1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dã Thú Ngửi Kiều Hoa - Ngọc Tịnh Cam Lộ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      [​IMG]
      Đại Bạch, Đại Bạch

      Editor: Nhật Trà, Linh Lys
      【 văn án 】

      Lần đầu tiên gặp nhau của Tô Nhược Nhị và Mẫn Hoành Duệ là vì hai người bị người ta mưu hãm hại

      Nhưng cũng vì thế mà bánh xe vận mệnh chuyển động.

      buông tay, mà nàng, vui vẻ đối đầu.

      Mẫn Hoành Duệ cười lạnh tiếng, cũng nhiều lời.

      Trái lại Tô Nhược Nhị cười tít cả mắt, dáng vẻ tràn đầy đáng và vô tội nên lời, "Vậy đương nhiên phải liều mạng chiến đấu rồi... ..." Chẳng lẽ giữ lại để cùng đón giao thừa hay sao?

      Nhưng trước đó....

      "Đại Bạch, đến giờ ngủ rồi, chúng ta cùng tắm thôi."

      "Đại Bạch, sao ngươi chảy máu mũi thế?"

      "Đại Bạch, ngươi lên giường , chúng ta ngủ chung nào."

      ...

      Mẫn Hoành Duệ: nương, thời tiết hanh khô, đừng nhóm lửa, coi chừng hỏa hoạn!

      Tô Nhược Nhị: phải chỉ là chú chó tên Đại Bạch hay sao, sao mới chớp mắt biến thành...

      1. 1V1, S , HE.

      2. Chủ yếu cả câu chuyên là sủng, sủng và sủng. Quyền mưu là cái gì? Nếu tác giả ngừng online viết truyện may ra biết đó là cái gì, còn ôm máy suốt thế này, não bị ngâm nước mất rồi.....

      3. Cầu like, cầu comt, cầu các bạn đến làm thịt tác giả , tác giả tắm rửa sạch thơm tho rồi đây~~

      Mục lục
      C1 C2 C3 C4 C5 C6 C7 C8 C9 C10
      C21 C22 C23 C24 C25 C26 C27 C28 C29 C30
      C31 C32 C33 C34 C35 C36 C37 C38 C39 C40
      C41 C42 C43 C44 C45 C46 C47 C48 C49 C50
      C51 C52 C53 C54 C55 C56 C57 C58 C59 C60
      ...
      Last edited by a moderator: 9/1/18
      cá cơm, Suuuly, AELITA43 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 1
      Edit: Nhật Trà

      Ban đêm, Mẫn Hoành Duệ ngồi chồm hổm ở sạp lạnh giá, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bên ngoài trời trăng sáng tỏ, tám ngày…

      Tám ngày trước còn là Phụ chính Vương gia dưới người vạn người ở Đại Hạ quốc này, thậm chí trong mắt nhiều người, đương kim hoàng đế còn quá , mà – Mẫn Hoành Duệ chỉ là người phụ chính, nhưng thực chất là người chấp chưởng chính. Nhưng mà, có quá nhiều người khác vọng quyền lực, mặc dù từ sinh tồn ở nơi ngươi lừa ta gạt, trong hoàn cảnh đấu đá lẫn nhau vẫn khó lòng phòng bị tất cả.

      Mấy ngày nay Mẫn Hoành Duệ thầm nhớ lại tình cảnh ngày đó mình bị hãm hại tỉ mỉ ở trong đầu vô số lần, tập hợp, rồi tách ra, phân tích từng chút, từng chút kiểm tra, mong tìm ra người tác loạn trong đó. Nhưng tìm ra, vẫn phát ra bất kỳ người nào khả nghi hoặc là bất cứ điểm khả nghi nào. Người bên cạnh đều là những thuộc hạ theo hơn mười năm, nếu họ muốn xuống tay, đợi đến lúc này.

      Như vậy là tại nơi nào xảy ra chuyện may đây?

      Mẫn Hoành Duệ từ trước đến giờ đều phủ nhận, cái thế giới này luôn có số người có năng lực phi phàm, bọn họ tinh thông số thứ mà người thường thấy cũng sờ được, người tài ba chi thể, hư ảo mờ mịt, làm cho người ta nghe mà biến sắc. Nhưng từ tiền triều tới nay, loai vu thuật này bị hoàng gia cấm tuyệt, xem ra trừ được tận gốc, chuyện cho đến nay ngược lại có dấu hiệu tro tàn lại cháy.

      Mẫn Hoành Duệ cười đầy bất đắc dĩ, có số người vì , ngược lại đúng là có lòng…

      Bất quá nếu đối phương muốn chơi, Mẫn Hoành Duệ há có đạo lý nào lại tiếp ? Hơn nữa nay chỉ là linh hồn bám vào người con sói này, tối thiểu mạng của vẫn còn phải sao? Cũng biết đối phương có biện pháp trực tiếp giết , hay khi đến trước mặt rồi lại nỡ xuống tay, dù sao, có số chuyện trời sớm định sẵn, cùng người đó, và cùng những người đó, kết cục rồi ai giống ai….

      Mà chuyện cho tới bây giờ trong kinh thành đều có nửa điểm tiếng gió. Chỉ có hai loại kết quả, loại, đối phương sớm chuẩn bị xong tất cả, thậm chí người thay thế mình, nhưng loại mưu kế thâm sâu như thế, người kia có khả năng làm như vậy. có năng lực cũng tâm tư thâm hiểm kia , ở chung với nhau mấy năm, Mẫn Hoành Duệ mặc dù đối với có chủ động xuất thủ, nhưng phòng bị cùng do thám chưa từng dừng lại, có khả năng đối với cái này chút cũng hay biết. loại khác, chính là người đứng bên cạnh lúc lâm nguy đúng lúc hiệu suất phản ứng cao lên.

      So với kết quả trước, Mẫn Hoành Duệ hiển nhiên càng có khuynh hướng tin tưởng người đứng bên cạnh , hơn, bởi phụ chính vương phủ được hắnthống trị như cái lồng kiên cố bằng sắt, đương nhiên tin tưởng người bên cạnh cũng phải hạng tầm thường. Nhưng thân phận Phụ chính vương của vẫn còn ở đó, cho dù có Phụ chính vương phủ cai quản, nhưng chuyện này cũng thể kéo dài quá lâu…

      Hơn nữa, nghĩ đến tình huốn này của chính mình, trong lòng Mẫn Hoành Duệ phải uất ức. Cho dù ngày thường quen đạm bạc, nhưng bị người ngoài sáng trong tối tính kế, còn ký túc trong thân thể súc sinh này, đối với kẻ tôn quý từ như Mẫn Hoành Duệ mà , thể nghi ngờ là loại sỉ nhục cực lớn!

      Nhưng là Mẫn Hoành Duệ, bất kể phát sinh chuyện gì, chỉ cần chưa chết, thói quen nhiều năm làm ch lập tức khôi phục lý trí, đối mặt với ly kỳ hoang đường này. Vì thế sau khi quen thuộc thân thể này, bắt đầu từ tận bên trong núi sâu, tìm đường ra bên ngoài….

      suy nghĩ bỗng nhiên truyền đến trận tiếng bước chân dồn dập, bằng nhiều năm cảnh giác cùng với thú tính bẩm sinh của thân thể này, đều khiến cho Mẫn Hoành Duệ từ trong suy nghĩ của mình nhanh chóng dứt ra.

      Ánh trăng sáng trong xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào thân hình cường tráng của , cho khối thân thể vốn dĩ thuần trắng tì vết, lại tang them lớp ánh sang mỏng bao quanh, vừa cao quý vừa thần bí, cho dù giờ phút này người nó còn quấn đầy băng vải.

      Lúc Tô Nhược Nhị đẩy cửa tiến vào, chính là thấy cảnh tượng như vậy, này ràng là con chó ba ngày trước nàng gặp phải lúc gặp nạn ở thanh sơn.

      Lúc ấy nàng vốn dĩ vô cùng vui mừng cùng đại tỷ Tô Nhược U cùng nhị tỷ Tô Nhược Tuyết tòa nhà ở ngoại ô kinh thành nghỉ hè, nghe gần đó phụ cận có ngọn núi, non xanh nước biếc, là nơi để du ngoạn tốt nhất, có chuyện gì liền mời hai tỷ tỷ trước. ngờ, chuyến này, liền cho địch nhân chỗ tối thời cơ lợi dụng.

      Khi nàng ở phía sau rừng cây chuẩn bị lấy ít rau dại trở về nấu canh uống, khoảng mười hắc y nhân che mặt nhanh chóng vây quanh, khi đó bên người nàng, ngoàibỏ hai nha hoàn Chanh Thủy, Chanh Tâm, cùng ba hộ vệ. Mà đối phương vừa thấy chính là được huấn luyện nghiêm chỉnh, thực lực cách xa, kết quả đương nhiên cần cũng biết. Cũng may Chanh Thủy thuở có tập võ, là do Tô phụ an bài bên người Tô Nhược Nhị thầm bảo vệ, Chanh Thủy đều am hiểu sử dụng roi giống như nhị tỷ của nàng. Mắt thấy tình huống đúng, Chanh Thủy cũng che dấu nữa, trường tiên vung liền vây năm sáu người, quấn quýt đấu. Cứ như vậy, áp lực cho ba hộ vệ nháy mắt giảm bớt rất nhiều.

      Mà Tô Nhược Nhị đối mặt tình cảnh như thế, hề nghĩ ngợi liền trực tiếp quay đầu chạy ngược về nhà, trong lúc đó nàng lần quay đầu lại, phải nàng lòng dạ ác độc, mà là nàng rất ràng, chỉ khi nàng rời khỏi bọn họ mới có thể an toàn hơn.

      Sống mười bốn năm, Tô Nhược Nhị chưa bao giờ hối hận như khắc kia. Nhớ ngày đó phụ thân vẫn vì chị em ba người họ mời sư phụ dạy võ, ba chị em, nàng nhất, cũng yếu ớt nhất, cho nên đương nhiên, nàng là người buông tay sớm nhất. Nếu lúc trước nàng có nghị lực giống nhị tỷ, thời khắc này, nàng chật vật như vậy, ngược lại chính tay đâm bọn

      Nhưng mà đợi Tô Nhược Nhị nghĩ thêm, bỗng dưng nàng có cảm giác dạ dày co giật trận sâu sắc, nhìn lại cái, ra nàng lúc này bị người nhàng chặn ngang vác lên vai. Đầu vai người kia cũng cứng, bước vội vàng, nếu ở trước kia, than thể mềm mịn như nước của Tô Nhược Nhị, sớm chịu nổi nhưng nàng lúc này cắn chặt răng, kêu rên tiếng.

      Trong đầucủa nàng ngừng hồi tưởng lại những chiêu thức trước kia sư phụ dã dạy, nhanh chóng phán đoán mình lúc này có thể với tới tử huyệt, sau đó rút trâm hoa đào bằng bạc từ đầu mình, trâm này mới nhìn khác gì với cây trâm bình thường, nhưng khi Tô Nhược Nhị cầm nó, hai tay nhanh chóng xoay tròn chút cây trâm liền lộ ra phần dươi nhọn dị thường, chợt có ánh sáng xẹt qua than cây trâm đen thẫm.

      Nhưng rốt cuộc nàng vẫn đánh giá cao chính mình, tuy cây trâm rất sắc bén, nhưng nàng bé, tay lại có sức lực nào, cho dù khắc kia nàng dùng hết sức, cây trâm này cũng chỉ vừa mới đâm xuyên qua lớp da rất dày curta người đó.

      Tô Nhược Nhị hành động như vậy tất nhiên chọc giận người đó, người nọ hung hăng đem Tô Nhược Nhị vứt mạnh xuống đất: “Com kĩ nữ thối tha đáng chết này, dám ám toán lão tử, muốn sống nữa đúng ?” xong đá tới cước.

      Tô Nhược Nhị thầm chịu đau, vừa rồi kích được, nhưng khi ngã mặt đất nàng vẫn thừa cơ làm rớt mũ chụp đen dùng để che đầu người này, lại thấy người này mặc dù rất tức giận nhưng trong ánh mắt nhìn mình u quang luôn chớp. Trong nháy mắt, Tô Nhược Nhị liền đổi sắc mặt, nàng nằm úp sấp ở dưới đất bắt đầu khóc thút thít.

      Mỹ nhân rơi rệ rất động lòng người, Tô Nhược Nhị vốn dung nhan tuyệt thế, hơn nữa lúc này có chút chật vật, càng làm tâm tư nguời trước mắt động lòng. Người như bọn họ, trắng ra, mạng đều đáng giá, trong ngày thường sao có thể dám mơ đến tiểu mỹ nhân như thế này. Mà nay, mỹ nhân ở trong tay , dù sao cấp cũng chỉ người thể chết, cũng cái khác, lúc này dù làm gì lại đâu có ai để ý đến? Căn cứ kinh nghiệm trước đây của , người như vậy đều tránh được kết cục chết, nếu như vậy, việc gì hưởng lạc phen? Nghĩ đến đây ánh lửa, trong mắt càng lớn.

      Tô Nhược Nhị cố nén từng đợt buồn nôn dâng lên cổ, lúc lửa trong ánh mắt người kia càng ngày càng nóng, chậm rãi từ dưới đất bò dậy. Lúc này, búi tóc nàng sớm tán loạn, rối tung xõa xuống sau lung, khuôn mặt nhắn, nước mắt chảy từng chuỗi, càng lộ vẻ thanh lệ vô song.

      Tên bắt cóc có định lực thấp, nhanh chóng về hướng Tô Nhược Nhị. Khi tay vừa đưa về phía khuôn mặt Tô Nhược Nhị Tô Nhược Nhị quay mặt tránh khỏi, ngay sau đó nắm chặt cây trâm trong tay nhanh chóng đâm về phía trái tim của người kia, sau đó cũng chờ kết quả như thế nào liền chạy vọt về hướng phía sau.

      Tô Nhược Nhị quan tâm tiếng gió gào thét bên tai cùng với trái tim sắp nát của mình, liên tiếp chạy về phía trước. Nhưng càng chạy nhanh càng dễ mắc lỗi lầm, Tô Nhược Nhị sơ ý chút dẫm phải góc váy, cả người ngã về phía trước.

      Sau đó nàng nhìn thấy cặp mắt màu hổ phách, ánh mắt trong sáng thuần khiết, mặc dù hung tàn của thú vật, nhưng lại cực kì lãnh đạm. Hiển nhiên nó sớm biết trong rừng có người, chỉ là muốn gây chuyện nên trốn kĩ, cũng khéo Tô Nhược Nhị này té lộn mèo cái, ngược lại phát ra nó.

      Mắt thấy người phía sau cách mình còn ba trượng, hai tay Tô Nhược Nhị khẩn trương nắm chặt, nhấp nhấp đôi môi khô khốc vì kinh hoảng, mấp máy đôi môi:” Cứu ta…”

      Chuyện sau đó, đương nhiên cần cũng biết, con chó trắng này, Ừm con chó trắng này vì cứu nàng mà thân bị thương nặng, bụng bị rạch đao, mạng suýt nữa mất .

      Đêm đầu tiên Tô Nhược Nhị hoàn toàn chợp mắt, chỉ sợ nó qua khỏi, cứ như vậy trông chừng nó, ngay cả mình thân chật vật cũng thu thập qua, ai khuyên cũng được, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời đối với người luôn chú trọng nhan sắc như Tô Nhược Nhị.

      Nó vốn trốn rất khéo, là nàng kéo nó vào cuộc, nó cứu mạng của nàng, Tô Nhược Nhị nàng cái khác có, nhưng cũng biết cảm ơn. Huống chi, từ thời khắc lần đầu tiên nhìn thấy nó, Tô Nhược Nhị liền bất giác tín nhiệm nó. Trực giác với nàng, chỉ cần nàng mở miệng, nó cự tuyệt. Tô Nhược Nhị từ trước đến nay luôn tin trực giác của mình, hơn nữa kết quả, cũng được chứng minh rồi.

      Tối hôm nay nàng gắp ác mộng, là mơ tình cảnh ngày đó, nhưng trong mộng lúc này có nó, mới nghĩ đến người nọ vẻ mặt dữ tợn về hướng mình, Tô Nhược Nhị lập tức liền tỉnh đạy, chút do dự, nàng xuống giường liền cuống quýt ra bên ngoài. Bởi vì lo lắng an nguy, bắt đầu từ ngày đầu tiên an trí nó ở trong khuê phòng của Tô Nhược Nhị.

      Khi nhìn bóng dáng của nó, tâm Tô Nhược Nhị dịu xuống hơn phân nữa, bất quá nghĩ đến hơn nửa đêm nó còn ngồi xuống nghỉ ngơi, tâm Tô Nhược Nhị lại ra nữa phần, có mấy lời tự giác liền ra khỏi miệng: “Ngươi biết bị thương sao? Đại phu rồi, vết thương của ngươi ở bụng, nên đứng dậy, sao ngươi cũng nghe thế?”

      Vừa , tay nàng theo thói quen định sờ đầu chó. Bởi vì người bị thương nên con có có bộ lông trắng thuần có vẻ có tinh thần, Tô Nhược Nhị thấy vậy trong lòng tránh được vừa mắc cỡ vừa đau lòng.

      “ Ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời , như vậy mới có thể nhanh tốt lên…” nhưng mà Tô Nhược Nhị lòng đầy nhu tình đến nửa liền nghẹn, bởi vì ràng con chó này lại dùng loại ánh mắt bất khả xâm phạm nhìn mình, ràng chính là con chó bị thương nặng, sao lại cho nàng cảm giác cao cao tại thượng?

      Bất quá tuy như thế, Tô Nhược Nhị như cũ đem bàn tay bé lúng túng trung thu hồi lại, ngượng ngùng cười “ Hì hì, tối hôm nay ánh trăng trong nha…”
      1012, SiAm, Suuuly44 others thích bài này.

    3. Linh Lys

      Linh Lys Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      283
      Chương 2
      Mẫn Hoành Duệ quay đầu, nhìn Tô Nhược Nhị nữa.

      Lúc này nàng chưa trang điểm, khuôn mặt nhắn trắng nõn nổi bật dưới ánh trăng, giống như mang theo vầng sáng nhu hòa. mặt còn lưu lại vài phần kinh hãi, bối rối cùng nét ngây thơ của người thiếu nữ, mà người nàng cũng chỉ mặc bộ trung y đỏ tươi, mái tóc mềm mại rối tung ở sau ót. Dưới ánh trăng, bàn chân ngọc chỉ lớn chừng bàn tay, có lẽ do quá lo sợ, nàng quên mất phải giầy.

      Mặc dù nàng xem như con thú hiểu gì, nhưng lại thể tự hạ thấp danh dự của bản thân như vậy.

      Tuy nhiên, để ý tới, có nghĩa Tô Nhược Nhị biết điều mà nhún nhường. Nàng vẫn như cũ ghé vào lỗ tai ngừng. Vốn Mẫn Hoành Dực nghĩ nếu như là trước đây, sớm chịu nổi mà đuổi người, nhưng giờ khắc này, đêm khuya thanh vắng, có người ghé vào lỗ tai líu ríu chuyện, lại cảm thấy phiền lòng.

      ra mà , ngày đó khi ra tay cứu nàng, ngoại trừ cảm giác nỡ, đương nhiên là có suy tính riêng trong lòng.

      thế cứ ở mãi trong rừng sâu cùng bầy sói, muốn quay về. Có điều Mẫn Hoành Duệ phải loại người ngồi yên chờ cứu viện. thích nắm giữ quyền chủ động. phải số người thích xuất của hay sao? Vậy càng phải xuất trước mặt những người đó, càng nhiều càng tốt.

      Mẫn Hoành Duệ chạy khắp vùng rừng núi kia hai ngày để xác nhận chính mình có phải ở quanh kinh thành . Sau đó, bắt đầu chạy ra bên ngoài. Thời tiết ở kinh thành mấy hôm nay vô cùng nắng nóng, rất nhiều gia đình giàu có trong kinh thành chạy ra ngoại ô tránh nắng, chỉ cần trà trộn vào đó là được.

      Nhưng dễ, ba ngày trôi qua, Mẫn Hoành Duệ vẫn thể thân. Tại sao ư? Nguyên nhân rất đơn giản. tại toàn thân tuyết trắng, lại còn bị tách khỏi bầy sói, nhìn thế nào cũng thấy có giá trị. Chỉ cần xuất , bị người ta săn bắt là tốt lắm rồi.

      Ngay khi Mẫn Hoành Duệ gần như từ bỏ, Tô Nhược Nhị liền xuất thu hút chú ý của . bên tiếng động đánh giá thực lực giữa mình cùng hắc y nhân kia. Có lẽ trong mắt người bình thường, mấy con sói hoang trong núi đều là mối nguy hiểm chết người, nhưng đối với người biết võ công mà , chỉ cần căn bản tệ lắm, lại có sẵn vũ khí trong tay, muốn chiến thắng hoặc giết chết đối phương cũng phải là chuyện khó khăn.

      Mẫn Hoành Duệ ở trong thân xác của con sói trắng vừa trưởng thành, nhưng đối với cỗ thân thể mới này, chưa thể hoàn toàn thích nghi. Mặc dù mấy ngày nay cố nén cảm giác ghê tởm, tự mình săn mồi, bằng bản năng cùng thú tính của con sói này cũng có gì là khó, nhưng dù sao phải là nguyên chủ, cũng chắc chắn bản thân như vậy có thể dánh thắng người áo đen kia.

      Tuy rằng Mãn Hoành Duệ rất muốn nhanh chóng quay về nhưng cũng muốn chết.

      Cho nên nấp ở bụi cây rậm rạp cách đó xa, nhúc nhích đợi kết quả. Bởi vậy, ràng thấy được loạt động tác của Tô Nhược Nhị, hiển nhiên việc làm của Tô Nhược Nhị phá vỡ cái nhìn của đối với nữ tử từ trước đến nay. Tiểu nương này làm việc sạch tàn nhẫn, xem bộ dáng cùng tuổi của nàng, ngày thường nhất định được nuông chiều, nghĩ đến lúc khẩn yếu, phản ứng tốt như vậy. Hơn nữa nàng còn biết dùng thủ đoạn, bày ra bộ dạng lê hoa đái vũ để dụ dỗ hắc y nhân kia, nếu phải thân thủ của nàng quá kém, hắc y nhân kia rơi vào tay nàng biết còn biết thành bộ dạng gì.

      Vốn Mẫn Hoành Duệ còn do dự, nhưng trong hoảng loạn nàng phát ra , cặp mắt hạnh to tròn nhìn chăm chú về phía , tràn đầy tín nhiệm cùng chắc chắn. Cũng hiểu vì sao, Mẫn Hoành Duệ lúc ấy nghĩ nhiều nữa lập tức xông ra ngoài…

      Dù sao bản thân cũng muốn nhanh chóng trở lại kinh thành, như vậy cũng phải chuyện xấu gì, thêm phần ân tình này, tiểu nương càng đối xử tử tế với , đây đúng mong muốn của sao?

      Khoảng qua khắc, bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, canh ba, Mẫn Hoành Duệ quay đầu nhìn tiểu nương, ngươi còn ngủ?

      “Nhìn kìa, ánh trăng tối nay đẹp nha…” Tô Nhược Nhị vội vàng ngẩng đầu nhìn về vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, nàng mới thừa nhận bây giờ nàng đặc biệt có cảm giác an toàn, rất sợ khi mình vừa ngủ hắc y nhân kia lại vào giấc mơ. Dù sao cũng phải nàng giết , oan có đầu nợ có chủ, làm sao chỉ tìm mình nàng a? Tô Nhược Nhị nghĩ đến hình ảnh máu me lúc ấy, ừmm…, đêm khuya nên nghĩ đến những thứ đó, có điều nàng vẫn muốn ở bên cạnh ôm bắp đùi con chó này.

      ràng bây giờ đối với Tô Nhược Nhị mà , con sói này khác tấm bùa hộ mệnh, chỉ cần ở bên cạnh nó, nàng có cảm giác an lòng. Vì thế, Tô Nhược Nhị nhất quyết buông con sói này ra.

      Mẫn Hoành Duệ thấy đuổi được người nào đó, liền trực tiếp nằm ngủ! Dù sao người còn vết thương, chống đỡ được quá lâu. Tô Nhược Nhị làm như thấy ý tứ đuổi người gương mặt của ân nhân, nàng ngồi ở sạp lạnh, hai tay ôm đầu gối, tận lực đụng tới nó…

      Ngày hôm sau, vừa qua giờ mẹo, Chanh Tâm bước vào chuẩn bị hầu hạ Tô Nhược Nhị rửa mặt, nhìn thấy nàng cùng con sói kia nằm chung sạp lạnh trong phòng, ánh nắng sáng sớm chiếu người bọn họ, trông hài hòa.

      Nhưng nàng chưa đến gần liền phát con sói vốn dĩ còn ngủ say cư nhiên giật mình xoay người, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, giống như chỉ cần mình tiến đến trước bước, nó lập tức nhào tới cắn đứt cổ mình, đáng sợ.

      Bị nhìn như vậy, Chanh Tâm cảm giác hai bắp chân run run. Chẳng trách nó có thể cứu tiểu thư, bị thương nặng còn có khí thế như vậy, đâu phải gia đình tầm thường có thể nuôi dưỡng. Có điều, cũng quá dọa người rồi.

      “Ngứa, ngứa quá, Chanh Tâm…” Bỗng nhiên, thanh mệt mỏi của Tô Nhược Nhị truyền đến, nàng cũng mở mắt, bàn tay bé ra sức gãi vùng da sau tai, nhưng càng gãi càng ngứa.

      Thấy vậy, Chanh Tâm bất chấp con sói đáng sợ còn nằm đó, nhanh tới, khuyên ngăn “Tiểu thư, ngài đừng gãi, cẩn thận gãi rách liền khó coi…”

      Tô Nhược Nhị thích nhất chưng diện, nghe vậy bàn tay liền gãi nữa. Nhưng mà lúc dừng lại cực ngứa, vì làn da trắng nõn mềm mại, nàng lúc này cái gì cũng làm.

      Chanh Tâm nhìn gương mặt đáng thương của tiểu thư nhà mình, vừa chạy ra ngoài vừa .

      “Tiểu thư, ngài nhịn chút, nô tì lấy ngay thanh ngứa cao, xoa vào hết a…”

      Đợi đến khi bôi thuốc xong, hương bạc hà mát mẻ khiến Tô Nhược Nhị thấy dễ chịu vô cùng, cảm giác ngứa đều biến mất hơn phân nửa.

      Chanh Tâm thấy vậy khỏi buồn cười, tiểu thư nhà nàng ngày thường thích nhất chưng diện. Lúc trước đại phú đưa tới thuốc trị ngứa, hiệu quả mặc dù tệ lắm, nhưng mùi hương rất gay mũi, tiểu thư nhà nàng vốn thích. Thế nhưng mùa hè nhiều muỗi, tiểu thư nhà nàng da thịt trơn mềm, rất hay bị đốt, thể dùng thuốc. Do đó, tiểu thư nhà nàng tự mày mò, tìm đọc sách cổ, cuối cùng chế thành thuốc trị ngứa có mùi thoang thoảng này, còn đặt tên là thanh ngứa cao, đem đến Như Ý phường của tiểu thư để kinh doanh, sinh ý tồi đâu.

      Nhìn Chanh Tâm cùng Tô Nhược Nhị coi như có ai mà thản nhiên bôi thuốc, Mẫn Hoành Duệ thấy cực kỳ chướng mắt, nhưng nghĩ đến tình huống của bản thân, cũng chỉ có thể nhắm mắt lại, đem móng vuốt che đầu, Phật dạy, phi lễ chớ nhìn.

      “Tiểu thư, ngài sao lại ngủ ở đây? Hơn nữa ràng tối hôm qua nô tì đóng cửa sổ, như thế nào…” mắt thấy tay, cổ tay, cổ, chân, cẳng chân tiểu thư nhà mình đều có vết muỗi đốt, Chanh Tâm đau lòng. Da thịt tiểu thư nhà mình mỏng manh, nàng cùng Chanh Thủy ngày thường đều cẩn thận hầu hạ. Mấy hôm trước tiểu thư mới gặp nạn, người vết thâm tím còn chưa biến mất hoàn toàn, qua đêm, còn bị muỗi đốt khắp người. Mấy ngày trước Chanh Thủy bị thương, việc hầu hạ Tô Nhược Nhị đều do mình nàng đảm nhiệm. Thế mà nàng lại chăm sóc tiểu thư như vậy, nghĩ đến đây, Chanh Tâm trong lòng tự trách muốn chết.

      Nhìn tiểu nha hoàn trước mặt xoắn xít hồi, Tô Nhược Nhị sao có thể biết trong lòng nàng suy nghĩ gì, lập tức thầm thở dài hơi. Kỳ nàng cũng nghĩ chính mình buổi tối hôm qua ngồi ngồi liền ngủ thiếp . Có điều, biết là do bản thân thực buồn ngủ, hay là do có con sói lớn ở bên cạnh, qua nửa đêm Tô Nhược Nhị lại ngủ say. Nhưng quan trọng nhất trước mắt là trấn an tốt nha hoàn nhà mình tự trách mới được.

      “Chanh Tâm, tiểu thư ta thích gì nhất a?”

      Nghe vậy, trong lòng Chanh Tâm lại ấm áp, tiểu thư nhà mình chỉ quốc sắc thiên hương, còn có tâm địa bồ tát, đối với nha hoàn thân cận, nàng đối xử rất tốt.

      Chanh Tâm nhàng vuốt vuốt cái mũi của mình, “Hồi bẩm tiểu thư, tiểu thư thích nhất mỹ nhân, Chanh Tâm sai rồi.” Vừa , còn ngẩn đầu hướng về Tô Nhược Nhị nở nụ cười, ôn nhu dị thường.

      Tô Nhược Nhị người này a, chỉ thích chưng diện, mà còn thích nhất mỹ nhân, bởi vậy nha hoàn trong viện nàng người người xinh đẹp, ôn nhu, khả ái, ngây thơ…mỗi người vẻ. Trong số đó, Chanh Tâm, Chanh Thủy là hai nha hoàn có tư sắc nhất. Đương nhiên, Chanh Thủy cùng Chanh Tâm có thể trở thành nha hoàn thân cận Tô Nhược Nhị, cũng đơn thuần bởi vì mỹ mạo của các nàng. Tô gia là phú thương giàu có bậc nhất Đại Hạ, người nhà Tô gia trời sinh ai cũng khôn khéo, giỏi tính toán, Tô Nhược Nhị tự nhiên ngoại lệ.

      Quả nhiên, Tô Nhược Nhị nhìn đến bộ dáng Chanh Tâm như vậy, tâm tình nháy mắt vui vẻ rất nhiều, “thế này mới ngoan, tiểu thư ta thích nhìn người vẻ mặt ủ dột như vậy, vẫn là Chanh Tâm xinh đẹp nhìn thoải mái nhất a.”
      SiAm, Cô 4 họ Huỳnh, Suuuly42 others thích bài này.

    4. Linh Lys

      Linh Lys Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      283
      CHƯƠNG 3

      “Tiểu thư, ngài hôm nay muốn mặc bộ y phục nào?” Từ trước đến này, tiểu thư nhà mình đối với quần áo đồ trang sức luôn có mắt thẩm mỹ, cho nên, về chuyện ăn mặc của tiểu thư, hai nha hoàn Thủy Tâm mỗi ngày đều hỏi Tô Như Nhụy xem muốn mặc y phục như thế nào!

      Ngay sau khi cứu được ba chị em Tô gia bị bắt cóc, ân nhân của họ – Đại Bạch cẩu cẩu vì mất quá nhiều máu mà hôn mê bất tỉnh, Tô Nhược Nhị lập tức ở lại tận tinh chăm sóc đại ân nhân, kịp chỉnh trang bản thân. Sau đêm, tinh trạng của Đại Bạch chuyển biển theo chiều hướng tốt, Tô Nhược Nhị cũng vì thế mà phấn chấn, tinh thần thả lỏng ít.

      khắc sau, vị giai nhân mặc chiếc áo màu đỏ thêu lá cây tinh sảo, phía dưới là chiếc váy màu xanh ngọc bích uốn lượn theo từng động tác bước xuất trong tầm mắt của mọi người. đầu nàng búi búi tóc đơn giản, cài cây trâm hoa được làm bằng hồng ngọc, đôi tai đeo đôi hoa tai cũng bằng hồng ngọc, cùng màu với trâm cài tóc, phối hợp cùng đôi mắt hạnh long lanh, thể phủ nhận đây là giai nhân xinh đẹp động lòng người!

      “Tiểu thư xinh đẹp!” Chanh Tâm nhịn được thốt lên câu khen ngợi câu.

      Tô Như Nhụy mỉm cười, làn môi khẽ mở “Ta cũng cảm thấy như vậy nha!”

      Thu thập mọi việc hết thảy, Tô Như Nhụy dùng xong bữa sáng, liền tới thời gian thay dược cho Đại Bạch.

      Lại lần này Tô Như Nhụy rất là tự hào, lần đầu trông thấy nó, nàng liền biết nó là con chó có linh tính. Hơn nữa, ngày đó nó chỉ cứu nàng, ngay cả lúc bị thương chân sau, nó cũng phản kháng để yên cho đại phu băng bó. đúng là con chó thông minh!

      Tuy nó chỉ là con chó, nhưng chỉ bằng thân lông tuyết trắng hiếm thấy cùng khí thế vương giả của nó, nhất định là con vật phi phàm, nhất định là cùng Tô Như Nhụy nàng có duyên!

      Nhưng là, nàng chợt nhớ tới vấn đề nghiêm túc. Nghĩ tới đây, động tác của Tô Như Nhụy dừng chút, trong tay nàng cầm tờ giấy, khuôn mặt nhắn nghiêm túc nhìn đại phu băng bó cho Đại Bạch, “Đại Bạch cẩu cẩu, ngươi cứu ta mạng, vì vậy ta nên báo đáp ngươi, cũng vì chúng ta sau này ở chung càng thêm thuận tiện, ta đặt cho ngươi cái tên tốt được ?”

      Sau đó đợi cho Mẫn Hồng Duệ biểu đạt ý kiến của mình, nàng liền ra vài cái tên “Đại tướng quân? nên nên, quá kênh kiệu rồi! Uy mãnh đại tướng quân? đươc! Cũng quá quê mùa ! Vượng Tài? Lai Phúc? Quá tục khí sao có thể gọi ân nhân cứu mạng của Tô tiểu thư như vậy được!”

      Cứ như vậy tiếp diễn cho tới khi Mẫn Hồng Duệ được băng bó xong, Tô Như Nhụy đem loạt những cái tên do mình nghĩ ra loại bỏ hết, sau đó đôi mắt cong cong đầy ý cười nhìn khuôn mặt thối của Đại Bạch dí dỏm “Chi bằng gọi là Đại Bạch rồi cứ gọi là Đại Bạch !”

      Tên hiển nhiên là trong lòng Tô Như Nhụy sớm quyết định, bằng trước đó ra nhiều cái tên như vậy mà cũng chọn lấy cái?

      Mẫn Hồng Duệ sao có thể nhìn ra tính toán nho trong đầu , bất đắc dĩ bây giờ là ăn nhờ ở đậu, có tư cách lên tiếng trong chuyện này. Biết thể cự tuyệt chuyện đặt tên này, Mẫn Hồng Duệ lạnh lùng nhìn bộ dạng nịnh nọt của Tô Như Nhụy, chứa hàm ý hết sức sâu xa.

      Tô Như Nhụy tại còn sợ khuôn mặt thối của Đại Bạch, từ lần gặp mặt đầu tiên nó vẫn luôn dùng bộ mặt đó để nhìn nàng, hơn nữa Tô Như Nhụy là con út trong nhà nên từ trước tới nay luôn được mọi người xem như hòn ngọc tay, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, bảo hộ chu toàn.

      Vừa cùng đại phu trao đổi trong chốc lát, Tô Như Nhụy liền đứng dậy xem vết thương của Lam Thủy Nhược. Lam Thủy Nhược và Lam Thủy Tâm hai người cùng ở phía đông phòng chỉ cần đoạn ngắn là tới.

      Lúc ấy Lam Thủy Nhược mình bị sáu người vây đánh, cho dù nàng có võ công khá chút cũng thể hai tay địch bốn tay được, hơn nữa những kẻ kia đều là tử sĩ. Lam Thủy Nhược bị chém nhát vào tay và phía sau lưng. Nếu phải quan binh do Tô Nhược Tuyết kịp thời tới cứu viện, Lam Thủy Nhược biết chừng lành ít dữ nhiều rồi!

      “Tiểu thư sao người lại tới đây?” xong Lam Thủy Nhược sắc mặt tái xanh giãy dụa muốn từ giường đứng lên.

      Tô Như Nhụy lần nữa trông thấy nha hoàn của mình khổ sở lửa giận trong lòng càng muốn bùng phát, bọn họ bất nhân cũng đừng trách nàng bất nghĩa. Nhìn tiểu nha hoàn của mình bị thương còn cậy mạnh, Tô Như Nhụy lông mày liền nhăn lại đồng ý “Nằm xuống!”

      Tô Như Nhụy từ trước tới naykhuôn mặt luôn tỏa nắng, đối với tiểu mỹ nhân lại càng cần phi thường thích lúc nào cũng là tươi cười chào đón, bởi vậy chỉ cần nàng nghiêm mặt lại tức là thời điểm tâm tình nàng tốt. Tiểu thư của các nàng tâm tình tốt, chính là tội danh của nha hoàn các nàng là rất lớn!

      Lam Thủy Nhược từ trước tới nay luôn tận tâm với công việc cúc cung tận tụy, sao có thể làm cho tiểu thư tức giận chuyện gì? Cho dù tiểu thư đứng, còn nàng nằm giường, nếu như có người ngoài nhìn vào thậtkhó chấp nhận, nhưng chỉ cần là tiểu thư phân phó nàng đều chấp nhận!

      Nhìn tiểu nha hoàn ngoan ngoãn nằm trở lại giường, Tô Như Nhụy tự động bỏ qua biểu được tự nhiên của Lam Thủy Nhược, bước tới ngồi ở bên mép giường “Hôm nay cảm thấy như thế nào, có đỡ hơn chưa, miệng vết thương còn đau ?”

      Bởi vì bị thương ở lưng, lúc này Lam Thủy Nhược nằm úp sấp ở giường, chỉ có thể nghểnh cổ về phía tiểu thư nhà mình.

      “Tiểu thư, ngài cũng phải biết kim sang dược của Đái Gia quán là dùng tốt nhất, nô tỳ chỉ bị vết thương , có vấn đề gì đâu…”

      Nhưng lời nàng còn chưa hết bị Lam Thủy Tâm cắt đứt lời “Miệng vết thương bắt đầu kết vảy, nhưng lại bị thương lại, ngươi cũng chỉ có thể chịu ủy khuất…”

      xong, Lam Thủy Tâm hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nàng cùng Lam Thủy Nhược là hai tỷ muội bị cha mẹ bán cho bọn buôn người, nếu có tiểu thư giữ các nàng lại biết giờ lưu lạc phương trời nào. Hai tỷ muội cũng có chút nhan sắc biết chừng còn có thể bị bán tới thanh lâu! Hai người rất cảm kích Tô gia, càng cảm kích tiểu thư nhà mình.

      Năm đó Lam Thủy Nhược được lão gia chọn trúng cho học võ, nếu biết trước có ngày hôm nay, ngày đó nàng sớm cầu lão gia ân chuẩn cho các nàng cùng nhau học võ, có phải liên lụy tới Lam Thủy Nhược vì cứu nàng mà phía sau thất thủ bị kẻ địch chém đao vào lưng, còn suýt nữa mất mạng!

      “Lam Thủy Tâm, ngươi cũng đừng như vậy, ta đây rất tốt có việc gì…” Từ lần bị nạn đó trở về, Lam Thủy Tâm vẫn rất là áy náy, tự trách bản thân mình gây phiền hà, các nàng từ cùng nhau lớn lên ngay thời khắc nguy hiểm nàng có thể nào để ý?

      Đối với hai tiểu nha hoàn nhà mình, Tô Như Nhụy có hiểu biết, hôm nay thẳng thăn cũng tốt, đỡ phải người áy náy tự trách bản thân, người biết phải làm sao, “Lam Thủy Tâm, ta chỉ muốn hỏi ngươi, nếu ngày nào đó đổi thành Lam Thủy Nhược cũng bị người vây khốn gây ảnh hưởng tới tính mạng, lúc đấy ngươi ở bên cạnh thấy được, có thể xông lên bảo vệ sao?”

      “Tiểu thư, nô tỳ cho dù liều cái mạng này cũng thể để kẻ nào khác thương tổn tới Lam Thủy Nhược!”

      Nghe vậy, Tô Như Nhụy khóe miệng cười càng sâu hơn, nha hoàn ngốc nhà nàng quả khiến người thương vô cùng, “Cho nên, sau đó nếu ngươi bị thương, ngươi hi vọng Lam Thủy Nhược vì vậy mà áy náy cả đời này sao?’

      Lam Thủy Tam miệng mấp máy muốn , đầu từ từ cúi thấp xuống “Tiểu thư, là nô tỳ sai rồ.” Sau đó lấy dũng khí nhìn về phía Lam Thủy Nhược “Thủy Nhược, thực xin lỗi, ta rất cảm ơn ngươi, ngươi nhất định phải mau chóng khỏe lại…” xong, nước mắt từ hai bên khóe mắt ào ào chảy xuống.

      Lam Thủy Nhược mỉm cười, quả tiểu thư nhà mình là thông minh nhất, chỉ chốc lát đem vấn đề phức tạp giải quyết xong!

      “Lam Thủy Tâm, ngươi trước chớ vội cảm ơn ta, ta bị thương, nhưng tiểu thư vẫn cần ngươi phải cẩn thận chiếu cố, thể để sảy ra sơ xuất gì được!”

      Nghe vậy Lam Thủy Tâm rốt cục cũng nín khóc mỉm cười, nhìn qua tiểu thư nhà mình mới “Ta khẳng định thành vấn đề, tin ngươi hỏi tiểu thư xem!”

      Tô Như Nhụy cố tình trêu ghẹo tiểu nha hoàn đáng nhà mình, lông mi nhếch lên “Cái này cũng khó mà cho tốt được…”

      “Tiểu thư!”

      Ba người vui vẻ trong chốc lát, vẫn là Tô Như Nhụy ra trước, Lam Thủy Nhược có vết thương cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng, nên quấy rầy. Nghĩ tới đây Tô Như Nhụy vội vàng dặn dò Lam Thủy Tâm gọi nha hoàn khác chuyên môn chăm sóc cho Lam Thủy Nhược mọi vấn đề sinh hoạt hằng ngày.

      Lam Thủy Nhược bị thương, cũng có chỗ bất tiện. Hôm nay tiểu thư ra, Lam Thủy Tâm có từ chối, xoay người liền sai bảo Thúy Tâm trong nội viện hầu hạ.

      Trong nhà có hai người bị thương, Tô Như Nhụy mỗi lần trông thấy đều có cảm giác vừa giận vừa thương, lúc này nhàn hạ, liền suy nghĩ xem ‘việc tốt’ lần này rố cục là ai làm? Người nào mà ‘coi trọng’ Tô gia các nàng? Lại còn độc ác dồn ba tỷ muội Tô gia vào chỗ nguy hiểm?

      Tô gia vốn phải là người trong Kinh thành, Tô lão gia vỗn dĩ xuất thân là nhi, lập nghiệp tại thành An Dương, sau đó cưới Tô mẫu Khương thị làm chính thê, hai người có cuộc sống hôn nhân vô cùng mỹ mãn. Khương thị năm thứ hai có mang tam bào thai, nhưng may Tô thị khó sinh mà qua đời khi sinh ba tỷ muội. Tô phụ cực kì đau lòng, nhưng lại đáp ứng nương tử của mình chăm sóc ba nữ nhi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

      Tô phụ vô cùng đau đơn khi mất người mình , tâm chí ngoài đặt người ba nữ nhi, cũng chỉ còn lại việc làm ăn. Trùng hợp là Khương thị có người ca ca hai năm thi khoa cử tại Thượng Kinh đều đỗ. Tô phụ suy nghĩ, liền quyết định đem sinh ý Tô gia phát triển lên kinh thành.

      Tô phụ ngày trước là người từng trải việc buôn bán, thành An Dương vốn là đất lành, tuy nhiên mới tới kinh thành lúc đầu có chút thuận lợi, nhưng dựa vào nguồn hàng cung cấp dồi dáo, giá cả so với trong vùng tốt hơn, lại gan dạ sáng suốt. Tô giakhông chỉ đứng vững trong kinh thành, mà còn càng làm càng lớn, tại có thể Tô gia trong kinh thành làm mưa làm gió phương!

      Tô gia ba tỉ muội, là tam bào thai, đại tỉ Tô Nhược U đoan trang nhã nhặn lịch .

      Nhị tỉ Tô Nhược Tuyết cao lãnh quý phái, tam muội Tô Như Nhụy xinh đẹp động lòng người. Ba tỉ muội tướng mạo phảng phất giống nhau như từ khuôn mẫu, nhưng vẫn có thể nhận ra nhau. Hơn nữa ba người các nàng đều có thể thừa kế khả năng kinh thương có thiên phú.

      Tô Nhược U tiếp quản công việc làm ăn của Tô gia.

      Tô Nhược Tuyết tiếp quản điền trang .

      Tô Như Nhụy kiều lòng có chí muốn kinh doanh, nàng mở Như Ý phường trong đó hầu như là bán son bột nước, lầu hai bán đồ tang sức, vật lưu niệm.

      “Tiểu thư, Đinh chưởng quỹ chờ ở phía ngoài!” Đinh chưỡng quỹ là người Tô phụ đặc biệt phái đến giúp đỡ Tô Như Nhụy quản lý việc buôn bán ở Như Ý phường. Mặc dù, Tô phụ muốn quản thúc nữ nhi nhà mình, nhưng thời đại này đối với nữ nhi luôn có nhiều trói buộc, huống chi “thị nông công thương”, Tô phụ vốn chỉ là người làm ăn, nữ nhi nhà mình tiếp xúc nhiều với những mánh khóe làm ăn buôn bán sớm bị lây nhiễm, truyền ra ngoài chỉ sợ miệng lưỡi người đời. Tô phụ mặc dù lưu tâm bản thân minh bị ra sao, nhưng rất để tâm đến ba nữ nhi bảo bối.

      Nghe vậy, Tô Như Nhụy bước chân vừa chuyển, bắt đầu hướng về phía thư phòng.
      Cô 4 họ Huỳnh, HeimeiKL, thuyt32 others thích bài này.

    5. Linh Lys

      Linh Lys Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      283
      Chương 4

      “Tam tiểu thư, đây là lão nô bí mật phái người đến sở điều tra được!” người đàn ông trung niên mặc chiếc áo ngoài màu xanh đen đứng trước mặt Tô Như Nhụy, sắc mặt hồng nhuận, từ giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ nho nhã, giống người tầm thường, ngược lại cực kỳ khôn khéo.

      Nhớ ngày đó, biết được nữ nhi muốn mở Như Ý phường, Tô phụ liền đưa tới ba người cùng Tô Như Nhụy chọn lựa. Tô Như Nhụy nhìn nhìn, liền chọn trúng Đinh chưởng quỹ. Có thể được Tô phụ tiến cử tất nhiên năng lực mọi phương diện tất nhiên là phải hơn người.

      Trong mắt Tô Như Nhụy, nếu buôn bán đồ trang sức phấn son, trắng ra là chính là việc kiếm được tiền , chưởng quỹ vừa nho nhã và khôn khéo hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất!

      Tô Như Nhụy nhanh tay mở mảnh giấy ra, lát xem xong. Ba tỷ muội Tô gia được di truyền khả năng kinh doanh trời sinh của Tô phụ, mà Tô tam tiểu thư càng nhanh nhạy hơn, nàng những có khả năng đọc nhanh như gió, mà còn có trí nhớ tuyệt vời.

      Khi còn bé, các tiên sinh dạy ba tỷ muội mỗi lần nhớ tới Tô Như Nhụy đều có tiếc hận hồi, Tô gia tam tiểu thư phải là nam nhi, nhất định sau này trở thành Trạng Nguyên!

      Nhưng Tô Như Nhụy lại cho là như vậy. Thứ nhất nàng vô cùng thích cái đẹp, thứ hai nàng vô cùng duyên dáng kiều, thứ ba mặc dù nàng muốn làm nam tử, so với việc là Trạng Nguyên nổi danh thiên hạ nàng càng ưa thích làm người bình thường sống cuộc sống thoải mái. Bởi vậy xem ra nàng thích hợp làm nữ nhân hơn, thế nên có gì để mà đáng tiếc chứ?

      Có điều, sau khi xem mảnh giấy Đinh chưởng quỹ đưa ra, sắc mặt Tô Như Nhụy liền tối sầm, trong giấy có ghi, trước khi ba tỷ muội các nàng gặp chuyện may, Trần gia, Đỗ gia và Tần gia, Tam gia đại chưởng quỹ trước này vẫn cạnh tranh với Tô gia, có buổi hội ngộ ở Trang Tử.

      Nhưng là Tô Như Nhụy lại nghĩ việc này đơn giản như vậy, người làm ăn quan trọng nhất chính là sinh ý tiền tài, mặc dù là người quen biết cũng có thể dồn ép lẫn nhau.

      Khắp Kinh thành ai cũng biết, Tô gia có nhi tử, chỉ có ba tỷ muội, trong mắt những người khác đem các nàng hãm hại, việc này khác gì dồn Tô gia vào con đường tuyệt hậu! trước kia, sau lưng Tô gia còn có người cậu là Lễ Bộ thị lang, mặc dù Tô gia cùng Tam gia cạnh tranh, nhưng những năm gần đây đều an ổn làm ăn, gây , làm sao họ có thể làm ra hành động lớn đến vậy??

      Trừ phi là sau lưng bọn họ có chỗ dựa vững chắc, mới khiến họ có thể kiêng nể gì mà ăn hiếp Tô gia, bằng Tô Như Nhụy cảm thấy khó tin việc này là do Tam gia các nhà hợp mưu tính kế Tô gia!

      Từ lúc ba tỷ muội Tô gia gặp chuyện may, Tô phụ tự trách thôi, nhưng cũng lại tỏ thái độ cường ngạnh, cho phép ba nữ nhi nhà mình nhúng tay vào. Tô Như Nhụy đương nhiên hiểu phụ thân thương quan tâm các nàng, nhưng thái độ khác thường của phụ thân lại càng khẳng định suy nghĩ của nàng có khả năng là đúng!

      Hơn nữa mục đích Tô Như Nhụy mở Như Ý phường, chỉ buôn bán mấy thứ đồ trang sức, bên trong còn bầy bán mặt hàng cho các phu nhân, tiểu thư nghỉ chân thưởng thức điểm tâm trà nước, có thể thấy người tới nơi này đều là các phú hộ giàu có trong Kinh thành, mặc dù “hậu cung tham dự chính ” nhưng chỉ cần triều đình có tin tức gì mới, các phu nhân tiểu thư đều có thể nhìn ra chút manh mối gì đó!

      nay tân hoàng Cảnh đế mười tuổi đăng cơ, có Nhiếp chính vương phò tá triều chính, dưới có các đảng phái trong triều tranh đấu ngừng, ngoài biên cương ngoại bang nhòm ngó, Thiên Hạ Phong Vân biến hóa kì ảo. Tô gia là thương nhân, từ trước đến nay luôn làm việc chặt chẽ, che giấu mắt người ngoài. Nhưng lần này xem ra thiên hạ đại loạn, Tô gia cũng tránh khỏi bị cuốn vào vòng xoáy thị phi.

      “Đinh chưởng quỹ, ngươi chuyến đến Thiên Cơ đường xem xét, lần này chúng ta phải tra xem kẻ nào đứng sau vụ bắt cóc này, điều tra kỹ càng chút, tiền bạc là vấn đề!” Tuy rằng phụ thân muốn cho các nàng nhúng tay, nhưng Tô Như Nhụy thể nuốt trôi cục tức này, nàng cũng có ngốc, chuyện này đơn giản như vậy, nhân vật sau màn khảng định Tô gia chọc nổi! Nhưng càng như vậy Tô Như Nhụy càng phải tỉnh táo, ai có thể biết trước được sau này còn có chuyện gì xảy ra? Có lẽ bây giờ tại nàng chưa có biện pháp, nhưng nàng cũng vội, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây chỉ cần biết được đối phương là ai, về sau có cơ hội .

      Có điều, nghĩ đến phụ thân nhà mình lo lắng thôi, Tô Như Nhụy lại dặn dò thêm câu “Nhất định thể để cho phụ thân biết được”.

      Đinh Dịch vốn là nhân sĩ trong Kinh thành, trước kia làm chân chạy việc cho người ta, về sau vô tình hữu ý được Tô phụ chọn trúng liền làm việc cho cửa hàng của Tô gia. Từ từ dựa vào khả năng phấn đấu của mình mới có được vị trí như ngày hôm nay.

      Lúc Tô phụ giúp tam tiểu thư chọn chưởng quỹ cho Như Ý phường, kỳ vẫn còn chút do dự, dù sao đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư tiếp nhận quản lý điền trang cùng lương thực, vốn sinh ý cũng tồi. Mà vị tam tiểu thư cư nhiên muốn kinh doanh Như Ý phường, lại là cửa hàng hoàn toàn mới, có lẽ nàng đối với sản nghiệp của Tô gia chưa từng được tiếp xúc. lòng mà , Đinh Dịch lúc đó trong lòng hết sức cổ vũ nàng. thân là chưởng quầy của Như Ý phường, nếu làm tốt đối với tam tiểu thư mà tính là cái gì, nhưng đối với việc này có quan hệ chút nào!

      Hai năm trôi qua, ngày hôm nay Đinh Dịch trong lòng tràn đầy kính nể đối với tam tiểu thư nhà mình, thời gian dài tiếp xúc, cảm thấy bản thân may mắn khi chọn trúng chủ tử, sai đường!

      Lần này Tô gia ba tỷ muội ở vùng ngoại ô Trang Tử bị bắt cóc, có Tô phụ bày mưu tính kế, nhưng chuyện này cũng chỉ có mấy chưởng quỹ bọn họ biết. Tuy là Tô phụ có phân phó bọn họ được tiết lộ cho ba vị tiểu thư, nhưng Đinh Dịch hiểu ăn lộc vua phải trung với vua. Từ khi trở thành chưởng quầy của Như Ý phường, tam tiểu thư chính là ông chủ của , tự nhiên là phải nghe theo sắp xếp của nàng. Kế tiếp, Đinh chưởng quỹ đem tình hình của Như Ý phường gần đây báo cáo với Tô Như Nhụy.

      “Trong cửa hàng chế tác gấp lô hàng trang sức, làm cho đám thợ mệt mỏi ít, trong của hàng phải mới có thêm vị sư phó sao? Để cho vẽ ra thập sáo thành đồ, nửa tháng sau chúng ta ra mắt hàng mới!”

      vất vả như vậy mới có thể gặp được nhân tài, Tô Như Nhụy làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? ra Bùi lão phu nhân của Hàn Lâm thế gia có ý làm mai cho bảo bối duy nhất nhà mình. Việc này gây lên hồi sóng gió cho các nhà phú quý trong kinh thành. Ai ai cũng rục rịch muốn dành hôn tốt lanh này cho nữ nhi nhà mình.

      Lại , Bùi gia nguyên quán tại Kinh thành, từ xưa tới nay đều mỗi đời đều có trụ cột triều đinh: Thái phó, Tể tướng, Đại học sĩ... Người Bùi gia quá mức tài năng khó gia tộc nào có thể so bì, nhưng từ xưa có câu “vật cực tất phản”, có lẽ do nổi trội này mà con nối dông của Bùi gia vô cùng hiếm hoi, mỗi đời chỉ có người con. Do vậy, ở Bùi gia, nam tử 30 tuổi chưa có con liền có thể nạp thiếp để khai chi tán diệp cho Bùi gia. Chỉ bằng địa vị Bùi gia nhiều nhà ít tâm tư suy tính cho nữ nhi nhà mình có thể làm chủ mẫu Bùi gia!

      Hôm nay Bùi lão phu nhân vừa có ý làm mai cho đại tôn tử nhà mình, các hộ gia đinh lập tức đem nữ nhi trong nhà tân trang phen, làm Bùi lão phu nhân cũng phải bí mật nhìn chút.

      Nếu là như vậy, Như Ý phường tất nhiên thể bỏ qua cơ hội buôn bán hiếm có này, Tô Như Nhụy ước gì lọai chuyện như vậy nhiều thêm vài lần, có thế doanh thu của Như Ý phường mới được tăng cao cơ.

      Tam tiểu thư tuy ngoài miệng thúc giục gấp, nhưng bao giờ bạc đãi người làm trong cửa hàng. Chính vì thế người làm trong Như Ý phường cũng trông ngóng có thể bận rộn thêm chút, dù sao cũng nào có ai chê tiền nha. Đinh chưởng quý lên tiếng, có việc gì nữa liền cáo lui.

      Tô Như Nhụy nhìn trong sân rực rỡ sắc hoa tường vi, dương quang mạnh mẽ chiếu rọi làm cho những bông hoa héo úa mà ngược lại càng thêm phần diễm lệ.

      Dùng qua bữa trưa, tháng sáu nắng như đổ lửa, cho dù trong phòng có chậu nước đá Tô Như Nhụy cả người vẫn như cũ ỉu xìu, có tinh thần.

      Tô Như Nhụy tới giường mát lạnh, thấy Đại Bạch nằm sấp sạp , quay đầu sang bên, nhìn tới là bộ dạng nóng có tinh thần! Trong nội tâm liền sinh ra ý nghĩ “số khổ lận đận” Đại Bạch thân tuyết trắng da lông bóng mượt nếu nó có thể sinh tồn ở Băng Sơn Tuyết Địa vào mùa đông làm cho người ta hâm mộ, nhưng bây giờ là Tam Phục Thiên nha Tam Phục Thiên! Trời nóng như vậy bộ lông dày lúc này chính là chịu tội !

      “Đại Bạch, tại rất nóng ?”

      Mẫn Hồng Duệ đến mí mắt cũng lười giương lên, hỏi vấn đề này ràng là dư thừa, nếu ngươi tới thử xem!

      “Ai nha, ta cũng nóng tới khó chịu đây, chính là đại phu rồi, ngươi tại bây giờ bị thương trong phòng cũng thể để quá nhiều chậu nước đá…” Nhưng Tô Như Nhụy lại cảm thấy có cái gì đúng “Đại Bạch, tại sao lại được cạo lông?! Mặc dù cạo bộ lông này có chút đáng tiếc, nhưng là trời nóng như vậy cạo cũng khiến bản thân thoải mái hơn, về sau vẫn có thể mọc dài trở lại”.

      Mân Hồng Duệ có chút im lặng, chính bản thân cũng đau đầu, toàn thân lông trắng chẳng khác gì bọc chăn bông giữa mùa hè.

      “Đại Bạch, nếu ta chải lông cho ngươi?” xongTô Như Nhụy từ sạp đứng dậy, ngay cả ánh mắt nhìn Đại Bạch cũng phát sáng đầy hào quang.

      Nghĩ đến có thể tắm nước lạnh thư thái, đầu Đại Bạch mặc dù ngẩng lên nhưng hai lỗ tai lại dựng đứng đầy hưng phấn.

      thể nghĩ tới biểu cảm của Đại Bạch đáng , Tô Như Nhụy nhịn được dùng đầu ngón tay chọc chọc lỗ tai của , Mẫn Hồng Duệ cũng để yên cho nàng nghịch. Sau đó, nàng hướng bên ngoài hô:

      “Chanh Tâm, cho người chuẩn bị nước ta muốn tắm rửa!”
      Cô 4 họ Huỳnh, HeimeiKL, thuyt38 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :