1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dòng chính nữ trùng sinh: Nhất thế vinh hoa - Mộc Dong Tuyết Tiêu (2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Dòng chính nữ trùng sinh: Nhất thế vinh hoa

      Tác giả: Mộc Dong Tuyết Tiêu

      Edit: Tịnh An

      Giới thiệu:


      Nàng là nương con vợ cả tôn quý của phủ Đại học sỹ, được sư tổ phụ của thiên tử đích thân chỉ dạy, thiên tư thông minh, tài mạo song toàn.

      Tổ phụ đột nhiên mất, mẫu thân bị ghép tội thông dâm trầm đường mà chết, ấu đệ chết yểu.

      Gia tộc vì muốn loại trừ mẫu thân của nàng mang đến sỉ nhục, cho nên biếm nàng thành thứ nữ, cảnh ngộ quay cuồng.

      Sau đó nàng rơi vào của hồi môn của đường tỷ, bị bán làm nghệ kỹ, nhiều lần trằn trọc, cuối cùng bị chôn sống mà chết!

      ….

      Mai kia trọng sinh, mang theo oán hận trở về!

      Nàng đấu tổ mẫu, trừng phạt ác tỷ, rửa sạch oan khuất cho mẫu thân.!

      Nàng vốn muốn tìm người đàn ông bình thường, giàu có an ổn sống cả đời.

      Nhưng ngờ lần thứ hai bị tính kế, thể gả cho thế tử của vương phủ làm tiểu thiếp.

      Ai ngờ trời xanh có mắt, nàng lên nhầm kiệu hoa, nhưng lại gả đúng người!

      Hãy xem nàng làm thế nào để phụ xướng phụ tùy, vạch ra kế hoạch, vinh hoa đời! ​
      Fuu thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Kiếp trước

      Edit: Tịnh An

      Trong trời đất tràn ngập hơi nước mờ mịt, khoảng cách giữa trời và đất như ngắn lại, bầu trời u ám, tựa hồ có thể chạm tay tới. Đột nhiên có vài tia chớp giống như lưỡi kiếm sắc bén cắt ngang qua màn trời, sau đó sấm sét vang dội, làm cho bầu trời run rẩy, mưa to như trút nước.

      Kinh thành của Thịnh Nguyệt hoàng triều nằm ở hướng bắc, khí hậu thay đổi rệt, bốn mùa ràng. Lúc này vốn là mùa xuân tháng ba, đào hồng, liễu lục, cỏ dài chim bay, thời tiết mưa xuân quý như mỡ. Nhưng năm nay lại có mưa dầm liên miên, xuân hàn se lạnh, khí ẩm thấp, tiêu điều xơ xác giống như cuối thu, khiến cho hoa cỏ rơi rụng.

      Phủ Tả phó đốc ngự sử nằm ở phía đông nam của kinh thành, nằm gần sát với phủ đệ của trọng thần và vương tôn, quý tộc. Chủ nhân của tòa phủ đệ này là tiến sĩ hai bảng, triều đình tân quý, từng theo hầu ngự tiền, rất được hoàng đế coi trọng, hai mươi mấy tuổi làm quan đứng đầu trong giới đại thần, kim thượng khen nơi này rất có khí phái, thích hợp trồng hoa đón xuân.

      Đó là lý do trong phủ tả đốc phó ngự sử đều trồng hoa nghênh xuân, màu sắc lẫn lộn. Hoa bằng người quý, hoa nghênh xuân của Đỗ phủ lại nở sớm, kỳ hoa rất dài, màu sắc tươi đẹp, trở thành cảnh đẹp tịnh lệ mà người dân trong kinh thành chen nhau đua ngắm tâng bốc trong ngày xuân.

      Nhưng hôm nay hoa nghênh xuân nở tươi đẹp nữa, đại phá phong cảnh phải chỉ vì chịu đựng cơn mưa dài liên miên mà còn….

      “Mama, nàng…” tiểu nha đầu mặc chiếc áo rộng nách ướt đẫm, bước nhanh chạy vào hành lang, chỉ vào hoa nghênh xuân ở ngoài hành lang, đôi môi run run hỏi:

      “Nàng, Thẩm di nương, có phải chết rồi ?”

      Bên trong hành lang có bảy tám nha đầu, mama đến đụt mưa, cũng có vài vú già, chen nhau đứng ở đây. Các nàng nghe câu hỏi của tiểu nha đầu, có người ai thán, có người hừ lạnh, có người nước mắt ròng ròng, nhưng ai tiến lên trả lời.

      Gió lạnh thổi qua màn mưa, thanh mưa run rẩy, hoa nghênh xuân bay phấp phới, lá non rơi vỡ bùn.

      Phía dưới bụi hoa, người quần áo tả tơi, tóc tai bù xù, nữ tử ấy nằm ở trong nước mưa lạnh cóng, người mặt đều ngổn ngang vết thương. Mưa to gió thổi, đều tạt vào vết thương của nàng, khiến cho máu tươi nhuộm đỏ nước mưa, máu loãng chói mắt chảy ào ào. Hoa nghênh xuân nhàng thổi, rơi lả tả người nàng, tựa hồ bày tỏ chút thương tiếc.

      Gió thổi mái tóc ẩm ướt dính mặt nàng, lộ ra khuôn mặt trắng xanh, sưng phù. Cho dù nàng nhắm hai mắt, cắn chặt khớp hàm, cũng xấu xí, khuôn mặt vốn từng có đường nét xinh đẹp, nay nhợt nhạt trong màn mưa như trút nước.

      Nàng nằm ở trong nước bùn, vẫn nhúc nhích, lồng ngực hơi phập phồng, chứng tỏ nàng đến hơi thở cuối cùng.

      “Mama, Thẩm di nương nàng…”

      Tiểu nha đầu nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc của mama, nhưng lại biết làm sao, nhịn được khóc rống lên. Nàng mới được mua vào phủ khoảng 2 tháng, chỉ biết bọn hạ nhân gọi Thẩm di nương là người đẹp trầm tĩnh, có thể viết, có thể vẽ, đối xử với hạ nhân cũng rất ôn hòa, biết bên trong có ân oán gì, khiến nàng bị đánh đến mức sắp hấp hối.

      “Tiểu nha đầu, ngươi muốn chết sao, khóc lóc cái gì?”

      Nghe được tiếng chửi rủa, tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, tiếng khóc dừng lại. Nha đầu, bà tử đứng đụt mưa trong hành lang, nhìn thấy người tới cung kính khom người, cúi đầu hành lễ, ngay cả thở cũng dám thở mạnh.

      Sáu bảy nha đầu và bà tử vây đỡ phụ nhân trung niên đến gần, sắc mặt người người đều thể coi thường. Người phụ nữ này đầu cắm đầy kim thoa, quần áo đẹp đẽ quý giá, rất có phong cách của chủ tử. Bà ấy là bà vú của chính thất phu nhân tả đốc ngự sử Thẩm Trăn Tĩnh- Kim mama, toàn bộ vú giá và nha đầu trong viện này đều dưới quản lý của bà.

      Vẻ mặt Kim mama u ám nhìn nữ tử nằm dưới bụi hoa nghênh xuân, mặt lại mang vài phần hung ác. Bà muốn dùng tư thế của người chiến thắng để hòa hoãn khí, thế nhưng nụ cười mặt cũng trở nên cứng ngắc.

      “Ngươi khóc cái gì?” Kim mama đặt tay lên vai của tiểu nha đầu, chất vấn hỏi.

      Tiểu nha đầu dám giấu giếm, chi chỉ hoa nghênh xuân, thấp giọng :

      “Thẩm di nương, nàng…”

      Kim mama dơ tay tát cái vào mặt tiểu nha đầu, khuôn mặt trầm giận dữ hỏi:

      “Ngươi gọi tiện nhân quyến rũ chủ tử là di nương?. Ai nàng ta là di nương?. Nàng ta xứng sao?”

      Tiểu nha đầu còn chưa kịp phản ứng có hai bà tử hùng hổ lôi kéo nàng ra khỏi hành lang.

      “Haha….haha…” Nữ tử nằm dưới hoa nghênh xuân vẫn nhúc nhích như cũ, nhưng lại phát ra tiếng cười lạnh lùng, giống như tiếng kêu phát ra từ địa ngục, những nha đầu, bà tử trong hành lang đều cả kinh, sắc mặt thay đổi.

      Đáy mắt Kim mama chợt lóe lên tia sợ hãi, bà ta cắn chặt răng, mặt tràn đầy chán ghét và khinh miệt, hình như cố gắng tăng thêm lòng dùng cảm cho mình, bà ta nâng cao thanh, tựa hồ muốn che giấu gì đó:

      “Đừng nghĩ muốn làm di nương của tả đốc phó ngự sử. Kiếp sau ! nghĩ lại xem thân phận của mình đê tiện đến cỡ nào?. Ngươi xứng sao?”

      Nghe được thanh của Kim mama, nữ tử nằm dưới hoa nghênh xuân càng cười lớn hơn nữa, hình như dốc hết toàn lực. Đôi mắt nàng vốn nhắm chặt, giờ mở to ra, trong con ngươi tràn ngập tuyệt vọng giống như tro tàn, khóe miệng lại chảy ra máu đen màu tím.

      xứng?. Quả thực xứng, phải nàng xứng với thân phận di nương, mà tên bằng cầm thú đó xứng với nàng!. Tuy rằng thân phận của nàng thấp hèn, nhưng nàng vẫn có kiêu ngạo của riêng mình.

      Trong trần thế lạnh lẽo, hỗn loạn này nàng còn gì vướng bận nữa, chết cũng chết sạch rồi, nhưng nàng cam lòng. Nàng bị đánh 50 đại bản, lại dùng đáy giày da hươu vả miệng 20 cái, đó là nguyên nhân vì sao nàng vẫn cố gắng chống đỡ.

      Nàng xuất thân phủ đại học sĩ Thẩm gia, là trưởng nữ của chi thứ hai, thân phận tôn quý, xinh đẹp , thông minh. Bất luận là khi còn bé ở kinh thành hay sau này di chuyển đến quê nội Tân Châu, lấy tài nghệ và dung mạo nổi tiếng trong giới tiểu thư khuê các.

      Nàng tên là Thẩm Trăn Hoa, đây là tên của nàng trước khi nàng 12 tuổi.

      Những em đồng lứa của nàng ở trong Thẩm gia, nam lấy chữ “Khiêm” chẳng phân biệt dòng chính thứ. Dòng chính nữ lấy chữ “Trăn”, thứ nữ lấy chữ “Vinh” để phân biệt thứ bậc. Thẩm Trăn Hoa là tên do ông nội nàng đặt cho, ngụ ý là muốn nàng trở thành người tao nhã, thân thiện.

      Ở triều trước, Thẩm gia cũng là danh môn vọng tộc nhưng vì ảnh hưởng của cuộc chiến hoàng thất mà ngày càng suy tàn, ông nội của nàng Thẩm Tố xuất thân hàn vi, nhưng nhờ giành được nhiều giải thưởng, rất được tiên hoàng thưởng thức, vừa qua khỏi nhi lập chi niên*, nhập vào nội các, trở thành ân sư của đương kim hoàng thượng. Hoàng thượng đăng cơ, phong ông làm thái phó, ông ở trong nội các làm việc suốt 10 năm.

      *: đến tuổi thành gia lập nghiệp.

      Nàng là cháu được Thẩm Tố thương nhất, luôn đươc ông mang theo dạy bảo bên người, còn tốt hơn so với trưởng tôn.

      Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn, vận mệnh trêu người.

      Bảy năm trước, ông nội nàng về hưu dưỡng bênh, đột nhiên phát bệnh, nằm liên miên giường bệnh suốt nửa tháng rồi qua đời. Khi đó nàng mới qua sinh nhật 12 tuổi, ông nội qua đời đối với nàng mà kích trí mạng.

      Ông nội chưa được chôn cất, vẫn còn trong quan tài có lời đồn đãi, ông nội vì dạy dỗ cho nàng lao lực mà chết. Đối với lời đồn này, những người Thẩm gia từ chối cho ý kiến, bà nội ruột của nàng Vạn thị lại tin lời đồn là , nghe bất kì lời khuyên bảo nào, mỗi ngày đều dùng lời lẽ ác độc để mắng chửi nàng, càng mắng càng tức giận, dần dần coi nàng như cái đinh trong mắt.

      Sau khi ông nội được hạ táng, nàng vô cùng đau khổ lại cảm thấy áy náy với ông, lại bị bà nội chửi rủa nên uất ức sinh bệnh. Vạn thị để ý đến lời phản đối của cha mẹ nàng, mà quyết định đưa nàng đến thôn trang dưỡng bệnh.

      Bệnh của nàng còn chưa khỏi hẳn nghe tin mẫu thân của nàng bị chết chìm, đệ đệ ruột của nàng cũng bị xem là con hoang, quyết định xử tử. Tin tức ấy như sấm sét giữa trời quang, khiến cho cả người nàng kinh hãi, nàng chưa kịp run rẩy tin động trời khác truyền đến.

      Vì danh tiếng của mẫu thân nàng trong sạch, cho nên Vạn thị quyết định biếm nàng làm thứ nữ, sau đó truyền ra bên ngoài, bởi vì mẫu thân và đệ đệ của nàng qua đời, thế nên nàng thương tâm quá độ mà chết, trong khi nàng vẫn còn sống sờ sờ. Chẳng qua, nàng từ dòng chính nữ bị biếm thành con của kỹ nữ với phụ thân ở bên ngoài đổi tên thành Thẩm Vinh Hoa.

      Đả kích liên tục kéo đến, khiến nàng muốn sống nữa, nàng có lòng muốn chết nhưng được người khác cứu. Bà nội sai người nhốt nàng trong thôn trang, phái người canh giữ nghiêm ngặt, hình phạt giống như giảm lỏng, cuộc sống ngay cả hạ nhân cũng bằng.

      Phụ thân của nàng tính tình nhút nhát, Vạn thị gì nghe nấy, cho oai là hiếu thuận. Vì mẫu thân của nàng có gian tình với người khác làm ông ta mất hết thể diện, cả ngày đều mượn rượu giải sầu, cũng quan tâm đến sông chết của nàng.

      Nàng sống trong thôn trang ngày bằng năm, nhịn 4 năm, đến năm nàng 16 tuổi, bỗng nhiên có ngày, chị họ của nàng Thẩm Trăn Tĩnh đến, mang đến cho nàng tin “tốt” cho nàng thấy lại ánh mặt trời.

      Thẩm Trăn Tĩnh đính hôn với tân khoa trạng nguyên Đổ Sưởng, hai tháng sau thành thân. Đổ Sưởng mang theo của hồi môn đến nhà cầu thân, đề nghị Vạn thị để cho Thẩm Vinh Hoa bị biếm làm thứ nữ trở thành của hồi môn của Thẩm Trăn Tĩnh.

      Đỗ Sưởng xuất thân từ chi nhánh của phủ Ninh Viễn, phụ thân chết sớm, mẫu thân dựa vào sản nghiệp bé mà tổ tiên để lại nuôi ăn học thành tài. Thẩm Tốn thưởng thức tài hoa của Đỗ Sưởng, cũng thường xuyên đàm luận với , từng có ý muốn gả Thẩm Vinh Hoa cho . Có thể được thái phó đương triều xem trọng, lại có cơ hội cầu hôn quý nữ nhà quyền quý, Đỗ Sưởng hăng hái, sau khi đỗ trạng nguyên đến Thẩm gia cầu thân.

      Đỗ Sưởng sau khi đỗ trạng nguyên, lại muốn kết hôn với dòng chính nữ Thẩm Trăn Tĩnh, lại xin Thẩm Vinh Hoa trở thành của hồi môn. Đây có lẽ chính là vừa có được lợi ích, vừa thẹn với lương tâm.

      Thẩm Vinh Hoa nhất quyết cự tuyệt, nhưng lại chống đỡ được thế công của đám người Vạn thị, cho nên thể đáp ứng. Lúc đó nàng nghĩ đây là cơ hội tốt, Đỗ Sưởng nể tình ông nội của nàng, đối xử quá tệ với nàng.

      Nhưng khi nàng gả đến Đỗ gia, nhìn thấy tờ khế ước bán thân tay của Thẩm Trăn Tĩnh, hy vọng trong lòng nàng giống như lầu cao đột nhiên sụp đổ, nàng trở thành nha hoàn hồi môn gả đến Đỗ gia, mặc cho chủ tử quyết định sống chết.

      Nàng trở thành nha đầu thông phòng của Đỗ Sưởng, trong vòng 3 năm, nàng giống như món hàng đáng tiền bị người ta tặng lần, mua bán lại 2 lần. Mãi đến hôm nay nàng bị đánh đến suýt chết với tội danh quyến rũ chủ tử.

      “Hahaha….hahaa” Thẩm Vinh Hoa nhớ lại chuỗi ngày ngắn ngủi khi còn sống của nàng, Thẩm Vinh Hoa lại dùng sức lực cười tiếng, nàng cười chính bản thân mình, nàng oán hận người khác, nhưng cũng tự trách bản thân mình.

      “Tiện nhân, ngươi cười cái gì?” Kim mama vừa hận vừa e sợ: “Trương mama, ngươi mau chóng giết chết tiện nhân này , rồi đem xác nàng ra quẳng ngoài bãi tha ma, cho đỡ chướng mắt”

      Trương mama dám động đậy, liếc mắt nhìn người ở phía sau Kim mama, sau đó dùng thần ngữ thầm với Kim mama:

      “Lão gia đến rồi.”

      Kim mama hiểu ý, khẩn trương xoay người, thay thế bằng khuôn mặt nịnh nọt, bước nhanh tới nghênh tiếp, khom người hành lễ. nhìn thấy sắc mặt của Đỗ Sưởng bình thản, mới dè dặt cẩn trọng bẩm báo chuyện Thẩm Vinh Hoa bị đánh, tội danh đương nhiên phải là quyến rũ chủ tử….

      “Lão gia, Thẩm nương làm sai, phu nhân chỉ muốn xử phạt thôi”

      Kim mama hình phạt dồn Thẩm Vinh Hoa vào chỗ chết thành thứ gì đó rất , cũng đem trách nhiệm đổ hết lên đầu nàng:

      ngờ thân thể của Thẩm nương quá yếu đuối, cho nên…”

      Đỗ Sưởng liếc mắt nhìn Thẩm Vinh Hoa nằm dưới bụi hoa, chút biểu cảm :

      “Phu nhân sao?”

      “Phu nhân sớm sai người mời đại phu, nhưng mà trời mưa lớn quá, đại phu vẫn chưa tới, lão nô lo lắng Thẩm nương xảy ra chuyện, cho nên vội vã chạy tới đây.”

      Kim mama biết những chuyện bẩn thỉu bên trong lừa gạt được Đỗ Sưởng, nhưng vẫn trợn mắt đơm lời bịa đặt, bà muốn đánh cuộc phen, xem Đỗ Sưởng xử lý chuyện này như thế nào.

      “Phu nhân vẫn là hiền lành, lương thiện, trời mưa to như thế này còn mắc công mời đại phu chuyến” Đỗ Sưởng nhìn những đóa hoa nghênh xuân bay lả tả, ánh mắt trở nên u tối, hung ác :

      “Thần uy đại tướng quân đánh bại khã hãn Bắc Địch, sắp khải hoàn trở về. Người chết mà nâng ra ngoài chẳng phải làm mất hưng phấn của người khác sao. Ta thấy khóm hoa nghênh xuân này cũng thiếu phân bón”

      Đỗ Sưởng xong, mặc kệ đám người Kim mama có hiểu hay , xoay người nhanh chóng rời khỏi hành lang.

      “Hahaha…” Thẩm Vinh Hoa dùng hết sức lực còn sót lại, cười như điên.

      Nàng bị tổn thương đến gân cốt, lại ngâm ngoài mưa suốt mấy canh giờ nhưng vẫn chưa trút hơi thở cuối cùng, là vì trong lòng nàng vẫn còn tia hy vọng. Từ lúc gả đến Đổ gia, nàng cũng nhìn con người của Đổ Sưởng, cho nên cũng hy vọng thương mình, mà hy vọng có thể nể chút tình nghĩa, cần quá tuyệt tình.

      Nhưng bây giờ, hy vọng cuối cùng của nàng cũng tan biến, nàng thầm nghĩ, nàng muốn mau chóng nhìn thấy ông nội, để có thể khóc lóc kể lể những ủy khuất của mình.

      Tiếng pháo mừng vang lên, mưa to cũng ngừng, tiếng reo hò nghênh đón đại tướng quân thần uy từ xa đến gần. Những chuyện trong cuộc đời này, còn liên quan gì đến nàng, nàng có thể rời , hãy để thân xác này thối nát làm phân bón cho hoa .!
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      Phương Lăng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Cuộc sống mới.

      Cả người bị bao quanh trong hơi nóng ẩm ướt, giống như được nấu trong nước sôi.

      Giữa vô vàn giãy dụa giống như bị lửa nóng thiêu cháy, Thẩm Vinh Hoa cho rằng mình sắp hóa thành tro tàn, ngược lại ý thức dần dần trở nên tỉnh táo. Nàng biết mình chết, chết ở dưới bụi hoa nghênh xuân. Nhưng lúc này, vì sao lại nóng như vậy?. Chẳng lẽ nàng xuống địa ngục?, bởi vì làm nhiều việc ác nên phải chịu hình phạt xuống trảo dầu sao?.

      Sống 19 năm, tuy rằng nàng phải là người cẩn thận giẫm phải con kiến đau lòng tự trách bản thân nhưng cũng phải là người ác độc. Nhưng nếu như vì nàng làm nhiều việc ác nên mới bị đày xuống địa ngục, vậy có lẽ là diêm vương, phán quan và cả tiểu quỷ “ cất nhắc” cho nàng.

      “Mama, nương tỉnh lại rồi, nương tỉnh, con nhìn thấy nương nở nụ cười.”

      bậy bạ gì đó?. nương hôn mê 3 ngày 3 đêm rồi, ngay cả đại phu cũng …”

      Chu mama xoa ánh mắt sưng đỏ thở dài, đứa bé mới 12 tuổi, mới mấy tháng ngắn ngủi gánh lưng những chuyện bất hạnh giống như mới trải qua đời, bị hành hạ đến chỉ còn hơi thở, cho dù có thể tỉnh lại, còn có thể cười, trong lòng có bao nhiêu kiên cường a!

      “Nhạn Minh tỉ tỉ, hẳn là mấy ngày nay tỉ chăm sóc nương đến đầu choáng mắt hoa, cho nên phân biệt trắng đen nữa hả?”

      Giọng thanh thúy phối hợp với ngữ điệu chế nhạo, khiến cho người ta cảm thấy chói tai, chỉ cảm thấy hơi nghịch ngợm mà thôi.

      Thanh rất quen thuộc, người chuyện là ai?. Thẩm Vinh Hoa nhất thời nghĩ ra, mà cũng dám nghĩ. Thanh như vậy, giọng điệu như vậy, nghe qua rất vô hại, nhưng lại chứa mưu rất lớn khiến nàng đến chết cũng khó quên.

      Nhạn Minh, Nhạn Minh, mấy ngày nay đều chăm sóc cho nàng?. Nhạn Minh phải chết rồi sao?. Ba năm trước, nàng muốn làm nha hoàn hồi môn cho Thẩm Trăn Tĩnh, nhưng Nhạn Minh ngăn cản, còn bảo nàng hãy trốn , kết quả là bị Vạn thị sai người đánh chết, đánh đến da tróc, thịt bong ở trước mặt nàng. Mãi đến giây phút tắt thở, nha đầu Nhạn Minh hơn nàng 2 tuổi vẫn nhớ đến nàng.

      Nàng chết, Nhạn Minh cũng chết, chủ tớ các nàng tại sao lại gặp nhau?. Người chế nhạo Nhạn Minh ban nãy là Ly Ngữ sao?. Nha đầu kia đầu phục Thẩm Trăn Tĩnh dẫm lên địa vị của nàng, trèo lên giường của Đỗ Sưởng, được Thẩm Trăn Tĩnh bới tóc nâng làm di nương, sống rất thoải mái. Chẳng lẽ Ly Ngữ cũng chết?. Vậy là ông trời có mắt rồi.

      “Nhạn…..Nhạn Minh….Haha…” Trong lòng Thẩm Vinh Hoa nghĩ nghĩ, từng chữ từng chữ phát ra khỏi cổ họng.

      “Mama, người nghe xem, nương gọi con, người nghe xem,…..”

      Nhạn Minh mừng rỡ đến muốn khóc, thiếu chút nữa bật dậy thấy Chu mama và Ly Ngữ ngây ngẩn cả người, nàng thổi hơi chà xát hai tay, sau đó rót tách trà ấm, đưa tới bên miệng Thẩm Vinh Hoa:

      nương, nô tỳ biết người nhất định có thể tỉnh lại, mau uống nước .”

      Nước trà nguội vào miệng của Thẩm Vinh Hoa giống như nước cam tuyền được tưới xuống cây mạ. Thẩm Vinh Hoa mở to miệng để nuốt mấy ngụm nước, cảm giác nóng rực thuyên giảm, suy nghĩ cũng trở nên liền mạch, người cũng trở nên tỉnh táo hơn.

      “Nhạn Minh, em…” Thẩm Vinh Hoa mở mắt ra, nhưng rất nhanh nhắm mắt lại, nhưng có cách nào ngăn nước mắt chảy xuống.

      Có chuyện gì xảy ra vậy?. phải nàng chết dưới khóm hoa nghênh xuân trong phủ của tả phó ngự sử rồi sao?. Nếu chết thi thể sớm làm phân bón cho hoa rồi?. Tại sao nàng có thể sống lại, hơn nữa là thời điểm của 7 năm trước?. Nàng nằm mơ sao?.

      Thẩm Vinh Hoa lại mở mắt ra, cẩn thận nhìn Nhạn Minh rồi nhìn Chu mama sau đó quét qua Ly Ngữ, lại gắt gao nhắm nghiền mắt. Tình cảnh trước mắt rất quen thuộc, giống hệt 7 năm trước, cũng như thế này, rốt cuộc là thực hay là mơ?. Nàng cũng nhận ra được, nàng phải cẩn thận suy nghĩ, ngẫm lại làm sao để thoát khỏi nhà tù trong mộng này!

      “Mama, nương ràng tỉnh lại, tại sao…”

      nương đột nhiên gặp nhiều chuyện như vậy, lại bị bệnh mấy ngày nay, nhất định là mệt mỏi rồi” Chu mama lấy khăn ướt đặt lên trán của Thẩm Vinh Hoa:

      “Các ngươi ngủ !. Để ta chiếu cố nương.”

      Nhìn thấy nếp nhăn mặt Chu mama giãn ra, Thẩm Vinh Hoa nhắm chặt hai mắt, cắn răng, nước mắt ròng ròng. Chu mama là bà vú của mẫu thân nàng, từ bé chăm sóc cho nàng, đối xử với nàng tử tế cẩn thận hơn cả Lâm thị, sau khi Lâm thị bị xử tử, nàng bị nhốt vào thôn trang, Chu mama cũng bị đuổi khỏi Thẩm gia.

      Chu mama có con cái, những ngày rời khỏi Thẩm gia rất thê lương, hai năm sau cũng qua đời, ngay cả quan tài để chôn cất cũng có. Khi nàng hay tay khóc đến đứt từng đoạn ruột, có lòng muốn giúp đỡ bà ấy nhưng mà lực bất tòng tâm.

      Nhạn Minh nhìn Ly Ngữ liếc mắt cái: “Mama với Ly Ngữ ngủ , ta chăm sóc nương”

      “Hay là thay nhau trực đêm , ta ngủ lát rồi đến thay cho Nhạn Minh tỉ tỉ” Ly Ngữ tuổi còn nhưng lại rất thông minh:

      “Mama, chuyện tiểu thư tỉnh lại có cần với Tống mama và Trương tẩu ?”

      “Đừng, đừng, đừng, sáng mai hãy ” Chu mama liên tục khoát tay, sắc mặt hơi khẩn trương.

      Tống mama là do Vạn lão phu nhân phái tới, còn Trương tẩu là do Vạn di nương của chi thứ hai phái tới. nếu các nàng biết nửa đêm Thẩm Vinh Hoa tỉnh dậy, biết còn làm ra chuyện gì nữa.

      Khi Thẩm Vinh Hoa tỉnh lại lần thứ hai mưa bụi cũng dần hẳn, ngày mới bắt đầu, Nhạn Minh ngồi ở dưới chân giường ngủ lim dim. Nàng xoa mắt nhìn ngoài cửa sổ, sửng sốt chút mới nâng tay phải lên nắm chặt tay trái của mình.

      Nghe người ta chỉ cần cảm thấy đau phải nằm mơ giữa ban ngày. cánh tay trái trắng nõn của nàng lên mấy vết bầm xanh, đau đớn khiến nàng hít vào hơi, nàng mới chậm rãi buông tay ra. Nàng cảm thấy đau cho nên tất cả mọi chuyện diễn ra trước mặt nàng phải là giấc mộng, nàng trở về 7 năm trước, mà những chuyện xảy ra trong lúc đó khắc sâu vào trong lòng nàng.

      Nghe ông nội , những người có thể trở về năm tháng trước đây, còn có thể nhớ những chuyện từng xảy ra, gọi là trọng sinh.

      Nàng trọng sinh rồi.

      Có thể lần sống lại, thấy rất nhiều người, rất nhiều việc, có khả năng dự đoán hơn người thường, nhưng mà kiếp trước nàng phải trả giá nặng nề, những chuyện của kiếp trước nàng có cách nào thay đổi được. Chỉ cần kiếp này nàng vấp lên vết xe đổ của kiếp trước, cũng uất ức mà chết thảm như kiếp trước.

      Nhưng nàng trọng sinh lại khiến cho nàng bi phẫn, buồn bực.

      Nàng trở về thời điểm 7 năm trước, nhưng lúc này ông nội qua đời, mẫu thân cũng bị người ta dìm chết, đệ đệ cũng bị xử tử, nàng từ trưởng nữ của chi thứ hai bị biến thành thứ nữ do ngoại thất sinh ra, nhưng bị nhốt ở thôn trang ngoại ô Tân Châu. đêm khuya trời đông giá rét, nàng quyết định nhảy sông tự vẫn, nhưng ngờ được người khác cứu giúp.

      Cảnh ngộ lúc này giống như thời điểm nhìn thấy bánh ngọt, cho dù có bắt nàng làm việc nặng, nàng cũng chối từ. Nàng khiến cho bản thân từ từ tỉnh táo lại, đối mặt với thực tế, có kiếp trước làm nền tảng, nàng tin mình có thể đánh bại bọn đầu trâu mặt ngựa này.

      Ánh rạng đông thanh lãnh xuyên thấu qua tấm rèm dày, chiếu vào trong nhà, kết thành những vầng sáng rơi xuống màn giường. Thẩm Vinh Hoa chớp mắt nhìn mấy vầng sáng, đột nhiên lâm vào trầm tư. Nàng cảm giác được hơi lạnh kéo tới, nhìn lại mới thấy than trong bồn hết rồi. Nàng khởi động tứ chi cứng ngắc, nàng vội vàng khoác chiếc áo lên người Nhạn Minh ngủ say.

      nương, người tỉnh rồi?. Nô tì vậy mà ngủ thiếp mất, là đáng chết!”

      “Đừng đòi chết, đòi sống” Cổ họng của nàng hơi khàn khàn, nàng liếm môi, miễn cưỡng cười :

      “Hôm nay bệnh của ta đỡ rồi, ngươi đừng lo lắng nữa, mau lên -văng ngủ . Nơi này lạnh lắm, ngủ thoải mái đâu”

      Nhạn Minh chợt ngẩn ra, cảm thấy có chút bình thường, nhưng nhìn thấy Thẩm Vinh Hoa nhắm nghiền mắt, cũng dám hỏi nhiều. Nàng bỏ thêm vài cục than vào trong bồn, sau khi đun cho lửa cháy rồi, mới nhíu mày nhìn Thẩm Vinh Hoa.

      Thẩm Vinh Hoa thầm cười khổ, từ thần thái và giọng điệu của nàng, Nhạn Minh phát ra nàng giống với trước kia, Đau ốm nằm ở giường, sinh mệnh bỗng nhiên trở về 7 năm trước, ngay cả bách luyện thần đan cũng làm được như thế!

      “Thẩm gia các người làm vậy là sao?. Chủ tử của ta liều chết cứu tiểu thư nhà các người ra khỏi kẽ nứt băng tuyết, bị đông lạnh đến phát bệnh. Nhưng ba bốn ngày nay, Thẩm gia các người chẳng hỏi han đến, quan trọng nhất là cung cấp cho bọn ta mấy cục than, các người đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?. Thẩm thái phó chết, những người khác trong nhà họ Thẩm cũng chết hết rồi sao?. Họ Thẩm đều chết hết rồi hả?”

      Tiếng chửi bậy nổi giận đùng đùng truyền đến, thanh này, giọng điệu này, thái độ này, chỗ nào lộ ra thân phận của người đó rất bất phàm, nhưng đối với trọng sinh của Thẩm Vinh Hoa lại có nguồn gốc sâu xa khác.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      Phương Lăng thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :