1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dùng hấp dẫn hạ gục anh - Hữu Ảnh Vô Tung (47C + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Dùng hấp dẫn hạ gục
      ( Tên Cv: Hấp dẫn ngươi, gục )
      Tác giả: Hữu Ảnh Vô Tung
      Convert: Sunny
      Edit: Sunny + Hana

      Nguồn : http://ringringring0sunny.wordpress.com/completed/dung-hấp-dẫn-hạ-gục-anh/

      [​IMG]

      Giới thiệu

      con heo muốn hấp dẫn con kim quy đẹp trai.


      con khổng tước muốn hấp dẫn cái đầu heo kia.

      Còn có con thiên nga trắng nghĩ muốn phá hoại.

      Vì thế, đây là câu chuyện xưa thầm mến đầy máu chó, tôi truy chạy, dấm chua đầy trời.
      tart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: bầu trời chàng đẹp trai rơi xuống!!!


      Khi đó tôi luôn thích trộm nhìn . Nhìn dáng người cao ráo mạnh mẽ của khi chạy bộ ở sân thể dục, khí thế bá đạo của khi đứng ở bục giảng hiệu lệnh toàn bộ bạn học, thái độ tự tin của khi trả lời câu hỏi trong lớp học. . . . . . Rất nhiều, rất nhiều, đều làm cho tôi cảm thấy đáng nhớ vô cùng.

      là lớp trưởng, từ khi tiểu học làm cán bộ lớp, là trưởng lớp rất ưu tú, thực quang vinh thực rất giỏi. Mà tôi là cái bánh ngô quê mùa, bọc lớp trong quần áo nhàu nát, còn thường xuyên bởi vì gia đình mà bài tập về nhà làm xong, lại còn bị la trước lớp. Cho nên dù rất muốn rất muốn chuyện với nhưng tâm tư tôi mặc cảm vô cùng, tôi cũng dám đến trước mặt câu, chúng ta kết bạn .

      Rất nhiều năm sau, khi bên người tôi mọi người đều bắt đầu về chuyện hôn nhân nhưng tôi vẫn chưa bao giờ quên được tình cảm đơn phương của tôi những năm trung học. Tôi hề có áp lực, nhưng ba mẹ tôi tựa hồ rất có áp lực, bọn họ tìm bạn bè chung quanh chắp nối, lợi dụng hết thảy ‘tài nguyên’ có thể lợi dụng chỉ để giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi. Nhưng kết quả thường thường na ná như nhau, nam nhân tôi xem vừa mắt mình lại thấy tôi chướng mắt, nam nhân để ý tôi tôi xem được.

      Mãi đến ngày bạn với tôi, “Mình giới thiệu cho bồ người vô cùng tốt được ?! ấy là Lí Minh Ngôn, bồ chắc là biết ấy mà? Là bạn hồi tiểu học của bồ đấy! Người ta vừa cao vừa đẹp trai, điều kiện lại tốt nữa, bồ xem hai người lại có quen biết từ hồi nữa. . . . . .”

      Đêm đó, khi tôi ấn số điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lí Minh Ngôn, tâm tình rất là hồi hộp.

      Ngày xưa xem cũng chưa từng nhìn tôi liếc mắt cái, nếu nhiều năm sau gặp lại, phát ra tôi chính là nửa mà vẫn mực tìm kiếm trong biển người này, sau đó tôi oanh oanh liệt liệt chết sống lại, này. . . . . . Oh~~, đây là cuộc sống máu chó cỡ nào a!

      …………………

      Bây giờ là 28 tết, sắp mừng năm mới rồi. Bảy giờ sáng thành phố C vẫn là sương mù mênh mông, chị bạn đưa chúng tôi đến sân bay.

      Tám giờ, cùng với từng trận gầm rú, chiếc Boeing 737 xuất phát bay lên trời xanh. Chúng tôi về nhà.

      Tôi và Lí Minh Ngôn bất quá cũng chỉ mất liên lạc thời gian, thế mà lại ra sân bay đón tôi, nhìn tầng tầng mây trắng trôi nổi trung qua cửa sổ, tôi bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm mãnh liệt gào thét.

      Chín giờ ba mươi phút, phi cơ đúng giờ đáp xuống. Bầu trời ở quê hương, ánh mặt trời ấm áp vô cùng.

      Xuống khỏi máy bay việc đầu tiên tôi làm là gọi ngay cho Lí Minh Ngôn, gần đến lúc gặp mặt tâm tình tôi an bình cách kỳ dị. Tôi mặc chiếc áo khoác ba-đờ-xuy lông dê màu trắng, dưới chân là đôi bốt màu đen, mặc quần bó của L.E Stove Pipe. Chị tôi hỏi tôi có lạnh , tôi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực liếc mắt nhịn chị “Lạnh? Lạnh là khái niệm gì?”

      Kỳ tôi lạnh lắm, nhưng chỉ có như vậy chân tôi mới có thể nhét vừa vặn vào đôi giày này, tôi có biện pháp. >”<

      Vì phong độ, độ ấm chính là cái rắm.

      Khi chúng tôi rời khỏi sân bay đến bãi đỗ xe, chiếc Audi Q7 từ từ chạy đến, người xe ấn còi. Xe dừng lại cách đó xa, người cao lớn, đẹp trai bước xuống xe. {hana thích maybach nhưng Q7 cũng đệp nhá}

      Ánh mặt trời lúc ấy đẹp, trung màu xanh thẳm, những ánh nắng huy hoàng chiếu xuống người khiến như tỏa ánh hào quang. mặc chiếc áo pul màu đen cùng với chiếc quần jean thiển màu, đứng trong ánh hào quang, mỉm cười tới phía chúng tôi. bao nhiêu năm…. Ba năm cấp hai, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, năm rưỡi làm việc. Mười năm rưỡi chưa từng lần nhìn thấy xuất , thế nhưng tôi tưởng tượng về , và giờ đây hình dáng của – Lí Minh Ngôn đúng như tôi nghĩ.

      vẫn luôn đẹp trai như thế, khuôn mặt trái xoan cùng làm da trắng, bộ dạng cực kỳ tuấn tú. Chờ đến gần, tôi : “Còn nghĩ lạc đường đấy.” Tôi mỗi khi căng thẳng khẩn trương lại bừa , cái này hay rồi, câu đầu tiên ra lại nghi ngờ chỉ số thông minh của người ta. Tôi ở trong lòng buồn bực hết chỗ thế mà vẫn còn cười được. Ánh mặt trời làm dường như phủ người vừa lấp lánh vừa ấm áp, xem đẹp như vậy nhưng làm tôi có cảm giác phải là .

      Khi lên xe mới phát ra cùng bạn, người bạn của bỡn cợt trêu đùa “Lí Minh Ngôn tối hôm qua hai giờ hơn mới ngủ, hôm nay mới sáng sớm là phải đón người, tôi còn nghĩ biết sao cậu ta tích cực như thế, ra là đón hai người đẹp.”

      Tôi cùng chị ngồi bên chỉ cười và ngừng cảm ơn. Khi phát ánh mắt Lí Minh Ngôn dừng người tôi, trái tim tôi đột nhiên thắt lại.

      Ai đó có thể cho tôi cái gương , phấn trang điểm có bị bay chứ? biết mắt có biến thành mắt gấu mèo hay ? Lông mi bị rơi lả tả như chân nhện chứ? Màu son phải quá đậm ? Tôi chính mới bốn giờ dậy để trang điểm, vật vã hai tiếng mới làm xong ! Càng nghĩ càng lo lắng, tôi nhịn được mở lớn mắt, khóe miệng cong lên mỉm cười.

      đường trở về người lái xe là bạn , Lí Minh Ngôn có việc chút. Phần sau của chuyến hành trình tôi thấy hề nhàn hạ, điện thoại liên tục reo, đều là nhưng chuyện có vẻ quan trọng. Vất vả lắm mới thấy có chút rảnh rỗi tôi vội vàng bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đón em, vậy khi nào cho em có cơ hội mời khách để tỏ lòng biết ơn nhé!” cười cười cần, khách khí cái gì.” Tôi….. lặng lẽ quay …..

      Khách khí cái đầu đó! Đây là tạo cơ hội gặp ! >”<

      Khi xe vào thành phố điện thoại của Lí Minh Ngôn càng dày đặc. Tôi nhìn bộ dạng nghiêm túc khi chuyện điện thoại của , cái gật đầu, nhíu mi hay mỉm cười đều rất thuận mắt. [Sunny: háo sắc quá >"<]

      Lí Minh Ngôn xuống xe trước toa nhà lớn, là có việc gấp cần giải quyết ngay lập tức, còn cẩn thận dặn bạn đưa chúng tôi về nhà, sau đó phất tay rời . Nhìn thân ảnh cao gầy của bước lòng tôi bỗng nhiên mềm ra, có chút cảm động, có chút thương , còn có chút gì đó hơi buồn buồn….

      Người đàn ông bận rộn như vậy, đêm hai giờ mới được ngủ, sáng nay lại dậy sớm ra sân bay đón người, điều này khiến cho tôi suy nghĩ.

      Thành phố của chúng tôi là thành phố , gần đến tết nên bên ngoài người cũng đông hơn bình thường vài phần. đường ồn ào nhốn nháo, rất náo nhiệt, có điều mỗi lần nhìn thấy đôi nhau nào qua tại sao trong đầu tôi lại truyền đến hình ảnh tôi cùng Lí Minh Ngôn dắt tay nhau diễn trò tình lại khiến mọi người kinh sợ a!

      Khi tôi ngồi ăn khí thế bên bàn mẹ tôi giống như u linh, đột nhiên biết từ góc nào bay ra, xa xăm , “Ăn. . . . . . Béo giống như heo mà còn ăn. . . . . lại còn ăn thêm nữa. . . . . .” Trong chốc lát mẹ tôi lại thổi qua đến, “Lí Minh Ngôn còn có hẹn con đó. . . . . . Ăn mập giống như heo. . . . . . nó coi trọng con mới là lạ. . . . . .”

      Nước mắt tôi rơi như mưa, mạnh giọng rống trở về, “Con giống heo có gì vui chứ?! thấy hẹn làm sao vậy? Con bộ sống nổi sao! Mẹ làm chuyện khác đừng quan tâm đến con được ?!”

      Mẹ hiểu con rồi, trong lòng con đau muốn chết đây, thế mà mẹ lại còn xát muối vào vết thương của con nữa, sợ con biết được người ta quan tâm con sao?!

      Người ta quan tâm muốn tôi làm thế nào bây giờ? Tôi lại thể biến thành tiên nữ khuôn mặt nhắn cùng dáng người bốc lửa, tôi làm thế nào thoát khỏi cái bi kịch này đây?

      Liên tục mấy ngày có chút tin tức, tôi hoàn toàn hết hy vọng với Lí Minh Ngôn. Đúng vậy, cái loại đàn ông tuấn nhiều tiền như thế sao có thể coi trọng người so với những người con bình thường khác còn có phần béo hơn đâu?

      đúng là màn máu chó.

      ràng đạp đổ mộng phim truyền hình.

      …………..

      Cuối đông, những ngày này tuyết vẫn rơi, khí se se lạnh thổi đến. Dù sao cũng chẳng có hẹn với ai, tôi đem vùi thân hình to mộng của mình trong áo lông to lớn. Phong độ cái rắm, ấm áp vẫn là tốt nhất. Chần chừ đứng trước cửa hiệu thuốc, rồi lại bừng bừng khí thế, vọt chạy về phía chiếc cân leo lên, thể tin được, trăm hai mươi cân. Bị dọa đến thần sắc biến mất, tôi hoàn toàn thất vọng. {Hana: ở đây trung quốc 2kg = 1kg của mình, chính vì thế mỗ nữ của chúng ta chỉ nặng có “60kg” thôi. Haha}

      Hôm nay trong khi cùng chị em tốt KTV gào thét dọa người điện thoại đột nhiên vang lên, lấy ra mới thấy, chính là Lí Minh Ngôn!

      Chỉ dùng hai ba bước tôi vọt tới ngoài cửa nhận điện thoại.

      . “ làm gì thế?”

      Tôi , “Cùng bạn học KTV ạ.”

      , “ xem phim ?”

      Đây…. , hẹn tôi? hẹn tôi? hẹn gặp tôi !

      Tôi hưng phấn trả lời, “Xem phim ạ, được ạ! Có điều… chúng ta để hôm nào ? tại em cùng bạn học KTV.”

      Còn nguyên nhân khác, hình tượng tại của tôi thảm hại, cả người nhìn khác gì con gấu bắc cực!

      “Thế à, để sau vậy.” Điện thoại bị ngắt.

      Tới mười phút sau khi điện thoại bị ngắt tôi mới phát ra điện thoại bị cúp. Trời đất chứng giám, tôi sao lại muốn từ chối lời hẹn của chứ, chẳng qua…. Haizz~~

      Trong lòng tôi thầm nghĩ, Lí Minh Ngôn hẹn tôi xem phim có nghĩa là tôi đốivới cũng có chút ý nghĩa ? Đúng vậy ? Chắc chắn là vậy. {Hana: mỗ nữ đầu óc có vấn đề, hỏi tu từ rùi tự trả lời… ách}

      Tối hôm nay, tôi nằm giường trằn trọc qua lại, trong đầu óc chỉ toàn về Lí Minh Ngôn, dáng người cao ngất đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn nhưng mang chút mệt mỏi, trong đáy mắt mang theo ý cười.. tôi rất muốn gặp lại ! có ý hẹn tôi, vậy tôi cũng có thể chủ động hẹn .

      Tôi cầm điện thoại trong tay, tay run run ấn loạt ký tự tin nhắn: Mai rảnh ? Em muốn hẹn trước.

      Tin nhắn được gửi lúc chín giờ, tôi ngồi đợi đến gần sáng mới ngủ, sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt chải đầu, chuẩn bị trang phục tươm tất, lại bắt đầu chờ, chờ đến giữa trưa, trong lúc đó cũng từ chối hết tất cả các cuộc hẹn nhưng cũng nhận được chút tin tức nào của Lí Minh Ngôn, tôi đúng là đợi chỉ thua“hòn vọng phu” rơi lệ đón gió thôi. Buổi tối tám giờ, lại bị đám bạn thời trung học thúc giục lôi , tôi vui vẻ nhận lời, nếu thay đổi khí chút chắc tôi điêm mất.

      Tụ tập chính là tốt nhất, đám bạn học cũ cùng nhau vui đùa giận hơn mắng chửi trêu trọc nhau, thoải mái tận chân trời . Ai ngời điện thoại lại kêu, vừa lôi ra, lại là Lí Minh Ngôn…. Tôi lại nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

      hình như nghe thấy bên này ôn ào náo nhiệt, trực tiếp hỏi, “Lại hát à?”

      Tôi bất đắc dĩ cười gượng, “Đúng vậy.”

      Sao có thể toàn cố tình chọn thời điểm này gọi điện thoại đến vậy….~~
      tart_trung thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 2: Bỏ lỡ cơ hội hẹn hò
      Edit: Sunny



      Tôi bất đắc dĩ cười gượng, đáp “Đúng vậy.” Làm thế nào mà cố tình lúc này gọi điện thoại tới chứ, thiệt là . . . . . .

      “Vậy bận, thôi nhé.” Tôi chưa kịp câu thứ hai điện thoại bị gác mất rồi.

      Lặng im nắm di dộng trong tay, ngón tay tôi nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Chậm chạp bỏ di động vào túi, tôi đứng tại chỗ hít sâu mấy cái sau đó trở về phòng.

      Đẩy cửa vào, tiếng hoan hô như đập vào mặt mà đến, tôi ngồi vào sô pha nhìn thấy nhìn mọi người đùa giỡn, dần dần còn cảm giác được thanh xung quanh nữa. Giống như chiếu bộ phim thanh, mà tôi mình im lặng chìm đắm trong thế giới của chính mình.

      Lí Minh Ngôn gửi tin nhắn đến: Xem ra thời điểm chúng tôi xung đột có hơi nhiều.

      Tôi với tay mở bài 《 Bỏ lỡ 》 TV, cầm micro hát lên trong thế giới của mình.

      Tuy rằng tôi rất muốn với ta, tìm đến tôi, tôi rời .

      Chung quy vẫn là hát cho chính mình.

      Tôi muốn được gào to, kỳ trong cuộc sống này tôi quá tự ti. Bởi vì thân hình tôi hấp dẫn, bởi vì học tập thành tích tôi tốt, bởi vì tôi trong lớp học bị giáo phê bình, còn bởi vì tôi dáng người tròn vo. Nhưng tính tình lại lạc quan lắm, thế có mâu thuẫn ? mâu thuẫn. Bằng làm thế nào có gan để mình vừa tròn vừa béo đâu.

      Mới trước đây khi mọi người còn chưa được giáo dục giới tính đầy đủ, lý tính còn chưa áp chế được thiên tính nguyên thủy trong mỗi người cho nên các nam sinh lại đem thị giác động vật phát huy đến cực hạn. Trong lớp có Tiểu nương bộ dáng xinh đẹp, bị bọn họ vây quanh xum xoe, người trước kẻ sau gửi thư tình, mà lúc đối mặt với Tiểu nương, bọn họ ngượng ngùng, người này xô người kia đẩy vào người Tiểu nương, chỉ sợ người ta chẳng sợ có giây đồng hồ sống thoải mái .

      Vịt con xấu xí vốn thầm thích và ngưỡng mộ đãi ngộ của thiên nga, trong lòng trộm ảo tưởng ngày nào đó mình cũng có thể giống như vậy, nhưng mộng đẹp còn chưa tỉnh, nước miếng chảy cũng chưa kịp lau khô, đột nhiên người bị người ta thô bạo đẩy ngã, sách bàn cũng bị văng ra chung quanh. Bạn vừa tức vừa vội gạt nước mặt còn bọn họ bên vỗ tay bên cười to: Càng khóc càng xấu, Chung Vô Diệm Chung Vô Diệm! Ha ha ha….

      “Ai ồn quá vậy? !” bục giảng tiếng quất roi vang lên, trong phòng học im lặng, nam sinh kia vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở bục giảng, thanh to mà uy nghiêm, “Giờ ngủ trưa đến! Đều ngủ cho tôi!”

      Đúng rồi, thời điểm đó tôi chân tay luống cuống ngoại trừ khóc cũng biết làm sao nữa bây giờ. Bởi vì quát lớn tiếng, các nam sinh đáng giận đều tản ra nhanh, thành nằm úp sấp bàn ngủ. Tôi lau nước mắt, bắt đầu nhặt sách vở văng lung tung của mình lên. Lúc trước tôi vẫn có gì cảm tình với ban cán bộ sức khỏe, chính là phút kia, tôi vô cùng cảm kích xuất của .

      Khi tôi nhặt sách bên này đặt bàn, chuẩn bị bên kia nhặt tiếp phát muốn đem mấy quyển sách bên kia nhặt lên. chỉ lẳng lặng đem sách đưa cho tôi. 12h trưa, phòng học yên tĩnh, tôi đưa tay nhận lại quyển sách mà hai tay run run.

      Từ lúc đó, trong lòng tôi cũng ảo tưởng chút, giống như truyện cổ tích ngày xưa, có hoàng tử bạch mã trong lòng thầm mến bé lọ lem, vẫn yên lặng bảo hộ nàng ngày ngày. Lúc ấy tuổi còn , cũng biết cổ tích sở dĩ tên là cổ tích bởi vì nó phải là . Cũng biết lòng tôi chua xót là vì tôi chật vật, vì tôi cảm động hay là vì tôi khẩn trương run rẩy, nhưng mà tất cả mọi biểu của tôi, cũng chẳng chú ý chút nào.

      Nhiều năm sau, vận mệnh lại cho tôi cơ hội lần nữa tiếp cận . Bây giờ tôi có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với chính mình. Cho dù biết rất nhiều nữ sinh thon thả xinh đẹp hơn tôi, tôi cũng có thể đủ hào phóng tiêu sái đến trước mặt cùng chuyện trò vui vẻ. Tôi muốn làm cho nhìn, tôi muốn cho biết, tôi còn Quách Chân Tâm trước đây nữa.

      Nhưng mà tôi biết, ra muốn tiếp cận người vất vả như vậy.

      Mấy buổi tối nay tôi bỗng nhiên nằm mơ, mơ thấy chút chuyện vụn vặt mới trước đây. Có số việc nghĩ tưởng là muốn phai nhạt, đến khi bỗng nhiên chạm đến mới phát ra vẫn còn nhớ . Nhớ ràng như vậy.

      Liên tục mấy ngày nay trời đều đầy mây, mây rất dày, nhiệt độ khí giảm xuống. Khi ngày sắp hết đêm sắp bắt đầu, trời cao trải rộng màu đỏ rực, tầng tầng lớp lớp là mây, làm cho người ta có loại cảm giác thở nổi.

      Sau lần đó, liên tiếp vài ngày hôm sau Lí Minh Ngôn cũng liên lạc với tôi nữa, tôi tiếp tục phàm ăn tục uống sống tiếp qua ngày. Mỗi ngày lần lượt trôi qua, có hôm chị tôi kéo tôi đến tiệm cắt tóc gội đầu, tôi làm bộ hưng trí, chị tôi đột nhiên cười lên, , “Làm con lần đầu tiên thất tình, biểu của em làm chị thấy cũng yên tâm chút.” “Xì! Đều chưa có bắt đầu em thất tình!” “Sớm chút tiến vào trạng thái thất tình cũng là được buông tay giải thoát sớm chút. . . . . .” “Cũng chưa tới nắm tay mà buông tay cái gì!” di động bỗng vang , lấy ra vừa thấy, Lí Minh Ngôn! Ha ha, tôi hân hoan nhảy nhót đứng lên nhận điện thoại mà giống như mới nhặt được trăm triệu nhân dân tệ.

      làm gì thế?” Giọng cười cười rơi vào bên tai tôi.

      Tôi kìm lòng được cười rộ lên, , “Ở tiệm cắt tóc gội đầu ạ. Người ở đây thiệt nhiều, em còn chờ sấy tóc.”

      “Buổi chiều có dự định gì ?”

      !” Tôi trảm đinh triệt sắt, quyết đoán, lưu loát, năng khí phách, đồng thời ở trong lòng thở dài hơi, rốt cục cũng có cái hẹn rồi. ^_^

      hỏi, “Chơi mạt chược ?”

      “. . . . . . Vâng, có thể ạ. Em còn chưa sấy tóc, chờ sấy tóc xong rồi liên hệ với .”

      Kỳ tôi vẫn thấy rất phản cảm với những người chơi mạt trượt, hơn nữa khinh bỉ nhất là những thanh niên cùng chơi mạt trượt với những người lớn tuổi, ngồi bàn là giống như lão tăng nhập tịnh, thiên lôi đánh cũng bất động, là làm lãng phí thời gian. Nhưng mà được ước hẹn cùng , tất cả hỉ nộ ghét của cá nhân tôi đều có thể xem được hết. ^^

      “Chị dùng đầu ngón chân cũng biết là Lí Minh Ngôn gọi tới, nhìn cái hình dáng tro tàn còn xót lại của em kìa.” Chị tôi đứng bên dùng ánh mắt xem thường liếc tôi. Sh*t! Hôm nay tâm tình tôi tốt, lười cùng chị ấy tranh cãi.

      Sau Tết cửa hiệu cắt tóc này làm ăn cũng náo nhiệt, ba mươi đồng tiền gội cái đầu xong còn phải xếp hàng chờ sấy tóc. Lòng tôi nóng như lửa lại chẳng biết làm thế nào, đợi lát nữa gặp mặt với Lí Minh Ngôn nên càng phải tạo hình xinh đẹp. Xong việc qua nửa giờ, tôi cùng chị tôi cúi chào, ra khỏi cửa hiệu cắt tóc liền gọi điện thoại cho Lí Minh Ngôn.

      “Alo, ở nơi nào vậy?” Tôi cười hì hì hỏi.

      tại có chút việc, vội.” Giọng trầm thấp truyền đến.

      Lòng tôi nhất thời giống như nâng tảng đá lớn đập vào nhưng vẫn lập tức cười , “Vậy sao?! sao đâu, cứ làm việc của .”

      Điện thoại vừa gác, tôi cúi đầu thong thả về nhà. Gió mùa đông thổi mặt lạnh, tâm trạng của tôi cũng giống như gió đông, lạnh lùng.

      Chị tôi về nhà thấy tôi vô hồn ngồi sofa xem TV, hỏi gì thêm, kéo tôi , “, chúng ta làm móng tay.” Vì để giải sầu trong lòng, cũng vì tìm chuyện cho mình làm, tôi xách túi nắm tay chị tôi ra ngoài.

      nghĩ tới cửa hiệu Mĩ kế bên cũng làm ăn vô cùng thịnh vượng, chúng tôi đợi từ bốn giờ cho đến năm giờ rốt cục mới làm xong hai tay hai chân. Khi tôi làm hơn phân nửa chị tôi làm xong rồi, chị ấy ra ngoài nhận cuộc điện thoại, lúc sau lại với tôi, “Võ Hi muốn tới tìm chị.” Tôi , “Vậy sao?! Vậy hai người chơi .” “ có việc gì, chị chờ em cùng .” “Thôi, em mới thèm làm bóng đèn!” điện thoại trong túi tôi chợt vang , “Ai vậy, để chị nghe giúp cho?”

      “. . . . . . Tôi phải ấy, Quách Chân Tâm . . . . . .cửa hiệu Mĩ. . . . . . . . . . . . Vâng. . . . . .Ok. . . . . .”

      “Ai thế?” Tôi hỏi.

      Chị tôi thần sắc phức tạp nhìn tôi, , “Lí Minh Ngôn.”

      ấy xong rồi à?” Tôi vui mừng quá đỗi, liên tục hỏi, “ ấy xong rồi sao? Hai người như thế nào? Chị có chúng ta ở ? ấy tại ở đâu vậy?”

      ấy lập tức lại đây tìm em.”

      “Vâng vâng, tốt lắm, vừa lúc chị cũng có thể tự chơi.” Tôi cười tủm tỉm đáp.

      Chị tôi ngồi vào ghế bên cạnh, trong ánh mắt mang theo chút lo lắng, chị ấy nhìn tôi , “Em à, chị cảm thấy Lí Minh Ngôn là người tốt, nhưng ấy thích hợp với em. Hơn nữa chuyện tình này phải hai bên cân bằng mới được, em quá yếu. ra nữa vài ngày sau chúng ta phải . . . . . .”

      “Ôi, chị nghĩ nhiều quá rồi! Chỉ là gặp gỡ bạn bè, cũng có gì quan trọng đâu!” Tôi vội vàng cắt lời chị tôi. như vậy thực được tự nhiên, giống như tôi phải vội vàng theo đuổi ấy vậy. Cho dù tôi có ý niệm muốn hẹn hò với , cũng đừng ràng đả kích người như vậy chứ. >”<

      “Được rồi, thuận theo tự nhiên.” Chị ấy cười .

      Làm xong móng tay tôi ra đường dành riêng cho người bộ, đối diện đường bên kia có chiếc Wrangler dừng. Lúc này mặt trời lặn, tôi cũng rất ngạc nhiên khi mình có thể nhìn thấy Lí Minh Ngôn ngồi ở trong xe xa đằng kia. Tôi nhanh nhảu chạy đến trước mặt , cười hì hì vươn tay , “Vừa mới làm móng tay xong, đẹp ?” xong tôi hối hận ngay, sao lại có loại cảm giác con nít khoe đồ chơi mới thế này chứ, thiệt là xấu hổ! >”<

      Lí Minh Ngôn vô cùng phối hợp vừa cười vừa gật đầu. Sau khi lên xe, nhìn tôi, vẻ mặt cười cười hỏi, “Ăn cơm chiều chưa?” Trong gian khép kín gần gũi thế này, tôi cảm giác mặt mình dần dần đỏ lên, khỏi cúi đầu nhìn ra chỗ khác, cười , “Chưa ạ. Nhưng cũng đói.” Hên là trong xe bật đèn, nếu tôi là mất mặt chết mất! , “Chúng ta đây ăn cơm trước .”

      Hôm nay mặc chiếc áo khoác ba-đờ-xuy màu xám, áo sơ mi bên trong được thắt chiếc carvat sọc ca-rô cẩn thận tỉ mỉ. Tay khéo léo lái xe, cổ tay mang chiếc đồng hồ Omega, trong gian tối thế này tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Nếu lần trước gặp mặt cho tôi cảm giác chàng đẹp trai hôm nay người doanh nhân trầm ổn, ngay cả nụ cười cũng thương mại hóa như vậy. Nhìn thấy trong lòng tôi sinh ra loại cảm khái khó diễn tả, chỉ chớp mắt, tất cả mọi người đều trưởng thành hết rồi.

      Xe của Võ Hi chạy qua xe chúng tôi, chị tôi ở trong xe phất tay chào chào chúng tôi.

      “Biển số của Thượng Hải. Là bạn trai của chị em à?” Lí Minh Ngôn nhìn chiếc Audi A6 phía trước, hỏi.

      Tôi gật đầu, mỉm cười, “ người xứ lạ, cần phải có nhiều dũng khí.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Điều bất ngờ trong hẹn hò
      Edit: Sunny


      “Biển số của Thượng Hải. Là bạn trai của chị em à?” Lí Minh Ngôn nhìn chiếc Audi A6 phía trước, hỏi tôi.

      Tôi gật đầu, mỉm cười, “ người xứ lại, cần phải có nhiều dũng khí.”

      Tôi trả lời. Kỳ tôi xem trọng hai người bọn họ lắm. Bọn họ là mối tình đầu của nhau, nhiều năm qua tan tan hợp hợp cứ mãi dây dưa, năm trước hình như tình cảm lại tốt hơn. Tôi thừa nhận bộ dạng Võ Hi cũng rất đẹp, nhưng suốt ngày chơi bời lêu lổng có việc gì, năm nhiều như vậy nữ nhân hai tay đều đếm hết. Tôi quen nhất chính là cái loại phong lưu lãng tử thế này, cái gì vừa gặp , lòng si tình với con chắc chắn là YY của tác giả rồi. [Sunny: YY là ý dâm a ~~]

      bao lâu, Lí Minh Ngôn chở tôi đến Tình Ngữ Các. Lên đến lầu hai khách sạn, bồi bàn dẫn chúng tôi tới chỗ ngồi, nhìn tôi đột nhiên liền mỉm cười, , “Làm thế nào giống như trẻ con vậy?” Tim tôi đập ‘lộp bộp’, trẻ con? Tôi biểu chỗ nào giống trẻ con đâu?

      Nhưng nhìn cười, mặt tôi cũng kìm lòng được, cũng cười theo, tôi , “Làm già lâu năm, nghe như vậy lòng em cũng cao hứng.” . . . . . . Cao hứng mới là lạ! Có ai nguyện ý cùng trẻ con hẹn hò đâu? Kỳ phải uốn tóc quăn, mũi mang kính đen, như vậy ngây thơ à? >”<

      “Để em chờ lâu có lỗi, lúc nãy có bữa tiệc, sao chứ?!” Trong mắt hàm chứa xin lỗi.

      có việc gì đâu. . . . . . A? ăn cơm à? Vậy còn mang em tới nơi này làm gì?”

      cơm, chỉ uống chút rượu thôi.” nhìn tôi mà , tươi cười thực ôn hòa, rồi lại lộ ra chút bất đắc dĩ, “Bọn cứ như vậy, rất nhiều chuyện làm ăn đều thành công bàn rượu.”

      Tôi nghe được trong lòng thấy chua chua, lại biết nên cái gì, chỉ có mỉm cười mà chống đỡ.

      Lí Minh Ngôn tươi cười, nghiêm túc nhìn tôi, “Em gửi tin nhắn đều thấy được, nhưng lúc nhận được phải lái xe chính là vội. Mặc dù trả lời nhưng đều nhớ , tin em xem. . . . . .” xong còn lấy di động ra cho tôi xem, thanh mở khóa thanh thúy, dùng ngón tay chỉ màn hình. [Sun: ôi~~~ chân quá, ta iu a~~~~]

      cần cần, sao đâu, có việc gì đâu, em biết vội mà.” Tôi vội vàng xua tay, trong lòng vừa cảm động lại vui sướng. ra phải để ý tới tôi! Tôi cũng chưa đề cập qua chuyện tin nhắn thế mà chủ động giải thích rồi.

      Trong ánh sáng ngọn đèn mờ ảo, vẽ lên ngũ quan thâm thúy của , ánh mắt trong trẻo, nhợt nhạt cười, khi về chuyện công tác thái độ nhàng như vậy. Bởi vì uống qua rượu, sắc mặt có chứa đỏ ửng, khi cười rộ lên, tôi lại có loại cảm giác thế giới toàn tình màu hồng. >”<

      Trong đáy mắt tôi, đẹp, đẹp đến thể tin nổi.

      lâu trước kia, khi tôi ngồi ở góc lớp lẳng lặng nhìn Lí Minh Ngôn sáng sủa đằng kia, có đôi khi thấy ngượng ngùng xoay tay … ấy chuyện với lớp phó học tập Lưu Tuệ. Đó là bé hoàn toàn bất đồng với tôi, nếu Quách Chân Tâm là đất bùn Lưu Tuệ chính là những đám mây trời.

      Dáng người ấy cao cao, đôi mắt to trong veo như nước, đầu cột những sợi dây buộc tóc màu sắc rực rỡ lúc ấy rất lưu hành, mùa đông ấy mặc áo lông, mùa hè mặc váy ngắn rất đáng . Rất nhiều thời điểm tôi ước gì mình là ấy, nếu tôi cũng xinh đẹp như vậy, thành tích tốt như vậy, nếu tôi cũng có thể cùng Lí Minh Ngôn ngồi chuyện như vậy, nếu tôi cũng bị ‘ghép đôi’ với Lí Minh Ngôn rồi sau đó khi mọi người chọc ghẹo ngượng ngùng lại cười vô tội . . . . . . Cái loại sung sướng mơ hồ ấy mang đến cảm giác thỏa mãn vô cùng, làm cho người ta muốn ngừng mà được.

      Từ khi lớn lên đoạn kí ức kia tôi vẫn giấu trong lòng, sau lại lơ đãng nhớ tới những năm tháng ngây ngô như thế tôi lại buồn bực, mình sau có thể như vậy chứ. tại đây, cùng Lí Minh Ngôn ngồi mặt đối mặt, nghe chuyện với mình tôi, nhìn mình tôi ôn nhu cười, tôi lại giống lại nhớ tới cái loại mộng tưởng hão huyền lúc bé. Nhưng, lần này bao giờ … tỉnh mộng chứ?

      “Lí Minh Ngôn, cậu nhàn quá nhỉ!” nam nhân đột nhiên nhưng trận gió xuất trước bàn chúng tôi, tự nhiên kéo ghế dựa ra, đỉnh đạc ngồi xuống. ta uống ngụm nước bàn, khóe mắt nhìn tôi liếc mắt cái, trêu chọc Lí Minh Ngôn, “ đây vội muốn chết, cậu còn có thời gian tán .”

      “Ít nhảm!” Lí minh cười lườm ta cái, “Đây là Quách Chân Tâm, nhớ ?” xong vừa cười vừa nhìn về phía tôi, “Trần Diệu Thiên, còn nhớ ?”

      Trần Diệu Thiên. . . . . . Tôi lăng lăng xem xét nam nhân bên cạnh, mặt mày phong lưu, nụ cười đứng đắn, mùa đông cũng có thể mặc quần áo hồng nhạt bên ngoài là tây trang màu xám, áo cúc áo trong còn rộng mở vài khuy, cà- vạt cong vẹo. Đây là cậu bé mới trước đây con, luôn luôn nghịch ngợm làm cho tất cả giáo cùng nữ sinh chán ghét — Trần Diệu Thiên?

      Khi tôi vô cùng kinh ngạc nhìn ta ta cũng hưng trí đánh giá tôi.

      ta lấy ra điếu thuốc, lại ánh mắt nheo xuyên qua sương khói xem xét tôi. Ánh mắt này cùng ánh mắt thân thiết ôn hòa của Lí Minh Ngôn hoàn toàn bất đồng, nhìn như tản mạn rồi lại hiểu sao lại có cảm giác áp bách, làm cho cả người tôi được tự nhiên.

      “Heo con?” ta đột nhiên nghiêng người lại đây, tôi bị dọa co rụt lại.”Ha ha ha. . . . . .” Đột nhiên cười rộ lên, ngồi trở lại ghế cười vui. ta cười quay đầu nhìn về phía Lí Minh Ngôn, vừa cười vừa , “Tiểu tử cậu đấy nha, nha đầu kia cũng bị cậu lôi ra rồi, đây còn chưa tìm được, còn tưởng ấy tan biến rồi, ha ha. . . . . .” Cười cười, ta cúi đầu dụi trong điếu thuốc trong tay, đột nhiên trầm mặc. Lí Minh Ngôn cũng chuyện. Tôi càng biết gì. hiểu sao, khí đột nhiên lâm vào lặng im.

      Qua lâu, Trần Diệu Thiên ngẩng đầu, đối mặt với Lí Minh Ngôn, vỗ vỗ bờ vai của , “Tôi còn có việc, trước. Hai người ở lại chơi nhé.” Sau đó đứng lên thẳng. Trước khi ta cũng liếc mắt tôi cái hoặc là lời tạm biệt.

      Dù thế nào trước kia chúng ta cũng là bạn học mà, cho dù lúc ấy qua lại nhưng cũng chẳng cần phũ phàng như vậy chứ? chuyện với tôi mất mặt lắm à?

      Nhìn bóng dáng ta nhanh nhẹn mà , tôi tưởng tượng được nam nhân cao lớn tuấn, tuy rằng vẻ mặt đứng đắn nhưng tuyệt đối có thể xưng là phong lưu phóng khoáng là cậu bé gầy gò con trước đây. Cái gì kêu ba mươi năm ĐÔNG ba mươi năm Tây, xem như tôi lĩnh giáo rồi.

      “Thoạt nhìn giống lúc xưa, sợ là có nữ nhân nào dám sống cùng . ta” Tôi cảm thán .

      Lí Minh Ngôn cười cười, “Cậu ấy có mười bà vợ, sống vẫn bình an.”[Sun: khiếp, 11 bà vợ, *lau lau mồ hôi =__=*]

      “Phốc ——” tôi bị sặc nước, hơn nữa ngày mới có thể nhàng , “Vậy. . . . . . vậy cũng được sao? ta sợ phạm tội trùng hôn?”

      “Lại có giấy đăng kí kết hôn, chẳng sao cả.”

      “Đây cái tác phong gì vậy?!” Tôi quả thực xem thế là đủ rồi, đúng là đem mình làm hoàng đế cổ đại a!” khuyên nhủ sao?”

      Lí Minh Ngôn buông chén trà trong tay, cười cười, “ chỉ là người làm ăn.” dùng ánh mắt cười nhìn tôi , “Ích lợi mới là vấn đề lo lắng hàng đầu của . Về phần mặt khác, đó là chính chuyện bọn họ.” Khuôn mặt của hồng lên vì rượu, ánh mắt mông lung làm tôi cứ nghĩ mình chìm trong thế giới khác, thế giới có thực

      Ăn xong, Lí Minh Ngôn gọi bồi bàn đến thanh toán, lúc này tôi mới phát chẳng ăn chút gì.

      Chúng tôi mới vừa tới cửa, trùng hợp chị tôi cùng bạn trai cũng từ lầu KTV xuống. Tôi cảm thấy Lí Minh Ngôn hẳn là mệt mỏi, vẫn là cần phiền toái tiễn mình đâu, hay là chung với chị về nhà . Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng sải bước, tôi nhịn được theo phía sau . Tôi hỏi , “ có biết nhà em ở đâu ?” bật cười, “Em cho biết chẳng phải biết sao !” Bên kia chị tôi cùng Võ Hi đồng thời bật cười, tôi xấu hổ dám rên tiếng theo Lí Minh Ngôn lên xe.

      xe gì nhiều, tôi sợ ảnh hưởng đến người lái cũng chuyện.

      “Chúng ta kết hôn, thế nào?” Trong khí trầm mặc đột nhiên như vậy, ngữ khí tùy ý mà bình tĩnh, giống như là chúng ta ăn chút gì nhé.

      Nhưng câu kia quả giống như quả bom nổ tung trong đầu tôi, lâu sau, tôi mới hoàn hồn lại, kinh ngạc , “Trước mắt, chúng ta tiếp xúc nhiều lắm, kết hôn cái kia. . . . . . đúng là khó mà . . . . . . Cái kia, chúng ta có thể bắt đầu từ đương trước. . . . . .”

      Nếu hỏi đương thế nào, tôi khẳng định tốt tốt vỗ tay hoan nghênh, chính là đương cũng chưa có bắt đầu hỏi kết hôn thế nào, tôi có cảm giác trình tự này đúng lắm. >”<

      cười cười, “ rồi.”

      Nhưng. . . . . . chẳng phải người ta rồi mới. . . . . . Tôi cố ý làm ra bộ dáng nghi hoặc nhìn , nhưng hoàn toàn trầm mặc, tựa hồ suy nghĩ gì đấy. Tôi lại ngượng ngùng chẳng dám hỏi, chỉ phải ép mình cố gắng tiêu hóa.

      Tôi thực hận thể như vầy, “Chúng ta kết hôn quả thực là trời đất tạo nên, kết kết .” Có sai trình tự cũng sao đâu! >”< [Sun: sao mà chị đổi ý kiến nhanh vậy >”<]
      tart_trung thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Lễ tình nhân đơn
      Edit: Sunny


      Tôi thực hận thể như vầy, “Chúng ta kết hôn quả thực là trời đất tạo nên, kết kết .” Có sai trình tự cũng sao đâu! >”<

      Tới cửa nhà, tôi xuống xe rồi vẫy tay chào , cười , “Có rảnh chúng ta lại hẹn.”

      Lí Minh Ngôn rồi, tôi xoay người nhìn thấy trong con phố kia, dưới ánh đèn mờ nhạt, chị tôi cùng Võ Hi nắm tay bước chậm mà đến. Ánh đèn mông lung vẽ ra bên ngoài bọn họ những đường cong hoàn mỹ, tuấn nam cùng mỹ nữ ở cùng chỗ giống như hình ảnh vừa mới vừa chụp, đẹp đến cần chỉnh sửa.

      Tôi thầm nghĩ ở trong lòng, khi nào Lí Minh Ngôn cũng có thể nắm tay mình dạo như thế nhỉ?

      Năm ngày trước chị tôi rồi. Bảy ngày trước tôi cũng gặp mặt Lí Minh Ngôn lần cuối. Bởi vì cam lòng rời như vậy, tôi giả bộ bệnh gọi điện thoại tới công ty xin phép nghỉ tuần. Lúc ấy ngữ khí lãnh đạo trong điện thoại tốt mấy, bất quá tôi quan tâm.

      Công tác làm sao cũng có, mà người làm cho tôi động lòng nhiều như vậy năm như vậy mới lại xuất .

      Nhưng mấy ngày nay Lí Minh Ngôn giống như bay khỏi gian, chút tin tức cũng có. Đá chìm đáy biển còn có thể làm cành hoa lay động, tôi cho gửi tin nhắn cho còn bằng cả đá chìm đáy biển, ngay cả tia gợn sóng cũng có! Tôi tự an ủi lòng mình là bận, chắn chắc là quá bận. Tôi giống như con ngốc tự thôi miên chính mình, người bận đến lúc ngủ cũng có thời gian nhắn tin, đến tổng thống Mĩ Quốc người ta cũng còn có cuộc sống riêng tư của mình đâu. Tôi nhớ lại từng chi tiết xử của đêm đó, lại cảm thấy cố ý muốn phát triển với tôi. ngay cả kết hôn cũng hỏi chúng ta kết hôn như thế nào rồi mà ai dám có ý tưởng với tôi nào.

      Hôm nay là 14 tháng 2- ngày lễ tình nhân. Tôi mong chờ có thể thấy được lần, tùy tiện tán gẫu vài câu, chuyện thời tiết tốt xấu cũng được. Từ buổi sáng đến giữa trưa đến buổi chiều tôi vẫn chăm chú nhìn di động. Lặng im. Lặng im. Liên tục lặng im. Di động trong khí phát lạnh, tôi nắm trong tay, ngón tay cũng lạnh thấu. Mở khóa, điện thoại tự động đóng khóa, lại mở khóa, điện thoại lại tự động đóng khóa. . . . . . Kỳ tôi rất muốn nhắn tin cho nhưng lại biết nên cái gì. phải là thể chủ động hẹn , nhưng mà trong lễ tình nhân mà bị từ chối, thế chẳng phải từ đây về sau chẳng còn hy vọng nữa rồi ư? Tạm thời muốn đối mặt với kết quả này, vẫn là tiếp tục chờ . Mẹ nó, vì sao con phải bị động chứ! >”<

      Chạng vạng, mama kêu tôi mời khách cho bữa tiệc, tôi lấy cớ buổi tối có hẹn nên . Sau khi ba mẹ ra ngoài, tôi cũng ra ngoài, đội mũ mang khăn quàng cổ lớn mặc áo lông dày, như vậy làm cho tôi có cảm giác vô cùng an toàn. Che ô lên nữa có ai biết là tôi, gặp được người quen chú ý cũng bị phát . Hơn nữa, vạn nhất khéo gặp được Lí Minh Ngôn tay trong tay dạo với mỹ nữ tôi cũng còn có thể trốn .

      Bầu trời hoàn toàn bị màu đen che phủ, những ngôi sao cũng ra giúp vui. Lung lay cả nửa ngày biết nên đâu, vì thế tôi dọc theo con phố vẫn thường hay . Hai mươi phút sau tới ngã ba, tôi băng đường cái tiếp tục đến phố bên kia. Dọc theo đường tình nhân từng đôi lại từng đôi qua, pháo hoa ở giữa trung nổ tung, pháo hoa rực rỡ chiếu sáng nụ cười hạnh phúc của bọn họ, rạng rờ như vậy, rạng ngời như muốn cho toàn bộ thế giới đều nhìn thấy.

      Xem , may mắn là tôi ngụy trang mình rồi, người ta tôi là đứa con đơn đêm tình nhân chạy hoảng ngoài đường.

      tới tới, câu trước kia tôi hiểu đột nhiên bây giờ lại hiểu. Tình , làm cho người ta trở nên đơn.

      Tôi đắm chìm trong ưu thương phong hoa tuyết nguyệt của mình, đối diện tới 35 tên côn đồ, bọn họ cười vẻ mặt đáng khinh, “Em , người sao. . . . . .” “ ăn tết cùng em nhé. . . . . .” Bây giờ có người, tôi mai phục đầu ..”, “Em , từ từ chút. . . . . .” Đột nhiên có hai người ngăn trước mặt tôi. Tôi giận tái mặt, câu nào vòng qua đường vòng, nhưng bọn họ giống như ăn no có gì làm lại cứ chắn trước mặt tôi. Tôi bực bội, có chuyện bụng đói ăn quàng như vậy sao, thấy vẻ mặt dữ tợn của tôi cũng dám đùa giỡn?

      “Các đây chơi lễ nên hết tiền, em có thể cho mượn chút ?” Bọn họ nhìn tôi .

      ra là giựt tiền. Con mẹ nó, tôi thực hối hận mà, buổi tối có mình mà chạy loạn gì chứ. sớm luôn được dặn dò là trong khoảng thời gian này trị an tốt, phải chú ý an toàn. Bất quá cũng hên là tôi mình.

      người mang tiền.” Tôi thấp giọng , vì tăng sức thuyết phục tôi moi hai túi áo ra cho bọn họ thấy.

      “Di động đâu? Phải mang theo chứ?”

      “Có mang.” Tôi thành gật đầu. hùng chịu thiệt trước mắt, có thể thỏa mãn tận lực thỏa mãn bọn họ, bằng ai biết được bọn họ có tha tôi đến góc sáng sủa nào đó cướp sắc ?! Khi tôi lấy di động từ túi quần ra chuẩn bị đưa cho bọn họ đột nhiên dừng lại. Di động này mà mất nếu rủi Lí Minh Ngôn liên lạc lại với tôi làm sao bây giờ? Hơn nữa, mua di động lần nữa phải xin số để liên lạc lại, trắc trở lắm có thể làm chậm trễ thời gian a, có khi vì thế mà nhân duyên của tôi bị chậm nữa chừng.

      “Cái này là cái di động bình thường thôi, tôi mua nó ở khu thương mại giá 100 nhân dân tệ, qua tay các ngươi nhiều lắm chỉ còn mấy chục, chính là tôi có rất nhiều cuộc gọi quan trọng trong điện thoại này. Như vậy , cái áo lông người tôi đáng giá, hai ngàn có hơn, mới mặc qua vài lần còn rất mới, các ngươi cầm vào tiệm cầm đồ chắc chắc bán được giá chuẩn.” xong tôi liền cởi áo lông, còn đưa cái LOGO cho bọn họ xem, “Tuyệt đối là sản phẩm chính hãng, tin có thể hỏi ở khu thương mại.” Bọn họ nhìn tôi giống như thấy sinh vật ngoài hành tinh, tôi tiếp tục vẻ mặt thành khẩn còn thiếu mấy giọt nước mắt, “Tôi là thành tâm giải quyết vấn đề cho các người, các người cũng phải suy nghĩ cho tôi, biết ? Tôi biết mọi người đường đều chú ý chúng ta. Di động đáng bao nhiêu tiền, nhưng bên trong rất quan trọng đối với tôi.”

      Cỡ mười phút sau cuối cùng di động cũng nằm trong túi quần của tôi, tôi hai tay run run bước nhanh về nhà, may mắn là còn có chiếc khăn quàng cổ lớn, bằng mặc áo sơmi sợ là chết lạnh đầu đường rồi. Gió lạnh thấu xương, cơ thể tôi run lên nhưng nội tâm tình cảm vô cùng mãnh liệt mênh mông, bởi vì tôi bảo vệ thành công phương tiện liên hệ của tôi cùng Lí Minh Ngôn. Bất quá tôi cũng buồn bực, bọn họ lấy áo lông của tôi , lúc xoay người còn bắt đầu nghị luận, “Người béo quả nhiên đều có tiền!” “Ừ, được ăn uống no đủ làm thế nào lớn lên béo như thế.” Tôi. . . . . . biết gì! >”<

      Về đến nhà, mở hệ thống lò sưởi lên, tắm rửa, chui vào chăn.

      Nửa đêm hai giờ còn chưa ngủ, tôi lại bò xuống giường, run run chạy đến bàn học mang di động lại đây. Lại trở lại giường, mang theo tí hy vọng yếu ớt mở di động, có lẽ Lí Minh Ngôn thấy tôi gọi cho bắt máy, có lẽ . . . . . . Mở trang chủ quen thuộc, nhưng có biểu gì, có gọi nhỡ, cũng có tín nhắn.

      Nước mắt đột nhiên rơi xuống.

      Tôi ném điện thoại, kéo chăn trùm đầu, ngủ!

      Buổi trưa hôm sau lễ tình nhân, tôi bị mama chết sống kéo dậy từ giường, là nhà mình mời khách ăn cơm. Tôi thực muốn dậy đâu, món ngon gì cũng bằng giấc ngủ cả, hơn nữa tôi phát đầu tôi nhức dữ dội, giống như nửa đêm bị người đá cú vậy.

      Lúc tới khách sạn quốc tế Diệu Thiên, gia đình và bạn bè nhà chúng tôi đều tới gần đủ cả rồi, hàn huyên đôi ba câu chúng tôi vào phòng đặt sẵn. Qua nữa tuần mọi người bắt đầu luân phiên chuốc rượu, tôi chịu nổi mùi rượu nên chỉ có mượn cớ ra ngoài. Lúc ra ngoài tình cờ gặp nhân viên phục vụ đẩy cửa mà vào phòng khác, dư quang tựa hồ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc . . . . . . Tôi lui về vài bước, nhìn lại bên trong.

      Trong bàn lớn an vị năm sáu người, có đứng lên kính rượu, tôi thấy thân ảnh kia chính là —— Lí Minh Ngôn. Sắc mặt ửng hồng, mặt lên ý cười, đem chén uống rượu rồi sau lại tự rót thêm ly. Tôi phát uống chính là Maotai, là rượu đế! hướng tới vị nam trung niên cách đó vài người, tươi cười đẹp trai chê vào đâu được nhưng cũng tràn đầy ân cần, “ sớm muốn bồi Lưu bí thư ngài uống vài chén, đến bây giờ mới như nguyện, tôi hành động bất lực, tự phạt.” xong ngẩng đầu uống hơi. Tư thái lưu loát kia làm tôi nghĩ phải uống rượu mà uống nước lã. >”<

      bàn phát ra thanh khen ngợi trầm trồ, người được gọi là Lưu bí thư cười, thở dài, “ hùng xuất thiếu niên. Lí Trường có đứa con như cậu đây, cái gì cũng cần lo lắng .”

      “Có thể được Lưu bí thư khen ngợi, tôi phải kính ly.” xong Lí Minh Ngôn lại uống thêm ly. Người nọ xua tay liên tục, cười , “Tuổi lớn, thể uống giống như người trẻ các cậu. . . . . .” ” Rượu này kính ngài. Ngài phải nhâm nhi tí.” xong, ta rời khỏi chỗ ngồi, châm rượu cho người nọ.”Tiểu bối cần phải học tập rất nhiều, về sau làm phiền bí thư ngài cùng mọi người chỉ dạy .” “Làm sao có thể làm sao có thể, về sau thiên hạ chính là của người trẻ tuổi các cậu.” Hai người tươi cười cùng nhau chạm cốc.

      Khi nhân viên phục vụ ra đóng cửa lại, hết thảy tiếng vang bên trong cũng bị ngăn cách. Tôi xoay người tiếp tục đến toilet, trong lòng rầu rĩ, trong đầu biết suy nghĩ cái gì. Đột nhiên thân ảnh từ bên cạnh tôi bước nhanh qua, tôi sửng sốt, kia phải Lí Minh Ngôn sao? rất nhanh, tôi cũng bước nhanh theo .


      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :