1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dưỡng em thành vợ anh - Phức Mai (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      DƯỠNG EM THÀNH VỢ

      Tác giả: Phức Mai

      Editor: Tịnh Hảo

      Nguồn convert: ngocquynh520

      Thể loại: Sủng, nhàng.​



      Giới thiệu:

      chấp nhận việc xuất thân từ giàu có, cuộc sống sầu lo mà biến mình trở nên ngốc nghếch.

      Phó Nhã Thiến rất có khí phách cắt đứt tiền viện trợ của gia đình, rời nhà trốn bắt đầu cuộc sống mới.

      Cuộc sống bình dân phải chú ý gần gũi với hàng xóm, mới có thể cùng nhau giúp đỡ.

      Cho nên mặc dù hàng xóm tốt bụng thần bí rất ít khi ở nhà, nghề nghiệp mập mờ như kẻ lang thang.

      Thậm chí lần đầu tiên gặp mặt liền tự ý cướp đồ ăn trưa của làm lễ ra mắt.

      vẫn rất lễ phép tạo mối quan hệ tốt với .

      Tuyệt để ý đến dáng vẻ lông lá giống như con gấu đen lớn trốn ra khỏi núi sâu của .

      Lại có tài nấu nướng tốt hù chết người, để cho càng nghĩ tất cả biện pháp muốn kết bạn với .

      Cho dù chỉ xem mình như cho sủng vật ăn, cũng để ý chút nào.

      Dù sao quy tắc của người bình thường quan trọng nhất chính là lắp đầy bụng!

      Tuy bình thường độc miệng trêu chọc , nhưng lúc ngã bệnh lại dịu dàng chăm sóc .

      Thậm chí lúc bị đồng nghiệp trong công ty hung dữ chỉnh đốn liền đứng ra bảo vệ, còn là người rất quan trọng.

      Hại xấu hổ rồi, thậm chí nguyện ý vì bỏ xuống tất cả, chỉ muốn ở bên cạnh
      139, Tử Vũ Nhi, ThiênMinh4 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Nguồn gốc truyền thuyết.

      Nhà họ Phó, là nhà quyền thế lịch sử lâu đời, kỷ lục xa nhất ngược dòng thời nhà Đường.

      Vậy mà trải qua mấy lần triều đại thay đổi, mặc dù tiền tài quyền thế nhà họ Phó vẫn tích lũy duy trì lâu dài, nhưng số người dần dần ít , con mấy đời truyền lại mấy đời sau, đến đầu thế kỷ 20, huyết mạch duy nhất của nhà họ Phó là Phó Quan Trung, lại chỉ có đứa con , tên là Phó Trinh Như.

      nàng này trưởng thành, thanh mai trúc mã Lý Tuấn Bình là con trai của người làm, Phó Quan Trung nghiêm khắc phản đối, vào lúc hai người quyết định phải là bỏ trốn mà là tự tử chết, người bạn thân hiểu biết số mệnh lý lẽ của Phó Quan Trung đột nhiên đến thăm hỏi, giống như sớm biết được chuyện này, sau khi trấn an hai người trẻ tuổi bình tĩnh đừng vội nóng nảy, liền cùng Phó Quan Trung hai người nhốt ở trong phòng sách cho đến khi bình minh.

      Ngày hôm sau, thái độ của Phó Quan Trung có chuyển biến lớn, trừ cầu Lý Tuấn Bình ở rể, hề phản đối hôn của hai người nữa.

      Sau đó, Phó Trinh Như sinh ra sáu đứa con trai con , trừ thứ nam, thứ nữ lấy họ Lý ra, còn lại trưởng nam, trưởng nữ, người con trai thứ ba, người con trai thứ tư đều lấy họ Phó, phá bỏ vận mệnh con mấy chục đời của nhà họ Phó.

      Phó Quan Trung mừng rỡ, về sau chung sống vui vẻ với con rể, vì vậy nhà họ Phó càng thêm phồn vinh, đến lúc này, Phó Thị có quy tắc mới.

      Con cháu Phó Thị, gả cưới đều kỵ môn đăng hộ đối.

      Sau đó, đến thế kỷ 21…

      Mở đầu

      chiếc Motorcycles dừng lại ở ven đường, kỵ sĩ mặc áo phòng hộ màu bạc, đôi chân thon dài thẳng tắp chống đỡ mặt đất, tắt máy, thân thể thẳng đứng, nâng tay đè xuống nút mũ bảo hiểm bên kia, vòng bảo hộ của mũ bảo hiểm bắn lên phía mở ra, lộ ra đôi mắt sáng trong hữu thần.

      Tầm mắt kỵ sĩ rơi vào bảng quảng cáo, hai tay vốn thoải mái đặt ở đùi nắm chặt thành quyền, ràng có thể nhìn thấy bởi vì dùng sức mà khẽ run.

      “Change is not a decision, it is a campaign.” thầm lặp lại chữ bảng quảng cáo, giọng có chút khàn khàn, đáy mắt tràn đầy quyết tâm.

      sai, thay đổi phải là quyết định, nó phải là hành động!

      có hành động, quyết định gì đều là suông, cho nên, phải chọn lựa thời điểm hành động!

      Che vòng bảo hộ, đá văng chân chống xe, đạp chân ga vội vã rời .

      *********

      Vài ngày sau ——

      “Có chuyện hay rồi, có chuyện hay rồi!” Ở trong biệt thự đảo New York của Phó Thị, đột nhiên truyền đến trận kinh hô, ngay sau đó, trong tay người hầu nữ là tờ giấy photo A4, từ lầu vọt xuống.

      Gia đình đứng thứ hai của Phó Thị nhàn nhã dùng cơm, quản lý nghiệp vụ ở châu Mỹ Phó Hiệp Nhân, và vợ Dương Gia Hân nhìn nhau, đồng thời để cà phê tay xuống, lát, người hầu nữ chạy vào phòng ăn.

      “Ông chủ, bà chủ, có chuyện tốt rồi!”

      “Marian, đừng khẩn trương, thả lỏng chút.” Phó Hiệp Nhân cầm khăn ăn lên lau miệng, nhanh chậm . “Xảy ra chuyện gì?”

      “Ông chủ, thấy đại tiểu thư, giường ngăn nắp, giống như cả đêm có ai ngủ, tôi chỉ nhìn thấy tờ giấy này dán gương, chữ đó hình như là tiếng Trung, tôi… xem hiểu.” Marian trình tờ giấy A4 lên, mặc dù xem hiểu, nhưng cảm giác có chuyện ổn.

      Phó Hiệp Nhân nhận lấy, nhìn lời nhắn ngắn gọn giấy, khẽ nhíu mày, đáy mắt thoáng qua chút ý cười, đưa lời nhắn cho bà xã.

      Dương Gia Hân nhận lấy tờ giấy kia, nhìn kỹ, nhịn được cười khì tiếng, chỉ thấy chữ viết to giấy—

      Bản tiểu thư bỏ nhà ra , tự lực cánh sinh , đáng tiếc, đừng tìm.

      “Marian, đại tiểu thư nó bỏ nhà ra , có gì đáng ngại, đừng khẩn trương.” Dương Gia Hân với người hầu nữ.

      “Marian, đến phòng đại tiểu thư, nhìn xem máy chụp hình của nó còn ?” Phó Hiệp Nhân dặn dò.

      “Vâng.” Marian lập tức lên lầu. bao lâu, lại chạy xuống. “Thưa ông chủ, thấy máy chụp hình và các thiết bị khác của đại tiểu thư.”

      “Tôi biết rồi, có việc gì, xuống .”

      “Vâng.” Vẻ mặt Marian hiểu, làm sao bỏ nhà ra có thể có gì đáng ngại? Nhưng nếu ông chủ bà chủ khẩn trương, vậy cứ như vậy .

      “Ngay cả máy chụp hình bảo bối của nó đều mang , xem ra nhóc con nghiêm túc, trong thời gian ngắn sợ rằng có ý định về nhà.” Phó Hiệp Nhân cười khẽ, tuyệt có dáng vẻ khẩn trương.

      “Ông xã, nghĩ nó tới chỗ nào?” Dương Gia Hân hỏi.

      “Việc này…” Phó Hiệp Nhân trầm ngâm. “ thời gian trước bởi vì khách sạn xảy ra chút chuyện, gần đây mới giải quyết, rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên lúc quyết định tết năm nay trở về Đài Loan, mới nghe nó kháng nghị muốn trở về, nên chắc là chạy về Đài Loan rồi!”

      “Rất có khả năng, em nhớ thần tượng của nhóc con chính là người Đài Loan, năm nay hình như có tổ chức hoạt động… Đợi chút, em nhìn xem.” Dương Gia Hân lấy lịch làm việc ra lật xem. “Ừ, sai, tháng tư năm nay bắt đầu từ Đài Loan, ngày 16 tháng 6 đến New York, mượn lầu 17 của khách sạn Phó Thị tổ chức triển lãm.”

      Phó Hiệp Nhân lấy điện thoại ra gọi cuộc điện thoại, rất nhanh liền thông máy.

      “Taylor, bây giờ đại tiểu thư ở đâu? Ừ, tôi biết rồi… cần, cứ để cho nó !” Tắt điện thoại di động, nhìn bà xã. “ đoán đúng rồi, ở sân bay, chắc là trở về Đài Loan sai.”

      “Nhóc con muốn tự lực cánh sinh, cho nên cũng trở về nhà tổ tiên?” Dương Gia Hân .

      “Tự lực cánh sinh…” Phó Hiệp Nhân nhìn tờ giấy, cười. “Cũng tốt, nếm thử hoàn cảnh khó khăn vì năm đấu thóc mà khom lưng (*), về sau càng hiểu được, đồng cảm nỗi vất vả của cấp dưới. Em , em cảm thấy có cần đóng băng kinh tế của nó, đình chỉ thẻ tín dụng của nó ?”

      (*) Ý chỉ thanh cao trong sạch.

      cần, tính cách của nhóc con , nếu nó muốn tự lực cánh sinh, sử dụng tiền gởi ngân hàng hoặc thẻ tín dụng, trừ khi gặp tình thế bất đắc dĩ. Nếu có loại tình huống đó, nhẫn tâm để cho nó có cửa cầu cứu sao?”

      cũng phải.” Phó Hiệp Nhân gật đầu.

      “Nhưng mà cảm thấy có cần thông báo với cả bọn họ giúp đỡ chút ?”

      cần, nhóc con trưởng thành, có thể tự chăm sóc bản thân mình, đừng làm phiền cả bọn họ, nếu nó cần giúp đỡ, tự mình cầu cứu xung quanh.”

      “Vậy cứ như vậy !” Dương Gia Hân vò tờ giấy, hai vợ chồng tiếp tục nhàn nhã dùng bữa sáng, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1.1

      Edit & Beta: Tịnh Hảo

      là… Quá phiền!

      Tóc Đới Dương Trinh vừa dài vừa rối bù và nhìn lộn xộn như đại thổ phỉ, ngồi đúng tướng ngồi, giống như vũng bùn, chỉ chưa “chảy” xuống dưới ghế sofa.

      ngáp lớn cái, dùng ngón trỏ lau chất lỏng tràn ra từ khóe mắt, che giấu chút cảm xúc nào trong lòng mình, cảm thấy vô cùng chán ghét đôi vợ chồng trước mặt.

      “Hai vị, các người biết tôi bôn ba ở ngoài mấy tháng, mệt đến mức sắp ngủm rồi sao?” Ngay cả giọng điệu chuyện cũng cực kỳ phiền chàn.

      “Chỉ nhìn bề ngoài liền biết, người nguyên thủy.” Phan Tĩnh Thúy nhìn bộ dáng của , dám lắc đầu đồng ý. “ biết rốt cuộc cái mà gọi là công việc là cái gì, chỉ mất dấu nửa năm năm, mỗi lần xuất đều là dáng vẻ đạo đức như vậy, tôi hoài nghi làm thế nào qua được hải quan.”

      trả lời nghi vấn về công việc của , đôi vợ chồng này có trong danh sách “Có thể biết” của , như qua, bên trong danh sách, cho tới bây giờ cũng chỉ có hai tên mà thôi.

      “Nếu biết, sáng sớm các người chạy tới ầm ĩ tôi, phải là cố ý sao!” Rạng sáng hôm nay mới vào nhà, trời sắp sáng mới nằm giường, định ngủ thẳng tới ngày tận thế, tại kết quả mới bảy giờ sáng bị đánh thức!

      “Bởi vì chúng tôi có việc gấp tìm !” Phan Tĩnh Thúy .

      sao? đúng nhìn ra đấy.” Đới Dương Trinh xoa sau gáy, giọng mang theo giễu cợt, rất kiềm chế mới buột miệng “Việc gấp của các người liên quan gì đến tôi”.

      đấy, bà ngoại tôi ngã bệnh, chúng tôi phải trở về Cao Hùng thăm bà.” Phan Tĩnh Thúy .

      “Ồ! Thuận buồm xuôi gió, chúc bà sớm ngày khỏe bệnh, tạm biệt.” Đới Dương Trinh lười biếng phất tay với hai người, quả nhiên là “Liên quan gì đến tôi”!

      Phan Tĩnh Thúy kéo kéo ông xã, ý bảo ta chuyện, Tạ Dục Nho bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn đành mở miệng.

      “Dương Trinh, là như vậy, bởi vì em vợ của tôi gần đây văn phòng bề bộn nhiều việc, ấy ngại xin nghỉ, có biện pháp cùng chúng tôi trở về, Tĩnh Thúy lo lắng ấy ở mình trong nhà, cho nên…”

      .” Đới Dương Trinh trực tiếp cắt lời ta, lại em vợ, đáng chết, biết đôi vợ chồng này tìm tới cửa tuyệt đối có chuyện gì tốt!

      “Tôi vẫn chưa xong.” Tạ Dục Nho thở dài .

      cần hết, tôi biết muốn cái gì, phải muốn đưa người em vợ háo sắc cho tôi sao?” Đới Dương Trinh chán ghét bĩu môi.

      “Này! Đới Dương Trinh, háo sắc gì hả?” Phan Tĩnh Thúy bất mãn kháng nghị.

      biết háo sắc là gì sao? Chính là nhìn thấy đàn ông kịp chờ đợi ngã vào dán lên, nghe hiểu người khác từ chối, giống như bộ dạng ngu ngốc, lấy ví dụ, tựa như em , như vậy hiểu chưa?”

      “Đới Dương Trinh, chuyện khách khí chút, từ em tôi là hot girl, làm hoa khôi của trường cho đến khi tốt nghiệp đại học, bao nhiêu đàn ông theo đuổi cũng theo đuổi được, ấy xem trọng chính là vinh hạnh của !”

      “Vinh hạnh? Đối với tôi mà loại ‘vinh hạnh’ này, là vinh đăng bất hạnh, tôi thành tâm thành ý tặng loại ‘vinh hạnh’ này cho người khác.” Đới Dương Trinh chán ghét .

      “Dương Trinh, ấy rất thích , chẳng lẽ thể…”

      thể.” Đới Dương Trinh như đinh đóng cột từ chối. “Các người từ bỏ ý định ! Tôi đến nhà các người thăm sóc ta, cũng để cho ta đến nhà tôi ở tạm, nếu quả các người yên lòng, giúp ấy đeo xích dắt .”

      “Dây xích, coi ấy là con chó sao?” Phan Tĩnh Thúy dám tin.

      “Ít sỉ nhục chó, dây xích chỉ là thuận tiện cho các người thôi.” Đới Dương Trinh ác độc : “Hừ, gì ngại xin nghỉ, chẳng phải ta làm việc ở văn phòng Phẩm Luân sao? là phía đối tác, chỉ cần tiếng, Phẩm Luân đồng ý sao?”

      “Tôi chỉ bỏ tiền, quan tâm chuyện khác, tôi muốn can thiệp quản lý của Phẩm Luân.” Tạ Dục Nho .

      “Phẩm Luân tuyệt đối thể nào cho ta xin nghỉ, nhất là loại tình ‘thăm hỏi bà ngoại ngã bệnh’ này. Loại lý do này kẻ ngu ngốc cũng nghĩ ra được! Tôi thấy ta căn bản là tội phạm háo sắc, ngay cả chuyện bà ngoại ngã bệnh cũng có thể lấy ra lợi dụng được.” Đới Dương Trinh khinh thường .

      “Làm gì có chuyện đó, là bởi vì ấy rất có ý thức trách nhiệm, cũng muốn sử dụng đặc quyền.” Phan Tĩnh Thúy .

      “Stop! là được là được.” Đới Dương Trinh giễu cợt.

      Phan Tĩnh Thúy nhìn chồng, Tạ Dục Nho thể làm gì khác hơn là nhắm mắt mở miệng lần nữa.

      “Dương Trinh, chúng ta là bạn bè mà, giúp tôi việc này, chỉ cần hai ba ngày.”

      .” Đới Dương Trinh hề cứu vãn mà từ chối. “Đừng bảo là hai ba ngày, hai ba phút tôi đều chịu nổi.”

      “Bằng … Ngày mai cũng được, chỉ cần ngày mai giúp ấy là được rồi, chúng tôi trễ nhất là ngày 15, chủ nhật trở lại.” Tạ Dục Nho thối lui mà cầu xin tiếp.

      ta là tội phạm háo sắc, ngay cả chuyện bà ngoại ngã bệnh cũng có thế lấy ra lợi dụng, chủ nhật các người có thể trở về, căn bản là có khả năng mang ta về, chỉ là xin ngày nghỉ hôm nay, tôi cho rằng văn phòng thiếu ta ngày cũng được.”

      “Em tôi chính là người quan trọng, biết cái gì?” Phan Tĩnh Thúy hừ .

      “Tôi cần thiết hiểu, cũng muốn hiểu, coi như thế giới này có em ngày tận thế đến cũng liên quan đến tôi, tôi chỉ hy vọng ta đừng tới phiền tôi!”

      “Dương Trinh, ngày mai ngày thôi, nhất định hối hận…”

      nghe hiểu tiếng Trung hả? Tôi !” Vẻ mặt Đới Dương Trinh chán ghét. “ ta trưởng thành, nếu như có năng lực hành vi, các người có thể thay ta mời người đến trông nom ! nên dính dáng đến người qua đường vô tội.”

      “Này! gì mà mời người trông nom, nghĩ em tôi là cái gì hả?” Phan Tĩnh Thúy kháng nghị quát.

      “Người có năng lực hành vi, phải sao? Đây cũng phải tôi tự nghĩ, là các người cũng chỉ vì hai ba ngày, mà các người liền lo lắng ta ở nhà mình, phải cho là ta có năng lực hành vi là cái gì?”

      “Chúng tôi chỉ muốn…”

      “Chỉ là lừa gạt tôi bồi ta qua ngày lễ tình nhân, thứ bảy ngày mai, hừ, đúng là khéo, vừa lúc là ngày 14 tháng 2.” Đới Dương Trinh hừ lạnh.

      Tạ Dục Nho ở trong lòng than thở, biết sớm khuyên Tĩnh Hồng bao nhiêu lần, nhưng Tĩnh Hồng tâm cao khí ngạo, chấp nhận người đàn ông muốn mình, muốn phải thu Dương Trinh vào tay.

      “Dương Trinh, em vợ tôi chính là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông!”

      phải phải, chỉ cần liên quan đến tôi, ta là người con đẹp nhất thế giới tôi cũng che giấu lương tâm giơ hai tay tán thành.” Miễn cưỡng liếc Tạ Dục Nho cái, người tình trong mộng? Hừ, là ác mộng đấy! “Bằng như vậy , dù sao Phan Tĩnh Thúy bỏ được em , Dục Nho cũng cảm thấy em vợ là người tình trong mộng của đàn ông, vậy sao hai chị em cùng chồng, tất cả đều vui vẻ, cũng cần cứ nghĩ biện pháp tìm thời cơ ép buộc người qua đường vô tội tôi tiếp nhận, như thế nào?” Hừ hừ, hù chết ta!

      “Dương Trinh!” Mặt Tạ Dục Nho biến sắc, dọa chết người, ta phải là người thẳng tính như bà xã của ta, nhìn ra hai mặt của em , nếu phải ta thương bà xã, ta cũng muốn ép buộc người khác như vậy.

      đây là bạn bè cái gì hả, được tiện nghi còn ra vẻ, dứt khoát tuyệt giao thôi!” Phan Tĩnh Thúy buồn bực .

      “Tĩnh Thúy!” Tạ Dục Nho kinh sợ kêu, ta tuyệt đối muốn tuyệt giao bạn tốt, nhưng theo cá tính của bạn tốt, tuyệt đối biết lắng nghe.

      thành vấn đề.” Đới Dương Trinh cũng sao cả. “Các người biết cửa chính ở nơi nào, tiễn, ra ngoài nhớ giúp tôi đóng cửa, cảm ơn.”

      “Dương Trinh…” Tạ Dục Nho kêu, bạn tốt quả nhiên hoàn toàn do dự, hu hu…

      “Hừ! , người nguyên thủy biết lý lẽ này!” Phan Tĩnh Thúy nổi giận gầm lên tiếng, tức giận lôi kéo chồng xoay người rời , rầm tiếng đóng sầm cửa chính.

      Đới Dương Trinh miễn cưỡng liếc cửa chính cái, dù sao tới mấy ngày, hai vợ chồng cũng lại chạy tới ầm ĩ , cho nên mới phiền phức!

      Lại ngáp cái, giơ tay lên gãi ngực, gãi lung tung, lại gãi khuôn mặt giống như thổ phỉ, sau đó đứng lên, kéo bước chân trở về phòng ngủ, bổ nhào lên giường mềm mại thoải mái.

      “Haizz…” Thỏa mãn thở ra, nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp .
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      HaYen, ChrisM è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1.2

      Edit & Beta: Tịnh Hảo

      Tỉnh lại lần nữa, là bị đói làm tỉnh.

      Đới Dương Trinh duỗi lưng cái, chậm rãi ngồi dậy, mắt lim dim ngái ngủ nheo lại mở ra đường , nhìn đồng hồ điện tử tủ bên giường, mười giờ sáng, ngày cũng nhảy lên ngày, cho nên ngủ suốt ngày bốn tiếng đồng hồ, khó trách bụng đói.

      xuống giường, vừa gãi đầu, vừa kéo bước chân từ từ ra phòng ngủ, qua hành lang, phòng khách, tiến vào phòng bếp.

      Đứng trước tủ lạnh, thất thần lúc lâu, chỉ đến khi đại não truyền đến cảm giác đói lần nữa, mới vươn tay mở tủ lạnh ra, định tìm thức ăn có thể lập tức ăn được…

      Trong tủ lạnh, trống rỗng, ngay cả hơi lạnh cũng có.

      Trừng mắt nhìn, lúc lâu cuối cùng mới tỉnh táo lại.

      lại theo thói quen gãi gãi đầu, đúng rồi, trước khi rời nhà luôn có thói quen để tủ lạnh trống rỗng, đỡ phải mỗi lần rời nhà mấy tháng, thậm chí năm rưỡi mới trở về, còn phải rửa sạch tủ lạnh thối rữa có mùi, đây là kinh nghiệm đau đớn đầu tiên sau khi trở về trong thời gian rời nhà lâu dài của , loại mùi đáng sợ và cảnh tượng đó, muốn trải qua lần thứ hai, do đó mà dưỡng thành thói quen.

      vừa mới trở về, còn chưa có cơ hội tiếp tế.

      Thở ra, thuận tay cắm tủ lạnh vào nguồn điện, sau đó trở lại phòng tắm rửa mặt.

      Đối với bộ dáng “dã nhân” phản xạ ở trong gương sớm thành thói quen, ai có thể quá nghiêm khắc với người ở nơi nguy hiểm tới mấy tháng còn có thể giữ vững bộ dáng thân sĩ quang vinh chói lọi, sau khi về đến nhà mặc dù mệt muốn gần chết, ít nhất còn phải tắm rửa trước rồi lên giường ngủ.

      Đới Dương Trinh vốn muốn cạo râu, chẳng qua bụng đói đến muốn chết, hay là lấp đầy bụng trước rồi hãy .

      Trở lại phòng khách cầm điện thoại lên, lật xem sổ điện thoại đặt ở bên cạnh máy điện thoại, tìm được trang giao hàng, định gọi điện thoại gọi pizza, chuông cửa của đột nhiên vang lên.

      theo phản xạ nhìn về phía cửa, người của có thể tìm đến đếm đầu ngón tay, Tạ Dục Nho bọn họ là người thứ nhất, nhưng mà bọn họ về hướng nam mới đúng chứ, vậy… chỉ còn lại “người kia” và Lý Phẩm Luân rồi.

      Nghĩ đến có thể là “người kia”, chân mày trong chớp mắt nheo lại, muốn mở cửa, nhưng mà thể mở!

      Oán hận bỏ điện thoại xuống, đứng dậy tới cửa, kéo cửa chính ra, cho là thấy gương mặt làm chán ghét, lại nghĩ rằng nhìn thấy người xa lạ.

      Lông mày nhíu chặt của khẽ buông lỏng, nhìn từ xuống đánh giá vị khách xa lạ, người này là đàn ông hay là phụ nữ?

      “Tìm ai?” Giọng Đới Dương Trinh tốt chút nào, người này vừa cắt ngang nghiệp kiếm ăn của , lại càng tội ác tày trời, chỉ là thấy người này phải là “người kia”, thôi bỏ .

      Phó Nhã Thiến giật mình, ngờ thấy đầu đầy tóc dài hỗn loạn, mặt râu quai nón, “dã nhân” khôi ngô cao lớn tới mở cửa, trong thời gian ngắn có chút chưa hồi hồn được.

      “Rốt cuộc người tìm ai?” Đới Dương Trinh cau mày, có chút nhịn được hỏi.

      “Hả?” Phó Nhã Thiến hồi phục tinh thần lại, tranh thủ thời gian khom người chào đối phương. “Xin chào, tôi là hàng xóm mới dọn tới, lầu , sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”

      lầu ?!

      Đáng chết, Lý Phẩm Luân vậy mà thừa dịp có ở đây, cho mướn lầu!

      Đới Dương Trinh khoanh tay trước ngực, mắt nhìn xuống quan sát người trước mặt, chỉ có bề ngoài, cách ăn mặc, ngay cả giọng cũng khó phân biệt được là nam hay nữ.

      liếc mắt chiều cao người này ước chừng là 1m70, đối với người phương Đông mà , nếu là đàn ông xem như là trung bình, nếu là phụ nữ xem như là cao, chỉ là quá gầy, so sánh với , có vẻ nhắn.

      Người này đeo túi xách tay hình cầu, hẳn là túi xách tay phong cách, hơn nữa nhìn rất chuyên nghiệp.

      Nhìn lên nhìn xuống đồng thời đánh giá, lơ đãng liếc túi giấy tay người này, xuyên qua miệng túi, nhìn thấy đồ vật giống như là hộp giữ ấm tiện lợi hay là loại đồ vật giữ nhiệt.

      trong nháy mắt nhướng mày, ánh mắt đói bụng phát sáng.

      “Bên trong là cái gì?” chỉ túi giấy tay hỏi.

      “À, đây là bữa trưa của tôi, là tôi tự mình nấu mì Udon hải sản, tôi… A?” Phó Nhã Thiến dừng lại, bởi vì túi giấy tay bị đoạt .

      “Cảm ơn lễ ra mắt của người, vào, cứ ngồi .” Đới Dương Trinh thuận miệng bỏ lại câu, làm như nghe thấy mới vừa đây là bữa trưa của đối phương, liền xách theo túi giấy xoay người vào trong nhà. Nếu người này trải qua “giám định” của Lý Phẩm Luân, hẳn là có vấn đề gì, nhìn mì Udon hải sản, cũng cần thiết làm cho người ta bị sập cửa vào mặt.

      “Ờ? cần, chỉ là tôi…” Phó Nhã Thiến im lặng lần nữa, bởi vì căn bản nghe.

      vốn thừa dịp ngày nghỉ ra bên ngoài chút, chụp hình khắp nơi, vì tiết kiệm chi phí, mới tự mình chuẩn bị bữa trưa, ngờ lại biến thành quà tặng hòa thuận với láng giềng.

      Tài nấu nướng của là mới học sau khi tự lực cánh sinh, còn có vô cùng tiến bộ, hy vọng vị hàng xóm tiên sinh này phun ra.

      “Quấy rầy.” Dựa vào tò mò, nhận lời mời, bước vào nhà hàng xóm gấu đen.

      Đứng ở trước cửa, xem xét kỹ lưỡng bên trong nhà, giống kết cấu lầu, hai phòng phòng khách hai phòng tắm, cách bày trí nơi này hoàn toàn chút hơi thở của phái nữ, vừa nhìn là có thể đoán được nơi này là ổ của người đàn ông độc thân.

      Bên trái là phòng khách vừa phải, ghế sofa và bàn trà, dường như chiếm phân nửa gian, bàn trà chất đống bưu phẩm, đối diện ghế sofa là mặt tường, treo TV LCD.

      Tầm mắt nhìn về cửa trước bên phải, bố trí bàn ăn và hai ghế dựa trong phòng ăn, bên cạnh nữa còn lại là phòng bếp, con gấu đen lớn kia ở bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, tự mình cầm tô đổ mì Udon hải sản của ra, ăn ngấu nghiến. Chỉ nghe thanh húp mì dứt bên tai, bộ dáng ăn như hổ đói này, giống như… con gấu ngủ đông vừa mới tỉnh lại ra sức lấp đầy bụng.

      Phó Nhã Thiến có chút nhịn được, vội vàng quay đầu, che miệng buồn cười, hồi lâu rốt cuộc nhịn ý cười xuống, lấy máy chụp hình để trong ba lô, cẩn thận khẽ đặt lên tủ giầy bên cạnh cửa của , mới vào, ngồi xuống đối diện với .

      Sau đó phát , chỉ có chút thời gian như vậy, vơ vét hết mì, tại nâng tô lên uống canh ừng ực, tới phút, ngay cả canh đều uống thừa giọt.

      “Ợ——” Đới Dương Trinh nấc cục. Mặc dù chưa có cảm giác no, chỉ là ít nhất có cảm giác quá đói, cảm giác cả người giống như được sống lại.

      Phó Nhã Thiến có chút kinh ngạc miệng mở rộng, bị tốc độ ăn của dọa sợ, trước sau tới năm phút, vậy mà liền ăn hết nồi mì!

      là cảm ơn cổ vũ của , tôi làm món đó ngay cả bản thân tôi còn chưa ăn qua.” Này tuyệt đối phải là chế giễu, vô cùng bội phục khẩu vị tốt của .

      “Quả rất khó ăn, chỉ là miễn cưỡng có thể đưa vào miệng, dù sao tôi đối với việc ăn rất tùy tiện, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được rồi.” Đới Dương Trinh nhún vai.

      là thành .” Phó Nhã Thiến cười.

      Đới Dương Trinh nhíu mày, thành ? cho rằng người bình thường là vô lễ chứ, chẳng qua nhìn ra người này có chút bộ dạng tức giận.

      Ừ, tệ, thích, có lẽ có thể sống yên ổn với người này.

      “Người dọn đến bao lâu rồi?”

      “Gần tháng.” Phó Nhã Thiến . “Đúng rồi, quên tự giới thiệu mình, tôi họ Phó, Phó Nhã Thiến, Nhã trong phong nhã, Thiến trong thiến thảo (*).” Phó Nhã Thiến tự giới thiệu mình.

      (*) Thiến thảo: Rubia cordifolia, loài thực vật có hoa, còn có thể gọi là họ cà phê, cỏ ngỗng. (nguồn: Wiki)

      Đới Dương Trinh gật đầu cái, Phó Nhã Thiến, a? Nhã Thiến… Nữ?

      là phụ nữ?” cau mày hỏi.

      Phó Nhã Thiến thành thói quen người khác nghi ngờ giới tính của rồi, vì vậy hề để tâm.

      “Đúng, tôi là nữ.” giả bộ làm vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng tuyên bố. “Tôi biết chỉ nhìn bề ngoài rất khó tưởng tượng được, chẳng qua tôi có thể chứng minh.” xong, liền định kéo khóa kéo jacket.

      “Này! làm gì đấy?” Đới Dương Trinh sợ hết hồn, cả người nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đụng ngã lăn cái ghế.

      “Chứng minh với tôi là nữ.” Phó Nhã Thiến cố nén cười, nghiêm túc .

      “Dừng tay, cần!” Đới Dương Trinh thấy tiếp tục kéo khóa kéo xuống, lập tức lên tiếng quát bảo dừng lại.

      sao sao, rất nhanh, chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể chứng mình rồi.” Phó Nhã Thiến để ý ngăn lại, kéo khóa kéo jacket xuống.

      “Tôi cần… Hả?” Đới Dương Trinh sững sờ nhìn móc cái kẹp ngắn ra từ trong túi áo jacket, từ cái kẹp ngắn lấy ra thẻ căn cước đưa cho .

      “Đây là thẻ căn cước của tôi, mới có thể chứng minh giới tính của tôi.”

      Đới Dương Trinh sững sờ, ra là… muốn lấy thẻ căn cước cho xem, cho là muốn cởi quần áo…

      “Phốc!” Phó Nhã Thiến nhìn vẻ mặt sững sờ của , nhịn được nữa bật cười khúc khích.

      đùa giỡn tôi!” Lúc này Đới Dương Trinh cuối cùng phát mình bị chơi xỏ.

      “Ồ… xin lỗi…” xin lỗi, nhưng nụ cười vẫn như cũ nén được.

      biết vừa cười lớn tiếng như vậy, vừa xin lỗi, chút thành ý cũng có sao?” hừ tiếng, nhưng khóe miệng cũng có chút nhịn được, ra cũng biết bộ dáng vừa rồi quả rất buồn cười.

      cũng bởi vì trêu đùa mà tức giận, dù thế nào nữa đói bụng, cũng ngủ đủ rồi, tâm tình tốt, hơn nữa nụ cười của

      Đới Dương Trinh đột nhiên híp mắt nghiêm túc nhìn , ra ngũ quan của tầm thường, nam nữ đều thích hợp, nếu như mặc trang phục nam, thanh niên tuấn mỹ; nếu mặc trang phục nữ, đeo tóc giả lên, trang điểm chút, chắc cũng mỹ nữ, nhưng lại cảm thấy giờ phút này bộ dáng trung tính như vậy, còn có cười to dần dần thu lại, chỉ còn dáng vẻ miệng nhếch lên mỉm cười, cả người còn có sức quyến rũ!

      Tim Phó Nhã Thiến đập mạnh, tại sao đột nhiên nhìn như vậy? Cặp mắt kia giấu ở dưới lông tóc lộn xộn dường như muốn nhìn thấu linh hồn của , nhìn đến mức cánh tay tê dại hồi, nổi da gà.

      “Có vấn đề gì ?” Phó Nhã Thiến cố giữ vững bình tĩnh hỏi.

      “Cái gì?” Đới Dương Trinh hồi phục tinh thần lại, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của , biết bản thân mình thất lễ, ngồi xuống lần nữa. “, vấn đề gì, tôi họ Đới, gọi là Đới Dương Trinh, Dương trong mặt trời, Trinh trong Sùng Trinh (*).”

      (*) Sùng Trinh: Minh Tư Tông. Ông là vị Hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Minh và cũng là vị hoàng đế người Hán cuối cùng cai trị Trung Quốc trước khi triều đình rơi vào tay nhà Thanh của người Mãn Châu. Các sử gia Trung Hoa còn dùng miếu hiệu Minh Nghị Tông để gọi ông. (Nguồn: Wiki)

      “Tôi tới nhiều lần, chỉ là đều có ở nhà.” Phó Nhã Thiến thu hồi thẻ căn cước, cười .

      “Liên quan đến công việc, tôi thường có ở đây.” Đới Dương Trinh , dọn dẹp hộp giữ nhiệt bàn ăn, đem đến phòng bếp rửa rạch.

      Phó Nhã Thiến tay chống cằm, nhìn bóng lưng cao lớn đứng trước kệ bếp.

      “Công việc của phải là kẻ lang thang chứ?” giỡn hỏi, loại người giống như con gấu đen lớn như , nên có khả năng là người làm mới đúng, hơn nữa vừa mới nhìn thấy da của còn có vết thương chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

      “Lợi hại, vừa đoán liền trúng.” Đới Dương Trinh rửa hộp giữ nhiệt xong, lấy ra trả cho , “Cảm ơn.”

      Phó Nhã Thiến mỉm cười, hiểu có định trả lời vấn đề có liên quan đến công việc, rất thức thời hỏi tiếp.

      ghét bỏ tôi là tốt rồi.” cười.

      “Nồi này đối với người con hơi nhiều, chẳng lẽ định cầm loại đồ vật khó ăn này trải qua lễ tình nhân cùng với bạn trai sao? bị bỏ rơi đấy.” Đới Dương Trinh ác độc .

      có đâu, tôi có bạn trai, mì cũng là tự tôi muốn ăn, sức ăn của tôi rất lớn.” Đúng rồi, hôm nay là ngày lễ tình nhân, nhưng mà đối với người độc thân như , chẳng qua chỉ là ngày nghỉ bình thường thôi.

      “Bữa trưa của bị tôi ăn hết rồi, đến lượt tôi mời ăn bữa trưa!” Đới Dương Trinh xem đồng hồ, mười giờ rưỡi. “Thời gian vẫn còn sớm, tôi đến chợ lân cận mua đồ ăn, khoảng tiếng sau hãy xuống.”

      muốn nấu cơm sao?” Phó Nhã Thiến kinh ngạc hỏi.

      “Để cho nếm thử mì Udon hải sản chân chính là mùi vị như thế nào.”

      Hàng xóm gấu đen này tệ! Mặc dù miệng có chút độc,… chỉ là người này bách độc bất xâm (*), cũng sao! Huống chi lời cũng là .

      (*) Bách độc bất xâm: trăm độc thể xâm nhập.

      “Được, đúng giờ tôi xuống.” Mặc dù trong phòng bếp của còn có mì Udon dự định để đến buổi tối ăn, nhưng mà nếu có người muốn mời khách, có thể tiết kiệm tiết kiệm!

      “Vậy lát gặp.” Đới Dương Trinh đưa tới cửa.

      “Ừ, đợi lát nữa gặp.” Phó Nhã Thiến phất tay cái, quay người lên lầu.

      Mới bước lên lầu hai bước, người đàn ông đúng lúc từ dưới lầu tới, vốn để ý, lại đột nhiên cảm nhận được cảm giác áp bức từ phía sau truyền tới.

      Sống lưng Phó Nhã Thiến trong nháy mắt bị đánh thẳng, từ từ quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng lười biếng vừa mới thay đổi của Đới Dương Trinh, toàn thân tản ra khí thế bức người, ánh mắt trở nên lạnh lùng, bắn về phía người đàn ông vừa mới lên lầu.

      Hình như nhận thấy được nhìn chăm chú, Đới Dương Trinh nghiêng đầu nhìn .

      lên lầu.” .

      Phản ứng của gợi lên lòng hiếu kỳ của , mặc dù rất thích giọng điệu ra lệnh của , nhưng chỉ trầm mặc gật đầu cái, xoay người liếc người đàn ông vừa mới xuất .

      Mặc dù bước chân của ngừng, chỉ liếc mắt cái, nhưng lập tức nhận ra người kia là ai!

      Kinh ngạc đủ để hình dung tâm tình của giờ khắc này, trở lại lên lầu, nghe Đới Dương Trinh dùng giọng cực kỳ lạnh lùng vào”, sau đó là tiếng đóng cửa.

      Phó Nhã Thiến cực kỳ kiềm chế mình kích động lao xuống lầu, mở cửa sắt ra vào nhà, trong phòng trống trơn, chỉ có sàn nhà phòng khách để vài gối đệm.

      ngồi xếp bằng xuống, cầm laptop ở dưới đất lên, mở màn hình ra, nhìn vải bàn máy tính của mình.

      Đó là hình hai người trẻ cực Bắc thuần phục tuần lộc chạy băng băng tuyết, người chụp ảnh là sư phụ Will chụp hình động vật hoang dã vang danh quốc tế, là người sùng bái kính ngưỡng.

      hình của Will, bội phục vì chụp ảnh mà kiên trì và cố chấp, vì để chụp hình động vật hoang dã trong nháy mắt, có thể chối từ vất vả và hoàn cảnh khó khăn —— đợi chờ thân mấy ngày giữa vách đá, sông băng, sa mạc, rừng mưa, lưỡng cực băng nguyên, mấy tuần, thậm chí là lâu đến mấy tháng.

      cất giữ rất nhiều hình gốc của Will, hơn nữa ở trong biệt thự đảo còn có gian phòng chuyên khống chế độ ẩm làm phòng triển lãm, cũng chụp ảnh.

      Có thể vào “Văn phòng Phẩm Luân” là trùng hợp, bởi vì bọn họ vì buổi triển lãm ảnh động vật hoang dã vào tháng tư của Will mà đặc biệt đề ra trợ lý triển lãm, đây là công việc ngắn hạn, nhưng quan tâm, trực giác đây là cơ hội trời ban, lập tức tiến vào đáp ứng lệnh triệu tập.

      vô cùng thích và thấu hiểu tác phẩm của Will, hình như khiến ông chủ Lý Phẩm Luân cảm thấy rất hứng thú, biết cũng chụp ảnh còn hỏi vấn đề kỳ quái.

      sùng bái Will, vậy tôi hỏi , thích người tên Will này, hay là hình của Will?” nhớ Lý Phẩm Luân hỏi như thế này, hơn nữa vẻ mặt của ta, sau khi vừa bắt đầu phỏng vấn vẫn duy trì mỉm cười, trở nên nghiêm túc.

      Lúc đầu bị hỏi đến có chút hồ đồ, người cũng thích, hình cũng thích! Nhưng khi nhìn ánh mắt nghiêm túc khác thường của Lý Phẩm Luân, biết đáp án như vậy tuyệt đối như ta muốn.

      thận trọng suy nghĩ mội hồi lâu, mới trả lời, “Tôi cũng hiểu Will, tôi nghĩ tôi sùng bái, là những tấm hình Will chụp.”

      Lý Phẩm Luân hình như rất hài lòng với đáp án của , sau đó liền thuận lợi đạt được công việc trợ lý, thực ra là công việc làm việc vặt ngắn hạn.

      Sau đó, Lý Phẩm Luân biết còn chưa tìm được chỗ ở liền cho thuê phòng trọ này, là của bạn ta.

      cảm thấy phòng trọ này tệ, gần văn phòng, hộ gia đình lại đơn giản, quan trọng nhất là, tiền mướn rẻ, việc này đối với chuyện tự lực cánh sinh của rất quan trọng.

      Mở kẹp tài liệu ghi “Will” ra, nhìn báo viết thu thập mấy năm nay của bên trong, mở tấm hình bên trong đó, người phía , bỗng nhiên là khách dưới lầu!

      Kể từ Will nổi tiếng trong giới chụp ảnh, hai năm đầu đều chưa từng công khai lộ diện, chỉ nghe người đại diện của Will kiêm người phụ trách Lý Phẩm Luân đại diện xử lý tất cả công việc của , cho đến năm thứ ba, Will mới bắt đầu công khai lộ diện, cũng tích cực tham dự rất nhiều hoạt động, cũng tương tác nhiều với giới truyền thông.

      Mấy ngày trước mới nghe ông chủ Will vẫn còn ở sa mạc Sahara, nghĩ tới hôm nay vậy mà lại gặp ở chỗ này!

      Chỉ là… Rốt cuộc Will và Đới Dương Trinh có quan hệ gì?

      Thấy bộ dáng hòa khí của bọn họ, giống như là bạn bè, giống như là có thù oán.

      Muốn làm chuyện là tò mò hay là quan tâm, cuối cùng kiềm chế được, đứng dậy xuống lầu.

      Will chắc còn ở đó chứ? rất mong chờ có thể gặp được .
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :