộ, hoa thơm chim hót, thanh phong lượn lờ, nàng tựa ở hòn giả sơn bên cạnh suối, hưởng thụ cảm giác tự do tự tại.

      Đột nhiên, nàng cảm thấy có loại dự cảm xấu, là cảm giác đỉnh đầu có thể vật màu xanh thăm thẳm từ trời rơi xuống, tốc độ cực kỳ nhanh, nàng liếc mắt nhìn bầu trời, phát điểm đen hướng về phía mình rớt xuống.

      "Hả? Món đồ gì? lẽ là có con chim đại tiểu tiện bừa bãi . . . . . ."
      chờ nàng xong, cái cái bóng màu đen kia ——
      Lạch cạch! Phiêu sát!
      "Ngạch. . . . . . Đây là vật gì?"

      đầu mình liền như là bị Ngũ Hành sơn ép đỉnh, có vật thể vô danh đập ở đầu, hơn nữa trước ngực còn có vật thể tinh tế màu lam đậm, dài, có chút nửa trong suốt, còn quanh co khúc khuỷu nhúc nhích . . . . . .

      "A —— a —— a ——" nàng kêu to lên tiếng, như là bị quỷ quấn quanh người, thân thể trần truồng ở nước suối bên trong nhảy nhót liên hồi, nhưng là đỉnh đầu, trước ngực cái kia chính rớt, làm sao bây giờ?
      Thời khắc nàng kinh hoảng, nhìn cái bóng trong nước, có đôi con mắt màu đỏ của cái vật đầu lúc này nhìn chằm chằm vào nàng.
      Mộ Dung Kiều Kiều dùng sức nuốt ngụm nước miếng, chết chết , dùng sức hướng về giả sơn phía sau mà đập——
      Ầm ầm ~

      Đầu đau như búa bổ, chỉ thấy cái vật đỉnh đầu kia nhanh chóng nhảy lên mà xuống, Mộ Dung Kiều Kiều thầm kêu khổ trong lòng.
      Đem đầu đều đụng phải tảng đá, sau đó ngất ngất ngây ngây ngã vào trong nước.
      "Đâm chết ngươi đâm chết ngươi, ta CMN đâm chết ngươi. . . . . ." Trong miệng còn quên hùng hùng hổ hổ mắng.

      Băng Vô Ngân nhìn nàng, nữ nhân này cũng là thú vị, nhìn nàng toàn thân toàn bóng mượt như ngọc bích óng ánh, sóng nước ở bên hông như vỗ về, cái khuôn mặt kia giống như trẻ con, làn mi cong vút như tôn lên nét đẹp ngây thơ của nàng.
      Nhưng là nàng tại sao lại muốn đập đầu mình vào tảng đá?

      Chẳng lẽ là muốn so cứng cùng với tảng đá? nữ nhân khó hiểu.
      Băng Vô Ngân là xà vương của giới, lúc bế quan tu luyện, ngờ ở thời điểm cửa ải cuối cùng chính mình lại tẩu hỏa nhập ma, biến thành tiểu chân thân, lúc này linh lực rất yếu, cách nào rời .

      Vừa vặn chính mình lại đụng phải nữ nhân này, hơn nữa rất thích nữ nhân này, tuy rằng nàng có chút ngây ngốc, nhưng đầu tiên nhìn thấy nàng, Băng Vô Ngân liền biết, thích nàng.

      Ở bên trong nước chậm rãi bơi về hướng của nàng, nhìn nàng đầu lên hai cục u hồng hồng, chậm rãi triển khai linh lực hiếm hoi còn sót đưa nàng tha lên bờ.
      Xèo xèo ư!
      phun ra lưỡi rắn đỏ tươi, chậm rãi liếm lên đầu lên mặt nàng, nàng là ngọt, ăn ngon a!

      Mộ Dung Kiều Kiều ngất , nhưng là cảm giác đầu mình lạnh lẽo nhưng rất thoải mái, giống là bị ai dùng đầu lưỡi ở liếm láp, nhưng là nàng chính là làm thế nào cũng đều mở mắt ra được.

      Lúc này, từ đầu kia vườn hoa truyền đến thanh của mấy nam nhân, Băng Vô Ngân thính giác rất mẫn cảm, cho dù là tại linh lực yếu ớt, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được động tĩnh trong vòng năm trăm thước.

      Nhìn thân thể Mộ Dung Kiều Kiều đất có nửa điểm quần áo che phủ, cũng muốn bị người khác nhìn thấy vẻ đẹp của nàng, từ giờ trở , nàng chính là vật riêng của , cho phép người khác chạm, ngay cả xem cũng được.
      nghĩ thể để những người kia lại đây, muốn dẫn bọn họ sang hướng khác, trước khi rời lại nhàng điểm ở môi Mộ Dung Kiều Kiều, ân, vẫn là ngọt như vậy.

      Chờ làm xong xuôi tình, lại trở về nhìn nàng, liền nhanh chóng rời , lưu lại Mộ Dung Kiều Kiều từ từ mở mắt ra.

      Mộ Dung Kiều Kiều vừa mở ra mắt, xem chính mình dĩ nhiên ở bên bờ, quá kỳ quái, chính mình vừa nãy ràng là còn ở trong ao, tại ——
      "Ái chà chà, đau quá a!" Cảm nhận được đau đớn ở đầu, tình cảnh vừa nãy lại ánh đến trong đầu của nàng.

      Cái vật dài màu lam uốn lượn kia cùng với con mắt màu đỏ, nằm đầu của mình, nàng liền cảm thấy sợ hãi, sao vậy được chứ, chẳng lẽ chính mình ban ngày gặp quỷ, có thứ gì a!
      Đến cùng là chuyện gì xảy ra?

      Nàng xác định chính mình có phải là trúng tà, bất quá tại như vậy chật vật, nàng cũng muốn bị người khác nhìn thấy, liền vội vàng mặc y phục, trở về phòng của mình.
      "Chết tiệt, ra ngoài coi ngày sao đây là. . . . . ."

      Băng Vô Ngân đem mấy cái cung nam thành công dẫn ra, sau đó lại trở về ao tắm, nhưng là, nơi này bóng người.

      "Ồ? Nữ nhân kia chạy nơi đâu? Bản vương còn chưa có trở lại, ai cho phép nàng tự ý rời ." nhìn thấy nàng, Băng Vô Ngân dĩ nhiên cảm thấy nổi nóng.
      đột nhiên phát ở ngay phía trước có khối đồ vật sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời phản chiếu phát ra hào quang màu tím, làm cho mắt đều mở ra được .

      "Món đồ gì, chói mắt."
      Băng Vô Ngân chính là xà vương tu luyện vạn năm, con mắt của là hàn băng luyện, nhưng là bây giờ lại có đồ vật có thể tổn thương con mắt của , càng ngày càng cảm thấy hiếu kỳ.

      nửa nheo lại hai mắt, bò qua, phát khối ngọc bội có màu tím thuần khiết, xem cái kiểu dáng kia, hẳn là nữ nhân kia lưu lại, nàng cũng là —— rất xa hoa, nhìn ngọc, có giá trị .
      Đem ngọc chụp vào cổ của mình, tìm nàng, ít nhất phải đem đồ vật trả lại nàng.

      Mộ Dung Kiều Kiều Nằm giường trải lụa tơ vàng, vẫn có chút sợ hãi thôi, tuy rằng tả những tình tiết khủng bố trong tiểu thuyết, nàng cũng tả đến như cá gặp nước, nhưng là chân chính bị gặp phải cảm giác hoàn toàn giống nhau mà!
      Hơn nữa nàng sợ nhất là vật , dài dài, màu sắc cùng với dáng vẻ kia nghĩ như thế nào cũng cảm giác khá giống —— lẽ nào là xà!

      "A a a a a ——" nàng lúc này đúng là muốn điên rồi, bình sinh nàng sợ nhất chính là rắn a.
      Làm sao biết, xui xẻo như vậy a?
      Nghĩ tới có con rắn ở đỉnh đầu chính mình bò tới bò lui, nàng cả lông tơ người đều dựng lên, thực là sởn cả tóc gáy a.
      Nàng bỗng nhiên nhảy xuống giường, sau đó nhanh chân liền hướng Thái y viện chạy ——

      "Thái y ——" mới vừa vào Thái y viện, Mộ Dung Kiều Kiều thở hồng hộc tựa vào cửa gỗ, thân thể ngừng run rẩy .
      "Hóa ra là Mộ Dung đại nhân, ngài có chuyện gì? Là thân thể thoải mái. . . . . . Vẫn là. . . . . ." Chỉ thấy Mộ Dung Kiều Kiều gọi tiếng, tất cả mọi người trong Thái y viện đều dừng công việc làm và hướng mắt nhìn chằm chằm về phía nàng.
      Nhìn nàng như là xem quốc bảo.
      Hãn, ai kêu nàng là tân sủng bên cạnh nữ hoàng nha, nhưng là thể đắc tội được.
      Thái y đứng đầu Thái y viện sờ soạng mấy lần râu mép trắng toát của mình, nhìn thần thái Kiều Kiều như vậy liền nhíu mày "Mộ Dung đại nhân, ngài. . . . . ."

      "Ta. . . . . . Ta. . . . . . Cái kia. . . . . . , đem các ngươi Thái y viện hết thảy . . . . . . Hùng hoàng (lưu huỳnh) bên trong, toàn bộ chuyển tới phòng của ta , nhanh ——" vừa nghĩ cái vật kia bò lại trong phòng mình, Mộ Dung Kiều Kiều liền buồn nôn muốn ói ra.

      Nhìn nàng sợ đến trắng bệch cả mặt, bọn họ toàn bộ cũng dám lên tiếng, chỉ có thể theo ý của nàng, lục tung tùng phèo tìm hùng hoàng tới.

      "Đúng rồi đúng rồi, cái kia chuẩn bị cho ta mấy bình rượu lưu huỳnh, đúng đúng. . . . . . Chuẩn bị cho ta mấy dũng, mấy vại, chung, càng nhiều càng tốt, ta muốn tất cả!"

      cổ mang theo ngọc bội màu tím, Băng Vô Ngân chính vô cùng phấn khởi biết mình đường tìm chết, lúc này còn cố gắng bò bò. . . . . .
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      EDIT BY: AN
      Chương 2: Vạn xà phát động

      Trong căn phòng toàn màu hồng nhạt, rèm lụa hồng nhạt, bình hoa in sơn trà hồng nhạt, những bích hoạ hồng nhạt, tường hồng nhạt, tất cả tất cả tất cả đều là là đồ vật dính dáng đến màu hồng nhạt.

      Đây là trụ sở của Mộ Dung Kiều Kiều, nơi này tất cả đều là đồ vật có màu hồng nhạt nàng thích nhất, mặc dù tuổi mình rất cao, thế nhưng là đối với màu hồng nàng vẫn rất cuồng si.

      Lúc này nàng run run rẩy rẩy ở trong phòng bày nhiếp trận, theo lời dặn dò của nàng, lúc này trong phòng đâu đâu cũng có màu vàng hùng hoàng, bàn mâm, đĩa bát toàn bộ đều rót rượu hùng hoàng, nhưng là nàng vẫn là yên lòng. . . . . .

      Nàng thở hồng hộc, ngồi ở giường, nhìn trận địa mình phí hết tâm tư làm xong, rất có cảm giác thành công.

      "Ha ha, lúc này, ta nhưng dù là gặp thần sát thần, ngộ phật giết phật, ngộ giết , ngộ cái gì giết cái nấy, nhìn thấy nhân cũng phải chém thẳng buông tha. . . . . ." Nàng đắc ý nằm ở giường.

      Nhưng là nàng biết, xà cùng người là giống nhau , nàng như vậy làm cho chính mình ngược lại trốn ra, làm cho mình cái nhà tù tinh mỹ.
      Băng Vô Ngân theo khí tức của nàng tìm tới nơi này, thời điểm chưa đến gần liền có thể cảm giác được mùi của hùng hoàng kích thích chính mình, nhưng là điểm trò mèo ấy làm gì được chứ?
      Đầu rắn của nhàng hơi rung động, tiếp theo từ trong khe cửa chui vào.
      Vừa vào cửa, liền bị cảnh tượng trước mắt làm há hốc mồm, vạn năm xà vương cái gì chưa từng thấy, nhưng là cảnh tượng này —— thực là chấn động!
      Mùi hùng hoàng nồng nặc nếu như con rắn thông thường, phải chết ở chỗ này là điều thể bàn cãi, xem ra nữ nhân này vẫn đúng là phải sợ rắn bình thường đâu!

      Nghĩ tới đây, liền càng có hứng thú, ảo tưởng, khi lần thứ hai nhìn thấy chính mình nữ nhân này nghĩ cách làm sao bắt chuyện chính mình.
      "A, chàng đẹp trai a, ngươi như thế mĩ a. . . . . ."
      "A, chàng đẹp trai a, đôi mắt của ngươi đẹp, thân thể là cường tráng. . . . . ."
      "A, chàng đẹp trai a, cái miệng của ngươi hơi nhếch lên làm ta chết mất. . . . . ."
      "A, chàng đẹp trai a, ngươi chính làngười ta duy nhất, trời, ta, ta. . . . . ."

      Mộ Dung Kiều Kiều nhắm mắt lại, ảo tưởng nam sủng mình thích, a, hôm nay những người tới tuyển phi vóc người thực là tồi, ngày nào đó nhất định phải đến quyến rũ quyến rũ ——

      Băng Vô Ngân cho rằng nàng là cùng mình chuyện nha, hoàn toàn quên mất bộ dạng của mình là xà, mà phải người, chậm rãi bò đến bên giường, nhìn đến nữ nhân mặt mày ngây thơ, cảm thấy tâm đều muốn nhảy ra.

      Tại sao chính mình nhìn thấy nàng hưng phấn như vậy nha, giống là ăn phải thuốc hưng phấn, thể tự kiềm chế.

      Cũng biết có phải là trong khí chứa đựng mùi thơm của rượu kích thích mẫn cảm của , chỉ cảm thấy thân rắn của mình hừng hực thôi, như đánh mất chính mình làm cho muốn xông ra ngoài.

      "Hãn, khó chịu a, làm sao lại nóng như thế đây. . . . . ." giống chỉ có dựa có thể dựa vào gần nữ nhân này, mới cảm thấy mát mẻ, mới khiến thân thể của chính mình thống khổ nữa cùng khó chịu.

      Vèo vèo vèo, vài tiếng sau, bay lên nàng giường, khà khà, giường của nàng cũng mềm, như là môi của nàng, nghĩ đến đôi môi tươi tắn mềm mại của nàng, Băng Vô Ngân liền muốn lại muốn lần nữa chạm vào cánh môi mỹ hảo kia.

      Mộ Dung Kiều Kiều hoàn toàn biết, thứ chính mình ngàn phòng vạn phòng, lúc này gần trong gang tấc. Bây giờ, Băng Vô Ngân đến vị trí trước ngực của nàng, muốn đến bên môi nàng, nhưng là còn chưa tới, liền bị chỗ vị trí thân thể khác của nàng hấp dẫn chính mình.

      "Chết tiệt ——" nguyên lai Mộ Dung Kiều Kiều ngày hôm nay căn bản liền có mặc nội y, quay đầu lại nhìn này cả phòng, liền phải bản thân nàng có thể làm được, khẳng định là tìm những nam nhân xấu trong cung hỗ trợ.

      Nhưng là y phục của nàng lúc này nằm ở trạng thái nửa trong suốt, từ nơi này nhìn lại, còn có thể nhìn thấy mảnh cái kia như như , Băng Vô Ngân bị dục hỏa bên trong người thiêu đốt, nữ nhân này cũng là cái gì cũng dám, nghĩ giáo huấn cái tiểu nha đầu điếc sợ súng này phen mới được.

      phải sợ chính mình sao? phải sợ xà sao? Muốn huấn luyện chút để nàng nhìn thấy chính mình lại sợ sệt như vậy, đề phòng mình; dùng chiêu hùng cứu mỹ nhân, đúng, tại là thân rắn, vậy xà hùng cứu mỹ nhân, đến cảm hóa cái tiểu nữ nhân này.

      Nghĩ như thế, phát sinh linh lực, đem toàn bộ rắn trong phạm vi 100 dặm cho gọi ra, phải cho nàng niềm vui bất ngờ.

      Chỉ chốc lát công phu, liền nghe xèo xèo ư! Xèo xèo ư ~
      "Thánh chủ!" Vạn xà tích tụ, mặc kệ là xà nhà, bàn, cái ghế, đàn tranh, la trướng toàn bộ đều tụ tập mảng tối om om rắn với rắn.

      Có cuộn lại, treo, nằm, chung toàn bộ đầu rắn của chúng nó đều tập trung hướng về con rắn làm chuẩn, con rắn kia chính là vạn xà chi vương Băng Vô Ngân.
      Băng Vô Ngân lạnh lẽo nhìn chằm chằm chúng nó, trong ánh mắt có mảy mayôn nhu, chỉ là cái kia hai mắt đỏ ngầu, nhàng nhìn, lập tức toàn bộ đầu rắn chúng nó hạ thấp, dám lên tiếng.

      Cái này vương phải là chuyện đùa, xưa nay đều lấy hung tàn làm vương để trị vì, ra tay tàn nhẫn hiểm, nhanh, nể mặt mũi, nghe còn giết chết em ruột, ca ca của chính mình, chung đắc tội chính là chữ - tử!

      linh khí bức người, người có thể địch, lại thêm tứ đại hộ pháp từ nâng đỡ, trung tâm hộ chủ, vì lẽ đó mặc kệ là Xà tộc, hay là chủng tộc khác, đều người nào dám khiêu chiến uy nghiêm của .

      Lúc này, chúng nó chính hiếu kỳ, Thánh chủ làm sao ở nơi này, hơn nữa bọn họ nhìn thấy giường còn có nữ nhân hẹn cùng Chu Công, khóe miệng chiếm đầy nước.
      Chuyện gì thế này?

      Thánh chủ làm sao cùng nữ nhân cùng nhau, Thánh chủ chỉ có làcó bệnh khiến phích nặng sao, hơn nữa xưa nay đều động vào nữ nhân, nữ nhân ở Xà tộc mà chính là sinh linh tối hạ đẳng, chỉ là công cụ sinh sôi dòng dõi mà thôi. Đặc biệt Thánh chủ, chán ghét nữ nhân, chưa có ai nhìn thấy đối với nữ nhân nào vài phần xem trọng.

      "Các ngươi, đợi lát nữa sau khi nữ nhân này đứng lên, toàn bộ các ngươi lộ ra bộ dạng hung tàn nhất, hiểu chưa!"
      "Là, Thánh chủ yên tâm, chúng thuộc hạ ràng!"

      Băng Vô Ngân tựa ở bên người Mộ Dung Kiều Kiều, cùng nàng nằm song song, chờ nữ nhân này tỉnh táo sau đó xem kịch vui, nàng có động tác gì, cực kỳ hiếu kỳ.
      Nhưng Mộ Dung Kiều Kiều vẫn là ngủ thẳng đến chạng vạng, cho đến khi ngoài cửa truyền đến thanh của Đông ca.

      "Mộ Dung đại nhân, Mộ Dung đại nhân, nữ hoàng bệ hạ cho mời Mộ Dung đại nhân. . . . . ." Cái Nữ Oa này là thị nữ bên người nữ hoàng, cũng là thân tín của nữ hoàng, khi Mộ Dung Kiều Kiều chưa đến, nàng là thủ hạ đắc lực nhất của nữ hoàng.
      Bất quá tại, Mộ Dung Kiều Kiều thay thế vị trí của nàng, vì thế, nàng còn thường thường ở trước mặt nữ hoàng vô tình hay cố ý tố cáo Kiều Kiều.

      "Biết rồi, biết rồi, ta liền ngay——" Mộ Dung Kiều Kiều, nheo mắt lại, ồ? Trong phòng này làm sao lại tối như thế, bình thường coi như là có cầm đèn cũng chưa chắc tối như thế a, huống chi đây là hoàng cung, bên ngoài tự nhiên đều là đèn đuốc sáng choang , làm saolại như vậy?
      "Hả?"

      Băng Vô Ngân sớm biết, nữ nhân này tỉnh rồi, chậm rãi uốn lượn ở bên cạnh nàng, chờ đợi cái khoảnh khắc làm người phấn chấn.
      Chỉ thấy Mộ Dung Kiều Kiều chậm rãi đứng dậy, sau đó xuyên qua đất, những con rắn kia đều nhường đường cho nàng ra. . . . . .

      "Tối như thế? Ngày hôm nay tối nhanh a?" Mộ Dung Kiều Kiều có chứa nghi ngờ rằng.

      Tìm ra hỏa kiểm , sau đó nhàng đặt ở môi thổi hơi, liền có tinh tinh điểm sáng sáng lên, nàng điểm cái bàn giá cắm nến ——

      Trong phòng nhất thời ánh sáng cực kỳ, chỉ là, khi thời điểm con mắt nàng dời từ giá cắm nến, khung cảnh kỳ lạ ra trước mắt——
      "A —— a ——!"
      Trong phòng, Mộ Dung Kiều Kiều gào khóc thảm thiết giống như lợn bị cắt tiết.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Dục vọng chưa được thỏa mãn!
      EDITOR: AN
      Vạn xà tụ hội, cảnh tượng u khủng bố cực điểm, khó có thể tưởng tượng ——
      Mộ Dung Kiều Kiều trong ngày thường liền cái con rắn sợ đến đều khóc oa oa kêu to, huống hồ tại này trong phòng có vô số đếm hết ngàn vạn con rắn, nàng quả thực muốn quất chết trở lại, phải có hùng hoàng sao? phải có rượu hùng hoàng sao?

      Chẳng lẽ đều vô dụng!

      phải đều sợ những thứ đồ này sao, làm sao biết, chính mình như thế tỉ mỉ sắp đặt, nhưng lại đưa tới tai bay vạ gió bực này.

      "A, ta sai rồi, xà tổ tông, xà Đại Vương, các ngươi tha cho ta , ta đắc tội các ngươi , các ngươi đều trở về thôi, van cầu các ngươi , ô ô!"
      Băng Vô Ngân nằm ở giường, nhìn vẻ mặt sợ hãi Mộ Dung Kiều Kiều, trong đôi mắt lập loè ra ánh sáng sủng nịch.

      Mộ Dung Kiều Kiều phát , tuy rằng bên trong gian phòng hàng ngàn con rắn bò ngang dọc, thế nhưng cái giường quý của mình hay nằm lại có rắn, nàng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng là nàng cũng nghĩ quá nhiều, vội vàng nhấc chân nhảy tới giường.

      Quỳ gối giường, nhớ tới chính mình ở trong thảm cảnh vạn xà tập thể báo thù, nàng sợ đến hai chân như nhũn ra, cả người run lên.
      Đột nhiên nàng cảm thấy tay mảnh lạnh lẽo, trong lòng nàng liền càng thêm sợ hãi rồi!

      Nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn cái kia màu xanh lam xà ở nơi lòng bàn tay của chính mình, phun ra đỏ tươi lưỡi, ở liếm tay của chính mình, tê tê tô tô , Mộ Dung Kiều Kiều toàn thân tê dại, thân thể nàng lập tức mềm yếu đột nhiên như là lại có sức trở lại, cũng quá sợ sệt , cái nhấc lên nó. . . . . .

      Sau đó hướng về phía ngoài ném ra——
      "Ô ô, hù chết ta rồi!"

      Nhưng là chuyện quái dị lại phát sinh, những con rắn phía dưới kia vừa mới bắt đầu giống như có cái gì ác ý, đối với Mộ Dung Kiều Kiều cũng có lộ ra bản tính hung tàn.

      Nhưng là, từ khi nàng đem cái con rắn ở đầu giường ném ra ngoài chúng nó giống như là muốn ăn nàng, lúc nàylàm cho nàng triệt để bị dọa.
      " Đến cùng là chuyện gì xảy ra a? Tổ tong của ta!"

      Băng Vô Ngân bị nàng ném đất, may là quanh thân đều là lít nha lít nhít rắn thủ hộ, nên vẫn là bình yên vô .
      cúi đầu, được chứ, nữ nhân này vẫn có phát mình có cỡ nào —— thiện lương a!

      Nội tâm có hơi thất vọng, bên cạnh con mãng xà màu xám thấy thế, nhìn ra đầu mối trong đó, Thánh chủ giống như là muốn đối phó với vị nương này.

      Tuy rằng nương này xem như là lớn nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa, chúng nó nhìn nàng cũng cảm thấy thuận mắt, thế nhưng dù sao cũng là kẻ Thánh chủ muốn đối phó, như vậy ngày hôm nay nàng liền khó thoát kết cục bị quần xà no bụng.

      cấp tốc lẻn đến bên giường Mộ Dung Kiều Kiều, những con rắn xung quanh nhìn thể như vậy trước mặt Thánh chủ, chúng đều cam lòng yếu thế, Thánh chủ của chúng nó là mấy ngàn năm thấy được được mặt, bây giờ còn tranh thủ ở trước mặt của biểu tốt phen, chừng sau đó được phong vương bái tướng, cũng có chút ít vinh quang.

      Mộ Dung Kiều Kiều vừa nhìn thấy nguyên bản bọn xà vẫn có hung tàn vừa mới định thần lại, tại nàng có cách nào di động thân thể của chính mình, liền nhìn đến con rắn màu lam nàng vừa ném , ý nghĩ vừa lóe lên, chẳng lẽ?
      là xà vương, nhưng là như vậy? Làm sao có khả năng? Mộ Dung Kiều Kiều nghĩ trong lòng, liều mạng thôi, lúc này tính mạng chính mình nhưng là toàn bộ ký thác ở người con rắn .

      Nghĩ là làm, cũng kịp nhớ có rắn ở bên cạnh mình, liều mạng bang qua những con rắn nằm sàn, ôm lấy Băng Vô Ngân, nhắm mắt lại hướng về bên cạnh hô to "Ta sai rồi ta sai rồi, van cầu các ngươi, , bổn nương coi trọng, ta muốn còn được, ta cố gắng đối tốt với , các ngươi nhanh lên chút biến . . . . . ."

      Băng Vô Ngân nghĩ tới nàng thức thời nhanh như thế, trong lòng khỏi có loại cảm giác ra được, nhìn nàng vẫn có chút điểm thích mình mà.
      Băng Vô Ngân rất tự kỷ trong lòng.

      Thời gian trôi qua lúc lâu, Mộ Dung Kiều Kiều đều có phát thêm bất kỳ dị thường nào, cái vật mềm nhũng trong tay nàng giống cũng quá dịu ngoan cách khác thường, cũng có đối với mình hạ ‘độc thủ’ như bản thân nàng tưởng tượng.

      Chỉ nghe quanh thân trận rì rào thanh, hơn nữa thanh kia là càng ngày càng xa, Mộ Dung Kiều Kiều để trần bàn chân , đạp ở lên đá thanh hoa mặt đất, thân thể mảnh lạnh lẽo.

      Lòng bàn tay ôn nhu, nàng biết, nó lại liếm nàng . . . . . .
      Nàng mặc kệ, ra sức mở ra hai con mắt mỹ lệ, cặp mắt kia trong đêm tối sang lạng như ngôi sao, vừa sáng lại vừa thần bí.

      "Oa ha ha, đều rồi, quả nhiên, ta đánh cược thắng, oa mạnh a!"
      Nàng dĩ nhiên cao hứng nhảy lên, đây là tình khó có thể tin cỡ nào, nàng cảm giác mình lại như là ở trong giấc mộng, chính mình dĩ nhiên thân mình có dựa vào bất luận là đồ vật gì liền dễ dàng đẩy lùi nhiều rắn như vậy.
      Thực cảm giác quá thành công.

      Kết quả —— vật vừa nãy nàng cho rằng là bùa hộ mệnh, cao giọng cường điệu phải cố gắng đối xử với con rắn màu lam kia, tức Băng Vô Ngân, lúc này bị nàng đạp ở dưới chân của chính mình.

      "Ồ? Vừa nãy cái công thần kia đâu? Con rắn kia chạy đâu, chừng chẳng phải là vương tử cái gì, nhìn dáng vẻ của , gầy gò nho , cũng giống a!"

      Băng Vô Ngân ở dưới chân của nàng, đầu rắn đều phải bị dẵm đến nỗi thay đổi cả hình dạng "Nương tử, ngươi lại giẫm, vi phu liền muốn hủy dung, đến thời điểm, ngươi lại nên sợ sệt . . . . . ."

      Lại dám là gầy gò nho , nàng biết cái gì a! Chính mình uy vũ hùng tráng như thế, chỉ là nay , vẫn chưa thể tràn đầy tự tin đứng ở trước mặt của nàng, biểu diễn hùng vĩ của .

      "Này rắn, thực là, chạy nơi đâu rồi?" Dựa vào cái ánh sáng yếu ớt kia, nàng trước sau tìm được , nguyên nhân rất đơn giản, nàng là bệnh quáng gà ngàn năm, buổi tối cơ bản nhìn thấy được đồ vật.

      Vì lẽ đó khặc khặc, nàng rất kỳ quái, tại sao vừa nãy chính mình nhìn thấy quần xà thời điểm, là con mắt bệnh quáng gà cheets tiệt dĩ nhiên dễ sử dụng rồi!
      tạilại quay lại tình trạng cũ! Đến cùng xảy ra chuyện gì rồi?

      Nghĩ đến nữ hoàng chính tìm nàng, nàng tại trì hoãn quãng thời gian rất dài, cho nên nàng tùy tiện mặc vào bộ quần áo bình phong, sau đó đem tóc buộc thành đuôi ngựa, vẫn là có buộc chặt y phục của chính mình, liền vội vàng rời khỏi phòng ngủ.

      "Ai u, đau chết bản vương , nữ nhân này lực chân lớn a!" Băng Vô Ngân cuối cùng cũng coi như có thể từ dưới chân của nàng thoát ly, la lết cái thân thể, nằm ở mặt đất, phát này đất còn mùi vị của nàng, liền đem cái con ngươi sâu thẳm kia nhắm ngay tấm giường ngọc mềm mại kia của nàng mà nằm.

      "Đêm muộn như vậy, nương tử còn ra ngoài, nhưng vi phu rất yên tâm a, bất quá xem nương tử cũng coi như uy vũ, quên , vẫn là trước tiên ngủ !" nhắm mắt, sau đó cuộn mình thành đoàn, đọc thần chú, tu luyện linh lực.
      Chính mình phải nhanh nhanh lớn lên, như vậy mới có thể càng tốt hơn để . . . . . thương tiếc nương tử!

      Còn chưa đến ngọc nữ cung của nữ hoàng, bên trong liền truyền ra thanh đập mâm, Mộ Dung Kiều Kiều khẽ nhíu mày, cái này Nữ Oa ngày hôm nay lại phát điên cái gì đây, chẳng lẽ lại là bởi vì người nam nhân nào có thỏa mãn nàng, còn tuổi, dục vọng quá lớn, làm sao có thể phô trương lãng phí như thế.

      Nghĩ đến chính mình vẫn là xử nữ nha, còn là lão xử nữ lớn tuổi, liền bụng tức giận, chỉ cần có cái chàng đẹp trai để nhìn cũng có thể thỏa mãn nhãn quang của nàng là tốt rồi. Nàng nghĩ như vậy, chân liền bước vào ngọc nữ cung. . . . . .
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Cùng rắn chung giường.
      EDITOR: TUYẾT AN
      Ngọc nữ cung lúc này loạn thành đoàn, Mộ Dung Kiều Kiều mới vừa bước qua khung cửa lưu ly viền vàng chói sang liền bị cái bình sứ Thanh Hoa suýt chút nữa toi cái mạng của nàng.
      "Ai nha, mẹ của ta nha, hù chết ta . . . . . ." Nàng nhìn cái kia quái vật khổng lồ suýt chút nữa nện ở ót mình, khỏi kinh tâm kinh, run rẩy ngớt.
      "Ô ô ô, hừ, ô ô ô ——"

      Nữ hoàng ngồi ở phượng cẩm loan màu vàng, người lỏa thể, khóc thành tiếng, nô tỳ bốn phía toàn bộ quỳ mặt đất, cả người run bần bật.
      "Bệ hạ? Ngươi đây là lại làm sao? Những thứ đồ này trị biết bao nhiêu là nhân dân tệ a, tất cả đều là tiền a, ngươi là. . . . . ." Nhìn đất những mảnh sứ sớm tan tành, lắc đầu thở dài, đều là vưu vật a, trái tim của nàng a, đau!

      Nữ hoàng để ý tới nàng, lấy ánh mắt xem xét hai mắt nàng, sau đó khuôn mặt phúng phính nhắn lập tức biến thành tái nhợt, miệng cong lên, cao hứng đạp chân như tiểu hài tử.
      "Ngươi sao giờ mới đến a!" Nàng tức giận .

      Nàng cũng chỉ quan tâm tiền của nàng, lúc nào quan tâm tới dục vọng của mình chứ, những nam nhân chết tiệt này đem mình làm cho siêu cấp thỏa mãn, nàng cũng quan tâm.
      "Các ngươi đều xuống ." Thấy nữ hoàng bày ra dáng vẻ hẹp hòi như vậy, liền biết là chuyện gì, chúng nữ tì vừa nghe, lập tức như là đạt được lệnh đặc xá , toàn bộ vội vội vàng vàng lui ra, như trút được gánh nặng.

      "Xem, những bọn nô tài chết tiệt này cũng làm cho trẫm bớt lo, chờ xem chuyện cười của trẫm nha, tức chết trẫm . . . . . ."
      Mộ Dung Kiều Kiều nghĩ thầm, tại sao bé này lại giận đến như vậy, chẳng lẽ là mấy nam nhân này quá mức vô dụng?
      "Ngươi lại làm sao?" Ở bên cạnh nữ hoàng, thời điểm có ai, nàng xưa nay liền coi chính mình là thành nữ tì, các nàng là bằng hữu, là tri kỷ, là khuê mật. Vì lẽ đó, nàng mới dám tùy tiện như tại, để ý quân thần lễ nghi, nhảy lên giường nữ hoàng.

      "Kiều Kiều, ô ô, vô dụng, làm cho nhân gia ta thoải mái!" Mắt phượng nhắn của Nữ hoàng nhàng vẩy cái, sau đó thân thể nhào vào trong lồng ngực Mộ Dung Kiều Kiều, ngừng nức nở.
      phải chứ? Cũng là vì chuyện này, cái này Nữ Oa dục hỏa vẫn đúng là phải lớn cách bình thường đâu!
      " làm sao? phải dạy hết rồi sao, làm sao tất cả đều vô dụng? Vẫn là bọn phải là đàn ông, bằng vào nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng của ta, hẳn là có sai lầm, đến cùng là cái phân đoạn nào phạm sai lầm cơ chứ?" Mộ Dung Kiều Kiều cực kỳ giống như lão già, giống chính mình là tay lão làng kinh nghiệm đầy mình.
      " khóc, cái này được, lần tới ta tìm cho ngươi mấy tên khác là được rồi, đúng rồi, ngày hôm nay ta suýt chút nữa bị hù chết . . . . . ." Nhớ tới tình cảnh của mình trong phòng lúc đó, chính mình liền khó có thể trở lại phòng ngủ.

      "Làm sao?" Nữ hoàng vừa nghe, từ trong lòng Kiều Kiều nước mắt lập tức ngưng, nàng xưa nay cho rằng Mộ Dung Kiều Kiều đều là sợ trời sợ đất, vẫn còn có thứ làm cho nàng sợ, nàng cảm thấy rất hứng thú .
      "Còn sao, ta ngủ tỉnh dậy, sau khi đứng lên, khắp phòng toàn là rắn, ta sợ đến muốn chết, ngươi chút, các ngươi nơi này làm sao nhiều rắn như vậy, ta đêm nay là muốn trở lại ngủ, ngươi thu nhận giúp đỡ ta được rồi, ta muốn cùng ngươi chen chúc!"
      xong, cũng mặc kệ mặt nữ hoàng sợ đến thất kinh, tự mình nằm xuống liền ngủ ở giường nữ hoàng.
      "Đêm nay ta chết sống đều trở về phòng. . . . . ." Xoay người ngủ.

      Chỉ chốc lát, nữ hoàng động thân thể lạnh lẽo lập tức tiến vào trong lồng ngực Mộ Dung Kiều Kiều "Kiều Kiều, ngươi chính là sao? Ta sợ, ô ô. . . . . ."
      Vừa khóc, cái Nữ Oa này cũng là trời sinh đáng như quỷ.

      Ôm nữ nhân ngủ, ở Nữ Nhi quốc là tình cỡ nào mơ giữa ban ngày, thế nhưng chỉ có Mộ Dung Kiều Kiều có cái đặc quyền này.
      Ngày kế, Băng Vô Ngân cũng sớm tỉnh ngủ, ở giường của Mộ Dung Kiều Kiều lăn lộn hồi, khi mở mắt vẫn thấy nữ nhân kia, làm sao tâm liền như thế nhứt nhối khó chịu đây.

      Mãi cho đến buổi trưa, vẫn có xuất , lúc này Băng Vô Ngân cũng kịp đợi, chẳng lẽ nàng dám chơi trò mất tích với mình?
      vô cùng lo lắng, cưỡng chế lửa giận trong lồng ngực của chính mình, hóa thân vô hình, dọc theo hành lang rộng rãi đường tìm nàng.

      Tìm được đến giả sơn sau hậu hoa viên, chỉ nghe thấy thanh khiến người ta nghe xong liền cảm xúc dâng trào.
      "Kiều chiêu nghi, kỹ thuật khiêu khích người của ngươi lại có thể tốt như vậy? Làm sao liền hầu hạ nữ hoàng tốt đâu?" thanh nữ nhân e thẹn làm Băng Vô Ngân nghe xong liền cảm thấy buồn nôn.
      "Nàng là tiểu Nữ Oa, làm sao so với ngươi nha, lại , nàng còn nữ hoàng nha, phương diện này căn bản là thỏa mãn được ta, ta đối mặt nàng, lại như là đối mặt với con cá chết. . . . . ."
      " ?"
      " , ta từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền thích ngươi, ngươi là đẹp chết ta rồi, Kiều Kiều ta ——"
      Băng Vô Ngân phổi đều muốn nổ khí, cả ngày đêm, nữ nhân này chính làm, lại ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, làm hại mình trông phòng, để kẻ khác cắm sừng cho mình, nàng chết chắc rồi.

      dọc theo bên giả sơn tránh , dĩ nhiên nhìn thấy ——
      Người phụ nữ kia ngồi ở đùi nam tử mặc áo trắng, lúc này cái nam nhân đáng ghét kia dùng cái tay bẩn của , luồn vào bên trong áo Mộ Dung Kiều Kiều, bọn họ còn ở cảm xúc mãnh liệt dâng trào miệng đối miệng hôn môi .
      "Chết tiệt, nữ nhân cho ngươi ba phần màu sắc ngươi liền mở phường nhuộm rồi!"
      tức đến nổ phổi nhảy xuống.
      Chỉ nghe Kiều chiêu nghi kêu to tiếng thống khổ, Mộ Dung Kiều Kiều lập tức từ đùi của nhảy lên.
      "Làm sao?"

      Khi nàng nhìn thấy cổ Kiều Thiên Nhiên có vòng màu lam đậm, dĩ nhiên cười ha ha lên, lúc này Băng Vô càng quyết tâm cắn vào cái cổ Kiều Thiên Nhiên.
      "Nha, Kiều chiêu nghi, ngươi cũng nên động a, rắn này thế nhưng là con rắn độc, ngươi chờ, ta tìm người , chờ ha, đừng chạy. . . . . ." Nàng nhanh chân liền bắt đầu chạy, tìm người cứu ngươi, ngươi cái người cặn bã này dám ruồng bỏ nữ hoàng, để rắn cắn chết cho đáng đời.

      Nhưng là nàng lại lo lắng, con rắn tối hôm qua chính mình tìm nửa ngày làm sao ngày hôm nay lại xuất ở đây, nó làm sao lại như quỷ mỗi ngày theo chính mình, xuất quỷ nhập thần .
      Nghĩ vừa nãy cắn vào cái cổ Kiều Thiên Nhiên, nhưng là nàng từ trong con ngươi đỏ sậm của lại đọc được mối nguy hiểm, tức giận, nàng làm tức giận.

      Mình rốt cuộc là làm sao đắc tội a, phải là chính mình ban ngày làm chuyện cá nhân sao? Điều này cũng được? !
      đường chạy về tẩm cung của mình, cũng quên tối hôm qua nào thảm trạng thế nào, chung, nàng chăm chú quan sát ra ngoài cửa sổ, chỉ lo con rắn kia vào quấy rầy chính mình.

      Sắp xếp chuẩn bị tất cả, nàng uể oải ngồi ở bên cạnh bàn, nhấp ly trà nhài.
      "Chà chà, cũng sai, cái tên Kiều Thiên Nhiên kia làm sao liền xui xẻo như vậy, ha ha ha" nàng bây giờ còn rỗi hơi lo lắng cho người khác.
      Khi nàng lại muốn đưa tay lấy cái chén sứ Thanh Hoa bàn bên trong nước trà phản chiếu vệt màu xanh lam ——
      "Má ơi! Ngươi làm sao luôn bám dai như đỉa . . . . . ." Nàng lập tức rên tiếng quỳ xuống đất.
      "Ta sai rồi ta sai rồi là ta sai rồi, ngươi đến cùng muốn như thế nào mà!" Nàng là sợ .

      Băng Vô Ngân vẫn có tiêu hỏa, tức giận cuốn lấy hông của nàng, vẫn nới lỏng, Mộ Dung Kiều Kiều cảm giác mình sắp bị ghìm chết.
      "Được rồi sao, hả giận chưa, đừng đùa, đùa nữa ta ngay cả ruột cũng bị ngươi lặc ra rồi, ô ô. . . . . ." Xưa nay đều khóc nhưng lúc này nàng lại giống như tiểu nữ hoàng gào khóc.

      Nước mắt lạnh lẽo rơi xuống thân thể ngùn ngụt lửa giận của Băng Vô Ngân, như là có từng tia từng tia cảm giác mát mẻ, cuối cùng cũng coi như là khắc chế ý muốn kích động ngụm nuốt lấy nàng.

      dùng đuôi rắn chính mình nhàng quét qua thoáng con mắt rơi lệ của Mộ Dung Kiều Kiều, sau đó chỉ chỉ giường.
      là muốn mình và lên giường?

      Mộ Dung Kiều Kiều sợ hãi, cùng nam nhân lên giường nàng sợ, cùng nữ nhân lên giường nàng cũng sợ, nhưng là cùng rắn lên giường, nàng thể sợ . . . . . .
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :